1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phi thường hoàn mỹ - Cố Phán Nhi An Nhiên (Hoàn - Đã có eBook )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 88. Phát điên.

      Editor: Mây


      Thời gian qua mau.

      Ngày hôm nay, Thích Bạch ở trong Thân Hiền điện xử lý công vụ, Lục Viễn mang theo người từ kinh thành chạy tới bẩm báo vụ trong quân. Thích Bạch thấy Quý U ngủ ngon, sợ giọng của bọn họ đánh thức nàng nên mang theo hai người này nơi khác chuyện.

      Lúc Quý U tỉnh dậy, gọi tên Thích Bạch nhưng thấy tiếng trả lời, nàng cảm thấy có chút kỳ quái, rốt cuộc cũng có thể an tâm rồi? Từ lúc đọc sách y thuật đến nhập ma, nửa bước cũng rời khỏi nàng, ăn cơm, đường, tắm rửa, viết chữ, đọc sách, vẽ tranh, nàng làm cái gì cũng nhìn chằm chằm nàng, sợ nàng xảy ra điều gì sơ suất.

      Hứa ma ma nghe động tĩnh bên trong vội vàng tiến vào đỡ nàng.

      “Hoàng thượng đâu?”

      “Có người từ kinh đô tới, Hoàng thượng mang người đến điện khác để thương thảo rồi ạ.” Hứa ma ma đỡ chủ tử ngồi xuống trước gương, lấy lược gỗ chải từng sợi tóc cho nàng.

      Đây là do thái y giao phó, bởi vì chủ tử mang thai nên ngủ tốt lắm, dễ mệt mỏi. Mà chải đầu giúp nàng nâng cao tinh thần, lưu thông khí huyết, cải thiện giấc ngủ, vô cùng có lợi với thai phụ. Bất quá, bình thường đều là Hoàng thượng làm chuyện này, chỉ khi nào Hoàng thượng bận rộn mới đến lượt Hứa ma ma.

      “Ta để ta về An Hòa điện lại chịu, nay phải ra ngoài chuyện rồi. Người bên ngoài chắc chắn là ta chiếm đoạt Thân Hiền điện, ta vô tội nha.” Quý U nhắm mắt lại.

      Hứa ma ma để ý đến lời oán giận của chủ tử, chủ tử dám xấu Hoàng thượng nhưng ai dám tiếp lời, bà chịu lắng nghe là tốt lắm rồi. Mà giọng điệu của chủ tử lại ngọt ngào như vậy, làm gì có nửa điểm chán ghét nào, bà thèm vạch trần vì sợ chủ tử ngại ngùng thôi.

      Quý U oán trách lát, cảm thấy tự mình có chút nhàm chán, “Ta đói bụng rồi.”

      Hứa ma ma gật đầu, khẩu vị của chủ tử càng lúc càng tốt. ngày dùng bốn, năm bữa là bình thường, chung quy trong bụng chủ tử có đến hai tiểu chủ tử đó. Hứa ma ma giúp chủ tử vấn kiểu phi tiên kế, cắm lên hai cây trâm ngọc màu xanh, khoác thêm áo cho nàng rồi mới Ngự thiện phòng. Hứa ma ma muốn gắt gao kiểm tra từ nguyên liệu nấu ăn, cách nấu cho đến sắp xếp lên bàn ăn.

      Niệm Hạ tiến vào thông báo, Lục quý nhân đến tìm, còn nàng ấy và chủ tử cùng đến từ nơi.
      Quý U cảm thấy có chút kinh ngạc, nơi nào? Lục Nhạc Dao muốn tìm gặp nàng cứ đến, sao phải lấy loại lý do này?

      Lúc Lục Nhạc Dao tiến vào, thấy Tích phi mềm mại như nước, Lục Nhạc Dao cực lực đè nén tâm tư, tuy cả người Tích phi êm dịu, nhưng có thể vì nàng ấy mang thai nên càng nhiều thêm khí tức ôn nhu, an dật, nữ nhân như vậy rất hấp dẫn người khác, đặc biệt là người quái gở như Hoàng thượng.

      Nàng nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Tích phi, khi đó Tích phi vẫn còn là Tích tiệp dư, làm nũng trước mặt Hoàng thượng. Khi đó dù Lục Nhạc Dao cười nhưng trong lòng vẫn vô cùng khủng hoảng, bởi vì nàng có dự cảm Tích phi là địch nhân lớn nhân của đời nàng.

      Lúc đó nàng chưa trải qua bất kỳ suy sụp, thất bại, sợ hãi, vô vọng nào, nàng linh động, nghịch ngợm, khả ái và ngây thơ. Nhưng hôm nay, nàng nhớ lại kiếp trước, nàng chỉ thấy dã tâm, khát vọng, ghen tỵ nồng đậm.

      Dù nàng có lừa mình dối người cũng thể phủ nhận chuyện Tích phi được sủng ái hơn cả nàng ở kiếp trước, hoặc là căn bản là nàng có cách nào so được với Tích phi. Mang theo trí nhớ của kiếp trước, nàng muốn phát điên rồi.
      Kiếp này nàng nguyện ý làm nữ nhân đơn thuần, thiện lương vì Hoàng thượng, nhưng điều kiện tiên quyết là Hoàng thượng phải cho nàng cơ hội.

      Quý U thấy Lục Nhạc Dao nhìn chằm chằm nàng, ho tiếng.

      “Ngươi tìm ta có chuyện gì? Làm sao ngươi biết hôm nay Hoàng thượng có ở đây?”

      Lục Nhạc Dao hồi thần, hành lễ với Tích phi rồi mới ngồi xuống, khẽ khàng “Tìm ngươi trò chuyện thôi. Về phần làm sao biết Hoàng thượng ở đây … Ngươi quên rằng hôm nay ca ca ta đến tìm Hoàng thượng sao? mấy tháng rồi chúng ta mới mặt đối mặt chuyện như thế này, thời gian đúng là trôi qua quá nhanh.”

      Quý U gật đầu.

      “Ngẫm lại trước đây ta còn muốn làm tỷ muội tốt với ngươi, nhất định là ngươi ở sau lưng ta chê cười ta ngây thơ. biết ngươi gì với Hoàng thượng mà ngài ấy lại ra lệnh cưỡng chế ta được tới tìm ngươi.”

      Quý U từ chối cho ý kiến.

      ràng là người nên chết lại sống tốt, người nên được sủng ái lại nghèo túng như vậy, người chết lại được sống thêm lần nữa.”

      Lục Nhạc Dao xong cười châm chọc nhìn Quý U.

      “Cho nên ngươi cảm thấy ta và ngươi đến từ cùng chỗ? Chỗ nào?” Quý U nhướng mày.

      “Ngươi cần chối, ta và Tình quý tần đều nhớ lại chuyện kiếp trước, mà ngươi, Quý U, sớm chết rồi.”

      Lục Nhạc Dao thấy Quý U chút dao động, liền tiếp “Có phải ngươi cảm thấy kỳ quái vì sao Tình quý tần lại hận ta như vậy đúng ?”

      “Ngươi chớ nên đắc ý, nếu ta nhớ lại sớm chút ngươi có cơ hội leo lên chỗ này sao? Kỳ ngươi chính là kiếp trước của ta, ta cũng từng độc sủng hậu cung, sở dĩ Tình quý tần hận ta là vì nàng ta thua tay ta. Kiếp trước ngươi sớm chết rồi, mà bây giờ ngươi vẫn sống, ngươi có thể giải thích chút ?”

      Lục Nhạc Dao cười cười, “Ngươi thừa nhận , ngươi phải Quý U. Rốt cuộc ngươi là ai? Nếu ta việc này cho Hoàng thượng, ngươi đoán xem Hoàng thượng xử lý như thế nào?”

      Quý U nghĩ nghĩ rồi ngươi điên rồi, sau đó hẳn là ném ngươi vào lãnh cung.” Quý U cảm thấy Lục Nhạc Dao sắp điên rồi…

      “Ngươi đừng mạnh miệng, Hoàng thượng dù cảm thấy ta điên nhưng vẫn nghi ngờ trong lòng. Bởi vì ân oán của ta và Tình quý tần quá sâu. Chuyện nàng và ta làm đều giống nhau, Hoàng thượng nhất định hiểu điểm ấy. Đến lúc đó ngươi cũng có tội danh ma quỷ quái, chờ bị xử trí mà thôi! Chắc chắn ngươi biết hôm nay ta đến đây để làm gì, nếu sao ngươi lại bằng lòng gặp ta?”

      Thấy Tích phi lời nào, Lục Nhạc Dao hừ lạnh tiếng “Sợ rồi sao? tại ta chỉ còn hai bàn tay trắng, ta còn cái gì để mất đâu? Ngươi lại khác, chẳng những ngươi được sủng ái mà còn có thai… Nếu bị Hoàng thượng chán ghét, ngươi chắc chắn thảm hơn ta nhiều!”

      Quý U xoa trán “Ngươi hồ ngôn loạn ngữ như vậy, nghĩ tới hậu quả sao?”

      “Ta đem kiếp trước của ta, ngươi và Tình quý tần viết ra. khi ta xảy ra chuyện gì có người giao nó cho Hoàng thượng. Hoàng thượng nhất định tin bởi vì ta còn viết rất nhiều việc xảy ra triều đình sau này…”

      “Tùy ngươi, căn bản là ta biết ngươi đến chuyện gì, mà ngươi muốn là gì cũng cần với ta.” Quý U buông tay, vẻ mặt vô tội.

      “Vậy ngươi dám lấy đứa trong bụng ngươi ta thề ? Nếu ngươi có trí nhớ của kiếp trước, hoặc là ngươi xuyên đến Hoằng La quốc con của ngươi …”

      “Câm miệng!” Quý U ghét nhất là người khác động đến con của nàng.

      Lục Nhạc Dao giọng cười, quả nhiên, nàng ta dám thề.

      “Ta muốn gì nhiều, ngươi chỉ cần tốt vài câu về ta trước mặt Hoàng thượng là được, sau đó chúng ta cùng hầu hạ Hoàng thượng. Ta uy hiếp địa vị của ngươi… Làm người phải biết đủ, ngươi tùy tiện bố thí cho ta chút là đủ rồi.”

      “Kiếp trước ngươi chết như thế nào?” Quý U đột nhiên hỏi.

      “Bị ban rượu độc…” Lục Nhạc Dao chút nghĩ ngợi trả lời, thống khổ quá sâu, nghĩ tới kiếp trước nàng sống trong lãnh cung, sau đó bị ban rượu độc. Nghĩ tới lúc đó nàng khóc khàn giọng, nhưng Hoàng thượng chẳng gặp nàng lần cuối, tay Lục Nhạc Dao run nhè .

      Quý U gật đầu, nàng chỉ tò mò với kiếp trước của các nàng ấy mà thôi, chứ chẳng để ý mấy. Bất quá nếu nàng ta chết như vậy hẳn là do ý chỉ của Thích Bạch, nàng muốn biết nguyên do.

      Lục Nhạc Dao đột nhiên thay đổi sắc mặt “ giờ ngoài hợp tác với ta, ngươi chẳng còn cách nào khác đâu, ta chịu chuyện với ngươi là vì muốn hai ta cùng sống tốt, nếu ngươi giúp ta, ta cũng cần chiếu cố ngươi. Đến cùng là ngươi có cùng ta hợp tác hay ?”

      Trong điện yên tĩnh trở lại, ánh mặt trời chiếu lên hai người, thời gian dường như ngừng lại.

      .” Quý U xong liền xoay người vào nội thất.

      Đột nhiên Lục Nhạc Dao bắt lấy cổ tay Quý U, “Ngươi nhất định phải giúp ta!”

      Quý U sửng sốt, muốn bỏ tay nàng ta ra “Ngươi mau buông tay!”

      Lục Nhạc Dao giống như phát điên, “Ta uy hiếp như vậy mà tại sao ngươi còn chịu giúp ta? Vì sao tình nguyện đồng quy vu tận cũng chịu đem Hoàng thượng chia cho ta? vốn là của ta! Ta chịu cùng ngươi hầu hạ Hoàng thượng là hết lòng quan tâm giúp đỡ ngươi rồi, vì sao ngươi còn muốn bức ta?”

      Quý U vẫn chẳng phản ứng gì.

      “Ngươi đem Hoàng thượng chia cho ta, ta cầu xin ngươi. đối với ta rất tốt, ta hối hận rồi… Ta bao giờ phạm sai lầm nữa, ngươi trả Hoàng thượng lại cho ta , là của ta mà!”

      Lúc này cửa bị đẩy ra, Hứa ma ma thấy cảnh tượng trong phòng liền sửng sốt, đồ ăn trong tay bị rơi xuống đất, bà cuống quýt gọi thị vệ đến ngăn Lục Nhạc Dao lại.

      Lục Nhạc Dao kiềm chế được cảm xúc, đập vỡ ly trà bàn, sau đó cầm mảnh vỡ hướng đến cổ Quý U, khoa tay múa chân “ được đến đây!”

      Quý U kịp phản ứng, vừa rồi Lục Nhạc Dao nắm lấy cổ tay nàng, hình như nàng nghe được thanh của hệ thống, nhưng trong chớp mắt biến mất rồi.

      Trong lòng Quý U bối rối, nàng chết ở đây chứ? thể trách nàng miên man suy nghĩ được, bởi vì mỗi lần gặp gỡ hệ thống nàng đều xảy ra chuyện may, ràng là nó biến mất rồi mà, sao giờ lại xuất ? Nó muốn mang nàng nữa sao?

      Lúc Thích Bạch mang theo Lục Viễn trở lại Thân Hiền điện bắt gặp thị vệ dùng vẻ mặt khủng hoảng nhìn vào nội thất. Trong lòng Thích Bạch nảy lên, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, đầu như muốn nổ tung…

      Lục Viễn sợ tới mức hét to “Nhạc Dao!” Chỉ thấy tay Lục Nhạc Dao túm lấy cánh tay Tích phi, tay kia nắm mảnh sứ đặt cổ Tích phi. Toàn bộ cảnh tượng quá mức quen thuộc, lần trước Lục Nhạc Dao hại Tích phi bị thích khách uy hiếp, lần này lại đổi thành Lục Nhạc Dao uy hiếp Tích phi…

      “Nhạc Dao, mau buông Tích phi nương nương ra… Muội muốn sống nữa sao?” Lục Viễn bước lên bước, muốn ngăn cản Lục Nhạc Dao tiếp tục phạm sai lầm, Lục Viễn hận thể tát lên mặt cái, biết Lục Nhạc Dao đợi ở cửa Thân Hiền điện bao lâu rồi.

      nên tới, nên ép ta.” Lục Nhạc Dao phát điên rồi, Hoàng thượng chịu để ý đến nàng, chịu nghe nàng giải thích… Tất cả là do Tích phi, nếu có nàng ta, Hoàng thượng vẫn thuộc về Lục Nhạc Dao nàng!

      “Ngươi muốn gì cứ , giờ thả Tích phi ra.” Thích Bạch cố gắng trấn định.
      Lục Nhạc Dao bật cười nhìn Hoàng thượng, nghe lời của lạnh mặt lại “Tích phi, Tích phi, trong mắt ngươi chỉ có Tích phi! ràng người mà ngươi là ta! Vì sao để ý đến ta!”

      Quý U khuyên nhủ “Người Hoàng thượng là ngươi, giữa các ngươi có hiểu lầm mà thôi, giờ ngươi nên nhanh chóng giải thích cùng Hoàng thượng .”

      Thích Bạch cũng hiểu được, liền “Đúng, liên quan đến Tích phi. Là do trẫm cảm thấy ngươi quá mức độc ác.” Thích Bạch tùy tiện tìm lý do.

      “Ta độc ác? Đều vì ngươi! Ngươi sủng ái ta, ta, vì sao chịu cho ta mang hoàng tự?” Lục Nhạc Dao rơi vào hồi ức “Đều do ngươi sai, ngươi chịu nghe ta giải thích…”

      ! Ngươi chỉ muốn cứu nữ nhân này mà thôi!” Lục Nhạc Dao muốn qua, đột nhiên phản ứng lại.

      Lục Viễn cũng nắm bắt được “Muội muội, từ Hoàng thượng thích muội rồi, sao lại thích người khác được. Hoàng thượng và ca ca rất hối hận, chúng ta nên đối xử với muội như vậy. Muội nghe Hoàng thượng giải thích , được ?”

      Thích Bạch mất tự nhiên, giơ hai tay ra, động tác này làm với Quý U hàng trăm lần, đây là lần đầu tiên làm với người khác “Trẫm sai rồi, ngươi qua đây nghe trẫm giải thích.” lời này là cực hạn của rồi…

      Hai đời Lục Nhạc Dao vẫn chưa từng thấy đế vương ôn nhu như vậy, đây là mơ sao?

      sao?”

      “Trẫm ngươi, Tích phi chỉ là để ngụy trang…”

      Lục Nhạc Dao buông lỏng tay, mảnh vỡ rơi xuống đất.

      Nhân cơ hội đó, Quý U bỏ cánh tay Lục Nhạc Dao ra khỏi tay nàng, thị vệ liền cuống quýt tiến lên bắt lấy Lục Nhạc Dao.

      Lúc bị ngăn cản Lục Nhạc Dao điên cuồng gào thét “Tích phi là quái! Hoàng thượng!”

      Quý U vừa nhàng thở ra, đột nhiên cảm nhận dòng nước chảy ra dưới thân, phải là vỡ ối rồi chứ!

      “Thích Bạch! Hứa ma ma!”

      Thích Bạch làm gì còn tâm trí đâu mà để ý Lục Nhạc Dao, nhanh chóng ôm Quý U vào nội thất “Truyền thái y, gọi ma ma tới.”

      -------Ta là đường phân cách ngoại truyện kiếp trước của Lục Nhạc Dao-------

      Trong làng giải trí, ta là kẻ thất bại.

      Trong giới này, tiền tài, dung mạo, thân thế, bối cảnh có nghĩa là ngươi thể nổi tiếng.

      Trước khi xuyên , cuộc đời của ta là diễn vai nữ phụ, tiểu tam, người khác mà nhắc tới ta chỉ gọi là người kia, hay là diễn viên đóng thế gì đó.

      Đêm xuyên đó ta nhớ rất , ta dạo bên bờ biển để giải sầu, ta rất giận vì mấy người trong đoàn phim để ý đến ta mà lại có cách nào để phát tiết nên mới nhặt vỏ sò ném xuống biển để biểu lộ tâm tình hậm hực.

      Sở dĩ ấn tượng được khắc sâu bởi vì ta nhặt được cái vòng tay nạm kim cương, tuy ta mua nổi loại mặt hàng này nhưng ta thấy qua rất nhiều nên ta biết đây là hàng . Ta vội vàng mang lên tay, cái này phải diễn đến chục bộ phim mới mua nổi. Nhưng ta kiếm tiền khổ sở như vậy sao lại nỡ bỏ tiền ra mua chiếc vòng chứ. Đây chính là đãi ngộ của người có tiền, đáng ngưỡng mộ.

      Để ăn mừng, ta về nhà mở chai rượu, sau đó say sưa.

      Khi mở mắt ra ta thấy mình ở Hoằng La quốc, ngoại trừ tiếc nuối chiếc vòng tay, ta còn chút lưu luyến nào với đại.

      Sau này ta gặp được số mệnh của ta, chân ái, duyên phận của ta – Hoàng đế tương lai của Hoằng La quốc.

      Lúc ấy ta mừng thầm, đó là Hoàng đế, phải đạo diễn, phải ảnh đế, phải tổng giám đốc, là tồn tại cường đại hơn tất cả bọn họ. là Hoàng đế chấp chưởng thiên hạ, đó là người mà quân muốn thần chết thần thể chết.

      Ta là đích nữ của Lục đại tướng quân, ca ca của ta là bằng hữu của Thái tử. Thân phận này của ta làm ta nằm mơ cũng có thể cười đến tỉnh lại. ai hoài nghi tiểu nữ hài, dựa vào hiểu chuyện, khả ái, lương thiện, kỹ xảo nhiều năm ta dễ dàng đạt được tất cả ưu ái của mọi người.

      giống các đế vương khác ở chỗ từ khiếm khuyết tình thân, khác với các đế vương khác ở chỗ, phải là người háo sắc.

      Nếu thiếu thốn tình thân, ham sắc đẹp, ta liền bù đắp tình thân cho , làm muội muội của , thanh mai trúc mã. Lúc bị thương ta giúp thoa thuốc, lúc sinh bệnh ta ca hát cho nghe, thừa dịp chú ý, ta nắm tay .

      đáp ứng cưới ta, nhưng lại cưới nữ nhi của thừa tướng. Bởi vì ta còn quá , mọi chuyện đều trong dự liệu, cho nên ta oán hận câu nào.

      Ta mong mỏi ngày đêm tới ngày cập kê, nhưng vì muốn sắc đẹp nở rộ nên mới đợi thêm năm để tham dự tuyển tú.

      Sau này ta say rượu thổ lộ, vào Tết nguyên tiêu ta tặng lễ vật cho , ta đấu mã cầu thắng thổ lộ với ngay trước mặt mọi người, ta lên kế hoạch từng bước để nắm giữ tim Hoàng thượng.

      Ta vừa tiến cung, phần vị vượt qua Tình quý tần được sủng ái nhất. Nhưng Hoàng thượng vẫn chưa sủng hạnh ta.

      sao hết, ta có kiên nhẫn, ta đưa bản tập ta tỉ mỉ chuẩn bị cho Hoàng thượng, bên trong kể lại từng chút câu chuyện của chúng ta, tất cả nhớ mong ta dành cho .

      Ta tận mắt nhìn thấy rung động trong mắt Hoàng thượng, Hoàng thượng độc, ta nguyện ý làm nữ nhân mười năm trời.

      Rốt cuộc Hoàng thượng cũng sủng hạnh ta, ta thành nữ nhân của , đêm hôm đó, ta khóc, ta ngỡ rằng đó là vĩnh viễn.

      Nhưng Hoàng thượng vẫn thường xuyên sủng hạnh ta, ta cho rằng Hoàng thượng thích chủ động nên dần dần thay đổi, Hoàng thượng đến trong cung ta ngủ lại, số lần sủng hạnh ta càng lúc càng ít, thẳng đến lúc lần cũng có.

      Ta biết chỉ thâm tình thôi là đủ, làm thơ, múa trong tiết Vạn thọ, làm đồ ăn mới lạ,… Ta sử dụng mọi cách để hấp dẫn ánh mắt của Hoàng thượng.

      Hoàng thượng đối tốt với ta, ban cho ta vô số kỳ trân dị bảo, ta dùng Lăng La tơ lụa, dùng sơn hào hải vị… Ta đứng ở địa vị rất cao, ngoại trừ Hoàng hậu, mọi nữ nhân trong hậu cung đều phải nhìn sắc mặt của ta.

      ít phi tần đến khiêu chiến, lấy lòng ta… Ta dạy dỗ Vũ thục nghi, dạy dỗ Lương chiêu viện, dạy dỗ Trần Trang phi… Gián tiếp hại đứa trong bụng Hoa lương viện.

      Lần đầu tiên xuống tay hại người ta rất sợ hãi, nhưng Hoàng thượng trách tội ta…

      Trong mắt người ngoài, ta là sủng phi, ban đêm được ân sủng ngừng nghỉ, chỉ có ta biết, lúc ở chung chỗ chỉ có ta chuyện, Hoàng thượng nghe. Vô số đêm ta và Hoàng thượng chỉ đơn thuần đắp chăn ngủ mà thôi.

      Ta cho rằng Hoàng thượng ta, nhưng Hoàng thượng luôn chăm chú nhìn ta. Ta cho rằng Hoàng thượng ta, nhưng sau khi ta làm sai gì đó, Hoàng thượng chưa bao giờ trừng phạt ta, vẫn đến cung của ta, vẫn bồi ta, nhìn ta. Ta cho rằng đây là phương thức thương của đế vương, ta rất vui vẻ tiếp thu.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 89.

      Editor: Mây

      Lục Viễn biết hôm nay Hoàng thượng có tâm trí xử lý Lục Nhạc Dao, nên chỉ có thể mang muội muội phát điên của lui xuống. Khẩn cầu ông trời đừng để Tích phi nương nương xảy ra việc gì.

      “Hoàng thượng, Hoàng thượng! Ngài nghe ta giải thích, Tích phi là…”

      Lục Viễn bịt miệng Lục Nhạc Dao lại, mang theo thị vệ cùng rời khỏi Thân Hiền điện.

      Quý U cảm nhận từng cơn đau trong bụng, khẽ nhíu mi, thấy sắc mặt ngưng trọng của Thích Bạch, nàng muốn khuyên nhủ chút, ngờ vừa mở miệng là trận kêu lên đau đớn.

      Thích Bạch sợ tới mức trách mắng nàng “ cho nàng chuyện!”

      “Chàng đừng lo lắng… phải chàng đọc sách y sao, sinh con rất lâu.
      Chàng đem ta về thiên điện , ta nên sinh ở đây.” Quý U muốn sinh con trong nội thất, đối với đế vương mà đây là điềm xấu. Nguyệt coi như bỏ qua , nhưng mà sinh còn là cả phòng đầy mùi máu tươi đó.

      Hứa ma ma thầm gật đầu, mấy chuyện khác nghe theo Hoàng thượng, chuyện liên quan đến may mắn, cát tường của Hoàng thượng phải chú ý vạn phần.

      được , cứ sinh ở đây !” Sắc mặt của Thích Bạch càng thêm lạnh, ngón tay khẽ run.

      Quý U từ từ nhắm mắt, xoay đầu chuyện với Thích Bạch nữa, trong điện hoàn toàn yên tĩnh. Chuyện của chủ tử, nô tài thể nhiều lời. Bất quá họ suy đoán, hơn phân nửa là Hoàng thượng suy chuyển được Tích phi nương nương.

      Ngực Thích Bạch phập phồng lợi hại… Trời sinh nữ nhân này để trị , vốn chịu được việc để nàng bị ủy khuất, huống chi bây giờ nàng còn khó chịu như vậy. Thích Bạch ôm lấy Quý U “Được rồi, nàng đừng nóng giận, chúng ta sang thiên điện.”

      Thấy chủ tử đổi chỗ, các cung nữ nhanh chóng chuẩn bị khăn sạch, nước ấm, các bà mụ đến thiên điện đợi lệnh, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào thái y bắt mạch cho Tích phi.

      Quý U chịu đựng, kỳ nàng cũng sợ hãi, chưa đủ tháng mà muốn sinh. Nàng chỉ có thể tích cóp khí lực, dù thế nào cũng để các con nàng xảy ra chuyện.

      Đỗ thái y bình phục hô hấp “Bẩm Hoàng thượng, giờ Tích phi nương nương sao. Bụng đau như vậy là vì sắp sinh…” Ý là, Hoàng thượng ngài mau ra ngoài đợi .

      Chỉ thấy Hoàng thượng gật đầu “Người nào giúp được gì mau ra ngoài ” vừa dứt lời, Hoàng thượng ghé vào bên giường, nắm tay Tích phi, dỗ dành bên tai nàng “Đừng sợ, lát là tốt lên thôi.”

      Đỗ thái y “…”


      Cung nữ thái giám “…”

      Quý U “Chàng mau ra ngoài , chàng ở đây làm ta phân tâm, lát là tốt rồi.”

      Được, đem lời khuyên của Thích Bạch trả ngược lại cho .

      Thích Bạch thấy tâm ý nàng quyết, cảm thấy nữ nhân này quá độc ác với , chỉ có thể cẩn thận bước từng bước ra cửa, thấy Quý U giữ lại, Thích Bạch vô cùng thương tâm.

      Nếu phải bụng Quý U đau dữ dội, nàng có thể bật cười rồi. Nàng muốn Thích Bạch ở lại bồi nàng vì sợ lo lắng, hai là nàng nghe thấy người sinh con bị ám ảnh tâm lý… Tuy nàng thích ở bên cạnh nàng, nhưng nhìn nàng đau đớn mà giúp được gì chỉ càng khiến khó chịu mà thôi.

      Thích Bạch chỉ có thể lo lắng tới lui ngoài cửa, thường xuyên dán tai lên cửa nghe ngóng động tĩnh, nghe tiếng hét của Quý U chân liền nhũn ra, nhưng nghe thấy lại dùng sức muốn nghe… Bây giờ mỗi khắc đều là dày vò với Thích Bạch.

      Trong điện Quý U bị từng cơn đau tra tấn, sau đó nàng nghe theo lời bà mụ cố gắng dùng sức.

      Kèm theo tiếng thét chói tai của Quý U là tiếng nỉ non khóc của trẻ .

      Ngay sau đó bà mụ hét lên “Sinh rồi, sinh rồi, là công chúa.”

      Hứa ma ma tiếp nhận đứa , nhìn thấy tiểu công chúa quá gầy, mới yên lòng. Bà mụ tiếp tục cố gắng còn Hứa ma ma ôm tiểu công chúa ra cho Hoàng thượng nhìn.

      Toàn bộ tâm tư của Thích Bạch đều đặt lên người Quý U, để thái y kiểm tra tiểu công chúa, chung quy cũng tại đứa chưa đủ tháng sinh rồi.

      bao lâu sau, trong điện lại truyền đến tiếng khóc.

      “Là tiểu hoàng tử.” Bà mụ cười hô lên, ai cũng thở dài nhõm.

      Thích Bạch nghe động tĩnh bên trong, hẳn là U U của có chuyện gì rồi. Bằng sao các nàng lại dám cười.

      Bà mụ thận trong ôm tiểu hoàng tử ra cho Hoàng thượng xem.
      “Tích phi thế nào rồi?”

      “Bẩm Hoàng thượng, Tích phi nương nương có gì đáng ngại, chỉ là do mệt quá nên ngủ thiếp rồi.”

      Đỗ thái y kiểm tra xong cho tiểu công chúa và tiểu hoàng tử, Thích Bạch nhanh chóng giục vào kiểm tra cho Quý U, sau đó cũng theo thái y vào.

      Trước khi còn quên với mọi người “Thưởng, thưởng cho toàn bộ cung nhân.”

      Tất cả cung nhân đều khó nén vui sướng mặt, đây chính là Long Phượng trình tường nha, là hoàng trưởng nữ và hoàng trưởng tử, Tích phi quả vô cùng may mắn.

      Trong thiên điện khôi phục lại chỉnh tề, sạch , chỉ là trong khí còn lưu lại chút mùi máu tươi, người nào bỏ qua được.

      Đỗ thái y chuẩn mạch cho Tích phi, sau đó nhàng thở ra, mẫu tử bình an.

      Trong điện nội chỉ còn lại hai người, Thích Bạch chuyên chú nhìn tiểu nhân nhi ngủ say, thời gian ngắn ngủn nhưng lại có cảm giác như qua mấy đời rồi.

      nhàng chạm lên khuôn mặt nàng, lấy khăn tay lau lên tóc nàng, nhìn nàng mệt đến mức chẳng cảm giác được, trong lòng Thích Bạch ngọt đến chảy nước, nữ nhân xinh này sinh cho hai hài tử.

      Đây là nữ nhân của , mang cho vô số vui sướng cùng hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi mỗi khi nhớ nàng lại thấy bất an, lo được lo mất. Vạn nhất có ngày mất nàng sao? Đến lúc đó biết bản thân ra sao…

      Trước đây biết là như thế nào, nhưng sau khi nàng xuất , mọi thứ đến tự nhiên. Nàng là người mà muốn bảo hộ, ai cũng được phép tổn thương nàng. Tựa hồ như diễn qua cảnh tượng này hàng trăm lần, nhịn được cứ đối tốt với nàng mãi, moi tim moi phổi vì nàng, chịu nổi để nàng khổ sở, chịu nổi khi nhìn nàng khóc.

      Thích Bạch đột nhiên bật cười, có chút đắc ý, trong mắt lộ ra thỏa mãn nồng đậm, U U cũng đối với như vậy thôi. Nàng hiểu hơn bất kỳ ai, đau lòng , hình như ngoài chẳng còn thứ gì để nàng quan tâm. Ai, nhưng chắc sau này nàng còn để tâm đến hài tử của bọn nữa…

      Thích Bạch chưa từng nghĩ có ngày dùng từ hạnh phúc để hình dung bản thân, ôm lấy Quý U, Thích Bạch nhàng nhắm mắt lại, khẩn trương quá nên lúc này cũng có chút mệt mỏi.

      -------Ta là đường phân cách hệ thống quân sắp xuất -------

      Quý U ngủ, đột nhiên có tiếng động vang lên trong đầu.

      “Quý Niệm!”

      lâu mới nghe thấy cái tên này, trong đầu Quý U khôi phục thanh tỉnh.

      phải ngươi biến mất rồi sao, sao giờ lại xuất …” Quý U có chút bất an.

      “Quay về nhìn ngươi.” thanh lạnh lùng như máy móc.

      “Thiếu chút nữa là ngươi hại chết ta.” Quý U nhàng thở ra.

      “Cho nên ngươi tức giận vì ta hại chết ngươi?”

      Đầu Quý U kẻ đầy vạch đen “Nhìn thấy ta rồi đó, giờ ngươi .”

      “Ngươi có muốn biết vì sao ngươi hoàn thành nhiệm vụ nhưng lại thể trở về đại ?”

      Quý U bất an, nếu bây giờ cho nàng lựa chọn, rốt cuộc là nàng nên ở lại đây hay trở về đại để thay đổi bi kịch của gia đình nàng, nàng chọn nổi.

      “Ngươi nghĩ nhiều rồi, sao mà trở về được.”

      Quý U “…” Cho nên ngươi ra đây hù dọa ta cho vui sao?

      Hệ thống “Ngươi biết vì sao trừng phạt ngươi ?”

      phải do ta tự sát sao?”

      “Tất nhiên.”

      “…” Vậy chứ ngươi hỏi ta làm gì.

      “Mệnh cách của ngươi rất kỳ lạ, có kiếp nhân duyên với đế vương, nhưng vì ngươi tự tiện thay đổi mệnh cách nên mới nhận hết tám kiếp đau khổ, nhân duyên vốn có cũng bị tước đoạt.”

      Quý U đột nhiên trầm mặc.

      “Bởi vì chấp niệm của đế vương quá sâu, nhiệm vụ của tám kiếp trước ngươi hoàn thành rất tốt nên ta mới cho ngươi đến nơi này.”

      “Nhân duyên sau này của Hoàng thượng là ai?”

      “…”

      Trong lòng Quý U có đáp án rồi, nhưng lại nghe được tiếng trả lời của hệ thống quân.

      Đột nhiên Quý U tỉnh dậy, hệ thống quân chỉ trở về với nàng vài câu thôi sao? Nhưng hình như ý của hệ thống quân là nàng có thể yên ổn sống ở đây.
      Nhìn Thích Bạch ghé vào người nàng ngủ say, Quý U mỉm cười, đẩy đẩy Thích Bạch, “Sao vậy, nàng khó chịu ở đâu sao?”

      “Nàng đói bụng sao?” Mới nghỉ ngơi lát mà nàng tỉnh rồi, hẳn là do đói bụng.

      “Bảo bảo đâu?” Cảm giác nội điện rất yên tĩnh, Quý U nhìn bốn phía, nàng chưa kịp xem các bảo bảo mà.

      Thích Bạch thở dài “Bảo bảo ở đây làm sao nàng ngủ được, rất ồn ào.” Ngoài miệng vậy, nhưng trong lòng biết nàng rất muốn nhìn nên vội phân phó cung nhân mang các bảo bảo tới.

      Thích Bạch tiếp nhận tiểu công chúa từ tay Hứa ma ma, như vậy, lại mềm mềm biết làm sao, vội vàng đặt lên giường. ma ma khác thấy vậy liền trực tiếp đặt tiểu hoàng tử lên giường, tránh cho Hoàng thượng biết làm sao.

      Tuy rằng hai ma ma hai bảo bảo rất giống nhau, nhưng Thích Bạch và Quý U lần đầu làm phụ mẫu lại chẳng nhìn ra gì. Thứ giống nhất chắc là nho như nhau, ánh mắt nhắm lại, nhíu nhíu, ngủ rất say.

      Thích Bạch ôm Quý U nhìn hai bảo bảo, trong lòng mềm mại, đây là hài tử của họ.

      Hai người cảm thấy vô cùng mới lạ. Sờ sờ khuôn mặt nhắn, lát sau lại chơi đùa với tay của hài tử, hoàn toàn vui vẻ.

      “Đứa lớn gọi là Mễ Mễ, đứa gọi là Đoàn Đoàn .”

      Mấy cung nhân nghe đến nhũ danh này cảm thấy trong lòng hỗn độn… Chỉ có thể đợi xem phản ứng của Hoàng thượng thôi.

      Thích Bạch nhìn Quý U cao hứng, gật đầu “Rất hay.”

      “Sau này các bảo bảo lớn hơn dễ nhìn hơn đúng ?” Quý U hỏi yếu ớt.

      “Bảo bảo nhất định giống nàng, dễ nhìn lắm.”

      “Giống chàng cũng dễ nhìn mà.”

      Ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ, chiếu lên nhà bốn người nằm giường, người khác chẳng ai nỡ quấy rầy.

      Thời điểm tin tức Tích phi sinh được Long Phượng trình tường truyền khắp hành cung, chúng phi tần biết phải phản ứng ra sao. Xem như các nàng nhìn ra rồi, có bản lãnh đừng nên tranh giành, cứ thành ở đây là được, có ăn là được rồi. Đừng rơi vào kết quả như Lục quý nhân và Tình quý tần là được.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 90.1. Hồi cung, phong hậu.

      Editor: Mây


      Lúc bị đưa đến Vu Vân điện, Lục Nhạc Dao thanh tỉnh lại rồi.

      Nhìn từng viên gạch trong Vu Vân điện, dường như trôi qua mấy kiếp rồi. Đây phải là lãnh cung, nhưng có khác gì lãnh cung đâu… Lạnh lẽo, tăm tối, đơn sơ và hoang vắng.

      Lục Nhạc Dao chớp mắt, phân biệt giữa thực và giấc mơ. Kiếp trước, nàng chiếm được phi vị sau chuyến hành cung, kiếp này nàng lại ra nông nỗi này.

      Sao nàng lại nghĩ tới chuyện chuyên tâm ở bên cạnh Hoàng thượng, tính kế ai giống như Tích phi chứ. Nhưng nàng phải là Tích phi. Tích phi còn tồn tại ngày là ngày nàng chưa thể nổi danh.

      Nàng biết cứ an phận thủ thường là có thể sống thọ, chết già, nhưng nàng muốn mai danh tích, sống yên lặng trong hậu cung… Nàng xuyên từ đại tới đây chẳng lẽ là để nhìn Hoàng thượng và người khác nhau sao? Tình của nàng phải là yên lặng chúc phúc mà là từ thủ đoạn.

      Ai tính tình của nàng đến chết cũng đổi cũng được, mê muội tỉnh ngộ cũng được, nếu cứ sống tiếng tăm có khác gì sống trong giới giải trí ở đại đâu? Kiếp trước, lúc nàng hấp hối, nàng muốn kiếp sau trở thành người tốt. Ông trời cho nàng cơ hội thứ hai, nhưng lại cho nàng trí nhớ… Cho nên nàng vẫn theo con đường cũ, bởi vì nàng muốn bất kỳ ai giẫm lên nàng, nàng nhất định phải tranh! Nàng chỉ hận nàng bị Hoàng thượng mê hoặc, hận nàng chưa giết được Tích phi!

      Nghe tiếng cửa mở, thậm chí cần ngẩng đầu lên nàng biết người tới là ai, ngoại trừ Tình quý tần còn ai ở trong Vu Vân điện này nữa chứ.

      “Ha ha, thể tưởng tượng được Huệ phi nương nương oai phong cõi cũng có lúc rơi vào tình thế như thế này, lưu lạc đến làm hàng xóm của ta.” Tình quý tần nhìn Lục Nhạc Dao suy sụp ngồi dưới đất, vẻ mặt thỏa mãn.

      giống như ngươi, kết cục trước sau như .” Lục Nhạc Dao thấy Tình quý tần gầy rất nhiều, trào phúng .

      Tình quý tần chẳng để ý chút nào “Đều nhờ phúc của ngươi, nhìn ngươi như vậy ta thấy đủ rồi. So với Huệ phi kiếp trước, cảm giác làm quý nhân thế nào? Cảm giác chưa từng được sủng ái ra sao? Ta bi ai thế nào cũng thể bi ai bằng ngươi được.”

      “Chẳng lẽ ngươi tò mò về lai lịch của Tích phi sao? Chẳng lẽ ngươi thấy kiếp này có quá nhiều biến cố à? Chẳng lẽ ngươi thấy cam lòng sao?” Lục Nhạc Dao thấy châm chọc của Tình quý tần, đầu óc của nàng tràn ngập hình ảnh của Hoàng thượng và Tích phi…

      Tình quý tần cười ra tiếng “Điều này quan trọng lắm sao? Có thể kéo theo ngươi cùng xuống địa ngục là mong muốn suốt đời của ta rồi.”

      “Đương nhiên là quan trọng. Ta từng nghĩ Hoàng thượng bao giờ ai, ta cho rằng ta là người thân thiết nhất với rồi, ta cho rằng sủng ái ta là ta. ra cũng là người bình thường, cách thương cũng khác với người ta.” Lục Nhạc Dao nở nụ cười, nước mắt chảy dài gò má “Đến tột cùng ta có chỗ nào bằng nàng? Từ ta , canh chừng , vì ta mới nhập cung, vì nên ta mới dùng hết mọi thủ đoạn, vì sao lại để ý đến ta?”

      Lục Nhạc Dao thực hiểu, cuối cùng nàng thua ở chỗ nào?

      Tình quý tần khẽ nhếch môi “Thứ ngươi bằng Tích phi đó là Hoàng thượng nàng chứ ngươi. Hai kiếp này khiến ta hiểu được đạo lý, nên ngươi trả giá, hi sinh vì ai hết bởi vì người cuối cùng được lợi chính là bản thân ngươi.”

      Tình quý tần nhìn Lục Nhạc Dao còn chưa chịu tỉnh ngộ, giọng vô cùng sung sướng khi người gặp họa “Trả giá cũng tốt, hi sinh cũng được, chỉ là để Hoàng thượng ngươi, ngươi nỗ lực vì chính ngươi. Con đường này do ngươi chọn, vui buồn do ngươi chịu, đừng oán trời trách đất. Đừng đến Hoàng thượng vội, bất kỳ kẻ nào cũng ngươi đâu.”

      Lục Nhạc Dao tức giận, thể phản bác “Phi! Ngươi tốt đến mức nào, chỉ là bại tướng dưới tay ta mà thôi!”

      Lục Nhạc Dao cam lòng “Tích phi hi sinh cái gì? Bỏ ra cái gì? Dựa vào điều gì mà nàng có thể dễ dàng đạt được thứ mà cả hai kiếp chúng ta đều có được? Lòng đế vương thay đổi liên tục vì sao lại kiên định vì nàng như vậy?”

      Tình quý tần cười đến mức nước mắt chảy ra “Tiếc là kiếp trước ta đoản mệnh, thấy được kết cục của ngươi, nhìn oán niệm của ngươi sâu đậm như vậy, vẻ mặt như oán phụ, chắc là kiếp trước ngươi chết rất khó coi đúng ? Buồn cười quá , Hoàng thượng nàng nên đương nhiên là kiên định với nàng rồi, mà ta thua cuộc dưới tay ngươi, còn ngươi, ngươi có thắng sao?”

      Lục Nhạc Dao nhắm hai mắt lại, muốn thêm câu nào với kẻ thù hai kiếp này, đều là kẻ thất bại mà thôi.

      --- ------ -------Mây---- ------ -------

      Chớp mắt qua tháng, Tây Sơn vào thu, còn nóng bức như tháng bảy, tháng tám nữa mà là mát mẻ, tươi vui.

      Sau kiện làm Tích phi sinh non, Lục quý nhân bị đày vào Vu Vân điện, nơi hoang sơ, u nhất. Giam chung chỗ với Tình quý tần, ân oán của các nàng như là kết thúc nhưng lại giống như vừa bắt đầu.

      ai biết vì sao giữa hai người này lại nảy sinh mối thù sâu như biển này, thường có tiếng hai người mắng chửi lẫn nhau truyền ra từ Vu Vân điện, nhưng có ý chỉ của Hoàng thượng nên chẳng có ai dám tiến vào hỏi han. Từng ngọn sóng trong hậu cung bị hai người này gây nên dần dần bị người khác quên lãng.

      Lục Viễn từ bỏ ý nghĩ cầu tình, muội muội của nhập ma rồi, phạm quá nhiều sai lầm, lúc muội ấy xém chút nữa làm Tích phi bị thương còn có thể cứu muội ấy về được nữa. Hoàng thượng vốn chẳng phải là người lương thiện, từ trước đến nay ngài ấy chẳng biết thương hoa tiếc ngọc là gì. Tích phi nương nương lại là chuyện khác. Huống chi, lần này Lục Nhạc Dao quá sai lầm rồi.

      là ca ca của Lục Nhạc Dao nhưng cũng là thần tử của Hoàng thượng. Hoàng thượng coi là bằng hữu, đối xử với rất khoan dung, sao có thể tiếp tục dựa vào phần tình nghĩa này để bắt Hoàng thượng lại thoái lui nữa chứ? nên thỉnh tội chứ phải cầu tình.

      Thư của Lục Nhạc Dao lưu lại được Châu nhi giao cho Thích Bạch, nhìn bản tập dày trong tay, Thích Bạch lại chẳng mở ra đọc, mà đốt sạch . Đối với người có ý định thương tổn Quý U, Thích Bạch chẳng muốn tin tưởng gì nữa. Sở dĩ ban chết cho nàng ta là vì cảm thấy người như nàng ta đáng được chết, chết chịu khổ nữa.

      Chỉ là Thích Bạch biết, thứ thiêu hủy chỉ là phong thư mà là kiếp trước, là về tất cả hận tình thù của nữ nhân dành cho .

      Hoàng trưởng nữ và hoàng trưởng tử là hai hài tử của Hoàng thượng, lại còn là long phượng trình tường, ý nghĩa hề bình thường. Cho dù ở hành cung nhưng bữa tiệc tắm ba ngày cũng được cử hành vô cùng long trọng, rất nhiều người từ kinh đô đến đây, bất quá Quý U vẫn ở cữ nên có gặp các mệnh phụ phu nhân.

      Trong ngày này Hoàng thượng cũng tuyên bố tên của hai bảo bối này, hoàng trưởng nữ là Thích Minh Châu, hoàng trưởng tử là Thích Ngọc. Hòn ngọc quý tay, ngọc suy giảm, là tâm ý của dành cho Quý U.

      Hứa ma ma và vài vị ma ma khác chăm chú nhìn hai tiểu chủ tử chớp mắt, các mệnh phụ phu nhân chỉ có thể lại gần ngắm nhìn, lời chúc phúc là vinh hạnh lớn lao rồi. Mấy người này ai mà chả thành tinh rồi, Hoàng thượng còn chưa phong thưởng cho Tích phi nương nương có nghĩa là phần thưởng này hề đâu, cho dù bất bình cho nữ nhi của mình nhưng họ cũng dám biểu ra ngoài.

      Quách thị mãn nguyện nhìn nữ nhi của mình, cẩn thận truyền thụ kinh nghiệm của bản thân, nhìn nữ nhi sống tốt, lại sinh được Long Phượng trình tường, Quách thị thấy đời này của mình viên mãn rồi.

      Đến tiệc đầy tháng, chúng phi tần chỉ có thể nhìn Hoàng thượng và Tích phi nương nương xuất thân mật bên nhau, vừa qua tháng mà Tích phi nương nương còn béo nữa, khí sắc hồng nhuận, vẻ đẹp áp đảo mọi người. Mọi người thấy Tích phi cười vô cùng sáng lạn, các nàng chẳng còn hơi sức đâu mà ganh tỵ, nay các nàng trang điểm xinh đẹp chỉ là để làm hài lòng bản thân thôi, chứ có ai thèm ngắm đâu.

      Các nàng biết Quý U cười vui vẻ như vậy là vì nàng vừa được tắm cả canh giờ. Ai cũng vậy, tháng mới được gội đầu đó…

      Đối với Quý U mà ở cữ ở hành cung coi như là hưởng thụ.

      Quý U thực dám nghĩ, nếu ở kinh đô tháng hè mà được gội đầu, dù Thích Bạch ghét bỏ nàng, nàng cũng thể tha thứ cho bản thân.

      Tiết trời ở hành cung khá mát mẻ, trưa tháng chín chẳng nắng nóng chút nào. Tuy mỗi ngày Quý U đều lau người, nhưng Hứa ma ma lại chẳng cho nàng gội đầu, là đợi sau này già nàng hối hận. Bởi vì nguyên nhân này mà nàng liên tục cầu Thích Bạch tách ra ngủ riêng… Nhưng đều bị Thích Bạch cự tuyệt.

      Sắc mặt Thích Bạch ngưng trọng, trong lòng kêu gào, ban ngày nàng chỉ nhìn hài tử, vất vả mới đến buổi tối nhìn ta mà nàng lại đòi ngủ riêng sao? Nàng mơ !

      Hai người đều là lần đầu làm phụ mẫu, thiếu chuyện để chê cười, lúc hai đứa khóc, hai người đều luống cuống tay chân cả nửa ngày.

      Thường xuyên có thể nghe tiếng Quý U la to.

      “Thích Bạch, làm sao đây?”

      “Thích Bạch, mau tới đây!”

      Lúc Thích Bạch dỗ dành hai bảo bối lại nghe được giọng cao hứng của nàng “Thích Bạch, như vậy đúng đâu.” “Chàng quá ngốc…” Thích Bạch cảm thấy bất đắc dĩ, biết làm sao cho đúng nữa.

      Nhất là lần đầu tiên bị bảo bảo tiểu lên người, Quý U cười đến ôm bụng, chảy nước mắt.

      Thích Bạch đen mặt, tiến lên ôm lấy Quý U giúp nàng nhuận khí “Nàng đừng có như vậy, chúng ta bị Hoằng La quốc chê cười mất.”

      Quý U cắn lên cổ Thích Bạch chịu buông, Thích Bạch nghĩ nàng muốn leo tường dỡ ngói sao? Nhưng ngoại trừ nghe lời nàng còn cách nào khác đâu.

      Được rồi, Thích Bạch thừa nhận có chút nào mất kiên nhẫn, nhìn nàng vui vẻ nháo loạn rất hưởng thụ. Chỉ là hầu hạ hai bảo bảo mà thôi, làm sao có thể làm khó người văn võ song toàn như ?

      Thích Bạch biết Quý U có tâm tư riêng, muốn làm phụ thân nghiêm túc cũng được, nhân từ cũng tốt thôi, chỉ cần xuất trong quá trình lớn lên của hài tử, mới cảm nhận được hạnh phúc khi làm phụ thân.

      Bất quá hiệu quả tốt lắm, hai người chỉ vì kiện bú sữa mà giận dỗi ít, ngực Quý U rất trướng, nàng muốn cho các bảo bảo bú, nhưng Thích Bạch lại cho. Cho nên trong nội thất thường xuyên diễn ra cảnh nữ nhân muốn mở y phục, nam nhân lại nắm chặt tay nàng cho nàng hành động… Hai người mắt to trừng mắt , hai bảo bảo lại nằm giường cách vô tội, thổi bong bóng chơi với nhau.

      Lời treo bên miệng Thích Bạch là “Sáu ma ma kia để làm gì? Trướng chịu được nữa để cho ta…”

      Quý U chỉ có thể đợi lúc Thích Bạch bận rồi vụng trộm cho hai bảo bảo bú… Số còn lại, vào hết bụng Thích Bạch.

      Dù sao nữa, tháng đầu tiên làm phụ mẫu của Thích Bạch và Quý U “Rất tốt”.
      Đầu thu đến cũng là lúc kết thúc quá trình nghỉ hè.

      Đoàn người trùng trùng điệp điệp như cũ, thiết kỵ binh trang nghiêm che chở đội ngũ xe ngựa rời khỏi hành cung Tây Sơn. Nhưng đoàn người lại thiếu Lục quý nhân và Tình quý tần, Hoàng thượng xử trí rất đơn giản, giam cầm chung thân ở Vu Vân điện, có thánh chỉ được ra ngoài.

      Các phi tần khác mang theo tâm trạng hoàn toàn bất đồng với lúc đến hành cung.

      nhà bốn người trong xe ngựa, Quý U nhìn về hướng hành cung, sau đó quay người lại nắm chặt tay Thích Bạch, ân ân oán oán, thị thị phi phi, quý trọng tại mới là điều quan trọng nhất.

      Thích Bạch biết cảm nghĩ của Quý U, chỉ nắm chặt tay nàng, hạ nụ hôn xuống khuôn mặt xinh của nàng.
      tart_trung, Suuuly, Miken Ha3 others thích bài này.

    4. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      Truyện hay quá

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 90.2

      Editor: Mây
      Ngày đầu tiên thiết triều sau khi hồi cung, Hoàng thượng liền tuyên đọc thánh chỉ.

      Văn võ bá quan đều khó nén kinh ngạc.

      “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Lý tướng coi rẻ kỷ cương triều đình, nhận hối lộ trái pháp luật, tự ý tiêu thụ muối, ám sát đế vương, mưu triều soán vị, uổng công làm thần tử, tội thể tha, tru di cửu tộc, khâm thử!”

      “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Hoàng hậu Lý thị, tâm địa độc ác, giết hại hoàng tự,khi quân phạm thượng, bắt đầu từ hôm nay hủy bỏ hậu vị, thu hồi phượng ấn, niệm tình Hoàng hậu theo Hoàng thượng từ lâu nên tha cho mạng, biếm làm thứ dân, nhập lãnh cung, khâm thử.”

      “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Tích phi Quý thị dịu dàng hiền đức, huệ chất lan tâm, thận trọng từ lời đến việc làm, kiêu ngạo nóng nảy, tuân thủ lễ nghi, có công sinh hạ đôi Long Phượng, là điển hình của nữ tử, xứng đáng làm mẫu nghi thiên hạ, sắc phong làm Hoàng hậu, khâm thử.”

      Ba thánh chỉ có nội dung hoàn toàn khác nhau làm chấn động cả triều đình, trong dự liệu nhưng cũng ngoài dự liệu của mọi người. Tích phi nương nương được tấn chức là chuyện ván đóng thuyền, chỉ bằng Long Phượng thai đủ chặn miệng văn võ bá quan rồi, nhưng bọn họ đoán nàng chỉ được phong làm quý phi hoặc cao nhất là Hoàng quý phi mà thôi. Chắc chắn là bọn họ nắm được vị trí của Tích phi trong lòng Hoàng thượng rồi.

      Cứ như vậy, cần nhiều lời về địa vị của đôi Long Phượng nữa, từ hoàng trưởng nữ, hoàng trưởng tử trở thành đích hoàng trưởng nữ, đích hoàng trưởng tử, chỉ khác nhau chữ nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn bất đồng.

      Mà kết cục của Lý tướng thể làm người khác thổn thức. là gan lớn bằng trời rồi, nhiều tội danh như vậy có tru di cửu tộc cũng chẳng oan. Dã tâm của thừa tướng quá lớn nên tự tìm đường chết mà thôi, đế vương chưa bao giờ bị nắm trong lòng bàn tay cả.

      Đáng tiếc cho Lý Hoàng hậu, nữ nhân mà có thể độc ác như vậy. Còn về vị thứ nữ được thừa tướng sủng ái … dù Hoàng thượng chưa trừng trị nàng ta cũng chẳng sống nổi trong hậu cung này.

      Bách quan đều nhìn về phía Binh Bộ Thị Lang Quý Lĩnh, thấy vẫn cúi đầu ghen tỵ trong lòng, người này sinh được nữ nhi quá tốt rồi. Sinh nữ nhi như vậy còn hơn sinh được vô số nhi tử.

      Trong Thừa Càn cung, Lý Hoàng hậu nghênh đón thánh chỉ phế hậu, đau bi lụy mà là vô cùng bình tĩnh.

      Nàng khoác thân phượng bào, trang dung tinh xảo, môi hồng, đôi mắt lạnh lùng nhìn về Dưỡng Tâm điện. Bầu trời xanh thẳm như ngọc bích, tất cả suy nghĩ đều tan thành mây khói chỉ còn lại tia giải thoát.

      Tâm địa tàn độc, giết hại hoàng tự, đây là , nàng hại đứa trong bụng Trang phi, hại các phi tần nhị phẩm trở lên thể hoài thai, nàng làm cho Trang phi và Hiền phi giờ phút này thần chí ràng.

      Khi quân phạm thượng, đây là , nàng báo chuyện phụ thân mưu phản, nàng giấu giếm tin tức Mộng lương đệ khó sinh mà chết, giấu giếm chuyện hoàng trưởng nữ của Mộng lương đệ sớm chết .

      Thấy tiểu thái giám mang phượng ấn , xem ra chuyện hủy bỏ hậu vị là rồi.
      Hoàng hậu có chút choáng váng, lung lay muốn ngã. Nàng phải nữ nhân mà Hoàng thượng thương, cho nên Hoàng thượng quan tâm đến nỗi khổ của nàng, cho nên Hoàng thượng mới có thể đối xử quyết tuyệt với nàng.

      So với thảm trạng của nàng, Tích phi sinh cho đôi Long Phượng trình tường, nữ nhân tốt số.

      Hối hận ? Có chứ. Nếu đem tin tức phụ thân mưu phản cho Hoàng thượng sao nàng lại bị phế truất hậu vị được.

      Cũng có chút hối hận, bởi vì nàng Hoàng thượng, nàng chịu buông tha cho phủ thừa tướng, buông bỏ được tình thân, cần gì phải mong chờ Hoàng thượng thương xót nàng?

      Lý Hoàng hậu nhắm chặt mắt, ánh mắt khô khốc, chẳng có giọt nước mắt nào, chỉ nguyện kiếp sau làm bình dân bách tính, muốn làm nữ nhi của quan lại, muốn nhập cung, cần phải khổ sở lựa chọn giữa tình thân hay Hoàng thượng.

      Kiêu ngạo của nàng cho phép bất kỳ ai dẫm lên, phế hậu? Lãnh cung? Đó phải là nơi nàng nên tới. Nàng nhìn bốn phía, đây là Thừa Càn cung, là chỗ ở của Hoàng hậu, xa hoa, trang nghiêm, sao nàng có thể nhường cho người khác được?

      Nàng sợ chết, phi tần tự sát liên lụy đến gia tộc, nhưng nàng còn gia tộc đâu.

      Lý Hoàng hậu kiên quyết đâm đầu vào cột, thanh quyết tuyệt truyền đến, nàng ngã xuống giữa vũng máu tươi.

      Lý ma ma nghe thanh liền cuống quýt mở cửa, nhìn thấy Hoàng hậu bên vũng máu thét lên tiếng chói tai “Chủ tử!”

      Thừa Càn cung ngập trong mảnh bi thảm.

      --- ------ -------Mây---- --------

      Có nhà sung sướng có nhà sầu.

      Trong Vĩnh Thọ cung lại là khí an dật thoải mái.

      Quý U trêu đùa hai bảo bối, hai bảo bối lớn rất nhanh, làn da trắng nõn, đầu tròn vo. Tóc đen dày thưa thớt như trước nữa. Mắt đen to tròn, ánh mắt có thần, luôn nhìn chằm chằm nàng, mỗi lần ngắm nhìn trong lòng nàng đều cảm thấy ngọt ngào ghê gớm. Quý U thấy bản thân nàng may mắn, nhi tử giống Thích Bạch, nữ nhi lại giống nàng. Nếu mà nữ nhi giống phụ thân, nhi tử giống mẫu thân, nhất định làm Quý U buồn bực.

      May mắn là hai bảo bối cũng thích khóc, biết có phải do lúc trước được Quý U và Thích Bạch “chiếu cố” nên hai bảo bối mới khóc ngừng hay , giờ đỡ nhiều lắm rồi.

      Lúc đón thánh chỉ, Quý U có chút kinh ngạc, thẳng đến lúc cung nhân hô lên “Chúc mừng Hoàng hậu nương nương.” Quý U mới hồi thần, chung quy cũng tại Thích Bạch chẳng trước với nàng.

      Trong lòng Quý U có chút cảm động, Thích Bạch luôn ít như vậy, chỉ yên lặng thực cho nàng.

      Thích Bạch nghe tin Lý thị tự sát cau mày, vẫn quyết định mai táng nàng ta trong Hoàng lăng nhưng cách xa lăng mộ của , hai người lúc sống chung chăn lúc chết cũng nên khác huyệt, đó là kết cục tốt nhất rồi.

      Lúc tiến vào nội thất, thấy Quý U chơi đùa cùng hai bảo bối, lúc hôn Mễ Mễ lúc lại cắn Đoàn Đoàn, cười vui thích, chơi tới quên trời quên đất.

      Thích Bạch bước lên hai bước, đánh lên mông của hai bảo bối, hai bảo bối chẳng khóc, còn Quý U lại mở to mắt tỏ vẻ phục.

      Thích Bạch ra ngoài gọi Hứa ma ma vào bế hai bảo bối chỗ khác, thấy Quý U muốn ngăn trở liền ôm nàng lên giường.

      “Người này sao lại kỳ lạ như vậy?” Lời Quý U còn chưa xong phải nuốt hết vào bụng, trong nội thất chỉ còn lại khí tức kiều diễm, xuyên thấu qua màn che, cơ hồ có thể thấy được kịch liệt giường.

      “Nàng thích cắn đúng ?” Thích Bạch giả vờ đau đớn, thấy Quý U nhàng hôn vào nơi nàng vừa cắn cười đắc ý, động tác dưới thân càng thêm mãnh liệt.

      Tay Thích Bạch vẫn tự do thân thể trắng nõn của Quý U, ngày càng thích nở nang của nàng đến mức chẳng nỡ rời tay. Quý U thở hổn hển, cảm nhận động tác của Thích Bạch, “ giờ ta còn trẻ nữa, ta là mẫu thân của hai bảo bối rồi đó, chàng cho ta nghỉ lát .”

      Thích Bạch cười đến cong cong đôi mắt, làm Quý U ngẩn người “Chàng thay đổi rồi…”

      Thích Bạch hiểu, nhướng mày “Thay đổi theo chiều hướng mạnh mẽ hơn hay là yếu ?” xong lại định tiếp tục chứng minh sức mạnh của bản thân, lâu rồi hai người chưa ân ái, hẳn là tiểu nhân nhi của cũng chưa được thỏa mãn.

      Quý U tự giác bỏ qua lưu manh của Thích Bạch, hai tay nhàng chạm vào khóe môi của phải cái kia, chàng thích cười hơn trước.” Trước đây thỉnh thoảng Thích Bạch cũng cười, nhưng gần đây cười thường xuyên hơn, ấm áp hơn, chẳng lẽ đây là ánh sáng của việc làm phụ thân sao?

      Thích Bạch sờ sờ khóe miệng, đúng vậy , sao lại phát nhỉ?

      “Còn gì nữa ?” Vừa dứt lời Thích Bạch kéo Quý U vào trước ngực , tiếp tục thế tiến công, liền nghe Quý U hét lên “Trở nên đáng ghét hơn nữa!”

      Thích Bạch khẽ cười, an tâm rồi, an tâm rằng nàng mãi mãi ở bên cạnh .

      Ba ngày sau là đại điển phong hậu, lúc Quý U ngủ bị gọi dậy, Thích Bạch đến điện Thái Hòa đợi nàng rồi.

      “Chủ tử, giờ lành sắp đến rồi.”

      Quý U hoảng hốt nhìn bản thân trong gương.

      Phượng bào phiền phức, thuê phượng hoàng, chỉ vàng chỉ bạc, mũ phượng hoa lệ, trang điểm đậm, hiển lộ hết uy nghi.

      “Chủ tử, ngài đẹp quá.” mặt Niệm Hạ hề che giấu tán thưởng cùng kinh diễm.

      Quý U có chút ngượng ngùng, nàng nhìn lạ lẫm như vậy mà xuất trước mặt Thích Bạch có chút được tự nhiên.

      Trước cửa điện Thái Hòa, Thích Bạch kiên nhẫn đứng đợi Quý U tiến đến, các văn võ bá quan đứng ở hai bên bậc thang cũng nhón chân trông ngóng.

      Cùng với thanh “Hoàng hậu nương nương đến” mọi người đều nhìn về phía nữ nhân khoác phượng bào kia.

      Mĩ mạo nghiêng nước nghiêng thành, khí chất thanh lệ thoát tục, khí thế giận mà uy, đôi mắt trong trẻo câu hồn nhiếp phách, đôi môi kiều diễm đỏ mọng, khóe miệng khẽ nhếch, đây là nữ nhân đủ sức làm rung động lòng người.

      Thích Bạch chớp mắt nhìn U U về phía , chung quanh hết sức yên tĩnh, trong mắt chỉ có mình nàng.

      Thích Bạch xuống bậc thang, nâng Quý U đứng lên, chạm vào da thịt non mềm của nàng, thấy đôi mắt nàng chuyên chú nhìn , tim Thích Bạch lại đập nhanh.

      Vì giờ khắc này mà như chờ đợi ngàn năm, rốt cuộc nàng cũng có thể đường đường chính chính đứng bên cạnh , bọn họ dắt tay nhau hết cuộc đời này, nàng chính là thê tử của .

      Dưới chú mục của mọi người, Quý U và Thích Bạch cùng bước lên bậc thang cao nhất. Đứng bên cạnh , được nắm chặt tay, Quý U buông lỏng cảm giác khẩn trương. Nàng cùng đan chặt mười đầu ngón tay vào nhau.

      Thích Bạch bên tai Quý U “Nàng đẹp.” Quý U cười ngọt ngào “Đẹp đến mức giờ ta chỉ muốn ôm nàng về Dưỡng Tâm điện, muốn làm gì làm.” Quý U bóp tay để tỏ vẻ bất mãn, nhưng vẫn lời lòng “Chúng ta mãi mãi ở cùng chỗ.” Thích Bạch nghe vậy lại cười ấm áp, làm văn võ bá quan dám tin vào mắt mình.

      “Giờ lành đến, đại điển phong hậu bắt đầu!”

      Các văn võ bá quan đều quỳ xuống, hô vang.

      “Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế, Hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.”

      Đây là loại nghi thức vô cùng phiền phức nhưng Thích Bạch và Quý U lại hết sức kiên nhẫn thực .

      Chỉ vì được ở chung với người bên cạnh, mỗi khắc đều là hưởng thụ, nguyện cùng chàng đồng tâm, bao giờ xa cách.

      Hôm nay là ngày mà hai người chân chính trở thành phu thê, kết tóc là phu thê, ân ái chút nghi ngờ.

      Văn võ bá quan chứng kiến đôi Đế - Hậu để lại nhiều vết mực nhất sử sách, trai tài sắc, cả đời ân ái, đến chết cũng thay đổi.
      Suuuly, sanone2112Mymy97 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :