1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Lửa Mùa Đông - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 242+243

      "Được rồi." Dạ Phong Dương cúp điện thoại, "Hoàng Phủ Diệu Dương rời khỏi sân bây."

      "Tôi biết rồi." Lãnh Tiểu Dã nhìn chằm chằm chấm đỏ màn hình, " tới 500m quẹo trái lối rẽ, chúng ta đường nó tránh gặp mặt ta."

      "Nhưng phải cần bao nhiêu thời gian?" Dạ Phong Dương hỏi.

      Lãnh Tiểu Dã chạm con chuột, nhìn đường, "Khoảng chừng 40 phút."

      Nâng cổ tay, liếc nhìn đồng hồ, Dạ Phong Dương nhíu mày, " kịp giờ đâu."

      Dựa vào chuyến bay, chỉ còn giờ nữa thôi, máy bay cất canh, nếu bọn họ đường vòng như vậy, có thể kịp.

      Lãnh Tiểu Dã cắn môi, "Vậy... nhanh lên."

      Dạ Phong Dương nhìn , vẻ mặt vô cùng căng thẳng.

      Nhớ tới lúc ở thuyền, nghe được thanh trong tai nghe theo dõi, Dạ Phong Dương mở miệng xin lỗi.

      "Tiểu Dã, thực xin lỗi!"

      Những việc này đều nằm trong phạm vi của , nhưng để phải hy sinh như vậy, cũng áy náy lắm.

      Dù thế nào, cũng là con , để phục vụ người đàn ông như vậy, cũng rất khó!
      Lãnh Tiểu Dã nghe được ý tứ trong lời của , nhanh chóng đổi chủ đề.

      "Đúng rồi, ngày đó làm sao mà trốn được vậy?"

      "Thấy tình hình ổn, tôi lập tức lặn xuống nước." Dạ Phong Dương .

      "Chả trách, thấy thuyền." Lãnh Tiểu Dã giơ cao khóe môi, tháo kính và mũ xuống, đưa đến trước mặt , "Đội vào , ta... Mắt ta rất tinh đó."

      đường cao tốc có thể tiết kiệm thời gian, nhưng cũng có thể gặp được xe Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Mặc dù, khả năng phát cao, nhưng Lãnh Tiểu Dã vẫn hết sức cẩn thận.

      Dạ Phong Dương nhận lấy mũ và kính đeo lên, Lãnh Tiểu Da cúi người, bò đến ghế sau.

      Xe về phía trước chút, màn hình cũng cho thấy, Hoàng Phủ Diệu Dương tới gần bọn họ.

      Lãnh Tiểu Dã cúi thấp người, cẩn thận co lại.

      đường cao tốc.

      Chiếc xe màu đen Cadillac chạy như chớp, Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi thẳng lưng ở ghế sau, cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ.

      tay duỗi vào túi trong tây trang, nắm chặc chiếc bông tai ruby màu đỏ.

      Bên kia đường, Lãnh Tiểu Dã cúi người, nhìn điểm đỏ càng tới gần, trái tim tự chủ được đập nhanh.

      Xe nhanh chóng lái tới gần, Dạ Phong Dương nhìn thoáng qua xe của Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Cả hai đều như nhau, chạy ngang qua.

      Thấy đối phương xa dần, Lãnh Tiểu Dã thở dài hơi, ngẩng đầu lên, nhìn chiếc xe đằng sau.

      Chiếc xe màu đen càng lúc chạy càng xa.

      Thoải mái dự vào ghế, thở hổn hển hai cái.

      Dạ Phong Dương ngồi phía trước, nhìn thấy dáng vẻ của , giơ cao khóe môi.

      "Chúc mừng , Tiểu Dã, bây giờ, được tự do."

      Lãnh Tiểu Dã muốn cười, nhưng biết vì sao lại cảm thấy chua xót.

      "Chỉ mong như vậy!"
      Theo tính cách của người đàn ông kia, làm sao có thể dễ dàng buông ta được.

      Vươn tay xoa bóp thái dương, ép bản thân mình được nghĩ tới những thứ như vậy nữa.

      Thế giớ rộng lớn như vậy, chẳng lẽ thoát khỏi tay sao?!

      Ô tô nhanh chóng lái vào sân bay, Dạ Phong Dương liên lạc với Kiều chút, chiếc xe liền thuận lợi vào lối đặc biệt, tiến thẳng vào sân bay.

      Kiều sớm chờ hai người tới, thấy xe dừng lại, ông lập tức vẫy tay.

      Hai người nhân viên tới, giả vờ còng tay Lãnh Tiểu Dã lại, dẫn lên máy bay.

      Kiều và Dạ Phong Dương cũng lên máy bay, dẫn tới khoang trước, Dạ Phong Dương mở còng tay ra, Kiều bước lên, ôm cái chặt.

      "Tiểu Dã, con chịu khổ rồi!"

      "Máy bay chuẩn bị cất cánh, xin quý khác ngồi vào vị trí, cài dây an toàn."

      thanh mặc nhở truyền tới.

      Vỗ vai Lãnh Tiểu Dã, Kiều đưa tới chỗ ngồi, những người khác cũng lục đục về chỗ, thắt dây an toàn.

      Máy bay chậm rãi khởi động, lướt qua đường băng, vút thẳng vào trời xanh.

      Lãnh Tiểu Dã xoay mặt, nhìn ra ngoài cabin, thấy thủ đô nước A càng lúc lại, mới thả lỏng dựa vào ghế.

      Hoàng Phủ Diệu Dương quên tôi !

      ...

      ...

      Chiếc xe Cadillac màu đen vội vàng dừng lại ở phủ Bá tước.

      đợi trợ lý xuống xe, Hoàng Phủ Diệu Dương mở của ra, bước xuống, "Tìm được Tiểu Dã ?"

      người cận vệ lập tức chạy tới, "Vẫn chưa, ngài quản gia phân công mọi người ra tìm, xe jeep, trực thăng đều rồi!"

      "Bọn họ bao lâu rồi?" Hoàng Phủ Diệu Dương cau mày hỏi.

      "Cũng khoảng... giờ rồi." Cận vệ .

      Xoay người, Hoàng Phủ Diệu Dương nhanh chóng tới cạnh xe, kéo tài xế ra ngoài, tự ngồi vào chỗ tay lái.

      Cadillac mạnh mẽ khởi động, xông thẳng về phía trước.

      "Bá tước tiên sinh?!"

      Trợ lý và vài người cận vệ vội đuổi theo.

      Hoàng Phủ Diệu Dương cũng để ý, lắc lư lái xe đồng cỏ, chạy tới hồ nước.

      Trước đây, cũng từng dẫn Tia Chớp tới nông trường, cưỡi nó ra, Tia Chớp vốn là ngựa hoang, đối với nó mà , những nơi hồ nước và cỏ non nó vô cùng thích.

      Cadillac chạy thẳng được, rốt cuộc cũng tới nơi, bánh trước lâm vào vũng bùn, dù có cố thế nào cũng cử động được.

      Mở cửa xe ra, Hoàng Phủ Diệu Dương lao xuống, liếc mắt nhìn xung quanh, nâng tay nắm lấy môi, thổi ra hơi.

      Phía lùm cây xa xa, Tia Chớp gặm cỏ chợt nghe thấy thanh quen thuốc, lập tức 'hí' lên tiếng, xoay người chạy tới chỗ Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Nghe được tiếng vó ngựa, Hoàng Phủ Diệu Dương nhanh tới, nắm lấy dây cương.

      "Tiểu Dã... Tiểu Dã đâu?"

      Tia Chớp đương nhiên thể trả lời được, chỉ thân mật cọ vào tay , Hoàng Phủ Diệu Dương nâng tay đẩy ra.

      "Tiểu Dã?!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương lớn tiếng gọi.

      Bên trong khe núi trống rỗng, chỉ vang lại giọng của .

      Mở di động ra, nhanh chóng gọi điện cho quản gia, "Dẫn tất cả mọi người tới hồ nước, tôi tìm được Tia Chớp."

      Nếu Tiểu Dã bị Tia Chớp mang , mà nó lại ở trong này, Tiểu Dã phải ở gần đây mới đúng.

      Đẩy Tia Chớp ra, Hoàng Phủ Diệu Dương chạy nhanh tới cạnh hồ.

      "Tiểu Dã, Tiểu Dã... Mau trả lời tôi, em ở đâu..."

      Tiếng ô tô, trực thăng tới...

      Lão quản gia và những người khác cũng đuổi kịp.

      Nghe được tiếng động, Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức quay lại.

      "Mau tản ra tìm cho tôi, tấc cũng bỏ, tôi khẳng định Tiểu Dã chỉ ở gần đây thôi, được lái xe!"
      JupiterGalileo, Chris, Winter2 others thích bài này.

    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 244+245

      Nếu bị Tia Chớp quật xuống ngựa, rất có khả nặng bị đồng cỏ cao ở đây che khuất, lái xe rất nguy hiểm.

      Mọi người lập tức tản ra tìm.

      Tia Chớp lần nữa đuổi theo, đứng cạnh Hoàng Phủ Diệu Dương, thân mật cọ tay .

      "Đủ!" Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay đẩy nó ra, quay sang nhìn Tia Chớp, tức giận nhíu mày, "Đưa súng cho tôi!"
      cận vệ biết định làm gì, vội vàng đưa sung tới.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nâng tay, nhắm súng vào Tia Chớp.

      "Bá tước tiên sinh!" Lão quản gia thấy muốn bắn Tia Chớp, vội vàng xông lên, ngăn lại, "Đây phải là lỗi của Tia Chớp."

      "Cút ngay!" Hoàng Phủ Diệu Dương cầm súng rống giận.

      Quả , Tia Chớp là con ngựa nhất, nhưng tới biết nó đem Lãnh Tiểu Dã đâu, nghĩ tới gặp nguy hiểm, thể nào khống chế tâm trạng được.

      "Bá tước tiên sinh." Lão quản gia đưa tay bảo vệ trước mặt Tia Chớp, "Lãnh tiểu thư... Là... Tự mình trốn thoát."

      vốn cho rằng, nhất định tìm được Lãnh Tiểu Dã, nhưng , sai rồi.

      Nếu lão cho Hoàng Phủ Diệu Dương biết , giết Tia Chớp, nhưng để biết chân tướng, cũng khỏi tránh ảo não.

      Hơn nữa, cũng thể giấu bao lâu nữa.

      Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩn người, "Ông gì?"

      Lão quản gia cúi mặt xuống, "Tiểu thư, ấy... Có thể trốn rồi, người phụ trách theo dõi , ấy... Cưỡi Tia Chớp nhảy ra khỏi hàng rào. Thực xin lỗi, bá tước tiên sinh, tôi... Tôi lừa ngài!"
      "Ông..." Hoàng Phủ Diệu Dương cắn răng liếc ông cái, nâng súng đánh vào người lão, xoay người tới phía trực thăng, "Mau truyền lệnh tôi, điều động tất cả lực lượng vũ trang, phong tỏa sân bay, nhà ga, bằng mọi giá phải tìm được ấy."

      "Vâng!" Lão quản gia đáp.

      " nhanh !" Hoàng Phủ Diệu Dương tức giận gầm, nhảy lên trực thăng, "Đưa tôi quốc lộ."

      Lão quản gia nhanh chóng lấy điện thoại truyền lệnh, trực thăng đưa tới ven đường, Hoàng Phủ Diệu Dương nhảy xuống khỏi trực thăng, rất nhanh, tìm được dấu chân Tia Chớp.

      cẩn thận quan sát, tới ven đường, cúi người xuống, sờ lên mặt đất, đây chẳng phải là dấu lốp xe sao.

      "Lãnh, Tiểu, Dã!"

      Xoay người, nhảy lên trực thăng, cắn răng .

      Con đường này, đầu thông với thành phố, đầu còn lại hướng về sân bay, từ vết xe để lại, rất ràng, bọn họ tới sân bay.

      " sân bay!"

      Lấy điện thoại ra, nhanh chóng bấm cái.

      "Tôi là Hoàng Phủ Diệu Dương, tôi ra lệnh, tất cả các chuyến bay tại sân bay đều phải ngừng lại... Nếu có chuyến nào đó rời , tôi lấy mạng ông!"

      Trực thăng nhanh chóng đáp xuống sân bay, nhân viên phụ trách sớm đứng đợi.

      bất đắc dĩ tới, giọng dè dặt cẩn trọng, "Bá tước tiên sinh, tất hành khách bắt đầu làm loạn rồi, ngài... Ít nhất ngài cũng phải cho tôi lý do chứ?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương nâng tay đưa di động ra.

      "Tìm ấy!"
      màn hình, ràng là Lãnh Tiểu Dã —— nhắm mắt lại, hình như còn say giấc, bình yên mà xinh đẹp.

      Người phụ trách thấy tức giận, cũng dám gì, vội vàng lấy di động đưa cho bảo vệ, bảo vệ lập tức xoay người, người phụ trách dẫn Hoàng Phủ Diệu Dương vào đại sảnh.

      Ôm tay nhìn đại sảnh, thấy hành khách ngừng la hét, Hoàng Phủ Diệu Dương cau mày, nhìn đông hồ, xem xét thời gian chút.

      "Khoảng mười giờ rưỡi, tất cả các chuyến bay được phép khởi hành."

      Người phụ trách vội vàng xem tài liệu trong tay, "Tổng cổng có tất cả mười ba chuyến."

      Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức ra lệnh, "Đưa cho tôi tất cả tài liệu hành khách của những chuyến bay này."

      Rất nhanh, tài liệu nằm trong tay , mười ba chuyến bay, có điều, nhưng tài liệu này rất dày.

      Đứng cạnh bàn, lật xem từng tờ .

      Đến khi Hoàng Phủ Diệu Dương xem xong, bảo vệ đưa di động cho .

      "Bá tước tiên sinh, chúng tôi tìm kiếm tất cả rồi, nhưng vẫn thấy người ngài muốn tìm.

      " kiểm tra toilet, cống thoát nước,... Còn nữa, nhớ điều độn tất cả nhân viên, kiểm tra cẩn thận mọi nơi."

      Bảo vệ nhìn người phụ trách, bất đắc dĩ tiếp.

      Đọc xong trang cuối cùng, Hoàng Phủ Diệu Dương rút ra tờ, đưa cho trợ lý.

      " kiểm tra xem, thông tin của những người này có phải là hay ."

      Thời gian chậm rãi trôi qua, mặt trời lặn xuống, mặt trăng nhô lên.

      Các hành khách bị giữ lại bắt đầu nhịn được, lúc này cả sân bay vẫn chỉ có hai chữ.

      " có!"

      Lão quản gia nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương đứng ở cửa sổ sát đất.

      "Bá tước tiên sinh, các phóng viên tới, nếu ngài vẫn ..."

      Hoàng Phủ Diệu Dương thu hồi tầm mắt.

      "."

      Cúi đầu hai chữ, nhanh chân ra.

      Lão quản gia và trọ lý cũng vội vàng đuổi theo.

      ra, đứng ở phi trường rộng lớn, Hoàng Phủ Diệu Dương mím chặc môi, nhìn xung quanh lần, rồi cắn răng lên trực thăng.

      "Về thôi."

      ràng hề có ở sân bay, những tài liệu được chọn để điều tra cũng có kết quả, ở lại đây còn ý nghĩa gì nữa.

      Hay là, cứ trở về thôi, xem có để lại dấu vết gì .

      Trực thăng trở lại phủ Bá tước, Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức chạy lên lầu hai, tới phòng Lãnh Tiểu Dã.

      Cầm lấy vali của , nhanh chóng kiểm tra.

      Trong vali, quần áo, trang sức đều ở đây, nhưng bóp tiền, hộ chiếu thấy đâu.

      " kiểm tra số tài khoản, theo dõi chi tiêu hằng ngày."

      "Vâng!" Lão quản gia vội vàng trả lời, rồi xoay người rời .

      Cầm bộ đồ để lại, Hoàng Phủ Diệu Dương lên lâu, vào phòng ngủ của mình.

      vào phòng tắm được dọn dẹp sạch, thậm chí ngay cả sợi tóc cũng để lại cho .

      kia giống như chưa từng xuất ở đây, đột nhiên biến mất dấu vết.

      Chỉ có chiếc kẹp để quên bồn rửa tay.

      Đưa tay cầm lấy cái kẹp, nhớ tới giúp tắm hôm qua, Hoàng Phủ Diệu Dương cầm kẹp tóc ra ngoài.

      "Kẻ lừa đảo, Lãnh Tiểu Dã, tôi hận em!"

      Quăng chiếc kẹp lên giường, dưới ánh đèn, những viên kim cương ngừng lóe sáng rực rỡ.

      Nghe được tiếng bước chân, phẫn nộ xoay mặt.

      Chỉ thấy người giúp việc lớn tuổi lo lắng đứng trong phòng, trong tay còn cầm tờ giấy nhiều nếp nhăn.
      B.Cat, Winter, Chris 1 thành viên khác thích bài này.

    3. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 246+247

      Thấy Hoàng Phủ Diệu Dương quay lại, nữ giúp việc vội hạ mắt xuống, "Bá tước tiên sinh, cái này... Tôi phát nó trong thùng rác của ngài, ngài có cần xem trước ?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương là người thích sạch , mỗi ngày đều phải lau dọn phòng lần.

      Ở phủ Bá tước, tất cả các giấy tờ đều phải qua xử lý, rồi mới được vứt bỏ, nhất là những thứ ở thư phòng và phòng ngủ của .

      Đây là thói quen của Hoàng Phủ Diệu Dương, để phòng ngừa đối thủ phát ra manh mối gì đó, hoặc có thể gây bất lợi cho .

      nhất định để bị bại lộ bất cứ thứ gì, kể cả những giấy vụn trong thùng rác, chuyện này có hơi khác thường chút, nữ giúp việc lên hỏi.

      " ra ngoài!"

      tờ giấy trong thùng rác, mà còn dám mang tới cho , Hoàng Phủ Diệu Dương nổi nóng nên tất nhiên dễ chịu gì.

      "Vâng, bá tước tiên sinh."

      Nữ giúp việc lấy tờ giấy mang ra ngoài, chuẩn bị vứt.

      Hoàng Phủ Diệu Dương đứng sau lưng bà, mãi đến khi nữ giúp việc tới của, kéo cửa bước ra, mới phản ứng lại.

      "Đợi !" Chạy nhanh tới, vội vàng đưa tay ra, "Đưa tay giấy khi nãy cho tôi!"

      Từ hôm qua đến giờ, hè vứt tờ giấy nào trong thùng rác, mà nó lại nằm trong phòng , ngoại trừ Lãnh Tiểu Dã còn ai khác, chẳng lẽ... Là của Lãnh Tiểu Dã viết sao?

      Nữ giúp việc dám thất lễ, vội vàng đặt tờ giấy vào tay .

      vốn hề sử dụng thùng rác trong phòng, đương nhiên chẳng có rác gì trong đó, tờ giấy kia vẫn còn rất sạch, có điều, mặt giấy có nhiều nếp nhăn.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhận lấy, cầm lên trước mắt, cẩn thận nhìn.

      Chỉ có dòng chữ tiếng Trung bằng bút chì rất đẹp.

      Ba chữ đầu tiên được xóa , tiếp đó là dòng "Tôi rồi."

      Lại cách hàng.

      "Tôi biết nhất định tức giận, nhưng tôi phải rời , tôi phải Arthur, cũng chẳng phải Tiểu Tuyết, nên tôi thể làm sủng vật của được. Nếu thực thích tôi..., hãy cho tôi tự do , cần tìm tôi nữa."

      câu sau lại bị xóa , nhưng lúc này, dòng chữ còn ngay ngắn nữa, rất khó có thể đọc được.

      Hoàng Phủ Diệu Dương híp mắt, cố đọc từng chữ.

      "Trừ khi, đến ngày nào đó, suy nghĩ thông suốt, có thể xem tôi là con người, mà phải sủng vật, lúc đó, hãy tìm tôi..."

      Bức thư kết thúc, dấu ngắt câu, có thể nhìn thấy được, lúc ghi bức thư này, thực rất hỗn loạn.

      Cầm tờ giấy về phòng ngủ, mở đèn bàn lên, Hoàng Phủ Diệu Dương đặt tờ giấy lên bàn, cẩn thận điều chỉnh góc độ, rốt cuộc cũng thấy được ba chữ đầu.

      Đó là.

      "Thực xin lỗi."

      Lật tờ giấy lên, Hoàng Phủ Diệu Dương đọc lại lần nữa.

      "Sủng vật?" siết chặt tờ giấy thành nhúm, "Em có từng thấy chủ nhân nào kết hôn với sủng vật chưa?"

      Viên giấy thô sơ cấn vào tay .

      "Thực xin lỗi?" Hoàng Phủ Diệu Dương vứt tờ giấy , khuôn ngực kịch liệt phập phòng, "Tôi nhận... Tôi nhận câu xin lỗi như vậy!"

      Viên giấy đánh vào giường, lộc cọc dừng tấm thảm.

      Meo!

      vật trắng tinh từ gầm giường chui ra, đụng vào viên giấy.

      Hoàng Phủ Diệu Dương đưa mắt nhìn, chỉ thấy Tiểu Tuyết nhảy tới viên giấy, vưa móng vuốt ra đá.

      "Tôi phải Arthur, cũng chẳng phải Tiểu Tuyết, nên tôi thể làm sủng vật được. Nếu thực thích tôi..., hãy cho tôi được tự do..."

      Nhìn bóng trắng nho , trong đầu Hoàng Phủ Diệu Dương lại lên dòng chữ khi nãy.

      tới, khom người xuống, Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay ra, cầm lấy tờ giấy đất.

      Meo!

      Tiểu Tuyết bước tới, ngẩng đầu nhìn kêu tiếng.

      Ngoài cửa sổ.

      Dường như có tiếng dã thú gào thét truyền tới.

      Tiểu Tuyết sợ hãi, lập tức bước tới cạnh đùi .

      Khom người xuống, ôm vật mềm mại trong lòng, Hoàng Phủ Diệu Dương xoay người, nhìn về phía sau tòa thành.

      Từ nơi này, có thể thấy được Arthur.

      Con vật cao lớn kia, giờ phút này ngừng gào thét.

      Bộ lông vàng óng bay phấp phới trong gió đêm, đơn lẻ loi như bây giờ.

      ...

      "... Có từng nghĩ đưa nó về lại nơi của nó chưa?"

      "Tại sao phải làm vậy?"

      "Nó là sư tử, nhà của nó là thảo nguyên bao la rộng lớn."

      "Đây chính là nhà của nó!"

      ...

      Bên tai, đoạn đối thoại với lại vọng lên.

      "Tiểu Tuyết, chẳng lẽ... Tao sai rồi sao?"

      Tiểu Tuyết ngẩng đầu nhìn , tất nhiên đáp lại được, nó vươn đầu lưỡi, liếm vào tay .

      Cảm giác được an ủi của nó, Hoàng Phủ Diệu Dương cúi đầu.

      Tầm mắt người mèo giao nhau, đôi mắt dị sắc của Tiểu Tuyết ngây thơ mà trong veo.

      Nhìn vào mắt nó, khuôn mặt Lãnh Tiểu Dã lại lên trước mắt.

      Giọng cuối cùng lúc sáng lại ngừng vọng lên bên tai .

      ...

      "Thực ra, tôi chỉ muốn với ... Tạm biệt."

      ...

      Tiếng gõ cửa vang lên.

      Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩng mặt lên, "Vào ."

      Lão quản gia vào, "Bá tước tiên sinh, tài liệu ngài cần điều tra có, những thông tin đó hoàn toàn là , phải do tiểu thư làm giả."

      Hoàng Phủ Diệu Dương quay lại, " ấy có cánh, chẳng lẽ bay được sao?"

      "Người phụ trách sân bay vừa gọi điện tới." Lão quản gia hơi do dự mở miệng, "Họ , ngoại trừ mười ba chuyến bay kia, còn có chuyến bay khác trước khi ngài tới đó."

      "Máy bay nào?" Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức hỏi.

      "Là máy bay vận chuyển quốc tế." Lão quản gia đáp.

      Máy bay vận chuyển quốc tế?!

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày, nhét tờ giấy vào túi tiền, nhanh chân ra khỏi cửa.

      "Lập tức chuẩn bị máy bay, tôi muốn Mỹ."

      Lão quản gia vốn muốn nhắc vẫn chưa ăn tối, nghĩ hồi, lão quyết định mở miệng.

      Dọc đường, Hoàng Phủ Diệu Dương giao Tiểu Tuyết cho nữ giúp việc, rồi ra khỏi đại sảnh.

      Tới cửa, chợt dừng bước.

      Quay lại, nhìn nữ giúp việc ôm mèo, do dự, thấp giọng hỏi.

      "Lúc vệ sinh phòng tôi, có nhìn thấy nhẫn kim cương màu vàng ?"

      Nữ giúp việc lắc đầu, " có, bá tước tiên sinh, chỉ có chiếc kẹp tóc kim cương bồn rửa tay, nhưng tôi hề động vào."

      Hoàng Phủ Diệu Dương hơi suy nghĩ chút, "Vậy... Những phòng khác sao?"

      Nữ giúp việc lại lắc đầu, "Cũng thấy, thưa tiên sinh."
      Dunghyt97, B.Cat, Winter2 others thích bài này.

    4. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 248+249

      Xoay người, Hoàng Phủ Diệu Dương bước xuống cầu thang.

      "Quản gia, nhanh lên!"

      "Vâng, bá tước tiên sinh!"

      Lão quản gia vội vàng mang trợ lý và cận vệ theo.

      ...

      ...

      Nước Mỹ.

      New York.

      Sau nhiều giờ, cuối cùng, chuyến bay cũng thành công tới New York.

      Dạ Phong Dường nhìn Lãnh Tiểu Dã cau mày ngồi ghế ngủ, nhìn ra cửa sổ chút, tuy đành lòng quấy rầy , nhưng vẫn đưa tay vỗ vài cái.

      "Tiểu Dã, chúng ta tới nơi rồi."

      Lãnh Tiểu Dã say giấc, lập tức giật mình tỉnh dậy, " ta đuổi tới rồi sao?"

      Dạ Phong Dương nghe vậy, liền nhíu mày, " bình tĩnh chút, chúng ta vẫn còn ở máy bay, máy tính hiển thị Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn cò ở phủ."

      lấy máy tính đặt đầu gối, Lãnh Tiểu Dã đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy điểm đỏ rời khỏi phủ.

      nhíu mày, cầm máy tính, phóng to bản đồ, rất nhanh, đoán được tới sân bay.

      "Xem ra, tôi phải nhanh chóng rời mới được!"
      Hất tấm chăn người, Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng lấy tấm chi phiếu trong ví tiền ra, đưa tới trước mặt Kiều.

      "Chú Kiều, tiền này chú lấy quyên góp từ thiện , dùng danh nghĩa của Hoàng Phủ Diệu Dương cũng được, nhưng, chú nhớ phải giữ bí mật đó, đừng để ta biết được."

      Kiều gật đầu, "Khi nào con ?"

      "Nếu như con đoán sai, chắc ta cũng biết được con chuyến bay này, bây giờ, còn phải nhanh chóng rời khỏi New York thôi."

      "Vậy muốn đâu?" Dạ Phong Dương hỏi.

      "Tôi muốn về nước vài tháng, trước mắt, ta cũng biết quá nhiều thông tin của tôi, nên thể nào biết được tôi về nhà đâu." Lãnh Tiểu Dã .

      "Chúng ta thể bảo vệ được ấy sao?" Dạ Phong Dương nhíu mày nhìn Kiều.

      Kiều bất đắc dĩ, "Cấp cho phép chúng ta làm vậy, hơn nữa... Đây là chuyện riêng của Tiểu Dã, chúng ta có quyền can thiêp, Hoàng Phủ Diệu Dương phải người bình thường, chúng ta lợi dụng thân phận để bảo vệ Lãnh Tiểu dã được. Huống chi... khi chúng ta ra mặt, chỉ thân phận của Tiểu Dã bị bại lộ, mà còn có thể gây bất lợi cho chúng ta."

      Thân phận của Hoàng Phủ Diệu Dương rất đặc biệt, khi làm tốt, bọn có thể bị kiện.

      Kiều thể lo lắng được.

      " sao đâu!" Lãnh Tiểu Dã thoải mái , "Chỉ cần con trở lại Bắc Kinh, ta thể bắt con được, thân phận của ta là con dao hai lưỡi, nhưng ở Bắc Kinh, ta thể kiêu ngạo như ở vùng biển quốc tế đâu."

      Bắc Kinh là 'sân nhà' , đến lúc đó, cứ bảo người cha quân đội giấu mình là được, như vậy, tên kia thể mơ tưởng tới được nữa.

      Ngay cả có điều động hạm đội gì đó, nhưng nước A và Trung Quốc là hữu nghị, thể vì như mà hủy bỏ quan hệ hai bên.

      Kiều nghĩ lát, cảm thấy Lãnh Tiểu Dã cũng có lý, "Chú lập tức cho người sắp xếp chuyến bay về Bắc Kinh của con được ?"

      "Đừng..." Lãnh Tiểu Dã lắc đầu, "Con về Thượng Hải trước, sau đó quay lại Bắc Kinh."

      Bọn họ biết , Hoàng Phủ Diệu Dương là người cứng đầu.

      Dựa vào tình huống tại, người đàn ông kia nhất định muốn buông tha.

      Tuy thể xác định được, Trung Quốc tìm mình hay , nhưng tốt nhất vẫn nên đề phòng, quyết định vòng lẩn quẩn để về Bắc Kinh.

      Biện pháp này, chính là hạ sách bất đắc dĩ.

      Nếu phải vì quá khẩn cấp, cũng chẳng cần dùng cách này.

      "Vậy được rồi, sau khi xuống máy bay, chú lập tức nghĩ cách đăng ký cho con."

      Nhờ vào kế hoạch của Kiều, Lãnh Tiểu Dã trì hoãn quá lâu, cuối cùng cũng đăng ký được chuyến bay Thượng Hải, Kiều và Dạ Phong Dương tự mình tiễn tới tận máy bay.

      "Chú nhanh chóng dùng hết tiền trong thẻ tín dụng, để có thể giúp con đánh lạc hướng cậu ta." Kiều vỗ tay , "Nhớ thay chú gửi lời hỏi thăm tới ba mẹ con đấy."

      "Nhất định rồi!" Lãnh Tiểu Dã cười đáp trả, "Lần sau nếu có cơ hội, con giúp chú giành phần thưởng cuối năm."

      Kiều cươi cười, giang rộng tay.

      lập tức bước lên, ôm ông cái.

      Vỗ lưng , Kiều chậm rãi buông ra.

      "Tiểu Dã, nhớ cẩn thận."

      "Con biết rồi."

      Lãnh Tiểu Dã nhìn Dạ Phong Dương cười, nhưng chỉ cau mày nhìn , ánh mắt thâm trầm.

      Khẽ giơ khóe môi, Lãnh Tiểu Dã giang tay ra.

      Dạ Phong Dương do dự chút, rồi vươn tay nhàng ôm lấy , vỗ vài cái lưng , Lãnh Tiểu Dã buông ra ngồi thẳng dậy.

      "Phá hư hình tượng của rồi, thực xin lỗi!"

      "Đừng chuyện đó nữa." Dạ Phong Dương áy náy nhìn , "Tôi từng đến sân bay ngay sau đó, nhưng tìm thấy Tiểu Tuyết đâu."

      "Tiểu Tuyết?" Lãnh Tiểu Dã cười, " ngờ vẫn còn nhớ nó, bây giờ, nó ở phủ Bá tước, sống an nhàn như công chúa, cần lo lắng."

      Dạ Phong Dương nghe thấy câu trả lời của liền giật mình, như hiểu ra điều gì đó, gật đầu, sau đó lấy máy tính bảng đưa , "Cái này có gắn sẵn hệ thống định vị, có thể dùng để xác định vị trí của chiếc bông tai đó, số liệu tôi cài đặt đầy đủ rồi."

      "Cảm ơn!" Lãnh Tiểu Dã nhận lấy, nhìn chấm màn hình, lấy di động đưa cho Kiều, "Cái này... Chú xử lý , đỡ phải bị tên kia làm phiền."

      Kiều gật đầu.

      lãnh Tiểu Dã cười vẫy tay, "Hai vị... Tạm biệt."

      Xoay người, bước lên cầu thang.

      được vài bậc, quay lại, lắc máy tính bảng trong tay.

      "Dạ Phong Dương, khi nào về Bắc Kinh, nhớ tới tìm tôi đó, đến lúc đó, tôi mời ăn cơm, chú Kiều có điện thoại của nhà tôi đấy."

      "Nhất định rồi." Dạ Phong Dương .

      "Này!" Lãnh Tiểu Dã đứng cầu thang, dương dương tự đắc nhìn , "Có cơm ăn, sao cũng chịu cười cái chứ?"

      Dạ Phong Dương nhún vai, nụ cười nở môi .

      Lãnh Tiểu Dã dựng thẳng ngón cái, "Thế này mới đẹp trai, tạm biệt nhé!"

      Vẫy tay với hai người, xoay người vào trong khoang.

      Nhìn lưng , Dạ Phong Dương , "Sao lúc nào ấy cũng vô tư thế nhỉ?"

      "Tiểu Dã, nó... Từ rất lạc quan, rất thích cười... Yên tâm , nó sao đâu." Kiều nhún vai, cười , "Cậu hiểu biết nhiều về nó đâu, ở Bắc Kinh, ai có thể làm nó bị thương đâu, chỉ trừ... Hoàng Phủ Diệu Dương."

      Đầu lông mày Dạ Phong Dương giật giật, ngẩng đầu nhìn máy bay cách đó xa.

      Lúc này, cầu thang biến mất, máy bay chậm rãi khởi động.

      Trong máy bay.

      giọng nhắc nhở truyền tới, "Xin chào tất cả vị hành khách, máy bay chuẩn bị cất cánh, xin mọi người tắt tất cả thiết bị di động..."

      Lãnh Tiểu Dã nhìn điểm đó dần tiến đến gần, thở dài, đưa tay tắt máy tính.

      Hoàng Phủ Diệu Dương, chẳng lẽ, thực muốn đuổi theo tôi cả đời sao?!
      Dunghyt97, B.Cat, Winter3 others thích bài này.

    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Bạn nào phát lỗi type hay chính tả nhớ báo mình nha, mấy hôm nay mình bị đau mắt nên thể đọc lại được, cảm ơn mọi người nhé :3
      B.Cat, WinterJupiterGalileo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :