1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lão bà ba mươi hai tuổi trùng sinh - Viên Hô Tiểu Nhục Bao (60.1) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 13, Đồng ý, mang !

      thanh rơi xuống hồi lâu, Nam Thế Dương đơn giản là kịp phản ứng.

      ", theo tôi sao. . ." Ngón tay chỉ hướng mình, thái độ đầy hoài nghi, thậm chí cảm giác mình nghe lầm.

      Ánh mắt nhìn về phía , dè dặt , trong con mắt kinh ngạc, làm cho người ta thể nào xem .

      Suy nghĩ chưa từng có cứ vậy toát ra. Dù ở phương diện khác tên nhóc chẳng bao giờ ngẩn ngơ, bây giờ lại trì độn thành lúc.

      Sắc mặt đỏ lên vài phần, có xu hướng lan đến hai bên tai, suy nghĩ, tại, phải là tỏ tình ?! Mới gặp vài lần liền tỏ tình, hình như là hơi quá nhanh nha. . .

      Tất nhiên, loại ý nghĩ này là dư thừa.

      Nhìn cái sắc mặt thích hợp kia, Văn Đình Tâm dường như cũng cảm giác được, Nam Thế Dương hình như nghĩ đến mặt khác.

      Vội vàng, đưa tay ở trước mắt quơ quơ, " suy nghĩ gì? Có phải nghĩ đến vấn đề gì đúng hả? !"

      " có, có." Đầu lắc mạnh, bởi vì bị nhìn thấu, Nam Thế Dương sắc mặt có thể là lại đỏ lên gấp đôi.

      Rất ràng, chính là nghĩ sai. . .

      "Nhưng là, nghĩ kỹ chưa?" Phản bác đầy lát, như là đổi ý sốt ruột hướng về phía , "Nhất định phải theo tôi sao?"

      Thời điểm hỏi câu này, Nam Thế Dương cũng hỏi lý do, cảm thấy, mặc kệ là bởi vì nguyên nhân gì phải làm như vậy, cũng có thể tiếp nhận.

      Mặc dù hai người tiếp xúc sâu, nhưng cho biết, đối với chút cũng phản cảm, hơn nữa, còn thích cảm giác ở cùng với . . .

      Cái loại cảm giác, được người coi trọng, được người quan tâm, được người sủng ái. . .

      "Nghĩ kỹ, tôi nghĩ vào trong thành tìm người thân, muốn cả đời phải đợi ở chỗ này" tùy tiện lấy lý do, sợ đồng ý, lại kéo ống tay áo của làm nũng, "Tôi là cảm thấy, nếu như thoải mái, hãy giúp tôi chút. cần phải để ý đến ăn ở của tôi, chỉ cần tìm cho tôi công việc là được."

      Cùng với tên nhóc làm cái động tác của tiểu nữ sinh thế này, Văn Đình Tâm cảm giác khuôn mặt già nua của mình cũng biết để chỗ nào.

      Nhưng là, biết , hết sức thích loại này. . .

      Bởi vì đời trước, ở trong nhật ký viết, hy vọng có thể giống như những khác, ngẫu nhiên có thể kéo tay áo của nũng nịu chút. . .

      Quả nhiên, động tác thân mật làm Nam Thế Dương cảm giác ngực muốn dừng lại, trong nháy mắt cảm giác cả trái tim đều tan chảy.

      "Được" lập tức, đáp ứng, "Tôi giúp."

      "Là đó!" Ngẩng đầu, ngón tay bóp chóp mũi , lập tức đổi lấy cái gật đầu như gà mổ thóc của .

      Sau khi đáp ứng, Nam Thế Dương nhịn được nở nụ cười khẽ. Hiếm khi thấy tươi cười, làm Văn Đình Tâm sững sờ trong chốc lát. . .

      Mặc dù khóe miệng nụ cười rất , nhưng là có thể nhìn ra.

      Nam Thế Dương thích cười, thân là thủ lĩnh hắc đạo, vẻ mặt ngoại trừ hung, ác, chính là lãnh tới cực điểm, hơn ba mươi tuổi càng như thế.

      Kết hôn mười năm, cũng chỉ ở ngày hôn lễ là thấy cười chút, lúc ấy, dẫn tay của về hướng Mục sư, vẻ mặt vui vẻ thơ ngây lên trước tất cả mọi người.

      Lúc này, nhìn khóe miệng của lên nụ cười , Văn Đình Tâm có chút thất thần. Nghĩ tới kiếp trước, Nam Thế Dương từ mười tám tuổi đến ba mươi hai tuổi. . .

      Ai biết, người kiêu ngạo ương ngạnh lưu manh, thủ lĩnh hắc bang giết người chớp mắt, nam nhân tính khí táo bạo lại bá đạo tùy hứng, trong lòng, lại cất giữ hồn nhiên và tình say đắm hơn cả học sinh.

      Mười bốn năm nay, liên tục lấy tình cảm chân thành nhất giành cho . Mà cái loại tình cảm đó, toàn bộ bị lưu giữ bên trong cuốn nhật ký. . . Nếu như có bản nhật ký kia xuất , thấy được mặt khác của . . .

      Khả năng mặt kia, chính là tại, nhìn thấy khuôn mặt tươi tắn của . . .

      "Cho tôi thời gian ngày, tôi trở về sắp xếp tý, ngày mai tới đón , được chứ?" Từ trong túi xách lấy ra di động, vừa mới đáp ứng , Nam Thế Dương bắt đầu chuẩn bị chuyện này.

      " " nhấn di động, tới thằng em trong trường học qua tin nhắn, chuẩn bịấnn bài tốt cho .

      Vấn đề này, hành vi của giống y so với kiếp trước.

      Kiếp trước, dường như cũng là như thế này, ngồi khóc ở trước mặt , giống như là trút giận, còn hy vọng có người có thể mang rời . Mà tiếng cúi đầu gởi tin nhắn, sau đó cho biết, tất cả đều sắp xếp xong xuôi. . .

      Nhìn Nam Thế Dương trước mắt, trí nhớ của kiếp trước với tại giống nhau, làm cảm xúc vô hạn. . .

      "Thế Dương , " nhịn được, giơ tay nhéo nhéo gương mặt của , trong lòng cảm động tràn đầy, "Đần độn . . ."

      xong, thanh thúy cười ra tiếng.

      Rồi sau đó, theo bản năng, hai tay che lên gò má thân thể lui thẳng về phía sau. Tâm phòng bị cực mạnh, điểm này, đối với người nào cũng ngoại lệ.

      Lần đầu gặp mặt, cũng là như thế này, chưa cho chuẩn bị liền đùa giỡn , còn cười vui vẻ. . .

      Nhưng biết vì sao, động tác này, nụ cười này, làm cũng ghét. Chỉ là, bây giờ còn chưa quá quen, nhưng biết , nếu như lại làm thêm mấy lần, nhất định còn phản ứng lớn như vậy nữa.

      "Văn, Văn Đình Tâm, " sắc mặt trong nháy mắt hồng, đối với việc rất tự nhiên, Nam Thế Dương khó tránh khỏi khó xử, "Lần sau nên như vậy."

      "Vì cái gì?" Nghiêng đầu, cười đánh giá . cảm thấy có chút buồn cười, hiểu Nam Thế Dương, tại còn quá ít.

      Từ trước cũng biết, ra là tên nhóc hay xấu hổ như vậy.

      " cần chính là..." Quay đầu chỗ khác, Nam Thế Dương quay lưng về phía .

      Còn có vấn đề, rất nhiều người cũng biết vấn đề này, Nam Thế Dương kiêng kỵ nhất người khác động mặt của . . .

      "Vì cái gì đưa lưng về phía ta?" Sau lưng, tay bé của chỉ chỉ lưng , từng cái , khiến hoảng hốt, "Thẹn thùng sao?"

      "Tên nhóc?"

      Khóe miệng giật giật, Nam Thế Dương lập tức phản bác, " có."

      Hai má đỏ bừng bừng , cãi lại, vô cùng có lực. . .

      " thôi, " cầm lên túi sách, thuận thế đứng lên, vẫn là đưa lưng về phía , "Tôi đói bụng, mời ăn cơm."

      Giọng mạnh mẽ lại được tự nhiên, nhưng nghe có ý tứ. ra lời , Văn Đình Tâm chưa từng phát Nam Thế Dương lại có mặt đáng như thế, có thể là trước kia căn bản muốn chú ý, cho nên bỏ lỡ rất nhiều rất nhiều thú vị.

      Đứng dậy, theo, hai người sóng vai .

      "Văn Đình Tâm, giầy đâu?" Cúi đầu, nhìn thấy chân vẫn là đôi giày cũ, lông mày nhíu lại.

      "Cất rồi" đón đầu, bắt gặp sắc mặt khó coi của , Văn Đình Tâm cất nụ cười, " bỏ được đâu! Cao như vậy giao hàng tiện, có phải hay "

      ra, đúng là bỏ được, làm Nam Thế Dương trong lòng cũng thăng bằng vài phần.

      "Cái này cho ," hất tay đem túi sách đưa cho , mặt gợn sóng, tặng đồ cũng vững như cây ngay sợ chết đứng, "Cất kỹ."

      "Nam Thế Dương, " bước chân ngừng lại, có vấn đề, nhất định phải nghiêm túc cảnh cáo, "Gọi tôi Đình Tâm!"

      ". . ."


      ...


      Hai người thời gian ở cùng chỗ, lúc nào cũng qua vô cùng nhanh, cảm giác mới ăn cơm, ở trong tiệm Ngô Vượng Đạt ngồi chơi trong chốc lát, tới thời gian phải tách ra

      Ngày này, coi như là vụng trộm gặp mặt, lúc rời , Nam Thế Dương có gọi Dư Dương tới đón, mà là điện thoại cho công ty taxi phái chiếc xe taxi đến.

      Tiễn Nam Thế Dương về, Văn Đình Tâm trịnh trọng chuyện cùng Ngô Vượng Đạt, tin tức mình muốn cùng Nam Thế Dương vào thành phố.

      Ngô Vượng Đạt tận tình khuyên bảo rất lâu, mong cho nghĩ lại, liền nghe đem vé số giao cho Nam Thế Dương, biểu vô cùng là tiếc hận.

      Dường như là ném tiền xuống nước.

      Đương nhiên, điểm này, Văn Đình Tâm cũng lười giải thích cùng Ngô Vượng Đạt.

      Trở lại nhà mình là vội vội vàng vàng làm việc nhà nấu cơm ăn, mang theo ý tưởng, bữa tiệc này, hơi dụng tâm chút .

      Buổi chiều, bàn cơm chỉ có cùng Từ Kiến Bình hai người ăn cơm, Cao Tài cùng bạn bè bên ngoài tụ tập, cũng chưa có trở về .

      Trong bữa ăn, sắc mặt Từ Kiến Bình vô cùng kém, thường xuyên trừng , hai tiếng, cũng ba phen mấy bận nhắc tới khoản tiền mà cha lưu lại kia. . .

      "Nhóc con chết tiệt kia, sinh nhật nhanh đến ? !" Chiếc đũa gõ đối diện chén của , Từ Kiến Bình tiếng, "Thời điểm lấy tiền, cũng đừng giở trò, chuyện dễ nghe chút, hỏi luật sư như thế nào, trả lời như thế nào, hiểu ? !"

      "Biết ." Dời chiếc đũa, Văn Đình Tâm đưa tay gắp thức ăn, chuyện nữa.

      Buổi tối, Văn Đình Tâm có thể cảm giác, mọi chuyện quá tốt.




      ☆, Chương 14, Nữ nhân khắc khẩu

      Từ Kiến Bình càng nhìn Văn Đình Tâm càng cảm thấy chướng mắt, đó là loại nhìn nhận giống như tình địch.

      Con bé lúc nhìn vô cùng đẹp mắt, khuôn mặt giống mẹ , tính cách lại giống cha , tuổi dường như có thể thấy được nét đẹp trong nội tâm . tại mười tám tuổi, bắt đầu từ từ nẩy nở. Bất kể là ngũ quan, khuôn mặt, hay là phương diện vóc dáng, đều lộ ra hương vị của trẻ.

      Vốn là, Từ Kiến Bình dự định nuôi vài năm sau đó lấy số tiền thừa kế lớn kia,ỉaồi gả cho đám thanh niên làng, đổi lấy khoản biếu xén phong phú.

      Chủ ý này để ở người , thanh niên vừa ý cũng sắp xếp sẵn, chỉ chờ con nhóc kia tới tuổi trưởng thành.

      Ai biết, trong thời gian gần nhất, Cao Tài lại bắt đầu rục rịch. Trước kia chỉ là núp ở cửa toilet nhìn lén, tại, lại thường xuyên mượn rượu rồi chui vào trong phòng của con chết tiệt đó.

      Thành , ở trong chuyện này, Từ Kiến Bình là nghiêng về bên cho rằng chính Văn Đình Tâm có lỗi. Dù sao, trong nhà có nương trẻ tuổi lại xinh đẹp như vậy, có liên hệ máu mủ, người nam nhân nào có thể cầm lòng cho được. Cho nên khi Cao Tài càng tìm ra cách, Từ Kiến Bình cũng càng phản cảm đối với .

      Ngay cả ăn bữa cơm, đều muốn để cho nuốt trôi. . .

      câu đánh lên lúc Văn Đình Tâm gắp món ăn, Từ Kiến Bình , "Ăn cái gì mà ăn, tao với mày, mày có nghe ? ! Đến lúc lấy tiền, thái độ tốt chút cho ta, để cho người ta biết ngươi ở chỗ của ta chịu khổ nghe chưa."

      Chiếc đũa ngừng lại, Văn Đình Tâm ngước mắt liếc bà ta cái, "Được, thái độ của tôi tốt, bây giờ có thể ăn cơm chưa?"

      Lại lần nữa đưa đũa hướng về phía món mướp xào, lại bị Từ Kiến Bình câu chặn lại, giống như là cố tình chống đối với .

      "Tao hỏi mày, nếu như luật sư hỏi mày, mấy năm này theo tao sống như thế nào, tao đối xử như thế nào với mày, mày như thế nào?"

      "Mẹ là suy nghĩ nhiều, luật sư hỏi chúng ta việc này" yên lặng lắc đầu, Từ Kiến Bình ngu ngốc thở dài.

      Văn Đình Tâm làm luật sư trong mười năm, mặc dù làm chuyện xấu, nhưng là tuyệt chõ mõm vào việc của người khác. Cũng chỉ có , có thể nghề luật sư này, đều là thể nhận tiền riêng của người.

      Ở dưới tình huống thu phí, để ý chuyện của người ta, chỉ có ngu ngốc mới có thể tiếp tục làm. . .

      "Tao hỏi mày thế nào, đừng đánh trống lảng sang chủ đề khác." Với chiếc đũa lên, gõ vào chén cơm của Văn Đình Tâm, "Nếu như người ta hỏi mày như vậy, mày trả lời thế nào."

      "Mẹ đối với tôi rất tốt, vô cùng tốt, tôi sống vô cùng, vô cùng hạnh phúc, thế được chưa? !" Đặt chiếc đũa xuống, Văn Đình Tâm này lông mày nhíu chặt , "Có thể hỏi tất cả mọi vấn đề lần ? Từng câu từng câu, có định ăn cơm hay ?"

      Giọng điệu Văn Đình Tâm được tốt lắm, có thể nghe ra kiên nhẫn. Điều này khiến, Từ Kiến Bình trong lòng đầy tức giận, càu nhàu càu nhàu vài câu, nhóc con lại còn mạnh miệng.

      Thoáng cái, làm Từ Kiến Bình cơn tức nhảy vọt lên cao.

      "Con chết tiệt kia, cái giọng này là nhưu thế nào?!" Vứt chiếc đũa, trừng mắt, bộ dáng muốn đánh nhau, "Tao mày cái gì? Tính tình như thế là biểu cho ai xem?! Như thế nào? tại cảm thấy có số tiền kia, xương cốt đxa cứng cáp, dám cùng tao chuyện theo kiểu cây ngay sợ chết đứng đúng ?"

      "Còn dám tạo phản à!" Hùng hùng hổ hổ , chụp bàn cái.

      "Két" tiếng, mặt bàn chấn động cái, vốn chính là bàn tròn sinh gỉ, bị bà cái vỗ này, vô cùng lay động, suýt nữa gãy xuống.

      "Ôi trời" Văn Đình Tâm vội vàng vịn lấy cái bàn, bảo vệ món ăn đầy bàn. Động tác rất nhanh, để cho cái bàn sụp xuống, "Bà làm sao vậy, có ăn cơm hay ?!"

      biết Từ Kiến Bình uống lộn thuốc gì, đáng lẽ ăn cơm ngon, đột nhiên lại xù lông. Tính tình kém như vậy, cũng là sao . . .

      "Còn nữa, tao bảo mày hôm nay cắt tóc, tại sao !" Đốt ngón tay thủ sẵn mặt bàn, sau khi phát điên cái, oán niệm lại càng ngày càng nhiều, "Giữ lại đầu tóc dài muốn làm cái gì?! Còn muốn quyến rũ ai đó sao!"

      Thời điểm nữ nhân ầm ĩ chính là như vậy, rất nhiều chuyện, nhiều oán hận trong lòng từ lâu nhịn được đều ra. Đương nhiên, đối với Từ Kiến Bình mà , có cái gì bà thể .

      Nhìn Văn Đình Tâm chướng mắt, cũng phải là chuyện ngày hai ngày, bộc phát ra, tự nhiên cũng phải là hai ba câu liền có thể giải quyết.

      "Đừng tưởng rằng chú Tài ngày hôm qua khen đầu tóc mày, có thể để tao giữ lại. Tao vốn nhìn khó chịu, mày nhất định phải cắt cho tao!" Vươn tay chỉ tới phía , Từ Kiến Bình nổi lên cơn tức cũng , "Ngày mai cắt cho tao, cũng đừng về nhà ăn cơm nữa!"

      Đừng bảo ngày mai, bữa cơm hôm nay đoán chừng cũng thể ăn.

      "Cắt " Bảo vệ cái bàn, Văn Đình Tâm ngồi xuống, trong lòng biết Từ Kiến Bình có thể là bực mình , vội vàng nghiêm túc đối đãi, "Ngày mai cắt bỏ, được rồi chứ?"

      có cầm đũa lại, khoanh chân ngồi thẳng, bày làm ra tư thế chuyện, "Còn có cái gì muốn , đối với tôi hài lòng hết ra . Nghẹn nhiều khó chịu, đúng ?"

      Nhóc con trấn định làm Từ Kiến Bình cảm giác trong lòng thoáng cái biết sao.

      Theo lý thuyết, ở thời điểm này mọi ngày, con nhóc nhát gan, hẳn là phải xin lỗi bà rồi trốn mới đúng. nghĩ tới, tại ngồi ở trước mặt bà tỉnh táo như vậy, vô cùng bình tĩnh. . .

      "Đầu tóc ngày mai cắt bỏ, khoản tiền kia tôi cũng lấy về cho bà, thời điểm nhìn thấy luật sư tốt. Như vậy được chưa?" Bảo đảm xong, nàng đưa tay ý bảo, "Trừ bằng đó ra, đối với tôi còn có ý kiến gì, bà cứ việc ra."

      "Còn có thể có ý kiến gì, điều tại tao hy vọng nhất chính là mày sinh ra có thể xấu chút." Vỗ bàn, Từ Kiến Bình thà , "Bộ dáng này, trời sinh chính là dùng để quyến rũ nam nhân sao? ! Chú Tài bị mày mê hoặc tới thần hồn điên đảo, hiểu !"

      Lời này , giống như là cho bồ nhí, Văn Đình Tâm nghe tóc gáy đều dựng lên. Đem cùng Cao Tài để cùng nhau, cũng là điên . . .

      "Mẹ kế à, bà cảm thấy là tôi quyến rũ ?" Chỉ hướng mình, cảm giác như nghe được trò cười trong thiên hạ.

      Thái độ của Văn Đình Tâm, rất ràng có thể thấy được đối với Cao Tài là có nửa điểm để ý.

      Từ Kiến Bình đương nhiên cũng biết ý tứ của nhóc con chết tiệt, nhưng dù cho biết , cũng vẫn cảm thấy hơn nửa là lỗi của .

      " phải là mày, còn có thể là ai hả, người đàn ông đó có tâm tư này!"

      "Sớm nên đem con nhóc ngươi ném ! Đều là tâm cơ của cha ngươi lớn quá, trước khi chết lại để lại cho mày đường như vậy, muốn cho tao nuôi dưỡng mày" tức giận ngồi xuống, liên tiếp khinh khỉnh hướng về phía , "Kết quả nuôi mày vài chục năm, con mẹ nó mày còn quyến rũ đàn ông của tao! Mày mày bỉ ổi ai bỉ ổi!"

      " phải chứ, bà cảm thấy tôi là quyến rũ nam nhân của bà sao?" Ngồi thẳng người, Văn Đình Tâm chỉ cảm thấy càng nghe càng khó chịu.

      Dù sao, người ta ngay cả bỉ ổi đều mắng ra, này còn có thể đáp ứng lấy lệ hay sao? !

      "Tôi quyến rũ như thế nào? Bà nhìn tôi quyến rũ ở chỗ nào?" Ngón tay chỉ phía phòng tắm, nhịn được "Bà biết tôi, tại ngay cả nhà cầu cũng phải mang theo hai ổ khóa ?"

      "Buổi tối ngủ xuyên ba cái áo, hai cái quần ngủ chuyện đó có phải tôi với bà hay ?" Lộ ra ống tay áo, đếm cho bà xem, "Bà vào phòng tôi mà xem, trời rất nóng, tôi mặc nhiều như vậy vì cái gì? ! Tôi bị xé nát y phục còn ít sao? !"

      Những chuyện này, Văn Đình Tâm liên tục nhắc tới, có nghĩ ngược lại làm cho Từ Kiến Bình dùng để sửa lại.

      lý ngang ngược. . .

      "Kỳ trong lòng của bà hẳn phải ràng? chú Tài ngày ngày cùng bà ngủ chung, tâm tư của , bà có thể hiểu ?" Thu tay lại ôm lấy, tại ngay cả giải thích đều lười phải , "Nếu như bà cảm thấy là lỗi của tôi, vậy tôi có biện pháp, tôi có thể làm cũng chỉ có như vậy. Hoặc là, tôi chuyển ra ngoài."

      "Chuyển ra ngoài?! Nghĩ hay lắm! Khoản tiền kia tao cũng có lấy được đâu!" tức giận biết bao nhiêu, nghe được Văn Đình Tâm nhắc tới chuyển ra ngoài, Từ Kiến Bình lập tức rụt lại.

      Đương nhiên, nguyên nhân có quan hệ cùng khoản tiền kia. . .

      Tự biết trong chuyện này lại con nhóc kia, Từ Kiến Bình đành phải lại để cho mình nghẹn họng, "Tao cảnh cáo mày, tiền chưa tới tay tao, mày chỗ nào cũng được !"

      "Tao nuôi mày nhiều năm như vậy, có lấy được khoản tiền kia, tao để yên cho mày!" Cảnh cáo xong, đứng lên, hung hăng trừng cái, hướng phòng mình vào.

      tại miệng lưỡi con nhóc Văn Đình Tâm kia bén nhọn, còn có chỗ dựa là khoản tiền kia, Từ Kiến Bình là cảm giác mình càng ngày càng dám , dám động tới .

      Chờ ngày nào đó bà lấy được khoản tiền kia, sau đó hung hăng đem con nhóc đó đánh trận, rồi đuổi ra khỏi nhà!
      Dion, Phong Vũ Yên, nhoxbina5 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 15, đêm, yên tĩnh!


      Cứ như vậy kết thúc bữa cơm, Từ Kiến Bình còn muốn ầm ỹ thêm vài câu, Văn Đình Tâm vô cùng bất đắc dĩ.

      "Loảng xoảng" thanh vang lên, Từ Kiến Bình hung hăng ném đồ trong phòng, giống như là trút giận.

      Bên cạnh bàn ăn, Văn Đình Tâm liếc về phía cửa phòng, sau đó lại cầm đũa lên.

      Bất kể như thế nào, cơm, vẫn phải ăn. Dù sao cũng là ăn ở chỗ này bữa ăn cuối cùng, thể vì người khác xúc động mà quấy rối tâm tình của mình.

      "Ăn cơm!" xong, tay gắp đũa mướp xào đặt ở trong chén, miệng to ăn cơm, miệng to dùng bữa.

      Cơm chỉ có rau dưa, nhưng lại ăn vô cùng nhiệt tình.

      Sau khi ăn xong, dọn dẹp xong hết, tắm gội xong, trở lại phòng của mình thời gian cũng còn sớm nữa.

      Ở trong phòng Từ Kiến Bình thanh có vang lên nữa, đoán chừng là ngủ thiếp , Cao Tài cũng chưa về, Văn Đình Tâm vụng trộm sửa sang lại hành lý.

      'A a' thanh bỏ đồ vào trong chiếc túi liên tục vang lên, ngược lại cũng quá để ý.

      Kỳ đồ cần mang cùng khá ít, quần áo, giầy vừa cũ vừa rách, bỏ ; đệm chăn vừa cứng lại ẩm ướt, cần; đống đủ mọi loại sách vở linh tinh từ tiểu học đến trung học sách vở, tại cũng lười nhìn, tính ném .

      Cuối cùng, để vào trong túi, chỉ có hai cái áo ngực, vài cái quần lót, và bộ quần áo hơi dầy chút.

      Túi to cũng là túi ny lon màu đen, nhăn nhăn nhúm nhúm, cầm ở trong tay, dạng vô cùng nghèo khổ. Ngẫm lại mình có thời kỳ huy hoàng đến mức chuyển nhà hành lý đều muốn đầy xe hơi, cảm giác chênh lệch vô cùng lớn, khó tránh khỏi làm lòng người đầy chua xót.

      Có tiền, có tiền chênh lệch vô cùng khủng bố. . .

      Sắp xếp đồ xong, vỗ tay cái, đứng dậy tắt đèn sau về giường nằm xuống.

      "Ngủ!" Mím môi cười, nhắm mắt lại. Tại giờ phút này, Văn Đình Tâm cảm thấy vô cùng vui vẻ.

      Mặc dù buổi tối xảy ra chút chuyện vui, nhưng vừa nghĩ tới ngày mai tên nhóc đến đón , cực khổ dường như đáng .

      Mang theo ngọt ngào, đầy lát, liền ngủ say sưa. . .

      Nhưng mà, ban đêm, cũng có tốt giống tưởng tượng. biết quá mệt mỏi, hay là nguyên nhân gì, trải qua đêm, vẫn như trước làm cho thấy thư thả.

      Ước chừng hơn mười giờ tối, Cao Tài mang theo mùi rượu khắp người trở về. Mở cửa mở ra, Cao Tài thân hình lung la lung lay, bàn tay để ở cửa, có mở đèn, lục lọi tới.

      Ba phần say, bảy phần thanh tỉnh, vừa vặn tăng can đảm lên.

      Bước chân mê loạn, tiến đến nhà sau, nhắm phương hướng chút có sai, nhắm ngay gian phòng Văn Đình Tâm tới!

      Trong đêm tối, Cao Tài nấp vô cùng tốt, hết sức nhàng phát ra tiếng động, sợ làm Từ Kiến Bình tỉnh giấc.

      Ở trước cửa Văn Đình Tâm dừng lại, đẩy cửa, mở ra được. . .

      "Con chết tiệt kia" thế nhưng khóa cửa!

      Nhíu mày, thuận tay cho vào túi quần, móc ra cái móc sắt, dụi dụi mắt, đưa vào trong cửa.

      Cũng là quá mệt mỏi, khóa cửa lại, hết lần này tới lần khác Cao Tài nghĩ ra phương pháp mở khóa…

      Phẩm hạnh của Cao Tài tốt, có được tay nghề mở khóa này cũng quá kỳ lạ. Lúc còn trẻ ở trong thành phố lăn lộn, ăn trộm mấy nhà giàu, trong khoảng thời gian ngắn lấy được ít, thuận lợi thông đồng cùng Từ Kiến Bình.

      Về sau đến ở Nam Giao này là vì bị lệnh truy nã của cục cảnh sát, kinh hoàng khiếp sợ nên trốn về đây. Cho tới bây giờ, cũng dám lộ diện.

      Cao tài vốn cho rằng về sau dùng đến kỹ thuật mở cửa này nữa, nghĩ tới, đêm nay thế nhưng lại phải dùng.

      Cảnh tối lửa tắt đèn, cảm giác say mịt mờ, mở cái khóa như vậy, làm Cao Tài tốn khá nhiều thời gian. "Cách cách", thanh quá lớn, chỉ làm mở được cửa ra, mà còn làm Văn Đình Tâm thức giấc.

      Dè dặt đẩy cửa phòng ra, xoay lại đóng kín cửa, bên trong phòng chứa đồ mùi vị ẩm ướt, lại ảnh hưởng chút nào đến Cao Tài.

      "Hắc hắc," xoa xoa hai tay, tầm mắt của rơi người Văn Đình Tâm, lộ ra tia dâm dục.

      Trời mới biết, muốn ăn con nhóc này, lâu rồi!

      Mắt híp lại, vẻ mặt cười rộng đến tận mang tai, tay bắt đầu mở dây lưng quần, nếu như lúc này miêu tả về , ràng có thể thấy được, khóe miệng đầy nước miếng. . .

      "Con nhóc con, hắc hắc ~" còn chưa bắt đầu ra tay, nội tâm nhịn được đắc ý, đủ để thấy được, thời gian ngấp nghé Văn Đình Tâm phải là ngắn.

      Do quá đắc ý, gây ra chút tiếng động, khiến Văn Đình Tâm mơ mơ màng màng trở mình, từ bên trong chuyển ra bên ngoài.

      Bên giường xuất ánh mắt gian xảo, làm cả kinh mở mắt ra.

      "Con nhóc, tao đến đây!" Dường như có thời gian để phản ứng, Cao Tài cúi người xuống, nửa bàn tay ướt át nắm chăn đệm vén lên.

      Đột nhiên cảm giác mát làm cho hoàn toàn tỉnh lại.

      chút nghĩ ngợi nào liền biết mình gặp phải tình huống gì…

      Lúc này, xuất ở mép giường , có ý đồ bất chính, ngoại trừ Cao Tài, còn có thể là ai!?

      "Ông làm cái gì!" Ở giường dựng thẳng dậy, muốn ngồi lên, lại bị Cao Tài dễ dàng đẩy trở lại.

      Kéo quần xuống, Cao Tài bước quỳ lên giường, giọng đắc ý thấp khàn, "Tao hôm nay cuối cùng cũng có thể hưởng thụ rồi. dễ dàng nha, nhóc con"

      "Cút ngay, tên chó này!" Tiện tay cầm gối đầu đánh về phía Cao Tài, Văn Đình Tâm lắc lắc thân thể giãy giụa. đôi chân bị Cao Tài cầm lấy, thể làm gì.

      Giọng nhất thời hét lớn, Cao Tài sợ đưa tay lên miệng che , giọng nhắc nhở, " chút, nếu làm người phụ nữ kia thức giấc, chúng ta có cách nào hành ."

      xong, Cao Tài còn nhếch miệng cười tiếng, mặc dù thanh rất , nhưng điệu tiếng cười kia vẫn làm người ta chán ghét, giống như đắc ý, lại giống hưởng thụ. . .

      Trong lúc gối đầu chống đỡ ở giữa thân thể hai người, Văn Đình Tâm nhíu mày lại căng thẳng, đôi tay dùng sức đẩy thân thể của ra, hai mắt trợn trừng.

      Nếu như ánh mắt có thể giết người, lúc này hy vọng Cao Tài lập tức có thể chết bất đắc kỳ tử!

      "Đừng động, nhóc con, ở dưới thân tao, cần phải ngoan ngoãn phục vụ" tay che miệng của , tay dời xuống, cởi bỏ cái nút áo khoác ngoài, Cao Tài càng thêm hưng phấn.

      Đối mặt với loại biến thái này, Văn Đình Tâm rất khó giữ được tỉnh táo. Ngửi mùi rượu đầy người , cũng biết, đến lúc đó, nhất định lấy lý do uống rượu say để giải thích với Từ Kiến Bình.

      Dùng sức đẩy , thoải mái chút nào, Văn Đình Tâm đành phải hai tay kéo căng áo khoác, để cho cởi xuống.

      "Nhóc con, ngoan chút cho tao, mày nên biết, phản kháng có tác dụng!" Bóp tay đẩy ra, ai biết con nhóc nắm hết sức, chống cự ương ngạnh.

      Cuối cùng tiếng cảnh cáo, vẫn chịu buông tay, Cao Tài đành phải dùng hai tay, nắm áo khoác của , xé nát!

      Vốn là áo khoác mỏng, sức lực lại lớn, lập tức liền 'Xoẹt' tiếng...

      "Mẹ kế! Mẹ kế tỉnh dậy! chú Tài uống rượu say!" Thừa dịp kéo quần áo, Văn Đình Tâm gõ vách tường, lớn tiếng la lên.

      "Đông đông đông" tiếng vang hòa với tiếng kêu cứu, cách lại tốt, trong phòng thanh nhộn nhạo vang lên.

      Lập tức, Từ Kiến Bình tỉnh.

      "Con nhóc chết tiệt kia!" Tức giận tát hai cái, Cao Tài trừng đỏ mắt, " đừng có ồn ào, con mẹ nó, lại gọi liên tục!"

      "Ông cút ngay cho tôi, đò chó má!" chút lưu tình phun nước miếng mặt , Văn Đình Tâm lại lớn giọng kêu, "Mẹ kế! Chú Tài ở bên ngoài có phụ nữa khác, cần mẹ nữa! Mẹ mau tới xem chút !"

      thanh vô cùng lớn, dường như từ trong cổ họng phát ra, tại ban đêm yên tĩnh, truyền vô cùng lớn. . . Đừng là Từ Kiến Bình, đoán chừng là nhà bên cạnh cũng có thể nghe được!

      "Con nhóc chết tiệt kia! Mày im ngay cho tao!"

      Giơ tay tát "Bành bạch" nhiều cái, đánh tới lúc thể kêu, Cao Tài mới bằng lòng dừng lại.

      Khi đó, Văn Đình Tâm cắn chặt răng, thở hổn hển trừng mắt với , thầm quyết định, về sau nhất định phải đưa Cao Tài vào ngục giam!

      Trong phòng cách vách nghe được từng tiếng vang va chạm, từng tiếng , Cao Tài càng nghe cơn tức càng lớn.

      Quay đầu lại nhìn Văn Đình Tâm, hận đến nghiến răng, tay lại xé rách quần áo, để cho sống tốt.

      "Ông làm cái gì, ông buông tay!" Siết chặt quần áo, Văn Đình Tâm ra sức giãy giụa, "Chó má, ông chờ đó cho tôi, tôi sau khi ra ngoài, nhất định bỏ qua cho ông!"

      "Tao tại nhất định buông tha mày!" Tức đỏ mắt, tay cũng vô ý bóp cổ .

      Đúng lúc này, Từ Kiến Bình mạnh mẽ đẩy cửa bước vào.

      "Con mẹ nó ông làm gì!"



      ☆, Chương 16, đêm này, dễ chịu!


      Từ Kiến Bình vừa bước vào, cơn tức liền dâng trào, cây chổi giương cao, cũng bật đèn, trực tiếp nhào vào, hung hăng đập tới.

      Vốn là bởi vì đề tài này bà cùng Văn Đình Tâm tranh cãi thời gian, nghĩ tới hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, cũng là trùng hợp quá mức!

      Cây chổi chỉ nhắm vào mình Văn Đình Tâm, lần này, Từ Kiến Bình đập tới Cao Tài.

      "Gây nữa! Ông mẹ nó lại nháo lần nữa!" Đập cây chổi hai lần người Cao Tài, "Lần trước còn chưa đủ, bữa nay còn gây ra chuyện như vậy, ông cho rằng mình còn chưa đủ đáng ghét sao!"

      "Làm, tôi làm gì hả, người đàn bà này!" Giơ lên cánh đón lấy cây chổi, rất nhanh, Cao Tài bật dậy, hướng xuống phía dưới gầm dường trốn .

      "Con nhóc chết tiệt kia, mày cũng bỉ ổi" cây chổi lại hướng về phía Văn Đình Tâm, liên tiếp nện xuống, hung dữ trừng mắt, lại phủ đầu, Từ Kiến Bình trực tiếp chặn họng , "Buổi tối ngủ khóa cửa! Mày mẹ nó cũng là cố ý !"

      Bị bà ta hung hăng đánh biết bao nhiêu cái, Văn Đình Tâm khẽ cắn răng, cũng hề nhảm, trực tiếp kéo chăn mền che ở người, cúi đầu xuống, rồi lao nhanh xuống giường.

      "Con chết tiệt kia! Mày xem tao hôm nay có đánh chết mày ! Tao đánh chết mày!" Nhấc chân đuổi theo, cây chổi giơ cao, toàn bộ hướng về phía Văn Đình Tâm, hoàn toàn để ý đến Cao Tài.

      Tình trạng như vậy, Văn Đình Tâm hoàn toàn lường trước, kinh nghiệm nhiều, nên cũng có cái cảm giác đau khổ thất vọng gì. chỉ biết là, ở thời điểm này, chạy mới là ngu ngốc!

      Cả người che kín trong chăn, cúi đầu đầu, dùng ý thức chạy ra khỏi phòng, quan tâm tới Từ Kiến Bình ở phía sau nổi điên, xuyên qua phòng ăn, trực tiếp chạy ra ngoài. . .

      "Con nhóc chết tiệt kia! Mày trở lại cho tao!" Giơ cây chổi, Từ Kiến Bình ngừng đuổi theo phía sau, "Đừng mơ tưởng tới việc chạy trốn! Khoản tiền kia tao cũng cho phép mày nuốt riêng!"

      Hai người phụ nữ trước sau chạy ra khỏi nhà, phía sau cửa, Cao Tài thò đầu ra, nuốt nước miếng cái, "Này con mẹ nó. . ."

      Cũng tốt cũng tốt, Từ Kiến Bình tốt nhất là cứ đuổi theo , đỡ phải nghe càm ràm.

      Lúc rạng sáng, đường trong thôn lầy lội, Văn Đình Tâm ném chăn mền , co chân chạy như điên.

      Dưới chân có giầy, giẫm bùn đất ướt nhão, chán ghét sợ. Dọc theo đường chạy trốn, còn dẫm lên vật gì đó bén nhọn, đau đến mức phải xuýt xoa.

      Mệt mỏi vô cùng, thở tới hổn hển, nhưng biết thể ngừng. Bởi vì Từ Kiến Bình đuổi sát phía sau lưng .

      "Con nhóc chết tiệt kia, mày đứng lại đó cho tao!" Cây chổi còn nắm tay, Từ Kiến Bình phút cũng chịu dừng lại, đuổi theo bước chân của .

      Nếu như là trước kia, Từ Kiến Bình dù có chạy theo, với tính tình nhát gan bà cũng chẳng chạy được bao xa. Nhưng bây giờ, có khoản tiền kia tồn tại, bà tuyệt đối thể để cho con nhóc kia có cơ hội chạy trốn.

      Con nhóc kia tính tình càng ngày càng mãnh liệt, vô cùng có khả năng lần chạy sau đó vĩnh viễn trở lại. như vậy, khoản tiền kia, liền bốc hơi!

      Mang theo ý nghĩ như vậy, Từ Kiến Bình dường như có thêm động lực, dưới chân càng thêm tăng tốc.

      Khoảng cách giữa hai người xa lắm, nhưng sau góc quẹo, Văn Đình Tâm bỏ rơi bà.

      Từ thùng rác bên cạnh thò đầu ra, nhìn hình ảnh Từ Kiến Bình dần chạy xa, Văn Đình Tâm vỗ vỗ ngực, thở hơi.

      Bàn chân dẫm lên đồ vật, nhìn thoáng qua, máu chảy đến đỏ tươi, thịt đau nhức, "A ~ má ơi ~ xui xẻo tận cùng. . ."

      Oán trách, tay cũng ngừng cởi áo khoác xuống đem bàn chân bọc lại sau đó đứng lên, lại sợ chân khác cũng dẫm lên đồ, liền cởi luôn bộ quần áo ngoài bọc lại.

      người cái gì cũng có, chỉ có ba cái áo, hai cái quần, dùng để đề phòng Cao Tài . . .

      Dè dặt đứng dậy, hít vào hơi khí lạnh, từng bước hướng về phía nhà Ngô Vượng Đạt bước .

      Hơn nửa đêm hô to nhà cháy, lập tức đem Ngô Vượng Đạt từ trong mộng đánh thức dậy.

      Từ cửa sổ lầu hai nhìn xuống, Ngô Vượng Đạt cực kỳ bất đắc dĩ với con nhóc kia. . .

      Lập tức, Ngô Vượng Đạt dẫn vào trong nhà.

      Lầu hai, vợ con của hăn đều ngủ, cũng có phòng trống, nhìn cả người Văn Đình Tâm chật vật, Ngô Vượng Đạt cũng biết nên an bài như thế nào cho tốt.

      " có chuyện gì, chú Đạt, cháu tolet chút, buổi tối ngủ bên ngoài ghế đêm. Chú hãy mau ngủ , quấy rầy chú nữa", khập khiễng vào trong, Văn Đình Tâm lấy ở bên dưới quầy hàng quần áo và giầy mới mà Nam Thế Dương mua cho .

      May là thông minh, đem những vật này cất ở đây, nghĩ tới, mình sớm có thể dùng đến. . .

      "Nhóc con, cửa hàng theo hướng đón gió, buổi tối gió mạnh, ghế nằm lại là chiếu, cháu bị lạnh." Ngô Vượng Đạt gãi gãi đầu, tinh thần có chút hao tổn "Gần đây ẩm ướt như vậy, chăn bông nhà chúng ta đều nấm mốc hai ngày nay, thể đắp."
      " có chuyện gì, chú Đạt, so với việc ngủ ở ngoài trời, điều kiện này coi như là khá tốt." Cầm lấy bộ quần áo, Văn Đình Tâm nhìn cười cười, "Cám ơn chú nha, phần ân tình này, cháu về sau nhất định báo đáp gấp trăm lần."

      Nhìn thấy con nhóc về phía nhà vệ sinh, Ngô Vượng Đạt vừa nhìn thấy nhiều miệng vết thương, cảm thấy trong lòng sợ sệt. . .

      Nhóc con nếu ở trong nhà xảy ra chuyện phải làm sao?! Nhị thiếu gia ngộ nhỡ truy cứu, có như thế nào cũng thể giải thích nha. . .

      Nghĩ sâu xa chút, Ngô Vượng Đạt vòng qua bên quầy, gọi điện thoại cho Nam Thế Dương.

      Lúc Văn Đình Tâm gọi cho nhị thiếu gia, Ngô Vượng Đạt có lưu ý chút, còn vụng trộm ghi số điện thoại ra tờ giấy. nghĩ tới, thế nhưng lại có cơ hội gọi đến số này ~

      Hơn nửa đêm, nghĩ tới nhị thiếu lại tiếp điện thoại, hơn nữa cầm máy vô cùng nhanh. . .

      "Alô, nhị, nhị thiếu sao?" Cùng chuyện điện thoại với thiếu gia, Ngô Vượng Đạt căng thẳng đến mức tay cũng phát run, " ngại quá, muộn như vậy còn quấy nhiễu cậu, là do con bé Đình Tâm xảy ra chút chuyện, khả năng, khả năng vô cùng khó khăn. . ."

      Lời vừa dứt, bên kia điện thoại, truyền tới tiếng hỏi dồn dập. . .

      Trong phòng vệ sinh, Văn Đình Tâm thanh "hít hà" kêu đau vang lên, cảm giác người rất dơ, nhưng dám dùng sức kỳ cọ. Toàn thân bị thương, lòng bàn chân còn có máu, toàn thân dưới đau đớn, làm cho cũng biết đến cùng là đau nhức ở đâu. . .

      Chỉ có thể dè dặt, chút , nhàng lau sạch.

      Từ tối hôm phát sinh ra chuyện đó, bất ngờ, thể đoán được mọi chuyện lại phát sinh thêm lần nữa, dường như trong khoảng thời gian này ở kiếp trước, chưa từng xảy ra chuyện như vậy. . .

      Như vậy rốt cuộc tại vì cái gì lại đưa tới chuyện này, thể nào đoán được.

      Giờ phút này, điều duy nhất biết là, đêm nay, thể sống tốt như trước. Ngủ qua đêm trong cái ghế của cửa tiệm, hoàn toàn là khiêu chiến sức chống cự của chính mình, chừng bị bệnh .

      Tắm rửa giặt quần áo mất cả tiếng, mặc quần áo cũng tốn mười mấy phút, động tác nhàng, muốn tránh miệng vết thương, cho nên vô cùng dễ dàng.

      Nam Thế Dương mua cho là giày thể thao, lòng bàn chân của lại bị thương, nhìn nhìn, cảm thấy cũng thể mang. Đành phải để Ngô Vượng Đạt cho mượn đôi dép.

      Đại khái sau khoảng hơn tiếng, Văn Đình Tâm mới từ trong phòng vệ sinh ra, khi đó, Ngô Vượng Đạt lên lầu tiếp tục ngủ.

      ghế lạnh buốt có để tầng dày chăn mền, dường như bị nấm mốc, có chút thối. Nhưng Văn Đình Tâm cũng thèm để ý, cứ vậy ngồi xuống.

      Cảm thấy vô cùng tốt vì Ngô Vượng Đạt có thể giúp chút, nếu đêm nay, nhất định phải ngủ ở ngoài đường.

      Từ dưới quầy hàng lấy ra thuốc trị thương mà Nam Thế Dương mua cho , vén tay áo lên, Văn Đình Tâm cắn răng, cẩn thận thoa.

      Dưới ánh đèn lờ mờ, thân thể nhắn xinh xắn ghế dựa, co ro cúm rúm, nghĩ lại, cảm thấy vô cùng đau lòng.

      Cánh tay trị thương tốt, suy nghĩ biết làm sao mà bôi thuốc phía sau lưng, lúc này, lại nghe thấy tiếng gõ cửa.

      Đặt thuốc xuống,sau đó đứng dậy, từng bước gian nan về phía cửa, Ngô Vượng Đạt trước khi lên lầu dặn dò lát nữa mà có người gõ cửa hãy mở, là nghe lời làm theo.


      Cửa lớn vừa mở ra, nhìn thấy thiếu niên đứng phía trước, cảm giác cảm động lại dâng lên. . .
      Dion, Phong Vũ Yên, nhoxbina7 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 17, Nhất định phải mang !


      giờ trước, Nam Thế Dương ở trước bàn viết nhật ký, trong lòng vô cùng loạn, quyển sổ viết nội dung cũng là rất quái.

      Trong đầu luôn nghĩ tới, bé kia. . .

      Nghĩ tới, ngày mai đến đón , làm như thế nào để theo đến trường? Cũng biết, đề nghị này có tiếp nhận hay . . .

      cảm thấy, bộ dạng cũng chỉ mới mười tám tuổi? được, bằng ấy tuổi cần phải học mới đúng?

      Nếu để cho bé kia cùng học, Nam Thế Dương cảm thấy bớt việc rất nhiều, đầu tiên, cần trốn học tìm , hơn nữa cũng có thể cùng cùng học lên đại học, cảm giác rất tốt. . .

      Kế hoạch sai, hơn nữa cũng bắt đầu chuẩn bị, ngày này nhật ký, mặc dù rất loạn, nhưng có thể thấy được tâm tình tệ.

      Ít nhất, trước khi nghe điện thoại của Ngô Vượng Đạt, cảm thấy tâm tình mình rất tốt.

      Điện thoại Ngô Vượng Đạt gọi tới, khi đó, vừa mới gấp nhật ký lại, còn chưa kịp cởi quần áo.

      Cúp điện thoại xong, lập tức liền báo cho Dư Dương tới đón, hơn nửa đêm, phút ngừng từ thành phố chạy đến.

      Dọc theo đường , trong lòng đều là yên ổn.

      Bởi vì lo lắng cho , sắc mặt đều trầm xuống đến khó coi, thân sát khí làm Dư Dương ở phía trước dám phát ra tiếng.

      Thời điểm, tới chỗ cửa hàng tiện lợi, thấy rất ổn…

      Trước cửa của cửa hàng, trong ngoài, hai người cùng đánh giá đối phương.
      "Sao lại tới đây? chú Đạt báo cho sao?" Ngẩng đầu, vừa vừa đưa tay sửa sang lại cổ áo sơ mi của , cũng biết, gấp đến độ ngay cả thời gian sửa sang lại quần áo cũng có.

      Gật gật đầu, Nam Thế Dương vô cùng nghiêm túc trả lời, "Chú bị người ta đánh, khả năng chịu được quá đêm nay."

      Lấy vẻ mặt ngây thơ ra câu này, lúc này nhìn Nam Thế Dương vô cùng đáng , Văn Đình Tâm là "Phốc" tiếng, cười lớn . . .

      Khó trách Ngô Vượng Đạt lại dè dặt khi nhìn ánh mắt của , lúc tắm rửa còn thường xuyên đến gõ cửa hỏi có khỏe ?

      ra, là thấy toàn thân bị thương, chân vẫn còn máu, sợ chết ở trong nhà . . .

      Như vậy mới dẫn đến tình trạng này, Nam Thế Dương vậy mà lại tin. . . Cũng là vô cùng hồn nhiên ~

      "Tôi chết, yên tâm," cười vỗ vai , nhìn Nam Thế Dương vẻ mặt nghiêm trọng, lại trấn an , " có việc gì mà, xem tôi phải rất tốt sao?"

      để ý tới, ánh mắt Nam Thế Dương nhìn vào mấy vết hằn do Cao Tài bóp cổ . Đó chính là loại chứng cứ cần phải ,…

      Đưa tay chạm vào cổ của , Nam Thế Dương nhíu mày. Đôi mắt lộ ra nét lạnh lùng, giống như là bất mãn, cũng giống như là đau lòng, "Đừng gạt tôi, có đau hay ?"

      "Cái này sao?" Sờ sờ cổ, câu trả lời của lần này so với lần đầu gặp cực kỳ giống nhau, " đau, cũng quen rồi".

      Mấy chữ này, vô tình làm cho lòng người chua xót. . .

      Đến cùng là hoàn cảnh như thế nào, làm cho bé nhiều lần bị đánh, lại còn lừa mình dối người ra đau. . .

      Cũng khó trách, lại đề nghị mang . Ở gia đình này, làm sao có thể sống sót được đây.

      "Văn Đình Tâm, lấy đồ , tại liền vơi tôi." Vừa xong, quay đầu lại nhìn về phía trong phòng, Ngô Vượng Đạt có ở đây, có nghĩa là chỉ có mình đợi ở chỗ này.

      tại mang , đợi đến khi nào chứ.

      "Được, chờ tôi chút," gật gật đầu, Văn Đình Tâm xoay người vào nhà.

      Chân bước , làm cho Nam Thế Dương thấy được khác thường.

      Dưới chân cà nhắc, cà nhắc, chân trái chỉ có thể bằng mũi chân, nhìn qua vô cùng vất vả.

      "Chân làm sao vậy?" theo vào nhà, Nam Thế Dương càng nhìn càng yên tâm, "Còn chỗ nào bị thương nữa? người cũng có sao?"

      "Đều là vết thương , tôi xử lý rồi" ở phía trước, Văn Đình Tâm để ý đến, " xem đưa thuốc, quần áo, giầy, nhanh như vậy tôi phải dùng tới, như thế rất tiện cho tôi rồi."

      Loại tiện lợi này, thấy chút cũng vui vẻ. . .

      Hướng về phía trong phòng tới, Nam Thế Dương còn nhìn thấy đống đồ bẩn của . Đó là áo khoác mà Văn Đình Tâm lúc trước dùng để bó chân, nhăn nhăn nhúm nhúm, dính đầy bùn đất cùng vết máu. . .

      Đúng vậy, màu đỏ tươi, chính là vết máu khô. . .

      Nhìn thấy những thứ này, làm Nam Thế Dương lông mày đều nhíu chặt. nhịn được, là muốn nhìn xem rút cục bị thương ở những chỗ nào?

      Ngô Vượng Đạt sợ qua được đêm nay, cho nên, vết thương nhất định . . .

      Nghĩ như vậy, suy nghĩ cũng chợt gấp hơn, tiến lên vài bước liền ôm ngang eo của .

      Cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ làm hành động này, trong lúc hành động lực tay cũng hơi mạnh, động tác cũng ngang ngược. Dường như còn chạm vào miệng vết thương cánh tay của , đau đơn làm chịu được kêu to, "Ôi trời, thôi, thôi"

      "Được" thế nhưng có chán ghét hành động này của , mà chỉ kêu ôm , điều này, làm cho trong lòng Nam Thế Dương vui vẻ vô cùng.

      Đương nhiên, đối với hành động đột nhiên của , Văn Đình Tâm hoàn toàn có thể tiếp nhận bình thường. Bởi vì ở kiếp trước, Nam Thế Dương chính là người rất tùy hứng như vậy, rất lâu, trong lòng muốn thế nào, lập tức liền làm theo. Bị cưỡng chế ôm chặt, cưỡng chế đẩy ngã, cưỡng chế hôn môi gì gì đó, cũng là thấy nhưng chẳng thể trách...

      Cứ ôm như vậy, Nam Thế Dương trực tiếp bế tới phía xe, giờ khắc này, cảm thấy bất cứ điều gì cũng quan trọng bằng việc kiểm tra vết thương cho .

      "Đợi chút, còn chưa có cầm quần áo, và giầy" mở miệng nhắc nhở, cầm quần áo người chỉ chỉ, "Nếu tôi chỉ có bộ quần áo này."

      " biết" Nhàn nhạt đáp lời, vẫn có ý trở lại.

      Bước nhanh đến bên cạnh xe, Dư Dương vội vàng xuống xe kéo cửa ra, thuận miệng nhắc nhở, "Nhị thiếu, bên kia có người nấp."

      Dời mắt nhìn qua, chỉ thấy bóng người trốn đằng sau bức tường, bên tai truyền đến thanh nghiến răng nghiến lợi của , " cần để ý, bà ta là mẹ kế của tôi, đuổi theo tôi đến đây."

      Trong lời Từ Kiến Bình đánh đập , nhưng Nam Thế Dương lại hiểu ra ít.

      Chắc hẳn, chính là mẹ kế đem đánh đập thành như vậy.

      Xoay người để vào trong xe, đóng cửa xe, Nam Thế Dương nhìn chằm chằm thân hình đằng sau bức tường, câu mệnh lệnh, "Điều tra người phụ nữ kia cho tôi, cẩn thận."

      "Vâng" Gật đầu, Dư Dương lên tiếng, sau đó lại thể hỏi, "Nhị thiếu, xác định mang ấy về sao?"

      Dư Dương tại vô cùng lo lắng, nhị thiếu cùng này mà nhau, ông chủ nhất định nổi điên.

      bé xuất thân từ nơi thâm sơn cùng cốc, đừng Nam Gia, chỉ sợ người bình thường ở thành phố cũng tiếp nhận . Dẫn trở về, khỏi mang tới trận tranh cãi ầm ĩ. . .

      "Tôi lấy quần áo, chú trở về trong xe với ấy." trả lời câu hỏi, dường như đối với lo lắng của Dư Dương thèm để ý chút nào.

      Đương nhiên, Nam Thế Dương cũng biết Dư Dương lo lắng điều gì. Trong ấn tượng của tất cả mọi người nổi danh là vô cùng chán ghét phụ nữ, thoáng cái lại mang về, ngoài ý muốn, tất cả mọi người sinh nghi.

      Nhưng là, nhất định phải mang , chuyện này, quyết định vô cùng chắc chắn!
      Dion, Phong Vũ Yên, rjnchan6 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 18, Giúp thoa thuốc!


      Bên trong xe, Văn Đình Tâm liên tục nhìn ra bên ngoài xe, nhìn Nam Thế Dương vào trong tiệm, bóng lưng đơn thuần nhưng lại vô cùng ấm áp.

      qua đầu xe, Dư Dương ngồi vào ghế lái, cài sẵn dây an toàn, ánh mắt tập trung nhìn Văn Đình Tâm qua kính chiếu hậu, mày nhăn lại, giống như suy nghĩ điều gì.

      Theo dõi bé kia hơn nửa tháng, như thế nào cũng đều nghĩ ra, rút cục là có sức quyến rũ gì, có thể làm cho nhị thiếu thích. . .

      Như nhị thiếu , bé kia kỳ rất cổ quái.

      bé mười tám tuổi, lại giống y như người trưởng thành. chợ mua thức ăn mặc cả, ngại mặt dày mày dạn nhìn bên này chút, bên kia chút, sau đó mua. Hơn nữa vô cùng thích lo chuyện bao đồng, vợ chồng nhà người ta gây gổ, hoặc là đánh con cái, cũng thích xen chân vào, xía vào.

      Tóm lại theo lâu như vậy, Dư Dương cảm thấy, căn bản chính là bà cụ, có chút nào giống trẻ tuổi đầy sức quyến rũ. biết vì cái gì, nhị thiếu lại coi trọng bé như vậy. . .

      Cũng như vậy, Văn Đình Tâm từ phía sau tấm kính cũng đánh giá Dư Dương, biết , người đàn ông này là trợ thủ đắc lực bên cạnh Nam Thế Dương.

      Hai tầm mắt của hai người va chạm trong kính, Dư Dương "Khụ" tiếng, để bớt lúng túng, "Văn tiểu thư, hãy thắt dây an toàn vào."

      "Đúng nha, vậy mà tôi quên", đưa tay kéo dây an toàn qua, vội vàng thắt vào.

      Sau đó, Dư Dương cũng nhiều. Dường như cũng có chút xem thường , nghèo khó tại Nam Giao, có thể thuận lợi mê hoặc được nhị thiếu, đoán chừng tâm kế cũng phải là ít.

      Chuyện này, báo cáo cho ông chủ, xem ông chủ định đoạt như thế nào.

      Nam Thế Dương vừa về tới, cũng đánh vỡ bầu khí quái dị ở trong xe, ở bên người ngồi xuống, ném túi ny lon chứa chứa giầy, quần áo lên ghế phụ đằng trước, " thôi, bệnh viện."

      Xe nhanh chóng chạy , theo hướng trở về thành phố.

      Dọc theo đường , vô cùng yên lặng, đêm hôm khuya khoắt, cơn buồn ngủ ập tới, ý thức, Văn Đình Tâm mắt nhắm lại. Cúi thấp đầu, từng chút từng chút, nửa tỉnh nửa mơ, nhìn vô cùng cực khổ.

      Vào lúc đó, Nam Thế Dương ngồi sát lại phía , đưa tay kéo đầu của đem đặt lên vai của mình, động tác này, làm giọng được tự nhiên, "Dựa vào tôi mà ngủ".

      Nghe vô cùng quan tâm, nghe vô cùng mạnh mẽ, cũng nghe ra căng thẳng. Đối với việc làm ra động tác này, xác thực là vô cùng mới mẻ.

      Nhưng mà, Văn Đình Tâm cũng có để ý đến khẩn trương của , nhắm mắt trực tiếp ngủ .

      "Điều hòa mở cao chút, ấy ngủ thiếp . À mà, trực tiếp về nhà , bệnh viện nữa."

      "Vâng, nhị thiếu", gật đầu đáp ứng, điều chỉnh nhiệt độ lên cao chút, Dư Dương trực tiếp , "Nhị thiếu, còn ông chủ sao?"

      "Tôi tự mình ứng phó". Giờ phút này Nam Thế Dương, cực kỳ có trách nhiệm, chuẩn bị mười phần cho hành vi của mình khi về nhà.

      Nhìn thiếu niên mười tám tuổi lúc đó giống như nam nhân thực thụ.

      Ước chừng hơn 1h sáng, xe về tới cửa chính Nam Gia. Hơn nửa đêm, trong biệt thự vô cùng yên tĩnh, Nam Thế Dương ôm Văn Đình Tâm trở về cũng có ai chú ý tới.

      Trực tiếp lên lầu, vào phòng của mình, nhàng đem đặt ở giường.

      Bật đèn ngủ ở đầu giường, đứng ở bên, nhìn thấy khuôn mặt yên tĩnh ngủ của , tim bỗng nhiên đập mạnh vài nhịp.

      bé nhìn vô cùng thanh tú, mặt mày đoan trang, sống mũi tinh xảo, ngũ quan lộ ra tia thông minh, cơ trí.

      còn nhớ cảnh tượng lần đầu tiên khi thấy , tóc ướt nhẹp, quần áo tả tơi, hàm răng trắng tinh, nụ cười khiến phải thất thần. Chân trần giẫm ở giữa rừng cây, quần áo theo gió bay phấp phới, giống như nàng tiên trong rừng, tuyệt vời đến cực điểm. . .

      Cảm giác khi đó cùng bây giờ vô cùng khác nhau. Giờ phút này, cứ nhìn như vậy, cảm thấy rất chân , hết sức thân thiết. . .

      Đây là lần đầu tiên nghiêm túc nhìn , tâm hồn thiếu niên trẻ tuổi khỏi dâng lên rung động.

      hồi lâu, cho đến khi trở mình quay về phía bên trong, Nam Thế Dương mới lấy lại tinh thần.

      gương mặt còn lưu lại hai mảnh hồng hồng, dời bước tránh ra, ở cuối giường dừng lại, thừa dịp ngủ, muốn xem miệng vết thương của .

      Bàn chân trái miệng vết thương lớn, dùng giấy khăn đắp lên, dán băng dính cố định. Nam Thế Dương đưa tay bóc khăn giấy, xấp khăn giấy dầy bị máu nhiễm đỏ nửa, vết thương rất lớn, tại vẫn còn thấm máu tươi.

      Nhìn qua, vô cùng nghiêm trọng. . .

      " là", chân mày nhíu chặt lại, trong nhất thời tâm tình vô cùng tốt.

      Cái này còn có việc gì? Như vậy còn đau? Là ấy quá nhẫn nại, hay là căn bản sợ đau?

      Đứng dậy mang hộp thuốc tới, để xuống giường, vừa xử lý vừa lảm nhảm, "Tại sao có thể có loại phụ nữ như thế này, sao cứ phải ương ngạnh chứ? Đau nhức cũng muốn sao? Cậy mạnh làm gì vậy?"

      Nếu như lúc này Văn Đình Tâm còn tỉnh, nhất định vô cùng ngạc nhiên khi nghe càu nhàu.

      riêng chuyện tình của , rất nhiều chuyện, rất nhiều lời khác chỉ giấu ở trong lòng hoặc là ghi nhật ký. Nếu như phải là bởi vì ngủ thiếp , lúc này cũng lên tiếng lải nhải, chính vì ngủ quên, cho nên mới thao thao bất tuyệt, như bà già. . .

      Xức thuốc lên miệng vết thương của , băng bó kỹ, trong lòng yên tâm, chuẩn bị, vụng trộm xem xét người còn có vết thương khác hay .

      Đúng vậy, là vụng trộm...

      Bàn tay giơ lên, giữ chặt áo khoác, nhàng kéo xuống, thở đều, động tác vô cùng cẩn thận.

      Nhưng dù có cẩn thận hơn, việc im hơi lặng tiếng cởi quần áo ra cũng phải là chuyện dễ dàng. Cố gắng, nhưng đến tay áo cũng thể cởi xuống...

      Áo khoác kéo đến bả vai, cẩn thận nâng tay của lên, cởi tay áo. Động tác có chút ngốc, thử nhiều lần, chỉ có thể cởi được nửa. Cởi đầy lát liền đem thức tỉnh.

      "Ôi ~" lắc đầu cái, Văn Đình Tâm lặng lẽ mở mắt. Đối diện chính là vẻ mặt khó xử của Nam Thế Dương.

      Động tác của dừng lại giữa chừng, áo khoác cởi ra nửa, cánh tay lộ ra, người biết tình huống, thực nghĩ linh tinh…

      "Tôi, tôi cái kia," vội vàng buông lỏng tay, Nam Thế Dương chột dạ lui lại, xa giường chút, "Đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn nhìn miệng vết thương của chút, thoa thuốc cho ."

      lý do rất phù hợp, mà cũng xác thực là muốn làm như vậy, hiểu tại sao mình lại hiểu khác. . .

      Kéo áo khoác lại, Văn Đình Tâm từ từ ngồi dậy, vẫn còn bối rối, ngáp cái dài, " có gì, tôi tự bôi thuốc cho mình".

      "Vậy, rất tốt" tiến lên lấy lại hộp cấp cứu, Nam Thế Dương vô cùng khẩn trương, "Vậy tiếp tục ngủ."

      "Đợi chút", gọi lại, Văn Đình Tâm chỉ chỉ sau lưng, "Phía sau lưng tôi bôi thuốc được, có muốn giúp tôi bôi ?"

      "Hả? Được!"

      Sau khi đáp ứng, Văn Đình Tâm quay lưng về phía , trực tiếp cởi áo khoác xuống, kéo áo lên cao. Thoáng cái, toàn bộ lưng trần lộ ra. . .

      "Ực" tiếng, Nam Thế Dương nuốt ngụm nước miếng. Cảm giác trong lòng dấy lên ngọn lửa.

      cũng biết, chút cũng để đến phương diện kia. . .

      Quả , Văn Đình Tâm người phụ nữ ba mươi hai tuổi, đối diện còn là chồng trước có gì phải thấy ngại ngùng. Hơn nữa, chỉ lộ phía sau lưng, hết sức bình thường, giống như mặc bộ đầm dạ hội hở lưng mà thôi…
      "Có chút lạnh, nhanh lên chút".

      "A, được. . ."

      Giờ phút này, Nam Thế Dương vô cùng quẫn bách, nhưng nghĩ tới, lâu về sau, da mặt của giày hơn gấp mấy lần so với . Đặc biệt là, thường xuyên nhịn được mà cởi quần áo của . . .
      Dion, Phong Vũ Yên, rjnchan8 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 19, Nghe tôi, hiểu ?


      Đại khái là khoảng hai giờ đêm, hoàn toàn có bối rối, bầu khí trong phòng ấm áp có thêm vài phần ái muội. . .

      Mười tám tuổi, Nam Thế Dương chưa bao giờ thấy khẩn trương đến như vậy. Cả trái tim đều vang lên tiếng 'Bịch bịch' dồn dập, miệng lưỡi khô khốc, trong đầu tưởng tượng đủ thứ. . .

      Trước mắt là tấm lưng trần, với đường cong vô cùng hấp dẫn, cảm xúc mềm mại, ngoại trừ những vết thương nhìn vô cùng chói mắt, làm cho luôn muốn nghĩ linh tinh.

      " có bôi sao?" ngáp dài cái, xoay nửa khuôn mặt qua, "Sao bôi chậm vậy?"

      "À" vốn là tâm tư rối loạn, vừa quay đầu lại làm Nam Thế Dương hoảng đến mức tim cũng muốn ngừng đập.

      Dùng tay áo lau mồ hôi, Nam Thế Dương hít thở sâu vài tiếng, "Mau, mau tốt lắm, đừng động."

      Lấy hai tờ khăn giấy, lau khô tay, vội vàng tiếp tục.

      "Đợi lát nữa tôi ngủ ở đây sao?" Ngẩng đầu đánh giá căn phòng này, cảm giác quen thuộc cho đè nén loại cảm xúc khó nên lời.

      "Ừ, đây là phòng tôi" lòng bàn tay rót rượu thuốc, hướng về phía sau lưng xoa lên, Nam Thế Dương căng thẳng bổ sung, "Nhưng mà yên tâm, tôi làm gì cả. ngủ giường, tôi ngủ ghế sô pha."

      Nam Thế Dương bảo đảm lại làm lòng gợn lên trận sóng.

      biết, tại gian phòng này, câu hứa hẹn này, từng là gánh nặng của , là khởi đầu cho hận thù của với .

      Kiếp trước, chính là ở trong phòng này, xảy ra trận hiểu lầm kia. Trong đêm, quan hệ hài hòa của hai người, biến mất hầu như còn. . .

      Lúc ấy thể hiểu được điểm mấu chốt kia, cảm thấy dù đổi lại là ai, cũng thể nào tha thứ cho loại chuyện như vậy. vất vả thoát được tay cha ghẻ để có thể bảo vệ tốt bản thân, nhưng lại làm mất tôn nghiêm của . . .

      Đáng ra cả đời đều phải cảm tạ người cứu giúp mình, nhưng trong đêm lại biến thành sợ hãi. chỉ sợ hãi, mà còn hận. . .

      Cho nên trong suốt nhiều năm như vậy, liên tục đối đầu cùng , luôn muốn nghĩ đủ mọi cách làm cho phải khổ sở. Làm cho cuộc hôn nhân của bất hạnh, cuộc sống của bất hạnh, là phương thức trả thù tốt nhất mà có thể nghĩ tới.

      Liền như vậy, sai lầm, trả thù, hành hạ kéo dài vài chục năm, cho đến khi đọc được bản nhật ký kia, mới hiểu được. . .

      "Ai", nhớ lại việc qua, Văn Đình Tâm cảm giác ngực nhói đau.

      Giờ phút này, cảm thấy thể đối đãi với như kiếp trước, từng rất sai lầm để rồi trả thù , cũng làm cho mình khổ sở. Nếu như có thể hiểu hơn hơn chút có lẽ mọi chuyện như thế. . .

      "Làm sao vậy?" Phát giác được thay đổi của , Nam Thế Dương lập tức khẩn trương, "Có phải tôi làm cho đau đúng ?"

      cảm thấy rất khống chế lực tay của mình, hiểu vì cái gì lại thở dài.

      Tâm tư của con , dám đoán, hơn nữa cũng đoán.

      " có, đau", trong lòng là vô cùng xin lỗi , giọng khi trả lời cũng cẩn thận thêm chút.

      Văn Đình Tâm biết , kiếp này ở trước mặt , vĩnh viễn cũng thể nào ghê gớm lần. Dù cho lớn tuổi đến thế này rồi, đối mặt với người ít tuổi hơn mình, cũng rất là đau lòng.


      "Văn Đình Tâm, ngày mai ở trong phòng đừng ra ngoài." giải thích được, tại sao lại câu này, làm hơi ngạc nhiên.

      "Vì cái gì?"

      " người đều bị thương còn muốn đâu?" Trực tiếp đáp lại lời của , Nam Thế Dương thêm khẩn trương chút, bởi vì cuối cùng lời muốn là, "Chờ khỏe hơn, tôi sắp xếp cho tới trường học".

      Vốn là cho rằng sắp xếp như vậy, nghi vấn, ngạc nhiên, khả năng cũng phản đối. nghĩ tới, nhóc lại trả lời là. . .

      "Trường nào vậy? là lớp nào?"

      "Trường học của tôi, năm hai." Dừng chút, sau khi chuẩn bị xong, Nam Thế Dương lại , "Chúng ta cùng khóa".

      Để học chung ban với , đoán chừng ai cũng có thể nhìn ra tâm tư của . Nhưng là, Nam Thế Dương lại có can đảm thừa nhận.

      " đừng hiểu lầm, tôi chỉ cùng nhân viên của nhà trường chào hỏi qua, lớp học là sắp xếp ngẫu nhiên". đợi mở miệng, lập tức vội vã giải thích, "Có khả năng, nhân viên nhà trường cảm thấy là bạn của tôi, cho nên sắp xếp cùng lớp với tôi, cũng rất tốt nha".

      là cảm thấy, để cho ở bên cạnh là cách tốt nhất . nghĩ tới, Nam Thế Dương sắp xếp như vậy, lại muốn tiếp nhận. . .

      "Giúp tôi trực tiếp đăng ký lên cấp ba , tôi muốn tốt nghiệp sớm chút".

      " điên hả?" Ngừng động tác tay lại, Nam Thế Dương lập tức hỏi dò, "Bây giờ là tháng Tư, kỳ thi tốt nghiệp trung học sắp tới rồi."

      "Rất tốt nha" quay đầu lại, Văn Đình Tâm vẻ mặt thèm để ý chút nào, "Thi xong sáu tháng cuối năm có thể lên đại học, tôi cần cái bằng cao trung, nếu có cách nào vào đại học".

      Tính toán của Văn Đình Tâm vô cùng tốt, đem trình tự học tập toàn bộ ra trước.

      Thi tốt nghiệp trung học xong, liền làm hồ sơ thi đại học, có thể trực tiếp nhảy lớp, sau đó làm.

      Đối với cái tuổi ba mươi hai mà , đọc sách chính là vì bằng cấp. Thời kỳ học sinh có hứng thú, hơn nữa, sống tại Nam Giao cũng chẳng quen biết bạn bè nhiều.

      Sớm chút ra trường, sớm chút có thành tích, về sau giúp được . Nhảy lớp cũng cần thiết phải học nhiều, mấy năm này, có thể làm rất nhiều chuyện.

      Đương nhiên, ý tưởng này của Văn Đình Tâm, Nam Thế Dương cách nào có thể giải thích.

      " phải là, chưa học qua cao trung sao? Lập tức thi tốt nghiệp trung học mà , cảm thấy mình có thể thi đậu?"

      Thay vì phải học lại hai năm, thi cấp ba trước năm đối với , chút cũng khó khăn.

      đến cùng là biết, hay là vô cùng nắm vững?

      "Tôi lấy cái bằng tốt nghiệp là được, những thứ này đối với tôi mà quan trọng, mới là quan trọng. phải học tập giỏi, về sau còn có thành tích". Nhéo khuôn mặt của , nhịn được lại bắt đầu giảng dạy, "Nghe tôi, được ?"

      Lại là bộ dáng này, lý do cũng chịu , liền bắt phải nghe lời .

      Điểm chết người nhất chính là, chỉ bị nhéo hai cái, lại sững sờ cũng phản kháng, "Được".

      "Còn có việc" đầu ghé sát vào, Văn Đình Tâm thấp giọng , " mau mang vé số đổi lấy tiền , tôi cần tiền".

      "Tôi có thể cho tiền".

      "Tôi biết rất ngoan", nhịn được, Văn Đình Tâm lại giơ tay vuốt vuốt đầu , tên nhóc mười tám tuổi lại vô cùng ngây thơ, đáng , "Nhưng hãy tin lời của tôi, nghe lời tôi. Tôi rất tốt với , vô cùng tốt, so với bất cứ ai đều tốt hơn, biết ?"

      Chỉ câu như vậy, làm cho lòng vô cùng rung động. thiếu niên vô cùng ngang ngược, ương bướng dần dần bị thuần hóa. . .

      Cứ như vậy, vẫn như trước nghĩ ra, vì cái gì lại tốt với như vậy, vì cái gì lại tin tưởng như vậy, vì cái gì, thể giải thích được nguyên nhân trong đó. . .

      ", có phải là, thích tôi?" Thời điểm hỏi ra câu này, cảm thấy đầu lưỡi đều co thắt. được tự nhiên lại ngại ngùng, còn vô cùng trông đợi!

      Nhưng là, trừ lý do đó ra, thực có lý do gì để giải thích được vì sao lại như vậy, sủng . . .

      Đúng vậy, cái loại cảm giác này chính là sủng. . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :