1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] MỊ CÔNG KHANH - LÂM GIA THÀNH (208c + 38PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 5: Vương gia có Thất lang
      [​IMG]
      Edit: HOÀN TÚ
      Nguồn: http://hoantusontrang.wordpress.com/



      Đến tận khi Trần Dung vung tay áo dài, xoay người trở về tẩm phòng, mọi người vẫn còn hai mặt nhìn nhau. Sau lúc lâu, người hỏi Bình ẩu: “Bình ẩu? Lời ấy của nữ lang là sao?”

      Bình ẩu trừng mắt nhìn người nọ cái, : “Mặc kệ là hay , chuẩn bị thỏa đáng cũng tốt hơn.”

      “Vâng vâng.”

      Mọi người tấp nập tản , khi bắt đầu bận việc, loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến, người canh cửa đầu đầy mồ hôi chạy tới, hướng tới tẩm phòng của Trần Dung : “Bẩm nữ lang, Vương gia Thất lang đến đây.”

      Xôn xao –

      Tất cả mọi người dừng bước, quay đầu, kinh ngạc nhìn cửa phòng của Trần Dung.

      Đúng là Vương gia Thất lang! Trời ạ, đúng là Vương gia Thất lang tự mình đến đây!

      Vương gia cũng phải là dòng dõi bình thường, trong Bình thành, Vương gia là phú gia số số hai. Huống chi, người đến lại là Vương gia Thất lang.

      Ở trong địa phương như Bình thành, những người cư ngụ tất nhiên là các nhà thuộc hệ nhánh của các đại gia tộc, như phụ thân của Trần Dung, hoặc là nhánh của Trần gia tại Giang Nam, Vương gia cũng là như thế.

      Nhưng Vương gia Thất lang này, lại là người có thanh danh trong cả Vương tộc! biết cưỡi ngựa, bắn cung, diện mạo phong lưu, lại có học thức uyên thâm. Thân phận như thế, lại có người trong bộ tộc làm quan lớn nơi triều đình, tính ra được chừng mười mấy người! Gia tộc như vậy, có thể là giống như hoàng gia, là người đứng ở đám mây cao cao, để thế nhân ngước lên nhìn ngắm!

      Thế nhân đều , những lang quân có xuất thân gia cảnh như thế đều giống như thần tiên. Bọn họ biết lời ấy có đúng như vậy hay , nhưng mỗi người trong Bình thành đều biết, ba tháng trước Vương gia Thất lang vừa tới Bình thành chính là thần tiên trong đám thần tiên!

      Đối với gia phó này mà , Trần Dung cũng là người có thân phận cao quý, nhưng nếu so sánh nàng cùng với Vương gia Thất lang, đúng là khác nhau trời vực, cách xa như sông ngân hà!

      Lại có tiếng gõ cửa, Trần Dung liền vội vàng ra — nàng phân chia bớt gia tài, ném vỡ san hô, dự đoán được Vương thị coi trọng. Nếu có thể đồng hành cùng bọn họ, dọc theo đường an bình hơn rất nhiều, còn nếu có thể kết giao với bọn họ, sau khi đến phía nam lại càng có lợi hơn. Nàng ngờ hiệu quả rất tốt, vậy mà có thể câu được Vương gia Thất lang trong bản tộc Vương thị, danh xưng ngọc thụ lâm phong đến đây!

      Lúc này, mái tóc đen bóng của Trần Dung được vấn đơn giản, y bào rộng rãi màu tím, làm nổi bật da thịt như ngọc, gương mặt tinh mỹ, hai mắt rạng rỡ sáng ngời, những thế còn mang theo ít khí chất ngây thơ.

      Trần Dung cũng hỏi Vương gia Thất lang chờ ở cửa nào, cứ thế bước ra khỏi sân viện. Quả nhiên, nàng vừa mới ra, liền nghe thấy ở phía trước truyền đến tiếng đàn du dương.

      Tiếng đàn phiêu đãng, giống như nước suối chảy róc rách, mây trôi lững lờ, bộc lộ tự do thản nhiên thể miêu tả bằng lời.

      Theo tiếng đàn, Trần Dung tới trước quảng trường, nơi đó có chiếc xe ngựa hoa lệ đỗ ở đó. Tiếng đàn đúng là vang lên từ trong xe ngựa.

      Bên ngoài xe ngựa, có hai mươi mấy người đứng vây quanh, những người này đều dùng ánh mắt kính trọng mang theo si ngốc nhìn vào trong xe ngựa, dựng thẳng hai tai lắng nghe tiếng đàn.

      Trần Dung như vậy, nàng bước nhanh hướng tới xe ngựa kia, theo bước chân của nàng, tiếng guốc mộc thỉnh thoảng vang lên, xen lẫn với tiếng đàn phiêu đãng này có vẻ đặc biệt đột ngột cùng chói tai. Điều phiền não nhất là, cũng biết nàng cố ý hay là vô tình, mỗi khi guốc mộc chạm xuống mặt đất, đều vào lúc tiếng đàn biến chuyển, khiến người ta cảm giác bị quấy nhiễu, nghẹn ở ngực rất khó chịu.

      Trong lúc bất tri bất giác, tất cả mọi người trợn mắt nhìn Trần Dung, lúc này bọn họ hồn nhiên quên mất Trần Dung chính là chủ tử của mình.

      Tiếng đàn trong xe ngựa im bặt, tiếng cười thanh duyệt thản nhiên truyền đến: “Nữ lang đột nhiên mà đến, là do tiếng đàn hay sao?”

      Bước chân của Trần Dung vẫn ngừng lại, nàng lập tức hướng tới cỗ xe ngựa kia, khanh khách cười, thanh thúy trả lời: “Tiếng đàn vô cùng tuyệt hay, nhưng mà trong lòng thiếp có việc, tiếng đàn thản nhiên này lại thể lọt vài tai thiếp.”

      Trong xe ngựa, tiếng cười thanh duyệt càng thêm vang dội.

      Người kia hỏi: “Nữ lang lo lắng điều gì?”

      Trần Dung cười, lúc này nàng tới bên cạnh xe ngựa.

      Trong lúc mọi người kinh ngạc, chỉ thấy nàng vươn thẳng tay, bên định vén rèm xe lên, bên vô cùng tự nhiên trả lời: “Sớm nghe qua Vương gia Thất lang có phong thái thần tiên, vô cùng tuấn mỹ, nhưng vẫn có duyên gặp gỡ, hôm nay nghe thấy quân tiến đến, thiếp khỏi vui sướng. Cũng biết có khiến lang quân mất hứng hay , nhưng nếu cho phép Trần Dung được diện kiến, trong lòng thiếp hoảng loạn!”

      Tiếng vừa dứt, nàng vén rèm xe lên góc!

      Xôn xao –

      tia sáng bảy sắc cầu vồng bắn vào trong mắt nàng, giờ khắc này, nàng tự chủ được nghiêng mặt , lánh người qua.

      Ngay lúc nàng tránh , đồng thời, người trong xe ngựa khẽ cười: “Nữ lang vì gặp ta mà đến. Nếu nhìn thấy, vì sao còn dời mắt?”

      Trần Dung vươn tay xoa xoa mắt, đáp: “Thiếp chỉ là tiểu nương tuổi thanh xuân, nhìn thấy dung mạo như thiên tiên của lang quân, trong lòng khẩn trương, dám nhìn thẳng!”

      Trong xe ngựa, tiếng cười càng vang vọng. Tiếng cười như băng ngọc va vào nhau, cực thanh thúy cực ôn nhuận!

      Mà Trần Dung, lúc này rốt cục quay đầu lại, đưa mắt nhìn thiếu niên ngồi trong xe ngựa.

      Đây là mỹ nam tử hiếm thấy, chàng ước chừng mười bảy, mười tám tuổi.

      Thiếu niên tuấn mỹ như ngọc, hai mắt chàng đen lay láy, hàm chứa cười nhìn nàng. biết vì sao, vừa đối diện với tươi cười của chàng, tim của Trần Dung đúng là đột nhiên nhảy nhót hai cái!

      Phải biết rằng, nàng vừa mới trải qua tình trường, vừa được sống lại lần nữa. Vốn nàng nghĩ rằng, tim của mình bao giờ vì nam nhân mà đập loạn nữa. Nhưng dưới tình huống này, nàng cảm giác được có chút động tâm, có thể thấy được người trước mắt tuấn mỹ đến mức nào.

      Ngũ quan của thiếu niên tuấn mỹ ra sao tất nhiên là cần phải , quan trọng nhất là, thần sắc trong ánh mắt của có loại khí chất thản nhiên thần bí, giống như hàn băng ngàn năm ở núi tan chảy, được ánh nắng chiếu vào lấp lánh tỏa sáng, cũng giống như nước trong đầm sâu, cành liễu phiêu diêu trong ngày xuân, có loại yên tĩnh đến cực hạn.

      Trong lúc bất tri bất giác, Trần Dung đúng là ngắm đến ngây ngốc.

      Mỹ nam tử nhìn nàng, thấy tuy rằng nàng nhìn đến ngây người, hai tròng mắt đen láy lại rất thanh tỉnh, khỏi cười, lộ ra hàm răng tuyết trắng hỏi: “Khanh nhìn đủ chưa?”

      Trần Dung giương môi cười, hai mắt hề chớp nhìn gương mặt tuấn mỹ sứt mẻ của chàng, : “Hôm nay mới biết, cái gì gọi là thần tiên!”

      Mỹ nam tử ha ha cười.

      Trong tiếng cười của chàng, Trần Dung lui về phía sau, chút nào để ý, cũng chút do dự kéo rèm xe xuống, ngăn cách tầm mắt giữa hai người.

      Tiếng cười thanh duyệt của Vương gia Thất lang lại truyền đến: “Khanh có lòng thích, cớ gì vội vàng thối lui như thế?”

      Trần Dung thở dài tiếng, trả lời: “Dung mạo của lang quân quá chói mắt. Thiếp còn muốn lập gia đình sinh nhi tử, hôm nay thấy quân rồi, từ nay về sau còn có nam nhân phương nào có thể lọt vào mắt được nữa?”

      Vương gia Thất lang vui vẻ, chàng cất tiếng cười to, sau lúc, tiếng đàn du dương lại vang lên.

      Trong giai điệu mềm mại như nước suối mùa xuân, Vương gia Thất lang cười : “Ta đến Bình thành mấy tháng, vẫn có thu hoạch gì. Đến tận ngày hôm nay mới vừa nghe thấy tiểu thư Trần gia tán bớt gia tài. Vội vàng tiến đến, đúng là chuyến này tệ!”

      Chàng tới đây, quát tiếng: “ thôi.” Hai chữ vừa phun ra, tiếng đàn dừng lại.

      Thẳng đến khi xe ngựa của chàng chạy ra cửa phủ, chàng cũng bước xuống xe ngựa, càng với Trần Dung về việc muốn nàng cùng người Vương gia đồng hành chuyến.

      lão bộc nghi hoặc nhìn xe ngựa rời , đến phía sau Trần Dung, bất an : “Nữ lang, Vương gia đây là có ý tứ gì?”

      Trần Dung thu hồi ánh mắt, cười đắc ý: “Có ý tứ gì? Vương gia đồng ý rồi, ngày mai chúng ta khởi hành cùng bọn họ!”




      B.Cat, Nhược Vân, trthuy2 others thích bài này.

    2. sauxanhyeula

      sauxanhyeula New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      1
      truyện này hay lắm !!
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 6: Ra
      Edit: HOÀN TÚ
      Nguồn: http://hoantusontrang.wordpress.com/


      [​IMG]


      Trần phủ bắt đầu bận bịu, mười mấy nô bộc ở lại, bắt đầu chất gạo và vải vóc đồ vật còn nhiều lắm lên xe ngựa.

      Trần Dung tán bớt gia tài, số tài vật còn lại, chỉ cần dùng mười chiếc xe ngựa, trong đó ba chiếc dùng để chứa gạo, lương thực và các tạp vật, chiếc là chứa quần áo đồ vật của nàng, sáu xe ngựa còn lại, đều là dùng để chứa thẻ tre sách cuộn.

      Kiếp trước, Trần Dung chỉ dùng xe ngựa chở sách vở, mà đây chỉ là số sách vở có chứa vàng lá, còn lại đều chở các thứ khác. Sau khi trở lại phía nam mười mấy năm, lưng nàng luôn phải vác thanh danh là kẻ tục, nhóm kẻ sĩ khiển trách nàng, nàng thà rằng nhồi trang sức ăn mặc ở trong xe ngựa, cũng nguyện ý mang theo sách vở cực kỳ trân quý.

      Tại thời đại này, trong khí đều tràn ngập ‘thanh nghị tao nhã’, thanh danh kẻ tục hoàn toàn có thể phá huỷ tiền đồ của nương trong sĩ tộc. Từ đó về sau, cho dù nàng dùng hết tâm cơ, hao hết thủ đoạn, cũng có biện pháp vãn hồi thanh danh bị phá hủy.

      Muộn rồi.

      đêm này, đại môn đóng chặt, Trần phủ thay phiên thủ vệ, từ đầu đến cuối đều thực im lặng, vẫn đều có khách nhân ngoài ý muốn tới chơi. Nghĩ đến cũng đúng, ban ngày khi Trần Dung tán bớt gia tài, hành vi này truyền khắp Bình thành. Người nào làm đạo tặc có mắt mà lại mạo hiểm phiêu lưu đến cướp bóc loại cá tôm tép này chứ?

      Ngày hôm sau đảo mắt tới.

      Sáng sớm, Vương phủ liền phái phó dịch tiến đến, thông tri người trong Trần phủ trực tiếp trước đến cửa thành phía nam để tập trung.

      Lúc này, Trần gia sửa sang hành lý xong, Trần Dung ngồi xe ngựa, chậm rãi hướng tới chỗ hẹn.

      ngã tư đường, nơi nơi đều là xe ngựa, trong khung cảnh ồn ào nhốn nháo, tất cả mọi người đều đến cửa thành phía nam.

      Khi xe ngựa của Trần Dung chạy đường, thỉnh thoảng có người nhìn về phía nàng, mơ hồ còn có thể nghe thấy giọng nghị luận dứt bên tai: “Nàng là Trần Thị A Dung đó.”

      “Đúng là tiểu mỹ nhân.”

      “Nghe hôm qua nàng chia bớt gia tài cho phó dịch và tỳ nữ trong phủ, huynh xem đoàn xe của nàng, cả Trần phủ to như vậy, mà chỉ có hơn mười chiếc xe ngựa, tin tức đó quả nhiên là .”

      “Tất nhiên là rồi, Vương gia Thất lang thần tiên cũng tự đến bái phỏng mà.”

      “Lúc nguy nan gặp người có tâm, nghe Trần Thị A Dung vẫn còn rất tuổi, nhưng trong lúc rối ren này còn có cử chỉ trọng nghĩa khinh tài, là hiếm có, là hiếm có.”

      Trong tiếng nghị luận liên tiếp, Trần Dung mỉm cười, chậm rãi thu hồi ánh mắt.

      Chỉ chốc lát, Trần Dung liền tới cửa thành phía nam. Vừa đến nơi, nàng thấy được đoàn xe của Vương gia, liếc mắt cái nhìn lại, từ đầu đến cuối cửa thành, đều là cờ xí của Vương phủ. Quả nhiên thanh thế rất lớn.

      Xe ngựa của Trần Dung vừa đến gần, có nam tử tầm hai mươi tuổi giục ngựa tới, cao giọng hỏi: “Là Trần Thị A Dung sao?”

      ngày hôm đó, thanh danh của Trần Thị A Dung vang vọng khắp Bình thành. Nếu là lúc trước, nam tử kia chỉ biết gọi là ‘Trần thị’ mà thôi.

      Trần Dung vén rèm xe lên góc, thanh thúy đáp: “Đúng. Thiếp là Trần Dung.”

      Nam tử kia mặc quần áo màu tím, ngũ quan đoan trang tuấn tú, nghe vậy ha ha cười : “Quả nhiên là mỹ nhân. Trần phủ các nàng ít người, vẫn nên gia nhập vào đội ngũ này , như vậy an toàn hơn chút.”

      khuôn mặt nhắn thanh mỹ của Trần Dung lộ ra chút cảm kích, nàng ngồi trong xe ngựa hướng tới nam tử kia thi lễ, : “Đa tạ Ngũ lang.”

      Ánh mắt Vương Ngũ lang sáng ngời nhìn Trần Dung, lắc đầu : “Thất lang qua tuy Trần thị A Dung là nữ tử, nhưng tính tình lại sơ lãng. ngờ A Dung ở trước mặt ta lại đa lễ như thế.” tới đây, liên tục lắc đầu, giống như có vẻ thất vọng.

      Trần Dung mím môi cười, thầm nghĩ: Ngươi cũng phải là Vương gia Thất lang. Nếu ở trước mặt ngươi mà cấp bậc lễ nghĩa đủ, bị chuốc phiền toái mà!

      Dưới dẫn đường của Vương Ngũ lang, xe ngựa của Trần gia gia nhập vào trong đội ngũ. Xe ngựa của Vương phủ nhiều như thế, cố gắng nhìn ngắm cũng thấy giới hạn. So sánh với bọn họ, Trần phủ rất có uy thế.

      đường qua, Trần Dung nghe thấy người trong Vương phủ thấp giọng nghị luận, theo lời của bọn họ mới biết được, lúc này đây số gia tộc muốn cùng Vương phủ đồng hành đếm hết, có rất nhiều gia tộc thậm chí dâng lên vật phẩm so với san hô Trần Dung lấy ra kia còn trân quý hơn, nhưng đều bị Vương phủ cự tuyệt toàn bộ.

      Xe ngựa của Trần phủ vừa vào đội, đoàn xe liền xuất phát, vó ngựa tung bay cát bụi cuồn cuộn nổi lên, dần dần che khuất tầm mắt của mọi người.

      Trần Dung quay đầu nhìn tường thành của Bình thành càng lùi càng xa. Ở trong trí nhớ của nàng, tháng sau quân Hồ tấn công thành này, cướp bóc những người ở trong thành chưa từng rời còn sót lại chút gì, dùng đuốc thiêu đốt tiểu Giang Nam phồn hoa này biến thành tro tàn.

      Kiếp trước, nàng sống mười lăm năm ở Bình thành, nó trở thành cái tên trong trí nhớ của nàng. Chỉ có đêm khuya nằm mơ, nàng mới thấy sân viện quen thuộc, những gương mặt quen thuộc.

      Suy tư, Trần Dung khẽ thở dài hơi.

      Đột nhiên, tiếng cười của Vương Ngũ lang truyền đến: “Vì sao A dung lại than thở?”

      Trần Dung thấp giọng trả lời: “Nghĩ đến hẹn gặp lại, trong lòng khó chịu.”

      Vương Ngũ lang trở nên trầm mặc.

      Sau khi đội ngũ được hai canh giờ, làm hết lễ tiết của chủ nhân, Vương Ngũ lang liền cáo từ rời , về tới đội ngũ phía trước.

      Kế tiếp, Trần Dung nhắm mắt dưỡng thần. Từ rất xa, tiếng cười của nhóm nữ lang của Vương gia ở hàng đầu ngừng truyền đến. Các nương xưa nay được nuôi dưỡng ở khuê phòng, làm sao từng được xuất môn xa nhà? Tuy rằng giờ là chạy nạn, nhưng trong lòng các nàng vẫn cảm thấy mới mẻ hơn bao giờ hết.

      Khi tới giữa trưa, mọi người bắt đầu dùng cơm.

      Ngồi ở trong xe ngựa, Trần Dung nhìn Vương phủ trải cỏ hàng tháp dài, thầm lắc đầu.

      các tháp, rượu thịt tỏa hương. Nàng chú ý tới, người trong Vương phủ, trước mặt mỗi nữ lang và lang quân đều xếp bốn tháp. mỗi tháp lại bày đầy đồ ăn.

      Nàng biết, người nhà như thế, ăn hết đồ ăn nhất định ném .

      Nghĩ nghĩ, Trần Dung với Thượng tẩu làm phu xe: “Lão Thượng, tiến lên chút .”

      “Vâng.”

      Xe ngựa của Trần Dung vừa xuất trước mắt mọi người trong Vương phủ dùng cơm, ngay lập tức có mấy chục ánh mắt bắn về phía nàng. Từ rất xa, Vương Ngũ lang đứng lên, giơ chén rượu trong tay hướng tới Trần Dung, cười : “A Dung đến đây sao? Vậy , cùng ngồi ăn ở tháp này .”

      Trần Dung lắc đầu, hướng đáp lễ, sau đó nàng bảo Thượng tẩu vội vàng điều khiển xe ngựa tới chỗ của tộc trưởng Vương Trác của Vương phủ.

      Ánh mắt Trần Dung thoáng nhìn, thấy Vương Thất lang, liền vội vàng thu hồi tầm mắt.

      Nàng xuống xe ngựa, làm lễ với Vương Trác dùng cơm, thanh thúy : “Gặp qua Vương công.”

      Vương Trác kinh ngạc nhìn nàng, gương mặt tròn tròn lộ ra tươi cười hiền lành: “Vì sao A Dung đến đây?”

      Trần Dung lại cúi người, : “Tiểu nữ tử có lời muốn .”

      “Xin mời.”

      “Chuyến đến phía nam này, ngoại trừ sĩ tộc giống như chúng ta ra, còn có phần lớn thứ dân bình thường khác. A Dung nghĩ rằng, cho dù thứ dân vơ vét mọi gia tài, có thể mang theo, cũng chỉ là đồ ăn đủ dùng mười ngày nửa tháng thôi.”

      Thời điểm mọi người trong Vương phủ dùng cơm, nàng đột nhiên tiến đến, chậm rãi mà như thế, trong khoảng thời gian ngắn, nữ lang đệ tử trong Vương phủ đều nhíu mày: Có gì mà phải vào lúc ăn uống, trong lúc người ta dùng cơm mà Trần Thị A Dung lại đến đây, là thất lễ rồi. Vậy mà, nàng còn đàm luận về đám thứ dân thô lậu dơ bẩn gì đó, hề nể mặt. Cũng biết ánh mắt của Thất lang thế nào, sao lại khen dứt miệng với nữ tử này chứ?

      Mọi người trong Vương gia đều nhìn với ánh mắt bất mãn, Trần Dung nhận thấy được hết. Nàng lại chỉ mỉm cười, tiếp tục chậm rãi mà : “Có câu: Áo cơm no nê trước mới biết vinh nhục. A Dung nghĩ rằng, sau khi đám thứ dân dùng hết đồ ăn của mình, chỉ sợ bởi vì đói khát mà bí quá hoá liều.”

      Ánh mắt Trần Dung quét về phía dãy tháp đựng đồ ăn xếp thành hàng dài kia: “ hai lưu dân hẳn Vương công sợ, nếu là mấy trăm mấy ngàn sao? A Dung nghĩ rằng, ở trong thời điểm như thế này, ẩm thực có thể đơn giản hơn chút.”

      Dứt lời, nàng lại hướng tới Vương Trác trong suốt thi lễ, khẽ quát tiếng, bảo Thượng tẩu đánh xe ngựa rời .

      Xe ngựa vừa mới quay đầu, Trần Dung nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bật cười khinh thường: “Trần Thị A Dung này là cẩn thận quá mức rồi. Chính nàng ta sợ hãi đám thứ dân, tán bớt gia tài còn tính, vậy mà còn dám chỉ trỏ khuyên can chúng ta. Hừ.”
      milktruyenky, B.Cattrthuy thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 7: Lưu dân (1)
      Edit: HOÀN TÚ
      Nguồn: http://hoantusontrang.wordpress.com/


      [​IMG]


      Sau khi Trần Dung trở về, Thượng tẩu rầu rĩ thầm: “Nữ lang, mấy người Vương gia là vô lễ, ràng nữ lang có ý tốt mà.”

      Lão tới đây, lại liếc mắt nhìn Trần Dung.

      Lão nhìn thấy Trần Dung hề có thần sắc ảo não, hai mắt lại sáng như vì sao.

      Ăn cơm xong, đoàn xe lại lên đường.

      Khi dùng bữa tối, Vương gia vẫn như cũ vô cùng xa hoa, giống như bọn họ phải chạy nạn, mà là du ngoạn vậy.

      Nhóm nữ lang Vương gia ban đầu cảm thấy mới mẻ, nhưng từng ngày trôi qua cảm giác mới mẻ này cũng từ từ biến mất. Dần dần, Trần Dung nghe thấy tiếng oán giận càng ngày càng nhiều.

      Lúc đó, Trần Dung mới biết, Vương gia Thất lang bởi vì còn muốn bái phỏng danh sĩ, nên cũng đồng hành cùng bọn họ.

      tại là đầu thu, khí còn nóng bức. Khi xe ngựa cùng đám người lại cuồn cuộn nổi lên cát bụi, khiến mọi người càng ngày mặt xám mày tro.

      Dưới tình huống như vậy, người Vương gia chú ý phong phạm quý tộc mỗi ngày đều phải tắm rửa mấy lần, khiến cho ngày chỉ có thể được 20, 30 dặm đường.

      Cứ như vậy sau bảy ngày, đường lưu dân càng ngày càng nhiều. Đây chỉ là thứ dân bình thường, thành quần kết đội chạy tới phương nam. Bọn họ dùng hết lương khô mang theo, bắt đầu tự phát theo phía sau đoàn xe của Vương gia. Bởi vì mỗi lần Vương gia dùng cơm nước xong, đều có phần lớn đồ ăn bỏ thừa.

      Người theo phía sau càng ngày càng nhiều, người Vương gia bắt đầu phiền chán. Toàn thân đám lưu dân hôi thối, dơ bẩn chịu nổi lẽo đẽo theo sau, gió thổi qua bay đến tận mười dặm, làm cho người ta chịu nổi. Nhưng bọn họ lại dám làm chuyện tổn hại thanh danh là đuổi đánh đám lưu dân, vì thế người Vương gia đành phải giảm bớt thời gian tắm rửa, bắt đầu tăng tốc.

      Việc này đều liên quan đến Trần Dung.

      Trần gia chỉ có chủ tử là nàng, mỗi khi đến giờ cơm, nàng cũng chỉ là đơn giản ăn khay , dùng xong nghỉ ngơi, cũng giống người Vương gia ngủ ở trong lều trướng rộng rãi, mà là nằm trong xe ngựa.

      tại, những gì nàng làm đa phần là ngồi ở trong xe ngựa đảo điên quá lâu, vì thế nàng xuống xe cưỡi ngựa để giãn giân cốt.

      Trần Dung có luyện võ cưỡi ngựa, thể chất rất tốt, có thể theo đội ngũ lúc lâu mà phải thở hổn hển chút nào.

      “Dùng cơm, tạm nghỉ tạm nghỉ –”

      Trong tiếng vó ngựa, kỵ sĩ vừa cưỡi ngựa đoạn hậu ở phía sau đoàn xe, vừa lớn tiếng hò hét.

      Trần Dung nhìn thoáng qua phía tây nắng chiều đỏ au, thả người nhảy xuống lưng ngựa.

      Lúc này, tất cả mọi người bắt đầu bận bịu, cắm trại lều trướng, bày đồ ăn.

      Bình tẩu nhìn thấy Trần Dung tới, bên cầm khay cơm mang lên xe ngựa, bên thấp giọng : “Nữ lang, có vẻ như bị người trúng rồi.”

      Bà vừa , vừa xem xét người Vương gia cách đó ba trăm bước.

      Lúc này đúng là lúc mặt trời chiều ngả về tây, tịch dương ánh vàng rực rỡ chiếu vào cây bạch dương vẫn sắc xanh dạt dào. Giờ này khắc này, dưới tàng cây bạch dương trải lớp lụa rất dày, đó bày các tháp, ngồi sau tháp là người trong bộ tộc Vương thị, người người mặc y phục hoa lệ, khuôn mặt thanh tú, dưới ánh tịch dương chiếu rọi tựa như thần tiên.

      Nhưng khắc này, các đám đệ tử luôn có cử chỉ ung dung đều nhíu mày, vẻ mặt phiền chán pha lẫn bất đắc dĩ. Bọn họ trừng mắt nhìn đồ ăn trước mặt, lại ai nhấc đôi đũa.

      Bởi vì, ở phía sau bọn họ tầm ba bốn trăm bước, ước chừng có mấy trăm lưu dân đứng đó. Đám lưu dân này mang theo con cái, quần áo tả tơi, hai mắt vô thần nhìn người Vương gia, có mấy hài tử ngơ ngác nhìn rượu và thức ăn tháp, bên miệng dơ bẩn có nước miếng chảy dài.

      Bị mấy trăm ánh mắt nhìn chằm chằm như thế, đệ tử Vương gia giống như nuốt phải ruồi bọ vô cùng khó chịu. người trung niên dựa sát vào tộc trưởng Vương Trác, thấp giọng hỏi: “Vương công, ngài xem?”

      Vương Trác lắc đầu, lập tức gắp lên miếng thịt, khẽ : “Cứ coi như thấy là được rồi.”

      “Vâng.”

      có thể làm lơ như thấy, nhưng chúng thiếu niên đệ tử ràng kém cỏi hơn nhiều. nương 15, 16 tuổi cầm đôi đũa lên, oán hận gảy cơm tẻ trong chén lục vài cái, chán ghét : “Phụ thân cũng là, sao đuổi đám dân đen này ?”

      thiếu niên ở bên đáp: “Đuổi bọn họ là chuyện dễ, nhưng nếu để văn nhân phía nam biết chúng ta khắt khe với dân chúng, khỏi dẫn tới đàm tiếu.”

      thiếu niên khác cũng : “Quái lạ! Xưa nay đám dân đen nhìn thấy chúng ta đều kính ngưỡng như thần tiên, hận thể quỳ xuống phủ phục hôn lên ngón chân chúng ta, sao lúc này lại có gan lớn như thế?”

      Vấn đề này, hiển nhiên đám đệ tử môn phiệt biết hai chữ cơ khổ viết ra sao đâu có thể hiểu được. Mọi người suy nghĩ hồi, nương kêu lên: “Ôi chao, việc này bị Trần Thị A Dung trúng rồi! Ai đó gọi nàng tới đây, hỏi chút xem vì sao lại như thế?”

      Giọng của nương đó vừa thốt ra, giọng khác của nương có chút sắc nhọn có chút gấp gáp truyền đến: “Cần gì phải thế, ta thấy Trần Dung cũng chỉ là tùy ý bậy thôi.”

      nương này mặt dài cằm thon, sắc mặt nhợt nhạt, ngũ quan tú lệ, đúng là người ngày ấy khinh thường cười Trần Dung quá mức cẩn thân. Mọi người vừa thấy bộ dáng này của nàng ta, liền biết nàng ta sợ bị mất mặt. Trong tiếng cười, nương mặt tròn : “Thất muội là sợ Trần Dung kia trào phúng muội đúng ?”

      nương có gương mặt tú lệ nghe như thế, khuôn mặt nhắn nghiêm lại, vừa định phản bác, lại ngậm miệng vào.

      Có điều, những người này cười cười, cuối cùng cũng có ai nhắc tới Trần Dung nữa.

      Trong xe ngựa, Trần Dung ăn no liền buông bát đũa, nàng dặn dò Bình ẩu: “Dặn mọi người, mấy hôm nay nhất định phải ngủ ở trong xe, trong trường hợp cần thiết đừng chạy loạn xung quanh.”

      Bình ẩu ngẩn ra, bà khó hiểu nhìn về phía Trần Dung, hồi lâu mới đáp: “Vâng.” Từ sau khi nữ lang liên tiếp gặp cơn ác mộng kia càng ngày càng thay đổi, nhưng đồng thời trong lúc bất tri bất giác, bà đối với nàng sinh ra loại tin phục.

      Bình ẩu thu hồi bát đũa, bước xuống xe ngựa. Bà vừa mới xuống xe ngựa, nghe thấy trong xe ngựa truyền đến tiếng thầm của nữ lang nhà mình: “Trước kia ta còn kính ngưỡng bọn họ, hóa ra, cũng chỉ là đám đồ chơi bằng đất sét và củi mục mà thôi.” Trong giọng hàm chứa thất vọng sâu sắc.

      Đêm, dần dần tối đen.

      Tối hôm nay, vòng trăng sáng treo bầu trời, ánh trăng màu bạc rải rắc khắp trời đất. Ánh trăng như vậy, ban đêm như vậy, cho dù nhóm đệ tử Vương gia mỏi mệt chịu nổi, cũng say mê trong khung cảnh tình thơ ý hoạ.

      Trần Dung chậm rãi tới gần mọi người Vương gia ngâm gió ngợi trăng.

      Dưới ánh trăng, dáng người của nàng lả lướt, đôi mắt sáng trong như nước, có vẻ xinh đẹp khôn kể khó có thể miêu tả. Trong lúc bất tri bất giác, vài đệ tử Vương gia đều quay đầu nhìn về phía nàng.

      Vương Ngũ lang dẫn đầu mở miệng gọi: “A Dung, đêm nay trăng sáng nhô cao, vạn dặm trong trẻo, chúng ta ngâm thơ đây. Nàng cũng đến đây .”

      Tiếng của Vương Ngũ lang vừa thốt ra, nương khanh khách cười : “Ngũ ca bảo Trần Dung ngâm thơ sao? Kia chẳng phải là muốn mạng của nàng ư?”

      Lời này vừa dứt, tiếng cười nổi lên bốn phía.

      thiếu niên nhìn Trần Dung xinh đẹp dưới ánh trăng sáng, nhịn được : “A Dung quả là giai nhân. Giai nhân như thế, chắc chắn làm thơ rất hay.”

      nương kia lại khanh khách nở nụ cười: “Ở Bình thành mọi người đều biết, Trần Thị A Dung thích nhất là roi, là cưỡi ngựa, nàng vốn thích thi từ ca phú này đâu.”

      Mặc kệ là roi hay là cưỡi ngựa, đều là sở trưởng của người Hồ phương bắc. Mà người Trung Nguyên đối với người Hồ luôn khinh bỉ, đó là khinh bỉ phát ra từ đáy lòng, trong tiếng cười của nương kia hàm chứa trào phúng vô cùng ràng.

      Trần Dung chuyển mắt nhìn nương kia, vừa liếc mắt cái, nàng liền nhận ra nương này đúng là người ngày hôm đó cười cợt chính mình cẩn thận quá mức.

      Trần Dung cười cười. Nàng thi lễ với mọi người, : “Nếu Trần Dung ngâm thơ, chỉ sợ xúc phạm trăng sáng.” Dứt lời, nàng thối lui về phía sau.

      Lời của nàng phong nhã, mọi người trong Vương thị ngẩn ra, sau lúc lâu tiếng cười mới vang lên. Nghe thấy tiếng cười này, khóe miệng Trần Dung khẽ nhếch lên, lộ ra chút cười lạnh: Vốn nàng ra đây, là do thấy đám lưu dân có hành tung quái lạ, ánh mắt tốt lành gì, muốn nhắc nhở mọi người. Nhưng tại nàng muốn . Dù sao trong đội ngũ có rất nhiều hộ vệ, lưu dân có mạnh mẽ xông đến, cũng tổn thương nguyên khí của đoàn xe. Để bọn họ nhận chút giáo huấn .

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 8: Lưu dân (2)
      Edit: HOÀN TÚ
      Nguồn: http://hoantusontrang.wordpress.com/



      [​IMG]


      Trăng sáng dần dần lên cao, trồi lên treo đầu ngọn cây, di động về phương tây, dần dần, lại bị tầng mây che lấp, ánh trăng chiếu xuống trời đất trở nên ảm đạm.

      Tiếng cười đùa ồn ào của đệ tử Vương thị cũng dần dần bay xa, dần dần biến mất.

      Trần Dung nằm ở trong xe ngựa, hề cảm thấy buồn ngủ. Nàng nghiêng đầu, nhìn ra bên ngoài. Ngoài xe ngựa tối đen, chỉ có cây đuốc cắm ở bùn đất, phát ra ánh sáng le lói. Tại đây trong lúc đêm dài yên tĩnh, ánh đuốc lay động trong gió thôi, mang theo vài phần vắng lặng.

      Trong bóng đêm, hai mắt nàng mở to, trong u ám tản ra tia sáng thần bí.

      Cũng biết qua bao lâu, nàng vẫn lắng nghe, đột nhiên khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười.

      Hai mắt nàng sáng ngời nhìn chằm chằm các bóng đen dần dần tới gần. Khi các bóng đen này qua lại gây ra tiếng vang rất lớn, hơn nữa thường thường có người té ngã. Mơ hồ, còn có tiếng hít thở dồn dập, nhẫn nại nhịn được ho khan, tiếng quát mắng khe khẽ truyền đến.

      Tiếng động này cũng lớn, nhưng trong lúc đêm khuya, có chút chói tai.

      Trần Dung lẳng lặng nhìn chăm chú, nhìn những người đó hướng về phía đám xe tiên phong – là chỗ của các chủ nhân Vương thị, nơi đó có rất nhiều tài bảo, vải vóc, số bóng đen còn lại chỗ tụ tập của lương thảo Vương thị.

      Sau khi những người đó nhảy vào đoàn xe, Trần Dung có thể nghe thấy từng đợt tiếng kinh hô nho cùng tiếng khuân vác các thứ truyền đến.

      khắc sau, các bóng đen mang theo bao lớn bao chạy ra bên ngoài. Có điều đồng thời với lúc bọn họ bỏ trốn, bóng đen khác lại nhảy vào trong đội ngũ.

      bóng đen thấp bé lao về phía trước, cũng biết đụng vào cái gì, phát ra tiếng hô . Tiếng kêu lớn, nhưng ở chỗ va vào kia, đột nhiên truyền đến tiếng than thở: “Ai đụng vào gia gia nhà ngươi vậy?”

      Tiếng kia đột nhiên xuất , mọi người ở đây cả kinh vô cùng, chủ nhân của tiếng mở mắt ra. mở to hai mắt như chuông đồng nhìn bóng trước mặt, rốt cục, kinh hãi hét lớn: “Ai? Các ngươi là ai? Tỉnh lại, tất cả đều tỉnh lại .”

      Dù là lúc mọi người ngủ say nhất, bị người tráng kiện này hô hào, cũng nhanh chóng bừng tỉnh lại. Trong lúc nhất thời tiếng lao xao nổi lên bốn phía, tiếng kinh hô vang vọng.

      Bỗng dưng, tiếng hét to hùng tráng vang lên: “Đám lưu dân các ngươi to gan!”

      Sau khi tiếng hét to truyền ra, cây đuốc hôi hổi thắp sáng, toàn bộ mọi người trong đoàn xe đều bừng tỉnh lại.

      Thanh tộc trưởng Vương thị Vương Trác vội vàng truyền đến: “Ngăn lại đám lưu dân này!”

      Sau khi ra lệnh, bóng đen bỏ chạy tản ra bốn phía.

      Từ lúc Vương Trác vừa mở miệng, toàn bộ đoàn xe giống như nấu nước sôi, chúng hộ vệ quần áo chỉnh tề liền xông ra ngoài, trong tiếng la hét phẫn nộ rối loạn, nương vọt ra, nàng hai chân trần, tóc dài rối tung, phẫn nộ thét to: “Vòng cổ của ta thấy đâu, đúng là vòng cổ trân châu Nam Hải của ta thấy đâu rồi.”

      đệ tử Vương thị khác lớn tiếng kêu lên: “Bắt lấy bọn họ, bắt lấy toàn bộ! Đám dân đen này cũng dám ăn trộm, cũng dám động đến quý tộc lữ hành, người đâu, giết bọn họ, chừa lại ai cả/”

      Nhóm hộ vệ đuổi theo đám lưu dân rất căm tức — bọn họ là thân phận thế nào, võ lực ra sao? Thế mà lại để đám lưu dân tay tấc sắt tới gần, còn lấy trộm các thứ! Mang theo tâm lý đó, khi đệ tử Vương thị kia vừa quát, lại càng làm cho bọn họ phát tiết dũng khí lửa giận.

      Bởi vậy, chỉ lát sau, tiếng kêu thảm thiết truyền đến, vang lên thê lương trong trời đêm, truyền ra xa, khiến sơn cốc hưởng ứng vọng lại!

      Đây là tiếng kêu phát ra của người trước khi bị giết chết!

      Mọi người kinh sợ, bọn họ đều dừng tay.

      Đúng lúc này, tiếng tộc trưởng Vương gia Vương Trác hét lớn vội vàng truyền đến: “ được giết người, được giết người.”

      Tiếng kêu của bối rối, dồn dập, đánh vỡ bình tĩnh, cũng làm cho mọi người phục hồi tinh thần lại.

      Sau khi đám lưu dân đỏ mắt hung hăng nghe thấy câu này, giống như chết đuối bắt được cọc gỗ, bọn họ liên thanh thét to, vội vàng lui về phía sau.

      Tiếng của Vương Trác lại truyền đến: “Các vị phụ lão, các ngươi buông vật lấy trộm ra! Bằng , đừng trách Vương mỗ vô tình!”

      Khi tiếng quát của vừa dứt, mấy trăm hộ vệ cưỡi ngựa vây quanh đám lưu dân này.

      Mắt thấy thể trốn được nữa, trong đám lưu dân, giọng lỗ mãng từ trong bóng đêm truyền đến: “Các vị huynh đệ, đừng nghe lời lão nhân này. lấy mấy thứ này chúng ta cũng đói chết, sớm hay muộn cũng chết, bằng trước khi chết đánh cuộc lần!”

      tiếng khác có chút yếu ớt lại vang lên: “Vương công, chút ít lương thực của các ngài, có thể cho hơn trăm người chúng tôi ăn trong ba ngày! Xin ngài thương xót, ban cho chúng tôi ít lương thực .”

      Đám lưu dân này vốn đều là người thành nịnh bợ, nếu phải còn đường nào để , cũng dám cướp bóc quý tộc. Giọng yếu ớt kia vừa thốt ra, liền có hơn mười người nhao nhao kêu lên: “Vương công, cho chúng tôi ít lương thực .”

      “Cho chúng tôi lương thực .”

      “Đúng đúng, cho chúng tôi lương thực, các ngài chỉ cần ăn ít chút, có vô số người được cứu sống mà.”

      “Nếu như cho, tính mạng này cũng cần!”

      “Mấy thứ này trả lại cho các ngài, chỉ cần các ngài cho lương thực!”

      Tiếng kêu gào càng ngày càng vang.

      thiếu niên vội vàng đến phía sau Vương Trác, kêu lên: “Phụ thân, vạn vạn lần thể, vạn vạn lần thể để đám dân đen này uy hiếp!”

      thiếu niên khác đứng ở bên cạnh lại : “Chất nhi nghĩ rằng, vẫn là cho bọn họ lương thực .”

      Vương Trác sầm mặt, tay phải giơ lên, ngăn lại vài hậu bối kêu gào, ủ dột quát: “Cho lương thực! Vương Hữu.”

      “Dạ.”

      “Mệnh lệnh đội ngũ lập tức lên đường.”

      “Vâng.”

      “Vương Á.”

      “Dạ.”

      “Ngươi dẫn dắt chúng hộ vệ, trước đuổi đám lưu dân tới bên đường, cho bọn họ biết, lập tức có lương thực phân cho bọn họ. Bảo bọn họ nộp lại những thứ trộm.” bình tĩnh, quát to: “Nếu còn có người đầu gây náo loạn, ngại giết hai người!”

      “Vâng.”

      “Đoàn xe rồi mới có thể cho lương thực. Cho năm túi ngô , các ngươi cởi bỏ bao tải, để lại xe ngựa , cứ vứt túi ngô ở lại đó.”

      câu cuối cùng của Vương Trác vừa mới thốt ra, vài đệ tử Vương tộc vui vẻ ra mặt, thiếu niên kêu lên: “Phải nên như thế. Đám dân đen này dám uy hiếp chúng ta, chúng ta liền bắt bọn họ quỳ rạp mặt đất ăn đống lương thực trộn lẫn với bùn đất kia!”

      Hộ vệ Vương gia đều được huấn luyện, chưa tới võ lực, mà đám lưu dân vừa đói khát lại mệt mỏi này dù có hai mươi người cũng đánh lại được người trong nhóm. Bởi vậy, thế cục rất nhanh liền bị khống chế, chỉ chốc lát, nhưng thứ bị lấy trộm đều được thu hồi hết. Nhóm dân chúng tay tấc sắt, ngay cả chạy cũng chạy được vài bước, sau khi vài đầu lĩnh bị giết, ngây ra như phỗng đứng ở hai bên đường, trơ mắt nhìn đội ngũ Vương gia rời . Đến khi xe ngựa để lại được cởi bỏ dây buộc, vứt lại túi ngô lớn, ánh mắt đờ đẫn bất lực của bọn họ mới đột nhiên sáng ngời.

      Trần Dung lười biếng nghiêng người dựa vào thành xe, lắng nghe nhóm lưu dân phía sau phát ra tiếng hoan hô, kêu la.

      Khi phía đông lên tia nắng vàng, đoàn xe rốt cục hoàn toàn thoát khỏi đám lưu dân, bôn chạy ở nơi mờ mịt hoang dã.

      Lúc này, tiếng vó ngựa truyền đến, chỉ chốc lát, ngoài rèm xe truyền đến tiếng hỏi cung kính: “Nữ lang nhà ngươi tỉnh chưa? Vương công cho mời!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :