Chương 66 Tuy rằng lòng đầy nghi hoặc nhưng Diệp Mạt vẫn tươi cười đồng ý. Sau khi đưa Diệp Chân thị về phòng, mình tự đến phòng thu chi. Vào cửa thấy cha nàng cau mày, vẻ mặt lúng túng. Diệp Mạt chuẩn bị sẵn tinh thần, buông chén trà trong tay xuống, mở miệng , “Cha, con đến rồi.” Diệp Hoắc nhìn bảo bối mình thương nhất tiến vào, sắc mặt tốt hơn chút. Khép quyển sổ trong tay vào, mặc dù ức chế được chua sót trong mắt, vẫn cười quan tâm Diệp Mạt, “Nữ nhi ngoan, chuyến Khanh gia phải chịu khổ mệt à? Có người khi dễ con hay ?” “Ai lớn gan dám khi dễ khuê nữ của Diệp đại lão bản ngài chứ?” Diệp Mạt nhịn được nhếch miệng đáp lại. Người nam nhân trung niên có khuôn mặt hiền lành phúc hậu bị nàng chọc cho nheo mắt, ngửa đầu cười hai tiếng, lại đột nhiên nhớ tới cái gì đó, tươi cười dần trở nên chua sót. Ai lớn gan dám khi dễ nữ nhi của ? “Ai…” Diệp Hoắc thu lại nụ cười, khẽ thở dài hơi, “Cha có chuyện cần với con, con nghe xong trăm ngàn lần đừng thương tâm khổ sở.” “Dạ.” Tuy rằng biết là chuyện nghiêm trọng cỡ nào, có thể khiến Diệp Hoắc lưỡng lự than thở như thế, nhưng nàng cũng phải là tiểu nương biết suy nghĩ. Mọi chuyện, trước hết cũng phải xem như thế nào rồi mới sau. Diệp Hoắc thấy biểu tình của nàng trấn định, trong lòng thầm vui mừng. Cẩn thận lưu ý phản ứng của nàng, ra trong điểm, “Liên quan tới hôn của con và thế tử.” Nghe xong lời này Diệp Mạt giật mình quay đầu nhìn cha mình, ràng dự đoán được là tới hôn của mình. Hôn của bọn họ đinh từ mười năm trước, thành Lê Dương chỉ sợ ai biết. Nhưng nhìn biểu tình lúc này của cha nàng, chắc hẳn phải chuyện tốt. đợi nàng suy nghĩ lung tung, Diệp Hoắc tiếp tục , “Đồng ruộng Nam Trữ kia chắc con cũng biết , chính chủ chính là vị Thừa tướng thiếu niên - Dự Quảng đại nhân. Lúc trước tận dụng chỗ này thịt béo bở, làm ăn ít. Nhưng cuối cùng bị tiểu tử Trình Tề Lễ kia lấy được, thằng nhóc đó cũng đạt được thưởng thức của Dự Quảng đại nhân.” “Dạ, con biết chuyện này.” Nàng còn nghe vị Thừa tướng đại nhân này, mười tám tuổi, tính tình kỳ quái, trời sinh tính tưng tửng còn khắp nơi. Nhưng có mưu lược hơn người lại độc nhất vô nhị, khiến Hoàng đế lão nhân sủng ái vô cùng, nay trong triều là vị quan to. “Dự Quảng đại nhân có muội muội cùng tuổi với con, từ lớn lên cùng với , rất thân thiết. ở kinh đô từng có xã giao với Trình Tề Lễ. Nay nữ tử đến tuổi cưới gả, bà làm mối đến xem nhiều, nhưng ngờ nhìn trúng lại là… Ai da…” tới đây, Diệp Hoắc nhịn được thở dài hơi. Đây là chuyện khiến tổn thương nữ nhi của , nhưng vị đại nhân kia mình đắc tội nổi mà. Diệp Mạt dám tin tưởng, chỉ trợn tròn mắt nhìn cha mình. Nửa ngày mới kịp phản ứng, chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, biết nên vui hay buồn. Chuyện như vậy để nàng gặp phải, có phải nàng nên đốt cao hương hay đây. Thấy nàng như thế, Diệp đại lão bản nhịn được thấy lo lắng, lại tiếp, “Nhưng mà cũng may vị tiểu thư kia cũng hiểu biết, vừa nghe các con có hôn ước, thể phá vỡ lời thề, phá hư giao tình hai nhà. là lúc qua cửa cũng nhất định thú con qua, đồng thời cử hành hôn lễ cũng ngại.” Diệp Hoắc lời này vốn là muốn an ủi Diệp Mạt, cho nên cũng cố gắng dùng ngữ khí nhàng. Nhưng khi ông dùng biểu tình và ngữ khí như vậy chuyện, khiến Diệp Mạt biết nên đáp lại ông như thế nào. Thừa tướng là phẩm cấp gì dĩ nhiên nàng biết , huống chi còn là đương triều Thừa tướng được sủng ái, kể cả Hầu gia của Trình thúc thúc cũng thể so với người này. Muội muội của thừa tướng từ chối nhiều quan to quý tộc như vậy, lại chọn trúng Trình Tề Lễ. Cho dù xuất phát từ sủng ái đối với muội muội, hay là mặt mũi uy tín của mình, vị Dự Quảng đại nhân này chắc chắn đem việc kết thân này thành công. Mặc dù trong Trình gia nàng được thích, nhưng thân phận địa vị trong xã hội này, nhữ nhi thương nhân chung quy chiếm được ưu thế. Cho dù được gả , cũng chỉ có thể làm thiếp thất, càng thể so với muội muội của thừa tướng. Trừ khi Trình gia liều chết theo, nhưng dựa theo bộ dạng thương lượng của cha nàng, thái độ của Trình gia ràng rồi. “Tề Lễ ca ca như thế nào?” Nghĩ đến hôm qua có người vội vã tìm , cũng chắc do chuyện này . Trong lòng Diệp Hoắc biết là tư vị gì, khuê nữ sủng ái như vậy, việc hôn định từ mười năm trước, nay lại bị thành thiếp thất. Nếu hai nhà có giao tình cộng với tình cảm mười năm của hai hài tử, chắc chắn đồng ý quyết định này. Nữ nhi ở chỗ này làm sao gả được cho người tốt, hàng ngày lại phải bực mình vì chuyện này. “Ai…” khỏi lại thở dài hơi, trả lời nàng, “Ta gặp người khác, nhưng mà có để lại câu, ta chuyển tới con. con đường mệt mỏi về cứ nghỉ ngơi cho tốt. Đối với hôn chữ cũng chưa đề cập tới, biết có suy nghĩ gì.” biết vì sao, nghe lời chuyển cho nàng, tâm còn có chút hoang mang nhất thời trở nên sáng tỏ. Những tối tăm vầng trán cũng trở thành hư , Diệp Mạt cười hành lễ với Diệp Hoắc, , “Phụ thân còn có chuyện khác ? Nếu có nữ nhi muốn cáo lui, trở về còn chưa thăm Tứ tỷ và Thất đệ đâu.” Diệp Hoắc nhìn hiểu thái độ của nàng, uổng ở thương trường lăn lội nhiều năm như vậy, có đôi khi hiểu được nữ nhi của . Nhưng thời điểm này cho nàng được tin tức tốt nữa, chỉ vẫy vẫy tay, ý bảo còn gì khác nữa. Nhìn bóng lưng Diệp Mạt tới cạnh cửa, Diệp lão bản khỏi áy náy thêm vài phần. Chần chừ trong chốc lát mới , “Nha đầu, nếu cảm thấy ủy khuất ta gả con , phụ thân đảm bảo tìm cho con vị hôn phu tốt.” Diệp Mạt bước chân qua cửa nghe vậy quay đầu lại, cười sáng lạn với cha nàng, gật đầu , “Nữ nhi có chừng mực, cha yên tâm .” xong quay đầu ra ngoài. Ngoài phòng ánh nắng nhu hòa, màu vàng rực nhuộm đẫm toàn bộ đình viện. Hít sâu hơi, tràn ngập mùi hương ánh trời. Nếu thực cưới người khác, cho dù xuất phát từ nguyên nhân gì, đều mất lý do nàng gả cho . Nếu đổi lại trước kia, nàng cố gắng hèn nhát chấp nhận rồi, bởi vì là toàn bộ sinh mệnh của nàng. Nhưng Diệp Mạt nay gặp tình huống này, phải là Diệp Mạt lấy là trọng tâm duy nhất nữa. Người nàng gả vĩnh viễn chỉ là người, mà đồng thời như thế, người muốn lấy cũng chỉ có thể là mình nàng. thực tế, nàng vẫn tin tưởng rằng, vận mệnh đưa họ tới đây, muốn bọn họ có thể làm vợ chồng bên nhau lần nữa. Như vậy cho dù có người xa lạ đột nhiên xuất , có năng lực chia rẽ bọn họ. … Diệp gia có thiếu gia tuổi nhất Diệp Mẫn Linh, biết là thiên ý trùng hợp, đứa bé này sinh ra lúc sinh nhật năm tuổi của Diệp Mạt, cũng chính vào ngày giỗ năm của Diệp Đình. Càng khéo là, đứa bé này từ khi sinh ra im lặng kỳ lạ. Hơn nữa gặp chướng khi khi mang thai, từ là cái ấm sắc thuốc. Nay chín tuổi, nhưng lại giống như đứa trẻ chỉ bảy, tám tuổi, gầy còm yếu đuối, ít . Hơn nữa, vì mẹ đẻ là Huệ Ngạc nha hoàn trong phủ, , quý phủ có ít lời đồn đại về , càng lớn càng trầm mặc hơn. Cho nên, có ngăn cách với người khác trong phủ. Hai tiểu bối Diệp Úy và Diệp Phi Nghiêu là hai người có tính tình vui đùa sôi động, thử tiếp xúc với thời gian, phát phải “đồng loại” dần dần bất hòa. Mà Diệp Mạt cùng vởi vì Diệp Đình, sinh nhật của nàng cũng vui mừng hoan hỉ với mọi người. Vì thế, hàng năm Diệp phủ đều có thói quen, đến sinh nhật Diệp Ngũ tiểu thư, đều thanh tĩnh yên lặng. Cứ như vậy, có sinh nhật của đích trưởng nữ, của Thất thiếu gia cũng bị người khác lãng quên. Có lẽ vì nguyên nhân này, mà Diệp Mạt cảm thấy có lỗi với . Mà tính cách yên lặng của , cũng khiến nàng kìm được nhớ tới bóng dáng nương nho lặng lẽ cúi đầu gọi nàng Ngũ tỷ tỷ. ra từ phòng thu chi, Diệp Mạt quay về phòng của mình, mà hướng Nam Uyển hoàn toàn ngược lại. Từ trước viện qua, đường gặp ít hạ nhân, thấy nàng đều dừng bước quy củ thỉnh an. Ngẫu nhiên có vài nha hoàn quen biết, còn có thể theo với nàng vài câu, Diệp Mạt cũng mỉm cười qua. Phía bên kia Nam Uyển có rừng cây , lúc này là mùa cây cối um tùm. Tại sâu trong khu rừng cây có tiểu đình rất trang nhã độc đáo, thể lúc trước Diệp gia xây dựng tốn rất nhiều công phu. Chính là sau khi thay đổi chỗ, cái đình kia rất nhanh bị người ta quên . Diệp Mạt chút nào ngoài ý muốn tìm được Diệp Mẫn Linh trong đình. Nhiều ngày gặp thiếu niên kia vẫn là thân đơn bạc, mặc quần áo vải màu xám giản dị, mái tóc đen được buộc gọn ở đầu. Lúc này, thiếu niên đưa lưng về phía Diệp Mạt chuyên chú làm việc trong tay. Diệp Mạt nhìn qua cảnh này rất nhiều lần, bước tới lên tiếng gọi tên . Nàng chỉ ở cạnh núi đá ngồi xuống, nhìn chằm chằm bóng lưng chăm chú làm việc của mình mà ngẩn người. Nàng biết phát ra ở đây lúc nào, có lẽ hai năm trước, hoặc sớm hơn. Nhưng lần nàng đều qua, mỗi lần đều như vậy, im lặng nhìn trong chốc lát, sau đó rời . Lúc đó, nàng muốn tìm chỗ yên tĩnh suy nghĩ về chính bản thân mình, lại vô ý thức vào lãnh địa của . Khi đó, nàng cũng nghĩ đối đãi với giống như Diệp Úy và Diệp Phi Nghiêu, qua sờ đầu, xoa khuôn mặt , đùa gọi mình tiếng Ngũ tỷ tỷ. Nhưng chỉ có cuộc gặp gỡ thường lệ cộng với những buổi triệu kiến mới có thể thấy Thất đệ, lại như bình thủy tinh vô hình, cho dù ngươi cố gắng như thế nào cũng vào được thế giới của , đành lòng xông vào đột ngột như thế, phá vỡ yên tĩnh chỉ thuộc về mình . Mặc dù thấy khuôn mặt chính diện của , nhưng Diệp Mạt cũng biết làm gì. Thiếu niên nhìn quyển y thuật, nàng từng nghe Huệ Ngạc chuyện với Diệp Chân thị có đề cập qua, Mẫn Linh có hứng thú với y dược, cũng học rất nhanh. Vì thế, nàng liền sai người mang tặng ít tranh vẽ dược liệu cơ bản và sách thuốc. Lần này ở Khanh gia xảy ra rất nhiều chuyện, làm cho cảm xúc của nàng tốt. hồi lại nghĩ tới Thừa Tướng cùng với muội muội của Thừa tướng, làm cho nàng cảm thấy hít thở cũng khó khăn. Trở về phòng, tất nhiên bị mấy nha đầu kia bám dính, tìm Diệp Úy, chỉ sợ ầm ỹ với nàng ấy. Nàng rất muốn được yên lặng trong chốc lát, nhưng các chỗ khác trong phủ, nơi nơi đều là người muốn chuyện với nàng. Càng nghĩ vẫn nên đến nơi này, nơi này gần như thành thói quen của nàng. có người đến quấy rầy, muốn có người đến thân cận vì thân phận tiểu thư, có phiền não và tâm . biết qua bao lâu, từ suy nghĩ miên man của mình hoàn hồn về, Diệp Mạt liền phát đôi mắt sâu và đen láy. Thiếu niên vẫn im lặng ngồi biết đứng lên lúc nào, giờ ở đình phía trước nhìn nàng nhúc nhích nhìn mình, trước ngực ôm bản y thuật bằng da màu vàng. Diệp Mạt cách khoảng cách tính là gần, lại ma xui quỷ khiến cảm nhận được hương vị thảo dược người . Thế này nàng mới phát , thiếu niên chỉ cao tới thắt lưng, bất tri bất giác cao lên rất nhiều rồi. Mấp máy môi, lại biết nên gì với . Cuối cùng nàng chỉ cười cười, đứng dậy về theo lối đến. Diệp Mẫn Linh là đứa trẻ đầu tiên khiến nàng nghĩ ra được biện pháp thân cận. Mà tiểu thiếu niên yên lặng kia, vẫn đứng bậc thang nhìn Diệp Mạt rời . hồi lâu mà ngay cả bóng dáng cũng nhúc nhích chút nào. … P/S: Mùng 3 Tết, cuối cùng cũng xong việc, Tết mà còn hơn cả học làm cả nhà được nhiều lì xì ? Khách đến chúc tết, toàn mùng tuổi thằng em, còn ta họ coi như thấy luôn
Chương 67 Thời gian qua nhanh, đảo mắt chín ngày trôi qua. Mấy ngày nay, Trình Tề Lễ gửi cho Diệp Mạt bất cứ tin tức gì cả. Diệp Mạt cũng chủ động tìm hiểu tình huống của với muội muội của Thừa tướng kia. Diệp Hoắc thấy khuê nữ cái gì cũng , cái gì cũng làm, chỉ tự mình lo lắng. Nhưng bàn bạc rất nhiều với Diệp Chân thị, cũng tìm được biện pháp giải quyết tốt. biết do ảnh hưởng của Diệp Mẫn Linh hay , mấy ngày nay Diệp Mạt cứ ở lì trong phòng nghiên cứu y dược, còn nhận biết được ít thảo dược, nắm bắt được chút kiến thức y dược. Tĩnh tâm học tập, cũng rất thoải mái thanh thản. … ngày, nàng mới tỉnh khỏi giấc ngủ trưa, thấy Hà Y vén rèm bước vào, vừa vừa với nàng. “Tiểu thư, vừa nãy bên ngoài có người gửi bái thiếp cho tiểu thư.” Diệp Mạt nhận tờ thiếp được chế tác tinh mỹ, nghi hoặc mở ra. Nội dung bên trong có gì đặc biệt, là mời nàng ba ngày sau tham gia hội hoa sơn trà cạnh sông Ô Giang. Những lễ hội dành cho phu nhân, tiểu thư như vậy nàng tham gia ít, cũng quen biết khá nhiều người. Chỉ là hôm nay tấm thiếp này có chỗ đặc biệt, bởi vì chỗ ghi tên người mời là hai chữ rồng bay phượng múa. Ba ngày sau, Diệp Mạt tới đúng hạn. Đồng thời cũng thiếu các phu nhân, tiểu thư danh vọng trong thành. Đại thiếu phu nhân Diệp gia vì mang thai, nên tiện ra ngoài lại. Diệp Úy kia là tâm tính của tiểu hài tử, đối với tụ hội bó tay bó chân “cao nhã” như thế này hoàn hoàn có hứng thú. Cho nên, xem như Diệp Mạt mình, cũng may nàng có quan hệ tốt với ít người, cũng bị bỏ lại phía sau. Hội trường được bố trí chiếc thuyền hoa(*) lớn, lầu hai là sương phòng cho các vị phu nhân, tiểu thư nghỉ ngơi, bên trong mọi thứ đều đầy đủ. Hội hoa sơn trà được thiết lập tại lầu trong khoang thuyền, được trang trí cực kỳ rực rỡ xa hoa. (*) Thuyền hoa: thuyền trang trí lộng lẫy để cho du khách (theo QT) Mãi cho đến khi mọi người ngồi vào vị trí, cũng thấy vị tiểu thư Dự Ương xuất đầu lộ diện, mà phụ trách chỉ có vị nữ tử tên là Khúc Ngải. Xem nha hoàn phong thái giống người bình thường kia, thái độ cung kính nhưng hèn mọn, lại khiến cảm giác lịch quá mức đối với mọi người, nhìn chung đều thấy ưu việt hơn người khác rất nhiều. Mặc dù chưa tiếp xúc trực tiếp với nàng, nhưng Diệp Mạt mơ hồ cảm thấy có hảo cảm với người như vậy. Có lẽ, vì chuyện của mình mà suy nghĩ nhiều, hẳn là chuyện tốt. Chỗ ngồi của Diệp Mạt được an bài ở bên phải chủ tọa, vị trí ngồi ngày, ngoài được tiếp đón chu đáo lịch nhất, cũng là người được chủ nhân cuộc hội họp này coi trọng nhất. Trước khi lên thuyền, người hầu theo đều ở lại bờ. Trong này trừ thị tì hầu hạ mà chủ nhân an bài, có người khác. Ngồi bên cạnh Diệp Mạt là nữ nhi Phúc gia Phúc Hân Nhiễm, hơn Phúc Lỗi tuổi. Bởi vì quan hệ hai nhà Diệp Phúc, nàng với Diệp Mạt khá thân với nhau. Thấy chủ nhân mãi xuất , Phúc Hân Nhiễm khỏi kéo tay Diệp Mạt giọng , “Muội muội biết vị này ? Nghe là đến từ kinh đô.” Diệp Mạt gật đầu, “Ân, là muội muội Thừa tướng đại nhân.” “Tiểu thư quý tộc tới từ kinh đô mời chúng ta tụ hội, biết nàng ta muốn gì.” Mím môi cười cười, Diệp Mạt tiếp câu của Phúc Nhị tiểu thư. tại nàng cùng mọi người đều nhận biết được tính cách, phẩm hạnh của đối phương, dĩ nhiên có biện pháp đoán ý đồ của nàng ta. Chẳng qua, nếu hiểu sai, tất nhiên là có liên quan tới mình và Trình Tề Lễ. Thời gian ước định sắp tới, mọi người đều tới đủ, chỉ chờ mình nàng ta. Diệp Mạt vốn nghĩ là người khí phách, cao ngạo trong trẻo nhưng lạnh lùng, hoặc là người thích đùa giỡn người khác. Nhưng nhìn thân ảnh kia tiến vào, Diệp Mạt khỏi nhướn bên mày. Này… nương tiến vào thấp hơn Diệp Mạt nửa cái đầu, mặc váy dài màu vàng nhạt, đầu búi kiểu Thanh Vân kế, mái tóc còn đính hai bông hoa đào màu hồng nhạt, còn có hai bím tóc buông xuống ở hai bên. Trừ bỏ vạt áo có những ánh trong suốt lóe lên như thủy tinh, người có trang sức châu báu. Sau đó Diệp Mạt còn phát ra, nàng nhưng lại đánh son phấn, hai má phiếm hồng đều là tự nhiên. Nàng ta được Khúc Ngải đỡ vào, động tác coi như nhanh nhẹn. Cũng biết vì sao, Diệp Mạt cảm giác, cảm thấy nàng ta được tự nhiên, hình như có chút bất mãn với người đỡ mình. giống như, nha hoàn này kéo nàng ta về phía trước, khiến từ đầu tới chân nàng ta đều thoải mái. Người trong hội trường thấy nàng tiến vào, đầu tiên là thấy kinh ngạc, nhưng mà nhìn thấy người hầu hạ rất nhanh biết được thân phận nàng ta. Diệp Mạt dẫn đầu đứng dậy, căn bản tâm tình còn mang theo chế nhạo ngay lập tức trở nên cảm thấy hứng thú. Nàng nghĩ tới, người gọi là tình địch lại cho nàng ấn tượng đầu như vậy. Lúc này, người khác cũng đứng lên. nương kia nhìn tất cả mọi người đứng dậy nghênh đón mình, đôi mắt to sáng mơ hồ lên chút bối rối, ngay sau đó còn liếc mắt nhìn Khúc Ngải đỡ tay mình cái. Từ lúc đến, Diệp Mạt dự đoán rất nhiều tình huống. Nếu đối thủ gây khó dễ, nàng nên đánh lại vừa khéo léo vừa mất tính công kích như nào; đối thủ khoan dung, nàng dùng cách đánh thầm tiếng động giết nàng ta trong giây. Quả nhiên, kế hoạch vĩnh viễn cản nổi biến hóa. Chỉ là cái tiểu nha đầu như vậy, còn tính trước kế hoạch đối phó, là khiến cho “Bác ” này mang tiếng lòng dạ hẹp hòi. “Mọi người cần đa lễ, cứ thoải mãi, đều là tỷ muội với nhau mà.” Dứt lời nàng ta qua ngồi xuống chỗ của mình. Mà theo góc độ của Diệp Mạt, có thể thấy nàng vừa ngồi vừa nháy mắt lè lưỡi. người rất đoan trang trước mặt người khác lại có động tác như vậy khiến Diệp Mạt thêm nhận thức mới. hảo cảm nhiều hơn, ít nhất bài xíc lúc đầu biến mất ít. Người này… Hẳn là nương đơn thuần. Bởi vì mọi người quen nàng ta, mở màn dĩ nhiên tránh được việc giới thiệu. Giọng nàng ta trong trẻo, ngữ điệu là giọng từ kinh đô, cũng may nhanh, người nghe cũng quá khó khăn để hiểu. “Ta vừa tới đây bao lâu, cũng chưa quen thuộc đâu. Cuộc tụ hội này là muốn làm quen với mọi người, thân thiết hơn thôi. Họ của ta là Dự, tên là Ương, các tỷ tỷ toàn gọi ta là An Dương nhi. Mọi người cũng có thể gọi ta như vậy, hắc hắc.” xong nàng ta cố nở nụ cười, hai mắt nheo nheo tạo nên độ cong như trăng khuyết. Lúc nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng noãn ngay ngắn, vẫn chưa giống các thiên kim tiểu thư là lấy khăn tay hay ống tay áo che, nhưng lại toát ra nét hồn nhiên khiến người khác thể ghét được. Hiển nhiên, nàng ta cũng có hứng thú rất lớn đối với Diệp Mạt. Vừa dứt lời đem ánh mắt thầm đánh giá người Diệp Mạt, hai mắt trong veo chớp chớp, câu đầu tiên ra lại là… “Diệp tỷ tỷ quả là đại mỹ nhân đứng đầu nha.” Diệp Mạt lấy lễ mỉm cười, “Tiểu thư rực rỡ, quý báu linh hoạt giống như ngọc tinh khiết. Diệp Mạt thân là thương nhân, dám nhận lời khen này.” Câu trả lời này ràng là khách khí lễ độ, nhưng trước mặt nương này hình như lại hiệu nghiệm. Nhìn bộ dáng của nàng, hẳn là muốn kéo gần quan hệ với Diệp Mạt hơn, do đó khuôn mặt hơi có chút thay đổi. Nhưng mà rất nhanh nàng ta lại nâng mắt lên, nhìn vẻ mặt Diệp Mạt, chân thành . “Ta đều là , tỷ tỷ người cần khách khí với ta như vậy, dù sao ta…” tới đây, đột nhiên nàng ta dừng lại, sau đó chuyển lời, “Khó trách Trình ca ca thích…” Những từ cuối cùng nàng ta , biết là tâm tình nàng ta hoang mang hay . Nhưng ít nhất có thể nhìn ra, nàng ta cảm thấy thất vọng. Nhưng tiếng “Trình ca ca” kia thực làm đau lỗ tai nàng, khiến Diệp Mạt nhận ra rằng, trước mặt nương này, cho dù là người thiện lương cỡ nào, cũng là tình địch của chính mình. Diệp Mạt chỉ cảm thấy như có chậu nước lạnh đổ từ đầu xuống. Nếu là người ương ngạnh kiêu ngạo, tham gia vì muốn khoe mẽ quyền thế của mình, nàng tuyệt đối có khả năng đảm bảo thái độ của Trình Tề Lễ. Nhưng đối với nương đáng này, ngay cả chính mình cũng suýt nữa buông phòng bị… Nàng biết nên lo lắng vì chuyện như vậy, nàng nên nghĩ về khả năng phản bội mình, nàng phải tin tưởng tuyệt đối. Nhưng mười năm nay nàng tiếp xúc với ít nam nhân đứng núi này trông núi nọ, có mới nới cũ, có loại ý nghĩ gọi là gian nan khổ cực dần dần xâm nhập vào đầu nàng. Nàng đột nhiên cảm thấy nên chủ động tìm chuyện, chỉ có thể xác nhận thái độ của , nàng mới có thể tiếp tục cùng tiến về phía trước. Cho dù cảm tình sâu sắc cỡ nào, đủ khai thông khối u ác tính luôn thường trực bên mình này. Dự Ương thấy Diệp Mạt để ý mình, ràng có chút chán nản. Đôi môi run rẩy vài cái, bộ dáng muốn lại dám. Lúc này, có vị phu nhân khác đến chuyện cùng nàng, mặc dù rất muốn thân cận Diệp Mạt hơn nữa, nhưng thế tránh tiếp chuyện với người ta. Diệp Mạt đắm chìm trong suy nghĩ của mình, cho nên vẫn chưa nhận thấy được Dự Ương thường xuyên nhìn về phía mình, trong ánh mắt của nàng ta còn có tâm tình cùng xin lỗi. Thuyền dạo vòng quanh sông vòng, lúc cập bờ tiệc xã giao xong. Phủ Thừa tướng ra tay, dĩ nhiên đều chuẩn bị cẩn thận phong phú, chiêu đãi khách nhân rất chu đáo thoải mái. Trong có trình mọi người hiến nghệ, Diệp Mạt đáp ứng đề nghị mọi người chơi bài hát. Chẳng qua là thứ nhất tâm tư nàng ổn, thứ hai lại muốn khoe khoang, cuối cùng cũng chỉ là bài hát bình thường, xuất sắc. Những người ở đây để ý nàng đánh đàn, chỉ có Dự Ương hai mắt tỏa sáng, vẻ mặt sùng bái, liên tiếp vỗ tay khiến Diệp Mạt rất xấu hổ. Lúc rời thuyền, Diệp Mạt cố tình phía sau. Dự Ương cùng với đám tỷ muội mới quen ở đằng trước, đường cười . Trước cho dù xuất phát từ dự định nào của các nàng ta, phần lớn đều có ấn tượng tốt đối với vị tiểu thư trước mặt này. ra khỏi khoang thuyền, thấy đại đội nhân mã đứng đợi bờ. Trong đội ngũ có hạ nhân Trình gia nàng quen thuộc, cũng có ít người nàng biết. chiếc xe ngựa tinh xảo quý gia đứng đầu ở giữa, xe ngựa của các nhà đứng xung quanh, cái nào sánh được. Hẳn là tới đón Dự Ương , quả là quá khí thế. Tầm mắt dừng người nam nhân khoanh tay đứng đầu, hôm nay mặc cẩm bào màu xanh lá bí , dáng đứng cao lớn thẳng tắp, bộ dáng nhìn chớp mắt, lạnh lùng cao quý. Thân thể cường tráng ngũ quan nổi bật khiến người khác thể rời tầm mắt, lại dám lại gần, bị bộ dáng lạnh lùng của nam nhân kia khiến cho e sợ. Hơn mười ngày thấy, lúc này cách bờ sông nhìn thấy , Diệp Mạt lại cảm thấy có chút xa lạ. Hoảng hốt chỉ trong chốc lát, mới tỉnh ngộ, ra đây mới là bộ dáng của , đạm mạc cao ngạo, dùng đôi mắt lạnh nhìn người. lâu lắm rồi nàng được nhìn thấy bộ dáng này của , chỉ cảm thấy có chút quen. Diệp Mạt cúi đầu bước lên chiếc thảm được trải ra, liền bỏ lỡ ánh mắt lạnh lùng đối với mọi người nhưng cưng chiều thương từ nam nhân của nàng. Lúc ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy mắt cá chân của Dự Ương đột nhiên bị khững cái, cả người nghiêng về bên. Mà người nam nhân thèm nhìn bất cứ ai, lão công của nàng lại bay nhanh qua, vươn hai tay, vững vàng được thân ảnh kiều vào trong lòng.
@A fang vì cung bị làm ebook lậu nhiều, BQT phải mạnh tay để tránh những bản chưa hoàn chỉnh bị tung ra ngoài, lại editor... Nên mình edit xong và đưa cung làm ebook rồi mọi người có thể đọc bình thường, còn 10 chương nữa thôi, ráng đợi nha