1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Lửa Mùa Đông - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 250+251

      Dưới ánh đèn, chiếc nhẫn kim cương màu vàng tay Lãnh Tiểu Dã trải qua những lần cắt xén hoàn mỹ, ngừng lóe sáng rực rỡ.

      Từ khi rời khỏi phủ Bá tước, chiếc nhẫn này luôn nằm yên tay , chưa kịp tháo xuống.

      Nhìn chiếc nhẫn, Lãnh Tiểu Dã đưa tay qua, tháo ra, nhét vào túi tiền.

      Nghĩ lát, lại thấy có gì đó ổn.

      Sờ người cái, cũng tìm được nơi nào thích hợp để cất.

      Nhìn xuống đôi giày vải chân, cúi xuống, cầm cây kéo cắt dây giày ra.

      Để lại nửa, còn nửa, cầm chiếc nhẫn xỏ vào, đeo lên cổ.

      Đặt chiếc nhẫn ngay cổ áo, Lãnh Tiểu Dã kéo áo ra, nhét nhẫn vào trong.

      Nhẫn kim cương chui vào trong vạt áo, dán lên da thịt , xúc cảm hơi lạnh dâng lên.

      nhàng hít vào hơi, dựa lưng vào ghế.

      "Tôi đáp ứng , giữ gìn chiếc nhẫn này kỹ, chuyện này... Tôi được làm được!"
      ...

      ...

      Máy bay tư nhân nhanh chóng bay lượn trong bầu trời đêm.

      Trong máy bay.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nắm chặt chiếc bông tai ruby, ngón tay ngừng chậm rãi ma sát.

      Viên đá quý nho nằm đầu ngón tay như giọt máu đỏ tươi, lại giống ngọn lửa xán lạn.

      "Bá tước tiên sinh!" Lão quản gia đặt bữa tối lên bàn ăn, "Chút xíu nữa chúng ta tới Mỹ, ngài có muốn dùng bữa tối trước ?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương dựa lưng vào ghế động đậy, lão quản gia vừa định há mồm khuyên nhủ, nhưng chưa kịp mở lời, ngồi thẳng dậy, đẩy bàn ăn ra.

      Đặt chiếc bông tai trong lòng bàn tay, Hoàng Phủ Diệu Dương lại bỏ tay vào túi tiền, lấy viên giấy đầy nếp nhăn mở ra.

      Từ đầu tới cuối, vẫn nhìn chằm chằm vào tờ giấy kia.

      Thời gian lặng lẽ trôi qua, biết, đọc tờ giấy ấy bao nhiêu lần rồi.

      Quen thuộc đến nỗi khi nhắm mắt lại, cũng biết viết cái gì, chữ viết ra sao.

      Nét bút hề giống như , chữ viết vô lực, tương đối phóng khoáng, có thể chữ rất nặng, nhưng trong nét bút vẫn để lộ vài cảm giác mạnh mẽ.

      Hoàng Phủ Diệu Dương từng học tâm lý học, biết, người có chữ viết thế này, đều khá độc lập và cố chấp.

      Giống như vậy.

      Nhưng, chữ hề ngay ngắn chỉnh tề, điều này lên, chẳng phải là người cẩn thận tỉ mỉ, tính cách có vẻ hơi lười nhác, tùy ý.

      Đây là loại cảm giác rất mâu thuẫn, cũng giống như tính cách của vậy.

      Tính tình khi trẻ con, có đôi khi lại cố chấp thôi.

      "Trước khi trốn , ấy , làm những gì?"

      Cầm tờ giấy trong tay đặt bàn, lấy đồ chặn giấy chặn lại, Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày hỏi.

      "Tiểu thư vừa từ lầu xuống với tôi, "Mấy ngày nay, làm phiền mọi người rồi" sau đó, ấy muốn tới thăm chuồng ngựa của ngài..." Lão quản gia nhớ lại từng chi tiết cụ thể, thuật lại với , "Chúng tôi cùng tới chuồng ngựa, nhưng lúc đến gần chuồng, ấy chợt dừng lại, nhìn Arthur , "Nó nhất định rất nhớ nhà"... Khi đó, tôi mới với tiểu thư, "Bá tước tiên sinh cũng rất đơn, mới giữ lại Arthur" nếu tiểu thư ở lại cùng, ngài có đưa Arthur trở về hay cũng rất khó ..."

      " ấy còn gì nữa?" Hoàng Phủ Diệu Dương hỏi.

      "Tiểu thư... gì thêm, chỉ thở dài hơi, rồi tới chuồng ngựa, sau đó, ây lại chủ động cầu muốn cưỡi ngựa, lúc đầu, tôi vốn định cho ấy cưỡi Công Chúa, nhưng ấy mực muốn cưỡi Tia Chớp, tôi hết cách, đành để mặc tiểu thư cưỡi Tia Chớp ."

      tới đây, lão hối hận khom người, "Đây đều là lỗi của tôi, tôi nên sớm nhận ra tiểu thư muốn rời ."

      gã trợ lý tới, cầm theo chiếc máy tính xách tay đặt bàn, "Bá tước tiên sinh, tôi tìm thấy video của tiểu thư rồi."

      Hoàng Phủ Diệu Dương đưa ngón tay qua, nhàng nhấn vào nút Enter.

      màn hình, bóng dáng con ngựa xuất , đúng là Tia Chớp rồi.

      lưng ngựa, Lãnh Tiểu Dã vui vẻ cưỡi phi lên hàng rào.

      Đây là đoạn video theo dõi được chụp ở hàng rào, cũng chậm chạp, lập tức nhảy ra khỏi rào chắn, Lãnh Tiểu Dã giang hai cánh tay, ngồi thẳng lưng ngựa.

      "Wa! Tia Chớp, bây giờ chúng ta được tự do rồi!"
      thanh mập mờ từ trong máy tính truyền ra.

      Vì khi quay hình, thanh có vẻ mơ hồ , nhưng nhìn động tác và biểu tình mặt , có thấy được vô cùng vui sướng.

      Sau đó, tiếp tục về phía trước.

      Quay lại , Lãnh Tiểu Dã.

      Quay lại, nhìn cái .

      Quay đầu lại, tôi tha thứ cho em!

      Hoàng Phủ Diệu Dương thầm trong lòng.

      Con ngươi màu lam nhìn chằm chằm màn hình, bàn tay nắm chặt chiếc bông tai ruby.

      Hoàng Phủ Diệu Dương dùng sức, chiếc bông tai đâm vào tay , thậm chí, cả bàn tay ngừng ẩm ướt.

      Lão quản gia nhìn thấy vô cùng căng thẳng, nhưng biết vì sao lại nhưu vậy.

      Nhíu mày, lão nhìn vào màn hình.

      màn hình, Lãnh Tiểu Dã cưỡi Tia Chớp càng lúc càng xa, đến nỗi, sắp khõi phạm vi theo dõi.

      Nếu xa hơn nữa, chạy khỏi phạm vi theo dõi mất.

      Ngay lúc đó, đột nhiên vươn tay, kéo cương lại.

      Tốc độ của Tia Chớp giảm bớt, Lãnh Tiểu Dã quay mặt lại, nhìn phủ Bá tước.

      Hoàng Phủ Diệu Dương vươn tay gõ cuống phím cách, trong hình, bóng dáng dừng lại, khoảng cách rất xa, thậm chí, thể nhìn thấy khuôn mặt của .

      Nhưng có thể nhìn ra được, quay đầu lại, nhìn khắp nơi xung quanh.

      Đáy mắt Hoàng Phủ Diệu Dương lên niềm vui sướng.

      Quả nhiên, thể bỏ như vậy được.

      Đưa ngón tay qau, nhàng vỗ vễ khuôn mặt mơ hồ của màn hình, hoàng Phủ Diệu Dương hít hơi sâu.

      "Tiểu Dã, tôi nhất định tìm được em!"

      Lão quản gia nhìn thấy hình ảnh màn hình dừng lại, rồi quay sang nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, lão thấy , vẻ mặt hòa dịu rất nhiều.

      Đột nhiên, lão chợt nhận ra điều gì đó.

      Mím môi, lão quản gia cẩn thận mở miệng: "Tôi nghĩ... Chắc hẳn tiểu thư cũng rất luyến tiếc, nhưng, ấy chỉ thích bị trói buộc mà thôi."

      Hoàng Phủ Diệu Dương lên tiếng.

      Lão quản gia nhìn sắc mặt rồi tiếp, "Lúc đầu, Arthur cũng rất khó thuần phục đó thôi, nhưng cuối cùng cũng bị ngài thu phục, nhưng tiểu thư là người, con người, chính là động vật phức tạp nhất, nên rất khó đả động tới."

      Hoàng Phủ Diệu Dương nâng tay phải lên, "Lần trước, tôi nhớ có đưa ông thực đơn mà ấy thích, ông còn nhớ chứ?"

      "Vâng, bá tước tiên sinh." Lão quản gia .

      Thân là quản gia, đây vốn là chuyện của lão, phải nhớ được thực đơn mà chủ nhân mình thích.

      "Có món gì?" Hoàng Phủ Diệu Dương .

      "Lúc đó, tất cả các món ăn bàn đều là ẩm thực Trung Quốc, có điều, hình như Tiểu Dã thích nhất món ăn Bắc Kinh, Thượng Hải, còn có cả món Tứ Xuyên nữa." Quản gia đáp.
      Dunghyt97, JupiterGalileo, Winter2 others thích bài này.

    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 252+253

      Hoàng Phủ Diệu Dương khẽ gật đầu, "Lập tức cho người điều tra ở Thượng Hải, Bắc Kinh, còn có cả Tứ Xuyên, xem có ai tên Lãnh Tiểu Dã hay ! Nếu như có, chúng ta tiếp tục tìm kiếm trong phạm vi rộng."

      Cho tới bây giờ, tuy biết thân phận của , nhưng ít nhất, biết đây là tên của .

      Có rất nhiều chuyện có thể cải trang, nhưng cũng có nhiều chuyện thể làm giả được.

      Ví dụ như, khẩu vị.

      thường chọn rất nhiều món ăn, nhưng mỗi khi ăn, lại bất tri bất giác để lộ khẩu vị của mình, mà chút dấu vết bé đó, chính là mấu chốt duy nhất của .

      Trung Quốc quá lớn, muốn tìm người, chẳng khác nào mò kim đáy biển.

      Căn cứ vào khẩu vị của , có thể thu phạm vi tìm kiến, ngay cả khi về Trung Quốc, cũng có thể điều tra được lai lịch của .

      Nếu những thành phố này , tiếp tục tìm...

      chúng, nhất định tìm được !

      "Vâng, bá tước tiên sinh." Quản gia lần nữa mang bữa tối vào, "Ngài mau ăn chút, lát nữa chúng ta còn phải bay tới Trung Quốc nữa, Trung Quốc rất lớn, ngài cần phải ăn để có sức mà tìm tiểu thư chứ."

      Hoàng Phủ Diệu Dương cầm lấy tờ giấy và chiếc bông tai, cẩn thận bỏ vào túi áo.

      Trợ lý vội vàng mang máy tính ra, quản gia đặt bữa tối lên.
      Cầm lấy dao nĩa, chậm rãi dùng bữa.

      Thấy rốt cuộc cũng chịu ăn cơm, lão quản gia thở phào nhõm, lập tức quay người , cầm lấy điện thoại máy báy, gọi điện đến Trung Quốc.

      Chờ đến khi Hoàng Phủ Diệu Dương ăn xong, máy bay đáp xuống New York.

      vừa xuống máy bay, có người nhanh chóng chạy tới nghênh đón , báo cáo với số chuyện.

      "Chúng tôi điều tra máy bay vận tải kia, nhưng cũng phát thấy tiểu thư đâu, mấy lối ra cũng được điều tra, nhưng cũng chẳng thấy kết quả gì." ta nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương đứng trong nắng sớm bình mình, "Bây giờ, chỉ có hai trường hợp, là tiểu thư vẫn chưa về Mỹ, hai là tiểu thư hề rời khỏi sân bay, chuyển tiếp chuyến bay khác."

      Hoàng Phủ Diệu Dương híp mắt, nhìn ánh mắt trời, "Hôm qua, có chuyến bay nào tới thẳng Trung Quốc ?"

      "Có hai chuyến, là tới HongKong, chuyến còn lại là tới Thượng Hải." đáp.

      Nhíu mày suy nghĩ chút, Hoàng Phủ Diệu Dương xoay người lên máy bay.

      "Lập tức tới Thương hải."

      Cứ như vậy, máy bay tư nhân chỉ ở lại New York lát, rồi lần nữa cất cánh bay tới Thượng Hải.

      Máy bay rời lâu, nhân viên công tác sân bay lập tức lấy điện thoại ra, thông báo với Kiều.

      "Tiên sinh, máy bay của bá tước rời khỏi sân bay."

      "Có biết cậu ta đâu ?" Kiều hỏi.

      "Thượng Hải, Trung Quốc."

      Kiều nhíu mày cúp máy.

      "Đáng chết, sao cậu ta lại muốn tới đó?"

      Ông nâng tay nhìn đồng hồ.

      Lúc này, chắc Lãnh Tiểu Dã tới Thượng Hải rồi, nhưng sao vẫn chưa gọi lại cho ông?

      Vừa nghĩ tới, di động liền vang lên, số điện thoại từ Thượng Hải gọi tới.

      "Hello, chú Kiều, con tới Thượng Hải an toàn."

      "Tiểu Dã!" Giọng của Kiều hề thoải mái, "Chú vừa nhận được tin, Hoàng Phủ Diệu Dương chỉ ở lại sân bay 20 phút, sau đó bay tới Thượng Hải rồi."

      " ta bao lâu rồi?"

      "Bây giờ..." Kiều nhìn đồng hồ, "Chắc cũng hơn tiếng rồi."

      "Được, con biết rồi... Đừng lo lắng, con tới nhà ga rồi, chở về Bắc Kinh ngay thôi, đến lúc đó, dù ta có tới Thượng Hải cũng thấy con đâu."

      Cúp điện thoại, Lãnh Tiểu Dã nhìn điểm đỏ màn hình, dùng ngón tay gõ vào.

      "Tiểu tử thúi, đuổi nhanh đó, nhưng tôi muốn xem, làm sao có thể tìm được tôi giữ biển người mênh mông thế này!"
      Thanh toán tiền điện thoại xong, Lãnh Tiểu Dã nhét máy tính vào túi, vươn tay chỉnh lại nón đầu, vào nhà ga, leo lên chuyến tàu tới Bắc Kinh.

      Gầm mười giờ tàu, cuối cùng, Lãnh Tiểu Dã cũng trở về quê nhà.

      Từ nhà ga ra, hít thở khí mát mẻ, ho khan tiếng.

      tàu mấy chục tiếng thế này, mệt mỏi lắm rồi.

      Tùy tiện mua vài thức ăn tay, gọi điện cho ba mẹ, ném vé xe vào thùng rác, bắt chiếc taxi, khỏi nhà ga.

      Chuyện này rất phức tạp, nếu để mẹ biết, mạo hiểm nằm vùng như vậy, nhất định mắng chết mất.

      Xe taxi khỏi thành phố, tới nơi dân cư xa hoa.

      Lãnh Tiểu Dã thanh toán tiền xe, mở cửa bước ra, cúi đầu xem xét bản thân mình chút, nghĩ hồi, mới vào.

      nửa đường, dừng lại trước căn biệt thư ba tầng, lại hai bước, ấn chuông cửa.

      Đơi chốc lát, có ái.

      ngẩng đầu nhìn lên lầu, lại ấn tiếp.

      phải xui tới vậy chứ, chẳng lẽ có ai ở nhà?

      Ngay lúc suy nghĩ lung tung, từ ban công lầu hai, giọng lười biếng của phụ nữa truyền tới.

      "Tới đây, ai đó, là, mới sáng sớm tinh mơ!"

      Nghe được giọng của mẹ Hứa, Lãnh Tiểu Dã vươn tay sửa lại tóc, kéo cổ áo lại.

      tiếng động vang lên, cánh cửa bị mở ra.

      Từ bên trong, phụ nữ thân hình coa gầy, mái tóc rồi bù xõa tung vai, mặc bộ áo xám bạc, ngũ quan sắc sảo xinh đẹp, lộ ra vài điểm mê người.

      Người này, chính là mẹ ruột của Lãnh Tiểu Dã, từng là đàn chị trong giới ca hát, nữ vương Hứa Hạ.

      Mặc dù là mẹ của hai đứa con, nhưng bà vẫn hề già tí nào.

      Nhìn qua chắc cũng như mới ba mươi tuổi, năm tháng để lại dấu vết nào mặt bà, vẫn giữ mãi khi chất nữ vương.

      Dáng hình cao gầy của Lãnh Tiểu Dã là được di truyền từ ba.

      Bà mặc áo ngủ, đôi mắt lim dim nhìn ra cửa, Lãnh Tiểu Dã lập tức nhào tới, ôm bà cái.

      Trong lúc mẹ mình vẫn còn choáng váng, mở miệng .

      "Surprise (Ngạc nhiên chưa) nữ vương đại nhân thân !"

      "Tiểu Dã?!" Nhìn thấy , Hứa Hạ lập tức thân thiết ôm , "Sao con lại về đây?"

      "Sao con lại được về?" Lãnh Tiểu Dã nhìn thoáng phòng khách, cười quyến rũ : "Đây là nhà của con, còn có cả nữ vương đại nhân thân của con nữa, nên tất nhiên, con phải trở về chứ sao!"
      "Nịnh hót!" Hứa Hạ mắng câu, trong giọng hề có điểm trách cứ nào, vội vàng kéo vào nhà, "Sao gọi điện cho mẹ, để mẹ còn tới đón con nữa chứ, bắt xe ở sân bay có khó khăn lắm ?"

      " phải con sợ ảnh hưởng tới hình tượng của mẹ sao?" Lãnh Tiểu Dã liếc mắt nhìn lên lầu, "Mẹ, ba... Có ở nhà ?"
      Dunghyt97, JupiterGalileo, Winter2 others thích bài này.

    3. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 254+255

      "Con còn nhớ tới ba à!" Hứa Hạ ngáp cái, "Hai ngày nay quân đội diễn tập, ông ấy bận chổng vó lên, nào có mặt ở nhà chứ?"

      Người mẹ này của , thần kinh có chút bất thường, rất dễ dàng qua mắt bà

      Cha xuất thân là lính trinh sát nhưng rất thông minh, nếu ông có ở đây, chỉ sợ liếc mắt cái, cũng có thể nhìn ra sơ hở người .

      Lãnh Tiểu Dã rất sợ ba mình có ở nhà, nhưng bây giờ nghe tướng quân Lãnh Tử Duệ có mặt ở đây, nhịn được thở phào hơi.

      "Vậy là tốt rồi."

      Hứa Hạ vào phòng bếp, chợt nghe thấy gì đó, bà nghi ngờ xoay mặt lại, "Con gì vậy?"

      "À... Con , vậy cũng... đúng lúc, đúng lúc tí nào!" Lãnh Tiểu Dã vội vàng che dấu, sau đó cất bước lên cầu thang, "Mẹ, con tắm chút đây."

      Hứa Hạ đứng trong bếp hỏi, "Mẹ có chuẩn bị hoành thành với bánh bao cho ba con rồi, con có muốn ăn chút ?"

      " cần đâu, con đói, con ăn máy bay rồi, mẹ tự ăn , nhớ đóng cửa lại đấy nhé!" Nhắc nhở xong, Lãnh Tiểu Dã vội vàng chạy lên lầu.

      vào phòng mình, khóa cửa lại.

      Chạy vào toilet, đứng trước gương.

      Nhìn đôi mắt đỏ bừng, sắc mặt tái nhợt của mình, trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn khi ba có ở nhà.

      Nếu , nhìn thấy bộ dạng này, ông phát ra tất cả.

      Về tới phòng, lấy máy tính bảng ra, hệ thống định vị cho thấy, Hoàng Phủ Diệu Dương ở Thượng Hải.

      Bĩu môi cái, Lãnh Tiểu Dã gắp vào sạc pin, trong khi chờ đợi, lấy bộ quần áo vào phòng tắm.

      Mở nước đầy, cới đồ ra, thoải mái ngồi ngâm nước ấm, lấy nước rửa mặt.

      Dòng nước hơi lay động, gợn sóng, dạ thịt trắng như tuyết, nhưng lại đầy dấu hôn đỏ.

      Nhìn những dấu hôn người, tự chủ được nhớ tới cảnh ngày hôm đó trong bồn tắm...

      "A! Hoàng Phủ Diệu Dương... phiền chết được!"
      Lãnh Tiểu Dã tức giận lấy khăn lau mặt.

      ...

      ...

      Thượng Hải.

      Máy bay đáp xuống Thượng Hải.

      Hoàng Phủ Diệu Dương mang theo quản gia và cận vệ bước xuống, vài người đứng đó đợi sẵn.

      Nhìn thấy , mọi người lập tức nở nụ cười, cung kính bước lên tiếp đón.

      Người cầm đầu khách sáo đưa tay phải qua, hơi cúi người, "Chào mừng ngài tới Thượng Hải, bá tước tiên sinh!"
      Hoàng Phủ diệu Dương nhìn thoáng tay của đối phương, "Nhưng tài liệu tôi cần đâu?"

      "Há, tất cả đều ở đây!" Người phụ trách rút tay về, vội vàng xoay người lấy túi văn kiện từ tay trợ lý, dùng hai tay đưa cho , "Đây là tài liệu của tên "Lãnh Tiểu Dã", dựa theo mệnh lệnh của ngài, chúng tôi liên lạc được với công an, tra được phù hợp cầu của ngài, nếu vẫn đúng..., chúng ta có thể đăng báo, hoặc truyền tin lên tivi giúp ngài!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương cầm lấy túi văn kiện, "Ngu xuẩn!"
      Đăng báo?

      Truyền lên tivi?!
      Vậy chẳng phải cho kia biết, tới rồi sao?

      Người phụ trách chỉ muốn lấy lòng, ai ngờ lại bị mắng câu, đành phải cười cười vài tiếng.

      "Tôi sắp xếp phòng của ngài xong rồi, mời ngài... Lên xe về khách sạn nghỉ ngơi chút!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương để ý tới ông ta, cầm lấy túi văn kiện, vừa ra khỏi sân bay, vừa lật xem từng trang.

      Vì tên của Lãnh Tiểu Dã tương đối hiếm, người trùng tên nhiều, hơn nữa còn rất trẻ tuổi, nên chỉ có thể tìm được tổng cộng mười bảy tài liệu.

      tới cạnh xe, Hoàng Phủ Diệu Dương dịch xong tất cả tài liệu.

      ràng, trong đây hề có người mà tìm.

      "Nhưng tài liệu ở chỗ khác đâu?"

      "Tài liệu ở Thượng Hải chỉ có nhiêu đây thôi, riêng Thành Đô (Tứ Xuyên), Trùng Khánh, Bắc Kinh có tổng cộng năm mươi mốt người, tài liệu đều trong hộp thư, ngài về khác sạn trước, sau đó chúng tôi lập tức chuẩn bị." Người phụ trách vội vàng .

      Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay qua, "Máy tính."

      Người phụ trách ngẩn ra, vội vàng lấy máy tính từ trợ lý sau lưng, nhanh chóng đăng nhập vào hộp thư, đưa tài liệu điều tra cho .

      lên xe, Hoàng Phủ Diệu Dương trực tiếp đặt máy tính lên nóc xe, con ngươi màu lam ngừng nhìn vào màn hình, lật từng tờ.

      Mọi người đứng cạnh , ai cũng lên tiếng, chỉ đứng bên chờ đợi.

      tờ, tờ, lại tờ....

      Từ đầu tới cuối, Hoàng Phủ Diệu Dương cũng thấy Lãnh Tiểu Dã đâu.

      Chẳng lẽ, suy đoán sai rồi?

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn màn hình, khóe mắt liếc nhìn số trang bên dưới, nghi ngờ nhíu mày.

      "Sao... Lại chỉ có 50 trang?"

      "Hả!"

      Mọi người vội lại gần, nhìn thoáng qua.

      Quả nhiên, trang cuối cùng là 50.

      "Chuyện này..." Ông ta xoay mặt, nhìn trợ lý bên cạnh, "Sao lại thế này, phải có tổng cộng năm mươi mốt người sao, sao mà chỉ có năm mươi người?"

      Trợ lý bị trách móc, vội vàng lên, áy náy nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, "Thực xin lỗi, bá tước tiên sinh, vì trong đó, có người thuộc tài liệu cơ mật, chúng tôi... thể lấy được!"

      Người phụ trách muốn từ chối trách nhiệm, lại muốn ra vẻ trước mặt , lập tức tức giận mắng, "Ngu ngốc, sao nghĩ cách lấy?"

      Trợ lý bất đắc dĩ , "Chuyện này thực thể làm được..."

      "Câm miệng!" Hoàng Phủ Diệu Dương khẽ quát.

      "Cậu câm miệng lại cho tôi!" Người phụ trách lập tức mắng người trợ lý kia.

      Hoàng Phủ Diệu Dương sầm mặt.

      Lão quản gia vội vàng giữ tên phụ trách lại,"Tiên sinh bảo ngài... Câm miệng!"
      Người phụ trách lập tức đứng yên tại chỗ, quả nhiên, ánh mắt lạnh lùng của Hoàng Phủ Diệu Dương đnag dừng mặt ông.

      Ông ta cười vài tiếng, vội lui về sau.

      Hoàng Phủ Diệu Dương dời mắt, nhìn trợ lý, "Vì sao?"

      "Vì..." Nữ trợ lý cũng biết thân phận của bình thường, thể đắc tội được, cẩn thận , "Vì tài liệu của ấy thuộc loại bí mật quân đội, thuộc tài liệu phổ thông, nên chúng tôi có cách nào điều tra được, xin bác tước tiên sinh bỏ qua."

      Hoàng Phủ Diệu Dương gật đầu, xoay người, tới máy bay.

      "Lập tức chuẩn bị, tôi muốn tới Bắc Kinh!"
      Từ nãy tới giờ vẫn tìm được tài liệu của Lãnh Tiểu Dã.

      Nhưng trong lòng, loại dự cảm nào đó.

      cho biết, người tìm được thông tin chính là Lãnh Tiểu Dã mà tìm.

      Lúc đầu, đoán, thân phận của thể bình thường được, thử nghĩ xem, có nào lại quen thuộc súng ông, đánh nhau... Thậm chí còn biết lái trực thăng.

      Bắc Kinh?!

      Quả nhiên, lần trước quê ở Thượng Hải, là cố ý lừa .

      Trúng thúi này, trừ tên ra, hình như chưa từng câu lòng nào với phải?
      Dunghyt97, JupiterGalileo, Winter2 others thích bài này.

    4. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 256+257

      "Bá tước tiên sinh?" Nhìn thấy Hoàng Phủ diệu Dương quay đầu bước , người phụ trách tại Thượng Hải vội vàng đuổi theo, "Ngài... ngay sao?!"

      Vì tiếp đón vị này, mà cả đêm ông ta ngủ được, nhà hàng, khách sạn... Các loại ông ta đều chuẩn bị xong rồi.

      Biết là người khó hầu hạ, ông ta rải hoa khắp giường ngủ, cũng rầu rỉ rất lâu.

      Bây giờ, vị này thậm chí còn chưa tới khách sạn, mà muốn rồi sao?

      Hoàng Phủ Diệu Dương để ý tới ông ta, lão quản gia vội vàng ngăn lại.

      "Ngài... Xin dừng bước."

      Bây giờ tâm trạng của Hoàng Phủ Diệu Dương rãnh rỗi ngeh lời đối thoại nhàm chán đó.

      Người phụ trách cam lòng dừng lại, nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương ngừng sải bước, nghĩ hồi, ông ta vội đuổi theo.

      "Bá tước tiên sinh, để tôi tiễn ngài, để tôi tiễn ngài!"
      Chi nhánh công ty mở nhiều năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên đại boss tới đây, ngây ngốc mấy phút, người phụ trách dám thất lễ thêm.

      Kết quả, công ty chắc bị sập đổ mất thôi.

      Vị đại boss thèm quay đầu liếc nhìn cái, ngồi vào chỗ, chờ đợi sơ trưởng và sân bay trao đổi thời gian, Hoàng Phủ Diệu Dương lấy bút viết, viết ba chữ ----- Lãnh Tiểu Dã.

      Sau đó, ít làm nhiều, quăng tờ giấy lên.

      Lãnh?!

      Tài liệu bí mật như vậy, thận phận của 'Lãnh Tiểu Dã' tra được chắc hẳn bình thường.

      "Trung tâm cao ốc Bắc Kinh... "Lãnh" trong lạnh sao?"

      "Tôi lập tức giúp ngài tra lại chút!" Người trợ lý bên cạnh ở máy tính ra, điều tra cơ sở dữ liệu, tìm kiếm tài liệu, lát sau, quay đầu lại, đặt máy tính trước mặt Hoàng Phủ Diệu Dương, "Bá tước tiên sinh, tìm được rồi!"
      Có chút tư liệu, người thường tra được, nhưng Hoàng Phủ Diệu Dương ngược lại.

      chỉ là tổng giám đốc công ty đa quốc gia, mà còn là bá tước tiên sinh nước A, nên thông tin của có đầy mạng.

      Màn hình máy tính, lên tấm hình.

      Trong tấm ảnh, ông cụ mặc quân trang, mái tóc hoa râm, nhưng tinh thân vẫn khóe mạnh.

      Dưới tấm ảnh, chính là tài liệu về cuộc đời ông.

      Ở cột tên chỉ viết hai chữ "Lãnh Lân".

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn lướt qua, tới cột quan hệ gia đình, liền dừng tay.

      tài liệu, viết rất ràng.

      "Lãnh Lân có tổng cộng hai người con trai

      Con cả tên Lãnh Tử Mặc, tổng giám đốc tiền nhiệm của Đế Thị, con trai là Lạc Tuấn, con là Lãnh Nhiên.

      Con thứ là Lãnh Tử Duệ, thượng tướng, cũng có trai , con trai là Lãnh Tiểu Tà, Lãnh Tiểu Dã là con ."

      Nhìn tới cái tên cuối cùng, mi mắt Hoàng Phủ Diệu Dương giật, sau đó, dời chuột, nhàng nhấn vào tên Lãnh Tiểu Dã.

      Màn hình tự động chuyển tới trang web tài liệu Lãnh Tiểu Dã.

      Trong tấm ảnh, bộ dạng chừng mười bốn mười lăm tuổi, cột tóc đuôi ngựa, vẫn còn ý hệt như đứa trẻ, trong người lại ôm khu khu khẩu súng bắn tỉa.

      Ghé vào bụi cỏ, cảnh giác nhìn bốn phía.

      Mặc dù chỉ nhìn sơ qua, hơn nữa còn rất khác bây giờ, nhưng Hoàng Phủ Diệu Dương nhanh chóng nhận ra, bé trong tấm ảnh, chính là trứng thúi bay hơn nửa Trái Đất để tới tìm ----- Lãnh Tiểu Dã.

      mấy chục tiếng rồi, bây giờ Hoàng Phủ Diệu Dương lại khẽ giơ môi cười, thậm chí còn hưng phấn ra câu tục ngữ Trung Quốc.

      " ngờ, mòn gót giầy tìm thấy, tới lúc tìm ra lại phí công!"
      luôn hết sức tìm nhưng thấy người, nào ngờ, lại là thông tin bí mật quốc ia.

      phát này, đơn giản đó.

      Lão quản gia tới, "Bá tước tiên sinh, đài quan sát sẵn sàng, máy bay lập tức cất cánh, xin ngài thắt dây an toàn."

      Hoàng Phủ Diệu Dương cầm dây an toàn cài lại, dựa lưng vào ghế.

      Máy bay lần nữa lại cất cánh bay cao, tới Bắc Kinh.

      ...

      ...

      Bắc Kinh, biệt thự Lãnh gia.

      Lãnh Tiểu Dã cầm khăn lau mặt, lau khắp người.

      Tắm được quả rất thoải mái, suýt nữa ngủ luôn trong đó rồi.

      Cầm khăn lau mái tóc ướt sũng, mang dép lê vào ra khỏi phòng tắm, tùy tiện rút đĩa CD giá, đặt vào máy, rồi lấy máy sấy tóc.

      "...

      Mãi đến khi bắt đầu em, lại còn thích em nữa,

      Mãi đến khi chạm vào phía trước, lại thấy đâu nữa

      ..."

      Ngâm nga theo bài hát, tâm trạng của khá hơn rất nhiều, vui sướng đứng dậy.

      "Đuổi kịp, tránh khỏi."

      Nghe ca từ như vậy, Lãnh Tiểu Dã buông máy sấy ra.

      "Bái hát rác rưởi gì đây, điềm xấu!"

      Xoay người, tắt nhạc , tới trước giá đĩa, nhìn điện thoại , Lãnh Tiểu Dã vươn tay lấy máy tính.

      Mở máy tính ra, tới trang web định vị, nhàng nhấn vào "Định vị lần nữa".

      Trang web lóe lên, rất nhanh, xác định được vị trí của Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Nhìn bản đồ, Lãnh Tiểu Dã chớp mắt.

      Sau đó đánh vào màn hình, phóng to bản đồ.

      Chỉ thấy điểm đỏ kia rời khỏi Thượng Hải, tới hướng Bắc, lại phóng to bản đồ lên, cẩn thận xem xét.

      Lập tức xác đinh, Hoàng Phủ Diệu Dương qua Thiên Tân.

      "Có lầm vậy!"

      Lãnh Tiểu Dã dám xác định, mới tắm chút, mà Hoàng Phủ Diệu Dương rời khỏi Thượng Hải luôn rồi.

      Tên này... Cũng nhanh quá rồi đó?

      Hơn nữa, nhìn tình hình này, chẳng lẽ, tới Bắc Kinh rồi sao?!

      cam lòng, ấn xuống "Định vị lần nữa" thêm lần.

      Kết quả, vẫn như cũ.

      Cắn răng ấn lại, kết quả vẫn như trước.

      Lông mày nhíu lại.

      Chẳng lẽ, tên kia, điều tra được lai lịch của rồi?!

      Cộc cộc cộc!
      Cửa bị gõ.

      Sau đó, giọng của mẹ Hứa Hạ truyền tới.

      "Lén lút làm gì đó, còn khóa của nữa? Mau mở cửa cho mẹ!"

      "Con tới đây!" Lãnh Tiểu Dã vội vàng tắt màn hình, ra mở cửa, "Mẹ , mẹ có muốn làm gì đây?"

      "Mau sấy khô tóc, rồi ra ngoài với mẹ chuyến!"
      "Làm gì!" Lãnh Tiểu Dã rầu muốn chết, nào có tâm trạng ra ngoài dạo chơi, "Con ngồi máy bay lâu như vậy, mệt lắm đó, sao mẹ tự ?"

      Hứa Hạ liếc cái, "Nếu phải vì mấy ngày trước mẹ lái quá tốc độ cho phép, ba con thu giấy phép của mẹ, mẹ mặc kệ con rồi, nhanh lên nào, chuyện quan trọng đó!"
      Bất đắc dĩ, Lãnh Tiểu Dã đành phải thay quần áo, cầm máy tính xuống lấu.

      Hai người ngồi vào xe, chạy ra khỏi biệt thự, nghi ngờ hỏi, "Mẹ muốn đâu đây?"

      "Sân bay." Hứa Hạ thản nhiên .

      Sân bay?!

      Có nhầm lẫn gì vậy!

      Lãnh Tiểu Dã đạp phanh xe, bánh xe trực tiếp ma sát lên mặt đường.
      Dunghyt97, JupiterGalileo, Winter2 others thích bài này.

    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 258+259

      Chiếc xe ngừng lại, Hứa Hạ nắm lấy dây an toàn, còn chưa kịp cột lại, cả người bà nhào về phía trước.

      May mắn, tốc độ xe quá nhanh, bà cũng phản ứng kịp, bị đụng vào chỗ nào.

      Ngồi thẳng người, bà vui trừng mắt liếc Lãnh Tiểu Dã.

      "Nha đầu chết tiệt, con muốn mưu sát mẫu hậu đấy à!"
      "Con nào dám, nếu để phụ vương biết, phải giết con luôn sao!" Lãnh Tiểu Dã quay sang, tươi cười quyến rũ, "Mẫu hậu, chuyện này, đột nhiên con nhớ tới, có chuyện quan trọng, hay là... Mẹ gọi điện thoại, để trợ lý chở mẹ ?"

      Hứa Hạ vươn tay búng vào trán .

      "Sao mẹ lại biết còn chuyện gì nữa đó? Đừng nhảm, mau lái , chú Trầm của con nhờ mẹ làm chuyện, đừng để thời khắc quan trọng thế này mà xe lại bị tuột xích!"

      "Chú Trầm?" Lãnh Tiểu Dã xoa trán, "Rốt cuộc chú ấy lại tới sân bây làm gì chứ?"

      "Dì Đông Á của con công tác, mà chú Trầm lại phải phẫu phuật có thời gian, nên mới nhờ mẹ đón Trầm Ninh."

      Lãnh Tiêu Dã vui vẻ, "Trầm Ninh về rồi sao?"

      Trầm Ninh là con của Đông Á và bác sĩ ngoại khoa Trầm Nhất Chu, lớn hơn Lãnh Tiểu Dã hai tháng, từ chơi đùa cùng nhau, quan hệ rất vững chắc.

      Trầm Ninh rất giống Lãnh Tiểu Dã, đều đến New York du học, nhưng Lãnh Tiểu Dã học nghệ thuật, còn Trầm Ninh học y học chuyên nghiệp.

      Gần đây, vì Lãnh Tiểu Dã gặp chuyện may, nên hai người cũng lâu gặp.

      ngờ, hôm nay nha đầu kia cũng về nước.

      Hứa Hạ trừng mắt liếc , "Ngây ngốc cái gì nữa, mau lái xe !"

      Bất đắc dĩ, Lãnh Tiểu Dã đành phải khởi động xe.

      Lái xe ra khỏi tiểu khu, Hứa Hạ đột nhiên quay sang, nghi ngờ nhìn Lãnh Tiểu Dã, "Con và Trầm Ninh giận dỗi nhau rồi sao?"

      " có đâu mẹ!"
      "Vậy sao hai người các con lại chia nhau về, phải mỗi lần đều về cũng nhau sau?"

      "A... Đó là vì...." Lãnh Tiểu Dã xoay tròn con mắt, "Vì lần, con muốn cho mẹ và phụ vương đại nhân kinh ngạc. Trầm Ninh còn bận việc học, con cứ tưởng rằng, phải đợi đến Noel cậu ấy mới về cơ đấy!"

      Hứa Hạ luôn chỉ lắng nghe thôi, chứ cũng cân nhắc tỉ mỉ về lời của , "Vậy cũng được, Trầm Ninh nhà người ta giống còn, ngày nào cũng chỉ chơi đùa."

      Lãnh Tiểu Dã cười hì hì, "Trầm Ninh được thừa kế gien tốt đẹp của dì Đông Á, còn con phải được nhận từ mẹ sao?"

      "Đừng để mẹ hiểu là con mắng mẹ đó nhé!" Hứa Hạ trừng mắt liếc , "Mẹ đẹp như vậy, sao con lại nhận được gien tốt cơ chư, nếu phải mẹ có bằng lái, mẹ đá con xuống xe lâu rồi."

      Lãnh Tiểu dã cười, nhưng trong lòng lại bất đắc dĩ.

      Bây giờ, mong chờ mẹ đá xuống, thậm chí, về Mỹ cũng nguyện ý.

      Tên Hoàng Phủ Diệu Dương kia biết tới sân bay chưa, lát nữa tới nơi, phải cẩn thận chút, nhất định thể đụng vào như lần trước nữa.

      Chạy tới sân bay, Lãnh Tiểu Dã đưa mắt nhìn xung quanh, chạy vào bãi đậu xe hàng số 1.

      lập tức ngáp cái, "Mẹ, con nhắm mắt chút, mẹ tự đón được chứ hả?"

      Hứa Hạ đưa điện thoại tới trước mặt , "Đây... Tin nhắn số hiệu chuyến bay, con đón Trầm Ninh , mẹ chờ ở đây!"
      Lãnh Tiểu Dã nhíu mày, "Dựa cái gì chứ?"

      Hứa Hạ vươn tay vuốt tóc, "Dựa vào mẹ là nhân vật của công chúc, còn con, phải!"
      Lãnh Tiểu Dã gì, che trán.

      người mẹ như vậy, cũng choáng váng .

      "Được rồi, đừng giả bộ nữa, lúc này, chắc Trầm Ninh cũng ra rồi!" Hứa Hạ đưa điện thoại di động qua, thoải mái dựa vào ghế, "Đừng gì nauwx, mẹ ngủ chưa đủ, để mẹ nhắm mắt chút, con mau nhanh !"
      Mẹ, nếu con mẹ bị cầm thú phát , nhất định, là do bị ngài hại!

      Trong lòng thầm oán, Lãnh Tiểu Dã gì nữa, mở cửa xuống xe.

      Nhìn thấy ánh mặt trời chói chang, vươn tay sờ mặt, khom người chui lại vào trong xe.

      "Mẹ, mẹ có mang theo khẩu trang ?"

      Hứa Hạ mở to mắt liếc , "Con cũng đâu phải là mẹ, mang khẩu trang làm gì?"

      Lãnh Tiểu Dã bĩu môi, "Mẹ chưa nghe dịch Ebola sao, đây là sân bay hàng quốc tế đó, lỡ như có người mắc bệnh làm sao đây?"

      "Rộn chuyện!" Hứa Hạ lấy khẩu trang từ trong hộp ra, ném cho .

      Lãnh Tiểu Dã đeo khẩu trang lên, rồi mới cẩn thận vào sân bay, lấy máy tính ra, nhanh chóng xác định vị trí của Hoàng Phủ Diệu dương.

      Vừa nhấc tay lên, điện thoại di động vang lên.

      Vừa thấy màn hình thị hai chữ Trầm Ninh, Lãnh Tiểu Dã vội vàng nhận máy.

      "Này, tiểu Ninh Ninh, cậu ở đâu vậy?"

      vài câu với Trầm Ninh, Lãnh Tiểu Dã liếc nhìn máy tính trong tay.

      Lúc này, định vị hoàn thành, Hoàng Phủ Diệu Dương ở rất gần .

      Lãnh Tiểu Dã trừng mắt, vội vàng phóng to bản đồ.

      "Tiểu Dã?"

      Đầu kia điện thoại, giọng Trầm Ninh lộ ra vẻ kinh ngạc, "Cậu ở đâu vậy?"

      "Lối ra, nhìn thấy người đeo kinh chống nắng, khẩu trang to chính là tớ đó!"

      " tình!" Đầu kia, Trầm Ninh khẽ cười, "Đợi tớ, tớ lập tức ra ngay đây."

      "Được!"

      Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng cúp điện thoại, cẩn thận nhìn máy tính bảng.

      màn hình, chấm đỏ của Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn còn trong sân bay.

      Lãnh Tiểu Dã hít ngụm khí, ngẩng đầu nhìn lối ra vào.

      Rất nhanh, thân ảnh quen thuộc xuất trong tầm mắt .

      áo khoác màu trắng kem, mái tóc dài cột thành đuôi ngựa, chỉ mới mấy tháng, mà khí chất lại khác tới vậy.

      Lững thững tới, dáng thong dong mà lạnh nhạt.

      Trước biển người thế này, Trầm Ninh như thiên nga trắng, tao nhã xuất chúng.

      "Ở đây này!"
      Lãnh Tiểu Dã giơ tay lên vẫy.

      Trầm Ninh cũng nhìn thấy , cười cười tới, bước chân như cũ nhanh khong chậm.

      Hoàn toàn bất đồng với Lãnh Tiểu Dã, tính cách Trầm Ninh y hệt mẹ Đông Á, trầm ổn mà bình tĩnh.

      "Honey, lâu gặp!"

      lên phía trước, Lãnh Tiểu Dã vươn tay ôm .

      Trầm Ninh cũng ôm lấy , miệng nghi ngờ hỏi: "Cậu về Bắc Kinh khi nào vậy, sao thèm với tớ tiếng nào thế?"

      "Tớ cũng mới về hôm qua thôi, lần trước gọi, cậu tới Noel mới rãnh mà, nên tớ cũng cậu biết..." Phát thêm thân ảnh quen thuộc tới, Lãnh Tiểu Dã kinh sợ, vội vàng kéo rương hành lý của Trầm Ninh, "Mau... mau!"

      "Sao thế?" Vẻ mặt Trầm Ninh nghi ngờ, tò mò nhìn phía sau.

      "Đừng quay đầu lại, mau thôi!" Lãnh Tiểu Dã vội vàng nhắc nhở.

      Cách đó xa.

      Hoàng Phủ Diệu Dương từ từ ra, bước nhanh tới lối ra, tùy ý nhìn thoáng qua, liếc cái, thấy Lãnh Tiểu Dã và Trầm Ninh vội vàng rời .
      Last edited: 21/2/16
      Dunghyt97, JupiterGalileo, hirari3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :