1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[TS] Độc nhất phu nhân tâm - Phong Hà Du Nguyệt

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 47 Tĩnh dưỡng


      Editor: Hàn Ngọc


      Sau khi Đào Tĩnh cứu được Tôn Khải Yên, đường ôm nàng trở lại Giá viện, biết bị bao nhiêu người nhìn thấy. Tôn Tri Lễ cùng Lưu thị gì thêm, nhưng vẫn vì vậy mà sầu lo.


      Nam nữ thụ thụ bất thân, danh dự của nữ nhi nên làm thế nào bây giờ?


      Nhưng mà Đào Tĩnh là ân nhân cứu mạng của nàng, chỉ cần như vậy thôi bọn họ thập phần cảm kích đối với rồi, làm sao có thể cầu cái gì được?


      Đào Tĩnh nhìn ra, cũng quyết định cũng nên để nhà mình chủ động mở miệng trước, chọn ngày lành liền thỉnh bà mối đến Tôn phủ chuyến.


      Đào Cẩn sắp sửa bước vào chính đường, nghe đến câu này vội vàng vào, "Ca ca mới vừa cái gì? Huynh muốn Tôn phủ cầu hôn?"


      nghĩ tới động tác của đại ca lại nhanh như vậy, kiếp trước hôn của cùng Tôn Khải Yên mãi đến nửa năm sau mới bắt đầu, lần này việc lại đến sớm như vậy. Đào Cẩn khỏi vui vẻ thay cho Tôn Khải Yên, biết lúc nàng nghe được có phản ứng như thế nào?


      Đào Tĩnh thấy nàng đường ổn định, liền đưa tay đỡ nàng, nhịn được vài câu: " chậm chút, nếu ngã làm thế nào?"


      Đào Cẩn cười tủm tỉm: "Muội đây phải là cao hứng thay cho ca ca sao."


      Lúc quay đầu rốt cuộc cũng nhìn thấy Đào Lâm Nguyên, mới vài ngày gặp, ông gầy rất nhiều, dưới hốc mắt có quầng thâm rất đậm, vừa nhìn liền biết là do nghỉ ngơi tốt. Đào Cẩn ý miễn cưỡng cười đến, "Phụ thân."


      Đào Lâm Nguyên cười lại, "Việc này do ta cùng đại ca con chuẩn bị, con đừng quan tâm. Con mới từ sơn trang trở về, về Trọng Linh viện nghỉ ngơi chút ."


      Đào Cẩn hiểu chuyện gật gật đầu, việc này quả đên phiên nàng bận tâm, vì thế liền cùng nha hoàn đồng loạt trở về Trọng Linh viện.


      Nàng có ở đây mấy ngày, nhưng nha hoàn trong viện vẫn đem phòng ốc dọn dẹp thập phần sạch , mong ngóng nàng trở về.


      Tuy rằng vị này tiểu tổ tông này có thời điểm rất ầm ĩ, còn rất thích trêu trọc người khác, nhưng nếu trong Trọng Linh viện có nàng, cảm thấy im lặng trống vắng.


      *


      Mấy ngày nay Đào Cẩn thường xuyên Tôn phủ thăm Tôn Khải Yên, thế cho nên Lưu thị đối với nàng vô cùng nhiệt tình, quả thực coi như nửa nữ nhi mà đối đãi.


      Thường thường trước mặt Đào Cẩn Lưu thị luôn khen điểm tốt của Đào Tĩnh, tuấn tú lịch , khí độ bất phàm, can đảm nghĩa hiệp...


      Nghe được những lời này mặt Đào Cẩn có điểm nhịn được, nàng thừa nhận đại ca nhà mình rất tốt, nhưng còn chưa nghe thấy ai khen như vậy, nghe thấy vậy mà đỏ cả mặt thay .


      Khó có thể tưởng tượng được nếu như Lưu thị biết được tin Đào Tĩnh muốn đến Tôn phủ cầu hôn, cao hứng đến mức nào. Đào Cẩn vẫn cho bọn họ biết, đến ngày nàng ở trong phòng của Tôn Khải Yên, cùng học thêu chim tước trong rừng trúc nha hoàn thiếp thân của Tôn Khải Yên Từ vào, vẻ mặt đầy kinh ngạc, lại gần tai Tôn Khải Yên hai câu.


      hết câu, Tôn Khải Yên hoảng hồn, đâm châm vào ngón tay, kìm lòng được hít hơi.


      Đào Cẩn cúi đầu, cười nhưng .


      Nàng đương nhiên biết xảy ra chuyện gì, sáng nay lúc ra cửa đại ca vẫn còn bận rộn, chỉ chờ bà mối đến đông đủ liền Tôn phủ cầu hôn.


      Tôn Khải Yên cúi đầu lau giọt máu đầu ngón tay, thấy nàng cười trộm, thoáng chốc liền hiểu xảy ra chuyện gì, mặt bỗng dưng đỏ bừng, "Khiếu Khiếu, muội, muội có phải biết trước?"


      Đào Cẩn buông rổ châm tuyến, nở nụ cười vô tội, nhưng nét giảo hoạt trong mắt cho dù thế nào cũng che giấu được, "Khải Yên tỷ tỷ đừng trách muội, là tại đại ca cho muội . Đại ca lo lắng nếu như muội với tỷ, vạn nhất tỷ lại từ chối làm thế nào?" Cuối cùng câu, cố ý chế nhạo nàng, "Đại ca là lo lắng vô cớ, muội thấy bá mẫu rất vừa lòng đối với với đại ca, làm sao nỡ lòng cự tuyệt huynh ấy đây? Hơn nữa, tỷ cũng luyến tiếc..."


      chưa xong, liền bị Tôn Khải Yên nhéo cái ở eo.


      "Đừng hươu vượn!"


      Đào Cẩn biết nàng da mặt mỏng, cười hắc hắc đùa nàng nữa, "Vậy chúng ta cứ ngồi đợi tin tức là được."


      Tôn Khải Yên lời nào, mặt có càng ngày càng có xu thế ửng đỏ.


      Chỉ cần vừa nghĩ tới Đào Tĩnh ở Chính Đường cầu hôn, cùng phụ mẫu nàng tới hôn sau này, tới nàng... Nàng xấu hổ rũ lông mi xuống, dứt khoát dạy Đào Cẩn thêu Tú Hoa nữa, "Hôm nay ta... Muội, muội về trước . Khiếu Khiếu, sau này ta dạy muội thêu chim tước trong rừng trúc sau."


      Dứt lời để cho nha hoàn đỡ nàng nằm vào trong chăn, toàn thân đều rụt cả vào trong chăn, gì thêm.


      Đào Cẩn ừ cái, cười dịu dàng đứng dậy, "Muội nhé?"


      Tôn Khải Yên động đậy.


      Nàng lại thêm câu, "Khải Yên tỷ tỷ phản ứng như vậy, có phải là đồng ý gả cho đại ca của muội hay , có muốn muội trở về lại với đại ca ?"


      Vừa dứt lời, quả nhiên thấy Tôn Khải Yên lật người, hai má ửng hồng, đôi mắt long lanh nước chứa đầy giận dữ: "Khiếu Khiếu, cho muội bậy trước mặt huynh ấy."


      Đào Cẩn thực được ý xấu, rốt cuộc cũng hài lòng, "Biết biết, Khải Yên tỷ tỷ yên tâm, muội cái gì cũng ."


      Ngôn Cật cùng nàng cáo từ rời , Đào Tĩnh cùng Đào Lâm Nguyên vẫn còn ở lại chính đường, nàng cảm thấy dễ chịu, liền trực tiếp lên xe ngựa trở về phủ.


      *


      Mãi cho đến quá trưa, Đào Lâm Nguyên cùng Đào Tĩnh mới từ Tôn phủ trở về.


      Đào Cẩn dùng thiện, nghe vậy vội buông bát đũa, lấy ra lụa khăn lau miệng liền về phía Chính Đường. Chưa kịp thấy mặt vội vã hỏi hỏi: "Ca ca thế nào rồi?"


      Đào Tĩnh cùng Đào Lâm Nguyên thương nghị, thấy nàng lỗ mãng như vậy, có vài phần bất đắc dĩ: "Tại sao có vẻ như muội còn gấp hơn cả ta?"


      Đào Cẩn tự động tự giác tìm cái ghế ngồi xuống, uống ngụm trà nóng nha hoàn đưa tới, "Đây phải là do muội quan tâm huynh sao."


      Đào Tĩnh có tin lời ngon ngọt của nàng, chi tiết cho nàng biết: "Tôn phủ đồng ý, sau khi hỏi qua ngày sinh tháng đẻ, ngày khác đến phủ đưa sính lễ."


      Mối hôn này còn nghi ngờ gì nữa, được tiến hành vô cùng thuận lợi.


      Ngẫm lại cũng đúng, giữa ban ngày ban mặt Đào Tĩnh ôm Tôn Khải Yên trở về, cho dù xem như là vì cứu người, cũng có ảnh hưởng đối với thanh danh của nàng. Hơn nữa Tôn gia đối với đầy lòng cảm ơn, gần như hai lời liền đem nữ nhi gả cho . Đặc biệt Lưu thị mừng tả xiết, thu xếp muốn giữ hai người lại cùng nhau dùng cơm trưa, sau Đào Tĩnh từ chối mấy lần mới để hai người về nhà.


      Đào Cẩn nhếch lên khóe môi, môi mắt đều cong cong: "Chúc mừng đại ca, muội liền sắp có đại tẩu rồi."


      Nàng đứng dậy, chạy đến trước mặt Đào Tĩnh vái chào, hoạt bát linh động.


      Chuyện lớn như vậy làm sao có thể với Ân Tuế Tình, ngay lập tức nàng liền muốn đến Sở quốc công phủ, cho mẫu thân tin tức tốt này. Nhưng mà mới ngồi dậy, liền thấy ngực nổi lên trận đau nhức, nàng nhíu chặt chân mày, hề ngoài dự liệu liền vô lực ngã vào trong lòng Đào Tĩnh.


      Trong ngực tựa như bàn tay bóp chặt, đau đến mức nàng khó có thể hô hấp, "Ca ca, muội đau..."


      Đào Tĩnh bị nàng dọa sợ, "Khiếu Khiếu? Người đâu, truyền Chu đại phu! Mau gọi Chu đại phu đến đây!"


      Dạo này nàng hiếm khi phát bệnh, hôm nay lại đột nhiên phát tác, làm cho mọi người vì bất ngờ mà kịp phòng bị.


      Đào Cẩn nắm chặt cổ tay của , hô hấp ngắn ngủi, nhớ tới lọ thuốc Chu Phổ đưa nàng lúc sinh nhật, nàng vẫn đặt ngăn tủ phía cùng.


      "Có thuốc..." Nàng nên lời, mỗi chữ ra đều hết sức gian nan.


      Đào Tĩnh sai mọi người chung quanh im lặng, cúi xuống lắng nghe lời nàng .


      "Chu Phổ đưa cho muội... Thuốc, để trong ngăn tủ..."


      Đào Tĩnh mới nghe liền hiểu, tránh kéo dài thời gian, liền ôm nàng về phía Trọng Linh viện, dọc theo đường hai tay đều run rẩy, sợ kịp cái, Khiếu Khiếu liền còn.


      đường Đào Cẩn vô cùng đau đớn, ngất ở trong lòng ca ca.


      *


      Lúc nàng tỉnh lại Đào Tĩnh cùng Đào Lâm Nguyên túc trực bên giường nàng.


      Đào Cẩn lặng lẽ mở mắt, có chút mơ màng, "Phụ thân, ca ca?"


      Lại nhìn về phía bên cạnh, Chu Phổ cũng ở đây.


      Đào Tĩnh cùng Đào Lâm Nguyên thấy nàng tỉnh , rốt cuộc cũng thở phào hơi, "Khiếu Khiếu cảm thấy thế nào, còn đau ?"


      Đào Cẩn lắc đầu, ngược lại là thấy đau, nhưng hít thở vẫn có chút khó khăn. Nàng để cho nha hoàn đỡ mình dậy, giọng suy yếu, "Muội khó thở."


      Nghe vậy, Đào Lâm Nguyên vội vàng để cho Chu Phổ lên xem xét.


      Sắc mặt Chu Phổ lộ ra nét lo lắng, cũng bắt đầu buộc chỉ cổ tay nàng chẩn đoán lát, lại nhìn sắc mặt nàng, tiếp nhận giấy bút từ trong tay Thôi Hạ viết rằng: "Trong ngực Tam tiểu thư có tật, khí huyết tắc nghẽn, mới có thể cảm thấy khó thở. Có lẽ là do mấy ngày trước lên núi, mấy ngày nay tiểu thư nên ở trong phủ tĩnh dưỡng tốt, nên tiếp tục chung quanh nữa."


      Nghe Chu Phổ như vậy, Đào Lâm Nguyên tự trách thôi, "Sớm biết như thế, cho dù thế nào ta cũng cho con xem cuộc thi săn bắn kia."


      "Phụ thân đừng như vậy, là do con cầu xin ngoại công cho ." Giọng Đào Cẩn thấp, bên môi nở nụ cười , an ủi ông.


      Đào Tĩnh thấy Chu Phổ vẫn còn viết chữ, hỏi: "Chu đại phu còn có lời gì muốn ?"


      Chu Phổ gật đầu, đem tờ giấy vừa viết xong đưa tới trước mặt Đào Lâm Nguyên, mong ông cẩn thận.


      giấy viết: "Ở trong phủ tĩnh dưỡng cũng phải kế lâu dài, ở thành Trường An khí hậu bất lợi với việc dưỡng bệnh của tam tiểu thư, nên chọn chỗ bốn mùa như mùa xuân, non xanh nước biếc, nên đến đó điều dưỡng tầm năm rưỡi, mới có khả năng áp chế được bệnh tình của tam tiểu thư."


      "Việc này..."


      Đào Lâm Nguyên chỉ đứng đó nhìn, lúc lâu cũng tiếng nào.


      Chỉ cần có thể khiến bệnh tim của Khiếu Khiếu chuyển biến tốt đẹp, bảo ông làm gì cũng đều được. Nhưng mà đưa nàng đến phương xa, cho dù thế nào cũng thấy luyến tiếc.


      Đào Tĩnh trải qua việc này lần, so với Đào Lâm Nguyên bình tĩnh hơn rất nhiều: " biết nơi non xanh nước biếc trong miệng Chu đại phu, là chỉ nơi nào?"


      Chu Phổ viết xuống hai cái địa danh giấy, dừng chút rồi mới giao cho nhìn.


      đó viết Tùng Châu, Quế Châu.


      Tùng Châu mấy năm nay được thái bình, là địa phương thương nhân buôn bán trà tụ tập, Đào Tĩnh định để cho Đào Cẩn đến đó. Quế Châu hoàn toàn ngược lại là nơi thích hợp nhất, khí hậu dễ chịu, phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần, định sau khi tính toán thương lượng cùng Đào Lâm Nguyên rồi mới quyết định.


      Sau khi tiễn bước Chu Phổ, Đào Lâm Nguyên dựa vào tháp suy nghĩ rất lâu, nửa ngày cũng chưa được câu.


      Ngược lại là Đào Cẩn bình tĩnh trở lại nhanh hơn nhiều, trong lòng có chủ ý, "Việc này con muốn qua với mẫu thân tiếng, nghe ý kiến của nương chút."


      Đào Tĩnh ngồi xuống bên giường nàng, giọng hỏi: "Khiếu Khiếu nghĩ như thế nào? Nếu muội muốn như vậy xa, liền ở lại thành Trường An dưỡng thương cũng sao. Ca ca tìm cho muội đại phu tốt hơn, nhất định có thể chữa khỏi bệnh tim của muội."


      làm sao lại nỡ để Đào Cẩn nơi xa như vậy? Nàng mới mười ba tuổi, nếu như bên cạnh có ai chiếu cố, và Đào Lâm Nguyên làm sao có thế yên tâm được?


      Nghe thấy vậy, Đào Lâm Nguyên ngồi dậy phụ họa : "Tĩnh nhi đúng, thành Trường An lớn như vậy, Phụ thân tin tìm được người có thể cứu con."


      Đào Cẩn bật cười, làm cho khí trong phòng nhất thời giảm bớt áp lực hơn nhiều, "Nếu như Chu đại phu như vậy, nhất định là có đạo lý của , con ra ngoài dưỡng thân thể năm rưỡi rồi quay trở lại, chừng có thể tốt hơn? Phụ thân ca ca mọi người đừng lo lắng, con thận trọng suy tính."


      Hai người ở trong phòng ở thêm lát nữa rồi mới rời .


      *


      Ngày hôm sau Đào Cẩn Sở quốc công phủ chuyến, trước hết đem việc hôn của Đào Tĩnh với Ân Tuế Tình.


      Nghe xong Ân Tuế Tình trầm ngâm : "Tô gia tiểu thư nương thấy qua vài lần, đúng là cái có tri thức hiểu lễ nghĩa, vừa hiểu chuyện lại dịu dàng, gả cho ca ca con cũng rất tốt."


      Đào Cẩn ở bên vài lời tốt thay cho Tôn Khải Yên: "Khải Yên tỷ tỷ so mẫu thân nghĩ còn hoàn hảo hơn, nếu ca ca cưới được tỷ ấy, đó cũng là phúc phận của huynh ấy."


      "Con a..." Ân Tuế Tình bất đắc dĩ véo lỗ mũi của nàng cái, vị nương này này từ trước đến nay miệng lưỡi luôn có chừng mực, biết nên nàng như thế nào mới tốt.


      Đào Cẩn đem việc Đào Tĩnh cứu Tôn Khải Yên khu vực săn bắn kia lại lần, thừa dịp Ân Tuế Tình cao hứng, mềm giọng : "Mẫu thân, ngày hôm qua bệnh tim của con lại phát tác, Chu đại phu con thể ở lại thành Trường An, phải xa tĩnh dưỡng thời gian. Khả năng địa phương non xanh nước biếc như Tùng Châu hoặc Quế Châu."


      Ân Tuế Tình trong lòng sợ hãi, vội đỡ nàng dậy, " xảy ra chuyện gì? tại con thế nào rồi?"


      "Con dùng thuốc của Chu đại phu, tại sao." Đào Cẩn để cho bà cần phải quá lo lắng, tiếp tục : "Chu đại phu , chỉ cần điều dưỡng năm rưỡi, điều dưỡng tốt rồi lại trở về. Con muốn hỏi ý kiến nương chút, nương nên Tùng Châu hay là Quế Châu?"


      Ân Tuế Tình kéo nàng vào trong ngực, trong lúc nhất thời cảm thấy ngàn vạn cảm xúc, đau lòng vì tâm can bảo bối của bà gặp nhiều tai nạn, "Nhất định phải sao? Nếu như con phải , mẫu thân liền cùng con. Những chỗ đó đường xá xa xôi, nếu có ai chăm sóc con làm thế nào được?"


      Đào Cẩn từ trong lòng bà ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt, trong mắt khẽ dấy lên ý cười, "Con đều suy nghĩ xong, mẫu thân đừng lo lắng cho con. Con cảm thấy Tùng Châu rất tốt, chỗ đó tuy rằng hơn loạn chút, nhưng tốt xấu gì còn có Ngụy vương cữu cữu có thể nhờ cậy, nếu như xảy ra chuyện gì, con có thể tìm tới giúp đỡ."


      Lại vài ngày nữa Giang Hành trở về Tùng Châu, đúng lúc nàng có thể cùng trở về.


      Đây là suy nghĩ Đào Cẩn mới quyết định, ngày hôm qua nhìn thấy Chu Phổ viết giấy hai chữ Tùng Châu, nàng liền dấy lên ý nghĩ này.


      Ân Tuế Tình hơi có chút dao động, "Tốt tốt, nhưng dù sao Ngụy vương cũng là đại nam nhân, rất nhiều chuyện tiện... Chi bằng nương cùng con."


      Đào Cẩn khuyên nhủ bà, "Mẫu thân rồi, ai chăm sóc ngoại công? Gần đây thân thể ông cũng được tốt, vài năm nương ở bên cạnh ông, con thấy luôn nhớ đến nương. Nay vất vả mới trở lại được, nương nên ở nhà bồi bồi ngoại công ."


      Cuối cùng Ân Tuế Tình vẫn cảm thấy yên lòng, liền đưa bốn vị ma ma thiếp thân cho Đào Cẩn, đây đều là người thân cận nhất với bà, có thể thay bà chăm sóc Khiếu Khiếu.


      Ân Tuế Tình hỏi nàng: "Khi nào con ?"


      Đào Cẩn cười, "Đợi xong cung yến tết Nguyên Tiêu , con còn có nhiều việc chưa giao phó đâu."


      Giang Hành khởi hành trước tết Nguyên Tiêu ngày, Đào Cẩn định ở lại thành Trường An vài ngày, nàng muốn rời sớm như vậy.

      Sau khi Ân Tuế Tình biết được, cũng chờ đợi được: "Nương tiếng với Ngụy vương cữu cữu của con, nhờ đường để mắt đến con, lúc đó có thể tùy thời giúp đỡ cho con. Chung quy đoạn đường đến Tùng Châu lộ trình xa xôi, con là vị tiểu nương, nếu như xảy ra chuyện gì làm thế nào?"


      Có thể như vậy là tốt nhất, vẹn toàn cả đôi bên.


      Đào Cẩn cự tuyệt, "Vâng, vậy phải làm phiền Ngụy vương cữu cữu."


      Ngay hôm đó Ân Tuế Tình liền phái người đến phủ của Ngụy vương việc này, Giang Hành nghe xong, tỏ vẻ có thể chờ nàng hai ngày rồi mới khởi hành, đoàn người ngựa cùng nhau hồi Tùng Châu. Ở Tùng Châu có vài biệt viện, khung cảnh cũng hết sức an bình, nếu như Đào Cẩn đồng ý, có thể tùy ý lựa chọn chỗ vào ở, có thể phái người bảo vệ an nguy của nàng.
      HangVO9, ly sắc, NganPhuong21469 others thích bài này.

    2. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      doc dc chuong moi rui. chac nhung chuong sau se co tien trien moi day
      Hàn Ngọc thích bài này.

    3. Hồng Cúc

      Hồng Cúc Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      63
      nhanh lên nào, hồi hộp quá!!!
      Nyanko129 thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Mọi người vừa đọc vừa soát lỗi cho mình với nhé! Thank

      Chương 48 mưu hại


      Chỉ còn mấy ngày nữa đến tết Nguyên Tiêu, năm sau Đào Tĩnh mới đến Tôn phủ hạ sính lễ, bởi năm nay Tôn Khải Yên mới mười bốn tuổi, chưa làm lễ cập kê, nên liền định ngày Trung Thu năm sau.


      cùng Đào Lâm Nguyên biết được tin Đào Cẩn muốn Tùng Châu, đêm đó công việc liền bắt đầu lu bù hết lên.


      chỉ phải chuẩn bị xe ngựa để nàng đường, còn phải chuẩn bị chi phí ăn mặc dọc theo đường , nha hoàn tôi tớ, mọi chuyện đều chuẩn bị thỏa đáng.

      Đào Cẩn thấy thế, nửa bất đắc dĩ nửa cảm động: "Bây giờ còn cách ngày con còn mấy ngày nữa, Phụ thân cùng ca ca lại vội vã đuổi con như vậy sao? Thậm chí ngay cả nửa khắc cũng muốn chờ sao."


      Nàng là đùa, Đào Lâm Nguyên lại cho rằng nàng hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Tại sao Khiếu Khiếu lại nghĩ như vậy? Chúng ta phải là do sợ con đường được đầy đủ sao, định sắp xếp tốt cho con. Nơi đó cách kinh thành thiên sơn vạn thủy, tất nhiên là thể chuẩn bị qua loa được. Nếu phải vạn bất đắc dĩ, ta cùng ca ca con làm sao nỡ để con đến nơi xa như vậy?"


      Đào Tĩnh ở trong sân chọn lựa hạ nhân theo, Đào Lâm Nguyên ở lại trong phòng kiểm kê dụng cụ thiết yếu cần thiết đường, bọn họ đứng trong viện, trước mặt Đào Tĩnh có mấy người hầu đứng.


      Tính toán cẩn thận, hình như còn bao nhiêu thời gian nữa. Năm ngày sau là đến Tết Nguyên Tiêu, ngay ngày hôm sau nàng lên đường rời thành Trường An.


      Đào Cẩn muốn khiến bọn họ lo lắng, chỉ có thể lấy Giang Hành ra làm bia đỡ: "Phụ thân đừng lo lắng, ở Tùng Châu còn có Ngụy vương cữu cữu, nếu có chuyện gì xảy ra con còn có thể đến gặp ngày ấy để xin giúp đỡ, có vấn đề lớn gì đâu."


      Đào Lâm Nguyên vẫn là yên lòng: "Chung quy Ngụy vương vẫn là nam nhân..."


      Nếu như Ngụy vương thành thân, bất cứ việc gì Đào Cẩn có thể tìm vương phi thương lượng. Nhưng bây giờ vẫn độc thân, có nhiều điều bất tiện, như những việc tư mật của nương gia làm sao có thể với được?


      Đúng lúc Hứa quản tiến lên hỏi nên bố trí mấy chiếc xe ngựa đường, đề tài này liền tạm dừng, Đào Lâm Nguyên bắt đầu bắt tay an bài.


      Đến lúc tất cả mọi chuyện đều được chuẩn bị xong, là bốn ngày sau.


      Do Đào Cẩn nhiều lần ngăn cản, nên xe ngựa mới từ mười chiếc ban đầu đổi thành năm chiếc. chiếc để Đào Cẩn ngồi đường, chiếc là cho nha hoàn theo ngồi, còn lại ba chiếc để chở vật phẩm tùy thân của nàng. Người hầu cũng giảm bớt, chỉ mang theo mười hai người, để tránh rêu rao quá mức làm cho người khác để ý, bằng đến Tùng Châu lại mua thêm hạ nhân.


      *


      Hôm nay là ngày Giang Hành rời kinh, do Hoàng Thượng đích thân tiễn ra tận cửa thành, toàn bộ đội quân trùng trùng điệp điệp xuất phát từ cổng thành, khí thế hừng hực, vạn người đều đổ xô ra đường. Đội quân kèn trống liên tục tấu những khúc ca chiến thắng hào hùng, Đào Cẩn ngồi ở nhà mà vẫn có thể nghe được ràng.


      Nàng thể ra khỏi phủ, liền đứng lầu nhìn về hướng cửa thành, "Bên ngoài giờ chắc có rất nhiều người?"


      lầu gió rất lớn, Bạch Nhụy lo lắng nàng bị cảm lạnh, liền khoác cho nàng chiếc áo choàng màu trắng thêu hoa, "Nghe người ngựa tấp nập, uy danh của Ngụy vương nhất định rất cao, mọi người đều chen chúc để mong nhìn thấy ngài lần."


      Đào Cẩn bị nàng đùa, nàng thường xuyên nhìn thấy mặt Giang Hành, cũng cảm thấy có gì khác biệt .


      nghĩ, Ngọc Minh cầm phong thư đến, "Tiểu thư, Ngụy vương vừa sai người đưa thư đến, người xem ."


      "Giang Hành?" Đào Cẩn có chút kinh ngạc.


      Ngọc Minh thưa vâng, tỏ vẻ nàng nghe lầm.


      Giang Hành truyền tin gì cho nàng? có việc gì cần với nàng?


      bên đắn đo, bên mở phong thư ra, Đào Cẩn lấy ra tờ giấy viết thư nhìn lần. Hóa ra viết dọc theo đường trải qua trạm dịch, chờ sau khi nàng đến, sai người qua đón nàng, cùng nhau đến Tùng Châu.


      Đào Cẩn đem thư cất vào trong tay áo, đối với việc này có chút cảm động.


      Kiếp trước nàng rất sợ , đại bộ phận là bị Hà Ngọc Chiếu ảnh hưởng, cảm thấy người này thậy nghiêm túc uy nghiêm, rất khó tiếp cận. giờ xem ra, mọi việc hoàn toàn như vậy, ít nhất đối với nàng rất quan tâm chăm sóc.


      Đào Cẩn cong môi cười, với Bạch Nhụy Ngọc Minh: "Nơi này gió lớn, chúng ta nên trở về."


      *


      Hôm Tết Nguyên Tiêu, trong cung thiết yến khoản đãi các vị đại thần, Đào Lâm Nguyên lại được mời đến trước.


      Đào Cẩn cũng muốn , nhưng mấy hôm trước nàng phát bệnh, Nghi Dương công chúa cho người đến thăm hỏi. Lúc này nàng muốn Tùng Châu, cũng phải cho bà biết tiếng, nếu quá có người tình rồi. Lại Ân Tuế Tình cũng nhập cung, nàng cũng muốn nhìn thấy mẫu thân nhiều hơn chút, thuận tiện dặn dò Tôn Khải Yên chút.


      Sau khi nhập cung, xe ngựa dừng tại ngoài điện Chiêu Dương, Đào Cẩn dẫn lên ghế Hoàng Mộc xuống xe ngựa, nâng váy vào trong điện.


      Nàng đến sớm canh giờ so với những người khác, Trang hoàng hậu chưa đến, nghe cung nữ ở thiên điện nghỉ ngơi.


      "Mang đến xem chút." Đào Cẩn với cung nữ kia.


      Bình thường phải ai cũng có thể tùy ý gặp mặt Hoàng Hậu, nhưng những người hầu hạ bên cạnh Trang hoàng hậu đều biết, vị Quảng Linh quận chúa này rất được Hoàng Hậu thích, hoàn toàn khác với những người khác. Cung nữ cân nhắc phen, liền đằng trước dẫn đường cho nàng: "Mời Quận chúa theo nô tỳ."

      Vòng qua con đường được trang trí bằng mười hai chiếc bình được điêu khắc bằng gỗ tử đàn, thêm chút, cung nữ liền mời nàng đứng ở bên ngoài chờ, nhấc lên bức rèm Phỉ Thúy vào thông báo, bao lâu ra, "Hoàng Hậu nương nương mời quận chúa vào."


      Đào Cẩn theo phía sau nàng vào, liền thấy nhuyễn tháp La nhân có vị mỹ nhân nằm, hai hồng hào có đôi núm đồng tiền, đầu đội mũ phượng, phong thái tôn quý ung dung. Bà nằm nghiêng tháp nghỉ ngơi, nghe thấy Đào Cẩn đến, thoáng chống người dậy vui vẻ : "Khiếu Khiếu sao lại tới sớm như vậy? Bây giờ còn canh giờ nữa mới tới cung yến, bản cung còn muốn nghỉ ngơi lát."


      Đào Cẩn tiến lên hai bước, "Có phải con quấy rầy nương nương nghỉ ngơi? Tất cả là tại con, con chỉ muốn đến trò chuyện cùng người, để giải nỗi nhớ thương người."


      Nàng mới vài câu có thể khiến cho Trang hoàng hậu cao hứng.


      Trang hoàng hậu cho nàng ngồi vào tháp, vỗ đầu nàng cười : "Trong lòng ngươi nhớ tới bản cung, bản cung nên cao hứng mới phải. Đúng lúc trong lòng bản cung có chút phiền muộn, muốn tìm người trò chuyện."


      Đào Cẩn quay đầu , cười hỏi: "Nương nương có gì phiền muộn? Gần đây thời tiết ấm lên, xuân về hoa nở, là thời điểm vạn vật sinh xôi nảy nở, đáng nhẽ phải kiến tâm tình người thư sướng mới đúng."


      "Con có chỗ biết." Trang hoàng hậu than thở tiếng, chuyện cũng chậm hơn rất nhiều, "Hôm qua Ngụy vương trở về Tùng Châu, biết đến biết lúc nào mới có thể trở về, cái là có thời hạn trở về, bản cung muốn gặp cũng được."


      Đại khái là trong lòng buồn rầu, nên cũng mặc kệ Đào Cẩn vẫn là tiểu nương chưa thành thân, Trang hoàng hậu đều đem toàn bộ mọi việc với nàng, "Con thấy đấy cũng hai mươi bảy tuổi rồi, mà đối với hôn của bản thân chút cũng để bụng. Lần này trở về Hoàng Thượng cùng bản cung vốn định tìm mối hôn cho , nhưng cố tình để ý đến, nay lại rồi, biết đến thời điểm nào mới thành thân đây."


      Dứt lời, lại thở dài tiếng.


      Đào Cẩn co rút khóe miệng, việc này phải an ủi người thế nào đây. Nàng nhớ đời trước Giang Hành chỉ cưới vị trắc phi, mà tận ba năm mới cưới, thế nên Trang hoàng hậu sao có thể bận tâm cho được?


      Nếu đề tài chuyển tới người Giang Hành, Đào Cẩn liền biết thời biết thế đem việc của mình ra, "Đúng lúc ngày mai con cũng muốn Tùng Châu, như vậy con có thể thay nương nương để ý, nếu là có vị tiểu thư nào thích hợp, liền viết thư cho người, người xem như vậy có được ?"


      Nghe vậy, Trang hoàng hậu ngồi thẳng người, "Vì sao con muốn Tùng Châu?"


      Đào Cẩn nhàng , "Nương nương quên rồi, thân thể con tốt, con muốn Tùng Châu tĩnh dưỡng thời gian."


      Trang hoàng hậu biết nàng bị mắc bệnh tim, chỉ biết từ thân thể nàng tốt, sau khi biết được nàng muốn Tùng Châu, phản ứng đầu tiên lại là: "Sau khi con đến Tùng Châu, có việc gì cứ việc đến tìm Ngụy vương cữu cữu của con, bản cung để chăm sóc tốt cho con . Nếu là như tình nguyện, ngươi cứ việc lấy danh nghĩa của bản cung."


      Đào Cẩn buồn cười nhịn được, tiếng cám ơn đối với Trang hoàng hậu, "Nương nương yên tâm, mẫu thân nhờ Ngụy vương cữu cữu rồi, cữu cữu giúp con ."


      "Vậy tốt rồi." Trang hoàng hậu cũng cười, chợt nhớ tới những lời nàng mới vừa , "Những điều con vừa mới ... Khiếu Khiếu, bản cung biết việc này được thỏa đáng, nhưng con xem như giúp bản cung chuyện. Nếu như Tùng Châu có bất kỳ tình huống gì, coi trọng tiểu thư nhà ai, ngươi liền viết thư báo cho bản cung biết có được ?"


      Đào Cẩn sảng khoái gật gật đầu, "Được ạ."


      Tâm của Trang hoàng hậu cuối cùng cũng được giải quyết nửa, đối với Đào Cẩn càng xem càng thích, hai người ngồi hàn huyên lúc bất tri bất giác liền canh giờ.


      Đến tận lúc cung nữ tiến lên thông bẩm, các nàng mới nhớ ra đến giờ mở cung yến.


      *


      Quan viên triều đình ở trong Lân Đức điện uống rượu mua vui, nữ quyến liền ở Thái Dịch trì thiết yến.


      Đào Cẩn theo Trang hoàng hậu tới Thái Dịch trì nơi đó có rất nhiều mệnh phụ phu nhân và các vị tiểu thư, khi các nàng đến, mọi người đều cúi người hành lễ với Hoàng Hậu, rất nhiều ánh mắt đều nhìn Đào Cẩn.


      Sau khi Ân Tuế Tình thấy nàng, vì có chút vui mà nhăn đôi mi thanh tú, "Khiếu Khiếu, lại đây."


      " sao." Trang hoàng hậu thay Đào Cẩn , ngữ khí nhu hòa, mặt mang ý cười, "Khiếu Khiếu sáng sớm tới, bồi bản cung hàn huyên lúc, khiến cho tâm tình bản cung nhõm hơn nhiều. Khiếu Khiếu làm gì sai, lục tiểu thư cũng đừng trách cứ nàng."


      Ân Tuế Tình nhìn về phía tiểu nương đứng bên, "Nha đầu kia bị thần thiếp chiều hư ... Chỉ cần quấy rầy Hoàng Hậu nương nương là tốt rồi."


      Trang hoàng hậu mang theo nàng về hướng thượng vị, " quấy rầy, hề quấy rầy, bản cung còn rất cao hứng."


      Khi chuyện, để cho nàng ngồi vào bên tay phải, trong mắt đều là thích.


      Đào Cẩn ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt của Ân Tuế Tình cùng Lưu thị ngồi phía dưới, nhìn các bà chớp chớp mắt cách tinh quái. Nụ cười mặt vẫn chưa thu lại, liền phát tầm mắt phức tạp hướng về phía nàng.


      Đào Cẩn men theo nhìn lại, chính là ánh mắt của Hà Ngọc Chiếu.


      Hà Ngọc Chiếu quay đầu chỗ khác, nhìn nàng nữa.


      Tuy rằng chỉ trong nháy mắt, nhưng Đào Cẩn vẫn thấy được ghen ghét như xưa trong mắt của nàng ta, giống hệt như kiếp trước. Đào Cẩn nhíu nhíu mi, thể cảnh giác với nàng.


      *


      Sau cung yến Trang hoàng hậu đề nghị hồ Thái Dịch ngắm cảnh, cây ven hồ đều được buộc sợi bông có treo đố chữ, nếu có ai đoán đúng, có thể được Hoàng Hậu nương nương khen ngợi.


      Đào Cẩn cùng Tôn Khải Yên cùng phía sau Ân Tuế Tình cùng Nghi Dương công chúa, dọc theo đường luôn có chút cảm giác yên, đối những chữ kia cũng có hứng thú.


      Tôn Khải Yên nhận thấy được khác thường của nàng, chỉ về phía cây ngô đồng phía trước hỏi: "Khiếu Khiếu có muốn đoán đố đèn ? có mấy tiểu thư đều qua, muội nghĩ gì vậy?"


      Vết thương bị trúng tên của nàng mấy ngày nay khá hơn nhiều, có thể xuống giường lại.


      Đào Cẩn ngắm nhìn bốn phía vòng, "... Muội ." Dứt lời đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu hỏi Bạch Nhụy Ngọc Minh, "Tướng Quân đâu rồi?"


      Bạch Nhụy vẻ mặt khó hiểu, "Tiểu thư chẳng lẽ hồ đồ rồi? Hôm nay người mang Tướng Quân theo đến."

      Đúng, nàng sợ Tướng Quân lại giống như lần trước vậy, leo lên leo xuống, lúc này cho dù như thế nào cũng mang nó cùng. Nhưng mà lúc này, nàng lại bỗng dưng dâng lên cảm giác bất an, số hình ảnh trong đầu chợt lóe lên, nàng nhớ tới kiếp trước lúc Tướng Quân chết, chặn lại : "Ngươi nhanh chuẩn bị ngựa xe, ta muốn hồi phủ!"


      Bạch Nhụy kinh ngạc: "Tiểu thư..."


      Tôn Khải Yên cũng bị hành động của nàng làm cho dừng lại, có ý khuyên nàng: "Cung yến chưa tan, làm sao muội có thể như thế được? Có phải Tướng Quân xảy ra chuyện?"


      Nếu nàng còn , chỉ sợ Tướng Quân xảy ra chuyện.


      Đào Cẩn khẽ cắn môi, giải thích cùng các nàng, bước hai ba bước lên trước tới bên cạnh Trang hoàng hậu.


      Trang hoàng hậu ở đình giữa hồ ngắm cảnh, thấy vẻ mặt tái nhợt của nàng liền hỏi, "Khiếu Khiếu làm sao vậy?"


      "Nương nương, thân thể con có chút thích hợp, con định cùng ngài tiếng, rồi xin phép hồi phủ trước."


      mặt nàng tràn ngập nét lo âu, rất xứng với khuôn mặt nhắn trắng bệch, nhìn giống như thân thể thực thoải mái. Trang hoàng hậu định giữ nàng lại, liền cho phép, "Hay là để bản cung thỉnh thái y bắt mạch cho con xem chút? chung đường hồi phủ cũng dài."


      Đào Cẩn lắc đầu cự tuyệt, "Đa tạ ý tốt của nương nương, con chỉ cần trở về nghỉ ngơi chút tốt rồi."


      Trang hoàng hậu gọi hai cũng nữ đến đưa nàng ra cửa cung. Bởi việc khẩn cấp, Đào Cẩn ngay cả Ân Tuế Tình cũng kịp gì, đường liên tục thúc giục xa phu chạy mau chút, lại nhanh chút, hận thể lập tức bay trở về Đào phủ.


      Xe ngựa đường chạy nhanh như bay, cuối cùng sau khắc đồng hồ về tới cửa Đào phủ.


      Đào Cẩn chưa đợi nha hoàn đến đỡ, nhấc váy liền nhảy xuống xe ngựa, nhanh chạy về phía nội viện.


      Nàng tùy tay giữ hạ nhân lại hỏi: "Đêm nay có những người nào đến phủ?"


      Người hạ nhân bị bộ dáng nóng nảy của nàng dọa sợ, lui về sau nửa bước rồi mới lấy lại bình tĩnh : "Thưa tiểu thư, vừa lúc nãy nha hoàn của Định Lăng Hầu phủ tới, là có gì đó muốn tặng cho tiểu thư, nên tiểu nhân liền để cho nàng vào."


      Đào Cẩn buồn bực, hung hăng quát phen, "Ai cho ngươi tùy tiện để cho nàng vào!"


      xong mặc kệ phản ứng của , cuống quít về phía Trọng Linh viện, mặc kệ Bạch Nhụy Ngọc Minh đuổi theo phía sau hô gọi, chỉ lo vùi đầu chạy về phía trước.


      Cuối cùng lúc tới cửa Trọng Linh viện, Đào Cẩn đến hơi thở cũng suyễn, liền trực tiếp về phía trong viện.


      Trong viện chỉ có nha hoàn của nàng, thấy nha hoàn trong miệng người hạ nhân kia. Các nàng nhìn thấy Đào Cẩn về sớm như vậy trở đều cảm thấy lạ, Đào Cẩn lại có thời gian giải thích cùng các nàng, chỉ hỏi: "Tướng Quân đâu rồi? Vừa rồi phải nghe có người đến sao?"


      Thu bước lên bước, "Là nha hoàn bên cạnh Ngọc Chiếu tiểu thư Thanh Tư tới đưa cho tiểu thư mấy thứ điểm tâm, nàng ta muốn tự mình để vào trong phòng. Nàng phụng mệnh Nghi Dương công chúa, muốn ra phía sau nhìn Tướng Quân, Hàn Quang liền dẫn nàng ."


      Tướng Quân càng ngày càng lớn, để tránh cho nó đả thương người, gần đây nàng vẫn để cho nó ở tại trong tiểu viện phía đông Trọng Linh viện, bình thường luôn có nha hoàn chuyên chăm sóc.


      Đào Cẩn liền về tiểu viện phía đông, đường chạy nhanh đến mức thở hồng hộc, đám nha hoàn phía sau nhìn thấy vậy tim gan đều sợ run.


      "Tiểu thư, người chạy chậm chút... Chú ý thân thể của người..." Bạch Nhụy sốt ruột đến mức dậm chân, có biện pháp ngăn cản chỉ có thể chạy theo sau.


      Cho đến tận tiểu viện phía đông Đào Cẩn, đẩy ra cửa ở hàng rào, liền nhìn thấy ở góc việc có nha hoàn mặc quần áo màu xanh ngồi xổm mặt đất chính là nha hoàn thiếp thân của Hà Ngọc Chiếu Thanh Tư. Hàn Quang bị nàng xúi , chỉ thấy nàng đứng các Tướng Quân vài bước, lấy từ trong lòng ra gói được bao bằng giấy dầu, bên trong bao có khối thịt tươi, nàng cẩn thận ném tới trước mặt Tướng Quân: "Nhanh ăn ..."


      Đào Cẩn xông lên trước, hai lời đem miếng thịt đá xa, đưa tay đẩy ngã Thanh Tư ra đất, tức giận ngập trời: "Ngươi to gan!"
      HangVO9, ly sắc, NganPhuong21454 others thích bài này.

    5. ngkh8599110

      ngkh8599110 Member

      Bài viết:
      56
      Được thích:
      47
      Truyện rất hay
      Nyanko129Hàn Ngọc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :