1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoàng Hậu - Tửu Tiểu Thất (Update C72)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Jeremej San

      Jeremej San Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      71
      Cái này có tính là lì xì tết ??
      Kỷ thích thù dai này làm ta nhớ đến Kỷ khác cũng là truyện của TTT, mấy nam nhân thù dai nhất thiên hạ :)):))
      Bách Tử Liên thích bài này.

    2. Bách Tử Liên

      Bách Tử Liên Well-Known Member

      Bài viết:
      130
      Được thích:
      4,332
      Chương 47. Nguyên tiêu

      Edit: fujiko
      Beta: Bách Tử Liên

      Từ lúc Hiền Phi Tĩnh Hương am, sức khỏe của Hoàng hậu nương nương quả tốt lên rất nhiều. Khắp hoàng cung người nào khen ngợi tấm lòng chân thành của Hiền Phi nương nương cảm động tới Phật tổ. Hiền Phi sau khi nghe những lời này cơ hồ hộc máu, hận thể đem Diệp Trăn Trăn ra đâm vài nhát.

      Lại nhắc tới Kỷ Vô Cữu, đối với quái bệnh của Diệp Trăn Trăn chưa bao giờ ngưng tìm cách trị liệu. Bất quá, tại định thay đổi tư duy chút: đối với chuyện phòng the nam nữ, người có quyền lên tiếng nhất nhất định là thái y, mà hẳn là …

      Ừm, vì thế lại mò tới Thúy Phương lâu.

      Đại khái là vừa sang năm mới, các nam nhân đều tìm vui, cho nên sinh ý của Thúy Phương lâu cực tốt. Người nhiều nên khó tránh khỏi gặp người quen, nhãn lực của Kỷ Vô Cữu rất tốt, vừa nhìn thấy mỗ quan viên phẩm cấp thấp, ngay tại thời điểm đối phương còn chưa phát ra mình, nhấc ấm trà lên che mặt. Bản thân cũng biết, thân là thiên tử, dạo chơi thanh lâu cũng phải hành động có thể khoe khoang ra ngoài.

      Phùng Hữu Đức: “…”

      Làm đại thái giám bên người Hoàng thượng, có thể Phùng Hữu Đức xuất nơi nào liền đại biểu cho Kỷ Vô Cữu xuất nơi đó, cho nên … Hoàng thượng, ngài đừng phí công che …

      Quan viên kia thần kỳ đọc hiểu ý tứ trong ánh mắt của Phùng Hữu Đức, vì vậy mau chóng xoay người, tiến vào căn phòng riêng.

      Kỷ Vô Cữu kêu tú bà nhanh chóng kiếm nhã gian, gọi Hồng Vân đến. Hồng Vân vặn eo thong thả tiến tới, rót cho Kỷ Vô Cữu chén trà, thuận tiện trêu đùa, “Kỷ công tử, ngờ ngài lại tới? Chẳng lẽ vì nhớ thiếp?”

      Kỷ Vô Cữu bị đùa giỡn mãi cũng thành thói quen, cúi đầu thèm trả lời, bưng chén trà lên nhuận giọng, nhưng mà cúi đầu lại nhìn thấy đáy chén trà vẽ bức xuân cung đồ, đôi nam nữ trần trụi dây dưa cùng chỗ, bút pháp tinh tế, sống động như . Kỷ Vô Cữu tức khắc cảm thấy chán ngán, ghét bỏ đẩy chén trà ra xa.

      Hồng Vân lập tức sai người đổi chén trà, cười : “Kỷ công tử lần này đếm tìm thiếp là có điều gì khúc mắc?”.

      Kỷ Vô Cữu có chút ngượng ngùng. Có vài điều cùng đại phu thản nhiên, nhưng nếu cùng nữ nhân có chút được tự nhiên. Tuy thế, vẫn cố đem câu chuyện bóng gió qua lần, sau đó tràn ngập chờ mong nhìn Hồng Vân.

      Hồng Vân chờ kể xong, liền , “Thiếp cứ tưởng là chuyện đại gì, hóa ra lại là việc này? Kỷ công tử, phu nhân của ngài làm gì có bệnh, nàng ấy, chẳng qua là quá sạch .”

      “Nghĩa là sao?”

      “Cái này, công tử, ta trước mạo muội hỏi ngài câu, trong nhà ngài trừ bỏ tôn phu nhân, có phải hay còn có cơ thiếp khác?”

      Kỷ Vô Cữu gật gật đầu.

      “Có bao nhiêu?”

      “Đại khái … mười mấy người .” Chính cũng lắm.

      “!!!” thể mắng người, thể mắng chửi người, Hồng Vân liên tục nhắc nhở bản thân, đây là thần tài, mẹ nó, là thần tài, thể mắng!

      Kỷ Vô Cữu gặp Hồng Vân thần sắc khác thường, liền hỏi, “Nàng … cùng việc này có liên quan?”.

      “Quan hệ lớn là đằng khác!” Hồng Vân chỉ tiếc rèn sắt thèm thép nhìn cái, “Công tử ơi công tử, thiếp lần đầu nhận thức đến nam nhân như ngài. Nếu ngài hiểu phong tình, trong nhà có mấy chục phòng cơ thiếp, sao có thể là kẻ đầu gỗ, nhưng nếu ngài thấu hiểu phong nguyệt, ngài lại như vậy, như vậy … Thôi, quên .” Nàng ta ngừng lời, nâng chén trà lên uống.

      Kỷ Vô Cữu biết bản thân bị coi thường, chỉ đành nhẫn nhịn, “Vậy rốt cuộc là sao?”

      “Còn có thể là thế nào? Nàng ấy là ghét bỏ nữ nhân của ngài quá nhiều, người sạch .”

      Kỷ Vô Cữu cũng là lần đầu nghe thấy loại chuyện quái lạ như vậy, “Làm sao có khả năng?”

      như thế” Hồng Vân đặt chén trà xuống, “Thiếp thấy ngài cũng là người thích sạch … Nếu đổi lại là ngài, nếu có thanh lâu nữ tử hầu hạ qua rất nhiều nam nhân muốn cùng ngài hoan ái, ngài làm thế nào?”

      Kỷ Vô Cữu tưởng tượng chút tình cảnh ấy, có thanh lâu nữ tử cởi hết bò lên long sàng của tự tiến cử hầu hạ chăn gối, thế nào?

      … Ném ra ngoài.

      Vì thế liền có chút hiểu.

      Nhìn vẻ mặt Kỷ Vô Cữu là biểu tình ghét bỏ, Hồng Vân cố ý ôm ngực, “Công tử, ngài quá nể mặt! Khiến thiếp xấu hổ vô cùng!”

      Kỷ Vô Cữu dáng vẻ bề , ngay cả cũng lười mở miệng, đem ngân phiếu lấy ra ném lên bàn, Hồng Vân nhất thời vui sướng vô cùng, đoạt lấy ngân phiếu vui vẻ đếm.

      “Ta còn có nghi vấn, vì sao nữ nhân khác đều ngại, chỉ có nàng lại như thế?”

      Hồng Vân vẫn cúi đầu đếm ngân phiếu, miệng đáp, “Thiếp cũng có vấn đề muốn hỏi, vì sao nhiều nam nhân đều thích đến chỗ chúng ta tìm thú vui, còn ngài tới ngay cả ly trà nóng đều nuốt trôi?”

      Kỷ Vô Cữu bị hỏi đến á khẩu trả lời được.

      “Cho nên mới ,” nàng ta đếm ngân phiếu cất kỹ, “Ngài ấy à, kỳ cùng tôn phu nhân là loại người.”

      “Vậy ta cần phải làm gì?”

      “Có ngài cũng chưa chắc làm được.”

      .”

      “Rất đơn giản, đem nhóm tiểu lão bà đều giải tán, về sau chỉ thương mình nàng ấy, cái này, ngài có thể làm được sao?”

      Kỷ Vô Cữu lại lần nữa á khẩu. giống như … quả làm được.

      “Cho nên, thiếp , công tử ngài bỏ qua cho. Lúc đầu, thiếp còn tưởng ngài đối với tôn phu nhân là chân tâm thực lòng, tại xem ra cũng chỉ được như thế mà thôi.”

      Trong giọng của nàng ta đầy châm chọc khiến Kỷ Vô Cữu thoải máu, đứng lên, “Cáo từ.”

      “Công tử thong thả.” Hồng Vân tiễn đến cửa, sau khi đóng cửa xong khinh thường hừ tiếng, “Nam nhân!”.

      Kỷ Vô Cữu tâm nặng nề trở về hoàng cung. Kể từ khi biết nguyên nhân quái bệnh của Diệp Trăn Trăn, trong lòng cảm giác quái lạ, ê ẩm, khó chịu, giống vui vẻ nhưng cũng phải là chán ghét. Vừa nghĩ đến Diệp Trăn Trăn chịu cùng hoan hảo là bởi vì có quá nhiều nữ nhân, hoặc là Diệp Trăn Trăn hi vọng chỉ có nữ nhân là nàng, cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng đồng thời trái tim tựa hồ len lỏi tia ngọt lành , giống như … nàng là bình dấm chua.

      Đúng thế, Diệp Trăn Trăn như vậy, quả là bình dấm chua bẩm sinh. Thái độ của nam nhân đối với đố phụ phần lớn là chán ghét hoặc khinh bỉ, nhưng nếu Diệp Trăn Trăn là bình dẫm chua, Kỷ Vô Cữu ngược lại cảm thấy nàng càng thêm đáng .

      Kỷ Vô Cữu rối rắm. Muốn cùng Diệp Trăn Trăn sinh hoạt vợ chồng, nhất định phải buông tay với những nữ nhân khác, chính cũng cảm thấy điều này khó có khả năng. Nhưng nếu làm vậy, thể chạm vào Diệp Trăn Trăn, điều này đồng dạng làm cho khó có thể chấp nhận.

      Lại nghĩ tới, bởi vì Diệp Trăn Trăn, tựa hồ làm hoà thượng quá lâu rồi, hơn nữa càng ngày càng có xu hướng thích ứng, vì vậy càng thêm rối rắm.

      đêm này, Hoàng đế Bệ hạ trong tâm trạng hỗn loạn Khôn Ninh cung, mà ngủ lại ở chính Càn Thanh cung của mình.

      Ngày thứ hai là tết Ngyên tiêu, khắp kinh thành treo nhiều loại hoa đăng, đường phố người đến người , thiếu nam nữ trẻ tuổi to gan song vai đồng hành, cười cười. bầu trời ngừng nở rộ những đóa pháo hoa lớn, nhanh chóng vũ động quang ảnh, chiếu rọi những khuôn mặt vui sướng của nam nữ toàn thành.

      Kỷ Vô Cữu và Diệp Trăn Trăn cũng ngắm hoa đăng. Diệp Trăn Trăn khó có cơ hội ra cung, thấy cái gì cũng thích, đều muốn phen đùa giỡn, người Vương Hữu Tài và Phùng Hữu Đức đều cầm đầy đồ, nàng vẫn chưa tận hứng. đường người đến người , chen vai sát cánh, Kỷ Vô Cữu sợ nàng lạc, vẫn nắm chặt tay nàng, lại muốn nam nhân khác chạm vào nàng, cho nên tay ôm vai nàng, cơ hồ ôm nàng vào trong ngực.

      Vốn là tết Nguyên tiêu, tự nhiên thể thiếu trò đố đèn. Tại thành Bắc có dựng lôi đài đố đèn, do mỗ phú thương của kinh thành tự mình làm chủ , ra tay hào phóng, phần thưởng đảm bảo làm người ta chảy nước miếng. Đố đèn khó phân ra 4 bậc Giáp Ất Bính Đinh, muốn tham gia đố đèn cao cấp cần đặt tiền, phàn thưởng nhiều, cấp độ thấp cần thiết, đương nhiên, phần thưởng cũng tầm thường. Đế hậu hai người đúng trước lôi đài, toàn chọn cấp bậc cao mà đoán, kết quả là rất nhanh đem toàn bộ bảo bối đáng giá của người ta thắng hết, dù gia tư của vị phú thương kia rất phong phú, lúc này cũng đau lòng tới xanh mặt. Diệp Trăn Trăn có thứ gì mà chưa từng thấy qua, cũng quá ham thích mấy thứ bảo bối kia nên tùy tiện chọn mấy thứ thú vị, còn thừa lại đều đem trả trở về. Cho nên bọn họ thắng đồ của người ta, người ta còn phải đối với bọn họ thiên ân vạn tạ.

      Kỷ Vô Cữu chỉ lấy đôi ngọc bội song ngư, miệng hai con cá gắn vào nhau, cũng có thể tách ra, miệng cá gắn dây tơ hồng, có thể treo vào đai lưng. Kỷ Vô Cữu đem hai con cá tách ra, chính mình đeo cái, cái khác tặng Diệp Trăn Trăn, lại lo lắng nàng chịu mang, liền vụng về tự mình giúp nàng cột vào eo. Diệp Trăn Trăn bị chạm vào chỗ ngứa thắt lưng, nhịn được cười. Tố Nguyệt, Vương Hữu Tài, Phùng Hữu Đức đứng chờ bên cạnh dám nhìn thẳng, trong nội tâm điên cuồng gào thét: hai người có thể chú ý trường hợp hay !

      Đoàn người đến bờ sông, nơi này thiếu người thả đèn Khổng Minh, Tố Nguyệt mua rất nhiều, Diệp Trăn Trăn và Kỷ Vô Cữu đứng tại bờ sông cùng nhau thả đèn. Đèn Khổng Minh làm từ loại giấy mỏng màu đỏ nhạt, vẻ ngoài cũng hoàn toàn giống đèn Khổng Minh, mà là bụng to đầu tròn, bên trong ánh lửa lập lòe, toàn bộ đèn lồng tỏa ra ánh hồng quang, giống như quả quýt. Diệp Trăn Trăn đứng bên bờ sông thả đèn, đợi quả quýt lớn này muốn bay lên liền buông lỏng tay, nhìn quả quýt lớn phiêu diêu chậm rãi bay lên , như mảng pháo hoa tiêu tán.

      Diệp Trăn Trăn tự chủ vẫy tay với nó.

      Kỷ Vô Cữu cầm đèn Khổng Minh, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Diệp Trăn Trăn. Lúc này, nàng ngửa đầu, khuôn mặt trắng nõn ấm áp ánh hồng quang, đường cong gò má nhu hòa, môi đào hơi hé mở, hé lộ hàm răng trắng nõn, đôi mắt lấp lánh như những vì sao trời, mở lớn chớp mắt nhìn đoàn hồng quang ngày xa dần, biểu tình ngây ngốc, ánh mắt lại vô cùng linh động.

      Kỷ Vô Cữu chỉ cảm thấy ngực trận rung động, cả thế giới phảng phất theo thủy triều hạ xuống đem toàn bộ đều cách xa , chỉ còn lại thân ảnh của nàng, hồng như lửa, sáng tựa quang, nhu hòa như sương khói, tươi đẹp như những ráng mây hồng, làm tâm hồn lo sợ yên, phảng phất như thiên quân vạn mã lướt qua, khói bụi nổi lên bốn phía, rối loạn, rồi lại như cơn lũ bất chợt quét qua, phá vỡ ngàm dặm đê điều, để lại mảng sóng nước mênh mông.

      Kỷ Vô Cữu tự chủ che ngực, si ngốc nhìn Diệp Trăn Trăn.

      Diệp Trăn Trăn nghiêng đầu nhìn lại, thấy biểu tình kinh ngạc của , đôi mắt to tròn sáng lên, tươi cười với , “Ngươi thả đèn sao?”

      Kỷ Vô Cữu bỏ rơi đèn Khổng Minh trong tay, bước lên trước, hai tay cầm lấy tay Diệp Trăn Trăn.

      “Sao vậy?” Diệp Trăn Trăn ngẩng đầu nhìn .

      Kỷ Vô Cữu đáp lời. cúi đầu, đôi môi nhàng chạm vào trán Diệp Trăn Trăn, hai mắt nhắm nghiền, lông mi dài khẽ run run.

      Đèn Khổng Minh lăn hai lần mặt đất, thế nhưng giãy giụa lại bay lên, xẹt qua khuôn mặt hai người, cái đuôi nho như chiếc thuyền buồm, treo bầu trời xa xa.

      Màn đêm đột nhiên nở rộ ngàn vạn đóa pháo hoa, năm màu rực rỡ, cơ hồ thắp sáng nửa bầu trời.

      -----
      Quà năm mới, chúc mọi người năm mới an khang, nhiều niềm vui và hạnh phúc :)
      garubi29498, cá cơm, nhoklovely9250 others thích bài này.

    3. maixuan

      maixuan New Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      20
      liệu có ai như nam chính dành cho mình nhỉ, ngọt ngào chết mất
      Bách Tử Liên thích bài này.

    4. hargane187

      hargane187 Well-Known Member

      Bài viết:
      180
      Được thích:
      268
      Truyện hay, edit mượt.
      Cám ơn các bạn nhiều
      Bách Tử Liên thích bài này.

    5. Bách Tử Liên

      Bách Tử Liên Well-Known Member

      Bài viết:
      130
      Được thích:
      4,332
      48. Điểm binh

      Edit: fujiko
      Beta: Bách Tử Liên

      Qua năm, đầu xuân, quả nhiên Binh bộ thu được quân báo từ biên quan. Thổ Lỗ Phiên Hãn dẫn theo đám ô hợp xâm chiếm Đôn Hoàng, bộ lạc Thát Đát dẫn binh trực tiếp tấn công Đại Đồng, hết thảy đều nằm trong tính toán của Kỷ Vô Cữu, quả giống như diễn tập. Địa lôi được thử nghiệm thành công, được sản xuất với số lượng lớn, xe này nối tiếp xe kia chuyển tới biên cảnh. Trừ mấy việc này ra, Kỷ Vô Cữu cũng theo đề nghị của Diệp Trăn Trăn, sai người chế tạo Chấn Thiên Lôi và Đại Hỏa Pháo, phân thành ba đường vận chuyển ra tiền tuyến. Từ xưa đến nay, trong chiến tranh người Trung Nguyên coi trọng chiến thuật chiến lược vượt xa hơn nhiều so với vũ khí, nhưng Diệp Trăn Trăn cho rằng, tác dụng của hỏa khí trong chiến tranh vẫn chưa được phát huy đến mức tận cùng.

      Trong khi đó, bộ lạc Nữ Chân lại chậm chạp có hành động.

      Đối với phán đoán của mình, Kỷ Vô Cữu rất có tự tin. cùng quan viên Binh bộ và trọng thần Nội các thương thảo hồi, cho rằng sở dĩ bộ lạc Nữ Chân chưa phát động tiến công Đại Tề là vì chờ Đại Tề đem binh lực điều tới Đôn Hoàng và Đại Đồng, sau đó mới thừa cơ mà tấn công.

      Bởi vệ, bằng nhanh chóng phân bổ quân đội đến tiền tuyến Liêu Đông để phòng ngừa chu đáo. Ý tưởng này đưa ra được mọi người nhất trí tán đồng.

      Chẳng qua, ở vấn đề lựa chọn người nào có thể đảm đương chức Thống soái tối cao bọn họ lại phát sinh ý kiến khác nhau. Vị trí Tổng binh Liêu Đông giờ có chút khó xử, người chuẩn bị tiến tới tạm đại doanh phía bắc lần này là Tổng binh Đàm Phượng Tường, cũng là muội phu của Phương Tú Thanh, tuy nhiên người này về mặt quản lý quân đội có chút thành tựu nhưng đến đánh nhau, cũng thông thạo, vì thế ngay chính bản thân Phương Tú Thanh cũng quá hy vọng để Đàm Phượng Tường đảm nhiệm chức tổng chỉ huy. Kỳ , người thích hợp nhất giờ ở Ninh Hạ: là Tổng binh tam đại doanh trước đó Diệp Lôi Đình. Người này hữu dũng hữu mưu, cũng có uy vọng, từng đánh tan cướp biển và man di, tuy quy mô lớn do mấy năm nay Đại Tề khá yên bình, nhưng mà xem xét ở thế hệ tại cũng là trong các tướng tài.

      Đương nhiên, suy xét đến quan hệ của Diệp Lôi Đình và Diệp gia cũng biết Kỷ Vô Cữu có hay yên tâm dùng người.

      Kỷ Vô Cữu quả định dùng Diệp Lôi Đình, nhưng tính toán cho ta làm thống lĩnh, bởi vì … muốn tự mình làm.

      “Cái gì, Hoàng thượng ngài muốn tự mình ngự giá thân chinh?” Diệp Tu Danh nghe thấy Kỷ Vô Cữu vậy, lập tức thổi râu trừng mắt, vẻ mặt hoàn toàn là đồng ý.

      Đúng vây: ngự giá thân chinh, Kỷ Vô Cữu sớm tính toán đến điều này. tuy là Hoàng đế, nhưng trước hết cũng là con dân Đại Tề. Nam nhân hai mươi tuổi chính là thời điểm tràn ngập nhiệt huyết, gặp phải ngoại tộc dám can đảm xâm phạm nhà của , đất nước của , tự nhiên muốn tới chiến trường dũng giết địch. Hơn nữa, văn võ song toàn, đầy bụng thao lược, lại đa mưu túc trí, cũng chuyên quyền độc đoán, câu công bằng, người như vậy vô luận là trí lực hay vũ lực đều vượt xa người bình thường, đặt trong quân doanh tuyệt đối là nhân tài hiếm có, vừa có thể bày mưu tính kế vừa có thể ra trận giết địch, chỉ cần cho thời gian kiếm về cái danh tướng quân uy chấn phương cũng phải việc khó. Nhưng dù thế nữa cũng vẫn thể được, bởi vì là Hoàng đế, hơn nữa còn là độc đinh của dòng dõi hoàng tộc. Nếu hăn xảy ra điều gì may, toàn bộ triều đình tất đại loạn, khéo giang sơn từ đây liền đổi họ.

      Bởi vậy, Kỷ Vô Cữu nhìn Phương Tú Thanh, hi vọng đồng minh đáng tin này có thể giúp vài câu Phương Tú Thanh cũng thổi râu trừng mắt.

      Những người khác cũng đều lo lắng tương tự,

      “Thỉnh Hoàng thượng cân nhắc!” đám trọng thần triều đình đông nghìn nghịt quỳ đầy đất, đồng thanh kêu to.

      Kỷ Vô Cữu sớm biết kết quả này, “Ý Trẫm quyết, chư vị ái khanh lui xuống trước .”

      “Thỉnh Hoàng thượng cân nhắc!”.

      “Các ngươi , Trẫm .” Kỷ Vô Cữu xong xoay người rời khỏi Dưỡng Tâm điện. biết những người ngày băn khoăn điều gì, nhưng cho là đúng. Liền tính ra tiền tuyến, chũng nhất định lên chiến trường, kể cả ra chiến trường, lấy võ nghệ của , bảo vệ của những người xung quanh, trừ khi tới cảnh giới may mắn, bằng tỷ lệ xảy xa sai lầm rất , đến có thể bỏ qua.

      Nhưng trừ bỏ bản thân Kỷ Vô Cữu, ai dám gật bừa với điều này.

      Trong Dưỡng Tâm điện, các đại thần trơ mắt nhìn Kỷ Vô Cữu rời khỏi, toàn bộ vẫn ý chí kiên định quỳ tại chỗ, chết sống chịu rời , hi vọng Kỷ Vô Cữu có thể thay đổi chủ ý.

      Diệp Trăn Trăn đo đến Dưỡng Tâm điện nhưng tìm được Kỷ Vô Cữu, chỉ thấy người quỳ đầy đất, gia gia nàng và Phương Tú Thanh thương lượng, vẻ mặt ôn hòa.

      Diệp Trăn Trăn có chút ngoài ý muốn, biết ở đây diễn tuồng gì.

      Diệp Tu Danh nhìn thấy cháu , lập tức thông báo tình hình thực tế, hơn nữa lời lẽ khẩn thiết cầu xin Hoàng hậu nương nương khuyên bảo Hoàng thượng, biết đâu lời bên gối có thể nghe vào ít.

      Cho nên, thời điểm buổi tối, Kỷ Vô Cữu đến Khôn Ninh Cung Diệp Trăn Trăn liền hỏi , “Nghe ngươi định ngự giá thân chinh?”

      Lông mày Kỷ Vô Cữu nhíu lại, “Hoàng hậu cũng định khuyên can Trẫm sao?”

      phải.”

      “Vậy là ủng hộ quyết định của Trẫm?”

      “Hoàng thượng, ta cũng muốn .”

      Lời Diệp Trăn Trăn là . Nàng cảm thấy Kỷ Vô Cữu chỉ cần ra chiến trường, lấy gian trá của , ở hậu phương bày mưu tính kế là đủ tỏa sáng, về cơ bản cũng lo lắng có nguy hiểm đến tính mạng. Mà nàng cũng muốn .

      được, nàng thể .” Kỷ Vô Cữu rất kiên quyết cự tuyệt.

      “Vì sao?”

      vì sao cả.” Nguyên nhân rất nhiều, dù gì cũng là đánh giặc, nguy hiểm khẳng định vẫn có, hơn nữa quân doanh toàn bộ đều là nam nhân, nàng lại nữ nhi …

      “Người ta cũng .”

      Những lời này có lực sát thương rất mạnh, Kỷ Vô Cữu thập phần bất đắc dĩ. tin tưởng, cho dù tại để nàng , chờ sau khi xuất phát tới Liêu Đông, sợ là nàng cũng tìm biện pháp đuổi theo, loại chuyện này người khác dám làm, Diệp Trăn Trăn nhất định làm ra được.

      Muốn Diệp Trăn Trăn thành lưu lại hoàng cung, trừ phi tự mình trấn giữ nàng.

      Kỷ Vô Cữu hết chỗ rồi, “Vì sao nàng nhất định muốn ?”

      Diệp Trăn Trăn cũng học được vuốt mông ngựa, thẳng mong muốn đích thân ra chiến trường đánh giặc, mà mềm nhũn buông ra câu, “Ta lo lắng cho ngươi.”

      Những lời này đủ sức lấy lòng Kỷ Vô Cữu, kéo nàng ôm vào trong ngực, thở dài, “Trẫm biết người lừa gạt Trẫm, nhưng những lời ngươi vẫn làm Trẫm cảm thấy rất vui vẻ.”

      “Vậy ta có thể sao?”

      “Nằm mơ .”

      “…”

      Ngày thứ hai lâm triều, Kỷ Vô Cữu gặp được cảnh tượng hùng tráng nhất, kỳ lạ nhất mấy trăm năm qua từ ngày Đại Tề thành lập đến nay.

      Toàn bộ quan viên, bất luận quan văn hay võ tướng, bất kể chức vị cao thấp, miễn bàn niên kỉ là già hay trẻ, mỗi người bọn họ đều cùng làm hành động …

      Khóc!

      Nước mắt của nam nhi vốn dễ rơi, nhiều nam nhân tụ lại chỗ rơi nước mắt như vậy, rất rất rất đáng sợ!

      Đám người này khóc đủ kiểu, đủ loại, thiên hình vạn trạng. Có người nước mắt cứ thế trào dâng, hề bị ngăn trở, chủy chân đám ngực liên tục, có kẻ uyển chuyển hàm súc, thút tha thút thít, còn có cả hề câu nệ tiểu tiết, khóc đến nước mũi sụt sùi, … Toàn triều đình giống hệt nồi nước sôi chỉ trực trào ra, cả đám giống như mất trí.

      Kỷ Vô Cữu nghe bọn họ khóc đến mức đầu đau, dạ dày cũng đau, ngay cả tim gan phèo phổi cũng đau theo. Trước cục diện này thể nổi giận nổi, ngay cả vài lời ra đều bị tiếng khóc che lấp hết. Nhịn, nhịn nữa, đến cuối cùng, cũng mất hết kiên nhẫn, cao giọng quát, “Tất cả ngừng khóc , Trẫm ! nữa!”

      Diệp Tu Danh đứng ở phía trước vừa nghe được những lời này của Kỷ Vô Cữu, lập tức xoay người, hướng về phía đám người gào khóc bên dưới, giơ hai tay lên làm dấu hiệu ngừng lại, “Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, Hoàng thượng nữa.”

      Vì thế đại gia đồng thời dừng lại tiếng khóc.

      Kỷ Vô Cữu vô lực ngồi long ỷ, mặt thay đổi nhìn đám nghiệt phía dưới, trong lòng lấy lí do “Như vậy Trăn Trăn cũng , thế cũng tốt.” để an ủi chính mình, sắc mặt lúc này mới thoáng hòa hoãn chút.

      “Bãi triều .” Kỷ Vô Cữu muốn tiếp tục nhìn đám gia hỏa đáng ghét này nữa.

      Nhưng mà đám người này lại chậm chạp chịu rời , mà mở to mắt nhìn chằm chằm Kỷ Vô Cữu.

      Kỷ Vô Cữu đành phải tại chỗ hạ thánh chỉ, phong Tổng binh Ninh Hạ Diệp Lôi Đình làm Tổng binh Liêu Đông, đề bạt chức Liêu Đông Đô Chỉ Huy Sứ, cùng với chức Liêu kinh lược sử, nắm toàn bộ lần này đối Nữ Chân tác chiến quân đại quyền, lập tức nhậm chức đến Liêu Đông, ba ngày sau tam đại doanh phân thành ba đường xuất phát, hai vạn Tuyên Phủ, vạn Đại Đồng, mười vạn Liêu Đông, còn lại bốn vạn quân lưu lại thủ kinh thành. Mặt khác, quân dự bị ở các nơi làm tốt công tác chuẩn bị, tùy thời chờ đợi điều động.

      Cuối cùng, các đại thần cũng nhàng thở ra.

      ***​

      Trước khi tam đại doanh xuất phát ngày, nữ quyến Diệp gia lại tiến cung thỉnh an Diệp Trăn Trăn, lần này theo có cữu mẫu của Diệp Trăn Trăn, cũng chính là mẫu thân của Lục Ly.

      Sắc mặt cữu mẫu tốt, Diệp Trăn Trăn vừa mới ân cần hỏi thăm bà câu, bà đột nhiên quỳ rạp xuống, nước mắt rơi ngừng.

      Diệp Trăn Trăn hoảng sợ, vội vàng đích thân nâng bà dậy, “Cữu mẫu đây là có ý gì, có chuyện gì từ từ .”

      “Hoàng hậu nương nương, ngài có thể cầu xin Hoàng thượng hay , thỉnh ngài ấy nể mặt mấy đời trung liệt của Lục gia, đừng đưa Lục Ly ra chiến trường, Lục gia ba đời độc đinh, thần thiếp chỉ có duy nhất nhi tử này. tại phụ thân ở Tây Bắc, nếu Ly Nhi có gì nguy hiểm …”

      Bà chưa kịp hết, Diệp Trăn Trăn cũng minh bạch suy nghĩ của bà. Từ kiện thích khách lần trước, dù chưa bị điều tra đến cùng, nhưng Lục Ly rốt cuộc vẫn phải gánh vác tội danh thất trách, nên bị Kỷ Vô Cữu tống cổ Ngũ thành giữ chức Binh mã tư*. Chiến lần này, được thay đổi làm Thiên tổng** Thần Cơ Doanh, ngày mai theo đại quân cùng xuất phát Liêu Đông.

      *chức quan coi sóc, quản lý lính dự bị

      **cũng là tên 1 chức quan


      Liêu Đông chưa chắc là ý muốn của Lục Ly, nhưng là con trai độc nhất trong nhà, phụ thân thân ở chiến trường, mẫu thân thiên tân vạn khổ muốn đem lưu lại kinh thành, điều này có thể hiểu được. Diệp Trăn Trăn có chút minh bạch, nhưng cũng có chút nghi hoặc, “Nếu cữu mẫu muốn biểu ca đánh giặc, có thể để biểu ca thỉnh cầu với thượng cấp là được, trong quân doanh, cữu cữu cũng có uy danh, biểu ca lại là độc đinh, điều thỉnh cầu này cũng phải quá phận.” Cần gì phải tìm đủ mọi cách cầu xin Kỷ Vô Cữu?

      Cữu mẫu nghe nàng vậy, khóc càng thêm thảm thiết, “Hoàng hậu nương nương biết, lần này Ly Nhi là Hoàng thượng bổ nhiệm bắt buộc theo!”

      “…” Kỷ Vô Cữu có ý gì?

      Diệp Trăn Trăn trấn an cữu mẫu, cũng hứa hẹn nhất định chuyện này với Hoàng thượng, đưa nữ quyến Diệp gia và cữu mẫu rời , nàng liền tới Dưỡng Tâm điện.

      “Trăn Trăn, nàng đến rồi à? Ngồi xuống đây .” Tâm tình Kỷ Vô Cữu tệ.

      Diệp Trăn Trăn đứng trong Dưỡng Tâm điện, dựa vào cạnh cửa, hỏi, “Hoàng thượng, chính ngài hạ chỉ để Lục Ly Thần Cơ Doanh?”

      Kỷ Vô Cữu nghe được hai chữ Lục Ly, khóe miệng vừa nhếch lên lại hạ xuống, buông cây bút son trong tay, nhìn Diệp Trăn Trăn, “Lần này, nàng tới tìm Trẫm là vì ?”

      “Tại sao phải làm vậy?”

      “Nàng ? Lục Ly thân là tội thần, dịp này vừa đúng lúc là cơ hội ngàn năm có cho lập công chuộc tội, là thân thích của nàng, có chuyện tốt như vậy, Trẫm tự nhiên muốn để dành cho .” Kỷ Vô Cữu đáp. cũng suy nghĩ ràng, dù sao cũng chỉ cần đuổi Lục Ly ra khỏi hoàng cung, Diệp Trăn Trăn nhìn thấy Lục Ly nữa, từ từ cũng thu hồi lại tình cảm của nàng. Nếu như thế, cũng cần quá ngoan tuyệt*. Lần này đem Lục Ly ném vào quân doanh, có Diệp Lôi Đình chỉ dẫn, cam đoan chỉ có lợi mà có hại, võ công của tiểu tử kia so với cao hơn, có khả năng chịu thua thiệt chiến trường. Đánh giặc xong, lại cho thăng quan tiến chức, thuận tay giúp kiếm mối hôn , còn gì tốt hơn.

      *ngoan tuyệt: ngoan độc và tuyệt tình

      “Nhưng là con trai độc nhất của Lục Tướng quân, hai cha con cùng ra chiến trường tốt đâu.” Diệp Trăn Trăn cau mày.

      Vừa thấy Diệp Trăn Trăn lo lắng cho Lục Ly, trong lòng Kỷ Vô Cữu lại dâng lên trận tức giận, trầm giọng, “Văn tử gián, vũ tử chiến*. Thân là thế gia võ tướng, tận trung vì nước là bổn phận của bọn , có gì tốt?”

      *Văn tử gián, vũ tử chiến: quan văn chết vì can gián, võ tướng chết chiến trường.

      “Mặc dù đạo lý là thế, nhưng lời này của Hoàng thượng cũng quá vô nhân tính.”

      “Hoàng hậu, đừng chọc giận Trẫm, nàng về trước .”

      Diệp Trăn Trăn khom gối, quỳ mặt đất, nàng ngẩng đầu thẳng tắp nhìn , “Thỉnh Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh ban.”

      Kỷ Vô Cữu nắm chặt tay, bình tĩnh đưa mắt nhìn người quỳ mặt đất. Vợ chồng bọn họ từ trước đến nay ăn cùng bàn, ngồi ngang hàng, Diệp Trăn Trăn chưa bao giờ cần quỳ trước mặt . Đây là lần đầu tiên nàng quỳ xuống với , là vì Lục Ly.

      Lục Ly, Lục Ly, lại là Lục Ly!

      “Thỉnh Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh ban.” Diệp Trăn Trăn lại lần nữa lập lại.

      Oành! Kỷ Vô Cữu nện nắm đấm xuống bàn. Ánh mắt vì tức giận mà nhiễm vẻ điên cuồng, gân xanh nơi thái dương. vốn là người hỉ nộ , nhưng khi đối mặt với Diệp Trăn Trăn lại thể khống chế tâm tình.

      “Thỉnh Hoàng thượng …”

      “Ra ngoài!” Kỷ Vô Cữu lên tiếng đánh gãy lời nàng.

      Diệp Trăn Trăn vẫn quỳ mặt đất, bất động.

      “Ra ngoài, Trẫm muốn nhìn thấy nàng.”

      “Hoàng thượng …”

      “Tuân chỉ.” Diệp Trăn Trăn đứng lên, cúi đầu lui ra ngoài.

      Mắt thấy hình bóng nàng biến mất ngoài cửa, Kỷ Vô Cữu vô thức ôm ngực, vẻ mặt đơn.
      garubi29498, cá cơm, nhoklovely9247 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :