1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Ác Phu Cường Sủng Thê - Văn Hội (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 122: Động thai
      Lam Phượng Hoàng

      Lý Minh Chiên mạnh mẽ hít hơi, mang theo Lý Minh Kỳ chạy thẳng đến Thành Kỳ Sơn, chờ khi ta xác định tạm thời có nguy hiểm, mới dừng bước, buồn bực ho khan tiếng.

      "Ca ca, ca sao rồi?" Lý Minh Kỳ xoay người đỡ lấy ta, dùng ống tay áo lau vết máu nơi khóe miệng ta, giọng thể khống chế mà phát run.

      "Đừng lo lắng, nội thương chút thôi, điều hòa hơi thở lát là tốt rồi." Lý Minh Chiên an ủi muội muội câu, bắt đầu kiểm kê số lượng người, lần này lên núi bọn họ có 50 người, đều là cao thủ, kết quả thoát ra chỉ còn 21 người, chưa được nửa, thực lực của Vô Trần cung quả bất phàm, "Tử Tuấn, đệ sao rồi?"

      Trương Tử Tuấn lắc đầu, "Đệ sao, chỉ là. . . Tất cả mọi người đều bị thương , thể đánh tiếp nữa."

      Lý Minh Kỳ đỏ vành mắt, "Ca, rốt cuộc mọi người lên núi để làm gì?"

      Lý Minh Chiên chăm chú nhìn muội muội, "Kỳ Kỳ, muội cho ca ca nghe xem, bí quyết Cửu U Phong Linh bị Trầm Ngạn Khanh giấu ở đâu?"

      "Quả là thế, ca, Quân Nho lừa ca, bí quyết bị Ngạn Khanh thiêu hủy."

      "Minh Kỳ, muội láo, gã họ Trầm chưa luyện đến tầng cao nhất hủy bí quyết, dù có hủy, nhiều lắm cũng chỉ mấy tầng đầu, chúng ta chỉ cần ba quyển sau." Trương Tử Tuấn cắt đứt lời nàng, "Minh Chiên, huynh đừng hỏi nữa, lòng Minh Kỳ nghiên về bên đó, dù biết cũng với huynh."

      Lý Minh Kỳ thở gấp, cắn môi tức giận : "Trương Tử Tuấn, ngươi nên hiểu tình huống, Trầm Ngạn Khanh là phu quân ta, cho dù ta có thiên vị hơn nữa cũng là việc nên làm, tới phiên ngươi nghi ngờ, ngươi còn nhiều lời, ta khách sáo nữa."

      "Kỳ Kỳ, gì vậy." Lý Minh Chiên kéo ngón tay tức giận của nàng xuống, nhéo nhéo gương mặt gầy yếu của nàng, "Xin lỗi biểu ca ."

      "Ca, ca đừng ép muội, muội biết mình làm gì." Lý Minh Kỳ thở ra hơi dài, nàng cảm thấy mình có chút uất ức, trừng mắt liếc nhìn Trương Tử Tuấn, "Thứ mọi người muốn tìm muội chưa từng nhìn thấy, thích tin hay tùy."

      "Hữu sứ, nơi đây tiện ở lâu, chúng ta vẫn nên tìm chỗ đặt chân trước rồi hãy ." Khi nữ tử áo đen phía sau chuyện liền liếc mắt xem xét Lý Minh Kỳ, trong ánh mắt chứa đề phòng.

      "Ừ, chỉ là. . . ." Lý Minh Chiên lên tiếng, đưa mắt nhìn bốn phía, trống trải hoang vu, "Kỳ Kỳ, chúng ta phải đâu?"

      Lý Minh Kỳ sống ở Vô Trần cung khoảng thời gian ngắn, đương nhiên quen thuộc đường , "Nếu mọi người sợ ta có lòng riêng theo ta." Ôm chặt áo choàng, hai tay che chở bụng bước vào ngã rẽ.

      Lý Minh Chiên lắc đầu cười yếu ớt, cất bước theo, "Kỳ Kỳ, hơn năm gặp, tính tình càng thêm nóng nảy đó, do ai nuông chìu vậy?"

      "Cái gì mà hơn năm, sắp hai năm rồi. . . ." Lý Minh Kỳ nhớ tới cha mẹ luôn chờ đợi ca ca trở về nhà, mà ca ca vẫn luôn làm việc cho U cốc, đó là phản triều đình, nghĩ đến đây, lòng dạ nàng run rẩy.

      "Đúng, đều là lỗi của ta." Lý Minh Chiên cười nhận sai, nhưng lại có ý hối cải.

      "Ca, về sau ca đừng đến nữa." Lý Minh Kỳ đứng trước cánh rừng, đưa lưng về phía ta, giọng câu, trong lời chứa rất nhiều đau đớn.

      Lý Minh Chiên nhướng thẳng người, "Ca ca cũng có bất đắc dĩ của mình, Kỳ Kỳ, lần này là ca ca có lỗi với muội, khiến muội chịu khổ rồi." Với tay vuốt ve hai má gầy yếu của nàng, dịu dàng cười : "Kỳ Kỳ, ca ca rất nhớ muội, cùng ca ca , chờ sau này muội muốn quay lại, ca ca đưa muội trở lại, được ?"

      Lý Minh Kỳ muốn đẩy ta đến ý nghĩ tiêu cực, nhưng nàng khống chế được, đỏ vành mắt, nghiêng đầu nhìn ta, "Ca, ca đưa muội theo được xa, nếu ca nhớ muội, liền quang minh chính đại đến thăm muội, ai cản ca. tại, mọi người nhanh ."

      Lý Minh Chiên gì thêm, tầm mắt rơi xuống cổ tay nàng, chuông ngọc Linh vang vang, trong trẻo dễ nghe, kiến thức của rộng rãi đương nhiên biết tác dụng kỳ diệu của Linh , "Tử Tuấn, các ngươi trước, ta đưa Minh Kỳ theo con đường khác."

      " được, huynh bị nội thương , cho dù lúc sung sức nhất huynh cũng đánh thắng ." Trương Tử Tuấn hí mắt đánh giá Lý Minh Kỳ, lạnh giọng : "Minh Kỳ, ta và Minh Chiên đến đây làm nhiệm vụ sống chết, hoàn thành nhiệm vụ, chết, muội muốn nhìn thấy ca ca của muội chết sao?"

      Lý Minh Kỳ hề chớp mắt trừng trừng nhìn ta, đương nhiên nàng hy vọng ca ca chết, nhưng cũng muốn chịu uy hiếp, "Ca, ca có biết ca làm gì ? Vì sao. . . Vì cái gì chứ."

      "Kỳ Kỳ." ta nhìn thân mình xinh xắn của muội muội, lộ ra chút tươi cười chân thành, "Ca ca có nỗi khổ, muội có hiểu cho ."

      Đừng cười như thể sao như vậy, nàng nhìn thấy mềm lòng.

      ta có nỗi khổ, vậy nàng khổ sao? Nàng muốn thông cảm, nhưng có cách nào sao? Dựa vào thực tế mà : "Ca, ca đánh thắng được chàng."

      Lý Minh Chiên trả lời, chuyện ta quyết định rất ít khi thay đổi, trầm giọng dặn dò: "Tử Tuấn, đệ đưa mọi người trước, ta ở lại giữ chân ." Giọng điệu kiên định thể thay đổi.

      Trương Tử Tuấn oán hận dậm chân, "Mặc huynh cậy mạnh , nhìn cái gì, còn mau." Vung tay áo, dẫn người về hướng ngược lại.

      "Ca, ca định đưa muội thế nào đây?" Lý Minh Kỳ khó hiểu, sao rút lui mà còn tới?

      "Đến nơi phải thôi." Lý Minh Chiên muốn dắt nàng , bị từ chối, đành phải che chở bên, muội muội do ta chăm sóc đến lớn, rất mềm lòng, điểm ấy ta hiểu .

      Đường núi trơn ẩm, tinh thần Lý Minh Kỳ hoảng hốt, trượt chân, suýt nữa té ngã, cũng may Lý Minh Chiên tay mắt lanh lẹ đỡ lấy, "Kỳ Kỳ, muội sao rồi?"

      Tối nay Lý Minh Kỳ hốt hoảng ít, vừa rồi lại bị dọa đổ đầy mồ hôi lạnh, cả người suy yếu. Hài dưới chân ướt đẫm, lạnh thấu xương, khiến nàng cảm thấy như rơi vào khe núi.

      Vốn định mạnh miệng mình sao, nhưng bụng đột nhiên co thắt đau đớn, "Ca. . . Ca. . . Muội đau."

      Lý Minh Chiên ôm thân mình yếu ớt của nàng, vẻ lạnh nhạt mặt rốt cục biến mất tăm, "Kỳ Kỳ, muội đừng dọa ca ca, muội đau ở đâu?"

      Ở đâu cũng khó chịu, từ trong tới ngoài, toàn thân giống như rời ra từng mảnh.

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 122: Động thai (tiếp theo)
      Lam Phượng Hoàng

      Lý Minh Kỳ tựa vào người ta thở dốc, bụng đau quặn từng cơn, ý thức cũng càng ngày càng mơ hồ, cắn đầu lưỡi, cố vực dậy tinh thần, hai tay đẩy , "Ca, ca thể ở lại, muội xin ca, ca mau ." Nếu bộ dạng thê thảm này của nàng bị Ngạn Khanh nhìn thấy, tức giận đến mức nào? Nếu lửa giận trút lên người ca ca phải làm sao?

      " ngốc gì đó, sao ca ca lại có thể bỏ mặc muội." Lý Minh Chiên ôm muội muội lên, chạy điên cuồng về phía Thành Kỳ Sơn, "Kỳ Kỳ, muội cố gắng gượng, ca đưa muội đến gặp đại phu." Tất cả mọi mưu toan lợi ích, đứng trước uy hiếp bị mất người thân, đều còn quan trọng nữa.

      " được, muội xin ca, ca ca, mặc kệ muội, muội muốn nhìn thấy bất cứ ai trong hai người gặp nguy hiểm." Lý Minh Kỳ cắn môi chịu đựng cơn đau, Linh cổ tay càng kêu vang dồn dập, nàng ra sức tránh khỏi lòng ta, kêu khóc với ta, " , muội xin ca, đừng lề mề nữa, mau."

      "Chạy đâu." Người vừa tới, tiếng tới trước.

      Lý Minh Kỳ nuốt ngụm nước bọt, giọt mồ hôi rơi vào trong mắt, khiến nước mắt càng nhiều thêm, đúng là muốn chạy cũng xong.

      Lá cây bay lượn đầy trời, cũng nhìn thấy động tác của , Lý Minh Kỳ rơi vào lòng . Nàng dúi đầu vào trong lòng , si mê hít vài hơi thở quen thuộc, run giọng cầu xin, "Ngạn Khanh, chàng hứa với thiếp , tha cho ca ấy, xin chàng, được ?"

      Lý Minh Kỳ đột nhiên cảm thấy vô cùng nặng nề, sức lực toàn thân như lập tức bị hút ra, đau, đau xé ruột xé gan, đau khiến nàng hận thể dùng tay xé toạt bụng mình, năm ngón tay siết chặt , . . . đứa bé. . . đau đớn này là do động thai sao?

      Trong rừng sói cười hổ gầm, u, khủng bố, càng khiến nàng hoảng loạn là sát khí thân nam nhân bên người chất chứa mà chưa tràn ra.

      Giữa hai chân chợt ẩm ướt, có máu chảy ra, nàng nắm chặt vạt áo , "Ngạn Khanh, thả ca ấy , được ? Đó là ca ca, ca ca ruột thịt duy nhất của thiếp."

      Lý Minh Chiên bị đánh bay ra ngoài, ngồi xổm mặt đất nửa ngày đứng lên được, ho ra ngụm máu, hốt hoảng : "Ngươi mất hồn gì ở đó, còn mau đưa muội ấy đến đại phu."

      Trầm Ngạn Khanh đương nhiên biết nên ôm nàng đến đại phu, nhưng hai tay hai chân của khống chế được mà run rẩy, sao hơi thở của người trong lòng mỏng manh như vậy, "Kỳ Kỳ, sao nàng luôn ngoan vậy." Cúi đầu hôn lên cái trán lạnh lẽo của nàng, "Kỳ Kỳ, ta đồng ý với nàng, chỉ cần nàng bình an, việc gì ta cũng đều đồng ý."

      Trong rừng truyền đến tiếng xào xạt, nhóm Ám Long vệ vây quanh nơi này, thấy tình huống ổn, toàn bộ quỳ xuống đất dập đầu, "Chủ nhân, thuộc hạ đáng chết."

      "Các ngươi quả đáng chết." Trầm Ngạn Khanh gằn từng chữ , ánh mắt như dao, lăng trì bọn họ.

      ". . . Đừng. . . Ngạn Khanh, coi như. . . coi như là tích đức cho thiếp, đừng giết người." Lý Minh Kỳ liều mạng ôm lấy thắt lưng , ngăn sát chiêu của , "Đừng giết người, hết thảy đều là lỗi của thiếp. . . Là thiếp ngoan. . . , chàng đừng làm khó bọn họ, đừng làm khó bọn họ, được ?"

      Trầm Ngạn Khanh ngẩng đầu, chịu đựng lửa giận tràn ngập, nuốt ngụm máu tanh xuống, cuối cùng gật đầu, "Cút." Giọng như tiếng sấm, ném hết đám người .

      Lòng Lý Minh Chiên vô cùng phức tạp, ta nhìn màn như vậy, đột nhiên cảm thấy, ta muốn quấy rầy thế giới của hai người bọn họ, nhưng sắc mặt muội muội . . . ta thầm hận bản thân mình sơ ý, thấp giọng kêu: "Kỳ Kỳ, muội kiên cường chút."

      Trầm Ngạn Khanh ôm lấy nàng, mắt lạnh liếc Lý Minh Chiên cái, lời chạy vào trong thành.

      Lý Minh Chiên sao có thể yên tâm, cắn răng, chịu đựng cơn đau xoay người theo.

      Phong Thiển Ảnh và Tuyết Nữ ở đây, Trầm Ngạn Khanh chỉ có thể nghĩ đến Trọng Thất Lâu, từ rừng cây hoang vu thẳng đến Nhất Ngôn đường. Dọc đường đều cố gắng dùng nội lực giúp nàng giảm bớt đau đớn, đáng tiếc hết thảy đều vô dụng, ngược lại nàng càng suy yếu nhanh hơn, thể kinh hồn bạt vía, "Kỳ Kỳ, nàng đừng ngủ, đừng ngủ, nhìn ta ."

      Lý trí gì chứ? Bình tĩnh gì đây? Nếu nàng xảy ra chuyện, mọi thứ muốn còn có tác dụng gì?

      Trong giọng khàn đục của Trầm Ngạn Khanh lộ ra chút bàng hoàng bất lực, "Tiên sinh, Trọng tiên sinh." ngừng lặp lại câu này, nửa câu sau chết sống cũng thốt ra được.

      muốn , Trọng tiên sinh, người mau tới cứu nàng, cứu Minh Kỳ của ta.

    3. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 123: Lúc này nàng lời từ đáy lòng
      Lam Phượng Hoàng

      Toàn bộ tức giận nơi đáy lòng Trầm Ngạn Khanh hóa thành sầu lo, nằm trong lòng, nàng là toàn bộ thế giới của , nếu mất . . . , ai cũng thể cướp nàng , trời cũng thể. Ôm càng thêm chặt thiên hạ mềm nhũn trong lòng, nghe nàng khốn khổ đè nén rên rỉ, vì sao thể chịu đựng thay. . . Tuyệt vọng hoàn toàn bao phủ , trong đêm mưa gió lạnh căm truyền đến lời thề kiên định của : Kỳ Kỳ, nếu nàng chết, ta khiến cả thiên hạ chôn cùng.

      Lý Minh Kỳ vẫn duy trì chút tỉnh táo, trong mơ màng, nàng nhớ tới cảnh trong mơ của những ngày gần đây, đột nhiên phát giác đây có thể chính là kiếp nạn của nàng, tất cả mọi hậu quả xấu đều do nàng gieo gió gặt bão.

      "Ngạn Khanh. . . Đừng đau lòng, thiếp nỡ để chàng khóc." Người lạnh băng tựa như khắc từ Ngọc Thạch, sao có thể khóc chứ? Lý Minh Kỳ gối đầu lên lồng ngực , ngẩng đầu trong đau đớn, muốn nhìn mặt .

      Trầm Ngạn Khanh ngừng nuốt nước bọt, yết hầu nghẹn ngào đau nhức, chẳng thèm gõ cửa trực tiếp xoay mình bước vào viện, nghe thấy tiếng nàng chuyện, cúi đầu run run môi hôn lên mặt nàng, cất giọng buồn bã: "Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ, sao nàng lại ngoan như vậy, nàng nỡ để ta khóc, lại nỡ để ta đau đến chết sao? Hả?"

      Lý Minh Kỳ suy yếu cười, nàng biết mình phải gì đó, nhưng đau đớn truyền đến từng đợt, khiến nàng nghẹn lời.

      Môi mấp máy, lại thốt thành lời, tí tách rơi xuống chỉ có mồ hôi lạnh và nước mắt.

      ra lúc nàng đau cũng đau, tuy rằng ích kỷ, cũng thể cảm giác này tốt.

      Nàng muốn , Ngạn Khanh, đừng khổ sở, nàng đau, chút cũng . . .

      Nàng ra lời, chỉ có thể cười, nước mắt và mồ hôi làm ướt khuôn mặt nhắn, cười như thế còn khó coi hơn khóc vài phần.

      Trầm Ngạn Khanh hận thể chịu thay, kéo đầu nàng vùi vào ngực mình, cất giọng khàn khàn: "Kỳ Kỳ, ta xin nàng, đừng cười, đừng cười nữa." Bước ngừng, đường bước thẳng vào phòng ngủ của Trọng Thất Lâu.

      Trọng Thất Lâu từ giường giật mình ngồi dậy, ông vừa nghe thấy tiếng của Trầm Ngạn Khanh liền biết xảy ra chuyện. Thời gian ông biết Trầm Ngạn Khanh ngắn, chuyện gì có thể khiến mất bình tĩnh chứ? Chẳng thèm mặc quần áo, tùy ý khoác cái áo choàng, vọt người lên xe lăn, bằng tốc độ nhanh nhất ra ngoài đón.

      Thanh Y thắp đèn, chờ ở sảnh lớn, nhìn thấy đầu tiên chính là Lý Minh Kỳ toàn thân nhếch nhác, tay run lên, vài giọt sáp rơi lên mu bàn tay, chẳng nghĩ đến cơn đau, hoảng hốt hỏi: "Thế này là sao?"

      Trầm Ngạn Khanh lắc đầu, "Đừng hỏi gì cả, Trọng tiên sinh đâu? Mau gọi ông ấy đến xem ."

      "Ngạn Khanh, đừng sốt ruột, mau ôm con bé vào phòng." Trọng Thất Lâu đến rất nhanh, vừa thấy quần áo nàng thấm ướt liền đoán được, chút dài dòng mà dặn dò, "Thanh Y, gọi Doanh Doanh dậy, thuận đường cũng mời đại phu của cả thành đến cho ta, đề phòng bất cứ tình huống nào." Vừa ngẩng đầu, ánh mắt liền rơi lên người Lý Minh Chiên ở ngoài cửa, "Sao ngươi lại ở đây?"

      "Minh Kỳ là muội muội của con." Cười yếu ớt mặt Lý Minh Chiên biến thành cười khổ, "Thất gia, ngài đừng đuổi con ."

      Trọng Thất Lâu tiếp lời, xem như ngầm đồng ý với thỉnh cầu của , "Ngạn Khanh, mau, theo ta vào phòng."

      Lý Minh Kỳ hỗn loạn, hai tay túm chặt quần áo của , chết sống cũng buông, nàng mím môi, nuốt rên đau xuống.

      "Hơi thở của nàng khô kiệt, nội lực của ta truyền qua được, phải làm sao đây?" Trầm Ngạn Khanh ngồi bên giường, ôm nàng chặt, cật lực khống chế cảm xúc, muốn vào lúc nàng yếu ớt nhất mình lại khống chế được.

      Xưa nay đời người luôn có chuyện khổ sở, Trọng Thất Lâu thở dài, an ủi: "Ngạn Khanh, con đừng sốt ruột."

      Trọng Thất Lâu nhấc tay bắt mạch cho nàng, trầm ngâm lát, lộ vẻ nghiêm trọng : "Ngạn Khanh, nội lực của con bé tiêu tán, đây là lúc con bé suy yếu nhất, giờ chỉ còn cách mổ bụng thôi."

      Trầm Ngạn Khanh tái mặt, chút nghĩ ngợi liền phản bác: " được, khả năng nguy hiểm rất cao, đứa bé có thể sống, Kỳ Kỳ sao? Tiên sinh, ta chỉ muốn Kỳ Kỳ bình an vô ." Đứa bé căn bản nằm trong phạm vi lo nghĩ của .

      Lý Minh Kỳ dùng sức nắm tay ông, từng chữ , vô cùng kiên quyết : "Sư phụ, ngài hãy nghe con, con muốn đứa bé này, con muốn nó."

      "Được, sư phụ biết, giờ con đừng chuyện, giữ gìn thể lực." Trọng Thất Lâu hí mắt, "Ngạn Khanh, đứa bé phát triển cực kỳ tốt, sức sống thực mạnh mẽ, sinh tự nhiên, ta sợ Minh Kỳ chống đỡ nổi, đến lúc đó chính là thi hai mạng."

      Thân mình Trầm Ngạn Khanh cứng đờ, khàn giọng hỏi: "Mổ bụng nắm chắc mấy phần."

      "Năm năm, sinh tự nhiên: ba bảy." Lòng Trọng Thất Lâu nặng trĩu, đút nàng nuốt viên thuốc trơn ấm, thuốc này điều chế từ trăm loại thảo dược hiếm có, có tác dụng Tụ Khí Ngưng Thần và giúp giảm đau, "Ngạn Khanh, con nghĩ sao?"

      "Mổ bụng." Trầm Ngạn Khanh khép mắt, khàn giọng ra quyết định.

      "Được, các con vài câu trước , ta phải chuẩn bị dụng cụ." Trọng Thất Lâu vỗ mạnh bờ vai của , nếu chịu được, con bé phải thế nào đây?

      "Làm phiền sư phụ rồi." Lý Minh Kỳ thở dài nhõm hơi, nhìn Trọng Thất Lâu rời phòng.

      Môi hơi khô, nàng hé miệng liếm, ngược lại càng khô, hai tay nâng mặt lên, cố gắng cười, nàng muốn cười xinh, "Ngạn Khanh, đừng sợ, thiếp hứa với chàng, luôn ở cùng chàng." Cho dù chết , nàng vẫn ở bên cạnh , yên lặng bảo vệ.

      Trái tim Trầm Ngạn Khanh nhói đau, nhìn nàng gượng hé miệng cười, tim càng nhói đau, "Kỳ Kỳ, đừng cười." hi vọng nàng có thể kêu lên đau đớn, có thể đau khóc thành tiếng, chứ nàng đừng cố nén như thế.

      Nước mắt giọt lên tay, chậm rãi nở rộ trong lòng bàn tay nàng, mang theo nóng bỏng khiến lòng người chua xót vô lực, nàng nhếch môi cười, "Chàng là đại nam nhân đó, đừng khóc mà, tướng công, đừng khóc."

      Cúi đầu cạ cạ lên trán nàng, nước mắt mát lạnh chậm rãi giọt, đó là đau đớn tận đáy lòng, sao có thể khống chế? "Kỳ Kỳ, nàng chính là mạng của ta, thấy nàng chịu tội như thế, ta cũng đau như bị lăng trì."

      "Ngoan, thiếp đau, đau chút nào." Sao Lý Minh Kỳ nhịn nổi nữa, đủ loại hình ảnh kiếp trước chạy qua trước mắt, nhớ tới hư hỏng của , nhớ tới tốt đẹp của , từng giọt từng giọt đều là tình của , Trầm Ngạn Khanh là phu quân của nàng, nam nhân chỉ dùng mạng để của nàng, sao nàng có thể bỏ được mà chết chứ?

      : Trời xanh Suối vàng, ta mãi theo nàng, kiếp trước kiếp này chưa bao giờ thất tín.

      Nam nhân này vẽ lên từng đường từng nét trong cuộc đời nàng, cũng tốt hận cũng thế, tóm lại đều khiến nàng khắc cốt ghi tâm, dồn toàn bộ thế giới vào nàng.

      Lúc này nghĩ cẩn thận lại, đường nét này như làm đổ nghiên mực, ban đầu xem chỉ cảm thấy ghê người, chờ khi từ từ vẩy mực, liền nhuộm thành bộ tranh Sơn Thủy tuyệt đẹp, trong bức tranh có nàng cũng có .

      dùng hành động của mình khắc ba chữ Trầm Ngạn Khanh vào tim nàng, vào xương tủy nàng, vào linh hồn nàng, đó chỉ là ba chữ đơn giản, mà là hình ảnh đầy đặn, ràng, sinh động, nam nhân cầu xin nàng xa rời, xin nàng thương.

      Nam nhân này nàng, cưng chìu nàng, rơi lệ vì nàng, quan tâm lo lắng cho nàng. . . Vì nàng có chết cũng cam tâm tình nguyện.

      "Ngạn Khanh, chàng xem chàng thông minh hay ngốc vậy? Chàng chàng thiếp đúng ? Thiếp luôn thiếp hận chàng, hận chàng nhất." Lý Minh Kỳ ôm cổ , dùng hết sức lực toàn thân muốn ôm vào lòng, gần thêm chút, gần thêm chút nữa, gấp gáp muốn dấn thân vào đất trời của .

      Trầm Ngạn Khanh ngừng gật đầu, cằm đặt đỉnh đầu nàng, giọng trả lời nàng, "Ta biết, ta biết hết, Kỳ Kỳ, ta cần, ta chỉ mong nàng còn sống, nàng còn sống chính là bầu trời tươi sáng của ta."

      Đúng vậy, còn sống, từng , nàng chính là bình minh của , chiếu sáng u của .

      Lý Minh Kỳ hôn cằm , cười, "Ngạn Khanh, lâu như vậy, vẫn luôn quên cho chàng biết, thiếp hận chàng, hận nữa."

      ", ta muốn nghe, thà nàng cứ hận, buồn, giận, oán, Kỳ Kỳ, ta muốn cùng nàng thanh toán hết, nàng đừng gì cả, ta để nàng rời khỏi ta." Bàng hoàng bất lực của Trầm Ngạn Khanh ra rệt trong con ngươi đen ướt át, vô lực trong giờ khắc này khiến sống bằng chết.

      ra bất an như vậy, Lý Minh Kỳ nằm trong ngực , kéo tay đặt lên trái tim mình, "Đồ ngốc, thiếp vẫn chưa cho chàng biết, mỗi lần hận chàng, đều bởi vì chữ quá khó để ra, Ngạn Khanh. . . ." Nàng nhắm mắt dùng hết sức lực toàn thân, "Thiếp chàng, chàng."

      đến thế, sao có thể rời ? Nàng nắm chặt tay , móng tay ghim sâu vào thịt , lặp lại, "Thiếp chàng, thiếp chàng."

      Trầm Ngạn Khanh thất thần nửa ngày, nhắm mắt, nước mắt thành hàng, vùi mặt vào bên gáy nàng, "Kỳ Kỳ, nàng muốn ta đau cả đời sao? Đừng gạt ta, Kỳ Kỳ, nàng đừng gạt ta, được gạt ta. Thà nàng thực hận ta, cũng cần nàng giả vờ ta."

      Đúng vậy, hoàn toàn lòng, nhiều ít, vừa vặn hai đời, "Ngạn Khanh, mặc kệ tương lai thế nào, xin chàng hãy đối xử tử tế với con của chúng ta."

      "Kỳ Kỳ, ta để nàng xảy ra chuyện, ." Trầm Ngạn Khanh cọ cọ mũi nàng, hạ quyết tâm lớn, cho dù nàng lại hận , cũng cam tâm tình nguyện.

      "Chàng đồng ý với thiếp trước, được ?" Thân thể nàng càng ngày càng suy yếu, nàng biết có thể tránh thoát kiếp nạn này hay , nếu thể, nàng muốn an tâm ra , "Ngạn Khanh, gần đây thiếp luôn mơ giấc mộng." Trong mộng đỏ thẫm màu, đứng trong biển máu, con ngươi nhuộm vàng, chém giết vô số.

      "Kỳ Kỳ, chỉ cần nàng bình an, việc gì ta cũng đồng ý." Cho đến giờ điều muốn cũng nhiều, nếu có nàng, thế giới của cũng hỏng mất, còn sống có ý nghĩa gì? Đây là điều duy nhất có thể cam đoan.

      Lý Minh Kỳ cười khổ, khàn giọng ho khan, mí mắt nặng trĩu khó mở ra được, lại chịu nhắm lại, bắt lấy vạt áo , "Ngạn Khanh, hãy hứa với thiếp, mặc kệ lúc nào, đều phải đối xử tử tế với mình, đối xử tử tế với người khác."

      Trầm Ngạn Khanh dịu dàng lau mồ hôi giúp nàng, nghe từng lời thỏ thẻ của nàng, đau đớn thể hô hấp. Đây là bảo vật của , mình , ai có thể cướp , Tử Thần cũng được, đáy đồng tử chợt lóe qua màu vàng u tối.

      Kỳ Kỳ, thế giới này lạnh lẽo đến thế, nàng thể bỏ lại mình ta.

      Trọng Thất Lâu đẩy xe lăn từ bên ngoài vòng vào, đương nhiên nhìn thấu biến hóa của , khó khăn lần này biết là tốt hay xấu, "Doanh Doanh, con vào ."

      "Dạ" Ngoài cửa lại bước vào vị nữ tử áo vàng tuổi xuân xanh, tay bưng cái khay, bày cây dao sắc bén tinh xảo, bếp than cháy đỏ, túi thuốc bột cầm máu, còn có cả túi kim bạc.
      Minh Hồng, vanlactamviem, lonkon9519 others thích bài này.

    4. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 124: Mổ bụng bắt con
      Lam Phượng Hoàng

      Trong Nhất Ngôn đường ngồi đầy người, đa số quần áo đều chỉnh tề, bọn họ vốn còn trong mộng đẹp, đột nhiên trong phủ xuất khách mời mà đến, hai lời, túm cổ áo vượt nóc leo tường chạy thẳng, chưa đến chuyện bị dọa rớt nửa cái mạng, còn suýt nữa tè ra quần. Nay tốp năm tốp ba tụm lại, vừa yên vừa suy đoán.

      Lúc Quân Nho đến phải là rất khó chịu, phía sau còn chạy theo hai tỷ muội sắc mặt trắng bệch, ba người vào Nhất Ngôn đường, gã sai vặt đến đón, "Quân đại gia, ngài tới."

      "Tình hình thế nào rồi?" Quân Nho lộ vẻ trầm trọng, ngay cả câu hỏi cũng chứa đầy cẩn thận.

      "Chủ tử nhà chúng ta bắt mạch, bên trong chuẩn bị mổ bụng bắt con, ngài muốn vào xem chút ?" Gã sai vặt cung kính lễ độ đáp lại, đồng thời nâng tay chỉ vào căn phòng chứa đầy người, "Người xem, đại phu của Thành Kỳ Sơn đều ở đây rồi."

      Quân Nho nhìn về phía mấy đại phu này, biết đây bất quá chỉ là loại hành vi tăng thêm can đảm, đời người phải tuân theo thiên mệnh, trái tim lập tức trầm xuống.

      Phượng Nhã và Phượng Ngọc ổn định được thân hình, lui thẳng về phía sau, khi thân thể đụng vào mép bàn mới dừng lại, "Chủ nhân." Nước mắt như mưa.

      "Hai người các ngươi nuốt hết nước mắt lại cho ta, Minh Kỳ là người tốt được trời phù hộ, nhất định sao!" Mắt lạnh của Quân Nho đảo qua đình viện, "Nếu lỡ như. . . Các ngươi liền dâng đầu lên cho ta, đường xuống Suối vàng, ta dẫn theo bọn ngươi cùng tiễn đưa muội ấy." Người xảy ra chuyện ngay trước mắt , có chết muôn lần cũng đền được.

      Nhóm thầy thuốc vốn xì xào bàn tán lập tức câm như hến, đổ đầy mồ hôi lạnh, tràn ngập sợ hãi nhìn Quân Nho, thầm cầu nguyện mọi việc bình an.

      Tầm mắt Quân Nho đảo qua rơi lên người Lý Minh Chiên, vừa vặn Lý Minh Chiên cũng quay đầu nhìn .

      Ánh mắt hai người chạm nhau, Quân Nho nheo mắt tỏa ra sát khí, "Rốt cuộc ngươi là ai, vì sao lại ở đây?"

      Lý Minh Chiên vốn bị nội thương rất nặng, bị khí thế của ta đè ép, khẽ khụ tiếng, nâng tay lau vết máu ở khóe miệng, thương tiếc : "Minh Kỳ là muội muội của ta."

      "Muội muội? Là muội muội ngươi còn nhẫn tâm hại muội ấy sinh non?" Quân Nho tức giận lạnh lùng xông đến, nâng tay đánh tới.

      Lý Minh Chiên đứng yên né tránh, trong mắt tràn ngập kiên định, chớp mắt cái.

      Nắm đấm như sấm sét trong mưa gió, mang theo khí thế chưa từng có giáng xuống, sắp đập trúng xương gò má ta, lại bị bàn tay mềm mại xinh xắn ngăn cản, "Quân gia, ngài dừng tay."

      Hoàng Doanh Doanh cản cú đánh của Quân Nho, "Quân gia, ngài đừng đánh , ta sợ bẩn tay ngài."

      "Ngươi biết ?" Quân Nho bóp nắm tay răng rắc, giận dữ u quét nhìn hai người.

      "Ừ, ta biết ." Hoàng Doanh Doanh xoay người, nâng tay áo, dịu dàng lau vết máu khóe môi Lý Minh Chiên, động tác này nàng ta làm vô cùng tự nhiên, "Muội muội của ngươi muốn gặp ngươi, ngươi theo ta."

      Lý Minh Chiên kéo tay nàng ta xuống, dùng sức nắm chặt trong tay, "Doanh Doanh, ta xin nàng, cứu muội ấy."

      "Ngươi , đời này tuyệt bao giờ cầu xin ta, nếu có, ngươi dùng mạng mà đền." Hoàng Doanh Doanh lộ vẻ nghiêm túc, dùng sức rút tay ra, "Nàng là đồ đệ của Thất gia, ngươi cầu xin ta, ta cũng cứu."

      Lý Minh Chiên lộ ra chút cười khổ, "Cám ơn."

      Hoàng Doanh Doanh hành lễ với Quân Nho, đưa ta vào bên trong.

      Nhiệt độ phòng trong có hơi cao, ai cũng đều cực lực đè nén gì đó, tiếng hít thở nặng nề liên tiếp. Lý Minh Kỳ gối lên đùi Trầm Ngạn Khanh, hai tay nắm chặt lấy tay , thấy đại ca nhà mình tiến vào, lộ ra nụ cười, "Ca ca, ca đừng lo lắng."

      Lý Minh Chiên khổ thể , đây chính là muội muội mềm lòng của , cho dù bị tổn thương rất nhiều, lại vẫn luôn nghĩ đến người khác trước, bước vài bước đến bên giường, quỳ gối xuống, nắm lấy bàn tay vươn ra của nàng, "Kỳ Kỳ, là ca ca có lỗi với muội, là lỗi của ca ca." Gương mặt dịu dàng từ từ tràn ngập đau thương.

      "Ca, tháo mặt nạ ra , cho muội nhìn thấy mặt ca." Đôi môi trắng bệch khẽ động, lộ ra răng nanh trắng nõn, ca ca giống như phụ thân, dịu dàng như Ngọc, nho nhã dễ gần.

      Lý Minh Chiên nghe vậy vội gật đầu, tháo bỏ lớp mặt nạ da người mặt, lộ ra gương mặt quen thuộc mà xa lạ, "Ca, hai năm nhìn thấy ca, nay được gặp, muội vui mừng."

      Sao có thể tự trách đây, nhìn gương mặt nàng tái nhợt ướt mồ hôi, nghe giọng run rẩy nhịn đau của nàng, huynh trưởng như tựa như bị dao khứa tim gan, "Kỳ Kỳ, muội bình an, về sau ca ca ở cạnh muội nhiều hơn, được ?"

      Lý Minh Kỳ lắc đầu cười suy yếu, "Ca, muội biết ca có nổi khổ riêng, có chuyện ca thể làm, muội hiểu được, muội trách ca, đó. . . ." Nàng nuốt ngụm nước bọt, tiếp tục mở miệng, "Nhưng cha mẹ lớn tuổi, bọn họ cần ca, ngày ngày đêm đêm đều ngóng trông ca về nhà, ngóng trông ca Thành Gia Lập Nghiệp, bọn họ muốn có cháu trai, ca, muội cũng muốn làm ."

      Trừ gật đầu Lý Minh Chiên còn có thể làm gì đây? "Được . . . Ta hứa với muội, Kỳ Kỳ, ca ca nghe lời muội, tất cả đều nghe theo muội, muội đừng nữa, muội bình an , sau này cứ nhìn việc làm của ca ca, được ?"

      "Ca, muội phải ." Lý Minh Kỳ kéo tay đặt lên mặt mình, cố gắng cười ngọt ngào, "Từ ca thương muội, muội biết ca muội muội nhất. Ca à, muội. . . lỡ như có chuyện, muội muốn ca khổ sở tự trách, chỉ mong ca sống bình an, sống để phụng dưỡng cha mẹ, được ?"

      Kiếp trước kiếp này Lý Minh Kỳ chưa từng cầu xin ai, chỉ duy nhất lần này. Nàng nhìn khuôn mặt giống phụ thân của ca ca, cả trái tim đều run rẩy, nhịn được cất cao giọng, "Ca, ca mau hứa với muội ."

      "Việc gì ca ca cũng hứa, chỉ cần muội bình an khỏe mạnh." Lý Minh Chiên dám nghĩ đến việc xấu, lỡ như muội muội xảy ra chuyện, đời này tha thứ cho bản thân mình, dịu dàng lau nước mắt cho nàng, "Muội muội, ta hứa với muội, chỉ cần muội vui vẻ khỏe mạnh gọi ta tiếng ca, bảo ta làm gì, ca ca đều đồng ý."

      Lý Minh Kỳ cười gật đầu, mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Trầm Ngạn Khanh, "Tướng công, đưa tay cho thiếp."

      Trầm Ngạn Khanh vẫn mở miệng gì, nghe vậy, vô cùng phối hợp đưa tay qua, ánh mắt lại lạc lên người Lý Minh Chiên.

      "Hai người là ca ca ruột của muội, là phu quân của thiếp, đều là người thân thiết nhất, thiếp muốn hai người bỏ qua hiềm khích lúc trước, bắt tay thân thiện." quá vội vàng, ho khan mãnh liệt, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

      Trầm Ngạn Khanh và Lý Minh Chiên liếc mắt nhìn nhau, trăm miệng lời gọi tên nàng, "Kỳ Kỳ, ta hứa với nàng."

      "Ca hứa với muội."

      "Vậy rất tốt. . . rất tốt." Mí mắt giống như nặng ngàn cân, chớp hai cái cuối cùng nhắm lại.

      "Hai người đừng lo lắng, ta vừa mới đốt thất hồn hương, khiến nàng ngủ mê, bằng ta sợ nàng chịu đựng nổi đau đớn khi mổ bụng." Hoàng Doanh Doanh lau sạch hai tay, đôi mắt hạnh trong veo như nước nhìn về phía Trọng Thất Lâu, "Thất gia, con chuẩn bị xong rồi."

      "Tốt, Minh Chiên, ngươi cùng ta ra ngoài trước ."

      "Dạ." Lý Minh Chiên liếc mắt nhìn Trầm Ngạn Khanh sâu, xoay người giúp Trọng Thất Lâu đẩy xe lăn rời phòng.

      Hoàng Doanh Doanh cởi quần áo giúp Lý Minh Kỳ, phủ lên thân dưới của nàng tấm chăn gấm, chỉ lộ ra cái bụng nhô cao cao, "Trầm cung chủ, thân thể phu nhân thực suy yếu. Toàn bộ nội lực của nàng đều bị hút đến cuống rốn, lát nữa lúc ta rạch bụng, nội lực tản hết ra, đến lúc đó ngươi bảo vệ tâm mạch của nàng, để nàng bị chấn động, được chứ?" Còn chưa bắt đầu, mặt nàng ta bắt đầu đổ mồ hôi.

      Trầm Ngạn Khanh khép mắt gật đầu, mặc dù chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng đến thời khắc quan trọng vẫn nhịn được mà nảy sinh tuyệt vọng, Kỳ Kỳ, nàng đừng bỏ lại ta, đè nén tất cả cảm xúc tiêu cực, "Ta làm được."

      "Trầm cung chủ, ngài yên tâm, từ ta ở trong núi nghiên cứu sách thuốc, cũng vài lần mổ bụng bắt con giúp người ta, chỉ cần ngài bảo vệ được tâm mạch của nàng, ta nắm chắc giúp mẹ con họ bình an." Hoàng Doanh Doanh hít sâu hơi, khẩn trương là giả, người giường chỉ là đệ tử của Thất gia, còn là muội muội ruột của Lý Minh Chiên, mặc kệ thế nào, cũng phải dốc toàn lực.

      "Ngươi đừng khẩn trương." Trầm Ngạn Khanh với tay mình đặt tại môi Lý Minh Kỳ, đồng thời đè nén khí thế người.

      Hoàng Doanh Doanh ừ tiếng, khí thế của vừa thu lại, quả nhiên nàng ta dễ chịu hơn rất nhiều, với tay cầm lấy thanh dao chậm rãi nung lửa đỏ, thỉnh thoảng còn rải chút thuốc bột lên thân dao, chờ khi hết thảy chuẩn bị xong, nàng ta nhìn Trầm Ngạn Khanh, được cho phép, vững vàng đặt lưỡi dao lên bụng Lý Minh Kỳ, từ rốn rạch đường xuống dưới.

      Trong lúc nửa mê nửa tỉnh Lý Minh Kỳ kêu đau ra tiếng, hai tay đột nhiên nắm chặt đệm dưới người, răng nanh theo bản năng cắn chặt.

      Đau, toàn thân cao thấp, giống như bị lửa mạnh đốt cháy, yết hầu phát khô, nàng vội vàng nuốt chất lỏng trong miệng. Máu của từng giọt từng giọt chảy vào cổ họng nàng, đốt nóng tinh thần càng ngày càng mơ hồ của nàng.

      Trầm Ngạn Khanh bắt buộc bản thân mình phải bình tĩnh vững vàng, bàn tay vuốt răng nanh của nàng, hướng dẫn nàng dùng sức hút cắn, khom người hôn lên cái trán ướt mồ hôi của nàng, "Kỳ Kỳ, đúng vậy đó, dùng sức cắn." Tim của sớm vì đau đớn mà chết lặng, ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua động tác của Hoàng Doanh Doanh, nhìn nàng chảy máu thành dòng, nhìn tay Hoàng Doanh Doanh thăm dò vào trong cơ thể nàng. . . Trầm Ngạn Khanh bỏ qua bước nào, đồng thời nén đau dịu dàng thầm bên tai nàng, tay kia vẫn luôn nắm chặt tay trái nổi gân xanh của nàng, nội lực cuồn cuộn ngừng chảy vào trong cơ thể nàng, bảo vệ tâm mạch nàng, ân cần săn sóc sức lực khô kiệt của nàng, bổ sung sức sống cho cơ thể nàng.

      Hoàng Doanh Doanh thỉnh thoảng vuốt mồ hôi trán, vẻ mặt nghiêm trọng, mỗi động tác đều cực kỳ cẩn thận. Toàn bộ quá trình này, chịu dày vò tra tấn chỉ có Trầm Ngạn Khanh và Lý Minh Kỳ, nàng ta cũng thế.

      Ngực Lý Minh Kỳ bắt đầu phập phồng dồn dập, tim đập nhanh hơn, răng nanh nghiến cắn cũng lỏng ra, phát ra vài tiếng rên rỉ đau đớn đến tận cùng, nàng hít vào ngừng, thở ra lại thiếu.

      Trầm Ngạn Khanh biến sắc, vội vàng rút tay ra, đặt lên ngực nàng, ruột gan rối bời, "Kỳ Kỳ, nàng kiên cường chút, ta van xin nàng, phải nàng rất thích đứa bé sao, sao nàng có thể nhẫn tâm bỏ nó, Kỳ Kỳ, nàng hứa với ta, hứa với ta." ngừng, nội lực toàn thân hề giữ lại mà truyền vào cơ thể nàng.

      Nàng rất muốn mình tốt lắm, nàng kiên cường, nhưng chút sức lực để động đậy đầu ngón tay nàng cũng còn. Cho đến khi bên tai truyền đến tiếng trẻ con khóc nỉ non, gương mặt tái nhợt mới lộ ra nét dịu dàng yên ổn, hoàn toàn rơi vào mê man.

    5. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 125: Cả nhà ấm áp
      Lam Phượng Hoàng

      Hoàng Doanh Doanh chẳng thèm lau mồ hôi, lấy tấm khăn lông chuẩn bị trước quấn lấy đứa bé vừa ra đời. Bé con thực khỏe mạnh, mặt mũi giống cha, xem ra là chịu ảnh hưởng của phụ thân khá nhiều.

      Đôi mắt bé vừa sáng vừa tròn, cười rộ lên lộ ra đôi lúm đồng tiền. Nằm trong lòng nàng ta cũng ngoan ngoãn, tay chân nhắn ngừng vung vẫy, vô cùng mạnh mẽ, chút nào giống trẻ sơ sinh. cũng phải, ở trong bụng mẹ có thể chiếm lấy nội lực của mẹ ruột, nền tảng của đứa này rất tốt, về sau tất bất phàm.

      Tầm mắt Trầm Ngạn Khanh luôn dừng giường, Kỳ Kỳ của mê man, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, mồ hôi rơi như mưa, nhìn nàng như vậy, thương tiếc trong lòng sắp dìm chết .

      Kỳ Kỳ, tất cả mọi khốn khổ này đều là lỗi của , sớm biết có thể xuất kết quả thế này, vẫn nhẫn tâm dứt khoát phá bỏ đứa bé.

      Kỳ Kỳ, đừng sợ, lập tức còn đau nữa.

      Bàn tay xoay chuyển, dừng bụng nàng, miệng vết thương đầy máu dưới nội lực ấm áp khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, nhìn thấy mà Hoàng Doanh Doanh líu lưỡi, nàng ta cảm nhận vô cùng ràng rằng Trầm Ngạn Khanh sâu lường được, tồn tại của nghịch thiên.

      Hoàng Doanh Doanh đứng yên chăm chú nhìn, biết lòng tổn thương, đương nhiên cũng biết nên làm thế nào để an ủi lòng người, chờ dừng tay, giọng : "Trầm cung chủ, ta bảo người nấu chén thuốc bổ máu."

      "Kỳ Kỳ có gì nguy hiểm phải ?" Sau khi thu tay, Trầm Ngạn Khanh lộ ra vẻ mỏi mệt khó có thể che giấu mặt, bàn tay cảm nhận được nhịp tim của nàng. . . Phất qua cái cổ ướt mồ hôi của nàng. . . Động tác mềm nương theo tóc nàng. . . Gương mặt nàng. . . Hết thảy chỉ để chứng minh, nàng vẫn còn sống. . . Sau khi chạm qua lượt, nắm tay nàng chặt, đặt lên môi của mình, có thể cảm nhận được nàng, tốt.

      Hoàng Doanh Doanh ừ tiếng, có chút muốn lại thôi, "Phu nhân mất máu quá nhiều, phải điều trị thời gian mới có thể khôi phục, chỉ là. . . ."

      "Chỉ là cái gì? , ta có thể chịu được." Trầm Ngạn Khanh đứng dậy cầm lấy bộ chăn đệm sạch , cẩn thận dùng chăn quấn nàng ôm lên, thầm nghĩ, lát nữa phải giúp Kỳ Kỳ lau rửa phen, bình thường nàng rất ưa sạch .

      Hoàng Doanh Doanh nhìn qua, thân thể có chút lay động, suy yếu giống như lúc nào cũng có thể ngã xuống, "Trầm cung chủ, để ta làm cho." Buông đứa bé ngủ ra, rất nhanh dọn sạch đệm chăn đầy máu, thay mới toàn bộ, chờ khi sắp xếp xong, nàng ta mới mở miệng, "Trầm cung chủ, về sau hai người thể có thêm con được nữa."

      Trầm Ngạn Khanh ngồi ở bên giường, nhàng ừ tiếng, rất sợ quấy rầy đến thiên hạ giường, căn bản là để đáp lời Hoàng Doanh Doanh. Chỉ cần Kỳ Kỳ bình an, có con có gì đáng sợ chứ?

      Đứa bé chỉ càng phân tán lực chú ý của Kỳ Kỳ, ngay từ đầu vốn cũng muốn có, nếu có việc này, sau này bọn họ cũng lại có thêm con.

      "Hoàng nương, chuyện này phiền ngươi hãy giữ bí mật, đừng với nàng, sau này ta tự cho nàng biết." rằng đây là vấn đề của , là ích kỷ, tước đoạt quyền lợi sinh con của nàng.

      Hoàng Doanh Doanh sửng sốt rồi lập tức thoải mái, đây hẳn là chân tình? Việc gì cũng quan trọng bằng người trong lòng, ngờ Trầm cung chủ máu lạnh lại là người nặng tình, nàng ta chân thành hứa hẹn, "Ngươi yên tâm, ta ."

      Đứa bé nằm trong lòng nàng ta ngủ ngọt ngào, "Trầm cung chủ, nhìn tiểu công tử sao?" Mặc kệ thế nào, đây cũng là con trai của ngươi, cho dù vui, cũng nên nhìn cái chứ? Người lớn chịu tội cũng nên giận chó đánh mèo trút lên đứa bé.

      Trầm Ngạn Khanh gật gật đầu, nhưng ôm lấy, chỉ đứng gần nhìn chăm chú, mày kiếm nhăn lại, đánh giá chữ, "Xấu."

      Sao lại xấu chứ? là cha của đứa bé đó!

      Hoàng Doanh Doanh vô cùng khó hiểu, mặc dù thân thể đứa bé dính máu nhưng cũng ảnh hưởng đến vẻ đẹp của bé, rốt cuộc ngài bất mãn gì chứ, "Trầm cung chủ, vẫn nên đặt cho bé cái tên trước ."

      Trầm Ngạn Khanh phất phất tay, nhìn, thản nhiên : "Gọi là Trầm Ninh ." Ninh mang nghĩa yên ổn, có ý bình an.

      Đứa này rất biết giày vò, ở trong bụng mẹ liền giày vò mẹ nó, sinh ra lại hại mẹ của nó lượn vòng qua Quỷ Môn quan, còn chưa đến việc khiến cho bao nhiêu người lo lắng hãi hùng theo.

      Trầm Ngạn Khanh mong gì khác, chỉ ngóng trông thằng nhóc này yên tĩnh, bình an khỏe mạnh lớn lên, đừng khiến Kỳ Kỳ vất vả quan tâm, càng đừng tranh giành tình cảm với .

      Về việc thằng nhóc này có thể đạt bao nhiêu thành tựu, hề nằm trong phạm vi lo nghĩ của , nghe lời liền chăm sóc dạy dỗ bên người hai năm, nghe lời liền sớm đưa xuống núi, đỡ chướng mắt.

      Đương nhiên Hoàng Doanh Doanh hề biết suy nghĩ của , cười nhéo nhéo khuôn mặt trẻ con, "Trầm Ninh, tiểu thiếu gia Ninh Ninh, tên này dễ nghe."

      Trầm Ngạn Khanh có ý cười, mặt vẫn như thế, trong lòng vẫn sầu lo, nhìn mặt nàng chuyển mắt, nhìn thế nào cũng nhìn đủ, là hận thể vò nát nàng, cất vào vòng ôm ấm áp, chẳng lúc nào rời.

      "Trầm cung chủ, trãi qua việc này nội lực của phu nhân gần như tiêu tan hết, theo ý của Thất gia là chờ thân thể nàng khỏe lại truyền công lực cho nàng, thế nên ngươi đừng quá lo lắng cho thân thể nàng." Hoàng Doanh Doanh biết còn lo lắng, bèn thu lại nụ cười.

      Trầm Ngạn Khanh gật đầu, cất giọng khàn khàn tạ ơn, "Hoàng nương, việc hôm nay ta lời cảm tạ, về sau nếu ngươi có việc cần, chỉ cần mở miệng, Thẩm mỗ nhất định dốc hết toàn lực giúp ngươi." Lời tạ ơn đơn giản, Kỳ Kỳ của là vật báu vô giá.

      Hoàng Doanh Doanh biết thân phận của , cho nên càng kinh ngạc, hứa hẹn của người đứng đầu cung đáng quý đến mức nào chứ? Trong thiên hạ có ai có được vinh hạnh đặc biệt này chứ?

      "Trầm cung chủ, lễ vật tạ ơn của ngài quá mức quý trọng, Doanh Doanh dám nhận." Hoàng Doanh Doanh ôm đứa , quỳ gối hành lễ.

      Trầm Ngạn Khanh nhấc tay lên, cách kéo nàng ta dậy, mặc dù suy yếu cũng che giấu được khí thế vương giả của , "Nàng đáng giá nhất, cho nên chỉ cần ngươi mở miệng."

      Hoàng Doanh Doanh dời tầm mắt, rơi lên người Lý Minh Kỳ mê man, hâm mộ nên lời, "Doanh Doanh hiểu. Trầm cung chủ, ngài nghỉ ngơi trước , ta gọi người nấu thuốc."

      "Được, ngươi vất vả nhiều rồi." Tâm tình Trầm Ngạn Khanh mệt mỏi, đêm nay trong lòng khủng hoảng thế nào chỉ mình , nắm lấy tay nàng, tựa như túm được nhánh cỏ cứu mạng, muốn buông ra.

      Đóng cửa lại, bên trong chỉ còn hai vợ chồng, Trầm Ngạn Khanh buông bỏ vẻ kiên cường bề ngoài, tựa đầu vùi vào lòng nàng, thào khe khẽ, "Kỳ Kỳ, nàng có biết ta sợ đến mức nào ?" Chỉ câu nghẹn ngào hết nỗi lòng của .

      Đúng vậy, sợ muốn chết, sợ sắp chết.

      còn chưa đủ, còn chưa cảm nhận hết tình của nàng, cuộc sống của bọn họ vừa mới bắt đầu, sống trăm năm cũng còn chê ít, sao có thể chia lìa như vậy?

      Hoàng Doanh Doanh ôm đứa bé từ trong ra, rất nhiều người chờ ngoài cửa, nàng ta đảo mắt qua, cuối cùng dừng người Quân Nho, dịu dàng cười : "Quân gia, mẹ con họ bình an."

      Nắm tay hung hăng siết chặt trong tay áo Quân Nho dừng chút, nếu nhìn kỹ có thể thấy gân xanh cổ chợt nổi chợt lặn, lo lắng tràn tới cổ họng bắt đầu hạ xuống, trong nháy mắt tìm được lý trí, ánh mắt rơi xuống vật được quấn kỹ trong lòng nàng ta, cố gắng trấn tĩnh, hỏi: "Là trai hay ?"

      "Là bé trai." Trong mắt Hoàng Doanh Doanh có ánh sáng chợt lóe, thỉnh thoảng nhìn về phía Lý Minh Chiên đứng bên kia, muốn biết ta có phản ứng gì.

      Quân Nho bước đến gần, ánh mắt hiền hoà nhìn đứa bé say ngủ, bé con nho , giống hệt cha, ta có thể báo tin vui rồi, "Đặt tên chưa?"

      "Trầm cung chủ , tên chữ Ninh, gọi là Trầm Ninh. Quân gia, ngài ôm ." Lòng của nàng ta đặt người Lý Minh Chiên, thấy ta ổn, liền hoảng hốt.

      Quân Nho nâng cánh tay cứng ngắc, đứa bé rất , thân thể thực mềm, ta thực luống cuống, biết nên dùng sức thế nào, sợ cẩn thận làm bé vỡ vụn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :