1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại - Trùng Sinh] Sống lại tái hôn lần nữa - Tiểu Thạc Thử 5030 [60/164]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 16.1 : Bới móc

      Edit: qinghu

      Beta: Rùa Tuki

      Chủ nhật, Vương Tĩnh Kỳ hiếm khi ở nhà ngày, liền nhận được ánh mắt tán dương của ông Vương. Qua thứ hai, thu xếp quần áo, còn đem theo máy ảnh trở lại trường học.

      Vương Dĩnh vừa nhìn thấy liền khẩn cấp muốn biết chuyện gì diễn ra sau đó, nhưng ngại trong văn phòng có nhiều người, tiện hỏi nhiều, bèn đến gần bên cạnh Vương Tĩnh Kỳ, nháy mắt ra hiệu với . Vương Tĩnh Kỳ nhìn bộ dạng tò mò của ấy trông rất buồn cười, thấy Vương Dĩnh mở to mắt trừng mình, tranh thủ giọng : “Ở đây nhiều người, tiện chuyện, trưa nay về phòng mình nhất định báo cáo đầu đuôi ràng cho các cậu.”

      Vương Dĩnh nghe thấy vậy mới vừa lòng, quay mặt giọng “hừ” tiếng.

      “Hai người lại làm gì đấy hả, có biết là giờ làm việc , lại cùng nhau tụ tập buôn dưa lê, bán dưa chuột, dành thời gian ra mà soạn bài, chuẩn bị bài giảng cho tốt. Nên nhớ các là giáo viên của nhân dân, đảm nhận công việc dạy học phải làm sao cho xứng đáng với lương tâm.” Trình Xuân Hoa vừa mới tới văn phòng liền trông thấy Vương Tĩnh Kỳ cùng Vương Dĩnh tụ tập cười cười , rất thuận mắt, liền đem bực tức, khó chịu trong lòng xả lên đầu hai người.

      Vốn là ngày chủ nhật chị ta thăm con, nhưng lại bị chồng trước ngăn cản, đuổi , trong lòng khó chịu, vậy còn gặp hai người này thoải mái đùa giỡn, nhìn đến liền chịu được, đem bực bội trong người trút ra.

      “Trình chủ nhiệm, chị xem bây giờ là mấy giờ, còn chưa tới 7h30, chính xác bây giờ còn chưa bắt đầu giờ làm việc, tôi làm việc gì người khác thể quản. Còn nữa, cho dù bây giờ là giờ làm việc, đồng nghiệp trao đổi với nhau chút cũng được à, thảo luận chuyện học sinh cũng là chuyện bình thường. Cuộc họp lần trước hiệu trưởng cũng có , chúng ta là những người làm giáo viên cần quá cứng nhắc, ngoại trừ giờ học, các thầy giáo trong quá trình giảng dạy cần trao đổi nhiều chút, tích lũy kinh nghiệm và kỹ năng giảng dạy, phát những thiếu sót để chỉnh sửa và bổ sung kịp thời, như vậy là có lợi cho việc dạy học. Chủ nhiệm Trình đây hôm họp nội bộ chị chuồn mất à, ngay cả điều này cũng nghe thấy.” Vương Dĩnh trước giờ chưa hề quan tâm người khác trước mặt mình là ai, đây chính là tính cách của , theo như cách của Hi Văn, ấy chính là khẩu đại bác, ai dám chọc đến ấy, ấy lập tức nã đạn về phía người đó.

      Dĩ nhiên, tính cách hung hăng càn quấy của Vương Dĩnh cũng có nguồn gốc. Ba là phó tổng biên tập tòa soạn nhân dân thành phố D, mẹ ấy là biên tập viên của tòa soạn. Những quảng bá của ngôi trường này từng được đăng báo đều là dựa vào quan hệ của ấy mới có được.

      Trình Xuân Hoa bị cho cứng họng được gì nữa, sắc mặt thay đổi liên tục, lúc trắng, lúc xanh, cuối cùng chuyển thành màu đen. Nhìn người khác trong phòng cúi đầu nhịn cười, sắc mặt của chị ta càng lúc càng khó coi. Chị biết gia thế của Vương Dĩnh dễ gì trêu chọc bèn đem mọi bức tức đổ lên đầu của người dễ bắt nạt hơn - Vương Tĩnh Kỳ.

      “Vương Tĩnh Kỳ, có việc gì làm sao? sắp đến giờ thi, mau chóng đem bài thi ra ngoài cho tôi. Còn nữa, nếu lần này thành tích tốt, tôi và cùng gặp hiệu trưởng chuyện.”

      Vương Tĩnh Kỳ bất ngờ bị thanh chói tai đập vào màng nhĩ, biết lần này tới phiên mình trở thành chỗ cho mụ quái này trút giận, nhưng dù sao giờ còn là Vương Tĩnh Kỳ trước đây nữa rồi, đời này nhất định thể để người khác tuỳ tiện bắt nạt.

      “Chủ nhiệm Trình, có phải chị nhớ nhầm , bây giờ mới giữa tháng 9, kỳ thi tháng phải đến đầu tháng 10 mới thi sao? Hơn nữa, bài kiểm tra môn toán khi nào đến lượt tôi chuẩn bị, phải đều là các thầy giáo có kinh nghiệm ra đề sao?” Vương Tĩnh Kỳ làm vẻ mặt vô tội .



      Chương 16.2 : Bới móc

      Lần này Trình Xuân Hoa câu cũng thể lại được, vừa rồi bản thân quá tức giận, chuyện mà suy nghĩ, Vương Tĩnh Kỳ vừa như vậy, chị mới ý thức được mình sai, nhưng muốn bản thân chị thừa nhận mình sai là việc thể, trong văn phòng có quá nhiều người, chị thể chịu được nhiều ánh mắt như vậy, nhưng nếu gì mà cụp đuôi chạy, chị cảm thấy càng mất mặt, nhưng còn cách nào khác, chị nhìn xung quanh, sau đó gằn ra câu từ trong kẽ răng: “Văn phòng các bừa bộn, ngay cả ổ chó cũng bằng, còn mau dọn dẹp cho gọn gàng.” Giống như sợ có người bắt bẻ lại chị, vừa dứt lời liền xoay người đóng sập cửa phòng rời .

      Người trong văn phòng thấy chị ta rồi, mới cúi đầu cười thành tiếng.

      “Người như vậy cũng được làm chủ nhiệm, nổi!” Vương Dĩnh nhìn cửa văn phòng rung lắc do cú đóng sập vừa nãy, oán thầm.

      “Được rồi, khoan dung độ lượng chút ”, Vương Tĩnh Kỳ đánh Vương Dĩnh cái, tuy rằng trong văn phòng ngoài mặt nhìn các giáo viên tuy có vẻ hòa thuận, nhưng trong phòng chỉ cần xảy ra biến động như lông gà, vỏ tỏi ban giám hiệu cũng biết, chứng tỏ trong văn phòng có nội gian, cho nên ít chút vẫn tốt hơn, nếu đắc tội với người khác khi nào cũng biết.

      “Tĩnh Kỳ, tính tình cậu quá tốt nên mới bị người khác bắt nạt.” Vương Dĩnh ra suy nghĩ trong lòng.

      “Được rồi, được rồi, chờ buổi trưa trở lại phòng chúng ta lại tiếp tục , bây giờ đến giờ làm việc, mau chuẩn bị lên lớp thôi.” Vương Tĩnh Kỳ giọng .

      Kỳ , với những giáo viên có kinh niên, giống như Vương Tĩnh Kỳ là giáo viên lâu năm như vậy, toàn bộ chương trình sách giáo khoa đều thuộc lòng, bây giờ mỗi lần dạy chỉ cần nhìn lại tài liệu giảng dạy vài phút là có thể chuẩn bị lên lớp. cần soạn bài nên tại, có khá nhiều thời gian rảnh.

      nghĩ chút, vẫn nên mở giáo án ra, soạn cho xong hết giáo án của tuần này.

      Đến buổi trưa, sau khi trở lại phòng ngủ, mấy người Tưởng Hi Văn liền vây quanh Vương Tĩnh Kỳ, giục kể lại chuyện xảy ra tuần trước.

      Vương Tĩnh Kỳ cũng có giấu diếm gì, kể lại chuyện hôm chụp ảnh, rồi gặp được Vương Hổ ra sao, người ta giúp mình như thế nào cũng kể đầu đuôi rất ràng.

      Vương Dĩnh vừa nghe tích vĩ đại của Vương Hổ, hô lớn: “Ù ôi!!! Xã hội này còn có những người trượng nghĩa như vật sao, cậu mau giới thiệu cho mình, mình muốn làm quen với ta.”

      “Cậu trật tự , cậu nghe Tĩnh Kỳ sao, Vương Hổ kia có vợ rồi, lại ghét nhất chuyện đàn ông lăng nhăng, chân đạp hai thuyền, mình nghĩ ta cũng thể làm như vậy. Cho nên cậu từ bỏ hy vọng .” Tưởng Hi Văn rất nhàng, bình thản nhưng lại khiến mọi người kiềm chế được phải bật cười.

      “Này, cậu là, sao lại nghĩ mình xấu xa như vậy chứ, coi mình giống kẻ thích đào chân tường nhà người khác lắm hay sao?” Vương Dĩnh hô to nhào về phía Tưởng Hi Văn.

      Tưởng Hi Văn nhanh nhẹn né tránh, động tác so với Vương Dĩnh càng nhanh hơn, xuống giường, còn trịnh trọng nhìn Vương Dĩnh từ xuống dưới, gật đầu : “Giống, quá giống.”

      “A, cậu cái đồ đáng chết này, mình kiện cậu, kiện cậu tội phỉ báng, kiện cậu bôi xấu danh dự của người khác”, Vương Dĩnh xong xuống giường dép lê, xử lý Hi Văn.

      “Cậu kiện , cậu bỏ tiền ra, mình giới thiệu mẹ mình làm luật sư cho cậu”.

      Từ Mộc Nghiên thấy hai người như muốn đánh nhau, vội giảng hoà: “Này này, hai người các cậu trật tự được à, Tĩnh Kỳ còn chưa có kể xong, bọn cậu lại đánh nhau rồi.”

      Nghe vậy, Vương Dĩnh và Tưởng Hi Văn lập tức trở nên hiền lành như thỏ.

      Vương Tĩnh Kỳ nhìn hai người vừa mới cãi nhau ầm ĩ, mặt lên nụ cười vui vẻ.

      “Cũng còn gì để kể nữa, mình thấy ông họ Vương này tồi, công việc làm, lại giúp người xa lạ, ngay cả thù lao cũng cần, thực người tốt, cho nên mình mới mời ta ăn cơm, còn lưu số điện thoại để sau này có cơ hội báo đáp.”

      Cả ba người đều gật đầu.

      “Vậy cậu tới nhà họ Trương, mẹ chồng cậu gọi điện tìm cậu sao?” Tưởng Hi Văn hỏi.

      “Bà ấy trực tiếp gọi cho mình nhưng lại kêu con trai gọi, còn gạt mình là tăng ca, kêu mình mau chóng đến nhà , còn ba mẹ chết đói chờ mình ở nhà kìa.”
      Last edited by a moderator: 18/2/16

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 17.1 : Ba ta là cục trưởng

      Edit: Hắc Vân

      Beta: Rùa Tuki

      “Vậy ba cậu trả lời thế nào?” Từ Mộc Nghiên khẩn trương hỏi.

      “Ba cho mình ra khỏi nhà, đặc biệt là tới nhà , nếu mình muốn ra khỏi nhà cũng được, ba mình , chỉ cần việc của ba mình thuận lợi, mình muốn làm gì cũng được.” Vương Tĩnh Kỳ cười .

      “Vậy chuyện với ba cậu ?” Vương Dĩnh biết Vương Tĩnh Kỳ có người ba rất lợi hại.

      nào có cái lá gan đó, cũng dám thể trước mặt mình. Mình vừa xong, mình cần nữa, còn bảo mình ở nhà nghỉ ngơi cho khoẻ.” Vương Tĩnh Kỳ nghĩ bụng, kiếp trước sao có thể kẻ như vậy được chứ?

      “Đám người Trương gia biết xấu hổ, con trai ở bên ngoài lăng nhăng, lại bắt con dâu về nhà bọn họ làm trâu làm ngựa, đúng là phải người mà.” Vương Dĩnh mắng câu, phát tiết bực bội trong lòng.

      “Nhà bọn họ nếu có gia giáo, Trương Dương cũng trở thành như vậy, ăn trong bát nhìn trong nồi, tất cả đều giống nhau cả thôi, lũ vô sỉ.” Vương Tĩnh Kỳ tiếp câu.

      “Ha ha, mắng hay lắm, chính là vô sỉ, cả nhà bọn họ đều là lũ vô sỉ.” Vương Dĩnh khen câu.

      Từ Mộc Nghiên chen vào hỏi: “Ảnh chụp của cậu thế nào, có hiệu quả , đem ra cho tụi mình xem . Để cho Hi Văn coi thử xem có thể đem làm chứng cứ được ?”

      Lúc này, hai người còn lại mới nhớ tới chuyện ảnh chụp.

      “Đúng rồi, để mình nhìn xem, người phụ nữ kia có đẹp như tiên mà khiến cho Trương Dương say mê như vậy, ngay cả đại mỹ nữ trước mắt cũng cần.” Vương Dĩnh xong lại tức giận.

      Vương Tĩnh Kỳ gì, cầm máy ảnh lần lượt mở từng tấm hình, ngờ lại có thể cầm chiếc máy ảnh cách bình tĩnh như vậy.

      Sau đó, mấy người còn lại vây quanh xem ảnh chụp.

      là, đúng là biết xấu hổ, giữa thanh thiên bạch nhật lại dám ôm ôm ấp ấp như vậy. Mấy cậu xem tay của gã Trương Dương kìa, đặt ở đâu vậy chứ.” Từ Mộc Nghiên xem vài tấm ảnh liền chịu nổi kêu lên.

      “Cậu tiếp tục xem đoạn sau rồi cậu biết, có mặt dày nhất, chỉ có mặt dày hơn.” Vương Tĩnh Kỳ bình tĩnh .

      “Này này, lên xe rồi.” Vương Dĩnh bất chợt cả kinh, sau đó thầm oán : “Tĩnh Kỳ, sao cậu kêu Vương Hổ tự chụp tấm, tụi mình còn muốn nhìn thấy khuôn mặt của chàng “Lôi Phong” như thế nào nữa?”

      Vương Tĩnh Kỳ để ý tới ấy, chắc chắn lát nữa ấy bị mấy tấm ảnh hấp dẫn cho mà xem.

      “Trời đất, cái tên Trương Dương này cũng quá vô sỉ, lại có thể làm ra hành động đáng khinh thường như vậy, nếu người phụ nữ này đồng ý, mình thế nào cũng phải tố cáo ta tội sàm sỡ, tống vào tù ngồi bóc lịch vài năm.” Tuy bình thường tính tình của Tưởng Hi Văn rất trầm ổn, nhưng dù sao cũng là trẻ tuổi, nhìn thấy ảnh chụp Trương Dương đụng chạm ngực của người phụ nữ đó, thể kích động, tinh thần trượng nghĩa đúng là vô cùng vĩ đại.

      “Cậu đừng lung tung, thấy vẻ mặt hưởng thụ của ta sao, hai người bọn họ đều là tự nguyện, đều là rắn chuột ổ thôi.” Vương Dĩnh nhìn tấm hình khinh thường .

      Vương Tĩnh Kỳ nghe xong liền phì cười.

      “Ơ này, cậu cũng vô tâm đấy, nhìn thấy chồng mình ở bên ngoài cùng người ta tình chàng ý thiếp, còn có hành vi mập mờ như vậy, tức giận thôi, cậu còn ngồi đó cười. Mình thực bái phục cậu đó.” Vương Dĩnh nhìn Tĩnh Kỳ những tức giận mà ràng còn nở nụ cười, nhịn được lắc đầu .

      “Vậy cậu muốn mình thế nào, chẳng lẽ tại mình phải khóc như vợ bị ấm ức sao. Làm như vậy Trương Dương ở bên ngoài tìm kẻ thứ ba sao?” Vương Tĩnh Kỳ mỉm cười hỏi lại.

      Lúc này Vương Dĩnh nên lời. Có câu “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”, người đàn ông này tìm tình nhân bên ngoài cũng tựa như đạo lý này, hưởng qua ngon ngọt, muốn cho hồi tâm chuyển ý đúng quá khó rồi, trừ phi ngày đó chết.

      Chương 17.2 : Ba ta là cục trưởng

      “Hơn nữa, mình cười là bởi vì ảnh chụp này phải là .”

      “Hả, phải ?” Ba người đều nghe hiểu.

      “Cũng thể phải là , lúc bị chụp hai người bọn họ cũng có hành vi thô tục như vậy, cái này chỉ là vấn đề góc độ thôi.” Vương Tĩnh Kỳ giải thích.

      Vương Dĩnh phản ứng nhanh nhất, nhìn cái liền hiểu ra: “A, ra là do ngắm trúng góc chụp, mấy tấm hình đều là lái xe kia chụp hết sao? đúng là cao thủ, chắc hẳn ta thường xuyên bắt mấy kẻ ngoại tình lắm đây mà.” còn bội phục gật gật đầu.

      “Có phải hay cần biết, nhưng mấy tấm ảnh này được chụp thực rất tốt, cũng tính là oan uổng cho bọn họ, cứ tung ảnh chụp ra người mù cũng thể giữa bọn họ có gì.”

      “Ái chà, cái này còn thân mật hơn, trực tiếp hôn nhau luôn rồi.” Từ Mộc Nghiên nhìn ảnh chụp hai người hôn nhau, mặt đỏ rần.

      “Hắc hắc, cậu ngây thơ quá, thích hợp xem mấy tấm ảnh chụp như vậy đâu.” Vương Dĩnh xong đem máy chụp ảnh thu về.

      Sau khi xem xong hết ảnh chụp, Tưởng Hi Văn khẳng định, dựa vào ảnh chụp đó có thể xác minh Trương Dương sau khi kết hôn còn có quan hệ ràng với người phụ nữ khác, nếu Tĩnh Kỳ xin li hôn, đây là bằng chứng đanh thép thuyết phục nhất.

      Chờ mọi người thảo luận xong rồi, lúc nằm giường, Từ Mộc Nghiên đột nhiên lại : “Tĩnh Kỳ, người phụ nữ đó bộ dạng cũng phải xinh đẹp lắm, ánh mắt của tên Trương Dương đó có phải là hỏng rồi , cư nhiên lại tìm tình nhân còn bằng cậu”.

      Vương Tĩnh Kỳ nghe xong nở nụ cười, chỉ giải thích câu: “Mình nghe , ba ta là cục trưởng.”

      Chỉ câu giải thích hết thảy, bộ dạng xinh đẹp thực chỉ là thứ yếu, đối với Trương Dương, quan trọng nhất chính là thứ có thể giúp thăng tiến.

      Dáng vẻ của Vương Tĩnh Kỳ ở kiếp trước tệ, tuy rằng diễm lệ như minh tinh điện ảnh, nhưng cũng là xinh đẹp. Bởi vì thích trang điểm, tính cách lại có chút nhu nhược nên trông rất bình thường. Nhưng kiếp trước, vào ngày kết hôn, bởi vì mặc đồ dâu khiến mọi người ở buổi hôn lễ kinh ngạc phen, ngay cả Trương Dương cũng vậy, cho nên đêm tân hôn hôm đó, cũng phá lệ rất nhiệt tình.

      Nhưng dung mạo cũng chỉ nhất thời hấp dẫn được con người. Lực chú ý của Trương Dương cũng chỉ dừng người thời gian ngắn, sau đó liền quay sang tìm kiếm hoa cỏ bên ngoài.

      Tưởng Hi Văn cũng hỏi: “Cậu có tính toán gì , định khi nào ngả bài với bọn họ?” Sau đó lại chêm thêm câu: “Chuyện này nên kéo dài, giải quyết càng sớm càng tốt.”

      “Ừ, mình biết rồi, mình tính, tuần này được nghỉ, ảnh chụp cũng chuẩn bị tốt rồi, đến lúc đó mình hẹn Trương Dương ra chuyện. Nếu còn có lương tâm, những thứ của mình nên trả lại cho mình, mình cũng chẳng cần phải nhiều, dễ hợp dễ tan. Nhưng nếu tưởng có thể thắng được mình, cướp lấy phần tài sản kia, mình cũng cần phải cho mặt mũi. Tình huống xấu nhất cũng chỉ là khởi tố ly hôn, dựa theo luật pháp, ít nhất cũng phải đem nửa tài sản danh nghĩa vợ chồng chia cho mình, huống chi còn là kẻ ngoại tình. Nếu có lương tâm, làm tốt còn phải trả lại cho mình toàn bộ.” Vương Tĩnh Kỳ cũng tính mau chóng giải quyết cho xong chuyện này, tại có nhiều tài sản chung, chia được bao nhiêu chia, số tiền trước kia đưa cho nhà , coi như đem cho chó ăn.

      “Cậu cứ quyết định là được, vẫn là câu đó, có khó khăn cậu chỉ cần lên tiếng, chỉ cần có khả năng giúp đỡ bọn mình cố gắng hết sức.” Tiếng của Tưởng Hi Văn mơ mơ hồ hồ giống như buồn ngủ.

      Bên cạnh mọi người đều hưởng ứng: “Đúng vậy”.

      Vương Tĩnh Kỳ nở nụ cười nhàng: “Mình biết, nếu có chuyện cần giúp đỡ nhất định mình với các cậu, khách khí. Được rồi, ngủ thôi.”

      lát sau căn phòng khôi phục lại yên tĩnh.
      Last edited by a moderator: 18/2/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 18.1: Ngả bài (phần 1)

      Edit : PMN

      Beta: Rùa Tuki

      Trong ngôi biệt thự ở thành phố D, Chu Cẩn Du nhìn thư ký Lý đưa tới bản kế hoạch, mắt nhìn tập văn kiện nhưng trong lòng lại có chút ngẩn ngơ, trong đầu lại nghĩ tới bờ mông hôm đó.

      bực bội đặt văn kiện xuống bàn, tay vuốt trán, đến bên cửa sổ, thở dài hơi.

      Nhìn lên bầu trời đầy sao, cặp mày chau lại. Loại tình huống này là sao đây, cúi đầu nhìn xuống thân dưới của mình biến hóa, chẳng lẽ tương tư đó sao? Từ khi trưởng thành tới giờ chưa bao giờ trải qua chuyện này. Hơn nữa tự nhận khả năng kiềm chế của mình rất tốt, nhưng sao gần đây chuyện này lại xuất nhiều lần như vậy.

      Chẳng lẽ là do quá bận tâm vào công việc? Lâu lắm rồi ai sao?

      tự giác lại nhớ tới ngồi ở góc tường ngày hôm đó, chỉ nhìn thấy khuôn mặt nghiêng thanh tú của , khí chất tệ, hành động của hôm đó giống như chỉ là ngồi ở góc tường nghỉ chân.

      cân nhắc chút, quyết định ngày mai sai thư ký Lý điều tra về này, có lẽ sau khi nhìn thấy người, nếm thử qua hương vị, còn tình trạng nhớ mãi quên như vậy nữa.

      cũng bận rộn lâu như vậy, thời gian có ai bên cạnh, giờ cũng nên thả lỏng chút.

      Đàn ông chính là như vậy, nhìn thấy thôi, nhưng chỉ cần nếm trải qua, tâm tư cũng theo đó mà bay .

      tuần trôi qua rất nhanh, ngày nào Trương Dương cũng gọi điện thoại tới mấy lần, mục đích chủ yếu chỉ là muốn tới chỗ ba đòi lại số tiền hai vạn tệ kia.

      Vương Tĩnh Kỳ chỉ mình nhát gan, có lá gan đối mặt với lửa giận của ba , vậy nên nếu Trương Dương cần số tiền đó hãy tự mình đến gặp ba mà đòi. Sau đó mặc kệ Trương Dương ba hoa chích choè kiểu gì, cũng chỉ có câu đó.

      Trong tuần còn xảy ra chuyện , Trương Dương gọi điện cho Vương Tĩnh Kỳ vẫn chưa đạt được mục đích điện thoại hết tiền.

      Vương Tĩnh Kỳ đương nhiên biết điều đó, bởi vì có tin nhắn báo cho biết, nhưng muốn nạp tiền, mà chờ kẻ nào đó sốt ruột tự khắc biết gửi tiền cho .

      Trương Dương gọi hai ngày nay, phát đều là tình trạng đủ tiền, sốt ruột lên gấp gáp gửi tiền điện thoại sang cho .

      Tới khi có thể gọi được cho Vương Tĩnh Kỳ, Trương Dương liền oán trách hồi, tuy Vương Tĩnh Kỳ nghe điện thoại nhưng trong lòng lại vô cùng vui thích. Trải qua hai kiếp, đây là lần đầu tiên chiếm được tiện nghi của Trương gia, điều này coi như là bước tiến triển lớn, hỏi sao vui cho được.

      Cuối cùng, Trương Dương cũng hiểu được thể ràng qua điện thoại, liền hẹn Vương Tĩnh Kỳ cuối tuần đến nhà bàn bạc. Trương Dương còn cố ý nhấn mạnh rằng, cũng về, kêu nhất định phải tới.

      Vương Tĩnh Kỳ đồng ý, Trương Dương mới gọi đến nữa.

      Sáng thứ bảy, Vương Tĩnh Kỳ vốn muốn sớm như vậy, nghĩ buổi trưa đến Trương gia là vừa. Nhưng bà Vương thấy vẫn còn ở nhà mãi chịu , nóng lòng thúc giục nhiều lần, kêu mau đến Trương gia.

      Vương Tĩnh Kỳ bị nhắc đến phiền, dứt khoát cầm ảnh chụp bỏ vào trong ba lô, giày bước ra khỏi nhà.

      Lúc đến Trương gia so với bình thường vẫn có hơi muộn chút.

      Đứng ở trước cửa nhà Trương Dương, nghĩ thầm, từ lúc trọng sinh tới giờ đây là lần đầu tiên đặt chân đến cửa Trương gia, hi vọng đây cũng là lần cuối cùng.

      Hít sâu, chuẩn bị kĩ để bước vào trận chiến, mới gõ cửa nhà Trương gia.

      Người mở cửa là em của Trương Dương, Trương Phượng. Chắc ta cũng biết là tới cho nên khi ra mở cửa còn làm mình làm mẩy. Hơn nữa còn ngó đầu ra nhìn nhưng chỉ trông thấy đeo cái ba lô, ngoài ra thấy đem theo gì cả, lông mày lập tức muốn dựng lên.

      “Sao muộn như vậy chị mới tới, thấy cả nhà đều chờ chị à? Hơn nữa tới đây lại còn mua thức ăn, lát nữa làm sao cùng mẹ tôi chuyện.”

      “Phượng, cái gì vậy, đừng có biết lớn , để cho chị dâu của con vào nhà chứ.” Từ sau lưng Trương Phượng truyền đến giọng của mẹ Trương Dương, Triệu Giang .

      Chương 18.2 : Ngả bài (phần 1)


      Vương Tĩnh Kỳ nghe thấy giọng bà ta hoà nhã như vậy, sững sờ hồi, hẳn là Trương gia muốn dùng cách dụ dỗ để lấy lòng đây mà, đoán chừng họ cũng chỉ vì nhằm mục đích bắt nhả hai vạn tệ trong tay ra.

      Trương Phượng có chút vui, nhưng cũng biết được kế hoạch của ba mẹ nên vùng vằng vào nhà.

      Vương Tĩnh Kỳ nở nụ cười, nghĩ thầm, tính tình của em chồng này vẫn trẻ con như vậy.

      Giày cũng đổi, bước thẳng vào nhà.

      Căn nhà tại của Trương gia là căn hộ chung cư xây theo kiểu đại, gồm ba phòng ngủ, phòng khách và phòng tắm, ba phòng ngủ đều tính là quá lớn, cơ bản chỉ đặt chiếc giường thôi chiếm gần hết căn phòng, chỉ có phòng khách là có diện tích lớn nhất, khoảng hơn mười mét vuông.

      Vương Tĩnh Kỳ vừa vào đến phòng khách, nhìn thấy tất cả người nhà Trương gia đều ngồi đầy đủ ghế sô pha, còn chỗ nào cho ngồi nữa.

      Mẹ của Trương Dương, Triệu Giang là người hai mặt, nhìn bề ngoài tưởng như rất dịu dàng thân thiết, nhưng thực chất tâm địa của bà ta rất gian trá, rất vui vẻ khi xấu sau lưng người khác.

      “Tĩnh Kỳ à, lâu rồi con đến nhà, bác trai vẫn thường hay , muốn ăn thịt kho tàu con làm lắm rồi.” Triệu Giang nhìn Vương Tĩnh Kỳ tay mà đến, cái balo sau lưng cũng xẹp lép, nhìn qua cũng biết trong đó có đồ ăn. Điều đó thực làm bà mất hứng nhưng bà vẫn phải duy trì hình tượng dịu dàng nên chỉ có thể dùng lời ám chỉ cho Vương Tĩnh Kỳ.

      Vương Tĩnh Kỳ cũng phải kẻ ngốc, tốt xấu gì cũng vẫn nghe ra hàm ý, bà ta trách tuần trước tới nhà làm trâu làm ngựa hầu hạ bọn họ làm cho họ vừa lòng, mà hôm nay cũng thèm mang thức ăn tới, trong lòng họ càng thêm bất mãn.

      Nhưng mà lâu nữa còn quan hệ gì với họ nữa, cho nên họ có vui hay cũng quan tâm.

      “Bác , xin lỗi phải để cho bác trai chờ, tại công việc của con rất bận rộn, còn thời gian để làm chuyện bếp núc nữa.” Vương Tĩnh Kỳ ra vẻ có lỗi .

      “Chị phải là giáo viên sao? Mỗi ngày chỉ dạy có mấy tiết, có cái gì mà bận với chả rộn, chị tính lừa ai vậy?” Em của Trương Dương, Trương Mẫn kìm nén được bực tức, trực tiếp chỉ thẳng mũi Vương Tĩnh Kỳ chất vấn.

      Vương Tĩnh Kỳ lạnh lùng hất ngón tay chỉ mặt mình ra, khuôn mặt còn vẻ tươi cười.

      “Em phải giáo viên biết cái gì mà . Nếu như muốn biết chị bận rộn cái gì, em có thể tự mình hỏi trai em. ta làm công tác tuyên truyền có thể tăng ca, còn chị là giáo viên cấp ba chính thức, sao thể bận rộn?”

      Lời này của Vương Tĩnh Kỳ làm cho khuôn mặt của người nhà họ Trương bắt đầu trở nên khó coi, đây ràng là xem thường Trương Mẫn, người Trương gia còn có thể vui vẻ mới là lạ. Trương Dương trong nháy mắt cũng cảm thấy bối rối, dạo này làm cái gì, người trong nhà cũng biết, nhưng tại thẳng ra vẫn khiến có chút chột dạ.

      “Tĩnh Kỳ, em gì vậy, Trương Mẫn còn sao lại so đo với nó làm gì. Bây giờ vẫn còn sớm, em cứ ra ngoài mua đồ ăn rồi cơm nước xong xuôi chúng ta bàn tiếp.” Trương Dương ra vẻ răn dạy Vương Tĩnh Kỳ.

      “Em có thời gian, hôm nay em tới đây được là thừa dịp ba em vắng để lén chạy tới. cũng biết tính ba em rồi đấy, nếu để ông nổi điên lên, chừng ông ấy lập tức chạy đến đây. Nếu có việc gì chờ khi nào em rảnh lại đến chuyện sau.” Vương Tĩnh Kỳ giả vờ khó xử nhìn Trương Dương, làm bộ muốn về.

      Trương Dương đương nhiên biết tính tình của ba Vương Tĩnh Kỳ, toàn bộ Trương gia cũng biết, thời gian trước, ông Vương đến uy hiếp cả nhà Trương gia . Ông ta cũng vô cùng sốt ruột giữ chặt Vương Tĩnh Kỳ, chỉ sợ lần này hai vạn đồng kia cũng mất.

      “Được rồi, đừng có gấp, hai tuần rồi em đến đây, sao lại nhanh như vậy chứ.”

      Vương Tĩnh Kỳ cũng phải muốn rời khỏi đây, chuyện của còn chưa giải quyết xong làm sao có thể ra về, chỉ vừa quay người, tay chó của ta kéo cánh tay lại. Giờ Trương Dương chỉ đụng vô người chút cảm thấy toàn thân khó chịu.

      “Hừ, còn dám làm phản cơ đấy, hôm nay dám bước khỏi cửa Trương gia, sau này cũng đừng đến nữa.” Đúng lúc này, ba của Trương Dương, Trương Đông Thăng trợn mắt quát câu.
      ly sắc, huyenlaw68, Phương Lăng5 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 19.1 : Ngả bài ( phần 2)

      Edit: qinghu

      Beta: Rùa Tuki

      “Hừ, còn dám làm phản cơ đấy, hôm nay dám bước khỏi cửa Trương gia, sau này cũng đừng đến nữa.” Đúng lúc này, ba của Trương Dương, Trương Đông Thăng trợn mắt quát câu.

      Trương Đông Thăng nghĩ con dâu thế nào chả được con trai mình dỗ dành, trấn an, dám , nên mới phách lối ra oai như vậy.

      Ba của Trương Dương, Trương Đông Thăng cũng là người có tính cách nóng nảy, nhưng khác với bản chất của ông Vương. Ông Vương chỉ cần uống chút rượu có chết cũng sợ, ai cũng dám đánh. Trương Đông Thăng lại là kẻ ai bắt nạt được mới bắt nạt, với tính tình của Vương Tĩnh Kỳ như thế ông mới dám bắt nạt, động chút ông lại nổi nóng, có chuyện gì cũng bắt bẻ, nhìn tưởng lợi hại, nhưng trước mặt ông Vương hung hăng như vậy, nửa tiếng ông cũng chẳng dám hé răng. trắng ra, ông ta chỉ dám bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh mà thôi.

      “Trương gia chúng ta đúng là vô phúc, vốn tưởng rằng cưới được đứa con dâu ngoan hiền, nết na, nghĩ tới lại cưới phải kẻ hiểu chuyện, ngày thường biết về trông nom nhà cửa , ngay cả cuối tuần cũng thèm về thăm hỏi cha mẹ chồng. Bây giờ chúng ta chưa già như vậy, sau này già rồi làm sao dám trông cậy được chăm sóc. Chờ tới thứ hai, tôi phải tới trường hỏi ban giám hiệu trường xem, nhân phẩm như vậy cũng được làm giáo viên à?”

      Lúc mắng Vương Tĩnh Kỳ ông rất lớn, rất khí thế. Mà kiếp trước Vương Tĩnh Kỳ thực rất sợ bộ dáng này của ông ta, làm giáo viên, kính già trẻ ăn sâu vào máu thịt của , cũng sợ chuyện trong nhà truyền đến trường học, chuyện xấu trong nhà thể truyền ra ngoài, kiếp trước da mặt lại rất mỏng.

      Chẳng qua, sau cái chết làm cho Vương Tĩnh Kỳ tỉnh ra, mặt mũi cái gì cũng đều là hư , chỉ có cuộc sống chính mình mới là quan trọng, thể vì người khác mà ủy khuất bản thân được.

      Vương Tĩnh Kỳ nghe Trương Đông Thăng mà sắc mặt chút cũng đổi, ngược lại còn liếc mắt nhìn người nhà họ Trương, đem biểu tình của họ thu hết vào mắt.

      là vô cùng đặc sắc! phải giả vờ giả vịt đành lòng cũng là biểu tình vui sướng khi người gặp họa thể che dấu, lại thêm sắc mặt của Trương Dương như kiểu “ sai rồi, mau nhận lỗi ”.

      “Bác trai, nếu bác cảm thấy con tốt, xứng đáng bác có thể với Trương Dương ly hôn với con, dù sao chúng con cũng chưa có làm hôn lễ, đến lễ hỏi nhà bác cũng chưa có đưa qua, bây giờ chỉ cần đem tài sản chung phân chia ra là xong rồi.” Vương Tĩnh Kỳ hạ mí mắt xuống, giọng chút dao động.

      Người nhà họ Trương ai cũng nghĩ sau khi nghe xong vội vàng nhận sai, sau đó làm theo ý họ, ngờ Vương Tĩnh Kỳ ra những lời như vậy, hơn nữa giọng điệu còn rất bình thản.

      Nhìn bọn họ ai nấy há hốc mồm dám tin, khỏi phải Vương Tĩnh Kỳ vô cùng hả giận, kiếp trước bọn họ luôn lấy chuyện li hôn ra uy hiếp , nghĩ tới bọn họ cũng có ngày hôm nay.

      Trương Đông Thăng bị lời của chọc cho tức giận, khuôn mặt đỏ bừng. Những lời vừa rồi ràng là cho ông nghe, còn dám uy hiếp lại ông: “Ly hôn ly hôn, con trai tôi , còn có thể tìm được người tốt hơn.” Ông ta kích động gân cổ lên .

      “Ba bọn trẻ, ông lung tung gì vậy? Tĩnh Kỳ, con đừng để bụng, bác trai của con ngoài miệng cứng nhưng ra có ý xấu gì đâu, Trương Dương, con còn đứng đó làm gì? Tĩnh Kỳ tới lâu như vậy rồi còn lấy chỗ cho con bé ngồi.” Triệu Giang thấy tình huống tiến triển ngoài ý muốn, liền gấp gáp giải hoà, hơn nữa còn ra hiệu bằng mắt với con trai mình.

      Trương Dương nhận được ánh mắt của mẹ, cũng biết là lớn chuyện, liền tới bên cạnh đẩy Trương Mẫn ra, kiếm chỗ ngồi cho .

      “Thế này là sao, mới hai tuần gặp, sao tính tình em thay đổi vậy. Dù có thế nào cũng là ba , nếu ông ấy những lời em thích nghe coi như nghe thấy là được, sao lại tức giận như vậy. Được rồi, đừng giận dỗi nữa, ba mẹ ở nhà chờ em suốt từ sáng đến giờ là có chuyện muốn bàn với em đây.” Trương Dương nắm lấy cánh tay , ở bên tai giọng dỗ dành.

      Vương Tĩnh Kỳ nghiêng người né tránh đụng chạm của , muốn ngồi gần , ai biết được người có bệnh truyền nhiễm gì hay ?

      Chỉ là, thái độ của vừa rồi cũng hù dọa được người nhà họ Trương chút, chuyện chính còn chưa , làm sao có thể , muốn sớm xử lý xong chuyện của với Trương Dương, tiện thể thầm nghĩ cách giành lại số tài sản.

      Chương 19.2 : Ngả bài (phần 2)

      Vì thế, Vương Tĩnh Kỳ cũng thuận thế ngồi xuống mặc dù cũng chẳng muốn.

      “Hừ, đúng là đại tiểu thư, ngồi xuống còn phải mời.” Trương Mẫn ngồi bên cạnh vốn chướng mắt người chị dâu này từ lâu, nhìn chị ta ràng là người đàn bà nhu nhược dễ bắt nạt, nay cũng biết giở thủ đoạn ra đùa cợt cơ đấy, càng nghĩ càng tức giận, nhịn được liền đâm chọt hai câu.

      “Câm miệng, biết lớn , có chuyện gì về phòng , ở đây có việc của con.” Sắc mặt Triệu Giang trầm xuống răn dạy, sợ con thiếu kiên nhẫn, làm Vương Tĩnh Kỳ tức giận rời , như vậy kế hoạch cả buổi sáng chuẩn bị coi như đổ sông đổ biển.

      Điều quan trọng là sau khi hứa với nhà họ Vương trang trí nhà lại, ra bà cũng tính sửa sang lại chút, phải bà lo cho con bà kết hôn, mà vì nhà bà nhìn cũng biết ở hai năm, sơn tường cũng tróc, thừa dịp này sơn lại cũng tốt. Hai tuần này, bà cũng tham khảo giá cả, còn xem gạch men lát lại nhà, mấy thứ đó bà cũng chọn xong rồi, vấn đề là giờ bà có đủ tiền.

      Trương Mẫn vui, nhưng lại sợ hỏng chuyện của mẹ nên đứng dậy bĩu môi quay về phòng mình.

      “Tiểu Phượng, con cũng về phòng .” Triệu Giang lại tiếp tục đuổi người.

      Trương Phượng so với Trương Mẫn có mắt nhìn hơn, chỉ nhìn Vương Tĩnh Kỳ cái, sau đó yên lặng đứng dậy về phòng ngủ.

      Nhìn hai con đều về phòng, Triệu Giang lúc này mới mỉm cười kéo tay Vương Tĩnh Kỳ chuyện.

      “Tĩnh Kỳ, mấy chuyện vừa rồi con đừng để bụng. Mấy ngày qua, hai bác bay chạy khắp nơi cũng chỉ vì muốn tham khảo mẫu mã trang trí nhà, bác trai mấy ngày này cũng vì vậy mà mệt mỏi, về đến nhà liền nằm xuống giường đứng dậy nổi, tính tình mới nóng nảy như vậy. Con là giáo viên, chắc con có thể hiểu mà phải ?” Từng câu từng chữ của Triệu Giang vô cùng tha thiết, đem chuyện Trương Đông Thăng nóng nảy vừa rồi đổ lên chuyện trang trí nhà cửa, cuối cùng còn là cũng chỉ vì muốn tốt cho Vương Tĩnh Kỳ.

      Vương Tĩnh Kỳ chỉ mỉm cười lắng nghe, gì cả.

      Trương Dương ngồi bên cạnh nhìn thấy mẹ mình xấu hổ, liền tiếp lời: “Mẹ, Tĩnh Kỳ phải người như vậy, mẹ đừng những lời này nữa, phải mẹ muốn cho Tĩnh Kỳ xem mấy mẫu trang trí nhà cửa sao? Mẹ mau lấy ra .”

      “Tí quên, con xem, đầu óc mẹ để đâu rồi biết, càng lớn tuổi càng hay quên. Đây đây đây, bác xem mấy ngày, chọn được số thứ tốt, hôm nay đợi con đến để bàn bạc chút, xem thử xem nên trang trí kiểu gì cho đẹp, dùng thứ gì tốt nhất. Dù sao cũng là trang trí lại nhà cho con với Trương Dương kết hôn, nên ý kiến của con là quan trọng nhất.” Triệu Giang xong, liền đem chồng catologue trải ra bàn cho Vương Tĩnh Kỳ xem.

      “Đây con xem cái này thử xem, sàn gỗ này là đấy. Bác nghĩ chọn màu tối chút, về sau dọn dẹp cũng đỡ, tay chân bác cũng già rồi, thể ngày nào cũng lau nhà được, nhưng Trương Dương đồng ý, nó màu tối làm căn phòng có vẻ u ám, khuyên bác nên mua màu sáng, giờ con xem nên chọn màu nào, bác tin vào mắt thẩm mỹ của con.” Triệu Giang bên vừa giới thiệu với Vương Tĩnh Kỳ, bên vừa thăm dò sắc mặt Vương Tĩnh Kỳ có biến hóa gì .

      Nhưng chính mình nhiều như vậy, mặt Vương Tĩnh Kỳ chút biểu tình cũng có, thể nào đoán được suy nghĩ trong lòng , vì vậy đành phải tiếp tục giả vờ: “Đây là thương hiệu có tiếng thế giới, chất lượng chê vào đâu được, có điều giá cả hơi cao. Bác nghĩ, nhà chúng ta chỉ cần dùng loại bình thường là được rồi nhưng Trương Dương đồng ý, về sau bọn con còn có con nữa, nhất định phải mua loại tốt để còn bảo vệ môi trường, sức khỏe gì gì đấy. Haiz, dù sao bác cũng hiểu, nhưng Trương Dương muốn mua loại này, Tĩnh Kỳ, con thấy sao?”

      “Bác à, những thứ này mọi người tự quyết định là được rồi.” Vương Tĩnh Kỳ chỉ ngồi nghe nhìn, vẫn là dáng vẻ liên quan đến mình.

      Kiếp trước, ở Trương gia những việc này căn bản có cơ hội tham gia. Chỉ duy nhất lần đề xuất ý kiến muốn thay đổi gạch men trong phòng bếp, kết quả liền bị mắng cho trận, phòng bếp là nơi nhiều dầu mỡ, khách tới nhà cũng vào phòng bếp, đổi gạch men sứ cho ai coi. bằng đem tiền còn dư mua đồ gia dụng hay lắp đặt chỉnh sửa này nọ còn hơn.

      Kiếp trước chính xác là như thế này, sau khi trang trí sửa sang nhà cửa xong, Triệu Giang liền mua cái giường mới, nhưng phải mua cho Vương Tĩnh Kỳ mà là cho bản thân bà ta, còn cái giường cũ của bà đưa cho Vương Tĩnh Kỳ dùng trong phòng tân hôn.
      ly sắc, huyenlaw68, Phương Lăng5 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 20.1 : Ngả bài (phần 3)

      Edit: Hắc Vân

      Beta: Rùa Tuki

      “Còn nữa, nước sơn tường màu xanh chất độc hại thùng giá hơn năm trăm tệ, nhà chúng ta có vét toàn bộ tiền cũng được mấy ngàn. Bác như thế quá đắt nhưng Trương Dương lại bảo cái này tốt cho sức khỏe hơn, về sau có con cũng sợ ảnh hưởng đến con cái.” Triệu Giang xong liền nhìn Vương Tĩnh Kỳ. Bà những lời này hi vọng có thể đả động đến Vương Tĩnh Kỳ, khiến chủ động đưa thêm tiền trợ cấp trong tay ra trang hoàng lại phòng ở.

      Nhưng Vương Tĩnh Kỳ chỉ ngồi đó nghe, phát biểu bất cứ ý kiến gì, cũng đưa thêm tiền khiến trong lòng Triệu Giang có chút sốt ruột. ngờ hôm nay con ranh này lại thận trọng như vậy, giống với bộ dạng khúm núm thường ngày. phải do cha ta tới nhà mình náo loạn lần, ta cho rằng mình có chỗ đứng ở Trương gia chứ?

      Xem ra bộ dạng mặc cho người ta khi dễ trước kia chỉ là đóng kịch, bề ngoài ta làm ra vẻ nhẫn nhục chịu đựng nhưng ra tâm cơ lại sâu xa khó lường.

      Bà ta thầm đưa tay ra sau nhéo mạnh lão chồng của mình phát.

      Trương Đông Thăng bị đau nhưng vẫn phải cố kìm nén, to: “Cái bà này, việc đó bà quan tâm làm gì, cũng phải là bà kết hôn, mọi chuyện cứ để chúng nó tự lo được à? Cần gì phải lựa chọn tốt xấu chi cho rắc rối, nếu bọn chúng có tiền cứ đem phòng ở trang hoàng đẹp, cho dù người khác có hâm mộ, tôi với bà cũng có được thêm tiếng thơm nào đâu. Còn nếu có tiền, tương lai ở nhà cỏ nhà lá khiến cho người ta chê cười, đó cũng là chuyện của bọn chúng, dù sao mặt mũi của lão Trương này cũng đáng đồng tiền. Hừ!”

      Ông mấy lời này cũng có chút ý. Đầu tiên trang hoàng phòng ở là chuyện riêng của Trương Dương và Vương Tĩnh Kỳ, bọn họ quan tâm cũng chỉ là vì lo lắng cho chúng, cách khác tiền trang hoàng phải do hai vợ chồng son tự bỏ ra. Hơn nữa, cho dù sau này trang hoàng tốt cũng là do bọn chúng, hai ông bà cũng sợ mất mặt.

      Vương Tĩnh Kỳ liếc nhìn Trương Đông Thăng cái, với trình độ của ông ta thể ra được những lời này. Có lẽ là vì muốn đối phó với mình nên mẹ Trương Dương dặn dò trước.

      Chẳng qua nhà bọn họ quá coi thường người khác rồi. Lúc nãy còn than thở chuyện sửa sang nhà cửa rất mệt, đến nỗi Trương Đông Thăng dậy nổi, tại lại bày ra cái bộ dạng muốn ức hiếp người khác này, muốn gạt người cũng phải chuẩn bị cho chu toàn chút chứ. Chắc nghĩ mình là quả hồng mềm muốn bóp như thế nào cũng được đây mà.

      “Ba, sao ba lại như vậy, Tĩnh Kỳ phải loại người đó. Là bọn con kết hôn, ba mẹ phải chạy ngược chạy xuôi lo cho chúng con, con cũng thấy đành, làm sao có thể bắt ba mẹ phải bỏ tiền ra được. Tiền trang hoàng phải để bọn con trả chứ, có phải , Tĩnh Kỳ?” Trương Dương làm bộ như đứa con có hiếu, cuối cùng lại chuyển vấn đề sang cho Vương Tĩnh Kỳ.

      vừa hỏi xong câu này, trong phòng khách mảnh im lặng, ba người đều chờ nghe câu trả lời của Vương Tĩnh Kỳ.

      Nếu như là ở kiếp trước, Vương Tĩnh Kỳ khẳng định sớm đồng ý, bởi vì thứ nhất, cho tới bây giờ cũng rất biết giữ mặt mũi cho Trương Dương, mặc kệ ai thế nào, Trương Dương cái gì chính là cái đó. Thứ hai, nếu nghe thấy Trương gia , những điều này là vì muốn tốt cho mình, chỉ hận thể moi hết tim gan ra kính dâng cho họ.

      Nhưng kiếp này đừng hòng.

      mặt Vương Tĩnh Kỳ lộ vẻ khó xử, nhìn Triệu Giang cùng Trương Đông Thăng cái, sau đó kéo Trương Dương giọng : “Trương Dương, em phải với rồi sao, tiền của em đều gửi ở chỗ của ba, tại phân tiền em cũng có, cho dù có muốn đưa nhưng em biết đào đâu ra.”



      Chương 20.2 : Ngả bài (phần 3)

      “Tĩnh Kỳ à, bác với con lời này có thể con thích nghe. Nhưng con cùng Trương Dương đăng kí kết hôn, vậy tiền lương của con từ trước đến nay đều là tài sản chung của hai vợ chồng, ba con có lí do gì lại trả lại cho các con, làm sao lại thể lý lẽ được. Dù sao, trang hoàng phòng ở cũng là chuyện lớn, cũng phải là các con đem tiền tiêu xài tùy tiện, ba con càng thể ngăn cản. Việc này Trương Dương cũng qua với hai bác. Bác nghĩ đây là chuyện lớn, phải bàn bạc với ba con mới được, bác nghĩ ba con cũng hiểu thôi, nhưng Trương Dương cho, nó đây là chuyện của Vương gia, bác nên can dự vào, cho nên việc này phải nhờ con mau chóng giải quyết .” Triệu Giang lấy địa vị trưởng bối ra để những lời này.

      “Tôi cho chị biết, nếu muốn kết hôn, vậy hãy mau chóng trang hoàng lại phòng ở, mùa đông thể sửa sang gì được, nếu để qua tháng này vậy chờ tới mùa xuân năm sau luôn .” Trương Đông Thăng cũng chen vào câu đậm ý uy hiếp.

      Trương Dương vẻ mặt đầy tội nghiệp nhìn Vương Tĩnh Kỳ, miệng còn ủy khuất gọi: “Tĩnh Kỳ!”

      Bộ dạng này của càng khiến Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy ghê tởm.

      “Bác , con đồng ý với bác, con xin ra suy nghĩ của mình. Con thấy tại có trang hoàng phòng ở hay quan trọng, kết hôn hay cũng chỉ là thứ yếu, quan trọng là tại chúng ta phải xem xem chuyện này nên để ai phụ trách, phải làm như thế nào?”

      Vương Tĩnh Kỳ nuốt nước bọt tiếp: “Con cùng Trương Dương đăng kí kết hôn, nhưng chắc bác chưa quên lúc mới kết hôn bác hứa hẹn với con những gì? Sao bây giờ bác lại thực ?”

      trông thấy Triệu Giang có chút mất tự nhiên, tiếp: “Lúc trước Trương gia rằng, phải để dành tiền, chờ thêm hai năm là có thể cho Trương Dương tiền mua phòng tân hôn, sau đó làm hôn lễ. Con có lấy giấy hôn thú ra xem ngày tháng, tính ra cũng được hơn hai năm, thế nhà mới mà mọi người mua cho chúng con đâu?”

      “Tĩnh Kỳ, em đừng tính toán như vậy, do hai năm nay điều kiện trong nhà cho phép, nếu trong nhà có tiền, nhất định ba mẹ lập tức mua nhà cho chúng ta thôi.” Trương Dương giở giọng trấn an.

      Triệu Giang ở bên cạnh cũng phụ họa thêm: “Đúng vậy, lúc trước vốn tính là sau hai năm có thể dành đủ tiền mua nhà cho các con, nhưng có ai ngờ giá phòng ở thành phố D chúng ta lại tăng nhanh như vậy, tại tiền trong tay lại đủ.” Bà ta bằng vẻ mặt khó xử.

      “Điều này con có thể hiểu, tiền nhà ai cũng phải rụng từ cây xuống mà đều phải thắt bụng dành dụm từng đồng . Nhưng bác , tại phòng ở có, con có thể ủy khuất mình ở chung nhà với hai bác sau khi kết hôn. Cả đại gia đình ở cùng chỗ cũng náo nhiệt, nhưng tiền trang hoàng lại phòng con nghĩ bác nên tự bỏ ra, nếu toàn bộ tiền đều do con và Trương Dương tự lo, đến lúc đó… ra dễ nghe nhưng người ta nghĩ Trương gia phân tiền cũng chẳng có mà cũng đòi lấy con dâu về. Vậy có phải khó coi quá ? Giống như bác , nhà ai chẳng có cái lý riêng.” Vương Tĩnh Kỳ phân tích từng chút .

      xong mấy lời này, khuôn mặt hai ông bà Trương gia trở nên lúc trắng lúc xanh.

      Trương Dương tức giận : “Tĩnh Kỳ, em cái gì vậy. Em từng là sinh viên sao tư tưởng lại cổ hủ, ngu muội như vậy. Kết hôn vốn là chuyện của riêng hai người chúng ta, mắc mớ gì đến ba mẹ. Với lại ba mẹ tôi phải rồi sao, chúng ta cứ bỏ tiền ra trước, chờ ba mẹ tôi dành dụm đủ tiền lập tức mua nhà ở cho chúng ta, em còn đòi hỏi cái gì nữa.”

      “Chờ dành đủ tiền mua nhà ở? Nếu cả đời dành đủ vậy cả đời cũng mua nhà luôn sao? Lúc trước nhà đáp ứng điều kiện của tôi sao tính đến chuyện này? Còn nữa, tôi ngu muội tôi đồng ý, cho dù tôi là sinh viên cũng là con của ba tôi, cho dù tôi cần mặt mũi cũng phải giữ lại thể diện cho gia đình mình chứ. Tôi nhận được gì lại còn phải chi tiền để bước vào cửa Trương gia, như thế người khác như thế nào? Tôi biết ăn sao với gia đình đây? Tôi cũng chẳng muốn mọi chuyện thành ra như vậy nhưng xem tôi phải làm sao, hay tôi phải đoạn tuyệt với Trương gia nhà ?” Khẩu khí chuyện của Vương Tĩnh Kỳ rất nặng nề.

      Trương Dương là đứa con hiếu thảo, nhưng chuyện gì cũng phải nghĩ cho cảm nhận của người khác nữa chứ, cũng có cha mẹ, cũng muốn hiếu thuận vậy.
      ly sắc, huyenlaw68, Phương Lăng7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :