1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Ác Phu Cường Sủng Thê - Văn Hội (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      thank bạn

    2. Mikkievu

      Mikkievu New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      2
      Thank editor nhìu :)
      HomecatAlice Lai thích bài này.

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 42: Bị bắt cóc

      Nơi này thể ở lâu, suy nghĩ lập tức lóe lên, nàng cười chào từ biệt người đàn ông trung niên, xoay người định rời .

      “Công tử, ngươi muốn tìm người vào tiệm lúc nãy ư?” Người trung niên vuốt vuốt chòm râu, giọng chứa ý cười.

      Lời chứa thành ý ràng, lại khiến nàng biết nên đáp lại thế nào, Lý Minh Kỳ dừng bước chân định rời , nghe người trung niên tiếp: “Ngươi tới chậm bước, người đó theo cửa sau rời rồi.”

      rồi? Vẻ mặt nàng lập tức thay đổi, chẳng lẽ bị y thị phát ? Xem ra mình vẫn quá mức non nớt. Chút ngập ngừng này bán đứng nàng, người trung niên duyệt người chưa tới ngàn cũng quá tám trăm, ngón trỏ trong tay áo giật giật, “Nơi này chuyên mua bán người chết, chẳng lẽ ngươi muốn biết gì?”

      Lý Minh Kỳ dấu vết lùi về phía sau hai bước, nghe vậy cười : “Liên can gì đến ta chứ? Vãn bối cáo từ.” Hay cho câu mua bán người chết, mua mạng bán mạng, lời liền tước đoạt mạng người.

      Cửa gió tự đóng lại, Lý Minh Kỳ đột nhiên quay người, mặc dù người trung niên trước mắt ngồi xe lăn lại vẫn cao lớn hơn nàng, “Tiền bối có gì chỉ dạy?”

      Người trung niên buồn cười nhìn vẻ đề phòng của nàng, “Đừng sợ, chỉ là có duyên với ngươi, nên muốn hỏi ngươi vài chuyện.”

      “Chuyện gì?” Căng thẳng chắc chắn phải có, nàng cũng dám xác định người này có thể nổi giận giết người .

      “Ngươi có thể xem hiểu bức tranh tường?” Hai tay của ông khô héo như móng vuốt, mười ngón nhọn lộ ra màu xám trắng, vừa nhìn là biết người có bệnh lâu ngày. Lý Minh Kỳ theo hướng ngón tay ông nhìn lại, chính là bức tranh đó, nàng có chút hiểu ý của ông ta, dựa theo lời ông hỏi lại: “Nếu vãn bối đoán lầm, đây là bức Quan tưởng đồ.” Chỉ người tài năng, từng trãi, trong sáng nhìn xem mới biết, đương nhiên cũng có vài kẻ nghiệt trời sinh, hiểu, ví như người nào đó.

      Người trung niên cười ha ha, ngón trỏ vẽ giữa trung, mỗi nét đều sắc nhọn như đao kiếm, giống viết mà như sát phạt. Lý Minh Kỳ nheo mắt lại, nâng cao đề phòng, nhìn tỉ mỉ ràng là viết chữ, nhưng chữ này mờ mịt, khiến người ta nhìn mà , khi ngón tay buông xuống, chữ cũng tiêu tan, mọi việc xảy ra quá nhanh, căn bản cho người ta cơ hội nhìn , “Ngươi nhìn ra chữ gì chưa?”

      Lý Minh Kỳ nghiêng đầu, quả thấy , ngực nặng trĩu từng cơn, có chút tắt nghẽn, là chữ gì? Nàng nhắm mắt nhớ lại, chữ viết giống như con rắn bạc uốn lượn trong đầu, cuối cùng định hình, đợi khi nàng mở to mắt, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, “Là chữ ‘Duyên’.”

      Trong mắt người trung niên phát ra ánh sáng rực rỡ, cười vang sung sướng, giọng rất réo rắt, khiến người ta liên tưởng đến cảm giác vui sướng của diều hâu chao liệng chín tầng trời, “Rất tốt, rất tốt.”

      Tốt gì chứ? Lý Minh Kỳ cực kỳ khó hiểu, da đầu bắt đầu kéo căng, “Tiền bối có ý gì?”

      có gì, ngươi .” Người trung niên đẩy xe lăn lướt ngang qua sau lưng nàng. Lý Minh Kỳ cảm thấy ông chưa hết ý, lại biết mình thể dò xét hỏi thêm được gì, ông ấy để mình , lúc này còn đợi đến khi nào?

      Cửa kẽo kẹt tiếng, bị người mở ra, người trung niên quả nhiên cản nàng, đợi nàng rồi, từ phòng trong có gã sai vặt mặc áo xanh bước ra, “Chủ nhân, ngài vừa cười.” mặt y tràn đầy vui sướng.

      Người trung niên thở dài hơi, “Ta đợi hơn mười năm, rốt cục chờ được người hợp ý, nếu chuyện này thành công, ta có thể yên nghỉ rồi.”

      “Chủ nhân, ngài lại lung tung rồi. Nếu ngài muốn nhận đồ đệ, giao dịch này đương nhiên thể làm, chỉ là thân phận của nương này thế nào, bảo Thanh Y bang của ngài tra xét thử xem nhé?” Gã sai vặt áo xanh cung kính cúi đầu chờ lệnh bên cạnh.

      “Chưa cần, gần đây giang hồ khá hỗn loạn, e là sắp có chuyện lớn, cứ tùy duyên thôi.” Người trung niên đè nén ý tưởng thu nhận đồ đệ, tay phải ông đè lên bức họa, hình nữ tử đó chính là Lý Minh Kỳ.

      “Chủ nhân, gần đây trong Lâu có vài động tĩnh lớn, ngài về xem thử ư?”

      về, mặc cho bọn họ gây rối .” Ông xua xua tay, “Ngươi đuổi người , giao dịch này, ta nhận.”

      Thanh Y thấp giọng vâng lời, lặng yên tiếng động lui ra nhà sau.

      Trong phòng yên tĩnh, người trung niên nhìn Quan Tưởng đồ tường, ánh mắt từ từ híp lại thành đường, “Chỉ vừa chớp mắt, kéo hơi tàn hơn hai mươi năm, Thiên Tư huynh, có huynh, ta sống ngày dài bằng năm.”

      Huyết Sát lộ vẻ hiểu, gã sai vặt áo xanh trước mắt vừa mới gì? nhận? “Vì sao? Cho ta lý do?” Chẳng lẽ tay Trầm Ngạn Khanh dài vậy sao, duỗi đến nơi này? Tuyệt đối thể.

      Gã sai vặt Thanh Y nhã nhặn đáp, “Ngươi nên tìm cách khác , hôm nay tâm tình chủ nhân nhà ta tốt, cho nên nhận giao dịch.”

      Huyết Sát hết cách, đành lấy lại tiền đặt cọc, y thị tin, giết người đó lại khó đến như vậy.

      Lý Minh Kỳ rời khỏi Nhất Ngôn đường, ánh mặt trời chiếu lên người, thực ấm, nàng lại nhịn được rùng mình cái, tiếp đó nổi da gà toàn thân. Việc hôm nay nghĩ thế nào cũng thích hợp, Huyết Sát đến đây vung tiền mua mạng của nàng ư? Vì sao nam nhân trung niên kia lại thả mình ? Còn tỏ vẻ muốn lại thôi?

      Nàng vỗ vỗ cái đầu càng ngày càng hỗn loạn, xem ra, nàng cần nhanh chạy khỏi đây. Nắm chặt túi vải người, vốn định quay lại Tùng Hạc lâu thanh toán tiền phòng, ngờ dưới lầu chém chém giết giết, bàn ăn là nơi tan tành nhất. Trong khách điếm chẳng thấy bóng dáng chưởng quầy và tiểu nhị đâu, hẳn trốn rồi, dân chúng lại đường đều vòng nẻo khác, sợ rước lấy họa sát thân.

      Tim Lý Minh Kỳ đập mạnh, giang hồ báo thù? Nhưng cũng thể cả gan trắng trợn hành hung như vậy chứ? Quan phủ nha dịch đều ngồi sao? chứng minh, trước khi còn chưa phân thắng bại, chưa có tai nạn chết người, mấy chuyện này quan sai quả nhiên mặc kệ.

      Đánh nhau cũng lâu lắm, bên ràng địch lại, từ cửa sổ lầu hai ngã xuống, khéo lại rơi xuống trước người Lý Minh Kỳ. Lý Minh Kỳ cúi đầu nhìn lại, là vị nương mặt mày sắc sảo, lúc này khóe môi chảy máu, hẳn là bị thương , thân thể vừa mới rơi xuống lập tức bật đứng lên, huýt sáo tiếng, từ ngõ con ngựa cao to chạy đến.

      Tùng Hạc lâu có hơn mười người áo xanh cầm đao, vẻ mặt lạnh như băng, chút cảm xúc, thấy nàng ta cưỡi ngựa muốn chạy trốn, đều đuổi theo.

      Nữ tử xoay người lên ngựa, động tác vô cùng lưu loát dứt khoát, vầng trán toát vẻ hào hùng. Đều là nương, nếu mình có được chút ít bản lĩnh của nàng ta tốt. Lý Minh Kỳ còn tự tiếc nuối, lại bị nàng ta dùng khí thế kẻ cũng chẳng tha túm lấy, gió gào thét bên tai, miệng ngậm đầy cát, nàng vung hai tay, nổi giận, “Này, ta và ngươi oán chẳng thù, ngươi bắt ta làm gì?”

      Nữ tử tát cái lên thắt lưng nàng, đè thấp giọng : “Nếu muốn giữ mạng đừng lời vô nghĩa.”

      Lý Minh Kỳ suy yếu nghe theo, xem ra đến đâu cũng gặp xui, nữ tử túm lấy nàng chạy thoát khỏi đám người đuổi theo phía sau, dừng lại bên bờ sông . đợi Lý Minh Kỳ lên tiếng, nữ tử lôi kéo nàng vào rừng cây, cho vặn hỏi, : “Mau, cởi quần áo ra.”

      “Cởi ... Cởi quần áo làm gì?” Ta cũng là nương đó, khụ, định gì vậy chứ, Kỳ Kỳ, ngươi nghĩ quá nhiều rồi.

      “Đừng nhiều lời, bảo ngươi cởi liền cởi .” Nữ tử có chút sốt ruột, đồng thời e ngại có kẻ đuổi theo.

      Lý Minh Kỳ khóc ra nước mắt, hai tay túm chặt vạt áo mình, cảnh giác nhìn nàng ta, “Vị nương này, có gì từ từ mà , rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

      Nữ tử khoanh tay ôm ngực, tuy sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nhưng lại vô cùng khí thế, lạnh lùng nhìn nàng, : “Ngươi nghĩ chuyện hay gì vậy? Cởi nhanh .” Dáng vẻ như ‘ngươi còn lời vô nghĩa ta tự mình cởi giúp ngươi’.

      Lý Minh Kỳ chợt hiểu, người nọ muốn hoán đổi quần áo, dương đông kích tây? Cởi ư? Cởi cái lông á, vốn nghĩ ngươi đáng thương, ngờ ngươi lại ức hiếp người thà. Lý Minh Kỳ liền dậm chân, thân mình đột ngột rời khỏi mặt đất, nhàng nhảy lên ngọn cây, vốn muốn rời , lại nghĩ đến bộ dạng đáng thương của vị nương bị người đuổi giết kia, chợt dừng bước, mắt đảo quanh, nàng cười : “Có phải ngươi muốn bộ quần áo này của ta ?”

      Nữ tử vừa nghe thấy giọng nàng, lông mi liền nhướng lên, người rướn định đuổi theo liền dừng lại, kinh ngạc : “Ngươi là nương?” Thiên hạ to lớn việc lạ gì có, thuật Dịch Dung này quá khéo léo.

      “Đúng vậy, ngoài quần áo ta còn có thể cho ngươi mặt nạ da người, bất quá ngươi phải giúp ta việc.” Lý Minh Kỳ từ cành cây nhảy xuống, lấy từ trước ngực ra lọ thuốc chữa thương, nàng tuyệt đối thừa nhận mình bị hiệp khí của nàng ta hấp dẫn, “Này, đây là ý tốt của ta, ăn hay tùy ngươi.”

      Nữ tử nhận lấy xem thử, là Ngưng Hương hoàn, thuốc chữa thương khôi phục khí huyết bậc nhất, hiếm khi gặp được, chỉ ít môn phái lớn nổi danh mới có, nữ tử bị mình bắt lầm trước mắt này rốt cuộc là người phương nào? Rất thần bí. Dùng ánh mắt duyệt người vô số nhìn nàng cả nửa ngày, cũng nhìn ra ác ý của nàng, rốt cuộc là tiểu thư khuê các nhà nào vậy? Nàng ta híp mắt, đột nhiên ngũ tạng như cuộn trào, đường chạy trốn, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, giờ thành nỏ hết đà, chút do dự há mồm nuốt viên thuốc xuống, sau đó tựa vào thân cây bắt đầu vận khí chữa thương, chỉ là thanh kiếm vẫn đặt đầu gối, lúc nào cũng có thể vùng dậy giết người.
      Last edited by a moderator: 24/4/16
      amandatruc, tart_trung, Tồn Tồn39 others thích bài này.

    4. Neavah Redneval

      Neavah Redneval Well-Known Member

      Bài viết:
      593
      Được thích:
      449
      thanks truyện càng ngày càng hay a

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      thích trọng sinh , ^^
      yukisaka thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :