1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cùng anh chồng bá đạo chiến tranh lạnh - Y Phương (10/10)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CÙNG CHỒNG BÁ ĐẠO CHIẾN TRANH LẠNH

      TÁC GIẢ : Y PHƯƠNG

      SỐ CHƯƠNG :10

      EDITOR: TIỂU LINH

      CONVERTER: VTN-91(DHC)​
      Giới thiệu

      Đối với đàn ông mà khiêu khích, khi bị lôi lên giường, nghĩ muốn lấy chồng cũng nan.

      Đối với phụ nữ mà tán tỉnh, nếu đem người nuốt vào, nghĩ muốn cưới cũng khó.

      Khi quen biết Khương Lai mọi người thấy tính cách lạnh nhạt, kiên trì chưa từng đối với ai nhiệt tình quá, nhưng có ai biết kỳ mười hai năm trước,tâm can của sớm bị trộm . Người đàn ông mà thích- Tả Thiên, diện mạo tuấn tú lại dịu dàng, cứ tưởng là là người đàn ông đáng tin cậy, ai ngờ đối với tình cảm lại siêu cấp có mới nới cũ.

      cứ nghĩ cùng với sống cả đời, lại đối với loại con ngoan ngoãn như có hứng thú.

      Vì thế đời này Khương Lai chưa từng theo đuổi đàn ông, nếu làm thôi, làm làm đến cùng,

      Lấy sắc dụ! Nhưng dùng sắc dụ rất buồn cười, chẳng những dụ dỗ thành công,ngược lại còn bị Tả Thiên bắt đươc mà ăn sạch từ trong ra ngoài. Tả Thiên trong lòng nghĩ, tùy tâm sở dục,đối với phụ nữ, luôn chơi đùa, muốn trả giá tình sao, có khả năng!

      (Tùy tâm sở dục : theo ai hết , cứ theo ý mình mà làm )

      muốn tình là tình của người trưởng thành, hợp tụ mà hợp tan, muốn nghĩ đến chuyện phải hạ giọng dỗ dành phụ nữ,lại càng nghĩ đến cả đời chỉ cùng người phụ nữ. Mà khi người cả ngày quấn quít lấy Khương Lai,vành mắt đỏ hồng với , sau này bao giờ quấn quít lấy nữa lại tức giận, ngây ngốc thương mười hai năm, tại động tâm, nghĩ muốn bỏ chạy lấy người , làm sao lại có thể để chạy !!!









    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1.

      Edit : Tiểu Linh .

      Thành phố Đài Bắc, mặt trời chiếu nắng chói chang tuyệt nhân từ như muốn thiêu đốt mọi thứ, tuy rằng loại này thời tiết làm cho người lớn thập phần chán ghét, nhưng đối với vị tiểu bằng hữu mà việc này cũng có gì là lớn, học kỳ chán ghét rốt cục cũng chấm dứt, tiến đến nghỉ hè!

      Bạn học Kiều Sở mới lớp bốn há miệng, chẳng quan tâm sửa sang gì cả, chỉ để ý đem tất cả những gì có trong ngăn bàn cho vào cặp sách, bên còn cùng đồng học ngồi cùng bàn quy hoạch ngày nghỉ tuyệt vời, "Cha tớ nghỉ hè có thể đến nhà bà ngoại ở tháng nha, nhà bà ngoại ở núi, thăm quan này nọ rất tuyệt vời."

      "Ừ." Cùng giọng điệu cao hứng phấn chấn hoàn toàn tương phản, trả lời bé là tiếng lạnh nhạt thanh lương.

      Tuy rằng biết đồng học ngồi cùng bàn này là loại cá tính bất động, nhưng lạnh nhạt đáp lại như vậy quả thực làm cho người ta chịu đả kích, Kiều Sở đem túi sách phình to hướng đến bàn mà quăng ra xa, xoay người lại, lại thấy bạn đồng học cẩn thận tỉ mỉ đem sách vở bỏ vào túi sách, còn đem vài mẩu giấy vụn ném tới thùng rác phía sau.

      "Khương Lai ngoan nha, cậu có biết mẹ tớ mỗi ngày đều ở bên tai tớ bà hi vọng cậu là là con của bà? Tớ nghe mà lỗ tai thành kén rồi! " Kiều Sở ra vẻ lão thành sâu thở dài hơi, đôi mắt mở to linh động, tính cách trẻ con khuôn mặt mười phần nhắn, có bao nhiêu đáng có bấy đáng .

      Khương Lai rốt cục từ bi thưởng cho ánh mắt, "Tớ tại cũng rất biết điều."

      Kiều Sở sửng sốt hồi mới kịp phản ứng, "Lạnh quá lạnh quá." vốn chính là tiểu nữ sinh tinh quái, bên làm ngoáo ộp, bên ôm hai vai lạnh run cua mình bộ dáng hết sức buồn cười, vài bạn đồng học ngồi bên đều ôm bụng cười ha hả.

      Khương Lai lại hoàn toàn để ý tới bên khôi hài, thu thập xong này nọ, câu tạm biệt rồi liền đứng lên, đeo túi sách hướng tới cửa phòng học mà đến.

      Kiều Sở vội vàng thu lại diễn xuất, đuổi theo giữ chặt tay áo Khương Lai, chờ Khương Lai xoay đầu lại mới nghiêm túc hỏi: "Cậu nghỉ hè có sắp xếp lịch ? Muốn hay cùng tớ đến nhà bà ngoại?"

      Vị đồng học này vừa xinh đẹp lại thông minh, tuy rằng ngẫu nhiên có điểm hơi quan tâm, nhưng xem thành tích học tập vượt xa người bình thường, có thể cùng làm bạn có thể là rất có mặt mũi.

      Đối với đôi mắt ngập nước tràn ngập chờ đợi mở to như vậy, Khương Lai cần nghĩ ngợi cự tuyệt, "Cám ơn, nhưng tớ thích ngày nghỉ phải ra ngoài, chúc cậu chơi vui vẻ."

      xong Khương Lai cũng đợi Kiều Sở kịp phản ứng, đeo túi sách nhanh chóng bước ra ngoài phòng học, chỉ để lại trong gió hiu quạnh đả kích Kiều Sở tiểu bằng hữu bị đả kích nặng nề.

      Trước mắt bao người bị cự tuyệt.....Ôi!
      Đồng học bên cạnh có liên quan chú ý đến bên này cũng nhịn được vì Kiều Sở đáng mà bênh vực kẻ yếu, Khương Lai này rất tự cho là đúng, có cái tên cổ quái như vậy, ngay cả cá tính cách cũng mang phần kỳ quái.

      người nữ sinh nhịn được tới quan tâm, lại thấy Kiều Sở vốn ủ rũ đột nhiên chống nạnh, ha ha ha nở nụ cười, "Khương Lai cự tuyệt trước mặt mọi người, tính cách khá lắm!"

      Cổ quái quả nhiên là bệnh truyền nhiễm, giống như Kiều Sở được mọi người thích ở cùng chỗ với Khương Lai bị mọi người chán ghét lâu cũng trở nên mạc danh kỳ diệu như vậy, các học sinh cau mày yên lặng tản ra.

      Bọn họ mới chỉ là những học sinh lớp bốn, mới chỉ có mười tuổi, những thứ dài dòng thường hiểu được ,kì thực tình bạn chính là cuốn hút lẫn nhau cũng như Kiều Sở và Khương Lai người suốt ngày lặng thinh người suốt ngày thao thao bất tuyệt vậy.

      ◎◎◎

      Cửa chính khép kín, thanh chuyện mơ hồ theo khe cửa lọt ra, thanh rất quen thuộc, chắc hẳn là thanh của cha;còn thanh cũng xa lạ, giọng thập phần đặc biệt, lười biếng nhưng như thể tiếng đàn, phá lệ cảm động.

      Khương Lai trước gõ cửa, sau đó mới đẩy cửa vào.

      " đến rồi vào để cha giới thiệu, đây là Khương Lai, là con xinh đẹp lại hiểu biết của chú ; còn đây là Tả Thiên, là con trai của bạn cha mạng, muốn tạm thời ở nhà chúng ta vài ngày, các con hảo hảo mà ở chung nha."

      Tả Thiên hơi hứng thú nhướn mày trái "Khương Lai?"

      Cậu vốn cho là mình tên đủ cổ quái, đến nơi đây mới phát mình gặp sư phụ, cha kêu Khương Thi, con là Khương Lai, đây mới là tổ hợp kẻ dở hơi chân chính.

      "Đúng vậy, tên các con rất có duyên phận nha, ngày hôm qua và tương lai."

      Tả Thiên chỉ cười , nhìn nho trước mắt để tóc ngắn, da trắng bộ dáng thập phần xinh đẹp, chỉ là biểu tình hơi lạnh nhạt, giống tiểu hài tử ở tuổi này, dù nghe người bạn mạng xa lạ muốn vào ở nhờ nhà mình cũng có biểu cảm xúc chống đối ràng.

      Cậu cúi người, cùng Khương Lai mười tuổi bảo trì tầm mắt ngang nhau, chậm rãi hướng phía trước vươn tay, "Xin chào, lần đầu gặp mặt, mong được chỉ giáo nhiều hơn."

      Khương Lai đầu tiên cũng bắt tay , rồi sau đó ánh mắt lại lơ đãng nhìn đến mặt của , đây là lần đầu tiên thấy nam sinh đẹp như vậy, vẫn nghĩ đến cha đủ đẹp trai, nhưng mà người này đánh vỡ quan niệm của , khiến nghĩ đến dáng vẻ trẻ tuổi đẹp trai hoàn toàn bất đồng.

      Con ngươi luôn mang ý cười thâm thúy, mũi thẳng, đôi môi mỏng mưu lược giơ lên độ cong nho ,mọi thứ giống như đều là kiệt tác của Thượng Đế, phối hợp hoàn mĩ sứt mẻ, tia soi mói, đến tay còn xinh đẹp như vậy, ngón tay thon dài, móng tay mượt mà, khớp xương hữu lực.

      Được vuốt ve tóc, bị híp mắt lười biếng nhìn như vậy, nhất định là phi thường hạnh phúc.

      Thấy tiểu nữ sinh vẫn có phản ứng, Tả Thiên tự nhiên cũng biết đối phương hoa si mình, nghĩ rằng có hứng thú, cũng sao cả thu tay về.

      bên Khương Thi khụ tiếng, có điểm ngại ngùng với Tả Thiên: "Để cháu chê cười rồi, tính cách con bé chính là lạnh nhạt như vậy, ngay cả chú cũng có biện pháp với nó."

      Tả Thiên cười cười, "Là cháu quấy rầy mới đúng, hai người trước tán gẫu, cháu ra ngoài dạo."

      " được." Khương Thi gọi lại, "Cháu mới đến chưa quen thuộc, để chú đưa cháu ." Khương Thi tay tự nhiên đặt bả vai Tả Thiên, bên quay đầu cười nhìn con mình, "Lai Lai, cha có việc quan trọng , phiền con quét dọn thư phòng của hộ cha, chúng ta có khả năng trở về trễ, con hãy chuẩn bị bữa tối thịnh soạn đến chiêu đãi cha tiểu bằng hữu nha."

      Tả Thiên nghe vậy kinh ngạc ngước mắt, trông thấy đối diện im lặng nhìn bọn họ hồi, mới chần chờ gật gật đầu, hướng phòng mà tới.

      "Cậu ấy như vậy, thành vấn đề sao ạ?"

      Khương Thi thần bí cười dựng thẳng ngón trỏ, "Cứ đợi rồii biết."

      Khương Thi là nhà thiết kế trang sức có chút danh tiếng, luôn làm việc theo cảm hứng, đem giấy viết bản thảo vứt quăng lộ xộn, còn thường xuyên ở trong thư phòng cạo râu, ăn quà vặt, ăn xong lại quăng loạn, cả ngày dưới nền nhà tựa như đống rác, quả thực vô cùng thê thảm.

      Khương Lai làm việc dọn dẹp quen tay, tuy rằng lượng công việc lớn nhưng cũng mất nhiều thời gian trả lại cho thư phòng bộ mặt mới tinh, chỉ là trước mắt kìm được lòng mà nhớ đến những ngón tay dài xinh đẹp của người kia, mặt lên tia ảo não, chỉ là có chút thất thần, kỳ , kỳ rất muốn nắm lấy bàn tay ấy.

      Đợi đến lúc Tả Thiên cùng Khương Thi vừa vào cửa bọn họ ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, đường theo mùi hương mà , vừa vặn bắt gặp Khương Lai bưng canh dưa chua nấu cá ra.

      "Kỳ ...... Những thứ này đều do Khương Lai nấu?" Ở bàn cơm trước mắt bày đầy những thức ăn đủ màu sắc hương vị, sơ ý liếc qua cũng thấy kém nhà hàng khách sạn là bao.

      Khương Lai thản nhiên liếc mắt nhìn , lời nào, thân hình nho tới trước mặt Khương Thi, Khương Thi nhận lấy bát canh, đặt vào giữa bàn ăn.

      Khương Thi vỗ vỗ bả vai Tả Thiên, "Tiểu Lai Lai rất ít xuống bếp làm nhiều như vậy, bình thường nó nhiều nhất cũng chỉ chịu làm ba món ăn, xem ra nó thực thích cháu, dính lộc của cháu, chú hôm nay có lộc ăn no."

      Tả Thiên có chút kinh ngạc, hướng tầm mắt tới Khương Lai biết từ khi nào ngồi đối diện mình, người ta vẫn cúi đầu nghịch bát đũa, vẫn là bộ dáng lạnh nhạt nhu thuận như vậy.

      Đại khái là Khương Thi mời nhiều quá, Tả Thiên cười cười ngồi xuống dùng cơm, những thứ đồ ăn này chỉ đẹp mắt, hương vị cũng thập phần ngon, đối với những món ăn vừa đẹp mắt vừa ngon như vậy mà do bé mười tuổi làm ra ,Tả Thiên cũng khó có thể tin vào mắt mình.

      "Thế nào, sao ăn?" Khương Thi đem đĩa thịt bò xào ớt cách xa nhất đặt trước mặt , "Đây là món sở trường của Khương Lai, nếm thử , cháu có thu hoạch ngoài ý muốn."

      "Cháu ăn cay." Tả Thiên cười cự tuyệt.

      Vừa dứt lời, ngồi đối diện đứng lên, xoay người vào phòng bếp, Khương Thi thấy kỳ quái liền gọi lại "Khương Lai, sao vậy?"

      Khương Lai biểu tình nhạt nhẽo quay đầu lại, im lặng mà nghiêm túc : "Trong tủ lạnh còn có ít nguyên liệu nấu ăn, con làm vài món cay."

      Tả Thiên sửng sốt, " cần, bên này cũng còn vài món cay, đồ ăn còn rất nhiều......"

      Khương Lai im lặng nhìn hồi, lại tự mình vào phòng bếp.

      Khương Thi đột nhiên giống như bị điểm huyệt cười ***, tay ôm bụng tay chỉ vào Tả Thiên ha ha cười ngừng, khuôn mặt tuấn tú lịch vì cười nhiều quá mà trở nên vặn vẹo, Tả Thiên gì nhìn sang bên, yên lặng thán phục người chú này hô hấp tốt, cười nhiều như vậy mà có bị đau sốc hông.

      Cũng biết trải qua bao lâu, Tả Thiên đối với người ôm bụng cười bên cạnh mình còn hứng thú, yên lặng cúi đầu bắt đầu dùng đũa chọc chọc bát cơm.

      Người bên cạnh rốt cuộc còn cười điên cuồng nữa, chỉ là nghiêm trang chạy đến trước mặt Tả Thiên, "Uy, tiểu tử này, con của chú thích cháu."

      Cạch tiếng vì kinh hách quá độ, trượt tay, chiếc đũa rơi xuống.

      "Đây là cái thái độ gì nha, thứ nhất con của chú mới mười tuổi, chú chỉ là nó thích bị mèo vờn giống như là thích cháu, đừng có hiểu sai ; thứ hai con của chú tuy rằng tuổi còn nhưng bộ dạng lại mi thanh mục tú, trưởng thành nhất định là đại mỹ nhân, cho dù nó thích cháu, cháu có phải nên tỏ ra rất vui vẻ ?"

      Tả Thiên hơi nhếch môi, hoàn toàn cười nổi.

      Khương Thi thuyết trình cho hồi, bỗng nhiên thu liễm biểu tình, Tả Thiên có chút quen, người đàn ông này từ lần đầu gặp mặt tới nay đều là bộ biểu tình phong phú quá độ, thậm chí còn làm cho người ta hoài nghi có phải có điểm thần kinh mất cân đối hay , khi biểu tình mất cân đối đẽ dàng bỏ qua cho ngời khác.

      "Nhà của chú vật trang trí rất ít, Khương Lai thích thứ gì đặc biệt cả, ràng tuổi như vậy, lại giống như đạo sĩ tu nhiều năm, vô luận như thế nào đều làm cho người ta phi thường khổ sở."

      Tả Thiên nghĩ tới khuôn mặt nhắn xinh đẹp lại mang thần sắc lạnh nhạt, sau đó nhớ tới lúc vào cửa phát trong phòng này thiếu tồn tại của người, "Mẹ cậu ấy đâu?"

      Khương Thi cười khổ, "Sinh Khương Lai xong hai chúng ta liền ly hôn, đại khái cũng vì vậy mà để cho con bé tạo thành bóng ma tâm lý . Tả Thiên, chú biết đối với cháu đề cập đến cầu này thực quá đáng, nhưng là khó có người mà con bé thích, cháu có thể hay chăm sóc con bé, để cho con bé trở nên giống người bình thường cười, náo loạn, hoặc vì mà trở nên náo loạn cũng được."

      "Cháu tận lực." dễ gì để cự tuyệt cầu của người cha, mà vừa nghĩ tới bé lạnh nhạt chỉ vì câu ăn cay của mình mà vọt vào phòng bếp , tâm liền phảng phất như bị ngâm trong nước lâu, có điểm như nhũn ra.



      Chương 1.2

      Sau khi dùng qua bữa tối, Tả Thiên nghe Khương Thi tung ra câu kinh hồn thể tin được.

      "Buổi tối cùng nhau ngủ?!"

      Khương Thi cười cười gật đầu, "Đúng rồi, phòng cho khách chưa sửa sang lại tốt, chú lại thích ngủ cùng người khác, bất quá cháu yên tâm, giường rất lớn, cho dù ba người trưởng thành ngủ cũng thành vấn đề."

      Tả Thiên trán lên ba đường hắc tuyến, là chú chủ động mời cháu đến ở ,tại sao ngay cả phòng cho khách cũng chuẩn bị, tháng này ông chú này để tình trạng này xảy ra sao? Đây chính là bé, là con bảo bối của chú, chú cũng lo lắng cháu đối với cậu ấy làm ra chuyện gì sao?

      Khương Thi tao nhã lấy tay che miệng ngáp cái "Chú mệt nhọc, ngủ trước, hai đứa cũng ngủ sớm, ngày mai chú mang hai đứa ra ngoài chơi!." xong cũng thèm nghe ý kiến của hai đương , xoay người hướng đến phòng ngủ của mình mà .

      Đến Tả Thiên là người lười tranh cãi cũng thiếu chút nữa nhịn được mà nổi cáu, cánh tay nho kéo lấy áo cậu, Tả Thiên quay đầu, đập vào mắt là khuôn mặt xinh đẹp nhắn.

      "Phòng của tôi ở bên cạnh."

      Tả Thiên kinh ngạc, "Cậu thèm để ý cùng tôi ngủ giường?"

      Khương Lai giải thích, " Giường của tôi rất lớn."

      Tả Thiên có chút theo kịp suy nghĩ của , con bây giờ phải là ai cũng làm cao sao? Ai cũng đều ghét bị con trai chạm vào đồ đạc của mình phải sao? Như em sáu tuổi của cậu, cậu có đôi khi vô tình động vào đồ đạc của con bé nếu bị để phát tránh khỏi hồi khóc nháo và quyền cước.

      " thôi."

      Khương Lai trước dẫn đường, im lặng như búp bê, Tả Thiên nhìn nho trước mặt, dùng sức vỗ vỗ trán của mình, quên , người ta cũng để ý, cậu còn để ý cái gì, dù sao cậu cũng có thể xác định bản thân mình đối với bé này chút hứng thú cũng có, đến mức làm ra hành vi sai trái.

      Chờ Tả Thiên tắm rửa xong ra, Khương Lai ngoan ngoãn ngồi ở ổ chăn nhìn cậu, cậu tùy tiện dùng khăn mặt xoa xoa tóc rồi lên giường, quay đầu trông thấy tiểu nương lộ ra ánh mắt đồng ý, khuôn mặt nho hơi nhăn lại,răng trắng khẽ cắn vào môi hồng trông đáng .

      Tả Thiên cảm thấy thú vị, liền nổi lên tâm tư vui đùa, "Hôm nay ngày đường, mệt muốn chết rồi, cậu giúp tôi sấy tóc được ?"

      Khương Lai chút do dự lập tức ra khỏi ổ chăn, lấy máy sấy giúp Tả Thiên làm khô tóc, cùng cá tính lười nhác của Tả Thiên tương xứng, tóc của cậu cũng rất mềm, giống như ngọn cỏ của mùa xuân , mềm mềm khẽ cọ qua tay, có chút ngứa,lại có chút buồn buồn, chờ tóc khô, Khương Lai có chút luyến tiếc dời tay ra khỏi tóc người con trai.

      "Cậu cùng cha tôi quen biết ở mạng như thế nào?" phải tò mò, mà là tự chủ được muốn biết thêm chút về người lạ này.

      Tả Thiên thở dài, "Cũng tính là quen biết, chú ấy cái gì mà kiện mạng mọi người đều biết, năm nay nếu thi đỗ hạng nhất , chuyến du lịch, lúc mạng có tin tức này, là chú ấy chủ động liên hệ nguyện ý chiêu đãi tôi, cái gì tên của tôi và con của chú ấy rất có duyên, nếu bây giờ tôi xuấthiện ở đây vẫn còn tưởng là trò đùa dai đấy!."

      " chuyến du lịch?" Khương Lai ngồi ở bên cạnh dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn cậu.

      Nguyên lai vẫn cho là tình cờ thôi, tuy rằng biểu cảm dao động rất , nhưng hành động nhíu mày, hơi hơi cắn môi, trưng ra khuôn mặt lạnh nhạt xinh đẹp, cũng có phen tư vị khác.

      Tả Thiên cảm thấy thú vị vì được chứng kiến biểu tình phong phú của đối phương, cũng phá lệ thu liễm cá tính sợ phiền toái của mình, cẩn thận nhìn Khương Lai : "Đúng rồi, sau khi thi đỗ hạng nhất, tôi còn dùng tiền mừng tuổi trước kia để mua xe, xuất phát từ phía nam, trải qua Chương Hóa, Đài Trung, Miêu Lật, Tân Trúc* sau đó tới nơi này, Đài Bắc, tôi tính ở Đài Bắc năm ngày, sau đó dọc theo Cơ Long hướng tới phía nam."

      (các địa danh thuộc miền trung Đài Loan
      http://bazantravel.com/mien-trung-dai-loan/

      "Năm ngày?" Khương Lai kinh hô.

      Tả Thiên cảm thấy hiểu lầm trọng điểm, hẳn là phải kinh hô"Cậu có ý tưởng, rất quyết đoán, sau đó tôi trưởng thành cũng muốn như vậy" mọi việc như thế mới đúng.

      "Đúng vậy, có thể là năm ngày này tôi phải ngủ ở giường của cậu, ngại."

      Khương Lai cũng tiếp tục để ý đến cậu, quay lưng lại mệt mỏi chui vào ổ chăn, Tả Thiên dùng ngón trỏ chọc chọc vào lưng của " tốt bây giờ có phải nên câu’ chào mừng’ hoặc là ‘ quan hệ’ ."

      " quan hệ." Qua sau lúc lâu, thanh rầu rĩ mới từ ổ chăn truyền ra.

      "Thực ngoan." Tả Thiên cong môi, phát trêu đùa bé này đúng là vui vẻ.

      Editor: sao mình cứ thấy nhà Khương Lai kì cục còn Tả Thiên lớn trước tuổi nhỉ?!!
      Trâu thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1.3



      Đồng hồ sinh học làm cho Khương Lai cần dùng đồng hồ báo thức vẫn đúng bảy giờ mở mắt, sau lưng là nhiệt độ cơ thể xa lạ làm cho có cảm giác ấm áp, ràng là chán ghét cùng người lạ tiếp xúc, có thói quen ngủ mình, nhưng đối với người này thân thể lại theo bản năng tìm kiếm hơi thở thích hợp, ngủ thiếp .

      là rất kỳ quái, là vì cậu ta bộ dạng đặc biệt ưa nhìn, cười rộ lên đặc biệt đẹp mắt,hay là vì mùi hương người cậu ta giống như cỏ xanh đặc biệt dễ ngửi?

      Tuy rằng Khương Lai là có chỉ số thông minh cao nhưng dù sao vẫn chỉ có mười tuổi, hoàn toàn cảm giác ỷ lại mạc danh kỳ diệu* này từ đâu mà đến, về vấn đề này suy nghĩ rất đơn giản ,sau đó tiếp tục như mọi ngày chui ra khỏi chăn, trong lòng khỏi nổi lên cảm giác mất mát.

      (Mạc danh kì diệu: nguyên nhân)

      “Reng! reng! reng!”

      Tiếng chuông đồng hồ báo thức đem Tả Thiên mơ mộng ngọt ngào tỉnh lại, cậu mơ mơ màng màng vươn tay muốn đem đồng hồ báo thức tắt nhưng tìm nửa ngày vẫn thấy đâu, thanh đáng sợ này có thể làm hỏng màng nhĩ của cậu mất ! Bỗng nhiên tiếng đồng hồ báo thức im bặt,cậu có chút nghi hoặc mở to mắt, trong tầm mắt ra bóng dáng nho , Khương Lai đặt đồng hồ báo thức im lặng thả lại tại chỗ, rồi mới quay lại với cậu:

      "Bữa sáng làm xong rồi."

      "Hả?!." Vừa tỉnh ngủ đầu óc có chút mơ hồ, "Cậu dậy sớm, lợi hại!."

      Được khích lệ , Khương Lai hơi hơi cúi đầu, đôi mắt to tròn hắc bạch phân minh hơi lên ý cười ngọt ngào"Bữa sáng được đặt ở bàn cơm, tôi kêu ba rời giường."

      Lời này tại sao càng nghe lại càng thấy được tự nhiên, chờ Tả Thiên rửa mặt xong ra, nghe tiếng vọng ra từ phòng ngủ bên cạnh mới biết cảm giác được tự nhiên này là làm sao.

      "Ba, rời giường!."

      " cần, mãi nửa đêm hôm qua ba mới ngủ."

      "Ba, thức đêm tốt!."

      "Là công việc ba cũng có biện pháp, để ba ngủ thêm lát !."

      " giờ ngủ tiếp, buổi tối ba lại thức đêm, lập thành vòng tuần hoàn xấu đó ba!”

      "Chuyển biến xấu mặc chuyển biến xấu, con cứ nhắm mắt lại, làm như nhìn thấy ba ."

      "Ba !ba! bữa sáng nhất định phải ăn, bằng dạ dày hỏng mất."

      "Hỏng ba cũng mặc kệ, ba chỉ muốn ngủ, ngủ!."

      "Ba , ba quên lần trước khám rồi sao sao? Ba quên bác sĩ dặn rồi sao....."

      "Con dừng lại, ba rời giường là được chứ gì!" Khương Thi nhảy dựng lên, tùy tiện mặc quần áo rồi xỏ dép lê ra, tình cờ bắt gặp Tả Thiên đứng cạnh cửa khỏi oán giận: "Tiểu Lai Lai con bao giờ dậy muộn nên biết ngủ vào ban ngày tuyệt vời đến cỡ nào, ba lúc trước chọn nghề thiết kế phải là vì ban ngày được ngủ ngon sao,tiểu hài tử con...”

      Tiểu hài tử theo chân ba ra ngoài, có chút khẩn trương khi nghe cha oán giận mình, mấy lời oán giận của ba nghe quen rồi, nhưng vừa nghĩ tới bị Tả Thiên Thính nghe thấy khỏi có chút thoải mái.

      "Con phải tiểu hài tử, ngủ trễ là tốt!"

      Khương Thi lần đầu tiên nghe thấy con phản bác mình,trong lòng có chút nhộn nhạo:"Mới chỉ qua buổi tối biến hóa lớn như vậy, Tả Thiên ,cháu rốt cuộc làm ra loại ma pháp gì đối với con chú?"

      Tả Thiên tự nhiên thấy vui vẻ, mỉm cười ngồi xuống ,cùng Khương Lai đứng ở cùng chiến tuyến : "Khương Lai đương nhiên phải là người ngốc." Cậu quay đầu lại nhíu mày nhìn Khương Thi: "Tối hôm qua biết ai chưa đến chín giờ mệt nhọc, muốn ngủ luôn,vậy mà bây giờ còn kêu buồn ngủ?!”

      Kỳ trong lòng tất cả mọi người đều biết , đây chẳng qua là người kia lấy cớ, ai mà biết được Khương Thi trở về phòng có ngủ luôn hay , nhưng mà mọi người đều là người thông minh,đối với vấn đề này tự nhiên cũng sâu vào quá nhiều.

      "Hai đứa là người trẻ tuổi sinh lực dồi dào, ta đây già rồi, đương nhiên là phải ngủ càng nhiều càng tốt."

      Tả Thiên liếc mắt xem thường, lôi kéo Khương Lai tới bàn ăn "Tôi rốt cục cũng biết vì sao cậu lại dưỡng thành tính cách thế này, có người ba như thế, nếu tính cách cậu trầm ổn, đại khái bị chú ấy làm cho tức chết rồi, đừng để ý đến chú ấy, chúng ta cùng ăn bữa sáng."

      Khương Lai kỳ thế nào hiểu được lời của Tả Thiên, chỉ cảm thấy tay mình bị đôi tay đẹp đẽ kia lôi kéo, chút độ ấm nơi bàn tay lan truyền đến toàn thân, đầu cũng bị nóng đến có chút choáng váng, chỉ nhớ là đối phương cầm tay mình còn những thứ khác căn bản là nhớ được.

      Bị nhạo báng như vậy, Khương Thi vốn cũng hơi tức, nhưng vừa chạm vào ánh mắt của con bảo bối hốt hoảng lại loáng thoáng mang theo chút thần sắc hạnh phúc, cơn tức cũng tiêu tán còn mảnh.

      Tiểu tử này, cũng...... Khụ khụ...... Có vài phần đạo lý.

      Ăn xong bữa sáng, Khương Thi nhờTả Thiên mang Khương Lai ra ngoài chút, Tả Thiên nghĩ nghĩ sau đó cự tuyệt: "Vài ngày sau hành trình của cháu được an bài chặt chẽ, cháu còn tính núi Dương Minh, tối hôm nay nhất định có thể trở về, Khương Lai theo tựa hồ tiện."

      Khương Thi vốn muốn gì, lại thấy con im lặng nên đành từ bỏ: "Được, chú cùng Khương Lai cũng phải đem sách vở của học kì này sửa soạn lại lần,cháu vui vẻ!”

      ràng Khương Lai vẫn là khuôn mặt chút thay đổi, nhưng Tả Thiên cũng có thể nhìn ra biểu tình dao động rất trong mắt, tựa hồ có chút mất mát.

      Lúc ra cửa Tả Thiên phát giầy của mình bị đặt ở cửa thông gió phòng bên ngoài, cậu xách giầy lên mỉm cười nhìn Khương Lai, "Giầy của tôi bốc mùi đúng ?" Từ sau khi biết mình thi đỗ ,Tả Thiên đôi giày này dầm mưa dãi nắng , bốc mùi mới là lạ!

      Thái độ trêu tức rãng như vậy nhưng Khương Lai vẫn trả lời đứng đắn: "Chỉ cần để ở bên ngoài toàn mùi bay , quan hệ."

      Tả Thiên lông mày cong lên mang giầy thoắt cái đến trước mặt Khương Lai : "Cái này cậu biết đâu, là tôi cố ý đem giầy biến thành mùi vị như thế, như vậy mỗi ngày giầy chân biến thành thần kì, chân thần kỳ ở chỗ khi câu cá cần mồi câu,đặc biệt đúng ?”

      Khương Lai càng đứng đắn, Tả Thiên lại càng muốn trêu tức ,cậu bày ra bộ mặt thản nhiên như , Khương Lai đương nhiên nghi ngờ gì, khuôn mặt lạnh nhạt hé ra tia kinh ngạc: " vậy chăng?"

      Tả Thiên thấy mắc câu, cười đến gần nội thương, làm bộ cúi đầu giày nhưng nụ cười vẫn giữ khóe môi: "Đúng rồi chỉ có tôi , cậu coi như xong, cậu ràng là sạch , làm sao có thể cho phép giầy của mình có mùi như vậy đây?”

      Khương Lai cắn môi gì.

      giày xong, Tả Thiên nhìn Khương Lai im lặng, : "Tạm biệt, tiểu công chúa của tôi, hành trình của kỵ sĩ tôi đây bắt đầu." xong liền xoay người rời .

      Khương Lai vẫn nhìn theo thân hình cao to biến mất ở chỗ rẽ mới hơi nhíu mày, cảm xúc chìm nổi phập phồng, lúc sau lấy giầy ở tủ giầy xỏ vào.

      Khương Thi lúc lâu sau mới phát con mình tự nhiên giày thể thao ở trong nhà, vậy lại còn tới lui, kinh ngạc đến nỗi cằm cũng muốn rơi xuống: "Sao con lại giầy trong nhà,đế giầy có sạch sao?" Đáng tiếc Khương Lai cũng thèm để ý cha mình mở cửa bước vào phòng.
      Last edited: 20/2/16
      PhongVy thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2.1

      Đến ngày thứ ba Tả Thiên mới trở về.

      Bởi vì sau trận mưa, khí ở núi Dương Minh đặc biệt trong lành, những ngày mùa hè oi nóng gần như tan biến trong gian tươi mát ấy, Tả Thiên nỡ rời nên ở đó thêm đêm nữa, chờ lúc cậu trở về, cằm xuất thêm vệt râu, con ngươi xinh đẹp nhiễm đầy vui vẻ sáng lên như được gột rửa bởi khí trời.

      Tuy rằng tinh thần rất thoải mái, nhưng bởi vì hai ngày có tắm rửa nên tạo hình chỉnh thể thể nào khen được ,vậy nên khi Tả Thiên về đến nhà việc làm đầu tiên chính là vọt tới phòng tắm để tắm rửa.

      Khương Lai cầm máy sấy chờ ở ngoài phòng tắm, tâm trạng lo lắng thấp thỏm của năm mươi mấy giờ trước giờ đây mới được buông xuống . Người con trai này như là điều bí , như là trận gió, bỗng nhiên thổi vào cuộc sống của bọn họ rồi bỗng nhiên rời , cậu tùy tâm sở dục như vậy, cá tính cố kỵ chỗ nào, gặp nơi mà cậu thích ở lại, thích rời , cái gọi là thời gian năm ngày cũng chỉ là câu trả lời mơ hồ mà thôi.

      biết vì sao mình lại quyến luyến người như vậy, cũng biết vì sao muốn người kia ở trong tầm mắt của mình, càng biết vì sao chỉ cần nhìn cậu mỉm cười, trong lòng nổi lên loại cảm giác gọi là thỏa mãn, cái cảm giác này cũng khá tốt đấy chứ!.

      Tả Thiên Nhất dùng khăn lông lau tóc từ trong phòng tắm ra, vì bị chiếc khăn chặn lại tầm mắt, thiếu chút nữa cậu đâm vào người chờ bên ngoài là Khương Lai.

      "A? Cậu......"

      "Tôi giúp cậu sấy tóc." Đôi mắt như đá hắc diệu thạch mở to nhìn cậu, bộ dáng nhu thuận kia làm cho Tả Thiên thấy thả lỏng thân mình, tùy ý để bàn tay bé của đối phương tùy tiện luồn vào tóc cậu.

      Vì tư thế đứng làm cho Tả Thiên có chút thoải mái, cậu đơn giản định ôm lấy Khương Lai, Khương Lai hoảng sợ, hai tay phản xạ định ôm lấy cổ Tả Thiên nhưng làm sao còn nhớ tay còn cầm máy sấy, vì thế cộc tiếng, máy sấy đập vào đầu Tả Thiên.

      Khi Tả Thiên còn lơ mơ có phản ứng gì Khương Lai sợ tới mức phát khóc, phải người hay gào khóc cũng phải người hay thút thít nghẹn ngào, mà là người khóc tiếng động, khuôn mặt yên lặng lộ ra vẻ gì nhưng nước mắt trong suốt cứ chảy xuống từ hốc mắt.

      Nhưng mà khóc như vậy lại càng làm cho người khác có cảm giác rung động, lòng Tả Thiên như mềm nhũn ra, cậu thở dài rồi lấy tay nhàng vuốt tóc Khương Lai, đến bên giường ngồi xuống, tay ôm thắt lưng của bé, để cho vững vàng ngồi ở đùi của mình.

      "Thực xin lỗi."

      " có việc gì, tôi da dày thịt béo, quá đau, cậu sấy tóc dùng lực rất vừa vặn, là thoải mái, tiếp tục ." Tả Thiên ngầm hít vào ngụm khí lạnh, dù sao cũng vẫn chỉ là bé mười tuổi, lực đạo này hẳn là đến mức làm cho não cậu chấn động đâu.

      Khương Lai mím môi, vừa mới rồi giọt nước mắt rơi vào đầu lưỡi, có chút ngọt ngào.
      Last edited: 2/6/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2.2

      Ra ngoài hai ngày, Tả Thiên mệt muốn chết rồi, tắm rửa xong liền lên giường vùi đầu ngủ bù, những tia nắng xuyên qua rèm cửa cũng trở nên dịu dàng, vẽ lên giường những tia mềm mại.

      Chờ khi cậu tỉnh ngủ, quần áo cần tắm rửa được phơi ở ban công, bị gió thổi phồng lên như diều, giống như bay .

      "Tới dùng cơm ."

      Tại cửa ban công, Khương Lai im lặng đứng dưới ánh nắng mặt trời ,khuôn mặt xinh đẹp giống như thiên sứ mỉm cười nhìn cậu.

      Chỉ là Tả Thiên cảm thấy tốt đẹp, Khương Thi lại cảm thấy tốt đẹp chút nào.

      Từ sau khi cậu nhóc Tả Thiên trở về, con giống như đem tất cả chú ý đặt lên người cậu ta, còn người cha như Khương Thi chẳng biết bị lãng quên ở đâu !!

      Buổi tối thời điểm chuẩn bị ngủ, Khương Thi dùng ánh mắt hung tợn trừng Tả Thiên, dùng ngón trỏ chỉ chỉ cậu, lại chỉ chỉ về sofa ở phòng khách, "Đêm nay cậu ngủ ở phòng khách."

      " cần." Khương Lai lần đầu tiên đưa ra kháng nghị, lôi kéo tay Tả Thiên, quay sang với ba: "Cậu ấy ngủ với con, sofa quá ."

      Lời của như đổ thêm dầu vào lửa,vốn dĩ Khương Thi chỉ hơi có chút bất mãn bây giờ trong mắt bừng bừng lửa giận.

      "Tả Thiên nhất định phải ngủ sofa!" Câu phảng phất như rít ra từ kẽ răng.

      Khương Lai nhíu mày, "Ba."

      Cha và con giương cung bạt kiếm, đương Tả Thiên lại ha ha bật cười, cậu nhìn Khương Lai dịu dàng : "Ngoan, hôn ba ba cái, ba ba tức giận."

      Khương Lai cự tuyệt, "Chuyên gia hôn truyền rất nhiều vi khuẩn, sạch ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :