Chương 1 nó ngắn vậy bạn ạ... mình dùng điện thoại nên dẫn được link, để mình nhờ chị Hằng gửi link fb cho bạn.
☆ Chương 3: Lại Xuyên? 『Editor: Sát tỷ』 Thời gian như dừng lại , Thường Hi trợn to hai mắt, liền thấy hoàng đế kiếm đâm xuyên qua cổ thích khách, ám vệ kiếm đâm xuyên qua ngực ám giả. Thường Hi bị thân kiếm chói lọi đâm qua xương bả vai mình,“Xoẹt” máu liền tuôn trào ra bên ngoài, rốt cuộc nhiều lực đạo, cuối cùng kia tiếng phốc xuy, Thường Hi theo thân kiếm nhìn lại, kiếm còn đâm vào sau lưng Hoàng đế, nàng ngửa đầu, chống lại sườn mặt hoàng đế, chỉ thấy ánh mắt lạnh lùng. A, ta vẫn là sủng phi! Sủng phi nha! Bóng tối, lại là bóng tối, đúng là con mẹ nó quen thuộc, chẳng lẽ lần này muốn xuyên trở về sao? Thường Hi tỉnh lại, chỉ nhìn thấy trước mắt tất cả đều là trướng mạn màu vàng, kia màu vàng chói mắt, nàng biết loại này nhan sắc, thiên hạ độc nhất, quốc vô nhị quân, mày này tượng trưng cho hoàng đế, màu sắc cũng mang đặc sắc chuyên dụng hoàng gia, hoàng đế cũng đặc biệt thích mặc y phục hắc kim long. Nhắm mắt, mở mắt, nàng có xuyên trở về, nàng lúc này nằm ở cung hoàng thượng à? Đãi ngộ này vì nàng chết, cho nên hưởng thụ cực hạn của sủng phi sao? Nghiêng đầu, thấy là toàn Thái y, thái y viện số số hai Thái y đều đến, sau đó là bộ mặt Lai Hỉ lo lắng, cẩn thận nhìn nàng :“Hoàng thượng, ngươi cảm thấy có chổ nào thoải mái sao?” Nàng đau, phía sau lưng đau, đần độn, sai rồi, aaa... đột nhiên liền cảm thấy thích hợp, vẻ mặt cổ quái nhìn về phía Lai Hỉ:“Ngươi vừa rồi, bảo ta là cái gì?” Lai Hỉ nhìn chút, hoàng thượng làm sao vậy? Có chút vội la lên:“Hoàng thượng, người cần dọa nô tài!” Thường Hi thể tin được đặt mông ngồi dậy, vội la lên:“Lấy cái gương đến cho ta!” phòng Thái y cũng có chút lung, Hoàng thượng tuy rằng phía sau lưng thượng bị kiếm, nhưng lực đạo có Thục phi đỡ cho, cho nên cũng lo ngại, về phần Hoàng thượng hôn mê, chúng Thái y nhất trí cho rằng là Hoàng thượng sủng ái Thục phi, vì nàng bị thương, Hoàng thượng tâm trí lo lắng. Khi chuyện, Lai Hỉ muốn đem gương đưa cho Thường Hi, Thường Hi lấy quá gương vừa thấy, nằm mơ a! Quả thực tướng mạo hảo xuất chúng! Ánh mắt trong sáng, môi mỏng quyến rũ, mày kiếm đen rậm, giận mà uy! Làn da, chỉ có trắng nõn còn phiếm ngọc nhuận sáng bóng, nhìn lông mi cong dài, so với của nàng còn dài hơn, nhìn cái này thủy sắc thần cánh hoa, cùng hoa hồng dính chọc thanh lộ dường như, người nam nhân, cái hoàng đế, thậm chí có diện mạo hại nước hại dân, quả thực là người người oán trách! Thường Hi muốn cười, cất tiếng cười to, chống nạnh cười lớn, nàng xuyên, nàng lại xuyên, lúc này nàng xuyên qua người đại Tấn hoàng đế, tấn chiêu vương Hiên Viên Khải, ha ha ha, ha ha ha! Trong bụng cười lớn phen, Thường Hi nghĩ khóc, mẹ nó ông trời muốn đùa chết nàng? Đầu tiên là vị hôn phu, sau đó lôi kéo Ấu Trừng đường xuyên qua đến nơi có trong lịch sử phí 3 năm chơi trò cung đấu, cuối cùng lại xuyên qua người vua của nước, vẫn là nữ xuyên nam! Được rồi, nàng lúc này ngồi xuống , vẻ mặt ở hỏng mất bên cạnh, hai mắt nhìn về phía dưới bộ hạ của đàn ông, nàng cảm giác được phía dưới quả nhiên là mạch máu hoàng gia, con cháu thừa kế sát khí, nàng mông hoạt động chút, có, lung lay . ^^ Ô ô ô, ôm đầu, nàng vẫn là ngây thơ ôm ấp tình cảm nha. Đây phải , phải , ngửa đầu, nhắm mắt, nàng còn tại nằm mơ, còn nằm mơ. =_= Lai Hỉ cấp nha, Hoàng thượng đây là làm sao vậy, cứ cúi đầu rồi lắc đầu, còn ngửa đầu, mấu chốt là trương khuôn mặt tuấn tú tràn đầy bi thương, hợp với lẽ thường nha, Hoàng thượng bệ hạ trong mắt bọn họ luôn luôn là vui buồn ra mặt! Thái y nhóm ở đó phải đáng ngại sao? đảo mắt nhìn các Thái y, phát bọn họ cũng đều có bộ mặt hiểu gì, mấu chốt đám mặt mày run sợ, đại khái là ho cũng dám ho. Lai Hỉ liền chuẩn bị to gan cho hoàng thượng. Nào biết đâu Hoàng thượng đột nhiên quay đầu, mục giống như hàn tinh, sắc mặt đáng sợ vội hỏi:“Thục phi đâu?” Mọi người giật mình, Hoàng thượng quả nhiên sủng ái Thục phi nương nương. Đúng vậy, Hoàng thượng vừa tỉnh lại liền việc ngừng mang theo Thái y chậm rãi hướng về phía Tê Loan điện, theo phía sau bước chân vội vã Hoàng thượng, mọi người bắt gặp vẻ mặt hoảng hốt, lo lắng, trong lòng trung tự giác cảm khái Hoàng thượng cùng Thục phi là thâm tình... Thường Hi đâu, nàng sầu chết, lần đầu tiên làm nam nhân, khởi lộ cũng nhịn được mang theo mông, phía dưới treo mạch máu của quốc gia, cảm giác chút cũng tốt, (Cái này các chế tự hiểu nha. ) trước kia luôn vuốt khuôn mặt hướng về phía Ấu Trừng phao mị nhãn:“Ấu trừng, người ta đản đau.” nghĩ tới, ngày kia, nàng , đản đau! Thường Hi đường vội vã hướng về Tê Loan điện tới, suy nghĩ cũng giống bước , lung tung phức tạp, cũng là ở khoảng cách Tê Loan điện càng ngày càng gần thời điểm, đống suy nghĩ bốc lên ở trong đầu, ngược lại chậm rãi trầm tĩnh xuống, nàng xuyên qua thân thể Hoàng thượng , vậy bây giờ thân thể nàng là Hoàng thượng sao? Lúc thanh kiếm kia, nhưng xuyên qua thân thể của , đâm vào phía sau lưng hoàng đế . Nghĩ lại tới lúc trước Chiêu đế chút nào thương tiếc đem nàng kéo qua chắn kiếm, Thường Hi tự giác dừng bước chân, đột nhiên cảm giác thấu tâm lạnh, nàng biết chính mình là thân phận gì, biết Chiêu đế muốn chính là Thục phi kiêu ngạo ương ngạnh coi ai ra gì, nàng cũng coi như tận chức tận trách sắm vai cho vừa lòng người. Chẳng qua sống chết trước mắt, Chiêu đế đối với nàng, dĩ nhiên là lưu tình chút nào, nàng là Chiêu đế vì Y Lan điện vị kia dựng đứng lên sống bia ngắm, nàng cũng là Chiêu đế chút do dự mà lỗ mãng. Giật khóe miệng, đúng là nhân vật bi ai. Hoàng thượng đứng ở Tê Loan điện tiền bất động, nô tài theo sau cũng dám động. Lai Hỉ phát Hoàng thượng tỉnh lại sau càng phát ra thể nắm lấy , từ theo bên người hoàng thượng, biết Hoàng thượng hận nhất chính là thiện thêm hiểu thánh ý, giờ này khắc này, cũng dám nghĩ nhiều, chính là cúi đầu thấp giọng :“Hoàng thượng, đến Tê Loan điện.” Đến rồi sao? Thực đến, nàng ngược lại do dự , nàng phải thuộc dạng nữ cường, nàng thượng nhất chính là người luôn chơi bời lêu lổng, sâu gạo của xã hội, nàng có nửa điểm vui sướng khi hoán đổi linh hồn cho hoàng đế, còn ước gì đem thân thể này trả lại cho vị Thánh thượng này, chẳng qua, coi đối Chiêu đế hiểu biết, đổi trở về sau trước tiên, của nàng đầu có phải hay phải chuyển nhà? Bất quá, Thường Hi lại nhìn về phía chính mình, tự dưng gây cho nàng tin tức động trời, nàng tại mới là Hoàng thượng, chân chính Hoàng thượng, có khi lúc này trong thân thể nàng có khi là Chiêu đế cũng nên! Nghĩ vậy, khác với vẻ mặt vẻ u sầu lúc trước, ngược lại trở thành hư , mặc kệ nó, đều bị ông trời đùa đến mức này , nàng còn có cái gì phải sợ , hơn nữa, tại triều đại này, nàng mới là lão đại! “Hoàng thượng giá lâm!” Cũng biết có phải là mơ tưởng, Thường Hi mặc dù ở thích ứng cách xưng hô, nhưng cũng hấp tấp sải bước lướt qua đám cung nữ cùng bọn thái giám, trực tiếp vào nội điện. Tề ma ma mang theo Niệm Ấu , Niệm Trừng ở bên trong điện lý hầu hạ, Thường Hi liếc mắt cái liền nhìn đến khuôn mặt tái nhợt nhu nhược của bản thân, nàng nhíu mi bước tới trước mặt, nhịn được sờ sờ khuôn mặt mềm mịn tái nhợt, ai ai, trước kia tuy rằng thường soi gương, thấy cũng bình thường, lúc này mất máu quá nhiều để lộ yếu ớt của người bệnh, kết hợp như vậy hé ra dung nhan khuynh quốc khuynh thành tuyệt mỹ, đúng là mị hoặc! nghĩ tới chính mình lại xinh đẹp như vậy, ở góc độ người xem mĩ nhân như vậy mà hít thở thông. Nàng nghĩ như vậy , trong lòng còn rất đắc ý. bên Tề ma ma hai mắt phiếm hồng tiều tụy quỳ mặt đất, nhưng thấy được ánh mắt Hoàng thượng nhu tình vạn chủng, đối với nương nương nhà mình quả nhiên là tình sâu nặng cắm vào tim, trái với cái nhíu mày kia, trong con ngươi như nước bình, nhộn nhạo tràn đầy ôn nhu, bà đều tuổi cao, tuyệt đối nhìn lầm! (Sát tỷ: Lầm rồi bà ơi, nàng ta ngắm chính mình đó. ) Thường Hi cảm giác được ánh mắt Tề ma ma, khụ tiếng, làm như có việc gì xoay người lại, cũng như Tề ma ma, Niệm Ấu Niệm Trừng khóc đỏ hai mắt, vẻ mặt tiều tụy tràn đầy lo lắng, trong lòng khỏi cảm động. Tại đây thời có trong lịch sử, vẫn có người quan tâm nàng. Thường Hi vội :“Đều đứng lên cả .” “Tạ Hoàng thượng.” Tề ma ma cùng các nha hoàn đứng dậy. Ai, xưng hô này, lặp lặp lại nhiều lần nhắc nhở nàng, nàng tại mới là Chiêu đế chân chính. “Thục phi nàng sao rồi?” Thường Hi hỏi, lúc ấy bị thương nàng nhớ kỹ đâu, đương nhiên, chết chết, mất máu quá nhiều là điều khó tránh khỏi, bất quá tội cố tình làm cho Chiêu đế chịu bị thương , Thường Hi bất giác cảm khái, thiện ác tất có báo, thiên đạo luân hồi, tin ngẩng đầu, có trời nhìn thấy tất cả! Trăm phần trăm xứng đáng, ha ha ha! “Hồi bẩm Hoàng thượng, Thái y nương nương bị thương nặng nhưng có gì đáng ngại, nương nương nhanh tỉnh lại .” Tề ma ma trả lời, nương nương lần này bị thương thập phần mạo hiểm, may mà bị thương vai, bất quá xem thái độ của Hoàng thượng lo lắng cho nương nương, xem như trong họa có phúc, đúng là ông trời phù hộ! Thường Hi gật gật đầu, Tề ma ma ở trước mặt hoàng thượng bày ra bộ dạng giỏi giang đáng tin cậy, nàng cảm thấy mắc cười, quay đầu liền thấy khuôn mặt tái nhợt, lông mi khẽ run, dấu hiệu muốn tỉnh lại . Vội vàng huy phất tay :“Các ngươi đều xuống , bản, khụ, trẫm ở trong này bồi trong chốc lát Thục phi.” Chiêu đế tỉnh lại nàng liền cảm thấy đau, nhưng làm sao đau, lúc ấy dưới tình trạng cấp bách kéo nàng qua bên cản kiếm, tuy rằng thấy nàng thể tin nhìn về phía chính mình, trong lòng có như vậy tia áy náy, nhưng vừa nghĩ tới thích khách này là do phụ thân sai tới ám sát, liền thấy tràn đầy châm chọc. bị thương nặng, sao lại hôn mê tới giờ, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
☆Chương 4 Hoàng thượng, người tới nguyệt . 『Editor: Sát Tỷ Tỷ ☃』 Chiêu đế cố nén đau đớn người, nhìn khuôn mặt mình phóng đại ở phía trước tà cười, nhất là khi nghe được đối phương gọi mình tiếng “Ái phi” làm cảm thấy kinh sợ, há mồm : “Ngươi!” Này vừa ra thanh là thể thể oa, thanh thanh thúy, dễ nghe như nước suối trong veo vừa thốt ra là của ? làm cho Chiêu đế cả kinh, ngay sau đó, liền phát thân thể mình khác lạ, cơ ngực giống như đồng hình như lớn hơn, quả thực là theo bản năng dùng bị thương bên kia dấu tay hướng chính mình bộ ngực. Thường Hi mặt tái lại, quả nhiên quạ đen thiên hạ bình thường, tên này vừa tỉnh lại, trước tiê là sờ ngực của nàng! “Dừng tay!” Thường Hi nhanh nhẹn cầm lấy tay Chiêu đế, nào đâu biết rằng Chiêu đế ngay khi đụng tới bộ ngực kia, giống như điện giật vội rụt tay trở về, mà tay nàng đúng lúc khéo động phải ngực, mà ngực của nàng vuốt cũng mềm mại nha, có điểm nhịn được nhéo mấy lần. Chiêu đế thể tin được, chỉ cảm thấy óc “Ầm ầm” nổ vang, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi :“Buông ra!” Thường Hi hơi xấu hổ, nàng vốn là ngăn cản Chiêu đế, chính là tự chủ được đối với thân thể của mình mà tò mò, xám xịt thu tay về, vẫn còn đợi nàng che giấu xấu hổ, chợt nghe Chiêu đế khẳng định kêu lên:“Thục phi.” Thường Hi nhịn được kinh ngạc nhìn về phía Chiêu đế, nàng cái xuyên vào người này rồi lại xuyên tiếp vào người kia, còn thích ứng hơn phân nửa thưởng mới tiếp nhận rồi muốn hội đản cục diện đau như vậy, nghĩ tới Chiêu đế, nhưng ra lập tức có thể chuyển thân thể lại đây? “Quả nhiên là ngươi.” Chiêu đế nhìn đến vẻ mặt kinh ngạc của Thường Hi, hoàn toàn xác minh trong lòng đoán rằng, nhịn khép chặt hai mắt chút, như thế nào lại ở người Cao Hi*? Vài ngày nay, tay trù tính đối phó Cao gia, bây giờ lại phát sinh chuyện quỷ quái gì vậy? (*) Cao Hi: Là sủng phi trước kia của Chiêu đế, nay Thường Hi xuyên vào thân thể của nàng ta. Cao Hi tại trong mắt mọi người là , khi Cao Hi cùng Cao gia liên thủ, Chiêu đế đau đầu, ràng tình tất cả đều thuận lợi, đột nhiên thành tựu lại thay đổi cục diện. Chiêu đế là thế hệ đế vương, tâm tính so với người bình thường cứng cỏi hơn nhiều, phát sinh chuyện như vậy, nháy mắt nghĩ đến mấu chốt chỗ, vì Tấn vương triều đại, thiết yếu muốn khống chế được Cao Hi. Thường Hi kích động, lúc này Chiêu đế nhăn mày, lông mi dài mang theo cuốn hút rung động lòng người, cái miệng đỏ tươi nhắn hé mở, da thịt trắng nõn bởi vì có thương tích trong người để lộ ra ít cảnh xuân, đẹp, đẹp, nghĩ tới thân thể bị thương kia lại khiến cho người khác phen phong tình trong người, bộ dáng hương liễm diễm như vậy, chính nàng cũng nhịn được sắc mị của chính mình , ha ha ha ha. Chiêu đế lại mở hai mắt liền chống lại ánh mắt nóng bỏng Thường Hi nhìn mình chút nào che giấu, ánh mắt kia như hổ rình mồi, làm cho Chiêu đế biến sắc, ánh mắt xuống, trực tiếp dừng ở hạ vị của Thường Hi. Thường Hi cũng theo ánh mắt nghi hoặc Chiêu đế, nhìn về phía hạ vị chính mình, ai nha, sát nha, nhếch lên đến đây! “Ngươi tại trong thân phận trẫm, là đại Tấn độc nhất vô nhị hoàng đế, mới vừa rồi kia có bộ dáng kia, còn ra thể thống gì!” Chiêu đế giận trong lòng nổi lên, Thục phi mới vừa rồi bộ dáng quả thực giống như lưu manh, ánh mắt thấp kém, hạ lưu làm cho chán ghét, huống chi, đó là thân thể của ! Thường Hi cũng xấu hổ a, trước kia biết nam nhân loại này nọ đặc biệt dễ dàng động tình, nghĩ tới là , nàng sờ sờ cái mũi, cũng chẳng hề để ý khẩu khí che giấu:“Hoàng thượng, người cũng là nam nhân, loại này phản ứng này xem như bình thường .” “Cũng?” Chiêu đế cười lạnh tiếng, mới vài cái canh giờ, Thục phi là đem chính mình làm nam nhân: “ nghĩ tới Thục phi đối với khuôn mặt của mình cũng có phản ứng.” Thường Hi mặt đỏ lên, phản bác :“Hoàng thượng, đây là thân thể của người, phản ứng này ta làm sao có thể khống chế.” Nàng thay đổi tư thế, chân bắt chéo kẹp chặt mạch máu*(ST: Cái này mọi người tự hiểu nha, hơi khó a *đỏ mặt* ) quốc gia, nhiều này ngoạn ý còn là khó khăn chịu, lúc này còn kiều , chống lại ánh mắt tràn đầy châm chọc của Chiêu đế, nàng mới thích hoán đổi linh hồn. xong câu này, khí liền lạnh xuống, Chiêu đế suy tư làm như thế nào để khống chế được Thường Hi. Mà Thường Hi cũng nghĩ tới mỗi ngày đều phải rời giường lâm triều sớm, đánh ngáp nghe đống đại thần hội báo công tác, lắng nghe các ý kiến khác nhau , toàn bộ triều đình giống như cái chợ ầm ầm cò kè mặc cả, vất vả ngao đến hạ hướng dùng xong rồi đồ ăn sáng, bắt đầu suốt ngày phê tấu chương làm việc , mệt theo lừa giống nhau, còn phải giành thời gian hầu hạ tam cung lục viện, nghĩ đến các nữ nhân này như lang như hổ cùng ánh mắt đói khác, Thường Hi liền nhịn được rùng mình cái, ở trong lòng ghét bỏ “Mẹ nó” tiếng, tinh thần ô nhiễm, tuyệt đối tinh thần ô nhiễm. Này hoàng đế, nếu phải người làm, nàng tuyệt đối cho Chiêu đế đổi trở lại, nàng tiếp tục làm độc nhất vô nhị 'sâu gạo' nhàn ha, chính là nàng đầu tiên cần ra điều kiện tiên quyết. “Thục phi, trẫm ra suy nghĩ của mình.” “Hoàng thượng, nô tì ra suy nghĩ của mình.” Chiêu đế cùng Thường Hi đồng thời mở miệng, Thường Hi ảo não, nàng nên nhịn chút nữa, chờ Chiêu đế mở miệng trước, như vậy điều kiện tốt, lúc này, Chiêu đế dùng ánh mắt ý bảo nàng trước tiên. Hạ giá a! "Hoàng Thượng, nô tì thề đối với Hoàng Thượng tuyệt hai lòng, nếu vi phạm lời thề nô tì chết tử tế, mong Hoàng Thượng cần hãy tin tưởng nô tì." TThường Hi mở miệng trước hết phá mọi bức tường lo lắng trong lòng Chiêu đế, nàng tính toán mưu đồ soán vị, cũng tính toán theo Cao gia làm xằng làm bậy. Làm sâu gạo tốt, vì cái vinh hoa phú quý mà bỏ làm sâu gạo là tốt nha! Nàng đầu tiên đối chiêu đế biểu lòng, hơn nữa, dùng ánh mắt trong suốt của mình chân thành nhìn về phía Chiêu đế, chống lại ánh mắt bí hiểm kia, cũng có gì lảng tránh. Nào biết đâu rằng Chiêu đế trong lòng cũng kinh ngạc thôi. vẫn cho rằng Cao Hi là dạng xinh đẹp bề ngoài, thực tế bụng đầy bao cỏ, nữ nhân ngu xuẩn, lại nghĩ rằng nàng mẫn tuệ-sâu sắc[1], có thể đoán trúng tâm tư , hơn nữa trước tiên ra, điều này làm cho khỏi lo lắng. Cũng bất động thanh sắc gật gật đầu, mặt có tia biểu tình chờ Cao Hi tiếp tục xuống . Gặp chiêu đế gật đầu, Thường Hi, vội tiếp: "Hoàng Thượng, chuyện này tuyệt đối thể bị bất luận kẻ nào phát giác, mong người bí mật tìm kiếm đạo sĩ hoặc cao tăng, mau chóng đem chúng ta đổi trở về, trước tiên Hoàng Thượng ráng chịu ủy khuất ." Chiêu đế nghi hoặc híp nửa mắt: "Ngươi có cái gì điều kiện?" Nếu tới bước này, Thường Hi cũng tính toán che che, nàng biết chỉ bằng chính mình mấy câu sao có thể làm cho Chiêu đế dễ dàng tin tưởng, muốn cho Chiêu đế tin tưởng, ít nhất phải có cái ngang nhau, ra điều kiện, nàng suy tư chút : "Nô tì thỉnh Hoàng Thượng khi nào cũng muốn giết Cao gia người." Cao gia tự làm bậy thể sống, bọn ta nhìn được , bất quá như vậy đề, Chiêu đế làm sao có thể yên tâm, nàng tiếp tục : "Còn có, nô tì muốn vì mình xin đạo thánh chỉ." Chiêu đế có chút cân nhắc nhìn ra tâm tư Cao Hi, trong mắt nàng luôn luôn vụng về, ỷ vào thế lực ở phía sau Cao gia nên luôn kiêu ngạo cuồng vọng, biết có bao nhiêu phi tần trước mặt khóc lóc kể lể, cáo trạng Cao Hi. Bây giờ cao hi lại làm cho cái nhìn mới mẻ, nhưng mà tất cả biểu của Thục phi đều như vẻ bề ngoài. Thường Hi thấy Chiêu đế vẫn duy trì ánh mắt bí hiểm nhìn điểm phía dưới của mình, hít sâu hơi, này vài năm nàng bị Hoàng Thượng việt phủng càng cao, Cao gia tức bị Hoàng Thượng phần thưởng tái phần thưởng, này tình cảnh nhiều ít điện ảnh và truyền hình kịch lý giống như từng tương tự, Cao gia đích kết cục, nàng sớm xem địa nhất thanh nhị sở . "Nô tì, hy vọng tương lai Hoàng Thượng có thể cho nô tì ra cung." Vì tỏ vẻ chân thành, Thường Hi liêu bào quỳ gối mặt đất, động tác này sạch tiêu sái nam nhân đặc biệt, Chiêu đế thái dương đau nhức, nhìn thấy bộ dáng chính mình quỳ gối trước mặt mình, mày liền nhăn lại: "Ngươi muốn cho trẫm ban mổ đạo thánh chỉ cho ngươi ra cung?" "Này khẩu khí, hấp dẫn, tiếp tục tranh thủ. "Hoàng Thượng, vinh hoa phú quý đều là nhất thời, nô tì mệt mỏi, muốn đấu đá, nô tì chính là hy vọng có thể an ổn sống nửa đời còn lại." Đương nhiên, tốt nhất là cùng với núi vàng núi bạc trăm mẫu ruộng, nếu có thể dưỡng ở hai cái cảnh đẹp ý vui, nàng ngắm cảnh vậy lại dệt hoa gấm . "Thục phi." Chiêu đế thanh hơi đề cao, mày liễu dài giương cao: "Nếu trẫm có nhớ lầm, ngươi cũng bất quá cũng mới mười bảy tuổi." Như thế nào mở miệng coi như ở trong cung nhiều lần trải qua nửa đời tang thương. "Cầu Hoàng Thượng thành toàn." Thường hi đặc biệt chân thành, cả thân mình đều phủ phục ở tại mặt đất, nàng lời này tất cả đều là phát ra từ phế phủ đâu, nghe đứng lên quả nhiên là đầy ngập đích thực thành. Chiêu đế ánh mắt thâm trầm nhìn về phía thành kính địa quỳ mặt đất đích thục phi, trước kia nhưng ra coi thường cao hi , giờ ràng lắm cao hi có phải hay ở đùa giỡn cái gì đa dạng, nhưng trơ mắt, cũng thiết yếu theo nàng đến, vì thế giả ý trầm ngâm phen sau, giọng địa mở miệng: "Ái phi lên , trẫm ứng với ngươi đó là." Thường hi hơi hơi kích động, nàng tuy rằng bộ dạng thành khẩn, nhưng mặc kệ như thế nào đều có loại hiệp thiên tử lấy lệnh chư hầu đích cảm khái, tình tới tình trạng rồi này, kỳ mặc kệ cái gì, Chiêu đế cũng đáp ứng phải , chẳng qua nàng đúng mực đắn đo, tính toán ra việc làm người sốt ruột này, biết cân lượng cùng Chiêu đế điều kiện . "Hoàng Thượng còn có cái gì phải phân phó ?" Vào cung vài năm, tảng đá trong lòng cuối cùng rơi xuống đất, Thường Hi lúc này vội tiến đến trước mặt Chiêu đế, vuốt chân chó[2] cầm lấy cẩm khăn lau mồ hôi cho Chiêu đế. Chiêu đế nhăn mày, muốn hạ lệnh cho Thục phi cách xa chút, cũng bỗng nhiên cảm giác được hạ phúc[3] quặn đau, đau đến mức hớp ngụm khí lớn, thương thế ràng ở đầu vai, sao lại cổ quái làm cho người ta đau đớn ở bụng. nghĩ ngợi,tới, cả hạ phúc lại bỗng nhiên giống như giảo ở tại cùng nhau, đau địa nhịn được cuộn mình thân mình, nhịn được mồ hôi lạnh đầm đìa, cắn chặt khớp hàm lại vẫn là kêu rên ra tiếng. "Hoàng Thượng, ngươi làm sao vậy?" Đột nhiên sắc mặt trắng bạch, mồ hôi lạnh cũng chảy ào ào ra bên ngoài. "Trẫm, hạ phúc đột nhiên, đau đớn khó nhịn." Chiêu đế thanh cơ hồ là từ hàm răng nghiến , khó khăn lắm thốt ra mấy câu, hao phí sức lực toàn thân bình thường, xong lúc sau lại ho thôi. "Nô tì gọi thái y." Thường Hi trở bước xoay người , cũng mới hai bước, đột nhiên quay đầu lại, nàng cùng nghĩ đến cái gì giống nhau ánh mắt cổ quái địa nhìn chằm chằm Chiêu đế: "Hoàng Thượng, nô tì đột nhiên nghĩ đến... hình như nguyệt tín của người đến." Đưa tới tề ma ma giúp Chiêu đế chuẩn bị tốt, nàng cảm khái vạn phần, nàng luôn luôn đau bụng kinh rất khổ sở, kiếp trước đau là nàng nằm giường lăn lộn, nghĩ tới xuyên lần, này tật xấu cũng theo lại đây, mỗi khi nguyệt tới gần, là đau muốn chết sống lại. Chưa từng nghĩ đến có ngày, lại có thể có người giúp nàng chịu tội, nàng nhịn được cảm động . Chú thích: [1] mẫn tuệ-sâu sắc: Minh mẫn và trí tuệ sáng suốt, sâu sắc. [2] vuốt chân chó: Nịnh hót. [3] hạ phúc: phần bụng... khi các chị em đến ngày hay bị đau ở đâu nó là hạ phúc. ^^
Mình trở lại nhưng chưa có chương mới . Mn thông cảm vì mình tuyển thêm edit cho truyện, khổ nổi tuyển 4 người mà được mỗi bạn edit tạm được, còn lại bỏ cuộc và edit quá chậm TT.TT . Giờ phải ngồi beta lại mấy chương, lần sau đăng bù cho mn nha. Ai ủng hộ nhóe tặng "Like" và cmt ủng hộ nha. Iu mn nhiều
Teng teng teng tèng, chương mới đây cả nhà ơi... ☆ Chương 5: Đường thủy trứng chần nước sôi . 『Editor: Sát Tỷ Tỷ』 Lúc này nhìn vẻ mặt Chiêu đế đau đến trắng bệch, được rồi, nàng đau lòng , như thế nào đó cũng là thân thể của nàng, ngoại thương cũng biết chảy bao nhiêu máu , lúc này phía dưới cũng theo chảy ra, cả người dường như, bảo dưỡng tốt, chờ trở lại cũng là mình nàng chịu thiệt. Ánh mắt nhìn lâu dài, nàng tận tâm đem hết sức lực, tự mình dưỡng thân thể tốt. Chiêu đế biết chính mình rốt cuộc đau bao lâu, chỉ cảm thấy ý thức hỗn loạn, đau đớn từng trận liên tiếp nhau, cảm giác như sống qua đêm nay, cũng cảm giác được từng cổ nhiệt lưu phía dưới chảy ra. Đợi đến hạ thân chậm rãi ấm lên, cảm thấy mệt nhọc vô cùng, mí mắt cũng có sức mà mở ra, chịu nổi liền mê man ngất . Cũng biết qua bao lâu, trong lúc mơ hồ, giống như nghe được thanh của Lai Hỉ:“Hoàng thượng, nên lâm triều .” định trả lời, nhưng chưa há mồm nghe thấy mình thanh của : “Thục phi bị thương nặng, trẫm nở để nàng mình, hôm nay còn sớm để lên triều.” Vô liêm sỉ, được thân thể cũng dám lâm triều! Từ lúc đăng cơ tới nay, còn chưa từng có ngày lên triều! Sao có thể vì nữ nhân như Thục phi mà rối loạn triều cương! Trong lòng phẫn nộ, nhưng cũng đánh úp lại cơn buồn ngủ, hơi hơi vừa chuyển lại lâm vào mê man. Lại biết qua bao lâu, nghe được Lai Hỉ giọng :“Hoàng thượng, nên Cần Chính điện phê duyệt tấu chương .” Thanh của mình lại phiền lòng :“Vô liêm sỉ, Thục phi bị thương thành như vậy, trẫm làm sao còn có tâm tư làm chuyện khác, tất cả chờ ái phi của trẫm tỉnh lại rồi sau.” Cao Hi! Nữ nhân hiểm độc ác này muốn bị mất giang sơn sao? Cơn giận trong lòng nổi lên, Chiêu đế giận dữ cố mở hai mắt: “Ngươi!” Vừa mở miệng toàn bộ cổ họng lại như nuốt phải tấn hạt cát, nên lời. Lại thấy Thục phi hai mắt sáng ngời, kinh hỉ phi thường, ngừng dựa sát vào : “Cảm thấy như thế nào, khó chịu sao? Mau, mau uống ngụm nước trước.” bên Lai Hỉ tròng mắt thiếu chút nữa rơi ra ngoài, Hoàng thượng luôn luôn đối Thục phi thay đổi sắc mặt, hôm nay sao lại ôn nhu coi nhàng như nước vậy? Chiêu đế yết hầu mới thắm giọng lại, chỉ thấy Thục phi ôn nhu mang thuốc đến, đối với giọng hống : “Ái phi, thuốc này có chút đắng, nhưng mà trẫm cho chuẩn bị Thiên Sơn tuyết mật, mau, để trẫm bón cho nàng.” A, thích ứng mau, có nên khen ngợi có ái phi tốt đây? Từng miếng từng miếng uống Thục phi cẩn thận uy thuốc, khóe mắt lóe lên, tự nhiên thấy Lai Hỉ khiếp sợ há to miệng, bên là Tề ma ma còn cảm động lau nước mắt. Nhưng mà thuốc kia vừa cho vào miệng quả nhiên rất đắng, làm cho nhịn được khẽ cau mày, lại nghe Thục phi dụ dỗ : “Ngoan, uống hai ngụm nữa, trẫm cam đoan, uống xong liền mang tuyết mật cho nàng.” nhịn được khóe miệng co rúm chút, giương mắt nhìn về phía Thục phi, lại phát nàng trước mắt nhu tình như nước, nhìn nhân xem lòng, đó là lời mẫu phi từng cho nghe, người bất luận dối như thế nào, ánh mắt vĩnh viễn lừa được người. Giờ phút này, nhìn Thục phi trong con ngươi bao hàm nhu tình, trong lòng khỏi cảm động, cho là Thục phi hẳn vẫn còn ái mộ , đến nữ nhân toàn bộ nữ nhân hậu cung này, ai thấy phải nồng tình mật ý . Thục phi cũng giống nhau, phải vì mà ăn vận trang phục đẹp sao? Thích cũng có gì hiếm lạ. Nhìn chằm chằm vào ánh mắt Thục phi, cho tới bây giờ chưa thấy qua trong ánh mắt Thục phi thâm hàm nồng tình như thế, chẳng lẽ là lo sợ cho Cao gia? Mà nay thay đổi thân thể ngược lại có chỗ nào cố kỵ? “Tề ma ma, đường thủy trứng chần nước sôi xong chưa?” Thường Hi dường như xem có việc gì liền hỏi. Tề ma ma gương mặt cười nở hoa, vội vàng gật đầu:“Xong rồi xong rồi, nô tỳ bưng tới ngay.” Hoàng thượng đối với nương nương nhà mình là thương đến trong xương tủy . Tề ma ma lão nhân tinh ý này, trước khi quên đem Lai Hỉ kéo ra ngoài. “Mau mang tuyết mật đến.” Hôm nay sơn tuyết mật vẫn là nàng cho thái y viện đưa tới, tốt, nàng sảng khoái nghĩ Hoàng thượng thích, vừa đối với thân thể mình bồi bổ tốt, nàng hướng thân thể chính mình thề, đem thân thể mình nuôi châu tròn ngọc sáng, môi hồng răng trắng, hắc hắc hắc. Này ngoạn trân ý thực quý, đương nhiên muốn ăn nhiều chút nha, Thường Hi trong lòng ca hát, trăm hoa đua nở: “Ái phi, lại đây uống ngụm cho đỡ đắng.” Chiêu đế nhìn Thường Hi ôn nhu như nước mỉm cười, bất tri bất giác thuận theo ngay cả uống vài hớp Thiên Sơn tuyết mật, trong lòng khỏi mềm mại, xem Thục phi cũng thuận mắt vài phần. Cảnh tượng nhìn ngươi nồng ta nồng, Lai Hỉ đột nhiên chạy tới khom người : “Hoàng thượng, Hạ chiêu nghi cầu kiến.” Thường Hi nhìn thấy ràng Chiêu đế lộ ra sắc mặt vui mừng, nàng múc thìa tuyết mật đưa đến miệng Chiêu đế, ánh mắt cũng nhìn ra ngoài, lưu loát trả lời: “ gặp.” Lai Hỉ ngạc nhiên, Chiêu đế cũng ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Thường Hi, tại là Thục phi, mà Thục phi trong mắt mọi người mới là Chiêu đế. Thường Hi thấy người chưa ra báo, đúng lý hợp tình, nhíu mày uy nghiêm đè thấp thanh vui : “Sao vậy, chẳng lẽ nghe gặp trẫm cái gì sao?” Lai Hỉ lấy lại tinh thần, đầu đầy nghi hoặc, trước kia tuy rằng nhìn ra tâm tư Hoàng thượng, nhưng có thể tám phần đoán chuẩn tính tình Hoàng thượng, nhưng sao giờ cảm giác tại kỹ năng phán đoán của mình bị mất ! Đáp ứng tiếng, liền vội vội vàng vàng ra bẩm báo cho Hạ chiêu nghi. Chiêu đế có chút đành lòng, có thể tưởng tượng Ngữ Hạm nghe được chưa đến hai chữ có bao nhiêu thất vọng, cảm thấy hơi đau lòng, nếu Thục phi ở trong thân thể , giống ngày thường rồi! “Thục phi...” Chiêu đế vừa há mồm, chợt nghe thanh Tề ma ma đến: "Hoàng thượng, đường thủy trứng chần nước sôi tốt lắm.” “Ân.” Thường Hi làm như có việc gì, tiếp nhận bát 'đường thủy trứng chần nước sôi', , nàng rất chán ghét Hạ Ngữ Hạm, nguyên nhân nàng sớm qua, nàng đặc biệt quen nhìn loại nữ nhân mưu mô, dáng vẻ kệch cỡm, Hạ Ngữ Hạm chính là trong những nhân tài kiệt xuất đó, xoay mặt ôn nhu nhìn Chiêu đế: “Ái phi, uống cái này vào nàng cảm thấy dễ chịu.” Vừa nếm qua tuyết mật, lại bắt uống đường thủy trứng chần nước sôi, Chiêu đế mày nhíu chặt, vẫn luôn thích ăn đồ ngọt: “ ăn.” Thường Hi giọng lời , dỗ giành : “Ngoan, đừng cáu kỉnh, uống tý, thân thể liền dễ chịu.” Chiêu đế nhìn Tề ma ma lui ra ngoài, lập tức đẩy ra Thường Hi ra, vẻ mặt chút nào che giấu chán ghét: “Tốt lắm, nơi này có người khác, Thục phi cũng cần phải ra sức đóng kịch.” Lúc đầu nhìn nàng còn có vài phần thuận mắt, nào biết đâu rằng nàng kiêu ngạo ương ngạnh, thói quen thay đổi, đối với Ngữ Hạm nửa phần tình cảm cũng có, ở đây còn như thế, nếu ở đây, Ngữ Hạm ở trước mặt nữ nhân này biết có bao nhiêu mệt nhọc. Thường Hi trợn to mắt, đây cũng là thân thể tại của đó: “Ái phi, ăn bụng đau!” “Đủ!” Chiêu đế cảm thấy dĩ vãng định lực ở gặp được Thường Hi sau hoàn toàn tan thành mây khói , tại mình đầy cơn tức: “Cao Hi! Ngươi biết là hành vi của ngươi tại rất quái đản, chút đúng mực cũng có, cùng trẫm khác nhau trời vực!” Thường Hi cầm bát sứ tinh xảo chậm rãi quấy bát đường thủy trứng chần nước sôi, trong lòng khỏi cảm thấy châm chọc, phải là cự tuyệt gặp Hạ Ngữ Hạm sao? Chiêu đế liền nhịn được tức giận giơ chân, xem dung mạo nàng như hoa như ngọc lại làm cho mặt nhăn lại, dễ dàng nóng giận, rất dễ để lại nếp nhăn nha. (Cái này là Thường Hi lo cho thân thể mình.) " Hoàng thượng ý của người thế nào?” Thường Hi oai đầu nhìn Hoàng thượng, làm bộ hỏi: “Là làm cho ta Y Lan điện cùng Hạ chiêu nghi điểm lặng lẽ , sau đó cùng nhau... *** “Cao Hi!” Chiêu đế vẻ mặt vẻ giận dữ, điệu đều cao lên. Thường Hi lại vẫn như cũ mang theo bộ dạng hỏi, còn có ba phần có chút đăm chiêu: “Hoàng thượng người bình thường hẳn là làm cho hậu cung mưa móc cùng (quân) dính tới, ta cảm thấy ta thể làm cho mọi người cảm thấy Hoàng thượng bình thường, ta cũng có thể ở phía sau cung biến sái cam lộ mới đúng!” Từ nghi hoặc đến đăm chiêu, cuối cùng còn bừng tỉnh đại ngộ! Chiêu đế mặt đều thanh, Thường Hi buông bát đường thủy trứng chần nước sôi xuống, sửa sang lại hắc kim long bào chút, mỉm cười nhìn Chiêu đế: “Vì phụ phó thác của Hoàng thượng, Cao Hi ta cũng nguyện ý chịu nhục, hôm nay trước hết Y Lan điện nhìn Hạ chiêu nghi chút.” xong, đúng là , trước khi nhìn Chiêu đế bộ dạng giận dữ, Thường Hi cười khẽ tiếng, mặt mày điều, ngả ngớn vạn phần : “Ái phi, đêm lạnh, buổi tối phải chờ trẫm, đêm nay trẫm tá túc ở Tê Loan điện.” Chiêu đế vốn định gầm lên, nào biết đâu rằng Thường Hi sải bước luôn! Mấu chốt là Tề ma ma lập tức theo tiến vào, đỏ mắt :“Nương nương, sao người lại đem Hoàng thượng chọc tức, ai ai, phải lão nô nương nương, nhưng Hoàng thượng khó khăn lắm mới đến được hồi, nương nương lại làm Hoàng thượng tức giận bỏ !” Chiêu đế nghe địa đầu hôn cũng thôi, ngay sau đó bụng có trận quặn đau, thế nhưng đau kêu rên tiếng, yếu đuối nằm ở giường, nhịn được cắn chặt hai hàm răng, sao nữ nhân tới tháng lại đau như vậy? ^^ Thường Hi vừa đến Tê Loan điện liền hối hận , , cho nàng Y Lan điện gặp nữ nhân Hạ Ngữ Hạm kia, kính nhờ, tha cho nàng , ngẫm lại gục chừng khẩu vị, nàng nguyên bản liền này tính tình, trước kia còn có thể trước mặt Chiêu đế giả ngu sung lăng, tại mọi người hỗ mặc, điểm mấu chốt cũng chưa , cũng trang. Ai, đêm còn dài, vô tâm giấc ngủ, trăng sáng, sao lưa thưa, nàng nên nơi nào. Thời điểm Thường Hi tỉnh lại phát bản thân ở ngự thư phòng, bên Lai Hỉ cẩn thận hầu hạ nàng, thấy Hoàng thượng từ Tê Loan điện ra liền tâm tình bất định, theo Hoàng thượng đến ngự thư phòng, vốn tưởng rằng Hoàng thượng muốn suốt đêm phê duyệt tấu chương, nào biết đâu rằng Hoàng thượng mở ra quyển tấu chương nhìn nửa ngày, sau đó lại nằm ở long án thượng ngủ. =_= “Hoàng thượng, nên lâm triều .” Lai Hỉ giọng , sợ làm Hoàng thượng long nhan tức giận. Ai, lâm triều! Thường Hi sửng sốt chút, vốn muốn tìm vài lý do qua loa tắc trách qua tiếp tục trốn tránh, nhưng nghĩ đến Chiêu đế nàng làm việc quái đản, cũng thấy bây giờ mình thân là vua nước, lên triều là ổn, huống chi, nàng trong lòng vẫn rất có ý thức trách nhiệm, ngày làm hòa thượng còn chàng ngày chung đâu, nàng tại là hoàng đế, vậy, kiên trì . “Hoàng thượng, ở tấu chương thần có tấu về lũ mùa thu, người biết có ý như thế nào?” Có đại thần dò hỏi. “Hoàng thượng, nhưng có thích khách có thể lẻn vào hoàng cung, thần nghĩ đến việc này muốn tra vũ lâm vệ!” Có đại thần hiên ngang lẫm liệt . “Khụ khụ, Hoàng thượng, thần gần đây bệnh cũ tái phát, phải về phủ tĩnh dưỡng vài ngày, khụ khụ khụ khụ khụ.”