1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hy vọng của Nhan Họa - Vụ Thỉ Dực (Full + Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 45
      Edit: Ngân Nhi

      Lúc khách ra về trời tối.

      Ông Kỳ với hai bố mẹ Nhan Họa tiễn họ ra cửa: “Trong khoảng thời gian này A Họa phải ở nhà nghỉ ngơi, vậy cứ để A Trạch tới phụ đạo cho , dù sao môn toán và văn của A Trạch cũng tệ.”

      Chuyện này lúc trước Kỳ Trạch qua rồi, giờ ông lại lại lần nữa, nghe vậy bố Nhan bèn cười : “Vậy làm phiền A Trạch rồi.”

      Kỳ Trạch căng thẳng mà lễ phép : “Bác Nhan khách sáo rồi, có gì phiền đâu ạ, cháu còn muốn cảm ơn Nhan Họa vì cứu ông nội cháu mà.”

      Ông Kỳ cười nhìn cháu trai cái, sau đó với hai vợ chồng họ Nhan mấy câu rồi ra về.

      Gặp gỡ nhau hơn ngày, hai vợ chồng họ rất nhiệt tình hiếu khách, hoàn toàn coi hai ông cháu Kỳ Trạch là người ngoài, đối xử như với những người bình thường khác vậy, bởi vì sau chuyện này hai nhà cũng coi như có duyên phận.Tính cách của hai vợ chồng họ là như vậy, luôn nghĩ rằng nếu có duyên phải kết thiện duyên, ông Kỳ còn tới tận nhà để cảm tạ ơn cứu mạng của Nhan Họa nữa, mà chuyện cũng xảy ra rồi, bọn họ cũng chẳng oán trách gì, vẫn lấy tâm trạng vui vẻ để tiếp đãi, kết giao tình thân.

      Cứ mãi đơn giản như vậy thôi.

      Cũng bởi vì những hành động đơn giản gần gũi đó của vợ chồng họ Nhan mà ông Kỳ lại càng thêm tôn trọng họ gấp mấy lần.

      Sau khi hai ông cháu Kỳ Trạch về Đàn Tử Quỳnh cũng ra về luôn.

      Nhan Họa vì bó bột chân nên ra ngoài tiễn khách, chỉ ngồi trong phòng khách nhàm chán xem TV, đợi đến khi bố mẹ và em trai tiễn khách xong quay về, Nhan Họa mới nhịn được : “Bố, mẹ, bọn họ rồi ạ? Có ạ?”

      Mẹ Nhan tới rót cho chén nước, : “ gì là gì? Vẫn là chuyện Kỳ Trạch từ ngày mai tới giúp con học thôi! Con đó, đừng có tạo áp lực cho mình, bố mẹ cũng đâu có bắt con phải lên trời hái trăng xuống chứ, sao phải vất vả như vậy hả?”

      Nhan Họa im lặng, mẹ lúc nào cũng chuyện khách khí như vậy.

      Bố Nhan ngồi xuống, : “Bố thấy thằng bé A Trạch kia cũng ngoan lắm, tuy sống cùng ba mẹ nhưng lại được ông nội dạy rất tốt, là đứa bé lễ phép, lần trước nó tới nhà bố thấy cách chuyện của nó rất được, lại hiểu biết rộng, sau này chắc chắn có tiền đồ.”

      Ông Kỳ có lòng muốn kết thân với nhà họ Nhan, cho nên cũng kể về hoàn cảnh gia đình mình, tuy phải lôi hết chuyện tổ tông tám đời ra , nhưng sau khi nghe chuyện nhà ông, hai vợ chồng họ Nhan cũng cảm thấy tương đối hiểu.

      Bố Nhan rất có thiện cảm với Kỳ Trạch, nhận thấy đây là đứa bé rất biết suy nghĩ, non nớt như mấy cậu học sinh cùng trang lứa, thêm nữa lại rất có chính kiến.Đương nhiên, bây giờ Kỳ Trạch vẫn chỉ là học sinh trung học, chưa phải chịu áp lực công việc, cho nên ông cũng đưa ra những đánh giá quá hà khắc đối với người trẻ như vậy.

      Nhan Lãng vẫn ngắm nghía con ngựa gỗ mà ông Kỳ tặng, nghe thấy bố mẹ bĩu môi: “Bố, bố khen ta như vậy, phải là muốn ta làm con rể bố đấy chứ?”

      Mẹ Nhan nghe xong liền đập cái vào gáy con trai, “Con linh tinh gì vậy hả?” Thế nhưng nghĩ lúc bà lại : “Đứa Kỳ Trạch nhìn cũng tệ, nếu như nó thích A Họa nhà mình việc nó trở thành con rể cũng chưa hẳn là thể.”

      “Mẹ!”

      “Mẹ!”

      Nhan Họa và Nhan Lãng cùng hét lên khiếp sợ nhìn mẹ mình bỗng dưng lại có suy nghĩ tiến bộ như vậy, bà vốn rất bảo thủ, lời này đúng là giống với tính bà chút nào.

      Mẹ Nhan quay sang lườm con ngốc của mình, bực mình : “Gọi cái gì mà gọi! Mẹ đúng à? Có gì lạ đâu? Trai lớn lấy vợ lớn gả chồng, việc kết hôn là việc quan trọng cả đời con , chuyện tương lai khó trước, nếu như A Họa sau này có thích nó dù tốt nghiệp đại học xong kết hôn luôn mẹ cũng phản đối đâu, tận dụng lúc trẻ để chọn được người tốt chẳng lẽ đợi đến già mới chọn à? Đến lúc đó chỉ có đàn ông nó chọn con thôi, mà có khi nó còn chả thèm ngó đến ấy chứ!”

      xong bà bắt đầu lau dọn bàn trà, tiếp tục càm ràm: “Nếu là A Lãng tôi cũng quan tâm đâu, đàn ông kết hôn muộn chút cũng sao, thậm chí càng già lại càng được thích.Nhưng con khác, tôi hy vọng sau này phải nuôi trong nhà đâu, khéo tổ tiên lại cười chết…”

      “Mẹ!” Nhan Họa chịu được mà xen ngang, “Mẹ đừng lo xa thế nữa!”

      “Đúng đó mẹ!” Nhan Lãng gật đầu mãnh liệt hùa theo chị, “Còn nữa, sao bố mẹ lại đồng ý cho Kỳ Trạch lui tới nhà mình chứ? Chẳng lẽ bố mẹ lo rằng ta và chị già nhà mình nảy sinh tình cảm, khiến chị già sớm sao ạ?”

      “Ôi dào, mẹ thấy nó chỉ là muốn cảm ơn A Họa vì cứu ông nội nó mà thôi, chứ ai lại tình nguyện hy sinh thời gian học của mình để đến đây chứ?” Mẹ Nhan thờ ơ , đem mấy đồ bỏ bàn vứt vào thùng rác, sau đó lại liếc nhìn con trai, “Con suy nghĩ nhiều quá rồi đó!”

      Hai chị em Nhan Họa ức muốn chết, đây nhất định phải mẹ ruột của bọn họ mà!

      “Bố! Bố nghe mẹ kìa!” Nhan Lãng tức đến mức muốn nhảy dựng lên, cảm thấy khi quan niệm bảo thủ của mẹ già nhà mình bị phá vỡ là trở thành con người khác luôn.

      Bố Nhan cười nhìn ba mẹ con, chờ đến khi con gọi đến mình mới lên tiếng: “Đừng nghe mẹ con lung tung, A Họa sau này dù có 30 tuổi vẫn là đóa hoa đẹp nhất!”

      “Hoa đuôi chó à? Ông Nhan à ông đừng có lung tung làm con ông ảo tưởng đấy!” Mẹ Nhan .

      “Là hoa hồng chứ sao lại là hoa đuôi chó?” Bố Nhan cười : “Chuyện này cần lo lắng, bố tin A Họa của bố lớn rồi, có thể tự quyết định, sớm hay muộn cũng sao.”

      Nhan Lãng quả thực hết chỗ rồi, đây là những người ba người mẹ kiểu gì thế này hả trời, có trách nhiệm.

      Buổi tối, Nhan Họa rửa mặt xong, nằm dài giường chuẩn bị ngủ Nhan Lãng lao vút vào.

      “Chị, chị phải cẩn thận với tên Kỳ Trạch kia chút, đừng để bị lừa.” Nhan Lãng đặc biệt nghiêm túc .

      Nhan Họa có chút sững sờ, “Chị phải cẩn thận điều gì chứ? Để bị lừa gì cơ? A Lãng, hình như em rất ghét Kỳ Trạch phải, phải là em rất thích con ngựa gỗ mà ông Kỳ tặng đấy sao? Hôm nay chị còn thấy em gọi tiếng ông Kỳ hai tiếng ông Kỳ ngừng đấy.” Nhan Họa khách khí vạch trần em trai ngốc của mình.

      “Ông Kỳ là ông Kỳ mà ta là ta, thể coi là được.” Nhan Lãng bĩu môi , “Em chỉ lo lắng chị bị lừa thôi!”

      “Em suy nghĩ nhiều quá rồi!” giờ Nhan Họa và Kỳ Trạch có bất cứ tình cảm nam nữ mập mờ nào hết.Còn về chuyện tương lai, nghĩ, Kỳ Trạch đâu thể nào là người dùng cách lừa gạt để có được tình cảm cơ chứ?

      Nhan Lãng thấy chị xem thường lời của mình lập tức cảm thấy như mình chuyện với con bò vậy, đúng là hoàng đế chưa vội thái giám gấp chết rồi, nếu phải là chị mình, cậu lại là đàn ông trong nhà họ Nhan cậu chẳng lo đến vậy đâu.

      Lúc cậu em trai ầm ĩ xong rời , Nhan Họa mới thở dài cái, nhìn chân voi của mình rồi nằm xuống ngủ.

      *

      Tỉnh lại lần nữa, Nhan Họa cứng ngắc nhìn người đàn ông ngồi trước giường, sau đó lại nhìn xung quanh chút, ra tương lai cũng được xuất viện rồi.

      đúng Nhan Họa phải là gặp tai nạn xe, mà lúc đó vì kéo ông Kỳ lại để tránh xe nên bị ngã xuống đường, nếu bình thường cũng chỉ coi như vấp ngã mà thôi, nhưng hiểu vì sao lại gãy xương được.

      Hay là, vì thay đổi tương lai nên bị ông trời trừng phạt?

      May là cũng có chuyện gì quá nghiêm trọng, cho nên chỉ nằm viện hai ngày là có thể về nhà rồi.

      “A Họa cũng chỉ ngã thôi, nhưng chắc bị thế giới bên kia ảnh hưởng nên mới gãy xương…Chắc phải nghỉ mấy tháng.”

      Nhan Họa ngẩng đầu nhìn Kỳ Trạch tương lai, hỏi: “ phải làm sao ạ?”

      rót cho cốc nước, đáp: “Buổi sáng muộn chút cũng sao.”

      Nhan Họa nghe xong hiểu ngay, người ta là ông chủ mà, ông chủ có trốn việc cũng có ai dám đâu!

      Kỳ Trạch biết là hiểu lầm, nhưng cũng giải thích mà chỉ đỡ đánh răng rửa mặt rồi ra ngoài bưng bữa sáng vào cho .

      “Duệ Duệ đâu ạ?” Nhan Họa nhìn xung quanh rồi hỏi.

      “Con ngủ.” Kỳ Trạch đáp, “Hai ngày nay để con cho mẹ em trông, nhưng mẹ là vì con được gặp em nên quấy suốt, nghỉ ngơi tốt, vì vậy hôm nay mới để con ngủ thêm lát.”

      Nhan Họa nghe vậy bỗng thấy rất áy náy, cảm thấy vì mình ngã bị thương mà làm liên lụy đến tương lai.

      Ăn xong bữa sáng rồi uống thuốc, Kỳ Trạch mới sang phòng bên cạnh bế cậu nhóc mắt còn mơ mơ màng màng tới.

      “Mẹ ~~”

      Bánh bao ngồi lên chiếc ghế bên cạnh giường, tay bám vào mép giường rồi rướn người ra hướng đến gần .Nhan Họa cười để cho con hôn, đợi đến khi cậu nhóc hôn đủ rồi mới vui vẻ chịu để cho bố bế xuống thay quần áo rửa mặt…, tuy vậy nhưng ánh mắt cậu nhóc vẫn dõi theo mẹ rời, ràng là chuyện được gặp ba mẹ hai ngày nay làm cho Duệ Duệ sợ.

      cậu bé sống tình cảm như vậy ai mà cho được cơ chứ.

      Vì chân tiện cử động nên Nhan Họa chỉ ngồi yên giường, nhìn Kỳ Trạch tất bật hầu hạ lớn , cẩn thận quan sát, nhận xét hành động của người này hoàn toàn mang chút ý tứ mất kiên nhẫn hay đối phó nào.Tương lai Kỳ Trạch là như thế, vậy chuyện Kỳ Trạch bên kia tình nguyện hy sinh thời gian của mình để đến phụ đạo cho , cũng là xuất phát từ tấm lòng chân thành của cậu ấy có đúng ?

      Nghĩ vậy, cảm thấy đúng là cậu em ngu ngốc của lo xa quá rồi.

      Sau khi thành thạo lo cho con trai xong, Kỳ Trạch lấy ghế ăn trẻ con đặt ở sát giường, sau đó đem bữa sáng của con tới rồi đưa cho Nhan Họa đút.

      Tiểu Duệ Duệ tuy là cậu nhóc rất hiếu động, nhưng cũng có lúc rất ngoan ngoãn, ít nhất tại chỉ có thể ngồi im đút cho cậu nhóc, mà cậu nhóc cũng rất yên lặng ngồi ăn, nuốt xong miếng nào là lại mở miệng ra nhắc đút tiếp.

      Nhan Họa vừa đút cho con trai ăn vừa kể cho Kỳ Trạch tình huống của ở bên kia.

      “Từ hôm nay có lẽ ngày nào em cũng tới đây, lúc đó em cố gắng điều chỉnh giấc ngủ của mình, quấy rầy gia đình quá lâu.” Vì muốn nhắc trước với chuyện này nên hôm nay xuyên tới đây mới ngủ lại ngay.

      Kỳ Trạch thoải mái gật đầu, có ý kiến gì với chuyện này, tuy nhiên có lẽ cũng phải điều chỉnh lại thời gian làm việc và nghỉ ngơi của mình cho phù hợp với , thu xếp ổn thỏa số chuyện, tránh cho việc dáng vẻ này của bị người khác nhìn thấy.
      Last edited: 4/11/16

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 46
      Edit: Ngân Nhi

      Chiều hôm sau, khoảng bốn rưỡi chiều Kỳ Trạch tới nhà của Nhan Họa.

      Bởi vì Nhan Họa bị thương ở chân nên mẹ cũng cùng bố đến công trường nữa mà ở nhà chăm sóc cho con , nghe thấy tiếng chuông cửa, trong lúc nhất thời bà vẫn chưa kịp phản ứng, lúc mở cửa thấy cậu bé đeo ba lô, tay cầm sách cảm thấy rất ngạc nhiên.

      “Cháu chào bác , cháu tới để gia sư cho Nhan Họa ạ.” Kỳ Trạch lễ phép , đồng thời còn nở nụ cười hiếm thấy.

      cậu bé vừa lễ phép vừa khôi ngô tuấn tú đúng là khắc tinh của những người phụ nữ trung niên, mẹ Nhan lập tức cười đến híp cả mắt, nhiệt tình mời cậu bé vào, : “A Trạch tới đó à! Bây giờ vẫn chưa tan học mà? Sao đến sớm thế cháu? Như vậy có làm ảnh hưởng đến việc học của cháu ? Cứ để tan học rồi đến cũng được mà, cần phải thế này đâu…”

      “Bác yên tâm, vấn đề gì đâu ạ.Với lại cháu tới đây cũng coi như học cùng Nhan Họa rồi, giống như khi học nhóm bình thường vậy ạ.”

      Nghe cậu bé giải thích, mẹ Nhan càng thêm vui vẻ hơn, chỉ cần làm phiền đến người ta là được rồi.

      Kỳ Trạch vào nhà họ Nhan, đứng ở bên ngoài thay dép trong nhà, ánh mắt liếc nhìn lượt bên trong, từ ngoài cửa nhìn vào là phòng khách, sau đó có thể thấy cả phòng bếp và ban công.TV trong phòng khách mở nhưng có ai xem, cậu đoán có thể Nhan Họa ở trong phòng mình hoặc là ở thư phòng…

      Từ khi rời khỏi trường về đây, cậu vẫn luôn mang dáng vẻ điềm tĩnh dù nội tâm cực kỳ kích động, hoàn toàn che dấu tâm tư của mình vào bên trong.Mẹ Nhan thấy Kỳ Trạch phong thái chững chạc càng thêm mến.

      “A Họa ở thư phòng, cháu vào đó .” Mẹ Nhan xong rồi vào bếp pha trà cho cậu.

      Kỳ Trạch tới nhà Nhan Họa hai lần nên cần ai dẫn đường mà có thể tự mình đến thư phòng luôn, cho nên cậu bèn chậm rãi lên tầng hai, tầng này có ba phòng tất cả, hai phòng là của hai chị em Nhan Họa, phòng còn lại chính là thư phòng.

      Cửa phòng đóng, Kỳ Trạch tới gần, hô hấp có phần rối loạn, cậu hít hơi sâu để kìm nén tâm trạng của mình, cuối cùng mới ra vẻ bình tĩnh bước đến.

      Tiếng gõ cửa vang lên, Nhan Họa ngồi học tiếng bèn quay ra nhìn, lập tức thấy cậu con trai đứng bên ngoài, tay cầm sách còn tay đặt cánh cửa.Chắc hẳn là cậu ấy vừa ở trường về, người vẫn mặc đồng phục của trường, áo sơ mi trắng và quần tây đen, toàn thân toát ra vẻ thư sinh nhã nhặn, song vẫn có phần trưởng thành nam tính, vóc dáng tuy gầy nhưng hề yếu đuối.

      Nếu xét khuôn mặt và phong thái có thể chấm cho cậu ấy 95 điểm, còn lại 5 điểm là vì cậu ấy vẫn mang chút nét ngây ngô của cậu con trai.Nhan Họa gặp Kỳ Trạch khi trưởng thành vào mười năm sau, phải là khi đó toát ra loại hormone nam tính vô cùng quyến rũ, mang theo từng trải qua năm tháng.

      Nghĩ đến đây, Nhan Họa có chút mất tự nhiên, song vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh, : “Cậu đến rồi à, vào đây ngồi .”

      Kỳ Trạch tới đặt ba lô xuống bàn, sau đó ngồi xuống đối diện .

      Bởi vì chỉ có hai người trong gian yên tĩnh, cho nên trong lòng cả hai đều có phần thoải mái, nhưng mặt vẫn cố gắng tỏ ra thản nhiên.Nếu như là ngày thường, với nhạy cảm của Kỳ Trạch chắc chắn có thể phát ra khác thường của Nhan Họa, đáng tiếc giờ tâm tư của cậu cũng rối bời, cho nên ai cũng tự cho là đối phương rất bình tĩnh.

      Chắc là Kỳ Trạch (Nhan Họa) vốn hề có tình cảm gì đặc biệt với mình rồi…

      “Đây là đề thi thử Bàn Tử đưa cho mình.” Kỳ Trạch lấy trong ba lô mấy bài thi đưa cho , “Còn nữa, đây là bài giảng hôm nay của lớp cậu, do Bàn Tử và Đàn Tử viết, bên trong còn có cả thời khóa biểu mới của khoa các cậu nữa.”

      “Cảm ơn cậu.”

      Nhan Họa sau khi cảm ơn liền bắt đầu mở đống sách vở mà Kỳ Trạch mang tới, có đầy đủ đề thi ngữ văn, số học, tiếng , xem ra hôm nay học toàn là làm bài kiểm tra rồi.

      Nhan Họa vừa nhìn vừa suy tư, mặc dù bây giờ ở nhà nghỉ ngơi, nhưng thời gian nghỉ ngơi và làm việc của vẫn rất cố định, căn bản có thừa thời gian để ngủ nướng…, vẫn đúng giờ thức dậy, sau đó trừ ăn cơm và nghỉ ngơi ra hầu như cả ngày đều dành cho việc học.Hôm nay lên kế hoạch học tập tại nhà cho mình, làm thế nào mà kể cả khi ở nhà học vẫn phải giữ được thành tích tốt…

      Đúng lúc này mẹ Nhan bưng trà tới, trà này là được bố Nhan mua về khi công tác ở tỉnh khác, nguyên liệu còn có cả các loại hoa, rất thích hợp với thể chất của những người trẻ.

      “Hai con uống trà trước .” Mẹ Nhan đặt khay xuống rồi rót trà cho Kỳ Trạch.

      “Cảm ơn bác ạ.” Kỳ Trạch cười .

      Nhan Họa ngẩng đầu mà liếc cậu cái, nhận thấy tuy cậu vẫn mang nét ngây ngô, nhưng lại rất biết lấy lòng người lớn, làm cho người ta rất khó cự tuyệt, dáng vẻ phải là khác hẳn khi chuyện với bạn bè trong trường.

      Mẹ Nhan đưa trà và hoa quả tới, cười híp mắt nhìn hai người ngồi trước bàn học, sau đó dặn dò mấy câu rồi ra ngoài.

      Kỳ Trạch nhấp ngụm trà, phát mùi vị của nó rất , có cả hương hoa và trái cây trong đó, lúc nuốt xuống cảm thấy hơi ngọt, đúng là trà ngon.

      Sau khi uống nửa chén trà, tâm trạng của cậu cũng bình tĩnh hơn đôi chút, dò xét nhìn Nhan Họa cái rồi : “Hôm nay cậu cảm thấy thế nào? Chân có còn đau ?”

      “Hôm nay là ngày thứ ba rồi, chỉ cần động mạnh đến nó cũng thấy đau.” Nhan Họa đáp, sau đó cũng lén nhìn cậu cái rồi rũ mắt xuống, “Thầy chủ nhiệm phê duyệt giấy xin phép nghỉ của cậu rồi sao?”

      “Ừ, mình để lại ở chỗ bác bảo vệ rồi, từ nay nếu muốn về sớm mình chỉ cần với bác tiếng thôi là được.”

      ra là vậy.”

      được hai câu, bầu khí lại trở nên yên lặng.

      Trong lòng hai người đều rất bối rối, căn bản là vì cả hai vẫn chưa thân nhau lắm, cho dù dạo này có gặp nhau nhiều vì chuyện học nhóm, nhưng bên cạnh luôn có đám người, cho nên hai người cũng tiếp xúc với nhau nhiều, lại càng đến chuyện tiến thêm bước nào. đến cũng thấy xấu hổ, ràng cơ hội tốt như vậy, nhưng cả hai vẫn giống như người xa lạ vậy.

      Nhan Họa nắm chặt cây bút trong tay, trong lòng hơi do dự, cho đến khi mở đề thi ra mới thầm quyết định.

      Thôi, lo học trước =v=.

      Nhan Họa làm bài số học trước, làm xong lại so đáp án, sau đó chọn ra số điểm khó giải quyết được rồi nhờ Kỳ Trạch giảng cho.

      Kỳ Trạch chỉ cần nhìn đề cái, hầu như cần suy nghĩ gì mà ngay lập tức viết các công thức liên quan ra rồi giảng cho , Nhan Họa thầm nghĩ quả hổ danh là người đứng nhất ban khoa học tự nhiên.Với lại, so với khoa bọn họ đề toán của khoa Văn có phần dễ hơn, cho nên đối với cậu ấy lại càng có gì khó khăn.

      Đúng là tức chết mà! Nhan Họa rất hâm mộ mấy người bên ban khoa học tự nhiên, hồi trước nếu phải kém môn Lý cũng chọn học ban khoa học tự nhiên rồi.

      Thời gian trôi qua rất nhanh, lúc người giảng người lắng nghe bất chợt vang lên tiếng bước chân đập thùng thùng, hai người đồng thời giật mình nhìn ra cửa thấy Nhan Lãng chạy tới.

      Nhìn đồng hồ, ra Nhan Lãng tan học về nhà rồi.

      Nhan Lãng nhìn hai người kia ngồi bên trong, vì để tiện giảng bài nên Kỳ Trạch chuyển đến ngồi xuống bên cạnh Nhan Họa, thấy vậy cậu liền nhíu mày, : “Em về, hai chị làm gì đó?”

      học!” Nhan Họa thản nhiên đáp, “Nếu về rồi vào đây làm bài luôn , làm xong rồi chơi game.”

      Nếu là ngày thường nhất định Nhan Lãng ném ngay cặp sách rồi chơi game TV, ăn cơm xong rồi làm cũng muộn, thế nhưng hôm nay cậu nhóc lại buồn bực lên tiếng ngồi xuống rồi lôi bài tập trong ba lô ra làm.

      Nhan Họa rất hài lòng với tự giác của nó.

      Kỳ Trạch buồn quan tâm đến ánh mắt soi mói của Nhan Lãng nhìn mình, vẫn cầm bút viết công thức lên giấy nháp rồi tiếp tục giảng bài.

      Sau khi giải quyết xong mấy vấn đề khó, Nhan Họa liền cảm ơn Kỳ Trạch rồi để bài thi vào cái kẹp tài liệu để sau này tiện xem, tiếp theo lại lén nhìn Kỳ Trạch cái rồi cắn răng với Nhan Lãng: “A Lãng, gọi mẹ vào đây cho chị với.”

      Cậu em trai ngốc nghi ngờ nhìn chị mình: “Chị cần mẹ làm gì? Muốn uống nước sao?”

      Tên nhóc ngốc này có thể đừng hỏi hay hả? Nhan Họa liếc nhìn Kỳ Trạch, phát cậu cũng tò mò nhìn mình, da mặt nóng đến suýt chút nữa là cháy đen.Con trai đúng là hiểu ý người ta gì cả, toàn là những người có đầu óc đơn giản.

      “Bảo gọi gọi , đừng có dài dòng!”

      Nhan Lãng hiểu sao chị mình lại phát hỏa rồi, tuy vậy giọng mềm mại kia lại chẳng hề có lực sát thương gì cả, cho nên cậu cũng chẳng để trong lòng, bèn ra cửa gọi: “Mẹ, chị cần mẹ lên đây lát ạ.”

      Mẹ Nhan lúc này bận rộn trong bếp, nghe thấy tiếng lập tức đáp tiếng, lau khô tay rồi lên tầng.

      “A Họa sao vậy? Có phải là muốn vệ sinh ?”

      “…”

      Nhan Họa: Mẹ ơi là mẹ, mẹ có thể đừng ở trước mặt con trai thẳng ra như vậy hay ? Mẹ muốn con mẹ phải giấu mặt đâu bây giờ?

      Nghe thấy lời mẹ Nhan, hai cậu con trai tâm trạng đều khẽ biến đổi, quả thực là cả hai quên mất vấn đề này.

      Cuộc sống phải lúc nào cũng luôn thể ra những mặt hoàn mỹ như trong tiểu thuyết hay phim ảnh, mà cuộc sống được tạo thành từ những chuyện nhặt nhất, đặc biệt là với người lại tiện như Nhan Họa bây giờ chuyện sinh hoạt thường ngày đúng là bi kịch.Lúc này chẳng muốn quan tâm xem Kỳ Trạch có bộ dạng thế nào nữa, nhịn đến mức nếu bây giờ vào nhà vệ sinh giải quyết ngay chắc chắn là bàng quang hỏng mất.

      Kỳ Trạch thấy mẹ Nhan muốn đỡ Nhan Họa ngồi lên xe lăn bèn tự động đứng dậy : “Bác , để cháu làm cho.”

      Nhan Lãng thấy vậy cũng vội lên tiếng: “Chị, em đỡ chị.” Sau đó cũng chạy tới vịn Nhan Họa ngồi xuống xe lăn.

      Nhan Họa cũng mặc kệ bọn họ, dù sao ai mà chả phải vệ sinh chứ đúng ? Có biểu ra trước mặt con trai làm sao? Chẳng lẽ bọn họ như thế à?

      Lúc xe lăn được đẩy đến phòng vệ sinh, liền nghiêm mặt đuổi bọn họ ra ngoài.

      “Chị, mình chị có làm được ?” Nhan Lãng tin tưởng : “Hai ngày nay phải bố luôn bế chị vào tận nơi sao?”

      “Im ngay!”

      Kỳ Trạch thấy sắc mặt được tốt lắm, lại nhìn Nhan Lãng bị giận nhưng lại hề hay biết, cảm thấy cậu nhóc này đúng là ngốc chịu được.Cậu nén cười ra ngoài, trong đầu nghĩ lại sắc mặt thay đổi liên tục của Nhan Họa, tuy cố gắng che dấu nhưng trông vẫn đáng .

      Thôi chết, sao ngay cả khuôn mặt tức giận của Nhan Họa mà cậu vẫn cảm thấy dễ nhìn đây? lẽ cậu si mê đến như vậy rồi?

      ràng trước đây cậu chẳng qua cũng chỉ là thấy thích thôi, mỗi lần gặp là đầu óc trở nên trống rỗng, biết nên gì, tại bỗng nhiên lại thích để ý cả nhất cử nhất động của nữa, lúc nào cũng cẩn thận quan sát, quan sát xong còn khắc ghi luôn trong lòng…Đột nhiên cậu cảm thấy mình hết thuốc chữa rồi.

      Liệu còn có thể cứu vãn được chút ?

      Nhan Họa chỉ bị thương chân thôi, chân còn lại có vấn đề gì, chỉ trừ lúc mới đầu chưa quen việc chỉ dùng chân nên mới cần người giúp, tại qua ba ngày có thói quen hoạt động bằng chân, rất nhiều chuyện có thể tự mình làm rồi, nhiều nhất cũng chỉ cần mẹ Nhan vào đỡ thôi.

      nhanh chóng giải quyết nhu cầu sinh lý của mình, sau đó mặt tối sầm ra ngoài, nhưng ngoài dự đoán lại thấy hai người con trai đứng ngay ở cửa, da mặt liền co quắp cả lại.

      “Chị già…”

      “Đưa mình về phòng .” Nhan Họa cắt ngang lời em trai, sau đó hướng về phòng bếp : “Mẹ, con hơi đói, con muốn ăn bánh pút đinh ạ.” Sau đó để ý đến em trai ngốc mà với Kỳ Trạch đẩy xe lăn cho : “Mẹ mình làm bánh pút đinh ngon lắm, cậu cũng ăn thử xem.”

      Kỳ Trạch tâm trạng rất tốt, mỉm cười đáp: “Cảm ơn cậu.”

      Nhan Lãng theo hai người về phòng, cậu phát chị ngốc nhà mình rất dịu dàng với tên kia, chuyện này nguy hiểm quá rồi.Đáng tiếc vừa rồi cậu lại làm cho chị ngốc của mình giận nên giờ biết làm thế nào cho phải, chỉ còn biết thở dài.

      Kỳ Trạch ăn cơm tối ở nhà Nhan Họa xong rồi mới ra về, phải là cậu muốn ở đây dùng bữa đâu, mà do mẹ Nhan quá mức nhiệt tình mời cậu nên cậu thể từ chối được.

      Kỳ Trạch nghĩ có lẽ cậu nên thay đổi thái độ chút mới được, nếu có cách nào ứng phó lại được với niềm nở hiếu khách của hai bố mẹ Nhan Họa.

      Nghĩ xong, cậu đứng ở bên dưới tiểu khu, ngẩng lên nhìn nhà của Nhan Họa, trong bóng đêm, ánh đèn màu cam ấm áp từ căn nhà tỏa ra, đối với cậu mà đó là hình ảnh vô cùng hấp dẫn.

      Cứ mãi ngắm nhìn như vậy, đột nhiên khiến cậu có suy nghĩ mà trước nay chưa từng có.

      Cậu hy vọng rằng, sau này mình có thể quang minh chính đại bước vào nhà họ Nhan với thân phận khác.
      Last edited: 4/11/16

    3. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 47
      Edit: Ngân Nhi

      Buổi đêm tháng mười của thành phố N, tuy khí có chút lạnh, nhưng thời tiết vẫn có phần đan xen giữa thu và đông, cho nên cũng lạnh đến mức khiến cho người ta chịu được.

      Cái lạnh ôn hòa này có đôi lúc khiến mọi người rất khó để chọn quần áo mặc, hận thể tiến vào mùa đông ngay lập tức, như vậy phải lo lắng đến việc chênh lệch nhiệt độ trong ngày, làm cho buổi sáng mặc quần áo mùa thu, đến trưa có thể thay áo cộc tay của mùa hè, tối đến lại phải mặc thêm cái áo khoác.

      Tâm trạng của Kỳ Trạch hôm nay rất tốt, gió lạnh thổi vào mặt khiến cho trái tim xao động của cậu trở nên bình tĩnh lại, khiến cậu bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về chuyện tương lai của mình.

      cậu bé 17 tuổi căn bản vẫn chưa đủ chín chắn để quyết định con đường cho mình, nhưng đối với Kỳ Trạch khi cậu lên kế hoạch chắc chắn tương lai kiên định theo đúng ý định mà mình vạch ra, giờ đây, cậu quyết định thêm người con tên Nhan Họa vào trong kế hoạch tương lai của mình.

      Đúng, quyết định như vậy .

      Về đến nhà, Kỳ Trạch lấy chìa khóa ra mở cửa, vừa bước vào lập tức nghe thấy nhiều tiếng vui vẻ phát ra.

      “Đại ca!”

      Trạch!”

      “A Trạch!”

      Kỳ Trạch ngẩng đầu nhìn thấy phòng khách bật đèn sáng trưng, bên trong trừ ông nội ra còn có bố, mẹ kế, Kỳ Trạm và Kỳ Hoan vừa từ thành phố S tới.

      Vì công việc của bố cậu rất bận rộn nên hàng năm chỉ có tết Thanh Minh, tết Trùng Cửu và giao thừa gia đình bố mới về thăm hai ông cháu, còn lần này là vì nghe tin ông nội cậu suýt xảy ra tai nạn xe nên cả nhà mới lo lắng trở về gấp như vậy.Cho nên Kỳ Trạch thấy thế cũng ngạc nhiên lắm.

      Thấy cậu trở về, hai em Kỳ Trạm và Kỳ Hoan liền vui sướng chạy tới, mỗi đứa ôm lấy tay của Kỳ Trạch.

      Mẹ kế cười hỏi: “A Trạch về đấy à, ăn tối chưa con?”

      Bố cậu nhìn cậu rồi cau mày hỏi: “Sao muộn thế mới về?”

      Kỳ Trạch chào mọi người rồi lạnh nhạt đáp: “Con ăn tối ở nhà Nhan Họa rồi ạ, lúc về tiện đường vào siêu thị mua mấy thứ nữa.” xong, cậu đặt nước trái cây mới mua ở siêu thị lên bàn.

      Bố Kỳ Trạch biết hiểu lầm con rồi, thấy thần sắc con lạnh nhạt nhất thời biết gì.Mẹ kế cậu là người rất tinh tế, thấy vậy liền đứng lên rót cho cậu cốc nước rồi với hai đứa con: “ con vừa mới về nên mệt, đừng bám nữa.”

      Kỳ Trạm và Kỳ Hoan nghe vậy đều vui, phồng miệng bướng bỉnh chen chúc ngồi lên sô pha với trai, còn làm mặt quỷ với mẹ nữa, khiến bà nhìn mà bất đắc dĩ, biết làm gì hơn là xin lỗi con riêng tiếng rồi ngồi xuống.Đứa con riêng này trước giờ vẫn trầm tĩnh như vậy, sau khi bà trở thành người của nhà họ Kỳ, tuy rằng rất nhanh sinh được trai , nhưng vẫn có cách nào gần gũi với đứa con riêng này được, may mắn là Kỳ Trạch ở chung với bọn họ.

      Lần này bố chồng suýt nữa là gặp tai nạn, chỉ dọa sợ chồng bà, mà ngay cả bà cũng lo lắng thôi, mặt là lo cho thân thể của bố chồng, mặt khác cũng lo nếu ông xảy ra chuyện chồng bà nhất định đưa Kỳ Trạch tới sống cùng gia đình họ, nếu vậy thể nào vui nổi.

      Làm mẹ kế, rất khó để thương con riêng của chồng cách lòng, có thể tỏ ra bình tĩnh như bà là quá tốt rồi, đây cũng chỉ là chuyện bình thường mà thôi.

      “Có làm phiền đến nhà người ta con?” Ông nội Kỳ Trạch quan tâm hỏi.

      ạ, ông nội yên tâm.”

      Ông Kỳ nghe xong liền với con trai mình: “Nếu bé con nhà họ Nhan kia cứu e rằng lần này tôi chỉ bị trầy da tay thôi đâu, có khi phải mua quan tài làm hậu cho tôi rồi ấy chứ!”

      “Bố, bố đừng thế ạ!” Bố Kỳ Trạch kêu lên.

      Ông Kỳ để ý đến con trai mà tiếp tục : “Nếu ngày mai hai đứa có đến nhà họ Nhan khách sáo chút cho tôi, đừng có bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng, nếu để tôi nhìn thấy đừng gọi tôi là bố nữa.”

      Bố Kỳ Trạch trừ lần ly hôn vợ chưa từng bị cha mình quở trách như vậy, lại còn ở trước mặt mấy đứa con ông nữa chứ, nhưng cha lên tiếng ông cũng dám cãi, bèn vội : “Bố yên tâm, sao con có thể như vậy được chứ? bé đó cứu mạng bố, con cảm kích còn kịp nữa là.”

      Ông Kỳ nhìn con trai mình, cười lạnh cái, “Đừng cho là tôi già rồi mà quên mất phẩm hạnh của , nhớ kỹ lời tôi đấy.”

      Bố Kỳ Trạch nghe vậy sắc mặt liền căng cứng, sau đó vội vàng gật đầu.

      Mẹ kế Kỳ Trạch ngồi bên dám lên tiếng, ban đầu nếu có được đồng ý của bố chồng có lẽ bà chẳng thể bước vào cửa nhà họ Nhan rồi.Trong cái nhà này, đừng thấy bố chồng bà thường ngày luôn hiền lành dễ gần mà lầm, địa vị của ông trong nhà luôn là cao nhất, hai là hai, rất nhiều chuyện nếu được ông gật đầu đồng ý tuyệt đối được làm, mà chồng bà luôn luôn nghe lời bố, có thế nào cũng lay chuyển được.

      Kỳ Trạm và Kỳ Hoan thấy biểu của ba mẹ trước mặt ông nội vội vàng ngồi nghiêm chỉnh lại, dám nghịch ngợm nữa.

      Dạy dỗ con trai xong, ông Kỳ lại dùng nét mặt ôn hòa với con dâu: “Biết các con trở về, A Nhã dọn dẹp lại phòng rồi, nếu mệt mỏi vào nghỉ ngơi .”

      A Nhã họ Lâm, còn được gọi là dì Lâm, là người giúp việc của gia đình họ, kể từ sau khi bố Kỳ Trạch rời khỏi thành phố N, dì Lâm thường xuyên tới đây chăm lo ba bữa cơm cho hai ông cháu, có thể rằng Kỳ Trạch từ ăn cơm của ấy mà lớn lên.

      “Vâng ạ, để con cho hai đứa tắm trước .” Mẹ kế Kỳ Trạch xong liền đứng dậy đưa hai con tắm.

      “Con muốn tắm chung với !” Kỳ Trạm vui vẻ quay lại nắm tay Kỳ Trạch buông.

      Kỳ Hoan là con nên thể tắm chung với , đành bực bội phồng mồm, hậm hừ nhìn chằm chằm Kỳ Trạm.

      “Tắm mình , có hứng thú với thân hình que củi của em, muốn làm hỏng mắt.” Kỳ Trạch xoa mạnh đầu cậu em trai, thấy nó ngơ ngẩn nhìn mình bỗng cảm thấy chỉ riêng Nhan Họa mới có em trai ngốc, mà cậu cũng có đứa em ngốc như vậy.

      Kỳ Trạm bị đả kích, bèn ủ rũ để cho mẹ đưa , trong đầu tức giận nghĩ, ngày nào đó, cậu nhất định trở nên đẹp trai phong độ còn hơn cả đại ca cho mà xem.

      Chờ vợ và hai đứa con rời , bố Kỳ Trạch mới nhìn Kỳ Trạch rồi hỏi: “Gần đây việc học của con thế nào rồi?”

      “Vẫn thế ạ.”

      “Cố gắng tự lo liệu, nếu cần gì gọi điện cho bố.”

      “Vâng.”

      Sau khi với nhau được hai câu nhạt nhẽo, hai bố con lại biết gì tiếp.

      Ông Kỳ thấy vậy bèn xua tay : “Được rồi, A Trạch về phòng nghỉ ngơi con, ngày mai thứ bảy chúng ta cùng nhau tới nhà họ Nhan.”

      Kỳ Trạch cười với ông nội cái rồi cầm ba lô của mình về phòng, mới vài bước nghe thấy bố với ông nội về chuyện đưa cậu đến thành phố S, bất chợt cậu dừng bước, sau đó lại mặc kệ rồi trực tiếp thẳng về phòng mình.

      *

      Thứ bảy, Nhan Lãng phải học, nhưng cậu cũng định chơi.

      Lúc ăn sáng, Nhan Lãng trong miệng gặm bánh bao, hỏi: “Chị, Kỳ Trạch hôm nay có đến ?”

      Nhan Họa suy nghĩ chút rồi lắc đầu đáp: “ biết nữa, hôm qua chị quên hỏi, nhưng chắc là tới đâu.”

      Nhan Lãng lập tức thở phào nhõm, cảm thấy cái bánh bao ăn sao mà ngon thế.

      Nhan Họa nghĩ Kỳ Trạch tới nhà dạy tiếng và toán sau mỗi giờ tan học là đủ rồi, hai ngày thứ bảy chủ nhật muốn làm phiền người ta nữa, như thể là bắt buộc cậu ấy ở đây suốt cả bảy ngày trong tuần vậy, người ngoài mà biết được còn mặt mũi nào chứ.Với lại cậu ấy tới cũng được, có thể gọi mấy bạn nữ tới nhà mình.

      Thế nhưng, Nhan Họa còn chưa gọi điện thoại rủ bạn đến nhà mình học chuông cửa bỗng vang lên, lúc Nhan Lãng ra mở cửa, thấy bên ngoài có đống người cầm túi lớn túi giật mình kinh sợ.

      “A Lãng đấy à, ông đến lúc này có quấy rầy đến cả nhà ?” Ông Kỳ tươi cười .

      Nhan Lãng đứng im như khúc gỗ, chậm chạp lắc đầu, mắt nhìn sang thấy người đàn ông trung niên nhìn khá giống Kỳ Trạch, đoán rằng đây chính là bố của ta sống ở thành phố S, những người còn lại cần phải đoán, hai đứa trẻ và người phụ nữ kia, chắc chắn là mẹ kế và hai đứa em của Kỳ Trạch rồi.

      đâu ạ, cháu mời ông vào nhà, chú và các em cũng vào nhà ạ.” Nhan Lãng lễ phép , sau đó hướng vào phòng kêu lên: “Bố, mẹ, gia đình ông Kỳ tới ạ.”

      Hai vợ chồng họ Nhan hôm nay ở nhà nghỉ ngơi, cả hai ở ban công tưới cây và chuyện phiếm, nghe thấy tiếng con trai khỏi có chút tò mò, lúc hai người ra ngoài nhìn thấy cả gia đình ông Kỳ cầm túi lớn túi đứng ở cửa, mặt đất cũng có bao nhiêu đồ nữa, lập tức cả hai liền kinh ngạc thôi.

      “Ơ, bác Kỳ, sao bác lại tới đây?” Mẹ Nhan giọng to như bão tố .

      Mẹ kế Kỳ Trạch thường ngày chỉ hay giao thiệp với những người phụ nữ giàu có cư xử khéo léo thương trường, lần đầu tiên thấy người phụ nữ năng lớn tiếng như vậy lập tức nhướn mày.Chồng bà thái độ cũng khác gì bà, nhưng bởi vì ân tình với nhà họ Nhan nên ông vẫn duy trì bình tĩnh, vì chuyện này mà suy nghĩ nhiều.

      Sau khi cả nhà bước vào ông Kỳ mới : “Con trai bác nghe tin bác suýt gặp tai nạn nên vội vã thu xếp công việc rồi từ thành phố S về đây.Cả nhà đừng khách sáo, chúng nó tới là muốn cảm ơn A Họa, nếu có cháu bé bác cũng chẳng đứng ở đây rồi.Bác rất quý bé, lúc nào nghĩ cũng thấy thương vì bị ngã gãy chân, năm sau còn phải thi tốt nghiệp nữa, biết có làm ảnh hưởng đến thành tích hay …” Ông Kỳ vừa vừa duy trì nụ cười môi.

      Bố Kỳ Trạch rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ khiêm nhường của cha mình như lúc này, giống hệt những người già hay thích dong dài, như vậy chắc hẳn là cha rất coi trọng gia đình này.Thấy thế, ông cũng hiểu là mình nên làm thế nào rồi.

      Sau khi để hết đồ xuống, bố Kỳ Trạch liền cầm thuốc lá mời bố Nhan Họa, cảm ơn con họ vì cứu cha mình.

      “Ôi dào, đừng khách sáo, tình huống lúc đó cũng thể được, cần khách khí vậy đâu.” Bố Nhan cười nhận lấy thuốc nhưng hút.Đàn ông nhà họ Nhan hút thuốc cũng uống rượu, mặc dù có những lúc xã giao bất đắc dĩ phải động đến, nhưng cố gắng dùng ít nhất có thể.

      Hai vợ chồng họ Nhan ở bên dưới tiếp khách, còn Nhan Lãng chạy ngay lên thư phòng tìm chị mình.

      “Chị, có khách đến.” Nhan Lãng chống tay lên bàn học, với Nhan Họa ngồi đọc sách: “Là ba mẹ và hai đứa em của Kỳ Trạch, chị có muốn xuống nhà gặp họ ?”

      “Đương nhiên rồi.” Nhan Họa đáp, nào có cái lý khách tới mà người nhà lại trốn ở chỗ chứ?

      Nhưng Nhan Lãng lại hiểu lầm ý chị, nhất thời cậu cảm thấy hơi buồn, đúng là con lớn giữ được mà.

      lúc Nhan Họa gấp sách vở lại rồi để em trai đỡ dậy Kỳ Trạch bước vào.

      “Nhan Họa, cả nhà bố mình đến.” mặt cậu tuy rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại có chút ngượng ngùng, dù sao tự nhiên cả nhà cậu lại đến nhà con người ta, cậu đương nhiên phải hồi hộp rồi. “Cậu có muốn xuống nhà ?”

      Đáng tiếc Nhan Họa lại nghĩ nhiều như Kỳ Trạch, chỉ đáp: “Mình chuẩn bị xuống nhà đây, sao bố cậu lại đột ngột trở về thế?”

      Kỳ Trạch đẩy xe lăn tới gần rồi cùng Nhan Lãng đỡ Nhan Họa ngồi xuống, đáp: “Bố mình nghe tin ông suýt gặp tai nạn xe nên mới lo lắng trở về gấp.”
      Last edited: 4/11/16

    4. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 48
      Edit: Ngân Nhi

      Đứng ở cầu thang, Nhan Hoạ cúi xuống nhìn bên dưới phòng khách, dễ dàng trông thấy mấy vị khách ngồi salon.

      Bố Kỳ nhìn rất giống Kỳ Trạch, , phải là giống với Kỳ Trạch tương lai hơn, nhưng ngũ quan và khí chất Kỳ Trạch lại hơn hẳn bố, chắc là phải di truyền cả ưu điểm từ bố lẫn mẹ mới tạo thành Kỳ Trạch độc nhất vô nhị như bây giờ.

      Mẹ kế Kỳ Trạch thoạt nhìn vừa đẹp vừa thành thục, lúc này duyên dáng ngồi mỉm cười bên cạnh chồng, lắng nghe mọi người chuyện, thỉnh thoảng cũng đệm vào mấy câu, tuy rằng bà ấy và mẹ chuyện cùng chung chủ đề, nhưng bà vẫn lịch duy trì nụ cười.Còn có hai đứa bé khoảng chừng mười tuổi, có phần bất an nhìn xung quanh, như thể muốn tìm ai đó.Hai đứa cũng rất đáng , giống Kỳ Trạch lắm mà giống với mẹ của hai đứa, chắc chắn đó là hai em cùng cha khác mẹ của Kỳ Trạch.

      Thấy cầu thang có người, Kỳ Trạm lập tức vẫy tay với bọn họ: “Đại ca!”

      Mọi người trong phòng khách nghe vậy liền ngẩng đầu lên, đầu tiên là nhìn thấy ngồi xe lăn, đứng phía sau là hai cậu con trai.Bố và mẹ kế Kỳ Trạch cẩn thận quan sát, cảm thấy cứu bố họ là bé trông rất thanh thuần và ngoan ngoãn, lại thấy chân bé bị bó bột, trong lòng bố Kỳ càng thêm cảm kích.

      Bố Nhan đứng dậy lên bế con từ xe lăn xuống nhà, Kỳ Trạch cũng tiện tay đẩy xe , Nhan Lãng thấy vậy bĩu môi rồi cũng theo xuống phòng khách.

      Bố Nhan đặt con xuống salon, sau đó giới thiệu với khách: “Đây là con tôi, tên là Nhan Họa.A Họa, hai bác này là bố mẹ của A Trạch.”

      Nhan Họa nghe xong liền lễ phép chào hỏi.

      Gặp được Nhan Họa, bố Kỳ rất biết ơn, liền cười với bố Nhan: “ Nhan, con tốt bụng, có gì cũng thể biểu đạt hết được cảm kích của gia đình chúng tôi tới gia đình .”

      có gì có gì, A Họa còn , đảm đương nổi cảm tạ lớn như vậy đâu, chuyện này đừng nhắc lại nữa, các cứ coi như đến nhà tôi làm khách là được rồi, cần khách sáo.” Bố Nhan vui vẻ .

      Nụ cười mặt bố Kỳ càng thêm sâu, rốt cục cũng hiểu tại sao bố ông tối qua lại nhắc nhở ông như vậy, hai vợ chồng họ Nhan tuy làm ăn sinh sống ở thành phố, cũng kiếm được chút ít gia sản, nhưng bản chất vẫn mang nét chất phác của người nông thôn, tiếng phổ thông của bọn họ vẫn chưa chuẩn, cộng thêm tính cách thà mà người thương trường thiếu hụt.Thành rất lâu rồi ông chưa từng chuyện với những người như vậy.

      đến lợi ích, bố của ông quả rất thích những người có tính cách như vậy, cho nên mới có thái độ rất thoải mái đối với họ.Đương nhiên, bố Kỳ còn biết điều rằng, bố ông đối xử chân thành với họ như vậy là còn vì nguyên nhân khác nữa, đó là cháu trai của ông thích con nhà người ta, mặc dù biết tương lai có thành thông gia hay , nhưng ít nhất cũng phải tạo quan hệ tốt cái .

      Nếu như bình thường bố Nhan và bố Kỳ phải là người cùng cấp bậc, nhưng giờ người nhà họ Nhan là ân nhân cứu mạng của bố ông, cho nên ông cũng hạ thấp tư thái xuống, bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc.

      Thấy bố mẹ hai bên chuyện với nhau rất vui vẻ, Nhan Lãng lần nữa cảm thấy ổn, nếu người ngoài biết nhìn vào có khi còn cho là hai bên thông gia bàn chuyện ấy chứ. suy nghĩ thấy em Kỳ Trạch quấn quýt lấy chị cậu hỏi luôn miệng.

      “Chị Nhan Họa cứu ông nội ạ? Chị Nhan Họa dũng cảm, chân chị có đau ? Cái thạch cao này lúc nào mới tháo ra được ạ?” Kỳ Hoan tò mò nhìn Nhan Họa, miệng líu ríu hỏi ngừng.

      “Chân chị đau, chắc tháng nữa là tháo bột được rồi.” Nhan Họa lịch đáp.

      “Chị Nhan Họa và Trạch là bạn cùng lớp ạ? Hai chị có thân nhau ?” Kỳ Hoan tiếp tục tò mò.

      “Hồi lớp mười hai chị học cùng lớp, đến năm lớp mười tách lớp, chị học ở lớp văn, còn trai em học lớp khoa học tự nhiên.”

      “Ồ, vậy có nghĩa bây giờ hai chị học cùng lớp rồi.” Kỳ Trạm cũng tham gia, “Chị Nhan Họa, chị là bạn của đại ca em ạ?”

      “Phụt!”

      Nhan Lãng ngồi bên bưng chén trà vểnh tai nghe xong liền sặc luôn, sau đó lập tức trợn mắt nhìn Kỳ Trạm.

      Kỳ Trạch ngồi yên lặng lắng nghe, tay bóc quýt, nghe thấy lời em hơi căng thẳng rồi, đến khi nghe em trai câu vừa rồi móng tay lập tức cắm sâu vào bên trong quả, mạnh đến mức tay đầy nước.Tuy vậy cậu cũng để ý lắm mà nét mặt vẫn rất bình thản, nhưng ra là thầm liếc mắt nhìn Nhan Họa, dựng thẳng lỗ tai nghe bọn họ chuyện.

      phải đâu.” Nhan Họa lúng túng , “Bọn chị chỉ là bạn bè bình thường thôi.”

      “Ồ, thế ạ…”

      Kỳ Hoan có chút thất vọng, mà Kỳ Trạch cũng cảm thấy thất vọng theo, chỉ có Kỳ Trạm sau khi nhận được đáp án Nhan Họa phải bạn của trai liền quay sang bắt chuyện với Nhan Lãng.Hai người tuổi cũng gần nhau nên có nhiều đề tài chung để , song có điều Nhan Lãng vẫn cảm thấy hơi tức giận với Kỳ Trạm.

      “Em đừng lung tung.” Nhan Lãng cố gắng nở nụ cười, “Chị của học lớp mười hai, sang năm còn phải thi tốt nghiệp nên phải tập trung học, nên sớm.”

      Kỳ Trạm nhún vai cái, đánh giá gương mặt đẹp của Nhan Lãng rồi : “Đại ca em thành tích học rất tốt, cho dù ấy có bạn thành tích của ấy cũng bị kéo xuống đâu!” Cậu bé kiêu ngạo ưỡn ngực, như thể người đến chính là mình vậy, “Thế còn thành tích học tập của chị Nhan Họa thế nào ạ? Nghe nếu nam nữ sớm chiều chung đụng, chỉ cần phải đồng tính luyến ái nhau rất nhanh đó.”

      “…”

      “Hai chị chỉ là bạn học thôi, nghe chị Nhan Họa à? A Trạm đừng lung tung nữa.” Kỳ Hoan khinh bỉ trai.

      “Mày trẻ con biết cái gì? Đừng xen mồm vào.”

      “A Trạm thối!”

      Nhan Họa nhìn mà ngây ngốc, hai đứa em cùng cha khác mẹ này của Kỳ Trạch tính cách có phần khá nghịch ngợm, tuy cùng mẹ nhưng có vẻ cả hai đứa đều rất quý Kỳ Trạch.

      Đột nhiên quả quýt bóc vỏ được đưa tới trước mặt , Nhan Họa ngẩng đầu nhìn lên thấy khuôn mặt đẹp trai của Kỳ Trạch, thoạt nhìn cậu ấy khá thoải mái, : “Đừng để ý đến hai đứa nó, bọn nó còn bị phim thần tượng đầu độc , cái gì cũng dám , chẳng biết suy nghĩ gì cả.”

      Nghe thấy lời phê bình của Kỳ Trạch dành cho hai đứa em mà Nhan Họa kìm được phải bật cười, ra chỉ bạn học mà cả với hai đứa em cậu ấy cũng độc miệng như vậy.

      Cầm lấy quả quýt Kỳ Trạch đưa, Nhan Họa cảm ơn rồi tách múi ra ăn, hương vị chua chua ngọt ngọt, rất ngon.

      “Mấy đứa có muốn ăn ?” Nhan Họa đưa quýt cho ba đứa còn chuyện ngừng.

      “Có ạ!” Kỳ Hoan đáp luôn, “Em muốn ăn quýt mà đại ca bóc.”

      Nhan Họa cầm quýt chia thành mấy phần rồi đưa cho ba người, sau đó lại nhận thêm quả nữa mà Kỳ Trạch đưa tới, “Đừng để ý đến chúng nó, thích ăn tự mà bóc, tay có bị gãy đâu!”

      Nhan Họa nghe vậy chỉ mỉm cười, còn chưa mở miệng Kỳ Hoan vọng sang: “ Trạch thiên vị, tay chị Nhan Họa cũng có bị gãy đâu mà vẫn bóc cho chị ấy đấy thôi, thương hai em bọn em gì cả.”

      “Chân chị Nhan Họa bị thương.” Kỳ Trạch lý lẽ hùng hồn , “Nếu chân của em cũng bị thương bóc cho em ăn.”

      Kỳ Hoan nghe xong liền tức giận bĩu môi, chân bị thương liên quan gì đến tay chứ? Vì cái quái gì mà trai lại dùng logic đó để mình? Ấy thế mà bé cũng chẳng phản bác lại được câu nào!

      Kỳ Trạm lúc này lại lên tiếng đả kích em , “Thôi , đại ca là trọng sắc khinh em đó, mày đừng có nhiều chuyện nữa!” xong, cậu nhóc lại hiếu kỳ nhìn Nhan Họa, cảm thấy đại ca của mình đối xử rất đặc biệt với chị ấy, lẽ là bởi vì chị ấy cứu ông nội? Mang theo nghi vấn, Kỳ Trạm liền hỏi luôn: “Đại ca, có phải là vì chị Nhan Họa cứu ông nội nên muốn lấy thân báo đáp đúng ạ?”

      “Phụt! Khụ khụ khụ khụ…” Nhan Họa bị sặc quýt rồi.

      Nhan Lãng vội vàng đưa tay vỗ lưng cho chị, đồng thời trừng mắt nhìn Kỳ Trạm, nghĩ thầm hai tiểu quỷ này đúng là quá cởi mở rồi, cái gì cũng được, khách sáo chút nào.

      “Đừng lung tung.” Kỳ Trạch nhàng gõ đầu em trai, thấy Nhan Họa ho mạnh trong lòng có chút buồn, ra là Nhan Họa chẳng có chút ý tứ nào đối với cậu cả…Càng nghĩ càng thấy khó chịu.

      Tuy nhiên cậu lại ổn định tinh thần rất nhanh.Dù sao cậu lên kế hoạch rất kỹ cho tương lai rồi, trong đó bao gồm cả Nhan Họa, giờ ở nhà tự học, mỗi ngày cậu đến dạy kèm cho , như vậy chỉ được ở bên mỗi ngày, mà còn có thể gây được thiện cảm với người nhà họ Nhan nữa, chỉ cần cậu biểu tốt chắc chắn ngày nào đó thành công.

      Kỳ Trạch cực kỳ tự tin!

      Người nhà họ Kỳ đến nhà, hai vợ chồng họ Nhan đương nhiên là muốn chiêu đãi bữa ngon, cho nên bọn họ đành phải ở lại ăn cơm trưa.

      Kỳ Trạm và Kỳ Hoan từ trước đến nay đều luôn vui vẻ hòa đồng nên rất nhanh trở nên thân thiết với người nhà họ Nhan, thừa lúc rảnh rỗi, thấy Kỳ Trạch nhìn vào bồn hoa ban công, Kỳ Trạm cũng liền chạy tới.

      “Đại ca, thích chị Nhan Họa có đúng ?”

      Kỳ Trạch vỗ gáy cậu nhóc, “Đừng lung tung.”

      “Em lung tung! Riêng việc nhiệt tình dạy kèm tại nhà cho chị ấy là giống với tính cách của chút nào hết.Nếu là những chị khác chắc bày ra bộ dạng ghét bỏ rồi, nhưng hôm nay em lại thấy bóc quýt cho chị ấy, giúp chị ấy bưng trà rót nước, chẳng có vẻ gì là bị ép buộc cả…”

      Kỳ Trạch híp mắt nhìn cậu em ngốc của mình, từ bao giờ mà nó thông minh như vậy rồi.

      “Em nhớ hồi còn bé, nghỉ hè có đến thành phố S chơi, đồng nghiệp của bố có con học hơi kém nên bố nhờ dạy kèm cho chị ấy, tuy đồng ý giúp nhưng lại thể kiên nhẫn được lâu, sau đó vào những kỳ nghỉ hè tiếp theo, dù bố có gọi thế nào cũng chẳng muốn đến thành phố S nữa.” Kỳ Trạm đắc ý : “Em là người rất tinh mắt đấy, nhìn cái là biết luôn.Cho nên chân tướng chỉ có , đối xử với chị Nhan Họa khác biệt như vậy, chắc chắn là thầm thích chị ấy rồi.”

      Kỳ Trạch khoanh tay, thẳng thắn : “Nếu đúng thế sao?”

      Tuy được trai cường thế thừa nhận lời mình nhưng cậu bé Kỳ Trạm lại mấy vui vẻ, “ sao cả, nhưng em nghe mối tình đầu thường có kết quả tốt…Ai da đau quá!” Chưa hết câu bị người ta đánh.

      “Chuyện đó sau, chờ.” Kỳ Trạch mặt lạnh tanh , dám nguyền rủa cậu dù có là ông trời cũng phải đánh.

      Hu hu hu, đại ca khủng bố quá !

      “Ai da, em nữa, chỉ muốn nhắc rằng nếu thích tiến tới , dù sao tại cũng có cơ hội tiến dần từng bước rồi, còn sợ thành công sao? Em tin tưởng vào năng lực hành động của , thông minh như vậy, nhất định có thể làm được.Có câu ai ra tay trước chiếm được ưu thế, đại ca, phải nhanh chóng hạ thủ .”

      “Thế này mới ngoan.” Kỳ Trạch cười xoa đầu Kỳ Trạm.

      Hai em chuyện xong liền cùng nhau vào phòng khách ăn cơm trưa.

      Sau bữa cơm lúc, cả nhà họ Kỳ mới đứng dậy cáo từ ra về.

      Ông Kỳ cười : “Nếu rảnh rỗi cả nhà cũng đến nhà chúng tôi ở quận Lam Vịnh , lúc nào gia đình tôi cũng hoan nghênh, khi nào chân A Họa khỏi nhớ qua chơi nhé.”

      Bố Kỳ cũng theo: “Lúc nào có thời gian cả nhà nhớ ghé thăm thành phố S nhé, lúc đó chúng ta thuê cái thuyền rồi ra biển chơi.”

      “Được, đến lúc đó làm phiền cả nhà nhé.” Bố Nhan cười đáp.

      phiền phiền.”

      với nhau vài câu, người nhà họ Kỳ liền mau chóng rời .

      Chờ khách về hết, cả nhà bắt đầu thu dọn lại phòng khách, thuận tiện xếp lại đống quà mà nhà họ Kỳ mang tới.Người nhà họ Kỳ ai cũng rất hào phóng, ngoài những món quà mà ông Kỳ tặng lần trước lễ vật lần này bố Kỳ Trạch đưa đến cũng rất đắt tiền, hầu hết toàn là đồ ngoại, trong đó có cặp đồng hồ Thụy Sĩ cho hai chị em Nhan Họa, loại này vô cùng hiếm gặp ở thành phố N.

      “Toàn là đồ đắt tiền.” Mẹ Nhan lắc đầu , “Chúng ta cứ nhận thế này liệu có nên , là…”

      “Thôi, nếu người ta tặng mình cứ nhận chứ sao.” Bố Nhan , “ Kỳ sống ở thành phố N, sau này rảnh rỗi chúng ta đến thành phố S thăm họ, coi như kết bạn luôn, dù sao chúng ta cũng mưu đồ gì với họ, cứ cư xử như bình thường là được.”

      Nhan Họa vuốt ve cái đồng hồ nữ, nghĩ thầm lần này cứu ông nội Kỳ Trạch, khiến cho hai gia đình từ chưa quen biết trở nên thân thiết như thể là bạn bè mấy chục năm bằng, làm cứ cảm thấy có gì đó là lạ.

      Bởi vì Nhan Họa có nhiều suy nghĩ, cho nên buổi tối lúc ngủ dậy bị xuyên đến mười năm sau, Nhan Họa ngủ lại như trước ngay mà với người đàn ông bưng bữa sáng vào: “Bố mẹ và hai đứa em của vừa từ thành phố S trở về gấp để thăm ông nội đấy, còn mang rất nhiều quà đến nhà em nữa.”

      Kỳ Trạch nhướn mày : “Việc này cũng có gì lạ, bố ưu điểm chính là rất hiếu thuận với ông nội, chỉ cần ông lên tiếng là bố nghe ngay.”

      giờ hai nhà chúng ta quả thực là thân thiết như người nhà vậy, xem có kỳ ?”

      Kỳ Trạch mỉm cười : “Chẳng có gì kỳ hết, với tính cách của bố mẹ em với ai cũng có thể trở nên thân thiết như người nhà.”

      “Ý của là gì?” Lời như thể châm chọc vậy.

      “Bố mẹ em là người rất tốt, ban đầu lúc đến ra mắt hai bác, lúc đó và bố mẹ em vẫn còn chưa biết nhau, thế nhưng bố mẹ em vẫn rất nhiệt tình tiếp đón , nhận lấy quà mà đưa tới, em xem thế có tốt hay ?”

      Nhan Họa phụng phịu : “Mẹ em chắc chỉ ước mau chóng gả được em ra ngoài thôi, cho nên chỉ cần người đó xuất thân trong sạch, có ý đồ bất chính là đồng ý ngay.”

      Kỳ Trạch mấy để tâm đến lời , đợi ăn sáng uống thuốc xong liền thu dọn đồ đạc rồi : “Đúng rồi, hôm nay chủ nhật, Đàn Tử và Đàm Minh Thiên có hẹn qua thăm em đấy.”

      Nhan Họa nghe vậy kinh sợ : “Vậy em ngủ đây.”

      Nhưng Kỳ Trạch lại ngăn lại, “ cần, em có thể gặp bọn họ.”

      Nhan Họa ngạc nhiên nhìn Kỳ Trạch, vậy là sao chứ?
      Last edited: 4/11/16

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 49
      Edit: Ngân Nhi

      Trông thấy dáng vẻ của , Kỳ Trạch liền nhìn lướt qua mặt chút rồi tới bàn trang điểm, cầm cái gương đưa cho .

      Nhan Họa nghi ngờ nhìn , biết làm vậy là có ý gì, theo bản năng liền cầm cái gương đưa đến rồi giơ lên trước mặt.

      “Hả? Sao lại…”

      Trong gương là gương mặt vô cùng thuần khiết, cùng đôi mắt hạnh xinh đẹp, tuy thể gọi là tuyệt thế giai nhân, nhưng cũng đủ khiến cho người ta thể rời mắt, sinh ra ý muốn thân cận.

      Nhan Họa sững sờ nhìn chăm chú vào đôi mắt hạnh, sau đó hơi do dự với Kỳ Trạch: “Mặt của em…Hình như có chút thay đổi.”

      Kỳ Trạch vẫn bình thản : “Đây là em hồi học đại học.”

      Nhan Họa vẫn còn kinh sợ nên mới ý thức đến chuyện hồi trước Đức học đại học cơ mà, làm sao biết được hồi đó có dáng vẻ như thế nào? Lúc này đắm chìm trong cảm xúc vừa huyền diệu thần kỳ lại vừa mang theo đắc ý, khuôn mặt này, nếu bỏ qua đôi mắt sắc sảo của phụ nữ trưởng thành pha lẫn nét trong sáng thơ ngây kia, có khi vẫn nhiều người nghĩ rằng vẫn là học sinh cấp ba ấy chứ.

      Bỗng dưng trông thấy nét trưởng thành nữ tính của mình, là nào cũng đều vui vẻ cả thôi.

      Nếu như bình thường Nhan Họa nhất định cũng rất vui, nhưng ngay tại lúc này tài nào vui nổi, lắp bắp : “Chuyện này là sao? phát ra từ lúc nào? ràng em mới mười bảy tuổi mà…”

      Kỳ Trạch ngồi trước giường quan sát , ánh mắt giống hệt như lần đầu tiên gặp ở tương lai, khiến cho Nhan Họa hơi mất tự nhiên.

      cũng vừa mới phát ra thôi, chắc trong sáng hôm nay, cơ thể của em bỗng dưng xuất kỳ tích, tăng thêm ba tuổi.”

      “Tại sao lại như vậy chứ?” Nhan Họa bất an , quen nhìn mình với dáng vẻ cũ rồi, hiểu tại sao lại đột ngột trưởng thành như thế này.

      cũng biết.” Kỳ Trạch đáp, “Em có thấy chỗ nào thoải mái ?”

      Nhan Họa theo bản năng lắc đầu, nhưng sau đó lại : “Chân em hơi tê, phải xoa bóp chút.” xong, liền tự tay nắn bóp chân mình.

      Kỳ Trạch hết nổi với đáp án của , suy nghĩ lát rồi : “Chắc là đến thời điểm nào đó cơ thể của em biến đổi lần. đoán đến khi nào em thay đổi thành 27 tuổi em bị xuyên tới đây nữa.”

      Suy đoán này khiến cho chỉ mà ngay cả Nhan Họa cũng thở phào nhõm.

      Thế tốt quá, mọi thứ trở về đúng quỹ đạo vốn có của nó, làm ảnh hưởng đến cuộc sống của hai người nữa, phải lo lắng bộ dạng của mình bị người khác phát , càng phải bận tâm đến chuyện bị người ta bắt để đem nghiên cứu.

      “Vậy , cảm thấy chuyện này có thể còn kéo dài bao lâu nữa?” Nhan Họa mong đợi hỏi.

      Kỳ Trạch hứng thú nhìn , trêu chọc : “Chẳng lẽ em thích bay đến tương lai để được biết trước mọi thứ à?”

      “Em biết đến thế này là đủ rồi!” Nhan Họa như đinh đóng cột, “Ở đây em thiếu từng trải của mười năm trước, nếu như bây giờ để em làm, rồi chăm sóc cho Duệ Duệ, chắc chắn là em thể đảm đương nổi.Với lại hẳn là cũng muốn em thay thế vị trí của vợ đúng ? Tuy bọn em đều là cùng người, nhưng nhân sinh lại giống nhau, cho nên đúng ra em phải là người kết hôn và sinh con với .”

      Kỳ Trạch ngờ bé này lại được những lời như vậy, khiến cho có chút kinh ngạc, Nhan Họa thấy vậy trong lòng cũng rất thoải mái.Từ lần đầu tiên gặp nhau, luôn là người chiếm thế chủ động, năng lực phán đoán của lúc nào cũng kém xa , cho nên lúc nào cũng chỉ biết ngốc nghếch nghe theo sắp xếp của mà thôi, hai người địa vị giống như người lớn và trẻ con trong nhà vậy. giờ có thể khiến cho kinh ngạc như vậy, rất đắc ý.

      “Em đúng, cũng muốn mỗi sáng thức dậy lại trông thấy người phụ nữ xa lạ nằm cạnh mình, A Họa của chỉ có mà thôi.” Giọng của dịu dàng đến khó tin.

      Nhan Họa tự chủ được mà đỏ mặt, mặc dù biết người đến phải mình, nhưng mà… ra cũng chính là Kỳ Trạch đó thôi!

      Sau khi chuyện xong, liền bắt đầu giúp ngụy trang chút.

      giờ gương mặt của tuy trưởng thành hơn mấy tuổi, nhưng muốn giả bộ dáng vẻ của 27 tuổi cũng hơi khó khăn, cũng may bây giờ chân bị thương, chỉ có thể ngồi yên chỗ, nên chắc là bọn họ nhìn ra đâu.

      Nhan Họa nhìn mình trong gương, nghĩ mãi mà biết dụng ý của là gì.Cho đến khi Kỳ Trạch bế bánh bao vừa mới tỉnh ngủ đặt vào lòng , mới nhịn được hỏi: “Sao lại muốn em gặp bọn Đàn Tử? sợ bị lộ sao?”

      Kỳ Trạch vắt khăn sạch rồi lau mặt cho con trai rúc vào ngực Nhan Họa, cậu nhóc vừa mới tỉnh ngủ nên mặt cứ nhăn nhó rồi ậm ừ kêu, khuôn mặt nhắn lắc lắc cho ba đụng vào.

      “Sau khi tốt nghiệp đại học, mọi người đường ai nấy , cuốn vào vòng xoáy xã hội và gia đình, thể gặp nhau hàng ngày như trước được, tháng gặp được lần là tốt lắm rồi.Cho nên em phải lo lắng, dáng vẻ của em bây giờ khác biệt quá lớn như khi 17 tuổi nữa, chỉ cần gặp hàng ngày phát ra đâu.” Kỳ Trạch giải thích, “Em muốn gặp lại các bạn sau mười năm à?”

      “Đương nhiên là muốn rồi!” Nhan Họa chút do dự .

      Hồi trước vì bay đến trong bộ dạng 17 tuổi nên cứ phải co đầu rụt cổ né tránh mọi người, tại bỗng dưng lại tăng thêm ba tuổi, theo lời vẫn có phần ngây ngô hơn năm 27 tuổi, nhưng nếu thay trang phục cộng với việc chỉ ngồi im chỗ mọi người phát ra.Nhan Họa khỏi hoài nghi, chẳng lẽ hồi học đại học cho đến khi làm, dáng vẻ của cũng có thay đổi gì quá lớn sao.

      “Đúng vậy, cảm thấy vẫn thay đổi gì nhiều.” Kỳ Trạch đáp.

      Nhan Họa tuy hơi nghi ngờ, nhưng dù sao cũng chưa trải nghiệm qua nên thể chắc chắn được.

      Ăn xong bữa sáng, Nhan Họa ngồi salon xem album ảnh, nhiều nhất là ảnh chụp thời học đại học, cầm lên so sánh với bộ dạng giờ đúng là xê xích nhiều lắm, sau đó lại xem tiếp đến ảnh sau khi tốt nghiệp đại học rồi làm, nhìn nhìn lại phát cũng chẳng khác gì bây giờ mấy, trừ khí chất là có phần chín chắn hơn mà thôi.

      Bảo dưỡng tốt đấy!

      Nhan Họa tự mình cảm thán, tương lai biết là chăm sóc bản thân tốt quá, hay là cuộc sống trôi qua quá êm đềm nên mới vậy, 27 tuổi mà thoạt nhìn chỉ như 23 tuổi.

      cảm thấy tự tin hơn rồi.

      Lúc Nhan Họa xem ảnh, con trai tương lai cũng ngồi bên cạnh , bàn tay đưa tới giúp lật sang trang, khuôn mặt nhắn còn dí sát lại nhìn, sau đó chỉ vào ảnh rồi gọi mẹ, nhưng vẻ mặt vẫn có phần chắc chắn.

      “Đúng rồi, là mẹ đó Duệ Duệ!” Nhan Họa cười híp mắt .

      Cậu nhóc nhận được khẳng định của mẹ càng thêm vui vẻ, tay bé lại lật album nhanh hơn, mỗi lần giở đến hình Nhan Họa lại vui sướng gọi mẹ, giở đến ảnh Kỳ Trạch lại ngẩng lên hướng về phía người đàn ông ở trong bếp ép nước quả gọi baba, Kỳ Trạch nghe thấy liền ngó đầu ra nhìn rồi cười đáp lại con trai.

      Bánh bao càng cao hứng hơn, cậu nhóc cố hết sức ôm lấy cuốn album cũ rồi lảo đảo chạy tìm ba, Nhan Họa lo con ngã nên suýt nhảy lò cò theo con rồi, may là nhóc con tuy dáng có hơi say rượu nhưng bước chân rất ổn định, dọc đường bị ngã lần nào, cuối cùng còn thành công đưa cuốn album cho bố nữa.

      Nhan Họa thở phào nhõm.

      Lúc Kỳ Trạch đem cất cuốn album tiếng chuông cửa vang lên.

      “Mẹ, baba ~”

      Duệ Duệ mắt sáng lên, giọng trẻ con thánh thót gọi ba mẹ, cậu nhóc biết khi chuông cửa kêu nghĩa là có khách đến nhà.

      “Duệ Duệ đừng vội, để ba mở cửa.” Kỳ Trạch đặt bình nước trái cây lên bàn trà trong phòng khách, sau đó lau khô tay rồi ra mở cửa.

      Cửa vừa mở là đám người lập tức tràn vào, giọng của từng người cũng vang lên liên tiếp.

      “Kỳ soái ca, xin chào xin chào, quấy rầy cả nhà rồi, hôm nay bọn tôi muốn tới nhà cậu làm bữa, cùng nhau làm bánh chẻo nhé.”

      “A Trạch, chúng mình tới rồi đây.”

      “Ơ soái ca, cậu mặc đồ ở nhà đấy à! Đúng là đàn ông kết hôn rồi có khác.”

      “Chú Kỳ, Dương Dương đến rồi ạ ~~”

      nhóm người nối đuôi nhau mà vào, ai nấy đều nở nụ cười.

      Nhan Họa trong lòng có phần hồi hộp, mắt cũng dám nhìn thẳng.

      đầu là xinh đẹp ăn mặc rất thời trang, tóc ngắn ngang vai được cắt nhuộm rất cá tính nhưng vẫn mang theo nét dịu dàng. người mặc cái váy đơn giản nhưng có thể bộc lộ các đường nét cơ thể, thành thị thời thượng khiến người ta nhìn vào mà sáng cả mắt.

      Gương mặt này nhìn cũng rất quen, chính là Đàn Tử Quỳnh, người mà trước đây chưa bao giờ quan tâm đến việc chăm chút cho vẻ bề ngoài của mình.

      sau là mặc váy dài màu vàng nhạt, nhất cử nhất động đều rất nhã nhặn, tóc dài đến eo, bước đường đảm bảo khiến cho mọi người phải ngoái lại nhìn.Gương mặt nở nụ cười thanh nhã, quay đầu nhìn người đàn ông cao to đứng bên cạnh, người đó hiển nhiên là Âu Dương Cảnh lần trước đến đây, trong lòng bế con trai tên Âu Dương Dương.

      Tiếp theo là ba chàng trai và nữa, trong ba chàng trai kia có hai người là Nhan Họa thấy quen, mà điều khiến cho càng vui mừng hơn chính là, người sau cùng chính là mỹ nam mà từng nhìn thấy lần khi xuyên tới đây, dáng vẻ nho nhã cùng diện mạo tuấn tú làm cho Nhan Họa nhìn mà hoa cả mắt.

      Tuy nhiên sau khi mỹ nam đó quay sang chuyện với xinh đẹp xa lạ đứng bên cạnh, Nhan Họa lập tức hiểu: Người ta là hoa có chủ rồi.

      =.=! Quả nhiên dạng mỹ nam như ta, nếu phải là hoa có chủ, chính là còn chưa ra đời.

      Trong thoáng chốc nhiều người đến như vậy, khiến cho phòng khách trở nên rất náo nhiệt, ai nấy đều hề khách sáo, cứ vô tư cười rồi mở tủ giày lấy dép trong nhà thay vào, hiển nhiên là khá quen thuộc với nơi này.

      Đàn Tử Quỳnh là người đầu tiên thay dép xong, vẫn năng động như hồi niên thiếu, nhảy chân sáo tới ôm Duệ Duệ từ nãy đến giờ vẫn ngửa đầu nhìn mọi người, thấy cậu nhóc đáng quá nên còn cúi xuống hôn mấy cái.

      “Duệ Duệ, mẹ nuôi nhớ con quá! Con có nhớ mẹ nuôi nào!” Đàn Tử Quỳnh vừa đùa với cậu nhóc vừa tới ghế salon, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Nhan Họa, “A Họa, chân còn đau ? Hôm nay đỡ hơn chưa? Sau này đứng phải cẩn thận chút, mấy hôm trước mình nước ngoài công tác lại nghe tin cậu ngã phải vào bệnh viện, suýt nữa là bị cậu hù chết rồi.” Trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

      Nhan Họa kinh sợ nên lời, từ lúc đám người này tiến vào hoàn toàn bị đứng hình rồi, bởi vì bọn họ hồi niên thiếu và bây giờ quả là khác biệt quá lớn.

      -------
      Hôm nay là 29 Tết tức 30 Tết rồi :yoyo22:Ngân Nhi chúc tất cả các bạn có cái Tết đầm ấm và vui vẻ hết nấc với gia đình nhé :yoyo14::yoyo14:Sau Tết có thể tớ edit thêm bộ nữa, các nàng ủng hộ nha :hoho:
      Last edited: 4/11/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :