1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu - Luyến Nguyệt Nhi (193) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 41: Muốn chúng nó ở cùng các ngươi sao?
      Editor : kaylee

      ra xà này là do ngươi làm ra.”

      Kỷ Thanh Ngữ hoảng sợ vươn ngón tay chỉ vào Lãnh Loan Loan, ánh mắt kia giống như gặp quỷ.

      Nàng vừa ra, ánh mắt của mọi người cũng dừng người Lãnh Loan Loan.

      “Cửu Nhi, xà này là do ngươi làm ra sao?”

      Dạ Thần nhíu mày đẹp, đôi mắt màu tím có ánh sáng luân chuyển, nhìn là buồn hay là nghi hoặc. Yên lặng nhìn khôn mặt bé nhàn nhã kia, môi mỏng khẽ mở, có chút tin hỏi. là nàng sao? Mặt đất trống rỗng bõng xuất đàn xà, cũng quá thần kỳ .

      Lãnh Loan Loan miễn cưỡng nhìn lướt qua Kỷ Thanh Ngữ, bộ dáng hét chói tai của cái xinh đẹp e lệ này làm cho người ta chán ghét. Tay nàng giơ về phía đàn xà, đàn xà liền ngoan ngoãn cúi đầu.

      “Đúng vậy! Chúng nó đều là bảo bối của ta, cho nên bất kỳ ai cũng đừng nghĩ thương tổn chúng nó.”

      Môi mỏng giương lên nụ cười lạnh lùng, ánh mắt nhìn đám nô tài đứng bên ngoài cửa. Lạnh như băng, giống như hàn băng xẹt qua.

      Đám nô tài kia cả kinh, há hốc mồm nhìn nàng, sau đó lại dời ánh mắt về phía Dạ Thần:

      Đến cùng có muốn lấy lưu hoàng hay ?

      Lãnh ngạo như Dạ Thần cũng bị lời của Lãnh Loan Loan dọa sợ, con ngươi màu tím tinh tế đánh giá nàng. ràng là tiểu oa nhi mềm mại, làm sao có thể đưa đàn xà tới? Lông mày nhíu lại thành nếp gấp sâu, đến tột cùng nàng có thân phận gì?

      có thể cẩn thận suy nghĩ, nhưng Hoàng Hậu, Quận Chúa lại chấp nhận được. Vừa nghe Lãnh Loan Loan trả lời, hai người đồng loạt đứng lên hét lớn, chỉ vào nàng reo lên:

      “Nhanh giết chúng nó .”

      Đàn xà cảm giác được các nàng đối với Cửu công chúa có ý tốt, cùng quay đầu lại, nâng cao đầu rắn, nhe răng thè lưỡi, trong mắt nhiễm mảnh ý nghĩ ngoan độc. Thậm chí, ít tiểu xà chuyển cái đuôi dọc theo đùi hai người, cảm giác lạnh lẽo kia làm cho hai người thiếu chút nữa kinh hách ra tiếng.

      “Nhanh giết chúng nó , nhanh lên.”

      Dạ Thần nhìn bộ dáng mẫu hậu sợ hãi, cuối cùng đành lòng. Đôi mắt tím nhìn Lãnh Loan Loan, mang theo thỉnh cầu, tại cũng chỉ có nàng mang được đám xà này .

      “Cửu Nhi, bắt bọn nó đều đuổi được ?”

      Nhìn mẫu hậu luôn luôn cao quý tại khuôn mặt xinh đẹp sợ hãi thành như vậy, nghĩ nàng cũng quá sợ hãi. Lại thế nào, cũng thể trơ mắt nhìn mẫu hậu bị dọa đến hỏng.

      Lãnh Loan Loan giơ tay vẫy Thủy Dao, Thủy Dao hiểu ý mang chiếc ghế dựa đến bên người nàng.

      Lãnh Loan Loan ngồi lên ghế, nhíu mi cái, lạnh lùng nhìn hai nữ nhân bị dọa đến mất hết hình tượng. Đôi môi nhếch, thản nhiên :

      “Muốn cho các bảo bối của ta rời phải được, bất quá, vị trí Thái tử phi ta định rồi.”

      “Ngươi….”

      Hoàng Hậu cùng Kỷ Thanh Ngữ nghe vậy oán hận trừng mắt nhìn tiểu oa nhi trước mặt, đáng chết, nàng ràng là uy hiếp. Nếu đáp ứng nàng, có phải làm cho đàn xà này vây quanh chúng ta hay ?

      “Lập Thái tử phi là chuyện trọng đại, bản cung cũng tính.”

      “Ta biết, còn có Hoàng đế lão nhân.” Lãnh Loan Loan tuyệt để ý. “Ta làm cho đáp ứng.” đáp ứng cũng phải đáp ứng.

      “Ngươi nằm mơ, Hoàng Thượng có khả năng lập tiểu nữ oa như ngươi làm Thái tử phi.” Hoàng Hậu lạnh lùng .

      “Ừ?” Lãnh Loan Loan giương mi, quét mắt nhìn bảo bối xà ngoan ngoãn. Cuối cùng, ánh mắt rơi người Hoàng Hậu, lạnh lùng trả lời:

      “Chẳng lẽ ngươi muốn chúng nó ở cùng các ngươi sao?”




      Chương 42: Nàng là tinh.

      Editor: kaylee
      Ba….

      Trong cung điện hoa lệ, chén sứ tan nát. Mọi thứ bị đạp đổ, vỡ vụn.

      mảnh bừa bãi.

      Hoàng Hậu mặc quần áo xanh nghiêm mặt, hộ giáp thon dài chỉ kém bóp nát y phù. Đôi mắt ngọc lưu ly vốn sáng ngời giờ phút này tràn đầy lửa giận, hừng hực thiêu đốt. Bên người, các cung nữ thở cũng dám thở mạnh, cúi đầu, câm như hến.

      “Bác, đừng tức giận hại thân thể.”

      Kỷ Thanh Ngữ lên , bàn tay mềm mại đặt bả vai Hoàng Hậu, giọng khuyên nhủ an ủi. Quần la màu trắng, khuôn mặt tinh xảo mang theo nụ cười điềm tĩnh, như cây hoa bách hợp làm cho người ta thoải mái.

      Hoàng Hậu ngẩng đầu, nhìn thấy bộ dáng dịu dàng của nàng, quả nhiên, giương lên chút ý cười thản nhiên.

      “Vẫn là Ngữ Nhi biết chăm sóc người.”

      Kỷ Thanh Ngữ cười, cũng gì.

      “Bất quá….” Hoàng Hậu lời vừa chuyển, đôi mắt ngọc lưu ly xẹt qua đạo tàn nhẫn: “Hoàng nhi cư nhiên lập người tốt như ngươi làm Thái tử phi, cố tình lập cái tiểu oa nhi. đáng giận.” Hơn nữa nhớ đến Lãnh Loan Loan dùng xà trêu chọc các nàng, nàng liền hận nghiến răng nghiến lợi. Nàng đường đường là nhất quốc chi mẫu, có ai dám bất kính với nàng? nghĩ rằng lại bị cái đứa làm càn như thế, nàng hận thể đá cái nữ oa kia đến tận chân trời, lăn xa chút, đỡ chướng mắt.

      “Bác….” Nhìn vẻ mặt phẫn hận của Hoàng Hậu, mắt Kỷ Thanh Ngữ cụp xuống, trong mắt xẹt qua tia sáng kỳ dị, nhanh như chớp. Nhớ đến đám xà này, dường như ở chân lại phát ra cảm xúc lạnh như băng, làm cho nàng nhịn được run run. Bàn tay mềm nắm chặt váy dài, cũng là hận thể nghiền cái tiểu oa nhi kia thành tro.

      “Ngữ Nhi thấy việc hôm nay bình thường, đám xà kia bỗng nhiên xuất từ hư , hơn nữa chỉ nghe lệnh tiểu oa nhi kia, nghĩ thế nào cũng cảm thấy quỷ dị.”

      “Ngữ Nhi như vậy, bản cung cũng cảm thấy mọi việc cổ quái. đến đám xà kỳ quái kia, chính là thái độ của Thần Nhi cũng kỳ quái. Làm sao lại muốn lập tiểu oa nhi làm phi?”

      Nghe Kỷ Thanh Ngữ , Hoàng Hậu nhíu chặt đôi mi thanh tú, ngón tay thon dài vuốt mi tâm. Đôi mắt híp lại, hồi tưởng tất cả mọi việc cũng hiểu được thích hợp.

      “Ngữ Nhi chưa từng thấy Thái tử biểu ca đối xử ôn hòa với ai, nhưng mà hôm nay đối với tiểu oa nhi kia thực tầm thường.” Kỷ Thanh Ngữ bên để ý biểu tình của Hoàng Hậu, bên tiếp tục .

      “Chẳng lẽ….” Hoàng Hậu suy đoán nguyên nhân.

      “Ngữ Nhi có điều biết có nên hay ?” Kỷ Thanh Ngữ chớp mắt, lông mi cong thon dài hạ xuống, cúi đầu, cũng che lại tinh quang trong mắt.

      “A? Ngữ Nhi nghĩ đến cái gì?” Hoàng Hậu nhìn nàng.

      Kỷ Thanh Ngữ ngẩng đầu, mắt quét qua các cung nữ đứng bên hầu hạ.

      Hoàng Hậu hiểu , phất tay với các cung nữ.

      Các cung nữ hạ thấp người, rời .

      Ánh mặt trời chiếu lên cửa sổ, gió làm bay mấy sợi tóc.

      “Ngữ Nhi, ngươi thấy tiểu nha đầu kia thế nào?” Hoàng Hậu dựa lưng lên ghế, trong đôi mắt lên tinh quang. Chỉ sợ cháu thông minh này nhìn thấu cái gì đó.

      “Bác, ngươi thấy cái tiểu nữ oa kia giống đứa bé năm, sáu tuổi sao? Hơn nữa xà kia làm sao lại xuất từ hư đây? Thế nào cũng thấy nàng giống người, ngược lại giống tinh.”

      “Ngươi nàng là tinh?” Hoàng Hậu bị lời của Kỷ Thanh Ngữ làm cho hoảng sợ, sau đó lại nhíu mi, cảm thấy có lẽ có khả năng này. Có lẽ nàng , cho nên Thần Nhi mới có thể bị tiểu oa nhi mê hoặc.

      Nàng nghĩ, nàng biết nên làm thế nào.


      Chương 43: Gặp Hoàng đế lão nhân

      Editor: kaylee

      Ngự thư phòng.

      Rèm cửa lay động, gió thổi nhè .

      Xung quanh lô đỉnh khắc hình rồng, huân yên lượn lờ, tràn ngập trong phòng.

      Bóng dáng Minh hoàng ngồi sau bàn, khuôn mặt tuấn sau khi nghe lời của Hoàng hậu liền phủ tầng u ám. Đôi mắt thâm thúy, cơ trí giống như bị huân yên mê hoặc, mông mông lung lung, làm cho người ta thấy suy nghĩ trong mắt.

      Hoàng hậu ngồi bên dưới, mím môi nhìn Hoàng đế, cũng lời nào, chờ đợi ý chỉ của .

      lâu sau, Hoàng đế mới ngẩng đầu nhìn Hoàng hậu, khẽ nhếch môi mỏng, giọng điệu ngưng trọng:

      “Lời Hoàng hậu ?” tiểu tinh sáu tuổi mê hoặc đứa con trai luôn luôn lãnh ngạo của mình, sao?

      “Những lời nô tỳ đều là .” Hoàng hậu lãnh tĩnh nhìn Hoàng Thượng: “Cái tiểu oa nhi kia tầm thường, thế nhưng có thể làm đàn xà nghe lời nàng, nô tỳ lo lắng nếu nàng , lại mê hoặc Hoàng nhi, vương triều Nguyệt Diễm ta chỉ sợ gặp tai họa.” Nàng cũng tin Hoàng Thượng tha cho tiểu nghiệt gây họa giang sơn.

      Quả nhiên, sau khi Hoàng đế nghe được lời của nàng, sắc mặt trầm xuống, quắc mắt đứng lên, áo bào màu vàng quét qua bàn, suýt chút nữa làm cho tấu chương rớt xuống,.

      , Trẫm muốn nhìn chút cái tiểu mê hoặc Hoàng nhi trông như thế nào?” Dứt lời, bóng dáng Minh hoàng đến ngoài cửa. Hoàng hậu thấy vậy, nở nụ cười, nhanh chóng theo sau.

      …………

      “Hoàng Thượng giá lâm, Hoàng hậu nương nương giá lâm.”

      Giọng của thái giám lại vang lên, Lãnh Loan Loan giương mi, sớm biết rằng nữ nhân kia khinh địch mà buông tha cho mình như vậy.

      Tiếng thái giám vừa thông báo xong, hai bóng dáng bước vào trong cửa. Minh hoàng, Hoàng hậu, mang theo tôn quý cùng ngạo nghễ.

      “Tham kiến phụ hoàng, mẫu hậu.” Dạ Thần để sách trong tay xuống, thở dài hành lễ với hai người.

      “Bình thân.” Hoàng đế phất tay, ánh mắt nhìn Lãnh Loan Loan nhàn nhã ngồi bên cùng Thủy Dao đứng sau lưng nàng. Mày kiếm nhíu lại, hờn giận :

      “Các ngươi là ai? Thấy Trẫm cư nhiên hành lễ, to gan!”

      Ánh mắt thâm thúy lơ đãng nhìn thoáng qua Lãnh Loan Loan, thấy đứa bé này tầm thường. khuôn mặt phấn điêu ngọc mài tìm thấy chút sợ hãi, ngược lại rất to gan nhìn thẳng mắt mình.

      “Phụ hoàng bớt giận, Loan Loan là tiểu bằng hữu của con, các nàng vừa mới tiến cung, cũng hiểu quy củ trong cung.” Dạ Thần thở dài, thản nhiên giải thích với Hoàng đế.

      Lãnh Loan Loan nhảy từ ghế xuống, ngẩng đầu , nhìn thẳng Hoàng đế. Thấy thân Hoàng Long bào, ba ngàn sợi tóc đen xõa tung vai, đầu đội mũ miện. Thân hình cao to, khuôn mặt cùng Dạ Thần có vài phần tương tự, đặc biệt là đôi mắt màu tím kia. Nhưng trong đôi mắt kia lại nhiều hơn so với Dạ Thần vài phần tang thương….

      “Hoàng đế lão nhân, ngươi là đến ngăn cản ta làm Thái tử phi sao?”

      Môi mỏng giương lên, tựa tiếu phi tiếu nhìn khuôn mặt hờn giận của Hoàng đế. Lãnh Loan Loan thẳng thắn hỏi, ánh mắt lại khiêu khích nhìn Hoàng hậu đứng bên cạnh Hoàng đế, quả nhiên làm lão bà kia tức giận đến khuôn mặt vặn vẹo.

      “Lớn mật! Ngươi cũng có thể làm Thái tử phi?” Hoàng đế chưa từng bị người nào vô lễ qua, huống chi là đứa trẻ. Khuôn mặt càng nghiêm lại, đôi mắt lạnh lùng trừng tiểu oa nhi biết trời cao đất rộng trước mặt.

      “Ta nếu muốn làm, ai có thể ngăn cản?”



      thuytPhongVy thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 44: Muốn giết nàng trước giết ta.

      Edit: copy.

      Beta: kaylee.

      "Nếu ta muốn làm, ai có thể ngăn cản?”

      Khuôn mặt nhắn phấn điêu ngọc mài (1) của Lãnh Loan Loan hơi nhíu, ánh mắt chút sợ hãi mà ngạo nghễ cuồng vọng nhìn thẳng vào vị Hoàng đế trước mặt, khóe miệng nhếch lên tươi cười tà cuồng, làm cho khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vài phần tà mị quỷ dị. Mặc dù Hoàng đế luôn thích ra lệnh bắt người ta phục tùng, nhưng ngài lại tự chủ ngẩn ra, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm tiểu nữ oa ngẩng đầu. Trong lòng hiểu sao lại có luồng hàn khí, thậm chí cảm thấy đôi mắt hắc bạch phân minh kia làm cho người ta tự giác thần phục.

      (1) phấn điêu ngọc mài: gương mặt đẹp như tượng điêu khắc, da mịn như viên ngọc mài giũa.

      “Lớn mật, dám cuồng vọng vô lễ như vậy.”

      Giọng của Hoàng hậu đột nhiên vang lên, làm cho Hoàng thượng lập tức lấy lại tinh thần. Thiếu chút nữa, ngài bị ánh mắt của tiểu oa nhi kia mê hoặc. Trong lòng chợt rùng mình, đề phòng nhìn Lãnh Loan Loan, nàng quả nhiên phải đứa trẻ bình thường.

      “Cuồng vọng như thế nào?” Lãnh Loan Loan khinh thường liếc Hoàng hậu cái, “Tóm lại, thái tử phi chính là ta”. Là quyết định, là thông báo, cũng là cảnh cáo. Bọn họ ngăn cản nổi nàng sao, trừ phi mặt trời mọc ở đằng tây.

      “Hay là các người dám để tiểu oa nhi làm Thái tử phi, sợ giang sơn khó giữ được sao?”

      “Cửu nhi."

      lời Lãnh Loan ra, chỉ Hoàng thượng mà cả Hoàng hậu cũng đều biến sắc. Dạ Thần nhịn được ngẩng đầu nhìn nàng, lời này rất cả gan làm loạn. Từ Hoàng thượng, Hoàng hậu, cả đám cung nữ lẫn thái giám đều sợ tới mức cứng đờ ra, bỗng nhiên quỳ mặt đất.

      “Tiểu oa nhi, ngươi có biết chỉ bằng những lời này, trẫm có thể tru di cửu tộc nhà ngươi hay ?” (Xà vương, xà hậu, xà quốc, đấy, tha hồ mà tru di nhé)

      Hoàng thượng vung tay áo, khuôn mặt băng lãnh, cả người tản ra khí thế kinh người, ai có thể gây hại cho giang sơn của Dạ gia, cũng tuyệt đối để bất kì uy hiếp nào tồn tại.

      tức giận làm cho mọi người sợ câm như hến, khí căng thẳng vô cùng.

      Hoàng hậu lấy lại tinh thần, cười như cười nhìn chằm chằm Lãnh Loan Loan, chờ mong kết cục bi thảm của nàng.

      Dạ Thần rùng mình, phụ hoàng tức giận làm cho kinh hãi. Nhưng bất luận thế nào, cũng bảo vệ Cửu nhi chu toàn, chính cũng hiểu vì sao, trong lần đầu tiên gặp nhau, tiểu oa nhi này lại cho cảm giác vô cùng thân thiết.

      “Tru di cửu tộc ta?” Lãnh Loan Loan thản nhiên , lập tức đập tan tình cảnh khó xử, khuôn mặt mỉm cười, sáng láng như ánh mặt trời, đẹp như hoa (trong mùa xuân). Nhưng lại làm cho người ta có cảm giác rét lạnh sợ hãi, khí thế so với Đương Kim hoàng thượng hề thua kém, càng khiến mọi người thêm hoảng sợ.

      “Bằng ngươi, cũng xứng?”

      “Ngươi....” Lãnh Loan Loan tiếp tục ngông cuồng làm cho mặt vị Hoàng đế kia đen như đáy nồi, tay nắm thành nắm đấm, trong lòng giận dữ. Thân là Hoàng đế, thế mà tôn nghiêm của mình lại để cho tiểu nha đầu sáu tuổi giẫm đạp mãi, coi như tồn tại. Làm sao có thể tha thứ cho nàng đây?

      “Người đâu, lôi Lãnh Loan Loan ra ngoài chém đầu.”

      “Phụ hoàng, bớt giận.” Dạ Thần quỳ sụp xuống, nhìn thẳng vào mắt phụ hoàng , hề cầu xin, mà chỉ thản nhiên trần thuật: “Cửu nhi con , biết cách ăn (*). Thỉnh phụ hoàng khoan hồng độ lượng, bỏ qua cho nàng.”

      (*) Nguyên văn là đồng ngôn vô kỵ: Lời của trẻ có cố kị

      “Thần nhi, ngươi điên rồi.” đợi Hoàng thượng mở miệng, Hoàng hậu tức muốn nổi bão, chỉ tay vào mặt Dạ Thần, vừa tức giận vừa thất vọng : “ biết tiểu nha đầu kia mê hoặc ngươi như thế nào, cư nhiên biết nặng . Mạo phạm thánh thượng mà chỉ câu biết cách ăn là xong sao?”

      Dạ Thần , ánh mắt vẫn nhìn Hoàng đế.

      Hoàng thượng giận chỉ cười, lại càng tăng lên cảm giác áp bức.

      “Nếu biết nàng còn dại, vì sao hoàng nhi lại muốn lập nàng làm phi?”

      Dạ Thần ngẩn ra, sau đó kiên định trả lời:

      “Tóm lại, nếu phụ hoàng nhất định phải trị tội Cửu nhi, như vậy cũng nên trị tội cả nhi thần luôn .” Muốn giết nàng trước giết ta.

      “Ngươi....”

      Chương 45: Đàn xà tai họa.

      Edit: copy

      Beta: kaylee

      Hoàng đế giận dữ, còn Hoàng hậu bị lời của Dạ Thần làm tức giận, lảo đảo về phía sau vài bước, thiếu chút nữa ngã nhào xuống mặt đất (@, bà này nên cho ngã dập mặt). Gương mặt tái nhợt, chút huyết sắc, nhìn con mình như người xa lạ.

      “Ngươi là uy hiếp Trẫm sao?”

      Hoàng thượng thất vọng nhìn con trai mình bảo vệ Lãnh Loan Loan. Dạ Thần ngạo nghễ chạy đâu rồi, chẳng lẽ hoàng nhi thực bị tiểu nữ oa mê hoặc tâm trí?

      “Thần nhi, ngươi mê sảng phải ? Mau hướng phụ hoàng bồi tội?

      Hoàng hậu vừa thấy vẻ mặt vui của Hoàng đế, liền khuyên bảo con trai. Nàng sợ nhất là Hoàng thượng phiền não, hủy bỏ vị trí Thái tử của Thần nhi, thế là bọn họ xong đời rồi. (@, gớm, thương mình hơn thương con, xí, thèm vào)

      Dạ Thần vẫn thẳng tắp người, quật cường quỳ. Giống như nhìn thấy lo lắng trong mắt Hoàng hậu, ánh mắt hề né tránh.

      Ánh mắt hai phụ tử giằng co, ai cũng chịu lùi bước.

      khí giương cung bạt kiếm, mọi người cảm nhận hơi thở hai người, cúi đầu, ngay cả thở cũng dám thở mạnh.

      “Hoàng Thượng, Thần nhi nhất định là bị tiểu nữ kia dùng pháp mê hoặc. Người trăm ngàn lần đừng tức giận.” khuyên bảo được Dạ Thần, Hoàng hậu liền nhanh nhẹn đến bên cạnh Hoàng thượng, vừa khuyên giải an ủi , vừa đổ hết mọi chuyện lên đầu Lãnh Loan Loan.

      Lãnh Loan Loan khinh thường cười nhạo, đối với ánh mắt tức giận của Hoàng hậu hoàn toàn để trong lòng. Nhưng ngờ Dạ Thần lại bảo vệ nàng, làm cho nàng có chút ngoài ý muốn. Nàng còn tưởng rằng con cháu hoàng gia đều coi quyền lực là quan trọng nhất, khi xung đột liền vứt bỏ tình nghĩa chọn quyền lực. Huống chi nàng và Dạ Thần chỉ mới quen biết nhau mấy ngày.... Mắt đen sáng ngời nhìn Dạ Thần quỳ mặt đất, hiểu sao thấy cảm động.

      “Thần ca ca, huynh mau đứng lên . Cửu nhi có việc gì.”

      Lãnh Loan Loan đến bên người Dạ Thần, đỡ đứng lên. mặt vẫn cười lạnh nhạt như cũ, nụ cười này của nàng chắc chắn có lí do, làm cho người ta bất giác thả lỏng người.

      “Tiểu oa nhi ngươi quá kiêu ngạo rồi.” Hoàng đế cười như cười, nghĩ tới hôm nay lại có hứng thú đấu với tiểu nữ oa.

      “Bổn nương cũng bao giờ láo, được làm được.”

      Lãnh Loan Loan cười mê hồn, con ngươi đen xẹt qua tia sáng, như điện chạy (điện giật cho rồi), ai phát .

      Hoàng đế, Hoàng hậu hai mặt nhìn nhau, loại cảm giác ổn.

      Quả nhiên, chỉ thấy Lãnh Loan Loan giơ lên tay bé, cổ tay mang cái chuông bạc theo động tác của nàng phát ra tiếng vang thanh thúy. lát sau, thanh tê tê ngừng truyền đến.

      “A, có xà.”

      Hoàng hậu kinh hoảng, lại thấy trong căn phòng lớn như vậy xuất vô số xà. đàn quấn quýt, giống như cỗ dây thừng. Lưỡi đỏ thè ra thụt vào, dày đặc làm cho người ta phát hoảng.

      Hoàng thượng trầm mặt, còn chưa kịp phản ứng. Bỗng nhiên ngoài cung điện, vang lên tiếng kêu đầy sợ hãi của đám cung nữ cùng thái giám:

      “Có xà.”

      “....”

      quá bước trước cửa, ngoài cung điện, toàn bộ đình viện, hành lang, bụi hoa, cây cối đều là các loại xà đầy màu sắc, mà bọn cung nữ, thái giám sợ tới mức dám nhúc nhích, trơ mắt nhìn bao nhiêu xà tới chỗ bọn họ....

      “Đáng chết.”

      Chương 46: Người phạm ta, ta phạm người.

      Edit: copy

      Beta: kaylee

      Mắt thấy ghế rồng bị đàn xà chiếm lĩnh, ruốt cuộc Hoàng thượng thể trấn tĩnh nữa. Bỗng, con rắn rơi xuống từ đỉnh đầu của , xuất trước mắt . 'Xoẹt' tiếng, con rắn bị chém đứt thành hai đoạn.

      “Dám đụng tới bảo bối của ta, muốn chết.”

      Nhìn tiểu thanh xà bị tên Hoàng đế chặt làm hai, Lãnh Loan Loan tươi cười bỗng nhiên đanh mặt. Thân ảnh lóe lên cái, bóng dáng rực lửa đến gần Hoàng đế.

      “Cửu nhi!” Dạ Thần bỗng nhiên đứng chắn trước mặt nàng, đôi mắt màu tím nhìn nàng, nhàng lắc đầu. thể trơ mắt nhìn nàng thương tổn (làm hại, làm bị thương) phụ hoàng, mẫu hậu của mình.

      Lãnh Loan Loan liếc nhìn Dạ Thần, thôi, nể mặt tạm tha cho lão Hoàng đế này vậy. Nhưng nàng để cho bọn họ dễ chịu đâu, nếu để nàng làm Thái tử phi, hàng ngày nàng lại làm thế này .

      “Tiểu Hoàng ~~”

      Lãnh Loan Loan nhếch môi cười tà nịnh, trống rỗng kêu.

      “Tê, tê, tê....”

      Thanh của bạn bò sát (loài bò sát á) vang vọng cả đại điện, con mãng xà màu vàng cực lớn lập tức xuất ngay trước mặt mọi người. Há mồm to tới mức có đủ để ăn tươi nuốt sống mấy người, đôi mắt phát ra ánh sáng màu xanh quỷ dị.

      “Trời ạ, mãng xà.”

      Lần này Hoàng hậu thấy được lợi hại của Tiểu Hoàng, rốt cục bị bạn ấy dọa cho ngất xỉu. (xỉu rồi, vui quá).

      “Hoàng hậu."

      Cung nữ bên người thấy thế, bất chấp sợ hãi, chạy nhanh tới đỡ lấy nàng. Cả hai đều đứng yên chỗ, bởi vì ánh mắt của đàn xà trừng bọn họ.

      Nhìn thấy cự mãng xuất , ánh mắt của Hoàng đế trở nên lợi hại. quay người lại lạnh lùng nhìn Lãnh Loan Loan, gằn từng tiếng mang theo lệ khí hỏi:

      “Đến cuối cùng là ngươi muốn gì?”

      tại xác định được tiểu nữ oa này phải người thường, chừng như Hoàng hậu , nàng chính là tinh, hơn nữa là xà tinh, nếu tại sao lại gọi tới được nhiều xà như vậy. Thời khắc này, cảm thấy mình bé. Cái gì mà vua của nước, long uy thiên hạ chứ! cách nào đuổi đàn xà này được, chỉ có thể bất lực nhìn hoàng cung bị chúng chiếm đoạt.

      “Rất đơn giản.” Lãnh Loan Loan liếc liếc cái,“Lập ta làm thái tử phi.”

      Hoàng thượng hoang mang, đôi mày nhíu chặt. Nhưng như lúc trước phản đối dữ dội, đôi mắt đảo qua Lãnh Loan, rồi lại nhìn phía con trai của mình, Thần nhi luôn ngạo nghễ, là niềm tự hào của , thực bị tiểu tinh trước mắt mê hoặc sao?

      “Phụ hoàng!” Dạ Thần nhìn Hoàng đế, nhìn thấu tâm tư của ngài. Hai tay thả lỏng, thản nhiên : “Nhi thần hề bị ai mê hoặc cả, hơn nữa nhi thần xin người hãy tin tưởng, Cửu nhi tuyệt đối làm chuyện bất lợi đối với Nguyệt Diễm quốc.”

      “Như vậy tại là chuyện gì?” Nhìn đàn rắn trước mắt khiến người ta nôn mửa, lạnh lùng hỏi.

      Lãnh Loan Loan cười cười, tay bé vung lên lần nữa. Đàn rắn lại 'tê tê' vài tiếng, sau đó biến mất còn con nào.

      tại được chưa?”

      Hoàng đế líu lưỡi, đến cuối cùng là có chuyện gì xảy ra? Ánh mắt nhìn Lãnh Loan Loan, nàng bí hiểm. Nàng thực làm chuyện bất lợi cho Nguyệt Diễm quốc sao? Thôi, đến lúc này rồi chỉ sợ đáp ứng cũng được. Vị Hoàng đế luôn luôn kiêu ngạo có chút ủ rũ, đành theo mệnh .

      “Được, Trẫm đồng ý lập ngươi làm Thái tử phi. Nhưng là ngươi phải cam đoan tuyệt làm hại hoàng nhi và giang sơn Nguyệt Diễm.”

      Hoàng thượng nhìn Lãnh Loan Loan, chờ đợi nàng hứa hẹn.

      Lãnh Loan Loan bĩu môi khinh thường, sợ nàng cướp ngôi sao? Hừ, nếu nàng muốn làm, ai có thể ngăn cản được?

      “Cửu nhi.” Dạ Thần nhìn nàng, đôi mắt màu tím mang theo ý cười.

      Lãnh Loan Loan khẽ gật đầu, được rồi, nàng cũng nên nể mặt chút.

      “Người phạm ta, ta phạm người.” Coi như hứa hẹn .

      Chương 47: Ta hận xà!

      Edit: copy

      Beta: kaylee

      Trăng tròn như ngọc, ánh sáng tỏa khắp đất trời.

      Cảnh đẹp tuyệt diệu, quyến rũ lòng người.

      Đêm, trong trẻo nhưng lạnh lùng, tịch mịch.

      Dưới ánh nến mờ nhạt, chiếu sáng khuôn mặt tuyệt mĩ nhưng rất dữ tợn.

      “Xoảng” tiếng, khăn trải bàn cùng tất cả mọi vật đó bị người kia ném mặt đất. Giống như dã thú, phá hết đồ đạc trong đêm khuya.

      Mặt sa sầm vì tức giận, mí mắt cụp xuống che lấp đôi phượng mâu xinh đẹp, cũng che lấp hận ý trong đó. Y phục tuy trắng như tuyết, nhưng lại làm cho người ta cảm giác trong trắng thuần khiết, ngược lại giống như vô cùng dơ bẩn.

      Bên cạnh là cung nữ câm lặng, dám hé răng, cúi đầu lui ở trong góc, sợ trở thành vật để chủ nhân trút giận.

      Ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng chiếu rọi qua cửa sổ, màu bạc trải dài.

      Nữ tử áo trắng đột nhiên ngẩng đầu lên, sợi tóc mềm mại theo động tác xõa ra sau gáy. Đôi mắt xinh đẹp phát ra hận ý mãnh liệt, làm cho người ta khỏi rùng mình.

      Sau lúc lâu, ruốt cuộc nữ nhân cũng mở miệng .

      “Ngươi nghe được Hoàng Thượng đồng ý lập nha đầu xấu xí kia làm Thái tử phi sao?”

      Hai tay trắng nõn thon dài gắt gao nắm chặt, nàng ta tin Hoàng thượng lập tiểu nữ oa kia làm Thái tử phi, chẳng lẽ ngài ấy cũng bị tiểu tinh kia mê hoặc tâm trí sao?

      Tiểu cung nữ hoảng sợ nhìn khuôn mặt dữ tợn của Kỷ Thanh Ngữ, đáp:

      “Hồi bẩm Quận chúa, đúng là như vậy. Nghe hoàng thượng vốn đồng ý, nhưng đột nhiên trong cung xuất vô số xà, ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng bị dọa tới hôn mê bất tỉnh....”

      Ả cung nữ này ở trong cung, mà nghe các cung nữ, thái giám khác hoảng sợ kể lại.

      “Xà, Xà, lại là Xà!!!” Kỷ Thanh Ngữ nghe xong liền biến sắc, chẳng lẽ tiểu nha đầu kia là xà tinh hóa thành sao? Nhớ lại cảm giác rắn bò đùi trắng mịn của nàng, nàng muốn nôn mửa.

      “Ta hận xà.”

      Nàng nghiến răng nghiến lợi gầm , lần sau nếu nhìn thấy con rắn nào liền giết con đó. Nhưng mà, nếu tiểu nha đầu kia thực là xà tinh, nàng phải làm gì bây giờ? tại ngay cả Hoàng thượng cũng bị nàng mê hoặc. Hai người bọn họ lại còn ở cùng nhau, Kỷ Thanh Ngữ nhịn được tới lui. Làn váy dài quét qua quét lại từng mảnh vỡ của ấm trà, chút nước trà còn sót lại dính vào khiến cho váy trắng vấy bẩn.

      “Quận chúa, nô tỳ cũng chỉ là nghe , nhưng là Hoàng Thượng còn chưa hạ thánh chỉ, tất cả vẫn còn có thể cứu vãn.”

      Nhìn dáng điệu nôn nóng, bất an của Kỷ Thanh Ngữ, tiểu cung nữ nhịn được mở miệng . theo Quận chúa năm năm, nàng tự nhiên biết được tình cảm Quận chúa dành cho Thái tử, cũng biết được nàng để ý vị trí Thái tử phi, để Thái tử vui vẻ, nàng tiếc ngụy trang chính mình, nàng thực thấy thương cảm Quận chúa.

      “Đúng, sao ta lại nghĩ tới chứ?” Nghe được lời của nô tỳ thân cận, ánh mắt của Kỷ Thanh Ngữ bỗng nhiên sáng ngời. “Có ý hay.”

      Nàng vẫy tay với tiểu cung nữ, tiểu cung nữ liền đến bên cạnh nàng.

      Kỷ Thanh Ngữ thầm gì đó bên tai cung nữ, tiểu cung nữ này ngừng gật đầu.

      lát sau, tiểu cung nữ rời .
      thuyt thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 48: Triều đình nghị luận!

      Edit: kaylee.

      Điện Kim Loan.

      long ỷ màu vàng, hoàng đế Dạ Phong ngồi ngay ngắn. Bên dưới long bào lộ ra long giày màu vàng, thuỳ lạc của mũ miện che khuất gương mặt của , phía sau ghế dựa là cự longmàu vàng xoay quanh, uy phong lẫm liệt.

      Phía dưới điện Kim Loan, văn võ bá quan tay cầm tấu sớ im lặng. Trong lòng lại vô cùng buồn bực, đến tột cùng Hoàng Thượng hạ chỉ trước triều sao ý? Vì sao tại câu nào?

      khí im lặng lộ ra chút quỷ dị, các quan viên ngẫu nhiên vụng trộm nhìn nhau, trong mắt đều là mờ mịt.

      Gió mát thổi vào từ ngoài cửa đại điện, làm cho người ta càng thêm phiền muộn.

      “Chư vị ái khanh….”

      Ngay lúc chúng quan đều nghĩ được ý nghĩ là lúc, Hoàng đế cuối cùng cũng mở miệng.

      Văn võ bá quan vừa nghe Hoàng Thượng , trong lòng càng khẩn trương, biết Hoàng Thượng ra ý chỉ gì? là ai gặp họa?

      Đôi mắt của Dạ Phong đảo qua khắp các bá quan rồi cụp xuống, ánh mắt có chút ngưng trọng.

      “Trước đó vài ngày phải các vị ái khanh đề cập đến chuyện lập Thái tử phi sao? biết chúng khanh có đề nghị gì?” cũng quên chuyện lập Lãnh Loan Loan làm Thái tử phi, nhưng việc lập đứa trẻ mới sáu tuổi làm phi rất hoang đường. cần lập tức ra dọa mọi người.

      “Hồi Hoàng Thượng, thần nghĩ nhị nữ nhi của Tể tướng đại nhâ dung mạo bất phàm, thông minh tuyệt đỉnh, xin ngài phong làm Thái tử phi.” Lễ bộ Thượng thư tay cầm tấu chương bước ra từ bên trái .

      “A?” Hoàng Thượng nhìn Tể tướng Thư Đừng Ngôn, thấy cười yếu ớt, có phản ứng.

      “Hồi Hoàng Thượng, thần đề nghị đại tiểu thư của Uy Viễn Tướng quân. Là nữ nhân xinh đẹp tuyệt luân, văn võ song toàn, xứng là nữ trung hào kiệt.” Binh bộ Thượng thư ở bên phải liếc mắt nhìn Lễ bộ Thượng thư cái, cũng câm tấu thư trong tay bước ra khỏi hàng thở dài .

      “Hoàng Thượng, thần đề cử Tiểu Quận chúa của Đức Viễn Vương gia. Quận chúa ôn nhu xinh đẹp, tài mạo hơn người, rất xứng đôi với Thái tử.” Lại gã đại thần bước ra khỏi hàng, đề cử với Hoàng Thượng.

      “Hoàng Thượng, thần đề cử….”

      “….”

      Trong nhất thời, các phe phái thần tử triều đình đều đẩy dời đến nữ nhi của đầu lĩnh của mình.

      Hoàng đế ở nhìn thấy ràng biểu tình của mỗi người, xem ra những người này đều muốn nữ nhi của mình làm Thái tử phi, làm cho quyền lực của mình càng thêm vững chắc. Môi mỏng ngoéo cái, nghĩ đến tiểu nữ oa kia, có lẽ lập nàng chừng đúng là kì chiêu (đòn đánh kì diệu), làm cho mộng đẹp của những người này bị phá vỡ.

      “Tốt lắm.” Hoàng đế vẫy tay, các đại thần đều dừng nghị luận.

      “Nữ nhân các vị ái khanh đề cử cũng sai, nhưng là vị trí Thái tử phi chỉ có . Mà hôm qua Thái tử lại với Trẫm chọn được người….”

      “A….”

      Chúng thần nhìn nhau, tò mò biết người được Thái tử chọn là ai? Lại cảm thấy trong đó có điều kỳ quái.

      “Hoàng Thượng, biết người Thái tử ưng ý là thiên kim nhà ai?”

      Tể tướng Thu Đừng Ngôn cầm tấu thư trong tay bước lên phía trước, chắp tay hỏi.

      Ánh mắt của mọi người đều nhìn Hoàng đế.

      “Là ta.”

      Chương 49: Chuyện nhà của bản Thái tử, liên quan gì đến các ngươi?

      Edit: kaylee.

      “Là ta.”

      giọng trẻ con lại lãnh lệ truyền đến từ cửa Điện Kim Loan.

      Chúng thần quay đầu nhìn, lại thể lên lời. Vẻ mặt khiếp sợ, nhất định là ảo giác. Nếu , làm sao bọn họ lại thấy người trả lời cư nhiên là tiểu nữ oa năm sáu tuổi, phấn điêu ngọc mài. Mái tóc đen búi ở hai bên, giữa trán no đủ đeo chuỗi hồng ngọc. thân quần áo lửa đỏ, cổ tay áo dùng sợi tơ vàng buộc vòng quanh đóa hoa, làn váy khẽ lay động theo mỗi bước , giơ tay nhấc chân đều lộ ra cao quý bẩm sinh….

      Nàng là ai?

      Chúng thần đều suy đoán trong lòng, cho đến bây giờ chưa từng thấy qua nữ oa này. biết là thiên kim nhà ai?

      “Hoàng Thượng, vị tiểu thư này nàng là người Thái tử chọn làm Thái tử phi?”

      Thu Đừng Ngôn có chút tin được, nàng vẫn là đứa trẻ, nào có ai lập đứa trẻ làm Thái tử phi?

      Chúng thần cũng dám tin tưởng, trong mắt lộ ra vẻ hoang mang.

      “Đúng vậy.” Hoàng đế gật đầu, mắt nhìn Thái tử ở phía dưới.

      Dạ Thần nhếch môi cười, xoay người vươn hai tay với Lãnh Loan Loan. mặc thân triều phục hoa lệ, thân hình cao ngất hoàn mỹ, mái tóc dài đen như mực dùng trâm ngọc búi lên, mặt đẹp như vẽ.

      Lãnh Loan Loan dẫn Thủy Dao về phía , sau đó ở trước mặt mọi người, thân mình nhắn linh hoạt như yến nhảy lên người , mà Dạ Thần tự nhiên vòng hai tay ôm chặt nàng.

      Chúng thần nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, đây là Thái tử gia luôn lãnh ngạo sao? Khóe môi cười, bao hàm sủng nịnh đối với vị tiểu nương này, chẳng lẽ, ngày thường Thái tử luôn gần nữ sắc, là vì có sở thích luyến đồng chi phích ( thích trẻ em) biến thái sao?

      Mọi người nghĩ vậy, khỏi nhìn Dạ Thần bằng ánh mắt kỳ quái.

      “Thái tử điện hạ, lập Thái tử phi phải đều lập nữ nhân đến tuổi cập kê sao? Vị tiểu nương này sợ là hợp quy củ.”

      Đức Hưng Vương gia nhìn thấy tiểu oa nhi làm Thái tử phi nhịn được ra, vốn còn rất tin tưởng với nữ nhi của mình, ai biết lại đột nhiên xuất tiểu oa nhi, đây phải ràng là làm mất mặt sao?

      “Đúng vậy, quy củ lập Thái tử phi đẩu tiên là phải cập kê, thứ hai là thể có song thân (phụ mẫu), thân thế phải trong sạch.” Thu Đừng Ngôn cũng ra, ý tứ ràng, tóm lại tiểu oa nhì này phù hợp làm Thái tử phi.

      “Hoàng Thượng, quy củ thể phá.” Chúng thần cũng đồng ý, cùng quỳ xuống can gián Hoàng đế.

      Lãnh Loan Loan nhìn văn võ bá quan phản đối, miết miết môi, tuyệt để ý.

      Hoàng đế liếc mắt nhìn mọi người lượt, giống như thực khó xử. Ném mọi chuyện cho con, dù sao cũng là muốn lập oa nhi này làm Thái tử phi, vậy để xử lí .

      “Thái tử, ngươi sao?”

      Dạ Thần nhìn Cửu Nhi trong ngực, trong lòng biết bộ dáng này của Cửu nhi là nhúng tay. sủng nịnh cười, đôi mắt thâm thúy tràn đầy băng sương, lạnh lùng đảo mắt qua mọi người, :

      “Chuyện nhà của bản Thái tử, liên quan gì đến

      Chương 50: Khẩu chiến (cãi nhau á)!

      Edit: kaylee

      “Chuyện nhà của bản Thái tử , liên quan gì đến các ngươi?”

      câu lạnh lùng, ngăn chặn lời của các đại thần.

      Văn võ bá quan im lặng, lâu có tiếng động.

      Lãnh Loan Loan ngẩng đầu nhìn Dạ Thần, đôi mắt hắc bạch phân minh nồng đậm ý cười. Nam nhân này đủ khí thế, đủ quyết đoán, nàng thích. Xem ra quả nhiên là chọn đúng người, về sau nhất định phát triển.

      “Thái tử điện hạ, thần nghĩ việc tuyển chọn Thái tử phi là chuyện quan trọng, phải chỉ là chuyện nhà thôi.” Thu Đừng Ngôn chưa từ bỏ ý định, nghiêm túc nhìn Dạ Thần.

      “Đúng vậy. Thái tử phi sau này làm Hoàng hậu. Đó nhưng là mẫu nghi thiên hạ, thần nghĩ nên cẩn trọng.”

      Vẫn nghe mọi người nghị luận, Uy Viễn Tướng quân vốn chưa phát ngôn bước ra khỏi hàng, trầm giọng . Dáng người khôi ngô, mặt vuông, có vẻ cương nghị, lộ ra hương vị quân nhân.

      “Hoàng Thượng, thần cũng cho rằng việc chọn Thái tử phi nên bàn lại.” Đức Viễn Vương gia cũng .

      “Thần thỉnh cầu Hoàng Thượng bàn lại.”

      Chúng thần lại rầm rập quỳ xuống, tiếng vang liên tiếp.

      “Việc này….” Hoàng Thượng lộ vẻ khó xử.

      “Ha ha ha….”

      Lãnh Loan Loan lại đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười to thanh thúy mà lãnh lệ quanh quẩn khắp điện Kim Loan, có vẻ đột ngột lại quỷ dị.

      biết vì sao vị nương này lại bật cười?”

      Thu Đừng Ngôn nhíu mi nhìn Lãnh Loan Loan, càng nhìn càng cảm thấy đứa Thái tử ôm tầm thường. Trong lòng rung mình, cỗ dự cảm tốt nổi lên.

      Những người khác nghe Tể tướng hỏi, cũng đều nhìn Lãnh Loan Loan. thấy nàng có bộ dáng giống đứa trẻ rành đời, ngược lại có thâm trầm thể .

      “Đều quân vô hí ngôn (quân đùa), Hoang Thượng, ngài quên hôm qua đáp ứng ta ?”

      Lãnh Loan Loan để ý đến đám người Thu Đừng Ngôn, ngẩng đầu nhìn thẳng Hoàng đế. Hừ, cảnh tượng này chẳng lẽ là còn định đổi ý? cho ngươi biết, có cửa đâu.

      Nghe được lời của nàng, chúng thần đều chuyển tầm mắt lên người Hoàng đế, cẳng lẽ Hoàng Thượng đáp ứng lập tiểu nữ oa này làm Thái tử phi? Mọi người cả kinh, trong lòng đều khẩn trương.

      Hoàng đế nhìn Lãnh Loan Loan, thấy nàng ôm tay cười như cười nhìn chằm chằm mình. Trong lòng thở dài, đúng vậy, nghĩ lại bị đứa trẻ uy hiếp, nhưng bây giờ xem ra hạ chỉ là được.

      “Hôm qua Trẫm đáp ứng lập nàng làm Thái tử phi.”

      “Hoàng Thượng….” Mọi người kinh ngạc, đến cùng là vì nguyên nhân gì mà làm cho Hoàng Thượng để ý quy củ mà lập tiểu oa nhi làm Thái tử phi? Bọn họ tin Hoàng đế minh thần võ lại có thể có lí do làm rối loạn quy củ.

      “Hoàng Thượng, ngàn vạn lần được. Quy củ thể phá.”

      Thu Đừng Ngôn đầu, chúng thần lại đồng loạt quỳ xuống.

      Lãnh Loan Loan đảo cặp mắt trắng dã, nhìn , quy củ cái gì, bọn là muốn nữ nhi của mình làm Thái tử phi, tương lai làm Hoàng hậu. Mẹ nó, đám ra vẻ đứng đắn.

      “Quân muốn thần chết, thần thể chết. Chẳng lẽ các vị muốn làm cho Hoàng Thượng lời giữ lời, vì thất hứa mà làm tiểu nhân?”

      “Này….” Mọi người khẽ kêu.

      “Nếu ai gia ?”
      thuytPhuong301y thích bài này.

    4. Phuong301y

      Phuong301y New Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      0
      Nu chinh ba dao nghe. Minh Thick

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 51: Càng muốn làm Thái tử phi!

      Edit: kaylee.

      “Nếu ai gia ?”

      giọng lạnh lùng truyền đến, ngay sau đó là tiếng quải trượng chạm đất. Tiếng ma sát thanh thúy làm cho Lãnh Loan Loan nhịn được nhíu mày, nàng ghét nhất là cái loại tiếng động này.

      Mọi người vừa ngẩng đầu, thấy Thái hậu xuất trước cửa điện Kim Loan. Bà thâm cẩm bào màu đỏ, váy dài chạm đất. Dây vàng buộc vòng quanh đóa hoa mẫu đơn lớn, tóc mây vấn cao, hình thêu phượng hoàng lay động theo bước chân của nàng, vẽ lên độ cong xinh đẹp. Bên cạnh bà là Hoàng hậu thân lam bào cùng Kỷ Thanh Ngữ áo trắng phiêu phiêu.

      Mọi người hiểu , Hoàng hậu luôn muốn chất nữ của mình là Kỷ Thanh Ngữ làm Thái tử phi, lần này sợ là nàng mời Thái hậu trở về. ( đám đáng ghét như nhau). Trong lòng bọn họ sáng tỏ, lqđ chỉ sợ việc tuyển phi này đơn giản. Mọi người liếc nhau cái, quỳ xuống:

      “Thái Hậu thiên tuế thiên tuế thiên tuế tuổi, Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên tuế tuổi, Quận chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế....”

      Tiếng này vang vọng quanh quẩn trong điện Kim Loan, khí thế phi phàm.

      Dạ Thần cũng ôm Lãnh Loan Loan khom người , nhưng Lãnh Loan Loan cùng Thủy Dao vẫn là đứng thẳng tắp, hề mở miệng .

      Hoàng hậu thấy thế, bên tai Thái hậu, cần nghe cũng biết nàng gì, xấu Lãnh Loan Loan.

      Quả nhiên, Thái hậu nhìn Lãnh Loan Loan, ánh mắt sắc bén, giống như phải băm vằm nàng.

      “Thần nhi, ngươi làm cái gì? Cư nhiên ôm đứa trẻ triều đình nghiêm trang, còn ra thể thống gì nữa?” Ánh mắt Thái hậu chuyển sang nhìn hoàng tôn minhg luôn thích, nghiêm khắc trách cứ.

      “Còn các nàng, to gan, nhìn thấy Thái hậu thế nhưng quỳ.”

      Hoàng hậu vươn ngón tay đeo hộ giáp màu vàng chỉ Lãnh Loan Loan cùng Thủy Dao, khiển trách. Cặp mắt Ngọc Lưu Ly kia lên tàn nhẫn, mà Kỷ Thanh Nữ bên cạnh dấu vết cười vui sướng khi có người gặp họa.

      Thái hậu nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng quát:

      “Người đâu, lôi hai kẻ coi rẻ ai gia này xuống.”

      “Mẫu hậu….” Hoàng đế đứng lên, xuống điện. đến bên người Thái hậu, hỏi han nàng: “Làm sao ngài trở lại?”

      “Nếu ai gia trở về, chẳng phải mọi thứ lộn xộn.” (bà trở về mới lộn xộn ý. Hứ)

      Sắc mặt Thái hậu tốt, giận dữ trừng Dạ Thần cùng Lãnh Loan Loan. Lập tức lại quát: “Làm so còn chưa lôi các nàng xuống, chẳng lẽ đợi ai gia tự mình động thủ sao?”

      “Hoàng tổ mẫu!” Sắc mặt Dạ Thần trầm xuống, lạnh lùng : “Cửu nhi là Thái tử phi của tôn nhi, cũng là cháu dâu của ngài. Thỉnh người nể mặt tôn nhi, tha thứ nàng thất lễ.”

      “Cháu dâu? Ai gia có thừa nhận lqđ. đứa trẻ , há có thể làm Thái tử phi?” Sắc mặt Thái hậu cũng tốt. (hừ hừ, ai cần bà thừa nhận đâu, k muốn cũng phải chịu)

      Lãnh Loan Loan bĩu môi, nàng phải ra mặt sao? Khuôn mặt nhắn ngẩng lên, đôi mắt đen láy chút yếu thế nhìn thẳng ánh mắt sắc bén của Thái hậu.

      “Ai tiểu oa nhi thể làm Thái tử phi? Ta đây càng muốn làm Thái tử phi.”

      Thái độ kiêu ngạo kia làm cho mọi người vì nàng mà đổ mồ hôi, ánh mắt của nàng cùng Thái hậu đối chọi, dao động.

      “Phản, ngươi….” tiểu oa nhi lại cuồng vọng như thế, chẳng lẽ coi thường uy nghiêm hoàng gia? Thái hậu cảm thấy tiểu nữ oa này tầm thường, càng thể giữ lại, kêu lên với Hoàng đế:

      “Hoàng Thượng, người còn mau bắt tiểu nha đầu cuồng ngôn vọng ngữ này?”

      Chương 52: phải nàng lập phi!

      Edit: kaylee.

      “Hoàng Thượng, người còn mau bắt tiểu nha đầu cuồng ngôn vọng ngữ này?”

      Bị Thái hậu điểm danh thế nhưng Hoàng đế có phản ứng, mắt nhìn Lãnh Loan Loan cùng Dạ Thần. ràng, ném vấn đề này cho mọi người, tham gia nghị luận.

      Lãnh Loan Loan đảo cặp mắt trắng dã, trong lòng thầm mắng ‘Lão hồ ly’. ràng hôm qua đạt thành hiệp định lập nàng làm Thái tử phi, bây giờ Thái hậu đến, lại quản. Hừ, chẳng qua là muốn mượn Thái hậu xuất thủ làm cho nàng buông tha vị trí Thái tử phi, mơ tưởng.

      “Hoàng Thượng, đều mỗi chữ như vàng, nhất ngôn cửu đỉnh, làm sao lại có thể giữ lời giống như tiểu nhân?”

      Lãnh Loan Loan nhìn lướt qua Thái hậu, nhìn Hoàng đế câu định ngồi xem diễn, khách khí .

      “Lớn mật. Cư nhiên dám làm càn như vậy.” Tể tướng Thu Đừng Ngôn đứng dậy, cầm tấu thư trong tay nhìn Thái hậu cùng Hoàng đế, cất cao giọng tức giận : “Hoàng Thượng, Thái hậu, lqđ lời của tiểu nữ oa này làm càn như thế, có chút phong phạm của tiểu thư khuê các, thích hợp làm Thái tử phi, mong Bệ hạ và Thái hậu tuyển chọn người khác.”

      “Mong Bệ hạ Và Thái hậu tuyển chọn người khác.”

      Văn võ bá quan ‘rầm rầm’ quỳ xuống, dâng tấu thư trước mắt, đồng thanh lớn.

      Lãnh Loan Loan miết miết môi, cần.

      Thủy Dao khoanh hai tay trước ngực, đôi mắt lạnh lùng chút tình cảm. Mặc kệ là giới hay nhân giới, đều phiền toái như vậy.

      Hoàng hậu, Kỷ Thanh Ngữ mặt mày tươi cười, đối với phản ứng của văn võ bá quan rất là vừa lòng.

      “Hoàng Thượng, ngươi nhìn xem, bách qua đều cảm thấy để tiểu oa nhi này làm Thái tử phi ổn. phải là ngươi nên bắt tiểu nữ oa mạo phạm long uy của hoàng tộc này lại sao? Về việc lập Thái tử phi, ngươi cần cẩn thận tuyển chọn lại.” (ghét bà thái hậu, hừ)

      Thái hậu quay đầu nhìn Hoàng đế, rất bất mãn với việc giữ im lặng.

      “Chuyện này….” Hoàng đế nhìn Lãnh Loan Loan, thấy nàng khoanh hai tay bé trước ngực, lạnh lùng nhìn mình. Hoàng đế biết, nếu lập nàng Thái tử phi, chẳng những con trai mình nháo loạn, chỉ sợ oa nhi này lại biến ra đàn xà quậy long trời nở đất. nhìn về phía Thái hậu, vẻ mặt khó xử.

      “Mẫu hậu biết, hôm qua nhi thần đồng ý lập nàng làm Thái tử phi rồi, nếu bây giờ đổi ý, phải biến thành tiểu nhân giữ lời sao?”

      “Hoang đường.” Thái hậu vừa nghe lời của Hoàng đế, nhất thời trầm mặt.
      Đôi mắt sắc bén màu hổ phách nhìn Hoàng đế, trách cứ : “Hoàng Thượng sao lại có thể hồ đồ lqđ như vậy? Cư nhiên có thể đáp ứng lập tiểu nữ oa làm Thái tử phi, ngươi đặt quy củ triều cương ở chỗ nào?”

      “Mẫu hậu đúng. Nhưng nhi thần đồng ý rồi, việc này….” Khó xử nhìn mọi người.

      Văn võ bá quan nghe vậy, cũng nhịn được nghị luận. Làm thế nào mới tốt?

      Hoàng hậu giương mi, thầm với Kỷ Thanh Ngữ hồi.

      “Hoàng Thượng, nô tỳ có chuyện muốn .” Hoàng hậu đứng dậy, ánh mắt có ý tốt nhìn Lãnh Loan Loan.

      Lãnh Loan Loan nhíu mi, nàng liền xem đến cùng là Hoàng hậu có chiêu gì chưa sử dụng? Hôm nay Thái hậu đột nhiên xuất , cần nghĩ cũng biết là Hoàng hậu cùng cái giả vờ e thẹn kia giở trò quỷ. Hừ hừ, tốt lắm! Nàng hồi báo các nàng tốt.

      “Hoàng hậu có gì muốn ?” Hoàng đế nhíu mày, tự nhiên hiểu được Hoàng hậu lòng muốn lập Kỷ Thanh Ngữ làm Thái tử phi, tuyệt để Lãnh Loan Loan dễ dàng đoạt được.

      “Hoàng Thượng, mẫu hậu, chọn Thái tử phi là chọn người có gia thế trong sạch, đến tuổi cập kê, tại, vị tiểu thư này còn tuổi, Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh, cũng là hợp tình hợp lí. (lee: hợp cái đầu bà á, bà già xấu xa! A, măng chửi người, tội lỗi, tội lỗi :>). Nô tỳ nghĩ hẳn là có ai Bệ hạ giữ lời đâu.” xong, ánh mắt quét về phía văn võ bá quan.

      Người quan trường có ai thông minh, nghe lời của Hoàng hậu, lập tức hiểu được ngay.

      “Hoàng hậu nương nương có lý.” Tất cả mọi người cúi đầu, tán thành .

      “Ai gia cũng cho rằng Hoàng hậu có lý. Hoàng Thượng, ngài nên thu hồi hứa hẹn lúc trước .” Thái hậu nghe xong cũng giương mi, đề nghị với Hoàng đế. Vô luận thế nào, nàng cũng nhất quyết đồng ý lập đứa trẻ làm Thái tử phi, như vậy, Nguyệt Diễm quốc còn mặt mũi gì, còn bị mọi người cười nhạo?

      “Thái tử, ngươi thế nào?”

      Hoàng đế có trả lời ngay, đá vấn đề cho Dạ Thần. Đôi mắt tím có vài phần tương tự với Dạ Thần lên ánh sáng sâu kín, có vẻ bí hiểm, lại giống như có dụng ý khác.

      Dạ Thần cũng Lãnh Loan Loan liếc nhau, trong đôi mắt tím phản chiếu khuôn mặt nhắn kiên nhẫn. Môi mỏng khẽ nhếch, tươi cười. Nhưng vừa quay đầu lại, ánh mắt cũng là lạnh như băng.

      “Phụ hoàng, hoàng tổ mẫu, mẫu hậu, Thái tử phi chỉ có thể là Cửu nhi, nếu , cả đời này lqđ ta lập phi.” Đôi mắt tím sâu kín nhìn mấy người, chút khách khí uy hiếp. (lee *vỗ bàn* hay)

      Lãnh Loan Loan nhíu nhíu mi, cười yếu ớt. hổ là nam nhân nàng nhìn trúng, đủ quyết đoán!

      Hoàng Thái hậu, Hoàng hậu tức giận đến mức ngực ngừng phập phồng, nghĩ tới hoàng tôn/ con mình luôn sủng ái, cư nhiên ở trước mặt văn võ bá quan chút lưu tình chống đối các nàng.

      “Thái tử điện hạ, xin cân nhắc.”

      Thu Đừng Ngôn dẫn đầu bách quan lại quỳ xuống, khuyên nhủ.

      Kỷ Thanh Ngữ nghe được lời của Dạ Thần, hạ mi mắt, che lại phẫn hận cùng cam lòng ở trong mắt, khẽ cắn răng. Hận thể đóng gói ném tiểu nữ oa này , miễn cho nàng mê hoặc Thái tử.

      “Lớn mật! Dám uy hiếp ai gia? Trong mắt ngươi có còn chúng ta? Quy củ tổ tông ngươi cũng dám làm trái?”

      Hoàng Thái hậu tức giận, nện mạnh quải trượng xuống đất. Tiếng vang thanh thúy quanh quẩn trong đại điện, nhất thời bách quan sợ đến mức câm như hến.
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :