1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cố tiên sinh thân mến - Gọi ta A Miêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Phê 2L

      Phê 2L Active Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      267
      CHƯƠNG 15






      " mời lên nhà uống chén trà sao?"


      Vừa kết thúc ngày làm việc, thế mà giọng của Cố Tấn Thần có chút mệt mỏi nào cả, trong trẻo mà trầm thấp, quanh quẩn bên tai, lại như là chuyện phiếm. Hạ Nhiễm gục đầu nhìn túi xách trong tay, tự trấn an nội tâm trấn động "Thôi khỏi ..."


      Trong cuộc sống số người lúc nào cũng muốn biết ngọn ngành gốc rễ việc, Cố Tấn Thần chính là thuộc loại người này. đứng cạnh Hạ Nhiễm, chỉ cần cúi đầu liền thấy xoáy tóc của , giơ tay định vuốt gọn mái tóc dài xõa tung vai, sau đó được nửa đường liền dừng tại trung, rụt lại đưa ra sau lưng. "Lý do."


      Ngữ khí bá đạo, có chút ấm áp nào.


      Tức giận? Tức giận sao?


      Cái người luôn đứng vị trí cao cao mà nhìn người khác, kẻ tư bản quen sai khiến đều luôn muốn người ta phục tùng mình mà.


      Hạ Nhiễm lí giải nổi tâm tư nho này của .


      Khôi phục sắc mặt như bình thường, cắn chặt răng, trưng ra nụ cười chuyên nghiệp, "Boss, xin lỗi. Tôi chợt nhớ ra nhà mình hết trà mất rồi, còn chưa kịp mua thêm."


      ai thấy thỏ con ngây thơ có thể qua mặt được sói xám chưa? Gương mặt trấn định của dưới ánh trăng lại ánh lên chút phấn hồng, khóe miệng Cố Tấn Thần giựt giựt, nửa nửa đùa lên tiếng, " đáng tiếc."


      Đến câu trêu đùa bây giờ Hạ Nhiễm cũng dám , sắc mặt lúng túng, chỉ có thể lúng túng ứng phó, "Đáng tiếc ghê."


      Từ câu trả lời của ràng có thể nhìn ra sơ hở, thế nhưng cũng vạch trần, chỉ an tĩnh nghe .


      "Vậy đành đợi đến khi em mua trà rồi lại đến sau cũng được."


      Giọng nhàn nhạt, thế nhưng chữ "lại" nghe vào tai Hạ Nhiễm lại mang chút ý tứ khác.


      Cố Tấn Thần ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, rồi lại cúi xuống nhìn .


      Im lặng , tự nhiên đưa tay từ sau lưng ra trước mặt, vân vê viên khuy áo bằng đá cổ tay áo. Cũng biết là vô tình hay cố ý, động tác này lại lọt vào tròng mắt Hạ Nhiễm, sửng sốt vài giây, bị động tác của hấp dẫn, nhìn thấy viên đá nho kia, bỗng thấy có đôi chút quen thuộc.


      Cố Tấn Thần im lặng nhìn chăm chăm vào cổ tay áo mình, thu tay lại về phía sau, đôi mắt chú mục vào , nhàng "Ừ " tiếng rồi ý vị sâu xa giục "Lên nhà ."


      Đôi mắt đen ấy tựa như có thể nhìn thấu tâm can Hạ Nhiễm, cướp đoạt linh hồn người ta. hơi ngẩn người, vô thức "Dạ".


      Đợi bóng dáng dần khuất dạng sau khúc ngoặt, Cố Tấn Thần mới động thân, hai tay nắm chặt sau lưng ướt đẫm. lấy ra chiếc khăn vuông từ trong túi quần, gắt gao nắm chặt trong tay.


      Khoảng cách giữa hai người gần như vậy, vẫn có đủ dũng khí để ôm lấy .


      Hạ Nhiễm về nhà, phòng ốc tối thui, chắc ba mẹ đều ngủ. Nương theo ánh đèn phía cửa vào, nhanh chóng đổi dép, bật điện bước vào nhà.


      "Ba, sao ba còn chưa ngủạ?" Người đáng lẽ phải mơ đẹp rồi giờ lại ngồi sopha ngoài phòng khách.


      Hạ Thế Hiên khoanh tay ngồi sopha, tay cầm chén trà , thấy con giờ mới về uống ực cái. Nuốt trà vào bụng, ông chậm rãi ngẩng đầu nhìn đồng hồ tường, "Chờ con, ăn cơm chưa? Chưa ăn đợi ba hâm lại đồ ăn cho."


      "Ăn rồi ạ." Hạ Nhiễm trả lời ba, trong đầu khỏi nhớ đến bữa cơm tối mấy vui vẻ. Cố Tấn Thần gọi đồ ăn ngoài, thế nhưng chẳng gắp mấy gắp, chỉ ngồi nhìn ăn chằm chằm. Hạ Nhiễm đói khát nhìn mấy miếng thịt quay ngon lành, lại có khẩu vị khi có người cứ nhìn chằm chằm, ăn qua loa vài miếng rồi thôi, tiếp tục ngồi dịch văn kiện.


      Hạ Thế Hiên thấy sắc mặt con hốt hoảng, suy nghĩ rồi hỏi: "Vừa rồi là tiểu tử nhà họ Cố đưa con về?"


      "Dạ?" Hạ Nhiễm thể ngờ đến chuyện ba bắt gặp Cố Tấn Thần đưa về, vốn muốn cho ba mẹ biết việc và Cố Tấn Thần có dây dưa với nhau, vài năm nay Cố Tấn Thần hết tới hai, hết hai tới ba xuất trước mặt ba mẹ , nhắc nhở họ về quá khứ của hai người. từng thề với trời, tuyệt đối bao giờ thân thiết với nữa.


      "Trùng hợp thôi ba."


      " nghỉ sớm con, ngày mai còn phải làm nữa." Hạ Thế Hiên đặt chén trà xuống bàn, chậm rãi đứng dậy về phòng, rồi lại quay người nhìn con vẫn đứng ngốc trong phòng khách. Ông mím môi suy nghĩ gì đó, rồi lắc đầu.


      Tối hôm ấy, bà Vương Vũ Hồng ngủ say bị chồng mình lay tỉnh, nửa tỉnh nửa mê mở mắt nghe thấy chồng mình giọng oán hận, "Con bà sắp bị người ta thịt rồi."


      "Gì cơ?" Nghe ông xã thế, Vương Vũ Hồng tỉnh hẳn, dựa vào đầu giường hỏi lại "Bị ai thịt?"


      Hạ Thế Hiên vẻ mặt hờ hững, chui vào chăn, tắt đèn phòng rồi mới đáp : "Cái tên năm đó đến giờ vẫn nhớ thương con bà chứ ai."


      "Ý ông là..." Vương Vũ Hồng ràng, nằm xuống cạnh chồng, lại ra tên người kia, lại nghe chồng bà cằn nhằn.


      "Con chúng ta khờ, đáng thương, tương lai còn dài như thế."


      Bà tức giận, đập cánh tay để bên ngoài chăn của ông xã, "Có ai con như ông hả? Ông lại chả mong con sớm bị người ta nuốt xuống bụng quá chứ."


      ****


      quá thời gian "trả bài" Phương Đình Đình hai ngày, lần Hạ Nhiễm mắt đối mắt với Phương Đình Đình đều có chút run rẩy lo sợ. Mặc dù sếp lớn cần học thuộc nữa, nhưng chắc Phương Đình Đình đòi "trả bài". Nhất định phải có phòng bị, mấy hôm nay Hạ Nhiễm giảm thiểu có mặt của mình đến mức thấp nhất, khiêm nhường làm việc, dám lười biếng chút nào.


      Văn kiện hôm đó Cố Tấn Thần giao cho dịch cũng nộp cho vào ngày hôm sau. Hạ Nhiễm vẫn nhớ cảnh tượng hôm ấy, khi giao văn kiện, đến ngẩng đầu Cố Tấn Thần cũng lười làm, chỉ đưa tay nhận văn kiện, nhạt nhạt bảo có thể về chỗ.


      Ngữ khí lạnh đến mức làm run rẩy, Hạ Nhiễm thoáng nhìn, trước mặt đống giấy tờ cần giải quyết, phía bên phải là tập văn kiện được xét duyệt, đó còn có chữ kí như rồng bay phượng múa của Cố Tấn Thần.


      Thấy còn chưa rời , ngẩng đầu nhìn . Ánh mắt khẽ liếc, nhàng dừng lại gương mặt , sau đó lại cúi đầu, giọng ra có vài phần hòa hoãn "Còn việc gì sao?"


      Chữ của giống chữ tôi thế. Câu này đến môi rồi, Hạ Nhiễm lại nuốt xuống, sửa lại : "Chữ của rất đẹp."


      hơi sững sờ, ngẩng đầu lần nữa nhìn , đôi mắt như hồ nước thu sâu thẳm. Lông mày rậm khẽ nhíu, chỉ câu:


      "Cảm ơn."


      Ngày hôm ấy, sau khi Hạ Nhiễm rời khỏi phòng tổng giám đốc, tay có nhiều thêm tập tài liệu. Chỗ tài liệu này còn dày hơn, khó hơn so với tập trước đó. Đợi đến khi về chỗ ngồi, Lâm Khả lập tức xoay ghế nhìn , tiện thể thấy luôn tập văn kiện cầm tay, trêu ghẹo,


      "Chẹp chẹp, sếp muốn khai thác hết năng lực của nhân viên mới đây mà."


      "Nhà tư bản đều đối đãi với nhân viên vậy hả? Tôi dám khen ta đâu." Hạ Nhiễm thở dài, nhớ lại nụ cười nhàn nhạt của Cố Tấn Thần khi câu "Cám ơn" với , sau đó lấy từ trong ngăn kéo ra tập văn kiện, đưa cho , còn kèm thêm câu: "Đây là phần thưởng."


      Phần thưởng kia khiến đau đầu ngày đêm, thậm chí phải nhờ bạn bè ở nước ngoài dịch giúp mới miễn cưỡng dịch trôi chảy. Hạ Nhiễm xem qua tài liệu kia bị rất nhiều từ chuyên ngành làm khó.


      Industry competition structure ( tạo thành các ngành nghề cạnh tranh), Michael Porter's diamond model ( Lý luận cấu trúc mạng kinh cương của Michael Porter), các từ chuyên ngành cứ từ này nối từ kia xoay vòng trong đầu, đày đọa đến ngủ cũng yên.


      Lần này Hạ Nhiễm rút kinh nghiệm, để tránh lại "được" nhận phần thưởng từ Cố Tấn Thần, xin email của , nén tài liệu thành file nén rồi gửi cho . Thời điểm click chuột vào nút send, thở dài nhõm.


      Thừa dịp ai chú ý đến mình, lén lên mạng chút đỉnh. Sau khi lướt vòng blog cá nhân của người quen, máy tính vang lên tiếng báo có email mới. Là của Cố Tấn Thần đại boss.


      "In ra rồi đem đến phòng làm việc của ." - Cố Tấn Thần.


      "Boss à, có thể kiểm tra văn bản tôi gửi trong file nén mà." - Hạ Nhiễm.


      " thể." - Cố Tấn Thần.


      "Boss, nhất định phải in?" Hạ Nhiễm.


      "Đúng vậy, cho em hai phút." - Cố Tấn Thần.


      Hạ Nhiễm nhìn trần nhà, đây chẳng phải là ra tử lệnh rồi à. đành vội vàng log out, dùng sức bú sữa mẹ đến giờ chạy in tài liệu nhanh nhất có thể.


      Khi người đáng thương nào đó cầm tài liệu vào phòng tổng giám đốc, Cố Tấn Thần ung dung gác chân ngồi sopha đọc tạp chí. Hạ Nhiễm cúi đầu nhìn, là tạp chí kinh tế.


      Vẫn có thể nhàn hạ thế cơ mà, bĩu môi, đặt tài liệu xuống mặt bàn, giọng báo cáo.


      "Boss, đây là tài liệu cần."


      "Ừ, cứ để đó." Cố Tấn Thần gập tạp chí lại, để bàn, cầm tài liệu kia lên xem xét, trầm giọng hỏi: " có ai nhắc em thể mặc cả với sếp à."


      còn chưa xong, Hạ Nhiễm thấy mặt đen lại cúi đầu thấp nhận lỗi, "Rất xin lỗi, là lỗi của tôi."


      Rồi đứng vậy, Cố Tấn Thần ngồi dựa vào sopha, chăm chú vào tập tài liệu đưa. lâu sau, khi Hạ Nhiễm cho rằng lại chuẩn bị tức giận, trong lòng thầm cầu khấn Phật tổ. Quả nhiên Phật tổ hiển linh, lát sau, gấp tài liệu, thả xuống bàn.


      Nhìn những chén trà đặt bàn, dường như nhớ ra điều gì, đứng dậy rồi đột nhiên hỏi , "Em mua trà chưa?"


      Hạ Nhiễm đứng ngốc chỗ, Cố Tấn Thần đứng dậy bất ngờ khiến giật nảy mình. Đơ máy nhìn , theo phản xạ lùi về sau bước, kịp phản ứng trả lời. "À, tôi quên mất rồi."


      "Thế à." vòng qua tới bàn làm việc, lấy cái hộp từ trong ngăn kéo ra đưa cho , đôi mắt đen gợn sóng thẫm lại, " sao, hộp trà đây."


      có gì vậy? Hạ Nhiễm kinh ngạc nhìn Cố Tấn Thần, lại bật cười, nụ cười phát ra tiếng nhưng có thể nhìn thấy khóe môi khẽ nhếch.

      Nụ cười ấy cũng chỉ xuất trong giây lát, sau đó lại khôi phục gương mặt đứng đắn đến thể đứng đắn hơn, giọng trầm trầm với , "Cái này là phần thưởng."



      @LạcLạc update giùm mình nha

    2. Phê 2L

      Phê 2L Active Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      267
      CHƯƠNG 16






      Hộp quà màu vàng kim lóng lánh được đặt trước mặt Hạ Nhiễm, nhìn theo ngón tay thon dài của Cố Tấn Thần, là trà Long Tĩnh Tây Hồ. Nụ cười thản nhiên cứng lại mặt , trong phút chốc như có cảm giác bị "bá vương ngạnh thượng cung" vậy. nhàng đẩy hộp trà trở về, uyển chuyển từ chối, "Cảm ơn ý tốt của boss, nhưng thân là nhân viên thực tập của Mạc Sâm, tôi hết lòng vì tương lai của công ty là điều nên làm."


      lập tức trả lời, chỉ nhìn đăm đăm giống như cân nhắc lời . Hạ Nhiễm thấy thế, dối lòng cướp lời , "Boss à, tôi công trạng, thực dám nhận...ờm, phần thưởng này đâu." Chỉ cần đừng ép tôi nhận mấy cái gọi là "phần thưởng" kia nữa.


      Cố Tấn Thần cười khẽ, xoay xoay hộp trà bàn, lời đầy thâm ý, " ngờ phiên dịch riêng của lại là người chính trực như vậy. Lần này bên nhân chọn người rất tốt."


      "Boss quá khen."


      chột dạ tiếp lời, trán rỉ ra vài giọt mồ hôi tinh mịn. Hạ Nhiễm cúi đầu chăm chú nhìn người đàn ông vẫn cười mỉm kia, cười khan mấy tiếng mới cẩn thận hỏi lại, "Boss, nếu còn gì phân phó, tôi xin phép về chỗ tiếp tục làm việc."


      "Còn."


      chân Hạ Nhiễm nâng lên, còn chưa kịp đặt xuống đất bị gọi lại. Trấn áp trái tim đập thình thịch, thay đổi nét mặt, bày ra nụ cười cung kính "Xin cúi đầu nghe chỉ thị của boss."


      Chân mày Cố Tấn Thần giãn ra, ngũ quan tuấn tú lên chút nhu hòa. Khi quay người lại, bàn tay như có như đặt lên vai . Hạ Nhiễm cứng người, còn chưa biết xử lí sao, thừa cơ nhét hộp quà vào tay .


      "Cái này?" Hạ Nhiễm cúi đầu đầu nhìn hộp trà rực rỡ trong tay, mê muội nhìn Cố Tấn Thần, lại chỉ thấy thêm bất cứ lời thừa thãi nào, từ tốn trở về ngồi sopha. nhàn hạ mà tao nhã cầm chén trà bàn, chỉ vào nó mà với , "Pha trà cho ."


      Sau khi xong còn quên chỉ vào hộp trà Long Tĩnh Hạ Nhiễm ôm trong ngực, dặn dò, "Lấy trà đó pha."


      Ý Cố Tấn Thần là nếu được uống trà thả ?


      Bảo sao hôm nay mí mắt Hạ Nhiễm nháy ngừng, là điềm báo đó, oan gia tới cửa đòi nợ!


      Vừa giọng oán hận, Hạ Nhiễm vừa ngoan ngoãn tới phòng trà nước, vô cùng lưu loát đổ lá trà vào cốc, sau đó trực tiếp rót nước nóng vào.


      Cố Tấn Thần nghiêm túc dùng năm phút nhìn cốc trà trước mặt. Năm phút sau, rời mắt khỏi cốc trà, tin nổi hỏi lại , "Em thấy lãng phí à?"


      đứng bên cạnh lắc đầu, sau đó lại gật gật, cuối cùng bị nhìn đến luống cuống mới trả lời: "Tôi đâu biết pha trà."


      nhìn trà, lại nhìn , cuối cùng lên tiếng, "Cốc trà này thưởng cho em đó."


      Hạ Nhiễm nhìn cốc trà có đến hai phần ba cốc là lá trà xanh nhạt nở hết, nhất thời biết làm thế nào, bắp chân run chặp, "Boss à, vẫn nên thưởng cho người khác hơn."


      Yên lặng nuốt nước bọt, Hạ Nhiễm nghĩ thầm, nếu thực muốn thưởng , trực tiếp dùng Mao chủ tịch đập chết , đừng có lôi trà với cháo ra dọa nữa.


      lướt ngón tay quanh viền cốc, xoay cốc trà vòng rồi đưa , "Đừng mặc cả với sếp của em."


      "Tôi..." muốn.


      câu cự tuyệt còn chưa xong, người nào đó lại đánh gãy lời , "Từ giờ trở , mỗi ngày đều phải pha trà cho , chờ đến khi em biết cách pha trà rồi tính sau."


      Hạ Nhiễm tức giận hỏi lại, "Tại sao tôi phải làm thế?"


      lại chỉ bình đạm ném cho câu, "Đừng phản bác lại lời sếp em ."


      Nghĩ đến công việc bản thân phải đổ mồ hôi rơi nước mắt mới tìm được, dũng khí phản bác của Hạ Nhiễm hạ xuống thấp còn phân nửa.


      So với việc bị thất nghiệp, pha trà là chuyện .


      Ngày đó "được" Cố Tấn Thần thưởng cho cốc trà Long Tỉnh "thượng hạng" ấy, Hạ Nhiễm, thề với trời bao giờ uống trà nữa.


      Chỉ là khi cho rằng mọi chuyện kết thúc, Hạ Nhiễm lại bị trợ lí của Cố Tấn Thần - Ninh Viễn chặn lại ở cửa công ty vào giờ tan tầm.


      " Hạ, xin đợi chút."


      Tấm khiên phòng bị của Hạ Nhiễm vô thức được dựng lên, cảnh giác nhìn người chắn phía trước, "Ninh Viễn? Có việc gì sao?"


      Thấy khẩn trương lo lắng, Ninh Viễn chỉ khẽ cười, chỉ vào chiếc xe đỗ chỗ xa, thà trả lời, "Là ông chủ muốn mời lên xe."


      nhìn theo ngón tay Ninh Viễn, mặc dù cửa kính xe đóng kín, Hạ Nhiễm lại có cảm giác có thể nhìn người bên trong, chính là người đàn ông tên Cố Tấn Thần với gương mặt lạnh lùng. cười gượng với Ninh Viễn, chỉ hướng ngược lại, "Xin lỗi, nhưng tôi còn có việc."


      Nhưng mới được hai bước lại bị Ninh Viễn chặn đường. " Hạ."


      Ninh Viễn hổ danh trợ lí do đích thân Cố Tấn Thần bồi dưỡng, cẩn trọng lại có mười phần kiên nhẫn. Hạ Nhiễm chỉ có thể cắn răng mà đối mặt. "Ninh Viễn, phiền tránh đường để tôi mà."


      " Hạ, mọi người nhìn chúng ta đó."


      Chính lời này của Ninh Viễn giúp phục hồi lại tinh thần của Hạ Nhiễm. Bây giờ là lúc tan tầm, trước cửa tòa nhà Mạc Sâm có rất nhiều người, vài nhân viên thấy Hạ Nhiễm với Ninh Viễn dây dưa liền đưa mắt đánh giá .


      sợ thị phi, chỉ ngại lưỡi xương muôn đường lắt léo. Hạ Nhiễm tức giận dậm chân, đành cùng Ninh Viễn lên xe của Cố Tấn Thần.


      Sau khi lên xe, mới nhận ra ô tô chỉ có Cố Tấn Thần và . Hạ Nhiễm ngồi ở ghế phụ lái, ngồi bên ghế lái. nhìn vào bàn tay để vô-lăng của , khẽ mấp máy môi, "Boss, hết giờ làm việc rồi, thể để cho nhân viên của mình có thời gian riêng tư hả?"


      "Có thể." khẽ cười, khởi động xe.


      Nhìn đèn đường vụt qua tầm mắt, Hạ Nhiễm cảnh giác quan sát cảnh tượng ven đường, quay qua hỏi , "Chúng ta đâu vậy?"


      " uống trà."


      Lời nhàng, lại làm Hạ Nhiễm rùng mình, nhìn vào kính chiếu hậu mới nhận ra ghế sau của ô tô còn có hộp trà trông rất quen mắt.


      Hộp trà màu vàng kim rực rỡ.


      Lén hít vào phổi đầu khí, khóe miệng Hạ Nhiễm giật giật, trong đầu mắng Cố Tấn Thần, 'Cố Tấn Thần, phát cuồng vì trà thế này từ khi nào vậy?'


      Cuối cùng, vì quá bi phẫn mà hỏi , "Boss, tôi có thể từ chối ?"


      câu được đại não xét duyệt chạy ra khỏi miệng Hạ Nhiễm thành công làm sắc mặt Hạ Nhiễm tối sầm lại, lạnh lùng trả lời : "."


      Khi Hạ Nhiễm về đến nhà bà Vương Vũ Hồng nấu cơm. Ông Hạ từ thư phòng ra, thấy con rượu nhà mình hậm hực ném cái hộp màu vàng xuống đất chút thương xót rồi cởi giày xỏ vào dép trong nhà.


      "Con , con mang bảo bối gì về vậy?" Ông Hạ từ xa đánh giá cái hộp đáng thương kia, đến lúc nhặt lên mới biết là hộp trà.


      Hộp trà đóng gói tinh xảo, nhìn xem, xa xỉ. Ông Hạ Thế Hiên vội vàng ôm hộp trà vào phòng khách, dò hỏi con , "Con trộm ở đâu về vậy."


      Hạ Nhiễm nhìn ba mình vui vẻ rạo rực ôm hộp trà, sức lực còn tý nào ném túi xách lên sopha, trả lời ông qua loa, "Con lượm được đường đó."


      xong liền lê thân về phòng.


      Cả người ngã lên giường, mới nhớ lại cảnh tượng bản thân bị người đàn ông bá đạo kia nhét hộp trà vào ngực.


      "Tôi thích, dừng xe ở đây ."


      Xe dừng lại, Hạ Nhiễm vội vàng xuống xe, định bước vào tiểu khu, bước đến cạnh , kéo vai quay lại, lãnh đạm với : "Hộp trà này đủ cho em uống nửa năm."


      Uống nửa năm!


      Sau đó, nhìn bị sét đánh bất động, tiêu sái lái xe rời .


      Thời gian, chắc chưa được đến phút.


      *******


      Trong xe, Cố Tấn Thần nhìn qua kính chiếu hậu thấy tiểu khu dần khuất phía sau khỏi bật cười.


      Cảnh tượng xa hoa phía ngoài cửa xe lại khiến thấy thú vị chút nào. Mắt chăm chú nhìn đèn tín hiệu, trước khi đèn vàng chuyển sang đỏ liền nhất chân ga phóng vụt . Cuối cùng, Cố Tấn Thần dừng xe trước cửa hội quán tên "Simple".


      Ném chìa khóa xe cho bảo vệ, tiêu sái bước vào trong.


      Hội quán này giống như tên của nó, có đèn ma nhấp nháy đau mắt, có nhiều người tụ tập ồn ào. Cả hội quá thiết kế theo kiểu phòng bao, mỗi phòng lại cung cấp bàn mạt chược để giải trí.


      Cố Tấn Thần mở căn phòng phía góc khuất. Mọi người trong phòng thấy đến đều hưng phấn dị thường. lướt vòng quanh phòng, có sáu người.


      Ba nam ba nữ.


      Rosie và Lý Sa Sa - vợ của Hồ An ngồi ở sopha gần cửa vào cắn hạt dưa chuyện phiếm, biết hai đến việc gì mà cao hứng vô cùng, thấy vào cũng chỉ gật đầu coi như chào hỏi. Cố Tấn Thần thẳng tới bàn mạt chược.


      bàn mạt chược, hai người ngồi ngoài cùng làTiêu Sơn và Hồ An, sau đó còn có Trần Tử Ngang và Giản Ngôn. Giản Ngôn thấy đến liền đứng dậy nhường chỗ, chính mình ngồi bên cạnh. "Đến rồi à? Bọn tôi vừa nhắc tới cậu xong."


      "Ừ, có chút việc." Cố Tấn Thần đáp lại tiếng, đem áo vest khoác lên ghế rồi ngồi xuống, ném cho Trần Tử Ngang ánh mắt.


      Tiêu Sơn xếp bài, vừa nhặt bài vừa quên trêu trọc , "Hả? Việc gì thế?"


      trừng Tiêu Sơn cái, qua loa trả lời: "Có việc."


      Tiêu Sơn tập chung vào bàn mạt chược nữa, Hồ An bên cạnh cũng nổi máu ông tám, "Đêm khuya thế này khẳng định là gặp người đẹp rồi, sang nay tôi còn nghe thấy có người báo cậu mua ít trà ngon. Trà đâu, sao mang đến?"


      "Ừ đấy, tôi cũng mong chờ được thưởng trà ngon của Cố tổng." Tiêu Sơn khẽ cười, ném ra cây bài.


      "Bớt lo chuyện bao đồng ." Cố Tấn Thần xếp bài lần nữa, nhận điếu thuốc Hồ An đưa ngậm ở miệng, khẽ búng tàn thuốc, "Tôi thích."


      Vì muốn uống trà kia, phải điều Ninh Viễn suốt đêm đến tận nơi sản xuất mua rồi bay về. điên rồi, chỉ vì muốn được chuyện với mà lại có thể tìm cái lí do ngu ngốc ấy.


      Cố Tấn Thần xong, Tiêu Sơn và Hồ An đều khỏi bật cười. Trần Tử Ngang bên kia chỉ liếc cái, sau đó lại cúi xuống chăm chú vào ván mạt chược.


      Điềm nhiên buông câu trí mạng: "Trà làm người ta say, là người tự say."


      Cố Tấn Thần nghiêm túc gật đầu, rít hơi sau đó kẹp điếu thuốc ở ngón tay, "Đúng là say."


      Chỉ có Giản Ngôn ngồi cạnh Cố Tấn Thần lúc này mới thấy vòng cung môi .

    3. Phê 2L

      Phê 2L Active Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      267
      CHƯƠNG 17





      Hạ Nhiễm cảm thấy hôm nay bản thân nhất định chưa xem hoàng lịch, hoặc hôm nay sao chiếu mệnh chiếu thẳng vào mặt rồi. Nếu , tại sao cả buổi sáng lại bị Phương Đình Đình làm khó dễ nhiều lần chứ.

      Lần đầu ---

      Hạ Nhiễm vừa bước chân vào công ty, tay vẫn còn cầm bữa sáng nóng hổi, Phương Đình Đình đến đầu cũng thèm nâng lên, hỏi câu: " chưa đọc nội quy dành cho nhân viên à?"

      Giọng đanh thép nghiêm túc làm Hạ Nhiễm nghĩ thầm có khi thư kí Phương muốn kiểm tra "bài tập về nhà" ấy giao cho Hạ Nhiễm. lập tức thay đổi vẻ mặt đứng đắn, gật đầu.

      " xem."

      Phương Đình Đình nghe Hạ Nhiễm trả lời cũng chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ cổ tay, nghiêm túc xem giờ rồi ngẩng mặt mắt đối mắt với : "Bây giờ là tám giờ năm phút sáng. Lúc bước ra khỏi thang máy là tám giờ hai phút, Hạ Nhiễm, đến muộn."

      Ngữ khí nghiêm khắc, màn theo chút cảm tình nào. Hạ Nhiễm nghe xong liền phục khẽ nhíu mày phản bác, "Lúc tôi có mặt ở công ty, thời gian mới hơn bảy giờ."

      Nếu biết vị thư kí này hà khắc như vậy, bao giờ vào toilet dưới tầng đâu.

      Phương Đình Đình cũng để lời giải thích của Hạ Nhiễm vào tai, đôi mắt sắc lẹm lia tới bữa sáng tay , gương mặt tối lại, "Ai cho phép đem bữa sáng đến công ty? Quy tắc công ty, điều số 35, cho phép nhân viên mang bữa sáng đến công ty trong giờ làm việc."

      Cái quy tắc này Hạ Nhiễm cũng từng nhìn qua khi ngồi tụng cái đống "gạch" nọ. Còn nhớ khi ấy còn buồn bực chặp, vì sao có thể mang đồ ăn trưa đến công ty, bữa sáng lại cấm?

      Dũng khí để phản bác cấp Hạ Nhiễm có, chỉ đành ngậm ngùi ném bánh quẩy và sữa đậu nành thân thương của vào thùng rác dưới giám sát của Phương Đình Đình.

      Cúi đầu trở về bàn làm việc, mông còn chưa làm ấm ghế ngồi, Hạ Nhiễm lại nghe thư kí Phương kia gọi mình, "Trong giờ làm việc được phép làm việc riêng."

      ngạc nhiên quay đầu thấy Phương Đình Đình đứng ngay phía sau, đôi mắt nhìn thẳng vào màn hình máy tính vẫn còn mở ra trang chủ blog cá nhân của mình.

      Sau lưng Hạ Nhiễm lạnh ngắt, nhanh chóng tắt web, đứng dậy, "Tôi hứa có lần thứ hai."

      Phương Đình Đình nhíu mày nhìn , khinh thường hừ tiếng, ném giấy tờ lên bàn , "Làm tốt bổn phận của mình ."

      Khi chị ta chuyện, Hạ Nhiễm có thể nhìn ra thoáng khinh thường trong mắt Phương Đình Đình. Vị thư kí Phương kia xoay người quá nhanh, cũng kịp nhìn kĩ, chỉ cảm thấy có lẽ hôm nay tâm tình chị ta tốt, nhất định được chọc giận chị ta.

      Phương Đình Đình vừa , Lâm Khả bên lạnh liền gợi chuyện, " chọc giận gì chị ấy à?"

      Hạ Nhiễm lắc đầu, "Làm gì có, tôi ăn no rửng mỡ chắc. Tôi rất biết điều mà, nghiêm túc làm việc."

      Lâm Khả nghe bát quái, lại nghĩ đến chuyện gì, xoay ghế dựa vòng trở lại, quay bút nhìn Hạ Nhiễm, "Nghe hôm qua trèo lên boss..."

      "Sặc..." chưa đợi Lâm Khả hết câu, Hạ Nhiễm phun hết ngụm nước ngậm trong miệng, đen đủi là nó lại rơi toàn bộ xuống giấy tờ để đùi,cả tập giấy tờ nhòe nước. Hạ Nhiễm nhanh chóng vẩy vậy tập giấy, cũng lập tức phản bác Lâm Khả, "Ai trèo lên ai chứ!"

      " nghĩ đâu vậy." Lâm Khả thấy gấp đến mặt đỏ bừng liền toét miệng cười gian tà, "Tôi nghe lên xe của boss, lẽ ngay cả boss cũng đè rồi?"

      (Vì chữ "thượng" trong tiếng Trung vừa là lên xe, vừa có thể là đè, trèo lên ai đó cái gì đó. Ở đây mình giữ chữ "thượng" mà dịch hẳn sang thuần Việt.)

      Lâm Khả càng nghĩ càng kích động, ông chủ là ai chứ, đẹp trai galan có nhà có xe, đích thực xứng với câu "cao phú soái", chỉ cần nghĩ đến cảnh đem boss lột sạch, cả người Lâm Khả đều hưng phấn như uống tiết gà. Ánh mắt YY của Lâm Khả đảo qua Hạ Nhiễm lại càng thêm gian tà, hình ảnh 18+ tốt đẹp vù vù xoẹt qua đầu .

      " lăn ." Ánh mắt của Lâm Khả làm Hạ Nhiễm đổ mồ hôi, nàng này đọc quá nhiều tiểu thuyết rồi hả. Nghĩ đến gương mặt thúi của Cố Tấn Thần, khỏi muốn lườm rách mắt. Hạ Nhiễm vừa nghĩ đến việc tiếng tốt đồn gần mà tiếng xấu lại lan xa, kìm nổi mà ném tập giấy lên bàn, nghiến răng nghiến lợi, "Khẩu vị của tôi có nặng thế."

      Lâm Khả chép miệng, chỉ vào Phương Đình Đình tiến vào phòng làm việc của tổng giám đốc, " làm ra chuyện kinh thiên động địa như thế, tôi nghĩ thư kí Phương ý à, những xét nét đến chết ngạt mà có thể còn muốn lột da luôn ý."

      Hạ Nhiễn ngạc nhiên, "Sao vậy?"

      Lâm Khả nhún nhún vai, "Bình thường nghe người ta tám chuyện hả? Mọi người đều đồn là thư kí Phương có ý riêng với sếp á."

      "Hả..." Đây là lần đầu tiên Hạ Nhiễm nghe thấy chuyện này đó. Nhìn Phương Đình Đình biến mất sau cánh cửa, gương mặt khỏi lên nét thể tin nổi.

      Hai người ầm ĩ chặp, cuối cùng vẫn phải quay lại làm việc.

      Giữa trưa, khi Hạ Nhiễm đến phòng in ấn rất cố gắng đường vòng để tránh gặp mặt thư kí Phương. Lúc may gặp, lúc trở lại lại đen đủi gặp Phương Đình Đình vừa xin chữ kí của Cố Tấn Thần ra. Chị ta nhìn Hạ Nhiễm vừa đụng phải mình, ánh mắt đánh giá chiếu lên người có khi phải đến phút chứ ít.

      Sau đó chị ta lãnh đạm mở miệng : "Sếp muốn đưa trà vào phòng cho ấy."

      Hạ Nhiễm lúc này chỉ lòng muốn tránh xa thư kí Phương, ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."

      xong, lập tức xoay người vào phòng trà nước.

      Lần này pha trà, Hạ Nhiễm hạ quyết tâm cho Cố Tấn Thần có cơ hội soi mói, nghiêm túc, chăm chú hoàn thành nhiệm vụ, đem theo cả văn kiện nộp cho Cố Tấn Thần.

      Khi Hạ Nhiễm gõ cửa bước vào phòng, Cố Tấn Thần vẫn chăm chú làm việc. Qua mấy ngày làm, phát nho , Cố Tấn hình như có rất nhiều việc phải giải quyết, mỗi ngày đều bận đến mức đầu cũng ngẩng lên nổi. Nếu giọng đánh tiếng, "Boss, trà của đây." có khi cũng chỉ gật đầu rồi cho ra ngoài.

      Phòng làm việc vốn dĩ im lặng khiến giọng quanh quẩn vấn vít lấy . Cố Tấn Thần nâng ánh mắt từ chén trà tay lên đánh giá cái. Chỉ cần nhìn qua Hạ Nhiễm, nhìn ra tâm tư của này. tạm dừng công việc, hỏi thẳng: " , còn việc gì?"

      Cảm giác chỉ giây bị người khác nhìn ra tâm tư cùng cảm giác lời dối bị vạch trần là cực kì giống nhau, khiến người ta biết làm thế nào. Hạ Nhiễm ngoan ngoãn đặt văn kiện lên bàn cho Cố Tấn Thần, cười đến xuân quang sáng lạn, "Làm gì có việc gì ha ha... Boss à, làm việc khổ cực như vậy, dừng tay uống chén trà nhuận họng ."

      Trái ngược với Hạ Nhiễm cười đến cứng cả quai hàm, Cố Tấn Thần lại vô cùng ung dung tao nhã, ánh mắt vô tình hạ xuống đánh giá chén trà sắc hương đều đủ. Chậm chạp nâng cánh tay tựa ghế, trước ánh mắt mong chờ của Hạ Nhiễm nhấc chén trà lên, hơi ấm từ chén trà truyền qua tay dễ chịu. Rồi vẫn bỏ qua ánh mắt chăm chú của Hạ Nhiễm khẽ nhấp ngụm.

      Đoán ra tâm tư của , Hạ Nhiễm chỉ dám nhăn mày mong chờ nhìn uống xong ngụm trà, sau đó lại phát lông mi hơi nhíu lại, tiếng nào để chém trà lại chỗ cũ.

      nóng vội hỏi , "Boss, uống được ạ?"

      Thực ra Hạ Nhiễm muốn hỏi câu khác cơ, chính là 'Boss, tôi còn phải học cách pha trà nữa ?'

      Cố Tấn Thần chỉ đạm mạc trả lời trước mong chờ nôn nóng của , " được."

      câu ' được' làm Hạ Nhiễm ảm đạm, trộm nghĩ nếu phải Cố Tấn Thần đối với trà nghệ cực kì nghiêm khắc, là muốn vạch lá tìm sâu.

      Nhìn bộ mặt thất vọng của , Cố Tấn Thần buồn cười, tay vẫn cầm tách trà, như có như hỏi chuyện Hạ Nhiễm : "Nghe hôm nay em làm trễ, còn mang theo đồ ăn sáng?"

      Hạ Nhiễm đứng hình, câu 'chủ nào tớ nấy' đúng, dù là sếp tổng hay thư kí đều thích đâm chọc người ta. Cuộc đời , xem thường nhất những người như thế, nhưng người ta đều làm cấp của cả. Nghĩ hồi, lúc ngẩng mặt lên Hạ Nhiễm thay thành vẻ mặt thành khẩn, "Boss à, tôi biết mình sai rồi, nhất định có lần sau."

      Cho dù có cố gắng thành khẩn thế nào, nghĩ đến đống tin vịt bay khắp công ty, vẫn khỏi miên man, thậm chí khi nhìn Cố Tấn Thần vẫn có chút khác thường.

      "Đừng có oán thầm trong bụng..." Ánh mắt sắc bén của dừng mặt Hạ Nhiễm, khi ngạc nhiên khẽ nhếch miệng, chậm rãi : "Càng nên mắng chửi người khác qua điện thoại."

      Sau khi ra khỏi phòng làm việc của Cố Tấn Thần, Hạ Nhiễm chạy như bôi mỡ dưới chân về chỗ làm việc, vội vàng gọi điện cho Tiêu Sơn.

      "Tiêu Sơn, tôi hỏi cậu, có phải hôm qua cậu với Cố Tấn Thần ở cùng chỗ?"

      Tại phòng làm việc của tổng giám bộ phận tiêu thụ tầng mười sáu, Tiêu Sơn nhàn nhã bắt hai chân uống cà phê, nghe Hạ Nhiễm hỏi cung, gương mặt cợt nhả lên nét cười gian, do dự trả lời, "Ừ, bọn tôi còn chơi mạt chược với nhau."

      Hạ Nhiễm nghe xong như sấm sét giữa trời quang, toàn thâm đổ mồ hôi lạnh, khóe miệng giật giật, rống tiếng vào điện thoại: "Tiêu Sơn, tôi để cậu sống yên ổn hết cuộc đời này!!!"

      Quay ngược thời gian chút, trở lại buổi tối trăng sao nọ. Sau khi về đến nhà, Hạ Nhiễm nằm giường nhớ lại mấy lần bản thân bị Cố Tấn Thầm trêu đùa, nội tâm vô cùng phẫn hận.

      tìm điện thoại gọi cho Tiêu Sơn xả giận.

      Đầu dây bên kia truyền tới trận thanh ầm ĩ, cũng chẳng để ý nhiều, tùy tiện hỏi Tiêu Sơn ở đâu, cậu ta cũng chỉ chơi mạt chược ở bên ngoài. Mặc kệ tiếng xoa mạt chược, Hạ Nhiễm ôm điện thoại bắt đầu ngồi kể khổ với bạn tốt, câu nào cũng là chỉ trích đống nội quy công ty biến thái cộng thêm sếp tổng vô nhân tính trừng phạt nhân viên mới làm.

      Nhất là câu "Tiêu Sơn, cậu xem, có phải Cố Tấn Thần có khuynh hướng ngược đãi nhiên viên ?" Khiến Tiêu Sơn nhịn cười nổi, ngụm nước miếng vô cùng mất vệ sinh mà phun ra trước mặt mọi người. Hồ An cùng Trần Tử Ngang ngồi bên cạnh khỏi khinh bỉ lau nước miếng bắn trêm tay. Sau khi Cố Tấn Thần ném con bài ra, Tiêu Sơn mới ý vị sâu xa mỉm cười, nghiêm túc chuyện điện thoại, "Ừ, ta khẳng định là có bệnh."

      xong câu ấy, Cố Tấn Thần ném ánh mắt lạnh lùng về phía Tiêu Sơn, hai người đàn ông còn lại lúc này cũng chuyện gì xảy ra. Trong nháy mắt, ba người phụ nữ ngồi trong phòng đều quay ra nhìn bốn người đàn ồng bàn mạt chược, Hồ An với Tiêu Sơn cười lăn cười bò bàn, Trần Tử Ngang tuy chỉ khẽ cong môi nhưng khó để nhận ra tâm tình vui vẻ lúc này của ta, chỉ riêng Cố Tấn Thần là nhăn mày đến mức hay đầu lông mày sắp chạm nhau đến nơi, giống như rất tức giận.

      Đầu điện thoại bên kia, Hạ Nhiễm lăn qua lăn lại giường nghe thấy tiếng cười cũng gật đầu trả lời :"Chính xác, nếu tại sao ta lại ném hộp trà cho tôi chứ."

      Dưới ánh mắt cảnh cáo của Cố Tấn Thần, Tiêu Sơn khó khăn ngừng cười, còn chưa kịp thả lỏng cơ mặt, nghe thấy hai chữ 'hộp trà' nội tâm lại kích động, nhướn mày tỉnh ngộ hô lên :"À... trà á hả."
      adamno1, Thích ăn thịt, Pe Mick20 others thích bài này.

    4. Phê 2L

      Phê 2L Active Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      267
      CHƯƠNG 18





      Hai ngày sau sư kiện Cố Tấn Thần cảnh cáo Hạ Nhiễm ít làm nhiều, Hạ Nhiễm lần đầu tiên được tham gia hội nghị đặc biệt của công ty dưới danh nghĩa là "trợ lí phiên dịch đặc biệt của tổng giám đốc".

      Trở thành phần trong số nhân viên tham gia cuộc họp, Hạ Nhiễm ngồi góc im lặng lắng nghe đại boss nhà mình đứng bục cao chỉ trích lỗi sai. Người đàn ông này đứng ở vị trí cao như vậy, thân thể cao lớn tản mát ra khí tức thành thục và mị lực khó có thể bỏ qua của người đàn ông trưởng thành, dần dần bị động tác của hấp dẫn. Nhìn cánh tay tao nhã nâng lên, sau đó lại hạ xuống, động tác rất nhanh gọn mà ổn trọng.

      Trong lúc thả hồn bay xa, Hạ Nhiễm lờ mờ nghe thấy Cố Tấn Thần vô cùng nghiêm túc nhấn mạnh ba nội dung trọng điểm của cuộc họp.

      Điểm thứ nhất, ngủ gật, có nghe được.

      Điểm thứ hai, còn mải nhìn , quên rồi.

      Điểm thứ ba, Hạ Nhiễm rành mạch ràng minh minh bạch bạch nghe thấy Cố Tấn Thần ông báo với mọi người : công tác.

      Cái trọng điểm cuối cùng khiến Hạ Nhiễm nghe xong liền mở cờ trong bụng, thiếu điều muốn vỗ tay tán thưởng. Về phần ông chủ của mình vì sao phải công tác, thực nghe . Điều này cũng ảnh hưởng đến tâm tình tốt đẹp của , sếp công tác, chân chạy vặt như thảnh thơi, cả thế giới trong nháy mắt trở nên xinh đẹp vô cùng. Hạ Nhiễm im lặng hò hét trong lòng, rốt cuộc cần bưng trà rót nước, rốt cuộc cần xem sắc mặc Cố Tấn Thần mà làm việc nữa.

      Hạ Nhiễm nhất định biết gương mặt có bao nhiêu vui vẻ, hai má ửng hồng, lông mi dài cong cong khẽ lay động, khóe miệng cũng tự chủ mà nhếch lên. Cố Tấn Thần khoong dấu vết liếc nhìn nột cái, châm rãi từ bục cao phía trước màn hình chiếu power point về ghễ ngồi, khẽ hắng giọng rồi nhàng bổ sung, "Hạ Nhiễm và Ninh Viễn trở về sắp xếp , chuyến công tác London lần này, hai người cùng tôi."

      Chốt lại, câu của Cố Tấn Thần chấm dứt chuỗi ngày bưng trà rót nước nhìn mặt người mà sống giống nô tỳ của Hạ Nhiễm tại văn phòng. Thế nhưng, chút vui vẻ cũng có. Vui sao nổi đây, cái việc bưng trà rót nước, trở thành trò tiêu khiển của người khác theo từ Trung Quốc sang tận nước .

      "Sếp, nghiêm túc chứ?"

      Giọng trong veo như suối vang lên trong phòng họp vắng người.

      Cố Tấn Thần vẫn an tĩnh ngồi tại vị trí của tổng giám đốc, đáp lại tiếng, ánh mắt lướt khắp phòng họp mới vài phút trước vẫn còn kín người giờ 'người trà lạnh', sau đó mới ngẩng đầu nhìn đứng bên cạnh, "Ý em là chuyện kia?"

      vừa tuyên bố tan họp bắt gặp ánh mắt đầy hoài nghi cùng khẩn cầu của Hạ Nhiễm. Thế là Cố Tấn Thần dù chuẩn bị đứng dậy lại cố tình ngồi lại ghế, chờ lên tiếng.

      Giọng điệu chất vấn của làm Hạ Nhiễn khỏi nhớ đến ánh mắt thâm sâu đầy ý vị của Tiêu Sơn và Hồ An lúc nãy, ra bọn họ là đồng cảm với . Nghĩ nghĩ vậy, Hạ Nhiễm vẫn ngoan ngoãn gật đầu, mở to mắt đầy ai oán nhìn , : "Boss, tôi có thể ? Tôi đảm bảo trong thời gian công tác, tôi vẫn chăn chỉ làm việc, tuyệt lười nhác."

      "." Từ chối cho ý kiến, trả lời ngắn gọn súc tích đúng trọng tâm là "nghề" của Cố Tấn Thần rồi.

      "Nhưng mà..."

      Ngày ấy, cuối cùng Hạ Nhiễm cũng ngộ ra sô chuyện, chỉ cần phun câu "Nhưng mà..." trước mặt Cố Tấn Thần, tuyệt nhiên có vế sau.


      ***

      Lần đầu tiên trong đời phải công tác, Hạ Nhiễm thà ngồi đợi hai tiếng đồng hồ mới thấy bóng dáng sếp nhà mình chậm chạp tới. Khí thế bất phàm, Cố Tấn Thần vẫn luôn lãnh đạm mà tuấn, phong độ như vậy. xuyên qua đám đông, chẳng chẳng rằng cho cái cốc vào đầu.

      đầu truyền tơi đau đớn làm Hạ Nhiễm phải hô đau. Sau khi hoàn hồn, im lặng khẽ xoa đầu, cắn môi dưới đưa ánh mắt mơ hồ mà nhìn , trừ ủy khuất còn có cỗ oán niệm sâu. Mà cái cỗ oán niệm ấy còn chưa kịp tiêu tán, cái tên sếp sai còn già mồm cãi láo nọ nghiêm mặt dạy dỗ nhân viên cần cù chăm chỉ như Hạ Nhiễm: "Ai bảo em tới sớm vậy hả?"

      Sếp à, tới sớm giờ cũng là tội sao?

      Sếp à, tới sớm là phạm pháp hả?

      Hạ Nhiễm cũng chỉ dám rít gào cãi trong lòng như thế, ngoài miệng vẫn phải lựa lời, "Boss, tôi biết rồi. Lần sau nếu có công tác, tôi nhất định đến muộn chút. Còn nữa... boss, hôm nay đến trễ."

      "Boss, hôm nay đến trễ.

      ràng là hẹn nhau 9h có mặt tại sân bay, lại đến muộn mười phút.

      Vô thức lại giơ tay lên chuẩn bị cốc vào đầu thêm cái nữa, Cố Tấn Thần tự bị phản ứng của mình làm cho giật mình. May mà phản ứng vốn nhanh, lập tức thu tay, cuộn lại để xuôi bên người. Gương mặt dù chẳng có mấy thay đổi, song đôi mắt lại như giăng đầy sương mù, nghĩ đến bản thân tối qua gọi điện bảo đến đón ra sân bay cùng nhau. Thế mà sáng nay lại được thông báo đến sân bay sớm hơn hai tiếng, hờn giận hề dần dần chiếm cứ lòng .

      Ang khép hờ mắt, nhíu mi, "Em có ý kiến?"

      cúi đầu, "Tôi nào dám."

      Sau đó bên tai lại mơ hồ truyền tới tiếng cười khẽ từ trong cổ họng truyền ra khiến Hạ Nhiễm khỏi vô thức nâng mí mắt lại chỉ nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của . Tầm mắt vượt qua vai Cố Tấn Thần, lại vượt qua xe đầy hành lý vẫn nhìn thấy Ninh Viễn lâu gặp.

      "Boss, Ninh Viễn giờ vẫn chưa tới ạ?"

      " ta bay từ hôm qua rồi." xong, biết Cố Tấn Thần từ đâu lấy ra túi giấy đưa đến trước mặt Hạ Nhiễm, khóa chặt ánh mắt , thản nhiên mở miệng nhả ngọc, "Ăn sáng ."

      Bữa sáng của Phúc Kí?

      Phúc Kí là quán bán đồ ăn sáng gần ngay nhà Hạ Nhiễm. Ông chủ của quán rất nhiệt tình, quán lại gần trạm xe bus nên mỗi lần làm ngang qua đều ghé vào mua phần bánh quẩy với sữa đậu nành.

      Bị Phương Đình Đình ép phải ném bữa sáng vào ngày nọ, Hạ Nhiễm đành ăn qua loa đường coi như giải quyết xong bữa sáng.

      Đợi ở sân bay lâu, bụng Hạ Nhiễm sớm biểu tình, nghĩ nhiều liền gục đầu hít hơi sâu mùi thơm tỏa ra từ túi giấy, mùi thơm ấy quanh quẩn nơi chóp mũi. Hạ Nhiễm vội vàng cảm ơn Cố Tấn Thần rồi bắt đầu động thủ giải quyết nhu cầu no ấm của bản thân.

      thỏa mãn gương mặt như được phóng đại trong mắt Cố Tấn Thần, dòng nước ấm áp nhất thời chảy xuôi khắp người . Cố Tấn Thần sống ba mươi năm nhưng chưa từng thấy mình dễ dàng thỏa mãn thế này.

      cười, còn nhìn cười.

      Máy bay cất cánh muộn tiếng, sau đó cuối cùng cũng an toàn hạ cánh tại sân bay thành phố London. Khi Hạ Nhiễm cùng Cố Tấn Thần qua cửa kiểm sát, phải quay qua nhìn cái, đơn giản vì nghe thấy vị cảnh sát sân bay tóc vàng mắt xanh đứng chào hỏi với Cố Tấn Thần bằng tiếng . Mặc dù chỉ gật đầu coi như câu trả lời vẫn khó để nhận ra thân quen của hai người.

      " nhanh nào." Bước chân của Hạ Nhiễm vốn khựng lại vì câu nhắc nhở của mà nhất thời tăng tốc, sánh bước cùng thế nhưng mắt thể ngước lên đánh giá.

      Nhìn mặt hồi, vẫn lí giải nổi câu chào hỏi của người cảnh sát sân bay kia: "Tiên sinh, lâu rồi gặp."

      London là thành phố quá thân thuộc với rồi, tháng trước nơi đây còn là địa bàn của , tháng sau lại chỉ là công tác cùng Cố Tấn Thần. Ninh Viễn tới London sớm hơn bọn ngày, khi Cố Tấn Thần đưa Hạ Nhiễm đến khách sạn Ninh Viễn đứng dưới sảnh chờ hai người từ bao giờ. ta đứng cạnh báo cáo với Cố Tấn Thần chuyện gì đó, thực ra Hạ Nhiễm cũng chẳng tò mò nên thèm để ý, cả thể xác và tinh thần mệt mỏi của giờ chỉ thèm căn phòng để ngủ mà thôi.

      Ninh Viễn vẫn còn chuyện phải xử lí nên cùng hai người Hạ Nhiễm lên phòng rời . Hạ Nhiễm nhìn bóng lưng rời xa của ta, ngáp cái dài đến chảy nước mặt, mặc kệ Cố Tấn Thần kéo vào thang máy.

      Dựa theo chỉ thị của Cố Tấn Thần, Ninh Viễn chỉ book hai phòng. Vì ta đến trước nên hiển nhiên ở phòng rồi. Thế nên Hạ Nhiễm chỉ fám đứng ngoài cửa mà trừng mắt nhìn Cố Tấn Thần vào gian phòng hào nhoáng, chỉ vào cửa mà hỏi: "Boss, phòng của tôi sao?"

      cởi comple được nửa, nghe thấy câu hỏi của Hạ Nhiễm lại xốc lại áo vest, nhìn , "Vào đây."

      Vừa đẩy xe hành lí vào cửa, Hạ Nhiễm vừa đánh giá căn phòng này, phòng khách, ban công phòng tắm, cần cái gì có cái nấy. lại tủi thân hỏi , "Boss, sao lại chỉ có phòng ngủ, tại sao lại chỉ có chiếc giường?"

      Khi ai oán, người nào đó nhanh chóng ném áo vest vào tay , cũng cởi cả cravat. màn này rơi vào mắt Hạ Nhiễm cả, thể nuốt ngụm nước miếng.

      ngoái đầu nhìn , vừa lúc thấy cổ họng vì nuốt nuớc bọt mà khẽ động đáy mắt lóe lên tia giảo hoạt, " ngủ giường, sopha là của em."

      Sốc, ý ở chung phòng hả?

      nam quả nữ phòng, mới nghĩ đỏ mặt, "Thế hình như tốt đâu."

      Thấy Cố Tấn Thần gì, lại nhiều lời giải thích cho hiểu mối quan hệ rắc rối của cấp cấp dưới, còn cả nam nữ thụ thụ bất thân là gì, "Boss, tôi chỉ là phiên dịch nho , làm sao dám biết xấu hổ ở chung phòng với chứ. Hơn nữa, theo tôi thấy, Ninh Viễn chung phòng với chăm sóc được chu đáo hơn đấy."

      Khóe miệng cong lên, ánh mắt thân sâu liếc qua bộ sopha màu đỏ trong phòng khách, "Ghế sopha tương đối , em ngủ vừa."

      Hạ Nhiễm cũng đưa mắt theo nhìn cái sopha tuy hoa lệ đẹp đẽ lại hơi kia, trong lòng lại trận khinh bỉ, nhà thiết kế nào lại có tâm thế cơ chứ? Còn nữa, sếp à, nghĩ người con như hoa như ngọc thích hợp để ngủ sopha lắm hả?

      "Boss, còn lựa chọn nào khác ạ?"

      Cố Tấn Thần kéo vali vào góc phòng, kéo cravat lỏng lẻo xuống, lông mày hơi nhíu như cân nhắc câu hỏi của Hạ Nhiễm, sau đó cất lời, "Còn chứ, cho em hai lựa chọn."

      Nghe vậy, hai mắt Hạ Nhiễm cũng sáng kém đèn pha mấy rồi, tha thiết mong chờ nhìn , lại chỉ lười biếng tựa vào cửa phòng ngủ, hai tay khoanh trước ngực, nhíu nhíu mày tiếp tục.

      " là em ngủ sopha, ngủ giường như ."

      vừa dứt câu lắc đầu quầy quậy.

      Phương án A, loại.

      Cố Tấn Thần vẫn im lặng quan sát biểu tình gương mặt , bộ dáng thấy chết sờn của làm tâm tình tốt lên nhiều, khóe miệng cũng nhếch lên cao hơn, hơi nghiêng người, giọng mê hoặc lại lười nhác tiếp tục vang lên, "Lựa chonh khách, em ngủ sàn, như cũ ngủ giường."

      Quả nhiên là đại boss của Hạ Nhiễm, tác phong của khiến thể coi thường. Thay vì phải nằm sàn nhà ngủ, chi bằng tự mình biết thân biết phận chọn ghế sopha "to" kia. Đại não làm việc có hiệu quả, Hạ Nhiễm rất nhanh giơ tay cười ngọt ngào với vị sếp "hiền lành tốt bụng" nhà mình.

      "Boss, tôi ngủ sopha."

      Nhìn nụ cười so với khóc còn khó coi hơn treo mặt Hạ Nhiễm, Cố Tấn Thần muốn cười cũng chỉ đành kìm nén, giơ tay khẽ xoa đầu , hề keo kiệt mà khen ngợi, "Lựa chọn sáng suốt lắm."

    5. hamaxink

      hamaxink Active Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      71
      Ôi chết mất lão Cố cho ng đẹp ngủ sô pha :)) ko biết cuối cùng ai nằm giường ai xuống đất:yoyo68:
      Phê 2LHenlun thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :