1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Ác Phu Cường Sủng Thê - Văn Hội (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 127: Chấn phu cương (dạy vợ ^_^)
      Lam Phượng Hoàng

      Ánh mặt trời rọi vào phòng, trải đầy đất, soi sáng cả phòng. Dưới cửa sổ lớn hướng về phía mặt trời có đặt bể cá xanh biếc, mấy con cá bơi lội như biết mệt, thỉnh thoảng nghịch ngợm phá phách trận, chúng nó liên tiếp nhảy lên khỏi mặt nước, gây ra động tĩnh lớn. Phượng Nhã giúp chủ nhân làm chuyện xấu, thầm chột dạ, vừa có chút động tĩnh nàng ta liền hoảng hốt, e sợ cho là cung chủ nhà mình trở về.

      Tóc Lý Minh Kỳ dài tới eo, tay chống cằm ngồi trước gương trang điểm, cười nhìn nha đầu nhà mình, "Nhã Nhi, ngươi chần chừ gì vậy?"

      "Chủ nhân, hay là ngài cho cá ăn , chắc là chúng nó đói bụng rồi, nô tỳ chuẩn bị thức ăn cho cá giúp ngài ngay." Phượng Nhã cố lòng vòng gợi ý đến , động tác tay vô cùng cứng ngắc, lắc lắc hai cái, rốt cục thành công xoay lưng ra phía sau, vừa cười lấy lòng vừa lui về sau.

      "Các ngươi đều sợ chàng vậy sao? Chàng đâu có ăn thịt người, ngươi đứng lại đó cho ta." Lý Minh Kỳ tỏ vẻ mình chút tức giận, động tác vô cùng đẹp mắt thổi thổi tóc mai của mình, hai tay vỗ bàn đứng lên, với tay về phía nàng ta, ra lệnh: "Đưa đây."

      Đưa cái gì? cũng hiểu.

      "Ai da, chủ nhân, ngài đợi lát nữa, nô tỳ còn việc phải làm, bọn cá thích côn trùng tươi ngon." Phượng Nhã giả bộ hồ đồ thăm dò nàng, định xoay người bỏ chạy.

      "Uổng công các ngươi gọi ta là chủ nhân, sao ‘ăn cây táo lại rào cây sung’? Lần này ta đau lòng rồi đó." Lý Minh Kỳ bĩu môi, đâu phải nàng muốn làm chuyện ác nhân thất đức gì, chẳng qua tuân theo ý nguyện của mình, tỉa bớt chút tóc mái đầu mình thôi, sao các nàng ấy lại thuận theo, thế gian có còn công lý vậy?

      Phượng Nhã chỉ do dự chốc lát rồi vẫn cảm thấy thể thỏa hiệp, "Chủ nhân, chờ cung chủ trở về, nô tỳ tùy ngài xử lý, được ?"

      Lý Minh Kỳ với tay cầm lấy quả Óc Chó khô trong mâm bên cạnh, ước lượng trọng lượng, "Giờ ngươi ngoan ngoãn lấy cho ta hay để ta tự mình lấy?"

      Sao cũng có được ? Phượng Nhã cắn môi, hận thể tru lên tiếng, thầm biết mình phải đối thủ của chủ nhân, thầm than hành vi của chủ nhân nhà mình càng ngày càng lưu manh, cũng biết bình thường cung chủ nhà mình dung túng thế nào, cười lấy lòng: "Chủ nhân, nô tỳ đổi kiểu tóc mới cho ngài, nếu ngài thích nô tỳ tỉa, được ?"

      Lý Minh Kỳ hài lòng thỏa dạ cầm lấy kéo, lần nữa ngồi xuống trước gương, nhìn qua gương cười với nàng ta, trong đôi mắt to chói lọi rọi ra hai chữ, được.

      Phượng Nhã vô cùng thất bại, rất muốn ra góc tường ngồi vẽ vòng tròn, ánh mắt tội nghiệp nhìn chủ nhân chằm chằm, hi vọng nàng hồi tâm chuyển ý, khiến nàng cảm thấy đáng thương càng nhiều càng tốt.

      Lý Minh Kỳ làm như nghe được tiếng lòng của nàng ta, giơ kéo lên trán khoa tay múa chân chút, nhíu mày trầm tư biết nên tỉa thế nào, việc này nàng chưa từng làm . . . Mặc kệ nó, hôm nay nàng dứt khoát muốn ra tay, xấu liền xấu thôi, trước lạ sau quen mà, lần sau có kinh nghiệm tốt rồi. Nàng quyết định, bung kéo ra, liền nghe trong viện truyền đến tiếng rống giận vang rền như sấm, "Lý Minh Kỳ, mẹ nó chứ, lại muốn làm gì vậy? Buông kéo ra cho ta."

      Ngay cả Thẩm đại cung chủ luôn lộ vui buồn cũng bị nàng kích thích mà đánh mất phong độ, có thể tưởng tượng năm này nàng làm ác nhiều đến mức nào rồi.

      Hừ, dù sao ngươi giận của ngươi! Đương hoàn toàn cho là đúng. Buông ư? Dựa vào cái gì chứ!

      Lý Minh Kỳ thầm than thời vận mình tốt, thầm nghĩ: tướng công, phải chàng giữa trưa mới quay về sao, sao giờ lại xuất ? Sao chàng có thể giữ chữ tín như thế? Hay nha đầu nhà mình lừa mình? Ánh mắt đảo qua, dời phương hướng.

      Phượng Nhã kêu oan, hai tay vội xua, ánh mắt nhắn nhủ, ‘chủ nhân, nô tỳ đều là , cho dù lừa cũng là cung chủ lừa nô tỳ.’ hoặc là, cung chủ cố ý về sớm. . .

      Mắt thấy cung chủ nhà mình đến gần, nàng ta vội khom người hành lễ, ‘cung chủ, ngài về rồi, việc kế tiếp xin nhờ vào ngài.’

      Vèo tiếng, lòng bàn chân nàng ta như bôi mỡ, biến mất.

      Lý Minh Kỳ co rút khóe miệng, Nha Đầu thối, hừ, đứa nào trượng nghĩa, tiếp theo nàng nở nụ cười, "Tướng công, chàng về rồi." Thăm hỏi xong cũng đứng dậy đón chào, xoay đầu tiếp tục chiến đấu hăng hái cùng cây kéo.

      Trầm Ngạn Khanh giữ vẻ bình tĩnh, túm ống tay áo rộng viền vàng chỉ bạc vung độ cong tuyệt đẹp trung, muốn cách ra tay, ngặt nỗi nương tử nhà mình mạnh mẽ hơn xưa, đành phải nâng tay thẳng tắp chỉa về phía nàng, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Ta hỏi sao nàng đáp, nàng lại muốn làm gì?"

      Mắt Lý Minh Kỳ tràn đầy vô tội, chàng vừa mới hỏi ‘mẹ nó’, liên quan gì đến nàng?

      Roẹt tiếng, năm ba sợi tóc đen rơi xuống bàn trang điểm, động tác của nàng vô cùng lưu loát, thái độ cực kỳ kiêu ngạo.

      Trầm Ngạn Khanh nhìn mà mí mắt run rẩy, gân xanh tay lộ ra ngoài, vẫn phải giọng nài nỉ, "Kỳ Kỳ, nghe lời, nàng buông kéo xuống ."

      Sao phải buông? Lý Minh Kỳ vô cùng bình tĩnh, "Tướng công, cả buổi sáng chàng làm gì vậy? Lửa giận lớn nha, là tiểu nương nhà ai chọc giận chàng vậy? Chàng cho thiếp biết , thiếp tìm nàng ta cho."

      bậy bạ gì vậy hả? Trong thiên hạ, trừ nàng ra, còn có ai dám tìm rướt xui?

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 127: Chấn phu cương (dạy vợ ^_^) (tiếp theo)
      Lam Phượng Hoàng

      Trầm Ngạn Khanh bị nàng chèn ép trận, gì, tay giơ lên cũng buông xuống, nhã nhặn, "Kỳ Kỳ, ta sai rồi, nên lời thô tục, cũng nên rống nàng, ta cam đoan có lần sau."

      Cũng tệ lắm, tay trái cầm lấy lược chải đầu, dường như có việc gì, : "Trời nóng quá, tóc lại quá dài che khuất mắt, thiếp muốn tỉa bớt."

      "Kỳ Kỳ. . . Thân thể da tóc là cha mẹ cho." Thẩm đại cung chủ nghẹn nửa ngày, phát mình cụt từ rồi, nếu kéo kia còn chưa kịp cắt, sớm nhào qua đoạt lấy cây kéo dùng sức bóp vụn, sao còn đứng đây nhiều lời vô nghĩa làm gì.

      "Tướng công, trước kia tóc mái của thiếp đều do mẫu thân tỉa giúp. . . Hơn nữa, là cha mẹ cho liên quan gì đến chàng?" Trong lòng Lý Minh Kỳ có mấy phần muốn cắt tóc? Lại có mấy phần muốn gây ? E là chỉ có mình nàng biết thôi.

      Trầm Ngạn Khanh hít sâu, sau đó nở nụ cười, cười người can đảm gây chiến, dịu dàng : "Kỳ Kỳ, ta là nam nhân của nàng, toàn thân cao thấp của nàng đều thuộc về ta, ta cho phép, đừng là tóc, ngay cả sợi lông cũng được động tới."

      "Thiếp muốn động đó, chàng định thế nào?" Lý Minh Kỳ tuyệt đối thừa nhận thắt lưng mình bị cười mà mềm nhũn, cả người cũng vô cùng ngứa ngáy, nàng cắn răng cố nén, thầm mắng to: Thẩm khốn kiếp, có bản lĩnh chàng đừng giở trò xấu, đường đường chính chính đánh với thiếp trận .

      Giở trò thế nào? Trầm Ngạn Khanh tu luyện bí quyết Cửu U Phong Linh đến tầng cao nhất, tùy ý làm bậy.

      Thế nào là tùy ý làm bậy? Trầm Ngạn Khanh là dương, Lý Minh Kỳ là , dương điều hòa, chỉ cần cố tình khi dễ, nàng nhất định động tình mặc người nuốt luôn vào bụng.

      "Kỳ Kỳ, sao mặt nàng đỏ thế? Khó chịu ở đâu ư?" Trầm Ngạn Khanh nắm quyền chủ động, bước từng bước về phía nàng, cả người đều tản ra hơi thở trí mạng mê hoặc lòng người.

      "Trầm Ngạn Khanh, chàng cách xa thiếp ra." Lý Minh Kỳ khóc ra nước mắt, thuận tay cầm tóc nhét vào trước lưỡi kéo, dùng ánh mắt ngập nước nén giận trừng , "Lúc này thiếp muốn nhìn thấy chàng, chàng cút xa cho thiếp, xin chàng đó."

      Cút đâu? Đáy lòng Trầm Ngạn Khanh như có lửa đốt, đôi mắt thâm sâu cũng tối , "Hôm nay nếu nàng cắt tóc, ngày mai ta liền đưa Trầm Ninh đến Thiếu Lâm tự."

      Vì sao phải hôm nay? Bởi vì hôm nay phải tử hình nàng ngay tại chỗ trước!

      "Chàng dám." Hai nắm tay nắm chặt, mày cũng dựng đứng, rất có dáng vẻ: lời hợp lập tức bổ nhào lên đánh trận.

      Đáy mắt Trầm Ngạn Khanh như bốc lửa, lửa đỏ ngập trời, "Kỳ Kỳ, ta quan trọng hay con quan trọng?"

      Gì chứ, sao mà so sáng được?

      Lý Minh Kỳ gì, giận thèm chấp, tức tối : "Trầm Ngạn Khanh, chàng có chút tiền đồ được ."

      Đường đường đứng đầu cung, lại bị nương tử nhà mình đánh giá là có tiền đồ? ra ai tin?

      Trầm Ngạn Khanh cãi nhau với nàng, nhân lúc nàng ngây người liền xông đến, ôm chặt thân thể mềm mại của nàng, thở dài: "Kỳ Kỳ, sao hôm nay nàng lại nổi giận gây loạn, hử?" Giọng điệu nhàng, lời mềm mại, ôm ấp lại ấm áp mà mạnh mẽ, ngón tay thon dài chải vuốt sợi tóc đen suông mượt của nàng, nhanh chóng cố định gáy của nàng, ngang ngược hôn lên, hơi thở nóng bỏng tựa như có thể thiêu cháy hết thảy.

      Phía sau lưng Lý Minh Kỳ lâm râm nóng lên, đôi tay hơi thô ráp mang theo khiêu khích tới lui tuần tra áo lót của nàng, nàng muốn đẩy đầu của ra, nhưng sức lực bằng người, vặn vẹo thế nào đều tránh thoát, đổi lấy càng mạnh tay cợt nhả, "Kỳ Kỳ, ta muốn nàng rồi."

      "Cút, Trầm Ngạn Khanh, ngày đốt lửa chàng chết phải ? A. . . Chàng, mẹ nó chứ, buông tay cho thiếp, thiếp thực muốn đánh chàng." Nắm tay xinh xắn vung lên, ngoài miệng độc ác, tay lại luyến tiếc nỡ đánh, dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo của nàng, biến mất hầu như còn, "Khốn kiếp."

      Trầm Ngạn Khanh cười chiều, mắng chửi , trước sau cũng chỉ hai câu như vậy, thuộc nằm lòng rồi, những lời mắng chửi đầu môi, chính là dấu ấn của bọn họ.

      Lý Minh Kỳ sớm tập mãi thành quen với cử chỉ lưu manh của , nhưng ban ngày ban mặt lại động dục lung tung. . . thể chấp nhận được, với tay túm tóc , cất giọng mềm nhũn, "Ngạn Khanh, chàng mau buông tay."

      "Buông thế nào? Như vậy hay như vậy?" Trầm Ngạn Khanh ôm chặt thân mình thơm mềm của nàng, động tác càng thêm hạ lưu.

      Lý Minh Kỳ cắn ngụm lên cổ , thầm nghĩ, cắn chết chàng luôn, tránh việc cả ngày tác quái khi dễ người ta.

      Trầm Ninh Ninh tỉnh dậy, là bị cha mẹ trêu đùa ầm ĩ làm tỉnh giấc, bé tuy , nhưng theo bản năng cảm thấy Thiếu Lâm tự phải là nơi tốt đẹp gì, lời từ trong miệng của cha bé chẳng lúc nào hay. Bé liền dùng lực trở mình cái, nằm sấp ngẩng đầu nhìn xung quanh.

      Phụ thân vô lại lại khi dễ mẫu thân, bé vung nắm tay , khuôn mặt bánh bao nhắn tinh xảo nhíu lại, cực kỳ bực bội, tức giận trừng mắt nhìn cha già của bé, người lớn vậy rồi sao còn giành thức ăn của bé? Hại bé nhìn mà đói bụng. . .

      Lý Minh Kỳ bị ôm đè lên giường mềm, "Ngạn Khanh, mau đứng dậy, Ninh Ninh. . . ."

      Trầm Ngạn Khanh đương nhiên biết nàng muốn cái gì, trách nàng chuyên tâm, răng nanh dùng sức cắn cái, Lý Minh Kỳ đau đến tràn nước mắt, rất muốn đánh cho trận. . .

      Trầm Ninh Ninh nghe thấy mẫu thân hít sâu, đôi mắt đỏ lên, hì hục. . . thụp tiếng từ giường rơi xuống đất, đứa chắc nịch hề khóc, hai cái chân dùng sức đạp, muốn qua cứu mẫu thân.

      Sao Lý Minh Kỳ còn nhìn nổi nữa, dùng cả tay chân muốn đá văng người nào đó , "Chàng mau buông ra."

      Trầm Ngạn Khanh nâng tay nhấn cái lên eo nàng, điểm nhuyễn huyệt của nàng, khom người hôn đôi môi đào sưng đỏ của nàng, khàn giọng , "Ngoan, chờ ta quay lại."

      Lý Minh Kỳ trừng , hận thể trừng lồi cả mắt, tên khốn kiếp kia, chàng lại muốn làm gì?

      Làm gì? muốn làm chuyện xấu, nhưng trong phòng lại có thứ vướng chân.

      Trầm Ngạn Khanh sải bước ung dung đến trước mặt con trai, từ cao nhíu mày nhìn xuống xem xét bé, lời, vô cùng khí thế. thực phải suy nghĩ tỉ mỉ chút, tốt nhất vẫn là tiễn thằng bé , giao cho ai giao, miễn sao đừng tranh giành tình nhân với .

      Trầm Ninh Ninh bĩu môi, muốn khóc, nhưng đứng trước mắt phải mẫu thân mỹ nhân thương bé bé cưng chiều bé, mà phụ thân xui xẻo ngại bé ghét bé hận thể vứt bé kia. Thằng bé nghĩ bị nhìn khinh bỉ như thế, dưới tình thế cấp bách chợt đứng lên, lung la lung lay sắp té nhào, mà cha của bé lại có chút ý định hỗ trợ nào.

      Lông mi Trầm Ninh Ninh dài, như cái quạt hương bồ , lúc phe phẩy vô cùng khiến người thích, đáng biết bao nhiêu. Bé thực uất ức, vào lúc té ngã, liền biết thông minh, trực tiếp ôm chặt buông bắp chân của phụ thân xui xẻo, y y nha nha chuyện.

      Giọng của bé vô cùng trong trẻo, người có tâm địa sắt đá nghe xong cũng mềm lòng.

      Trầm Ngạn Khanh đen mặt, rốt cuộc hất chân đá bé văng ra, thấp giọng : "Chấm dứt ngay, nếu biết , liền tự mình ra ngoài mà chơi, trước khi trời tối được vào quấy rầy, có nghe thấy ."

      Nghe thấy sao? Trầm Ninh Ninh có nghe hiểu, bé chỉ biết mình đói bụng ọt ọt, đói bụng phải bú sữa, hai tay buông phụ thân ra, chưa chạy, bị khống chế liền nhào về phía mẫu thân mỹ nhân.

      Mẫu thân ở ngay phía trước, phía sau đột nhiên truyền đến luồng sức mạnh, lưng áo bị người xách lên, bé đáng thương quay đầu, kêu ô a, mặt đầy vẻ lên án.

      Trầm Ngạn Khanh chịu thua bộ dạng này của bé, còn ranh ma, lừa người chết đền mạng, vài bước liền quăng nhóc con ra ngoài, đóng cửa cài khóa, chút áy náy nào.

      Trầm Ninh Ninh vịn cây cột, nhìn bóng lưng dứt khoát của cha bé, mắt bé rưng rưng, cảm thấy mình thiệt đáng thương. Cuộc sống như vậy, khi nào mới có thể ngẩng đầu đây.

      Đại Bạch ra ngoài săn thức ăn trở về, vừa mới vào cửa viện liền thấy Tiểu Chủ nhân nhà mình bị đuổi ra khỏi cửa, vui sướng như tràn tới, phía sau nó còn chạy theo con chó trắng lớn, đó là người hầu Tiểu Bạch của nó.

      Hai bóng trắng lớn , bắt đầu lượn vòng quanh Trầm Ninh.

      Trầm Ninh cũng sợ hãi, cắn ngón tay, chớp mắt to, cười nhìn Đại Bạch, thỉnh thoảng còn muốn túm lông nó.

      Con cọp lớn đau ngứa, vươn đầu lưỡi liếm lên mặt Tiểu Chủ nhân, grào, có mùi sữa thơm người chủ mẫu, hương vị tốt, khống chế được lại liếm thêm.

      Trầm Ninh Ninh bĩu môi, bị con cọp lớn đè lên người, mặt bị liếm đầy nước miếng hổ, khó ngửi muốn chết, bé cảm thấy mình thực uất ức, đầu tiên là bị phụ thân đuổi ra khỏi cửa, tiếp đến lại bị hai quái vật khi dễ, nước mắt bắt đầu lộp độp rơi xuống, mẹ. . . con đói. . . con cũng khổ nữa.

      Bạch Trản đại nhân cứng người, nghiêng cái đầu hổ, cúi người phủ phục, Tiểu Bạch hiểu ý nó, ngậm lấy Tiểu Chủ nhân, đặt lên lưng Đại Bạch. Trầm Ninh Ninh thịch cái, cũng chẳng thèm khóc nữa, dựa vào lưng hổ, cảm thấy mới lạ, túm túm lông hổ.

      người hổ cún, dưới ánh mắt lo lắng của nha đầu thị vệ đầy viện, chơi điên cuồng.

      So với náo nhiệt bên ngoài, bên trong lại im ắng.

      Trầm Ngạn Khanh lần nữa quay về giường mềm, nâng nương tử đầy vẻ khó chịu lên, sỗ sàng vỗ vỗ cái mông của nàng, "Bây giờ, chúng ta cần ‘thẳng thắn thành khẩn’ chút chuyện."

      chấn chỉnh Phu cương, nguy hại quá lớn.

      Lý Minh Kỳ hu hu tiếng cắn lên vai , "Họ Trầm kia, chàng là tên lưu manh khốn kiếp, sau này, thiếp nhất định khiến con trai tiêu diệt chàng."

      Trầm Ngạn Khanh khua môi múa mép cùng nàng, thuần thục cởi sạch quần áo của nhau, túm miệng bịt mồm cầm thương ra trận, động tác liền mạch lưu loát, tựa sát bên tai nàng, cười tà : "Trước lúc đó, hãy để vi phu tiêu diệt nàng trước ."

      Dứt lời, hôn xuống. . . Hung hăng chém giết. . .

      . . . . . . ~o(>_<)o~. . . . . .

      P/S: Chúc các bạn năm Bính Thân: An Khang, Thịnh Vượng
      Chúc Mừng Năm Mới
      :yoyo55:

    3. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      Năm mới chúc nàng và các bạn reader mạnh khỏe, vạn như ý, phúc lộc đầy nhà.

    4. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 128: Ninh Ninh tập tễnh học
      Lam Phượng Hoàng

      Trong Ngô Đồng hiên, ánh sáng mặt trời trải rộng, tiếng trẻ con, tiếng hổ gầm, tiếng chó sủa, nối tiếp ngừng, chưa được bao lâu, truyền khắp từng ngóc ngách của Vô Trần cung.

      Nhóm Ám Long vệ chịu trách nhiệm bảo vệ đều thân, đứng vây vòng tường xung quanh viện. Bọn họ mất hồn mất vía đứng nhìn, bị dọa mướt mồ hôi lạnh, sợ Tiểu Chủ nhân chọc giận Bạch Trản đại nhân, bị ngụm nuốt trọn.

      Trầm Ninh Ninh loay hoay cái đầu , có chút nghi hoặc khó hiểu liếc nhìn chung quanh, sao mấy người này lại chạy hết đến đây? Bé cũng chẳng quan tâm tay mình có sạch hay , nhét vào miệng ngậm mút, mày nhăn nhăn lại, cất giọng trong trẻo, vô cùng lo lắng, "A. . . nha."

      Mọi người làm gì? Đứng ở tường nhà ta làm gì vậy? Sao đều nhìn ta?

      "Ngài ấy gì vậy?" Thống lĩnh Ám Long vệ tự hỏi nửa ngày, khó hiểu, nghiêng đầu hỏi Phó Thống Lĩnh đứng bên cạnh.

      "Đại nhân, trình độ của thuộc hạ còn chưa đủ cao, từ xa thể hiểu được ý của tiểu công tử." Phó Thống Lĩnh lộ vẻ mặt trầm trọng, trả lời cũng rất nghiêm trang.

      "Cút." Thống Lĩnh Đại Nhân nổi giận, nhấc chân liền đá.

      Phó Thống Lĩnh dám trốn, bị đại nhân nhà mình đá cước văng ra ngoài viện, gã ta ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn trời, ngưng nghẹn gì, ‘đại nhân à, ngài là giận chó đánh mèo, còn đạo lý đó! Tâm tư của đứa bé, gã già đầu như gã làm sao mà hiểu được?’

      Phượng Nhã và Phượng Ngọc là bị bức tường người bên này hấp dẫn mà bước tới, chưa đến cửa viện thấy Phó Thống Lĩnh ngồi ở góc tường, "Chu đại nhân, ngài bị sao vậy?"

      Chu Phó Thống Lĩnh vội vàng đứng dậy, cũng chẳng thèm phủi bụi ở mông, "Hai vị nương, các ngươi nhanh vào xem ."

      Trong viện, hổ gầm tiếng, lòng dạ mọi người run rẩy, Phượng Ngọc nháy mắt mấy cái, đẩy tỷ tỷ ra vọt vào, vừa vào viện liền nhìn thấy, đầu lưỡi căng thẳng líu lại, cổ họng tắc nghẽn, hỏi, "Thế này là sao?"

      " như ngươi chứng kiến đó, tiểu công tử tập ."

      Phượng Ngọc, ". . ."

      Nắm đuôi hổ để học ? Có phải đây mới là điều quan trọng ?

      "Chủ nhân và cung chủ đâu hết rồi? Sao lại để Bạch Trản đại nhân trông chừng đứa ?"

      Phượng Nhã nương, ngươi hỏi hay, chúng ta cũng muốn biết, đáng tiếc ai cho đáp án, hay là ngài qua đó hỏi ?

      Chu Phó Thống Lĩnh lộ vẻ nghiêm trọng, "Tiểu công tử chơi đùa trong viện hơn nửa ngày, chúng ta muốn đến gần, nhưng Bạch Trản đại nhân cho."

      Tình huống lúc này của Bạch Trản đại nhân chính là đau cũng vui lòng, mặt là rốt cục có thể cùng chơi đùa với Tiểu Chủ nhân mà nó thèm dãi lâu, mặt khác là vì bị đe dọa. . . chưa từng thấy con hổ nào tự chịu ngược đãi như thế.

      Bước chân của Phượng Nhã bị mắt hổ nhìn trừng trừng mà ngừng lại, thở dài, "Ngọc nhi, muội nhanh tìm đại gia đến đây ."

      "Muội ngay đây." Phượng Ngọc lên tiếng, xoay người chạy , thầm than: cung chủ càng ngày càng giống kẻ làm cha, chủ nhân cũng càn quấy theo luôn rồi.

      "Thống Lĩnh Đại Nhân, ngươi bảo tất cả mọi người giải tán , đừng ở đây vây xem nữa." Phượng Nhã thực vô lực, nâng tay ra hiệu, soạt tiếng liền tan hết, chỉ còn lại Thống Lĩnh Đại Nhân và Phó Thống Lĩnh đại nhân.

      Trầm Ninh Ninh nhìn Phượng Nhã nhếch miệng cười, rốt cục bé cũng gặp người quen rồi, vui quá. Cái chân dẫm dẫm, loạng choạng cái, ngã ngồi đánh phịch, cú ngã này cũng , nhăn mũi, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.

      Bạch Trản xoay quanh bé, ngừng dùng đầu dụi vào bé.

      Từ lúc sinh ra Trầm Ninh Ninh chưa từng khóc, chỉ gào khan, nâng bàn tay dùng sức dụi dụi ánh mắt cay cay, lại lau mặt mình, nước mắt gì đó đều bị nghẹn trở về.

      Phượng Nhã đau lòng quá mức, đứa bé trắng nõn xinh đẹp bị Bạch Trản chà đạp ra hình hài, quần áo dơ bẩn nhăn nhúm còn chưa , khuôn mặt càng vô cùng thê thảm, mặt dính nước mũi cộng thêm bùn đất, "Ninh thiếu gia."

      Trầm Ninh ngồi dưới đất lắc lư, với tay túm cái đuôi của Bạch Trản, dùng lực cố gắng đứng lên lần nữa, thèm để ý đến người bên ngoài, hết sức chăm chú tập .

      "Da da." Dáng người nho , tập tễnh học , bước vài bước lại té ngã, té xuống lại đứng lên, cứ thế lặp lại.

      "Grào." Bạch Trản gầm , xoay người lại liếm mặt bé, trong mắt hổ tràn đầy bất đắc dĩ. Nó lắc lắc cái đuôi của mình, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy lớp lông thưa bớt, nó cũng chẳng đau đớn gì nhiều, chỉ đau lòng cho lông của mình, thêm vài lần nữa, rốt cục nó cũng thể nhịn thêm được nữa.

      Bạch Trản há mồm ngậm Tiểu Chủ nhân vừa mới ngã sấp xuống, trong cái nhìn trừng trừng đầy hoảng sợ của ba người, đặt vào cạnh Tiểu Bạch ở phía sau. Đại Bạch nhìn cái, Tiểu Bạch liền hiểu , e ngại uy nghi của lão đại, chủ động đưa cái đuôi tới, "Gâu gâu. . . ." Khá có tính người.

      Trầm Ninh Ninh bĩu môi, hoàn toàn thèm để ý tới hy sinh kính hiến của Tiểu Bạch, xoay người mặt đất, lại nhào về phía Bạch Trản.

      Bạch Trản lắc lư cái đầu hổ, sao có thể tuân theo, nhấc chân bỏ , thân thể kềnh càng chạy trong viện, vù vù sinh gió.

      Trầm Ninh rất tức giận, quơ quơ nắm tay, hô lớn tiếng, dùng hết sức lực vốn có, chống hai tay đứng lên, nâng nâng chân , bước hai bước. . . soạt tiếng trượt chân. . . chợt thấy thân mình khống chế được sắp ngã sấp xuống.

      Giờ mà ngã , thể nào mặt cũng để lại sẹo.

      Phượng Nhã giật mình hô tiếng, thân hình lay động xông đến.

      Nàng ta nhanh, còn có người nhanh hơn.

      Quân Nho lộ vẻ bất đắc dĩ, từ giữa trung phóng người mà đến, giống như điện xẹt, vọt người ôm lấy Trầm Ninh bay vòng trung rồi mới dừng lại.

      "Thằng nhóc tinh nghịch này, ngoan ngoãn ở trong phòng, chạy ra ngoài nghịch phá gì vậy, có phải lại bị phụ thân ghét bỏ rồi hả?" Quân Nho ngẩng đầu liếc mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, thầm hiểu .

      "Đại gia, nhanh lau mặt cho tiểu công tử ." Phượng Nhã đau lòng, cảm thấy công tử nhà mình sắp thành đứa trẻ hoang rồi.

      Quân Nho cầm lấy khăn tay Phượng Nhã đưa tới, động tác mềm lau vết bẩn khuôn mặt nhắn, "Bẩn chưa kìa, con còn trốn à." Ngón trỏ và ngón giữa nhéo lấy da thịt đầy đặn.

      Trầm Ninh Ninh vừa sinh ra thân thiết với ta, đẩy tay ta ra, ôm choàng lấy cổ ta, mặt đối mặt dụi lung tung, cho đến khi dụi bẩn dây đầy cả mặt của đối phương mới dừng lại. Bẹp, hôn cái lên mặt Quân Nho lấy lòng, hôn xong liền cười khanh khách.

      Quân Nho bị bé hôn mà lòng mềm nhũn, vuốt vuốt đầu của bé, ánh mắt đầy chiều, "Nhóc xấu xa, có bản lĩnh thu phục phụ thân của con ấy, đó mới là bản lĩnh ."

      Trầm Ninh Ninh thực uất ức, bĩu môi, tựa vào vai ta ngóc dậy, cha của bé dễ gần, là kẻ đối nghịch trời sinh của bé.

      "Phượng Nhã, ta mang đứa bé trước." Hai tay Quân Nho nâng cái mông của đứa bé, hôn cái lên khuôn mặt nhắn đen thùi.

      "Đại gia, sau khi tiểu công tử tỉnh lại. . . có lẽ. . . đói bụng." Phượng Nhã dám nhìn ánh mắt Quân Nho, tránh mắt nhìn trời, nàng ta cực kỳ nỡ.

      "Được rồi, ta biết rồi, các ngươi nên làm gì làm , nếu bọn họ tìm thằng bé, các ngươi cứ thằng bé bị gió cuốn ." Quân Nho vung ống tay áo, ôm đứa đạp gió mà .

      Đại Bạch và Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn trời, gió từng trận, đám mây trắng bay ngang trời, hai cái đứa màu trắng nhắm mắt chạy đuổi theo.

      Mỗi lời của Quân Nho đều thoát khỏi lỗ tai Lý Minh Kỳ, nàng thẹn đỏ mặt cắn lên cổ Trầm Ngạn Khanh, vẫn hả giận mà nghiến răng, lưu lại dấu răng đều đặn, "Mau rời giường."

      Trầm Ngạn Khanh ôm nương tử nổi bão trong lòng, cười đầy ý vị sâu xa, "Nàng xác định vào lúc này nàng ra ngoài?"

      Ra ngoài làm gì? Để cho đám cấp dưới vây xem sao? Da mặt nàng cũng dày đến vậy, "Đều tại chàng." Ban ngày ban mặt lại tuyên dâm, phải kiên quyết chống lại, lần sau thể cứ đổ thừa thế này nữa.

    5. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 128: Ninh Ninh tập tễnh học (tiếp theo)
      Lam Phượng Hoàng

      Trầm Ngạn Khanh giữ chặt đầu của nàng, kéo vào lồng ngực mình, để nàng nghe thấy tiếng tim mình, "Kỳ Kỳ."

      "Hửm?"

      Lồng ngực chấn động, lọt vào tai là tiếng cười trầm thấp của , Trầm Ngạn Khanh nâng tay thưởng thức lọn tóc của cả hai, kéo thêm vài sợi, ngón tay thon dài di chuyển linh hoạt, bao lâu liền bện thành nút thắt đồng tâm. Đầu ngón tay nhàng vẽ cái, nút thắt đồng tâm liền rơi xuống.

      Trầm Ngạn Khanh ôm nàng, cười : "Cái này cho nàng, nàng đừng náo loạn đòi tỉa tóc nữa, được ?"

      Lý Minh Kỳ lắc lắc đầu, tóc tán loạn bên má, nàng tựa vào trong ngực , ngẩng đầu nhìn , lộ ra nét cười tươi sáng, "Được rồi, thiếp cố mà đồng ý với chàng vậy."

      Trầm Ngạn Khanh biết nàng cười cái gì, chẳng lẽ là vui mừng? "Vui vẻ vậy sao?"

      Lý Minh Kỳ với tay lấy cái túi hương từ dưới gối ra, đầu tựa lên bờ vai của , nắm tay bỏ nút thắt đồng tâm vào trong túi.

      "Ngạn Khanh, thiếp chưa từng tặng chàng vật gì, túi hương này là thiếp tự làm, giờ bên trong còn có cả nút thắt đồng tâm từ tóc của thiếp và chàng, chàng mang theo bên người ." Tóc đen nối tình ý, nay nàng dùng tình kết lưới, hi vọng quấn chặt được trái tim , cả đời vĩnh viễn rời.

      ". . . Được." Nắm chặt lấy tay nàng, cầm túi hương trong tay nàng, tràn đầy cảm động, "Kỳ Kỳ." Kiếp này tuyệt phụ nàng.

      Hai vợ chồng tựa sát vào nhau, chưa bao giờ gần gũi như thế, qua lâu sau, Trầm Ngạn Khanh mới mở miệng đánh vỡ im lặng, "Kỳ Kỳ, hôm nay tâm tình nàng tốt, tại sao vậy?"

      Cái gì cũng gạt được .

      Lý Minh Kỳ ôm eo , thở dài, đáp hỏi lại, "Ngạn Khanh, khi nào chúng ta khởi hành quay về Thượng Kinh?"

      Trầm Ngạn Khanh nhíu mày, phải Kỳ Kỳ vẫn luôn ngóng trông quay về sao? Vuốt mái tóc dài của nàng, giọng : "Mọi việc sắp xếp xong, ngày kia chúng ta liền khởi hành. Bên phía Bắc Minh Sơn Trang, mọi thứ đều chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, chúng ta chỉ cần qua đó là có thể vào ở, về những thứ khác, nàng ngẫm lại xem còn có thứ gì muốn mang theo ?"

      Lý Minh Kỳ lắc đầu, nàng đặc biệt soi mói mấy thứ ăn mặc dùng gì đó, đúng là chẳng có thứ gì nhất định phải mang theo, nàng chỉ có chút nhát gan khi nhớ đến chuyện nhà, giọng : "Ngạn Khanh, thiếp hơi e sợ." Rất sợ nhìn thấy cha mẹ, rất sợ tòa Hoàng Thành nguy nga hùng vĩ kia, rất sợ việc vượt quá khả năng khống chế của mình, sợ mất rất nhiều thứ nắm giữ . . . Ví như tự do. . . Ví như .

      "Đừng sợ, Kỳ Kỳ, hết thảy đều có ta." Câu trả lời của vẫn ngông cuồng trước sau như , vẫn vang dội trước sau như , nhưng lại khiến nàng an lòng hiếm có.

      "Ừm, thiếp biết, chàng phải nhớ kỹ, chàng hứa với thiếp, chỉ cần thiếp sống, việc gì chàng cũng đều nghe theo thiếp." Lý Minh Kỳ nhàng gật đầu, trái tim lo lắng lập tức bình tĩnh lại. Nàng nhớ tới nhắn nhủ của sư phụ Vô Trần Tử trước khi , nàng nghĩ, đến lúc rồi.

      "Kỳ Kỳ, phải nàng có chuyện gì gạt ta chứ?" Trầm Ngạn Khanh nheo mắt, sau khi Kỳ Kỳ gặp chuyện may, bọn họ chưa từng rời nhau. Tâm tư của nàng, tự nhận hiểu như lòng bàn tay, vì sao giờ phút này, lại có cảm giác như từ trong khe hở tràn ra?

      "Chàng nghĩ đâu vậy?" Lý Minh Kỳ nâng tay che ánh mắt , " được nhìn thiếp như vậy." Nhìn khiến tâm tình nàng hoảng loạn.

      "Kỳ Kỳ, nếu trong lòng nàng có quỷ, sao lại sợ?" Trầm Ngạn Khanh nhất quyết tha.

      Lý Minh Kỳ muốn sâu thêm, chống lên bụng , hung hăng ép xuống, bực bội : "Chàng cứ nằm đó , thiếp tìm Hâm nhi tán gẫu còn tốt hơn." Thuận đường đến thăm con trai bị hắt hủi.

      "Nàng ta còn bận chuyện tình , rảnh mà quan tâm đến nàng đâu." Trầm Ngạn Khanh gối đầu lên cánh tay, bị nàng đè sắp bầm tím, cũng giãy giụa, "Kỳ Kỳ, nàng trả lời vấn đề của ta ."

      Hứ, nàng nghe thấy gì cả.

      "Còn đến hai ngày nữa, chờ thiếp rồi, tùy bọn họ muốn tình cảm kiểu gì mà chả được." Quần áo đất hỗn độn, chẳng phân nổi, thể mặc nữa rồi.

      Lý Minh Kỳ chân trần bước xuống, đến tủ tìm quần áo, đồng thời cũng tìm giúp bộ quần áo mới để thay, vẫn quên thúc giục , "Chàng cũng mau mau rời giường ." Áo choàng dài màu xanh ngọc trực tiếp được ném qua.

      Trầm Ngạn Khanh lười nhác bò dậy, ngồi ở giường, với cánh tay, chờ nàng hầu hạ.

      Lý Minh Kỳ trừng , ngặc nỗi da mặt dày, bay người nhào đến, cầm lấy chăn liền quấn lấy , nghiến răng nghiến lợi, "Trầm Ngạn Khanh, chàng đừng được tấc lại muốn lấn thước."

      Bên trong truyền đến tiếng cười trầm thấp của , lực lớn truyền đến, tư thế cơ thể lập tức đảo ngược, Trầm Ngạn Khanh nhàng đè nặng nàng, cười : "Kỳ Kỳ, nàng muốn giết chồng sao?"

      "Cút." Muốn giết cũng đường đường chính chính mà giết, mưu sát phải là bản sắc của nàng.

      Trầm Ngạn Khanh xốc góc chăn lên, tìm được môi nàng liền hôn cái, trước khi nàng nổi bão liền ngoan ngoãn, nghiêm trang đứng dậy mặc quần áo, "Nương tử có lệnh, vi phu tuân theo, lập tức rời giường."

      Lý Minh Kỳ tóc tai bù xù từ trong chăn chui ra, với tay cào cào tóc, cúi đầu nhìn, quần áo vừa mặc vào lại nhăn nhúm lần nữa, nàng oán hận nghiến răng, quả nhiên dịu dàng gì đó đều là gạt người, Trầm Ngạn Khanh đúng là đồ đáng ghét.

      "Kỳ Kỳ, muốn phu hầu hạ nàng mặc quần áo ?" Trầm Ngạn Khanh tay chân lanh lẹ, nhanh chóng mặc quần áo, chỉnh đốn xong liền lộ vẻ mặt chờ mong nhìn nàng.

      Vợ chồng cũng có lúc trêu đùa, còn chưa đến mức khiến nàng tức giận. Lý Minh Kỳ thầm nhịn cười, ngoài miệng lên tiếng, mím môi, mặt nhăn nhó, từ giường đứng dậy, chỉ là thèm nhìn .

      Trầm Ngạn Khanh da mặt dày, cánh tay dài chụp tới, ôm ngang lấy nương tử để ý đến mình, "Kỳ Kỳ ngoan, vi phu sai rồi, nên gây rối vào lúc tâm tình nàng tốt, đừng nóng giận, được ?"

      Lý Minh Kỳ dùng sức kéo tay , chết sống cũng kéo ra được, "Chàng mới tức giận ấy, mau thả thiếp ra."

      Trầm Ngạn Khanh năng khép nép, "Nếu Kỳ Kỳ tức giận, vậy cười cái với vi phu , được ?"

      Lý Minh Kỳ nhìn bộ dáng giả vờ đáng thương tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục của , hoàn toàn nhịn nổi, tựa vào lồng ngực phì cười vui vẻ, hai tay ngừng đánh , "Trầm Ngạn Khanh, chàng trêu ghẹo làm trò, chọc giận là chàng, dập lửa cũng là chàng, nếu còn có lần sau, chàng liền cút đến thư phòng mà ngủ."

      "Dạ dạ dạ, đều là lỗi của vi phu."

      Hai vợ chồng cười đùa bước khỏi cửa phòng, thẳng đến Bạch Hổ đường. Vừa vào đến, đúng lúc mấy vị sư huynh khác cũng đều có mặt, mà Trầm Ninh Ninh vờ ngoan ngoãn tựa vào lòng Tuyết Nữ.

      "Nếu tất cả mọi người đều đến đầy đủ, chọn ngày bằng gặp ngày, liền tụ họp ." Quân Nho cười đứng dậy khỏi ghế dành cho khách, dặn dò thị nữ chuẩn bị tiệc rượu.

      Trầm Ngạn Khanh phải về Thượng Kinh, Vô Trần cung to như vậy thể có người quản lý, cũng rộng lượng, tay trực tiếp vung lên, giao Vô Trần cung cho Tô Diễn và Kiếm Hâm, chỉ mang theo Ám Long vệ. Đương nhiên, Quân Nho và Phong Thiển Ảnh phải cùng , bằng ai giúp quản lý Bắc Minh Sơn Trang? Ai giúp trông chừng đứa ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :