1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Bảng phong thần] Xuyên qua thành tỳ bà tinh _ Hồi Nguyệt (Chương 50)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. TiffanyT

      TiffanyT Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      438
      Chương 13: Đến, đến, đến cũng đều nghỉ ngơi mà
      ---------------------


      Thấy vẻ mặt nghiêm túc cẩn thận của Tô Đát Kỷ, Bạch Ngọc Khuyết trực giác ổn, chỉ đè xuống nghi vấn ngừng xoay chuyển trong lòng, nhanh chóng theo nàng, mãi khi đến nơi vắng vẻ người, Tô Đát Kỷ mới phất tay áo cái, triển khai Thuấn Di Thuật, hai người trong nháy mắt liền đến chỗ ở Tô Đát Kỷ.


      Thấy nơi này chỉ có hai người mình, Bạch Ngọc Khuyết rốt cục cũng nhịn được nữa, kinh ngạc hỏi: "Tỷ tỷ, xảy ra chuyện gì vậy?"


      Tô Đát Kỷ trầm trọng : "Tiểu Ngọc, muội còn nhớ Khương Tử Nha ?"


      Bạch Ngọc Khuyết mờ mịt gật đầu cái, : "Đương nhiên nhớ chứ, chỉ giết Hỉ Mị, còn xém chút nữa giết luôn cả muội, tên cuồng giết người như thế, sao muội có thể quên được! Ai, tỷ tỷ, tỷ nhắc đến làm chi vậy?"


      Bạch Ngọc Khuyết định hỏi lại, đột nhiên nghĩ đến những gì tỳ nữ kia vừa , linh quang trong đầu chợt lóe: Khương hậu và Khương Tử Nha, hai người này đều họ Khương! Ở thời đại Ân Thương này, người cùng họ đều rất hiếm, cho dù có cùng họ chăng nữa, khó có được đúng dịp như vậy! Chẳng lẽ...


      Nàng bỗng nhiên cả kinh, kinh ngạc nhìn Tô Đát Kỷ hỏi: "Tỷ tỷ, chẳng lẽ hôm nay biểu thúc Khương hậu tiến cung, chính là Khương Tử Nha?" Mặc dù vẫn còn nghi vấn, nhưng lời lại vô cùng khẳng định.


      Tô Đát Kỷ trầm trọng gật đầu, : "Muội đoán sai, chính là lão thất phu Khương Tử Nha kia! Lão già này là môn hạ đệ tử của Nguyên Thủy Thiên Tôn đỉnh Côn Luân, có chút bản lĩnh. Lần này, rất có thể là hướng về hai tỷ muội chúng ta mà đến! nghĩ đến, Khương hậu thế nhưng còn quân tốt, tỷ thực quá coi thường nàng!"


      Nhớ đến đại danh đỉnh đỉnh khắc tinh tộc - Khương Tử Nha, tim Bạch Ngọc Khuyết khỏi rụt lại, nhưng nàng vẫn ôm hi vọng : "Tỷ tỷ, chỉ cần chúng ta ở chỗ của mình hạn chế ra ngoài, để Khương Tử Nha bắt được sơ hở, ngày nào đó cũng phải rời khỏi thôi, đến lúc đó chúng ta liền an toàn. Tỷ thấy sao?"


      Tô Đát Kỷ suy nghĩ lúc lâu, : "Tiểu Ngọc, biện pháp này của muội tuy hơi ngốc chút, nhưng cũng phải dùng được, nhưng theo như tỷ thấy, Trụ vương rất quý trọng năng lực lão thất phu Khương Tử Nha kia, lòng muốn giữ lại Triều Ca, hơn nữa, lão thất phu này sớm tới trễ tới, lại tới vào lúc ta sắp lật đổ Khương hậu, e rằng phải trùng hợp, rất có khả năng là hướng về phía chúng ta, cho nên, có thể thuận thế đáp ứng cầu của Trụ vương. Hơn nữa, Nữ Oa nương nương chỉ cho chúng ta ba năm, hai tỷ muội chúng ta thể nào cứ ở yên trong phòng mình cả đời ra ngoài được! Xem ra lần này, chúng ta lâm vào tình cảnh khó khăn!"


      Bạch Ngọc Khuyết nhất thời hốt hoảng, vội hỏi: "Tỷ tỷ, vậy theo ý tỷ, chúng ta nên làm gì?"


      Tô Đát Kỷ bình tĩnh nhìn vào hư lúc lâu, đôi lông mày tuyệt sắc nhíu lên, nhàn nhạt : "Tiểu Ngọc, muội trước hết đừng làm gì cả, tỷ lập tức cầu kiến Nữ Oa nương nương, giải thích với nàng về tình cảnh khó khăn của chúng ta nay, tỷ nghĩ nàng làm ngơ đâu."


      Bạch Ngọc Khuyết cầm lấy tay áo Tô Đát Kỷ, khẩn trương : "Tỷ tỷ, mình tỷ có nguy hiểm ? Lỡ như bị quái ăn làm sao bây giờ? Để muội cùng với tỷ !"


      Tô Đát Kỷ vừa buồn cười vừa tức giận, vừa cảm động với lo lắng của Bạch Ngọc Khuyết, vừa tức nàng ngốc, mình là hồ Li Tinh vạn năm, phải dạng mà đám quái bình thường dám trêu chọc! Nhưng sao vào trong miệng Tiểu Ngọc, cứ như là mình chịu nổi kích vậy. Nhưng người ta dù sao cũng quan tâm mình, Tô Đát Kỷ cảm động.


      Vuốt tóc Bạch Ngọc Khuyết, hòa nhã : "Tiểu Ngọc, nơi đó xa xôi nguy hiểm, lại có nhiều mãnh thú quái, pháp lực muội thấp kém, tới đó chỉ làm tỷ càng thêm lo lắng, muội cứ ngoan ngoãn ở lại trong cung, tệ lắm là hai ngày tỷ về. Trong vòng hai ngày này, muội hãy nghĩ cách ngăn cản Trụ vương, đừng để sinh lòng hoài nghi với việc tỷ xuất cung."


      Đây là biện pháp tốt nhất rồi, Bạch Ngọc Khuyết bất đắc dĩ gật đầu.


      Tô Đát Kỷ yên lòng, lại cẩn thận dặn dò: "Trong vòng hai ngày này, muội cứ ở trong cung điện của tỷ, đối phó với Trụ vương nếu như đến, tuyệt đối đừng tùy tiện ra ngoài, lỡ như gặp phải Khương Tử Nha, sợ là muội mất luôn cái mạng , nhớ chưa?"


      Bạch Ngọc Khuyết vội : "Tỷ cứ yên tâm , việc liên quan đến tính mạng, muội rất có chừng mực."


      Tô Đát Kỷ hiếm khi nào thấy Bạch Ngọc Khuyết nghiêm túc như vậy, khỏi yên lòng, hai người lại nhanh chóng bàn về lý do để đối phó với Trụ Vương, việc này thể chậm trễ, Tô Đát Kỷ biết ngàn vạn lần thể trì hoãn, cũng dài dòng nữa, chia tay Bạch Ngọc Khuyết, triển khai Thuấn Di Thuật rời .


      Bạch Ngọc Khuyết người thấp thỏm bất an trong điện của Tô Đát Kỷ tới lui, vừa lo lắng an nguy của Tô Đát Kỷ, vừa lo đến vận mệnh tỷ muội hai người, nàng liền tới lui vài vòng, nhưng những tìm ra đối sách, mà còn làm đầu óc mình choáng váng, mệt thể tả, chỉ nằm giường Tô Đát Kỷ, chợp mắt nghỉ ngơi.


      Chắc là bận với việc Di tộc phía nam xâm lấn, nguyên ngày trôi qua, Trụ vương cũng đến, Bạch Ngọc Khuyết thở phào nhõm hơi, chỉ cần qua được ngày, nàng và tỷ tỷ liền bình yên vô .


      Nàng vừa mới thở phào nhõm xong, liền nghe thấy thanh của tỳ nữ ngoài cửa: "Bái kiến đại vương!" Bạch Ngọc Khuyết nhất thời sởn cả tóc gáy, mồ hôi đầm đìa!


      Này này chuyện này... đến rồi! Làm sao bây giờ làm sao bây giờ! Nàng căng thẳng xoay người, liền thấy thân ảnh khôi ngô khoẻ mạnh của Trụ vương bước qua ngưỡng cửa nhàng vào, đầu tóc mọc tùm la tùm lum, từng cọng dựng thẳng lên dưới ánh mặt trời nhìn như con hổ uy mãnh!


      Bạch Ngọc Khuyết nhanh chóng lấy lại tinh thần, thi lễ cái, : "Bái kiến đại vương!" Đại vương nhìn quanh vòng, thấy bóng dáng Tô Đát Kỷ, rất kinh ngạc, nhíu mày, nghi ngờ : "Tiểu Ngọc, tỷ tỷ của ngươi đâu?"


      Bạch Ngọc Khuyết tuy rằng có sẵn đối sách, nhưng vào lúc này nàng căng thẳng, nên nhịn được lắp: "Bẩm... Bẩm đại vương, tỷ tỷ ta... Tỷ tỷ... Nàng vừa ra ngoài."


      Thấy đại vương vẻ mặt nghi ngờ, Bạch Ngọc Khuyết nuốt ngụm nước bọt, sau đó cẩn thận : "Ách, đại vương, mấy ngày trước... À ờm... Ta có vì ngài chuẩn bị quà sinh nhật nhưng mà..." Đại vương nhíu mày, hứng thú : "Há, sau đó sao?"


      Bạch Ngọc Khuyết cúi đầu, giọng : "Lễ vật... Hư rồi..." Đại Vương nhíu mày, hiểu : "Hửm, chuyện này và chuyện tỷ tỷ của ngươi xuất cung có liên quan sao?"


      Bạch Ngọc Khuyết đột nhiên ngẩng đầu lên, cố gắng tự nhiên vui vẻ rằng: "Đương nhiên là liên quan rồi, cũng bởi vì ta vì ngài chuẩn bị quà tặng sinh nhật cẩn thận làm hỏng, tỷ tỷ nghe , rất lo lắng, cho nên nàng mới tự mình xuất cung, muốn vì đại vương tìm lễ vật độc nhất vô nhị thế gian này mà."


      Trụ vương gật đầu, cong môi : "Nàng ấy dụng tâm." Vì để cho Trụ vương triệt để loại bỏ nghi ngờ, Bạch Ngọc Khuyết tỏ vẻ nghiêm túc :


      "Tỷ tỷ vốn muốn ta cho đại vương ngài biết, tỷ ấy toàn tâm toàn ý đối với đại vương, đương nhiên hi vọng đại vương có thể vui vẻ mà, hơn nữa, tỷ ấy sợ ta làm hỏng lễ vật khiến đại vương ngài tức giận, cho nên mới muốn tìm thứ khác tốt hơn bồi thường... Aiz, tỷ ấy cho ngài, bởi vì muốn cho ngài niềm vui bất ngờ, ngài nhất định được cho tỷ ấy là ta đó nha, bằng , nàng chắc chắn mắng ta đấy."


      Thấy Bạch Ngọc Khuyết rụt cổ cái, dáng vẻ làm như cực kỳ sợ sệt, hơn nữa biết được ái phi thâm tình với mình như thế, Trụ vương rốt cục triệt để tiêu tan tia nghi hoặc.


      Về việc Di tộc Nam Cương xâm lấn, hôm qua thương lượng với Văn thái sư nghĩ ra đối sách, lúc lâm triều lấy được hết tán thành nhất trí của toàn bộ đại thần, người bản lĩnh cao cường- Khương Tử Nha kia cũng theo ước nguyện của , đáp ứng tạm thời ở lại Triều Ca phụ tá mình, vạn như ý!


      Cho nên, tâm tình Trụ vương hôm nay vô cùng tốt. vừa nãy mới vui vẻ chạy tới tìm Tô Đát Kỷ, định tìm ái phi kiều mị mê người an ủi hai ngày căng thẳng uể oải thần kinh này, ai ngờ đâu, trời chìu ý người, Tô Đát Kỷ lại xuất cung, Trụ vương nhất thời có chút mất mát.


      tính rời , bất quá trong lúc vô tình, thấy Bạch Ngọc Khuyết mắt nhìn mũi mũi nhìn tim ngoan ngoãn đứng ở cách đó xa, bộ bạch y đơn giản, làm cho trước mắt phải là nữ tử vô vị, nhưng tràn ngập luồng khí chất đặc biệt ung dung siêu thoát.


      Trụ vương thấy vô số nữ nhân, nhưng xưa nay chưa từng thấy nữ tử đặc biệt như vậy bao giờ! Mái tóc dài dùng sợi tơ màu trắng buộc lại, còn chừa lại phần dưới như thác nước chảy dài phía sau, cùng sợi tơ màu trắng làm nổi bật cho nhau, như bức tranh sơn thủy đẹp mà thanh cao!


      Có lẽ là do nàng yên lặng đứng, hai má thanh lệ có vẻ đặc biệt điềm đạm đáng , dáng vẻ xem ra cũng quy củ thành ghê gớm!


      Chỉ tiếc, tiếp xúc với nàng mấy lần, Trụ vương căn bản bị dáng vẻ điềm tĩnh tại của nàng lừa, nha đầu này, lá gan rất lớn, còn chưa quên, lúc trước là ai ngay lúc mình hưng phấn, đôi mắt lóe sáng mạnh mẽ dập tắt dục hỏa của mình!


      Là ai sau khi cẩn thận gặm giày của mình, xấu hổ đầy mặt ra phen xin lỗi để cho mình cực kỳ khổ cực nhịn cười...


      Vốn lúc trước chỉ là nhất thời hứng thú thôi, nhưng bây giờ lại kỳ dị bị nổi lên, Trụ vương tà mị nở nụ cười, hướng về phía Bạch Ngọc Khuyết vẫy tay : "Tiểu Ngọc, lại đây!"


      Bạch Ngọc Khuyết còn cách nào, chỉ đành bất dắc dĩ chậm chạp đến đứng cách Trụ Vương ba bước, xem ra hôm nay tiểu nha đầu này nhất định muốn tạo khoảng cách với mình đây, Trụ vương câu môi nở nụ cười, đến trước mặt người cúi đầu- Bạch Ngọc Khuyết, hai ngón tay nhàng nâng cằm kia lên, nhìn nửa ngày, đột nhiên tà mị nở nụ cười, nhàng : "Tiểu Ngọc, bản vương hôm nay tâm tình tệ, liền thưởng ngươi đêm nay thị tẩm ."


      Bạch Ngọc Khuyết "Phốc" tiếng, ngụm nước miếng phun ra ngoài, trong nháy mắt Trụ vương bị dọa sợ! Trụ vương nhanh chóng thả nàng ra, cau mày né tránh, sắc mặt đen sầm cực kỳ khó coi!


      Trong lòng Bạch Ngọc Khuyết gào thét liên tục thăm hỏi mười tám đời tổ tông của , nàng vất vả áp chế được bi thương " ra mình được hầu hạ bạo quân cũng là vì tâm tình người ta tốt mới ban khai ân", mặt nàng cảm xúc nhưng đáy lòng liên tiếp hung hăng chửi rủa, mất nửa ngày mới bày ra dáng vẻ tủi thân: "Thôi chết, đại vương ơi, à ờm... Dì cả của nô tỳ đến rồi."


      Mặt Trụ vương đầy vẻ nghi hoặc: "Dì cả?" Bạch Ngọc Khuyết căm giận chửi bới trong lòng: Quả nhiên hổ là đôi gian ~ phu ~dâm ~ phụ, phản ứng đầu tiên của bạo quân này và Khương hậu khi nghe mình “dì cả” giống nhau như đúc!


      Nàng cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt để tranh thủ đồng tình, ai dè đâu, nhéo mạnh hết nửa ngày, mà mắt có giọt nào. Trụ vương "Ồ" tiếng : "Tiểu Ngọc, mắt bị rút gân à?"


      Bạch Ngọc Khuyết khóc ra nước mắt, chỉ tạm thời giữ thần sắc bình tĩnh, : " có, vừa rồi hình như mắt có chút dễ chịu, à... Ha ha... Đại vương, nô tỳ xấu như thế, sợ thể vì đại vương ngài thị tẩm chứ? Lỡ như sáng sớm tỉnh lại doạ đến ngài, nô tỳ biến thành tội nhân thiên cổ mất."


      Mắt hổ của Trụ vương nhíu lại nguy hiểm, tiến lên bước, trầm thấp "Hửm?" tiếng, cung điện nho nhất thời tràn đầy bão táp trước khí thế khủng bố này!


      Bạch Ngọc Khuyết sợ hết hồn, trong nháy mắt lóe qua vô số ý nghĩ, cuối cùng linh quang lóe lên! Vì để nhổ cỏ tận gốc, triệt để ngăn chặn “hứng thú" bạo quân đối với mình, nàng thầm lời xin lỗi với Văn thái sư, mới to gan, hết sức lưu manh nhìn Trụ vương, bày ra vẻ háo sắc, mặt đầy ý cười :


      "À... ra, lúc vừa biết được mình được đại vương chọn thị tẩm, nô tỳ rất vui, đại vương, ngài tuấn như thế, thực ra nô tỳ sớm động lòng rồi ~ nhưng mà, aiz, khiến cho nô tỳ vạn phần đau lòng chính là: mấy ngày trước, nô tỳ chịu nổi Văn thái sư nhõng nhẽo đòi hỏi, bất đắc dĩ đáp ứng đêm nay để thị tẩm. Đại vương, ta ~ ngài đó, lớn như thế rồi, vẫn thẹn thùng như thế, chuyện tốt như vậy, sao bây giớ mới cho người ta chứ, người xấu lắm! Đừng là người muốn nô tỳ phải khó xử nhé."


      Bạch Ngọc Khuyết từ từ tiếp: "Hơn nữa, đại vương, ngài cũng biết, thị tẩm mà, nó cũng phải có trước có sau. Nô tỳ tuy rằng rất muốn đáp ứng đại vương ngài, nhưng lỡ như Văn thái sư cảm thấy bị vắng vẻ, tháng ngày sau này của nô tỳ dễ chịu rồi! Aiz, theo ta thấy, ấy như vầy , nếu như đại vương ngài hôm nay vội, ngày khác rảnh, nô tỳ lại nghĩ cách quăng Văn thái sư bên, tiếp đón ngài ~~ hầu hạ ngài thị tẩm tốt, nhưng mà, nếu như đại vương ngài rất gấp, nô tỳ có thể hiểu được, ra nô tỳ quan tâm tối nay cho lắm, chẳng qua chỉ là cùng ngài và Văn thái sư hai người thị tẩm thôi. Dù sao, người cũng là tẩm, hai người cũng là tẩm, cũng khác nhau cho lắm, khà khà, đại vương, ngài xem, ngài thích loại nào?"


      Bạch Ngọc Khuyết vừa dùng ánh mắt háo sắc nhìn chằm chằm Trụ vương, thỉnh thoảng nuốt nước miếng tiếng"Ực", vừa làm ra bộ dáng hào phóng "Đại vương, ta là người dễ chuyện, ngài cứ tùy ý chọn," Trụ vương kinh hoảng cả người run run cái.

    2. TiffanyT

      TiffanyT Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      438
      Chương 14: chàng đẹp trai họ Dương cuồng tự kỷ
      ---------
      Quà tết---------

      Vài giọt mồ hôi lạnh vô thanh vô tức từ cái trán rộng của Trụ vương lần lượt rơi xuống, mấy khối cơ khuôn mặt tuấn liên tiếp nhảy lên "Thình thịch ", cả người Trụ vương đều cứng lại.


      Lúc đầu là bởi vì Bạch Ngọc Khuyết phen bạo dạn nội dung hết sức hùng hổ:


      Cái gì? Thái sư "Nhõng nhẽo đòi hỏi" bức Tiểu Ngọc vào khuôn khổ! Trời ạ! Chuyện này... là sao?! ... Thế giới này loạn rồi sao?


      Cái gì? Còn có người mình "Thẹn thùng"! Ta... Ta... Ta nghe lầm chứ!


      Cái gì? Tiểu Ngọc muốn "Quăng" thái sư bên để cho mình thị tẩm! ! Trời ạ... , được!!


      loạt dấu chấm than lần lượt liên tiếp oanh tạc trong đầu Trụ vương, đem đầu nổ trống rỗng!


      Cuối cùng, trong đầu Trụ vương như tối tăm mặt trời chiếu xuống, nhiều lần ngừng mà nhủ rằng mình từ coi Văn Trọng như sư như cha, bây giờ mình và cùng chung lăn giường, cảnh tượng khủng bố như thế, như sét đánh ngang tai, đủ từ ngữ để diễn tả tinh thần và trạng thái Trụ vương lúc này!


      sớm quên mình ở nơi nào, chỉ máy móc xoay người, máy móc ra cửa, máy móc vấp ngưỡng cửa, máy móc suýt chút nữa té nhào, phá huỷ nửa đời minh...


      Bạch Ngọc Khuyết cười giả dối, bạo dạng đuổi theo vài bước, thừa thắng xông lên, giả vờ cao giọng khát khao hỏi: "Đại vương! Đại vương! Ngài sao vậy? Nô tỳ vừa đề nghị, ngài cuối cùng muốn chọn loại nào á? Đại vương~"


      Thấy Bạch Ngọc Khuyết ở phía sau "Nhiệt tình" truy hỏi, Trụ vương sững người lại, ngay sau đó lập tức tăng cước bộ, trong chốc lát ngoài trăm mét, cố gắng rời khỏi nơi đáng sợ hủy hoạt quan niệm thuần khiết này của ! Tốc độ kia, quá nhanh, quả thực có thể so với quán quân điền kinh thế vận hội Olimpic!


      Ngoài điện, các cung nữ mắt ai nấy đều sắp rơi ra, các nàng vừa nhìn thấy gì! Đại vương từ trước đến giờ uy phong lẫm liệt khôi ngô hùng tráng, lúc này lại hốt hốt hoảng hoảng lảo đảo chạy nhanh, như thiếu nữ đáng thượng bị ác bá truy đuổi vậy!


      Mà ở phía sau đại vương, Ngọc tiểu thư từng bước ép sát, hai mắt toả sáng, tỏ vẻ khát cầu, vẻ mặt phấn khởi! ràng giống như mỹ nữ tuyệt sắc khó có thể khống chế tình cảm, gấp muốn bắt công tử bột thiếu gia về nhà tùy ý thương!


      Trụ vương hôm nay như cắm cánh! Trong nháy mắt, ngoài điện, liền biến mất còn bóng lưng "Thất kinh" đáng thương của nữa, Bạch Ngọc Khuyết xoay người vào cửa, xoa eo, bắt đầu cười lớn, chỉ còn lại đám ngoài cửa điện ngây người ngổn ngang trong gió...


      Chỉ cần nghĩ tới bạo quân luôn luôn ngông cuồng tự đại vừa trưng ra bộ bị sét đánh đến mất hồn mất vía, Bạch Ngọc Khuyết liền khống chế được muốn cười to, khà khà, xem ngươi sau này còn dám tới trêu chọc bổn nương hay ! Xem ra, đối phó loại thỉnh thoảng nổi lên sắc tâm này, biện pháp duy nhất chính là: Biến bị động thành chủ động, từ cừu hóa thân làm sói, khà khà! Ta phải càng háo sắc hơn , cái này kêu là lấy bạo chế bạo!


      Bạch Ngọc Khuyết vất vả tỉnh táo lại, lập tức triển khai Thuấn Di Thuật thái sư phủ. Dù sao, Trụ vương phải là kẻ dễ bị lừa, vừa rồi tuy rằng bị mình lấy khí thế dũng mãnh ép sát, khó bảo đảm lúc nào đó phục hồi tinh thần lại.


      Mình vừa với người ta đêm nay tới chỗ Văn Trọng "Thị tẩm", cho nên hôm nay bất luận như thế nào cũng phải nghĩ biện pháp cầu xin Văn Trọng để cho mình qua đêm thái sư phủ! Bằng , nếu như bị bạo quân kia biết mình trêu đùa lừa dối , cái mạng của chính mình chỉ sợ cũng xong.


      Bạch Ngọc Khuyết trước tiên nghĩ đến gian phòng mà Hoa bà bà chuẩn bị cho mình ở thái sư phủ kia, tiếp đó, nàng đọc thầm Thuấn Di quyết, "Xèo" tiếng, cả người liền biến mất tại chỗ!


      biết qua bao lâu, "Ầm" thoáng, Bạch Ngọc Khuyết đột nhiên đừng lại, mông ngã vào mặt đất cứng rắn, nàng kêu đau đớn tiếng, hai tay xoa cái mông "Ôi ôi".


      Ngắm nhìn bốn phía, Bạch Ngọc Khuyết trong nháy mắt xanh mặt, nàng bây giờ ở thái sư phủ, nơi này ràng là hoa viên hoàng cung, may mà chung quanh có người, bằng đột nhiên Bạch Ngọc Khuyết nhảy ra, còn biết muốn nổi lên bao nhiêu sóng gió!


      Bạch Ngọc Khuyết ngập tràn u oán, nhớ tới chuyện lúc trước, nợ mới hận cũ đồng thời xông tới, nàng nhịn được giơ chân mắng to: "Cái gì mà Thuấn Di quyết chứ! Tới lúc mấu chốt liền như dây xích, ngươi thực là phép thuật bại hoại! Bại hoại đến vô dụng! !"


      Ai biết nàng nhảy lên cái, lại đau mông, Bạch Ngọc Khuyết "Ô ô" kêu đau đớn hai tiếng, vô cùng thống khổ bắt đầu dùng sức xoa bóp mông.


      Đột nhiên, cách đó xa truyền đến tiếng cười khẽ "Xì xì", Bạch Ngọc Khuyết sợ hết hồn, chợt ngẩng đầu lên, liền thấy ngọn núi giả, biết từ lúc nào, có thiếu niên áo đỏ ngồi đó!


      Thiếu niên này khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, lúc này đung đưa hai chân ngồi núi giả.


      cực kỳ tuấn tú, buộc nửa phần tóc lại, còn lại tùy tính xõa tung. gạch màu đỏ ước chừng hai ngón tay giữa trán tôn khuôn mặt vốn tuấn thêm đặc biệt thần khí.


      Nhưng mà, khiến người chú ý nhất vẫn là cặp mắt thiếu niên kia, ngăm đen sáng sủa, trong trẻo mà thấm thấu.


      Nhưng mà, nhìn kỹ phát , trong cặp mắt kia thỉnh thoảng chợt lóe lên vẻ cao ngạo. Làm cho thiếu niên nhìn bế ngoài giống như ánh nắng tươi sáng, nhưng bên trong lại giấu được vẻ kiêu căng tự phụ.


      Bạch Ngọc Khuyết duy trì tư thế hai tay xoa mông, ồ ồ ồ? Thiếu niên này là ai nha? Trong hoàng cung này lúc nào còn xuất thiếu niên xinh xắn như thế? Bạch Ngọc Khuyết xấu xa nghĩ.


      "Này! Ta ngươi đó quái xấu xí, làm gì mà cứ nhìn chằm chằm vào tiểu gia ta thế? Ta cảnh cáo ngươi, tuyệt đối đừng mê luyến tiểu gia! Tiểu gia ta tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong, quái ngươi lại xấu xí như thế, ta tuyệt đối có khả năng coi trọng ngươi đâu! chưa?"


      Thiếu niên cười nhìn Bạch Ngọc Khuyết, lời ý vị sâu xa, nếu như quên đáy mắt trêu tức cùng hứng thú kia, liền giống như thiếu niên toàn tâm toàn ý vì nàng mà suy nghĩ, khuyên nàng khổ ải vô biên quay đầu là bờ.


      Phản ứng đầu tiên của Bạch Ngọc Khuyết là sợ hết hồn, nguy rồi, mỹ thiếu niên này là thần thánh phương nào? Có thể nhìn ra mình là quái! được, nguy hiểm! Nàng lập tức bắt đầu suy nghĩ làm sao để bình yên vô từ tay vị thiếu niên trước mắt vừa nhìn liền biết trêu chọc nổi này trốn ra.


      Nhưng mà, sau đó nghe thấy mấy câu tiếp theo, cả người Bạch Ngọc Khuyết nhất thời như bị chấn động! Ta luyến cái gì! Trong thế giới này mà vẫn có tên cuồng tự kỉ sao?


      Nàng xì mũi, nhìn thiếu niên ngồi núi giả cách đó xa, tặng cái lườm nguýt, vui : "Vị tiểu đệ đệ này, ngươi cứ yên tâm, tiểu gia tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong giống như ngươi, bổn nương ta dám với cao! Cho nên, hẹn ngày gặp lại."


      xong khoát tay cái, Bạch Ngọc Khuyết quay đầu tính nhanh chóng rời , đêm dài lắm mộng, ngốc ở trong cung, lỡ như cẩn thận gặp phải Trụ vương, vậy toi, vẫn là mau mau ôm chân Văn Trọng, an toàn là số cái nào.


      Ai biết nàng mới vừa xoay người lại, đột nhiên, hồng quang lóe lên, thiếu niên kia trong nháy mắt liền đứng trước mắt nàng, Bạch Ngọc Khuyết sợ hết hồn, trong lòng thán phục, tốc độ nhanh! ngờ pháp lực thiếu niên này mạnh mẽ như vậy!


      Nàng nhanh chóng lùi về sau bước, cảnh giác nhìn chằm chằm thiếu niên : "Ngươi muốn làm gì?"


      Thiếu niên kia lại là "Xì xì" cười, ánh mặt trời xán lạn, nhưng mà Bạch Ngọc Khuyết có thể thấy trong đáy mắt chợt lóe lên vẻ bỡn cợt khinh bỉ, thiếu niên kia vuốt ve tóc đen vai, động tác cực kỳ tao nhã.


      cười : "Ha ha, thú vị! Ta này tiểu quái, đừng sốt sắng như vậy mà, tiểu gia ta đối với ngươi có hứng thú! Aiz, nhưng giờ tiểu gia ta—— rất nhàm chán, cho nên, ta cho phép ngươi nói chuyện phiếm với ta!"


      Cái gì! Cho phép mình cùng tán gẫu? Bạch Ngọc Khuyết thậm chí bắt đầu hoài nghi mình nghe lầm, chuyện này... Đây là thế đạo gì! Nàng bị thiếu niên tự mình cao cao tại thượng này ân chuẩn, hơi tức giận xả được, chỉ có thể đấm ngực giậm chân tại chỗ.


      Thiếu niên buông tóc xuống, hòa ái dễ gần : "Aiz, nhìn ngươi vui mừng như thế! quái đáng thương chưa từng trải đời."


      Bạch Ngọc Khuyết vất vả hạ hỏa, trong nháy mắt nhìn thiếu niên kia, thở hỗn hển : "Ngươi... Ngươi... Ta..."


      Nhìn dáng vẻ Bạch Ngọc Khuyết vô cùng chật vật, thiếu niên " cười" Xì xì, trong khoảnh khắc đó, như ngàn cánh hoa đào tỏa ra, đẹp sao tả xiết, trấn định gật đầu cười, chậm rãi : " vội, cứ từ từ, ngươi muốn gì?"


      Bạch Ngọc Khuyết run rẩy vỗ ngực, nàng nhìn ra rồi, thiếu niên này ràng là trêu chọc mình, pháp lực của người ta cao hơn mình N lần, giờ chính là lão đại, xem ra, cứng rắn rời là chuyện thể.


      Đầu Bạch Ngọc Khuyết nhanh chóng xoay chuyển nửa ngày, quyết định trước tiên thăm dò nội tình thiếu niên này. Quyết định xong, nàng cười híp mắt ngẩng đầu nhìn thiếu niên : "Ai nha, tiểu đệ đệ, kỳ thực tán gẫu cái gì gì đó, tỷ tỷ ta thích nhất, bằng như vậy , chúng ta qua núi giả bên kia ngồi, chậm rãi tán gẫu có được hay ?"


      Thấy thái độ Bạch Ngọc Khuyết xoay 180 độ, kinh ngạc lóe lên trong mắt thiếu niên, đáy mắt tia sáng nay càng thêm sáng sủa, như là tìm được thứ gì đó rất thú vị vậy, cười hì hì gật đầu cái : "Được lắm, thôi."


      Hai người ở núi giả ngồi đối diện nhau, Bạch Ngọc Khuyết làm ra bộ dáng trưởng bối hòa ái dễ gần, cười híp mắt hỏi: "Tiểu đệ đệ, ngươi tên gì vậy, vào cung làm gì đấy?"


      Thiếu niên kia lưu ý hành vi tự xưng tỷ tỷ "Chiếm tiện nghi" của Bạch Ngọc Khuyết, nghiêng người dựa vào núi giả, chân gác lên, tư thế cực kỳ ung dung tùy ý, cười hì hì : "Tiểu quái, lá gan đấy, tên của tiểu gia ta, ra có thể doạ ngươi nhảy cái, như thế nào, còn có gan muốn biết ?"


      Bạch Ngọc Khuyết thầm chửi, phải chỉ là cái tên mà thôi, có gì tốt chứ, thực là quá cuồng tự kỷ rồi!


      Nàng ngẩng đầu nhìn thiếu niên, ngoài cười nhưng trong cười kích tướng : "Ai nha, nếu tiểu đệ đệ như vậy, vậy ta cũng muốn biết, quên , dù sao, tên là cha mẹ đặt, lại phải lỗi của ngươi, ta thiện lương như vậy, cũng muốn chọc vào nỗi đau của ngươi. Ta thấy tuổi ngươi so với ta hơn, bằng sau này ta gọi ngươi tiểu đệ đệ được rồi, vừa thân thiết vừa êm tai, ngươi thấy sao?"


      Thiếu niên giật giật khóe miệng, lời này ràng là ám chỉ tên mình khó nghe ra gì! ngờ lại gặp phải tinh mặt dày như thế! Đáy lòng phát tởm cái, cắn răng, làm ra dáng vẻ bộ ta đây rộng lượng :


      "Hừ, cho cùng, ngươi tiểu quái này phải chỉ muốn biết danh hiệu của tiểu gia ta chứ gì! Được thôi, tiểu gia ta liền miễn cưỡng cho ngươi lần, tiểu quái, ngươi hãy nghe cho kỹ, tiểu gia ta đổi tên ngồi đổi họ, Dương Tiễn chính là ta!"


      giương cằm đắc ý mà ngạo mạn xong, đôi mắt ngăm đen sáng ngời nhìn chằm chằm vào Bạch Ngọc Khuyết, chờ mong có thể nhìn thấy tiểu quái bị đại danh của mình dọa sợ đến tè ra quần chạy chật vật.


      Bạch Ngọc Khuyết trừng mắt nhìn, lại trừng mắt nhìn, đáy lòng khiếp sợ , nàng mà, trong thế giới Phong Thần, phần lớn tuấn nam mỹ nữ đều xinh đẹp đến ảo diệu, mỹ nam làm sao có khả năng đống lớn như thế, đầy đường tán loạn như vậy!


      ra là đại danh đỉnh đỉnh Dương Tiễn, khó trách bộ dáng đẹp trai như vậy! Vậy rồi, tên xấu xa cuồng tự kỷ tiểu Dương Tiễn này chắc là theo sư thúc - Khương Tử Nha tiến cung.


      Bạch Ngọc Khuyết nghĩ nghĩ lại, thôi chết! Dương Tiễn ở đây, vậy Khương Tử Nha cũng ở gần đây, được! Phải mau chóng rời , nếu như bị tên cuồng giết người Khương Tử Nha gặp được, mình hôm nay liền chết sớm mất!


      Quyết định chủ ý xong, Bạch Ngọc Khuyết lập tức ngẩng đầu nhìn Dương Tiễn, nhìn ánh mắt phát sáng chờ mong mỹ thiếu niên, nghiêm túc : "Dương Tiễn hả? Chưa từng nghe qua! haha... Thời gian còn sớm, mẹ ta gọi ta về nhà ăn cơm rồi, lần sau chúng ta lại tán gẫu tiếp nha."


      xong, chờ Dương Tiễn đáp lại, nàng liền triển khai Thuấn Di Thuật muốn nhân cơ hội chuồn , như mong đợi, chờ nàng mở mắt ra, vẫn thấy mình đứng tại chỗ cũ.


      Dương Tiễn thấy Bạch Ngọc Khuyết biến sắc, trêu tức : "Tiểu quái, sao nữa? Aiz! Ngươi đúng là thông minh, ngươi chuồn mất nửa đường, ta có thể theo khí tức tóm ngươi lại, dám dưới mí mắt tiểu gia ta thi pháp, ha ha, ngươi xem, ta nên trừng phạt ngươi thế nào đây?"

    3. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      Thực ra dòm hố từ lâu nhưng k dám đọc. giờ k chịu nổi nữa r. tks nhìu nhìu :-* :-* :-*
      TiffanyT thích bài này.

    4. TiffanyT

      TiffanyT Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      438
      Chương 15: “Uông tinh” bị “Hổ” sờ soạng
      -----------


      Bạch Ngọc Khuyết trong nháy mắt đột nhiên tỉnh ngộ, chẳng trách vừa nãy mình ràng thi pháp xong xuôi, nhưng đường lại thay đổi chỗ cần đến, đứng ngay hậu hoa viên, nàng lúc đầu còn tưởng Thuấn Di quyết có chỗ sơ suất, ra là tên Dương Tiễn giở trò quỷ!


      Tài nghệ bằng người, chuồn êm được, Bạch Ngọc Khuyết triệt để bỏ tâm tư, trước mắt, co được dãn được mới là đạo lí làm người, nàng nhanh chóng suy nghĩ xong xuôi, cười rạng rỡ giải thích: "Ôi Dương đệ đệ, người ta chỉ là đói bụng thôi mờ, cho nên mới muốn trở về ăn cơm, nếu ngươi đói bụng, ta mời ngài ăn cơm có được hay ?"


      Dương Tiễn bị thanh "Dương đệ đệ" kinh sợ đến mức liên tiếp đánh vài cái run cầm cập! Da gà người tranh nhau nổi lên!


      đường đường thế hệ mỹ thiếu niên oai phong lẫm liệt! Đại Danh Đỉnh đỉnh! trong những đệ tử đắc ý nhất của Ngọc Đỉnh Chân Nhân! Có thiên phú nhất trong đám đệ tử Xiển giáo đời thứ ba, thiếu niên tuấn kiệt thực lực mạnh mẽ nhất! Lại bị tiểu quái này xưng hô ghê tởm đến mất hình tượng như thế!


      Nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, thế nào cũng thành chuyện cười, bị nhóm các sư huynh sư đệ đồng môn cười chết mất! Tưởng tượng đến cảnh mình bị mấy sư huynh đệ bất lương kia bao quanh vây nhốt, mồm năm miệng mười gọi "Dương đệ đệ~", lưng Dương Tiễn trong khoảnh khắc vô thanh vô tức ướt đẫm!


      bất thình lình rùng mình lạnh lẽo, nhanh chóng hoàn hồn, hung tợn trừng mắt Bạch Ngọc Khuyết : "Ta cảnh cáo ngươi! Tiểu quái, ngươi nếu như còn dám xưng hô tiểu gia lung tung nữa, cẩn thận tiểu gia lấy nội đan ngươi ra, cho Hao Thiên Khuyển ăn!"


      Bạch Ngọc Khuyết sợ hết hồn, trong lòng cười thầm, yên lặng nhớ kỹ chỗ đau của Dương Tiễn, nhưng mặt làm ra bộ khúm núm : "Ồ dạ dạ ~! Người ta dám nữa, ngươi muốn người ta gọi ngươi như thế nào, người ta gọi ngươi như thế đó, như vậy được chưa?"


      Cố ý xem điệu hề hề lấy lòng kia, Dương Tiễn thoả mãn gật đầu, vẻ mặt hoà hoãn lại, cười : "Ngươi tiểu này, cũng có lúc coi như thông minh, thấy ngươi tôn kính tiểu gia ta như thế, tiểu gia ta liền miễn cưỡng thu ngươi làm nha hoàn vậy, về sau, ngươi hãy gọi ta chủ nhân ." Dương Tiễn kiêu ngạo giương cằm đắc ý, giải quyết dứt khoát, thèm hỏi ý kiến người trong cuộc Bạch Ngọc Khuyết.


      Bạch Ngọc Khuyết khóe miệng điên cuồng co giựt: Chủ... Chủ... Chủ nhân? Dương tiểu đệ nha, ngươi cũng quá kiêu căng ngạo mạn rồi đó! Nhóc con miệng còn hôi sữa, còn muốn làm chủ nhân của ta, nằm mơ ! Nàng áp chế đáy lòng rít gào, giả vờ khổ sở : "Nếu ngươi biết ta là quái, còn thu ta làm nha hoàn, sợ sư phụ sư thúc ngươi trách phạt sao?"


      Khuôn mặt tuấn tú Dương Tiễn thoáng chốc chìm xuống, đáy mắt lóe qua vẻ do dự. Bạch Ngọc Khuyết vừa nhìn có hi vọng, đáy lòng đột nhiên phất cờ hò reo lên: "Ha ha ha! Tiểu Dương Tiễn, vẫn là mau mau thả ta rời , coi chừng sư phụ ngươi đánh cái mông của ngươi nở hoa bây giờ!"


      Đột nhiên, Dương Tiễn làm như nghĩ tới điều gì, con ngươi đen bóng đảo vòng rồi chợt lóe lên tia sáng, cười híp mắt từ trong lồng ngực móc ra túi tiền bề ngoài xấu xí, to bằng nắm tay, đắc ý hướng về phía Bạch Ngọc Khuyết nháy mắt mấy cái: " sao, ta chỉ cần đem ngươi giấu vào trong túi tỏa , tức của ngươi liền bị che đậy, sư thúc cũng phát ra ngươi! Ha ha ha, tới tới, nhìn xem có thích phòng mới của ngươi ?"


      đắc ý , lưu loát kéo dây buộc túi tỏa ra, liền đem miệng túi hướng về Bạch Ngọc Khuyết.


      Bạch Ngọc Khuyết thầm kêu ổn, kịp nghĩ nhiều, xoay người bỏ chạy, đột nhiên luồng sức mạnh khổng lồ đánh tới, nàng thét chói tai, sau đó cả người bay ngược lại, thân hình ngừng thu lại, trong nháy mắt cả người liền bị hút vào túi tỏa .


      Dương Tiễn cười hì hì kéo căng dây buộc, cột túi tỏa cho chặt. Sau đó, : "Khà khà, muốn chạy? cho ngươi biết, túi này của tiểu gia ta là pháp bảo chuyên vì hàng phục ma mà luyện thành, chỉ cần là quái, cho dù pháp lực nhà ngươi cao đến đâu, đều tuyệt đối chạy thoát, huống chi đạo hạnh của ngươi thấp kém như vậy, ta khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn ở trong đó ."


      Bạch Ngọc Khuyết đánh giá xung quanh, nàng phát gian bên trong tỏa lớn, nhưng cũng có thể chứa thêm bảy tám người nữa, nhưng ánh sáng cũng rất tốt, thậm chí có thể cảm nhận được nắng ấm bên ngoài.


      Trong túi bốn phía tất cả đều là vách tường bền chắc dẻo dai, Bạch Ngọc Khuyết nghiêng ngả lảo đảo đáy túi, dường như dẫm lên bông vậy. Nàng túm mảng vách tường, liều mạng lôi kéo, la lớn: "Thả ta ra! Mau thả ta ra!"


      Dương Tiễn cười hì hì xoay túi tỏa trong tay, trong khoảnh khắc đó, Bạch Ngọc Khuyết như nghênh đón trận động đất cấp 10, bị lăn qua lộn lại đến hoa mắt váng đầu, may mà bốn phía tất cả đều là vải mềm, nàng bị thương.


      Bên tai truyền đến thanh đáng đánh đòn của Dương Tiễn : "Như thế nào, tiểu quái? Túi tỏa của tiểu gia ta thoải mái chứ?" Bạch Ngọc Khuyết lên tiếng, chóng mặt ngồi xuống, trong bóng tối ngừng nghĩ cách trốn ra.


      Dương Tiễn thấy nàng lên tiếng, có chút vô vị, lại đe dọa: "Này, tiểu quái, cảnh cáo ngươi a, đừng hòng giở trò bịp bợm gì ra! Nếu như bị sư thúc ta phát , có lẽ ta cũng thể đảm bảo cái mạng của ngươi đâu! Cho nên, trước tiên ngươi cứ ngoan ngoãn ở trong , nếu như ngày nào đó tiểu gia ta tâm tình tốt, thả ngươi ra hóng mát chút ~ ha ha..."


      Bạch Ngọc Khuyết nhất thời cảm thấy tối tăm mịt mù, chẳng lẽ quãng đời nhàm chán còn lại của mình, chỉ có thể ở trong cái túi này phí thời gian sao? Đây cũng quá uất ức ! Nàng ngập tràn bi phẫn nghĩ, bỗng nghe Dương Tiễn cung kính : "Sư thúc, người xong rồi?"


      Sư thúc? Chẳng lẽ Khương Tử Nha?! Bạch Ngọc Khuyết hoảng sợ, lập tức im lặng, nàng biết , thiếu niên này đại khái chỉ là nhất thời hứng thú, muốn đùa cợt nàng thôi, nhưng hại tính mạng nàng, nhưng nếu như bị Khương Tử Nha phát , dẫm vào vết xe đổ trước đó, mình nhất định chỉ có con đường chết, so sánh thiệt hơn, nàng nhanh chóng áp chế lửa giận, bắt đầu quang minh chính đại nghe trộm.


      Nghe thấy thanh nam tử trẻ đáp: "Ừm, ta vừa giảng giải bài dưỡng sinh thuật cho đại vương canh giờ rồi, ngươi chờ lâu, Tiễn Nhi, chúng ta bây giờ liền về thôi."


      Thanh bình tĩnh, trong veo cũng tệ, Bạch Ngọc Khuyết lập tức nãy sinh ý đùa dai ~ trong đầu tưởng tượng ra lão tiên sinh khô khan cổ hủ, mà mình cầm cái roi da, đánh trái đánh phải “chát chát chát”, thực là sảng khoái! Bên này, Dương Tiễn cung kính đáp lại.


      Chỉ là trong nháy mắt, Bạch Ngọc Khuyết liền nhận ra khí cảnh vật chung quanh thay đổi, hiển nhiên hai người này vừa mới dùng pháp thuật, rời hoàng cung, về chỗ mình.


      Túi tỏa lúc này vẫn còn bị Dương Tiễn giấu ở cổ tay áo, mà ống tay áo lại rộng thùng thình, từ bên ngoài căn bản thấy được gì, nhưng Bạch Ngọc Khuyết vẫn cẩn thận từng li từng tí áp chế hô hấp của mình như trước, sợ bị Khương Tử Nha phát .


      Vào lúc này, Bạch Ngọc Khuyết dường như đột nhiên nghe tiếng động vật "Hồng hộc" thở dốc bên tai, nàng vẫn còn khó hiểu, liền nghe Khương Tử Nha khô khan : "Tiễn Nhi, Hao Thiên Khuyển đói bụng sao? Ngươi nhanh cho nó ăn ."


      Dương Tiễn đáp lại, cúi đầu nhìn Hao Thiên Khuyển vẫn nhìn ống tay áo của mình ngắm tới ngắm lui như phát cái gì, ôn nhu cười : "Ngoan Hao Thiên ~ lập tức liền cho ngươi ăn, ngươi trước tiên cứ an phận, bằng , coi chừng cho bỏ đói ngươi ba ngày."


      Mang thanh ôn nhu, nhưng ý uy hiếp, hiểu ánh mắt cảnh cáo kia của chủ nhân, Hao Thiên Khuyển lập tức thông minh thu mũi về, im lặng nằm yên.


      Khương Tử Nha cũng nhìn ra Dương Tiễn có gì khác thường, khổ não thở dài : "Tiễn Nhi, chúng ta lần này ở Triều Ca, e là phải mất mấy ngày."


      Dương Tiễn biết Khương sư thúc này lòng tu đạo, bởi vì làm lỡ thời gian trở về núi tu luyện mà khổ não, nhưng làm bộ hiểu : "Sư thúc, chúng ta lần này xuống núi trừ rèn luyện, sư phụ ta cũng quy định kỳ hạn trở về, người nếu muốn thăm bà con xa Triều Ca, sư điệt ta có thể hiểu, ha ha, sư thúc muốn ở đây bao lâu cũng vấn đề!"


      Khương Tử Nha nghe ra Dương Tiễn quỷ tâm tư, lắc đầu, : "Tiễn Nhi, ta tu đạo ngàn năm qua, từ lâu dứt bỏ tất cả lo lắng thế tục, huống hồ quá nhiều năm như vậy, người thân năm đó sớm Luân Hồi mấy kiếp rồi, nào còn có cái gì thân thích. Chúng ta lần này đến Triều Ca, là bởi vì trước đó vài ngày, ta thấy phương hướng Triều Ca, mơ hồ có luồng khí dày đặc, sau đó trùng hợp được Hoàng hậu nương nương mời, để giảng giải thuật dưỡng sinh cho đại vương, lúc này mới tới đây."


      Dương Tiễn vừa nghe, lập tức nghĩ đến tiểu quái trong túi tỏa kia, thể nào! thể là nàng, lực nàng, thấp đến mức có thể xem , tuyệt đối thể là quái dày đặc khí sư thúc ! Như vậy là ở Triều Ca, còn giấu con đại phép thuật cao cường khác? !


      Ánh mắt Dương Tiễn nhất thời sáng lên, nhiệt huyết dâng lên, xoa tay hưng phấn : " ra là như vậy, ha ha, quá tốt rồi sư thúc! Lần này trọng trách bắt giao cho sư điệt là tốt rồi! Sư thúc, vậy ta lúc nào hành động?"


      Khương Tử Nha : " cần phải gấp, mấy ngày nay, ta phải ở trong Suất điện giảng giải dưỡng sinh thuật cho đại vương, thể phân thân, ngươi có chuyện gì làm, trước hết cứ ở trong ngoài cung điều tra chút, nếu như phát quái kia, cũng nhanh thu phục nàng, chúng ta cũng sớm trở về núi Côn Luân tiếp tục tu luyện."


      Dương Tiễn đáp lại, đáy lòng nhưng lại có chủ ý khác: Mình lần này vất vả mới mượn cớ trừ rèn luyện, cầu sư phụ Ngọc Đỉnh Chân Nhân cho mình theo sư thúc, làm sao có thể trở về nhanh như vậy chứ, vậy chẳng vui tí nào cả!


      Ngày hôm sau, Khương Tử Nha tiến cung rất sớm, Bạch Ngọc Khuyết ở trong túi tỏa ngủ đến mơ mơ màng màng, ngờ Dương Tiễn lắc túi mạnh tầng tầng run lên ra, nàng lập tức ngã xuống đất, rốt cục tỉnh táo, nhìn Dương Tiễn tức giận : "Mới sáng sớm ngươi phát bệnh à? !"


      chàng đẹp trai họ Dương tao nhã lườm cái: "Tiểu gia ta lòng tốt thả ngươi ra ngoài hóng mát chút, ngươi chỉ cảm kích, còn lời ác độc, aiz, Khiếu Thiên, ngươi thế giới này làm sao lại có quái biết phân biệt tốt xấu đây?"


      Làm như phụ họa vậy, tiếng "Uông" to như tiếng sấm đêm khuya mãnh liệt vang ở bên tai Bạch Ngọc Khuyết, chỉ đem trong đầu nàng nổ trống rỗng! Bạch Ngọc Khuyết ngồi dưới đất, cứng ngắc nghiêng đầu sang, trong nháy mắt con ngươi phóng to ra!


      Ở sau lưng nàng, con cự khuyển (chó to) nhìn giống con nghé con nhìn chằm chằm nàng như hổ rình mồi, lúc trước Bạch Ngọc Khuyết tưởng rằng Hao Thiên Khuyển là con chó ngao đen khuôn mặt dữ tợn uy phong lẫm lẫm, nhưng mà, con trước mắt này, cực kỳ lớn, nhưng ràng chính là phiên bản phóng to của "Kim Mao"! !


      thân nó được bao phủ bởi bộ lông vàng ánh kim dài, sang trọng lại mềm mại, khiến người ta vừa nhìn là muốn vuốt ve, đặc biệt là đôi mắt kia, đen đen, nháy sáng lấp lánh, mới nhìn, phảng phất như là con chó vô hại! Nhân sĩ chó - Bạch Ngọc Khuyết trong nháy mắt bị manh hóa.


      Nàng xoay người bổ nhào cái, tinh chuẩn cực kỳ ôm chặt lấy cổ "Mỹ khuyển", vừa xoa xoa, vừa lải nhải cảm thán: "Trời ạ, làm sao đời này lại có con chó đẹp dữ vầy nè, trời ạ, quá... ! Nha, lông mềm ừm~... xong rồi xong rồi, ta nhịn được rồi! Nhanh để ta hôn cái!"


      xong, nâng mặt Hao Thiên Khuyển lên, hoàng tráng "Chụt Chụt Chụt " liên tiếp, hôn nhiều lần vẫn có xu thế muốn dừng lại...

      ----------Ta là đường phân cách --------------------------------

      藏獒- Chó Ngao

      [​IMG]

      金毛- Golden Retrieve- chó săn mồi (tác giả Kim mao, nên để cho hay)
      [​IMG]
      Last edited: 13/2/16

    5. TiffanyT

      TiffanyT Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      438
      Chương 16: Tỳ bà tinh lưu manh
      ------Quà tết------


      Biến cố phát sinh quá nhanh! Ngay cả bản lĩnh cao cường như Dương Tiễn cũng kịp phản ứng, chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm nhìn " khuyển" của mình bị nữ sắc ma lăng ~~ nhục.


      tính dùng Hao Thiên Khuyển khiến ma nghe tiếng sợ mất mật để kinh sợ con tiểu này, nhưng căn bản nghĩ tới tiểu này là "Ngoại lai", phản ứng cùng "cư dân bản địa" có khác biệt lớn, cho nên, tình liền phát sinh khó tin như vậy.

      Hao Thiên Khuyển càng kinh ngạc đến ngây người, cả đời nó đường đường mỹ khuyển Hàng Phục Ma pháp lực mạnh mẽ, tầm thường quái nào thấy, đều phải kêu cha gọi mẹ nơm nớp lo sợ chạy càng xa càng tốt, cuộc đời chưa bao giờ gặp được quái gan to bằng trời như vậy, chỉ sợ mình, còn nổi lên sắc tâm động chân động tay với đường đường mỹ khuyển mình!


      Vốn dĩ lúc đầu nó nghe theo chủ nhân sai khiến, há to mồm muốn dùng tiếng gào lôi đình đem tiểu này sợ đến hồn phi phách tán, nhưng tại, mình lại bị tiểu này làm cho khiếp sợ, mặt vẫn còn đọng lại: mồm há to bày ra dáng vẻ tự cho là "Dữ tợn hung ác", hai hàm răng sắc nhọn vốn là uy phong mười phần, nhưng làm nổi bật đầu lưỡi kinh hãi hơi rung rung ra mấy phần ngốc ngốc.


      Bạch Ngọc Khuyết vất vả “sờ” xong xuôi, chủ tớ kia còn chưa hoàn hồn, nàng lại đột nhiên nghĩ đến vấn đề hết sức thú vị, cái này cũng là nghi vấn lưu danh thiên cổ——Hao Thiên Khuyển rốt cục là đực hay cái?


      Sau đó, Bạch Ngọc Khuyết hiếu kỳ giữ đầu Hao Thiên Khuyển nhìn chằm chằm vào mắt đen của nó, hứng thú : "Ai nha đúng rồi, cẩu cẩu, ngươi là đực hay cái?" Vừa nghe vấn đề này, Hao Thiên Khuyển nhất thời chết đứng, mắt đen bên trong choáng váng vòng xoáy càng ngày càng kịch liệt, cơ thể khuyển ta chết cứng ở đó!


      Này này chuyện này... Mình đường đường Hao Thiên Khuyển, phong độ dung mạo tuyệt thế, bễ nghễ thiên hạ thịnh hành khuyển giới, là đối tượng sùng bái, là tình nhân trong mộng của những con khuyển khác, lại có ngày bị người hỏi như vậy... vấn đề lúng túng như vậy, nha, trời... Trời ạ!


      chiếm được trả lời, Bạch Ngọc Khuyết cũng để tâm, tự mình ra tay, nàng tràn đầy phấn khởi quỳ nằm sát xuống đất, đưa tay phải ra nhàng đẩy lông dài mềm mại của Hao Thiên Khuyển ra, mục tiêu: nơi bí ngay dưới bụng Hao Thiên Khuyển! (TiffanyT: ORN…em sợ chị rồi)


      "A a a! ! ! Ngươi nữ sắc ma này, mau thả Hao Thiên Khuyển ta ra!" Dương Tiễn từ kinh sợ phục hồi tinh thần lại, liền thấy khuyển lại bị giở trò sàm sỡ, lập tức con ngươi như muốn nứt ra, miệng mũi xì ra khói, hai mắt tóe lửa!


      "Uông uông uông! ! ! Uông uông uông! ! !" Hao Thiên Khuyển nhảy cước cao ba thước, nhanh chóng chạy đến sau lưng Dương Tiễn trốn, lông mao cả người đều dựng hết lên! Trời ạ, cái nữ quái này, quá... Quá vô sỉ, quá... Quá hung hãn rồi! chỉ có cưỡng hôn ta, lại vẫn muốn nhìn ta... ! ! Uông uông uông! Uông uông uông! ! Làm Hao Thiên Khuyển tức giận ngừng ướt nhẹp mũi!


      Bạch Ngọc Khuyết còn chưa tìm được câu trả lời, bóng dáng hoa lệ Hao Thiên Khuyển trước mắt sớm còn, nàng bĩu môi ngồi dậy, mặt phẫn nộ : "Này, ta hai người các ngươi, ầm ĩ cái gì thế, người ta chỉ hơi hiếu kỳ mà thôi, còn chưa thấy cái gì, còn lần lượt kêu thảm như vậy!"


      Khuôn mặt nhắn tuấn tú của Dương Tiễn lúc xanh lúc trắng, đôi mắt xinh đẹp dại ra cộng kinh hãi, lửa giận như tên bắn bay ra, băng hỏa hai tầng, nhìn qua quỷ dị!


      Bạch Ngọc Khuyết lại chú ý , chỉ là chuyển mắt qua, vẫn tập trung nhìn chằm chằm Hao Thiên Khuyển sau lưng Dương Tiễn, hai ba bước tới, hai mắt sáng chiếu dụ dỗ : "Ngoan, Hao Thiên bảo bảo, mau tới chỗ tỷ tỷ, để tỷ tỷ hôn rồi ôm, tí nữa tỷ tỷ mua cho ngươi thịt xương nha, có được hay Hao Thiên bảo bảo?" Ngữ khí giống như đại thúc bất lương dụ dỗ Lolita!


      Đáng thương Hao Thiên Khuyển, lại lần nữa bị xưng hô "Hao Thiên bảo bảo" làm cho cứng đờ tại chỗ! Mắt đen dại ra, trong đôi mắt ấy có thể thấy vài đạo thiên lôi luân phiên mà đánh xuống "Đùng đùng đùng"!


      Chỉ thoáng, bộ lông chưa kịp rủ xuống lại phải dựng đứng lên lại, Hao Thiên Khuyển thân hoa lệ tao nhã, toàn bộ thẳng tắp dựng ngược lên, trong khí yên tĩnh buổi sáng run run rẩy rẩy, dáng vẻ đáng thương ra lời.


      Bạch Ngọc Khuyết lại lần nữa bị hấp dẫn nổi lên sắc tâm, “hổ nhào” cái, muốn ôm Hao Thiên bảo bảo "Đa tài đa nghệ" lại có thể làm người khác hưởng thụ!


      Ai ngờ nàng thân hình hơi động, nguồn sức mạnh bất ngờ đánh tới, cả người nàng nhất thời bị hút vào cái túi mềm! Bởi vì Dương Tiễn chịu được hành vi vô liêm sỉ đối với khuyển của Bạch Ngọc Khuyết, thể nhịn được nữa mới mở ra túi tỏa ra, nhanh chóng thu hồi nghiệt vô liêm sỉ này.


      vẫn còn tức, lập tức liền để túi tỏa ngón trỏ xoay nhanh mấy chục vòng.


      Bạch Ngọc Khuyết như là phiến lá cây nghênh đón cơn lốc xoáy, bị sức mạnh khổng lồ điên cuồng làm cho lăn lộn trong túi! Cho đến khi bình tĩnh lại, nàng hơi chóng mặt đau đầu, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định dùng sức đánh vào tường vải, gào thét : "Thả ta ra, mau thả ta ra, người ta muốn chơi với Hao Thiên bảo bảo! !"


      Dương Tiễn nhíu mày, niệm "Cách ly thuật", tiếng gào của Bạch Ngọc Khuyết trong nháy mắt nghe được, thấy khuyển quí run cầm cập núp ở góc tường, bộ dáng chấn kinh rất sâu, Dương Tiễn bất đắc dĩ tới vỗ đầu của nó : "Khiếu Thiên, ngươi oan ức rồi."


      Được chủ nhân âu yếm an ủi, Hao Thiên Khuyển đáng thương trầm thấp nghẹn ngào tiếng, bộ lông dài người lúc này mới chậm rãi rủ xuống.


      Dương Tiễn phát tỏa túi khôi phục yên tĩnh, cho rằng tiểu quái khuất phục giãy dụa nữa. thoả mãn cười, nhớ tới nhiệm vụ sư thúc giao, lập tức triển khai pháp thuật, trong nháy mắt liền ra ở trong cung, chính là hoa viên lần trước cùng Bạch Ngọc Khuyết gặp nhau.


      Chắc chắn chung quanh người, Dương Tiễn liền làm phép, lộ ra con mắt màu vàng quỷ dị trán, chính là độc nhất vô nhị Thiên Lý Nhãn, ngồi xếp bằng, hai tay liên tục làm phép, sau đó điểm lên Thiên Lý Nhãn cái, con mắt kia lập tức lóe ra ánh sáng vàng rực rỡ chói mắt, bắt đầu ở xung quanh hoàng cung tìm kiếm, sau đó lại đến từng phòng, từng nhánh lá, bỏ sót thứ gì.


      Sau vài vòng thu hoạch được gì, phát mảy may khí nào. Dương Tiễn thầm loại bỏ khả năng trong cung có giấu quái, lần nữa đóng mắt lại, chuẩn bị ra ngoài cung điều tra tiếp.


      Vào lúc này, túi tỏa giấu trong ống tay đột nhiên bắt đầu kịch liệt run rẩy, như tiểu kia an phận dùng lực đánh vào túi, Dương Tiễn vừa mới bỏ cách ly thuật, liền nghe thấy thanh Bạch Ngọc Khuyết cực kỳ thống khổ: "Ôi —— ôi —— đau bụng muốn chết! Mau thả ta ra, ta muốn nhà xí! Ôi..."


      Dương Tiễn cũng làm theo, lắc mạnh túi tỏa , hừ lạnh : "Tiểu quái, lá gan , dám ở trước mặt tiểu gia ta giả bộ, hừ hừ, ngươi thành chút cho ta, bằng , xem ta trừng trị ngươi như thế nào!"


      Trong túi tỏa , Bạch Ngọc Khuyết bị lắc đến hoa mắt chóng mặt, vất vả nàng mới ngồi dậy, hận đến cắn nát cái răng bạc. Hứ! Tiểu quỷ này dĩ nhiên bị lừa, xem ra phải thêm liều rồi!


      Bạch Ngọc Khuyết dùng nội tức điều tra hoàn cảnh bên ngoài, phát nơi này là hoàng cung, khỏi mừng rỡ, nơi này chính là nơi nàng quen thuộc nhất trong thế giới này, chỉ cần có thể ra khỏi túi tỏa , nàng liền có cơ hội chạy trốn .


      Hơn nữa, hôm qua nàng nghe trộm hai người chuyện, biết Khương Tử Nha lúc này ở Suất điện giảng giải thuật dưỡng sinh cho Trụ vương thể phân thân, cho nên, đây chính là cơ hội chạy trốn duy nhất. Chủ ý quyết, da mặt Bạch Ngọc Khuyết dày lên, thanh tăng thêm vài phần bi thảm gọi: "A a a ——! ! Nhanh lên chút, van cầu ngươi đó, ta nhịn được nữa rồi! Nếu thả ta ra ngoài nữa, ta giải quyết trong túi tỏa này đó! A a —— ta đau bụng quá!"


      Nghe thấy tiếng gọi của nàng càng ngày càng thê thảm bức thiết, Dương Tiễn bắt đầu hoảng thần, túi này là do Ngọc đỉnh chân nhân chuyên môn vì mà chế ra, ngày thường cực kỳ quý, nỡ có nửa điểm tổn thương, lỡ như tiểu quái này giải quyết trong đó , món pháp bảo quý giá như vậy, bị huỷ hoại, còn đáng giá nữa!


      nghĩ nghĩ lại, tiểu quái này pháp lực thấp kém, cho dù mình có thả nàng ra chăng nữa, nàng cũng bản lĩnh đào thoát! Quyết định chủ ý, Dương Tiễn chần chừ nữa, rất nhanh liền thả Bạch Ngọc Khuyết ra.


      Vừa được tự do, trong lòng Bạch Ngọc Khuyết mừng như điên, nhanh chóng quan sát hoàn cảnh chung quanh, thầm quyết định chủ ý, nàng ôm bụng thống khổ : "A... Ôi... Cảm tạ, ta lập tức liền nhà xí, ngươi cứ ở chỗ này chờ ta!"


      Dương Tiễn chuyển động con ngươi, có chút ác ý cười : " được! Ngươi cứ ở đó là được!" xong, chỉ tay một vào nơi, hơi có chút kiêu căng ngạo mạng.


      Bạch Ngọc Khuyết nhìn theo phương hướng chỉ vào, là tòa núi giả cao khoảng người, nàng giật giật khóe miệng, : "Ách, ngươi... Ngươi chắc chắn chứ? Được rồi, nhưng mà... tí nữa... Ngươi cũng đừng trách ta cho ngươi trước, ừm, ta khi đau bụng, chỉ có... động tĩnh rất lớn, mà còn, à ... ừm… mùi rất khó ngửi, sợ làm bẩn tai và mũi của ngươi, ách, ngươi vẫn muốn ta tới đó giải quyết sao?"


      Lúc Bạch Ngọc Khuyết miêu tả, từ trước đến giờ ham thích sạch như Dương Tiễn, từ lâu chịu được mà nhíu mày, chỉ cần vừa nghĩ tới cảnh tượng đó, liền cảm thấy vị mùi thối bốc lên, nhưng lại cam lòng mà tiện nghi Bạch Ngọc Khuyết như vậy, trong chốc lát liền trả lời, Bạch Ngọc Khuyết thấy phản ứng này của , đáy lòng cười thầm, biết là ngầm thừa nhận, mặt bày ra dáng vẻ cảm động đến rơi nước mắt, : "Cảm ơn, ta biết ngươi là người tốt mà, lúc nãy ngươi chỉ giỡn thôi, khà khà, vậy ta nhà xí a!"


      xong, như làn khói chạy, Dương Tiễn dĩ nhiên đứng tại chỗ ngây ngốc chờ nàng, lại ghét bỏ việc nàng sắp làm, nên chỉ hơi tăng nhanh bước chân, nhanh chậm theo sau Bạch Ngọc Khuyết.


      Bạch Ngọc Khuyết cũng cuống lên, nhanh chóng chạy về hướng Suất điện. Nàng biết , nay toàn bộ Triều Ca, người duy nhất có thể cứu mình e rằng chỉ có Văn Trọng, bây giờ nàng cũng chỉ có thể đánh cược lần Văn Trọng hôm nay vừa vặn tiến vào cung.


      Nếu như thắng cược, nếu Văn Trọng hôm nay ở trong cung, vậy có tám chín phần ở Suất điện. Bạch Ngọc Khuyết biết, Khương Tử Nha nhất định cũng ở đó, nhưng nếu có Văn Trọng, tin tưởng nhất định giúp mình, cho dù có Văn Trọng, ở trước mặt nhiều người như vậy, Khương Tử Nha có lẽ cũng dám động thủ với mình.


      Nàng cũng bất chấp luôn, coi như có xui xẻo đánh cược sai nữa, cũng còn hơn cả đời bị nhốt trong túi tỏa nơm nớp lo sợ sống sót. Trong lúc hoảng loạn Bạch Ngọc Khuyết thậm chí cũng cảm giác, bắt đầu từ khi nào, nàng càng đối với Văn Trọng tin cậy như vậy.


      Lúc này, nàng chỉ ỷ vào Dương Tiễn rành đường lối hoàng cung, vừa giả vờ giả vịt ôm bụng "Ôi ôi", vừa nhanh chóng hướng về Suất điện chạy tới!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :