1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạch thiếu gia, cưng chiều vợ như mạng - Hạ Lan Âm (Full- Mai có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      <Tiếp>

      Quý Nhu thấy sắc mặt thay đổi, trong lòng cuối cùng dâng lên cảm giác thỏa mãn. ta mơ hồ : " có gì, chỉ là đối với thân thế của chị, sinh ra chút tò mò mà thôi. Chẳng lẽ chị nghi ngờ gì sao?"

      Quý Nghiên cau mày." cho rằng tôi tin sao?"

      "Có tin hay tùy ở chị, tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở câu."

      "Hừ."

      ta có lòng tốt mới là lạ, cho rằng mình ngu xuẩn như vậy sao? Nhưng Quý Nhu lời này có mục đích gì? từng lén xét nghiệm DNA, xác nhận mình đúng là con của Quý Bình. Vì thế Quý Nghiên còn đau lòng mới tốt chút, lúc đó vừa mới dâng lên ý thức phản kháng, thường cùng Quý Bình rất ầm ĩ. Quý Bình dạy dỗ cũng thương tiếc, người ba nhẫn tâm như vậy, ở trong ấn tượng của Quý Nhiên, là hiếm thấy. Bản thân cũng suy nghĩ nhiều, làm sao hoài nghi mình phải là ruột thịt của Quý Bình. Cho nên có ngày, lặng lẽ cầm tóc của ông ấy, và của mình đến bệnh viện xét nghiệm DNA, kết quả Quý Bình là ba ruột của .

      ràng có quan hệ máu mủ, tại sao ông ta lại đối xử với như thế, lúc ấy Quý Nghiên ước gì Quý Bình phải là ba của , như vậy còn có thể tìm được chút lý do an ủi mình. Kết quả, tất cả chỉ là chuyện cười mà thôi.

      Đến tột cùng Quý Nhu là vô căn cứ, hay biết chút ít cái gì? Nhưng nếu như phải là con của nhà họ Quý, như vậy DNA chuyện gì xảy ra? Quý Nhu vô duyên vô cớ cũng cần thiết như vậy. Đầu óc Quý Nghiên trong nháy mắt lại lâm vào hỗn loạn.

      , đúng. Mặc dù rất muốn thừa nhận, nhưng nhất định là con của Quý Bình, Quý Nhu cố tính gây chuyện cũng phải là lần hai lần, lời của ta, tin được.

      Ai biết được người phụ nữ này rắp tâm làm cái gì?

      "Chị càng lớn khuôn mặt lại càng giống ba mẹ. trách được mẹ . . . . . ." Quý Nhu còn muốn cái gì nữa, Quý Nghiên lại cho ta cơ hội này. Thân hình rất nhanh tới gần, Quý Nhu cả kinh, theo bản năng lui về phía sau. Cho đến khi sau lưng dán lên tủ treo quần áo, "Bịch" tiếng, tay Quý Nghiên nặng nề đập vào tủ treo quần áo, vây Quý Nhu ở giữa mình và tủ treo quần áo, khuôn mặt lạnh lùng, khí thế bức người.

      "Chị . . . chị định làm gì?" Quý Nhu có chút bị giật mình, ta chưa từng thấy Quý Nghiên như thế này.

      chỉ ăn sắc bén hơn mà khí thế so với trước kia cũng mạnh hơn rất nhiều.

      Biết Quý Nghiên hơn hai mươi năm, giờ phút này Quý Nhu cảm thấy người trước mắt so với người chị trầm lặng dễ bắt nạt trong trí nhớ hoàn toàn trái ngược nhau.

      Trong thời gian ngắn, làm sao chị ta có thể thay đổi nhanh chóng như vậy?

      "Tôi cảnh cáo , đừng lôi mẹ ra để . Bà ấy thương thiên vị người nào tôi xen vào, được thương là chuyện của , nhưng mà tôi khuyên nên bớt phóng túng chút. Khích bác ly gián, cố ý lừa gạt cũng nên có chừng có mực, tôi có nghĩa vụ phải chịu đựng . nên chạm vào ranh giới cuối cùng của tôi, nếu như được đằng chân lân đằng đầu, tôi cũng khách khí. Trước kia còn có thể dựa vào mẹ để trèo lên đầu tôi, đó là do tôi ngu ngốc, tôi nhận. Nhưng tại tôi suy nghĩ thông suốt rồi, mẹ là mẹ, , tôi vẫn hiếu thảo với bà, chẳng có liên quan gì tới hết. Bà ấy nhưng tôi , tôi chỉ muốn chăm sóc tốt cho bà ấy mà thôi. Về phần đối với tôi mà chả là cái gì hết." Quý Nghiên lạnh lùng mở miệng, giọng như băng, mang theo chút tình cảm nào.

      Sắc mặt Quý Nhu tái nhợt, ta cắn chặt môi, thân thể tức giận đến run rẩy, vẻ mặt cực kỳ khó coi.

      "Các con làm gì vậy?"

      Đúng lúc ấy trong phòng đột nhiên truyền đến giọng của Lữ Mỹ .

      Quý Nghiên và Quý Nhu đồng thời nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy Lữ Mỹ đứng ở trước cửa , tâm trạng vui vẻ trước đó biến mất. mặt lên chút phức tạp, bà bước nhanh đến, ánh mắt dừng lại người Quý Nghiên, giống như thở dài. Quý Nghiên biết nên lỗ tai mình quá tốt hay sao mà nghe thấy ràng. Ánh mắt kia tựa như kim châm, đâm vào trái tim làm đau nhói.

      Lực đạo tay cũng từ từ buông lỏng, Quý Nhu nhắm ngay cơ hội, hất tay Quý Nghiên nhanh chóng rúc vào trong lòng của Lữ Mỹ. Lữ Mỹ tự nhiên thoải mái ôm ta, Quý Nhu nũng nịu kêu lên: "Mẹ. . . . . ."

      Chỉ có từ, lại hàm chứa cực kỳ uất ức.

      Giống như chịu rất nhiều ức hiếp.

      "Nghiên Nghiên, con vừa mới trở về, tại sao lại cùng em con ầm ỹ? Bụng của nó lớn như vậy, bình thường đủ cực khổ, con nên thông cảm cho nó, chứ nên gây khó dễ cho nó." Lữ Mỹ quả nhiên vẫn giống như ngày trước, chút do dự bênh vực Quý Nhu.

      Quý Nghiên thầm cười khổ, giữa và Lữ Mỹ, dù có bao nhiêu hòa thuận ấm áp, vĩnh viễn chỉ là phù dung sớm nở tối tàn. Khi mới vừa cảm nhận được tình thương của mẹ chỉ vì câu của Quý Nhu , động tác, lặng lẽ tan rã.

      Yếu ớt chịu nổi kích.

      Cuối cùng phải từng rồi sao, cần thiết phải gánh chịu tội danh cách vô ích này. Quý Nghiên : "Mẹ, Tiểu Nhu con giống mẹ, cũng giống ba. Quan hệ giữa con và ba là gì, nó tò mò với thân thế của con, sợ rằng giống như những bộ phim vẫn chiếu TV nhưng mà nó nghĩ sai rồi. Con khuyên nó đấy chứ. Mẹ xem những tình tiết TV kia làm sao có thể xảy ra người chúng ta được? Tiểu Nhu có thể là mang thai xem TV nhiều quá nên bị ảnh hưởng, bắt đầu suy nghĩ lung tung. Con xua tan những băn khoăn của nó, tránh cho phân biệt được thế giới ảo và thực, vậy cũng tốt. Mẹ xem có phải ?"

      Sắc mặt Lữ Mỹ thay đổi, thậm chí trong ánh mắt thoáng qua sợ hãi, mặc dù bà cực kỳ kiềm chế, nhưng người tinh mắt vẫn nhìn ra được.

      Trong lòng Quý Nghiên nặng nề.

      Lữ Mỹ : "Hoá ra là như vậy." Bà nhìn về phía Quý Nhu, dịu dàng : "Con làm sao lại có ý nghĩ như vậy hả? Chị con là con của cha mẹ, điều này sao có thể nghi ngờ?"

      Quý Nhu trộm gà được còn mất nắm gạo, trái lại bị Lữ Mỹ mấy câu trong lòng bất bình cũng tiện biểu ra. ta thể duy trì hình tượng con ngoan ngoãn, dù trong lòng hận Quý Nghiên muốn chết, ngoài miệng lại khéo léo : "Mẹ, con biết rồi. Là con suy nghĩ nhiều."

      "Được rồi, ăn cơm thôi."

      Lữ Mỹ làm sao lòng trách cứ Quý Nhu cái gì, đảo mắt xem như chuyện gì cũng chưa xảy ra.Quý Nghiên nhíu mày lời nào dẫn đầu từ trong phòng ra ngoài.

      Còn lại Lữ Mỹ cùng Quý Nhu ở phía sau, Quý Nhu tức giận nhìn chằm chằm bóng lưng Quý Nghiên. Lữ Mỹ thấy Quý Nghiên trước, lập tức lôi kéo Quý Nhu, nóng nảy : "Con đó đứa bé này, có việc gì với chị con những thứ kia làm cái gì? Ngộ nhỡ nó suy nghĩ nhiều, lại gây ra chuyện gì ."

      Quý Nhu thu hồi ánh mắt, có biểu cảm gì, nhưng khóe miệng lại nâng lên chút giễu cợt. Lữ Mỹ nhìn thấy, giọng điệu Quý Nhu có chút qua loa : "Mẹ, lần sau con như vậy nữa."
      Last edited: 8/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      100. Bạch Tinh
      Editor: Song Tử

      bàn ăn, nhà năm người yên lặng ăn cơm. Nhà họ Quý dường như lâu có yên bình như vậy, đương nhiên là khi tất cả mọi người cùng ở chỗ. Quý Bình từ đầu đến cuối nhìn thẳng Quý Nghiên, nửa câu cũng với , hiếm khi có gây khó khăn cho người khác, Quý Nghiên cầu cũng được. Quý Dương thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt lén nhìn mấy lần, Quý Nghiên thấy được, nhưng làm bộ như thấy, chỉ cần xoi mói gì đến chuyện gì cũng dễ .

      "Nghiên Nghiên, con và Bạch thiếu lúc nào chuẩn bị kết hôn?" Trong gian im lặng, Lữ Mỹ đột nhiên mở miệng.

      Quý Nghiên ngẩn người, ngờ bà đột nhiên lại chuyện này.

      Quý gia mặc dù cũng được coi là nhà có tiền, nhưng vẫn chưa phải là nhà giàu nhất, nhà giàu cũng chia thành nhiều loại khác nhau. Thân phận của Bạch Thắng bọn họ vẫn chưa biết. Cho dù lần đó Quý Bình phạm phải sai lầm lớn như vậy nhưng vẫn bình yên, bọn họ cũng chỉ biết nhà họ Bạch rất có quyền thế, phải là người mà nhà họ Quý có thể trêu trọc. Nếu Bạch Thắng thể nào dám vô pháp vô thiên như vậy!

      Quý Nghiên còn chưa lên tiếng, Quý Bình nổi giận trước. Đặt mạnh bát cơm ở bàn cái, hai hàng lông mày rậm ra trang nghiêm cùng uy phong, nghiêm mặt, giọng đặc biệt lạnh lùng."Kết hôn cái gì? Nếu nó mà dám gả cho tên khốn kia, tôi chặt đứt chân của nó."

      Vẻ mặt Lữ Mỹ lúng túng.

      Vẻ mặt Quý Nhu ra hả hê, đáng đời!

      Ai ngờ vẻ mặt Quý Nghiên bình tĩnh : "Tại sao thể kết hôn?"

      "Mày dám!" Quý Bình vô cùng giận dữ hung hăng vỗ bàn cái. Chỉ vào Quý Nghiên mắng: "Tao cảnh cáo mày...mày tốt nhất ngay lập tức cắt đứt liên lạc với tên khốn kia cho tao! Nếu , mày cũng đừng trở về Hongkong nữa, mấy ngày này ngoan ngoãn cùng bố mày xem mắt, qua hết năm bố mày gả mày ra ngoài."

      Sức lực của ông rất lớn, những món ăn ở mặt bàn còn có mấy chiếc đũa cũng bị rung động mấy cái.

      Trong lòng Lữ Mỹ kinh hãi, lần này còn ai dám ăn cơm nữa.

      Đúng là vẫn còn rắc rối.

      Quý Nghiên bình tĩnh buông bát đũa xuống sắc mặt gợn sóng nhìn về phía Quý BÌnh. từng giết người, đấu với dã thú, sống chết cũng biết trải qua bao nhiêu lần, còn có cái gì phải sợ? Muốn chia rẽ với Tiểu Bạch, quả thực là nằm mơ!

      "Đó là việc của con, tình cảm của con, cần ba phải quan tâm, ba cũng còn tư cách để can thiệp." Quý Nghiên khô khan nhạt nhẽo .

      Quý Bình giận dữ, cả người bắt đầu từ từ bốc hỏa.

      "Mày lặp lại lần nữa cho tao !" Quý Bình giơ tay phải đánh về phía Quý Nghiên.

      Lữ Mỹ lanh tay lẹ mắt, vội vàng ngăn ông ta lại. Quý Bình quát: "Cút ngay, hôm nay ông đây nhất định phải đánh chết đồ súc sinh này !"

      "Súc sinh?" Quý Nghiên cười lạnh, nhịn đau đớn trong lòng. Lạnh lùng : " phải là do ba sinh ra sao? Con là súc sinh vậy ba là cái gì?"

      "Mày. . . . . ." Quý Bình tức giận kềm chế được, chỉ vào Quý Nghiên, sau đó thốt ra câu."Tao có đứa con lòng lang dạ sói như mày, với cái người phụ nữ lẳng lơ dâm đãng. . . . . ."

      " Bình." Lữ Mỹ chợt hô.

      Quý Bình lúc này mới ngừng , dừng lại nữa. Ông ta hình như cũng ý thức được mình thiếu chút nữa ra điều gì đó, trong lúc nhất thời trầm mặc, nặng nề thở hổn hển, sắc mặt cực kỳ khó coi.

      "Cha, vất vả chị ấy mới trở về chuyến, hai người cũng đừng ầm ỹ nữa. Nếu Long Nhi biết ông ngoại mất hứng, nó cũng đau lòng, sắp bước sang năm mới rồi, nên vui vẻ chút. Buổi tối con làm món ăn mà ba thích ăn nhất cho ba ăn khuya có được ? Xin bớt giận!" Quý Nhu đứng dậy, nâng cao bụng bầu tới trước mặt Quý Bình làm nũng .

      "Hừ."

      ta chỉ được cái nịnh hót là thành thạo nhất, Lữ Mỹ khen ngợi nhìn ta cái, rèn sắt khi còn nóng : "Đúng vậy, Tiểu Nhu còn mang thai, cãi nhau đối với đứa bé cũng tốt. Tính tình Nghiên Nghiên có chút ngang bướng , nó cũng có ác ý, ông cũng đừng tức giận a?"

      Hai mẹ con kẻ xướng người họa, có lẽ là coi trọng đứa trẻ trong bụng Quý Nhu, cuối cùng Quý Bình nữa. Ông ta lạnh lùng "Hừ" tiếng, xoay người tức giận đùng đùng lên lầu.

      Để lại Lữ Mỹ cùng ba chị em ở phòng khách, Quý Dương nhảy xuống ghế, vừa vừa thầm: "Toàn gây rắc rối, mỗi lần trở về đều có chuyện gì tốt."

      Lữ Mỹ vẫy tay gọi người làm tới dọn dẹp bàn ăn, sau đó với Quý Nghiên : "Nghiên Nghiên, con vừa trở về, chắc cũng mệt mỏi. nghỉ ngơi sớm chút!"

      "Đúng lúc, con cũng muốn lên lâu, chị ngại cùng chứ?" Quý Nhu ngọt ngào .

      Quý Nghiên liếc mắt nhìn Quý Nhu cái, lại nhìn Lữ Mỹ chút, cũng cự tuyệt. Dẫn đầu đến cầu thang Quý Nhu đuổi theo trước sau, Quý Nhu hình như muốn đuổi kịp cùng Quý Nghiên sóng vai. Lữ Mỹ ở phía sau kêu: "Tiểu Nhu, con cẩn thận chút."

      Quý Nghiên nhắm mắt, thở ra hơi sâu, cuối cùng vẫn phải thả chậm bước chân.

      Quý Nhu cười cười, đến bên cạnh , giống như tùy ý : "Chị tốt."

      " phải là vì ."

      "Em biết chứ, vì mẹ chứ sao." Quý Nhu sâu kín thở dài."Em vừa mới giúp chị giải vây, hình như chị chút cảm giác cũng có, là đau lòng."

      Quý nghiên dừng bước, nhìn ta, khẽ nhíu mày, gằn từng chữ: "Muốn tôi cảm ơn ? Đầu thai sống lại rồi hãy ."

      Trong phòng, Quý Nghiên nằm ở giường, hết sức chuyên tâm cùng Bạch Thắng nhắn tin.

      Người bên kia hình như tâm tình rất tốt, so với bình thường viết chữ cũng nhiều hơn chút.

      Quý Nghiên hỏi : ở đâu?

      Bạch Thắng: Florence.

      Ah? Quý Nghiên kinh ngạc lặng lẽ trợn mắt, lật người, viết chữ.

      Quý Nghiên: Tại sao lại tới nơi đó?

      Bạch Thắng: Ăn tết.

      Quý Nghiên: Ăn tết ở Florence?

      Bạch Thắng: Ừ, có họ hàng ở đây, mọi người hàng năm cũng ăn tết ở Florence thời gian.

      Quý Nghiên: Ồh.

      Còn tưởng rằng ở Hongkong, ngờ ra nước ngoài, khoảng cách cũng xa hơn. . . . . .

      Bạch Thắng hỏi: Có bị bắt nạt ?

      Quý Nghiên: có, em nào có dễ bị bắt nạt như vậy?
      Last edited: 8/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      <Tiếp>

      Bạch Thắng: Đúng vậy, Nghiên Nghiên rất lợi hại.

      Quý Nghiên cầm điện thoại di động, mặc dù ở ngay trước mắt, nhưng hình như có thể tưởng tượng được lúc những lời này bộ dạng nhếch môi cười yếu ớt .

      Bạch Thắng: Đừng chịu đựng, ai dám bắt nạt em...em liền bắt nạt lại. Hoặc là cho biết, giúp em làm chỗ dựa.

      Quý Nghiên: cũng có ở đây, làm sao mà giúp em làm chỗ dựa được?

      Bạch Thắng: Nghiên Nghiên, em quên, Hồ Nam cũng có chi nhánh của NSA .

      Phốc. . . . . .

      hiểu được suy nghĩ của .

      Quý Nghiên xem thường : lạm dụng chức quyền!

      Bạch Thắng: Ừ, có việc gì. Vì bà xã, thỉnh thoảng lạm dụng quyền hạn cũng sao.

      . . . . . . Quý Nghiên hết ý kiến.

      Bọn họ đông tán gẫu tây tán dóc, chút cũng có cảm giác thời gian trôi qua, bất tri bất giác đến nửa đêm, Quý Nghiên còn tưởng rằng vẫn chưa lâu lắm. Cho đến khi quá buồn ngủ, Quý Nghiên mới lưu luyến rời ngủ ngon với .

      Mắt ngẩn ngơ nhìn chằm chằm trần nhà, chút buồn ngủ cũng có. Quý Nghiên lăn qua lộn lại, trở mình liên tục, bên cạnh có cái ôm quen thuộc nên cảm giác thiếu cái gì đó. Làm thế nào cũng ngủ được, trong đầu vang lên câu cuối cùng của "Nhớ nghĩ đến " , giống như ma chú chiếm cứ ở trong đầu biết bao nhiêu lần. Quý Nghiên càng thể ngủ được.

      Nhớ , nếu như ở bên cạnh là tốt biết bao.

      cần , em cũng vậy luôn luôn nhớ tới .

      Mặc dù lăn qua lăn lại đến rất khuya mới ngủ, nhưng ngày hôm sau, Quý Nghiên sớm tỉnh dậy. Rửa mặt xong xuôi, theo thói quen cầm máy ảnh lên, ngay cả điểm tâm cũng ăn, ra khỏi cửa.

      rất lâu có trở về Trường Sa, chuẩn bị các nơi xem chút.

      Thuận tiện làm việc mà vẫn luôn muốn làm là ăn hết lượt đồ ăn vặt, đây mới là việc quan trọng nhất.

      Trường Sa mấy năm gần đây phát triển rất nhanh, bất kể Hà Tây Hà Đông*, các nơi xây dựng rất nhiều trung tâm mua sắm mới. Tàu điện ngầm cũng được xây dựng, Quý Nghiên ra khỏi khu biệt thự, liền đổi sang ngồi xe buýt. đến xe buýt, xe buýt ở Trường Sa vô cùng dễ dàng, bởi vì số lượng nhiều, xe cũng mới, mỗi tuyến đường đều có vài chuyến xe qua, cũng cần chờ lâu, hơn nữa xe chạy tốc độ rất nhanh. Có lúc ngồi xe buýt so với taxi còn thoải mái hơn.

      * Các tỉnh của Trung Quốc

      Quý Nghiên đến trạm thứ nhất hiển nhiên là đường dành riêng cho người bộ, đứng trước cửa đợi xuống xe, vừa mới tới trước tượng đồng Hoàng Hưng* , liền cảm thấy bầu khí ở đây vô cùng nhộn nhịp. Mặc kệ bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông, đường dành riêng cho người bộ luôn rất nhiều người lui tới. đường có rất nhiều biển quảng cáo, ấn tượng sâu sắc nhất đối với Quý Nghiên chính là chưa được mấy bước đụng phải cửa hiệu cắt tóc của trai, bô bô muốn kéo bạn vào cửa hàng làm kiểu tóc mới, cửa hàng của mình rất nổi tiếng ở đây có thể miễn phí hoặc giảm giá cho bạn . Tiếp theo hai bên đường cạnh cửa hàng đặt hai chiếc loa, ngày thường còn được, vừa đến tết, loạt các hoạt động mua đồ giảm giá tới dồn dập, thông qua chiếc loa thanh truyền vào tai người đường , sau đó mọi người điên cuồng xông vào các cửa hàng, khiến bầu khí trở lên rực lửa.

      *Hoàng Hưng (phồn thể: 黃興, giản thể: 黄兴, bính : Huáng Xīng hay Huang Hsing; sinh ngày 25 tháng 10, 1874 – mất 31 tháng 10, 1916) là nhà lãnh đạo cách mạng, quân phiệt và chính khách của Trung Quốc, ông là tham mưu trưởng đầu tiên của quân đội cách mạng Trung Hoa Dân Quốc. Vì là trong những người đầu tiên sáng lập nên Quốc Dân Đảng nên ông được xem là nhân vật đứng thứ hai chỉ sau Tôn Trung Sơn. Họ được xem là cặp đôi Tôn – Hoàng trong suốt cuộc khởi nghĩa cách mạng chống lại triều đình Mãn Thanh. Mộ ông tọa lạc tại núi Nhạc Lộc, Trường Sa, Hồ Nam, Trung Quốc

      Vô số hình ảnh lên, con đường này là có rất nhiều kỷ niệm đối với . Quý Nghiên giơ máy ảnh lên, chụp được mấy tấm ảnh, bấy giờ mới cất bước vào khu phố bên cạnh. Bởi vì xây dựng tầu điện ngầm, đoạn đường phía trước khu phố bị phong tỏa, chỉ để lại con đường để lại. Hơn nữa nhiều người, khó tránh khỏi có vẻ chật chội. Đặc biệt là càng đến gần phố ăn uống, quả thực là nửa bước khó . Nhưng mà mùi thơm của thức ăn ngừng phiêu tán trong khí, bán thịt nướng, bánh đường, quẩy, thậm chí là chân heo, có thét to, có nơi bên dưới cửa hiệu còn đặt TV, màn hình lên số chương trình giải trí tiếp theo là quảng cáo ca ngợi đồ ăn, ra là mùi thơm của thức ăn như thế, còn có hàng dài đám người xếp thành hàng dài phía trước cửa hàng , tóm lại là vô cùng hấp dẫn mọi người. Cho nên dù nơi đây vốn rất , đường rộng, nhưng vẫn liên tục ngừng có người đường tới đây nếm thử chút hương vị đích thực của Trường Sa .

      Quý Nghiên cũng ngoại lệ.

      theo sát đám người vào bên trong, đứng vào hàng người mua quẩy, có rất nhiều cửa hàng bán cháo ở Trường Sa, mà lại có rất nhiều nhãn hiệu. Hương vị khác nhau, sở thích cũng giống nhau, đây là cửa hàng Quý Nghiên thích nhất. từng dẫn Mộc Tây tới đây ăn rồi, nhưng hợp với khẩu vị của Mộc nương , Mộc nương thích ăn chân heo ở đối diện hơn . Quý nghiên lại cảm thấy cửa hàng bán quẩy này có thể là số Trường Sa , đủ giòn, đủ cay, trơn bóng ngửi hương vị đó là có thể làm cho người ta chảy nước miếng ròng ròng.

      Đương nhiên, chân heo cũng ăn rất ngon.

      dự định ăn quẩy xong, phải mua ngay chân heo, bỏ sót món nào nha, ha ha. . .

      Thừa dịp vẫn còn xếp hàng Quý Nghiên lấy điện thoại di động ra chụp hình, gửi cho nàng Mộc Tây tham ăn. Ai ngờ chợt nghe thấy tiếng hét thảm sau lưng ngay sát bên tai , Quý Nghiên sững sờ theo bản năng nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh.

      Chỉ thấy người con nắm cổ tay của người đàn ông trẻ, mà tay người đàn ông kia, ràng là cầm ví tiền của Quý Nghiên .

      Mọi người nghe được tiếng kêu đều nhìn lại, đường dành riêng cho người bộ có rất nhiều người hiển nhiên ăn trộm cũng thiếu. Hơn nữa tại nơi bé đông đúc này, tiền tài đều là vật quan trọng cần bảo vệ cẩn thận mất tiền như chơi . Mọi người đều ngầm hiểu trong lòng, lại ai lên tiếng, chỉ coi như xem trò vui.

      Sau lúc ngẩn ngơ Quý Nghiên vội vàng tháo ba lô xuống đưa đến trước người nhìn chút, hai tay ôm ba lô, quả nhiên là nhìn thấy ba lô bị rạch vết, ánh mắt Quý Nghiên trầm xuống . Mới vừa nghĩ đông nghĩ tây, mới phân tâm trong chốc lát, lại cảm giác được, quá thất bại!

      bẻ cổ tay của đàn ông ra sau, gương mặt của ấy vô cùng xinh đẹp, nhìn chỉ mới hai mươi tuổi cùng vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt. Mặc dù vẻ mặt gợn sóng, nhưng Quý Nghiên nhìn ra được, sức tay này nhất định là rất lớn, người đàn ông kia bị ấy gập tay lại như vậy, đau đến nỗi mồ hôi lạnh cũng chảy ra, gào khóc kêu to. thẹn quá hóa giận, cố gắng thoát khỏi bàn tay của , nhưng kia dù thế nào cũng tha cho . Người đàn ông kia chịu bị khống chế nắm tay vung về phía , trực tiếp vung đến trước ngực . Khoảng cách gần như thế, có người sợ hãi kêu tiếng, có người hít hơi khí lạnh, tất cả đều nghĩ rằng này phải chịu đòn nghiêm trọng, ai ngờ này vẻ mặt hề thay đổi, ánh mắt lạnh lùng, nhưng khi nắm tay cách 5cm dễ dàng bị chặn lại . dễ dàng trở tay vặn cái, trong khí hình như truyền đến thanh xương cốt gãy lìa, kèm theo tiếng hét thảm của người đàn ông kia. vẫn như trước chưa từng buông tay, thuận thế vung cái, người đàn ông cao gần mét tám mươi, cơ thể to lớn, ít nhất cũng nặng 150~160 cân (1 cân = 1/2 kg) ,cứ như vậy bị mắt cũng chớp quăng mặt đất.

      Ví tiền rơi ra khỏi lòng bàn tay bay lên giữa trung lại rơi thẳng xuống. ngước mắt lên, đưa tay bắt lấy cái ví lập tức cầm trong tay.

      "Bắt lấy."

      Vừa dứt lời, Quý Nghiên thấy hất tay ném cái, ví tiền thẳng tắp bay về phía , Quý Nghiên đưa tay đón lấy."Cảm ơn. . . . . ."

      Lời cảm ơn còn chưa hết, cơ thể đột nhiên bị người đụng phải, trong đám đông đột nhiên xuất rất nhiều người đàn ông vây quanh . Mọi người nhận ra sắp có chuyện, đều hẹn mà cùng lui ra đằng sau 20 m2, chừa ra hơn nửa để cho bọn họ. Ánh mắt Quý Nghiên lạnh lẽo, đoán những người này là đồng bọn của tên ăn trộm, kia giúp vì vậy mà gặp phiền toái. Mặc dù biết bản lĩnh ấy tệ, nhưng nguyên nhân của chuyện này dù sao cũng là vì mình, đương nhiên Quý Nghiên cũng khoanh tay đứng nhìn, lên phía trước.

      "Này, các người trộm đồ của tôi, nên tìm tôi mới phải ?"
      Last edited: 8/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      <Tiếp.>

      Mấy người đàn ông bao vây xung quanh đột nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng theo bản năng nhìn lại. Kết quả người trong đó vừa mới quay lại, lập tức bị cước vào mặt, tốc độ cực nhanh, đợi nhìn , ngực của bị cú đá cực mạnh, cảm giác đau đớn khó chịu dữ dội truyền đến, những người theo lập tức ngã về phía sau.

      Yên lặng.

      Tình cảnh dường như càng thêm hỗn loạn.

      Quý Nghiên nhìn về phía kia, biết có phải ảo giác hay , khi đá ngã người đàn ông kia hình như đó khẽ nhếch môi cười cái.

      Trong chớp mắt như tia chớp nhanh chóng lao vào mấy người đàn ông. Quý Nghiên nhíu mày, cũng chịu yếu thế, tham gia cuộc chiến. Họ là hai , chống lại mấy người đàn ông cao lớn, chẳng những bị yếu thế, ngược lại giống như chơi đùa cùng với mấy người đàn ông đó. Ra chiêu cũng dùng hết toàn lực, ràng là ấy nương tay, nếu mạng của những người này mất rồi! Mặc dù như thế, chưa tới phút, những người đàn ông này bị đánh ngã mặt đất. Mà Quý Nghiên cùng với kia vết thương cũng có, đứng ở giữa đám đàn ông ngã sõng soài mặt đất, vỗ tay cái, vẻ mặt ung dung mà bình tĩnh.

      " thôi." nghiêng đầu với Quý Nghiên .

      Quý Nghiên chần chờ, theo đến nơi tương đối yên tĩnh.

      "Nhân tiện cám ơn a." Quý Nghiên lời từ đáy lòng.

      nhìn , cười yếu ớt lên tiếng.

      Quý Nghiên cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng mà nhất thời lại chưa nghĩ ra. Giờ phút này thấy ấy nhìn mình lời nào, suy nghĩ chút, nhịn được hỏi: "Chúng ta có biết nhau ?"

      Nhưng mà trong trí nhớ dường như có người này, phải là mình tự đa tình đấy chứ?

      Quý Nghiên có chút hối hận hỏi câu này .

      suy nghĩ nên tìm cớ chuồn , ai ngờ kia lại gật đầu cái : "Biết."

      "Ách. . . . . ."

      "Em là Bạch Tinh."

      "Hả?"

      Quý Nghiên sững sờ đôi mắt mở to nhìn gương mặt xa lạ trước mặt này tràn đầy hoài nghi.

      Nhưng sau đó nghĩ lại lập tức hiểu ra.

      Trong lòng bỗng nhiên vui vẻ, Quý Nghiên vui mừng hỏi: "Tại sao em lại ở đây?"

      " ngang qua."

      "Ah?"

      Bạch Tinh cười cười."Đợi lát nữa cho chị biết."

      Quý Nghiên ngờ gặp Bạch Tinh ở quê nhà, trong lòng vui mừng ngớt. Theo như lời Bạch Thắng , bọn họ nên ở Florence mới đúng. Tại sao lại ở Trường Sa? Còn trùng hợp chạm mặt , quá ngạc nhiên! Bạch Tinh : "Em đến Florence , chẳng qua trai lo lắng cho chị nên để cho em đến đây nhìn chút."

      "Ah?" Hẳn là chủ ý Tiểu Bạch, Quý Nghiên cười híp mắt : "Chị tốt lắm, rất vui vẻ, có gì phải lo lắng."

      "Đúng rồi, em chưa tới Trường Sa lần nào đúng ? Có muốn chị dẫn em dạo xung quanh chút ?" Là chủ nhà, Quý Nghiên rất nhiệt tình.

      Bạch Tinh cũng có gì chuyện, lập tức đồng ý.

      Cái gọi là " dạo chút" cuả Quý Nghiên căn bản liên quan đến ăn uống, là điển hình của ăn hàng, nhất là khi trở về Trường Sa, đường phố đều là những món ăn quen thuộc và thích của , càng kiêng nể gì miệng ăn ngớt. Hơn nữa có Bạch Tinh làm bạn, tâm tình rất tốt, ăn uống cũng ngon hơn.

      Cùng nhau dạo đến tối, Quý Nghiên dẫn Bạch Tinh đến Hà Tây Thiên Mã ăn đồ nướng. Bên kia có có gian hàng bán thịt nướng lớn, lại ở gần trường đại học, nên có rất nhiều người. Nhưng mà cũng hề hỗn loạn, khí tưng bừng, vô cùng náo nhiệt. Quan trọng nhất là có món tôm mà Quý Nghiên thích nhất .

      "Trước kia chắc là em chưa bao giờ ăn ở những quán ven đường như thế này đúng ?"

      Gọi đồ ăn xong, Quý Nghiên và Bạch Tinh ngồi ở trước bàn chuyện phiếm.

      Bên trong chỗ ngồi trật cứng, Quý Nghiên lại chọn ngồi nướng thịt bên ngoài, cuối cùng chỉ có thể cùng Bạch Tinh ngồi ở chiếc bàn gần đường cái trước tiệm ăn, .

      Bạch Tinh xoay đôi đũa, chút để ý : "Chưa bao giờ."

      Trước kia khi còn ở Mexico và Y Phù Tô thường cùng nhau nửa đêm dạo chợ đêm ăn uống.

      Những chuyện như vậy trải qua rất nhiều .

      Ngược lại Quý Nghiên có chút kinh ngạc, dù sao thiên kim đại tiểu thư như Bạch Tinh bình thường cũng quá quan tâm thích những thứ này. định tiếp, ánh mắt trong lúc lơ đãng quét qua đối diện bên đường cái đột nhiên dừng lại.

      Đúng lúc phía bên kia có chiếc xe dừng lại, ở hàng ghế trước trong xe có nam nữ ngồi, người phụ nữ đối diện với Quý Nghiên, mặc dù ánh đèn mờ mờ nhìn lắm, nhưng lại rất giống Quý Nhu.
      Last edited: 8/5/16
      tú cầu, Phong Vũ YênBạch Phụng thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      :063:
      Last edited: 8/5/16
      Bạch PhụngChibumm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :