1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phu Quân Có Độc - Dịch Ngũ (VIP từ chương 67)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tĩnh Nhu

      Tĩnh Nhu Well-Known Member

      Bài viết:
      62
      Được thích:
      551
      Chương 46: Hoàng gia nghị thân

      Edit: Tĩnh Nhu

      Quân vô hí ngôn, huống chi bốn vị hắc y kiếm vệ (gốc là "hắc y bội kiếm thị vệ" ta rút ngắn lại thành kiếm vệ) do Tiêu Dao vương phái tới cũng có quay về vẫn còn ở tạm trong khách phòng của Ôn phủ. Cả Ôn phủ bắt đầu bận rộn, người hầu quét dọn các sân, các chủ nhân chuẩn bị đồ cưới cho Ôn Noãn Noãn. bộ gia cụ mới, từng xấp vải lăng la tơ lụa, hộp đựng trang sức do mọi người trong nhà gộp lại, sau khi trải qua lựa chọn kỹ lưỡng của các vị phu nhân mới được đặt vào trong khố phòng, chỉ chờ ngày xuất giá của Ôn Noãn Noãn vận chuyển toàn bộ đến Tiêu Dao vương phủ.

      Hơn tháng trước Ôn phủ nhị tiểu thư bị biểu huynh từ Hầu phủ trong kinh thành đưa , mấy ngày trước lại được hai vị huynh trưởng đón trở về, đồng hành còn có kiếm vệ, việc ly kỳ này đều khiến người Ninh Dương thành phải trố mắt nhìn, vô cùng tò mò muốn tìm hiểu chân tướng. Sau đó, bọn họ phát người Ôn phủ ngừng mua bán đồ đạc, tình cảnh giống với khi chuẩn bị đồ xuất giá cho Ôn đại tiểu thư, thậm chí còn long trọng hơn, vì thế vài người có giao tình tốt với Ôn phủ liền sôi nổi đến thăm hỏi xem có phải Ôn nhị tiểu thư sắp gả ra ngoài.

      Bởi vì chuyện này có liên quan đến thể diện của hoàng gia, mặc dù mọi người trong Ôn phủ đều biết tình huống cụ thể nhưng cũng dám lung tung, chỉ với người ngoài là nhị tiểu thư đến tuổi cập kê nên cần chuẩn bị trước đồ cưới, đến lúc định xong việc hôn cần phải vội vàng xuất giá.

      Tuy rằng Ôn phủ lời khẳng định nhừng vẫn có người đoán được, nhị tiểu thư có thể phải gả đến kinh thành, lần này trở về chính là để chuẩn bị đồ cưới và đợi xuất giá. Ôn gia vốn vị quận chúa và nương nương cao quý, Ôn gia nữ nhi người thường vốn có tư cách cưới. Thuận theo phân tích này, mọi người liền có chút thở dài sau đó càng thêm đố kị với vị hôn phu của Ôn đại tiểu thư.

      Ngày hai mươi mốt tháng bảy, đội ngũ trùng trùng điệp điệp tiến đến dịch quán ở Ninh Dương thành. Ngày hai mươi hai lúc mặt trời lên cao, thời tiết quang đãng, quan viên trung niên vận trang phục đỏ mang theo thiếu niên bên cạnh, hai lễ quan trang điểm lộng lẫy cùng thị vệ và ba chiếc xe ngựa, nâng hơn trăm rương sính lễ tiến đến Ôn phủ.

      Ôn phủ sớm nhận được thông báo, ba vị lão gia, bảy vị thiếu gia đều khẩn trương chờ đợi trong phủ, người hầu vừa thông báo đội ngũ tới, Ôn đại lão gia lập tức sai người đốt pháo sau đó mang theo mẹ già, huynh đệ cùng các chất nhi toàn bộ ra cửa đón quan viên lễ bộ của triều đình.

      Trong tiếng pháo, Lễ bộ Chu thị lang mang theo thiếu niên chậm rãi tiến vào Ôn phủ chính sảnh, chỉ thấy thiếu niên nhìn trời bấm đốt vài cái liền tiến đến bên tai Chu thị lang, sau đó Chu thị lang lập tức lấy ra bọc vàng tơ lụa đựng thánh chỉ. Toàn bộ người của Ôn phủ liền lập tức quỳ xuống nghe Chu thị lang đọc thánh chỉ: "… Cháu Ninh Dương Phượng Linh quận chúa – Ôn thị, nay tuổi mười lăm, ôn hòa thanh tao lịch , uy nghi thục phượng, hiền lành lễ giáo, nay phong làm Tiêu Dao vương chánh phi, ban thưởng nhất phẩm thục nghi phi, khâm thử."

      "Thần phụ tiếp chỉ, tạ chủ long ân. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế." Ôn lão phu nhân vội vàng dập đầu hai tay nhận lấy thánh chỉ, mọi người trong Ôn phủ cũng mau chóng hành lễ tạ ơn, trong lòng đều rất vui mừng.Có thánh chỉ ban hôn, Noãn Noãn sau khi gả nhập kinh có ai dám coi khinh nàng.

      Ôn đại lão gia tiếp nhận thánh chỉ từ tay mẫu thân cẩn thận cất giữ. Hai quan mối tiến lên hành lễ hát : "Bầu trời mây có mưa, trần mai mối thành hôn , mời hai vị hồng nương thay đại nguyệt lão làm chủ dẫn dắt tơ hồng cho Ôn phủ nhị tiểu thư cùng Tiêu Dao vương gia."

      lão mama bưng mâm đỏ tiến tới, hồng nương cài trâm vàng dẫn đầu cầm lấy thiếp canh mâm dâng ra: "Ba vị lão gia, đây là thiếp canh của vương gia do chính Thái hậu nương nương ngự bút." thiếp canh có viết danh tính của Tiêu Dao vương, quên quán cùng ngày sinh tháng đẻ.

      Ôn đại lão gia ra ý cho Ôn tam lão gia tiếp nhận thiếp canh của Tiêu Dao vương. Lúc này trong Ôn phủ cũng có bà tử cầm mâm đỏ tới, bên cũng đặt cái thiếp canh. Đây chính là Ôn Noãn Noãn thiếp canh do Ôn lão phu nhân tự tay viết, Ôn tam lão gia nhận lấy đưa cho hồng nương.

      Hồng nương lập tức mở ra nhìn kỹ lần, sau đó giao cho hồng nương khác xem qua, cuối cùng đưa cho thiếu niên quan xem xét, xem xong liền gật đầu đặt vào trong mâm . Cứ như vậy song phương trao đổi thiếp canh, lễ vấn danh nhất tịnh hoàn thành.

      Chu thị lang hướng các vị Ôn lão gia chúc mừng phen, mệnh lệnh người hầu dâng lên lễ vật thể thiếu khi cầu thân.

      vạch vải đỏ lên, khay gỗ đặt đôi thanh ngọc hình chim nhạn trong suốt. Kích cỡ đôi chim nhạn này chỉ lớn hơn bàn tay chút, tạo hình sống động, sợi chỉ đỏ nối chân hai con lại với nhau.

      "Ôn tam lão gia, đây là do Hoàng thượng ban cho Tiêu Dao vương cùng quý thiên kim." .

      Ôn tam lão gia vội vàng quỳ xuống giơ hai tay tiếp nhận.

      Hoàng gia tổng cộng mang tới trăm hai mươi rương sinh lễ đều được bày ở trong sân, Chu thị lang dẫn theo Ôn lão gia cùng các vị thiếu gia ra ngoài kiểm tra, cuối cùng đem danh mục sính lễ giao cho Ôn tam lão gia.

      Sau khi Ôn phủ nhận lấy sính lễ, liền ra lệnh cho gia đinh đưa vào trong hậu viện, sau đó thỉnh lão phu nhân và các vị phu nhân đến xem qua. Hai vị quan mối cũng theo sính lễ vào hậu viện gặp Ôn lão phu nhân cùng chư vị phu nhân tiểu thư. Dâng may mắn hoàn thành.

      Các lão gia Ôn phủ mời Chu thị lang cung quan phục thiếu niên ngồi xuống, sai người hầu đổi trà mới. Chu thị lang có lên tiếng chỉ bảo quan phục thiếu niên giải thích: "Tiêu Dao vương cung Ôn nhị tiểu thư là hảo nhân duyên, khâm thiên giám sớm tuyển ngày hoàng đạo, Tiêu Dao vương chọn là ngày mùng sáu tháng chín. Các ngài thấy thế nào, có kịp hay chăng?" ra thiếu niên này là quan viên ở Khâm Thiên Giám chuyên phụ trách xem chuyện lành dữ.

      Cái này… quả ngày mùng sáu tháng chín là ngày tốt nhất, tuy nhiên vốn Hoàng thái hậu muốn chọn hôn kỳ vào năm sau, bà cũng tốt phái người đến hảo hảo dạy dỗ Ôn nhị tiểu thư. Còn Tiêu Dao vương lại Ôn gia nhị tiểu thư lễ nghi chu toàn đoan trang khéo léo, phái người đến dạy dỗ thêm cũng sao, Hoàng thái hậu lay chuyển được vì vậy hôn kỳ liền định vào mùng sáu tháng chín.

      Tiêu Dao vương muốn chọn ra hôn kỳ, Ôn phủ tất nhiên phải tuân theo. Ôn gia ba vị lão gia sôi nổi gật đầu đồng ý. Thỉnh kỳ hoàn thành.

      Bởi vì từ Ninh Dương thành đến Kinh thành đướng xá xa xôi, tới lui dễ, lễ nghi cầu thân rườm rà đều nhật tịnh hoàn thành trong ngày sau đó đến giữ tháng tám Ôn phủ đưa nữ nhi xuất giá, trước ngày mùng sáu tháng chín đến kinh thành, sau đó làm lễ thành thân vào ngày chọn.

      Văn định chi lễ rốt cuộc hoàn thành, Ôn phủ bày ra yến hội phong phú, thỉnh quan mai, Chu thị lang cùng quan phục thiếu niên cùng tham dự. Các thị vệ cùng người hầu đến trước đó có tiệc rượu riêng.

      Trong hậu viện, sính lễ vừa được đưa vào trong sân của Ôn lão phu nhân sau liền thấy Ôn lão phu nhân trang phục chỉnh tề, tinh thần phấn chấn cùng con dâu và cháu dâu kiểm tra danh mục sính lễ. Hai vị quan mai miệng lưỡi khéo léo, đem Ôn Noãn Noãn khen dứt lời, nàng hổ cháu của Phượng Linh quận chúa, trời sinh vốn là người đại phú đại quý.

      Lão phu nhân cùng các phu nhân nghe thế mặt liền đầy nét tươi cười, đem sính lễ phân loại sau đó sai gia đinh phân biệt mang đến khố phòng. Các bà nhìn sính lễ của Tiêu Dao vương, nghĩ phải chuẩn bị ít quà đáp lễ để Chu thị lang mang về kinh thành.

      Ban đêm, Ôn tam phu nhân tiến vào phòng ngủ của Ôn Noãn Noãn, hai mẹ con lâu được tâm với nhau.

      "Noãn Noãn, con và Vương gia nhận thức gần nữa năm, con có thích ?" Ôn phu nhân lo âu hỏi. Khi Ôn Noãn Noãn cùng với Thượng Quan đại công tử tìm hiểu quen với Vân Trạm lúc này dùng tên gải – Chiến công tử, nhưng nàng có nửa điểm đối với đọng tâm. Hôm nay định thân, nụ cười mặt Ôn Noãn Noãn cũng rất tình.

      "Nương, con biết nữa." Ôn Noãn Noãn cúi đầu, ngấn tay quấn quanh góc áo: "Nếu đối với con là tâm, tương lai con rất hạnh phúc." Cho dù có chỗ dựa là bàn tay vàng của Hệ thống, cho dù quyết định phải vì người nhà mà cố gắng sống tốt, nhưng nàng vẫn là có chút sợ hãi với cuộc sống hôn nhân.

      "Mấy ngày nay chúng ta thăm hỏi nhiều người… chính là các huynh trưởng của con, bọn họ từng tiếp xúc với Tiêu Dao vương – bọn họ đều tính tình ôn hòa, bình dị, gần gũi. Tiểu Ngũ, tiểu Lục, tiểu Thất còn , bọn họ sớm nhìn ra có hảo cảm với con, chỉ là con vẫn mực đáp lại ."

      Ôn tam phu nhân ôn nhu : " môn đăng hộ đối khó thành hôn, suy tính của con là chính xác, nhưng việc đến nước này, cũng muốn tặng con chánh phi vị, ngày sau chỉ có mình con là thê tử, con hẳn nên đem toàn bộ tâm tư đặt người . Noãn Noãn, đời này, nam nhân phu quý đều có quyền tam thê tứ thiếp, nguyện ý hứa trung thành cả đời với thê tử cơ hồ có, con đối với Vương gia dụng tâm nhiều chút, dễ lưu giữ tâm của hơn, khiến có cơ hội xóa bỏ hứa hẹn này."

      "Vâng." Ôn Noãn Noãn cúi đầu đáp.

      "Noãn Noãn, Tiêu Dao vương dù sao cũng là Vương gia, có quyền được đổi ý." Ôn tam phu nhân dùng hai tay nâng gương mặt Ôn Noãn Noãn lên dạy : "Tình cảm vợ chồng là do quan tâm lẫn nhau mà nở hoa, nếu trong lòng con muốn đáp lại , thích con nhiều hơn chăng nữa cũng ngày chuyển dời tình cảm lên người nữ nhân khác."

      Bà lo lắng nhất chính là sợ Noãn Noãn gặp loại chuyện như thế, hơn nữa Tiêu Dao vương quyền cao chức trọng, Ôn gia căn bản thể trở thành hẫu thuẫn của nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng bị vắng vẻ cùng khi dễ, giống như Quý thái phi nơi thâm cung.

      "Nương, con hiểu được, con nhất định cố gắng quan tâm chăm sóc tốt Vương gia." Ôn Noãn Noãn thấp giọng .

      Ôn tam phu nhân cao hứng khi thấy Ôn Noãn Noãn thông thấu, nhân tiện : "Bây giờ cách hôn kỳ còn tới nửa tháng, trong phủ vô cùng bận rộn, cha và đại bá, nhị bá của con bàn với nhau để con ở nhà đến giữa tháng tám xuất phát." Đường từ ndth tới Kinh thành vốn thẳng đường, nếu chạy nhanh trong vòng hai mươi ngày hoàn toàn có thể đến Kinh thành.

      "Mười sáu tháng tám…" Ôn Noãn Noãn nhớ kỹ ngày này cùng người nha chính thức biệt ly, trong lòng khỏi dâng lên vô hạn bi thương.

      "Noãn Noãn, vốn sinh nhật của con là hai muoi hai tháng chín, trong nhà vốn định ngày đó làm lễ cập kê cho con, tại con phải gả ra ngoài, khẳng định là kịp. Nhị bá mẫu xem hoàng lịch thấy mùng tám tháng tám là ngày tốt, chúng ta của hành lễ cập kê cho con vào ngày đó." Ôn tam phu nhân .

      Hôm nay mặc dù văn định chi lễ đến ngày nhưng kỳ là do mấy ngày trước Ôn phủ làm chuẩn bị sẵn, tại lại phải bắt đầu chuẩn bị làm lễ cập kê cho Ôn Noãn Noãn, đồng thời còn phải chuẩn bị đồ cưới trước ngày mười sáu tháng tám, thể kéo dài thời gian. Ôn gia phải chuẩn bị cho Ôn Noãn Noãn cái hôn lễ phong phong cảnh cảnh, ít nhất cũng phải được mười dặm hồng trang, tiện sát người bên ngoài. Vì vậy Ôn phủ từ chủ tử đến gia nhân đều bận tối mặtt tối mày, thậm chú việc hôn nhân của tiểu Tứ cũng bị dời sang năm mới tính.

      "Lễ cập kê!" Ôn Noãn Noãn lập tức chấn động. Sau khi sống lại vận mệnh của nàng cải biến nhiều. Mặc dù thể thoát khỏi vận mệnh gả cho Vân Trạm, thời gian thành thân còn sớm hơn nửa năm, nhưng quan trọng là nàng có thể xuất giá từ nhà mẹ đẻ, còn có thể được làm lễ cập kê dành cho thiếu nữ.

      "Chúng ta nhà nào mà làm lễ cập kê cho nữ nhi nhà mình chứ?" Ôn tam phu nhân buồn cười : ''Ta nghĩ đến con vẫn chờ mong lễ cập kê, nghĩ tới khi nghe chúng ta nhắc đến con lại giật mình."

      " phải đâu nương, con vẫn luôn chờ mong đó chứ." Trong lòng Ôn Noãn Noãn cực kỳ hưng phấn, ôm mẫu thân cười : "Nương, ngày đó con muốn mặc quần áo đẹp nhất, phải trở thành người đẹp nhất, muốn đẹp hơn cả lúc làm dâu luôn cơ."

      "Nha đầu ngốc!" Ôn tam phu nhân vỗ vỗ khuôn mặt nhắn mướt mà của nàng : "Xinh đẹp cỡ nào nữa làm sao mà có thể xinh đẹp qua hơn khi con làm tân nương chứ."

      "tốt lắm, nương phiền con nữa, con mau nghỉ ngơi . Ngày mai các tú phường trong thành đến đo người con để may đồ đó." Ôn tam phu nhân .

      Ôn gia muốn trong vòng nửa tháng phải chế được quần áo cho bốn mùa, chỉ số lượng mà còn phải chú trọng kiểu dáng, chỉ tú phường tuyệt đối thể hoàn thành được việc này. Thời điểm xế chiều hôm nay, vai vị tiểu huynh đệ Ôn gia phân công nhau xất phát đến các thành lân cận mời các tú nương về Ôn phủ để may y phục cho Ôn Noãn Noãn.

      Trong lòng mọi người ở Ôn phủ nay chỉ có hai chữ: Vội vã.

      @LạcLạc
      vanlactamviem, PhongVy, Phong Vũ Yên15 others thích bài này.

    2. Tĩnh Nhu

      Tĩnh Nhu Well-Known Member

      Bài viết:
      62
      Được thích:
      551
      Chương 47:

      Editor: Tĩnh Nhu

      Beta: Hằng Lê

      Những phòng ngủ ở khách viện và hậu viện còn trống của của Ôn phủ trước đó, nay có rất nhiều tú nương ở các thành trấn lân cận trụ lại, họ ngày đêm đẩy nhanh tốc độ làm y phục mới cho Ôn nhị tiểu thư. Rất nhiều thương nhân châu báu tự mình đưa hàng hóa đến Ôn phủ để cho các vị phu nhân lựa chọn. Còn các món hồi môn khác, được bắt tay vào chuẩn bị từ lúc hai vị tiểu thư được sinh ra. Từ năm mười tuổi, các món hồi môn của Ôn đại tiểu thư dều được chế tạo đầy đủ hết, còn của Ôn nhị tiểu thư qua nhiều năm chế tạo về cơ bản cũng sắp xong, tại chỉ cần chế tạo thêm mội vài món nữa.

      Từ khi Chu thị lang mang theo trăm hai mươi rương sính lễ đưa tới Ôn phủ, Ôn phủ liền bắt đầu đốt pháo mừng, Dương thành đều biết Ôn phủ nhị tiểu thư sắp tổ chức lễ cập kê, đến khi mọi người nghe được nhà trai chính là đương kim Tiêu Dao vương, tất cả mọi người đều bị chấn kinh. Ôn phủ lại có thể trở thành hoàng thân quốc thích, con của thương nhân lại trở thành Tiêu Dao vương phi.

      Quả đúng là Ôn gia! Quả đúng huyết mạch của Phương Linh quận chúa!

      Bọn họ chỉ có thể hâm mộ, sau đó chờ đến ngày thành hôn, Ôn phủ mở cửa làm từ thiện giúp cho mọi người trong thành được hưởng ké chút khí vui mừng.

      Ngày sáu tháng tám, bên trong Xuân Huy viện đèn đuốc sáng trưng, ba vị phu nhân cùng hai vị thiếu phu nhân còn bận bịu giúp Ôn nhị tiểu thư lựa chọn y phúc để mặc trong lễ cập kê.

      Luôn luôn ngủ sớm, hôm nay Ôn lão phu nhân nghiêng người tựa vào tháp, rất có tinh thành nhìn Ôn Noãn Noãn diện y phục mới. Bốn vị tú nương đứng chờ bên cạnh, lắng nghe và nhớ kỹ ý kiến mà các vị phu nhân đề xuất, đợi nhị tiểu thư thay y phục ra lập tức chỉnh lại.

      Ôn Noãn Noãn sắp bị các vị phu nhân ép buộc đến mệt rũ, tùy ý Hồng lăng. Lục La và các nha hoàn khác giúp mình đổi quần áo, sau đó ra xoay vài vòng cho mọi người nhìn ngắm.

      “Áo trong màu đỏ tươi có thể mặc để ra mắt ở đầu buổi lễ, đến giữa buổi lễ thay chiếc váy mềm màu ánh trăng, đến cuối buổi lễ thay chiếc váy dài có thể hoa mẫu đơn đỏ để kết thúc là được." từng giúp Ôn đại tiểu thư thực lễ cập kê, Ôn đại phu nhân dứt khoát quyết định.

      Ôn lão phu nhân gật đầu đồng ý, như vậy là được, tới ngày làm lễ tư thái phong tuyệt của Noãn Noãn nhất định thua bất kì nữ hài nào trong thành này.

      Gần đây mọi người đều bận rộn, kỳ thực ai cũng có chút mệt mỏi, sau khi quyết định được y phục cho lễ cập kê của Ôn Noãn Noãn liền cho nha hoàn sửa sang lại phòng, và gấp lại quần áo cất hết vào rương.

      “Noãn Noãn, sáng ngày mai chúng ta tiếp tục chọn trâm và trang sức cài tóc.” Ôn đại phu nhân .

      “Vất vả cho đại bá mẫu rồi.” Ôn Noãn Noãn đáp vội, sau đó lại đối với các vị phu nhân và thiếu phu nhân khác , “Nhị bá mẫu, nương, đại tẩu, nhị tẩu, mọi người cũng vất vả rồi, con thấy áy náy.”

      (Tam tẩu của nàng tầm giữa tháng hạ sinh hai bé trai song sinh, tại mọi người cho nàng làm lụng vất vả, chỉ còn chăm sóc tốt hài tử là được. Bởi vì lúc trước nàng bị Hà Ôn Hầu phủ bắt , Ôn phủ có tinh thần cùng nhiệt tình tổ chức lễ đầy tháng cho song bào thai, mội người liền chỉ họp mặt lại chúc mừng qua loa. Sau khi nàng quay về liền vô cùng áy náy, liền cho người chuẩn bị hai phần hậu lễ lớn để tặng cho hai cháu trai cùng tam tẩu.)

      Nàng đến bên cạnh tổ mẫu khuyên nhủ, “Bà nội, người mau nghỉ ngơi thôi, đừng khiến bản thân quá mệt, cháu lo lắng lắm.”

      Ôn lão phu nhân tủm tỉm cười, “ có việc gì đâu, tinh thần bà nội tốt lắm. Sau lễ cập kê của con, có khả năng Ôn gia ta phải chờ mười mấy năm sau nữa mới có nữ hài thực lại lễ này, bà nội nhất định phải tham dự toàn bộ quá trình mới được.” Ba cháu dâu đều sinh toàn tôn tử, bà biết mình còn đủ thời gian để có thể chờ ôm được cháu mập mạp nữa.

      Bà nhìn mọi người trong phòng chút, cao giọng : “Các người thu thập xong liền về phòng của mình nghỉ ngơi thôi.” xong, bà liền muốn đứng dậy. Ôn Noãn Noãn cùng đại nha hoàn Tử Quyên vội vàng đến đỡ bà.

      Mọi người liền vội trả lời, cung tiễn bà về phòng. Đợi cho quần áo gấp xong và bỏ vào hộp, các nàng mới mang theo nha hoàn quay về phòng.

      Ôn Noãn Noãn sau khi hầu hạ tổ mẫu nghỉ ngơi, mới mang theo Hồng Lăng và Lục La về Lan Tâm viện.

      Tháng tám, thời tiết ở Ninh Dương thành còn nóng bức nữa, ngọn gió đêm mang theo chút khí mát mẻ lúc cuối hạ đầu thu.

      “A~~” Hồng Lăng che miệng khẽ ngáp cái. Ôn phủ nay toàn bận rộn lo chuyện của Ôn nhị tiểu thư, cho nên nhị tiểu thư bị các vị phu nhân hết gọi bên này lại gọi bên kia, nàng cùng Lục La hầu hạ nhị tiểu thư cũng liền trở nên vô cùng bận rộn.

      Bệnh buồn ngủ rất dễ lây, Ôn Noãn Noãn nghe nàng ngáp cũng nhịn được che miệng lại ngáp theo, Lục La cũng thế.

      “Hồng Lăng, Lục La, chúng ta mau về thôi. Ngân Hạnh, Bạch Liên nhất định chuẩn bị sẵn nước ấm.” Ôn Noãn Noãn xong liền nhanh chân tiến về viện của mình.

      Hồng Lăng, Lục La theo nàng xuyên theo đường mòn rất nhanh liền về tới Tâm Lan viện.

      Sau khi Ôn Noãn Noãn tắm rửa thay y phục, liền để cho Hồng Lăng, Lục La về phòng nghỉ ngơi, chỉ để bà tử trực đêm ở gian ngoài.

      Ánh nến khẽ lay động. Ôn Noãn Noãn tháo sợi dây cài trâm đầu, đứng trước bàn trang điểm chải lại mái tóc dài đến thắt lưng của mình. Gần đây luôn bận rộn, nàng nhìn có vẻ gầy chút, cả người trở nên tinh tế hơn rất nhiều, giống như trận gió cũng có thể thổi nàng bay mất.

      Ôn Noãn Noãn còn cảm thán vì mình gầy , bỗng nhiên cửa sổ bật mở, bóng đen phóng vào trong phòng nàng. Thân hình của cực ỳ nhàng, động tác linh hoạt như chú mèo đen di chuyển hề phát tiếng động nào. Nếu phải nàng vừa lúc nhìn vào gương chắc cũng thể phát được.

      Ôn Noãn Noãn hoảng sợ, có trộm!

      Nàng vừa định thét lên, hắc y nhân liền giữ chặt nàng, tay ôm lấy thắt lưng còn tay kia bịt miệng nàng.

      Hái hoa tặc sao?

      Ôn Noãn Noãn hồn phi phách tán, vừa liều mạng giãy dụa, vừa kêu gọi hệ thống hạnh phúc số 13, nàng muốn kiếm vật phẩm giúp nàng thoát khỏi tình cảnh này.

      [ cần lãng phí năng lượng hạnh phúc, bản hệ thống phát nguy hiểm nào đối với bạn lúc này.] Hệ thống hạnh phúc số 13 bình tĩnh trả lời nàng.

      Ôn Noãn Noãn còn trao đổi ý niệm với hệ thống hạnh phúc số 13, bỗng nghe được hắc y nam tử thấp giọng : Noãn Noãn, là ta, đừng kêu.

      Vân Trạm!

      khi nào lại giữa lúc đêm hôm làm việc của đạo tặc thế này?

      Trong lòng Ôn Noãn Noãn tạm thời còn khủng hoảng nữa, cũng ngừng việc giãy dụa lại.

      Thấy nàng bình tĩnh lại, Vân Trạm liền buông nàng ra.

      Ôn Noãn Noãn nhanh chóng xoay người bước lùi lại, thấp giọng , “Nửa đêm vương gia xông vào khuê phòng của tiểu nữ, chẳng lẽ đó là hành độn của chính nhân quân tử sao?” Trước giờ nàng chưa thấy Vân Trạm mặc đồ hắc y nhân, khi nãy cánh tay chế trụ thắt lưng nàng còn cầm theo túi vải màu đen.

      “Noãn Noãn.” Vân Trạm chắp tay chào nào, giọng đầy ôn nhu, “Từ lúc ta và nàng định ra hôn ước, ta luôn nhớ tới nàng cách nào nghỉ ngơi được, nhịn nổi nữa nên nhân lúc rảnh rỗi mới chạy đến gặp nàng.”

      Tuy rằng do quá tương tư nên ban đêm mới mò tới thăm vị hôn thê nghe rất lãng mạn, nhưng ở thoi đại này nếu bị người khác thấy được trước khi kết hôn lại xuất ở phòng nàng lúc nửa đêm, nhiều nhất mọi người chỉ phong lưu, nhưng còn danh dự của nàng nhất định bị tổn hao nghiêm trọng. Nàng là nữ nhi của Ôn gia, nàng thể để Ôn gia bị người ta cười nhạo được.

      Nghĩ vậy, Ôn Noãn Noãn liền giận dỗi đáp trả , “Ngươi có từng lo lắng cho khuê danh của ta ?”

      “Noãn Noãn, đừng như vậy, ta biết nàng phải là loai người bảo thủ biết thông cảm mà.”

      Thấy nàng trách cứ mình, Vân Trạm đành miễn cưỡng nở nụ cười, “Ai, đừng giận nữa mà, bị ai nhìn thấy đâu. Nàng cũng biết trước khi hành tẩu giang hồ ta đều dùng tên giả Vân Chiến, vì giấu diếm ta thể tự mình đến Ninh Dương thành đón dâu được, đành phải để nàng chịu ủy khuất, vì vậy mà ta muốn đến gặp nàng trước để bồi tội.” xong, mắt của liên tục đưa tình nhìn Ôn Noãn Noãn. thực rất nhớ nàng, cho nên bản thân mới làm ra việc hoang đường như vầy.

      bắt đầu bỏ xuống lớp ngụy trang của chính mình!

      Ôn Noãn Noãn lúc này chỉ mặc bộ trung y màu trắng người, liền tiến đến giá áo lấy áo choàng khoác vào sau đó thấp giọng , “Ngươi nhìn thấy ta rồi đó, giờ mời ngươi về .”

      “Ai, Noãn Noãn à, ta đối với nàng tràn ngập tình ý như thế, nàng lại thèm đếm xỉa tới, nàng có cảm thấy mình hơi quá đáng ?”

      Vân Trạm buồn rầu thở dài, nghiêng người đem túi vải đen đặt lên bàn trang điểm của nàng. “Thị vệ dùng bồ câu đưa thư báo nàng sắp làm lễ cập kê, cho nên ta cho người đưa đến thêm cho nàng ba cái trâm quan, ngày kia nàng nhất định phải đội đó.”

      Ôn Noãn Noãn nhất thời tâm động, đối với nàng phi thường chú ý, cũng thúc dụng tâm vì nàng.

      “Vương gia…” Nàng ngập ngừng , “Người nhà của ta chuẩn bị sẵn cho ta vài cái trâm quan rồi.” Nàng biết trâm quan là món trang sức rất quý, các bá mẫu và vốn chuẩn bị sẵn cho nàng vài cái, nếu nàng đem những cái đưa ra các nàng nhất địn thắc mắc và truy vấn nàng, mà nàng muốn giải thích là do ban đêm đặc biệt đưa tới cho nàng.

      “Phải dùng những cái ta lựa cho nàng!” Vân Trạm cố chấp nối. Ngắm nhìn mái tóc dài rối tung của nàng, sau khi tắm rửa cả người Ôn Noãn Noãn nhìn nhàng khoan khoái, dần dần tỏa sáng dưới ánh nến lung linh.

      Ôn Noãn Noãn thấy cứ nhìn mình chăm chú, lập tức kéo áo choàng che người lại, chạy nhanh trốn ra sau bình phong bằng gỗ, vội vàng , “Ta biết rồi, ngày kia ta nhất định đội trâm quan ngài đưa. Khoan , chờ chút, nếu có thể, ngài hãy với thị vê ở lại Ôn phủ của mình, dặn họ rằng trâm quan này là do ngài sai bọn họ đưa tới đây.”

      Tuy rằng Hồng Lăng, Lục La ban ngày đều theo sát nàng, nhưng chỉ cần nàng cho phép lung tung, các nàng vì nàng mà giữ kín bí mật.

      Nhìn thấy nàng nhanh người trốn mất. Vân Trạm tiếc nuối đứng dậy, “Ta biết rồi. Noãn Noãn, nàng nhìn rất gầy đó, còn giống nàng trước đây. Nàng cần ăn nhiều chút, bộ dáng mập mạp trắng trẻo chút mới tốt.

      Trắng trẻo mập mạp nhìn mới thích, hơn nữa gương mặt tròn tròn của nàng khi cười lên rất hồn nhiên sáng lạn. Khuôn mặt béo béo của Ôn gia huynh muội khi cười đều cảm thấy thân mật gần gũi, cùng chỗ với họ làm luôn cảm thấy nhàng.

      Ở phía sau bình phong, Ôn Noãn Noãn xấu hổ có chút cáu giận , “Ta biết rồi, ngươi mau chút .” Nàng lúc trước mập mạp là do vô tư vô lự, chuyên tâm làm sâu gạo, nàng tại phải lo lắng nhiều việc, với thêm lúc lên kinh thành bị hầu phủ ép buộc, giờ lại liên bị người của Ôn phủ ép buộc, có thể béo tốt mới là lạ.

      Vân Trạm đến bên cạnh cửa sổ, thấp giọng cười , “Noãn Noãn, chờ khi nàng gả vào vương phủ, ta nhất định dưỡng cho nàng mập mạp trắng trẻo trở lại.” xong liền vọt ra khỏi cửa sổ, xoay người phóng lên nóc nhà.

      Động tác của nhàng phát ra tiếng động, Ôn Noãn Noãn vẫn chưa biết rời còn đáp lời, “Tạ vương gia quan tâm.” Kiếp trước, Vân Trạm tuyển rất nhiều đầu bếp, chỉ vì nàng làm ra các loại mỹ thực, chỉ vì nàng chấp nhận được cách nhìn vặn vẹo cũng như hành vi biến thái của mà càng ngày càng gầy, vì thế mà còn giết chết vài vị đầu bếp.

      lâu vẫn nghe gì, Ôn Noãn Noãn mới nhoài người ra khỏi bình phong nhìn xem lúc này mới thấy trong phòng có người nào cả, chỉ có cái túi đen ở bàn trang điểm chứng minh là từng tới.

      ra gian ngoài, nàng liền nhìn thấy bà tử gác đêm ngồi ngủ ghế.

      “Trương ma ma, Trương ma ma, tỉnh dậy nào.” Nàng liền bước lên phía trước cố lay tỉnh bà dậy.

      “Nhị tiểu thư, muốn uống nước sao?” Ma ma gác đêm bị nàng đánh thức, vội vàng , “Nô tỳ rót nước liền.” Hôm nay tới phiên bà gác đêm lại ngủ quên mất. Cũng may nhị tiểu thư tốt bụng có cáo trạng bà trước mặt lão phu nhân.

      “Ừm, ta muốn uống nước, bà lấy nước cho ta .” Nhìn Trương mụ vẫn bình thường, Ôn Noãn Noãn liền trả lời theo ý của bà.

      Là do Trương ma ma ngủ quên hay là do Vân Trạm động tay động chân? ràng có thể tiến vào từ cửa lớn vì sao lại chọn vào bằng cửa sổ làm nàng bị hoảng sợ?

      Nàng nghĩ lát liền quy về giả thuyết chính là lên cơn.

      @LạcLạc
      vanlactamviem, PhongVy, Phong Vũ Yên9 others thích bài này.

    3. Tĩnh Nhu

      Tĩnh Nhu Well-Known Member

      Bài viết:
      62
      Được thích:
      551
      Chương 48: Ôn Noãn Noãn xa gả.

      Editor: Tĩnh Nhu

      Beta: Hằng Lê


      Ngày tám tháng tám, Ôn Noãn Noãn thực lễ cập kê.

      Trong buổi lễ, Ôn Noãn Noãn mang đầu trâm cài tóc phượng hoàng vương cánh sáu mặt được nạm ngọc thất bảo do Tiêu Dao vương sai người suốt đêm mang đến, mặc bộ lễ phục mẫu đơn đỏ, hai tay cầm dải lụa đỏ hướng tổ mẫu, đại bá phụ, đại bá mẫu, nhị bá phụ, nhị bá mẫu, cha, nương, và các trai cùng chị dâu hành lễ. Dung mạo của nàng nõn nà, dáng người thướt tha, khí độ ung dung đẹp đẽ, người toát ra khí thế uy nghi đoan trang sẵn có của hoàng nữ (*).

      (nữ nhân hoàng gia)

      Những người đến tham dự buổi lễ đều có cùng cảm nghĩ: Hoàng gia đúng là mắt tinh nên nhận biết ngọc quý, đem thiếu nữ bình dân nhưng có lai dòng máu hoàng tộc thu về để lạc chốn dân gian. Bọn họ hẹn mà cùng nhất trí cho rằng hậu duệ của Phượng Linh quận chúa chính là đối tượng đám hỏi tốt nhất cho gia tộc.

      Ngày mười ba tháng 8, đội ngũ đón dâu từ kinh thành cũng đến Ninh Dương thành, sứ giả đón dâu là Lễ bộ chính tam phẩm tả thị lang Vân Tĩnh Đường, vị Vân đại nhân này chính là lục đệ của Hà Ôn hầu. Cùng đến với , ngoại trừ tám cung nữ và tám thái giám còn có ba trăm ngự lâm quân.

      Ngày mười bốn tháng tám, Tả thị lang Vân Tĩnh Đường đến bái phỏng Phượng Linh quận chúa, đưa đến bên cạnh Ôn Noãn Noãn hai thái giám và tám cung nữ. Ôn phủ lúc này mới biết được ba trăm ngự lâm quân là do hoàng thượng phái tới để bảo vệ cho Tiêu Dao vương phi tương lai cùng đồ cưới của nàng,

      Đảo mắt liền đến ngày mười lăm tháng tám, cả Ôn phủ lại cùng nhau quây quần đón trung thu, ăn bánh trung thu. Dù ánh trăng sáng, nhưng cũng làm cho lòng mọi người thấy vui lên được, bởi vì sáng sớm ngày mai, Ôn Noãn Noãn liền phải xa gả, còn là gả cho vương gia hoàng tốc, bọn họ thể nào thường xuyên thăm Noãn Noãn như thăm đại tỷ được.

      Ôn Noãn Noãn ngồi giữa tổ mẫu và mẫu thân, cầm khăn tay ngừng lau nước mắt. Nhân sinh khổ nhất là ly biệt, khăn tay các nàng cũng đổi ba bốn cái.

      Cuối cùng vẫn là do đại lão gia Ôn gia đứng lên khuyên nhủ: "Nương, sắc trời còn sớm, ngày nên về phòng nghỉ ngơi thôi. Ngày mai Noãn Noãn còn phải dậy sớm trang điểm, ngài còn phải đích thân chải đầu cho nàng nữa." Rạng sáng mai, đội ngũ xe ngựa do Ôn phủ thuê tới, binh lính do triều đình phái tời cùng gia đinh Ôn phủ chuyển đồ cưới lên xe, cho nên tối nay từ Ôn đại cho tới Ôn thất đều được nghỉ ngơi phải giúp chủ trì đại cục.

      Ôn tam phu nhân cũng vội vàng khuyên nhủ: "Nương, Noãn Noãn phải rồi sao? Tiêu Dao vương cho phép con bé thường xuyên về nhà thăm chúng ta mà. Trước đây tiêu Dao vương vẫn thường dùng tên giả Vân Chiến, nhất định là do thường xuyên có công vụ đặc biết, những lúc ngài ấy ở nhà, Noãn Noãn có thể về đây ở lại mà." Đều nữ nhi gả ra ngoài như bát nước đổ , nữ nhi gả còn muốn về nhà mẹ đẻ rất dễ dàng, thậm chí nữ nhi xa gả coi như từ đó còn liên hệ được với nhà mẹ đẻ. Tiêu Dao vương hứa hẹn như thế với Noãn Noãn chứng tỏ ngài rất coi trọng Noãn Noãn.

      Ôn lão phu nhân gật gật đầu, khàn giọng , "Con đúng, mọi người cũng trở về phòng , ngày mai chúng ta đều cần phải dậy sớm." xong, bà liền vịn tay Ôn Noãn Noãn cùng Ôn tam phu nhân đứng dậy.

      Ôn lão gia, phu nhân và các vị thiếu gia, thiếu phu nhân liền đứng dậy tiễn bà rời .

      Ôn Noãn Noãn hầu hạ lão phu nhân nghỉ ngơi xong, lại tiễn mẫu thân về phòng của mình, sau đó mới mang theo Hồng Lăng, Lục La quay về Lan Tâm viện.

      Ngày mai, nàng xuất giá. Kiếp trước nàng xuất giá với rất nhiều tiếc nuối, sau khi trọng sinh lại có chút viên mãn, hy vọng tính tình kiếp này của Vân Trạm ngoan bạo ngược như kiếp trước, nàng có thể cùng bình an sinh sống bên nhau.

      ----

      Sáng sớm, ma ma gác đêm liền đánh thức Ôn Noãn Noãn dậy, đèn đuốc trong viện liền được thắp lên sáng như ban ngày. Ôn Noãn Noãn ngâm mình trong thùng tắm phủ đầy cánh hoa, sau đó để nha hoàn cùng cung nữ hầu hạ giúp mình mặc áo yếm và tiết khố vào, bên ngoài phủ thêm áo khoác đỏ thẳm ra gian ngoài bước lại ngồi trước bàn trang điểm.

      Thời điểm nàng tắm, Ôn lão gia và các vị phu nhân toàn bộ đều đến. Đợi nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm, Ôn tam phu nhân liền lấy ra hai sợi bông giúp nàng xe hết lông tơ mặt. Ôn lão phu nhân đeo kính lão lên, cầm lược bạch ngọc tự mình giúp Ôn Noãn Noãn chải tóc.

      " chải tới cùng, hai chải răng long đầu bạc, ba chải con cháu đầy nhà. Có đầu có đuôi, đời này luôn được phú quý." Bà run giọng thầm chúc phúc, hy vọng cháu có thể giống như mình, cả đời nhận được sủng ái của phu quân, ốm đau bệnh tật, khi lớn tuổi con cháu đầy nhà.

      Bọn nha hoàn bưng tới trà đường đỏ cùng đậu phộng và nắm hạt mè, các phu nhân ngồi cạnh nhau, cầm chiếc đũa son ngụ ý sớm sinh quý tử, ăn bánh cát tường như ý cho bữa sáng.

      Sau khi ăn xong, nhị phu nhân liền giúp Ôn Noãn Noãn trang điểm, kẻ mắt thoa son. Ôn gia huynh muội đều có làn da trắng mịn, nên Ôn gia tỷ muội rất ít khi thoa phấn.

      Đợi cho Ôn Noãn Noãn trang điểm xong, đại phu nhân và tam phu nhân liền lấy bộ giá y hoa lệ ra, giúp Ôn Noãn Noãn mặc vào. Ôn lão phu nhân bắt đầu búi tóc giúp nàng, mái tóc đẹp đẽ quý giá nhưng vượt quá giới hạn lễ nghĩa, đem đứa cháu của mình trang điểm giống nàng công chúa mang đầy quý khí.

      Sau khi tân nương tử rửa mặt trang điểm liền ngồi trong phòng nghỉ ngơi, chờ đến giờ lành liền xuất môn.

      Ôn phủ giăng lụa đỏ treo đèn hoa, ở cửa chính, tiếng pháo hoa, tiếng trống nhạc rộn ràng, những khách nhân được mời tới tham dự lễ xuất giá của Ôn phủ nữ nhi sớm có mặt. Nếu là trước đây, họ đợi đến giờ lành mới tới, nhưng Ôn nhị tiểu thư là xa gả, tới giò lành là xuất phát rời , nên họ phải đến sớm hơn.

      Ôn phủ hôm nay chật kín người, đồ cưới cũng được chất hết lên xe ngựa, Ôn ngũ, Ôn lục và Ôn thất thay nhau kiểm tra xem dây buộc có chắc chắn chưa. Tiểu muội của bọn họ gả quá xa, những xe chở của hồi môn này cũng phải mất mười bảy mười tám ngày hành trình mới tới nơi được.

      Ôn phủ gả nữ nhi, lại là gả cao cho đệ đệ của Hoàng đế, người dân Ninh Dương thành và người dân ở các thành trấn lân cận đều đến xem Ôn phủ mong dính được chút khí vui mừng.

      những chiếc xe ngựa lớn chở gia cụ được phủ nhiều tầng vải đỏ, có nhiều người sớm được biết, đó là chiếc giường làm bằng gỗ tử đàn khắc hoa hải đường thiếp vàng, giá trị vạn lượng bạc trắng.

      Đồ cưới đều được đưa lên xe, những người vây xem đều biết được đồ cưới có tất cả bao nhieu rương, nhưng mọi người ai cũng biết đồ cưới của nhị tiểu thư khẳng định vượt xa của đại tiểu thư.

      Đếm số xe ngựa chở đồ cưới, mọi người phi thường khiếp sợ, đồ cưới của Ôn nhị tiểu thư có tổng cộng ba mươi hai xe. Ôn gia là trong các phú thương giàu nhất trong số các phú thương của hơn mười thành trấn phụ cận Ninh Dương thành, lần này gả nữ nhi tốn hết bao nhiêu gia sản đây?

      chiếc xe ngựa xa hoa màu đỏ dừng bên cạnh Ôn phủ, bốn vách chung quanh hề pha lẫn bất cứ màu nào, đầu ngựa quấn lụa đỏ, thắt tú cầu do con ngựa màu trắng kéo, hai mã phu mặc y phục màu xanh, bên hông buộc đai lưng màu đỏ thoạt nhìn có chút cường tráng.

      Trong đại sảnh Ôn phủ, Ôn đại lão gia, Ôn nhị lão gia cùng biểu huynh Tả thị lang Vân Tĩnh Đường chuyện, ngày tốt họ chờ đợi cuối cùng đến. Ôn nhị lão gia mang theo bốn huynh đệ Ôn gia tiếp đãi khách nhân đến ăn mừng.

      Ôn lão phu nhân mang theo các vị phu nhân khác đến tiền viện. Ôn đại lão gia, tam gia cũng Vân Tả thị lang liền bước tới nghênh đón Ôn lão phu nhân, mời nàng đến ngồi xuống ở vị trí chủ vị.

      bao lâu sau, nhũ nương bước vào thông báo, tân nương tử từ khuê phòng ra.

      Tiền viện lại rộn vang tiếng nhạc. Thái giám, cung nữ và các nha hoàn ma ma tiền hô hậu ủng chậm rãi đỡ tân nương đến tiền viện.

      Chủ nhân Ôn phủ, sứ giả đón dâu, còn có các khách nhân có thân phận cao quý đều đứng theo thứ tự ở trước cửa. Đầu đội khăn đỏ, Ôn Noãn Noãn quỳ xuống bồ đoàn cúi chào từ biệt người thân.

      “Noãn Noãn, sau này con là vợ người ta còn là nữ nhi của Ôn phủ nữa, con cần phải khiêm tốn, kính cẩn nghe lời và hiếu thuận với mẹ chồng, tôn kính phu quân, đối xử hòa ái với các chị em dâu,….” Ôn lão phu nhân dặn dò nàng trước khi xuất giá.

      Ôn Noãn Noãn cúi đầu, ôm chầm lấy hai chân Ôn lão phu nhân bật khóc lớn. Trong tiếng trống nhạc, các vị phu nhân đều che mặt khóc, Ôn lão phu nhân hai mắt cũng đẫm lệ ôm lấy Ôn Noãn Noãn.

      Gả nữ nhi là vui mừng, nhưng gả nữ nhi cũng có nghĩa là phải chia lìa cốt nhục. Các phu nhân bi thương mà khóc, các vị lão gia, thiếu gia cũng thầm rơi lệ.

      Quan mai mối thấy đến giờ nên lên tiếng thúc giục, khuyên Ôn Noãn Noãn mau ngồi vào kiệu hoa.

      Ôn lão phu nhân buông Ôn Noãn Noãn ra, Hồng Lăng và Lục La nâng nàng dậy, Ôn lão phu nhân cầm lấy tay Ôn Noãn Noãn cởi vòng tay phúc lộc thọ mà mình đeo hơn năm mươi năm ra đeo vào tay nàng.

      "Noãn Noãn, vòng tay này là do Thái tổ hoàng đế trước khi đăng cơ ban cho bà nội, giờ bà nội tặng lại cho con, mong rằng Thái tổ hoàng đế nhân ái cũng che chở cho con." Bà nức nở . Đương kim hoàng thái hậu nếu có ý định làm khó dễ nàng cũng phải đắn đo mặt mũi Thái tổ hoàng đế.

      "Cảm ơn bà nội." Ôn Noãn Noãn lập tức quỳ lạy tạ lão tổ mẫu nhân từ. Quận Linh quận chúa mặc dù làm trái ý muốn của Thái tổ hoàng đế mà gả cho thương nhân, Thái tổ cho dù tức giận nhưng cùng xóa bỏ phong hào quận chúa của bà, chứng tỏ ngài vẫn rất khoan dung với bà.

      "Giờ lành đến, bỏ lỡ tốt. Quận chúa nương nương, ngài mau để vương phi nương nương lên kiệu hoa thôi." Vị quan mai mối lưng đeo thắt lưng đỏ sẫm đứng bên trái xong, thúc giục đội nhạc lễ dùng sức gõ chiêng trống, kêu họ thổi lên khúc ly biệt.

      "Bà nội, cha, nương, đại bá phụ bá mẫu, nhị bá phụ bá mẫu, Noãn Noãn bất hiếu." Ôn Noãn Noãn xong liền nặng nề dập đầu, sau đó liền bị Hồng Lăng, Lục La nâng dậy bước ra ngoài.

      Ôn lão phu nhân đứng trước sảnh, nhìn người hầu đưa Ôn Noãn Noãn khuất bóng sau bức tường.

      "Oanh oanh----" "Bùm bùm----" Tiếng pháo đinh tai nhức óc, chiếc xe ngựa xa hoa thắt dây tơ hồng đỏ rực đứng trước cửa Ôn phủ, bốn con bạch mã được trải qua huân luyện bị tiếng pháo làm cho kinh sợ.

      Ôn Noãn Noãn ngồi lên xe ngựa, Hồng Lăng, Lục La cùng hai thiếp thân nha hoàn cũng theo sau lên xe. Thái giám và cung nữ do Tiêu Dao vương phủ phái tới ngồi xe ngựa ở phía sau.

      Lễ xuất giá của nàng lúc này có nhiều điểm bất đồng so với kiếp trước, lúc này đây đoàn xe chở đồ cưới của Ôn Noãn Noãn nhiều hơn rất nhiều, có ba vị huynh trưởng đưa gả, hai người giúp nàng phụ trách quản lý đồ cưới của nàng.

      Ôn Noãn Noãn rất cao hứng lần này lại có thể xuất giá từ nhà của mình, lại có thể gả cách đường hoàng vang dội, chỉ là có chút đau đầu cảm thấy xuất giá thế này có phải quá xa hoa hay , thế này có khiến các hào môn khuê tú ở kinh thành đố kỵ hay .

      Hi vọng kiếp này nàng có thể thuận lợi sinh sống.

      Hi vọng Ôn phủ vĩnh viễn bình an, vạn như ý.

      Nàng vén góc khăn trùm đầu, nhìn xuyên qua mành xe màu đỏ thương tâm nhìn những người ở bên ngoài.

      @LạcLạc
      vanlactamviem, PhongVy, Phong Vũ Yên14 others thích bài này.

    4. thienbinh2388

      thienbinh2388 Active Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      182
      Hy vog kiep nay noan noan hanh phuc:yoyo14::yoyo14::yoyo14:
      tinhnhu2711Tĩnh Nhu thích bài này.

    5. Tĩnh Nhu

      Tĩnh Nhu Well-Known Member

      Bài viết:
      62
      Được thích:
      551
      Hahaha, theo định luật của truyện xuyên , thường kiếp tại nam nữ 9 đều hạnh phúc hơn kiếp trước. :uong2::uong2:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :