1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bỏ lỡ những năm tháng tươi đẹp nhất của em - Tiểu Tịch (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Ngoại truyện Hà Triệu Hiên 1:

      "Hà tổng, ba giờ chiều nay ngài phải tham dự hội nghị đầu năm bàn về kế hoạch phát triển đầu năm. Bốn giờ rưỡi đến sáu giờ có cuộc hẹn phỏng vấn với thời báo kinh tế Bắc Kinh, bảy giờ tối ngài có hẹn ăn tối với Lâm tổng của công ty vật liệu xây dựng ‘Cự Mộc’ để bàn bạc về việc cung ứng vật liệu cho việc xây dựng tòa nhà Vinh Mai." Thư ký tay cầm tập tài liệu màu xám cúi đầu báo cáo.

      Hà Triệu Hiên ngồi ở trước bàn làm việc, gật đầu coi như đồng ý với báo cáo của thư ký. Chợt nhớ ra điều gì đó, Hà Triệu Hiên cúi đầu nhìn vào đồng hồ sau đó với thư ký: "Ba giờ chiều nay tôi có việc rồi, lịch trình buổi chiều hủy bỏ toàn bộ."

      Thư ký lộ vẻ khó xử: "Nhưng… Hà tổng, vì hội nghị kế hoạch ba giờ chiều chúng ta đặc biệt mời chuyên gia kinh tế từ nước Đức tới, nếu như đột ngột hủy bỏ quá phải phép. Hơn nữa, chúng ta hẹn Lâm tổng từ tuần trước, tại mới hủy bỏ . . ."

      "Cứ làm theo lời tôi , có chuyện gì mai tiếp." Hà Triệu Hiên ngắt lời thư ký, thực tế là tối hôm qua Hà Triệu Hiên mới nhận được tin Chung Ly muốn về nước, thằng bạn chí cốt mất tích gần năm trời rốt cục cũng chịu lộ diện.

      "Tôi hiểu, Hà tổng, tôi xin phép ra ngoài trước."

      "Ừ."

      Ba giờ kém bốn mươi phút, Hà Triệu Hiên đứng ở cổng ra dáo giác nhìn quanh. Vốn tính toán cùng với Triệu Nịnh đón Chung Ly nhưng lại đúng vào dịp ấy Trùng Khánh gặp con Tiểu Ma nên Hà Triệu Hiên đành lòng bắt ấy bỏ việc gặp con để cùng mình.

      Kể từ sau khi Tiểu Ma bị mang , Triệu Nịnh luôn giật mình tỉnh giấc vào lúc nửa đêm, sau đó la hét om sòm đòi phải đem con về bởi vì sợ bé bị đối xử tốt.

      Hà Triệu Hiên , bọn họ có con riêng của mình nhưng Triệu Nịnh rất ghét cách này của , muốn cũng coi Tiểu Ma là con mình.

      Hành khách bắt đầu bước tới từ cửa ra, Hà Triệu Hiên xoay trái xoay phải để tìm người. Xa xa nhìn thấy người đàn ông đẹp trai nổi bần bật giữa đám đông, Chung Ly mặc chiếc áo khoác màu đất, tay cầm chiếc hộp, Hà Triệu Hiên biết đó là hộp đựng tro cốt của Chu Tô, tay kéo va li hành lý, bước từng bước dài, sống lưng thẳng tắp, ung dung tiến về phía ta.

      Hà Triệu Hiên nghĩ, đến bây giờ cuối cùng cũng thấm thía tại sao Tần Nhiễm Phong vẫn mãi coi trọng Chung Ly, nếu là phụ nữ đoán chừng cũng si mê như vậy.

      "Chung Ly!" Hà Triệu Hiên tiến đến nhận lấy hành lý, vỗ vỗ bờ vai của Chung Ly: "Cái người lòng lang dạ sói này, cuối cùng cậu cũng trở lại."

      "Cái gì mà lòng lang dạ sói cơ?" Chung Ly cười cười đấu lại ngay: " năm gặp, mồm mép cậu vẫn thối hoắc như vậy."

      “Thôi đừng nhảm nữa, an hem mình nhậu nhẹt bữa ra trò mừng năm hội ngộ nhỉ!" Hà Triệu Hiên khoác vai Chung Ly, mạnh tay lôi kéo.

      Chung Ly hoảng hốt, che chở hết mực chiếc hộp trong tay, kêu lên: "Cậu cẩn thận chút, rớt làm sao?"

      Hà Triệu Hiên thấy Chung Ly chăm chăm che chở chiếc hộp trong tay, muốn gì đó nhưng lại thôi, chỉ yên lặng gật đầu.

      Lúc về nhà Hà Triệu Hiên hơn bốn giờ, Hà Triệu Hiên nghĩ tới việc Chung Ly ở máy bay chắc chưa ăn cái gì nên gọi về rất nhiều đồ ăn.

      Hà Triệu Hiên rót cho Chung Ly ly rượu Mao Đài : “Chung Ly này, cậu có còn nhớ hay , khi còn bé, chúng ta thấy bình rượu này được gói gém rất đẹp mắt trong số quà tặng cho ba cậu, liền len lén rủ nhau đem ra sân thể dục cùng nhau uống kết quả uống say đến nỗi suýt đốt cháy phòng thí nghiệm, mấy ông bảo vệ của trường đều bị dọa chết khiếp."

      "Nhớ chứ!" Chung Ly khẽ nhấp ngụm rượu tiếp lời: "Mấy người bảo vệ đó còn báo lại về nhà, ba tớ tức giận đến nỗi dựng tớ lên đánh khiến tớ mấy ngày xuống giường được."

      "Đó là do cậu ngốc, ba cậu đánh cậu cứ đứng yên cho ông ấy đánh, còn tớ á, ba tớ cũng đánh nhưng mà tớ cứ vừa chạy vừa gào, trốn sau lưng mẹ tớ thế là mẹ tớ mềm lòng vừa ôm lấy tớ vừa mấy câu nhàng, ba tớ biết làm sao nữa cũng chỉ cảnh cáo. phải sao chứ tớ thấy cậu là thằng cố chấp nhất trong những người tớ quen biết, từ đến bây giờ luôn."

      Chung Ly gật đầu cười cười, uống nốt số rượu còn lại trong ly.

      Ánh mắt Hà Triệu Hiên chuyển sang chiếc hộp bên cạnh Chung Ly hỏi: "Mang theo tro cốt của Chu Tô đâu vậy? liền năm, ba mẹ cậu lo lắng lắm đấy, gọi điện về cho họ cuộc điện thoại, đến bây giờ về cũng định báo cho họ luôn hả?"

      “Bởi vì chưa nghĩ ra nên với họ như thế nào, mới chỉ có thể báo cho cậu. năm này…" Chung Ly nhàng vuốt ve hộp đựng tro cốt, trong mắt mang theo vô hạn nhu tình cũng như vui vẻ: "Tớ rất nhiều nơi, tớ mang ấy tới những nơi mà ấy muốn đến. Chúng tớ tới Châu Phi, thăm lại trại dưỡng lão, còn đến Châu Âu, thăm những đứa bé mắc bệnh tự kỷ, còn đến xem buổi cầu nguyện của những đứa trẻ trước Thánh đường. Tóm lại, rất nhiều, chỗ nào tớ cũng rồi."

      " cảm giác buông xuống chưa?"

      "Người ra cũng ra rồi, người sống vẫn phải sống tiếp chứ. Tớ còn rất nhiều điều phải làm, còn có bao nhiêu người thương cơ mà, tớ sống vì tớ cũng phải sống vì họ."

      Tâm Hà Triệu Hiên cuối cùng cũng buông lỏng: "Tiểu tử à, tớ chỉ đợi câu này của cậu thôi. Cạn ly… say về! Ngày hôm nay, Triệu Nịnh cũng ở nhà nên chúng ta cứ uống thoải mái thôi."

      Chung Ly được làm được, sau khi trở về bắt đầu trở lại cuộc sống bình thường, ăn ngủ làm việc bình thường, còn chuyển về nhà sống cùng chăm sóc ba mẹ.

      ai nhắc tới Chu Tô trước mặt Chung Ly nữa, người khác đề cập tới, cũng , mọi người đều cho là mọi việc qua.

      Thấy Chung Ly dường như quên Chu Tô, Hà Triệu Hiên bớt lo lắng chút…, phải là cực kỳ vui mừng, nhưng mà, trong lòng Hà Triệu Hiên trước sau vẫn cảm thấy lo lắng.

      Vì vậy ta và bố mẹ Chung Ly cùng nhau thu xếp chuyện hôn của Chung Ly, chọn tới chọn lui, cuối cùng vẫn cảm thấy Tần Nhiễm Phong là người phụ nữ phù hợp nhất.

      Sau khi bàn bạc chán chê, bà Lưu Tú Cầm thử thăm dò bằng cách cho hình Tần Nhiễm Phong vào tập ảnh những người con bà cảm thấy ưng ý đem cho Chung Ly lựa chọn. bà biết trong lòng con trai mình vẫn cố kỵ, cố kỵ về tất cả những chuyện liên quan đến Chu Tô.

      Đối với sắp xếp của ba mẹ, Chung Ly cũng im lặng, ngầm đồng ý. Theo lời của chính Chung Ly, tương lai vẫn còn ở phía trước.

      Nhìn những tấm ảnh của những người con mà mẹ mình đem tới lát nhưng thực Chung Ly cũng quan tâm lắm.

      Cuối cùng ánh mắt của Chung Ly dừng lại tại tấm ảnh, nhìn lúc lâu mới : "Như vậy cũng tốt, con về lâu như vậy nhưng chưa gặp mặt ấy lần. Mẹ, con gặp Nhiễm Phong lần."

      Bà Lưu Tú Cầm suy nghĩ mông lung lát, chần chừ mãi mới đáp: "Chung Ly, mẹ ép con, nhất định phải là con bé."

      Chung Ly cười : "Xem mẹ kìa, mẹ, ai ép buộc con cả."

      Hà Triệu Hiên nghĩ thầm, Tần Nhiễm Phong Chung Ly, so với tình của Chu Tô dành cho Chung Ly có lẽ cũng kém. Như vậy, ra cũng tốt.

      Tất cả mọi việc tiến triển rất thuận lợi, thái độ của Chung Ly đối với Tần Nhiễm Phong khá tốt, hai người chính thức qua lại.

      Rất nhanh, hôn của bọn họ được quyết định. Rất nhiều người chúc phúc, bao gồm cả mẹ và em Chu Tô.

      Bà Lý Cẩm Phương tự mình đem hồng bao tới lễ cưới của Chung Ly, cầm tay Chung Ly : "Trái tim mẹ cuối cùng cũng có thể thả lỏng, hảo hảo sống qua ngày, sớm sinh đứa bé, cho mẹ thỉnh thoảng đến bế cháu chút."

      Chung Ly gật đầu mỉm cười: "Mẹ, dù thế nào mẹ vĩnh viễn đều là mẹ con."

      Chu Nhuế ôm Tiểu Niệm Tô tới : " rể, em vẫn luôn muốn gọi rể. Chỉ là trái tim em muốn thế chứ có ý xấu gì đâu, em thực lòng chúc phúc cho hai người."

      Chung Ly cầm tay Chu Nhuế cười : "Ừ, về sau nếu thiếu tiền cứ tới tìm , rể vẫn có thể len lén cho em."

      Hà Triệu Hiên và Triệu Nịnh khoác tay nhau đứng xem ảnh cưới của Chung Ly. Hà Triệu Hiên mỉm cười : "Ngày xưa em còn sợ rằng Chung Ly bao giờ đứng dậy được sau khi Chu Tô ra , bây giờ phải mọi việc bây giờ rất tốt sao?"

      Triệu Nịnh : "Bởi vì người thân, bạn bè, bởi vì thương cũng như kỳ vọng và tin tưởng vào Chung Ly."

      Hà Triệu Hiên lắc đầu: "Chúng ta phải cảm tạ Chu Tô, trừ Chu Tô, ai có khả năng khiến Chung Ly có thể đứng dậy sau nỗi đau."

      Trong tất cả những tấm hình cưới, đôi mắt Chung Ly luôn mang theo ý cười, cười rất vui vẻ, rất hạnh phúc.
      Last edited by a moderator: 5/3/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Hà Triệu Hiên ngoại truyện 2:

      Buổi tối trước lễ kết hôn của Chung Ly, Hà Triệu Hiên lôi kéo Chung Ly đến quán bar, là buổi liên hoan đêm độc thân cuối cùng, say về.

      Chung Ly càu nhàu: "Ngày mai chắc tớ mệt chết nên tối nay xin cậu để tớ nghỉ chút chút."

      Hà Triệu Hiên thèm để ý tới lời càu nhàu của Chung Ly, trực tiếp kéo Chung Ly đến quán bar gọi rượu.

      ra , là mẹ Chung Ly ra ám hiệu bảo Hà Triệu Hiên làm như vậy.

      Bà Lưu Tú Cầm rất sợ đêm nay Chung Ly suy nghĩ linh tinh, cảnh còn người mất. Thực ra tất cả mọi người đều lo lắng Chung Ly đau khổ.

      Hà Triệu Hiên bỏ thêm ba viên đá vào ly rượu, trợn mắt nhìn Chung Ly rót đầy rượu vào chiếc ly trước mặt, dường như hề có ý định thêm đá vào, hét lên: "Cậu làm gì thế, đây là rượu rum tinh khiết nồng độ rất cao đấy nhé. Cậu uống như thế tớ lấy đâu ra tiền trả tiền rượu, để cậu ở lại đây rửa ly đấy!" xong, giơ tay giành lấy ly rượu.

      Chung Ly tránh né, cầm chắc chiếc ly, ngửa đầu, ngụm hết cả ly.

      Uống xong đem ví tiền cùng chìa khóa xe ném lên mặt quầy bar: "Cậu hét lên như thế làm gì? Cậu có tiền, tớ có!"

      Hà Triệu Hiên thầm nghĩ, ông nội của tớ ơi, hôm nay cậu lớn nhất, tớ nhịn cậu.

      Sau mấy tiếng đồng hồ, đúng như dự đoán là Hà Triệu Hiên phải xốc nách Chung Ly đẩy vào taxi, Chung Ly mắt nhắm mắt mở nhưng vẫn lầm bầm trong miệng: "Hà Triệu Hiên, cậu quá đáng, uống rượu cùng tớ, say về nhưng lại chẳng chịu uống hết mình. Cậu là thằng hèn."

      "Cậu con mẹ nó còn hèn hơn tớ gấp mấy trăm lần, vì người phụ nữ mà. . ." Biết mình nhất thời lỡ lời liền nhanh chóng ngậm miệng.

      "Ha ha, cậu tốt hơn tớ bao nhiêu mà dám chỉ trích, lúc Triệu Nịnh chịu được áp lực mà chia tay cậu phải cậu ầm ĩ đòi xuất gia hay sao? Cậu có dám nữa ?"

      Hà Triệu Hiên kéo Chung Ly ngất ngây xuống khỏi xe taxi, lại kéo vào phòng. Hai vai mỏi nhừ, quay đầu lại với Chung Ly vật vã ghế sa lon: "Cậu con mẹ nó vẫn còn tỉnh táo lắm nhỉ."

      "Ha ha, ha ha ha…" Chung Ly kéo lỏng cà vạt, hơi híp mắt lại bắt đầu cười, tiếng cười càng ngày càng lớn: "Ha ha ha, ha ha ha…."

      Hà Triệu Hiên bị Chung Ly dọa sợ, chuyện gì xảy ra thế này? ta nuốt nước miếng, tiến tới tát vào mặt Chung Ly cái: " Ngày mai là hôn lễ của cậu đấy, đừng hôm nay lại bị ma nhập đấy nhé."

      Chung Ly từ từ mở mắt, thở phào nhõm: "Thoải mái, con mẹ nó thoải mái. Hà Triệu Hiên, năm rồi, tớ mới cảm thấy thoải mái như vậy."

      Hà Triệu Hiên sững sờ, bây giờ hiểu bảy tám phần, quả nhiên nằm ngoài suy đoán của ta. Chu Tô…Vẫn là Chu Tô.

      Đúng thế, Chu Tô vẫn luôn là cây đinh đâm ngang trái tim Chung Ly, chiếc đinh đó đâm quá sâu, liền chỗ với thịt rồi, làm sao rút ra là có thể rút ra? Nếu như cố hết sức để loại bỏ, đoán chừng là ngay cả mạng cũng có thể bị kéo theo.

      Hà Triệu Hiên chậm rãi ngồi xuống: "Người em, cậu cần gì phải tự ép buộc mình như vậy, cũng có ai ép buộc cậu đâu?"

      Chung Ly cười khẽ: " ai ép buộc tớ? Các người ai ép buộc tôi? thẳng ra là ai cũng buộc tôi phải quên ấy, bắt đầu cuộc sống mới? Các người như vậy, ấy nàng cũng như vậy. Hà Triệu Hiên, cậu biết ấy gì với tớ , Chu Tô tớ hãy thay ấy sống nốt quãng đời ấy, làm những việc ấy chưa làm được, cậu có phải ấy ép buộc tớ hay ?"

      Cổ họng Hà Triệu Hiên giống như có hòn đá chặn ngang, nghẹn ngào được lời nào, chỉ nhìn chằm chằm Chung Ly.

      Tâm trạng Chung Ly lắng lại, ngật ngưỡng vào bên trong phòng, lúc ra trong tay còn cầm thêm chiếc laptop màu da hươu.

      Chuông Ly híp mắt nhìn về phía Hà Triệu Hiên, sau đó chân cao chân thấp đến chỗ ta, ngồi xuống: "Cậu xem . Nhật ký của ấy, Chu Tô ghi lại tất cả những chuyện ấy trải qua, bao nhiêu người ấy từng gặp và những câu chuyện của họ. Cậu thấy đấy, Chu Tô là người phụ nữ của thế giới muôn màu. Tớ ấy à, cũng chỉ là người may mắn được dừng lại bên cạnh ấy thôi. Từ trước đến nay tớ luôn cho rằng mình hơn người nhưng sau khi đọc nhật ký của ấy tớ mới biết, là tớ xứng đáng với Chu Tô."

      Hà Triệu Hiên nhịn được thở dài: "Tớ này Chung Ly. . ."

      Chung Ly khoát tay để Hà Triệu hiên : "Cậu nghe tớ hết , mỗi ngày đọc lại trang nhật ký của Chu Tô, cảm thấy thực là tớ rất ấy, hơn tất cả mọi người nghĩ cơ. Tớ mặc kệ người khác đánh giá mình hèn hạ như thế nào, nhưng trái tim tớ bảo tớ phải làm như vậy, tớ chống đối mà cũng chẳng có ý định chống đối. Tình cảm dành cho Chu Tô là mạng sống của tớ. Hà Triệu Hiên, cậu biết đâu, tớ mỗi ngày đều nhớ ấy, đều mong muốn được bên cạnh ấy."

      Giọng Chung Ly run rẩy, tay cầm laptop cũng run rẩy. Sau đó, Chung Ly bắt đầu khóc, vùi mặt vào đầu gối khóc lớn: "Con mẹ nó tại sao tớ lại yếu đuối như vậy tại sao lại bị hủy ở trong tay người phụ nữ?"

      Hà Triệu Hiên nhìn Chung Ly như vậy, trong lòng cũng ngũ vị tạp trần: "Chung Ly, phải cậu yếu đuối. mất mặt, cậu xem phải tớ cũng từng vì Triệu Nịnh mà đòi chết lên chết xuống hay sao? Rồi mọi chuyện tốt thôi, cha mẹ của cậu già rồi, còn phải trông chờ cậu báo hiếu, cậu thể xảy ra chuyện."

      Chung Ly vẫn vùi đầu vào đầu gối, mơ mơ màng màng : "Tớ biết chứ, trách nhiệm của tớ với cuộc sống này còn nhiều lắm, cũng đồng ý với ấy phải sống tốt, chăm sóc những người ấy thương, chăm sóc tốt Nhiễm Phong. Làm sao có thể nuốt lời. Chỉ là bây giờ tớ cảm thấy khó chịu trong lòng, trái tim giống như bị ai đó bóp chặt. Cậu để tớ khóc nốt lần này, ngày mai tớ diễn đúng vai chú rể hạnh phúc như mọi người mong muốn."

      Lúc Hà Triệu Hiên nghe Chung Ly bốn chữ ‘Chú rể hạnh phúc’ cảm thấy cực kỳ chói tai. Muốn khuyên bạn mình câu nhưng lại biết nên gì, chỉ gật đầu: "Vậy cậu ngủ sớm . Ngày mai…Ngày mai có lẽ bị giày vò ít." xong câu này, Hà Triệu Hiên hận thể vả vào miệng mình cái.
      cái gì cũng nghe có vẻ đúng, Hà Triệu Hiên ảo não vuốt vuốt mái tóc: "Tớ cái quái gì vậy nhỉ? Thôi cậu ngủ sớm nhé. Tớ về đây."

      Hà Triệu Hiên sợ, sợ nếu như mình ở lại đó òa khóc theo Chung Ly.
      Nếu như còn ngồi đấy, nhiều sai nhiều chi bằng chỗ khác. Lúc đóng cửa lại, Chung Ly vẫn giữ tư thế kia, nhúc nhích, mái đầu bị giấu vào hai đầu gối vẫn run rẩy ngừng.

      Hà Triệu Hiên ngồi trong xe, móc bật lửa ra, bật mấy lần nhưng vẫn được. Bực mình, ném thẳng ra cửa sổ xe, chửi thề tiếng: "Shit!"

      Dựa vào thành ghế xe, Hà Triệu Hiên ngậm điếu thuốc chưa châm lửa ngẩn người, cuối cùng mọi chuyện cũng kết thúc phải ? Đây chính là câu chuyện của hai người trải qua biệt ly, nhau nhưng đến được với nhau? Nếu chuyện của Chung Ly và Chu Tô chính là số mệnh cuộc đời này quá khắc nghiệt rồi, tại sao lại khiến người ta đau lòng như vậy.

      Hà Triệu Hiên nhắm mắt tưởng tượng cảnh ngày mai Chung Ly mặc lễ phục chú rể, khoác tay Tần Nhiễm Phong, cười cười cảm ơn những người khách đến chúc mừng đám cưới của bọn họ. còn tưởng tượng đến việc sau này Chung Ly người chồng, người cha tốt. Vốn là như vậy mà, Chung Ly là người đàn ông đáng tin cậy.

      Nhưng trong đầu Hà Triệu Hiên lại nghĩ đến câu, người còn sống nhưng tâm chết. tại sao lại nghĩ đến những điều vớ vẩn như thế chứ, Hà Triệu Hiên hừ lạnh.

      Lấy điếu thuốc trong miệng, ném ra ngoài cửa xe, nổ máy, chợt nghĩ may mắn làm sao vì mình rất hạnh phúc, nghĩ tới Triệu Nịnh chờ mình ở nhà tâm trạng tốt hơn nhiều.

      Kết thúc rồi! Tất cả mọi chuyện được người chết là Chu Tô mang , đoạn tình cảm này được người sống cất giấu tận sâu đáy lòng.
      Last edited by a moderator: 5/3/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Ngoại truyện Triệu Nịnh


      Chung Ly mất tích.


      Triệu Nịnh nhớ, sáng sớm hôm đó Hà Triệu Hiên dậy rất sớm, lúc khuôn mặt tràn đầy vẻ mong đợi, nhưng vẫn có chút lo lắng mơ hồ.


      Quả nhiên lo lắng của sai, hôn lễ hôm ấy, Chung Ly mất tích.

      Thời điểm Hà Triệu Hiên đến nhà Chung Ly, cửa bị khóa chặt, cửa dán trang giấy, chỉ có hàng chữ: xin lỗi, tôi muốn chỗ khác hít thở khí chút, đừng tìm tôi.


      Hà Triệu Hiên tức giận đến nỗi nên lời, hung hăng đạp cửa rầm cái.


      Triệu Nịnh kéo tay : "Đừng gấp, suy nghĩ chút, liệu ấy đâu, dâu vẫn còn chờ ở lễ đường đấy."


      Trong giây phút này, cảm thấy thương xót cho Tần Nhiễm Phong.


      Lúc biết chuyện thấy Chung Ly đâu, bé kia chỉ nhàn nhạt câu: “Tôi chờ ấy”. Giống như trong tiềm thức biết chuyện này nhất định xảy ra.


      Vì vậy, Tần Nhiễm Phong mặc áo cưới, đứng mình trong giáo đường, bình tĩnh, kiên định trước mặt chúa Jesus. Cho đến khi mọi người lần lượt rời , cho đến khi bó hoa hồng đỏ cầm tay mất vẻ tươi mới, cho đến khi tia nắng cuối cùng của mặt trời tắt lịm, Tần Nhiễm Phong chậm rãi nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt dọc theo hai gò má rớt xuống, thầm: "Tốt thôi, em hiểu, cám ơn ." Tiếp đó, ngã xuống đất ngất .


      Thời gian ……… Hà gia, Chung gia vận dụng toàn bộ nhân lực cũng như vật chất để tìm kiếm Chung Ly. Họ nghĩ đến tất cả những nơi Chung Ly có thể , lễ đường và Chu Tô kết hôn, đại viện quân khu nơi họ cùng lớn lên, khu triển lãm của Chu Tô, thậm chí Phương Đại Đồng còn liên lạc cả sang Pháp để hỏi xem Chung Ly có qua đó hay nhưng vẫn thu hoạch được gì. Chung Ly tựa như biến mất khỏi thế gian này vậy.


      tuần lễ, Triệu Nịnh và Hà Triệu Hiên vừa an ủi ba mẹ Chung Ly, vừa tận dụng hết khả năng mở rộng phạm vi tìm kiếm Chung Ly.


      Triệu Nịnh vắt khô chiếc khăn mặt đem cho Hà Triệu Hiên: " nghỉ ngơi chút , ba ngày chợp mắt rồi."


      Hà Triệu Hiên xoa xoa mi tâm, tỏ ra rất mệt mỏi: " làm sao yên tâm mà nghỉ ngơi đây? Em xem, ba mẹ Chung Ly mệt mỏi mong chờ như thế nào? Lớn tuổi như vậy rồi còn . . ."


      "Còn có nơi nào nữa ? cẩn thận suy nghĩ lại thử xem."


      "Cẩn thận suy nghĩ?" Hà Triệu Hiên lau mặt xong, vuốt vuốt chiếc khăn: " suy nghĩ đến tất cả những nơi có thể rồi. Cậu ta ấy à, ai mà nắm bắt nổi, biết đâu lại như lần trước, ôm tro cốt Chu Tô vòng quanh thế giới sao?"


      Điều này cũng có thể xảy ra lắm chứ, Triệu Nịnh suy nghĩ chút, chẳng lẽ Chung Ly nhất thời suy nghĩ thông lại ôm tro cốt Chu Tô đến chân trời góc bể? Chợt suy nghĩ lóe ra trong đầu Triệu Nịnh, kéo tay chồng mình: "Chân trời góc bể nha, ở Hải Nam, Hà Triệu Hiên, quãng thời gian vui vẻ nhất của họ là ở Hải Nam!"


      Ánh mắt Hà Triệu Hiên sáng lên, ném luôn khăn tay xuống sàn, ôm Triệu Nịnh hôn chóc cái: "Vợ đúng là lợi hại, lập tức mua vé máy bay đến Hải Nam tìm người, cho dù phải đào ba tấc đất cũng phải lôi Chung Ly ra."


      giúp việc chợt gõ cửa vào: "Cậu chủ, có người đàn ông lạ đến xin gặp cậu."


      Hà Triệu Hiên vội vàng sắp xếp hành lý, đáp qua loa: "Gì ra ngoài người ta gặp sau , tôi có chuyện gấp, lúc tôi về hẵng ."


      Triệu Nịnh nhíu mày nhìn Hà Triệu Hiên, biết lo lắng cho bạn tốt nên cũng định nhiều, chỉ bảo với gì giúp việc: "Gì cứ mời người kia vào nhà."


      vào là thanh niên đẹp trai, ăn mặc cũng rất lịch . Cậu ta vừa bước vào, lịch cúi chào Triệu Nịnh và Hà Triệu Hiên : "Xin hỏi có phải là Hà Triệu Hiên, Hà tiên sinh ạ?"


      Hà Triệu Hiên nhíu mày nhìn cậu ta, kiên nhẫn : "Có chuyện gì mau, tôi rất bận."


      "Là như thế này, tuần lễ trước ngài và Chung Ly tiên sinh có phải từng đến quán bar tên là ‘ Dạ Huyễn’ ?"


      Hà Triệu Hiên buông va ly hành lý trong tay xuống, nhìn cậu thanh niên từ xuống dưới ậm ừ đáp: "Ừ, thế nào?"


      "Tôi chính là bartender của quán bar kia, hôm đó hai người bỏ quên đồ tại quầy." Cậu ta lấy cái ví tiền cùng chìa khóa trong túi ra, đó là của Chung Ly: "Tôi cất chờ hai người quay lại lấy nhưng mà tuần lễ qua vẫn có người tới, tôi liền dựa vào thông tin cá nhân của Chung Ly tiên sinh tìm đến nhưng lại nghe tin ngài ấy mất tích, tôi biết làm sao nhưng lễ tân của tập đoàn Chung Mục chỉ tôi đến chỗ ngài."


      sai, là Hà Triệu Hiên từng dặn dò lễ tân của công ty Chung Ly cũng như bảo vệ khu nhà như vậy, có tin tức gì trước nên kinh động cha mẹ Chung Ly, sợ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cứ thông báo ta thôi.


      Hà Triệu Hiên có chút phản ứng kịp, ngơ ngác nhận lấy cái chìa khóa sau đó là ví tiền, mở ví tiền xem những thứ đồ trong đó chút, sau đó nhìn chằm chằm vào bức tường trước mặt nhúc nhích.


      Triệu Nịnh nhìn Hà Triệu Hiên biểu như vậy cảm thấy hiểu lắm, thể làm gì hơn là tự mình cảm ơn cậu thanh niên kia và tiễn người ta về. Đưa cậu thanh niên kia ra cửa, Triệu Nịnh quay lại phòng khách, Hà Triệu Hiên vẫn ngơ ngác đứng đó, tiến lên đẩy cái: " phải muốn Hải Nam sao? Còn ngơ ngác đứng đấy làm gì?"


      Hà Triệu Hiên sực tỉnh ngẩng đầu nhìn Triệu Nịnh, trong mắt của toát ra tia hoang mang, kinh ngạc, thương cảm, ảo não, thậm chí là khẩn trương.


      kéo chặt tay Triệu Nịnh tay, nghiêm mặt : "Vợ à, biết Chung Ly ở đâu rồi."


      Ngồi xe, Triệu Nịnh nhìn ông chồng điên cuồng tăng tốc, mồ hôi lạnh toàn thân: " làm gì mà lái xe bạt mạng vậy? Rốt cục Chung Ly ở đâu?"


      Hà Triệu Hiên mặt đổi sắc đem ví tiền cùng chìa khóa xe ném cho Triệu Nịnh: "Chìa khóa xe ở đây, cậu ta thể nào lái xe ra ngoài. Tất cả giấy tờ cũng như thẻ ngân hàng đều còn ở ví tiền, cậu ta có thể chỗ nào?"


      Toàn thân Triệu Nịnh chấn động, ngơ ngác nhìn Hà Triệu Hiên, run rẩy hỏi: "ý là… ấy căn bản đâu, vẫn luôn ở nhà?"


      Hà Triệu Hiên gật đầu, nhưng chuyện, chỉ tập trung lái xe.


      Triệu Nịnh dựa hẳn người vào ghế, cái này đúng là khó . Bọn họ cơ hồ đem cả đất Bắc Kinh lật tung, mà Chung Ly lại ở nhà?


      Chung Ly dán tờ giấy: "Đừng tìm tôi." ở trước cửa khiến mọi người cho rằng ấy muốn kết hôn nên bỏ , nhưng thực ra chỉ là chiêu tung hỏa mù.


      Nhưng tuần lễ… ấy ở trong nhà tuần lễ để làm gì?


      Nghĩ như vậy, trái tim Triệu Nịnh bỗng giật thót lên cái, rốt cuộc cũng hiểu tại sao biểu của Hà Triệu Hiên lúc nãy lại như vậy.


      Lẽ ra nếu như đồng ý của chủ nhà hoặc giấy khám xét của cơ quan có thẩm quyền quản lý tòa nhà mở cửa bất kỳ nhà nào, thế nhưng lúc này Hà thiếu nổi điên rồi, tóm cổ quản lý kéo lên nhà của Chung Ly, bộ dạng như nếu như ông ta mở cửa ăn tươi nuốt sống người, vả lại người quản lý thầm nghĩ ai lạ gì vị thiếu gia họ Hà này, cứ mở cửa cho ta hơn, dù sao ta cũng là bạn thân của chủ nhà.


      Lúc quản lý vừa mở cửa phòng, trái tim Triệu Nịnh bỗng có cơn ớn lạnh chạy qua bởi vì ngửi thấy mùi rất nặng phát tán trong khí.


      Hà Triệu Hiên gì, mạch chạy thẳng vào phòng ngủ.


      giường ngủ…Là Chung Ly… Chính xác là thân thể bắt đầu có dấu hiệu thối rữa của Chung Ly.


      Hà Triệu Hiên nắm chặt lấy tay Triệu Nịnh, nước mắt tuôn rơi: " cũng từng gọi điện thoại về đây bởi vì có lúc nghi ngờ cậu ta trốn về nhà nhưng ai bốc máy nên kiểm tra lại. Triệu Nịnh! Cậu ta thực quyết tâm tìm cái chết."


      Triệu Nịnh thấy chồng mình thương tâm như vậy, cũng òa lên khóc theo: "Chuyện gì xảy ra vậy, phải ấy nghĩ thông suốt sao? phải muốn xây dựng cuộc sống mới rồi sao? Làm sao lại xảy ra cơ này?"


      Hà Triệu Hiên chống thân thể đứng lên, tiến về phía cỗ thi thể kia, vừa khóc vừa mắng: "Cậu con mẹ nó có tiền đồ. Vì người phụ nữ mà cần cả mạng sống…” như thế nhưng vẫn ôm thi thể Chung Ly khóc rống: "Rốt cuộc là tại sao lại nghĩ quẩn như vậy? Tại sao?"


      Triệu Nịnh tiến lên kéo Hà Triệu Hiên ra nhưng lại bị đẩy ra.


      Hà Triệu Hiên chợt phát ra thứ gì đó, vươn tay lật chiếc laptop màu cà phê lên, bên dưới có quyển sổ cùng bức thư. ta thở dốc, run rẩy mở nó ra.


      Triệu Nịnh nhìn Hà Triệu Hiên run rẩy đọc kỹ từng chữ từng chữ, sau đó vô thức gật đầu như điên dại, tay cầm thư cùng quyển sổ lảo đảo ra ngoài, ngồi phịch xuống ghế salon, khóc òa lên.


      Triệu Nịnh thấy vậy, lập tức chạy tới đỡ lấy chồng mình: " làm sao vậy? Đừng làm em sợ . . ."


      Hà Triệu Hiên còn tâm trí đâu mà quan tâm đến lời của nữa, chỉ chìm trong nỗi đau thương của riêng mình: "Tớ vẫn luôn cho rằng cậu phải là người vô trách nhiệm, cậu bảo phải sống cho những người mình thương, tại sao lại hồ đồ như thế?"


      Triệu Nịnh muốn lấy những thứ tay Hà Triệu Hiên, lại bị Hà Triệu Hiên gắt gao giữ lấy buông, cố gắng dùng hết sức mới có thể giật bức thư ra khỏi tay chồng mình: " xin lỗi Nhiễm Phong… xin lỗi ba mẹ… xin lỗi Hà Triệu Hiên. Chung Ly này quá mệt mỏi, có hơi sức nào để sống nữa, tôi quá nhớ ấy, trái tim thể đập nổi nữa. xin lỗi, xin lỗi . . ."


      Đây là, di thư?


      "Triệu Nịnh, biết mà, cái gì cũng có nguyên nhân của nó, ràng đêm trước hôm đám cưới còn tốt như vậy cơ mà. Hoá ra là như vậy, hoá ra là như vậy..." Hà Triệu Hiên cắn răng từng chữ.


      Triệu Nịnh thừa dịp Hà Triệu Hiên chú ý, đoạt lấy quyển sổ trong tay Hà Triệu Hiên. Trang ngoài cùng là mấy dòng chữ, Triệu Nịnh biết đó là chữ của Chu Tô:


      Hôm qua như kiếp trước, ngày mai chính là kiếp sau. Trang Chu hồ điệp mộng hay giấc mộng Nam Kha (*) đều vì thời gian trôi qua mà hốt hoảng tỉnh giấc. Câu xuân tàn hoa rụng hết quả thực sai, quá vội vã. Đời người như giấc mộng, có lúc khiến người ta vui sướng hạnh phúc cũng có những lúc khiến mình giật mình hoảng hốt thức giấc. Đời người cũng giống như tia sáng mặt trời, có lúc rực rỡ tỏa sáng nhưng cũng có những lúc bị mây đen che phủ, ai có thể nhìn thấy. Tạo hóa xoay vần, vì thế cho dù lưu luyến triền miên, rung động đến tâm can, kết thúc cũng chỉ có thể cảm thán nhân sinh ngắn ngủi. Quá khứ tại đan xen, cái cũ mất , cái mới sinh ra. Đến thời điểm này, đoạn cuối cuộc đời mới thấm thía hai điều, đó là ‘Cam lòng’ và ‘Buông tay’. Phật từng : “Bể khổ vô tận, quay đầu là bờ”, tất cả đều là mệnh, con người ai quyết định được. Nhưng tôi lại là con người. Vì là con người nên đến lúc phải ra lại oán hận cuộc đời này quá ngắn ngủi, số phận quá khắc nghiệt. từng nghe qua câu , " khi ước hẹn trăm năm, lỡ như người rời khỏi dương gian vào lúc chín mươi bảy tuổi cũng nhất quyết chịu uống canh Mạnh Bà, mà chịu sương chịu gió đứng cầu Nại Hà ba năm để có thể cùng nắm tay người kia qua kiếp sau." Nếu có kiếp sau, ta nguyện vì quân sống đúng với câu, đến chết rời, cùng quân thề nguyện: Chấp tử chi thủ (Nắm tay nhau đến chết).


      Triệu Nịnh nắm chặt quyển sổ đầy nước mắt, nắm chặt tay Hà Triệu Hiên, câu cũng nên lời, rốt cuộc cũng hiểu, là quyển sổ tình cờ bị phát này thay đổi tất cả.


      thậm chí còn có thể tưởng tượng đến cảnh tượng Chung Ly vô tình phát quyển sổ này, ôm lấy nó gào khóc, tan nát cõi lòng đến độ thiết sống nữa, khổ sở dằn vặt như thế nào mới lựa chọn buông bỏ cuộc sống. Những điều cố gắng đẩy vào tận sâu trái tim vì quyển sổ này mà sụp đổ.


      Hà Triệu Hiên thở hổn hển, nhìn về phía phòng ngủ lẩm bẩm: "Tớ hiểu, Chung Ly tớ hiểu cậu. Nhưng tạm thời tớ chưa thể chấp nhận lời xin lỗi của cậu được Chung Ly ạ."


      Triệu Nịnh mấp máy miệng muốn gì đó, nhưng căn bản phát ra được thanh nào, tựa vào vai Hà Triệu Hiên chỉ có thể khóc.


      Bên tai giống như vang vọng giọng của Chung Ly, tớ muốn theo ấy rồi, ấy chờ tớ, tớ đành lòng để ấy chờ đợi cầu Nại Hà quá lâu.


      đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm như thế này lại kết thúc bi thảm đến như vậy. Đoạn tình cảm của Chung Ly và Chu Tô cần mọi người lúc nào cũng để trong lòng, chỉ mong để tâm, hay lộ chút xúc động.


      Đời sau có thể đau, có thể thương, nhưng đừng bỏ qua nhau nữa.

      -------Toàn văn hoàn---- -----
      Last edited by a moderator: 5/3/16

    4. tocdothuhut

      tocdothuhut New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      1
      Khóc rất nhiều,, hoá ra một người dù có khổ sở thế nào cũng k muốn buông tay, hoá ra nếu đã thể thêm được nữa thì cũng rời bỏ

    5. Cindy PT

      Cindy PT New Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      10
      ko kìm ném đc :yoyo44: :yoyo25::yoyo25::yoyo25::yoyo25::yoyo21::yoyo21::yoyo21::yoyo21::yoyo21::th_14::th_14::th_14:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :