1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mùa đông năm sau vẫn có tuyết - Tuyết Linh Chi ( Update Chương 49/80) TUYỂN EDITOR

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Đọc liền mấy chương.quá . bạn ed ghê

    2. Dr.Eam

      Dr.Eam Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      314
      Chương 19.

      Ôm chăn, Thần Thần nhắn nhó nằm giường, cứ việc gì dính tới Đường Lăng Đào đều chẳng có kết cục tốt đẹp gì.

      Sau khi uống thuốc tránh thai, ngay hôm sau có kinh nguyệt, yên tâm càng thêm yên tâm , nhưng lại khiến cho càng đau bụng hơn trong mấy ngày này. Di động cũng bị vứt, số điện thoại đều nhớ, kể cả có nhớ cũng chẳng muốn gọi cho ai.

      Vì đau do mấy ngày này khiến cho cảm thấy buồn chán muốn chết, cố hết sức lết xuống siêu thị mua rất băng vệ sinh, về đến nhà là nằm lăn xuống, đầu cũng choáng váng, bụng trước đau, ga giường bị dây bẩn cả.

      Ba ngày qua, quả thực là dựa vào uống nước mà sống, ngay cả cơm cũng muốn ăn, mỗi ngày nằm ở nhà có người để ý, có người hỏi, giống như là dưỡng bệnh, mà như là nằm chờ chết.

      Càng hận ! hại thảm như vậy! lại bệnh nên mệt mỏi, lại biết ở đâu thoải mái vui chơi!

      đó... Là ai? nhìn trần nhà, suy nghĩ lại hỗn loạn, đối với quan trọng như vậy sao? Còn khóc ?

      Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, làm hoảng sợ. sao? Thần Thần hừ tiếng, cố sức xuống giường, ngó vào mắt mèo nhìn xem, nếu là thèm mở cửa.

      Gõ cửa là Kha Lấy Hiệt, lòng của đột nhiên tê dại, có chút cảm giác thất vọng, khẽ mở cửa. Bộ dáng của khiến cho Kha Lấy Hiệt hoảng sợ.

      “ Bà bị bệnh sao?” Cậu nhướn mày, thèm để , xoay người vào nhà, ngã nằm lên sô pha.

      “ Tôi gọi cho bà rất nhiều lần mà liên lạc được, lo lắng sợ bà xảy ra chuyện gì.” Cậu bước theo , cẩn thận quay người đóng cửa.

      “Di động bị mất”. Dựa đầu vào tay vịn sô pha, vô lực ứng phó .

      “Bà như vậy là được,” Kha Lấy Hiệt tới kéo , nhìn kỹ sắc mặt của , "Tôi đưa bà bệnh viện."

      "Tôi ổn rồi." phiên cái xem thường, biết rằng giai đoạn khó chịu nhất qua, bây giờ chỉ muốn nằm nghỉ.

      “Tốt chỗ nào?”Kha Lấy Hiệt gấp quá, khí sắc của thực tại tốt, mặt trắng bệch thành như vậy, môi có sắc màu , chuyện đều hữu khí vô lực .

      "Mau, !" Cậu kéo .

      Thần Thần kiên nhẫn, vùng thoát khỏi tay của cậu, "Chuyện phụ nữ, ông làm sao biết được bằng tôi? !"

      Kha Lấy Hiệt sửng sốt, có chút xấu hổ nhấp hé miệng, hiển nhiên là hiểu được ý của .

      "Đến cũng đúng lúc, tôi đói bụng." Dù sao như vậy bộ dáng chật vật đều bị cậu thấy cả, cũng muốn giữ ý , nằm vật xuống, nhắm mắt lại.

      Kha lấy hiệt thấp giọng cười cười, "Bà mấy ngày chưa ăn cơm ?" hề biết chăm sóc bàn thân, nhìn xung quanh phòng là có thể nhận ra.

      "Ba ngày ."

      Lấy Hiệt nhíu mày, "Ba ngày? Cho dù sinh bệnh, cũng bị chết vì đói."

      "Có sức đứng ở đây thà rằng ông nhanh mua cơm cho tôi ăn còn hơn.”

      “Bà nên ăn cơm, ăn cháo tốt hơn.”

      “Tuỳ, tuỳ, cái gì ăn cũng được.” kiên nhẫn, lấy tay ôm trán.

      “Đưa chìa khoá cho tôi, bà vào phòng nghỉ .”

      “Ừ." Thần Thần chỉ chìa khoá vẫn cắm ổ khoá sau cửa, từ từ nhắm hai mắt, chui vào chăn giường. Nghe thấy tiếng Lấy Hiệt bước rồi tiếng đóng cửa.

      Tuy rằng cậu ta cứ lải nhải, rất phiền toái, nhưng rốt cục vẫn có người đến thăm , chiếu cố , hề đơn thê lương như vậy, trong lòng bỗng bình an lẫn chua xót.

      Kha Lấy Hiệt trở về rất nhanh, hổ là làm ngành thực phẩm , rất nhanh mua được đô ăn. Vì rất đói, cho nên ăn gì cũng được.

      Nhìn ăn xong, Lấy Hiệt còn kiên nhẫn đem ăn thừa đồ ăn dọn , dọn dẹp gọn gàng. Rồi giống như bà già lắm điều, lải nhải dặn dò , bánh bao đặt trong tủ lạnh, sáng mai lấy ra hấp lại ăn, đừng có quên…

      Thần Thần ăn rất no, trong bụng nóng hầm hập thực thoải mái, từ từ nhắm hai mắt nghe cậu , máy móc gật đầu ừ, nửa câu cũng có cho vào lỗ tai.

      "Tôi về trước, hôm nay còn có việc. Ngày mai mang cho bà cái di động mới, bà thích loại nào?"

      Thần Thần hé mở mắt ra, thỏa mãn thở dài, cậu là rất tốt , siêu siêu tốt

      "Trông đẹp mắt chút, màn hình to nhé.” , cười cười. Nhìn nở nụ cười, cậu cũng yên tâm gật gật đầu, " biết. Đừng quên ăn cơm!"

      trùm chăn kín đầu, dài giọng:” "Biết —— rồi—— !"

      nghe thấy tiếng cậu cười, "Tôi đây."

      nằm im trong chăn, cũng cười cười.

      Thần Thần tranh thủ vào toilet, thay băng vệ sinh, ăn no ăn no, rốt cục có thể an ổn ngủ giấc .

      Sau ba ngày ngủ bất an, lo lắng đề phòng, rất thoải mái, lúc tỉnh dậy càng mệt thêm. Vừa tung chăn ra, cửa lại có tiếng động, thờ phì phì, chạy ra mở cửa, “ Ông cầm chìa khoá rồi mà, còn bắt tôi ra mở cửa cái gì chứ?

      sửng sốt, phải Kha Lấy Hiệt.

      lạnh mặt, chắn giữa cửa, thoải mái nhìn Đường Lăng Đào , bây giờ thế nào cũng quan tâm tới nữa.

      có sức để cãi nhau với , rảnh tay, liếc mắt nhìn lạnh lùng,” biến , tôi muốn gặp , tự giác chút."

      nhìn , lời nào, tay còn để ở cửa, sắc mặt của làm cho chậm rãi nhăn mi, "Em bị bệnh?"

      "Có liên quan gì đến ?" cười lạnh, thấy bực mình, nhìn thấy càng thêm bực. vừa mệt, vừa bị bỏ đói ba ngày, còn nhìn bộ dạng lẫn tâm trạng vẫn tốt chán.

      "Thần Thần, " nhìn sâu vào , ngữ điệu cúi đầu làm cho lòng của khỏi run lên ngoài dự liệu, "Theo bệnh viện!"

      "Sao tôi phải theo !" nhanh chóng thu thập tình cảm, đều bị làm cho mệt đến vậy ? Đánh cái tát liền đưa khối đường, hề nhắc đến cái tát kia, tưởng mất trí nhớ sao? !"Tôi chết sống cũng khiến quản!"

      trừng , giằng co trong chốc lát, đột nhiên đẩy , đứng vững nên nghiêng người, đủng đỉnh đẩy cửa bước vào.

      "Cút ra ngoài!" tức cả người run run, chỉ giỏi đùa giỡn phụ nữ.

      "Thằng nhóc kia tới?" Đường Lăng Đào nhếch khóe miệng nhìn chung quanh.

      lắc lắc đầu lời nào, cả đời tức giận, đầu lại đau , chân cũng định đứng lên, chơi xấu, chỉ có thể thèm để ý tới . thể cùng ầm ỹ, ầm ỹ cũng chỉ khiến cho bản thân thêm bực mình đến chết.

      "Ăn cơm xong rồi ?" lại dùng ngữ khí mê hoặc lòng phụ nữ trầm thấp .

      phiên cái xem thường, miễn dịch cả rồi! Tự mình cố gắng vào trong chăn, thèm để ý tới , cho nghẹn chết. theo vào, ngồi ở bên giường, "Bị cảm?"

      đưa lưng về phía vẫn nhúc nhích.

      "Thần Thần!" vươn người, bắt lấy hai tay để bên sườn.

      vẫn mặc kệ, đột nhiên cười,” Em đến tháng?” nhịn được, hổn hiển ngồi dậy, vẫn duy trì tư thế cúi người, suýt nữa đụng vào mặt .

      cười cười nhìn xuống ga trải giường, đỏ mặt, vươn tay lấy chăn che vết máu.

      cút!” thét chói tai, lại bị ôm lấy, nhanh, khiến dù có vặn vẹo cũng thể thoát.

      "Thần Thần!" lại cúi đầu kêu tiếng, đem đặt ở trong ngực.

      cứng người chốc lát, đột nhiên khóc lên tiếng, thất bại! khóc vì tức giận sao, khóc vì cái gì nữa? Nhưng cảm xúc như dâng tràn, uỷ khuất khóc lớn. vỗ vỗ sau lưng , gì, để cho khóc.

      Cho đến khi tiếng khóc của dần mất , yếu ớt dựa vào , mới cúi đầu cười, đặt nằm lên gối, lấy từ trong túi ra chíếc điện thoại

      "Cái này cho em." hôn lên trán của .

      " cần!" quyệt miệng, mắt thèm nhìn.

      "Độ phân giải 500 vạn px, màu phấn hồng. chuyển hết dữ liệu từ điện thoại cũ sang cho em.” đặt điện thoạt vào tay .

      "Hừ!" nhặt điện thoại của sao?

      "Cho em thoải mái chụp ." cúi xuống, nhìn cười.

      hạ khóe miệng, " nghĩ mình đẹp lắm sao? Ai cũng muốn chụp ?

      đạm cười, "Thần Thần..."

      hít hơi lạnh, rồi tiếp tục " cho em... chuyện của kia."

      sửng sốt.

    3. Dr.Eam

      Dr.Eam Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      314
      [​IMG]

      quyệt miệng, " ta quan trọng như vậy sao? Bởi vì ta, tức giận với em như vậy? Em…Em rất đau lòng.” Nước mắt chảy xuống, kinh ngạc phát , hình như chính mình diễn rất nhập tâm, câu nào là câu nào là diễn?

      "Thần Thần." trấn an bằng cách xoa lưng , "Người con đó tên là Trữ Thúy."

      Trữ Thúy? Thần Thần sửng sốt, ngày đó lúc nhìn thấy ảnh bia mộ, nhưng thấy tên tuổi. Tự nhiên nghĩ đến, chợt thấy bà chủ Trữ Hồng kia, hai người … có nét rất giống nhau.

      “Vào năm 16 tuổi, lúc ở Nghiêu gia, gặp bọn họ ở ổ chứa.”Giọng có chút mơ hồ, chân mày cau lại, đó là quãng thời gian muốn nhắc đến trước mặt . " Lúc đó, gặp Trữ Thúy, chị của ấy là Trữ Hồng cùng Lộ Lộ."

      Thần Thần hoảng hốt có chút hiểu được cá gì mà "ổ chứa" , ... Cư nhiên từng đến nơi đó? 16 tuổi?

      "Khi đó ấy nhiều?"

      "Bằng tuổi ."

      16 a? phải trẻ vị thành niên sao?.

      " cùng ấy..." dừng chút, Thần Thần cả người cứng đờ.

      "Từng ở cũng nhau."

      Tâm, rất đau, nhưng nhịn xuống, muốn nghe tiếp tục .

      " ấy cùng Trữ Hồng có người thân, hai đứa bé, học hành, nghề ngiệp, chỉ có thể dựa vào thân xác kiếm tiền. cũng là đứa trẻ như vậy, căn bản có khả năng giúp họ, chỉ có thể trơ mắt nhìn…”

      nhìn xa xăm, tưởng ra khuôn mặt , động tình ngữ điệu của muốn làm cho lòng của khó chịu sắp bạo liệt , tay bất tri bất giác nắm chặt vạt áo .

      " vào năm 18 tuổi bị Nghiêu gia nhìn trúng , tuyển làm bảo tiêu cao cấp, rất vui, có thể kiếm rất nhiều tiền, ít nhất có thế giúp cho họ cần dựa vào thân xác để sống. Vào buổi tối, còn chưa kịp đem báo cáo tin tức tốt cho họ, ấy cùng người đàn ông, kết quả bị lừa đến khu ngoại ô... Gã đàn ông đó chém chết ấy để cướp của. Điện thoại của ấy bị cướp, chung quang là hoang vu, cùng Trữ Hồng và Lộ Lộ ăn mừng cho cuộc sống mới, còn ấy nằm bùn đất, tuyệt vọng chảy đến giọt máu cuối cùng.”

      Thần Thần ngồi ngay ngắn trong lòng , có biểu tình nhìn , lại tỏ ra cái loại biểu tình này, đau lòng, trầm túc, bất đắc dĩ. Vì sao lại dùng cái loại này ngữ điệu về Trữ Thúy? Biết lâu như vậy, dường như lần đầu tiên nghe thấy dùng ngữ khí trào phúng cùng giọng mỉa mai chuyện, tình cảm như vậy, chân thành tha thiết.

      cũng nhìn , nhấp hé miệng, ánh mắt rùng mình, rốt cục hạ quyết tâm nào đó.

      "Thần Thần, Lộ Lộ cùng Trữ Hồng chỉ là bạn bè của của , là những người vượt qua thời điểm vất vả nhất cùng , giống như người thân vậy.” trừng mắt , bạn bè ? Người thân ? thấy giống! Cái ánh mắt sắc lạnh nhìn như vậy, giống như ánh mắt hận cướp mất người đàn ông của họ.

      "Trữ Thúy sao?" bén nhọn hỏi, đây mới là trọng điểm.

      "Nếu... ấy còn sống, cũng cùng với Lộ Lộ và chị mình, có mối quan hệ tại với .”

      " Quan hệ tại là gì?" nheo lại mắt, hồ nghi lườm .

      nhìn nhíu nhíu khóe miệng, trận đau vừa rồi khi ở trước mặt lên giai đoạn tối hèn mọn qua của , thoải mái mà đạm cười, khôi phục thái độ bình thường.

      Tham lam ôm lấy , theo thường lệ giãy dụa, cố ý tăng sức mạnh, rốt cục bại hạ trận, thở phì phì lui ở trong lòng mà bất động .

      "Dù sao giống như em nghĩ cái loại quan hệ đó." cười , đem cằm đặt tại hõm vai của .

      " lên giường với họ ?”

      "..." trầm mặc.

      trận bực tức, cũng chẳng khác nào thừa nhận, chỉ biết! Ngẫm lại, tên bảo tiêu tuấn như vậy, lại cùng ba nàng phong trần có xuất thân đáng thương , lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, lại cũng chẳng phải trinh bạch gì, cần gì phải giữ thân.

      “ Tình của cũng vĩ đại gớm!” cười lạnh.

      Đường Lăng Đào nhíu mày, biết, ở trong hoàn cảnh vì bần cùng bất đắc dĩ mà ngay cả tôn nghiêm đều đánh mất vì hoàn cảnh cuộc sống.

      Các ấy mỗi ngày dùng thân thể kiếm tiền ở đủ loại đàn ông xa lạ, có cả già nua, xấu xí, có người tàn tật đui mù, hôi thối, biến thái… Lên giường vói người đàn ông mình thích là cách an ủi tâm hồn, tuy rằng ra có vẻ hoang đường.

      Đúng là bảo tiêu cùng với các đó ở chung chỗ có chút minh bạch.. nghiêm túc họ dựa vào nhau mà sống. Tình ư? Chưa đến 20 tuổi, sống dựa vào tình ư? Đó chỉ là trờ chơi của những người ăn no mặc ấm. thích Trữ thuỷ, vẫn phải chịu đựng ấy tiếp khách. Thống khổ , bần cùng làm cho mọi thứ khác đều là phù hoa. cho Thần Thần, chỉ cảm thấy dơ bẩn.

      "Thần Thần..." ôm chặt lấy , "Đừng nhắc lại chuyện cũ nữa, bọn bây giờ chỉ là bạn bè thôi.."

      trong lòng vẫn thở phì phì. cười cười, tốt, bây giờ có khả năng nghĩ đền tình … với .
      Last edited: 26/3/16

    4. Dr.Eam

      Dr.Eam Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      314
      Phiên ngoại ( P.1 )

      Đường Lăng Đào cúi mắt, có biểu tình nhìn đôi giày đá bóng bị nhuốm bẩn của mình.

      " được." Vài gã ngồi tạp nham trong phòng, ghế chính giữa là gã đàn ông ngậm tăm, chân gác lên ghế, nhìn gã thiếu niên trước mắt cười nhạo.

      "Phú ca, đừng nhìn giống như con mà coi khinh , tay đánh bại ba tên khoẻ mạnh của ‘Hồng Thiên’.” Lão Trương khúm núm đứng bên tai Phan Phú , có chút thổn thức, “ Nếu , chúng ta hôm nay có phòng bị, bị bang ‘Hồng Thiên’ kia ra tay rồi.”

      "?" Phan Phú hiển nhiên tin, phun ra cây tăm, "Tiểu tử, ngươi bao nhiêu tuổi?"

      "16." Đường Lăng Đào cũng nhìn , ánh mắt khiêu khích của làm cho máu trong người Phan Phú đóng băng, sống đời lâu, lúc phẫn nộ, máu nóng lên mà ngược lại, lạnh . "Vẫn còn là thằng nhóc con, có thể làm được cái gì??" Phan phú hắc hắc cười quái dị, "Giới thiệu cho Hoa Hồ Ly, cho làm trai bao , như vậy vẫn còn kiếm được tiền? Tiểu tử! việc khác làm được, cút !"

      Phan Phú hoa mắt, chân gác ghế bị đẩy mạnh, cơ thể mất thăng bằng, ngã ra phía sau. cũng phải kẻ đầu đường xó chợ, thuận thế dùng cánh tay chống đỡ , tưởng rằng ổn định tư thế, chân cũng đá ra cước. Nhưng lại ngoài dự kiến, tên tiểu tử trắng da nộn thịt kia dĩ nhiên là chuyên gia đánh nhau, cước chân đá vào điểm yếu của . Hất chân bám trụ kia của , làm mất thăng bằng, ngã chật vật ra xa, đầu thiếu chút nữa đụng vào tường.

      "Mẹ nó, người tới! Người tới!" Phan Phú phát điên, đẩy ra lão Trương còn muốn khuyên , gọi lũ tay chân, "Cho thằng nhóc này bài cho ta! Con mẹ nó biết trời cao đất rộng! Cũng biết ở địa bàn của ai? ! Đánh , đánh chết lão chịu trách nhiệm."

      Đường Lăng Đào thong thả đảo mắt qua mấy gã có vẻ còn to khoẻ gấp đôi cậu, "Đến , lão tử sợ chết!"

      Cậu động thủ, đánh ngã bốn tên, lại bị quyền vào bụng, cổ họng có vị tanh, trước mắt đều tối đen. Cậu chỉ chớp mắt cái, gần như đánh bại mấy gã xunh quanh, Đường Lăng Đào té mặt đất, vẻ mặt vẫn nở nụ cười, chết sao? Cậu xác thực sợ, sống đủ rồi!

      "Dừng tay!" chàng trai trẻ tuổi cất tiếng, dù lớn, nhưng tuyệt đối có uy thế.

      Chung quanh lập tức im lặng, Đường Lăng Đào nằm mặt đất, có để ý tới.

      "Đứng lên." Chàng trai trẻ kia cất tiếng.

      Đó là chàng trẻ tuổi phi thường xinh đẹp, Đường Lăng Đào híp mắt, cố chấp hất cằm nhìn . Thiếu niên mặc bộ đồ tây, khuôn mặt bình tĩnh, tuy rằng trong ánh mắt có ánh nhìn như của dã thú, trong khi khuôn mặt vẫn còn trẻ con.

      Nhìn chàng trai hề phù hợp với nơi dơ bẩn thế này, bên cạnh cậu có vài thủ hạ lạnh mặt kéo thủ hạ của Phan Phú ra.

      "Dư ca ——" Phan Phú vẻ mặt nịnh bợ, lão ta đáng tuổi chú của chàng thanh niên, nhưng vẫn cúi gập người cung kính chào.

      Nghiêu Thiên Dư nhìn vẻ mặt kềm chế được thiếu niên đối diện, liếc mắt có thể hạ ngã bốn tên to khoẻ. Dù chưa từng được huấn luyện, có thể làm như vậy là việc phi thường. Cậu thích ánh mắt của thiếu niên này, lãnh ngạo, sắc bén, cứng rắn khuất phục.

      "Cậu tên là gì?" Thiên Dư hỏi.

      "Ngươi là ai?" Đường Lăng Đào liếm máu nơi khóe miệng cười lạnh hỏi lại.

      Mấy gã tùy tùng vẻ mặt khó chịu chuẩn bị tiến lên, bị Nghiêu Thiên Dư dùng ánh mắt hờ hững đảo qua lại, tất cả đều trắng mặt lui về chỗ.

      "Nghiêu Thiên Dư."

      "Đường Lăng Đào."

      Hai người nhìn nhau, đều tìm được chút quen thuộc gì đó ở người đối phương.

      "Giữ cậu ta lại." Nghiêu Thiên Dư phân phó Phan Phú đứng bên.

      Đường Lăng Đào phi phi phun máu trong miệng , mẹ nó, xuống tay thực mạnh. bị an bài ở góc tối hành lang kia, căn phòng u, ngay cả cái cửa sổ đều có, vậy mà là nơi ở cho bốn bảo an, Phan Phú đúng vẫn giữ mối thù trong lòng.

      Cậu hoạt động chút cánh tay, còn cử động được, chưa bị gãy.

      Căn phòng này khiến cậu chỉ miễn cưỡng hơi thẳng người, chưa gì phải làm việc? Cậu bĩu môi cười cười, đương nhiên biết đây là nơi nào. Đừng nhìn nơi này bẩn bẩn loạn loạn, phía trước rất hoa lệ, còn có mấy con nhóc trông khá xinh, chỉ cần có chỗ ở, có cơm ăn, cậu cái gì đều cần.

      Ngọn đèn cuối hành lang rất sáng, có người hút thuốc, khói trắng lượn lờ khắp khí, cậu đến gần, “ Cho điếu”.

      Tựa vào tường hút thuốc là trang điểm sặc sỡ, nhìn có vẻ còn ít tuổi, nhưng lại trang điểm già nua.

      "Mới tới ?" lấy trong bao điếu thuốc đưa cho , khẽ chuyển mắt nhìn cậu.

      “Ừ” Đường Lăng Đào rút ra ngón tay, thuần thục dùng bật lửa châm cho cậu.

      “Tôi là Lộ Lộ, cậu là ai? dùng khóe mắt hàm chứa mị mị nhìn cậu.

      "Đường Lăng Đào." Cậu phồng mồm hút hai hơi, nhả khói thuốc, "Phòng bếp ở đâu? Tôi làm cái gì đó ăn." Cậu thực đói bụng, hai ngày nay chưa được ăn cơm.

      Lộ Lộ khục khục cười, "Quản lý cho cậu ăn gì sao? Đói rồi? theo tôi.”

      Đường Lăng Đào theo vào gian phòng , dọc theo đường đều là các thiếu nữ mị nhìn cậu cùng Lộ Lộ cười, phóng đãng trêu chọc : "Lộ Lộ, vận khí lúc này tốt như vậy a? Dùng xong rồi cũng cho tôi mượn dùng chút nha!" Lộ Lộ hiển nhiên thập phần đắc ý, còn cười ra tiếng.

      Đường Lăng Đào ngoảnh mặt làm ngơ, theo Lộ Lộ, cậu chẳng qua muốn chút cơm no.

      "Chị, đau..." mặc đồ ngủ khóc nức nở cúi đầu .

      Nhìn ôm bụng, vưa thương tiếc, vừa thầm oán :

      "Đều tại em! Như thế nào cẩn thận như vậy! Chị với chị Mộng rồi , chị ấy đáp ứng cho em nghỉ ngơi tuần."

      Lộ Lộ tiến gần "Làm xong rồi ? Thúy Thúy, về sau nhất định cẩn thận! Lặp lại nữa là sinh con được nữa đâu ."

      Đường Lăng Đào có chút kiên nhẫn, "Đồ ăn đâu? tôi đây."

      Lộ Lộ quyệt miệng trừng mắt nhìn liếc mắt cái, "Bình tĩnh!" buông tay, chỉ vào đống thức ăn vặt hỗn độn bàn, đó là thức ăn các tiếp khách lấy về.

      Cậu nhiều, đặt mông ngồi ngay ở hành lang, ngồi ăn. Thanh niên 16 tuổi, là tuổi ăn tuổi lớn, đống đồ ăn vặt đó chỉ là đồ ăn chơi, nhét đầy bụng cậu được.

      “Chỉ có vậy thôi?” Cậu lau miệng.

      Lộ Lộ nhìn cậu mà cười.,” no sao? Để tôi lấy thêm đồ ăn cho cậu. Nhưng cậu phải ở lại đây trông em tôi, con bé vừa phá thai, bác sĩ bảo phải quan sát, tôi và Hồng Hồng còn phải làm, thế nào? Làm ?”

      "Được!" Thiên hạ nào có ăn phải trả tiền cơm, cậu đứng lên, ngã lên chiếc giường nhìn tương đôi sạch , nơi này so với căn phòng bé xíu của cậu còn thoải mái hơn.

      Trữ Hồng trừng cậu, còn muốn gì đó, lại bị Lộ Lộ lườm cái nên đành nhịn xuống. Đúng vậy, Thuý Thuý tuần kiếm được tiền, họ thể nghỉ việc trông con bé được.

      Đường Lăng Đào thoải mái trở mình, bao lâu rồi cậu được ngủ chiếc giường êm ái như vậy? Chỉ có khuyết điểm là mùi mỹ phẩm rẻ tiền gối khiến cậu muốn nôn.

      "Này —— này ——" cậu nghe tiếng gọi yếu ớt của gọi , tiếng gọi mong manh.

      "Gì chứ?" Cậu tức giận, bắt cậu làm gì?

      "Tôi..." khóc lên, "Tôi chảy nhiều máu quá..."

      Cậu xoay người đứng lên, bước nhanh đến trước giường , sửng sốt nhìn, cả ga giường đều là màu đỏ.

      "Đưa tôi bệnh viện." cầu xin nhìn cậu, cậu lúc này mới nhìn đôi mắt to tròn, trong trẻo của , trong ánh mắt có cả sợ hãi cùng sầu bi làm cho trong lòng cậu nhói đau.

      "!" Cậu quay lại giường, kéo ga giường, cuốn lấy , “Tôi cõng .”

      Phòng khám đơn sơ cách “Mỹ Nhân Cốc” xa, là nơi mà Trữ Thuý bảo đến. Bác sĩ là người phụ nữ tầm tuổi trung niên tùy tiện kiểm tra rồi nhìn tình huống của Trữ Thúy chút kinh hoảng, phòng khám của bà gần nơi như vậy, còn trường hợp nào mà bà chưa gặp.

      " sao, vết thương quá lớn, khiến máu chảy nhiều. " nhóm máu cái gì?" Bà bác sĩ hề khách khí hỏi Trữ Thuỷ trắng bệch nằm giường.

      "AB."

      "Tiểu tử, ngươi cầm trước ngàn tệ rồi ra phía trước bệnh viện tìm ven công viên, bảo rằng tôi cần máu, mấy gã ở đó đưa cho cậu. " Bà bác sĩ vừa vừa tìm túi nilon bẩn thỉu lót xuống dưới người Trữ Thuý, tránh cho làm bẩn giường.

      "... ngàn tệ? !" Trữ Thúy mặt càng trắng, "Tôi có tiền nhiều như vậy."

      " có tiền?" bà bác sĩ cười lạnh, hiển nhiên tin, "Vậy chờ chết thôi."

      Đường Lăng Đào lạnh lùng nhìn, "Bà sao?" Cậu hỏi, bà bác sĩ lạnh lùng này khiến cho cậu có chút oán hận. Nhìn bất lực của Trữ Thuý, cậu hiểu. khinh bỉ cái nghèo, bần cùng khiến cho cậu phẫn nộ! Bởi cậu nếm trải đủ cả rồi.

      ", tôi muốn chết, nhưng tôi mượn được tiền." Thúy Thúy khóc lên.

      ", , ! có tiền đến chỗ này làm gì?" bà bác sĩ nhíu mày, thập phần phiền chán.

      Đường Lăng Đào mắt lạnh lùng, vồ lấy lọ thuỷ tinh bàn, đập vỡ, lấy mảnh vỡ sắc lẻm như dao, vòng ra phía trước, đặt mảnh vỡ trước cổ bà bác sĩ, "Cứu ấy, bằng lão tử giết chết bà! Nhóm máu AB chứ gì? Tôi cũng nhóm máu vậy, lấy của tôi !"
      Last edited: 16/2/16

    5. Dr.Eam

      Dr.Eam Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      314
      Phiên ngoại ( P.2 ) (18+)

      Ba tháng sau

      Đường Lăng Đào đứng ở đại sảnh, mặc bộ đồ giống như đồng phục trong sở thú, nhìn những người đàn ông có tiền tiến vào, say khướt nhưng vẫn bá vai bá cổ mấy trẻ rời . Cậu tạo được thói quen, chỉ biết đứng bất động như gỗ. Lộ Lộ từ ngoài về, có vẻ say rượu, đường loạng choạng, vừa thấy cậu đứng ngay cửa, cười cười tới, bám vào cánh tay cậu, cười khanh khách ngừng, sau nụ cười là nước mắt.

      Đường Lăng Đào nhìn , cắn môi, vừa vặn tiểu An ngang qua, cậu gọi cậu nhóc đến thay cho mình, nâng Lộ Lộ sớm mềm nhũn, hướng phòng của các mà đến.

      "!" Lộ Lộ đột nhiên hô tiếng, chịu , thẳng tắp nhìn cậu, "Tôi quay về." mềm nhũn ghé vào trong lòng cậu, cũng rất nhanh nhéo vạt áo đằng trước của cậu.

      "Đào, giúp tôi, giúp tôi..."

      Đường Lăng Đào nhăn mi, chuyện, nhìn theo cổ Lộ Lộ lộ ra khỏi cổ áo hở hang, cậu nhìn những dấu vết ái muội. Cậu nắm chặt tay Lộ Lộ, lại gặp phải gã khách biến thái nào sao?

      "Đào..." Lộ Lộ ánh mắt tràn ra nước, ngược lại lôi kéo cậu lại, Đường Lăng Đào mày mặt nhăn chặt, lại rốt cục đành lòng bỏ tay Lộ Lộ ra.

      kéo cậu đến cửa sau, đồ đạc chồng chất, còn có chút mùi vị cổ quái. Lộ Lộ dừng lại, tiến sát trong lòng cậu, Lăng Đào tựa vào vách tường ẩm ướt, đẩy ra.

      Loại cảm giác này... cậu hiểu được.

      Chính là muốn cơ thể ôm ấp để có thể nghỉ ngơi, muốn chút hơi ấm của cơ thể, của vòng tay. Sau khi ở cùng Trữ Thuý, cậu cũng luôn thích chôn đầu vào trong ngực , nó cho cậu cảm giác an toàn, tuy rằng rất yếu ớt, ngắn ngủi.

      tại, Lộ Lộ cũng cần dựa vào vòng tay của ai đó. "Đào, tôi lần, đem tôi trở thành người phụ nữ để tôi lần." Lộ Lộ khát vọng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ, quả thực là cầu xin được dựa vào bờ ngực đó.

      Đường Lăng Đào nhìn , , biểu tình cũng có biến hóa.

      "Tôi biết... Tô biết..." Lộ Lộ rơi nước mắt, "Tôi biết cậu thích Thúy Thúy, tôi với con bé , tuyệt đối ! Tôi chỉ là cần người đàn ông, " tham lam vuốt ve mặt cậu, người tuổi còn trẻ , lại xinh đẹp như vậy, "Lên giường với tôi lần thôi được ? cầu cá nhân thôi, cần tình hay quan tâm.” hỏi cậu, hai mắt trống rỗng mà có lo sợ lẫn nghi hoặc. trải qua những gã đàn ông hôi thối đùa nghịch, nghi hoặc !

      Khách sạn , trong phòng dày đặc hơi ẩm, rất gần "Mỹ nhân cốc" cùng "Hồng thiên". Những người khách đủ loại nghề, mệt mỏi bước vào. sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, khiến cho căn phòng đơn sơ ngừng biến hoá sắc màu, giống như địa ngục ma quái.

      Đường Lăng Đào lỏa thân ngồi giường, ánh mắt hờ hững nhìn vào góc tối. Lộ Lộ nhàng kêu lên thỏa mãn tán thưởng, hai tay như là chạm đến bức điêu khắc trân quý , cẩn thận vuốt ve ngực cậu trơn bóng rắn chắc.

      bao lâu rồi? chạm qua thân thể trẻ trung như vậy, chỉ là loại hạ đẳng, chỉ được tiếp những khách hàng tốt, những người khách… Cơ thể hôi thối, cơ bắp lỏng lẻo, thô rắp, kinh tớm đến rợn tóc gáy, thậm chí còn loang lổ như bị bệnh ngoài da… nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác như sờ vào nhung lụa, thở dài cười cười..

      mỉm cười hé mở mắt ra, tay xoa nắn hạ thể trẻ tuổi của cậu, đẹp, kể cả nơi đó cũng thấy đẹp. Đó là bộ phận đồng nhất với cơ thể của cậu, cùng hoàn mỹ như nhau, rất nóng, là sinh mệnh! phải như những gã đàn ông bẩn thỉu, đôi với nơi này khác gì hung khí, bọn họ chỉ muốn dùng nó để làm nhục , làm đau.

      cúi người, chuẩn bị lấy lòng nơi đó, nơi làm cơ thể sung sứơng. thậm chí nghe thấy cơ thể trẻ tuôi này toả hương thơm. Nước mắt rơi xuống, nếu… Có thể chỉ làm chuyện này với người thích tốt.

      Tay cậu chống lên vai , khẽ ngẩng đầu, cậu nhìn , ánh mắt thâm tuý, lý giải, có chút thương tiếc. bị ánh mắt này làm cho say mê, nếu cậu cứ nhìn như vậy cả đời… chết cũng chấp nhận.

      Cậu nhàng đặt nằm xuống, hành động như người tình . Cậu hôn môi lên những dấu vết mà khách hàng để lại nguời , tay cậu thương vuốt ve , lấy lòng . Tự khắc chế dục vọng của chính mình mà thoả mãn . Cậu nhàng hành động, ôn nhu luật động.

      Cậu an ủi, cậu quý trọng, cậu làm cho cảm thấy như được người đàn ông trân trọng mình. Cảm thụ của được ưu tiên, hơn cả dục vọng của đàn ông. đến cao trào, phải vì lấy lòng đàn ông mà giả vờ, mà thực lần đầu tiên của , lần đầu cảm giác thoải mái của phụ nữ. Sau khi bình ổn, cậu lặng lẽ giúp mặc đồ, vẫn nhàng, ôn nhu như vậy.

      Lộ Lộ chưa bao giờ được người đàn ông khác mặc đồ cho. Sau khi phát tiết, bọn họ chỉ tự thu dọn cho bản thân rồi dời , cũng thèm nhìn lấy cái.

      Đột nhiên, khóc lớn lên, lui vào trong ngực cậu mà lạnh run, "Đào, tôi muốn làm công việc này nữa ... bao giờ …”

      Đó là nguyện vọng.

      đâu muốn cùng đủ loại nam nhân dơ bẩn mua bán thân thể. Nhưng mà, phải cố chịu đựng, cố chịu để kiếm tiền từ cơ thể đáng buồn nôn này, sau đó thoát khỏi cuộc sống này, tìm người có thể đối đãi với như Đường Lăng Đào mà sống cả đời.
      Last edited: 16/2/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :