1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ yêu chuyên sủng của tổng giám đốc mặt lạnh - Hạ Thủy Liên Y (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 18: Diệp Phi trở lại

      Editor: nhokcoicodon

      Nhà họ Diệp.
      Ông Diệp, hôm nay phải Phi trở lại, kia cứ thấy như vậy, làm thế nào? phải là. . . . . . . " Lâm Hiểu dùng sức lực thích hợp xoa bóp bả vai ông cụ Diệp, mà lúc này ông cụ Diệp ràng là dáng vẻ hưởng thụ, Lâm Hiểu đúng là người thông minh, biết được ông cụ Diệp còn là người nắm quyền Diệp Thị, vì vậy dùng hết tâm tư lấy lòng ông cụ Diệp, biết xương sống ông cụ Diệp được tốt, còn đặc biệt học thuật xoa bóp, đối với cái này cá đối với Diệp Thị có trợ giúp Hào Môn thiên kim hơn nữa đối với mình lại như vậy tận tâm tận lực Lâm Hiểu, ông cụ Diệp dĩ nhiên là hi vọng có thể ở chung chỗ cùng Diệp Phi, như vậy cũng là cháu dâu của mình, chỉ xét về chút gia thế này so với kia biết Lâm Hiểu mạnh hơn bao nhiêu, cháu của mình làm sao có thể ở cùng với ràng, lại thể trợ giúp Diệp Thị phát triển, hơn nữa. . . . . .

      Trong nháy mắt ánh mắt của ông cụ Diệp bén nhọn, giống như con báo nhất định phải bắt được con mồi, ngay sau đó an ủi "Hiểu Hiểu, cháu đừng lo lắng, những chuyện này ông sắp xếp hết rồi, cháu chỉ cần an tâm chuẩn bị làm dâu là được, lần này, ông nhất định để cho Diệp Phi lại chạy như hai năm trước."

      "Vâng, ông Diệp tốt nhất, cám ơn ông." Lâm Hiểu còn vẻ mặt tối tăm như vừa rồi, khuân mặt tươi cười hạnh phúc, tính đến giờ phút này ròng rã ba năm, hai năm trước vốn cho là đính hôn cùng Diệp Phi, ai biết Diệp Phi đột nhiên lại thấy tăm hơi, điều này để cho cảm thấy mất thể diện. Nhưng bây giờ lại có những lời này của ông Diệp, Lâm Hiểu giống như ăn Định Tâm Hoàn, an tâm ít, tin tưởng ông cụ Diệp nhất định có thể để cho lên làm bà Diệp, cũng uổng phí bao lâu nay mình hầu hạ.

      Ngoài cửa, xe Diệp Phi rất nhanh đến cửa chính nhà họ Diệp, trời mới biết, những ngày qua Diệp Phi trôi qua thế nào, vẫn luôn nghĩ đến người, nghĩ muốn kết thúc công việc sớm chút, trở về gặp Tuyết Nhi, thực tế, ngày hôm trước còn là khống chế được gọi điện thoại cho Tuyết Nhi, chỉ là điện thoại của Tuyết Nhi đều thông, biết Tuyết Nhi ngủ có thói quen tắt máy, bởi vì chính phóng xạ lớn, trước đều là cưỡng chế Tuyết Nhi tắt máy, thời gian bên này và bên kia giống nhau, bên này ban ngày, bên kia cũng sai biệt lắm là đêm tối rồi, bởi vì Diệp Phi luôn bận nhiều việc.. Công việc, cho nên Diệp Phi cũng còn quá để ý, chỉ lòng nghĩ tới nhanh chút trở về để gặp người nào đó.

      Khi A Mộc nhìn người tới là Diệp Phi, lập tức giúp đỡ Diệp Phi cầm hành lý, Diệp Phi chỉ là nhàng liếc A Mộc, ngay sau đó hỏi " Tiểu Thư Tuyết Nhi đâu"

      "À, thiếu gia, Tiểu Thư Tuyết Nhi " A Mộc có chút sững sờ, Tiểu Thư Tuyết Nhi mấy ngày thấy, sau khi rời khỏi đây kể từ ngày đó có trở lại, thiếu gia thương Tiểu Thư Tuyết Nhi như vậy, nhất định tức điên .

      "Thôi, tôi tự tìm ấy, tên tiểu nha đầu kia chuẩn còn náo đấy." Tự nhiên chạy hướng biệt thự, hướng phòng của Tuyết Nhi tới. Mà lúc này A Mộc vẫn còn sững sờ, xong rồi, thấy Tiểu Thư Tuyết Nhi, thiếu gia …”

      "Tuyết Nhi, Tuyết Nhi" Diệp Phi đến phòng của Tuyết Nhi lớn tiếng kêu lên tên Tuyết Nhi, đáng tiếc đáp lại chỉ là người giúp việc kia câu thiếu gia, thấy Tiểu Thư Tuyết Nhi, chừng mấy ngày thấy , ra các người hầu đều rất thích Tuyết Nhi hào phóng, xinh đẹp lại bình dị gần gũi như vậy rất xứng đôi với cậu chủ, nhưng nhà giàu ân oán nhiều, cái Lâm tiểu thư đó vừa nhìn liền dễ chọc, vẫn nên tránh xa chút.

      "Thiếu gia, cậu cần phải làm chủ cho Tiểu Thư Tuyết Nhi, Tiểu Thư Tuyết Nhi ấy. . . ."

      "Bà Chu, Thiếu gia trở lại các người cũng thông báo ông cụ Diệp, mấy người bọn ngươi muốn làm rồi sao?" Lâm Hiểu nghe lầu dưới có chút động tĩnh biết là Diệp Phi trở lại, rất nhanh liền xuống, ngờ bà Chu lại dám ở sau lưng lung tung, xem ra người này giữ lại được. Ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm bà Chu, trong mắt uy hiếp ràng như vậy.

      "Lâm Hiểu, nơi này là nhà tôi, còn chưa tới phiên làm chủ, chỉ là khách." Diệp Phi hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Hiểu, người phụ nữ này cho rằng là chủ nhân trong nhà này phải ,

      "Bà Chu, bà , Tuyết Nhi đâu."

      "Thiếu gia, ba ngày trước Tuyết Nhi."

      "Có phải cháu trở lại hay ." diendanlelequydo@don Bà Chu vừa định mở miệng chuyện ngày đó, giọng ông cụ Diệp từ phía sau lưng truyền đến, dáng của bà Chu cũng hơi run cái, uy nghiêm của ông cụ có ai sợ.

      "Ông nội" Diệp Phi xoay người lại, hướng về phía ông cụ Diệp cung kính chào tiếng.

      "Ừ, cháu và ông lên chút."

      "Ông nội, cháu muốn biết Tuyết Nhi đâu."

      "Ông cho cháu."

      Bên trong thư phòng

      "Cái gì thể nào, ông nội, cái này thể nào, có phải các người bắt Tuyết Nhi rời hay ? Cháu rồi các người tuyệt đối được động tới Tuyết Nhi." Diệp Phi rống giận.

      "Phải hay , vô luận cháu tin hay , chính là như thế, kia quả , người có giáo dục như vậy làm sao có thể so với Hiểu Hiểu, phải , mặc kệ như thế nào, cháu tại nên hồi tâm rồi, cháu cũng biết ông vốn là hài lòng cái loại con đó, bây giờ cũng tốt, tốt nhất cháu nên chuẩn bị hôn lễ cùng Hiểu Hiểu thôi." diendanle.quy@@don Ông cụ Diệp ý vị sâu xa với Diệp Phi.

      "Ông nội, cháu rồi cháu kết hôn với Lâm Hiểu, trong lòng cháu Tuyết Nhi chính là người vợ duy nhất, các người chữ cháu đều tin. Cháu tìm ấy, cháu tìm ấy về ."

      "Đứng lại, cho , Diệp Phi, nếu như hôm nay cháu dám bước ra khỏi cái cửa này, cháu phải là cháu của Diệp Long, phải người thừa kế Diệp Thị." Ông cụ Diệp rống giận. Sắc mặt đỏ bừng, giống như cực lực khắc chế cái gì.

      "Diệp Thị, ha ha, ông nội, cháu lạ gì."

      "Cháu. . . . Cháu." Lời còn chưa hết, ông cụ Diệp gục xuống.

      "Ông nội" Diệp Phi lập tức đỡ ông cụ dậy, làm cấp cứu.

      "Có ai , gọi xe cứu thương nhanh lên."

      Lúc này nhà họ Diệp lại phen náo loạn.
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ Yên, AnAnChris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 19: Bị buộc đính hôn

      Editor: nhokcoicodon

      Bên trong bệnh viện

      "Bác sĩ Diệp, ông nội tôi như thế nào?" Diệp Phi thấy bác sĩ Diệp từ phòng bệnh ra, lập tức xông lên phía trước hỏi tình trạng của ông cụ Diệp, mặc dù từ ông nội đối với mình nghiêm nghị, nhưng ở trong mắt Diệp Phi ông cũng là người thân duy nhất của cõi đời này, là người duy nhất quan tâm trừ Tuyết Nhi ra.

      "Diệp tổng, đến phòng làm việc của tôi chuyện ." Giọng bác sĩ hơi nặng nề.

      "Diệp tổng, đây là tài liệu bệnh tình của ông cụ, cậu cũng là người trong nghề, cũng có thể hiểu được những thứ này."

      Diệp Phi nắm chặt tấm phim bên trong lên thân thể của ông nội, ánh mắt bén nhọn, này, sao lại có thể như thế nhỉ? Lần trước bị bệnh ràng có nghiêm trọng như vậy, nhưng mà, những thứ này thể nghi ngờ cho Diệp Phi biết thân thể ông nội kiên trì được bao lâu, thân thể suy sụp đến mức độ này rồi, xơ gan, bắp thịt héo rút, càng sâu về phần cuối là ung thư dạ dày. . . Tuy là toàn lực nghiên cứu bệnh ung thư, nhưng cái này ngay cả cũng hoàn toàn hết cách rồi, như vậy ông nội . . . . . . Trong mắt của Diệp Phi tràn đầy đau đớn.

      Bác sĩ Diệp nhìn dáng vẻ Diệp Phi khổ sở như vậy, trong lòng đành lòng, đứa bé này ông nhìn lớn lên từ mà, bao nhiêu đau đớn trước mặt đều cau mày, hôm nay, ai, muốn làm những việc này, nhưng bây giờ có biện pháp, ông cụ, cũng là độc ác nha, biết chờ sau khi bị cậu ấy phát như thế nào. Cái này bác sĩ Diệp dám nghĩ, nhưng hiểu ngày nào đó bị vạch trần, dù sao cậu ấy cũng là bác sĩ thiên tài.

      Bác sĩ Diệp nhanh chóng ràng từng chữ, làm chính vẫn quan trọng hơn, "Ặc, Diệp tổng, tình huống ông cụ cậu cũng ràng, tuyệt đối đừng khiến ông cụ nổi giận lần nữa, làm cháu, cũng nhẫn nhịn chút, tận lực thỏa mãn tâm nguyện của ông ấy thôi."

      "Chuyện khi nào, tại sao báo cho tôi." Diệp Phi đột nhiên ngẩng đầu, cặp mắt kia có hơi hồng, lại vô cùng tàn nhẫn.

      "À, phát hơn năm trước, chỉ là ông cụ dấu cậu, chúng ta cũng dám , chỉ sợ cậu đau lòng thôi." Bác sĩ Diệp run run rẩy rẩy đáp trả, gừng càng già càng cay, ông cụ hoàn hảo có chuyện an bài trước tốt.

      "Khốn kiếp, các người sớm, thế nhưng dám can đảm kéo hơn năm." Diệp Phi rống giận.

      " phải là, phải là, ông Diệp tỉnh, ông Diệp muốn gặp ." lúc Diệp Phi muốn nổi giận, ngoài cửa truyền đến tiếng Lâm Hiểu, Diệp Phi nhanh hướng phòng bệnh chạy , mà sau lưng bác sĩ Diệp cũng sâu thở ra hơi mạnh, ai, nguy hiểm nha.

      Bên trong phòng bệnh

      "Ông nội, ông làm sao vậy." Diệp Phi lo lắng hỏi, đối với ông nội là quá hiếu thuận rồi, thậm chí ngay cả khi ông nội phát bệnh nặng như vậy mới biết.

      Ông cụ nhìn này bộ dáng hối tiếc của Diệp Phi, thầm nghĩ kế hoạch nhất định thành công.

      " phải là, phải là . . . Ba mẹ cháu qua đời sớm, từ ông cũng rất nghiêm với cháu, nhưng đây đều là vì muốn tốt cho cháu, cuộc sống ông nội cũng còn bao nhiêu, chỉ có tâm nguyện chưa dứt, đó chính là cháu. . . Khụ khụ. . . . Chính là hôn của cháu và Hiểu Hiểu, ông lớn tuổi. Khụ khụ. . . Chỉ muốn xem hai người kết hôn liền thỏa mãn." Ông cụ Diệp đứt quãng , nghiễm nhiên lấy chuyện này ra giao phó hậu .

      "Ông nội, ông có chuyện gì." Diệp Phi nghe được ông nội lại nhắc tới Lâm Hiểu, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, *************** thừa cơ sang chuyện khác. Nhưng ông cụ nhưng cố tình bỏ qua cho .

      "Ông tự hiểu thân thể của ông. Khụ khụ. . . Cháu, nhất định phải đính hôn với Hiểu Hiểu, cháu. . . phải là . . . . . . Cháu là người thừa kế nhà họ Diệp, nên vì. . . Khụ khụ. . . Vì tương lai của mình suy tính. . . . nên ở chung chỗ với kia."

      Tuyết Nhi, , nhất định phải ở chung chỗ với Tuyết Nhi, mới là người trong lòng của , nghĩ đến Tuyết Nhi Diệp Phi vội vàng : ", ông nội, cháu Tuyết Nhi, chuyện của công ty cháu nhất định làm tốt, nhất định cháu bảo vệ nhà họ Diệp tốt, xin đồng ý cho cháu và Tuyết Nhi."

      "Cháu...cháu, . . . . Khụ khụ. . . Khụ khụ. . . Khụ khụ khụ khụ" ông cụ ho kịch liệt, ngoài cửa Hiểu Hiểu nghe trong phòng có động tĩnh, lập tức đẩy cửa ra vào, cũng thể mất gốc cây đại thụ này giúp đỡ mình nha, thấy dáng vẻ ông cụ Diệp vẻ mặt khổ sở ho kịch liệt, lập tức xông tới khóc, tiếng tiếng kêu ông cụ Diệp, hết sức chọc người thương , mà ông cụ Diệp nhìn Hiểu Hiểu khóc đứt từng khúc ruột gan cũng là hồi vui mừng, ngay sau đó vẻ mặt càng thêm khổ sở buộc Diệp Phi, mà Diệp Phi thấy ông nội hình như lập tức liền kiên trì được, chỉ có thể nhả ra, "Được, cháu cưới, cháu cưới Lâm Hiểu" mấy chữ này Diệp Phi đều là cắn răng nghiến lợi xong, giống như bị thiên đại bức hiếp, thực tế đây đối với Diệp Phi mà là thiên đại bức hiếp, Tuyết Nhi nay lại có ở đây, biết sau khi biết có khổ sở hay .

      "Có ? nguyện ý lấy em rồi sao?" Lâm Hiểu nghe được lời Diệp Phi có chốc lát khiếp sợ, khi phản ứng lại quả cực kỳ vui mừng, rốt cuộc Diệp Phi đồng ý cưới mình, ha ha, Lăng Phỉ Tuyết, hừ, làm sao có thể là đối thủ của tôi, tôi mới danh chánh ngôn thuận là bà Diệp, là phu nhân Tổng giám đốc, ha ha. Diệp Phi nhìn Lâm Hiểu hài lòng càng làm người ta thêm chán ghét, mà ông cụ Diệp cũng bởi vì những lời này mà hòa hoãn lại, ngay sau đó từ từ khôi phục sắc mặt.

      Bên trong phòng màu trắng, sáng sớm Hân Nhi vẽ bản thiết kế, nhìn bản thiết kế cảm giác vô cùng phong phú, cảm giác bận rộn tốt, bất tri bất giác qua ba giờ rồi, buổi sáng Thần làm, chỉ còn lại mình , nhưng kỳ loại cảm giác này đối với sáng tác mà rất tốt, *************** gian yên tĩnh, có thể hoàn toàn chuyên tâm thiết kế, suy nghĩ chút mình nên tìm việc làm, nhưng mà Âu Dương Thần còn chưa mang laptop tới, suy nghĩ chút hay là trước xuống phòng khách xem TV, giải tỏa chút mệt nhọc, Hân Nhi có lúc cũng thích xem hài kịch.

      Mở ti vi, đột nhiên xuất tin tức trọng đại lại còn là" Tổng giám đốc Diệp thị Diệp Phi đính hôn cùng thiên kim Lâm thị Lâm Hiểu, ngày mai cử hành nghi thức đính hôn" cái tin tức này thể nghi ngờ cho Hân Nhi gậy mạnh, ra là Phi muốn kết hôn, ra là quay trở về, tuy nhiên chưa có tới tìm mình, ha ha, Âu Dương Thần rất đúng, bọn họ muốn đặt cưới rồi, nơi nào chiếu cố đến , cho tới nay Phi đều là giả , dù là , nhà giàu kết thân là chuyện bình thường, làm sao có thể xứng với đây, cả quá khứ của mình cũng có, làm sao có hạnh phúc chứ, nội tâm khổ sở thôi, nhưng cũng là lòng chúc phúc Phi có thể hạnh phúc, chỉ là mình thích thiên kim Lâm thị đó, nhưng, chỉ cần ấy đối với Phi tốt, cái này là đủ rồi, hi vọng bọn họ có thể hạnh phúc. Trong TV tiếp tục đưa tin tức lớn nhất thành phố A, mà Hân Nhi cũng có nghe tiếp, chỉ đắm chìm vào trong suy nghĩ của mình
      Last edited: 6/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 20: Biết được đính hôn

      Âu Dương Thần vừa vào cửa thấy Hân Nhi ngẩn ngơ chăm chú nhìn tivi, ánh mắt có tiêu cự trống rỗng như thế. Cảm thấy căng thẳng, hôn lễ Diệp Phi đả kích lớn đối với ấy như vậy sao? Đau lòng... . Bắt đầu từ khi nào ở trong lòng Tuyết Nhi, người kia quan trọng hơn, biết Tuyết Nhi mất trí nhớ, nhưng trong lòng Âu Dương Thần vẫn rất thoải mái, tuy nhiên cực kỳ tin tưởng làm cho nhớ ra dù nhớ nổi cũng để cho lần nữa mình, nhưng bây giờ dáng vẻ Tuyết Nhi mất hồn lại càng làm cho người ta đau lòng.

      "Tuyết Nhi" nhàng gọi tiếng, Âu Dương Thần nhàng ôm Tuyết Nhi, giờ phút này thậm chí cảm thấy Tuyết Nhi giống như thủy tinh khẽ đụng làm vỡ, làm người ta thương tiếc như vậy.

      "Ừ. Thần, trở về?" Hân Nhi rốt cục lấy lại tinh thần, nhìn Âu Dương Thần nhàng ôm mình như vậy, cảm giác cực kỳ ấm áp, nhưng cũng trách mình quá thất thần. Ngay cả trở về cũng biết, vừa rồi mực nhớ đến tin tức Phi đính hôn tuy nhiên trong lòng thoải mái; nhưng Phi đối xử với mình tốt như vậy, nên tặng thứ gì đó cho ấy mới đúng. Nhưng tất cả đồ của mình đều để lại ở Diệp gia, buồn rầu.

      "Tuyết Nhi, Diệp phi ta muốn đính hôn, em... ." Âu Dương Thần cực kỳ gian nan hỏi ra lời này, tuy biết Tuyết Nhi khổ sở, để ý, nhưng, vẫn muốn để cho nhận , Tuyết Nhi đau đớn do Âu Dương Thần an ủi. Muốn Tuyết Nhi hạnh phúc chỉ có có thể cho.

      "Ừ, Đúng vậy, Phi muốn đính hôn, nhưng..." Em còn chưa chuẩn bị lễ vật gì. Ánh mắt Hân Nhi tối sầm. màn này ở trong mắt Âu Dương Thần lại có vẻ chói mắt, chết tiệt, để cho trong lòng thoải mái như thế. Âu Dương Thần phiền lòng làm động tác cởi bỏ cúc áo sơmi, Hân Nhi thấy động tác này, trước mắt khỏi sáng lên. Đúng rồi, mình học thiết kế thời trang, mà ngay cả thầy giao cũng khen mình có thiên phú, mình có thể giúp Phi thiết kế bộ lễ phục đính hôn, tin tưởng Phi nhất định thích, xong lập tức đứng dậy lên lầu, có chút nào chú ý đến sắc mặt người bên cạnh kia dường như muốn phun ra lửa.

      Âu Dương Thần bị coi như khí nhìn Tuyết Nhi lên lầu, cực kỳ bực bội, trong cơn tức giận lái xe trở lại công ty, thư ký thấy tổng giám đốc Âu Dương đột nhiên quay lại cực kì kinh ngạc, tâm tư bây giờ của tổng giám đốc càng ngày càng khó đoán, sau khi thấy tin tức tờ báo chậm rãi cong khóe miệng, thư ký Chu còn tưởng rằng hôm nay tâm tình tổng giám đốc tồi, tiếp theo tổng giám đốc Âu Dương chúng ta đột nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức lái xe , mà giờ phút này lại giống như ăn thuốc nổ trở về, rất tò mò, cuối cùng là ai có sức quyến rũ lớn như vậy, có thể để cho tổng giám đốc Âu Dương chúng ta vui buồn thất thường như thế, ai cũng biết tổng giám đốc Âu Dương luôn lạnh lùng, đối với người nào đều lạnh nhạt như vậy, có chuyện gì làm cho vui vẻ hoặc tức giận, tình hình bây giờ làm cho trong lòng người ta run sợ.

      Reng Reng. . . Điện thoại nội bộ của Âu tổng, "Tổng giám đốc" thư ký nơm nớp lo sợ nhận điện thoại, hôm nay tổng giám đốc Âu Dương tính tình rất kỳ lạ, chỉ sợ cần thận đắc tội với .

      " ly coffee" tút tút. ạch, tổng giám đốc, ngài đúng là chữ ngàn vàng, ôi. Thư ký cúp điện thoại lập tức tự mình pha cà phê, Âu Dương Thần thích uống loại cà phê pha bằng phin, nhất là bây giờ thời khắc mấu chốt thư ký càng cẩn thận.

      Trong văn phòng tổng giám đốc.

      Âu Dương Thần cầm lấy cà phê uống ngụm, nhíu mày, nặng nề đặt mặt bàn, lúc này vẻ mặt thư ký hoảng sợ, sợ câu đầu tiên của Âu Dương Thần bắt rang xào, tổng giám đốc Âu Dương ngoại trừ danh tiếng nghiêm khắc, lãnh khốc, năm này mình trải qua ít nhiều cố gắng mới đến được chức này, ài, ngàn vạn lần đừng. Trong lòng thư ký cầu nguyện ...

      "Ra ngoài" ngắn gọn hai chữ lại làm cho thư ký vui vẻ giống như nghe được đặc xá của hoàng đế, nhưng Âu Dương Thần đúng là cơm áo cha mẹ của , so với hoàng đế vẫn phải quỳ gối.

      Gương mặt Âu Dương Thần tức giận, nghĩ đến người trong nhà kia càng tức giận, ràng lo lắng, vừa rồi làm sao mà rời khỏi, để bây giờ ở trong này làm việc cũng xong, xem văn kiện trước mặt, chút có tâm tư nhìn, nhiều năm như vậy lần đầu tiên mình khống chế được như vậy, ra so với ba năm trước đây cùng với Tuyết Nhi vẫn còn khống chế được, khi đó mình ít nhất còn có thể xử lý tốt chuyện công cùng việc tư, bây giờ, đương nhiên Âu Dương Thần đem toàn bộ quy về việc mất Tuyết Nhi mà được lại, quá sợ mất .

      Trằn trọc, cuối cùng Âu Dương Thần quyết định vẫn tan ca sớm tìm Tuyết Nhi, cho dù Tuyết Nhi sống lại, thấy vì Diệp Phi thương tâm khổ sở vẫn yên lòng về , người kia hoàn toàn chiếm cứ ở trong đầu của , ài, Âu Dương Thần, bắt đầu khi nào thương trường oai phong cỏi, mà lại nghèo túng như vậy rồi.
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ Yên, AnAnChris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 21: Quà tặng đính hôn

      Bên trong căn phòng màu trắng .

      Tuyết Nhi hết sức chăm chú vẽ thiết kế lễ phục, lúc này Hân Nhi cực kỳ chuyên tâm, lòng chỉ nghĩ nhanh vẽ xong bản thiết kế, rồi tiến hành làm theo cầu, tuy biết Phi nhất định có nhà thiết kế riêng giúp đỡ, nhưng dù sao cũng là tâm ý của bản thân, mà ra Hân Nhi cực kỳ hi vọng Phi ở trong ngày lễ đính hôn kia mặc người lễ phục chính mình thiết kế.

      Bút chì màu đen ở giấy soàn xoạt cực nhanh, chỉ thấy bản vẽ lên bộ âu phục cao quý thanh lịch ngay trước mắt, Hân Nhi thiết kế bộ âu phục này cực kỳ tôn lên khí chất cao quý của Diệp Phi, đẹp trai bức người, lại mang chút nhu hòa, đẹp trai này đồng nhất với Âu Dương Thần.

      Âu Dương Thần đến phòng Tuyết Nhi, gõ cửa. thấy phản ứng, thấy Tuyết Nhi nghiêm túc vẽ cái gì, đến gần thấy là âu phục cho đàn ông, Âu Dương Thần đương nhiên cảm thấy dành cho mình, bởi vì thân hình cùng phong cách âu phục này cực kỳ hiển nhiên là cho Diệp Phi, trong lòng khỏi lại có chút mùi vị. Lần đầu tiên Âu Dương Thần rất ghen tị với người, sai, là ghen tị, ghen tị có thể làm bạn với Tuyết Nhi hai năm, ghen tị bọn họ là thanh mai trúc mã, ghen tị bộ quần áo trước mắt kia là vì thiết kế.

      Chỉ thấy bút Tuyết Nhi nhàng vẽ đường, bộ Tuxedo cực kỳ độc đáo ra đời, mặc dù chỉ nhàng nét bút lại làm cho cả bộ trang phục ý nhị mười phần, rất cao quý, càng đẹp hơn, Tuyết Nhi nhàng nở nụ cười, rốt cục vẽ xong, đây chính là thứ muốn, cả bộ trang phục hoàn toàn căn cứ theo thân hình và tính cách của Diệp Phi để thiết kế, ở trong mắt Tuyết Nhi, Diệp Phi là trai như ánh mặt trời ấm áp, ấy rất cẩn thận, cực kỳ kiên nhẫn, và rất biết quan tâm đến người khác. ấy....

      "Tuyết Nhi "

      Tuyết Nhi xoay người lại, nhìn Âu Dương Thần đứng ở cửa, tràn đầy bi thương, trong con ngươi màu xám mê người giờ phút này đầy đau thương, biết tại sao, vì sao lại bi thương như vậy, " Thần, làm sao vậy, vì sao vui."

      Vì sao vui, Âu Dương Thần đột nhiên cảm thấy châm chọc, còn có thể vì sao a, bởi vì em, Tuyết Nhi, bởi vì em, mà trong lòng em... Suy nghĩ chút vẫn là cái gì cũng cho , chỉ nhàn nhạt câu " có gì."

      Tuyết Nhi cho rằng Âu Dương Thần có cái gì khó nên tiếp tục hỏi, cầm lấy bản thiết kế tay đưa cho Âu Dương Thần " Thần, như thế nào? Đẹp ?" Tuyết Nhi chờ mong cùng đợi Âu Dương Thần trả lời, đối với mỗi người thiết kế mà đều hi vọng tác phẩm của mình có thể lấy được công nhận.

      Âu Dương Thần nhìn bản thiết kế của Tuyết Nhi, rất đẹp, vừa rồi chỉ nhìn từ xa, bây giờ nhìn gần, càng thêm xác định đây là dành cho Diệp Phi, bởi vì bộ quần áo này hoàn toàn tôn lên khí chất của Diệp Phi, xem ra ấy cực kỳ hiểu , còn thiết kế cả cổ tay áo, "Ừ, rất đẹp, cực kỳ tôn lên khí chất của ta." Âu Dương Thần nhàn nhạt xong, đối với người trong lòng tặng cho tình địch lễ vật mặc dù là tốt, nhưng cũng là hưng thú khích lệ nhiều lắm.

      " , cái này do tôi vẽ cả buổi chiều..., ha ha, tôi cũng hiểu được cực kỳ tôn lên khí chất của Phi, tôi phải khẩn trương liên hệ để đẩy nhanh tốc độ làm mới được, như thế mới kịp ngày đính hôn của Phi."

      Đính hôn. . . ."Tuyết Nhi, em đây là..." Âu Dương Thần chần chờ hỏi, cái này phải muốn cho Diệp Phi mặc trong ngày đính hôn chứ.

      "Đây là quà đính hôn tôi tặng cho Phi, có phải quá keo kiệt , nhừng đồ của tôi đều để ở trong nhà họ Diệp, mà Phi thiếu thứ gì, mà bản thân tôi ở nước ngoài học thiết kế, Phi thích chứ, Thần, xem?"

      "Quà đính hôn, Tuyết Nhi, Diệp Phi đính hôn em phải rất buồn sao?" Âu Dương Thần hỏi ra nghi vấn trong lòng, tuy biết đáp án có thể đả kích lần nữa.

      "Buồn, Phi đính hôn vì sao tôi phải buồn. vị thiên kim của Lâm thị kia sao?"

      "Em phải thích vị thiên kim của Lâm thị sao?"

      "Đúng vậy, tôi thích vị thiên kim của Lâm thị, nhưng Phi thích, mà bọn họ lập tức trờ thành vợ chồng chỉ cần Phi thích tốt rồi, mà ấy cũng cực kỳ Phi nữa, cưới ấy cũng phải tôi, tôi thích cũng ảnh hưởng.

      Thấy Tuyết Nhi như vậy, Âu Dương Thần thể nghi ngờ là vui sướng, như vậy có phải hiểu rằng Tuyết Nhi căn bản thích Diệp Phi , nghĩ vậy, Âu Dương Thần qua ngày lo lắng, Âu Dương Thần tiếp tục chưa từ bỏ ý định hỏi: "Tuyết Nhi, vậy em thích Diệp Phi sao?"

      " Phi, thích, tôi cực kỳ thích Phi, hai năm trước là Phi cứu tôi, lại để cho tôi học rất nhiều, vừa mới bắt đầu Phi tôi là vị hôn thê của , nhưng tôi cái gì cũng nhớ , về sau lại có vị thiên kim của Lâm thị, ấy mới đúng vị hôn thê của , ông nội Diệp thích Lâm tiểu thư như thế, tôi nghĩ Phi có phải vì muốn chăm sóc cho tôi, để cho tôi có tâm lý trách nhiệm mới như vậy, tôi trách ấy, tuy nhiên trong lòng cực kỳ thoải mái, nhưng Phi vẫn giống như trai chăm sóc tôi, tôi đương nhiên phải chúc phúc cho ấy."

      Nghe Tuyết Nhi chân thành , có tình cảm với Diệp phi, thể nghi ngờ cho Âu Dương Thần ăn viên thuốc an thần, tồi, Tuyết Nhi vẫn mến ta, khóe miệng khỏi hơi cong lên.

      Nhìn Âu Dương thần có chút sững sờ, Tuyết Nhi gọi : " Thần, làm sao vậy"

      " có việc gì, ha ha."Âu Dương Thần ngây ngốc cười hai tiếng.

      Tuyết Nhi tự nhiên có để ý đến Âu Dương Thần xấu hổ, bây giờ chỉ muốn nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ, nhưmg , ở thành phố A quen thuộc, đúng rồi, người trước mắt này.

      " Thần, có thể giúp Tuyết Nhi chuyện ."Tuyết Nhi có chút hương vị lấy lòng đối với Âu Dương Thần, cái này đối với Âu Dương Thần mà rất hưởng thụ.

      "Được, em , chỉ cần Tuyết Nhi muốn làm, Thần nhất định hỗ trợ."

      " tốt quá, Thần biết tốt nhất, hì hì, tôi muốn nhanh chóng mang bản vẽ đẩy nhanh tốc độ, đưa cho Phi, nhưng ..."

      "Được, giao cho , yên tâm, ngày mai Thần nhất định cho em hài lòng nhìn thấy tác phẩm." xong cầm bản vẽ, ra cửa, lấy điện thoại động ra gọi điện thoại. Cứ như vậy làm xong.

      Nhìn bóng lưng Âu Dương Thần, Tuyết Nhi khỏi đứng dậy vặn thắt lưng mỏi, ai nha, rốt cục hoàn thành, cố gắng muốn nhanh tặng quà này cho Diệp Phi, chẳng qua ngờ phần quà mình tặng cho Diệp Phi trong hôn lễ mang đến bao nhiêu biến hóa như thế.

      Tuyết Nhi đột nhiên phát rất đói bụng, đúng thôi, cả ngày ở đây liều mạng vẽ, hoàn toàn chú ý đến thời gian trôi qua, điểm này mình rất giống với thầy giáo, khi làm việc cũng giống người, ha ha, tìm Thần là được ăn rồi, chuẩn bị xong quà tặng tâm tình Tuyết Nhi thể nghi ngờ là rất tốt.

      Mà Âu Dương Thần biết Tuyết Nhi đối với Diệp Phi có tình cảm, tâm tình thể nghi ngờ lại càng tốt, so với mặt lạnh ở trong văn phòng kia, là hai người hoàn toàn khác nhau, đưa Tuyết Nhi đến nhà hàng Mỹ Mỹ ăn bữa ăn ngon.
      Last edited: 6/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 22: Nổi giận

      Edit: Ngọc Hân

      Ngày hôm sau

      “Boss, bản thiết kế bộ lễ phục ngài dặn làm xong rồi.” Trong điện thoại truyền đến giọng điễm tĩnh của thư ký.

      “Ừ, đưa qua đây.” Âu Dương Thần nhàn nhạt đáp lại, nhưng tầm mắt lại nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, mặt trời hôm nay rất đẹp.

      Cúp điện thoại trong lòng Âu Dương Thần rất tốt, L.ê Q,uý Đô!n, cuối cùng lễ phục cũng xong, tin rằng lúc kia nhìn thấy nhất định cực kỳ vui vẻ, ha ha. Đồ Tuyết Nhi thiết kế chắc chắn có khả năng chấn động toàn bộ, mặc dù phải do bản thân mình thiết kế, nhưng mà nghĩ tới Diệp Phi đính hôn Âu Dương Thần rất đắc ý, Diệp Phi, còn có tư cách tranh giành Tuyết Nhi với tôi nữa rồi. là hả dạ.

      “Cốc cốc” Âu Dương Thần đứng bên ngoài gõ cửa, trong tay cầm cái hộp đẹp đẽ, nghĩ tới Tuyết Nhi ngạc nhiên mừng rỡ nhìn thấy quà tặng, phụ kỳ vọng của mình làm xong bộ lễ phục này.

      “Vào ,” Tuyết Nhi cầm thư đút vào bì thư, đó là thư viết cho Phi, là bức thư chúc mừng, cũng là bức thư cảm ơn, với Tuyết Nhi mà Diệp Phi cũng như người thân, lúc nào cũng chăm sóc , thương . Đoạn thời gian Tuyết Nhi mất trí nhớ cũng là Tuyết Nhi nương nhờ Diệp Phi, càng là bến cảng của Tuyết Nhi.

      “Tuyết Nhi, làm gì đó, xem mang gì đến cho em nè.” Lúc này Âu Dương Thần vừa dịu dàng vừa thần bí, sợ là tất cả mọi người trong tập đoàn Âu thị cũng thể tin được đây là Âu Dương Thần, chẳng qua là trước mặt Tuyết Nhi quả Âu Dương Thần chính là hình dạng này.

      “Là lễ phục sao, nhanh như vậy xong rồi à, là quá tuyệt vời.” Vừa vừa vui sướng đứng lên nhận cái hộp trong tay Âu Dương Thần, LqĐôn, Tuyết Nhi vội vàng mở hộp ra, lấy lễ phục bản thân mình chú tâm thiết kế, chế tác vô cùng tinh tế, chất vải này có lẽ cũng sử dụng loại đắt đỏ nhất để làm, nghĩ đến đây, Tuyết Nhi lại càng biết ơn Âu Dương Thần nhiều hơn chút, ấy rất tốt với mình, mỗi việc đều để tâm làm tốt như vậy, đây chính là may mắn của mình. Có năng lực để Phi và Thần đối xử với mình như vậy.

      Thần, cảm ơn , tôi rất hài lòng.” xong cầm thư bàn đặt vào trong hộp.

      Thần, có thể làm phiền lần nữa giúp tôi gửi cái này cho Phi được , tôi muốn ấy nhận nhanh nhanh, ngày mai chính là tiệc đính hôn của Phi rồi. Tôi còn hi vọng….”

      “Được” Âu Dương Thần nhìn Tuyết Nhi chỉ phát ra chữ, nhưng Tuyết Nhi biết Âu Dương Thần nhất định giải quyết chuyện này rất ổn thỏa,, bởi vì trong ánh mắt kia có nghiêm túc và tình cảm dịu dàng.

      Nhà họ Trạch.

      Trước kiên trì của ông cụ Diệp, nên ông cụ Diệp trở về nhà họ Trạch tĩnh dưỡng, ra cũng chỉ là trá hình của ông cụ muốn trông nom cháu trai, lần này thể để cho nó chạy trốn, tiệc đính hôn này thế nào cũng phải thành công.

      “Thiếu gia, ông chủ mời thầy Laffey tới may lễ phục theo cầu cho ngài, xin ngài qua lát.”

      cần, tôi đây còn rất nhiều tài liệu cần xử lý xong, trực tiếp đưa số đo cho ông ta làm là được rồi.”

      Đây chính là niềm đau của đại quản gia chúng ta, ai cũng biết thầy Laffey đúng là dễ mời, tính tình cũng cực kỳ quái dị, vì quần áo ông ta làm theo cầu còn phải tự mình xem qua thiết kế kiểu dáng của bản thân người đó, dĩ nhiên, đây cũng phải có tiền có thể mời tới, đât chính là ông cụ bỏ ra ít sức của, nhưng mà thiếu gia ngài….

      “Làm sao vậy, còn .” Diệp Phi vẫn xử lý tài liệu trong tay như cũ. Chẳng qua nghe giọng vẫn còn hờn giận như trước.

      “À…, thiếu gia, vậy tôi trước.” Quản gia lập tức ra cửa phòng, ôi, gần đây tính tình thiếu gia càng ngày càng nóng, con cái bây giờ, dễ chịu, vậy ông chủ ăn làm sao đây.

      Quản gia rồi, Diệp Phi đặt tài liệu trong tay xuống, cầm tấm ảnh chụp bên máy tính, đây là ảnh chụp chung với Tuyết Nhi ở công viên lúc Pháp, trong tấm ảnh đều là nụ cười hạnh phúc của mình và Tuyết Nhi, vẻ mặt tuyệt đẹp của Tuyết Nhi cộng thêm dáng tươi cười như vậy, giống như là ánh mặt trời, giữa mùa đông lạnh lẽo, lại có thể sưởi ấm trái tim người…

      Tuyết Nhi, em ở đâu chứ, vì sao tìm khắp nơi mà thấy em…. Em biết , rất nhớ em, rất nhớ….. Em nhìn thấy tin đính hôn sao? Em khó chịu sao? Phi muốn, nhưng mà ông nội, Tuyết Nhi, em có thể tha thứ cho Phi ?


      “Cốc cốc” Tiếng đập cửa ngắt nỗi nhớ của Diệp Phi, truyện của dđ Lê!!Quý!Đô/n, Diệp Phi vô cùng mất hứng, những người này nhất định chịu bỏ qua cho mình sao ngay cả chút thời gian nhớ tới Tuyết Nhi cũng cho tôi sao? Ông nội, ông là khinh người quá đáng.

      : “Lăn ra , đừng làm phiền tôi.” Diệp Phi hét to tiếng, lập tức cầm ly trà bàn ném về phía cửa. Lúc này Diệp Phi giống như con sư tử nổi giận.

      Người hầu ở ngoài cửa hoảng sợ, mặc dù ngày thường thiếu gia nghiêm khắc, nhưng chưa từng phát giận như vậy, mắt nhìn hộp quà tặng trong tay, haizzz, có cách nào khác theo như mới vừa rồi người tặng quà dặn dò trực tiếp đưa cho thiếu gia, bây giờ thiếu gia nổi nóng, mình cũng có biện pháp đưa đầu vào họng súng, cầm hộp quà tặng xuống lầu.

      Diệp Phi cũng biết rống tiếng này, chính là ném quà tặng tỉ mỉ Tuyết Nhi gửi tới, đồng thời cũng ném tấm lòng chân của Tuyết Nhi xa. Nếu sớm biết người hầu đưa tới là quà tặng của Tuyết Nhi, tin rằng Diệp Phi tuyệt đối nổi giận trong giây phút đó, chẳng qua là ý trời trêu người ……

      Hết chương 22
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ Yên, AnAnChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :