1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

PHẾ HẬU TƯỚNG QUÂN - NHẤT ĐỘ QUÂN HOA

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Viva Vivu

      Viva Vivu New Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      2
      [​IMG]
      Phế hậu tướng quân
      Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa

      Thể loại: Ngôn tình cổ đại, cung đình, chiến tranh, ngược thân, ngược tâm, SE hoặc HE (tùy vào người cảm nhận)
      Độ dài: 1 tập – 13 chương
      (bản xuất bản)


      Giới thiệu
      Tả Thương Lang nàng, từ giây phút được Mộ Dung Viêm cứu sống từng thề với lòng mình vì chủ nhân mà sinh mà tử. Vì mà quên thân phận nữ nhi, trở thành tướng quân vấy máu sa trường. Vì mà chôn chặt tình trong lòng, trở thành thái tử phi thế thân oán hối. Vì mà quên bản thân mình, trở thành bất cứ ai, bất cứ điều gì cần. Nhưng còn Mộ Dung Viêm, đối với , nàng là gì trong tham vọng giang sơn? Ước vọng của nàng có thể nào trở thành ? Rượu lạnh thân tàn, trái tim hóa đá, sao dám cầu chút tình cảm của bậc đế vương?

      Ngoài Chúc Lương, nào ai được hóa thành hồ điệp? Kết thúc câu chuyện, lời thề… thôi thôi thành lời gió bay…



    2. Viva Vivu

      Viva Vivu New Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      2
      Lời tựa
      “Xưa nay hậu cung can dự chuyện chính , nếu làm Hộ quốc Đại Tướng quân Viêm triều, ngôi vị Hoàng hậu thể cùng kiêm nhiệm lúc. Nàng hãy tới bộ Lễ giao lại phượng ấn .”


      Vương công công còn chưa đọc xong thánh chi. lạnh lùng mở miệng. Quan lại trong triều nhìn nàng với ánh mắt thương hại. Thực ra khi tin tức Lan Phi được đón về cung truyền ra. Mọi người đều biết nàng bị phế ngôi Hoàng hậu, chỉ là… việc phế hậu đến nhanh.

      Tả Thương Lang nửa quỳ mặt đất, lưng nàng vẫn thẳng như thế, khuôn mặt hơi cúi nhìn biểu cảm. Nhưng lời vô cùng dứt khoát: “Tuân chi.” Thái tử phi nàng chỉ là giả. Tất cả mọi người đều biết, người muốn lấy, chi có Khương Bích Lan – Khương Bích Lan đẹp khuynh thành khuynh quốc.

      Cho nên, dù đăng cơ nàng nhận phượng ấn, từ đầu chí cuối nàng vẫn được sắc phong chính thức.

      Khuôn mặt vị vua trẻ vẫn lạnh lùng như dao khắc, xoay chiếc nhẫn ngọc bích tay, ánh mắt sắc bén nhìn nàng: “Còn điều gì muốn ?”

      Tả Thương Lang tay trái giữ chiếc cung bạc lạnh giá. lúc sau chầm chậm đáp: “Bẩm Hoàng thượng, có.”

      Rời khỏi đại điện, Tà Thừa tướng Tiết Thành Cảnh có chút lo lắng lùi về sau nửa bước, bên cạnh nàng, suy xét hồi lâu mới : “Tả Hoàng… Tà Tướng quân, thực ra với tài năng của mình, nàng nên ở trong hậu cung, việc này nàng đừng để tâm, giang sơn Viêm triều cần nàng hơn là hậu cung này.”

      Tả Thương Lang quay đầu, khẽ mim cười: “Cảm ơn Tiết đại nhân quan tâm, Thương Lang hiểu.” Nàng quay đầu, ánh mắt liếc qua cung điện ngói xanh gạch đỏ, cười chua xót, Tiết đại nhân, Thương Lang còn chưa nhập cung, sao có thể là bị phế đây?

      ban cho nàng phủ Tướng quân, xa hoa, rộng lớn. ở nơi gần hoàng cung nhất. Cho nên. nàng phải là Thái tử phi Viêm triều, cũng thể trở thành Quốc mẫu nơi đây. Chỉ là, nàng nắm bản đồ quân của cả hoàng cung, giữ trong tay phù lệnh mấy trăm vạn binh lính, mặc áo giáp ra vào sờ quân cơ Viêm triều.

      Nàng cũng quan lâm lắm. ngôi vị Thái tử phi vốn dĩ là trò cười.

      Mộ Dung Viêm ban đầu phải Thái tử của Viêm quốc. Tất cả mọi người đều biết, khi đó tiên hoàng lập con cả là Mộ Dung Nhược làm Thái tử, vua muốn duy trì cơ nghiệp Đại Viêm, mời Bạch Đế làm thầy, cùng dạy cả hai vị Hoàng tử võ nghệ, tri thức.

      Bạch Đế nghe theo ý chi của tiên hoàng, dạy Thái tử đạo trị nước, dạy Nhị Hoàng tử cách bảo vệ quốc gia.

      trắng ra là dạy Thái tử văn, dạy Nhị Hoàng tử võ. Ai ngờ, cả hai Hoàng tử thiên tư thông tuệ, văn thao võ lược, vốn dĩ tình cảm huynh đệ thuận hòa. Hơn nữa Mộ Dung Viêm tính tình cao ngạo, cao ngạo đến mức thèm đề ý tới vương vị.

      Mọi chuyện vốn được định sẵn, nhưng nào ngờ Hữu Thừa tướng vì muốn củng cố địa vị nên phá hỏng chuyện tốt, gả con của mình cho Thái tử Mộ Dung Nhược. Mà hai huynh đệ Mộ Dung Nhược từ cùng Khương Bích Lan lớn lên, Khương Bích Lan và Mộ Dung Viêm sớm có tình cảm. Mộ Dung Viêm sao có thể bỏ qua dễ dàng được?

      Cả hai đều chịu buông tay, con chỉ có , Khương Bích Lan cũng dám trái ý cha, ngầm thừa nhận chuyện hôn với Thái tử. gây ra chuyện tài năng hộ quốc dụng binh làm phản.

      Mới đầu, các đại thần bên ủng hộ Thái tử, bên trọng tín ủng hộ Mộ Dung Viêm, vì vậy triều đình chia làm hai phe. Khi ấy hầu hết đều lo sợ Mộ Dung Viêm là bạo quân, chẳng ngờ viên mãnh tướng bên liên tiếp đánh bại Thái tử bốn lần, trong vòng ba tháng công thành, chiếm được vô số địa giới của Thái tử, nên rất nhiều người bị dao động.

      Dần dần, quân binh đối nghịch với nàng chủ động đầu hàng, nàng giết, mà còn phục chức, cho họ gia nhập quân doanh của minh. Trong thời gian ngắn, nhân khí tăng vọt. Thấy nửa đám quan viên già vẫn còn chút đắn đo. Mộ Dung Viêm lập nàng làm phi, hoàn toàn thay đồi cái nhìn của họ. Ba năm nhiễu loạn kết thúc từ đó. Viêm triều lần nữa được thống nhất, chỉ có điều tân vương là Mộ Dung Viêm chứ còn là Mộ Dung Nhược. Và vị Thái tử phi trong truyền thuyết cũng trở thành Viêm triều Hoàng hậu, như thấy, nàng trở về làm Tướng quân, thầm bảo vệ Viêm triều.

    3. Viva Vivu

      Viva Vivu New Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      2
      ★ Chương 1: Lấy gì cầu xin ta ★


      Tả Thương Lan vốn có tên, gặp gỡ việc tình cờ. Lúc ấy Nhị Hoàng tử câu ngựa ở Nam sơn Trấn Nam Thành. Gió lớn, vị Hoàng tử mười bốn tuổi bướng bỉnh đòi tự mình ra tay, kết quả bị ngựa kéo đến nơi núi thẳm, lúc mọi người đuổi tới nhìn thấy nàng. Khi đó, nàng bốn, năm tuổi, nhưng biết , ánh mắt từ trong bụi cỏ chiếu ra sắc bén như sói.


      Thế là có vài người ra tay bắt nàng lại xem là loại quái thú gì. Nhưng khi gió thổi cỏ lay, mọi người đều kinh sợ, đàn sói, có con sói xám to!

      Nàng rít lên những tiếng thét sắc nhọn, đôi con ngươi đen láy hiếu kỳ đánh giá . Cuối cùng Nhị Hoàng tử cũng nhận ra, đó là con người, là đứa bé.

      “Tóm lấy nó!” Có lẽ, tất cả mọi người ở đây thể ngờ, chính là ba từ này. gắn số phận của họ vào nhau, mãi mãi thoát ra được.

      đám thị vệ rất nhanh bắt được nàng. Cho dù bầy sói hung tàn, nhưng vẫn thể so với những con người thân thủ bất phàm này. Nhị Hoàng tử sau khi đem nàng về tắm rửa sạch phát ra nàng là .

      quẳng nàng cho Ảnh y vệ của mình: “Đem tới nuôi cùng lũ trẻ kia, nếu sống sót giữ lại.” vô cùng lạnh lùng, như chưa từng nghĩ qua… mình cũng là đứa trẻ.

      Ba trăm đứa bé, ngày ngày sống bên nhau, khó tránh khỏi trở nên quen thuộc. Tiếc rằng, thời gian ngắn ngủi, nào ai biết ngày mai, ai mất ai còn?

      Tả Thương Lan quen Dương Liên Đình trong hoàn cảnh này. đến muộn hơn hai năm so với những đứa trẻ khác. Nghe do Mộ Dung Viêm nhìn ra tư chất đặc biệt nên mới đưa đến đây.

      Lúc bấy giờ, đám trè ngày đêm tranh giành sống, rảnh rỗi để quan tâm đến chuyện khác. Nếu có Tả Thương Lan, có lẽ Dương Liên Đình sớm bị dập vùi trong những ngày đó.

      Dương Liên Đình lúc mới tới là con nhím , tính cách lạnh lung, gặp ai cũng câm như hến, lại thêm vẻ đẹp bẩm sinh, khiến cho mấy tên quan cai cả ngày thèm khát.

      Tả Thương Lan cũng thích chuyện, mặc dù khi ấy nàng hiểu được tiếng người, nhưng ngôn từ sử dụng chưa lưu loát. Do vậy, hễ chuyện, nàng phát rất ngắn, chỉ được hai chữ, nên càng tăng thêm vẻ lạnh lùng.

      Hai người thường hành động cùng nhau, cho đến lần luyện tập gặp Lãnh Phi Nhan, vốn dĩ cả hai liên thủ có thể thắng nàng ta, nhưng tốc độ của nàng quá nhanh, còn mới chỉ luyện tập thuật pháp, ba người đánh trong rừng Tùng Tần khoảng hai giờ, Lãnh Phi Nhan bại trận rút lui, Tả Thương Lan bị thương , Dương Liên Đình sử dụng pháp thuật quá độ, bị phản phệ suýt chết.

      Tả Thương Lan chăm sóc Dương Liên Đình sốt cao hai ngày, bất đắc dĩ phải nhờ vả quan cai. Mấy tên đại hán cười hèn hạ: “Cứu cũng được, nhưng phải có điều kiện.” Kẻ thừa nước đục thả câu, ngoắc ngoắc ngón tay: “Đợi tỉnh lại, cùng chúng ta vui vẻ đêm, được chứ?”

      Tả Thương Lan biết nếu đáp ứng, Dương Liên Đình giống như hoạn quan. Liệu ai dám bồi dưỡng kẻ như vậy trở thành cánh tay đắc lực của chủ nhân? Nhưng nếu đồng ý, chắc chắn chết.

      “Kỳ thực, nếu các vị sư phụ đây muốn vui vẻ, phải chỉ mỗi cậu ta là có thể.” Nàng ngày thường bản tính hoang dã, cười thêm cái, quyến rũ ngây người: “Thương Lan tự tin mình hề thua kém.”

      Mấy gã đó nhìn nhau cười, ôm nàng vào phòng trong với chiếc giường thô sơ, ở ngoài chi nghe thấy hồi phóng đãng. Lúc Mộ Dung Viêm tới, thấy áo của nàng bị lột sạch, mấy gã hán tử dâm tục vây quanh.

      Ánh mắt nàng quay lại nhìn theo bọn chúng, đôi mắt đen láy vẫn trong veo như lần đầu gặp nhau.

      Tâm trạng vui, ra ngoài lại nhìn thấy cảnh này. Khi đôi mắt nàng còn chăm chú nhìn, chỉ dùng kiếm, máu tươi lấp lánh bắn tung tóe lên làn da bánh mật của nàng.

      Nàng nhanh chóng lật người né mũi kiếm, nửa quỳ người từ từ nhìn . Lúc và nàng mặt đối mặt, hết sức ngạc nhiên khi nàng có thể né được kiếm kia, trong chốc lát dùng lực lấy tấm áo dưới đất phủ lên người nàng.

      Nàng im lặng mặc áo, sau đó giọng: “Chủ thượng xin người… mau mau cứu Dương Liên Đình.”

      Mỗi chữ của nàng ra đều rất chậm. Mộ Dung Viêm nâng cằm nàng lên, đôi mắt nheo lại đến gần nàng hơn: “Ngươi dựa vào cái gì muốn ta cứu ?”

      “Xin người!”

      “Lấy gì cầu xin ta?”

      “Tất cả, tất cả mọi thứ của thuộc hạ.”

      ***

      Lúc xuất sư. Mộ Dung Viêm tặng Hàm Quang kiếm, Thiên Tru trâm, Phong hỏa Liên hoàn tiễn làm binh khí cho ba người: Tả Thương Lan, Lãnh Phi Nhan và Dương Liên Đình.

      Từ đó, Lãnh Phi Nhan lại giang hồ, Dương Liên Đình trà trộn vào tông giáo chỉ có Tả Thương Lan ở lại bên cạnh , từng bước từng bước gây dựng giang sơn Viêm triều.

      Khi ấy nàng còn , cầm binh đánh trận là việc thực tế, rất khó để người khác nể phục. Huống hồ, quân lính dưới tay Mộ Dung Viêm tinh nhuệ nhưng ít, thù trong chưa xong, giặc ngoài tới, tình cảnh đó thể mạo hiểm.

      Do đó, Mộ Dung Viêm thân chinh ra trận, nàng làm phó tướng. Trước mỗi trận chiến, đen xám bạc, hai thân ảnh đó hợp thành sắc màu thần thoại.

      Dù có khởi binh vì bất cứ lý do gì, cũng khó tránh khỏi đám loạn thần tặc tử dị nghị. Khương Bích Lan gả cho Mộ Dung Nhược trong hoàn cảnh bọn huynh đệ tương tàn, ngày sắc phong Thái tử phi, gần như điên dại.

      Khi ấy, đóng quân ở ngoài thành Thù Châu, toàn bộ quân sĩ đều cảm nhận được tức giận của . mình mượn rượu giải sầu trong trướng, cho đến khi binh sĩ phụ trách dám bước vào nữa. Tả Thương Lang mới đem trà hoa cúc đổ vào bình rượu mang vào.

      ngẩng mặt, ánh mắt mơ hồ, tay kéo nàng ngồi lên đùi mình. Tả Thương Lang vô tình dựa vào trước ngực , nàng cảm nhận rệt nhiệt độ và mùi rượu người nồng nặc xông vào cánh mũi. Giọng rất trầm, trầm đến mức khiến người ta muốn đổi tất cả để thấy cái nhướng mày của : “Nàng thích ta đúng ?”

      Tả Thương Lang lần đầu tiên biết đỏ mặt, nàng hơi căng thẳng, muốn thoát khỏi vòng tay , mới phát lòng bàn tay mình đầy mồ hôi: “Chủ thượng uống say rồi.” tiếp tục phả hơi nóng bên tai nàng, cười : “Tại sao dám thừa nhận?”

      Thanh lọt vào tai khiến người ta run sợ. Tả Thương Lang hiểu ý . nhưng cũng vùng vẫy nữa, nhàng tựa vào lòng .

      Mộ Dung Viêm vốn dĩ định rảnh rỗi trêu đùa nàng, nhưng mặt hoa da phấn dưới ánh đèn, vẻ thẹn thùng đó lại khiến huyết quản sôi sục. Trong nháy mắt, người trước mặt và người trong lòng như hòa làm , phân biệt được ai với ai. Cởi xiêm y nàng, đặt nàng đổi diện với mình, cẩn thận làm khúc dạo đầu. Dù cho kìm nén nhẫn nại của bản thân, cũng ngăn được những tiếng rên rỉ bị áp chế bởi chính nàng.

      thở gấp đặt nàng lên chiếc giường bọc da hổ thô ráp trong trướng, ngừng tiến sâu vào cơ thể nàng.

      Nàng kêu rên, mười ngón tay bám chặt vào tấm da hổ trơn bóng dưới thân. dường như chút quan tâm, cứ thế tiếp tục va chạm, phát ra tiếng rên trầm đục.

      Nàng cắn chặt môi, rất đau, nhưng đây là quân doanh.

      Mồ hôi của Mộ Dung Viêm thấm đẫm người nàng, thanh khàn thấp: “Lan Nhi… Lan Nhi..Nghe thấy tiếng rên đầy đau đớn của người dưới thân, cúi người hôn lên mặt nàng, thào: “Tại sao? Nàng nàng ta, ta cớ sao lại gả cho huynh ấy?”

      Trong lúc phẫn nộ, xuống tay chút lưu tình. Nàng chịu nổi nữa, bấu chặt vào vai , hy vọng làm giảm lực đạo: “Chủ thượng… đừng như vậy… đau… á…”

      Tối hôm đó, biết dây dưa bao lâu, khi tỉnh dậy, nàng còn trong trướng, người chỉ lưu lại vết máu đỏ màu hoa mai. Hỏi binh lính, Tả Phó tướng rời từ lúc nửa đêm.

      Tả Thương Lang ngại muốn đến chỗ quân y lấy thuốc, chỉ dùng nước sạch lau rửa toàn thân, khuôn mặt còn ửng đỏ, mình ngồi ngây ra trong trướng tới tận sáng, tài nào ngủ được.

      ***

      Ngày thứ hai tiến quân vào Thủ Châu, nàng cố gắng lấy lại tinh thần. Mộ Dung Viêm phân tích bày bố chiến , chăm chú chớp mắt, nàng cũng chỉ im lặng, thầm tiếp nhận nhiệm vụ do thám.

      Do Phong hỏa Liên hoàn tiễn thích hợp công kích từ xa, nàng cần trực tiếp xông pha nơi trận mạc. Nhưng phàm là tướng lĩnh từng đấu qua với nàng đều biết, nếu phải xông lên phía trước, đừng xuất trước mặt nàng.

      Mộ Dung Viêm hài lòng nhất là tốc độ của nàng. Có lẽ do lớn lên cùng bầy sói. nên linh hoạt của nàng vượt qua người thường rất nhiều. Khi đó nàng vẫn chưa biết dùng tiễn lực đả thương người, lưng vẫn đeo mười mũi tên bạc, tay giương trường cung, khí khái hùng dũng bức nhân.

      Có lúc, mình lưng ngựa nhìn nàng bèn nổi lên dục vọng. Có lẽ là do trống trải quá lâu, đột nhiên nhớ Khương Bích Lan vồ cùng, mặc dù xa cách, bóng hình xinh đẹp của nàng vẫn lưu luyến trong lòng .

      Lan Nhi, có chăng nàng cũng nhớ đến ta?

      Rất nhanh thôi, đừng sợ, nếu nàng muốn làm Hoàng hậu, Hoàng đế chỉ có thể là ta. Mộ Dung Viêm quyết để nàng ở trong tay kẻ khác, cho dù phải trả giá như thế nào.

      ***

      Mộ Dung Viêm phải Liễu Hạ Huệ.Nam nhân thời đó lẽ nào còn có khái niệm trinh tiết hay sao? Chỉ là từ khi rời xa Khương Bích Lan, muốn chạm vào bất kì người phụ nữ nào khác. Cũng phải vì muốn thủ thân như ngọc, chẳng qua là muốn mà thôi.

      làm chuyện đó với nàng cũng là do rượu, nhầm tưởng nàng là Bích Lan của . Nếu xét về tư sắc và linh khí, Tả Thương Lang bao giờ có thể sánh kịp Khương Bích Lan, nàng là tiên nữ, tiên nữ nhuốm chút bụi trần.

      Nhưng có lần thứ nhất, khó tránh khỏi lần thứ hai, thứ ba. Đường hành quân ăn gió nằm sương, dù cho là vương hầu quý tộc cũng phải chịu gian khổ, thế là tự cho mình lý do để phóng túng ở nơi buồn tẻ này. Nhưng người và đồ chơi, vẫn phân biệt được ràng. Dù người trước mắt có cung phụng đủ đường, cũng làm sao bì được với người trong lòng?

      chỉ có thế thừa nhận nàng là thuộc hạ tài giỏi của . vốn muốn đưa nàng lên giường, nữ nhân này đánh giặc nơi biên cương tốt hơn nhiều so với làm chuyện chăn gối. Nhưng việc vậy, cũng chỉ biết an ủi bản thân, chinh phục nữ nhân còn dễ hơn nhiều so với vỗ về thuộc hạ.

      Hai người dẫn quân chinh chiến ba năm, chưa từng bại trận. Có lẽ lúc đó giữa cả hai mối quan hệ mật thiết. Khi ấy Tả Thương Lang còn , hào khí bừng bừng, ý chí sục sôi, nàng theo hỏi nhiều câu tưởng chừng rất ngốc nghếch. Khi vui nhiệt tình giải đáp, khi có tâm trạng làm như chưa từng nghe thấy.

      Tả Thương Lang vốn biết đề phòng ai, tất nhiên là có gì nấy, trước mặt đều thể ra hết. Còn Mộ Dung Viêm, từ sống trong gia đình đế vương, ngày ngày được lũ người tung hò ca tụng, sớm biết cách để cho người khác nắm bắt. Hơn nữa do cách biệt tuổi tác, chắc chắn tâm cơ hơn nàng nhiều.

      Bởi vậy, Tả Thương Lang càng nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ. Dường như bất cứ vấn đề nào nàng gặp phải, người này đều có thế giải quyết chóng vánh như trong lòng bàn tay.

      Nhưng ngày mà Mộ Dung Nhược bị bắt quy thuận, thậm chí hỏi nàng như đứa trẻ: “Hôm nay ta mặc bộ này đẹp ?” Lúc bấy giờ, Tả Thương Lang mới biết, ra trong người cũng có phần trẻ con.

      ***

      Ngày hôm ấy, Tả Thương Lang xử lý hoàng cung, trừng phạt tội thần theo ý Mộ Dung Viêm. Nhưng với thân phận đế vương lại thấy bóng dáng đâu.

      Tả Thương Lang hỏi tướng sĩ xung quanh, tất cả đều lắc đầu biết.

      Nàng tìm thấy Mộ Dung Viêm, nhưng lại lần đầu tiên gặp Khương Bích Lan. Nàng ta nhấc vạt áo dài đứng đỉnh Liên Lý sau hoàng cung.

      có bất cứ dự báo nào, nàng cũng nhận ra nàng ta, bận bộ cung trang phức tạp, váy dài như màu hồng thủy, bước chân như bay, hư ảo tựa mộng.

      “Khương nương?” Nàng phân vân, tìm được cách xưng hô thích hợp. Khương Bích Lan đứng bên sườn núi chậm rãi quay đầu, trong thoáng chốc, dáng vẻ tao nhã tựa phụng hoàng hóa thân, khiến người ta dám nhìn thẳng. Vậy nên nàng hơi cúi đầu: “Chủ thượng khắp nơi tìm .”

      Con ngươi đen láy trong tựa trời xanh kia lẳng lặng đánh giá nàng. Bất ngờ Khương Bích Lan cười thành tiếng: “Bích Lan nào có tài đức gì, mà lại có thể hại nước hại dân như Bao Tự, Đắc Kỷ.”

      Tiếng cười vừa dứt, gót hồng nhàng, nàng ta thả người, rơi xuống vách núi sâu. Tả Thương Lang bị bất ngờ tới lúc hoàn hồn lập tức vận khí nhún người, ôm lấy Khương Bích Lan vào trong lòng bảo vệ.

      Cây cỏ rậm rạp, ánh mặt trời khó lọt vào, nơi này biết bao lâu có người lui tới. Dưới sườn núi có khe nứt, tiếng khè khè trong đó khiến người ta rợn tóc gáy. Khương Bích Lan hoảng sợ hét lên, rất nhanh dụ tới cả đàn rắn. Tả Thương Lang toàn thân ớn lạnh, đám sinh vật trơn nhẵn lười phun khè khè này trườn lại dưới ánh sáng yếu ớt, đủ loại hoa văn. Ánh mắt giống nhau, khe nứt có chỗ để chân, hai người bị kẹt trong đó, nàng giữ lấy Khương Bích Lan cho nàng ta động đậy, đồng thời cũng cố gắng kiềm chế để mình run rẩy. Trong bóng tối có thứ gì đó trơn bóng bò quanh chân. Cảm giác nó tiếp tục leo lên người mình. Tả Thương Lang lấy mũi tên cắm xuyên qua vách đất mềm trong khe nứt. Cẩn thận đỡ Khương Bích Lan lên cho nàng ta bám vào tên. Nàng dám, dám gọi, cũng dám run. Nàng để lại phong hỏa tiễn sườn núi, hy vọng có người nhìn thấy.

      Tiếng khè khè ngày càng nhiều, trong lúc nàng nghĩ rằng mình vùi thây trong bụng rắn, có ai tìm đến, bên chợt truyền đến những tiếng mơ hồ: “Hoàng thượng, cây cỏ ở đây có dấu vết tán loạn, chắc là chỗ này rồi.”

      “A Tả?” Giọng Mộ Dung Viêm rất trầm, còn Tả Thương Lang dường như khóc lên: “Chủ thượng…”.Nàng cẩn thận từng chữ, như sợ rằng mỗi từ mình phát ra dẫn dụ cả bầy rắn tấn công: “Khương nương cũng ở đây, dưới này có rắn, rất nhiều, cẩn thận.”

      “Lan Nhi?” Nghe thấy cái tên này, làm sao giữ được bình tĩnh, phi thân cái. Tả Thương Lang chỉ cảm thấy cả người bẫng, Khương Bích Lan thấy nữa. Bên nghe thấy tiếng Mộ Dung Viêm hoàn toàn khác trước, dường như tràn ngập ý tương tư: “Nàng… có khỏe ?”

      Khương Bích Lan trả lời rất , đến mức mang theo vài tiếng thở dài khe khẽ: “Chàng hà tất phải cứu ta?”

      Tả Thương Lang siết chặt mũi tên bạc, cả tay đầy mồ hôi lạnh, mấy con rắn bóng nhẫy bò qua, nàng cắn chặt môi, cuối cùng kiềm chế được khẽ kêu lên: “Chủ thượng?”

      Nhưng có tiếng đáp trả, bên im lặng như tờ.

      khắc u ám kia. Tả Thương Lang cảm thấy dài như cả đời người.

    4. Viva Vivu

      Viva Vivu New Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      2
      ★ Chương 2: Thần, còn gì để


      Binh lính từ sau chạy tới kéo nàng lên, khi ấy chân của nàng in bốn, năm vết rắn cắn, khuôn mặt trắng bệch nhận lấy Phong hỏa Liên hoàn tiễn từ tay binh sĩ. bàn tay run lẩy bẩy.


      Họ bắt được con rắn từ người nàng, rắn trắng vằn đen. Có người thấy thần sắc của nàng khác lạ, dè dặt hỏi: “Tướng quân sao chứ?”

      Nàng cố nén cơn buồn nôn trong dạ dày, môi còn chút máu, hít hơi trả lời ràng: “Có rượu ?”

      Có người đưa cho nàng túi da đựng rượu, nàng hớp ngụm lớn, giống như né tránh thứ gì đó bay nhanh tới phía sườn núi. Khi về cung, phó tướng Vương Nam điểm danh quân số, thấy nàng cả người đầy đất, còn bốc mùi hôi thối, tất cả ai dám tin.

      Vương Nam thuận tay chỉ thị nữ nhanh nhẹn: “Mau giúp Tướng quân tắm rửa thay quần áo.”

      Thị nữ đó vui vẻ ra mặt, bởi nàng ta biết mình vừa thoát chết

      Tối, nàng sốt cao, mơ màng nhảm vài câu, thị nữ kia lanh lợi, dám sơ ý, rất nhanh chạy ra ngoài, nhưng biết phải bẩm báo với ai. May sao lúc ấy Vương Nam vốn ngủ muộn, thấy nàng ta hớt ha hớt hải, bèn giữ lại hỏi, dù sao cũng là Thái tử phi Viêm triều, cũng thấy hơi khó xử.

      Hoàng thượng lúc này ở Ngọc Lan cung của Khương Hậu. Thái giám canh cửa chạy vào bẩm báo, còn chưa hết lời bị Mộ Dung Viêm ném gối đuổi ra.

      Thị nữ rất nghiêm trọng, Vương Namthẩm tra khắp đại lao, xem có ai là người của Thái y viện , hỏi cả canh giờ mới tìm được người. tức tốc đến Phồn Hoa uyển nơi Tả Thương Lang tạm nghỉ. Lão Thái y bắt mạch, kêu lên vài tiếng “ nguy hiểm”, run rẩy kê đơn, sai cung nữ giúp nàng hạ nhiệt, đợi đến khi sắc xong thuốc cũng nửa đêm.

      Người ít, còn nàng giãy giụa chịu uống thuốc, Vương Nam cũng đành bất chấp tị hiềm, với thị nữ: “Ồm chặt nàng, ta đút thuốc.”

      Ép buộc hồi, cũng sang canh tư.

      Vương Nam dặn dò thị nữ, Thái y tạm nghỉ ngoài điện, lúc ra đến cửa còn nghe thấy tiếng nàng mê sảng, nội dung mơ hồ, nghe .

      ***

      Mộ Dung Viêm đưa Khương Bích Lan về triều, có nhiều lời đồn thổi nổi lên. Nhiều người biết tình cảm của đối với Khương Bích Lan, cũng biết phế Hoàng hậu cũ.

      Mọi cặp mắt đều nhìn vào, nhưng ai đoán được rốt cuộc câu chuyện ra sao.

      Tả Thương Lang quỳ ngay ngắn trước triều, phía trước mặt là bản tấu chương bị quăng xuống đất, ở viết ràng việc Vương Nam Tướng quân đêm khuya vào Phồn Hoa uyển nơi Thái tử phi ở, đến tận sáng sớm hôm sau mới rời .

      Mộ Dung Viêm giọng lạnh như băng: “Tả Thương Lang, nàng thân là Hoàng hậu Viêm triều, vậy mà lại gây ra chuyện này, nàng còn gì để ?”

      Triều thần cúi đầu đứng nghiêm túc, VươngNam thể ngờ được có người bẩm tấu chuyện này, quỳ mặt đất thất thanh: “Hoàng thượng, mạt tướng gan to tày trời cũng dám có ý đồ bất chính với nương nương, đêm đó…”

      “Thần thiếp… có gì để biện minh.” Tả Thương Lang nhàng đáp, nhưng mọi người đều nghe rất ràng, nàng từ đầu chí cuối vẫn cúi đầu, từng chữ: “Xin Hoàng thượng trách tội.”

      Mộ Dung Viêm nhìn người khom gối quỳ, cảm thấy có chút hứng thú. vẫy vẫy tay, Vương công công ở bên cạnh giọng the thé tuyên chỉ: “Nay Hoàng hậu Viêm triều Tả thị còn trong sạch, làm hổ thẹn hoàng gia, tội đáng phải chết” Vương công công len lén nhìn sắc mặt Hoàng hậu: “Nhưng niệm tình Tả thị cầm quân chinh chiến, có công trong việc xây dựng cơ nghiệp Đại Viêm, tội chết được miễn. Nay phế ngôi vị Hoàng hậu, phong làm Hộ quốc Tướng quân, khâm thử. Tả Tướng quân, mau tạ ân điển.”

      “Thần… đa tạ long ân.”

      ai gì, toàn bộ quan lại trong triều đều nhìn nàng với ánh mắt thương hại, ngay cả Vương Nam cũng nhìn ra, muốn gán tội cho người, sợ gì có lý do.

      Mộ Dung Viêm vẫn đứng ở cao, hy vọng nhìn ra được chút biểu cảm nào từ khuôn mặt đó, nhưng nàng chỉ cúi đầu, nên đành từ bỏ, dù sao… chuyện này cũng hơi quá đáng.

      Có điều, Tả Thương Lang, ta giao toàn bộ binh quyền Viêm triều vào tay nàng, chắc nàng cũng nên biết hài lòng.

      “Nàng còn gì để ?”

      “Thần… có gì để .”

      “Nếu , vậy mau đem phượng ấn giao cho bộ Lễ. Ngoài ra, Tướng quân phủ của nàng vẫn là Tả tướng phủ.

      “Tuân mệnh.”

      Tả Thương Lang chuyển đến phủ Tướng quân, nơi này là tòa biệt phủ gần Hoàng cung nhất, cũng có thế là xa hoa, rộng lớn. Vương Nam theo nàng thỉnh tội, nàng cũng chỉ cười trừ, nụ cười đau thương mà chua xót

      ***

      Thoáng cái, đến ngày phong tân Hoàng hậu.

      Nghi thức long trọng, Khương Bích Lan vận bộ cung trang cầu kỳ, màu đỏ cao quý, màu đỏ hoa lệ, màu đỏ đoan trang mà uy nghiêm. Quan tư lễ thực nghi thức chút sai sót, còn nàng chịu trách nhiệm đảm bảo an toàn và duy trì trật tự ở ngoài đại điện.

      Nàng đứng mái, đó là nơi có thể quan sát toàn bộ hoàng cung. Có thể trông thấy thích khách, có thể trông thấy binh mã các lộ, cũng có thế trông thấy Hoàng hậu lộng lẫy lễ đài. Vẻ đẹp của nàng ấy, đủ khiến tất cả mọi người phải tự ti.

      Bao gồm cả người đứng chỗ cao này – Tả Thương Lang.

      Vẻ đẹp đó, quả thực khiến người ta ghen tị.

      Nếu Tả Thương Lang có ý muốn Mộ Dung Viêm xót thương nàng, nàng chết từ lúc bấy giờ rồi. Có làn gió thổi qua, thêm vài phần buốt giá, nàng nhìn về phía buổi đại lễ bên dưới, hai người họ tay trong tay. Cho dù nàng cố gắng nghĩ ngợi nữa, nhưng vẫn tránh được cảm giác quạnh hiu. Nơi biển người khó tới, vai phụ, ngắm vai chính đơn.

      Đám đông có vẻ khác thường, Tả Thương Lang lao tới trong chớp mắt, nỏ trâm độc của tên thích khách vừa giương, nàng vặn trật tay , sau đó nhanh chóng điểm huyệt, cuối cùng áp giải rời khỏi, ra bên ngoài mới giao cho Vương Nam, hề gây ra bất cứ hỗn loạn nào.

      Cả đội Ngự lâm quân ai dám mở miệng, tin này truyền ra ngoài họ bị phạt tội làm tròn chức trách, sợ rằng chém đầu vẫn còn nhàng. Nàng cũng gì, lặng lẽ quay lại vị trí cũ, vẫn chăm chú quan sát toàn cục như con sói cần mẫn.

      Người người trong Ngự lâm quân đều mở to mắt, chỉ mong có thể lục soát cả con kiến bò qua.

      Tối, nàng trở về phủ Tướng quân. Cả ngày phải cảnh giác đề phòng, mệt chắc chắn là dối. Trong phủ chỉ có thị nữ lần trước được đưa tới, nàng đặt tên là Tả Vi Vi, khiến cung nữ đó cảm động tới mức chỉ hận thể dập đầu lạy ba cái.

      Ngâm mình trong nước ấm, nàng vuốt cơ thể hơi thô ráp của mình, ngắm nhìn làn da màu bánh mật trong nước, tự nhiên thở dài tiếng.

      Siết chặt tấm chăn mỏng giường, vẫn sao ngủ được, nàng chăm chú ngắm nhìn ngọn nến cháy bập bùng bàn, cảm giác thế giới này quá mức tịch liêu.

      Đột nhiên có tiếng động khe khẽ, Tả Thương Lang lập tức nắm chặt cung bạc bên gối, vừa xoay người đứng dậy bị thân hình đè nặng xuống, sau đó ánh nến bàn cũng phụt tắt.

      Người này toàn thân nồng nặc mùi rượu, vô cùng thô bạo xé tan váy trong của nàng. Chỉ là hơi thở này, nàng nhận ra là của . Nàng phải vui mừng ngạc nhiên, chỉ là thấy có chút mông muội, dường như tin vào mắt mình. Người này… bỏ lại tân Hoàng hậu mới sắc phong, chạy đến đây làm gì?

      để nàng phải nghi hoặc hồi lâu, chẳng hề làm bước dạo đầu, tiến sâu vào cơ thể nàng. Còn nàng, ràng hoàn toàn thích nghi với .

      Mộ Dung Viêm thỏa mãn rên rỉ vài tiếng. Cơ thể này lúc nào cũng vậy, dù chỉ cần dùng tay chạm , nàng có những chuẩn bị thích hợp chào đón .

      Lực ở tay hoàn toàn có chừng mực, lưu lại vài vết mờ làn da bánh mật của nàng. Cảm nhận được phối hợp của người phía dưới, càng điên cuồng hơn, như phát tiết gì đó, cánh tay to rộng của như muốn nghiền nát hàng lông mày của nàng. Nàng rên khẽ, cuối cùng chịu nổi gạt tay ra, lại dùng sức áp chế nàng dưới thân, lực càng mạnh hơn, giọng mơ hồ: “Ta còn tưởng nàng biết đau là gì!”

      Tả Thương Lang biết vì sao tức giận, nỗ lực phối hợp cùng để giảm bớt đau đớn cho mình.

      đứng dậy, ép nàng mở miệng, đem viên thuốc màu đỏ ấn vào, dùng sức bắt nàng nuốt xuống, quay người mặc quần áo chỉnh tề rời .

      Đến, thần biết quỷ hay, , cũng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

      Chỉ có Tả Thương Lang ôm tấm chăn mỏng ngồi trước đầu giường, cơ thể nóng bừng dần nguội lạnh, trống rỗng khôn cùng.

      Nàng thắp lại ngọn nến, nhìn chằm chằm thứ ánh sáng bàn, sau đó nhắm mắt ngủ.

      ***

      Lúc trước Viêm triều hai phe phân tranh, số nước lân bang thừa cơ gây rối, nay đại cục ốn định, đương nhiên phải xử lý chuyện biên cương. Vì thế, Tả Thương Lang ở trong cung thường xuyên, nàng thường ở ngoài biên ải, chỉ có những bức quân hàm từ xa chuyển về kinh mới ngớt những nét chữ rắn rỏi của nàng.

      Tháng thứ hai, truyền đến tin Khương Hoàng hậu mang thai, triều đình dưới vui mừng khôn xiết, Tả Thương Lang ngồi trong doanh trại ngoài biên cương ngắm nhìn tấm thiếp màu đỏ, bên trong có kèm mật chỉ phải công hạ Lạc Liêu. Nàng chỉnh tề ngồi trong trướng lớn, nghĩ về người ở phương xa… lúc này chắc rất hạnh phúc.

      Người có tình… cuối cùng cũng thành thân thuộc.

      Quân hàm qua lại thường xuyên, chữ viết của ngắn gọn mà súc tích, Tả Thương Lang thường nhớ lại lần đầu hỏi nàng đầy mê hoặc: “Có phải nàng thích ta?”

      May thay nàng có nhiều thời gian nhung nhớ, ngoài biên ải bão cát rất lớn, khí hậu ổn định, ốm là chuyện rất xa xỉ đối với nàng. Thế nên, nàng học cách tự bảo vệ mình, học cách tự chăm sóc mình, học cách kiên cường, cũng học được trầm tĩnh. Trước mặt các thuộc hạ của mình nàng luôn là người tính toán kỹ càng. Nhưng trong số các nước lân bang, Liêu Thành là lớn nhất. Tả Thương Lang vốn định dùng kế vây hãm, ngăn thương gia vào thành, vây năm rưỡi bắt đầu ra tay, để có thể giảm số lượng hy sinh đến mức tối thiểu. Giờ nếu muốn dùng Liêu Thành làm quà chúc mừng tiểu Hoàng tử, thời gian thế chậm trễ được nữa.

      Liêu Thành địa thế hiểm yếu, nếu chỉ có quốc vương Phan Lập Hồng đáng sợ, có điều…

      Tả Thương Lang lặng lẽ lật xem cuốn sổ trong tay, đó là tư liệu về tướng Long Bình của Liêu Thành. Người này ham tửu sắc, được lòng quân sĩ, dụng binh như thần. Khi Mộ Dung Viêm và Mộ Dung Nhược tranh đấu, chi dựa vào vỏn vẹn gần mười vạn binh lực trong tay lập ra Liêu Thành, đưa Phan Lập Hồng lên làm vua.

      Người này vô cùng cơ trí, tính toán đường lui cho Liêu Thành khi Mộ Dung Viêm đánh bại Mộ Dung Nhược. nay lương thảo trong thành đầy đủ, dùng kế “dĩ dật đãi lao”1, bởi đại quân của Tả Thương Lang từ xa tới, cần dùng số lượng lương thảo khổng lồ. Hơn nữa nếu luận địa hình, chắc chắn thể am hiểu bằng đối phương.

      Tả Thương Lang phân tích hậu quả bẩm báo Mộ Dung Viêm, nhận được sáu chữ hồi : “ tiếc bất cứ giá nào!”

      Ngữ khí quyết tuyệt, mệnh lệnh thể làm trái, bất cứ giá nào?

      ***

      Tả Thương Lang mật lệnh phó tướng Thành Đào quản lý toàn bộ việc quân. Hai người bí mật bàn bạc đến đêm, Thành Đào vẻ mặt ưu sầu nhìn nàng rời khỏi quân doanh.

      Tả Thương Lang vốn định hành thích Long Bình, nhưng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

      Thủ vệ Liêu Thành sao có thể phát ra nàng, nhưng nàng tìm khắp phủ Long Bình mấy giờ, cũng thấy bóng dáng người đó. Sau đấy mới biết tường thành, tuần cả đêm.

      cũng nghe qua danh tiếng Tả Thương Lang, biết lần này đối phương tình thế bắt buộc, tuy chuẩn bị gần ba năm, nhưng thắng bại vẫn rất khó đoán. lo lắng, là dối.

      Tả Thương Lang ở đứng đường cách thành hơn hai dặm đợi , từ canh ba nửa đêm đến tận khi trời sáng.

      Nàng quan sát địa hình, tuy Phong hỏa Liên hoàn tiễn bị bẻ thành đai kim loại thô cứng đeo bên hông, nhưng nàng tự tin khi kiệu qua, trong chớp mắt bắn chết , hơn nữa nàng còn có thể đào tẩu cách suôn sẻ.

      Nhưng… cưỡi ngựa qua.

      Tả Thương Lang hơi lúng túng, cho dù có nhanh hơn nữa, cũng thể dùng Phong hỏa tiễn bắn chết , ngựa cũng vẫn còn nguyên.

      Thế nên, lần đầu tiên, kế hoạch ám sát của nàng thất bại.

      Nhưng sao, nàng an ủi bản thân, đến phủ thăm dò.

      Long phủ quả thực có quá nhiều thủ vệ, Tả Thương Lang điều tra tứ phía nơi này, may lại đúng lúc nửa đêm, có cỏ cây che bóng. Nàng yên lặng nấp trong bụi cỏ trước cửa sổ phòng , trong lúc vừa định lắp Phong hỏa Liên hoàn tiễn, có thứ gì đó mát mát bò lên chân.

      Tả Thương Lang cúi đầu nhìn thấy con rắn ‘xanh xanh đỏ đỏ, khè cái lưỡi về phía mình. Lúc ấy, nàng nghĩ được gì hết, hét lên tiếng giữa Long phủ bé này.

      Chú thích:

      1. “Lấy gần đợi xa, lấy nhàn đợi mệt”, kế này viết trong thiên “Quân Tranh” của bộ “Tôn Tử Binh Pháp”.

    5. Viva Vivu

      Viva Vivu New Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      2
      ★ Chương 3: Đa tình? Si tình ★

      Tả Thương Lang đành phải giả vờ ngất, “hung thủ” kia cũng bị tiếng thét chói tai của nàng làm sợ hãi, vội vàng để lại dấu vết cổ nàng rồi chạy mất. Long Bình cũng nghi ngờ nàng lai lịch bất minh, nhưng… trong tình cảnh này nếu nàng có mưu đồ bất chính cũng khó tin.


      Long Bình ôm nàng đặt lên giường, có mấy bước chân, Tả Thương Lang suýt mở mắt nhìn , trước giờ chưa từng có người nào ôm nàng như vậy.

      giường, Tả Thương Lang giả vờ hôn mê, đột nhiên nàng nghĩ nếu như mình xuyên tới đây, biết liệu có tin?

      Cảm giác được hơi thở bên người, nàng dám mở mắt, thầm nghĩ đối sách trong đầu. đôi tay bôi thứ gì đó lên cồ nàng.

      “Tướng quân, Tôn phu nhân sao, rắn phải loại kịch độc, phu nhân ngất ắt hẳn do sợ hãi quá độ, đáng ngại.”

      “Khụ, nàng… được rồi. Tử Đồng, tiễn đại phu.”

      “Vâng thưa Tướng quân.”

      Tả Thương Lang làm khách ở Long phủ hai tháng trời, năm ấy nàng hai mươi mốt tuổi, vẫn chưa cầm binh được bao lâu, nên thể coi sống chết.

      Mỗi lần Long Bình gặng hỏi, nàng đều vờ bị câm, khoa chân múa tay chỉ loạn hồi, hiểu, đành cho qua.

      Hai tháng sau đó, Tả Thương Lang vẽ xong toàn bộ bản đồ quân bố trí phòng ngự của Liêu Thành. Khả năng trinh sát của nàng, ngay đến Mộ Dung Viêm cũng đánh giá rất cao.

      Long Bình cũng hề đuổi nàng. nương yếu đuối, có nơi để , mà phải bảo vệ bách tính trong Liêu Thành, nếu đuổi nàng có thể đâu đây?

      Tuy Long Bình san bằng toàn bộ hoa cỏ nơi rắn có thể nấp trong phủ, tuy Tả Thương Lang cắn người miệng mềm1 cũng thể cho chút thể diện, nhưng hai người cũng chẳng hề trước hoa dưới trăng thề non hẹn biển.

      Trước giờ Long Bình đối với nàng nhã nhặn giữ lễ, khi chuyện hòa nhã khiêm tốn, có lúc tươi cười tán dương nàng. Tả Thương Lang vẫn hờ hững làm ngơ, đối với loại người lớn lên trong hoàn cành như nàng, đến bản thân cũng quá tin tưởng huống hồ…

      Đằng sau Liêu Thành là Vọng Liêu sơn, núi có nhiều dã thú và chim muông quý hiếm.

      Đông về, Long Bình hướng dẫn thuộc hạ giúp người dân cùng nhau săn bắn tích trữ lương thực.

      Đến tháng thứ năm, Thành Đào dẫn binh mã công thành. Lúc bấy giờ, mối quan hệ giữa Tả Thương Lang và Long Bình rất tốt, nàng đứng thành trông dẫn binh nghênh chiến.

      Tay siết chặt Phong hỏa Liên hoàn tiễn dắt ở lưng, nàng chọn góc bắn tốt nhắt, cự ly hợp nhất, cũng là nơi ai chú tới nhất. Tả Thương Lang chậm rãi hợp Phong hòa Liên hoàn tiễn, có tên, nàng căng dây ngắm thẳng vào Long Bình, vút tiếng.

      Long Bình giao chiến cùng Thành Đào lưng ngựa, luồng tiễn phong mạnh mẽ từ sau lưng khiến quay đầu, nhưng kịp chặn. Tiễn khí xâm nhập vào cơ thể. biết do run hay do lực đẩy của tên, ngửa người về phía sau, sau đó dần dần trở lại vị trí cũ.

      Như có chút đau đớn, đảo mắt tứ phía, người đứng thành tóc đen áo dài trắng, tựa tuyết rơi trong gió. Hai quân đối chọi kinh hãi tại chỗ, cây cung tay nàng dưới làn gió thu lấp lánh, ánh quang chói lọi.

      Cứa vào lòng người đau.

      Nhếch môi, nàng lại giương cung, Long Bình đột ngột xoay người nấp dưới ngựa, đối diện với tiễn phong mạnh mẽ lao tới, bình tĩnh vứt bỏ trường thương của mình.

      Khóe môi rỉ máu, áo giáp dưới thân màu đen sáng loáng, xung quang chợt yên tĩnh. im lặng nhìn người bên thành tay áo tung bay. Đối diện với sát tinh nơi sa trường trong truyền thuyết này, bình thản buông vũ khí của mình.

      Mũi tên thứ hai xuyên qua cơ thể, thấm đẫm mảng máu lớn, chỉ nhìn nàng gì. Ánh mắt đó, Tả Thương Lang chưa từng trông thấy.

      Nàng siết chặt lấy cung, nhưng chỉ thấy tay mình nặng tựa ngàn cân, dùng toàn bộ sức lực cũng thể nào bắn tên ra được.

      Lúc này, mọi người xung quanh mới kịp phản ứng, đợi khi đuổi tới nơi thê nào ngăn cản được nàng.

      Quân sĩ Lạc Liêu thành bắt đầu dao động, liên tiếp bị đánh lui. Tả Thương Lang phi xuống dưới, lẫn vào đám đông, nhanh như cắt nhảy lên con ngựa, Thành Đào dẫn theo người thừa thắng truy kích. Tả Thương Lang tàn nhẫn cũng tàn nhẫn rồi, nàng quay đầu, nhìn về nơi có vị tướng lĩnh toàn thân đầy máu, được quân sĩ liều mạng bảo vệ tháo chạy.

      Tại sao tránh? Chỉ là tiễn khí, huynh có trường thương trong tay, cũng phòng bị, tại sao lại để ta bắn thương huynh lần nữa?

      ***

      Nàng về triều chúc mừng tiểu Hoàng tử chào đời, Khương Bích Lan được phong hậu tám tháng sinh hạ Hoàng tử, cả triều đình xôn xao.

      Nhớ lại mật chỉ nhất định phải chiếm được Lạc Liêu thành của Mộ Dung Viêm, rồi khác thường của sau lễ sắc phong Hoàng hậu, Tả Thương Lang mơ hồ đoán ra được tình.

      Tiểu Hoàng tử ra đời lâu, Lạc Liêu thành chính thức quy hàng. Nịnh thần trong triều a dua nịnh hót cho rằng đây là điềm lành, tiểu Hoàng tử là cát tinh chuyển thế, bảo vệ Viêm triều.

      ai nhắc tới mũi tên nơi tường thành, cũng nhớ tới trận huyết chiến ngoài biên cương. Đôi khi, Tả Thương Lang nghĩ, có lẽ đời này có số người, sinh ra để hưởng vinh hoa phú quý.

      Tả Thương Lang khải hoàn về triều, nhìn ngồi ngai vàng trong đại điện, tưởng như cách xa mấy kiếp. Nàng nửa quỷ dưới đất, tóc dài buộc cao, tay phải cầm cung, cúi đầu, vẫn phục tùng như trước.

      Triều thần bắt đầu giở trò xu nịnh, Tả Thương Lang mặt biểu cảm, im lặng tham gia, cuối cùng những người kia phải tự động ngậm miệng.

      Buổi lễ chúc mừng sinh nhật tiểu Hoàng tử bị hoãn lại, lúc bãi triều rất muộn, Mộ Dung Viêm làm như vô ý : “Muộn rồi, nàng tạm ở lại Nam Thanh cung .”

      Lời như mệnh lệnh, chẳng thể khước từ.

      ***

      Trong thư phòng, mấy vị đại thần ngập ngừng ấp úng:

      “Hoàng thượng, Tả Tướng quân tuy công lao hiển hách, nhưng cũng chỉ là phận nữ nhi, nếu giao toàn bộ quân đội Viêm triều vào tay nàng, liệu có quá mạo hiểm…”

      Mộ Dung Viêm vẻ mặt thờ ơ: “Chẳng lẽ giao cho ngươi?”

      Quần thần kinh hãi: “Thần dám.”

      bắt đầu chậm rãi phê duyệt tấu chương, mọi người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, cuối cùng cũng phải khom lưng ra ngoài. Tả Thừa tướng Tiết Thành Cảnh nhìn vây cánh của Hữu Thừa tướng, hừ, tiệc mừng đầy tháng tiểu Hoàng tử còn chưa qua, muốn tranh quyền lực về phía mình!

      Vương công công đợi mọi người rời hết, mới cẩn thận : “Hoàng thượng, hôm nay vẫn tới chỗ Hoàng hậu chứ ạ?”

      Mộ Dung Viêm gác bút: “Ừ, đến thăm nàng.”

      Khương Bích Lan có chút thấp thỏm yên, lúc bấy giờ nàng có ấn tượng gì với Tả Thương Lang. Ban đầu, nàng còn có thể ra vẻ với Mộ Dung Viêm, phách lối kiêu ngạo. Nàng tự tin Mộ Dung Viêm trong tay nàng vẫn là nam nhân có thể vì mình mà hy sinh toàn bộ thiên hạ.

      Nàng thậm chí tự tin khiến cả đời thuộc về nàng. Nhưng… dỗ dành đứa bé trong lòng, nàng có chút hối hận vì ban đầu e ngại quá hung bạo, thậm chí đến góc áo của cũng chưa chạm vào, khiến giờ đây muốn đổ cho cũng được.

      Nhưng từ đầu đến cuối, nàng chưa từng muốn đứa con này, nàng quá hiểu Mộ Dung Viêm, thích những nữ nhân thuần khiết thiện lương. Khương Bích Lan, Mộ Dung Nhược sớm tiêu tan rồi, cuối cùng mi ở bên Mộ Dung Viêm đấy thôi. Phải nắm chắc cơ hội, nếu mi thất sủng, gia tộc của mi, nhi tử của mi, ngay chính bản thân mi cũng có kết cục tốt đẹp.

      Mộ Dung Viêm ở lại chỗ Khương Bích Lan. Nàng để bà vú ôm tiểu Hoàng tử ra ngoài, lặng yên nhìn . Đổi diện hồi lâu, nàng đột nhiên : “Viêm, để Lan Nhi múa cho chàng xem nhé.”

      đặc biệt cho phép nàng, khi có ai cần giữ lễ.

      khẽ gật đầu. Những ngày này cảm thấy thái độ của Khương Bích Lan đối với thân thiết hơn trước rất nhiều. Nếu như đứa con có thể khiến nàng hồi tâm chuyển ý ở bên ta. Mộ Dung Viêm coi nó như con đẻ của mình, mặc dù điều này quả rất đáng cười.

      Ra khỏi Tê Phượng cung, đêm khuya, Vương công công run run thắp đèn lồng: “Hoàng thượng, người…”

      “Đến Nam Thanh cung chuyến.”

      “Nhưng muộn thế này, chắc hẳn Tả Tướng quân nghỉ rồi…”

      Mộ Dung Viêm cười tà: “Bổn vương tới, sao nàng ấy có thể ngủ được.”

      Nghĩ lại thân phận của Tả Thương Lang ngày trước, Vương công công hơi hơi hiểu ra, im lặng dẫn đường.

      Tả Thương Lang vẫn chưa ngủ. Thị nữ thân cận bên nàng, Tả Vi Vi, kinh hãi khi thấy Hoàng thượng đêm khuya giá lâm, lo lắng nhìn ánh nến chưa tắt trong phòng, muốn chạy vào bẩm báo, Mộ Dung Viêm liền xua tay ngăn cản.

      vào đầu đông, khí trời hơi lạnh, may mà Tả Thương Lang chịu khổ nơi biên quan quen, cảm thấy khí hậu trong thành đỡ hơn rất nhiều. Khi vào. nàng ngẩn người ôm gối gấm, vừa quay đầu bị ngăn lại hành động chuẩn bị đứng dậy.

      Hơi lạnh từ bên ngoài vẫn chưa hết, thò tay vào trong chăn, nàng khẽ kêu lên, bàn tay giá buốt kia tùy tiện quấy nhiều người nàng.

      Khuôn mặt nàng hơi ửng đỏ, dám động đậy linh tinh, ánh mắt lấp lánh như con cún phục tùng nhìn , Mộ Dung Viêm cũng chế ngự được nữa, bắt đầu có ảo giác “tiểu biệt tháng tân hôn.”2

      Trong cung, để củng cố quyền lực, lập thêm vài phi tần, nhưng thường ngày e ngại Khương Bích Lan, rất ít sủng hạnh họ. Chỉ có ở chỗ nàng mới hoàn toàn có gánh nặng gì.

      Mộ Dung Viêm tiến vào cơ thể nàng, nhưng vẫn có kiềm chế: “Có nhớ ta ?” Nàng nhẫn nhịn chịu đựng hành động thô bạo của , đỏ mặt gật đầu. Mộ Dung Viêm hài lòng, thấp giọng: “!” Nàng vùi mặt vào trước ngực , rầu rĩ có.

      bật cười, cười tới mức nàng dám nhìn.

      Khi phát tiết trong cơ thể nàng, Tả Thương Lang rất muốn ôm mình, nhưng chỉ nhanh chóng sửa sang y phục rồi vội vàng rời . Tả Thương Lang lại tiếp tục ôm chăn ngồi ngây ngốc, ngày đông này sao tự nhiên lạnh đến vậy.

      Tả Vi Vi vẫn đứng hầu bên ngoài, Mộ Dung Viêm vừa khỏi, nàng lập tức đem chậu nước nóng vào, muốn hầu hạ chủ nhân như thường lệ. Tả Thương Lang chỉ cười trừ xin lỗi, nàng quen làm phiền người khác.

      Tả Vi Vi vẫn như bình thường, giúp nàng cởi xiêm y, ngâm mình trong nước nóng. Những vết tím bầm khiến nàng ta cau mày, có chỗ còn bị rách da. Vị Hoàng thượng này giường biết nặng gì cả.

      Vi Vi thu dọn giường chiếu, giúp Tả Thương Lang lau rửa sạch rồi đỡ nàng lên giường, cũng biết gì nữa, lặng lẽ ra ngoài.

      Ngày hôm sau, trong ngự thư phòng, Vương công công chuẩn bị danh sách ban thưởng, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, hỏi: “Hoàng thượng, Tả Tướng quân thắng lợi trở về, trong danh sách này liệu có nên thêm gì ạ?” vốn là người linh hoạt nhanh nhẹn, thấy Mộ Dung Viêm đêm khuya còn tới chỗ Tả Thương Lang nên cho rằng đối với nàng cũng có chút tình nghĩa.

      Nhưng ngờ, Mộ Dung Viêm chỉ lười biếng xua tay: “Ngươi xem thế nào rồi làm .” Thế nên. Vương công công cũng hiểu lắm: “Chủ nhân, người ta , lòng đàn bà như cây kim đáy bể. Tại sao đối với Người, đến dạng nữ nhân như Tả Tướng quân cũng phải ngoan ngoãn phục tùng. Cũng thấy Người đối tốt với nàng. Người phế hậu, nàng lặng lẽ gật đầu. Người muốn nàng chuyển ra ngoài, nàng cũng thầm chuyển , Người trở về, nàng liền lặng lẽ quay lại.”

      Mặc dù lời có vài phần nịnh hót, nhưng cũng là .

      “Trước đây ngươi từng nuôi chó chưa?”

      “Chuyện này… nô tài… cũng từng.”

      “Nuôi chó cũng cần phải có kỹ xảo của nuôi chó, ngươi thể cho nó ăn quá no, để chó được nuông chiều mà sinh ra kiêu ngạo, lười biếng chịu làm gì. Nhưng ngươi cũng thể để nó quá đói, nếu bị kẻ khác dụ dỗ mà chạy mất. Quan trọng phải ở chỗ ngươi đối tốt với nó đến đâu, mà là mỗi lần ngươi tốt với nó, đều khiến nó thể nào quên.”

      Đạo lý này, Vương công công vẫn mãi thể hiểu nổi, rất nhiều năm sau đó Mộ Dung Viêm mới biết, lúc này lãng phí điều gì.

      Chú thích:

      [1] Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm: Ăn của người ta, năng với người ta cũng phải mềm mòng hơn.

      [2] Phu thê xa nhau còn nồng nhiệt hơn ngày mới cưới.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :