@Mục Huyền @Cừu còi xấu tính quá lâu rồi nha, hơn 1 tháng rồi nha, nhắc nhắc lại mãi, 2 ngày nữa mà 2 vẫn ko ra chương mới, tui làm theo luật. Thân!
Chương 8.1: Đệ nhất thêu trang Mười năm sau. Ở Giang Nam mà nhắc đến tên người chắc chắn ai biết, đó chính là Giang Nam đệ nhất thêu trang - - trang chủ Vân Thường trang, Nhạc Hiểu Đồng tiểu thư năm nay mới gần mười tám tuổi. So với nương cùng tuổi, nàng tay gây dựng nghiệp, chỉ dựa vào tay nghề tinh xảo vô song, còn có đầu óc minh quyết đoán, nhất là cơ trí. Nhắc tới nàng, phần lớn các nương đều là hâm mộ cùng ghen ghét. Nàng xinh đẹp, trí tuệ, tiền tài, cái gì cần có đều có - - truyền thuyết kể về nàng có thể nhiều như cá bơi ngoài sông. Ngoài ra nữ tử này còn nổi danh bướng bỉnh - - hai năm trước Thất vương gia đương triều còn phái bà mối đến cầu hôn. Thất vương gia a, chính là hoàng tử được thương sủng ái nhất hoàng triều ai biết. Chỉ là Nhạc Hiểu Đồng cũng chẳng cự tuyệt mà cũng nhận lời. Chỉ cho bà mối, nếu muốn cưới nàng, cần phải thực được 3 việc. Chỉ có người làm được 3 việc này, mới có thể trở thành phu quân của nàng. Nếu dù có thánh chỉ ở trước mắt nàng cũng gả. Thất vương gia ngày đêm mong nhớ giai nhân, hai năm qua cũng có dùng đến thánh chỉ, chính là mình ôm mộng tương tư. Việc thứ nhất: Vì nàng mở thêu trang, tự nhiên điều thứ nhất có liên quan đến thêu thùa đó là thêu bức tranh chân dung nàng. Việc thứ 2: Đem mẫu thân nàng tìm trở về. Nàng tự xưng biết cha mẹ ở nơi nào, lòng nghĩ cả nhà đoàn viên. Việc thứ 3: Có thể khiến nàng khóc cũng có thể khiến nàng cười. Nghe Nhạc Hiểu Đồng tính tình lạnh nhạt, đây cũng là điều kiện cuối cùng của nàng. Ba việc này khó khó, khó cũng thể khó, bởi vì đến nay cũng chưa có người nào thành công làm được 3 việc này. Nếu Nhạc Hiểu Đồng cũng sớm gả ra ngoài, chứ còn làm khuê nữ, phong quang vô hạn lại tiêu sái hai năm. Chỉ là ai biết, Giang Nam nơi này chính là nơi nàng thiếu chút nữa mất mạng hai lần. Chính là số mệnh nàng chưa tuyệt, đại nạn chết ắt có phúc về sau. Lão thiên gia luôn đối với mọi người công bằng, cho ngươi cực khổ, liền cũng cho ngươi ngọt ngào. Đối với ông trời, nàng cũng chỉ có lòng tin. Nhạc Hiểu Đồng tính toán sổ sách, đếm lấy tiền của chính mình. Dạo này, có tiền vạn sung túc ( ý chỉ thuận lợi đầy đủ), cầu người bằng cầu mình. Người khác đáng tin cậy, bằng dựa vào chính mình mọi việc đều thỏa đáng. Vì vậy, kiếm nhiều tiền mới là đạo lý. Nàng năm nay 18 tuổi, còn là tiểu hài tử mười năm trước, xuống giường, ra cửa trượt chân té ngã. Thực ra trong long nàng số tuổi a… Qua mười năm, cần hay tính ở đại nàng hơn ba mươi. Đối với nàng những thứ bây giờ phải là vận may mà là nàng chăm chỉ cùng kiêm trì mới có ngày hôm nay. So với Cung Tích Thanh thân thể này, nàng sống mười năm, so với trước kia thành thục dịu dàng nhiều lắm. Nếu mười năm trước nàng phải dùng cái tên Cung Tích Thanh hôm nay cần dùng nó nữa, bây giờ nàng có thể thoải mái dùng tên của mình. Đột nhiên có người gõ cửa, ngẩng đầu lên là Tú Hà ôm xấp sổ sách đến. “ Tiểu thư, đây là sổ sách thêu trang ngày hôm nay, tổng quản tiên sinh có chút sai lệch,giao cho người định đoạt.’’ Lại là sổ sách a. đến tiền nàng cực kì có động lực!!! Nhạc Hiểu Đồng nở nụ cười với Tú Hà, xong lại cúi đầu kiểm tra sổ sách. Có sai lệch, đó chính là tiền của nàng khả năng có vấn đề, nàng phải chú ý kiểm tra cẩn thận. “ Tiểu thư người mười tám tuổi, cũng đến lúc lập gia đình rồi.” Tú Hà nhìn nàng nghiên cứu sổ sách sinh long hoạt hổ ( mạnh mẽ, chú tâm), liền nhịn được thở dài. Nhạc Hiểu Đồng đầu cũng chẳng ngẩng lên, chỉ : “ phải ta lấy chồng, mà là những nam nhân kia đều cưới được.” Tú Hà tiếp tục thở dài : “ Tiểu thư, còn phải tại sao? Ba cái điều kiện đó chỉ sợ dưới gầm trời này có nam nhân nào có thể thực được…’’ ‘’Tú Hà tỷ tỷ’’ Nhạc Hiểu Đồng rốt cuộc ngẩng đầu cắt đứt lời nàng, “ Nếu ta đặt ra ba điều kiện đó, phải tùy tiện ai muốn đến đến, tính tình của ta tỷ phải biết. Vạn nhất những người kia nhiệt huyết dâng trào đến làm phiền ta chút, vậy phải ta vĩnh viễn có ngày bình yên sao?” Cũng đúng nha. Tú Hà rầu rĩ cúi đầu, liền dễ dàng cho qua Nhạc Hiểu Đồng. Nàng quả nhiên đơn thuần – khiến nàng Nhạc Hiểu Đồng đơn thuần được.
Chương 9: Nam nhân có đôi mắt đào hoa đến cầu hôn Nhạc Hiểu Đồng chờ người ta đến cầu xin nàng. Nhạc Hiểu Đồng là người xấu, từ trước đến nay đều có vay có trả, đương nhiên, người phạm ta ta cũng bỏ qua. “Xin chào… Nhạc đương gia, ta hề gạt ngài, bố trang kia… Người xem, có thể giúp ta chút. Ta cố gắng…” “Giúp ngươi cũng chính là giúp ta. Đông chưởng quỹ nếu gặp khó khăn, ta cũng thể giúp. Chỉ là… ta đủ gấm, ngươi cũng biết thêu trang phải dư thừa hàng, huống chi ta vẫn còn rất nhiều đơn đặt hàng. hiểu sao gấm châu lại được tiêu thụ nhanh như vậy, giá cũng được nâng lên, ngươi xem…” Đông chưởng quỹ vừa nghe nàng chịu bán, lập tức : “Giá cả thành vấn đề. Là do Đông mỗ thất tín trước, hôm nay lại mặt dày mày dạn đến cửa. Nhạc đương gia khẳng khái như vậy, Đông mỗ tự nhiên để người chịu thiệt. Trước kia là 5 lượng, bây giờ tăng gấp 2, như thế nào?” Nhạc Hiểu Đồng mỉm cười, : “Tăng thêm hai lượng!” Nàng cướp tiền a! Do bố trang còn cách nào khác nên ông đành để người ta chèn ép giá cả. Nàng mua vào với giá thấp, bán cho với giá cao, rồi lúc gặp khó khăn thu mua gấm giá rẻ và bán lại với giá cao, vô luận như thế nào, nàng đều kiếm lời. Đông chưởng quỹ cũng đáng thương, lặn lội cả đời thương trường, thế nhưng thua dưới tay tiểu nữ tử, chừng khi biết chân tướng, ảo não thành dạng gì đây. Ha ha… Nhạc Hiểu Đồng nằm mơ cũng có thể cười tỉnh. Tiền a! Tiền a! ----------------------------------------------------------- “Tiểu thư, bên ngoài có người tìm.” Nhạc Hiểu Đồng nằm mơ có rất nhiều tiền từ trời rơi xuống bị thanh của Tú Hà cắt đứt. giờ là giữa trưa thời gian nghỉ ngơi, gọi nàng nư vậy có chuyện gì? Nàng vẻ mặt ai oán bò ra ngoài, nhìn thấy Tú Hà sắc mặt ngưng trọng, trái tim “lộp bộp” rơi xuống. Vẻ mặt này quá là nghiêm túc a! “Tú Hà tỷ tỷ, có chuyện gì vậy?” “Tiểu thư, có người tới cửa xin cưới!” A, cầu hôn, khó trách Tú Hà tỷ tỷ nghiêm túc như vậy… Chờ chút, “Cầu hôn! Cầu hôn ai?” Nhạc Hiểu Đồng thiếu chút nữa nhảy dựng lên. “Đương nhiên là cùng với tiểu thư a.” Tú Hà cho nàng vẻ mặt “đương nhiên”, sau đó từ nghiêm túc chuyển thành mừng rỡ như điên, “Tiểu thư, người biết ? Bây giờ ở bên ngoài nhiều người đứng xem a. Người nhanh ra.” Trán Nhạc Hiểu Đồng ba vạch hắc tuyến. Quả nhiên, lão thiên gia rất dễ dàng ghen ghét, ưa nàng hai ngày nay sống tiêu dao. Mới bao lâu a, lại tạo thêm phiền phức cho nàng. Còn là mạch đến cửa… Ách, cầu hôn phiền toái. tin nguyện, nàng ăn mặc chỉnh tề theo Tú Hà ra ngoài đại sảnh. Trong đại sảnh ồn ào, thiếu chút nữa làm nàng tưởng nhầm vào nhà hát tuồng, cả trai lẫn , già trẻ lớn bé, chật ních đại sảnh, đây mới chính là chật như nêm cối, còn kể có người trèo tường, leo cây. Các nương trong thêu trang ngồi thành hàng chờ xem cuộc vui. Ai cũng muốn nhìn chút xem Nhạc Hiểu Đồng chỉnh nam nhân kia như thế nào. Đương nhiên, cũng thiếu người tới nhanh chóng đem Nhạc đương gia đẩy mạnh tiêu thụ ra ngoài. Nhưng là còn có chuyện, cả đại sảnh nhất là nữ tử đều nguyên mọt đám hoài xuân thiếu nữ dường như hóa đá ngắm huyền y nam tử kia, ngay cả các tú nương cũng bất chợt liếc mắt qua đó. thích hợp a. Trong lòng hồi cổ quái, Nhạc Hiểu Đông tiến lên, cúi người : “Công tử.” Người nọ liền xoay người lại. Nhạc Hiểu Đồng lúc này khóe miệng cùng khóe mắt nhịn được cùng kéo ra. nghiệt gieo họa a! người nam nhân tại sao có thể xinh đẹp thành cái dạng này! Chỉ là nhìn vào đôi mắt đào hoa câu hồn đoạt phách ấy khó lường a, đầu tiên nhìn, nàng có ảo giác, nghiệt này nhìn rất quen mắt. Sau đó nhìn lần thứ hai, cảm thấy, người này cái gì cũng quá kì quái, nhìn vóc dáng cao to, khắp người nho nhã phong độ của người trí thức, hết lần này đến lần khác nhìn vào đôi mắt đào hoa, ngoảnh đầu thùy mị. đứng đó, khiến cho mọi người muốn thét chói tai. giỡn, nàng vốn là muốn gả, tại nếu gả cho nam nhân có đôi mắt đào hoa này, về sau có lẽ trong nhà có ngày yên ổn, giứt được ong bướm. Nhạc Hiểu Đông mỉm cười: “Công tử có phải là đến đây cầu hôn?” Nàng rất có thể cười. Nam tử với đôi mắt đào hoa mỉm cười , từ đầu đến cuối nhìn nàng, gật đầu : “Đúng. Là ta đến đây cầu hôn.” Chẳng lẽ, chúng ta có quen biết? Nhạc Hiểu Đồng nhìn , mờ mịt nháy mắt mấy cái, “Công tử xưng hô như thế nào?” “Dạ Nam Hi.” Dạ Nam Hi? Vì sao nàng có cảm giác rất quen thuộc? Quái dị a, cực kì quái dị a. Cái tên này có chỗ nào đó là lạ? Hảo tổn tâm trí suy nghĩ, nàng cũng chỉ biết : “Công tử chắc biết đến ba điều kiện của ta.” “Cái này ta biết.” Dạ Nam Hi chút hoang mang, quay ra sau ngoắc tay cái: “Người đâu.” Hãi gã sai vặt mang lên cái rương khắc hoa, Nhạc Hiểu Đồng liếc cái, dường như là đồ cổ. “Đây là cái gì?” “Ba điều kiện của nương.” Ba điều kiện của nàng. Vì sao nàng nhìn ra? Nhạc Hiểu Đồng tiếp tục mờ mịt nháy mắt. Chỉ thấy Dạ Nam Hi giơ tay ngăn lại, hai gã sai vặt mở rương ra, cúi người, lấy ra đồ may thêu kếch sù, Nhạc Hiểu Đồng quái dị nhìn cái, cũng nhìn thẳng vào mắt nàng, “Mở ra xem .” Mở ra? Vì sao nàng cảm thấy có mưu đằng sau? phải là lừa nàng đấy chứ. Nhạc Hiểu Đồng hít sâu, sau đó liếc nhìn Dạ Nam Hi, trấn định tiếp nhận đồ may thêu trong tay , chậm rãi mở ra xem. vải, thêu cảnh nữ tử mỉm cười yếu ớt chải tóc cho tiểu nữ hài tử, nhìn lướt qua hai người trong đó. Nhưng mà trước mắt Nhạc Hiểu Đồng họa lên hai người đều có nét tương tự. Nhạc Hiểu Đồng bất khả tư nghị nhìn về phía Dạ Nam Hi, ta ràng… Người này là muốn làm gì? Nàng phát nụ cười của Dạ Nam Hi có phần quỷ dị. Người này làm sao biết thân phận của nàng? Mọi người thấy Nhạc Hiểu Đồng cùng nam nhân kia rỉ tai nhau câu, chỉ là Nhạc Hiểu Đồng nhìn tấm vải thêu đó, mà phía sau còn có bức thêu khác, đây mới là tranh thêu về Nhạc Hiểu Đồng. Mặt mày linh động giống như , thanh tú bức người. Rồi sau đó, Dạ Nam Hi giải thích qua, vừa rồi chính là hai điều kiện đầu tiên của Nhạc Hiểu Đồng, tấm đầu là điều kiện thứ nhất, tấm sau là điều kiện thứ hai, ta đều thỏa mãn. “Còn điều kiện thứ ba đâu?” Nhạc Hiểu Đồng bất động thanh sắc mỉm cười, chuẩn bị thu mảnh vải thêu kia. Người nam nhân này đơn giản, chỉ như vậy giải quyết được hai điều kiện của nàng, hơn nữa còn cho nàng thấy kĩ thuật thêu thủ công kinh người, đây chính là thêu pháp song diện thất truyền lâu (kĩ thuật thêu hai mặt), mặt trước mặt sau đều là tranh, vô cùng khó làm. biết là cao thủ nào thêu. Điều thứ ba… Dạ Nam Hi thong thả ung dung ngăn nàng thu lại vải thêu, ra lệnh cho gã sai vặt tiếp nhận đầu miếng vải, chính mình vòng sang bên cạnh Nhạc Hiểu Đồng, ý bảo nàng buông tay, chính mình nhận lấy, mở ra phần cuối tấm vải.
@Mục Huyền Em ơi, sao post 1 lèo ko ngắt dòng ngắt đoạn gì thế này? Em xem và chỉnh lại giùm chị nhé. Thêm nữa là bộ này chị thấy có 2 bạn làm, nhưng tiến độ chậm. Nếu em ko ed kịp hay cần bạn làm phụ cũng nhắn lại chị nhé. Chị thấy mod lạc nhắc nhiều lần rồi.