1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vẻ đẹp quyến rũ - Điểm Tâm Sáng (27) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Vẻ đẹp quyến rũ
      Tác giả: Điểm tâm sáng

      Người dịch: toitentuanh (Mèo siêu lười)

      Convert: ngocquynh502

      Thể loại: Trùng sinh, đại​


      Giới thiệu:

      Cuộc đời như vở kịch, nếu như có người cùng, sao thể nhập kịch.

      Đây là câu chuyện tình cảm bình lặng của những người bình thường, thoải mái, lo lắng.

      Chú ý: Truyện này sử dụng ngôi thứ nhất, những người thích ngôi này, xin đừng đọc
      Last edited: 3/3/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1:
      Cha tôi thường câu: "Lòng tĩnh, ngồi khô có tác dụng gì, nóng lạnh chỉ bản thân mới biết."

      Tôi ngắm nhìn bốn phía, đây là phòng ngủ của tôi..... chính xác, nó là chỗ tôi ở từ những năm cấp 2.

      Nhắm mắt lại, buộc bản thân phải bình tĩnh.

      vài hình ảnh quen thuộc xuất , như dòng nước chảy trong đầu tôi. Trong trí nhớ, "tôi" có cuộc đời ngắn ngủi, là sao? Hay chỉ là tiên đoán?

      Cha tôi là bí thư trong thôn, thôn nằm ở vùng duyên hải tên là Tiểu Quan, thực ra cũng lớn gì. Ông là người có dã tâm, thông minh và xảo quyệt, nhưng thủ đoạn của ông quá lộ liễu, con đường công danh vẫn có bước tiến. Công danh như ý, cha tôi cam lòng, mới lén biển làm ăn, nhưng tiền lời chỉ đủ tiền vốn. nghiệp thuận lợi, nhưng buồn cười là số đào hoa của cha tôi luôn rất tốt, ông cưới mẹ tôi, cũng chỉ vì cái thai của bà.

      Vận mạng may mắn hay có thể là trêu đùa, đến tuổi trung niên nghiệp của cha tôi vẫn gập ghềnh, trắc trở, nhưng lại nhờ người phụ nữ khác mà đạt tới đỉnh cao. Bà ta là người phụ nữ mạnh mẽ, buôn bán thủy sản gần bờ biển, bất luận là trước đây hay bây giờ, nếu phụ nữ quá tài giỏi, mà người đàn ông của bà ta lại thấp hơn bà ta cái đầu hôn nhân của bọn họ 80-90% đều thuận lợi.

      Khi người phụ nữ giàu có mà đơn, gặp người đàn ông có dã tâm kết quả luôn luôn thuận nước đẩy thuyền, hai phe song hành. Hai người đều có nhu cầu, nhưng quỹ đạo của hai gia đình vẫn diễn ra như cũ.

      Tám tuổi, tôi rời nhà vườn trẻ ở thành phố. Ngày nghỉ được về nhà, chào đón tôi phải là cái ôm của cha mẹ, mà là tiết mục cãi nhau biết mệt của bọn họ. Tình cảm của họ vốn tốt, mẹ tôi là nửa chủ nhà, nghề bán thời gian của bà là mục sư, nhưng tất cả những lời an ủi, cầu khẩn trong giáo đường, khi đối mặt với cha tôi biến thành những câu từ thô tục.

      Tôi biết nỗi khổ của mẹ, nhưng hành động của bà lại là lý do cho cha tôi yên tâm lạc lối, ông cảm thấy mình hoàn thành nghĩa vụ, chịu hết trách nhiệm, hết lòng quan tâm giúp đỡ gia đình.

      Kì nghỉ hè sau khi tốt nghiệp tiểu học, có hôm mẹ tôi có ở nhà, tôi nghe thấy những thanh kì lạ phát ra từ phòng ngủ của bọn họ, len lén mở cửa, tôi phát cha mình ngừng chuyển động thân thể của người đàn bà xa lạ, tôi biết họ làm gì, tuy tôi thích cái gia đình chỉ chực sụp đổ và tiếng cãi vả liên miên dứt của họ, nhưng tôi hy vọng gia đình mình đổ vỡ.

      Sau lần đó tôi ngày càng trầm tính hơn, tôi biết bạn bè của ba tôi cũng lén lút nhạo báng, con hồ ly tinh biết an phận lại sinh ra đứa con trầm tính như tôi.

      Những năm cấp 2 và cấp 3, tôi sống nhờ trong nhà của người họ hàng xa họ Phạm, nếu tính theo giá thị trường, lúc này kinh tế nhà tôi tốt hơn, mỗi lần gặp mặt ba tôi cũng cho tôi khá nhiều tiền tiêu vặt, nhưng tôi vẫn thích về nhà, vì mỗi khi nhìn thấy cái giường trong phòng bọn họ tôi đều cảm thấy muốn ói. Sáu năm này ở Phạm gia, tôi mới biết cái gì gọi là gia đình .

      Tôi thích học tập cho lắm, dù con trai Phạm gia thường xuyên giúp tôi học bổ túc, nhưng suy nghĩ ở đây, nên thành tích cũng ở lại. Thành tích thi tốt nghiệp trung học của tôi tốt, chỉ miễn cưỡng vào được ba trường đại học ở ngoại tuyến.

      Mẹ tôi luôn luôn chỉ trích sai lầm của tôi, từ chuyện học tập, quần áo, đến từng hành động của tôi, ba tôi cũng quan tâm tới tôi lắm, ông cho rằng thành công hay thất bại phải dựa vào người đàn ông ta chọn.

      Khi tôi học đại học, người ở quê liên lạc thường xuyên với tôi nhất chỉ có người con trai nhà họ Phạm, ấy lớn hơn tôi mười hai tuổi, năm nay 30, là vị giáo sư đại học. Sáu năm quen biết, dù tôi là người khó gần cũng có số tình cảm nhất định với ấy.

      Khi còn chưa quen với cuộc sống ở đây, tôi kết bạn với cùng quê ở trong ban, ấy tên là Thu Lưu, nếu quyết định làm bạn, tôi phải nhớ ấy.

      Bốn năm cuối cùng của cuộc đời học sinh kết thúc, đời sống tình cảm của tôi vẫn như cũ. Trong phòng chỉ mình tôi còn là xử nữ, trong khi các ấy trình diễn tiết mục đương ngọt ngào tôi vô cùng tiểu nhân, cực đoan, suy nghĩ hạn hẹp, đen tối: "Tôi muốn làm kĩ nữ miễn phí, được, nhưng nhất định phải lên giường sao?"

      Sau khi tốt nghiệp, cha tôi sắp xếp cho tôi vào làm trong công ty của bạn ông, ba tháng thực tập, ông vẫn ngầm ám chỉ tôi phải tiếp xúc nhiều với con trai của người đó. Tôi cố tình để ý, cuối cùng ba tôi bắt đầu sắp xếp thời gian để tôi xem mắt.

      Xem mắt rồi kết hôn, hiệu quả rất cao, cuộc sống độc thân của tôi kết thúc năm 24 tuổi. Dư luận xã hội cần nam nữ kết hôn, từ con mình - con dâu nhà người khác - rồi đến mẹ của đứa trẻ, vòng tuần hoàn của trời đất nhất định phải xảy ra, vậy khi còn ở độ tuổi trung bình cứ lựa chọn thôi.

      Người đàn ông tôi phải chung sống cả đời, chỉ mới gặp nhau được nửa năm. ta tên là Đồng Minh Chiêu - diện mạo đoan chính, lớn hơn tôi bốn tuổi - số tuổi tương đối, có nhà có xe - có nỗi lo về vật chất, ta mình vừa gặp tôi ( mặt dù tôi tin) - ta có hứng thú với tôi, mẹ của ta rất thích tôi - sau này sợ xảy ra mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu.

      Tôi hiểu cái gì gọi là tình , nhưng tình và hôn nhân vốn là hai chuyện khác nhau, tôi nhất định phải bảo vệ cuộc hôn nhân này tốt. Hai năm sau khi kết hôn, cãi nhau nhiều, hai người sống rất hòa thuận.

      Năm thứ 3, hai mươi bảy tuổi, tôi mang thai, nhưng tôi cảm giác được ta vui lắm.

      Lúc tôi mang theo cái bụng bự về nhà thấy đôi nam nữ nằm đè lên nhau, là chồng tôi, hai là Thu Lưu. Tôi chỉ biết đứng nhìn như vậy, bóng dáng của bọn họ giống như hình bóng luôn hữu trong tâm trí tôi, tôi nằm ở giường liên tục nôn mửa.

      Đêm đó, tôi sinh non, mẹ chồng tôi hung hăng mắng con trai bà, sau đó khuyên nhủ tôi đàn ông đều như vậy, chỉ vì tôi mang thai nên mới chịu nổi, phải vì đứa bé mới ra đời......bal-abala.....

      Sau khi mẹ chồng tôi ra ngoài được lúc, Đồng Minh Chiêu và Thu Lưu vào, chồng tôi vẫn cúi đầu tiếng nào, chỉ có Thu Lưu ngồi bên cạnh ta im lặng khóc và bắt đầu hối hận, ta kể lại chuyện tình cảm giữa mình và chồng tôi, còn thề thốt vì hạnh phúc gia đình tôi chia tay với ta, tôi muốn trách trách ấy, muốn tôi tha thứ cho Đồng Minh Chiêu...... xong chuyện cũ, ta vẫn còn khóc, khoảng đất trước mặt ta xuất vũng nước.

      Tôi thấy chồng mình ôm Thu Lưu khóc lên khóc xuống vào lòng, sau đó mặt ta chút biểu cảm với tôi câu: "Tôi quên trách nhiệm của mình, chuyện này là tôi có lỗi với , nhưng tôi ly hôn đâu."

      Nếu như người đó phải Thu Lưu mà là người khác có lẽ tôi cảm thấy dễ chịu hơn chút, ra tôi chuẩn bị tinh thần hết rồi. Sống chung mấy năm, tôi còn chưa hiểu được tình , nhưng ta là người đàn ông quan trọng trong đời tôi, tôi rất đau khổ. Tôi cho ta cơ hội ra, so với ta cha tôi còn tốt hơn, ta thậm chí còn thèm che dấu bất cứ thứ gì, mùi nước hoa người ta, quần áo mới trong tủ, phiếu du lịch trong túi,.....

      ra , tôi đều biết.

      Mang thai lâu như vậy, thời gian tôi ở nhà mình rất nhiều, lúc đó tôi ngồi suy nghĩ xem mình làm sai chuyện gì. Trong lòng ta thích , nhưng thân thể phải ôm khác thực nghĩa vụ vợ chồng, có phải làm khó cho ta quá rồi ? Như vậy đứa bé mới sinh là cái gì, sản phẩm của trách nhiệm sao, muốn trút giận."

      Tôi mở miệng, trong lòng có rất nhiều điều muốn nhưng lại biết gì. Tôi khoát tay, để bọn họ ra ngoài.

      Tôi im lặng nhìn trần nhà, lúc hai người bọn họ ở cùng nhau chuẩn bị cho việc chia tay ư? Vậy tại sao còn bắt đầu, kiềm chế được sao? A, là khó khăn cho họ biết bao nhiêu?

      Bây giờ ta ở trước mặt tôi cư xử như vậy, vừa bắt đầu ra danh hiệu vang dội "tình " - cho nên các người là cặp đôi nhau sâu đậm, còn tôi và con của tôi là đại diện của mẹ ghẻ, cố gắng chia rẽ hai người.

      Định nghĩa giữa đúng và sai, vốn có cách nào xác định, phải xem bạn đứng ở lập trường nào mà phát biểu.

      Khi tỉnh lại, tôi nhìn chằm chằm vào song cửa sổ vừa quen vừa lạ mà ngây ngẩn cả người.

      Đây là sao?

      Tôi cười khổ, nhàng vuốt ve cái bụng bằng phẳng của mình, sau khi nhớ lại, mọi chuyện xảy ra đều là , trong lòng tôi biết bây giờ mình có cảm giác gì. Nhưng chắc chắn, tôi có vui chút.

      Tôi dùng sức nắm tay mình, nằm xuống và nhắm mắt lại.

      Tôi có khả năng thay đổi vận mệnh của mình, tôi để cho những chuyện như vậy xảy ra trong đời mình lần nữa, ngay cả nguyên nhân cũng thể!

      Bởi vì tôi biết , nên cũng sợ hãi tình .

      Chương 2:

      Sống lại lần, tôi cũng thể trở thành nhân tài trường Thanh Hoa hay Bắc Đại, d'đ/l;q'đ tuy tôi có mười năm kiểm chứng kiến thức, nhưng hình thức dự thi ở Trung Quốc, vốn là xây dựng dành cho vô số trình độ, dài liên miên bất tận.

      Bây giờ chỉ còn cách thời gian tốt nghiệp trung học tháng nữa, tôi cũng vùi đầu vào biển sách, bỏ suy nghĩ quan tâm đến tương lai, hiệu quả học tập cũng trở nên lớn hơn nhiều. Suy nghĩ khác nhau, cho dù cùng làm những việc giống nhau, kết quả cuối cùng khác biệt.

      Thành tích của tôi đột nhiên tăng cao, mấy lần thi thử đều nằm trong top 50, chuyện này làm cho thầy giáo và bạn học chú ý, vô tình trong cuộc sống có ít nhiều ánh mắt khác thường. Tôi cũng ngại. Dù sao thời gian học cấp 3 sắp kết thúc, chỉ là người qua đường, chẳng liên quan gì đến tôi cả.

      Tôi đưa mấy bài thi gần đây cho người đàn ông ngồi salon - Phạm Đông Ly, nhìn ấy xem xét cẩn thận.

      Tôi thầm quan sát ấy, mấy năm cuối cùng của cuộc đời, tôi cũng ít liên lạc với ấy. Tôi là người bị động, ấy cũng phải là người vô cùng năng động.

      Tôi chỉ biết khi tôi học năm thứ 2 đại học, ấy kết hôn, vợ của ấy là đồng nghiệp trong chỗ làm, lời đồn đại của ấy còn lưu truyền rất nhiều năm. Cuối cùng ôm xinh đẹp về nhà, trở thành đoạn giai thoại.

      Đúng vậy, ấy vốn rất được người khác thích. Tôi hé miệng, cười ra tiếng. Vừa đúng lúc ấy nhìn tôi, nhíu mày: "Sao vậy?"

      Tôi lắc đầu cái: "Thành tích của em bây giờ, nếu lấy điểm đầu vào năm ngoái làm tiêu chuẩn, có thể vào được trường chuẩn ?"

      "Nếu vẫn giữ vững thành tích này, dư rồi." ấy gật đầu, ngón tay chỉ vào bài thi: "Xem ra vẫn coi thường em."

      ấy dừng chút rồi : "Em có nhiều lựa chọn hơn rồi, lấy cái làm nguyện vọng ."

      Tôi gật đầu, cầm quyển sách bên cạnh ấy lên, là sách tiếng . Tiếng của ấy rất tốt: " giúp em tìm số sách báo tiếng , ngoại ngữ của em tốt lắm."

      Nhưng ngày tiếp theo, phút cũng bị chia thành hai phút, mỗi ngày tôi đều làm rất nhiều đề thi, biết trước nên tôi bắt đầu đọc sách ngoại ngữ, Phạm Đông Ly cũng mua cho tôi số quyển tiểu thuyết nước ngoài, nhưng số lượng nhiều, ấy sợ làm tôi phân tâm.

      Những lúc rãnh rỗi, tôi ngồi nghe ấy đàn, ấy đàn piano rất khá, tôi đùa: " có thể đăng kí tham gia câu lạc bộ, nghỉ hè dạy đàn, có thể kiếm thêm tiền." ấy vỗ vỗ đầu tôi : "Sau này khi thiếu tiền, suy nghĩ tới."

      Sau khi thi xong môn thứ nhất, tôi thở dài nhõm, lần thứ hai trải qua chuyện này, ra tôi sớm quên hết đề thi, nhưng lần đầu tâm trạng tôi rất lo lắng, còn bây giờ .....

      người đàn ông tựa người vào cánh cửa, phất phất tay, mỉm cười.

      Mấy ngày thi tiếp theo, Phạm Đông Ly cũng tới đón tôi, trong trí nhớ, kiếp trước, khi tôi thi vào trường cao đẳng, ấy về trường rồi, nhưng tôi cũng suy nghĩ sâu xa gì.

      Chờ thi xong các môn tôi ở nhà ngây ngốc lâu. Tôi gọi cho Phạm Đông Ly cú điện thoại, ấy biết: "Bốn năm nữa, phải tiếp tục làm phiền rồi." Trong điện thoại, tôi nghe giọng của ấy có chút ngạc nhiên, nhưng ấy gì cả, chỉ chúc mừng tôi, rồi cho tôi biết, ấy vừa mua mấy quyển tiểu thuyết rất thú vị, lần sau gặp mặt đưa cho tôi xem.

      Tôi híp híp mắt, từ từ vuốt ve thư thông báo trúng tuyển, tôi cũng biết vì sao lại chọn trường đại học của Phạm Đông Ly, ngôi trường ấy dạy chỉ là trường đại học trọng điểm bình thường so với các trường khác.

      Có lẽ say này khi xa xứ, tôi có thể cảm thấy chút ấm áp chăng, như vậy khi đơn tôi cần tìm Thu Lưu khác nữa rồi.

      Số mệnh thay đổi, như vậy, phải tiếp tục sống cuộc sống khác kịch bản ban đầu.

      Từ giờ đến lúc nhập học còn mấy tháng nữa, tôi cũng muốn lãng phí thời gian mạng, tôi vốn rất thích nhạc cụ, piano, đàn cổ , đàn điện tử, tôi nghĩ muốn học đàn cổ, ra chỉ học đòi cho văn vẻ thôi.

      Điều kiện sống ở nhà tôi rất cao, chung cư mới xây trong thôn cũng có cổ phần của cha tôi, đó ra là bất động sản mà người phụ nữ kia đầu tư, hợp tác với cha tôi, hai bên cùng có lợi. Cha tôi bắt đầu thường xuyên về nhà, mẹ tôi cũng lạnh nhạt, tùy ông ấy thôi. Chỉ là khi hai người họ gặp mặt cách bắt đầu cuộc chuyện vẫn là những lời lẽ châm chọc lẫn nhau.

      Tôi học nhiều năm như vậy, vẫn phải xài tiền của ông. Tôi thanh cao như vậy, hất tay bỏ nhà , hay là chỉ vào mặt người phụ nữ kia mà đọc Tam tự kinh, vạch trần vết nhơ đen tối đó ra ánh mặt trời, cả đàn ông và phụ nữ, đều cây làm chẳng nên non. tôi yếu đuối cũng được, dối trá cũng tốt, nhưng tôi muốn vạch trần mọi chuyện, làm vỡ tình thế cân bằng này.

      Tôi gọi điện cho cha mình, cho ông ấy biết, tôi muốn học đàn cổ. Ba tôi vì gần đây tôi thi đậu đại học nổi tiếng, nở mày nở mặt, cộng thêm nghiệp gần đây lên như diều gặp gió, nên tôi có cầu gì ông cũng đều đồng ý, ông còn đề nghị tôi nên thi bằng lái, để ông giúp tôi đăng kí.

      Ngày tựu trường, mưa rất to, cha mẹ khó có lúc cùng nhau đưa tôi đến trường thế này, tôi ngồi ở ghế phụ lái, còn mẹ tôi ngồi ở ghế sau. Ba tôi muốn ở trường tôi phải có quan hệ tốt với bạn học, mẹ mực mỗi sáng khi thức dậy và buổi tối trước khi ngủ tôi đều phải cầu nguyện, chủ nhật phải nhà thờ, tốt nhất khi ở trường tôi nên tham gia các câu lạc bộ. Cái gì tôi cũng gật đầu, thấy thái độ của tôi, hai người đều hài lòng nên thêm gì cả.

      Sau khi đến trường, chờ báo danh xong, dọn dẹp phòng ngủ sạch , xuống lầu đóng 150 đồng tiền điện xong, tôi xin phép cha mẹ cho mình ăn cơm trưa ở nhà. Sau khi cơm nước xong xuôi, tôi xin phép cha mẹ cho mình ăn cơm trưa ở nhà ăn của trường. Sau khi cơm nước xong xuôi, tôi nhận được cuộc gọi của Phạm Đông Ly, ấy hỏi tôi có cần giúp gì , nên tôi hẹn ấy đến khu sinh hoạt gặp mình.

      Cơm no rượu say, vừa ra khỏi nhà ăn tôi thấy Phạm Đông Ly ngồi chuyện trời dưới đất với người gác cổng, quần áo gọn gàng, thi thoảng ấy gật đầu chào lại những người chào mình, rồi lại tiếp tục tán gẫu với người gác cổng. Tôi cúi đầu hé miệng cười, lấy điện thoại di động ra gọi, bảo ấy đến.

      Cha mẹ tôi tuy quen thân với ấy, nhưng dù sao con mình cũng ở nhờ nhà người ta sáu năm, hơn nữa bốn năm sau còn phải tiếp tục làm phiền, nên bọn họ rất nhiệt tình với Phạm Đông Ly.

      Ở trường Phạm Đông Ly cũng có kí túc xá, tuy ấy thường xuyên trở về nhà, nhưng những lúc bận rộn cũng ở lại đây. ấy ở lầu sáu, mà thang máy lại bị hư, ba tôi xung phong nhận việc ôm chiếc đàn cổ của tôi nên thang bộ.

      bao lâu, ba tôi thở hổn hển, Phạm Đông Ly vốn định giúp đỡ, nhưng lại bị cha tôi ngăn cản: "Vì con bảo bối của tôi, chút chuyện này có đáng là gì."

      xong ông cũng nhếch miệng cười với tôi, lúc đó vẻ mặt của mẹ tôi dịu dàng hẳn . Tôi nhìn cái bóng trước mặt mình, đôi mắt như bị rát, tôi nhíu mày, rũ mắt xuống.

      Lúc cha tôi rời khỏi, tôi chần chừ chút rồi chạy đến kéo cánh tay ông, giọng : "Ba ơi, lái xe cẩn thận. Còn nữa, ba nhớ nhường nhịn mẹ chút."

      "....Ừ"

      Tôi đứng ở cánh cửa sổ cạnh cầu thang, nhìn xe ba mình chạy khỏi khúc quanh.

      " rót bột củ sen cho em uống nhé."

      Tôi quay đầu lại, : "Cảm ơn."

      "Con bé này lúc nào cũng khách sáo." ấy vỗ vỗ đầu tôi, xoay người xuống nhà bếp bưng ra hai cái chén.

      "Ở đây hơi dơ, em ngồi đại đâu cũng được."

      "Sao bảo bạn dọn phòng giúp mình?"

      " còn biết mình có bạn cơ đấy." ấy cầm muỗng gõ dọc theo cái chén: "Em giúp tay ."

      Tôi múc muỗng ngậm vào miệng, nheo mắt lại, ăn ngon .

      có bạn ? Vậy sau này ấy gộp thời gian quen nhau và kết hôn lại sao?

      Dùng hết sức lực để trở về phòng ngủ, bây giờ là ba giờ chiều. Tôi mở cửa, thấy trong phòng có vài nữ sinh, họ gật đầu chào tôi mấy cái, giới thiệu tên họ với nhau, nhưng tôi chuyện với các ấy.

      Tôi bỏ quần áo vào tủ, sau đó để khăn lông, ly tách và đồ dùng hằng ngày ở phòng rửa tay d'đ/l;q'đ. Xong xuôi hết thảy mới thấy điện thoại có tin nhắn, mở ra, là của Phạm Đông Ly.

      "Có chuyện gì cần, nhớ tìm Phạm Đông Ly."

      Tôi cong khóe miệng, xem lại tin nhắn mấy lần, sau đó mới rút cuốn tiểu thuyết trong túi ra.

      Pride and Prej-udice, tôi bình tĩnh từ từ lật xem, đây là cuốn tiểu thuyết mà ấy đợi đến lúc tôi sắp về mới bí mật đưa cho.

      Đột nhiên có tiếng nữ sinh lẩm bẩm, như có như phiền phức.



      Chương 3:


      Con đường đại học của tôi đúng là bình mới rượu cũ, tôi vẫn chọn con đường cũ - quản lý doanh nghiệp. Thứ nhất vì tôi có cơ sở từ trước, năm thứ hai đại học mới có thể xác định chuyên ngành. Lựa chọn này kiếp trước của tôi cũng phải vì sở thích, tôi cũng có cái lý tưởng động trời kia.

      Tôi chuẩn bị năm thứ 2 đại học lựa chọn giống như cũ - tài vụ quản lý, tính cách của tôi hợp với các ngành như Marketing, Human Resource, hay quản lý hậu cần, thay vì phải ép buộc bản thân phải làm quen với nó, giao tiếp với người khác nữa, sống với các con số vẫn thích hợp với tôi hơn.

      Trước kia học đại học cách mờ mịt, tôi cũng nước chảy bèo trôi tranh cử vào hội học sinh, bỏ tiền vào các câu lạc bộ. Thay vì làm công, tôi thà cứ lợi dụng tài sản của trường, trường này có thư viện rất lớn, tuần đầu nhập học tôi ôm tám quyển sách về phòng.

      tranh cử làm cán bộ, vào hội học sinh, bây giờ cũng thể thi chứng chỉ kế toán được,d;đ'l,q;đ nếu thời gian đại học này mình gây chuyện, quả là rất rãnh rỗi, chỗ nhiều nhất là chỗ ở của Phạm Đông Ly.

      Đàn cổ mới đầu học rất dễ dàng nhưng muốn giỏi rất khó, những gì cơ bản đều quan trọng, thầy dạy đàn cổ của tôi giới thiệu cuốn sách điều khiển chuyên môn và quyển ôn thi chuyên dụng, tôi cũng ngoại lệ, ngoai trừ sở thích, cũng cần khích lệ từ người khác.

      ấy thường ở lại trường, nên ấy làm cho tôi cái chìa khóa, tôi cũng d;đ,l''q.đ khách sáo với ấy, lâu lâu cũng dọn dẹp vệ sinh cho căn phòng.

      Nghe được tiếng mở cửa, tôi luyện đánh bài hát đơn giản, nên chờ sau khi kết thúc mới quay đầu lại, liền thấy Phạm Đông Ly tựa người vào cánh cửa nhìn tôi.

      "Em chắc có quen với các bạn cùng lứa chứ."

      "Như bây giờ, rất tốt." Tôi chập chững sờ vào dây đàn: "Em có xa lánh bạn học, chỉ là sở thích của bọn em giống nhau, là con , em cũng có chí hướng lớn gì, chỉ cần sau này có công việc ổn định là được, nên cũng cần mở rộng quan hệ; hơn nữa còn có chuyện khác...."

      " tìm được người, tồi đâu." Tôi nghiêng đầu nhìn ấy: " phải là chê đâu."

      "Chiều thứ tư toàn trường có tiết, về nhà ăn cơm với , thím em vẫn nhắc em hoài."

      "Ok, xem ra em cần lo lắng cho rồi."

      "Em thay ba mẹ điều tra sao? Con nhóc này."

      Tôi lấy hai tay làm dấu hiệu dừng lại: "Em có năng lực làm gián điệp, đặc biệt là gián điệp hai mặt đâu."

      "Tốt lắm, buổi tối ở lại ăn cơm ." ấy vỗ vỗ đầu tôi, rồi xuống nhà bếp.

      ra do tìm được người, khá.

      Sau khi ăn cơm tối xong, tôi ở lại rửa chén trong bếp.

      Mơ hồ nghe được tiếng chuông điện thoại, nên tôi nhờ Phạm Đông Ly nghe giúp.

      "Chắc tuần này, nguyện vọng của mẹ thực được rồi."

      "?"

      "Là điện thoại của nam sinh, trong tuần này, lớp em muốn liên hoan."

      " với dì ấy tiếng, thứ bảy này em lại đến ăn chực."

      ấy gật đầu, nhưng ra ngoài, mà lại cầm cái khăn lông giúp tôi lau chén.

      Trường đại học này nằm ở vùng ngoại ô, bao quanh nó trừ dãy Khâu Lăng, còn có trấn .

      Chỗ được chọn để liên hoan là quán ăn tên là Hỏa Oa, lúc tôi và mấy nữ sinh trong phòng xuất , d;đ'l,q;đ thời gian lúc đó sớm cũng muộn.

      Mấy người trong ban cán bộ đều rất nhiệt tình, mấy câu đẩy chúng tôi ngồi vào bàn chung với bàn của các nam sinh phòng khác.

      Tôi ngồi đâu cũng được, nam sinh bên cạnh tôi lễ phép trao đổi tên họ với tôi, sau đó gì nữa, tôi chỉ ngồi nghe bọn họ tán dóc.

      Mục đích của buổi liên hoan là giúp cho những người bạn cùng lớp thân với nhau hơn, phải có nam sinh, nữ sinh, và rượu, ba thứ này thiếu thứ cũng được, khí bây giờ giống như nhiệt độ của sương mù, hết sức hài hòa.

      "Trần Cẩn, cả buổi tối bạn đều ở đây, đám người kia y như sói vậy, chắc bạn chưa ăn no đâu nhỉ."

      Tôi ngẩng đầu nhìn thấy nam sinh mặt đỏ bừng cầm ly rượu, chuyện với tôi. Tôi có ấn tượng với ta, là lớp trưởng - Tưởng Phong, điện thoại của tôi cũng có lưu số của ta.

      "Bọn họ đều chăm sóc cho tôi rất tốt." Tôi sợ ta muốn mời rượu nên lấy ly nước quýt bàn đưa cho ấy: "Cái này giải rượu tốt lắm."

      Mấy nam sinh ồn ào lên đẩy nước trái cây, đẩy tới trước mặt ta, còn ném mấy chai rượu tới, d;đ'l/q'đ nam sinh ngồi bên cạnh tôi nháy mắt mấy cái, lập tức đứng lên nắm vai ta: "Oẳn tù tì, uống hết ! Những thứ này, hiểu ? Rượu, được trách em suy nghĩ cho nha.'

      Tưởng Phong cũng từ chối, vừa cầm lấy ngửa đầu uống hết, làm mọi người xuýt xoa khen ngợi, hơi thấy đáy. Ngay sau đó lấy nước trái cây tôi đưa cho ta, từ từ uống.

      Nhốn nháo hét hò đến gần mười giờ, nghe còn chuẩn bị KTV. Tôi mình bị đau đầu nên về phòng.

      Trừ mấy người muốn tiếp tục chơi, cũng có mấy người muốn về. Bởi vì mọi người ít nhiều cũng uống chút rượu, nên mấy nam sinh yên lòng, xung phong nhận việc đưa bọn tôi về phòng ngủ.

      Tôi xoa xoa chân mày, vừa nãy cũng uống mấy chén, cầm áo khoác ra ngoài, bị gió lạnh bên ngoài thổi vào, người bị ngã rất nhiều.

      " thoải mái sao?"

      Thấy mình đứng bên cạnh Tưởng Phong, tôi khá bất ngờ: "Bạn tiếp tục chủ trì bữa tiệc à?"

      "Nghỉ ngơi giữa hiệp."

      "Nửa đường bỏ chạy, bạn xứng làm lớp trưởng chút nào."

      "Tố cáo mình là đắc tội với người đứng đầu lớp đó." ta nháy mắt với tôi mấy cái.

      Tôi thấy mặt ta bớt đỏ, chuyện cũng rất biết điều.

      Hai người chuyện với nhau lát, hai người biết từ lúc nào xa.

      "Thỉnh thoảng mình có thấy bài tập của bạn, chữ rất đẹp, rất có khí thế, có học hả?"

      "Có học viết bút lông."

      "Tục ngữ nét chữ nết người, còn bạn ngược lại."

      " có cái gì là tuyệt đối cả, lấy việc để đánh giá các việc khác, rất phiến diện."

      gật đầu cái, ngừng lại: "Hai ngày nghỉ này bạn có rảnh , mình muốn nhờ bạn giúp số chuyện.'

      "Chuyện công?"

      "Làm sao bạn biết được?"

      Tôi nhếch miệng, tôi chuyện vốn chỉ để đối phó, tính tình của tôi vốn lạnh nhạt, nhưng ta có thể dùng vẻ mặt tự nhiên, thái độ chân thành, tạo ra bầu khí hài hòa, ta là người khó dây dưa đây.

      "Nếu là chuyện riêng mình rảnh."

      ta bật cười: "Làm người ta đau lòng quá , xem ra mình làm người rất thất bại, sức hấp dẫn bị giảm xuống nghiêm trọng."

      "Đến rồi."

      "?"

      Tôi chỉ vào cánh cửa trước khu sinh hoạt, ý với ta.

      ta bất đắc dĩ buông tay: "Tuần sau có trận bóng rổ, mình hy vọng bạn có thể giúp mình vẽ tấm áp phích."

      "Mình có kinh nghiệm trong chuyện này lắm, chuyện này có thể nhờ những bạn bên khoa tuyên truyền giúp tay."

      "Bạn đừng kiêu ngạo quá nha, mình nhờ bạn vẽ tranh, chỉ cần giúp mình viết mấy chữ thôi, chữ áp phích dù quan trọng, nhưng mình nghĩ tóm lại nên của ít lòng nhiều thôi."

      Vốn muốn từ chối, nhưng suy nghĩ lại, tôi thấy chỉ là cái nhấc tay, cũng phải muốn trở thành người ra rìa trong lớp, mới gật đầu cái: "Được."

      "Bạn đồng ý sao?" ta cười rất tươi.

      "Mình cũng là phần tử của lớp học, nên đây cũng là bổn phận của mình."

      Khi về tới phòng ngủ mấy nữ sinh nhiều chuyện trong phòng đồng loạt nhìn tôi.

      Tôi có chút buồn phiền, cởi dây buộc tóc ra, chuẩn bị tắm.

      "Trần Cẩn, chắc chắn lớp trưởng muốn theo đuổi bạn rồi." Nữ sinh tên Giang Tá ngủ đối diện tôi có bộ mặt tỉnh táo khẳng định.

      " ?"

      "Tại sao ." ta : "Nếu sao vừa rồi ta còn say sưa uống rượu, quay qua quay lại xuất bên cạnh bạn, làm người hộ tống."

      Tôi kể chuyện vẽ áp phích, giải thích đơn giản, rồi quay đầu tắm. Mơ hồ còn nghe thấy: "Vẽ áp phích cái gì, tôi nghe lớp trưởng quen thân với mấy người trong hội học sinh lắm......". " ra Trần Cẩn này IQ cao mà EQ lại thấp, xem ra chuyện đời cái gì cũng đều tương đối.". "Lớp trưởng xảo quyệt như thế, Trần Cẩn lần này nhất định bị lớp trưởng bắt được cho mà coi! Oh, no....."

      Tôi lắc đầu, muốn theo đuổi tôi hay là chuyện của ta, đâu có quan hệ gì với tôi, tắm xong ngủ thôi.

      Chiều thứ sáu có hai tiết, sau khi làm bài xong tôi đưa bài thi cho bạn cùng phòng Giang Tá.

      Lớp trưởng của tôi Tưởng Phong tới, nhìn thấy vẻ mặt đầy mập mờ của Giang Tá.

      "Lớp trưởng, chuyện tấm áp phích, bạn có thời gian hai ngày để chuẩn bị, chiều chủ nhật giao cho mình cũng được."

      Tôi thấy nụ cười mặt ta nhạt bớt: "Được."

      Bên cạnh tôi và ta cũng có mấy người bạn cùng lớp, gật đầu chào nhau vài cái, tôi xoay người rời khỏi, lúc xung quanh tràn ngập tiếng chuyện bình thường.

      Ra khỏi cửa lớp, tôi gọi điện cho Phạm Đông Ly, điện thoại reo lâu nhưng có người nghe.

      Điện thoại có người trả lời, tôi nghĩ nghĩ rồi tới phòng làm việc tìm ấy.

      "Phạm Đông Ly."

      Xác định đúng phòng, tôi gõ cửa mấy cái, rồi bước vào phòng.

      Quả nhiên, ấy có ở đây, chắc là bận dạy học. Đây là lần đầu tiên tôi tới phòng làm việc của ấy, tôi chỉ biết ấy dạy tiếng , trong phòng này chỉ có hai bàn làm việc, bàn có người ngồi, vậy chắc bàn còn lại là của ấy rồi. Mặt bàn rất sạch , bên cạnh màn hình máy vi tính đặt chậu hoa nho , mấy tập tài liệu dày để bên ngoài, còn có bản kẹp danh sách tên nho .

      Tôi cong cong khóe miệng, tới cầm quyển sách kia lên, quả cuốn tiểu thuyết nước ngoài, phiếu tên sách là cái lần trước tôi đưa cho ấy.

      Tôi cầm cuốn sách ngồi vào bên sofa, vừa lật trang đầu cảm thấy có ánh mắt quan sát tôi.

      Ngẩng đầu lên, là người phụ nữ ngồi ở bàn bên cạnh, trong phòng làm việc này cũng chỉ có mình ta.

      Tôi mạn phép nghiêng đầu, vuốt vuốt tóc, sau đó thẳng thắn nhìn lại ta.

      Tóc ngắn, đeo mắt kính, diện mạo bình thường, là hình dáng của giáo tiêu chuẩn - đánh giá xong.

      ta hơi bất ngờ: " là....À, tới tìm thầy Phạm sao?"

      Tôi bỗng nhiên ý thức được, kể từ sau khi sống lại, cách suy nghĩ, hành động hay cử chỉ, cũng dừng lại lúc tôi hai mươi tám tuổi. Sinh viên đại học vốn nên cúi đầu, ôn hòa, lễ phép với giáo viên, nhưng tôi . Hơn nữa sinh viên ngày nay cũng trưởng thành hơn, người biết cũng khó phân biệt được sinh viên và người bình thường trong xã hội.

      "Đúng, tôi có thể ở đây chờ ấy được ?"

      "Dĩ nhiên là được, có uống trà ?"

      "Cảm ơn, tôi muốn."

      Tôi cúi đầu bắt đầu đọc sách, chỉ là vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt kia nhìn mình. Trong lòng tôi có chút thoải mái, đem cuốn sách đặt lên đầu gối, tay chống dựa vào tay vịn của ghế salon, chặn ánh nhìn của ta lại.

      Sách chỉ mới lật được hai ba tờ, vừa mới bước vào tình tiết của cuốn sách, chủ cuốn sách về.

      Tôi ngửa đầu nhìn theo hướng cuốn sách bị lấy , cau mày nhìn ấy.

      ", về nhà xem tiếp." ấy cười cười gấp sách lại, nhàng gõ lên đầu tôi cái.

      "Sao nghe điện thoại?"

      "Sáng nay quên mang."

      Tôi cầm lấy cái áo khoác được giắt khuỷu tay của ấy, ngửi thấy mùi hương thơm ngát. d;đ'l"q/đ Tôi liếc ấy cái, mới thấy tóc ấy ướt: " về tắm sao?"

      " trở về lấy điện thoại, chỉ là tiện nên mới tắm thôi." Ngón tay ấy vuốt ve sống mũi: "Em biết dạy mấy tiết rồi, dính rất nhiều phấn, thoải mái tí nào."

      "Hiệu suất rất cao chứ sao nữa." người đàn ông sạch , tôi thầm.

      "Sợ em đợi."

      ấy còn phải sửa lại tài liệu nên tôi mới ở bên ngoài phòng làm việc chờ ấy.

      Sau khi thắt dây giày xong, đứng dậy, tôi liền nhìn thấy cái lúm đồng tiền như hoa.

      "Xin chào, tự giới thiệu chút, tôi tên là Từ Hoa, là đồng nghiệp của Đông Ly."

      Tôi hết lần này đến lần khác, nhìn vào Phạm Đông Ly đứng bên cạnh ta, vẻ mặt ấy rất bình thường.

      Well.... ...'Đông? Cùng Đông? Chuyện' Oh, quan hệ này rất thú vị.

      Phòng làm việc luôn là chỗ mờ ám, là nơi đương của đồng nghiệp.

      Tôi nên dùng thân phận nào mới tốt nhỉ? Tôi lại nghiêng đầu nhìn ấy, cho phép ấy trả lời giúp tôi sao? Ok~ nam chính toàn tâm toàn ý sắp xếp mọi chuyện làm như thấy, có tai như điếc, tôi bĩu môi.

      Muốn lễ phép gọi tiếng: "Chào giáo." Sau đó ngượng ngùng ngẩng mặt 45 độ: "Em là 0X khoa quản lý doanh nghiệp bản X ban XX, xin Trương sau này quan tâm em nhiều hơn." ......Tiểu nhân trong lòng, tưởng tưởng đủ loại vẻ mặt.

      Tôi cầm bàn tay của ta đưa tới trước mặt mình, nụ cười chính xác là vũ khí giao tiếp, đáp lại ấy cũng là nụ cười nhe răng 100%: "Xin chào, tôi là Trần Cẩn."

      Xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn Tờ Hoa vẫy tay với chúng tôi ở phía sau.

      Tôi lấy tay vuốt vuốt mặt mình, quay mặt lại. Khuôn mặt cười tới đau đớn, xem ra tôi chỉ thích hợp giao tiếp với các con số thôi.

      " ấy thích à."

      ấy nhíu mày, gì.

      " sao vậy?" Tôi liếc mắt nhìn ấy.

      " ra tiểu thư Trần Cẩn cũng là người nhiều chuyện à."

      "Cái này thể gọi là nhiều chuyện, mà gọi là quan tâm." Tôi lắc lắc ngón tay, sau đó chống cằm nhìn ấy: " ấy rất có hy vọng nha."

      "Hả?" Mặt ấy lộ vẻ hứng thú.

      " có từ chối lấy lòng của ấy, nếu như phải muốn chơi đùa với ấy....., chẳng lẽ đây phải là loại ám hiệu."

      Lúc này vẻ mặt của ấy trở nên kinh ngạc, chỉ là chớp mắt cái khôi phục lại vẻ im lặng.

      Tôi nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nhíu mày, có chút phiền lòng.

      Tờ Hoa ra trong tâm trí tôi, làm cho tôi có chút vui. Kiếp trước ấy là vợ của Phạm Đông Ly, khi đó ấy là người qua đường quan trọng trong sinh mệnh của tôi, thế mà kiếp này lại ảnh hưởng đến tôi.

      Chuyện này cũng là ám hiệu cho tôi, phải sao?

      Tôi cúi đầu nhìn mũi chân của mình, nụ cười cạn dần.
      sanone2112, KisaragiYue, Chris3 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4:

      Bữa ăn tối rất phong phú, hai người lớn ở nhà họ Phạm đều là những người trung hậu chất phác, sống cùng nhau nhiều năm, họ chăm sóc cho tôi đều rất lòng. Tôi kiên nhẫn trả lời từng chuyện bọn họ hỏi, ăn hết món ăn bọn họ gắp cho tôi, bữa cơm chiều làm tôi mất hết sức lực.

      Cơm nước xong xuôi tôi trở về căn phòng trước đây của mình, mở cửa sổ ra, trời đầu thu gần tối, nhiệt độ dư thừa, gió nóng thổi vào mặt làm tôi thoải mái nheo mắt lại. Tôi lấy cuốn sách đầu giường, ngón tay nhàng sờ vào gáy sách, từ từ đem gò má áp lên bìa sách, sau đó cười.

      Chuyện chiều nay làm rối loạn tâm trạng của tôi, cuối cùng cũng tìm được nguyên nhân, đúng, tôi xác định tôi có tham muốn chiếm giữ Phạm Đông Ly, muốn bị người khác đụng tới, dù là gặp mặt người theo đuổi , tâm trạng cũng khống chế được trở nên tiêu cực.

      Nhưng mà cái cảm giác điều khiển được này cũng hẳn là tốt, ít nhất nó là cái cảm giác mà từ khi tôi sống lại tới giờ chưa từng trải qua.

      Như vậy, phải nghiêm túc, giải đáp từng chuyện .

      Tôi học được vô duyên vô cớ làm bừa, gặp người, gặp chuyện, hay tiếp khách tôi đều dùng lý trí, bất kể là chuyện lớn hay chuyện , luôn luôn phân tích. Hai. Ba. d;đ'l/q"đ Núi lửa trong lòng hoạt động, cửa hang bị khối đá gọi là lý trí chắn ngang, nào giờ cũng có chuyện, người hay là vật nào có thể để tôi xử cảm tính lần. Có lẽ khi tình cảm chiến thắng, núi lửa bộc phát, tôi còn khùng hơn người khác chừng.

      Bây giờ tình còn chưa hình thành, quan hệ của Phạm Đông Ly và vợ tương lai của ấy còn rất bình thường. Từ hành động, cử chỉ, giọng , thái độ có thể thấy thái độ của ấy với Tờ Hoa rất bình thường, đây là số liệu rất tốt - tỉ lệ phần trăm này có thể khẳng định, nếu bọn họ kết hôn, nhất định là vì bị ép, như vậy có tình rồi.

      Mà phân tích ở góc độ của Tờ Hoa, ta si tình theo đuổi, mà đương chưa đáp lại, tức là chưa dính phải tội danh nghiêm trọng như "phụ bạc", tối đa chỉ có thể coi như là nữ đồng nghiệp tốt mà thôi.

      Như vậy, lúc này xen vào, còn chưa dính phải cái danh kẻ thứ ba.

      Ok, phân tích này có khởi đầu rất tốt.

      Sau đó phải phân tích đến nhân vật quan trọng nhất, Phạm Đông Ly? Có đáng để tôi hết lòng vì ấy hay ?

      Quen nhau sáu năm, theo biểu bên ngoài, vì tôi khá hiểu ấy - thói quen sống tốt, sạch ; tính tình ôn hòa; tuổi tác hơi lớn (nghĩa xấu) trưởng thành (ca ngợi); tình hình kinh tế ăn cơm nhà nước, lo cơm áo, có phòng có xe, có dư.

      Vả lại tôi xa lại gì ấy, cần trải qua khoảng thời gian từ người xa lạ thân quen, đến người xa lạ thân quen, rồi mới đến người quen. Quan trọng nhất là tôi ghét cuộc sống sau này với ấy, nếu chuẩn bị cho việc này, tôi rất hài lòng.

      Càng ngày tôi càng muốn đặt cọc Phạm Đông Ly hơn, trong đầu xuất vô số tiếng reo hò.

      Thời gian chủ nhật của tôi vẫn được sắp xếp như cũ, phần lớn là thời gian đọc sách. Ngược lại Phạm Đông Ly trừ tối thứ sáu cùng ăn với nhau ở ngoài ra, còn những lúc khác thấy bóng dáng đâu.

      Tôi lật mấy trang sách, buồn phiền chút, rồi mới đem sách vứt qua bên, bật TV lên.

      Khi thím Phạm dọn vệ sinh, cười ha hả hỏi: "Cẩn à, ở trường có bạn trai nào tốt ?"

      Sau khi thấy tôi lắc đầu, ấy ngừng làm lại và : "Cũng phải, con lúc này tiêu chuẩn rất cao, thừa dịp còn trẻ còn nhiều lựa chọn. Nhưng sau khi con tốt nghiệp rồi, có công việc rồi, vào độ tuổi thích hợp rồi, khi đó thể đặt tiêu chuẩn cao nữa, nếu khi lớn tuổi, chỉ còn chờ bị chọng thôi....."

      Tôi cười cười gật đầu, thím ấy nhìn thấy càng hăng hái: " đến đây mới nhớ, con xem Đông Ly của con, công việc cũng ổn định, chuyện vật chất cũng cần lo nghĩ, nên tìm vợ rồi. Đúng rồi, lần trước thím có gặp được người, nhìn cũng tệ, thím xem cũng được rồi."

      "Con có biết ?"

      "Là người chung phòng làm việc với Đông Ly, đó rất nhiệt tình với thím. Thím là người từng trải, nhìn là biết, sao còn hiểu."

      Quả nhiên là Tờ Hoa.

      "Vốn cũng có gì, thím cũng ôm hy vọng gì, nhưng lúc về thím tùy tiện câu: Tìm đúng người rồi. Mà con thím gật đầu."

      Sống chung nhiều năm, Phạm Đông Ly bao giờ làm chuyện mà mình chắc chắn, tỏ thái độ, chứng tỏ ấy để chuyện này ở trong lòng. Suy nghĩ chút, cũng xê xích gì nhiều, tôi nhớ kiếp trước lúc tôi học năm thứ hai đại học ấy kết hôn.

      "Thím hiểu con thím, nếu nó gật đầu, tảng đá trong lòng thím, cũng rơi xuống đất rồi." Thím Phạm xúc động gật đầu.

      Tôi cũng cười cười gật đầu cái, cầm cuốn sách bên cạnh lên, cúi đầu mở ra.

      Để lại thời gian cho tôi, nhưng cũng nhiều lắm.

      Chiều chủ nhật, Phạm Đông Ly xuất . Tôi có gì để đem về, nhưng thím Phạm lại cầm túi táo đỏ, đường đỏ đưa cho tôi, dặn dò: đường đỏ này là thím nhờ người ta mua giúp, là dì Chu mua dùm, mỗi lần kinh nguyệt tới sắc mặt con đều tốt, có chút máu nào, nếu thoải mái nấu chút đường đỏ uống, d'đ;l"q/đ táo đỏ này có thể ăn vật, chờ lần sau con tới, thím dẫn con gặp người biết trung y, bốc chút thuốc uống, người này mặc dù phải thầy thuốc, nhưng tốt hơn trong bệnh viện nhiều...."

      Dì thẩm vừa tới đó, liền huyên thuyên dứt, chỉ là bây giờ, tôi cảm thấy trong lòng ấm áp.

      Tôi gật đầu, phất tay chào thím ấy, rồi ôm túi đồ lớn lên xe.

      Vừa đến trường nhận được điện thoại của Tưởng Phong, tôi bảo ta ở nguyên đó chờ tôi.

      Sau khi cúp điện thoại, tôi với Phạm Đông Ly: "Để em xuống cổng trường là được rồi."

      "Là chàng lần trước sao."

      Tôi ngạc nhiên: "Ừ"

      ấy gật đầu cái: "Hai người cùng dạo sao?"

      "Chỉ là lấy đồ thôi."

      Cuối cùng tôi xuống xe, mà là Tưởng Phong lên xe.

      xe, hai người trước sau chuyện với nhau, dù Phạm Đông Ly dạy lớp chúng tôi. Nhưng Tưởng Phong vẫn làm ra vẻ tôn sư trọng đạo, gọi tiếng thầy Phạm. d;đ'l/q"đ Tôi vừa nghe đoạn đối thoại của hai người, vừa mở tấm áp phích ra xem.

      "Muốn viết chữ gì?" Áp phích trừ phía còn trống khoảng phần tư, phía dưới được vẽ.

      "Bạn xem được làm thôi, chỉ cần khích lệ tinh thần là được."

      Tôi gật đầu, cuộn tấm áp phích gọn gàng lại.

      " ra thầy Phạm và bạn Trần Cẩn biết nhau từ trước.'

      "Chúng tôi ở chung nhà." ấy thản nhiên .

      Tôi nhìn ấy, khóe miệng cong lên: "Ừ, chúng tôi ở chung."

      Sắc mặt Tưởng Phong thay đổi: "Hóa ra là như vậy."

      "Trần Cẩn ở căn phòng khách nhà tôi.'

      Xem ra tâm trạng của ấy rất tốt, lại chuyện với người xa lạ.

      Đàn cổ của tôi tiến bộ, từ trình độ bài hát khó hơn và cách đánh ngày càng thành thạo của tôi mà có thể nhìn ra được.

      Tôi bắt đầu luyện tập cách dao động dây đàn, thầy giáo mỗi ngày ít nhất cũng nên luyện tập nửa giờ.

      Tôi cởi ngón tay giả xuống, bắt đầu xoa bóp ngón tay.

      Gần đây xảy ra mấy trận mưa, thời tiết lạnh hơn, tôi sớm mặc áo len mỏng.

      Tôi nhìn xuyên qua cửa kính nhìn bầu trời u, mưa rơi ào ào, ngẩn người ngồi trước mặt cây đàn cổ.

      Khi Phạm Đông Ly về, trời đen thui. Khi ấy nhìn thấy tôi có chút kinh ngạc.

      Tôi tới chỗ ở của ấy, luôn luôn có giờ giấc, chưa bao giờ tới buổi tối.

      Hơn nữa bộ dạng của tôi bây giờ, thực có chút kì quái, bộ quần áo mặc chính là áo ngủ của ấy, tóc xõa tung.

      "Lúc ra khỏi cửa ký túc xá trời u lắm, nhưng em mang dù, nửa đường trời bắt đầu mưa." Tôi phẩy phẩy quần áo người: "Cho nên mới đến đây tắm rửa sạch , rồi mượn đồ của ."

      ấy gì, chỉ là về phía phòng ngủ, lúc ra đưa cho tôi cái áo khoác, : "Tối nay ở lại đây , mệt về phòng ngủ, tắm trước."

      Tôi thành gật đầu, ôm áo khoác của ấy, về phòng ngủ.

      Cửa phòng ngủ đóng, tôi nghiêng người nhìn ra phía cửa, trong bóng tối tôi rất tỉnh táo, phải là cả đời đều tỉnh táo.

      Lại qua thời gian lâu, tôi sờ vào điện thoại di động, sắp đến nửa đêm.

      Tôi bò xuống giường, ra khỏi cửa, trong phòng rất yên lặng, còn nghe được tiếng mưa rơi bên ngoài.

      Mắt tôi sớm thích ứng với bóng tối, từ từ tới sofa, ngồi chồm hổm xuống.




      Chương 5:

      Cơ thể của ấy rất ấm áp, mền rơi xuống đất từ trước. Tôi đặt đầu mình cánh tay của ấy, còn đôi tay vòng qua hông ấy.

      Phạm Đông Ly hề nhúc nhích, vẫn hô hấp đều đặn. Tôi liếm môi, ngẩng đầu lên, hôn lên môi ấy. d;đ'l/q"đ Tôi cũng biết hôn, kiếp trước tôi cũng ít hôn môi với Đồng Minh Chiêu, nhiều nhất chỉ ma sát hai môi với nhau thôi. Ngón tay trượt từ eo tới rốn, rồi chạm lên ngực ấy.

      Áo ngủ của ấy bị cởi ra, tôi chống tay xuống đất, rồi hôn môi của ấy mấy cái, mấy cọng râu của ấy làm tôi hơi ngứa, tôi nhàng cắn cằm, vùi đầu vào xương quai xanh của ấy, rồi từ từ dùng lưỡi liếm.

      Tôi biết ấy có ngủ say hay , cũng biết chuyện tôi làm có đánh thức ấy hay . d'đ;l/q"đ ra tôi hy vọng ấy tỉnh rồi, chỉ là giả bộ ngủ thôi. Nếu như quang minh chính đại để ấy biết ý đồ của tôi, thứ nhất tôi có can đảm đối mặt với ấy, thứ hai tôi chắc ấy có từ chối hay .

      Mà lựa chọn cách làm này, nếu như ấy ngủ, biết gì cả, vậy cứ coi như mộng xuân, để lại chút dấu vết nào; còn nếu ấy biết, nhưng ngăn cản, với hiểu biết của tôi, mục đích của tôi tối nay đạt được.

      Tôi lại hôn lên môi ấy lần nữa, hôn lên chóp mũi của ấy, đột nhiên cảm thấy có vật gì đó chĩa vào eo của tôi. Mặt tôi đỏ lên, dám làm nữa.

      Đợi cho hơi thở của ấy bình tĩnh lại, tôi liền đứng lên, ngồi lên sofa, giúp ấy cài áo ngủ lại, nhặt tấm chăn ở dưới đất đắp lên người ấy.

      Trở về phòng, tôi đóng cửa lại, nằm giường của ấy, khí trong phòng giống như cũng có mùi của ấy vậy.

      ra tôi từng nghĩ, tôi có tư cách gì mà thích Phạm Đông Ly?

      Tôi quang minh chính đại theo đuổi ấy như Tờ Hoa được, tôi là người rất bị động, nóng cũng lạnh. d;đ'l/q"đ Nhưng phải là người luôn theo lối khuôn phép cũ rích, nhìn tôi khéo léo dè dặt, ra tôi là người rất tính toán, theo lối ngày nay, chính là loại người khó chịu.

      Vốn tôi tính sử dụng thân thể để quyến rũ, nhưng còn thời gian nữa, tôi biết khi nào ấy và Tờ Hoa kết hôn nữa.

      Có lẽ trước khi tôi hành động điều gì đều nhìn trước ngó sau, suy nghĩ rất nhiều, nhưng khi quyết định, tôi còn ngại ngần gì nữa.

      Dùng thân thể quyến rũ, là phương pháp trực tiếp nhất, rất nhiều chuyện chỉ cần gợi lên dục vọng nguyên thủy của con người trở nên đơn giản hơn rất nhiều, huống chi chuyện tôi làm tối nay, cũng có chút thua thiệt nào.

      Buổi sáng sau khi tôi đứng ở cửa mấy phút, cuối cùng cũng quyết định mở cửa phòng.

      Phạm Đông Ly dựa vào ghế salon đọc sách, "Dậy rồi à." Giọng của ấy còn có chút khàn khàn.

      Tôi ừ tiếng, sau đó ngồi ở chỗ cách xa ấy lắm.

      "Lại đây." ấy để cuốn sách xuống, vẫy tay với tôi.

      Tôi dịch mông theo hướng của ấy, lại thấy ấy tiếp tục vẫy tay, tôi mở to hai mắt, lại dịch mông chút nữa, cuối cùng tôi ngồi đùi ấy luôn.

      " sao?" ấy nâng mặt tôi lên hỏi.

      Tôi nghĩ nghĩ, sau đó liền chấm cái bàn tay đỡ cằm tôi của ấy.

      " nghĩ kĩ chưa?"

      Thấy tôi tiếp tục gật đầu, ấy lại hỏi: " tìm bạn đâu."

      "Em biết mà."

      Sau đó ấy nâng cằm tôi lên, nhìn lâu, cuối cùng hôn lên khóe miệng của tôi.

      Tôi thấy sai sai, nhấp miệng cái, cau mày nhìn ấy: " quyết định rồi sao?"

      Sau đó thấy ấy tiếp tục nâng cằm tôi lên, hôn cái lên môi tôi.

      Tôi vẫn cau mày nhìn ấy như cũ, mặc dù tôi trải qua 28 năm cuộc đời, nhưng số tuổi của cơ thể tại chỉ có 19, đối với người đàn ông 31 tuổi mà , ngoại trừ hấp dẫn ấy bằng tuổi thanh xuân, còn có thể dùng ảo tưởng về tình đơn thuần kích thích ý muốn bảo vệ của người đàn ông.

      Số tuổi khác nhau, thể tránh khỏi làm cho ấy có cảm giác hơn người, càng cẩn thận theo năm tháng.

      Hơn nữa tôi biết ấy là người rất lý trí, mọi việc đều suy nghĩ kĩ rồi mới làm, sâu sắc hơn tôi nhiều.

      Lúc học trung học tôi rất thích câu : " gặp được con người xinh đẹp kia, trừ phi bạn có thể chờ đợi người ấy. Nhưng chờ đợi là chuyện đau khổ nhất đời, bạn có thể chắc chắn trong lòng đối phương chỉ có mình, hay trong lòng mình chỉ có mình người đó. Bạn có thể chắc chắn gặp lại người đó nhất định tốt đẹp, mà phải là đau khổ. Cuối cùng lại ngồi cùng nhau mà : cuộc đời giống như chỉ mới gặp gỡ lần đầu."

      Trước khi tôi sống lại, những năm tháng đó là lúc tôi ngây thơ, nông cạn nhất, táo bạo nhất, ấy thể chờ tôi đủ trưởng thành, tôi cũng đủ hấp dẫn để ấy chờ tôi lột xác.

      Cho nên lúc đó tôi và ấy đều lập gia đình, đó chính là bằng chứng tốt nhất.

      Cho dù hôm qua tôi quyến rũ thành công, nhưng tôi nghĩ ấy đối với bé - hôm qua còn là bé cùng nhà, chỉ qua buổi tối thay đổi hoàn toàn mọi suy nghĩ, thành người phụ nữ chuyện ngang hàng với ấy được.

      "Em có gì muốn hỏi sao?"

      Tôi lắc đầu, hề nghĩ sâu xa gì nữa, vốn mọi chuyện đời đều tồn tại biến số, mà tôi. Chính là biến số lớn nhất, ai biết tôi đột nhiên tiến hành cuộc du hành thời gian, sau đó giống như mơ lại giấc mộng, làm lại cuộc đời lần nữa.

      Nếu ấy quyết định, vậy tôi có thể thở phào rồi.

      "Vậy chúng ta giải quyết vấn đề này trước nha." Môi của ấy dán vào tai tôi : "Tối hôm qua em chưa làm xong."

      Cuối cùng năm ngón tay tôi hoàn tất chuyện quyến rũ mà tối hôm qua tôi chưa làm xong, áo khoác cũng bị mất mấy nút, đôi môi sưng lên.

      Chỉ là tôi cũng nhận được đáp trả phong phú: cơ thể tôi biết cách thức cũng như tiêu chuẩn hôn môi; cũng biết chất lượng quần áo đạt tiêu chuẩn; dục vọng của ấy rất mãnh liệt, nhất là sáng sớm; ấy rất giỏi quyến rũ, chỉ cơ thể, mà còn giọng và lòng người.

      Tôi im lặng nhìn Phạm Đông Ly rửa tay cho tôi và ấy, sau đó lau khô nước bằng cái khăn lông sạch .

      Tôi hơi buồn chút, phải buồn vì việc ấy làm với tôi, ngược lại ấy làm cho tôi rất thoải mái. Chuyện tôi buồn là ấy phải tay mơ, tôi vừa nghĩ tới chuyện ấy và khác thân mật lại cảm thấy phiền lòng, tâm trạng này tôi biết rất , nó chính là - ghen.

      " vui sao?" ấy kéo tôi ngồi lên đùi mình.

      "Phạm Đông Ly." Tôi vùi đầu vai ấy, ngửi mùi người ấy, tâm trạng xao động mới bình tĩnh trở lại: " phải đối tốt với em."

      ấy cười, tôi cảm thấy lồng ngực ấy lay động, sau đó lại ôm tôi chặt: "Trần Cẩn, đối xử với em tốt."

      Tôi vẫn ở trong phòng như cũ, phải vì quen Phạm Đông Ly mà thay đổi bất cứ cái gì. Ban ngày tôi tới chỗ của ấy tập đàn cổ, giống y như trước. Chỉ là thời gian ở ký túc xá của ấy dần dần nhiều hơn, hai ngày nghỉ cũng ở lại trường.

      Tôi ra ngoài thời gian dài, cũng làm cho mấy người bạn cùng phòng nhiều chuyện chú ý. Có lần tôi muốn ra ngoài, lại bị người bạn ngăn cản.

      Tôi thấy ấy chặn cửa, cầm cây viết chỉ vào người tôi: "Trần Cẩn, bạn hãy , có phải bạn với lớp trưởng quen nhau ?"

      Tôi nhíu mày, gằn từng chữ : "Ban? Trường? Đóng? Hướng?"

      "Bạn thừa nhận , chúng ta là bạn cùng phòng, bạn đừng gạt bọn mình nữa."

      "Thời gian và địa điểm mình và ta ở cùng nhau là.... ..." Tôi lấy cây bút của ấy ra, nhìn thẳng vào gương mặt săn tin tiêu chuẩn của ấy, : "45 phút, phòng học."

      "Thôi , gần đây Giang Tá cũng ra ngoài suốt, hai người đều bí mật như vậy, có nhiều chuyện thể ra, d;đ'l/q;đ làm cho tính tò mò trong lòng mình tăng vọt, ép cũng ép được, bây giờ đâu phải mùa xuân đâu."

      Tôi ném bút trả lại cho ấy, xoay người ra ngoài, tốt bụng giúp ấy đóng cửa lại, ra ngoài.

      Ngồi ở thư viện cả buổi chiều, sau đó ôm vài cuốn sách, mua bánh xong, rồi tới chỗ của Phạm Đông Ly.

      Vừa cắm chìa khóa vào, cửa bị mở ra.

      Tôi nhét đồ vào tay ấy, thay dép trong nhà: "Tuần này, phải có chuyện phải sao?"

      "Xong rồi, cũng vừa về tới, em ăn cái này sao?" ấy cau mày nhìn chằm chằm cái túi trong tay mình.

      "Vì đói bụng mà." Tôi làm nũng với ấy.

      " cũng chưa ăn."

      Tôi nhìn ấy vào bếp, lè lưỡi.

      Ăn cơm xong, rửa bát đũa sạch . Tôi rót hai ly cà phê, đưa ly cho Phạm Đông Ly.

      "Em muốn tập đàn, có làm phiền ?"

      "Bây giờ đọc sách, mà kiểm tài liệu."

      Tôi ồ tiếng, rồi bắt đầu làm chuyện của mình.

      Chờ tôi cởi móng tay giả ra, vươn tấm lưng mỏi ra. Quay đầu nhìn Phạm Đông Ly ngồi ghế salon, im lặng cúi đầu đọc sách.

      Tôi đến bên cạnh ấy, tựa vào người ấy, ấy để cuốn sách xuống kéo tôi vào trong ngực mình, giúp tôi xoa bóp ngón tay cái.

      "Hôm nay lâu vậy."

      Tôi tiếp tục miễn cưỡng dựa vào ấy, nhúc nhích.

      "Mệt sao?"

      Sau khi nhìn tôi gật đầu, ấy ôm tôi vào phòng ngủ.

      Phòng của ấy vô cùng gọn gàng, bây giờ tôi đối với tính cách thích sạch của ấy chút cảm giác thích thú cũng có. người mỗi ngày phải tắm hai lần, thích với người lười tắm như tôi. Cho nên tôi rất biết điều ôm áo ngủ của ấy, vào phòng tắm.

      " ngủ sớm ." Chờ ấy tắm xong tôi ngủ ngon, sau khi thiêm thiếp hồi tinh thần tôi hồi phục.

      Tôi kéo quần áo của ấy: "Giường rất lớn, chúng ta ngủ chung ."

      Tôi thấy ánh mắt của ấy trở nên tĩnh mịch, im lặng hồi rồi : "Được."

      Chờ ấy nằm xuống, tắt đèn. căn phòng tối thui, yên tĩnh.

      Tôi tiến tới, hôn vào môi ấy, : "Ngủ ngon."

      Sau đó rúc vào người ấy, vùi đầu trong ngực ấy, tay chân như bạch tuộc vòng vào người ấy.

      Ồ, ấm áp, tôi thỏa mãn thở dài cái. Gương mặt lại cọ xát trong ngực ấy, gối đầu vô cùng thoải mái.

      Còn chưa đợi tôi cảm thán xong, trời long đất lở, tôi bị ấy đè lên.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6:

      Khi tỉnh lại vào buổi sáng, tôi hơi hoảng hốt chút.

      Rèm cửa sổ hơi xê dịch, làm trong phòng xuất chút ánh sáng mặt trời lốm đốm. Tôi nhìn sang người đàn ông bên cạnh, cơ thể lại rút vào trong ngực ấy.

      "Lạnh sao?" Đỉnh đầu tôi truyền đến giọng của Phạm Đông Ly, giọng mới tỉnh nên hơi khàn.

      Tôi cảm giác thấy cánh tay mình bị ấy ôm chặt thêm chút, sau đó kéo cái mền lên cao hơn, đắp lên cái lưng trần truồng của tôi.

      Tôi híp híp mắt, ngẩng đầu cắn vào cằm của ấy: "Mấy giờ rồi."

      "Còn chưa tới buổi trưa đâu, em ngủ thêm chút nữa ." ấy vỗ vào mông tôi mấy cái.

      "Cơ thể em thoải mái lắm, em muốn tắm." Đôi tay của tôi vuốt ve eo của ấy.

      "Được, giúp em."

      Có người giúp tay, nhưng tôi lại tắm lâu hơn. Tôi miễn cưỡng dựa vào người người của Phạm Đông Ly, ấy giúp tôi xoa bóp eo.

      "Tắm ngâm lâu như vậy rồi, có thoải mái hơn ?"

      Tôi lườm ấy: "Còn phải là do giúp sao."

      "Em phối hợp cũng rất tích cực." ấy lấy tay véo mông của tôi, rồi bên tai tôi: " nào vừa rồi vẫn rất thoải mái, bảo đừng ngừng....."

      "Xin Đông....Ly.... ...."

      Giữa trưa ánh mặt trời càng gay gắt, hai người nằm giường càng lười biếng.

      Tôi lắc đầu ngừng cầu xin tha thứ: "Ừ.... ........Ưmh, cần ~ cần!"

      Tóc của Phạm Đông Ly dính người tôi, tiếng thở dốc của ấy ở bên tai tôi phập phồng, phập phồng.

      "Phạm Đông Ly......" Mắt của tôi ươn ướt nước mắt nhìn ấy, giọng ra vẻ đáng thương: "Nhanh quá........Chậm chút.......Chậm chút......"

      "Tốt." ấy thở hổn hển chống lên người tôi, nhấp nữa. ấy vạch tóc trán tôi, từ trán, mắt, chóp mũi, tới môi, mỗi nơi hôn cái.

      động đậy, tôi càng cảm thấy chỗ giao nhau giữa hai chúng tôi, chuyện này nhắc nhở tôi rằng tôi và người đàn ông này là thể.

      Nước mắt tôi theo khóe mắt từ từ chảy xuống, ấy hôn giọt nước mắt rơi xuống của tôi, đ sau đó nhìn sâu vào mắt tôi, toàn thân tôi run rẩy, cảm thấy ấy rút ra chậm, rồi lại đâm vào sâu hơn.

      Tiếng thở dốc của tôi ngày càng nặng, đôi tay càng ôm chặt cổ ấy hơn, hai chân vòng hông ấy, ngừng gọi tên ấy, cả người run rẩy.

      Sau khi lên đỉnh, Phạm Đông Ly để tôi nằm mình ấy, từ từ ổn định hơi thở và nhịp tim.

      "Phạm Đông Ly, đồng ý với em chuyện nha."

      Tay của ấy nhàng vuốt ve lưng tôi: "Chuyện gì."

      Cằm tôi chống lên ngực, ngẩng đầu nhìn ấy: "Nếu sau này còn em nữa.... .... thích cơ thể của em, nên miễn cưỡng tiếp tục cùng em "" nữa."

      Ánh mắt của ấy, trở nên hơi kỳ lạ.

      "Hay là.......khi tìm được người , phải tìm thời điểm thích hợp cho em biết, có được ."

      Tôi càng ....., ấy càng nhìn vào đôi mắt trở nên tối tăm im lặng của tôi.

      Tôi rũ mắt xuống, nhìn ấy nữa, im lặng hồi lâu, mới nghe được giọng của ấy: "Được."

      Đầu tôi lần nữa lại vùi sâu vào ngực ấy, như trút được gánh nặng, nhưng cũng hơi khổ sở.

      Chúng tôi vẫn "" nhau, từ giường đến ghế salon,
      [​IMG]

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7:

      Trong phòng hết mùi thuốc lá, tôi lại đóng kín cửa sổ.

      Vào bếp, nồi áp suất nhả khói, tôi mở nồi, múc chén đem ra ngoài. Trong tủ lạnh có thứ gì đặc biệt cả, tôi mang hai quả trứng ra ngoài, suy nghĩ chút rồi tôi đập dẹp đầu quả trứng, Phạm Đông Ly thích ăn trứng gà tươi đánh.

      Bưng đồ ăn tới ấy tắm xong, ngồi lau tóc ghế salon.

      " vừa mới hạ sốt, sao lại gội đầu rồi, Phạm sạch ."

      " sai rồi, Trần tiểu thư." ấy thoải mái nheo mắt lại, chuyện rất ngoan ngoãn.

      Tôi hừ cái, tiếp tục vò tóc cho ấy, dưới tiếng rầm rầm của máy sấy tóc, tôi tới gần lỗ tai của ấy, thổi cái, : "Xong rồi."

      Tôi tắt công tắc cái bộp, rồi kéo ấy ăn cơm.

      Trong phòng có điều hòa, nên hơi lạnh, sau khi dọn dẹp rửa sạch bát đũa. Tôi liền đóng ổ ở cái giường, tôi lấy mấy cái đệm ở dưới lên để kê sách.

      Lúc Phạm Đông Ly vào, tôi bày mấy cuốn sách ra, cả hai tay đều cầm bút, nâng người lên để làm bài.

      ấy kéo tôi vào ngực mình, nhìn lướt qua mấy cuốn sách của tôi: "Hả? Cái này hình như phải nội dung mà bây giờ em thi mà, mấy cái này tối phải đến năm thứ ba đại học em mới học mà."


      Tôi chu mỏ, cầm sách lên: "Cũng có luật nào quy định em được học những cuốn sách này."

      Tôi vừa mới cúi đầu, lại nghi ngờ nhìn ấy: " hiểu sao?"

      ấy nhíu mày: "Em có thể kiểm tra."

      Tôi chỉ đại chỗ cho ấy thấy, ấy nhìn sang: "Phí quản lý trong nghiệp vụ chiêu đãi."

      "Đúng rồi."

      "Giải thích khái niệm của nó ràng xem."

      "Em hiểu, công ty thuế thu 60% phí nghiệp vụ chiêu đãi. Nhưng được cao hơn 0,5% thu nhập của năm đó. Cái này mới là điều luật thứ nhất, nó tỷ lệ với thuế trung ương, cái nào đối với công ty có lợi hơn."

      "Chuyện này thể đúng hoàn toàn được, ảnh hưởng của nó đối với hai công ty khác nhau cũng khác nhau, ~ddlqđ~có số công ty tiền trừ so với trước kia rất nhiều, mà số công ty khác ngược lại."

      ấy nhìn vẻ thành của tôi, khẽ cười, sau đó đến gần hôn vào mặt tôi: "Suy luận thử, công ty có thu nhập 3000 đồng, giả thiết phí nghiệp vụ chiêu đãi của nó là 30 đồng. Vậy theo luật thuế, 0,3% của 3000 đồng lại thêm 3 đồng tương đương với 12 đồng, chỉ có thể khấu trừ 12 vạn nguyên; mà theo luật mới, hai hạn ngạch trị số - tức thu vào 0,5%, cũng chính là 3000 đồng thừa lấy 0,5% dưới 15 đồng, nên theo thuế mới chỉ cần nộp thuế điều chỉnh là 15 vạn. Như vậy luật thuế này đối với công ty, chính là có lợi.

      Tôi trầm tư chút, rồi gật đầu: "Em hiểu, nếu như công ty này năm nay phí nghiệp vụ chiêu đãi chỉ có 3 vạn đồng, theo quy định, vậy tất cả phí chiêu đãi được khấu trừ, nhưng theo luật mới quy định thị chỉ có thể khấu trừ 3 đồng thừa lấy 60% vì 1,8 vạn đồng, điều chỉnh 1,2 vạn đồng. Cho nên lợi hay hại đều tùy tình huống."

      Kiếp trước sổ sách của công ty tôi cũng như thế, những khoản tiền tiêu xài trong sạch đều quy về phí quản lý, ăn gì uống gì, đều cho vào trong phí nghiệp vụ chiêu đãi. Cuối năm tính tiền, trước thuế chỉ cần tiêu thụ năm phần ngàn bên trong là được, dù sao chỉ tiêu bình thường cũng đạt.

      Phạm Đông Ly vỗ vỗ đầu tôi, sau đó vứt hết mấy quyển sách của tôi qua bên, : "Phải kết hợp lao động và vui chơi, bạn Trần Cẩn à."

      Tôi huých khuỷu tay vào ngực ấy: " nên lãng phí thời gian nữa, thầy Phạm Đông Ly."

      "Dạ, nên lãng phí thời gian." ấy cười cười, lấy khuỷu tay của tôi ra, nâng mông tôi lên, kéo tôi lên người ấy, rồi hôn tôi.

      "Ừ.... ....Ưmh.... ......Bây giờ, bây giờ là ban ngày.... ..."

      "Chúng ta làm ban ngày ít sao, vật ." ấy cắn cắn vành tai tôi, tay vén quần áo của tôi lên, từ từ đụng chạm.

      Cuối cùng "lao" vẫn là tôi, còn "động" là ấy, sau đó ngừng di chuyển.

      ra đây chính là lao động kết hợp với vui chơi, phải đến trước khi thiếp tôi mới hiểu được hàm nghĩa của thành ngữ này.

      Năm nay mùa xuân đến sớm, đầu tháng hai là mùa xuân. Nên giữa tháng nhà trường cho nghỉ học, sau khi sửa sang hành lý xong, rồi cầm cây chổi dọn dẹp phòng ngủ đơn giản, tôi cũng mua xong vé tàu để về nhà.

      Tôi đứng ở ban công nhìn xuống dưới lầu, sân trường ồn ào trở nên yên tĩnh khác thường, nhiều người về nhà.

      Sau khi kiểm tra vé xe và gửi tin nhắn cho Phạm Đông Ly, tôi mới nhét điện thoại vào túi và nằm chợp mắt. Mấy tiếng xe, về đến nhà trời cũng gần tối.

      Tôi xách hành lý đứng xa xa nhìn căn nhà yên tĩnh bật đèn, mới nhớ lại hôm nay là thứ bảy, mẹ mình nhà thờ đọc kinh, còn cha mình sao.......Vốn chuyện đó cũng trong phạm vi suy nghĩ của mình.

      Thanh thản, mở nước tắm, tôi mở tất cả đèn trong phòng mình lên, khí nóng bốc lên lẫn vào màu sắc ấm áp của giấy dán tường, cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt được ngăn ở bên ngoài. Chờ sau khi tôi tắm xong, nằm giường gặm bánh mỳ mẹ tôi mới về nhà.

      Mẹ tôi vui mừng nhìn tôi: "Con về hồi nào, sao
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :