[Xuyên không] Sủng Phi – Nguyệt Phi Nhiêu (Update C71) DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Byn.Small

      Byn.Small Well-Known Member

      Bài viết:
      137
      Được thích:
      2,532
      Sau thời gian dài bận tối mặt cuối cùng ta cũng trở lại, mở hàng mùng 10 đón thần tài nào!
      Mặc dù post truyện lại nhưng ta vẫn bận làm+h.thành luận án nên ta rất ít time ed, cho nên có thể ta hk pst truyện đủ số chương/tuần, mấy nàng bỏ quá cho ta! Nhưng ít nhất vẫn 1c/tuần nhé!


      Chương 56

      Lúc Tào nhũ nương đến thư phòng, mặt Triệu Thanh Trạch chút biểu cảm ngồi ghế.

      Mắt Tào nhũ nương nhìn về phía ngón tay Triệu Thanh Trạch ngừng gõ lên mặt bàn, mặt lộ ra tươi cười nhàn nhạt. Bà chăm sóc từ đến lớn, tự nhiên biết dáng vẻ này, chính là lúc lo lắng.

      "Hoàng Thượng."

      Tào nhũ nương tới trước bàn, hành lễ.

      "Nhũ nương cần đa lễ." Triệu Thanh Trạch từ ghế đứng lên, tới trước cửa sổ, lại gì.

      Đương nhiên Tào nhũ nương nhìn ra biểu lần này của , kỳ chờ bà chuyện.

      "Hoàng Thượng cần phải lo lắng, nô tỳ khuyên Trần phu nhân, tại nhũ nương vào phòng cho Tiểu hoàng tử Điện hạ bú sữa."

      "Trẫm xem."

      Triệu Thanh Trạch nghe xong lời này, có chút khẩn cấp muốn về phòng.

      Tào nhũ nương lại nhanh chóng lên tiếng ngăn cản: "Hoàng Thượng, có thể cho lão nô biết xảy ra chuyện gì ?"

      Triệu Thanh Trạch thu hồi chân bước ra, thấy Tào nhũ nương mỉm cười nhìn , hơi thở dài hơi, mở miệng : " với Tào nhũ nương cũng được. Ngươi người bình thường ôn thuận như vậy, hôm nay đoạt đứa rối khóa mình cùng đứa trong phòng."

      "Lão nô có thể hiểu Trần phu nhân, Trần phu nhân cũng phải người thích đùa giỡn."

      Tào nhũ nương nghe vậy cười như cũ, bình thản trần thuật.

      "Ý Nhũ nương Trẫm hiểu, chuyện hôm nay, quả thực Trẫm có sai, nên mang A Mãn Triêu Dương cung u. Nhưng A Mãn còn như vậy, nó lại hiểu, Trẫm chỉ mang nó đến cho Phụ hoàng xem chút..."

      Triệu Thanh Trạch nắm tay gõ mặt bàn, nhíu mày : "Xem ra Trẫm quá dung túng nàng, khiến nàng càng ngày càng để Trẫm vào mắt."

      "Hoàng Thượng thể như vậy, lão nô nhìn thấy trong mắt Trần phu nhân, nàng đối với Hoàng Thượng là tấm chân tình." Tào nhũ nương dừng chút lại , "Nữ nhân làm mẫu thân, đứa bé còn , tự nhiên để ý chút. Nếu nữ nhân ngay cả đứa cũng thương, đó mới đáng để Bệ Hạ thương ."

      Triệu Thanh Trạch nghe vậy, mặt hơi rung động, quay đầu nhìn về phía Tào nhũ nương mỉm cười nhìn .

      "Hoàng Thượng còn nhớ khoảng thời gian bị quyển cấm ? Trần phu nhân tự mình chăm sóc Bệ Hạ, thậm chí ngày ba bữa của Bệ Hạ cũng tự mình làm. Khi đó, lão nô cảm thấy, nữ nhân chăm sóc trượng phu mình như vậy, tương lai mẫu thân tốt."

      Triệu Thanh Trạch nghe vậy, hạ mắt xuống, mở miệng : "Nữ nhân này, sinh đứa , chỉ sợ tất cả trọng tâm đều đặt người đứa . Vì đứa , từ thủ đoạn..."

      "Đây là Bệ Hạ Trần phu nhân?" Tào nhũ nương nghe vậy có chút kinh ngạc.

      Triệu Thanh Trạch cũng biểu thị gì, chỉ : "Nữ nhân, chỉ sợ đều như vậy."

      "Bệ Hạ, lời này coi như tính cả lão nô a!" Khóe mắt Tào nhũ nương cười lên nếp nhăn nhợt nhạt, "Coi trọng đứa , lão nô thừa nhận, năm đó lúc lão nô vừa sinh Thụy nhi, tổng cảm thấy thương thế nào cũng đủ, sau này tiến cung làm nhũ nương của Bệ Hạ, tuy rằng lão nô cảm thấy vinh hạnh, nhưng vẫn cảm thấy thua thiệt Thụy nhi, lúc trở về, đều hận thể móc trái tim ra đưa cho Thụy nhi, ngay cả cha Thụy nhi cũng phải ghen..."

      "Nhũ nương, kỳ ..."

      Triệu Thanh Trạch do dự chút, dường như muốn cái gì.

      Tào nhũ nương lại cười : "Bệ Hạ, ra tâm tình Trần phu nhân cũng giống như lão nô, đều muốn tốt với đứa của mình. Chỉ là, từ thủ đoạn, gậy tre đánh chết thuyền người. Lão nô tính tối nay mới nhắc lại, thế nhưng, lúc này cảm thấy vẫn nên với Điện hạ."

      "Nhũ nương !" Triệu Thanh Trạch lẳng lặng nghe.

      Tào nhũ nương thở dài hơi, chậm rãi : "Trần phu nhân xuất thân cung nữ, thân phận quá thấp, nhưng nàng và Bệ Hạ chung hoạn nạn, nay lại vì Bệ Hạ sinh hạ hài tử duy nhất, vì đứa , cũng nên cân nhắc tới thân phận Trần phu nhân."

      "Trẫm hiểu ."

      "Lão nô cũng biết Điện hạ là người có tình, tuyệt đối bạc đãi người bên cạnh, chỉ là... Trần phu nhân có thân phận, có căn cơ, cũng quá ôn thuận thành , lão nô cảm thấy... Hay là mời người chỉ bảo phen, Trần phu nhân thông minh, vậy lấy thời gian..."

      "Nhũ nương cảm thấy, Như Ý cần thay đổi chút?"

      Triệu Thanh Trạch lên tiếng hỏi lại.

      Tào nhũ nương gật gật đầu, kỳ từ trước đến nay những người xuất thân hèn mọn trong cung đều khó có thể ngồi địa vị cao, cũng hẳn là vì thân phận, chủ yếu là vì tố chất bản thân. Xuất thân danh môn, cho dù thông minh, nhưng từ tiếp thu giáo dục tốt, ít nhất cơ bản, là sai được. Xuất thân của nô tài và chủ tử là khác biệt lớn nhất, cũng phải do thân phận các nàng bất đồng, mà do từ tiếp nhận giáo dưỡng bất đồng.

      Như Ý xuất thân cung nữ, qua nhiều năm tiếp nhận giáo dục như vậy, chỉ giáo dục nàng thành người hẹp hòi, gặp chuyện cũng tụ mình làm chủ, nhút nhát có chủ kiến, thủ doạn xử lý mọi việc, vỏn vẹn dừng lại ở những thứ lúc trước nàng làm nô tài học được.

      Tào nhũ nương biết, nam nhân thường nghĩ đến những chuyện này, cũng chỉ có bà thờ ơ, mới có thể chú ý đến điểm này, bà thấy, Như Ý cũng là gỗ mục, tính tình cùng với cách xử của nàng tốt hơn rất nhiều so với những người cùng xuất thân cung nữ khác, ít nhất nàng hiểu bổn phận, được sủng cũng đến mức phô trương. Gần năm ở chung, bà cũng có tình cảm với Như Ý, tự nhiên hi vọng tương lai nàng có thể được thông thuận, được dễ dàng.

      Triệu Thanh Trạch nghe vậy lại nhàn nhạt cười chút, nhìn Tào nhũ nương hỏi: "Nhũ nương cảm thấy, Như Ý như bây giờ kỳ rất tốt."

      "Ý Hoàng Thượng..."

      Tào nhũ nương ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trong mắt Triệu Thanh Trạch lộ ra ý cười: "Nhũ nương, Trẫm thích Như Ý như tại. Nàng cần thiết thay đổi, cũng thể thay đổi."

      "Nhưng mà..." Tào nhũ nương do dự, biết có nên kiên trì tiếp hay .

      "Nữ nhân trẫm muốn, Như Ý làm được, trẫm cần là nữ nhân hoàn toàn dựa vào trẫm, hết thảy tất cả của nàng, chỉ có thể do trẫm cho nàng, nàng chỉ cần nhìn trẫm là được. Trẫm hi vọng, nàng học được cách bản thân dùng thủ đoạn cướp lấy..."

      "Nhưng mà, nếu như vậy, làm sao nàng có thể sinh tồn trong cung?"

      Nhất thời, Tào nhũ nương khó có thể tiếp thu ý nghĩ của Triệu Thanh Trạch, bà cảm thấy Triệu Thanh Trạch trước mắt có vài phần xa lạ.

      "Trẫm vẫn bảo vệ nàng."

      Trong tươi cười của Triệu Thanh Trạch mang theo chút cố chấp khó hiểu, Tào nhũ nương há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ thở dài hơi.

      Chim vẫn bị nuôi nhốt trong lồng vàng, có ngày đươc trả tự do, đến lúc đó làm sao sinh tồn.

      Hoàng Thượng, thể chỉ có nữ nhân, nay nàng tuổi trẻ mạo mỹ, dựa vào ân sủng và đứa , phong cảnh vô hạn, đến ngày nào đó dung nhan tan biến, mặt khác Hoàng Thượng có người mới, đến lúc đó nên giải quyết như thế nào.

      Tào nhũ nương nhịn được đa tâm sầu lo.

      "Nhũ nương còn chuyện gì ?" Triệu Thanh Trạch nhìn thoáng qua Tào nhũ nương, giống như chuẩn bị ra cửa.

      Tào nhũ nương chỉ nhàng câu: "Chuyện hôm nay, Hoàng Thượng đứng trách Trần phu nhân, tiểu Hoàng tử Điện hạ tuy , nhưng đứa bé càng , cảm giác đối với bên ngoài càng linh mẫn, nàng cũng chỉ lo lắng mà thôi!"

      "Trẫm biết."

      Triệu Thanh Trạch gật gật đầu, chuẩn bị rời khỏi thư phòng, đột nhiên, nghe thấy chuỗi thanh rung động, ngay ở ở dưới chân, giống như là chấn động.

      Tuổi Tào nhũ nương hơi lớn, nhất thời chân có chút đứng vững, vất vả vịn vào bàn, giá bút đặt bàn đột nhiên rơi xuống đất.

      "Địa chấn!"

      Tào nhũ nương hoảng sợ mở to hai mắt, hô về phía Triệu Thanh Trạch: "Điện hạ, mau chạy ra ngoài!"

      Triệu Thanh Trạch lại phen nâng Tào nhũ nương dậy, lôi kéo muốn chạy ra phía ngoài.

      Đặng Tiên từ ngoài phòng xông vào, hô to với Triệu Thanh Trạch: "Hoàng Thượng, nô tài đưa người đến chỗ rộng rãi."

      Triệu Thanh Trạch gật gật đầu, rồi lại đột nhiên nghĩ đến gì đó, hô to với Đặng Tiên chạy vào: "Như Ý và A Mãn đâu? Bọn họ có chạy ra kịp ?"

      "Nô tài biết."

      Lúc này Đặng Tiên có cố cũng trành khỏi mạo phạm, trực tiếp tiến lên chắn trước mặt Triệu Thanh Trạch, muốn hộ tống ra ngoài. Lúc nãy vẫn canh giữ bên ngoài thư phòng, làm sao biết chuyện hậu điện.

      Triệu Thanh Trạch lại thay đổi sắc mặt, phân phó Đặng Tiên: "Ngươi che chở nhũ nương ra ngoài."

      Dứt lời, cũng để ý những thứ vỡ nát ngừng rơi xuống, trực tiếp nghiêng mình chạy khỏi thư phòng.

      "Hoàng Thượng..."

      Tào nhũ nương muốn đưa tay ngăn cản, ngón tay chỉ chạm vào được góc áo. Bà đẩy Đặng Tiên đỡ mình, khàn giọng hô: "Đừng đỡ ta, nhanh ngăn cản Hoàng Thượng!"

      Thư phòng này cũng phải tiền điện Ngự Thư phòng, tuy rằng cách hậu điện xa, thế nhưng làm sao Hoàng Thượng có thể mạo hiểm, rốt cuộc tình hình địa chấn lần này, ai cũng biết.

      Trong lòng Đặng Tiên do dự chút, vội vàng dặn: "Tào mình nhanh chóng chạy ra ngoài."

      Dứt lời, liền nhanh chân đuổi theo hướng Triệu Thanh Trạch mới vừa rời .

      Triệu Thanh Trạch chạy ra khỏi thư phòng, liền nhìn thấy cung nhân ngoài phòng vội vàng chạy trốn, nhíu mày cái, mắt tìm kiếm người chạy ra từ hậu điện, chỉ liếc mắt, vẫn chưa nhìn thấy Như Ý và A Mãn.

      Địa chấn còn tiếp tục, thỉnh thoảng có cái gì rơi xuống liền có tiếng động mạnh vang lên, lòng nóng như lửa đốt, cũng dám ôm hi vọng, liền chạy thẳng đến hậu điện.

      "Hoàng Thượng..."

      Triệu Thanh Trạch còn chưa chạy vào hậu điện, đột nhiên lại có đám thị vệ đến chắn trước mặt : "Hoàng Thượng, chỗ này an toàn, bọn thần hộ tống người ra ngoài điện."

      "Nhanh hậu điện tìm Trần phu nhân và Đại hoàng tử..."

      "Hoàng Thượng..."

      Thị vệ đứng đầu nghe vậy nghiêm mặt, muốn ngăn cản, nhưng thấy Triệu Thanh Trạch dường như muốn chạy vào trong điện, vội vàng ngăn cản : "Hoàng Thượng, xin bảo trọng long thể, Trần phu nhân và Đại hoàng tử, thần phái người tìm."

      "Cút ra!"

      Sắc mặt Triệu Thanh Trạch dữ tợn, đẩy thị vệ che trước mặt , muốn chạy vào tẩm cung, lại thấy Như Ý ôm A Mãn bước chân xiêu vẹo chạy từ trong tẩm cung ra, Thược Dược và nhũ nương hộ tống phía sau.

      "Như Ý..."

      Triệu Thanh Trạch ổn định tâm thần, tiến lên đỡ Như Ý.

      "Thanh Trạch!"

      Mắt Như Ý hồng hồng, căng thẳng vô cùng, nhìn thấy Triệu Thanh Trạch trong lòng mới bình tĩnh chút.

      "Chúng ta ra ngoài điện."

      Triệu Thanh Trạch thấy nàng sợ tới mức mệt lử, liền bế A Mãn khóc nỉ non ngừng, đỡ nàng chạy ra ngoài điện.

      Như Ý là bị dọa, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, địa chấn nàng cũng chưa bao giờ gặp, địa chấn vừa bắt đầu, nàng còn chưa phản ứng kịp, đến khi Thược Dược hô to "Địa chấn", đầu óc nàng phản ứng chậm nhịp mới kịp đây là địa chấn. Trong đầu lên toàn là cảnh tượng thê thảm sau địa chấn Tứ Xuyên, Vân Nam kiếp trước xem mạng internet và TV. Nàng cũng có kiến thức trong việc tìm đường sống lúc địa chấn, nàng chỉ có thể dựa vào chút dũng khí, ôm lấy A Mãn chạy ra bên ngoài.

      Chạy đến chỗ trống trải sao!

      Nàng an ủi mình như vậy, lần đầu tiên nàng hận phòng ở này quá lớn, giống như chạy thế nào cũng chạy ra tới.

      Cho đến giờ phút này, trong lòng nàng vẫn là hoang mang rối loạn. vất vả chạy tới chỗ trống trải ngoài điện, Như Ý cảm thấy chân mình mỏi gần như thể đứng vững, thân thể kinh hoàng run run ngừng.

      "Đừng sợ, đừng sợ."

      Triệu Thanh Trạch vỗ lên lưng căng cứng của nàng, giọng an ủi.

      A Mãn được đưa cho nhũ nương phía sau bế, nhưng tiếng khóc nỉ non, lại vẫn dừng được. Triệu Thanh Trạch đỡ Như Ý, giọng : " sao."

      "Thanh Trạch, ta sao."

      Như Ý hít sâu hơi, cố gắng áp chế dư vị kinh hoàng vẫn qunh quẩn trong lòng mình, mở miệng .

      Địa chấn vẫn tiếp tục, càng ngày càng mãnh liệt, người từ bên trong chạy ra càng ngày càng nhiều, Như Ý nhìn thế giới lay động trước mặt, chỉ cảm thấy phòng ốc muốn sụp đổ, tay nàng nhịn được nắm chặt Triệu Thanh Trạch, chỉ là, biết kiến trúc chắc chắn trong Hoàng cung, có thể chịu nổi , mãi cho đến khi địa chấn chấm dứt, ngược lại phát sinh cảnh tượng khiến Như Ý hoảng sợ.

      "Xem ra, nơi này chỉ bị địa chấn ảnh hưởng."

      Triệu Thanh Trạch nhíu mày lại chút cũng có thả lỏng, chỗ bọn họ chỉ bị ảnh hưởng, mãnh liệt như vậy, vậy còn trung tâm địa chấn , tình huống thảm thiết cỡ nào.

      tại, may mắn duy nhất đó là, trận địa chấn này phải xảy ra vào buổi tối, chỉ sợ số người thương vong càng nhiều. Hơn nữa, địa chấn, mang đến chuyện làm ảnh hưởng đến , mà trước mắt chỉ có như vậy.

      Lúc này, lại biểu ra trước mặt Như Ý, ngược lại cười an ủi: "Nàng xem, hết rồi!"

      Như Ý còn sợ hãi gật gật đầu.

      "Đêm nay khoan hãy vào trong phòng, cũng biết còn tiếp diễn hay , ta sai người dựng lều bên ngoài. Nàng và nghỉ sớm chút."

      "Được." Như Ý biết Triệu Thanh Trạch có rất nhiều chuyện cần xử lý, cũng muốn khiến thêm loạn, thuận theo gật gật đầu.

      Đầu này Triệu Thanh Trạch an trí phụ trách, đột nhiên phát Tào nhũ nương chưa chạy đến, ngược lại khiến Triệu Thanh Trạch và Như Ý đều vô cùng giật mình.

      Sau sai người vào phòng tìm kiếm xem như trong cái rủi còn có cái may, Tào nhũ nương chỉ bị trượt chân xuống bồn hoa, bị thương nhưng cũng đả thương đến chỗ hiểm.

      Mà số người bị thương trong cung rất ít, chủ yếu là do bị vật rơi xuống làm bị thương, cũng đáng ngại.

      Trong cung lều trại nhiều, lúc này bị đem ra toàn bộ, cun cấp cho chủ tử dùng, mà đám cung nhân vì an toàn, cũng dám vào phòng, mà cầm vật chống lạnh, toàn bộ đều đứng ở chỗ trống trải.

      Như Ý và Triệu Thanh Trạch cùng dùng chung lều, tự nhiên sử dụng lều tốt nhất, dựng đứng lên giống như phòng ở, trong lều đặt lò thả than đỏ rực, ấm áp dễ chịu.

      Giường của A Mãn Như Ý đặt bên giường bên giường, có thể là do lúc nãy khóc mệt, lúc này ngủ say sưa, Như Ý uống canh an thần thái y sắc, biết có phải có thành phần an thần hay , nàng cũng có chút buồn ngủ.

      vất vả vừa mới ngủ, A Mãn đột nhiên khóc lớn, khiến nàng giật mình tỉnh lại. Mắt nàng nhìn thẳng tắp nhìn về phía A Mãn, lại thấy Triệu Thanh Trạch khom lưng ôm lấy A Mãn, thấy nàng mở mắt, ôn nhu cười chút, mở miệng : "Ta dỗ được rồi, nàng ngủ !".
      Layla06, amandatruc, heartheart78841 others thích bài này.

    2. Tranglinh0808

      Tranglinh0808 Active Member

      Bài viết:
      234
      Được thích:
      236
      Tks nàng được đọc là tốt rồi chỉ sợ nàng bỏ hố thôi
      Byn.Smallthuyt thích bài này.

    3. chennie

      chennie Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      63
      :-(ta cứ tưởng nàng bỏ hố rồi chứ. Mừng nàng comeback
      Byn.Small thích bài này.

    4. Byn.Small

      Byn.Small Well-Known Member

      Bài viết:
      137
      Được thích:
      2,532
      Các nàng thấy chỗ nào sai lội chính tả hay chưa êm ns ta pít vs, ta ed nhưng chưa dọc lại ak!!!
      Chương 57

      Như Ý lại ngồi dậy, mang giày xuống giường, tới cạnh giường của A Mãn, mở miệng : "Nàng mệt mỏi ngày, ngày mai, chỉ sợ còn rất nhiều chuyện phải bận rộn, vẫn là ta dỗ !"

      " có việc gì, lát A Mãn liền ngủ." Triệu Thanh Trạch cười cười, " tại đổi người chỉ sợ tỉnh."

      , Triệu Thanh Trạch liền thấy A Mãn nhắm mắt lại, phát ra tiếng hít thở đều đều.

      "Nàng xem, ngủ rồi!"

      Triệu Thanh Trạch giọng , tiếp đó muốn đặt A Mãn xuống giường .

      "Thanh Trạch, ngươi dỗ thêm lát, lúc này đặt xuồng, phỏng chừng A Mãn tỉnh." Như Ý kéo tay , giọng .

      Triệu Thanh Trạch gật gật đầu, lại dỗ chốc lát, mới đặt A Mãn xuống giường , tay Như Ý nhàng đắp chăn cho A Mãn.

      A Mãn được dỗ ngủ, trong lều lại yên tĩnh, lúc này, đột nhiên hai người đều cảm thấy lúng túng.

      Lúc nãy tai nạn trước mặt, hai người cũng nhớ đến chuyện lúc trước, đến nơi này lát, trong lòng lại hẹn mà cùng nghĩ tới.

      Như Ý há miệng thở dốc, do dự hỏi câu: "Ta sai người mang nước tiến vào."

      " cần, dù sao cũng chỉ mới chợp mắt lát." Triệu Thanh Trạch cười nhạt .

      "Thanh Trạch..." Như Ý hít sâu hơi, giọng , "Chuyện ban chiều, là ta xúc động."

      Những lời này ra, Như Ý cảm giác giống như mình thở dài nhõm hơi.

      Nụ cười Triệu Thanh Trạch mặt hơi ngưng trệ chút, tiếp đó kéo tay Như Ý qua, mở miệng : "Chuyện này là ta thiếu suy xét."

      Như Ý cúi đầu giọng : "Chỉ là, về sau, chàng đừng bế A Mãn đâu có được hay ? Ta lo cho A Mãn, cũng lo cho chàng."

      Triệu Thanh Trạch nghe vậy thần sắc thản nhiên : "Về sau , nghỉ tạm !"

      Như Ý nghe ra ý tứ trong giọng lãnh đạm của , thở dài hơi, mở miệng : "Ta biết, chàng vui. Nhưng mà, A Mãn còn , kỳ rất mẫn cảm, chàng bế con chỗ tối tăm như vậy, con sợ hãi, hơn nữa đối với trưởng thành của con cũng tốt."

      "Đừng nữa. Ta bế A Mãn nữa."

      Triệu Thanh Trạch cũng cởi y phục, nằm lên giường, Như Ý lại mẫn cảm cảm thấy vui.

      "Thanh Trạch, có phải chàng cho rằng ta thăm dò hành tung của chàng phải ..."

      Nàng thử thăm dò hỏi câu, Triệu Thanh Trạch gì, Như Ý lại giọng tiếp: " phải ta cố ý thăm dò, ngày hôm trước, A Mãn vô duyên vô cớ khóc lóc, ta cảm giác đúng, liền hỏi kỹ nhũ nương, nhũ nương chàng bế A Mãn ra ngoài, ta còn tưởng rằng A Mãn bị va phải cái gì, liền hỏi thăm xem chàng nơi nào!"

      Triệu Thanh Trạch mở to mắt, nhìn thoáng qua Như Ý.

      Như Ý kiên trì tiếp tục : "Hôm nay lúc tỉnh ngủ ta xem A Mãn, thấy A Mãn, nghĩ đến chàng lại bế A Mãn chỗ kia, ta... ta liền xúc động."

      " có việc gì, ta trách nàng."

      Triệu Thanh Trạch vỗ nhè Như Ý thủ, an ủi.

      Như Ý lại cắn cắn môi, đột nhiên : "Ta biết mình có nên hay , nhưng mà, Thanh Trạch gần đây chàng rất khác thường. Từ lúc chàng lên làm Hoàng Đế, dường như chàng thay đổi thành người khác, hơn nữa luôn rất kỳ quái..."

      "Đừng suy nghĩ lung tung, ta có gì kỳ quái ."

      Triệu Thanh Trạch ngồi dậy, ôm lấy Như Ý : "Nàng đa tâm rồi, muộn rồi, ngủ !"

      " phải, buổi tối chàng thường hưng phấn đến ngủ được, lại hay lo âu bất an, đôi khi, còn yên lòng, giống như trong lòng chàng, cái gì cũng để ý."

      Như Ý giọng , nét mặt Triệu Thanh Trạch chậm rãi có chút đọng lại.

      "Thanh Trạch, chàng có chuyện gì, chẳng lẽ thể với ta sao?" Như Ý mơ hồ có chút suy đoán ra nguyên nhân Triệu Thanh Trạch khác thường, hoàn toàn giống với chuyện năm đó nàng thi đại học xong, trọng tâm cuộc sống từ đến lớn của nàng đều là đọc sách học, chỉ vì muốn thi vào đại học tốt, đợi đến khi thi đậu, đột nhiên cảm thấy có chút mờ mịt, có mục tiêu. Nhưng tình huống lúc đó của nàng cũng chỉ là nhất thời mê võng, mà Triệu Thanh Trạch lại nghiêm trọng hơn nàng.

      Như Ý muốn quá ràng, đôi khi, do bản thân ra, cùng người khác chỉ ra, hoàn toàn khác biệt.

      Triệu Thanh Trạch thâm trầm nhìn Như Ý, gì.

      " nên suy nghĩ nhiều."

      Cuối cùng, chỉ nhàng câu như vậy, liền xoay người nhắm hai mắt lại.

      Như Ý khe khẽ thở dài, biết thêm nữa cũng vô ích, nàng nằm lên giường, mắt nhìn về phía Triệu Thanh Trạch quay lưng lại với nàng, đột nhiên, trong lòng có chút xót xa, ràng thoạt nhìn như vậy khỏe mạnh cường tráng, có thể cho nàng cảm giác an toàn, thế nhưng lúc này nhìn lại khiến nàng cảm thấy có chút đáng thương.

      Nàng nghiêng người, tựa đầu vào lưng .

      "Thanh Trạch, mặc kệ thế nào, ta và A Mãn lòng với chàng."

      Lưng Triệu Thanh Trạch hơi hơi run lên chút, chậm rãi xoay người lại, ôm lấy Như Ý, khiến mặt Như Ý dán vào ngực .

      Đầu Như Ý nhàng cọ cọ, nàng ngẩng đầu nhìn mặt , phía thần sắc dần dần nhu hòa, khi có khi nhàng vỗ về lưng nàng.

      "Kỳ , đối với ta và A Mãn mà , chàng là phu quân tốt, cũng là người cha tốt. Ta tin tưởng, tương lai, chàng cũng vị vua tốt."

      Như Ý nhàng , thanh trong gian yên tĩnh, lại có vẻ hết sức ràng.

      Mắt Triệu Thanh Trạch chớp động, gì.

      Như Ý mím môi, nhắm hai mắt lại.

      Ngày hôm sau Như Ý tỉnh lại, chẳng biết Triệu Thanh Trạch rời lúc nào, A Mãn được nhũ nương cho bú sữa, nằm giường chơi trái tú cầu , tự mình chơi đùa rất thống khoái.

      Như Ý cười nắn nắn tay của bé, đến khi con mình "A a" tức giận phản kháng nàng liền chút phúc hậu nở nụ cười. Nhưng nàng sợ chọc A Mãn khóc, rất nhanh chọc bé nữa.

      Thược Dược tự mình bưng chậu nước đến, nhìn đến Như Ý như thế, nhịn được cười cười.

      "Phu nhân, rửa mặt chải đầu trước !"

      "Được."

      Như Ý xõa tóc mình xuống sau đầu, cầm khăn mặt lau mặt, sau đó hỏi Thược Dược vài câu về tình huống bên ngoài.

      "Nô tỳ nghe người ta huyện sát kinh xảy ra địa chấn, kinh thành ở gần mới bị ảnh hưởng, sáng nay Hoàng Thượng hạ lệnh, nếu sáng nay xảy ra chuyện gì, buổi trưa có thể chuẩn bị chuyển lại về phòng."

      "Vậy chỗ xảy ra địa chấn... có nghiêm trọng ?"

      huyện, ở đại tương đương với tỉnh thành, hơn nữa còn là huyện sát kinh thành, bình thường dân cư rất đông.

      "Việc này, nô tỳ biết." Thược Dược khó xử lắc lắc đầu, lại cười với Như Ý: "Chuyện ngoài cung, nô tỳ biết, bất quá chuyện trong cung, nô tỳ lại biết. Trước đó phải Vinh thân vương bị quyển cấm trong Thiên điện của Triều Dương Điện sao, Thiên điện đó dường như lâu lắm rồi chưa tu sửa, lúc xủy ra địa chấn, thanh xà nhà rớt xuống, Vinh thân vương tránh kịp, chân bị đập bị thương. Thái Hậu nương nương ở Từ An cung cũng tu sửa tốt, nghe lúc cung nhân che chở Thái Hậu nương nương chạy ra bên ngoài, thiếu chút nữa cũng bị xà nhà rớt trúng, tuy rằng rớt trúng, nhưng Thái Hậu nương nương lại bị dọa ngã bệnh!"

      "Mấy tin tức ngươi nghe, tuy rằng tại rối loạn, nhưng cẩn thận lung tung lại bị phạt."

      Như Ý nhíu nhíu mày.

      Thược Dược nghe vậy liền mở miệng tiếp: "Đây cũng phải là nô tỳ lung tung, là nô tỳ nghe người của Thái Y viện . Bất quá nô tỳ hiểu đúng mực, lung tung."

      Nàng che miệng làm ra dáng vẻ nhu thuận, làm Như Ý cũng nhịn được cười cười.

      Giữa trưa vẫn dùng ngọ thiện trong lều, tuy rằng xảy ra địa chấn, nhưng đồ ăn Ngự Thiện phòng đưa đến vẫn khác trước. Đầu này Đặng Tiên sớm sai tiểu thái giám đến thông báo, Hoàng Thượng có thể trở về dùng bữa tối.

      mình Như Ý nhìn bàn lớn đồ ăn, cũng có hứng thú, chỉ dùng vài miếng, nàng chuẩn bị sai người dọn xuống Triệu Thanh Trạch trở lại.

      "Ta gọi người đổi đồ ăn."

      Như Ý buông đũa đứng lên, chuẩn bị sai Thược Dược đến phòng ăn thông báo chút, cũng thể để Hoàng Thượng ăn đồ ăn thừa của nàng à!

      Triệu Thanh Trạch lại khoát tay, phân phó xuống dưới câu: " cần phiền, thêm bộ chén đũa lên."

      xong lại lôi kéo Như Ý ngồi xuống, cười : " phải ta chưa từng ăn đồ ăn thừa của nàng."

      Như Ý nghe vậy liền nhớ lại mấy chuyện quyển cấm, mặt nhịn được có chút quẫn bách và buồn cười.

      "Xem Hoàng Thượng ."

      Nàng cầm lấy đôi đũa Thược Dược mới mang lên, chọn vào món ăn Triệu Thanh Trạch thích gắp vào chén, hầu hạ dùng bữa.

      "Nàng cũng đừng gắp cho ta , chính mình ăn !"

      "Ta vừa mới ăn xong."

      Như Ý cười , Triệu Thanh Trạch thấy vậy, cũng lại, chỉ hưởng thụ Như Ý hầu hạ.

      Như Ý nhìn Triệu Thanh Trạch giống như đói hỏng, tuy tướng ăn nhã nhận, thế nhưng ăn ít. vất vả dừng đũa, bàn, mấy món ăn thích vơi hơn phân nửa.

      Đồ ăn được dọn xuống, Như Ý định sai người mang ít trái cây đặt lên bàn, Triệu Thanh Trạch lại khoát tay, cười : " là ăn hơi nhiều."

      Như Ý cười đề nghị: "Nếu ra ngoài tản bộ, tiêu thực."

      " cần, đợi chút nữa ta còn có chuyện muốn làm."

      "Vậy ngủ trưa thôi! Đêm qua Hoàng Thượng cũng nghỉ được bao lâu!" Như Ý nhìn quầng thăm dưới mắt , mở miệng .

      " có việc gì, buổi tối ta trở về ngủ là được, nàng và A Mãn nghỉ ngơi !"

      Như Ý thấy kiên trì, trong lòng phỏng đoán cũng rất bận rộn, liền khuyên nữa, trong lòng tính toán hầm chút canh cho tẩm bổ.

      Nàng nghĩ như vậy, đột nhiên nghĩ tới mấy lời Thược Dược với nàng lúc sáng: "Ta nghe , chân Vinh thân vương bị xà đập bị thương, thiếu chút nữa Thái Hậu cũng bị, tại bị dọa ngã bệnh, ta bên này, có cần làm gì ?"

      Tốt xấu Thái Hậu cũng là mẹ ruột Hoàng Thượng, Như Ý cảm thấy mình vẫn nên làm gì đó.

      Triệu Thanh Trạch nghe vậy lại cười cười: " có việc gì, nàng cần phải xen vào. Việc này, nàng đừng bận tâm."

      Dứt lời, thấy Như Ý có chút thấp thỏm, cười câu: "Buổi chiều ta qua xem, hơn nữa đều là việc ."

      Triệu Thanh Trạch ngại trước mặt Như Ý nhắc tới việc này, bất quá giống như lời , cũng phải đại gì.

      Triệu Thanh Li hoàn toàn là tự mình xui xẻo, Triêu Dương điện là nơi Thái Thượng Hoàng từng dùng để vào triều, xử lý vụ thậm chí nghỉ ngơi, tự nhiên quá kém, nhưng chỗ Thiên điện giam giữ Triệu Thanh Li bây giờ, lâu dài , cung nhân khó tránh khỏi quản lý sơ sẩy. Lúc xảy ra địa chấn Triệu Thanh Li nằm giường, nếu phải chạy ra bên ngoài phỏng chừng xảy ra chuyện, lại cố tình muốn kéo cái chân tàn chạy ra bên ngoài, thanh xà ngang kia rớt xuống, nửa người tàn phế làm sao tránh thoát, vừa vặn rớt trúng bên chân lành lạnh còn lại, mà cung nhân Triều Dương Điện phụ trách giám sát , tự nhiên liều mình cứu , đợi đến khi địa chấn qua , mới trở lại trong phòng cứu ra ngoài, sau khi thái y xem qua, chỉ chân bị đè quá lâu, phỏng chừng cũng tàn phế, ngược lại thành người tàn phế.

      Mà Thái Hậu ở Từ An cung, tuy rằng lâu trùng tu, nhưng trong hoàng cung chủ yếu là cung điện, tuy hằng ngày cung nhân cũng có giữ gìn bảo vệ, nhưng Triệu Thanh Trạch cho chuyển đến, căn bản sai người sửa chữa cẩn thận, cung nữ che chở Thái Hậu chạy ra bên ngoài, vừa vặn thành xà rớt xuống, chỉ kém chút rớt trúng đầu Thái Hậu, thân thể Thái Hậu bị thương, nhưng bị kinh hách, thêm tuổi lớn, đêm hôm đó liền ngã bệnh.

      Triệu Thanh Trạch đến tẩm cung Thái Hậu, xa xa nghe thấy tiếng Thái Hậu mắng chửi.

      nhàn nhạt cười lạnh, nghe tiếng mắng chửi giống người bệnh, khỏe mạnh mười phần à.

      "Đây là ông trời giáng xuống trừng phạt!" Thái Hậu vỗ ván giường, che ngực mở miệng lớn tiếng .

      Mặt khác cung nhân đứng bên giường đều bị Thái Hậu " thẳng" sợ tới mức rúc đầu, trong lòng Trần Nguyên Hương chấp nhận, nhưng cho rằng đó là trừng phạt Hoàng Thượng mưu triều soán vị (cướp ngôi) như lời Thái Hậu , nàng chỉ cho rằng đây là cảnh cáo, cảnh cáo việc Hoàng Thượng muốn phong con tiện nhân kia làm Quý phi phong con thiếp thất làm Thái tử.

      Nàng ngồi bên giường, yên lòng nghĩ, nghĩ mình có thể thông qua lần tai họa này, mà làm được việc gì hay .

      Đột nhiên thấy ở cửa xuất đôi giày đen thêu rồng vàng, nàng liền rùng mình, từ giường đứng lên hành lễ.

      Thái Hậu hừ lạnh tiếng, quay đầu nhắm hai mắt lại, giống như nguyện ý nhìn thấy Triệu Thanh Trạch.

      Triệu Thanh Trạch lại cười nhàn nhạt, tới bên giường, nhìn Thái Hậu giọng kêu tiếng: "Mẫu hậu."

      Thái Hậu như cũ từ từ nhắm hai mắt ngậm chặt miệng.

      Triệu Thanh Trạch cũng lưu tâm, chỉ giọng : "Lời mẫu hậu vừa , nhi thần cũng nghe được."

      Tròng mắt Thái Hậu giật giật, vẫn mở mắt.

      Triệu Thanh Trạch lại cười : "Nếu như lời mẫu hậu , là ông trời trừng phạt trẫm, vậy sao trẫm còn hoàn hảo đứng ở chỗ này, ngược lại Thái Hậu lại ngã bệnh, mà Triệu Thanh Li, trẫm thiện tâm để lại cho chân, ông trời cũng cho giữ lại."

      "Ngươi cái gì!"

      Thái Hậu lập tức ngồi dậy, nhìn về phía Triệu Thanh Trạch.

      Triệu Thanh Trạch chỉ cười nhạt tiếng: "Nếu mẫu hậu muốn biết tình huống, trẫm có thể tìm cung nhân Triêu Dương cung đến với mẫu hậu lúc đó xảy ra chuyện gì."

      "Bất quá, tại trẫm lại muốn, sau tai họa lần này, nên có chút việc vui vẻ!"
      Last edited: 3/3/16
      Layla06, amandatruc, heartheart78837 others thích bài này.

    5. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      wa nham hiem
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :