1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[TS] Sổ tay sử dụng sủng phi - Phong Hà Du Nguyệt (Đại thúc, sủng) (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 008: Ta muốn hưu thê

      Edit: tart_trứng​

      Quả nhiên, thị vệ mang tới túi mê dược cùng với xấp ngân phiếu.

      Mặt Đậu ma ma và Đỗ thị đều trắng bệch.

      Hai người nghĩ ra làm sao thị vệ tìm được Ngô Chu và Vương thị, phải cho tiền họ kêu họ rời thành Thịnh Kinh, sao lại bị tìm được?

      Ngụy Côn nắm lấy xấp ngân phiếu và túi mê dược, phẫn nộ tới nỗi cả bàn tay đều run rẩy. Ông đem xấp ngân phiếu và túi mê dược ném lên người Đỗ ma ma và Đỗ thị: “Đây là gì? Các người còn gì để !”

      Phụ nhân (1) trốn khuê phòng, người lại mang theo những thứ này, có thể thấy tâm tư bà ta có bao nhiêu dơ bẩn!

      Ngụy Côn vừa phẫn nộ vừa thất vọng, lại càng cảm thấy có lỗi với A La nhiều hơn. Mấy năm nay, ông vẫn cho rằng Đỗ thị chăm sóc A La rất tốt, cho nên mọi chuyện cũng tùy bà ta, cũng cố gắng thương Đỗ thị; nhưng ngờ sau lưng ông, Đỗ thị lại có tâm địa độc ác như vậy! Nếu hôm nay A La được người ta cứu trở về, có phải bị bà ta bán cho những kẻ buôn người ? A La còn như vậy, đầu năm nay mới mừng sáu tuổi, vừa nhu thuận vừa hiểu chuyện, bà ta sao có thể xuống tay độc ác như thế, sao có thể cần A La nữa!

      Ngụy Côn càng nghĩ càng thấy khó chịu, tâm tình xoắn lại. Ông kìm lòng đặng nhớ tới Khương Diệu Lan, nếu nàng còn sống, nếu nàng rời , tình cảnh của A La nhất định giống như giờ… Ông vô cùng thương mẹ con các nàng, để cho nàng chịu chút ủy khuất nào.. Ông nàng như vậy, sao lại phải rời ?

      Nhiều năm qua, Ngụy Côn nghĩ tình của mình với Khương Diệu Lan phai nhạt, chỉ còn lại oán hận, ra phải, ông vẫn nàng, bộ dáng mỗi khi nàng cười rộ lên lộ ra lúm đồng tiên, ánh mắt ôn nhu đa tình của nàng, những ý nghĩ kì diệu của nàng… Khương Diệu Lan ở trong lòng ông cắm rễ sinh trưởng, cách nào nhổ được.

      Cũng giống như nàng báo trước xuất trong cuộc đời ông; Ngụy Côn chưa từng nghĩ, có ngày nàng cũng rời tiếng nào.

      Nàng rời lưu lại mình ông, để mỗi khi nhìn thấy A La và Thường Hoằng, Ngụy Côn đều tự chủ nhớ tới Khương Diệu Lan.

      Ngụy Côn thống khổ, lưng còng xuống, phảng phất như già rất nhiều. Ông đứng lên, với Tứ phu nhân: “Chờ phụ mẫu trở về, thỉnh Tứ tẩu giúp đệ với họ, Đỗ thị vô đức, tâm địa độc ác…” Ngụy Côn nhắm chặt mắt, kiên quyết : “Đệ muốn thôi nàng”.

      Lời ra giống như tiếng sét, nổ vang bên tai mấy người trong phòng, ngay cả Tam phu nhân Liễu thị cũng ngây dại.

      Bỏ vợ phải việc , hơn nữa Ngụy Côn lại chỉ ra mấy ác danh, đủ để Đỗ thị mang tiếng ác phụ. Có tiếng như vậy, Đỗ thị muốn gả cho người khác cũng dễ dàng. những vậy, thanh danh của mấy vị tiểu thư chưa xuất giá ở nhà mẹ đẻ bà ta cũng bị liên lụy, việc hôn nhân tương lai của họ ít nhiều cũng có ảnh hưởng.

      Huống gì, Đỗ thị là cháu của phu nhân nhà Trung Nghĩa Bá, sau lưng có Phủ Trung Nghĩa Bá làm chỗ dựa, Quốc Công và Trung Nghĩa Bá là tri kỷ nhiều năm, nay Ngụy Côn muốn bỏ vợ, khẳng định dễ dàng như vậy.

      Đậu ma ma dùng tay chân lết đến bên chân Ngụy Côn, khóc lóc cầu xin tha thứ: “Lão gia, thỉnh lão gia phân minh, phu nhân vô tội…. Những chuyện này phu nhân đều biết , là do lão nô tự làm, liên quan gì tới phu nhân… Cầu lão gia tha cho phu nhân…”.

      Đỗ thị khiếp sợ nhìn Đậu ma ma, nghĩ tới ở thời khắc mấu chốt, Đậu ma ma ôm hết về phía mình để bảo trụ bà.

      Đậu ma ma này trung thành và tận tâm với Đỗ thị, chủ tớ hai người cũng thâm tình. Đậu ma ma là nhũ mẫu của Đỗ thị, phụ mẫu Đỗ thị mất sớm, từ gửi nuôi tại Phủ Trung Nghĩa Bá, bên cạnh chỉ có Đậu ma ma cùng vài hạ nhân tri tâm. Đậu ma ma nuôi bà lớn, phần tình cảm này vì thế so ra cũng thua kém gì tình cảm mẫu tử bình thường.

      Ngụy Côn giật giật áo bào, cước đá bà ta ra xa: “Nàng ta biết chuyện? Hai người các ngươi bình thường cùng ra cùng vào, sao nàng ta lại có thể biết gì!”.

      cước của Ngụy Côn , Đậu ma ma bị đá vào ngực đau đớn nhưng vẫn kiên trì : “Phu nhân quả biết. Hôm nay là do lão nô lừa phu nhân đến Hộ Quốc Tự, túi mê dược kia cũng là lão nô vụng trộm giấu. Huyện Liễu Lâm có gia đình giàu có muốn mua hài nhi xinh đẹp làm dưỡng nữ, phu thê Ngô Chu vì thế liên lạc với lão nô… Lão nô nhất thời bị quỷ ám, nghĩ tới Tứ tiểu thư vừa vặn phù hợp với điều kiện của họ, liền đồng ý. Lão gia, ngài muốn phạt liền phạt lão nô, chuyện này liên quan gì tới phu nhân!”

      Ngụy Côn vô cùng tức giận, lão bà này cho rằng ông dám phạt sao! Ngụy Côn cúi người, bóp chặt cổ Đậu ma ma, năm ngón tay khép chặt, cắn răng hỏi: “Ngươi cũng to gan, Tứ tiểu thư của Phủ Quốc Công mà ngươi bán liền bán? Ngươi cho là có Đỗ thị làm chỗ dựa, ta liền tha thứ sao?”

      Sức lực của nam nhân luôn lớn hơn nữ nhân, cho dù Ngụy Côn chỉ là thư sinh cũng ngoại lệ.

      Đậu ma ma thở được mặt đỏ bừng, quay qua Đỗ thị: “Phu nhân…”

      Đỗ thị bị tiếng kêu này làm thức tĩnh, giống như người chết đuối vớ lấy cái cọc, vội vã tới trước mặt Đậu ma ma, kinh ngạc : “Ma ma, ngươi sao có thể hồ đồ như thế! Vì sao lại muốn làm như vậy! A La là nữ nhi của ta, ta thương nàng còn kịp, sao có thể bán nàng được chứ!”

      Đỗ thị phản ứng rất nhanh, biểu tình cũng thích hợp. Bà ta nghĩ chỉ cần tránh được kiếp nạn này, để Đậu ma ma bị chút ủy khuất cũng sao, sau này bà ta bồi thường lại sau. Đỗ thị bà thể cứ như vậy bị bỏ, bà cam lòng, cũng tin Ngụy Côn có chút xíu tình cảm nào với bà!

      Nhìn thấy Đậu ma ma bị siết cổ đến muốn tắt thở, Đỗ thị quỳ xuống, cầu tình với Ngụy Côn: “Đậu ma ma là nhất thời hồ đồ, cầu lão gia tha cho bà ta mạng…!”

      Đỗ thị cho rằng Đậu ma ma nhận tội rồi, bà ta có thể rửa sạch tội danh sao! Hôm nay Ngụy Côn vốn định tha cho bọn họ, trước tiên trừng phạt hạ nhân tự cho mình là đúng này, sau đó chờ Quốc Công trở về ông lại chuyện bỏ Đỗ thị. Ngụy Côn buông tay, với thị vệ: “Đem Đậu ma ma đưa tới trong viện, đánh cho ta, đánh chết mới thôi!”

      Đậu ma ma nghe vậy sợ tới mức ngã người đất, đứng lên nổi, cuối cùng vẫn bị hai thị vệ, trái phải lôi ra ngoài.

      Ngụy Côn vẫn chưa hết giận, : “Đem đám hạ nhân Hộ Quốc Tự với Đỗ thị hôm nay lôi ra ngoài, mỗi người ba mươi gậy, nhốt vào sài phòng, ngày mai bán hết !”

      Trong số những người này có hai nha hoàn tâm phúc của Đỗ thị, là Ngưng Tuyết, người khác là Ngậm Sương.

      Đỗ thị lập tức mất cánh tay trái đắc lực, bà ta muốn cầu tình cho họ, nhưng bản thân bà ta cũng khó giữ nỗi, mở miệng rồi cũng nên lời; cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ bị đưa đến hậu viện, bị hạ nhân dùng côn đánh cái lại cái; tuyệt vọng đến thể gì được nữa.

      Tứ phu nhân Tần thị nhìn thấy vậy, vốn muốn khuyên nhũ, nhưng nhìn thấy Ngụy Côn lúc này cho dù ai gì cũng nghe, lời tới bên miệng cũng đành nuốt lại.

      Những người này đáng chết, đánh trăm côn cũng đủ để người ta hả giận.

      Ngụy La đường đường là tiểu thư dòng chính của Phủ Quốc Công, bọn họ lại dám đánh chủ ý lên người nàng, là chán sống mà!

      Tam phu nhân Liễu thị nghe thấy tiếng cầu xin từ hậu viện truyền tới, nhíu mày : “Đám hạ nhân này đúng là đáng chết. Nhưng Ngũ đệ, đệ cũng nghe thấy rồi đó, Ngũ đệ muội là vô tội… Hưu thê có phải là quá nghiêm trọng rồi ?”

      Liễu thị bình thường qua lại thân thiết với Đỗ thị, lúc này giúp bà ta chuyện cũng là lẽ đương nhiên.

      Ngụy Côn đối với thanh ở hậu viện quan tâm, hạ quyết tâm : “Cho dù việc này nàng biết, nhưng hôm nay trông coi kỹ A La là . Ngay cả hạ nhân ở viện mình cũng quản lý được, chỉ có thể trách nàng ta vô năng. thôi nàng, còn giữ lại để tiếp tục gây họa cho A La sao?”

      Liễu thị lại : “Việc này thể coi thường, đệ vẫn nên cùng phụ mẫu thương lượng rồi mới có thể kết luận…”

      thanh thảm thiết từ hậu viện vang lên liên hồi, Đậu ma ma lớn tuổi, chịu nổi hình phạt, mới đánh hơn mười côn, bà ta muốn mất nửa cái mạng. Đỗ thị ở cửa nhìn, muốn đám hạ nhân kia tay chút, nhưng Ngụy Côn đánh chết mới thôi, bọn họ tuân lệnh Ngụy Côn, cũng dám tự tiện làm chủ. Cho nên mấy lời cầu xin tha thứ của Đậu ma ma có tác dụng, mỗi côn hạ xuống đều dùng sức, chỉ chốc lát sau Đậu ma ma bị đánh tới tróc da tróc thịt.

      Đỗ thị nắm cánh cửa khắc hình lăng hoa (2), trời tháng ba mà bà ta như bị rớt vào hầm băng, thái dương đỉnh đầu chói lọi chiếu xuống. Đầu óc Đỗ thị mơ hồ, thân mình mềm nhũn, té xỉu mặt đất.

      *** *** ***​

      Ở phía trong, A La ghé vào cửa sổ, nhìn xem đám hạ nhân quỳ bên ngoài, lại nghe tiếng gậy gộc đánh lên người họ. Nàng chỉ thấy thanh này êm tai, cũng làm thân thể thấy sảng khoái.

      Đậu ma ma cho rằng bà ta nhận hết tội lỗi để Đỗ thị trong sạch Đỗ thị liền có thể cứu bà ta sao. khờ dại.

      Đỗ thị bây giờ chính là ốc còn mang nỗi cọc cho ốc, sao còn có thể quản bà ta sống chết thế nào chứ? Đậu ma ma bây giờ còn tác dụng, Đỗ thị cũng làm chủ được bà ta sống hay chết, chết khó coi thế nào.

      Ngụy La phồng má, đôi mắt xinh đẹp đảo quanh, cần nghĩ cũng biết nàng suy nghĩ chủ ý xấu xa gì đó.

      Ngụy Thường Hoằng đứng sau A La, trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc nhịn được hỏi: “A La, phu nhân vì sao muốn bán tỷ . Bởi vì bà ta phải mẫu thân của chúng ta sao?”

      A La quay đầu, nhìn chằm chằm ánh mắt mê mang nghi hoặc của Thường Hoằng; nàng nhảy xuống đoản tháp, tới trước mặt Thường Hoằng: “Đệ biết phu nhân phải mẫu thân sao?”

      Thường Hoằng gật gật đầu, biết, vẫn luôn biết. Hình như có lần nha hoàn ở trước mặt lỡ miệng, gì đó con ruột với phải con ruột nên đối xử giống nhau; nghe thấy, từ đó vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Thường Hoằng so với bạn bè cùng lứa trưởng thành sớm, chuyện này vẫn cho A La biết; suy cho cùng cũng chỉ là đứa sáu tuổi, nghĩ tới nghĩ lui vẫn ra, rốt cuộc cũng nhịn được tò mò.

      A La kéo tay Thường Hoằng, để nhìn thấy hạ nhân bị đánh ngoài cửa sổ, trả lời: “ĐÚng vậy, bởi vì bà ta phải mẫu thân của chúng ta, bà ta là mẫu thân của Ngụy Tranh. Cho nên sau này đệ cũng được coi bà ta là mẫu thân, phải cách xa bà ta chút, bà ta là người xấu!”.

      Thường Hoằng nghe lời dạ tiếng, đối với việc lý giải thiện và ác còn mơ hồ, nhưng chỉ cần là người dám khi dễ A La, tất cả đều là người xấu. Qua hồi lâu, Thường Hoằng lại hỏi: “Vậy mẫu thân chúng ta là ai? Mẫu thân ở đâu?”

      A La cũng chưa từng thấy qua bộ dáng của Khương Diệu Lan, suy nghĩ lát, nàng :

      “Mẫu thân chết!”

      *** *** ***​

      Chiều hôm đó, Quốc Công Ngụy Trường Xuân và thái phu nhân từ Chân Định (3) trở về. Mới vừa vào phủ liền nghe chuyện lớn, vội vàng gọi mọi người vào phòng khách, thương lượng xem nên giải quyết chuyện này thế nào.

      Ngụy Côn muốn hưu thê, mặc cho mấy vị lão gia khuyên thế nào cũng lay chuyển. Trưa nay Đỗ thị ngất xỉu, đến giờ còn chưa tỉnh, Tam phu nhân cũng gọi đại phu qua coi, còn chưa có kết quả.

      Ngụy Trường Xuân năm nay qua năm mươi tuổi, là người chính trực, nghe xong mọi chuyện liền phẫn nộ đập bàn: “Đỗ thị sao có thể làm chuyện hồ đồ như vậy!”

      Ngồi cạnh ông là Thái phu nhân La Ngọc Tố, La thị mặc xiêm y màu đỏ tía thêu mấy chữ phúc, đầu đeo khăn thêu hình núi khảm ngọc bích; bà cau mày : “ phải Đậu ma ma thừa nhận do bà ta tự mình làm sao, liên quan gì tới Đỗ thị! Đậu ma ma đâu?”

      Tứ phu nhân Tần thị nãy giờ vẫn im lặng lên tiếng: “Ngũ đệ cho người phạt bà ta mấy chục côn, bà ta chịu nổi, cũng chỉ còn chút hơi tàn. Đậu ma ma và mấy hạ nhân khác nhốt ở sài phòng”.

      ra theo ý của Ngụy Côn, đánh chết Đậu ma ma mới tốt, chẳng qua lúc ấy Đỗ thị ngất nên mọi việc có chút loạn. Tam phu nhân nhân lúc đó kêu người dừng tay, nhốt hết ở sài phòng, chờ Quốc Công và Thái phu nhân về rồi xử lí sau.

      Thái phu nhân kêu người mang Đậu ma ma vào. Đậu ma ma lúc này giống như đống bùn nhão té mặt đất, toàn thân đều là miệng vết thương, bà ta bị đánh suýt chết.

      Thái phu nhân hỏi: “Ngươi lên kế hoạch như thế nào? Kể lại chi tiết lần!”.

      Đậu ma ma trung thành với Đỗ thị, đến lúc này vẫn quên che chở cho Đỗ thị. Bà ta đem lý do buổi sáng ra lại lần nữa, đem tất cả sai lần đổ lên người mình, sau đó khóc gào: “Phu nhân bị oan… Cái gì phu nhân cũng biết, nếu phu nhân sai, chỉ là vì quá mức tin tưởng lão nô thôi. Cầu Quốc Công gia và Thái phu nhân tha thứ cho phu nhân…”

      Thái phu nhân phất phất tay, để hạ nhân đem bà ta về lại sài phòng.

      Hơn mười người trong phòng khách lúc này đều im lặng.

      Đại lão gia Ngụy Mân suy nghĩ chút : “Ngũ đệ, bằng đệ suy nghĩ kỹ lại lần nữa. Vạn nhất Ngũ đệ muội như lão ma ma kia mà đệ lại bỏ nàng, nhà chúng và và Phủ Trung Nghĩa Bá sau này cũng tiện lui tới nữa. Dù sao phụ thân và Trung Nghĩa Bá cũng có mấy chục năm giao tình…”

      Đây cũng là điều tất cả mọi người suy xét. Địa vị của Trung Nghĩa Bá nặng nặng, . Quan trọng hơn là Trung Nghĩa Bá và đương kim quý phi – Ninh quý phi là họ hàng. Ninh quý phi lại là sủng phi của Sùng Trinh Hoàng Đế. Phủ Quốc Công cho dù quyền thế lớn cũng muốn đắc tội với vị quý phi này…

      Ngụy Côn đột nhiên đứng lên, mắt đỏ hồng : “Đại ca cần khuyên nữa. Lúc A La và Thường Hoằng mới sinh, lớn trong nhà đều khuyên đệ cưới Đỗ thị, tốt xấu gì A La và Thường Hoằng cũng cần có mẫu thân. Nhưng nhìn xem, nàng ta làm mẫu thân như vậy sao! cần biết việc này có liên quan tới Đỗ thị hay , hôm nay đệ hưu thê!”

      Ngụy Mân há miệng, trong lòng ông cũng có hổ thẹn với Ngũ đệ, cũng biết nên gì cho phải.

      Tam lão gia Ngụy Xương ngồi bên phải cười lạnh, nắm tay nắm chặt. Ngụy Mân nhìn thấy liền sợ hãi, sợ ngay lúc này động thủ. Ngụy Mân nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén uy hiếp Ngụy Xương.

      Ngụy Xương cũng là người biết chừng mực, có làm chuyện gì xúc động.

      Hai vị đệ đệ này là Ngụy Mân đau đầu. Sáu bảy năm trước như vậy, sáu bảy năm sau cũng y như thế, nữ nhân đúng là mầm tai họa mà.

      Năm đó khi Ngụy Côn mang Khương Diệu Lan về nhà, mọi người ở Phủ Quốc Công ai nghĩ tới hai huynh đệ bọn họ cùng thích nữ nhân.

      Lúc trước hai người họ vì Khương Diệu Lan suýt nữa ra tay với nhau. Sau khi Ngụy Côn thành thân với Khương Diệu Lan, quan hệ huynh đệ hai bên cũng chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng lạnh lùng hơn, nhiều năm như vậy cũng hề dịu .

      Ở trong mắt Lão tam Ngụy Xương, Ngụy Côn là người biết quý trọng người trước mắt, là tên khốn nạn.

      Mà trong mắt Lão ngũ Ngụy Côn, Ngụy Xương chính là người điên mơ ước thê tử của đệ đệ.

      Đại lão gia Ngụy Mân nhức đầu, Tam phu nhân dẫn đại phu tiến vào. Sắc mặt Liễu thị rất vi diệu, lễ phép hành lễ với Quốc Công và Thái phu nhân, chần chừ rồi : “Phụ thân, mẫu thân, vừa rồi đại phu bắt mạch cho Ngũ đệ muội. Ông ta … Ngũ đệ muội có thai hơn tháng”.

      ---------------------------------Tác giả có lời muốn ------------------------------------------------------

      Tôi viết xong cũng tự thấy tức giận =.= Chương sau bắt đầu ngược kế mẫu

      ----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

      (1). Phụ nhân = người đàn bà có chồng

      (2) Lăng Hoa = hoa cây ấu, có màu trắng.

      Lăng Hoa còn có nghĩa khác là gương soi mặt. Do ngày xưa gương soi làm bằng đồng, phía sau có khắc hình lăng hoa

      (3) Đây là huyện Chân Định (真定), quận Hằng Sơn – nơi sinh của Triệu Đà (thời nhà Tần). Vùng đất này nay là huyện Chính Định, thành phố Thạch Gia Trang, tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc.

      Triệu Đà là vua thứ nhất của Nam Việt, trị vì khoảng những năm 207 TCN, xưng là Nam Việt Vũ Vương hay Nam Việt Vũ Đế. Ông là người đánh chiếm Âu Lạc lập nước Nam Việt ( tích nỏ thần An Dương Vương hay Mị Châu – Trọng Thủy cho bạn nào nhớ), sau đó thần phục nhà Tây Hán (Hán Cao Tổ Lưu Bang). Có thể tham khảo thêm về nhân vật này trong “Việt Nam sử lược” của Trần Kim Trọng hoặc “Đại Việt sử ký toàn thư”.

      *Giải thích chút tên của người nhà họ Ngụy:

      Ngụy Mân: Chữ Mân (旻) nghĩ là mùa thu, trời thu

      Ngụy Xương: Chữ Xương (昌) nghĩa là hưng thịnh, tốt đẹp

      Ngụy Yến: Chữ Yến (晏) có nghĩa là bình yên vô , tươi đẹp.

      Ngụy Côn : Chữ Côn (昆) có nghĩa đông đảo, hay còn có nghĩa khác là em, con cháu

      Ngụy Trường Xuân: Chữ Trường (长) nghĩa là mãi mãi, lâu dài; Chữ Xuân (春) nghĩa là mùa xuân, hay còn có nghĩa khác là vui vẻ, hân hoan
      -----------------------------------------
      Chương này là chương cuối của năm nay rồi!
      Chúc mọi người năm mới nhiều hạnh phúc, an khang thịnh vượng.
      Hẹn gặp lại năm sau nhé!!!!! :yoyo56::yoyo56::yoyo56::yoyo56:
      levuong, lananhtran51, annie19658 others thích bài này.

    2. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      :yoyo62:vẫn k xử lý bà ta đc aaaaaaaa.....

    3. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chống lưng quá mạnh... Giờ cha ko xử lý được để sau này chồng xử lý vậy :yoyo60::yoyo60:
      lananhtran51, Julia tran, quỳnhpinky2 others thích bài này.

    4. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      câu cuối là hiểu rồi
      mụ ác phụ đó thoát rồi
      tức quá :yoyo50: tác giả là mẹ ghẻ
      lananhtran51, Julia trantart_trung thích bài này.

    5. Nhiên Nhiên

      Nhiên Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      538
      Được thích:
      626
      Tự nhiên cho có thai chi vậy trời, tức quá
      lananhtran51, Julia tran, tart_trung2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :