[Trùng sinh, nữ cường] Quý nữ trở về -Thập Nguyệt Vi Vi Lương(Update C26/262)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyenlaw68

      huyenlaw68 Well-Known Member

      Bài viết:
      496
      Được thích:
      853
      Chương 3:

      Bên tai Hòa Linh mơ hồ vang lên tiếng khóc sướt mướt, giống như tiếng khóc của nữ quỷ vào ban đêm, Hòa Linh bực mình vung tay, lật mình. nghĩ tới là tiếng khóc kia càng lớn thêm. Nàng lâu rồi ngủ ngon như vậy, ngủ trưa ngon lành lại có người đến quấy rầy, Hòa Linh cần nghĩ cũng biết người đó là ai.

      Nàng xoay người xoa mi tâm, chậm rãi mở to mắt: "Mẫu thân...." Hai từ vô cùng đơn giản nhưng Hòa Linh phải dùng hết tất cả khí lực để . ra, nàng muốn phải đối mặt với bà ta sớm như vậy, mẫu thân ruột thịt, cũng chính là người hạ độc mình.

      Hòa Linh muốn đứng lên, Lan thị vội vàng ngăn nàng lại: "Sao lại ngồi dậy? Con ngủ lát nữa , thân thể con vẫn còn yếu lắm."

      Hòa Linh nghe xong muốn cười to, nếu bà ta biết nàng cần nghỉ ngơi sao lại đến đây khóc sướt mướt! là nghĩ đằng nẻo.

      "Hẳn là vậy." Hòa Linh trả lời yếu ớt, Lan thị giương mắt, Xảo Nguyệt vội vàng đem gối đầu đặt phía sau Hòa Linh để nàng có thể thoải mái dựa vào, Hòa Linh ngây thơ hỏi: "Mẫu thân, đại phu như thế nào? Thân thể con thế nào rồi? biết vì sao con mệt mỏi rất nhanh!"

      mặt Lan thị thoáng lên lo lắng, lập tức miễn cưỡng cười tươi an ủi nàng: "Con đương nhiên là có việc gì rồi. Đại phu chữa khỏi bệnh cho con. Con ngoan ngoãn uống thuốc là được."

      Hòa Linh nghi ngờ: "Nếu như có việc gì vừa nãy mẫu thân sao lại khóc! Mẫu thân khóc rất thảm thiết!" Hòa Linh thay đổi sắc mặt, khuôn mặt tái nhợt run rẩy, "Có, có phải con sắp chết ?" Nàng bỗng chốc khóc lên, nàng vốn đẹp, khóc lên như thể hoa lê đái vũ.

      Lan thị liền ôm nàng vào lòng, "Đừng khóc, con ngoan của ta đừng khóc. Con bị gì đâu, mẫu thân làm sao lại lừa con được, chỉ cần con uống thuốc đúng giờ là khỏe lên. Mẫu thân khóc vì thương con mới mười hai tuổi phải chịu nhiều khổ cực như vậy. Con xem, số mệnh con tốt mà, thế nào lại thành tốt, mẫu thân sẵn lòng thay thế con chịu những khổ cực này!"

      Đúng là từ mẫu!

      Hòa Linh khóc, vai run run, nàng-Sở Hòa Linh lại biết gì nữa, mẫu thân nàng từ trước đến nay thích nàng nhưng lại diễn trò, sau này mới biến thành tâm ngoan thủ lạt tự mình đầu độc nàng.

      Hòa Linh rời Lan thị, lệ biến mất, "Mẫu thân đừng như vậy. Nếu con uống bát cháo kia, người trúng độc là phụ thân, nếu có thể thay phụ thân chịu khổ, con nguyện ý. Là nữ nhi lẽ ra nên làm như vậy."

      Đúng rồi, đây là nguyên nhân nàng bị trúng độc, năm mười hai tuổi, nàng ăn nhầm bát cháo phòng bếp làm cho phụ thân, kết quả là bị trúng độc. Mặc dù có tâm tư giấu diếm nhưng biết nguyên nhân vì sao mà nàng trúng độc làm cho thân thể suy yếu đồng thời thể mang thai bị truyền khắp Vĩnh Yên, từ đó về sau, nàng, Sở Hòa Linh định trước là người độc.

      Lan thị ngừng khóc: "Con khiến lòng mẫu thân đau quá."

      Hòa Linh khép mi, nhưng ngẩng đầu lên rất nhanh, nàng ngọt ngào làm nũng : "Mẫu thân, con nghĩ muốn làm mấy bộ y phục mới."

      Lan thị kinh ngạc hỏi: "Thế nào lại đột nhiên nhớ tới phải may y phục mới? Ngày xưa cũng có may y phục mới sao thấy con vui mừng như giờ."

      xong quan sát phản ứng của Hòa Linh, phải năm mới cũng chẳng phải ngày lễ gì cả đột nhiên muốn làm y phục mới, nhưng ra làm cho nàng cũng có gì kỳ quái đâu! Dù sao Hòa Linh cũng thích ăn mặc. Lại , nha đầu kia cùng người khác giống, các nương khác đều thích son phấn, thích y phục đẹp đẽ nhưng nàng lại vậy, chỉ thích đọc sách viết lách, giống như nam tử bình thường.

      "Thời điểm này đột nhiên con hoàn toàn tỉnh ngộ." Hòa Linh , cũng giống như dối: "Con đột nhiên phát , mình có hưởng thụ cái gì cả, cảm thấy mình rất thiệt thòi. Nếu như có thể khỏe mạnh ngồi ở đây con đương nhiên muốn hưởng thụ tất cả những gì con chưa hưởng thụ, tất cả đều hưởng thụ lần, như vậy cho dù mai sau thế nào con cũng hối hận."

      Lan thị vui, "Đừng nghĩ vậy, con, nha đầu này, hiểu chuyện gì." xong, cẩn thận nhìn Hòa Linh, "Con có chuyện gì chứ? Nếu như có, con cho mẫu thân nghe , con vẫn còn , tự mình giải quyết công việc tốt, biết chưa?"

      Lan thị cảm thấy hôm nay Hòa Linh có chút kỳ quái, nhưng cụ thể kỳ quái ra sao, bà lại nên lời, chỉ có thể vậy với Hòa Linh.

      Hòa Linh nhu thuận gật đầu: "Con biết, con muốn làm y phục, mẫu thân, được ?"

      Lan thị mỉm cười: "Được được được, con muốn làm y phục, vậy làm cũng được, mẫu thân gọi ti y phường tới đây đo cho con. Lấy tiền của mẫu thân, con muốn làm bao nhiêu cũng được, cần lo lắng gì. À, mẫu thân rất vui, tiểu nương nên ăn mặc xinh đẹp."

      Hòa Linh xõa tóc vai, khéo léo cười, là xinh đẹp, "Hết thảy đều nghe theo mẫu thân."

      Lan thị vui mừng gật đầu: "Được rồi, nhìn con tinh thần cũng tệ lắm, mẫu thân cũng yên tâm rồi, mẫu thân có chuyện phải rồi, con phải ngoan ngoãn nghỉ ngơi nha."

      Hòa Linh đúng lúc ngáp, "Con biết."

      Lan thị vừa lòng ra ngoài, Hòa Linh cứ như vậy nhìn theo bóng lưng bà ta, lại , Lan thị bảo dưỡng tốt, dung mạo giờ của bà với mười ba năm sau có khác biệt gì lớn, chỉ là tuổi càng cao làm cho người ta có cảm giác khác. Tuy có vài dấu vết tuổi tác nhưng so với nữ nhân cùng tuôi vậy là tốt rồi. Đời trước, mọi chuyện đều có nàng lo liệu, mẫu thân có cái gì phải lo lắng đâu! phí sức quan tâm làm sao mà già.

      "Tiểu thư, phu nhân đối với ngài tốt!" Xảo Nguyệt ôn nhu hầu hạ Hòa Linh nằm xuống, hâm mộ .

      Hòa Linh ngẩng đầu nhìn nàng, nháy mắt mấy cái, khó hiểu : "Mẫu thân đối tốt với nữ nhi là chuyện rất kỳ lạ sao? Ngươi lời này có chút quái lạ."

      Xảo Nguyệt cười hì hì: "Ai nha, tiểu thư, người ta ăn ngay mà!"

      Xảo cùng Xảo Nguyệt từ đều là nha hoàn theo hầu Hòa Linh, chuyện tự nhiên giống nha hoàn như quy củ. Xảo Nguyệt đùa như ngày thường, xong lại như ban đầu.

      Hòa Linh hơi híp mắt cười: "A, hóa ra ngươi ăn ngay có chừng có mực." Nàng hời hợt .

      Xảo Nguyệt nghe ra có gì đó đúng, muốn giải thích trong phút chốc thấy trong mắt tiểu thư có lãnh ý, nàng hoảng sợ lập tức quỳ xuống, "Là nô tỳ quá phận, xin tiểu thư thứ tội."

      Hòa Linh cũng nhìn Xảo Nguyệt, chỉ nhìn các ngón tay, lười biếng : "Ta nghe ta sống được quá mười năm hơn nữa còn thể mang thai."

      Sắc mặt Xảo Nguyệt đột nhiên trắng bệch, "Tiểu thư thể rủa mình như vậy được."

      "Nghe thím ngươi với nương tử đại phu có quan hệ tồi!"

      Xảo Nguyệt khó hiểu.

      "Nương tử Từ gia với ngươi cái gì vậy? Ừ, phụ nhân bình thường đều thích chuyện, hẳn là... cũng cho người khác?

      Xảo Nguyệt tuy rằng phải là lanh lợi, cũng hiểu vì sao tiểu thư lại như vậy, nhưng dù gì cũng là đại nha hoàn, ở đại trạch sống lâu, lập tức hiểu được vài phần, "Nô tỳ lập tức làm."

      Hòa Linh cười khanh khách khoát tay áo, Xảo Nguyệt vội vàng lui ra, ngay lúc Xảo Nguyệt vừa lui ra tới cửa, Hòa Linh đột nhiên : "Trong viện hoa ngọc lan nở đẹp."

      Xảo Nguyệt suýt ngã sấp xuống, nàng thể tin được, người run rẩy, lập tức kiên định: "Nô tỳ làm tốt!"

      Xảo Nguyệt rời , Hòa Linh nở nụ cười.

      biết người khác nếu như gặp chuyện như thế này làm thế nào, nàng nghĩ nàng sống lại mười ba năm trước, cũng là lúc nàng mười hai tuổi, nàng hoàn toàn có gì kinh ngạc, gần như là bình tĩnh tiếp nhận tất cả, tận lực đón lấy cách vui sướng, với... trong lòng muốn tìm đường chết!

      Nếu sống lại, đây là cơ hội, nàng muốn sống sung sướng khiến người khác phải ghen tị, có gì để lo lắng, nghĩ lại hạnh phúc!

      Từ đại phu, lần này ta chủ động giúp người phát tán tin đồn, ta phải là người tốt đâu! Chẳng qua là ta muốn ngươi dùng mạng của ngươi để cảm ơn ta nha!

      Ta vừa edit mà vừa đuổi muỗi nè, các nàng thương ta like với comment nhiều nhiều nhé :yoyo45:
      Ta chưa sửa chi hết, các nàng đọc rồi góp ý cho ta với :yoyo40:
      Last edited: 14/2/16
      Mặc Ly, Dion, Ngọc Ngố24219 others thích bài này.

    2. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      tem đầu năm:yoyo69::yoyo69::yoyo69:
      tks nàng, năm mớ vui vẻ, năng suất edit ngày càng nâng cao về chất cg như về lượng nha:yoyo55::yoyo55: :yoyo55::yoyo55:
      Diệp Dãhuyenlaw68 thích bài này.

    3. huyenlaw68

      huyenlaw68 Well-Known Member

      Bài viết:
      496
      Được thích:
      853
      @song ngư thanks nàng nha, lần đầu ta edit đó, do đọc cổ đại nhiều nên edit cũng dễ hơn :yoyo12:
      Diệp Dã thích bài này.

    4. Diệp Dã

      Diệp Dã Well-Known Member

      Bài viết:
      123
      Được thích:
      1,016
      Chương 4:
      Editor: Diệp Dã


      Sáng sớm, Hòa Linh tỉnh dậy. Nàng cũng gọi nha hoàn vào mà tự mặc thêm áo choàng rồi mở cửa sổ để ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người. Hòa Linh dang hai tay, nhắm mắt lại đón ánh dương buổi sớm.

      Xảo vừa bước vào phòng nhìn thấy cảnh tượng này giống như tiểu thư sắp biến thành nàng tiên.

      Phát có người vào cửa, Hòa Linh cũng ngạc nhiên, nàng buông cánh tay, quay đầu lại cười,

      “Hầu hạ ta rửa mặt, chải đầu rồi thay quần áo.”

      Xảo nhanh nhẹn hầu hạ nàng thỏa đáng. Khi Hòa Linh nhìn nữ tử trong gương, nàng mỉm cười:“Chúng ta thôi!” Tổ mẫu Vương thị của nàng ở trong sân viện gọi là An Đức viện, ý tứ muốn đời bình an mạnh khỏe, nhưng khi Hòa Linh đến thăm ra cũng đúng lắm. Nếu như bình an mạnh khỏe, Sở gia vì sao càng ngày càng suy bại? Nghĩ đến đủ chuyện trước kia, Hòa Linh cảm thấy dù nàng có cố gắng tự an ủi bản thân cũng chỉ là vô dụng.

      Hòa Linh đến tính là sớm, mặc dù là nàng sinh bệnh nhưng bề ngoài vẫn phải có quy củ. Hòa Linh muốn bắt buộc chính mình phải đến từ sáng sớm nên khi nàng đến An Đức viện có chút muộn. Trong An Đức viện rất đông người, Hòa Linh nhu thuận cúi đầu,“Cháu thỉnh an tổ mẫu, tổ mẫu vạn an!”

      “Đứng lên , thân thể khỏe hơn chưa?” Tầm mắt lão phu nhân hơi nheo lại, đánh giá Hòa Linh. Hôm nay, Hòa Linh mặc thân váy áo xanh ngọc bích, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng có lẽ là vì cố ý che giấu, điểm ít bột phấn, nhìn qua thấy hồng nhuận kì thực làm cho người ta càng thêm cảm giác ốm yếu.

      Hòa Linh nhợt nhạt cười, nhu thuận :“Buổi sáng cháu uống thuốc, đa tạ tổ mẫu quan tâm.” Cũng trực tiếp trả lời khỏe hay khỏe.

      Lão phu nhân thực khôn khéo, cũng tiếp tục hỏi nhiều, chỉ :“Uống thuốc nhiều thân thể mới mau khỏi bệnh. Mau ngồi xuống cạnh mẫu thân cháu .”

      Hòa Linh nghe lời, lão phu nhân gật đầu vừa lòng.

      Hòa Linh vừa ngồi vào chỗ của mình, chợt thấy ngồi đối diện nàng là tiểu muội ở tứ phòng tên Hòa Tuyết cúi đầu nở nụ cười. Hòa Tuyết năm nay 10 tuổi, so với Hòa Linh còn hơn hai tuổi, nàng hồn nhiên vô tư :“Bình thường ngũ tỷ tỷ luôn là người đến đây sớm nhất, muội sao có thể so sánh bằng, lần này cuối cùng cũng có cơ hội thấy ngũ tỷ tỷ là người đến cuối cùng rồi.” xong còn nghịch ngợm nháy mắt. Tuy rằng năng có chút hiểu chuyện, nhưng cũng khiến mọi người cười ầm.

      Hòa Linh cũng cười theo, trêu ghẹo :“Ngũ tỷ tỷ cũng muốn là người đến đầu tiên nha mà thân thể lại cho phép. Nhưng ngờ, trời xui đất khiến làm cho muội muội cao hứng , ta là tỷ tỷ tốt, vì muội muội vui vẻ, về sau nhất định tỷ tỷ đến muộn nhất. Chỉ là hy vọng, tổ mẫu cùng các vị bá mẫu, thẩm thẩm cần chê cười Hòa Linh.”

      Hòa Linh nghiêm túc . Hòa Tuyết cắn môi,

      “Chứ phải tỷ tỷ lười biếng nên mới đến muộn sao?”

      Hòa Linh kinh ngạc nhìn nàng, vẫn mỉm cười ngọt ngào như trước:“Vừa rồi muội cũng , mọi ngày ta là người đến sớm nhất. nhiều năm như vậy, có lười biếng ta sớm lười biếng rồi. Muội muội vậy là tốt đâu, người biết nghe muội muội như vậy, còn tưởng rằng muội muội thích ta, cố ý nhằm vào ta!”

      Hòa Tuyết nắm chặt khăn trong tay, cắn cắn môi, muốn cái gì nữa, lại bị mẫu thân Điền thị bên cạnh giữ tay lại, Điền thị ngồi trong đám phu nhân dịu dàng, nàng ôn nhu :“Tuyết nhi vẫn là đứa trẻ, chuyện có chút thẳng thắn. Nàng rất thích Linh nhi, Linh nhi cũng thể hiểu lầm muội muội ngươi được. Nàng nha, cả ngày cứ lén nhắc tới, hy vọng Linh nhi đến sớm, giờ gặp mặt lại đấu khẩu, đứa này a, chúng ta cũng đừng so đo.”

      Điền thị nhàng bâng quơ đem đề tài chuyển sang hướng khác, cũng làm nhạt câu thích hợp của Hòa Tuyết. Hòa Linh nhìn vào mắt Điền thị, cười tủm tỉm:“Ta tất nhiên là biết, bất quá chỉ đùa giỡn thôi. Tổ mẫu hẳn là cũng biết?” Hòa Linh xoay người, khé cười.

      Lão phu nhân Vương thị nghĩ Hòa Linh đột nhiên như vậy, chẳng qua bà cũng phải là người bình thường, biểu kinh ngạc, chỉ gật đầu:“Mấy nương nhà ta đều là người tốt.” xong, đề tài lại chuyển,“Đều là người nhà đùa giỡn nhau thôi, nhưng ra ngoài chớ có như thế, người ngoài biết, lại cho là mấy phòng tiểu thư ở Sở phủ hợp nhau. Nếu truyền ra lời như vậy, chỉ có nước làm trò cười cho thiên hạ .”

      Hòa Linh hơi hơi rũ mắt, rồi lập tức ngẩng đầu, tươi cười xán lạn,“Đương nhiên rồi ạ! Lục muội muội tốt như vậy, cháu trân trọng nàng còn kịp đâu! Đúng ?”

      Hòa Tuyết lúc này cũng hiểu được, miễn cưỡng tươi cười chống đỡ, còn vẻ hồn nhiên vô tư như trước,“Tỷ tỷ đúng.”

      “Cái này đúng rồi!” Lão phu nhân hướng ánh mắt tán thưởng về phía Hòa Tuyết, Hòa Tuyết cảm nhận được, hơi hơi ưỡn ngực, đắc ý liếc Hòa Linh cái.

      Hòa Linh cũng có biểu tình đặc biệt gì, vẫn nhu thuận, tươi cười chê vào đâu được. Mặc dù mặt như thế, nhưng trong lòng Hòa Linh lại cười lạnh, chỉ là tiểu nha đầu 10 tuổi thôi, có ngực sao, rất giỏi, quả nhiên là làm trò cười cho thiên hạ!

      Cùng lão phu nhân chuyện trong chốc lát, rốt cuộc vì tuổi cao, lão phu nhân rất nhanh cảm thấy có vài phần mệt mỏi liền cho mọi người rời .

      Lan thị va Hòa Linh cùng ra ngoài, thấy trán nàng chảy mồ hôi bèn lấy ra khăn tay lau cho nàng, lại dặn dò Xảo bên người

      “Thân thể tiểu thư yếu, làm gì cũng lưu ý chút.”

      Xảo thưa vâng .

      “Ngũ muội muội, hôm qua chúng ta muốn qua thăm muội mà muội khi đó thân thể suy yếu, muốn để muội nhọc lòng tiếp đón chúng ta nên dám nữa. Hôm nay nhìn muội như vậy, hình như tốt hơn rất nhiều, bằng mọi người cùng nhau ngồi chút ?” giọng nữ thanh thúy vang lên.

      Hòa Linh nhìn qua, mở miệng là tiểu thư chi thứ hai - Hòa Chân, nàng thuộc dòng thứ, bởi vì tuổi tác gần mình nên quan hệ với Hòa Linh vô cùng tốt. Nếu như nhờ chuyện tình sau này, nàng còn nghĩ tỷ tỷ đó là tâm đối tốt với nàng. Về sau mọi chuyện sáng tỏ, Tứ tỷ tỷ này là cỡ nào bỉ ổi, cũng là căm hận nàng đến mức nào. Mà tại, hành động của nàng ta sai biệt lắm.

      Nàng mỉm cười ngọt ngào:“Nhưng mà, bây giờ muội còn có chút việc!”

      Nụ cười mặt Hòa Chân cứng lại, nàng ngờ bị cự tuyệt ràng như vậy.

      Lan thị bèn hoà giải,

      “ Quần áo của Linh nhi quá mộc mạc. Ta mới mời ti y phường tới đây, sắm thêm cho nàng vài bộ quần áo mới. Bây giờ phải lập tức , sợ là nàng thể tiếp đón các ngươi.”

      Tâm tình của Hòa Chân mới hòa hoãn chút, nàng giống như tò mò hỏi:“Nhưng là tại chưa đến ngày làm quần áo mới a!”

      Nhị phu nhân Phương thị a dua theo:“Tất nhiên là chưa tới ngày làm quần áo mới, tam bá mẫu con hẳn phải bỏ tiền riêng ra rồi. Tam bá mẫu con ấy à hiểu nhất là Linh nhi”

      Trong mắt Hòa Chân lóe lên chút ghen tị, bất quá qua rất nhanh , nàng sáng tỏ,“Vậy Linh nhi, muội cứ về nghỉ ngơi tốt rồi chọn quần áo, tại thân thể muội nên nghỉ ngơi nhiều mới phải.”

      Hòa Linh cúi đầu phe phẩy mái tóc của mình rồi gật đầu.

      Mấy phòng rời , Lan thị cao thấp đánh giá Hòa Linh, hỏi:“Con với Tứ tỷ tỷ sao thế? Nhìn con có điểm kỳ quái a!”

      Hòa Linh ngẩng đầu, khó hiểu:“ có chuyện gì đâu ạ! Ngày thường con xã giao với các nàng, tại muốn nữa, chỉ như vậy thôi.” Cũng thêm điều gì nữa, Hòa Linh lên phía trước. Lan thị chần chờ chút rồi đuổi theo.

      Ti y phường là cửa hàng nổi danh ở Vĩnh An thành, bình thường đều được các vị phu nhân, tiểu thư lựa chọn, nên rất đông khách. Các nàng đến cửa nhiều lần tiện, bởi vậy phần lớn đều sai người mời Ti y phường đến.

      Dân gian có tục ngữ, đến kinh thành biết quan lại, đến Giang Nam biết thiếu tiền. rằng trong kinh quan viên rất nhiều, lại toàn quan to hiển quý tụ tập chỗ, rồi đại tướng quân, ở kinh thành cũng coi như là mấy nhân vật khó lường. Mà đến Giang Nam biết tiền thiếu, đó là chứng minh cho Giang Nam giàu có và đông đúc. Tam phòng Lan thị, đúng là chi nữ của phú thương ở giang Nam. Tuy rằng địa vị thương nhân trong xã hội luôn thấp, nhưng phụ thân Lan thị là ân nhân cứu mạng của Sở lão tướng quân, mà lúc Lan thị thành thân, đồ cưới lại là mấy con phố bán quần áo.Bởi vậy người người ở Vĩnh An đều biết, tam phòng của tướng quân phủ ra tay rất hào phóng .

      Ti y phường từ sáng sớm sắp xếp thoả đáng Lương bà tử tới đây, gặp phu nhân và tiểu thư đến, bà vội vàng tiến lên, mặt mày tươi cười,“Tam phu nhân, ngũ tiểu thư mạnh khỏe. Sáng sớm nay chợt nghe tiếng chim khách ở mái hiên kêu, ta còn thắc mắc có chuyện vui gì ngờ là gặp tam phu nhân cùng ngũ tiểu thư. Gặp người cao quý như thế này còn phải là hỷ sao!”

      Tam phu nhân mỉm cười,“Chim khách vui mừng còn khéo miệng bằng ngươi.” Chẳng có ai thích nghe lời hay, nghe khẩu khí liền biết tâm tình phu nhân tệ“Thời tiết ấm lên, ngũ tiểu thư phải làm thêm mấy bộ quần áo, nay trong kinh lưu hành kiểu dáng, màu sắc gì, ngươi với tiểu thư .”

      Lương bà tử vốn là người làm ăn, tự nhiên rất tinh tường, bà cười:“Mỗi lần nhìn thấy ngũ tiểu thư, ta đều cảm thấy, chính mình gặp được tiểu thần tiên vậy. Các tiểu thư ở phủ tướng quân ta ai cũng xuất sắc. Ngũ tiểu thư, người mau xem xem ta mang tới mấy chất vải vóc. Ngũ tiểu thư vốn chỉ thích màu sắc thanh nhã, ta mới mang nhiều thêm vài tấm. Bất quá phu nhân cũng có lí, tiểu thư muốn thay đổi. Ta cũng chọn số tấm màu sắc rực rỡ hơn.”

      Lương bà tử dẫn Hòa Linh tới bên cạnh bàn, tuy rằng bà ta mang nhiều nhưng là Hòa Linh xem qua cũng chừng hai, ba mươi loại.

      “Năm nay lưu hành số màu sắc như màu xanh có xanh biếc, xanh tươi, xanh lục, xanh ngọc bích. Màu vàng có vàng sẫm, vàng nhạt, vàng ươm, còn màu đỏ tươi tắn hơn chút, các thế gia vọng tộc lựa chọn cũng nhiều là màu vỏ quýt, màu hồng phấn. Tiểu thư người xem.” Lương bà tử tiếp tục: “ Mấy tấm này đều tệ , nếu như tiểu thư thích thanh nhã, ra có thể chọn vài màu sắc tươi sáng xen kẽ. Như vậy xinh đẹp rồi, lại có phen thanh lệ, lịch , tao nhã. Đương nhiên, tiểu thư đẹp, mặc kệ mặc cái gì, vậy cũng là người cực kì mỹ lệ”

      Hòa Linh mỉm cười:“Ngươi cần giới thiệu , ta chỉ lựa chọn màu đỏ.”

      Lương bà tử sửng sốt chút, lập tức cười:“Màu đỏ cũng tốt. Người xem......”

      đợi xong, Hòa Linh dùng ngón tay ngọc chỉ:“Đỏ thẫm, hồng nhạt, đỏ lựu tất cả làm áo choàng.”

      Lương bà tử lại sửng sốt chút, vội vàng trả lời:“Vâng!”

      Hòa Linh dùng ngón trỏ chạm vào chất vải, hơi hơi nâng cằm, bộ dáng nhi xinh đẹp:“ Chính ta may. Kiểu dáng gì lưu hành, cần với ta .”

      Đây đúng là lần đầu tiên Lương bà tử gặp phải người chọn vải kiểu này, cơ bản toàn là màu đỏ, nhịn được :“Ngũ tiểu thư chọn đều là màu đỏ, nhưng là phải......”

      đợi bà ta hết câu, Hòa Linh nở nụ cười:“Chẳng lẽ, ta ràng sao?” khuôn mặt tươi cười chân thành.

      Lương bà tử xấu hổ:“ ràng, tất nhiên là ràng .”

      Hòa Linh nghiêng đầu,“Vậy được rồi.” Nàng còn khẳng định:“Tất cả đều phải là màu đỏ, chỉ cần màu đỏ.”
      Last edited: 19/2/16
      Dion, Ngọc Ngố242, Kimiko19 others thích bài này.

    5. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      chi tinh lam cot den do luon day a.toan do ko
      Diệp Dã thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :