1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Hoàn - Dư Phương (Full - Chờ beta)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 5: Trầm Hương
      Lục thị và Tề Hoàn nghe tụng kinh xong, muốn xin chủ trì ít nước bình an, chuẩn bị xuống núi về.

      Ở ngoài đại điện lại gặp Lưu phu nhân dâng hương.

      "Tề phu nhân, mới vừa rồi thất lễ, tỷ muội Lý phu nhân mới đến thành Cẩm Châu được hai tháng, ta cũng quá thân thiết với bọn họ, hôm nay họ những lời mạo phạm ngươi, ngươi đừng để trong lòng." Lưu phu nhân lo lắng Lục thị xa lánh mình vì tỷ muội Lý thị này, vừa thấy Lục thị, vội vàng cười tỏ có quan hệ.

      "Giao tình giữa ta và ngươi phải ngày ngày hai, sao lại biết con người của ngươi chứ." Lục thị liếc Lưu phu nhân cái, "Rảnh rỗi có việc gì đến chỗ ta ngồi chút, chúng ta lâu rồi trò chuyện với nhau."

      Lưu phu nhân mặt mày hớn hở, tất nhiên đồng ý.

      Tề Hoàn mỉm cười nhìn Lưu phu nhân, bạn tốt của mẫu thân ở thành Cẩm Châu cũng nhiều, vị Lưu phu nhân này nàng nhớ mơ hồ, kiếp trước, nàng là số ít người sau khi mẫu thân qua đời lập tức thay đổi thái độ.

      Những người bạn tốt của mẫu thân ở kinh thành, về sau đều tốt với Dương Quân Nhu, ai còn nhớ mẫu thân từng là khuê mật với các nàng?

      "Mẫu thân, con nghe thành Cẩm Châu có đại phu rất giỏi, con kêu người mời ông ấy ngày mai đến nhà chúng ta, người để ông ấy bắt mạch thử xem." Tề Hoàn kéo tay Lục thị, từ từ xuống cầu thang.

      Lục thị vốn muốn cự tuyệt, thân thể mình chính bà nhất, dù chữa trị thế nào đều chỉ như vậy, nhưng nữ nhi lòng hiếu tâm, bà đành lòng từ chối, đành phải cười gật đầu, "Được, ngày mai mời đại phu đến ."

      Tề Hoàn vui mừng gật đầu, vừa vừa cười ra cửa miếu.

      Còn chưa đến bãi đất trống dừng xe ngựa, bọn họ liền nghe được tiếng mắng chửi chanh chua truyền tới.

      "Tiện nhân nhà ngươi, coi mình là gì chứ, cũng chỉ là nô tỳ đê tiện mà thôi, còn dám học đòi quyến rũ dụ dỗ, ngươi đúng là đồ vô ơn biết xấu hổ." Giọng chanh chua mạnh mẽ vang lên, nghe ra được chủ nhân của giọng này tuổi cũng lớn, hẳn là tiểu thư trẻ tuổi.

      "Đánh, đánh cho ta, đánh mạnh vào, đánh chết đồ đê tiện cần mặt mũi này , đánh chết bán chỗ đó. . . . . . chỗ kia." Giọng điêu ngoa kiêu căng tràn đầy tức giận, ngay cả mắng chửi người cũng nhìn xem ở nơi nào, tiểu thư đánh chửi nha hoàn ngoài đường như vậy, chính nàng ta cũng mất thể diện.

      Lục thị xuất thân từ thư hương thế gia, thích nhất chính là loại tiểu thư đánh chửi người hầu, chuyện thô tục, nghe giọng càng ngày càng lớn, mi tâm vô thức nhíu lại.

      Bọn họ đến gần bãi đất trống dừng xe ngựa, liền nhìn thấy ở bãi đất trống dựng mấy chục chiếc xe có vài nha hoàn quần áo đẹp đẽ, ở giữa bọn nha hoàn có vị nương mặc áo ngắn màu tím đậm thêu hoa, váy dài màu trắng, bộ dáng ước chừng mười ba mười bốn tuổi, dáng vẻ yểu điệu, gương mặt hơi tròn, chỉ là trong tay cầm một chiếc roi dài, khiến vị tiểu nương này giảm mấy phần mị lực.

      Ở trước mặt tử y nương có nha hoàn mặc vải thô màu vàng nhạt, tuy là nha hoàn nhưng bộ dáng rất đẹp, mặt trái xoan, mắt to, cái miệng nhắn, còn xinh đẹp hơn chủ tử.

      Tề Hoàn hơi ngạc nhiên nhìn nha hoàn này, bị chủ tử mắng như vậy, nàng lại kêu tiếng, ưỡn thẳng lưng quỳ ở nơi đó, đôi mắt bình tĩnh.

      Thoạt nhìn là nha hoàn rất có cốt khí, sao tiểu thư kia lại là hồ ly tinh?

      phải họ đến gần nhìn việc của người khác, mà vị trí tử y nương dạy dỗ nha hoàn ở bên cạnh xe ngựa của bọn họ, Tề Hoàn tò mò nên mới nhìn thêm mấy lần.

      Có lẽ nhận thấy được ánh mắt của Tề Hoàn, tử y nương liền hung hăng trợn mắt nhìn sang, vừa thấy Tề Hoàn đẹp hơn mình, mặt lại thêm mấy phần vui.

      Giống như muốn hả giận, cây roi chút lưu tình quất lên người nha hoàn kia, "Đừng tưởng rằng Triệu ca ca khen ngươi mấy câu, ngươi có thể leo lên đầu làm Phượng Hoàng, cũng nhìn xem thân phận của mình là gì."

      Nha hoàn kia chịu đau, cầu xin tha thứ câu, kiêu ngạo tự ti , "Nhị tiểu thư, nô tỳ nghĩ như vậy."

      "Ngươi còn dám cãi!" Tử y nương hừ tiếng, lại roi đánh xuống .

      Lục thị và Tề Hoàn vừa tới bên cạnh xe ngựa của mình, thấy tử y nương này xuống tay tàn nhẫn, khỏi có chút đồng cảm với nha hoàn kia.

      "Nô tỳ dám! Nô tỳ tự biết thân phận, cũng dám vọng tưởng, tiểu thư người chỉ nghe lời của người khác liền nhận định là nô tỳ có ý đồ bất chính, nô tỳ cũng thể gì hơn." Nha hoàn cắn chặt răng, nhịn đau .

      Nha hoàn này rất có cốt khí! Tề Hoàn nghe được nha hoàn đáp lời, trong lòng có ấn tượng tốt, đỡ Lục thị vào xe, rồi đứng ở bên cạnh cẩn thận nhìn nàng.

      Lúc tầm mắt dừng lại ở ba nốt ruồi đỏ dưới vành tai của nàng ta, đáy mắt lên vẻ ngạc nhiên.

      Là nàng ấy sao?

      "Nhìn cái gì vậy!" Tử y tiểu thư gầm lên với Tề Hoàn.

      "Nhị tiểu thư!" nha hoàn lớn tuổi hơn bên cạnh nàng ta vội vàng gọi lại, tiến lại gần tai nàng mấy câu, tử y nương sửng sốt chút, mắt nhìn về xe ngựa phía sau Tề Hoàn, vẻ mặt quái dị.

      "Tiểu thư, phu nhân kêu người lên xe." Nghênh Hà giọng .

      Tề Hoàn lại gì, tới trước mặt nha hoàn kia, nhìn bên kia gương mặt nàng, cũng có ba nốt ruồi đỏ.

      Quả nhiên là nàng ấy! Trong lòng Tề Hoàn vui vẻ, quay đầu lại nhìn tử y nương kia, " nương, nếu nha hoàn này ngươi thích, bằng bán nàng cho ta được ?"

      Lời vừa ra, chẳng những tử y nương ngây ngẩn cả người, cả nha hoàn kia cũng là kinh ngạc.

      Tử y nương theo bản năng quất roi lại đây, lại bị nha hoàn bên cạnh ngăn lại, giọng bên tai nàng, "Nhị tiểu thư, vị này chính là tiểu thư của Tề gia từ kinh thành tới, thể chọc vào."

      "Ngươi muốn nàng làm chi?" Tử y nương hất tay nha hoàn ngăn cản nàng ra, tức giận nhìn chằm chằm Tề Hoàn, thân phận cao quý như Tề tiểu thư muốn mua con hồ ly tinh này làm gì.

      Tề Hoàn cười , "Nhìn thấy có duyên, tiểu thư, nơi này dù sao cũng là Phật Môn Thánh Địa, vốn là cầu trong lòng bình tĩnh, vì nô tài mà để cho mình mất hứng đáng giá, huống chi ra vào nơi này đa số đều phải là người đơn giản, ngươi cần gì phải vì nàng mà phá hủy danh tiếng của mình."

      Tử y tiểu thư nhìn nha hoàn của mình, lại nhìn Tề Hoàn, nàng vốn định bán tiện nô này , nếu Tề tiểu thư này coi trọng, bằng làm chút nhân tình, "Ngươi thích ả nô tỳ này, vậy mang ."

      "Nàng có khế ước bán thân ?" Tề Hoàn mỉm cười hỏi, nàng biết tử y nương trước mắt này là ai, nghĩ đến ắt phải là nữ nhi của gia đình giàu có nào ở thành Cẩm Châu, làm việc phách lối ương ngạnh như vậy, rồi lại chịu bán nàng nhân tình này phải biết được thân phận của nàng, như thế tốt hơn, cần tốn nhiều lời.

      "Ta cho người đưa đến phủ sau." Tử y nương bĩu môi , cầm roi chỉ nha hoàn kia, "Tiện nô tỳ, hôm nay là ngươi gặp may đấy, đừng có mà dùng mấy cái thủ đoạn đáng xấu hổ kia của ngươi nữa, nếu . . . . . ." Nàng liếc nhìn Tề Hoàn, "Ngươi chết càng khó coi hơn."

      Nha hoàn kia hơi cúi đầu, trong lòng chua xót, từ chủ tử này đến chủ tử kia. . . . . . có gì khác nhau, nàng vẫn là nô tỳ.

      “Đứng lên .” Tề Hoàn giơ tay đỡ nàng dậy, "Ngươi tên là gì?"

      "Bẩm tiểu thư, nô tỳ tên là Thu Cúc." Thu Cúc giọng trả lời, vết thương người đau đớn khiến trán nàng toát mồ hôi lạnh.

      Tề Hoàn khẽ nhướng mày, "Tên của ngươi?"

      "Trầm Hương." Do dự lát, nàng mới ra tên khác, đây là cái tên mà lúc nàng còn chưa trở thành nô tỳ, mẫu thân đặt cho nàng.

      Là cái tên này! Tề Hoàn nở nụ cười, "Về sau cứ gọi là Trầm Hương , Nghênh Hà tỷ tỷ, đỡ nàng lên xe ngựa, trở về tìm đại phu cho nàng."
      Last edited by a moderator: 24/4/17
      tart_trung, susu, Aliren17 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 6: Nha hoàn giống như vậy
      Xe ngựa rất rộng, thêm Trầm Hương cũng có vẻ chật chội, Lục thị khẽ nhắm mắt dựa vào vách xe, nghe thấy tiếng mới mở hai mắt ra, ánh mắt bình thản lướt qua Trầm Hương ngồi thẳng lưng ở cửa xe, liếc khéo trách cứ Tề Hoàn.

      Tề Hoàn tựa vào Lục thị, cười khẽ, nhưng mà nàng giải thích gì thêm, cũng hỏi Trầm Hương những thứ khác nữa, chỉ kêu Hạ Trúc rót cho nàng ta ly trà nóng.

      Trầm Hương giọng cảm tạ Lục thị và Tề Hoàn, mới cảm ơn Hạ Trúc, nhận lấy cái chén.

      Nha hoàn có thân phận hèn mọn này cúi người trước người khác mãi mãi, tương lai nàng trở thành quý nhân còn tôn quý hơn vị tử y nương lúc nãy nữa. . . . . .

      Kiếp trước, nàng từng thấy nữ tử này hai lần, nếu lúc nãy tinh mắt nhìn thấy nốt ruồi đỏ dưới tai nàng ta, chắc chắn nàng nhận ra được.

      Trầm Hương vốn họ Lăng, cha nàng Lăng Địch vốn là thủ hạ phụ tá thái tử, xuất mưu hiến kế cho thái tử, rất được thái tử trọng dụng, Tứ hoàng tử vài lần chịu thiệt dưới tay Lăng Địch, liền dùng kế hãm hại ông, khiến thái tử thể bỏ xe tự bảo vệ mình, Lăng Địch trước khi bị bắt vào ngục lệnh cho người hầu đưa nữ nhi rời , ai ngờ người hầu này đường lẩn trốn truy binh lại nổi lòng tham, đoạt tài vật của Lăng Trầm Hương, lại bán nàng cho người môi giới làm nô tỳ. . . . . .

      Chuyện này xảy ra ba năm trước đây, Tề Hoàn cũng là sau khi vào Ninh phủ mới biết.

      Sau đó biết Lăng Trầm Hương gặp được Lục hoàng tử như thế nào, chỉ biết nàng trợ giúp Lục hoàng tử đối phó thái tử, sau khi Lục hoàng tử lên ngôi, được phong quý nhân.

      Tề Hoàn chìm trong ký ức, xe ngựa chậm rãi vào cửa thành, rất nhanh trở về biệt viện Tề phủ.

      Lục thị mở miệng muốn an bài Trầm Hương thế nào, như là có ý để Tề Hoàn tự mình làm chủ, Tề Hoàn bảo Ngân Hạnh dọn dẹp phòng cho Trầm Hương ở trong sân, lại kêu tiểu nha hoàn ra phủ mời đại phu, sau đó tới phòng của Lục thị.

      "Mẫu thân." Tề Hoàn vén màn cửa lên, thấy Lục thị tựa giường , liền cười tới bên người bà.

      Lục thị giận liếc nàng cái, "Nha hoàn kia hợp mắt con lắm sao? Bình thường cũng thấy con nhiệt tình như vậy."

      "Chỉ là nhìn thích mà thôi, mẫu thân phải cũng thích hay sao?" Nếu sao lại ngầm cho phép nàng mở miệng muốn người với tử y nương.

      "Ở lâu mới thấy được lòng người, là người thế nào còn phải quan sát cái , trước cứ để ở trong nhà xem sao." Lục thị .

      Mắt Tề Hoàn mỉm cười, "Dạ, mẫu thân."

      "Được rồi, ta cũng mệt mỏi, con làm chuyện này của con ." Khuôn mặt Lục thị lộ vẻ uể oải, sức để chuyện nhiều.

      Sức khỏe Lục thị quá yếu rồi, chỉ ra ngoài nửa ngày, huyết sắc liền đủ, Tề Hoàn thấy vậy, trong lòng lo lắng vô cùng, càng muốn tìm danh y chữa khỏi bệnh cho Lục thị.

      Sau khi ra khỏi chính phòng, Tề Hoàn liền đến căn phòng của Trầm Hương, đại phu vừa kê đơn thuốc cho nàng, tiểu nha hoàn sắc thuốc rồi, Ngân Hạnh thay nàng bôi thuốc ở chỗ bị roi đánh.

      "Tiểu thư." Thấy Tề Hoàn vào, Ngân Hạnh đứng lên, cúi người thi lễ.

      người Trầm Hương chỉ mặc quần áo trong, lộ ra phần lưng trắng nõn, trừ vết thương thấm tia máu, cũng thiếu vết sẹo do những vết thương cũ khỏi hẳn để lại, đều là vết bị roi đánh.

      "Tiểu thư. . . . . ." Trầm Hương kéo quần áo lên, vội vàng muốn hành lễ.

      "Được rồi, nằm ." Tề Hoàn cho nàng đứng lên, lấy thuốc mỡ trong tay Ngân Hạnh, cau mày hỏi nàng, "Những vết thương này đều do chủ tử nhà ngươi đánh?"

      Trầm Hương khẽ nhắm mắt, , “Vài chỗ là người môi giới đánh."

      Tề Hoàn cẩn thận kéo quần áo của nàng xuống, tự mình thoa thuốc cho nàng, "Vị tiểu thư đánh ngươi kia, là ở thành Cẩm Châu hay sao?"

      "Tiểu thư, nô tỳ nhận được đâu, để nô tỳ tự mình làm." Trầm Hương ngờ Tề Hoàn bôi thuốc cho nàng, vội vàng lật người lại.

      Ngân Hạnh cũng cảm thấy Trầm Hương nhận nổi việc để tiểu thư tự mình bôi thuốc cho nàng ta, vội , "Tiểu thư, để nô tỳ bôi thuốc cho nàng ấy cho."

      Tề Hoàn liếc Ngân Hạnh, với Trầm Hương, "Nằm xuống , sao đâu."

      Trầm Hương do dự, dám để Tề Hoàn thoa thuốc.

      "Nằm xuống, ta còn có lời hỏi ngươi." Giọng Tề Hoàn trầm xuống, khí thế thể cự tuyệt như như .

      "Dạ!" Trầm Hương cúi đầu, lần nữa nằm giường, trả lời vấn đề Tề Hoàn vừa mới hỏi, "Nàng ấy là thiên kim Tạ huyện lệnh ở thành Tây, năm trước nô tỳ mới đến Tạ phủ hầu hạ nàng."

      Tề Hoàn nhíu mày, "Tính tình cũng rất kiêu căng, thường đánh ngươi sao?"

      Trầm Hương nhàng lắc đầu, "Cũng phải là thường đánh, chỉ là hôm nay gặp Triệu thiếu gia, . . . . . . Lời hợp ý của Tạ tiểu thư, cho nên nàng mới tức giận."

      "Ngươi ở chỗ này dưỡng thương cho tốt, sau này có ở ta đây, ai đánh ngươi nữa." Tề Hoàn nhàng bôi thuốc cho nàng, giọng cũng dịu , cũng để ý đến Triệu thiếu gia trong lời Trầm Hương, chỉ cho là tên ăn chơi trác táng tầm thường.

      "Tạ ơn tiểu thư." Trầm Hương nghẹn ngào, lâu rồi ai đối tốt với nàng như vậy.

      Tề Hoàn khẽ mỉm cười, sau khi thoa thuốc cho nàng liền dặn dò nàng nghỉ ngơi tốt, cũng cho tiểu nha hoàn chăm sóc Trầm Hương, rồi trở về phòng với Ngân Hạnh.

      Ngân Hạnh thích Trầm Hương đột nhiên xuất này, cảm thấy nàng ta dường như đoạt địa vị của mình trong lòng tiểu thư, muốn gì đó với tiểu thư, lại sợ mình sai, thể làm gì khác hơn là nín nhịn, nghĩ dù thế nào mình cũng phải củng cố địa vị của mình trong sân của tiểu thư mới được.

      Hôm sau Tạ tiểu thư tự mình đem khế ước bán thân của Trầm Hương đưa cho Tề Hoàn.

      Cũng phải Tạ tiểu thư này muốn tự mình đem khế ước bán thân tới, mà là sau khi trở về nhà, Tạ phu nhân và Tạ lão gia nghe Tề tiểu thư từ kinh thành tới xem trọng nha hoàn nhà bọn họ, ước gì có thể nhân cơ hội này giao hảo với Tề gia, cho nên kêu Tạ tiểu thư tới đây sớm hơn chút, cũng ngàn căn vạn dặn, cần phải lập quan hệ tốt với Tề tiểu thư.

      Tề gia là trong tứ đại gia tộc ở kinh thành, bao nhiêu người muốn nịnh bợ móc quan hệ đấy.

      "Còn phải làm phiền Tạ tiểu thư tự mình đưa tới đây, là ngại quá." Tề Hoàn tiếp đãi Tạ tiểu thư đến phòng khách, kêu Ngân Hạnh bưng mấy món điểm tâm tới đây.

      Tạ tiểu thư vội vàng cười , "Tề tiểu thư đừng khách khí, chỉ là chuyện mà thôi, nha đầu Thu Cúc kia làm việc tốt chứ? Nếu nghe lời, ngươi cứ mắng… nàng. . . . . .."

      Tề Hoàn chỉ cười , "Trầm Hương tệ, ta rất thích."

      " ra sửa thành Trầm Hương, ha ha, Tề tiểu thư quả nhiên tài hoa hơn người, tên đặt cho nha hoàn cũng thơ tình ý họa như vậy." Tạ tiểu thư cười gượng mấy tiếng, tìm được đề tài gì chuyện phiếm với Tề Hoàn.

      Tề Hoàn lại càng có gì để với vị Tạ tiểu thư này, chỉ là ứng phó đáp mấy câu, nghe Tạ tiểu thư bình luận các tiểu thư thành Cẩm Châu lượt, thiếu gia nhà nào được hoan nghênh, tiểu thư nhà nào khiến người ta thấy chán ghét vân vân.

      Cuối cùng, Tề Hoàn thể ngắt lời nàng, bảo muốn trả tiền bán thân của Trầm Hương cho nàng.

      Tạ tiểu thư vội vàng cần, muốn tặng Trầm Hương cho Tề Hoàn, bạc cũng lấy, nếu nàng cầm bạc của Tề gia, trở về chắc chắn cha mẹ vui.

      Tề Hoàn thấy nàng nhất quyết chịu nhận tiền, cũng cố đưa nữa, lại mấy câu, liền bưng trà tiễn khách.
      Last edited by a moderator: 24/4/17
      tart_trung, susu, Aliren17 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 7: Danh y
      Tạ tiểu thư vừa , Nghênh Hà tới báo cho Tề Hoàn, đại phu xem bệnh cho Lục thị tới, ở thượng phòng.

      Tề Hoàn hai lời, lập tức chạy đến thượng phòng.

      Vị Trang đại phu này là Tề Hoàn sai người cố ý mời tới, là đại phu nổi danh nhất thành Cẩm Châu, nghe y thuật chữa bệnh vô cùng cao siêu, Tề Hoàn ôm tia hi vọng, chỉ mong ông có thể trị lành bệnh cho Lục thị.

      Đều danh y đều có tính khí cổ quái, Trang đại phu này theo danh tiếng của mình dần dần vang dội, tính khí cũng càng bình thường, nếu hôm nay phải là kinh đô đại tộc mời ông tới, ông dễ dàng tới cửa chữa bệnh như vậy.

      Ông chẩn mạch cho Lục thị nửa canh giờ, sau lại hỏi thời điểm phát bệnh có cảm giác gì, khi phát bệnh có vấn đề gì, Tề Hoàn ở bên cạnh nghe cẩn thận, lại quan sát vị Trang đại phu này, thấy ông mặc dù cười, nhưng giống lang băm, trong lòng thấy nhõm hơn chút.

      "Bệnh cũ của phu nhân là do ngoại cảm và nội thương khiến mạch lạc nhịp, cho nên mới thường cảm thấy nhức đầu, ta kê cho phu nhân mấy loại thuốc, trước trừ phong hàn, sau điều dưỡng nội thương." Trang đại phu vuốt râu, chậm rãi .

      Thời điểm ở kinh đô, thái y xem bệnh cho Lục thị cũng như vậy. . . . . .

      Trong lòng Tề Hoàn thoáng thất vọng, nhưng lại nghĩ vị Trang đại phu này có phương pháp chữa bệnh giống với thái y, có thể chữa khỏi bệnh cho mẫu thân.

      "Làm phiền Trang đại phu rồi, Hạ Trúc, tiễn Trang đại phu về." Lục thị giọng , còn Trang đại phu có thể chữa khỏi bệnh cũ của bà hay , ra trong lòng cũng ôm nhiều hi vọng.

      "Lão phu cáo lui." Trang đại phu chắp tay, theo Hạ Trúc rời khỏi thượng phòng.

      Tề Hoàn ngồi bên cạnh Lục thị, gương mặt nhàng dựa lên cánh tay của bà, "Mẫu thân, người nhất định tốt, nhất định."

      Lục thị vỗ vỗ bàn tay Tề Hoàn, bỏ qua đề tài này, "Mặc dù chúng ta đến ở thành Cẩm Châu, nhưng việc học của con thể bỏ, ý của ta là mời vị tiên sinh nào đó đến dạy cho con, nếu nơi này có sư phụ dạy nữ công tốt, nên tiếp tục học nữ công."

      Cho tới nay, Lục thị đều vô cùng chú trọng việc giáo dục Tề Hòa, cầm kì thi họa mặc dù đặc biệt tinh thông, nhưng cũng có bản lĩnh, về phần nữ công. . . . . . Nữ công của Tề Hoàn là giỏi nhất, ít phu nhân tiểu thư thế gia sau khi thấy qua nữ công thủ nghệ của nàng, đều tấm tắc khen, thêu thùa tinh xảo, thêu hoa cỏ chim muông trông rất sống động.

      Mời tiên sinh hay với Tề Hoàn mà cũng có gì khác nhau, nhưng nàng vẫn cười đồng ý.

      Từ thượng phòng ra, Tề Hoàn trở lại tiểu thư phòng của mình, lấy quyển sách thuốc ra từ từ lật xem, hôm qua nàng mới nhớ ra mang hộp sách thuốc từ kinh đô đến, vốn là nghĩ xem nhiều sách thuốc chút, chừng có thể tìm được phương pháp chữa khỏi bệnh cho Lục thị.

      "Tiểu thư, Diệp tiểu thư ở kinh đô viết thư cho người." Ngân Hạnh bước nhanh chân, vui mừng đến.

      Mắt Tề Hoàn lóe lên, là Diệp Tử Nhược viết thư cho nàng sao?

      "Tiểu thư?" Ngân Hạnh thấy vẻ mặt Tề Hoàn hoảng hốt, cũng lộ ra vẻ mừng rỡ, trong lòng thầm cảm thấy kỳ quái.

      "Đưa thư cho ta." Tề Hoàn nhận lấy thư trong tay Ngân Hạnh, động tác chậm chạp mở ra.

      Ở kinh đô, nàng có mấy khuê mật, Diệp Tử Nhược là bạn tốt nhất mà nàng có thể tin được, về sau, cảnh ngộ của nàng bất hạnh, thân phận bằng trước kia, có vài người dần lạnh nhạt với nàng, chỉ có hai người xa rời nàng, vẫn coi nàng là hảo hữu chi giao như cũ, thậm chí còn lén giúp nàng.

      Diệp Tử Nhược là trong số đó, chỉ là sau này nàng trở thành thiếp thất của thế tử An Viễn hầu, Diệp Tử Nhược thất vọng về nàng, từ đó cũng lui tới.

      "Nhược Nhi. . . . . ." Tề Hoàn giọng nỉ non, khóe mắt ướt át, trong lòng thầm thề, lần này để bất kì ai phải thất vọng, nàng nhất định dẫm lên vết xe đổ ở kiếp trước.

      Diệp Tử Nhược viết thư gần ba trang, kể kĩ mọi chuyện mà nàng biết được những ngày gần đây cho Tề Hoàn, còn kêu Tề Hoàn nhất định phải chuyện ở thành Cẩm Châu cho nàng biết, là có cơ hội cũng muốn đến thành Cẩm Châu, còn có Tề Hoàn chơi đùa cùng nhau, những ngày này thấy quen, muốn Tề Hoàn phải thường xuyên viết thư.

      Nhìn xong thư của Diệp Tử Nhược, Tề Hoàn nhịn được cười khẽ tiếng, nhìn chữ trong thư, Tề Hoàn giống như thấy được Diệp Tử Nhược hoạt bát dí dỏm, trong lòng sinh vài phần hoài niệm.

      Tâm tình nàng vui vẻ viết thư hồi cho Diệp Tử Nhược, viết lại nhiều, sau khi nàng đến thành Cẩm Châu nằm nửa tháng giường, huống chi nàng cũng chỉ có trí nhớ rất mơ hồ về nơi này, trừ miếu Bình An, những nơi khác cũng chưa xem qua.

      Viết xong thư liền kêu Ngân Hạnh đưa đến trạm dịch, Tề Hoàn trở lại trong phòng ngủ lúc, khi tỉnh lại, mặt trời lặn phía tây, Ngân Hạnh vào hầu hạ nàng rửa mặt.

      "Tiểu thư, phu nhân mới sai Nghênh Hà tỷ tỷ tới đây, người lát nữa qua ăn tối." Ngân Hạnh giọng .

      Tề Hoàn khẽ ừ, vẫn nhớ tới Trầm Hương dưỡng thương ở phòng bên, liền hỏi, "Trầm Hương thế nào rồi?"

      "Đêm qua Tiểu Bích trông cả đêm, cũng phát sốt, sáng nay thấy khí sắc khá hơn nhiều." Ngân Hạnh , Tề Hoàn quan tâm Trầm Hương như vậy khiến nàng có chút ghen tỵ.

      "Vậy tốt." Tề Hoàn nhàn nhạt gật đầu, thêm nữa.

      tới thượng phòng dùng bữa tối với Lục thị, Tề Hoàn tâm tâm niệm niệm hỏi Lục thị sau khi uống thuốc của Trang đại phu cảm giác thế nào? Lục thị cười tiếng, "Lúc này mới uống lần, sao có hiệu quả nhanh như vậy được, tối thiểu cũng phải ba ngày mới biết hiệu quả."

      Tề Hoàn cũng thấy mình hơi nóng lòng rồi, liền cười Diệp Tử Nhược viết thư cho nàng.

      Dùng xong bữa tối, Tề Hoàn và Lục thị đến vườn hoa ngoài sân tản bộ, dịp cuối thu, thành Cẩm Châu chỉ hơi lạnh, nếu ở kinh đô, lúc này là cực lạnh rồi.

      chuyện, bên ngoài truyền vào tiếng ầm ĩ, Lục thị liếc mắt ra hiệu cho Hạ Trúc, Hạ Trúc khẽ cúi đầu, ra cửa xem xảy ra chuyện gì, lát sau, liền thấy Hạ Trúc vội vàng chạy trở lại, vẻ mặt căng thẳng, nhưng hốt hoảng.

      "Phu nhân." Hạ Trúc tới trước mặt Lục thị liền dừng lại, "Bên ngoài có rất nhiều quan binh, bảo muốn cấm lại ban đêm, kêu mọi người trong thành về nhà hết, lục soát từng nhà."

      Vẻ mặt Lục thị đổi, " xảy ra chuyện gì?"

      Hạ Trúc , " là để bắt tên trộm, đóng cửa thành rồi."

      Lục thị khẽ gật đầu, nghiêm mặt, trầm giọng phân phó, "Kêu các nha hoàn tạm thời về phòng , lát nữa quan binh có thể tới nơi này lục soát, chỗ chúng ta đều là nữ quyến, bọn họ lục soát quá kỹ, Tề Hoàn, con cũng về phòng , tối nay đừng ra ngoài."

      "Vâng." Tề Hoàn thầm than trong lòng, quả nhiên giống như kiếp trước, nàng nhớ vừa tới Cẩm Châu lâu liền gặp chuyện này, chỉ là khi đó nàng ở chính phòng qua đêm, giờ nàng trải qua quá nhiều chuyện, ngược lại thấy sợ.

      Tề Hoàn và Ngân Hạnh trở lại trong sân, "Ngươi dặn dò những người khác, lúc này đừng ra, đều về phòng , cũng dặn dò Trầm Hương bên kia tiếng."

      Ngân Hạnh cúi thấp người, vẻ mặt kinh hoảng, "Dạ, tiểu thư."

      Dù sao chỉ là nha hoàn trong nhà chưa từng thấy chuyện này, gặp phải chuyện khắp thành phong bế, sao có thể hốt hoảng sợ hãi? Nếu phải mình trải qua kiếp, sao lại có thể trấn định như vậy được?

      Tề Hoàn tự giễu cười cười, chậm rãi bước vào trong phòng.

      Lúc băng qua vườn hoa bỗng nàng nghe được tiếng xào xạc, nàng dừng bước lại, mắt nhìn về nơi phát ra tiếng, nhưng bởi vì sắc trời u ám, hoa cỏ lại tươi tốt, nhìn ra được cái gì.

      " ra , ta thấy ngươi rồi." Tim Tề Hoàn căng thẳng, trầm giọng .

      Sau lúc lâu, bên bồn hoa có chút động tĩnh nào, Tề Hoàn lạnh giọng cười, "Nếu ra, đừng trách ta khách khí."

      Là ảo giác của mình , Tề Hoàn cười thầm, định rời , giọng cầu xin tha thứ vang lên, "Tiểu thư, đừng. . . . . . Tại hạ là người tốt, là người tốt."
      Last edited by a moderator: 24/4/17
      tart_trung, Sương đêm, susu17 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 8: Thiếu niên
      Tề Hoàn vốn chỉ quá nhạy cảm mà thử thăm dò chút, chưa từng nghĩ rằng có người ở nơi đó, cho nên khi giọng trầm trầm của nam tử này đột ngột vang lên, nàng hoảng sợ giật mình, lui về phía sau mấy bước, cảnh giác nhìn nơi phát ra tiếng .

      "Người nào?" Đôi mày thanh tú nhíu chặt, ánh mắt lại quan sát xung quanh, sân này của nàng người hầu hạ vốn nhiều, lúc này cũng bị nàng đuổi về phòng hết rồi, thấy bóng người nào.

      "Tiểu thư, ngươi đừng sợ, tại hạ là người tốt." Trong bụi hoa xuất bóng người, thân hình cao gầy, thoạt nhìn vô cùng trẻ tuổi, bộ dáng ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, chỉ là bóng đêm mông lung, bộ dáng thể nhìn được, nhưng nhìn hình dáng chắc là thiếu niên tuấn tú.

      "Rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao lại ở đây? Người đâu. . . . . ." Tề Hoàn mở miệng định kêu người, làm người hai kiếp, nàng giống tiểu thư nhà khác chưa từng bước chân ra khỏi nhà, hai tai nghe thấy chuyện bên ngoài, nhìn thế này, lại nghĩ đến quan binh phía ngoài, tất nhiên nàng có thể nghĩ tới nam tử trẻ tuổi này rất có thể chính tên trộm nay quan phủ tìm.

      Nhuyễn kiếm trong tay thiếu niên bỗng nhúc nhích, trong màn đêm lóe lên tia ánh sáng, mũi kiếm nhắm thẳng vào Tề Hoàn, giọng đáng thương khẩn cầu, "Tiểu thư, đừng lên tiếng, tại hạ chắc chắn đả thương ngươi, ngươi im lặng nghe ta ."

      Sắc mặt Tề Hoàn khẽ đổi, mắt nhìn xuống mũi kiếm lóe sáng, "Quan binh tìm ngươi ở bên ngoài, nếu như ngươi dám đả thương ta, cũng trốn ra khỏi nơi này được."

      "Tiểu thư, sao ngươi lại tin ta chứ, ta là người tốt, tại hạ hành hiệp trượng nghĩa, cướp của người giàu giúp người nghèo, ràng là hùng đại hiệp, cái gì mà tên trộm cơ chứ, đúng là hươu vượn, hươu vượn!" Thiếu niên nghiêm túc khí khái , bỏ mũi kiếm ra khỏi cổ Tề Hoàn, "Tiểu thư, ngươi xem ta, giống như người xấu sao?"

      Tề Hoàn biết phải cái gì, thiếu niên này . . . . . . Quả giống đồ trộm cắp, nhưng có phải là người tốt hay , nàng nhìn ra từ chỗ nào chứ, người xấu lại viết hai chữ người xấu lên mặt, huống chi thiếu niên này đột ngột xuất trong sân của nàng, nếu truyền ra ngoài, thanh danh của nàng chắc chắn bị hư tổn.

      "Được rồi, nếu ngươi phải người xấu, giải thích với quan phủ, trốn ở chỗ này làm gì? Nếu như ngươi là người tốt, sao lại biết ngươi ở nơi này chỉ liên lụy tới người khác?" Tề Hoàn thấy quả muốn đả thương nàng, vẻ mặt trấn định lại, ánh mắt tỉnh táo nhìn chằm chằm thiếu niên trước mắt.

      Vẻ mặt thiếu niên ảo não, người giang hồ từ trước đến giờ tự do tự tại, sao nghĩ tới những đại thế gia có rất nhiều quy củ thế này chứ, chỉ cho là Tề Hoàn sợ quan phủ tìm nàng phiền toái, liền cười hì hì , "Tại hạ tuyệt đối liên lụy tới tiểu thư, tại hạ trốn ở chỗ này, chờ những quan binh kia rời , tiểu thư, ngươi phải trông chừng ta, đấy."

      Tề Hoàn giận quá hóa cười, "Ngươi mau rời , nếu nha hoàn của ta tới, ngươi liền chạy được đâu."

      Thiếu niên cảm kích , "Tiểu thư ngươi là người thiện tâm, ra ta chạy lầm cửa, ta vốn định đến cửa đối diện tìm của ta, ai biết là nhìn lầm rồi. . . . . . Tiểu thư cần lo lắng cho tại hạ, tại hạ nhất định an toàn ra ngoài."

      Ai quan tâm có an toàn hay chứ! Tề Hoàn nổi giận, lại thấy cách đó xa có ánh đèn, liền , "Nha hoàn của ta trở lại. . . . . ."

      Lời còn chưa hết, người thiếu niên kia tung người lên mái hiên, bước nhảy này, lập tức biến mất ở trong màn đêm.

      Tề Hoàn kinh ngạc nhìn bóng dáng biến mất, thiếu niên này đúng là. . . . . . khờ dại hay là ngây thơ đây? Người hành tẩu giang hồ lại có tâm tư đơn thuần như vậy, có thể còn sống mà làm trộm, đúng là dễ dàng.

      "Tiểu thư, sao người còn đứng ở đây?" Ngân Hạnh rồi quay lại, khó hiểu nhìn Tề Hoàn, ánh mắt lại nhìn xung quanh lần, hình như lúc nãy nàng nghe được tiếng tiểu thư chuyện với ai đó.

      "Chẳng qua cảm thấy đêm nay tệ, muốn nhìn thêm lúc." Tề Hoàn cười nhạt, xoay người vào trong phòng.

      Nàng cũng tin đời này có người tốt, thiếu niên này cũng đả thương nàng, nàng cũng muốn trêu chọc thị phi, huống chi đợi nàng kêu người đến bắt, tiểu tặc kia biết trốn nơi nào rồi, uổng công mình bị chỉ trích.

      Chỉ là tiểu tặc này người thành , cũng giống hạng người giang hồ khôn khéo gian xảo.

      Tề Hoàn đột nhiên dừng bước, con mắt tinh thuần sáng lên.

      Người nọ hình như nhầm cửa, muốn đến cửa đối diện tìm của . . . . . . Cửa đối diện? Đó phải là phủ đệ của tri phủ đại nhân thành Cẩm Châu sao?

      Tri phủ thành Cẩm Châu họ Triệu, lui tới với Tề gia bọn họ, nhưng Tề Hoàn lại nhớ rất con trai của Triệu tri phủ, kiếp trước có thể đánh bại Tề Chính Khuông, Triệu gia cũng có liên quan, nàng biết Triệu tri phủ, lại biết con trai của Triệu tri phủ, Triệu Ngôn Ngọc.

      Nhớ tới nam tử tao nhã nổi tiếng khắp kinh thành năm đó, Tề Hoàn nhàng lắc đầu cái, thèm nghĩ tới kiếp trước nữa.

      Bất kể trong Triệu phủ có ai là thân thích với tiểu tặc kia, đều liên quan gì đến nàng.

      Tề Hoàn về phòng ngồi được bao lâu, quan binh phía ngoài liền vào lục soát, chỉ là trong biệt viện Tề phủ này đều là nữ quyến, bọn họ dám ở lại quá lâu, lục soát ở ngoài sân lần, liền rời .

      "Ngân Hạnh, với ma ma thủ vệ, tối nay phái thêm hai người thay phiên nhau coi chừng." Tề Hoàn hơi suy tư chút, phân phó Ngân Hạnh.

      "Dạ, tiểu thư." Ngân Hạnh thấy Tề Hoàn ngồi xuống trước tiểu án, biết tối nay tiểu thư muốn xem sách, liền giọng lui xuống, phân phó theo ý Tề Hoàn, sau đó pha ấm trà nóng vào, đặt ở bên cạnh án thư, mới ra bên ngoài canh chừng.

      Tề Hoàn ngẩng đầu nhìn bóng lưng của nàng cái, mắt sắc đổi tiếp tục xem sách, ánh lửa lóe ra từ hai ngọn đèn dầu, chiếu lên màn che trong phòng.

      Xem xong nửa bản tạp ký, Tề Hoàn mới thấy mệt, liền chuẩn bị ngủ, đêm yên tĩnh.

      Hôm sau, mới sáng tinh mơ Tề Hoàn đến thượng phòng thỉnh an Lục thị, thấy tinh thần Lục thị tốt hơn hôm qua, trong lòng cảm thấy vui mừng, cảm thấy thuốc của vị Trang đại phu kia quả nhiên hữu hiệu, chừng có thể chữa khỏi bệnh cũ của Lục thị.


      chuyện với Lục thị lúc, Tề Hoàn mới trở về sân của mình, còn chưa vào trong nhà, liền nghe Trầm Hương muốn qua khấu đầu nàng.

      Nghỉ ngơi hai ngày, vết thương người Trầm Hương tốt hơn nhiều, sắc mặt cũng trắng bệch như trước.

      "Tạ ơn tiểu thư giải vây, nô tỳ khắc sâu đại ơn trong lòng, đa tạ tiểu thư." Trầm Hương khấu đầu ba cái, cúi đầu kiêu ngạo tự ti .

      Tề Hoàn đánh giá Trầm Hương từ xuống dưới lượt, "Ngươi đứng lên , ta cứu ngươi vốn cũng chỉ là xuất phát từ lòng hảo tâm, ta cũng ép ngươi, nếu như ngươi nguyện ở lại, ta trả giấy bán thân cho ngươi."

      Trầm Hương ngẩng mạnh đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Tề Hoàn, trong mắt tựa như dâng lên muôn vàn cảm xúc, rất nhanh, ánh sáng trong mắt nàng tối xuống, giọng hơi run, "Nô tỳ nguyện ý ở lại bên cạnh hầu hạ tiểu thư, tiểu thư, người cho ta ở lại ."

      Bởi vì còn phải là lúc để làm chuyện nàng muốn đúng ! Tề Hoàn cười nhạt, "Vậy ngươi ở lại đây , về sau nếu có con đường tốt hơn, ngươi hãy với ta."

      Trầm Hương cảm động khom gối đáp tạ.

      Cũng phải là Tề Hoàn rối rắm buông được kiếp trước, nàng thu nhận Trầm Hương, đơn giản là muốn có đường lùi cho Tề gia ủng hộ thái tử mà thôi.
      Last edited by a moderator: 24/4/17
      tart_trung, susu, Aliren16 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 9: Nữ tử học đường
      Ba năm trước Ngân Hạnh bắt đầu hầu hạ Tề Hoàn, cho tới nay, nàng đều coi mình là nha hoàn đắc lực nhất bên cạnh Tề Hoàn, mặc dù tại tiền lương của nàng là nhị đẳng, nhưng lại mang quyền nhất đẳng đại nha hoàn, nhìn xem trong sân của tiểu thư, có nha hoàn ma ma nào phải nghe nàng sai bảo làm việc? Nhưng hôm nay tiểu thư dường như lại muốn cất nhắc Trầm Hương giữa chừng xuất , nàng lo lắng mình mất địa vị.

      Nhìn Trầm Hương bị Tề Hoàn đuổi về dưỡng thương, Ngân Hạnh ghen tị trong lòng nhưng ra.

      "Tiểu thư, Trầm Hương này lai lịch , người cũng nên có chút phòng bị nàng ta." Ngân Hạnh đổi tách trà nóng cho Tề Hoàn, ngoài miệng nhịn được khuyên.

      Tề Hoàn cầm nắp trà quét vụn trà, mí mắt cụp xuống, giọng nhàng, "Tính cách người thế nào có thể nhìn được từ ánh mắt, ánh mắt Trầm Hương kiên định, giống như là có hành vi mị như Tạ tiểu thư ."

      "Tiểu thư mới tiếp xúc với Trầm Hương bao lâu, Tạ tiểu thư chung sống lâu với Trầm Hương, phải lập tức nhìn ra được." Ngân Hạnh chưa từ bỏ ý định, mỗi câu đều lo lắng Tề Hoàn bị lừa gạt.

      "Ngươi và Trầm Hương tiếp xúc cũng nhiều, vì sao chắc chắn nàng khom lưng uốn gối, mưu mô nham hiểm như vậy? Ngươi nghi ngờ mắt nhìn người của ta sao?" Con mắt sắc lạnh hơi trầm xuống, ánh mắt nhàn nhạt của Tề Hoàn nhìn thẳng vào Ngân Hạnh.

      Ngân Hạnh vội vàng cúi đầu, "Nô tỳ dám, nô tỳ chỉ là quan tâm tiểu thư, sợ tiểu thư bị lừa gạt."

      Là ảo giác của mình sao? Luôn cảm thấy từ ngày tiểu thư đến Cẩm Châu thay đổi rất nhiều, trước kia mặc dù tính tình trầm tĩnh, nhưng cũng lạnh lùng giống giờ, hơn nữa tiểu thư tựa như có thể nhìn thấu tất cả, mơ hồ có khí thế bức người.

      Tề Hoàn nhìn Ngân Hạnh, rồi bảo nàng lui xuống.

      Nàng rất muốn tìm lý do đẩy Ngân Hạnh ra khỏi bên cạnh mình, nhưng lúc này ở biệt viện, nha hoàn bên cạnh dùng được chỉ có nàng ta, coi như muốn cho nàng chọn, cũng tìm được người. . . . . .

      nhàng lắc đầu, Tề Hoàn liền đứng dậy đến gian Đông thứ đọc sách, ngày chớp mắt liền trôi qua.

      Mấy ngày trôi qua, sắc mặt của Lục thị cũng dần hồng hào, giống như trước đây dễ dàng buồn ngủ vô lực, liền đem tinh lực thay Tề Hoàn tìm tiên sinh, trong mắt Lục thị, A Hoàn tuy chỉ là tiểu thư, nhưng thể chỉ hiểu nữ công, Đại Chu quốc cởi mở với nữ tử, bà tất nhiên hi vọng nữ nhi có thể học nhiều chút.

      "Mẫu thân, con muốn đến nữ tử học đường xem thử." Tề Hoàn muốn mời hai tiên sinh đến nhà nữa, kiếp trước chính là như vậy, thế nhưng nàng muốn ngồi trong nhà, biết gì về bên ngoài, chỉ có thể dựa vào nha hoàn hỏi thăm truyền lại, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng chỉ muốn sống cuộc sống khác với kiếp trước.

      Nàng muốn tự tại hơn, tiêu sái hơn, thoải mái hơn.

      "Nữ tử học đường? A Hoàn, những gì học được ở nữ tử học đường chưa chắc con cần." Lục thị , nữ tử học đường ở thành Cẩm Châu bà có nghe qua, danh tiếng tệ, nhưng bà vẫn cảm thấy bỏ ra số tiền lớn mời tiên sinh về nhà dạy tốt hơn.

      Mọi nơi ở Đại Chu quốc đều có nữ tử học đường do triều đình lập, nhưng nữ tử chân chính có thể tới học đường học cũng nhiều lắm, bình thường đều là quan lại thiên kim, nhưng thế gia như Tề gia cho tiểu thư trong nhà đến học đường.

      Chỉ là, nữ tử học đường ở thành Cẩm Châu phải chỗ nào cũng so sánh được, nữ tiên sinh đứng đầu học đường là tài nữ có danh, nghe vốn xuất thân cao quý, nhưng lại gả cho người tốt, phu quân sủng thiếp diệt thê, vị nữ tiên sinh này cam lòng bị tiểu thiếp khi dễ, viết tờ hưu phu, ngược lại khiến ít nữ tử trong thiên hạ ủng hộ nàng, cũng có rất nhiều nam tử cho là nữ tử này rất kiên nghị, tài hoa kinh người, đáng bội phục.

      Sau lại tái giá làm vợ kế của hiệu trưởng thư viện Vân Lộc thành Cẩm Châu, trở thành Hàn phu nhân, sau đó dưới giúp đỡ của Hàn hiệu trưởng, Hàn phu nhân nhờ tiếng của quan phủ lập nữ tử học đường, bởi vì Hàn phu nhân luôn có hành vi đoan trang, cư xử thân hậu, nên đồ đệ môn hạ cũng ít.

      Những điều này đều là Tề Hoàn nghe qua ở đời trước, trước kia nàng có cơ hội làm quen, lần này muốn tìm cơ hội đến gần.

      "Mẫu thân, nữ tử học đường dạy chưa chắc kém hơn tiên sinh, huống chi học đường, con còn có thể làm quen với những người khác, cái này gọi là ba người tất có người làm thầy ta, con cũng có thể học những cái hay từ người khác." Tề Hoàn cố gắng khuyên Lục thị.

      Lục thị mỉm cười, "Con cũng biết tìm lý do đấy, cũng được, học đường kia ngày mai ta xem thử, nếu tệ, con bái sư nhập học."

      Tề Hoàn nghe vậy, trong lòng lập tức vui mừng, chỉ cần mẫu thân đồng ý, chuyện này phải là vấn đề, "Dạ, mẫu thân."

      Hôm sau, Lục thị và Nghênh Hà đến nữ tử học đường, chuyện với Hàn phu nhân cả nửa ngày, trong lòng thầm thưởng thức vị nữ tiên sinh được nhiều người kính trọng ở thành Cẩm Châu này, sau khi về nhà, liền đồng ý cho Tề Hoàn đến nữ tử học đường bái sư nhập học, chỉ là nay đúng lúc học đường nghỉ, tháng sau mới có thể đến học đường học.

      Bởi vì khí trời chuyển lạnh, cho nghỉ là theo quy định của triều đình, thể có.

      Qua vài ngày, Lục thị đưa thiếp mời, muốn mời Hàn phu nhân qua phủ tụ họp, Hàn phu nhân cũng muốn gặp đồ đệ Tề Hoàn này, liền đồng ý với Lục thị.

      Tề Hoàn tự mình ra ngoài cửa nghênh đón Hàn phu nhân.

      Xa xa liền thấy chiếc xe ngựa làm từ gỗ đàn hương tới, đến cửa Tề gia liền dừng lại, có nha hoàn mười lăm mười sáu tuổi từ xe bước xuống, bày xong chân đạp, đỡ vị phụ nhân mặc áo choàng ngắn màu xanh dương nhạt xuống.

      Đó là vị phụ nhân dáng vẻ đoan trang, khí chất cao nhã, mặt mày trầm tĩnh hiền hòa, xuống xe nhìn thấy Tề Hoàn, liền cười dịu dàng.

      "Vị này chắc chắn là Hàn phu nhân rồi, vãn bối xin thỉnh an ngài, sớm ngưỡng mộ lâu, hôm nay có thể thấy ngài, vô cùng vui mừng." Tề Hoàn thi lễ với Hàn phu nhân, cười mời vào cửa.

      Hàn phu nhân chỉ chịu nửa lễ, nâng tay Tề Hoàn, "Tề tiểu thư cần giữ lễ tiết."

      "Mẫu thân đợi lâu, Hàn phu nhân, mời theo ta bên này." Tề Hoàn biết mình chưa là đồ đệ của Hàn phu nhân, bà ấy khách khí với mình.

      Hàn phu nhân mỉm cười gật đầu, bà và Tề phu nhân tuy chỉ là quen biết sơ qua, nhưng cảm thấy đối phương là người đáng giá để thâm giao, hôm nay nguyện ý đến nơi hẹn, cũng là vì nguyên nhân này, hôm nay thấy vị Tề tiểu thư này hành vi cử chỉ phải người ngang ngược, trong lòng càng thêm thích.

      Từ hành vi cử chỉ của người có thể nhìn ra được giáo dưỡng thế nào, Tề phu nhân vốn xuất thân thư hương thế gia, dạy dỗ nữ nhi tất nhiên kém.

      Ở đoạn đường này, Hàn phu nhân chọn mấy vấn đề để Tề Hoàn trả lời, Tề Hoàn nhất nhất đáp lại, tài năng, cũng có vẻ vụng về, khiến Hàn phu nhân càng thêm hài lòng người đồ đệ này.

      Lúc sắp đến thượng phòng, lại thấy Nghênh Hà vội vã tới, nhìn thấy Tề Hoàn và Hàn phu nhân cùng nhau, liền vội vàng thi lễ.

      "Sao vậy?" Tề Hoàn nghi ngờ hỏi, Nghênh Hà luôn luôn chững chạc, rất ít khi có vẻ mặt hốt hoảng như vậy.

      "Tiểu thư, phu nhân đột nhiên té xỉu." Nghênh Hà trầm giọng .
      Last edited by a moderator: 24/4/17
      tart_trung, susu, Aliren13 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :