1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại - Trùng Sinh] Sống lại tái hôn lần nữa - Tiểu Thạc Thử 5030 [60/164]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 21.1 : Ngả bài (phần 4)

      Edit: PMN

      Beta: Rùa Tuki

      Vương Tĩnh Kỳ cho bọn họ cơ hội chuyện: “Vả lại, bác cũng vừa mới , hai chúng ta đăng ký kết hôn, sau này tiền lương tôi kiếm được đều là tài sản chung của hai người chúng ta, vậy tôi hỏi , Trương Dương, làm cũng được hai năm, tích luỹ được bao nhiêu tiền, nếu bây giờ làm đám cưới, có phải cũng nên trích phần của mình ra chi trả hay ?”

      Người nhà Trương gia ngờ đề cập tới vấn đề này, tất cả đều sửng sờ, Trương Dương ấp a ấp úng, ánh mắt hốt hoảng, lòng trống rỗng.

      “Tôi... Tôi là đàn ông, phải xã giao rất nhiều. Hai năm vừa rồi làm tiền lương cũng tăng được bao nhiêu, sao có thể để dành được.”

      “Đúng vậy, công việc của Trương Dương khác , ngày nào cũng bận rộn, ngày nào cũng cần phải xã giao, luôn hướng đến tương lai mà dốc sức làm lụng, nhất định phải tạo lập mối quan hệ với những người có địa vị, xã hội bây giờ, chỉ có khả năng bàn rượu mới làm được điều đó.” Triệu Giang cũng giúp con trai mình.

      Kỳ khi mới bắt đầu làm, tiền lương hàng tháng của đều do bà giữ. Nhưng từ khi theo đuổi con của cục trưởng trong cơ quan, đừng là tiền lương hàng tháng đem về nhà, lấy tiền của bà tệ rồi. Thực bà cũng thích điều này, nhưng lại nghĩ nếu như Trương Dương có thể theo đuổi được người ta, vậy bà muốn bao nhiêu tiền mà chẳng có.

      thời gian trước Trương Dương còn hào hứng với bà quan hệ của hai người có chút tiến triển, vốn lúc trước Trương Dương muốn ngả bài với Vương Tĩnh Kỳ, xoá bỏ chuyện hôn với rồi, bằng nếu để đó biết kết hôn mọi chuyện hỏng bét. Nhưng cha của Vương Tĩnh Kỳ lại tới đây làm loạn, còn nghe Vương Tĩnh Kỳ có hai vạn tệ trong tay, bà liền tìm cách lừa gạt độc chiếm số tiền đó của Vương Tĩnh Kỳ, đợi khi nào sửa nhà xong tuỳ tiện tìm đại cái lý do cho hai đứa nó ly hôn là được.

      Nhà cửa được sửa sang, sau này con trai bà đưa bạn về Trương gia cũng bị mất mặt.

      Nhưng thể ngờ, Vương Tĩnh Kỳ hôm nay lại cứng rắn, dễ lừa gạt như vậy.

      Vương Tĩnh Kỳ trong lòng cười lạnh: “Bác bênh vực cho ấy như vậy, nếu sau này kết hôn, vậy bác muốn mình con nuôi gia đình bác sao? ra thực dễ nghe, nhưng người khác nghĩ Trương Dương là kẻ chỉ biết ăn bám vợ.”

      Lời này khiến cho Trương Dương cực kì tức giận, cũng còn lòng dạ nào dỗ dành nữa, lập tức đứng dậy trừng mắt nhìn , trực tiếp hỏi: “ có ý gì, muốn ly hôn phải ?”

      Bố mẹ Trương Dương ngồi sau cũng gì, ý tứ cũng rất ràng, để cho chọn, hoặc là bỏ tiền ra hoặc hai người ly hôn.

      cũng chẳng muốn nhịn nữa!

      “Tôi chẳng có ý gì cả, tôi chỉ ra cách nhìn của tôi thôi, tôi và kết hôn, tiền ăn hỏi nhà phần cũng có, nhà mua cho đành nhưng tiền trang trí tân phòng phải do nhà chi trả. Hơn nữa sau khi đám cưới, muốn sống cách hoà thuận tiền lương của phải đưa cho tôi. Muốn biếu ba mẹ chúng ta cùng biếu, ai cũng dư ai cũng thiếu.” Vương Tĩnh Kỳ bình tĩnh ra cầu của mình.

      biết Trương gia căn bản có khả năng đáp ứng, cho nên mới đề ra cầu này. vẫn muốn họ là người ra cầu ly hôn trước.

      nằm mơ , còn chưa về đây làm dâu nghĩ tới cái quyền đó, lại còn dám măm me tiền lương của con trai tôi. Tôi cho biết, có cửa đâu! Trương gia cần đứa con dâu như . còn mau cút ra khỏi đây cho tôi. Trương Dương, cuối tuần con ly hôn với con hồ ly tinh này ngay cho ba. Tôi chống mắt lên xem sau này có thể tìm được người nào tốt hơn Trương Dương .” Trương Đông Thăng nổi bão.

      Chương 21.2 : Ngả bài (phần 4)

      Vương Tĩnh Kỳ cũng thèm tranh cãi ầm ĩ với ông ta, chỉ hỏi Trương Dương: “Vậy ý của là gì, kết hôn hay ly hôn?”

      Trương Dương trả lời ngay mà nhìn ba mẹ mình cái, hiểu ý mới hung hăng : “Ly hôn, đến nước này mà còn muốn kết hôn được à.”

      “Được, nếu muốn vậy chúng ta cũng đừng làm trễ nãi thời gian của nhau làm gì, ly hôn nhanh chừng nào tốt chừng nấy.” Vương Tĩnh Kỳ .

      “Người xưa từng : Dưa hái xanh ngọt, nếu thể cùng đường nhân lúc còn sớm ly hôn . Nhưng như thế nào chăng nữa, theo pháp luật hai đứa nhận giấy kết hôn coi như là vợ chồng rồi, trong thời gian đó tiền kiếm được đều là tài sản chung, bây giờ muốn ly hôn, hai đứa cũng nên đem tài sản của mình cộng gộp lại, thừa thiếu, chia đều tay là được.” Triệu Giang thua keo này bày keo khác, nghĩ nếu như li hôn, con trai còn có thể được chia vạn tệ, số tiền như vậy cũng đủ sống kha khá rồi.

      “Bác điều này cháu đồng ý, vậy mọi người xem bây giờ chúng ta chia như thế nào, hay là để cháu gọi ba tới đây chia.” Vương Tĩnh Kỳ có ý kiến, chờ thời khắc này từng giây từng phút rồi.

      cần gọi ba tới, chúng ta cũng có nhiều tài sản chung, chỉ cần đem hai vạn đồng kia của chia đôi, đưa cho tôi vạn, chuyện của chúng ta coi như xong.” Trương Dương vô sỉ , chút cũng biết rằng đòi tiền người phụ nữ là mất mặt cỡ nào.

      Vương Tĩnh Kỳ nghe như vậy, ngược lại còn nở nụ cười, biết cả nhà Trương gia kỳ đều sợ ba , thực ra cũng có ý định gọi ba tới đây. Với tính tình của ông, đúng là khó có thể xảy ra chuyện gì.

      “Tôi cảm thấy như vậy hình như vẫn chưa đủ. Có phải còn điều gì chưa với tôi?” Vương Tĩnh Kỳ liếc mắt nhìn Trương Dương.

      Trương Dương bị nhìn có chút được tự nhiên, cũng là vì trong lòng có ma, cho nên cậy mạnh : “Có chuyện gì? Tôi chẳng nhớ.”

      “À, chuyện là như này, lúc trước công ty tôi có thống kê tình hình nhà ở của những phụ nữ kết hôn. Tưởng rằng tính đến phần tôi, nhưng người phụ trách ở trường tìm tới tôi được nhận đãi ngộ phân nhà, lúc đó người ta đưa cho tôi địa chỉ, cũng là địa chỉ tại nhà ở, khi ấy tôi giống như mơ, nghĩ có phải có gì đó nhầm lẫn rồi hay , còn nhờ họ kiểm tra lại. Chị Lưu ở trường tôi cũng sợ có sai sót nên đặc biệt đến cục bất động sản thành phố tra lại tư liệu, kết quả tên tôi được phân nhà ở chỉ bao lâu sau khi tôi và nhận được giấy chứng nhận kết hôn.

      Tôi nghĩ, có thể nhà hay quên, chuyện lớn như vậy cũng quên cho tôi biết, nhưng chuyện như vậy được, dựa theo pháp luật, đây là hành vi giấu diếm tài sản chung của vợ chồng, nếu bắt được cũng bị phạt đấy, cho nên tôi mới nhắc nhở chút, lúc phân chia tài sản, đừng quên chia cả căn nhà này nữa.” Vương Tĩnh Kỳ ra vẻ như cũng vì muốn tốt cho mọi người.

      Trương gia sợ ngây người, chuyện này bọn họ cực lực giấu diếm, còn tưởng rằng Vương Tĩnh Kỳ biết, ngờ lại biết như vậy. Hơn nữa lại còn ra khi bàn chuyện ly hôn. Vậy lúc hai người ly hôn toà, như thế phải chia cho nhà nửa căn nhà, đây phải là muốn lấy mạng cả nhà Trương gia sao?

      Vẻ mặt người nhà họ Trương trở nên trầm, Trương Đông Thăng nhịn được nữa, đứng lên chỉ vào Vương Tĩnh Kỳ mắng: “Con nhãi ranh này, ràng là vọng tưởng căn nhà của tao từ lâu rồi, mày nên sớm dập tắt ý định đó , muốn chiếm đoạt căn nhà này trừ khi bước qua được xác tao.” Trương Đông Thăng cậy già lên mặt nghểnh cổ lên dọa nạt.



      Chương 22.1 : Ngả bài (phần 5)

      Edit: qinghu

      Beta: Rùa Tuki

      Vương Tĩnh Kỳ coi như nhìn thấy Trương Đông Thăng kêu gào ầm ĩ, dù sao Trương Dương mới là người ly hôn với , người đứng tên nửa căn nhà cũng là Trương Dương, chỉ cần Trương Dương đồng ý, những người khác gì cũng vô dụng.

      Nhưng mà cho tới bây giờ, Trương Dương nghĩ cũng chưa từng nghĩ đem căn nhà chia nửa cho Vương Tĩnh Kỳ. rằng, cũng nhìn Vương Tĩnh Kỳ, chỉ im lặng ngồi sopha nghe ba mắng Vương Tĩnh Kỳ, trong lòng cũng hy vọng Vương Tĩnh Kỳ bị mắng mà sợ, tự động buông tha ý định chia nhà.

      đúng là kẻ ngốc nằm mơ, nếu làm chuyện có lỗi với Vương Tĩnh Kỳ, có khả năng Vương Tĩnh Kỳ còn coi như mọi chuyện chưa từng phát sinh, tất cả đều bắt đầu lại từ đầu, cùng bọn họ tranh chấp nhà ở. Nhưng mà lại tận mắt nhìn thấy Trương Dương phản bội mình, cục tức này kiểu gì cũng nuốt trôi, cảm thấy đời trước của mình đáng giá. Quyền sử dụng căn nhà, phải muốn có, chỉ là muốn bọn họ đem nửa giá trị tương đương của căn nhà này quy thành tiền cho , coi như phí bồi thường tổn thất mấy năm thanh xuân của mình.

      “Trương Dương, đến nước này, chúng ta ai cũng đừng nghĩ giấu diếm ai chuyện gì, có cái gì tôi cái đấy, căn nhà này từ đâu mà có, tôi nghĩ trong lòng hẳn là ràng hơn ai hết, hơn nữa, giấy tờ căn nhà này cũng có đứng tên tôi, về mặt pháp luật, tôi có nửa căn nhà. Tôi phải là người khó chuyện, niệm tình cảm từ trước khi chúng ta kết hôn đến giờ, tôi cho hai lựa chọn, là lấy nhà, hai là lấy tiền.”

      Vương Tĩnh Kỳ muốn cùng úp mở nữa, trực tiếp ra:

      “Tôi tính toán, căn nhà này được định giá khoảng hơn sáu vạn, tôi chỉ tính tròn sáu vạn, vậy chúng ta mỗi người ba vạn, nếu muốn lấy nhà đưa tôi ba vạn, còn tôi đưa ba vạn, nhà tôi lấy, tự mình chọn .”

      “Đừng hòng, căn nhà này là của tôi, nếu muốn ly hôn cút ra khỏi đây, đừng nghĩ muốn chia nhà với tôi.” Trương Dương cũng nóng nảy, họ giờ chỉ có căn nhà này, căn nhà kia trước đó sớm bán , nếu tại đưa nhà cho Vương Tĩnh Kỳ, vậy cả nhà phải làm sao bây giờ.

      “Có thể hay phải là được, nếu quyết định được, vậy chúng ta nhờ pháp luật giải quyết, quan tòa họ biết phải chia như thế nào. Nhưng tôi nhắc nhở , bình thường tòa án chia tài sản cho người có lỗi thường rất ít.” Vương Tĩnh Kỳ vốn muốn tự chia đều, nhưng mà ngẫm lại cũng có khả năng, vậy chỉ còn cách là dựa vào pháp luật.

      “Mày đừng hòng mang pháp luật ra hù tao, tao cho mày biết, tao chẳng sợ cái gì hết, tao sớm biết mày phải loại người tốt đẹp gì, người có cha mẹ như mày, làm người tốt được mới là lạ. Thứ hai tao tới trường của mày, tao phải hỏi ban giám hiệu, loại người như mày sao có thể trơ trẽn tới giành nhà với tao. Tao còn muốn nhìn xem mày biết xấu hổ tới cỡ nào.” Trương Đông Thăng mặt mũi tràn đầy phẫn nộ chửi bới, hơn nữa còn nhảy dựng lên, xắn tay áo làm bộ như muốn đánh người.

      “Cháu kính trọng bác mới gọi bác tiếng bác trai, nhưng ít nhất bác cũng nên phụ lòng cháu gọi bác là bác trai trong suốt thời gian dài như vậy. Từ lúc bắt đầu tốt nghiệp tới giờ, thứ bảy, chủ nhật cháu đều đến đây làm trâu, làm ngựa, nhà bác thử tự hỏi với lương tâm xem cháu có chỗ nào có lỗi với mọi người , cháu làm gì mà bác cháu phải là người tốt, mà cả nhà bác sao, ngay cả bác, coi cháu thành người hầu đúng ? hài lòng mắng chửi, nếu là đánh mắng trận. Giờ bác đánh cháu thử xem, cháu nhịn nữa đâu, nếu bác động đến ngón tay của cháu, đừng đến ba cháu, cháu khiến cho cả nhà bác tán gia bại sản phải chăm sóc cho nửa đời sau của cháu. Còn nữa, bác chú ý lời của mình chút, bác gì cháu đều có thể nhịn, nhưng đừng đụng đến ba mẹ cháu, bác chỉ cần thêm câu nào về ba mẹ cháu chuyện này cần bàn nữa. Bác có thể tìm đến trường cháu, cháu cũng có thể tìm đến cơ quan của Trương Dương, cháu muốn nhìn xem, rốt cuộc ai mới là kẻ xấu.” Vương Tĩnh Kỳ cũng kích động đứng lên, người nhà họ Trương đều muốn bắt nạt , nếu phản kháng uổng phí cơ hội trọng sinh này.

      Chương 22.2 : Ngả bài (phần 5)

      chuyện với ai vậy, biết lớn gì hết, tôi cho biết Vương Tĩnh Kỳ, chúng tôi sớm nghe ở bên ngoài đứng đắn, vì giữ thể diện cho mới cho Trương Dương, chỉ để con trai tôi ly hôn với , nhà chúng tôi cũng vô phước mới lấy phải đứa con dâu như vào cửa, ngờ còn trơ tráo như vậy. Tôi cho biết, nhà là của Trương gia, nghĩ cũng đừng nghĩ tới. Còn về tiền riêng của tự giữ , chúng tôi chẳng cần nữa, nếu cảm thấy như vậy còn chưa được, cùng lắm là chúng tôi cần giữ thể diện, đem việc này ra ngoài, xem tới cùng là ai mất mặt.” Triệu Giang cũng giả bộ nữa, trực tiếp phản pháo Vương Tĩnh Kỳ.

      Vương Tĩnh Kỳ lạnh lùng trừng mắt nhìn bà, chờ bà xong mới : “Trương gia các người khinh người quá đáng, Trương Dương là loại người gì trong lòng các ngươi biết hay sao? Bây giờ lại quy chụp cục phân của cho tôi, Trương gia các người bất nhân, vậy đừng trách tôi bất nghĩa, tôi muốn nhìn xem, nếu lãnh đạo của Trương Dương biết Trương Dương kết hôn còn ngoại tình xử lý chuyện này như thế nào, còn có kẻ thứ ba kia, nếu biết Trương Dương là hàng xài rồi, biết có để ý hay ?”

      đừng có mà hươu vượn, ngậm máu phun người.” Trương Dương nghe xong chột dạ đứng bật dậy từ sopha, như muốn giơ chân đạp bàn.

      “Hừ, có phải ngậm máu phun người hay chính biết , nhưng cũng cho biết, có chứng cứ tôi dám . Tôi giống số người nào đó, ăn lung tung, đổ nước bẩn bôi nhọ người khác.” Vương Tĩnh Kỳ lời ít ý nhiều liếc nhìn Triệu Giang , cũng để ý tới vẻ mặt khó coi của bà ta, từ trong balo của mình lấy ra xấp ảnh chụp, quăng lên bàn.

      “Đây là ảnh chụp, các người tự mình coi . Nội dung bên trong rất thú vị, tôi thấy hôm nay mọi người có vẻ suy nghĩ được thông suốt cho lắm, tôi cũng ép, tuần sau tôi lại tới.”

      xong liền đeo balo của mình lên, rời khỏi nhà họ Trương. Người nhà Trương gia còn khiếp sợ, ai để ý tới .

      vừa ra ngoài vừa nghĩ, sau chuyện này Trương gia chắc biết phải làm như thế nào.

      Kiếp này, cục trưởng cơ quan Trương Dương làm việc còn chưa phát thân phận ta kết hôn, hơn nữa, người phụ nữ kia bị Trương Dương dỗ dành nịnh bợ, cho nên chắc chắn Trương Dương nghĩ đủ mọi cách trèo cành cao, li hôn là việc chắc chắn, còn càng nhanh càng tốt.

      Ngược lại, bên khó giải quyết lại là gia đình . Ba tính tình nóng nảy, nếu biết li hôn, thế nào cũng đánh gãy chân , còn mẹ nữa, từ trước đến nay vốn nghĩ li hôn.

      Cho nên việc này cần phải cân nhắc kỹ lưỡng.

      Bên phía Trương gia, sau khi Vương Tĩnh Kỳ rời liền lâm vào trầm mặc. Ba người cũng biết gì cho phải, chủ yếu là do những tấm ảnh này xuất quá bất ngờ, bọn họ thể ngờ Vương Tĩnh Kỳ biết chuyện này, lại còn có ảnh chụp làm bằng chứng, người trong ảnh ràng lại còn làm chuyện mập mờ. Giờ Trương Dương muốn chối cãi cũng được.

      “Mẹ, hay chúng ta làm theo lời Tĩnh Kỳ , đưa cho ta ba vạn tệ là được.” Trương Dương cũng còn cách nào khác, nhưng nghĩ đến Từ Mai, vẫn có hi vọng.

      “Con thoải mái quá đấy, con cho rằng đó là ba tệ hay là ba mươi tệ, là ba vạn tệ chứ chẳng chơi.” Triệu Giang bà vừa nghĩ tới liền hận chết con ranh Vương Tĩnh Kỳ kia, đúng là con đàn bà tâm địa độc ác, bình thường chú ý, đợi thời điểm mấu chốt mới nhảy ra cắn mình cái.

      “Tiền lương hai năm qua con đều giao cho mẹ rồi, mẹ tiêu cũng bao nhiêu, dù sao chúng ta cũng thể để cho ta lấy nhà được. Với lại, chỉ cần con cưới Từ Mai vào cửa, sau này muốn bao nhiêu tiền mà chẳng có.” Trương Dương dương dương tự đắc .

      Hai ông bà Trương gia gì, tuy rằng họ biết con trai họ cũng đúng, nhưng nghĩ đến việc tiền của mình vô duyên vô cớ phải móc ra đưa cho người khác, trong lòng liền đau như thắt cổ.

      Cuối cùng, Triệu Giang vẫn nhịn được mà mắng nhiếc:

      “Con ranh Vương Tĩnh Kỳ chết tiệt này, cầm tiền của chúng ta nó sợ giảm thọ hay sao chứ, số tiền này xem như vứt cho chó , coi như xui xẻo. Tâm cơ xấu xa như vậy, mẹ chống mắt lên xem sau này ta có thể tìm được hạng người ra gì .”
      ly sắc, huyenlaw68, Phương Lăng5 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 23.1 : Bữa ăn

      Edit: qinghu

      Beta: Rùa Tuki

      Sau khi về nhà, Vương Tĩnh Kỳ vẫn tỏ ra bình thường, còn về việc li hôn tốt nhất nên chờ sau khi lấy giấy li hôn rồi thông báo với người nhà sau cũng được.

      Thứ hai làm, đem toàn bộ chuyện diễn ra kể lại cho mấy người Tưởng Hi Văn, được các khen ngợi ủng hộ hết lời.

      Tâm tình của Vương Tĩnh Kỳ thả lỏng ít, bây giờ chỉ cần chờ tới cuối tuần, tới nhà họ Trương đem những chuyện còn lại giải quyết cho xong tốt rồi.

      Giữa trưa thứ ba, giáo chủ nhiệm Ngô Mật Nhi tới văn phòng của nhóm người Vương Tĩnh Kỳ:

      giáo Vương, tối hôm nay phụ huynh Triệu Tư Thành lớp chúng tôi mời các thầy giáo tới ăn cơm ở Nhất Nhị lúc năm rưỡi chiều nay, tan tầm tập trung đến đó, đừng tới muộn nha.” ấy xong cũng đợi Vương Tĩnh Kỳ trả lời xoay người, dưới chân là đôi guốc cao sáu phân, lộp cộp bước .

      Vương Tĩnh Kỳ cũng có ý kiến gì với buổi tiệc này, dù sao kiếp trước cũng từng tham gia những bữa ăn như vậy nhiều rồi, hơn nữa hôm nay lại là ngày nhà giáo, phụ huynh đến mời giáo viên ăn cơm rất nhiều. chỉ lo lắng cho đôi giày của Ngô Mật Nhi, giống hệt như cà kheo, nhìn người bước xa dần, sợ ấy may ngã dập mặt toi.

      “Ngô Mật Nhi này đúng là gan hùm mật hổ, đôi giày cao như vậy cũng dám , lợi hại.” Vương Dĩnh sáp đến giọng tám chuyện với Vương Tĩnh Kỳ.

      “Suỵt, giọng chút, đừng để người khác nghe thấy, nếu truyền , Ngô Mật Nhi nhất định tới tìm cậu.” Vương Tĩnh Kỳ vội vàng chặn miệng Vương Dĩnh lại, những chuyện này trong phòng ngủ sao, nhưng nên tùy tiện ở ngoài được, ở nơi công cộng khác nào kêu người tới đánh mình.

      Ngô Mật Nhi tuy rằng nghe tên rất ngọt ngào, nhưng lại là người rất hung dữ, chỉ cần có người trêu chọc tới ấy, ấy liền động thủ đánh người. Trong đám học sinh của ấy, bất kể là nam hay nữ, ai cũng đều sợ ấy, ngay cả giáo viên trưởng bộ môn cũng dám chọc đến.

      Kiếp trước, trong lòng Vương Tĩnh Kỳ luôn tồn tại kính sợ đối với Ngô Mật Nhi, thời điểm mới đến dạy, luôn bị ta chỉ đạo làm cái này cái kia, chút phản kháng cũng dám.

      “Cắt, ta ngon đến tìm mình, mình mà sợ ta à.” Vương Dĩnh tuy rằng mạnh miệng nhưng lượng tự giác đè thấp hơn.

      “Đây là lần thứ mấy trong tháng này rồi, mình nghe lịch ăn tối của ta sắp kín rồi đó.” Vương Dĩnh có chút ghen tị .

      Ở lớp mười bình thường đều do thầy giáo dạy Ngữ văn làm chủ nhiệm, mụ phù thủy kia năm đó sau khi làm chủ nhiệm, liền có ý kiến lập văn phòng riêng cho các thầy giáo chủ nhiệm để cùng nhau nghiên cứu, trao đổi các phương pháp quản lý học sinh. Còn các giáo viên dạy những môn phụ đều chuyển đến làm việc trong văn phòng lớn mà Vương Tĩnh Kỳ làm.

      Sắp xếp như vậy khiến cho mấy giáo viên chủ nhiệm kia trực tiếp sinh ra các loại tính toán. Năm học mới vừa khai giảng, tiếp đến là ngày nhà giáo, có vài giáo viên chủ nhiệm so xem ai nhận được hồng bao nhiều hơn, ai nhận được lễ vật quý giá hơn vân vân, đương nhiên những thứ này đều là nhận lén, ngay cả chuyện phụ huynh học sinh mời ăn cơm, các ấy cũng đem ra so sánh ai được mời nhiều lần hơn, phụ huynh nào mời nhà hàng tốt hơn.

      “Đó phải chuyện của chúng ta, người ta mời chúng ta ăn, chúng ta liền tham gia cho vui, ăn chút đồ ăn ngon, nếu có người mời chúng ta ăn đồ ăn bình thường của chúng ta thôi.” Vương Tĩnh Kỳ tầm nhìn thoáng, trong lòng còn thầm cảm thấy may mắn, may mà phải là chủ nhiệm lớp, nếu cả ngày phải lo lắng xem nên cất hồng bao như thế nào mới tốt, đúng là ăn ngon, ngủ yên mà.

      “Ồ, cậu cũng đúng, mình vừa nghe ấy tối nay ăn ở Nhất Nhị, cậu cần chú ý ăn nhiều chút, cơ hội này khó mà có được đó.” Vương Dĩnh xong còn có chút kiềm chế được mà nuốt ngụm nước miếng.

      Chương 23.2 : Bữa ăn

      Nhất Nhị, chỉ cần nghe tên thôi biết đây là nhà hàng lớn nhất nhì thành phố D, đồ ăn ở đó chỉ mỹ vị tinh xảo nổi tiếng, mà còn có đặc điểm nữa là quý, mỗi món đều hơn trăm đồng, lấy giá cả ở thành phố D mà giá đồ ăn ở đây quá đắt, với tiền lương của Vương Tĩnh Kỳ, ăn ở nhà hàng như vậy chỉ đủ kêu ba bốn món, còn là chỉ đủ cho người ăn. Cho nên khi Vương Tĩnh Kỳ nghe đến buổi tối đến Nhất Nhị ăn cơm, trong lòng vẫn có chút chờ mong.

      “Yên tâm, mình nhất định đem phần về cho cậu.” Vương Tĩnh Kỳ rất nghiêm túc cam đoan.

      Sau đó hai người liền hi hi ha ha giọng cười đùa.

      Cuối cùng cũng tới giờ tan tầm, Vương Tĩnh Kỳ mới nghĩ đến vấn đề: “Tiểu Dĩnh, hôm nay mình có thể về phòng ngủ, nếu bữa tiệc chấm dứt muộn mình về nhà luôn, ở đó gần hơn, sáng mai mình xe buýt tới trường.”

      “Biết rồi, cậu , nhớ ăn cho ngon đấy.” Vương Dĩnh có chút ảm đạm phất phất tay, tới căn tin ăn cơm, trong lòng thầm oán hận, tại sao mình phải giáo viên ban ba chứ.

      Lại , sau khi Vương Tĩnh Kỳ theo các đồng nghiệp khác vào Nhất Nhị mới cảm nhận sâu sắc tài lực tầm thường của cha mẹ học sinh Triệu Tư Thành. Nơi đây được trang hoàng vàng son rực rỡ, phía trước cửa được trải thảm đỏ, hai bên cửa có hai tiếp tân trẻ tuổi xinh đẹp mặc bộ sườn xám đỏ lấp ló phần đùi đứng tiếp khách, theo hình thức phục vụ này, mỗi bàn đồ ăn trong đó chắc chắn tốn ít tiền.

      Bởi vì tất cả giáo viên dạy Triệu Tư Thành đều được mời, còn có cả thầy hiệu trưởng, mụ phù thủy thấy có ban giám hiệu nên cũng chưa dám ngồi xuống, chờ hiệu trưởng an tọa, mọi người mới ngồi vào bàn ăn.

      Người mời khách là ba của Triệu Tư Thành, Triệu Vệ Quốc, hơn bốn mươi tuổi, vóc người cao lắm, còn hơi mập, qua lời giới thiệu của mọi người mới biết ta là trưởng phòng của đơn vị cơ quan chính phủ. Từ tướng mạo có thể nhìn ra, ta chắc hẳn là người có kinh nghiệm lão luyện quan trường, nhìn mọi người mà gương mặt trước sau vẫn giữ nụ cười như cũ, nhìn ra chút biến hóa nào.

      Ngô Mật Nhi cũng là người biết ăn , hề thấy ấy có điểm cao ngạo thường ngày nào, khuôn mặt luôn tươi cười chuyện phiếm với Triệu Vệ Quốc và hiệu trưởng Tôn. Các thầy giáo khác ở bên cạnh cũng phụ họa cười .

      Chờ đồ ăn được đưa lên, Triệu Vệ Quốc nâng ly rượu:

      “Hôm nay tôi rất vinh hạnh có thể mời các thầy giáo tới đây cùng nhau ăn bữa cơm đạm bạc. Bình thường đứa con trai phá phách của tôi làm phiền các thầy giáo ít, tôi ở đây với tư cách là phụ huynh, muốn dùng ly rượu này để thể chút tấm lòng biết ơn của mình đối với các thầy .” ta vô cùng lưu loát, chắc chắn ta là người thường xuyên tham gia những buổi tiệc như thế này.

      xong liền cạn chén, phía dưới mọi người trầm trồ khen ngợi, Vương Tĩnh Kỳ cũng giơ ly rượu của mình lên, nhưng khi uống cũng chỉ nhấp môi chút thể lịch , tửu lượng của vốn tốt, uống nhiều sợ làm ra chuyện gì xấu mặt.

      Ngô Mật Nhi cũng rất nể mặt, uống cạn ly rượu trắng, lại được mọi người khen ngợi khiến cho ấy cười ngại ngùng. Bởi vì uống hết ly rượu, khuôn mặt nhắn của trở nên đỏ hồng, ánh mắt cũng có chút mơ màng, có chút ý tứ hàm xúc mơ hồ nhìn Triệu Vệ Quốc.

      Triệu Vệ Quốc vẫn giữ nguyên bộ dáng của mình, vẻ mặt tràn đầy tươi cười, đáp lại, cũng từ chối.

      Kế tiếp mọi người vừa chuyện phiếm vừa dùng cơm. Nội dung câu chuyện cũng có gì đặc biệt ngoài chuyện học hành của Triệu Tư Thành và công việc bận rộn của Triệu Vệ Quốc. Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy bản thân mình có chỗ tham gia vào câu chuyện nên chỉ tập trung ăn, vất vả mới có cơ hội đến được nơi đắt tiền như vậy để ăn cơm, dù thế nào nữa cũng phải ăn no.

      Đúng lúc này, cửa nhà hàng bỗng truyền đến trận xôn xao.
      ly sắc, huyenlaw68, Phương Lăng6 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 24.1 : Thị trưởng Chu

      Edit: qinghu

      Beta: Rùa Tuki

      Bởi vì bàn Triệu Vệ Quốc đặt là ở gần đại sảnh cho nên có thể thấy trận xôn xao ở cửa nhà hàng.

      Tất cả mọi người đều biết có chuyện gì xảy ra, nhưng ai cũng là người hiếu kỳ, tình huống ràng như vậy càng khiến bọn họ ngồi yên, liên tiếp ngoái đầu ra hướng cửa ra vào.

      Còn chưa biết chuyện gì xảy ra thấy quản lý nhà hàng vừa mới bắt chuyện cùng Triệu Vệ Quốc đường hộc tốc chạy đến cửa, sau đó tiếp đón đoàn người vào nhà hàng.

      Vương Tĩnh Kỳ cũng tạm thời ngừng đũa, nhìn về phía cửa.

      giữa là người đàn ông cao lớn tuấn, bên cạnh có vài người theo, hẳn là cấp dưới của người này. Quản lý nhà hàng trước người đàn ông này đến thước, cúi đầu dẫn đường, trong miệng còn báo cáo chuyện gì đó, thái độ cực kỳ cung kính.

      Trong lòng khỏi nghĩ ngợi, đúng là nhà hàng lớn, tùy tùy tiện tiện cũng có thể gặp được nhân vật lớn. Chẳng qua người đàn ông này cũng là người bụng phúc hắc, mặt ôn hòa, nhưng trong mắt điểm vui vẻ cũng có, Vương Tĩnh Kỳ dám cá người đàn ông này tuyệt đối dễ sống chung.

      Đúng lúc này, Triệu Vệ Quốc vốn ngồi phía sau liền đứng lên, chầm chậm chạy về phía mấy người kia, làm cho mọi người bàn là có chuyện gì.

      Giống hệt như quản lí nhà hàng, trước mặt người đàn ông này Triệu Vệ Quốc cũng bộc lộ ra bộ dáng phục tùng, biết ta gì với người đàn ông đó mà khi chỉ về phía bên này, ta cũng nhìn theo hướng ngón tay của ta.

      Ánh mắt của Vương Tĩnh Kỳ cũng vì vậy mà mặt đối mặt với người đàn ông đó, chớp chớp đôi mắt to của mình, có chút phản ứng kịp. Sau đó mới bắt đầu đỏ mặt, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn hạt cơm trong chén của mình.

      Trong lòng ảo não muốn chết, mất mặt, quá mất mặt, là quá mất mặt, nhìn giống như mấy kẻ háo sắc, vụng trộm nhìn người ta, còn bị người ta bắt tại trận, chính ra sống lâu như vậy, hôm nay là ném mặt mũi đến tận nhà bà ngoại luôn rồi.

      Vương Tĩnh Kỳ tự mình oán trách, biết rằng người đàn ông đối diện mình trong nháy mắt mắt sáng lên như sao.

      Chu Cẩn Du biết cảm xúc trong lòng mình bây giờ là gì, người mà mình tìm kiếm thời gian vẫn thấy, vốn vô vọng muốn từ bỏ, trong lúc để ý lại xuất trước mặt , có thể đây là duyên phận của hai người hay .

      Từ lần đầu tiên Chu Cẩn Du nhìn thấy gương mặt nghiêng của Vương Tĩnh Kỳ cùng vòng ba của liền nhớ mãi quên, cũng phải người thích bạc đãi chính mình, sau khi nghĩ thông suốt liền sai thư ký Lý tìm người. Nhưng thành phố D này, lớn lớn, , ở nơi mênh mông mấy trăm vạn dân này, muốn tìm được người chỉ với bên mặt, bờ mông quả là mò kim đáy biển, vô cùng khó khăn, cho nên ra lệnh vài ngày nhưng thư ký Lý vẫn chưa tìm được người.

      Vốn dĩ tìm thấy người, cũng sắp đem rung động trong lòng đó quên lãng rồi, ngờ hôm nay lại gặp được .

      Chu Cẩn Du nhìn Triệu Vệ Quốc vẫn còn đứng trước mặt mình lải nhải, mở miệng điềm đạm :

      “Hôm nay mời khách mà cứ như vậy bỏ khách qua đây cũng phải, hay trở lại bàn . Chờ lát nữa tôi xem tình hình, qua thăm hỏi các giáo viên nhân dân của chúng ta chút.” vốn biết hôm nay Triệu Vệ Quốc mời các thầy giáo dạy con mình tới ăn cơm, nhưng trong lòng lại nghĩ đến, đó lại là giáo viên, thể tưởng tượng, động tí là đỏ mặt này biết ở bục giảng như thế nào, có lẽ lúc nào đó nên xem chút.

      Triệu Vệ Quốc nghe xong nào dám từ chối, mình mời khách, phó thị trưởng lại có thể cho mình mặt mũi đến bữa tiệc của , đây đúng là vinh hạnh to lớn.

      “Thị trưởng Chu, ngài yên tâm làm việc của mình, tôi nhất định chờ ngài ở đây.”

      Chu Cẩn Du lại nhìn thoáng qua Vương Tĩnh Kỳ, sau đó mới theo quản lí nhà hàng lên lầu hai vào phòng ăn.

      Chương 24.2 : Thị trưởng Chu

      Khi Triệu Vệ Quốc trở lại bàn cơm, mặt còn mang theo ý cười, sắc mặt vô cùng vui mừng.

      Mọi người khôi phục lại trạng thái ăn uống tiệc tùng, Ngô Mật Nhi tò mò hỏi: “Trưởng phòng Triệu, vị kia là ai vậy?”

      “Haha, chắc mọi người biết, đó là phó thị trưởng mới đến nhậm chức của thành phố chúng ta, thị trưởng Chu mới đến thành phố chúng ta mấy tháng trước, rất ít xuất truyền thông, lại chưa nhận qua phỏng vấn, mọi người biết ta cũng có gì lạ.” Triệu Vệ Quốc đắc ý .

      “A, trẻ tuổi như vậy được lên làm thị trưởng rồi ư.” Ngô Mật Nhi kinh ngạc trừng to mắt, tỏ vẻ tin được, trong lòng lại bắt đầu toan tính.

      Bên cạnh, hiệu trưởng Tôn nghe người trẻ tuổi kia là phó thị trưởng, lại có dáng vẻ ngông nghêch tự cao tự đại, ông ngồi bên cạnh nhìn Triệu Vệ Quốc, chờ giới thiệu.

      “Haha, thị trưởng Chu quả còn rất trẻ, năm nay mới ba mươi ba tuổi, là người chỉ có năng lực mà còn có gia cảnh rất tốt.” Triệu Vệ Quốc xong câu này ngậm miệng, thêm câu nào nữa. Bởi vì những chuyện này, người như thể tự tiện đem ra bàn luận tại đây.

      Vương Tĩnh Kỳ nghe xong, trong lòng thầm cảm thấy ngạc nhiên. Thị trưởng Chu này có biết, bởi vì kiếp trước vị thị trưởng này chính là người thực hạng mục tài chính kia, mới có thể dỡ bỏ tiểu khu nhà dời nơi khác. Bản thân còn muốn nương nhờ hạng mục này để kiếm thêm khoản thu nhập nho , cho nên đối với vị thị trưởng trẻ tuổi này trong lòng sinh ra chút hảo cảm. Phải biết rằng vị lãnh đạo tốt được người dân quý.

      Sau đó còn nghe , thị trưởng Chu này xuất thân là quân chủng phòng - quân, tuy rằng sau khi đến đây chỉ làm phó thị trưởng, nhưng lại nắm thực quyền trong tay, có thể các quyền sinh sát các lãnh đạo cấp cao của thành phố D đều nắm trong lòng bàn tay. Cho nên lời của ta ở thành phố D rất có uy tín.

      Sau đó tới vài năm liền thăng chức từ thành phố D lên đến thủ đô, vào thời điểm Vương Tĩnh Kỳ trọng sinh, người ta sớm quay trở về Bắc Kinh rồi.

      “Ôi, đúng là tuổi trẻ tài cao, hôm nay cũng là nhờ hào quang của trưởng phòng Triệu, nếu những dân chúng bình thường như chúng ta khó có cơ hội được tận mắt nhìn thấy vị lãnh đạo lớn như vậy. Trưởng phòng Triệu, tôi kính ly.” Tròng mắt Ngô Mật Nhi đảo vòng, nghĩ tới dáng người cao ngất, khuôn mặt tuấn góc cạnh mình vừa nhìn thấy khỏi xuân tình nhộn nhạo, nếu mình có thể cùng thị trưởng Chu…

      “Ha ha, mọi người cứ từ từ ăn, mới vừa rồi thị trưởng Chu có , ta ở bên kia gặp mặt xã giao chút, sau đó đến chỗ chúng ta thăm hỏi các giáo viên nhân dân mọi người.” Triệu Vệ Quốc hiển nhiên bị Ngô Mật Nhi nịnh nọt nên tâm tình rất tốt.

      câu kia, làm cho trong lòng mọi người dâng lên từng đợt sóng ngầm. ai khác, ngay chính hiệu trưởng Tôn cũng đứng ngồi yên, ông làm phó hiệu trưởng rất nhiều năm, chỉ thiếu cơ hội để thăng quan tiến chức.

      tại, cơ hội ở ngay trước mặt, ông có thể coi trọng, kích động ư! Cho nên ông nhanh chóng điều chỉnh thái độ cho nghiêm nghị, nụ cười mặt cũng còn, nghiêm túc với các giáo viên: “Mọi người khoan hẵng ăn, nhanh chóng sửa sang lại cho chu đáo, thế nào chúng ta cũng là giáo viên nhân dân, là đại diện cho bộ mặt nhà trường, thể để thị trưởng Chu thấy hình ảnh phàm ăn tục uống được, nhanh, tìm nhân viên phục vụ, đem đổi bàn ăn khác, đồ bỏ bàn cũng nhanh dọn .”

      Ông ra lệnh như vậy, mọi người cũng bắt đầu nghiêm trang, đồ ăn bàn bị mọi người gắp thành đống hỗn độn. Vương Tĩnh Kỳ cũng nhìn đồ bỏ trước mặt mình, xấu hổ thiếu chút nữa biết chui vào đâu, toàn bộ bàn ăn có ai giống như , xương xẩu bỏ chất thành ngọn núi , còn rớt mấy miếng vụn thức ăn bàn.

      mang theo nhiệm vụ đến đây, dĩ nhiên phải hoàn thành nhiệm vụ, ngờ giữa chừng lại xuất tình huống như vậy.

      vội vàng cùng động nghiệp dọn dẹp sơ qua mấy thứ trước mặt mình, chờ nhân viên phục vụ đến dọn.

      Thế nhưng nhân viên phục vụ còn chưa tới, mọi người nhìn thấy thị trưởng Chu cùng với cấp dưới từ lầu hai bước xuống, hướng tới chỗ bọn họ.
      ly sắc, huyenlaw68, Phương Lăng4 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 25.1 : Gặp lại

      Edit + Beta: Rùa Tuki

      Mọi người nhìn thấy phó thị trưởng trong truyền thuyết tới đều tự giác đứng dậy nghênh đón, Vương Tĩnh Kỳ lúc nãy vừa mới bị bắt thóp vẫn còn thẹn thùng, cho nên vừa đứng lên liền lén lùi về đứng sau lưng đồng nghiệp.

      Đôi mắt Chu Cẩn Du vẫn thủy chung nhìn thẳng vào , trông thấy lén lén lút lút, khóe miệng hơi kéo lên, người phụ nữ này thú vị, chẳng những hay xấu hổ mà còn rất nhát gan.

      Triệu Vệ Quốc đứng bên cạnh Chu Cẩn Du báo cáo: “Thị trưởng Chu, vừa rồi tôi có với họ rằng ngài tới đây, những giáo viên này đều rất kích động vì nghĩ có thể nhìn thấy được phong thái của ngài ở chỗ này.”

      tính hôm nay, trước đó Triệu Vệ Quốc cũng mới chỉ gặp mặt thị trưởng Chu lần, lần đó cũng chỉ bắt tay. ngờ vị thị trưởng Chu này lại gần gũi với người dân như vậy, nghĩ khó có được cơ hội như thế này, nhất định phải nắm chắc mới được, tốt nhất là làm cho thị trưởng Chu nhìn thấy thành ý của , từ đó trở thành tâm phúc của ta, vậy sau này ở thành phố D này mới có thể bước lên mây con đường quan trường.

      Nhưng Triệu Vệ Quốc ngờ bản thân lại nịnh nọt khéo, vô ý giẫm lên chân ngựa.

      Chu Cẩn Du nghe khẽ chau mày, rất thích giọng điệu này của Triệu Vệ Quốc.

      Triệu Vệ Quốc coi như có nhiều kinh nghiệm quan trường, cái giỏi nhất là xem sắc mặt người khác, nhìn biểu lộ biến hóa của thị trưởng Chu, sợ mọi chuyện hỏng bét, kế tiếp nên mau mau nghĩ cách xoay chuyển tình thế.

      “Vừa hay thị trưởng Chu ở đây, tôi xin giới thiệu cho ngài chút, những vị ngồi đây đều là giáo viên của thành phố chúng ta, con của tôi bình thường phiền toái họ ít, cho nên nhân ngày nhà giáo này, tôi mời các vị giáo viên đến ăn bữa đạm bạc, trò chuyện đôi chút để thể lòng biết ơn, bữa cơm này đều do tôi chi trả, tuyệt đối đụng đến công quỹ.” Triệu Vệ Quốc ăn cẩn thận từng li từng tí, xem biểu lộ của Chu Cẩn Du, thấy sắc mặt Chu Cẩn Du có biến hóa gì, trong lòng mới an tâm, có biến hóa là tượng tốt.

      Mà lời này của , đều khiến những giáo viên đứng trong lòng buông lỏng ít.

      Chu Cẩn Du vẫn mực giữ khuôn mặt tao nhã, “Trưởng phòng Triệu, tôi tin tưởng cách đối nhân xử thế của .” câu kia, xem như cho Triệu Vệ Quốc bậc thang, khiến Triệu Vệ Quốc vui mừng đến nỗi chỉ nhìn thấy răng thấy mắt đâu.

      Chu Cẩn Du cũng để ý tới , trông thấy mọi người bàn đều nhìn mình, quay người cầm ly rượu trong tay thư ký, nhìn mọi người : “Vừa nãy tôi có nghe trưởng phòng Triệu giới thiệu rằng các vị đều là những giáo viên tinh của thành phố, mấy ngày trước tôi cũng dự định đến ngày nhà giáo thăm hỏi các giáo viên chút, thời gian cũng thu xếp xong xuôi rồi, hôm nay vừa vặn mượn buổi tiệc của trưởng phòng Triệu, tôi xin kính các vị giáo viên ly, chân thành cảm ơn các vị vất vả cố gắng hết sức mình vì nghiệp giáo dục.”

      xong liền nâng ly rượu lên nhấp ngụm .

      Thanh trầm thấp, giàu từ tính, lại rất êm tai, Vương Tĩnh Kỳ trốn sau lưng người khác thầm nghĩ.

      Sau màn cảm ơn, mọi người cũng nhao nhao nâng chén.

      Chu Cẩn Du nhìn những vị giáo viên ai nấy đều ngửa cổ uống rượu, ngoài miệng : “Mọi người cứ tùy ý, uống rượu theo khả năng là được rồi.”

      Tuy những lời này nhưng ai dám cho là .

      Vương Tĩnh Kỳ cũng quá ngốc mà lúc này lại hỏi lãnh đạo uống có được , cũng giống như mọi người, ngửa đầu uống hết ly rượu trong tay.

      “Ồ, tửu lượng của đội ngũ giáo viên chúng ta tệ, vị giáo viên trẻ tuổi này chỉ thoáng uống hết, phụ nữ thua đấng mày râu chút nào.”

      Khóe mắt Chu Cẩn Du vẫn thủy chung theo dõi từng động tác của Vương Tĩnh Kỳ, nhìn giống như con chuột trộm nhìn động tác của mọi người, sớm muộn cũng nâng cốc lên uống, liền hiểu rằng này tuy nhát gan nhưng vẫn có mắt nhìn, biết thời khắc nào nên thu mình lại.

      Vương Tĩnh Kỳ lúc đầu còn chưa kịp phản ứng, nhìn thấy mọi người nhìn mình mới biết người thị trưởng Chu đến chính là mình, mặt bỗng chốc đỏ ửng, lần này còn đỏ hơn những lần trước, cảm giác như cổ của mình cũng đỏ bừng lên rồi.

      Chương 25.2 : Gặp lại

      cầm cái ly biết nên làm gì tiếp theo, lần này chột dạ, bởi vì cái mới uống, là nước sôi.

      Chu Cần Du nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Vương Tĩnh Kỳ, trong mắt tràn ngập vui vẻ, chưa bao giờ nhìn thấy nào dễ xấu hổ như vậy, nhìn cần cổ mảnh khảnh của dần đỏ lên, còn có xu hướng lan xuống dưới, ánh mắt chợt tối lại.

      “Thị trường Chu, ngàn vạn lần cũng đừng xem thường phụ nữ nhé, phụ nữ bây giờ ghê gớm lắm đấy.” Ngô Mật Nhi trong lòng căm tức bản thân phải người đầu tiên khiến thị trưởng Chu chú ý, lại để cho Vương Tĩnh Kỳ đoạt trước. Nhìn bộ dạng sợ hãi rụt rè như muốn trốn xuống gầm bàn của Vương Tĩnh Kỳ kia, đôi mắt đảo đảo chợt nghĩ ra chủ ý.

      giáo Vương nhìn vậy thôi nhưng lại đứng trong đội ngũ giáo viên tinh của trường đấy, bình thường việc gì cũng tranh đua trước người khác, từ bữa ăn này có thể nhìn ra đấy, mọi người có đúng hay , ha ha!” Ngô Mật Nhi tự mình xong, liền che cái miệng nhắn cười ha ha.

      Theo lời của ta, mọi người liền quay sang nhìn bàn ăn chồng chất đống xương của Vương Tĩnh Kỳ, đều buồn cười.

      Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy hôm nay phải ném mặt mũi của mình đến nhà bà ngoại, mà là vứt tận ngoài vũ trụ luôn rồi. Nhưng vẫn cố gắng khống chế bản thân cúi đầu, vào những lúc như thế này thể tạo điều kiện để cho người ta cười cợt mình thêm nữa.

      “Xem ra hôm nay trưởng phòng Triệu chọn nơi này để mời khách quả rất chính xác, đồ ăn ở đây rất hợp với khẩu vị của các vị giáo viên đấy chứ.” Ánh mắt Chu Cẩn Du lạnh lùng, .

      Những người khác nghe xong cũng nhao nhao phụ họa trưởng phòng Triệu tìm thấy nhà hàng tốt, đồ ăn rất ngon, còn trêu ghẹo Vương Tĩnh Kỳ, bảo sau này giới thiệu cho mọi người những món ăn ngon. Lời này của Chu Cẩn Du xem như giải vây cho Vương Tĩnh Kỳ.

      Ngô Mật Nhi trông thấy mình chà đạp Vương Tĩnh Kỳ thành, ngược lại còn khiến cho Vương Tĩnh Kỳ càng được chú ý, trong lòng thầm hối hận, hối hận mời tới dùng cơm, ta vội vàng rót ly rượu đầy cho mình.

      “Thị trưởng Chu, ly này của tôi đại diện cho toàn thể giáo viên chùng tôi kính ngài ly, cảm ơn ngài quan tâm đến những giáo viên chúng tôi, cũng xin phó thị trưởng yên tâm, chúng tôi nhất định hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình, vì quốc gia, cũng vì thành phố D bồi dưỡng thêm nhiều học sinh, bồi dưỡng thêm nhiều nhân tài có ích cho xã hội.” ta xong, đem ly rượu trong tay uống cạn, uống xong còn lật ngược ly rượu xuống, ý mình cạn ly.

      Chu Cẩn Du nhìn người phụ nữ trang điểm lòe loẹt trước mặt mình, mặc dù cũng nâng ly nhấp ngụm, nhưng trong mắt lại là mảnh lạnh nhạt.

      Vừa rồi ta thầm bêu xấu người khác mấy câu, còn có những hành động có chừng mực, điều này khiến rất thích. Người có tâm kế muốn giẫm đạp người khác để leo lên như vậy gặp nhiều rồi.

      Vả lại dù kế hoạch của ta là gì, ràng khi đến mời rượu vị giáo viên đại biểu cho trường, ánh mắt của người đàn ông trung niên đứng bên cạnh ta nhìn ta với vẻ rất hài lòng, nếu như đoán sai, chắc hẳn đây chính là lãnh đạo của trường.

      Hừ, lãnh đạo ở ngay trước mặt lại dám làm ra động tác này, người này về sau nghĩ cũng đừng nghĩ muốn leo cao.

      “Trưởng phòng Triệu, mặc dù tôi biết mọi người đều là giáo viên, nhưng còn chưa biết danh tính là gì, có thể giới thiệu cho tôi chút hay .” Chu Cẩn Du lướt qua Ngô Mật Nhi, trực tiếp chuyện với Triệu Vệ Quốc.

      Hành động này khiến cho Ngô Mật Nhi mặt đỏ bừng, chỉ là mặt ta đánh phấn quá dầy, người khác muốn nhìn cũng nhìn ra, nhưng cũng khiến cho ta biết, động tác vừa rồi của ta quá đường đột.

      Phó hiệu trưởng đứng bên cạnh cũng chú ý tới ánh mắt của ta, trong lòng đánh bộp phát, thầm hối hận.

      Đều do Vương Tĩnh Kỳ, nếu cũng xúc động như vậy. Đúng, đều là do con tiện nhân Vương Tĩnh Kỳ kia, ở nơi nhiều người như vậy, lại còn dám quyến rũ người ta, biết xấu hổ.

      ta như tìm được con đường để mình phát tiết, đem mọi sai lầm của mình đổ lên đầu người khác, trong tâm cũng thầm căm hận Vương Tĩnh Kỳ.
      ly sắc, huyenlaw68, Phương Lăng5 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 26.1 : Mất mặt

      Edit + Beta: Rùa Tuki

      Triệu Vệ Quốc nghe Chu Cẩn Du xong, mặt mũi tràn đầy vui mừng cười tươi roi rói. vốn tưởng rằng phó thị trưởng kính xong ly rượu này rồi ngay, tại xem ý tứ của ta, có lẽ ở lại đây thêm lúc nữa, đây chuyện vô cùng vô cùng vinh hạnh.

      Chu Cẩn Du nhìn thư ký Lý đứng ở sau lưng, ra hiệu đưa cho cái ghế, sau đó gọi người quản lý nhà hàng mang đến bộ đồ ăn, Chu Cẩn Du và thư ký Lý cũng ngồi xuống bàn.

      Triệu Vệ Quốc bắt đầu giới thiệu từng người bàn cho thị trưởng Chu. Nhắc tới Triệu Vệ Quốc cũng có chỗ hơn người, những người giáo viên này chỉ mới nghe Ngô Mật Nhi giới thiệu lần có thể nhớ chính xác, lúc này rất tự tin đứng dậy giới thiệu cho thị trưởng Chu.

      Mỗi lần giới thiệu vị giáo viên nào người đó đứng lên kính Chu Cẩn Du ly rượu. Đến lượt Vương Tĩnh Kỳ, nghĩ, được sống lại lần, ngàn vạn lần thể để cho mình mất mặt thêm lần nào nữa.

      Nhưng đối với việc uống rượu, ở kiếp trước hay kiếp này đều làm được, nhưng cũng dám làm như vừa rồi, dùng nước sôi qua mắt người khác, cho nên lúc đứng lên mời rượu cũng tự rót cho mình ly rượu.

      cố gắng để bản thân khẩn trương, “Thị trưởng Chu, với tư cách là công dân bình thường, tôi thực rất cảm ơn cống hiến hết mình cho phát triển của thành phố D, để người dân chúng tôi nhận được những lợi ích cũng như thuận lợi, nhân buổi tiệc của trưởng phòng Triệu, tôi kính thị trưởng Chu ly, xin uống trước để tỏ lòng ngưỡng mộ.”

      trông thấy người khác vài câu lấy lòng, sau đó uống ly rượu là xong việc, cũng làm theo như vậy, ngờ sau khi uống xong, thị trưởng Chu lại uống mà còn hỏi ngược lại câu.

      “Ồ, tôi chỉ mới tới thành phố D thôi, tôi biết bản thân cống hiến được gì cho phát triển của thành phố D đấy, đây là giáo Vương đúng chứ, có thể tôi nghe ?” Chu Cẩn Du nhìn nhắn trước mặt giả bộ trấn tĩnh, tự dưng muốn trêu chút, nhìn khuôn mặt nhắn hồng hào của càng khiến tay ngứa ngáy muốn sờ thử lên gò má .

      Vương Tĩnh Kỳ lập tức ngẩn người, trôi chảy như vậy, nghĩ tới thị trưởng Chu lại truy hỏi như thế. Cái này bảo phải trả lời thế nào, lúc về nhà còn chưa nghe ba mẹ đề cập tới chuyện dỡ bỏ nhà chuyển nơi khác, cách khác, hạng mục tài chính của thành phố tại vẫn chưa được thông báo ra ngoài, vẫn ở trong trạng thái bảo mật, bây giờ nếu ra, phải bắt lại chứ.

      Vương Tĩnh Kỳ biết làm sao, Chu Cẩn Du nhìn mặt đỏ bừng này, đứng ở đó có chút đáng thương, hơi đau lòng, mỉm người : “Tôi nghĩ giáo Vương chắc chắn là nhà giáo vừa có tài vừa có phẩm chất cao thượng mới có thể dạy dỗ được những học trò phát triển đức trí thể mỹ toàn diện như vậy. Vừa rồi chỉ đùa chút thôi, giáo Vương cũng đừng để ý, xin mượn những lời hay ý đẹp của , hy vọng thành phố D trong tương lai phát triển mạnh hơn nữa.” Chu Cẩn Du xong cũng đem ly rượu trong tay uống cạn.

      Thư ký Lý theo Chu Cẩn Du nhiều năm, là tâm phúc của Chu Cẩn Du. cũng là người hiểu tính tình con người Chu Cẩn Du nhất, vừa rồi nhìn loạt hành động của Chu Cẩn Du, cảm thấy thị trưởng Chu đối xử với Vương Tĩnh Kỳ có chút giống bình thường, khỏi nhìn Vương Tĩnh Kỳ thêm vài lần.

      tính là quá xuất sắc, nhưng là người điềm đạm nho nhã, thoạt nhìn rất ngượng ngùng, lúc này mặt vẫn còn đỏ bừng, là kiểu phụ nữ “tiểu gia bích ngọc*”. Thư ký Lý nhìn Vương Tĩnh Kỳ, trong lòng thầm đưa ra phán đoán sơ bộ.

      *Tiểu gia Bích Ngọc (小家碧玉): nghĩa gọn là chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường. Cũng có nghĩa hình dung có hình dáng nhất định phải đẹp nhưng khả ái, có điểm nghĩa giống như em nhà bên. Thường là những hoạt bát dễ gần, có phong phạm “Tiểu thư khuê các”. (Nguồn: greyphan.wordpress.com/2013/02/21/dien-co-tieu-gia-bich-ngoc/)

      Đột nhiên ta nhớ đến lúc trước phó thị trưởng kêu tìm người phụ nữ, lẽ chính là này.


      Chương 26.2 : Mất mặt

      Trong lúc thư ký Lý suy nghĩ, Vương Tĩnh Kỳ ở bên kia xem như an ổn ngồi xuống, thấy và thị trưởng Chu này chắc chắc là khắc tinh, nơi nào có nơi đó liền bị mất mặt. Mà thôi kế tiếp chỉ cần làm con mèo an phận là được, chỉ cần qua được hôm nay, sau này dù muốn đụng mặt ta cũng chẳng có cơ hội.

      Chu Cẩn Du cũng chuyện với Vương Tĩnh Kỳ nữa, cùng hiệu trưởng Tôn trò chuyện, hiệu trưởng Tôn vô cùng kích động, thiếu chút nữa nén được mà run lên cầm cập, đem hết mọi chuyện trong trường học từ hiệu trưởng cho đến những người nhất đều ra lượt.

      Từ đầu đến cuối, khuôn mặt Chu Cẩn Du vẫn giữ vẻ điềm đạm, chút thiếu kiên nhẫn nào. Thư ký Lý thể nhìn được nữa, sau khi nhìn đồng hồ đến lần thứ ba, ta giọng nhưng vẫn cố ý cho mọi người bàn nghe thấy: “Thị trưởng Chu, nhà đầu tư vẫn ở tầng chờ , xem bây giờ có nên…” ta tiếp nữa, nhưng những người ngồi đó cũng hiểu ý tứ của ta.

      Lúc này hiệu trưởng Tôn mới xấu hổ ngừng miệng.

      Chu Cẩn Du cũng ở lại quá lâu, khẽ gật đầu với mọi người liền đứng dậy rời , trước khi còn căn dặn trưởng phòng Triệu, nhất định phải đối đãi những vị giáo viên này cho chu đáo.

      Đợi khi Chu Cẩn Du và thư ký Lý rồi, bàn người lập tức thả lỏng tinh thần, mấy vị giáo viên đều quay sang bàn tán, nào là thị trưởng Chu phong độ lại nhàng, vừa tao nhã vừa tràn đầy sức hấp dẫn, tóm lại toàn là những từ ngữ khen ngợi.

      Hiệu trưởng Tôn giống như được bơm máu gà*, liên tục nâng ly cạn chén cùng trưởng phòng Triệu. bao lâu say khướt nằm rạp lên mặt bàn.

      *Bơm máu gà (打了鸡血): Trước đây ở Trung Quốc cho rằng lấy máu gà bơm vào cơ thể có lợi cho sức khỏe, mỗi khi bơm xong người lâng lâng, trạng thái hưng phấn, phấn khích. Ở đây chỉ người có trạng thái hưng phấn, phấn khích, sức lực tràn đầy.

      Ngô Mật Nhi so với ban đầu lại có vẻ trầm mặc ít, cũng giả làm thân với trưởng phòng Triệu nữa, ngược lại giống như có tâm , ánh mắt tự giác luôn nhìn về phía cầu thang.

      Vương Tĩnh Kỳ cơ bản ăn no, cho nên lúc này có chuyện gì làm, vừa định quay sang chuyện phiếm với người bên cạnh trông thấy bộ dáng lơ đãng của Ngô Mật Nhi, lúc đầu lắm, sau đó nghĩ đến những lời đồn đãi về Ngô Mật Nhi ở kiếp trước, mới ý thức được ra Ngô Mật Nhi phải lòng thị trưởng Chu kia rồi.

      Đối với ý nghĩ này của Ngô Mật Nhi, chỉ cảm thấy ta quá biết tự lượng sức mình, đến gia thế sau lưng thị trưởng Chu, chỉ riêng điều kiện bản thân người ta, cũng thể nào đến lượt Ngô Mật Nhi được. Từ thái độ của ta đối với thị trưởng Chu khi nãy, Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy Ngô Mật Nhi khẳng định là đùa giỡn.

      Thẳng đến chín giờ tối, bữa tiệc mới chấm dứt, trước khi kết thúc, thị trưởng Chu cũng bước xuống lần nào nữa.

      Sáng thứ tư, Vương Tĩnh Kỳ ngồi xe buýt làm, vừa vào văn phòng, còn chưa đặt mông xuống, Vương Dĩnh chạy tới hỏi: “Tĩnh Kỳ, nghe các cậu hôm qua ăn trông thấy phó thị trưởng mới đến thành phố chúng ta, có vậy?”

      Vương Tĩnh Kỳ nghe hỏi như vậy rất kinh ngạc: “Làm sao cậu biết?” Tin tức này cũng truyền quá nhanh chứ.

      “Cậu đến chậm nên biết, hôm nay từ sáng sớm Ngô Mật Nhi đến rồi, còn kể chuyện ta được ngồi cùng bàn ăn với thị trưởng Chu nữa cơ.” Vương Dĩnh nhếch miệng.

      “Ha ha, ấy cũng sai, thực hôm qua cũng có gặp thị trưởng Chu, thị trưởng Chu còn tới bàn bọn mình mời rượu nữa.” Vương Tĩnh Kỳ vào trọng điểm.

      “Ồ, ta sáng nay mình thấy mặt mo của hiệu trưởng Tôn cười tươi như hoa cúc, vừa rồi mình còn nhìn thấy ông ta vào phòng làm việc của hiệu trưởng, chắn hẳn là báo cáo việc này.”

      “Được rồi, đó đều là chuyện của lãnh đạo, liên quan đến những người dân thường như chúng ta, hôm trước mình mới giao cho học sinh in mấy bộ đề luyện thi, chắc bây giờ in xong rồi, mình đến phòng in ấn lấy đây, cậu có ?" Vương Tĩnh Kỳ bỏ túi xách xuống, sau đó đứng dậy chuẩn bị đến văn phòng lấy mấy bộ đề thi đầu tuần đưa cho học sinh in, nghĩ tiết ba có lẽ nên cho bọn nhóc làm bài trắc nghiệm .

      , mình bộ cùng cậu lát, lát nữa đến lầu ba gọi bọn Mộc Nghiên luôn, buổi sáng các cậu ấy cũng có lớp.”

      Sau đó, mấy chị em mượn việc công làm việc tư, tiện thể bộ quanh vòng sân trường.
      ly sắc, huyenlaw68, Phương Lăng7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :