1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá - Phong Phiêu Tuyết (103 + NT5) Hoàn -Đã Có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Ngoại truyện

      Editor: VinJR

      Gần đây tâm tình của Chu Duệ Trạch tốt, vô cùng tốt. khi tâm tình của tốt, người khác xui xẻo. Người càng ở gần , càng xui xẻo kịch liệt.


      Dĩ nhiên, đối tượng xui xẻo tuyệt đối bao gồm bà xã thân của .

      Vì các loại đãi ngộ phúc lợi vô cùng tốt, cho nên khiến đông đảo người xin việc tài giỏi nhất đều muốn xin vào tập đoàn Minh Đạt gần đây bị mây mù bao phủ.

      Gần đây nhân viên bên trong gặp được bạn bè muốn vào đoàn tập Minh Đạt, đều là gương mặt khổ sở, làm các người bạn của họ kinh ngạc và rối rắm thôi, ngừng hỏi thăm, đãi ngộ phúc lợi của tập đoàn Minh Đạt giảm xuống hay là muốn cắt giảm nhân ?

      Nhân viên của tập đoàn Minh Đạt bày tỏ, đãi ngộ phúc lợi vẫn luôn rất tốt, thậm chí bởi vì gần đây đề cao hiệu quả làm việc, cho nên lương tháng này tăng gấp đôi.

      Mấy người bạn vừa nghe, liền phẫn hận, che giấu, đây đúng là che giấu!

      Suy nghĩ xã hội bây giờ chút, bao nhiêu người thất nghiệp!

      Bao nhiêu người tốt nghiệp tìm được việc làm, đừng sinh viên chưa tốt nghiệp, ngay cả thạc sĩ, bác sĩ cũng cách nào có công ăn chuyện làm trong cả khối người này. Thậm chí công việc cùng thu nhập hoàn toàn bằng nhau, thà rằng bớt ít tiền cũng muốn giữ được công việc.

      Cứ trong hoàn cảnh như vậy, bọn họ làm việc trong tập đoàn Minh Đạt cầm lương cao, nhiều phúc lợi đặc biệt, bọn họ còn bất mãn cái gì nữa?

      Hả?

      Có cái gì phải bất mãn?

      Nhân viên tập đoàn Minh Đạt ngửa đầu nhìn trời, lặng lẻ rơi lệ, đau thương : "Mấy người vĩnh viễn hiểu nỗi khổ của chúng tôi."

      Mọi người đồng loạt khinh bỉ.

      "Công việc của chúng tôi quá mệt mỏi. . . . . ."

      "Thôi , các ngươi có thể so sánh với người làm vệ sinh, kiến trúc sư còn mệt hơn sao?"

      "Mức độ công việc của chúng tôi rất lớn. . . . . ."

      "Có thể lớn hơn công nhân dây chuyền sản xuất sao?"

      "Chúng tôi chịu áp lực rất lớn. . . . . ."

      "Xã hội bây giờ công việc của ai mà có áp lực?"

      Cuối cùng bọn họ cho ra kết quả nhất trí chính là nhân viên tập đoàn Minh Đạt chiếm chỗ tốt còn giấu diếm, sau khi bị khinh bỉ vô tận, mạnh bạo bắt chẹt nhân viên tập đoàn Minh Đạt đãi bữa cơm tối thịnh soạn.

      Nhân viên tập đoàn Minh Đạt nhìn ví tiền cạn kiệt của mình, là khóc ra nước mắt.

      Chỉ thấy bọn họ kiếm tiền, vì sao thấy mỗi đêm trời tối bọn họ phải làm thêm giờ chứ?

      Chỉ thấy được đãi ngộ phúc lợi của bọn họ vô cùng tốt, vì sao xem xem bọn họ ngày ngày phải họp đến mức thần kinh căng thẳng chứ?

      Được, ai làm việc cũng phải căng thẳng, cũng phải tăng ca.

      Bọn họ cũng nhịn.

      Nhưng mà, nhưng mà tại sao ngày ngày bọn họ làm phải chịu áp lực vô cùng dày đặc chứ?

      Gần đây ông chủ cầu là càng ngày càng nghiêm khắc, đưa tài liệu lên, đừng lỗi in, chỉ dấu chấm câu sai tất cả đều bị trả về làm lại.

      Việc bàn giao phải lập tức hoàn thành, tuyệt đối thể chậm trể.

      Cái gì?

      Công việc quá nhiều hoàn thành xong phải đợi chút hả?

      Đây là năng lực làm việc của nhân viên tập đoàn Minh Đạt sao?

      Làm sao kém như vậy?

      được thay đổi người!

      Đừng dám oán thầm, cho dù dám, cũng biết cái gì.

      Có ai có thể vừa gọi cuộc gọi video trong hội nghị để nghe báo cáo vừa cầm điện thoại ra lệnh, tay vẫn ký tên lên tài liệu chứ?

      Ông chủ của bọn họ có thể.

      Người ta cùng lúc có thể làm ít nhất ba chuyện, đương nhiên hiệu suất cao.

      Bọn họ muốn hô tiếng, nếu bọn họ có bản lãnh này bản thân sớm làm ông chủ rồi!

      Bọn họ có bản lãnh này sao?

      Dĩ nhiên có!

      có khả năng làm ông chủ sao?

      Dĩ nhiên thể nào!

      Nếu thể làm ông chủ lại có bản lãnh kia, việc bọn họ có thể làm chính là thầm nỗ lực nghiền ép tiềm năng của mình để hoàn thành công việc.

      Đừng , tiềm lực của con người là vô hạn, những lời này phải là lừa gạt người.

      Trong khoảng thời gian ngắn ngủn tới tuần lễ, năng lực làm việc của nhân viên tập đoàn Minh Đạt liền tăng vụt lên mấy bậc.

      Rốt cuộc Nhiếp Nghiêu nhịn được nữa, trực tiếp tìm Chu Duệ Trạch.

      "Cập định chơi tập đoàn Minh Đạt đến suy sụp sao?" Nhiếp Nghiêu ngồi
      ở trước mặt Chu Duệ Trạch , thờ ơ hỏi người làm việc điên cuồng trước mắt.

      Chu Duệ Trạch cũng trả lời Nhiếp Nghiêu ngay, mà là nhanh chóng gõ mấy cái bàn phím, sau khi xử lý xong công việc trong tay mới ngẩng đầu nhìn về phía Nhiếp Nghiêu : Cậu có ý gì?”

      “Những lời này phải là tôi hỏi cậu đó.” Nhiếp Nghiêu trầm tĩnh nhìn Chu Duệ Trạch, “ Gần đây cậu lại nổi điên cái gì?”

      Chu Duệ Trạch gì, chỉ trầm mặc dựa người ra phía sau, cực kỳ mệt mỏi nằm ở ghế.

      Thấy bộ dáng này của của Chu Duệ Trạch, Nhiếp Nghiêu cũng cảm thấy chuyện này đúng lắm: “Sao vậy?”

      Chu Duệ Trạch chần chờ chút, lúc này mới từ từ :”Gần đây Quyên Tử đúng lắm.”

      “Hả? Chị dâu thế nào?” Nhiếp Nghiêu kỳ quái hỏi, người có dục vọng che chở Hà Quyên quá cao như Chu Duệ Trạch, Hà Quyên còn có thể có chuyện gì kỳ lạ?

      Hà Quyên có cơ hội làm gì thích hợp sao?

      “Tôi biết.” Chu Duệ Trạch chau mày, “Tôi cảm thấy ấy có chuyện gạt tôi, hơn nữa tâm tình của ấy cũng tốt lắm.”

      Nhiếp Nghiêu hoàn toàn .

      Hà Quyên kết hôn với Chu Duệ Trạch năm rồi vẫn luôn them đường vào mật, này ngày đều diễn trò ân ái trước mặt người độc than là , kích thích .

      tốt đẹp như vậy, đột nhiên tâm tình xuống thấp là sao?

      “ Tôi biết.” Chu Duệ Trạch chau mày, “ Tôi cảm thấy ấy có chuyện gạt tôi, hơn nữa tâm tình của ấy cũng tốt lắm.”

      Nhiếp Nghiêu hoàn toàn .

      Hà Quyên kết hôn với Chu Duệ Trạch năm rồi, vẫn luôn them đường vào mật, ngày ngày đều diễn trò ân ái trước mặt người độc thân là , kích thích .

      tốt đẹp như vậy, đột nhiên tâm tình cuống thấp là sao?

      Chuyện gì xảy ra?

      Đột nhiên Nhiếp Nghiêu nghĩ tới vấn đề, mặt nặng nề dò xét .” phải là cậu…”

      “Hả?” Chu Duệ Trạch sầu não, vừa nghe Nhiếp Nghiêu hình như có đầu mối, cũng vội vàng nghiêng mình về phía trước, chờ đáp án của Nhiếp Nghiêu.

      “Dùng được hả?” Nhiếp Nghiêu trịnh trọng xong, Chu Duệ Trạch hoàn toàn có phản ứng, ngơ ngác nhìn , hiểu Nhiếp Nghiêu có ý gì.

      giây kế tiếp, Chu Duệ Trạch thấy tia ranh mãnh tháong qua mắt Nhiếp Nghiêu, liền lập tức hiểu , đưa tay đấm tới.

      Thân thể Nhiếp Nghiêu nghiêng về phía sau, động tác nhanh chóng trốn khỏi công kích của Chu Duệ Trạch, vội vàng biện giải cho mình: Tôi đây chỉ hỏi chút thôi, ngộ nhỡ..?”

      có ngộ nhỡ, tôi rất khoẻ!” Chu Duệ Trạch cắn rang gầm , lại dám hoài nghi dùng được!

      Đáng chết!

      “Được, được, cậu khoẻ” Nhiếp Nghiêu vội vàng trấn an Chu Duệ Trạch, nếu phải trong mắt còn chứa đựng nụ cười hài hước, lời chân thành của nghe càng them có thề tin rồi.

      “Gần đây làm sao cậu phát ?” Nhiếp Nghiêu thu hồi vẻ mặt cười giỡn, nghiêm nghị hỏi Chu Duệ Trạch.

      “Chính là mấy ngày gần đây.” Chu Duệ Trạch tự , hoàn toàn để ý đến vẻ mặt bất đắc dĩ của Nhiếp Nghiêu, dĩ nhiên nghe được trong lòng Nhiếp Nghiêu bi phẫn kêu rên.

      A, Hà Quyên lạnh nhạt cậu ta, cậu ta liền trúc bực bội lên nhân viên à? Làm ông chủ như vậy sao?

      Dĩ nhiên, Nhiếp Nghiêu ngu đến mức ra.

      Coi như ra, Chu Duệ Trạch nhất định cho ánh mắt khinh bỉ, người khác biết lẻ còn biết sao?

      Nếu tập đoàn Minh Đạt cũng chỉ là chiến lợi phẩm do Chu Duệ Trạch nhàm chán tạo nên, sau đó định cư ở chỗ này, chỉ cần có Hà Quyên, có tập đoàn Minh Đạt hay , khẳng định là Chu Duệ Trạch quan tâm.

      “ Cậu cảm thấy ấy có chuyện gì gạt cậu sao?” Nhiếp Nghiêu hỏi,

      “Chíh là cảm thấy ấy có chuyện gạt tôi… Nếu tôi biết là chuyện gì, còn cần phiền não như bây giờ sao?” Chu Duệ Trạch hu hang trợn mắt nhìn Nhiếp Nghiêu cái, cậu ta hỏi đều là nhảm, có thể có ý kiến thực tế hơn ?

      “Được rồi, được rồi….” Thấy Chu Duệ Trạch nổi giận, Nhiếp Nghiêu cũng bắt đầu nhanh chóng chuyển động đầu óc, xem chút rốt cuộc là có vấn đề ở đâu.

      “Gần đây bên cạnh chị dâu có người đàn ông nào khả nghi ? Nhiếp Nghiêu bắt đầu nghĩ tới các loại khả năng.

      “Người khả nghi?” Chu Duệ Trạch liền chút suy nghĩ, trực tiếp lắc đầu, “ căn bản Quyên Tử đều ở cùng nhau với tôi 2h, rất ít tách ra.”

      Nhiếp Nghiêu im lặng trợn trắng cả mắt, bọn họ là trẻ sinh đôi kếp hợp à?

      Được rồi, tình cảm vợ chồng tốt, hiểu.

      “ Cũng tránh khỏi hai người các người gặp người khác ở ngoài…” Phỏng đoán của Nhiếp Nghiêu vừa mới phân nửa, lập tức cảm thấy khí chung quanh lạnh lẽo, lạnh đến nổi làm rung cái, ngẩng đầu, chút ngoài ý muốn nhìn thấy sắc mặt của Chu Duệ Trạch từ từ đen lại, vội vàng cười trấn an : Tôi chỉ là tuỳ tiện chút”

      “Tôi chỉ cần bà xã của tôi, Quyên Tử cũng thể thích người đàn ông khác.” Chu Duệ Trạch bình tĩnh .

      Nhiếp Nghiêu nhìn bộ dáng Chu Duệ Trạch tự tin như vậy, thói quen thành tự nhiên phản bác câu: “Ngộ nhỡ nếu có người đàn ông khác sao?”

      “Cậu cảm thấy còn có người đàn ông ưu tú hơn so với tôi sao?” Chu Duệ Trạch tuyệt đối tự tin đến trình độ tự đại.

      Nhiếp Nghiêu im lặng nhìn Chu Duệ Trạch, cũng sợ chết hỏi câu: Ngộ nhỡ nếu chị dâu muốn đổi khẩu vị sao?”

      “Yên tâm. Chỉ có tôi là chất lượng, những khẩu vị khác còn chưa ăn hết kỳ hạn đảm bảo chất lượng.” Chu Duệ Trạch hời hợt ,

      Nhiếp Nghiêu nháy mắt cái, suy nghĩ ý tứ trong lời của Chu Duệ Trạch.

      Kỳ hạn đảm bảo chất lượng là có ý gì?

      Hết kỳ hạn đảm bảo chất lượng, chính là hư, hư thể xài.

      thể xài phải ném , ném biến mất….

      Sau lung NHiếp Nghiêu chợt lạnh, hoàn toàn hiểu ý tứ của Chu Duệ Trạch.

      Có phải những thứ khẩu vị khác coi như xuất đều bị Chu Duệ Trạch trực tiếp xử lý ?

      Lại chỉ có thể có lựa chọn trong tình huốg này, chính là Hà Quyên chỉ có thể ăn loại khẩu vị, có cơ hội chọn lựa.

      “Thôi, cậu cũng biết, tôi trở về tự mình nghĩ biện pháp.” Chu Duệ Trạch đứng dậy, nên trông cậy vào Nhiếp Nghiêu có thể cho ý kiến tốt.

      “Cậu phải muốn tôi giúp cậu phân tích sao?” Nhiếp Nghiêu bị đả kích, giống như lời của đều là nhảm.

      “Chờ cậu kết hôn lại cùng cậu thảo luận cái vấn đề này, bây giờ thảo luận với cậu ….. Hừ HỪ….”

      “Ánh mắt đó của cậu là thế nào?” Nhiếp Nghiêu lập tức xù long , ánh mắt khi dễ của Chu Duệ Trạch là có ý gì? Coi thương sao?

      “Tôi tan làm.” Chu Duệ Trạch mặc áo khoác rời khỏi, còn phân phó câu,”Gọi họ hoàn thành nhanh công việc trước giờ tan sở, được chậm trễ.”

      “Ừ”. Nhiếp Nghiêu thuận miệng theo thói quen đáp tiếng, ngay sau đó mới phản ứng kịp, lượng công việc kia, làm xong cũng phải vài giờ đó? Còn được chậm trễ?

      Còn muốn nhưng còn ai ở đây, người đó sớm về nhà mua thức ăn nấu cơm rồi.

      Nhiếp Nghiêu biết nên tức hay nên cười, đâu là chuyện gì nha?

      Chỉ là…

      Nhiếp Nghiêu từ từ về phòng làm việc của mình, vừa trong long vừa suy nghĩ, Hà Quyên có chuyện gì sao?

      Thời gian quen biết Hà Quyên dài như vậy, cũng biết có tâm tư đơn thuần, rốt cuộc là có chuyện gì phải gạt Chu Duệ Trạch chứ ?

      Khó trách Chu Duệ Trạch lo lắng như vậy, Hà Quyên luôn luôn có chuyện gì cũng với Chu Duệ Trạch, lần này sao vậy?

      Mới vừa rồi chọc cười cũng chỉ muốn làm Chu Duệ Trạch yên tĩnh chút, nhắc nhở Chu Duệ Trạch, Hà Quyên tuyệt đối có người khác ở bên ngoài, nhưng mà rốt cuộc dấu diếm cái gì, hay là muốn Chu Duệ Trạch tự mình hỏi.
      Last edited by a moderator: 8/2/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Ngoại truyện hai

      Editor: VinJR

      Khi trở lại, quả nhiên, Hà Quyên ở nhà, Chu Duệ Trạch xách thức ăn mua vào phòng bếp, tựa vào cạnh cửa phòng bếp nhìn bóng dáng bận rộn, trong lòng loạn như tơ vò.

      ràng tất cả đều rất tốt, tại sao lại đột nhiên xuất chút trở ngại chứ?

      Tại sao?

      Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề ?

      " về rồi hả?" Khi Hà Quyên thấy Chu Duệ Trạch, giương lên khuôn mặt tươi cười với .

      Nụ cười vẫn giống lúc trước làm Chu Duệ Trạch thoải mái, nhưng mà, cảm thấy gần đây trong nụ cười của Hà Quyên cất dấu lo âu mơ hồ, chẳng lẽ nhìn nhầm rồi sao?

      " có mua thức ăn về đây." Chu Duệ Trạch giơ giơ túi xách thức ăn trong tay lên.

      " sao, ngày mai chúng ta có thể ăn." Hà Quyên xào món ăn trong chảo, với Chu Duệ Trạch, "Món ăn của để vào tủ lạnh trước , ra ngoài thay quần áo rửa tay, lập tức có thể ăn cơm rồi."

      "Ừ." Chu Duệ Trạch phân loại tất cả món ăn mua bỏ vào tủ lạnh, sau đó thay quần áo.

      Thay quần áo xong ra ngoài, thức ăn được bày lên bàn rồi.

      Hà Quyên bới chén cơm đầy đưa đến trước mặt Chu Duệ Trạch: "Nhanh ăn ."

      "Ừ." Chu Duệ Trạch gật đầu, khi ăn cơm hết nửa, Chu Duệ Trạch lơ đãng hỏi câu, "Bà xã, ngày mai em vẫn làm hả?"

      Hà Quyên luôn luôn làm việc ở tập đoàn Minh Đạt, năng lực làm việc rất mạnh, tốc độ tiếp thu cũng rất nhanh, quan trọng hơn là có người thầy ngày ngày hết lòng dạy.

      Phạm vi công việc thích hợp, Hà Quyên cũng rất thích công việc của mình.

      Nhưng gần đây Hà Quyên thường xin nghỉ, là muốn nghỉ ngơi chút.

      Thấy Hà Quyên muốn chuyện nhiều, Chu Duệ Trạch cũng hỏi tới.

      Chỉ là. . . . . . rất yên lòng.

      Ngày hôm sau, Chu Duệ Trạch vẫn làm như cũ, lúc khuya về nhà, Hà Quyên ngơ ngác ngồi sô pha, như có tâm nặng nề.

      "Em sao vậy?" Trong lòng Chu Duệ Trạch quýnh lên, biết Hà Quyên có chuyện, nhưng đột nhiên lại thấy bộ dạng này của , làm rất hoảng sợ.

      Ba chân bốn cẳng vọt tới, liền ôm Hà Quyên vào trong ngực, luôn miệng hỏi "Sao vậy, ai bắt nạt em sao, cho biết."

      "Ông xã, chủ nhật ngày mai, tới bệnh viện với em nha." Hà Quyên vừa như vậy, dọa Chu Duệ Trạch đến nổi nhịp tim thiếu chút nữa ngừng đập, "Em làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào? ngay bây giờ!"

      xong, trực tiếp đưa tay bế Hà Quyên lên như bế công chúa, ra cửa.

      "Nè, nè. . . . . ." Hà Quyên như thế nào cũng nghĩ đến Chu Duệ Trạch có hành động như vậy, vừa mới ra, muốn xông ra ngoài, " phải em thoải mái, thả em xuống."

      Cũng may Chu Duệ Trạch còn xót lại mấy phần lý trí, nghe Hà Quyên kêu lên như vậy, liền dừng bước, hỏi " phải thoải mái hả?"

      Dừng lại dừng lại, nhưng vẫn buông Hà Quyên ra, vẫn lo lắng đề phòng, ngộ nhỡ nếu Hà Quyên dối, lập tức dẫn đến bệnh viện.

      " có chuyện gì." Hà Quyên chỉ còn thiếu thề để bảo đảm.

      Chỉ là, vô luận Hà Quyên chân thành bảo đảm cỡ nào cũng có tác dụng, bởi vì Chu Duệ Trạch tin: "Em có chuyện gì, tại sao muốn bệnh viện?"

      Vẫn là có chuyện chưa cho biết.

      " sao cả, bà xã, cho dù có cái gì thoải mái, em cũng nên lừa gạt , có ở đây đâu rồi, em cứ việc ." Chu Duệ Trạch sợ Hà Quyên sợ thầy giấu bệnh.

      " có." Hà Quyên nhịn được rống lên tiếng, "Thả em xuống!"

      "Ừ, được." Chu Duệ Trạch lập tức nghe lời để Hà
      Quyên xuống, cái liền nghe lời, Nhiếp Nghiêu nhìn thấy, tuyết đối phun ra ngụm máu, mắng to tiếng, đúng là ông xã biết nghe lời vợ.

      “Em muốn đến bệnh viện kiểm tra chút…” Lời của Hà Quyên vẫn chưa hết, Chu Duệ Trạch lập tức nắm lấy bả vai của . “Em là thoải mái, khó chịu chổ nào? …”

      “Im miệng! Hà Quyên hô tiếng, Chu Duệ Trạch lập tức tự động im lặng, nhìn thấy người nào đó an tĩnh, lúc này Hà QUyên mới tiếp tục , “Em muốn kiểm tra chút xem, thời gian lâu như vậy, tại sao vẫn có chuyện gì.”

      “Hả? Chu Duệ Trạch hiểu nhìn Hà Quyên, ý của là gì, “ có chuyện gì là sao?”

      mặt Hà Quyên hơi chút ửng hồng, giọng : “Em muốn kiểm tra xem, tại sao vẫn có thai, chúng ta cũng kết hôn lâu như vậy, vẫn luôn sinh hoạt bình thường, có lý do gì lại có nha.”

      Chu Duệ Trạch cũng rất cố gắng, để choc ô chân chính cảm nhận được thể lực vượt trội của , hỗ là trước kia có tập luyện, thể lực kinh người. Theo cái đà đó hẳn là bọn họ phải có đứa bé chứ

      “Chuyện này…” Ánh mắt Chu Duệ Trạch né tránh, lập tức thay vào bộ mặt bình tĩnh an ủi Hà Quyên “ Cái này phải thuận theo tự nhiên, có thể là chưa đến lúc.”

      “Làm sao có thể?” Hà Quyên giống như giận trợn mắt nhìn Chu Duệ Trạch cái, “ chịu khó như vậy còn chưa đến lúc sao?”

      Vừa nghe Hà Quyên khẳng định cố gắng của như vậy, ánh mắt Chu Duệ Trạch sang lên, vội vàng bày tỏ:” cũng có thể chịu khó them chút nữa.”

      “Cút!” Hà Quyên xoay người vào phòng, đóng cửa.

      “Bà xã, bà xã….” Chu Duệ Trạch đứng trước cửa phòng ngủ, “Bà xã, em đói chưa? Mở cửa ra ăn cơm, muốn ăn cái gì làm cho em, muốn ăn ở nhà cũng có thể ra ngoài ăn…. Bà xã, bà xã, mở cửa ra .”

      Hà Quyên ở trong phòng ngủ bất đắc dĩ than thở, người đàn ông hư hỏng này, ngoài mặt nhìn đàng hoàng, ra chính là tên bại hoại.

      “Bại hoại.” Mặt Hà Quyên nóng lên, vào toilet, dung nước lạnh rửa mặt, mở cửa.

      “Bà xã, em muốn ăn cái gì?” Chu Duệ Trạch vội vàng bắt lấy tay Hà Quyên, “ làm cho em.”

      “Thôi, trễ thế này, ăn lẫu là được,” Hà Quyên biết trong nhà có nguyên liệu nấu ăn, cũng muốn làm gì, ăn lẩu tiện hơn.

      “Ừ , đúng rồi.” Chu Duệ Trạch gật đầu, sau đó trực tiếp lấy điện thoại di động ra bấm. “A lô, giao cái lẩu đến đây, ừ , nhanh chút.”

      Hà Quyên đợi đến khi Chu Duệ Trạch cúp điện thoại rồi mới kỳ quái hỏi câu: “ làm gì đấy?”

      “Bà xã muốn ăn lẫu, gọi bọn họ đưa tới.” Chu Duệ Trạch thản nhiên .

      Hà Quyên im lặng vỗ trán của mình, thở dài tiếng, quả nhiên người nghèo vẫn lý giải được cách suy nghĩ của người có tiền.

      Nữa tiếng sau, có người nhấn chuông cửa, Hà Quyên vừa mở cửa, người trước cửa lập tức ucng kính kêu tiếng: Chào

      Chân mày Hà Quyên co quắp cái, ngiêng người né ra, để bọn họ vào.

      bàn lập tức được dọn lên lẩu uyên ương, các loại đồ ăn kèm, thịt, tất cà đều mang lên.

      Sauk hi dọn xong còn đốt than bên dưới nồi lẩu, Hà Quyên thích ăn lẩu truyền thống kiểu nồi lẩu đốt than, chỉ có cái này mới đầy đủ vị, sau khi xong, những người đó cũng rời , cũng giống như khi tới, lặng yên tiếng động.

      “ bà xã, tới ăn cơm.” Chu Duệ Trạch vui vẻ lôi kéo Hà Quyên đến bên bàn.

      Hà Quyên nhìn đồ bàn chút, thở dài : Em ăn lẩu là muốn bớt việc cần làm cơm.”

      phải chúng ta nấu cơm sao?” Chu Duệ Trạch kỳ quái nhìn Hà Quyên, “ Đây cũng lả cái lẩu, cũng rất bớt việc”

      Trán Hà Quyên trợt xuống mấy vạch đen, im lặng triệt để rồi.

      Được rồi, đúng là bớt việc, quá bớt việc.

      “Bà xã, ăn .” Chu Duệ Trạch nhìn nồi lẩu sôi, lập tức bỏ chút rau vào, có thịt xuyên , ân cần gắp cho Hà Quyên.

      mạch ăn, Chu Duệ Trạch cũng cho Hà QUyên cơ hội mở miệng.

      Cứ như vậy lừa Hà Quyên nằm giường, Hà Quyên vừa nghĩ đến vấn đề rất quan trọng:”Ngày mai, rốt cuộc có thời gian hay ? Chúng ta …”

      “Bà xã, cần bệnh viện khám, chúng ta cố gắng nhiều chút là được rồi.” Chu Duệ Trạch lập tức cắt đứt lời của Hà Quyên.

      phải, vấn đề là…” Hà Quyên còn muốn thảo luận vấn đề này với Chu Duệ Trạch chút, chỉ là, người nào đó giống như muốn cho cơ hội , trực tiếp chuyển sang chuyện khác.

      Kết quả cho nổ lực chính là sang sớm chủ nhật tinh thần Chu Duệ Trạch sảng khoái làm, lưu lại Hà Quyên ở nhà ngủ bù.

      Chu Duệ Trạch vừa lái xe vừa âmm thầm cười tà mị, thể năng của vẫn tương đối tốt.

      Ừ, còn phải liên tục rèn luyện.

      Khi Hà Quyên ngủ đủ giấc, tỉnh lại, thấy được tủ đầu giường đặt bình giữ nhiệt, trực tiếp bưng lên uống hớp, là nước mật ong.

      Ừng ực ừng ực uống hết, lúc này mới thoải mái , vừa mới uống xong, điện thoại liền vang lên: “A lô.”

      “Bà xã, dậy rồi sao?” Giọng của Chu Duệ Trạch truyền đến từ trong tay nghe, tương đối dịu sang, “ rửa mặt, cơm trưa sắp được đưa qua”

      Hà Quyên cực kỳ dịu dàng hỏi:”Ông xã, làm sao biết em dậy?”

      “Ừ…. Bà xã, canh giờ mà, cho người mang thức ăn em thích đến rồi, chắc cũng sắp tới, công việc của cò chút bận, khuya về mua bánh ngọt cho em.” xong, lạch cạch cái liền cúp điện thoại, đổi lấy tiếng hừ lạnh của Hà Quyên.

      “Đúng là tên vô duyên.” Hà Quyên đứng lên rửa mặt xong, ngồi chờ cơm trưa, sau khi cơm trưa đến, liền bắt đầu suy nghĩ vấb đề, tại sao Chu Duệ Trạch muốn cùng bệnh viện kiểm tra chứ?

      Nhất định dùng hết các loại phương pháp giữ ở nhà.

      Chẳng lẽ là…… Trong nháy mắt, sắc mặt Hà Quyên liền trở nên trắng bệch…. Cái muỗng rơi mặt đất , mới vừa rồi bụng còn kêu vang, bây giờ chút muốn ăn cũng

      Bên trong phòng làm việc của tập đoàn Minh Đạt, Nhiếp Nghiêu cầm tài liệu tới:”Ký tên.”

      “Ừ.” Chu Duệ Trạch nhận lấy, nhanh chóng nhìn chút, trực tiếp ký tên.

      Nhiếp Nghiêu ngồi ghế dựa, hỏi” Chị dâu như thế nào?”

      ấy muốn bệnh viện kiểm tra” Chu Duệ Trạch ngẩng đầu .

      “Chị dâu bị sao vậy?” Nhiếp Nghiêu sợ hết hồn, chỉ là ngay sau đó lại nghĩ, Chu Duệ Trạch bình tĩnh như vậy , có chuyện gì,

      Chu Duệ Trạch đặt tài liệu trong tay xuống, từ từ ngửa ra sau, đến khi dựa vào thành ghế, mới chậm rãi :” Bởi vì vẫn chưa có thai, cho nên ấy có chút nóng nội.”

      “Chuyện này cũng nên nóng vội. Thế nào? Chị dâu hoài nghi chính mình có vấn đề?” Nhiếp Nghiêu thể nghĩ như vậy, than thể của và Chu Duệ Trạch tuyệt đối là siêu cấp khoẻ mạnh, chẳng lẽ thực là Hà Quyên có vấn đề?

      “Nếu chị dâu muốn kiểm tra kiểm tra, cái này rất bình thường.” Nhiếp Nghiêu cũng thừa nhận vì kiểm tra có gì bình thường đâu, chẳng qua là kiểm tra cơ bản thôi.

      cần kiểm tra.” Chu Duệ Trạch thản nhiên , “ phải Quyên Tử có vấn đề, vấn đề là ở tôi.”

      “Cái… cái gì?” Nhiếp Nghiêu thiếu chút nữa cắn trúng đầu lưỡi của mình.
      Last edited by a moderator: 8/2/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Ngoại truyện ba

      Editor: VinJR

      "Cậu có vấn đề gì?" Nhiếp Nghiêu vất vả mới tiêu hóa được tin tức này, vội vàng sốt ruột , " sao cả, bây giờ y học phát triển như vậy, vấn đề gì cũng có thể trị liệu, ngàn vạn lần cậu nên có bóng ma trong lòng. . . . . . Cái gì cũng đừng sợ, sợ chính là có lòng tin."

      Sau khi Nhiếp Nghiêu huyên thuyên vừa thông suốt, đột nhiên phát người nên sốt ruột nhưng ngược lại lại ngồi xuống ghế lời, giống như hoàn toàn nghe được lới của .

      Nhiếp Nghiêu vừa thấy phản ứng này của Chu Duệ Trạch, trong lòng lập tức hồi hộp.

      Chẳng lẽ Chu Duệ Trạch đến bệnh viện khám rồi? Biết được đời này cậu ta vĩnh viễn cũng có con rồi hả?

      Cho nên, cậu ta mới có thể buồn như đưa đám như vậy?

      Bây giờ Hà Quyên lại rất muốn có em bé, như vậy áp lực của Chu Duệ Trạch càng lớn hơn, khi áp lực càng lớn, Chu Duệ Trạch có thể càng khó chịu hay , sau đó trong lòng rối rắm, biến thái. . . . . . Nổi điên. . . . . .

      Nhiếp Nghiêu càng nghĩ sắc mặt càng khó coi, thậm chí cũng có loại tuyệt vọng.

      Vụt cái Nhiếp Nghiêu đứng lên, kích động xua tay : "Đừng nghĩ nhiều như vậy, chị dâu nhất định có thể hiểu được, ấy tuyệt đối vứt bỏ cậu mà rời khỏi, cậu phải tin tưởng, diễễnđàànlêêquýýđôôn thế nào cũng có thể trị khỏi, dù cho trị hết . . . . . Chị dâu cũng , cậu phải có lòng tin, nên suy nghĩ bậy bạ. Mặc kệ như thế nào, cậu còn có chị dâu, còn có tôi ở đây!"

      Chu Duệ Trạch kỳ quái nhìn cảm xúc của Nhiếp Nghiêu bị kích động, nhanh chậm câu: "Tôi uống thuốc tránh thai."

      "Cái gì?" Nhiếp Nghiêu giống như nguồn điện đột nhiên bị cắt đứt, lập tức bị đóng băng tại chỗ, ngay cả con ngươi cũng chuyển động.

      Đại não bị kích thích mãnh liệt nhất thời phản ứng được, giống như máy móc lâu năm bị gỉ sét thể chuyển động.

      Chu Duệ Trạch nhìn Nhiếp Nghiêu như vậy, đứng dậy, đến bên cạnh bàn rót ly nước ấm đặt lên bàn làm việc, ý bảo Nhiếp Nghiêu uống.

      Lần này thân thể Nhiếp Nghiêu có thể động, liền cầm ly nước kia ừng ực ừng ực uống hết, sau khi uống xong ly nước ấm, đầu óc rốt cuộc có chút khôi phục bình thường.

      "Cậu...cậu mới vừa cái gì?" Lúc này Nhiếp Nghiêu mới suy nghĩ được lời của Chu Duệ Trạch, "Cậu uống thuốc? Tại sao?"

      Chu Duệ Trạch rất Hà Quyên, người khác biết, còn biết sao?

      Đây chính là dùng hết biện pháp, để bắt vào tay.

      Bây giờ người ở trong tay, như thế nào lại uống thuốc, cần đứa bé chứ?

      "Tại sao?" Nhiếp Nghiêu kỳ quái hỏi, "Chẳng lẽ thân thể chị dâu thích hợp mang thai sao?"

      nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có lý do như vậy, nếu như mang thai có ảnh hưởng đến thân thể của Hà Quyên, Chu Duệ Trạch tuyệt đối cho phép Hà Quyên mang thai.

      Nhưng mà, thường ngày thấy Hà Quyên rất khỏe mạnh, giống như bộ dạng có bệnh gì tiện ra.

      "Dĩ nhiên thân thể Quyên Tử có bất cứ vấn đề gì." Chu Duệ Trạch khẳng định .

      Trước kia Hà Quyên trải qua ít cực khổ, thân thể tích tụ mệt nhọc, làm ảnh hưởng đến thân thể.

      Kể từ sau khi bọn họ ở bên nhau, vẫn để Hà Quyên điều trị thân thể tốt, những tổn thương lúc trước trong thân thể chậm rãi chuyển biến tốt, chỉ cần tiếp tục điều dưỡng thêm chút nữa, sau này thân thể Hà Quyên càng ngày khỏe mạnh.

      " có vấn đề, vậy tại sao cậu phải. . . . . ." Lần này Nhiếp Nghiêu hiểu.

      "Cậu cảm thấy có đứa bé rất đáng ghét sao?" Chu Duệ Trạch nhướng mày, trong mắt lóe lên chán ghét chút nào
      Che dấu, “Có đứa bé, Quyên Tử phải mang thai thời gian dài như vậy, còn phải ở cữ, chăm đứa bé…”

      “Vậy còn chỗ nào dành cho tôi?” Trong mắt Chu Duệ Trạch tràn đầy vẻ hung ác, cắn răng nghiến lợi giống nhìn thấy kẻ thù, “Quyên Tử là bà xã của tôi, phải là mẹ của kẻ khác!”

      Nhiếp Nghiêu hoàn toàn bất tỉnh, cũng cảm giác chung quanh tất cả đều là con quạ “A,a” bay qua đầu mình.

      Nhiếp Nghiêu yếu ớt giải bày câu: “Đó cũng là con của cậu đó.”

      “Giành bà xã với tôi, ai cũng được.” Chu Duệ Trạch hiểm , vẻ mặt kia, giống như ở trong mưa đạn năm đó mà liều mạng điên cuồng.

      Nhiếp Nghiêu vừa nhìn thấy nét mặt này của Chu Duệ Trạch, đột nhiên có loại mơ hồ, vội vàng nhìn chung quanh cái, thấy phòng làm việc quen thuộc, tay còn sờ sờ bàn làm việc trước mắt, xác định mình quả chưa từng xuất ảo giác.

      vẫn ở trong phòng làm việc của tập đoàn Minh Đạt, mà phải trong rừng rậm người.

      “Cho nên…” Nhiếp Nghiêu nuốt nước miếng cái, bất đắc dĩ hỏi, “Cậu cũng cần đứa bé?”

      “DĨ nhiên”. Chu Duệ Trạch khẳng định ,”Tôi muốn chế tạo ra vật phiền toái để giành bà xã với tôi.”

      Phiền toái….

      Nhiếp Nghiêu yên lặng vì đứa bé tương lai của Chu Duệ Trạch mà mặc niệm.

      Đứa bé đáng thương, còn chưa được xuất thế giới này liền bị ba của mình ghét bỏ khinh bỉ…. Ừ, từ khi dễ đủ để hình dung thái độ của Chu Duệ Trạch bây giờ.

      được gọi là khi dễ.

      Hoàn toàn chính là chán ghét.

      “Được rồi, cậu thích hoàn toàn có vấn đề.” Nhiếp Nghiêu biết Chu Duệ Trạch này, phàm là cậu ta quyết định, ai cũng thể thay đổi được, cậu ta hoàn toàn là tên cứng đầu.

      Đụng trở ngại tính là gì?

      Chu Duệ Trạch tuyệt đối là người nếu đụng phải trở ngại tiếp tục đụng, cho đến khi đánh vỡ tiếp tục .

      “Vậy cậu với chị dâu thế nào?” Vấn đề của Nhiếp Nghiêu khiến Chu Duệ Trạch sững sờ, ngay sau đó mắt nheo lại, giọng lẩm bẩm, “ có biện pháp”

      Nhiếp Nghiêu thấy bộ dáng này của Chu Duệ Trạch, cũng có biện pháp cái gì nữa.

      em tốt em tốt, chuyện hai vợ chồng nhà người ta, cũng thể can thiệp quá nhiều, nên dừng liền dừng.

      “Tôi làm việc.” Nhiếp Nghiêu cầm tài liệu xoay người rời , để lại Chu Duệ Trạch suy nghĩ kỹ.

      Chu Duệ Trạch cũng cảm thấy Hà Quyên rất trong đợi đứa bé, làm như vậy nếu để cho Hà Quyên biết, có thể vui hay ?

      Vừa nghĩ đến việc này, Chu Duệ Trạch liền bất đắc dĩ xoa trán cái, còn phải nghĩ sao? Nhất định vui.

      Mặc kệ như thế nào chính là muốn đứa bé.

      Chỉ là, nghĩ đến ánh mắt đêm đó của Hà Quyên, trong lòng Chu Duệ Trạch lại rất khó chịu, hai loại ý tưởng ngừng đấu tranh, làm cho cực kỳ khó chịu.

      Về đến nhà, Hà QUyên nấu cơn xong, là mòn sủi cảo Chu Duệ Trạch thích nhất, còn ăn cay. Hà QUyên lấy vừng, đậu phộng bể đâm cùng ớt mùi hương của ớt lan toả.

      Sủi cảo dính, ăn rất thơm, Càng đừng Hà Quyên gói sủi cảo da mỏng nhân lớn, sủi cảo nấu chin từng cái từng cái giống như heo mập mạp, trắng trắng, tròn tròn.

      Chu Duệ Trạch ăn đến nổi trán toát ra mồ hôi, hai người ăn rất vui vẻ.

      Hà Quyên nhìn Chu Duệ Trạch ăn ngon như vậy, cũng vô cùng vui vẻ, ngừng gắp sủi cảo vào trong chén cho . Lúc ăn, lại nấu nồi, sủi cảo phải mới vớt ra nồi ăn mới ngon.

      Chu Duệ Trạch chỉ thích ăn khẩu vị này, cho nên, lúc Chu Duệ Trạch ăn sủi cảo, Hà Quyên cũng coi chừng phòng bếp, nấu cho .

      Chu Duệ Trạch ăn uống no đủ, vuốt bụng tròn tròn của mình, đưa tay lôi kéo, trực tiếp ôm Hà Quyên vào trong ngựcm hôn cái:” Bà xã, ăn no quá rồi.”

      xong, đặt tay Hà Quyên lên sờ bụng của , cũng mập vòng.

      Hà Quyên sờ sờ, sờ nửa ngày cũng có cảm giác mập chỗ nào, bắp thịt vẫn căng đầy có lực như thế, cười vỗ bụng Chu Duệ Trạch:” Mập chút mới được, tránh để người khác em ngược đãi .”

      “Bà xã của làm sao ngược đãi chứ?” Chu Duệ Trạch cúi đầu, dung môi hơi đỏ lên chạm khẽ cái lên đôi môi đỏ mọng của Hà Quyên, mới vừa rồi hai người cũng ăn ít ớt, nóng hừng hực, đôi môi cũng có chút sung.

      “Được rồi, di nghỉ ngơi , em dọn dẹp bàn.” Hà QUyên đẩy Chu Duệ Trạch cái, thuận miệng , :”Ngày mai em làm.”

      “Ừ, được”. Chu Duệ Trạch buông Hà QUyên ra, thu dọn bát đũa, “ rửa chén, em nghỉ ngơi .”

      Hà Quyên cười gật đầu, đến phòng khách, cầm quả táo gọt vỏ, chẻ thành miếng , chờ Chu Duệ Trạch ra ăn.

      Ở trong phòng bếp Chu Duệ Trạch vừa rửa chén vừa nghĩ tới chuện đứa bé, giống như Hà Quyên để ý, vậy tốt, chỉ cần muốn là được.

      Nhiều năm như vậy, vất vả mới cưới được Hà Quyên về, làm sao muốn đứa trẻ xuất cản trở giữa và Hà Quyên.

      kỳ đà cản mũi lớn như vậy, ngày ngày chắn ngay trước mắt, sau này còn có những ngày an nhàn của nữa sao?

      Quả nhiên , sau ngày hôm đó, Hà Quyên cũng đến chuyện đứa nữa, hai người vẫn làm rồi tan việc như cũ, cuộc sống khôi phục như trước kia.

      Chu Duệ Trạch cảm thấy rất ngọt ngào, Hà Quyên cũng có phản ứng khác biệt nữa.

      Giống như chuyện Hà Quyên muốn đến bệnh viện kiểm tra thân thể hoàn toàn chưa xuất .

      Bởi vì tâm tình Chu Duệ Trạch tốt, nhân viên tập đoàn Minh Đạt cảm thấy công việc gần đây hềt sức suôn sẻ, chỉ cần làm them giờ, hơn nữa áp lực vẫn đè ở đầu bọn họ cũng biến mất thấy.

      Làm bọn họ lần nữa cảm nhận được chổ tốt của tập đoàn Minh Đạt.

      Nhiếp Nghiêu đương nhiên can thiệp quá nhiều đối với vấn đề của Chu Duệ Trạch, vấn đề của hai vợ chồng người ta vẫn là phải giải quyết nội bộ mới tốt.

      Chu Duệ Trạch cứ như vậy trôi qua nửa tháng, còn uống bất kỳ thuốc gì nữa, ngược lại còn mua đống bổ, còn chuẩn bị những tài liệu lien quan đến thai phụ.

      Khi thấy những tư liệu kia Nhiếp Nghiêu thiếu chút nữa té nằm xuống đất, thể tưởng tượng nổi hỏi Chu Duệ Trạch:” Cậu làm gì đấy?”

      Đoạn thời gian trước người nào vẫn chịu có đứa bé.

      Bây giờ xem những thứ đồ này làm gì?

      Dù cho sễ thay đổi cũng nên thay đổi nhanh chống như vậy chứ?

      “Chẩun bị trước khi mang thai.” Chu Duệ Trạch tự nhiên , “Tôi dừng uống thuốc mấy tháng có thể để Quyên Tử mang thai, bây giờ tôi muốn chuẩn bị trước.”

      Chu Duệ Trạch xong, trong tay cầm tài liệu, ngạc nhiên :” ra sinh đứa bé lại nhiều chuyện phiền toái như vậy, chuẩn bị trước khi mang thai cũng nhiều như vậy.”

      Nhìn đống tài liệu kia, nào là chú ý cái này cẩn thận cái kia, là làm choa nh kinh ngạc thôi.

      “Đúng rồi, lien lạc với bác sĩ nổi tiếng giúp tôi, phải có kinh nghiệm về phương diện này, giải thích cho tôi biết.”

      Chu Duệ Trạch luôn lo lắng xem chút tài liệu này đầy đủ, tìm người am hiểu chút tốt hơn.

      Như vậy mới có thể yên tâm.

      “Ừ, tôi tìm chuyên gia cho cậu.” Nhiếp Nghiêu gật đầu đồng ý, muốn tìm chuyên gia về phương diện này cũng rất dễ dàng, nhưng mà, trước đó, nghi vấn muốn biết rang, “Làm sao đột nhiên cậu lại muốn đứa bé?”
      Last edited by a moderator: 8/2/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Ngoại truyện 4

      Editor: VinJR

      "Muốn muốn thôi." Mặt Chu Duệ Trạch tránh né làm bộ làm việc, tỏ vẻ chính là muốn đến vấn đề này nữa.

      Nhiếp Nghiêu nhìn Chu Duệ Trạch, khóe môi giật giật hai cái, đừng với là Chu Duệ Trạch ngượng ngùng nha.

      Người có lý trí chắc chắn hỏi tới người nguy hiểm.

      Nhiếp Nghiêu là người có lý trí sao? Hiển nhiên phải.

      Cho nên, rất lý trí lựa chọn hỏi tiếp.

      Cứ như vậy thời gian chầm chậm trôi qua, sáng sớm ngày nào đó, Hà Quyên mới dậy sớm chút, sắc mặt lập tức đột biến, xoay người liền vọt vào phòng vệ sinh, ôm bồn cầu nôn trận.

      Chu Duệ Trạch bị dọa sợ đến nổi sắc mặt tái nhợt, vừa thuận khí cho Hà Quyên vừa đưa khăn giấy: "Bà xã, em như vậy là mang thai sao?"

      Chu Duệ Trạch vì ngày hôm nay mà chuẩn bị mấy tháng, cho nên vừa nhìn thấy phản ứng này của Hà Quyên, trước tiên liền nghĩ đến vấn đề kia.

      Chu Duệ Trạch hiểu , làm cho Hà Quyên hoang mang: "Hả? Mang thai?"

      Nhìn mặt Hà Quyên kinh ngạc, Chu Duệ Trạch kỳ quái hỏi: "Bà xã, phải em vẫn luôn muốn đứa bé sao?" Làm sao nghĩ tới có phản ứng lớn như vậy, vui mừng thấy, tất cả cũng chỉ là kinh ngạc.

      "Em có phải muốn đứa bé hay ?" Chu Duệ Trạch thận trọng hỏi.

      Trong lòng liền kêu than hối hận, nếu như thích đứa bé, vội vàng gấp gáp làm Hà Quyên mang thai làm gì chứ?

      Nhưng vẫn luôn nghĩ tới thế giới hai người, muốn người thứ ba chạy đến làm kỳ đà cản mũi.

      Nếu phải thấy Hà Quyên thích đứa bé, mới tự tìm phiền toái cho mình.

      Từ sau khi chuyện lần trước, Hà Quyên còn đề cập với lần nào nữa, nhưng mà, Hà Quyên thích đứa bé, biết .

      Lúc hai người bọn họ ra đường, phàm là thấy đứa bé, Hà Quyên cũng kiềm chế được mà cười, loại ánh mắt từ ái đó lại đâm vào lòng đau dứt.

      Mặc dù, ánh mắt đó cũng chỉ là trong chớp mắt, Hà Quyên liền nhanh chóng thu hồi, nhưng mà, nhìn thấy được.

      Hà Quyên cho là mình che giấu rất tốt, cho là có chuyện khó , cho nên, mới đè ép chuyện muốn có em bé xuống.

      Chu Duệ Trạch vẫn luôn cho là bà xã của mình rất muốn có em bé, nhưng mà, tại sao khi có thể mang thai, Hà Quyên lại phản ứng như vậy?

      Tại sao lại như vậy?

      " phải em muốn có em bé sao?" Chu Duệ Trạch yên lòng hỏi câu, trong lòng còn là lo lắng, mà là hối tiếc thôi.

      Nếu Hà Quyên thích, làm gì cần phải làm ra vật phiền toái như vậy tới phá hư cuộc sống vợ chồng của ?

      "Dĩ nhiên là muốn." Hà Quyên lập tức đưa tay che ở bụng của mình, mặt có loại ấm áp lại rối rắm.

      Chu Duệ Trạch cảm thấy nên chuyện với Hà Quyên chút, đưa tay, đỡ Hà Quyên lên: "Bà xã, chúng ta ra ngoài." Mặc kệ chuyện gì, phòng vệ sinh tuyệt đối phải là nơi tốt để chuyện.

      "Bà xã, cho là em rất thích đứa bé, nhưng em phải rất vui vẻ, tại sao, có thể cho biết ?" Chu Duệ Trạch đỡ Hà Quyên ngồi lên ghế sô pha, bọn họ muốn chuyện chút.

      "Em rất muốn có đứa bé với . . . . . . Rất muốn." Hà Quyên dấu diếm cái gì đối với Chu Duệ Trạch, nghĩ cái gì cái đó, mấy ngày nay, trong lòng cũng rất thoải mái.

      " thích có em bé, em có thể muốn nữa. Nhưng có rồi. . . . . ." Hà Quyên từ từ ngẩng đầu, hỏi Chu Duệ Trạch, " muốn nó ? Hay là. . . . . . muốn bỏ nó?"

      Trong lòng Chu Duệ Trạch
      Chua xót, nhất là khi thấy ánh mắt của Hà Quyên hơi đỏ lên, còn cố nén để chảy nước mắt, cũng làm cho trong long nhói đau.

      ngốc này.

      ra cho là thích.

      Được rồi, đúng là thích, nhưng bà xã của thích, có lý do gì thích chứ?

      “Bà xã, con của em rất thích. Chỉ là, mang thai rất khổ cực, muốn em khổ cực,” Chu Duệ Trạch vội vàng .

      “Cái gì mà con của em, chẳng lẽ đứa bé phải là của sao?” Hà Quyên nhịn được nũng nịu câu, nào có ai chuyện như chứ?

      “Ừ, là đứa bé của chúng ta. “Chu Duệ Trạch vội vàng sửa chữa sai lầm, “Sinh con rất vất vả, cho nên lúc bắt đầu tích cực lắm.”

      ngốc, có ai làm mẹ cảm thấy mang thai khổ cực đâu.” Hà Quyên cười ngượng ngùng nhàn nhạt và ngọt ngào nồng đậm, giọng hỏi,” thích đứa bé ?”

      thích.” Chu Duệ Trạch chút cũng có giấu diếm, thấy trong nháy mắt nụ cười của Hà Quyên cứng ngắc, nhịn được bật cười, “ thích đứa bé của chúng ta, những đứa bé của người khác làm sao thích chứ?”

      Biết Chu Duệ Trạch luôn luôn rất lạnh lung, thích đứa bé của bọn họ là tốt rồi.

      Hà Quyên cười, trong tươi cười chứa ngọt ngào nồng đậm tan, thấy Hà Quyên cười vui vẻ như vậy, trong lòng Chu Duệ Trạch cũng vui vẻ, về phần nhiều hơn người, ừ…. Tạm thời liền nhịn.

      “ Hay là chúng ta kiểm tra trước chút , ngộ nhỡ phải là mang thau. Xác nhận chút cho chắc.” Hà Quyên sợ mình mừng hụt.

      Chu Duệ Trạch vội vàng gật đầu:” Được, bây giờ chúng ta .”

      Chu Duệ Trạch đứng dậy, thay quần áo, cũng dặn dò HÀ Quyên:” BÀ xã, em ăn chút gì trước , đừng để bụng đói ra ngoài.”

      Hà Quyên tuỳ tiện ăn chút , hai người trực tiếp lái xe đến bệnh viện, cũng xếp hang lấy số , Chu Duệ Trạch tìm bác sĩ riêng, khỏi phải mất công xếp hang.

      Kiểm tra, sau đó chờ tin tức.

      Ngồi trong phòng nghỉ, Hà Quyên có chút hung phấn lại có chút thấp thỏm, vẫn nắm cánh tay của Chu Duệ Trạch căng thẳng chờ tin tức.

      sao đâu, cho dù lần này có, chúng ta có thể tiếp tục cố gắng mà. “Chu Duệ Trạch cười an ủi Hà Quyên, làm buông lỏng.

      hiểu, chỉ là đứa bé mà thôi, làm gì phải căng thẳng như vậy chứ?

      Chu Duệ Trạch hoàn toàn cũng có chút tình cảm dư thừa nào, thong thường cái gọi là tình cảm cha con chưa từng nghĩ tới, chỉ muốn trải qua đời hạnh phúc với Hà QUyên, cho nên, so với đứa bé chưa xác định kia mà , đương nhiên xếp cảm thụ của Hà QUyên ở vị trí thứ nhất.

      Hà Quyên đưa tay, ôm chặt cổ của Chu Duệ Trạch, ở bên tai của câu :”Em muốn có đứa bé của chúng ta, sau đó, nhà ba người chúng ta ở chung với nhau vui vui vẻ vẻ sống qua ngày. Căhm sóc lẫn nhau, cùng nhau nuôi dưỡng đứa bé lớn lên, mãi cho đến khi chúng ta già , đến khi tòc bạc, nhìn con mình còn có đứa , cho bọn chúng biết chúng ta có đời rất hạnh phúc.”

      Chu Duệ Trạch hơi sững sờ, sau đó gật đầu cái:”Được”

      bị “ đời hạnh phúc” của Hà Quyên đả động rồi, thích có người chứng kiến hạnh phúc của với Hà Quyên, hình như có đứa bé cũng tệ.

      Nếu thử chút.

      Vừa lúc đó, bác sĩ vào, cầm tờ xét nghiệm cười : “Chúc mừng, chúc mừng Chu tiên sinh, cậu sắp làm ba rồi.”

      Hà Quyên lập tức ngẩng đầu, đôi mắt trong nháy mắt liền sang lên.

      Cái loại cảm giác hạnh phúc đó lập tức đánh trúng vào tâm của Chu Duệ Trạch, sâu sắc cảm thấy nếu có thể thường xuyên thấy bộ dáng hạnh phúc của Hà Quyên như vậy, có đứa bé cũng có thể nhịn được.

      “Bà xã, có con rồi, chúng ta có con rồi.”

      “Đúng vậy, đúng vậy.”

      Hà QUyên cới Chu Duệ Trạch đều vui vẻ, Hà Quyên bởi vì rốt cuộc có đứa bé cới Chu Duệ Trạch mà vui mừng, về phần Chu Duệ Trạch hoàn toàn là bởi vì Hà Quyên vui vẻ mới thích đứa bé này.

      Mặc kệ như thế nào, hai người rất vui vẻ.

      Sau đó, Chu Duệ Trạch trực tiếp gọi cuộc điện thoại.

      Nhiếp Nghiêu nhận điện thoại bất đắc dĩ hỏi: Ông chủ đại nhân, bây giờ là mấy giờ rồi, cậu làm, lần sau có thể thông báo tiếng hay ?”

      Làm muốn tìm người ký tên cũng tìm được người, cái này là chuyện gì xảy ra?

      “Nhiếp Nghiêu, Quyên Từ có thai rồi.” Giọng hưng phấn của Chu Duệ Trạch truyền qua tai nghe.

      Nhiếp Nghiêu lập tức hung phần:”Ha ha, chị dâu có thai sao? tốt quá, chuyện tốt, chuyện tốt! Hai người đừng làm, lúc nào ăn mừng chầu đây?”

      “Buổi tối cậu đến nhà tôi.” Chu Duệ Trạch cười , “Cậu làm việc trước , tôi còn chút chuyện.”

      Làm ông chủ của tập đoàn, chút cũng ý thức được mình tuỳ tiện trốn việc có cái gì đúng, ôm Hà Quyên :” Bà xã, , chúng ta về nhà.”

      “Ừ.” Hà Quyên mỉm cười gật đầu, mặc cho Chu Duệ Trạch ôm .

      Chu Duệ Trạch trực tiếp đưa Hà Quyên về nhà, sau đó duỗi tay, bế lên giường, dặn dò:”Tốt nhất em nên nghỉ ngơi, mua sách tham khảo, buổi tối Nhiếp Nghiêu tới đây, chúng ta ăn mừng trận.”

      Được, em….” Hà Quyên vừa muốn xuống giường, lại bị Chu Duệ Trạch nhàng đè ép trở lại, “Em đừng cử động, biết mình mang thai sao?”

      “Em mang thai, cũng phải thể cử động được? Chu Duệ Trạch phản ứng quá độ khiến Hà Quyên dở khóc dở cười.

      thể động thể động.” Chu Duệ Trạch giận tái mặt “Ra lệnh”

      “Được, được, em động.” Hà Quyên cỏn cách nào với , thể làm gì khác hơn là thoả hiệp.

      Đợi đến buổi tối lúc Nhiếp Nghiêu tới, người mở cửa là Chu Duệ Trạch mặc tạp dề, vừa nhìn thấy , rất phóng khoáng gật đầu cái, có chút khách khí nào :”Tới đúng lúc, tới phòng bếp giúp tôi tay.”

      Nhiếp Nghiêu bất đắc dĩ ngửa đầu thở dài, có người khách nào đến nhà chủ nhà liền đến phòng bếp giúp đỡ ?

      Oán hận oán hận, Nhiếp Nghiêu vẫn ngoan ngoãn đổi dép lê đến phòng bếp.

      “Chị dâu đâu?” Nhiếp Nghiêu hỏi, nhân vật chính của hôm nay cũng phải là Chu Duệ Trạch.

      “Tôi để ấy nghỉ ngơi ở trong phòng.” Chu Duệ Trạch cười , “Bác sĩ kiểm tra, tất cả đều tốt.”

      “Về sau cậu phải đối xử với đứa bé tốt chút.” Nhiếp Nghiêu thừa dịp Hà Quyên có ở đây, với Chu Duệ Trạch

      Chu Duệ Trạch gọi điện thoại cho , Quyên Tử có thai rồi, người cha bình thường, câu thứ nhất phải đều tôi sắp làm ba sao?

      Có thể thấy được, đối với đứa bé này, cũng là bởi vì Hà QUyên thích, Chu Duệ Trạch mới cao hứng.

      Suy luận này đối với người bình thường mà rất kỳ quái, nhưng là Chu Duệ Trạch… có phản ứng như thế quá bình thường.

      “Đương nhiên, đó là đứa bé của chúng tôi.” Chu Duệ Trạch khẳng định gật đầu.” Tôi ngược đãi nó.”

      Ngược, ngược đãi…?

      Khoé môi Nhiếp Nghiêu giật giật hai cái, đây chính xác là lời của người làm ba sao?

      “Đúng rồi, bảo bọn họ tìm cho tôi hai bảo mẫu, tôi đến biệt thự ngoại ô ở với Hà Quyên”. Chu Duệ Trạch vừa nấu cơm vừa với Nhiếp Nghiêu.

      “Ừ, được, tôi để bọn họ chọn kỹ”. Nhiếp Nghiêu trả lời, hoàn toàn để ý đến “Thâm ý” của Chu Duệ Trạch
      Last edited by a moderator: 8/2/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Ngoại truyện năm

      Editor: VinJR

      Thời gian Hà Quyên mang thai là thời gian hạnh phúc nhất, trừ người đàn ông nào đó thường xuyên chuyện bé xé ra to, còn những thứ khác đều rất thỏa mãn. Nhất là nhìn thấy bụng mình càng lúc càng phồng lên, để tay lên phía , còn có thể cảm nhận được đứa bé cử động, loại cảm giác thỏa mãn đó từ trước đến nay cũng chưa từng có.

      "Ông xã, ông xã, mau sờ chút xem, nó chuyển động." Hà Quyên hưng phấn kêu Chu Duệ Trạch, lôi kéo tay của , để sờ bụng của mình, " sờ xem bảo bối của chúng ta chuyển động."

      Bảo bối?

      Chân mày Chu Duệ Trạch cau lại, trong lòng có chút thoải mái, chỉ là, tay bị Hà Quyên lôi kéo mò bụng của . Quả nhiên cảm thấy dưới bàn tay hơi chuyển động, nhìn nụ cười hạnh phúc của Hà Quyên, Chu Duệ Trạch tạm thời ép thoải mái trong lòng xuống.

      "Ông xã, xem nó là con trai hay con đây?" Hà Quyên tương đối có cảm giác làm mẹ, bắt đầu dự tính chuyện sau này của đứa bé, "Em vẫn muốn là bé trai tốt hơn, trước tiên sinh con trai, sau đó lại sinh con , đến lúc đó trai bảo vệ em để người khác khi dễ."

      Còn muốn sinh hai đứa sao?

      Chu Duệ Trạch tự chủ nhướng mày, đứa còn muốn, lại còn muốn đứa thứ hai sao?

      "Con trai hay con cũng quan trọng." Chu Duệ Trạch , chỉ là đủ, những cái khác muốn.

      "Em biết chồng của em phải người trọng nam khinh nữ." Hà Quyên vui vẻ tựa vào ngực Chu Duệ Trạch, quả nhiên, sinh nam hay nữ cũng có áp lực.

      Dĩ nhiên, Hà Quyên vĩnh viễn cũng biết, người chống tốt trong lòng cũng phải là người tốt nha.

      Cũng may, đứa bé còn chưa ra đời, Chu Duệ Trạch cần trực tiếp đối mặt với tiểu sinh mệnh đó, chỉ cần chăm sóc kỹ Hà Quyên là được. Bọn họ sớm dọn đến ở trong biệt thự, mời bảo mẫu cũng là người chăm sóc cho hoạt động thường ngày của Hà Quyên.

      Mỗi ngày sau khi ăn cơm xong, Chu Duệ Trạch cũng đỡ Hà Quyên ra ngoài dạo chút, phải khí trong trung tâm thành phố nên trong lành hơn nhiều, phải vận động nhiều chút rất dễ sinh hay sao?

      Chu Duệ Trạch nghiêm khắc làm theo lời dặn của bác sĩ.

      Bởi vì Hà Quyên được chăm sóc tốt, nên ngày sinh dự tính sớm cũng trễ, đợi đến khi được đẩy vào phòng sinh, Nhiếp Nghiêu cũng thở dài hơi, vỗ vỗ bả vai của Chu Duệ Trạch: "Được rồi, cậu yên tâm , đợi lát nữa chị dâu và đứa bé ra ngay thôi."

      Sau khi vỗ bả vai mới phát , Chu Duệ Trạch động cũng động cái, thân thể cứng ngắc nhìn chằm chằm cửa phòng sinh, ánh mắt đờ đẫn.

      "Cậu làm sao vậy?" Nhiếp Nghiêu sợ hết hồn, người sinh con là Hà Quyên, thế nào Chu Duệ Trạch lại như vậy?

      "Mới vừa rồi Quyên Tử đau đến nổi toàn thân là mồ hôi, thân thể cũng phát run." Bây giờ Chu Duệ Trạch vẫn còn nhớ cảm giác ôm Hà Quyên run lẩy bẩy trong ngực mình.

      " phải đau chứ." Nhiếp Nghiêu khẳng định , "Sinh con đều đau như vậy, sinh ra là sao nữa."

      " sớm cần đứa bé. . . . . ." Chu Duệ Trạch hối hận, khổ sở nắm tóc của mình, "Tôi nên mềm lòng, nếu cần đứa bé tốt rồi."

      Nhiếp Nghiêu kinh ngạc há to miệng, nhìn chằm chằm bộ dáng Chu Duệ Trạch khổ sở như đưa đám, muốn an ủi, lại phát biết an ủi làm sao cho phải.

      " được, tôi muốn vào xem." Chu Duệ Trạch chợt , quyết định này của dọa Nhiếp Nghiêu sợ, lên ngăn lại, "Tôi này. Đó là phòng sinh đó!"

      "Tôi vượt qua cùng ấy." Chu Duệ Trạch nhướng mày, đừng bây giờ người chồng có thể vào, cho dù thể, cũng có thể vào.

      "Cùng với ấy thế nào, khi cậu tiến vào, nếu chị dâu phân tâm làm sao? Nhìn thấy cậu, phân tâm, tốt đối với chị dâu." Nhiếp Nghiêu rất nhanh tìm được lý do, khuyên Chu Duệ Trạch.

      Mục đích thực của là ngăn cản Chu Duệ Trạch vào, biết sau khi Chu Duệ Trạch vào, có thể đột nhiên gây ra chuyện khác thường gì đó hay .

      Mới vừa rồi lúc Hà Quyên đau đến ra mồ hôi lạnh, Chu Duệ Trạch khổ sở như vậy rồi, nếu như thấy lúc Hà Quyên sinh. . . . . . , Nhiếp Nghiêu có chút nào hoài nghi, Chu Duệ Trạch đập phòng sinh.

      Cũng may trong quá trình Hà Quyên sinh rất thuận lợi, thời gian cũng phải rất dài, tất cả đều thuận lợi.

      Đợi đến khi Hà Quyên sinh xong, Chu Duệ Trạch lập tức nhào tới, thận trọng ôm Hà Quyên nằm giường, cầm lấy tay , nửa ngày cũng được câu nào.

      Trong mắt đều là sắc mặt tái nhợt của Hà Quyên, lần này làm Chu Duệ Trạch đau lòng, hận chết chính mình, như thế nào mà lúc trước lại đồng ý để Hà Quyên mang thai chứ?

      Hà Quyên nằm bệnh viện ba ngày sau đó xuất viện về nhà, ở cữ.

      Sau đó, bảo mẫu được Chu Duệ Trạch mời tới liền nguyên vẹn phát huy tác dụng, ban ngày buổi tối đều có bảo mẫu
      chăm sóc đứa bé, căn bản Hà Quyên cũng cần động tay vào.

      Dĩ nhiên, dựa theo ý tưởng của Chu Duệ Trạch, hoàn toàn cũng muốn cho bà xã của mình tiếp xúc than mật với người khác như vậy.

      “Ông xã, xem khẩu vị của con chúng ta càng ngày càng tốt rồi.: Hà Quyên ôm đứa bé cho bú sữa, nhìn bé hỏ nhắn bú sữa vui vẻ như vậy, Hà Quyên cực kỳ cao hứng.

      Khẩu vị tốt, thâ thể mới khoẻ chứ sao.

      “Ừ” Chu Duệ Trạch hừ tiếng từ trong lỗ mũi, tương đối bất mãn với người nằm trong ngực bà xã của , đó là vị trí của ! Bà xã của !

      Cái tên kia là sao chứ?

      nhìn Hà Quyên long tràn đầy dáng vẻ vui mừng, vẫn thể động vào cái tên kia.

      Nhiều năm nay, đây là lúc Chu Duệ Trạch buồn bực nhất.

      Bà xã của bị người khác chiếm đoạt, vẫn thể gì!

      “Ông xã, an hem con của chúng ta rất đáng nha.” Sauk hi Hà Quyên cho tiểu tử ăn no, kéo kéo, cười tự hào.

      “Đáng , đáng .” Chu Duệ Trạch lập tức cũng nở nụ cười với Hà Quyên, nếu như muốn làm bộ cái gì, căn bản là có ai có thể vạch trần.

      Hà Quyên chút cũng cảm thấy ông xã của mình có “Địch ý” với con trai mình.

      xem, con của chúng ta sau này như thế nào đây?” Bộ dáng Hà Quyên giống như gia trưởng, bắt đầu ảo tưởng tương lai của đứa bé.

      Ý tưởng của Chu Duệ Trạch loé lên trong đầu, có bộ mặt bình tỉnh cùng nhau tưởng tượng tương lai của đứa bé với Hà Quyên:” Đứa bé của chúng ta đương nhiên phải được bồi dưỡng tốt, nhưng mà, lại thể bóp chết tuổi thơ của con chúng ta, em đúng ?”

      “Ừ, quả .” Hà QUyên gật đầ, cũng rất đồng ý với lời của Chu Duệ Trạch, nhất là phương thức học tập bây giờ, trừ học ở ngoài, còn có các loại lớp năng khiếu, khiến học sinh rất vất vả.

      cảm thấy vẫn là đưa đứa bé ra nước ngoài tốt hơn.” Chu Duệ Trạch bắt đầu từng bước hướng dẫn Hà Quyên

      “Đưa đến nước ngoài sao?” Hà Quyên sững sờ, “ là lúc nó lên đại học sao?”

      “Dĩ nhiên phải.” Chu Duệ Trạch lập tức gạt bỏ, đợi đến khi tên tiểu tử này lên đại học, cũng có tính nhẫn nại đó, “Đương nhiên là lúc lên tiểu học .”

      “Tiểu hoc? Còn quá sớm, đứa bé như vậy, tại sao có thể đến nơi xa như vậy?” Hà Quyên đồng ý.

      Chu Duệ Trạch dám ra, dĩ nhiên là có kế hoạch, biết làm thế nào để thuyết phục bà xã của .

      “Bà xã, em nghĩ xem, tư duy của đứa bé giống như vậy. Chúng ta dạy đứa bé ở đây, các loại phương pháp kia bóp chết trí tưởng tượng của con chúng ta”

      “Ở nước ngoài giống như vậy, đó là bồi dưỡng cá tính của đứa bé, tư duy của nó tuyệt đối bị gạt bỏ, trở thành người tài giỏi. Em cũng muốn con chúng ta trở nên giống bản than nó chứ?”

      Thái độ của Chu Duệ Trạch vô cùng chân thành, hoàn toàn đều là hình tượng của người bam à suy tính cho con của bọn họ.

      “Nhưng….” Hà Quyên hơi dao động, thể Chu Duệ Trạch rất đúng, “Cũng biết con của chúng ta thích cái gì..”

      “Cái này sao, chỉ cần đứa bé ở đó lâu chắc chắn có hứng thú thích.” Chu Duệ Trạch chắc như đinh đóng cột.

      Lúc ấy Hà Quyên để ý đến thâm ý của Chu Duệ Trạch, cho đây là bản năng phản ứng của cha mẹ đối với con của mình, làm sao nghĩ đến, đây là do người nào đó mưu tính sâu xa.

      Khi ở cữ, người vốn dễ dàng mệt mỏi, cho nên, trừ lúc cho bú sữa, đứa bé đều do bảo mẫu chăm sóc.

      Bảo mẫu phải là chỉ chăm sóc trong tháng sao?

      Nhưng mà bảo mẫu nhà Chu Duệ Trạch hình như thời gian ở lại tương đối dài, mãi cho đến khi đứa bé năm, sáu tháng vẫn thay đổi người.

      Chu Duệ Trạch vẫn truyền bá ý niệm cho Hà Quyên, bảo mẫu là người chuyên nghiệp, vì đứa bé khoẻ mạnh, vì để cho đứa bé lớn lên tốt hơn, tóm lại, chính là tất cả vì đứa bé.

      Hà Quyên cũng liền bị Chu Duệ Trạch hoàn toàn dẫn dụ, dĩ nhiên quan tâm đối với đứa bé vẫn ít, chỉ là cần tự làm mọi chuyện.

      Hành động của Chu Duệ Trạch, Hà Quyên có nhìn ra, đợi đến sau khi Hà QUyên sinh xong, Nhiếp Nghiêu từ trong lời của bọn họ mới hiểu được mục đích của Chu Duệ Trạch, cảm giác duy nhất là tốt…. Quả nhiên, Chu Duệ Trạch cũng có lúc bình thường.

      Dù sao cũng là con của Chu Duệ Trạch, làm sao lại có loại cảm giác cha con trời sinh chứ?

      “Nếu là con chưa tính, còn đây là con trai!” Chu Duệ Trạch trầm mặt hừ lạnh tiếng, hỏi, “ Cậu tặng bà xã của cậu cho người đàn ông khác sao?”

      Nhiếp Nghiêu có loại kích động muốn té xỉu, người đàn ông khác kia hình như là con trai của cậu ta mà?

      Loại dấm này cũng ăn sao?

      Nhiếp Nghiêu thể bội phục tính độc chiếm của Chu Duệ Trạch, đây cũng phải mạnh bình thường.

      Đợi đến khi đứa bé lớn lên chút, Hà Quyên phát , thích của con bọn họ tương đối rộng lớn, hơn nữa còn có rất nhiều tư duy kỳ diệu.

      Đứa bé mới hai tuổi, cầm bút vẽ, lúc ba tuổi mà có thể bò lên Piano đàn ra bài hát ngắn đơn giản rồi.

      Trong đầu càng thêm có rất nhiều vấn đề, đối với thứ gì cũng tò mò, còn thích đồ nghiên cứu.

      Hà Quyên thấy vậy, đứa bé của bọn họ đúng là có thiên phú, đứa bé thong minh lanh lợi như vậy nếu như sau này chỉ biết làm bài tập dự thi, chắng phải là lãng phí rồi sao?

      đương nhiên muốn xa đứa bé, nhưng vì đứa bé có thể sống hạnh phúc hơn, cũng muốn con của mình bị tính tò mò bẩm sinh làm hại.

      Kể từ đó Hà Quyên càng ngày càng cảm thấy thể làm trễ nãi đứa bé của bọn họ.

      Cuối cùng đồng ý với đề nghị của Chu Duệ Trạch, vẫn là ra nước ngoài cho đứa bé tiếp thu giáo dục tốt.

      Hà Quyên nhắc tới, Chu Duệ Trạch tức làm thủ tục để cho con bọn họ trực tiếp ra khỏi nước học tập, đương nhiên bảo mẫu , hộ vệ được bảo đảm an bài cực kỳ thoả đáng.

      Chỉ sợ Hà Quyên yên long, Chu Duệ Trạch còn để Hà QUyên cùng , nhìn hoàn cảnh ở đây, người được trang bị. còn có trường học, cùng với vấn đề đưa đón, vấn đề sinh hoạt an toàn, tất cả đều cho hà Quyên nhìn.

      Lại sinh sống với đứa bé hơn nửa tháng, để cho con của bọn họ thích ứng hoàn cảnh chút, lúc này Hà Quyên mới lưu luyến rới trở về nước.

      Dĩ nhiên, Hà Quyên bất cứ lúc nào cũng có thể bay qua thăm đứa bé, nhưng mà bởi vì công ty thường có chuyện “Gấp”, cho nên, cơ hội rất ít.

      Cũng may điện thoại có thể tuỳ thời gọi , chỉ cần làm trễ nãi việc học tập, căn bản mỗi ngày đều có điện thoại, chỉ có chủ nhật lúc nghỉ ngơi, mẹ con mới có thể trò chuyện video.

      Đợi đến khi đứa bé nghỉ đông và nghỉ hè, dĩ nhiên phải đón trở về.

      Chỉ là biết bắt đầu từ lúc nào, đứa bé càng ngày càng muốn trở lại, từ khi Chu Duệ Trạch hỏi thăm được khi trò chuyện , đứa bé cảm thấy hứng thú đối với thể thao, liền thu xếp để đưa bé chơi

      Hà Quyên cảm than hồi, nhưng nghĩ đến thể bởi vì ích kỷ của mà phải bóp chết sở thích của đứa bé, dĩ nhiên cũng suy nghĩ nhiều, cũng liền chiều theo đứa bé.

      Ai mà biết phản ứng như vậy của , lại khiến Chu Duệ Trạch vui vẻ dứt.

      biết, có bé trai mà có nhiệt huyết, những vận động viên thể thao kia, cũng tin tên tiểu tử thúi kia thích, chứ như vậy, nghỉ đông và nghỉ hè cũng giành bà xã với .

      Đợi đến khi con của bọn họ lớn lên, trở thành vị đa tài đa nghệ lại cực kỳ độc lập ưu tú, Hà Quyên cực kỳ vui mừng.

      “Khi nào con thi trở về?” Chu Duệ Trạch thừa dịp Hà Quyên đến phòng bếp nấu ăn, hỏi người thanh niên chướng mắt trước mặt này.

      Người thanh niên chướng mắt cười tiếng, ngay cả nụ cười cũng giống như Chu Duệ Trạch, lạnh lung lại chứa tính toán:” Ba, việc học của con hoàn thành trước, cho nên, con có thể ở lại “bồi mẹ” tốt”

      “Con trai có khí chất ở bốn phương. “Chu Duệ Trạch nhướng mày, “ Người Chu gia chúng ta thể có chí khí như vậy.”

      “Nếu chí khí chính là dung đồ ăn vặt hấp dẫn đứa bé hai ba tuổi ‘ bồi dưỡng các loại hứng thú’ sao?” Nghĩ đến chuyện lúc còn bé, còn rức. nghĩ tới còn có người làm ba như vậy, vì chiếm đoạt mẹ của , ngờ lại sắp xếp hiểm như vậy.

      Tính toán với đứa bé, ông ta rất có cảm giác thành tựu sao?

      Vô sỉ!

      “Bây giờ con trưởng thành, cho ba độc chiếm mẹ nữa,” Đây là tuyên chiến sau khi trưởng thành, mặc dù người kia là ba của .

      “Tranh với cha? Con phải nghĩ kỹ.” Chu Duệ Trạch lạnh lung nhìn chằm chằm con trai của mình.

      Bốn mắt nhìn nhau, sát khí trung va chạm kịch liệt.

      “Ăn cơm”. Hà Quyên ở phòng ăn vui vẻ nghĩ tới hai người đàn ông đời này thích nhất, khuôn mặt hạnh phúc.

      Sát khí càng tăng lên, hai người đàn ông đều truyền cho nhau ý tứ-- chờ mà xem.

      “Bà xã, có mệt ?” Chu Duệ Trạch vĩnh viễn là người chồng dịu dàng của Hà Quyên.

      bại bởi tên tiểu tử thúi kia sao? Buồn cười!

      “Mẹ, con nhớ món ăn mẹ làm quá.” Cậu cũng là đứa con trai hiếu thuận nhất.

      để cho cha hiểu được cái gì gọi là trò giỏi hơn thầy.

      Xem ra cược “Chiến tranh” của hai cha con chính thức khai hoả, về phần bọn họ tranh đoạt “Người phụ nữ nhưng người này hoàn toàn cảm thấy gì, hạnh phúc gắp thức ăn cho bọn họ, nhìn bọn họ ăn cơm,

      Người nhà vui vẻ hoà thuận, đây chính là chuyện hạnh phúc nhất của Hà Quyên.
      Last edited by a moderator: 8/2/16
      huyenlaw68, thuyt, Sói hoang dã3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :