1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quá trình dưỡng thành yêu hậu - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức - FULL + EBOOK

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Mong chương mới của nàng, truyện ngày càng hay rồi <3 Ngày nào cũng vào ngóng truyện :-(

    2. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905

      Chương 64

      Gần đến nửa đêm, giày Phó Tạ đạp lên cỏ khô bị tuyết đọng, phát ra tiếng "Xoẹt zoẹt~ xoẹt zoẹt~", theo qua, tuyết đọng lưa thưa cành liễu đổ rào rào xuống, vừa vặn rơi vào người Phó Bình theo phía sau .

      Đêm nay giống như tất cả đêm đông ở Liêu Châu, yên tĩnh mà lạnh buốt.

      Phó Tạ ngừng bước chân ngoài cửa phòng Hàn .

      lẳng lặng đứng ở đó, nhìn ánh đèn nhu hòa trong phòng ngủ xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng trong, mắt phượng lạnh buốt lập tức trở nên ôn nhu.

      Phó Bình khoát tay áo, ra hiệu ám vệ tàng thân hình, tự mình tiến lên nhàng gõ "Soạt soạt" hai cái cửa nhà chính.

      Cửa phòng rất mau mở ra khe hở , Tẩy Xuân nhô đầu ra, vẻ mặt vốn bình tĩnh, nhưng thấy lúc Phó Bình sau lưng Phó Tạ chấn động.

      Phó Bình cũng có chút bất đắc dĩ, thấp giọng : "Công tử tới thăm Hàn nương."

      Tẩy Xuân vội : "Ta bẩm báo nương!"

      " cần." Phó Tạ đồng thời mở miệng, Phó Bình cực kỳ ăn ý kéo Tẩy Xuân ra, mà Phó Tạ lách người vào.

      Tẩy Xuân trơ mắt nhìn cửa phòng đóng lại trước mắt mình: "..."

      Phó Bình dịu dàng ôm eo nàng: "Ta ở bên ngoài với nàng."

      Tẩy Xuân: "Thế nhưng nương "

      Phó Bình: "Công tử làm gì đâu."

      Tẩy Xuân: “ nương chúng ta " nương gặp nguy hiểm!

      Ngữ khí Phó Bình khẳng định: "Công tử ."

      Tẩy Xuân: "..." xâm phạm chúng ta nương sao?

      Phó Bình bên cường ngạnh ôm eo Tẩy Xuân, bên thầm : "Chúng ta xa chút, đỡ phải nghe thấy thanh nên nghe."

      Tẩy Xuân: "... Nhưng nương chúng ta "

      Tiếng bước chân hai người càng ngày càng xa.

      Hàn còn chưa ngủ.

      Nàng vô cùng tò mò, mà sức hấp dãn của quyển ‘sổ ghi chép kiến thức của Tần phu nhân Đại Chu’ lại quá lớn, bởi vậy Hàn lấy cớ muốn ngủ, đuổi bọn nha hoàn ra ngoài, mình giả bộ giống như ngủ, trốn ở trong màn lấy sách ra đọc.

      Lúc Phó Tạ thả bước chân tiến vào thấy màn che buông xuống, liền cất bước đến chiếc đèn liêu ti trong suốt treo giữa giường, Hàn cầm quyển ‘sổ ghi chép kiến thức của Tần phu nhân Đại Chu’ quan sát học tập.

      Trong phòng ngủ có địa long, còn có lò xông hương, đại khái là có chút hơi nóng, Hàn xem chút liền thấy khô nóng vô cùng khó chịu, dứt khoát xốc áo ngủ bằng gấm lên tiếp tục cầm sách xem.

      Quyển sách này quả thực mô tả chi tiết từng chủ đề, ví dụ như mô tả đủ loại tâm lý tình cảm, có miêu tả cụ thể ngoại hình, miêu tả cảnh vật chung quanh và phản ứng trực tiếp của thân thể, miêu tả cực kỳ tường tận, mặt khác, này... đây ràng là lịch sử phong lưu của Tần phu nhân và số nam tử mà!

      Khi Hàn biết được công dụng của chất lỏng đựng trong sáu cái bình bạch ngọc, quả thực muốn quỳ lạy vị Tần phu nhân này luôn...

      là làm cho tâm thần người nhộn nhạo, tâm thần nhộn nhạo mà!

      Cùng lúc Phó Tạ vén màn lên, thấy chính là hình ảnh như thế này, Hàn nằm giường vùi trong nệm gấm đỏ thẫm, tóc dài như rong biển xoã tung ra, đôi gò bồng nửa kín nửa hở đầy đặn mềm mại trắng nõn, quần áo ngủ bị vén lên phân nửa, lộ ra đôi chân dài trắng như tuyết đan chéo vào nhau; còn khuôn mặt của nàng, đôi mắt như xuân thủy khuôn mặt như hoa đào, môi đào hé mở...

      Cùng lúc đó, Phó Tạ nhận thấy bản thân bị mùi thơm ngát kỳ dị quanh quẩn dây dưa...

      Hàn nhất thời kịp phản ứng, trong đầu trống rỗng, chỉ có còn sót lại tia lý trí ở độc lập chuyển động, mắt phượng sáng lóng lánh, mũi cao thẳng, khẽ mím môi, khuôn mặt tuấn tú đỏ như xuất huyết... Đây là Phó Tạ sao?!

      Phó Tạ trước phản ứng lại, bỗng nhiên buông rèm xuống, quay lưng .

      Hàn cũng lập tức phản ứng lại, bởi vì đọc sách nên ý niệm nhớ nhung đều cháy sạch, chỉ có trái tim nhảy rộn.

      Nàng theo bản năng trước tiên là nhét sách dưới nệm gấm, kéo mền che thân thể, hai chân dài chậm cọ sát, mắt to chớp chớp, trong lòng xoay chuyển, nghĩ đến nên ứng đối như thế nào.

      Lúc Hàn định ngồi dậy vén màn lên dụ dỗ Tạ, thấy Phó Tạ dùng tay áo trung đan bạch la bên trong áo choàng lau chất lỏng chóp mũi, sau đó liền nhấc chân rời .

      Nghe tiếng cửa phòng bị đóng lại, Hàn mới thở dài hơi, thần kinh căng thẳng lúc này mới buông lỏng xuống, nguy hiểm quá, may mà Phó Tạ phát nàng xem sách nữ nhiều nam, nếu chuyện đầu tiên Phó Tạ muốn làm chắc là hủy bỏ hôn lễ quá?

      Nghĩ đến loại khả năng này, Hàn cảm thấy đau lòng, thế nhưng biết chuyện gì xảy ra, khóe miệng của nàng tự chủ được nhếch lên, cho dù như thế nào, thể để cho Phó Tạ thấy quyển sách giới tính này. Học bách khoa toàn thư tiếp thôi!

      Sau khi nằm xuống nhắm mắt lại, Hàn liền nghĩ tới trong sách nhắc tới đủ chủng loại kỹ năng kiểu dáng trong phòng ngủ, nghĩ thầm: ôi, nhất định thể cho Phó Tạ thấy quyển sách này, miễn cho sau này muốn mình làm từng cái cho , mệt chết đó...

      Đến ngoài cửa, Phó Tạ thấp giọng ra lệnh cho ám vệ: "cho đến khi hôn lễ kết thúc, nghiêm mật trông coi Hàn nương."

      Ám vệ đáp lời, nhất tề hành lễ tản ra.

      Phó Tạ sải bước ra.

      Bên ngoài gió lạnh thấu xương, còn thân thể Phó Tạ máu sôi ùng ục dần dần lấn át cơn lạnh, đại não theo đó cũng sống lại, phản ứng lại, khi vào, trong tay Hàn hình như cầm quyển sách...

      Phó Bình kịp dặn dò Tẩy Xuân tiếng cũng phải rời .

      Trở lại viện của mình trong phủ tướng quân, Phó Tạ trực tiếp vào phòng ngủ, đứng trước cửa sổ cả buổi chuyện.

      Phó Bình biết xảy ra chuyện gì, suýt bị hù chết, nơm nớp lo sợ hơn nửa ngày, mới thử thăm dò hỏi câu: "Công tử người tại nghỉ ngơi sao?"

      Giọng Phó Tạ kiềm chế: " chuẩn bị nước, ta muốn tắm rửa."

      Phó Bình: "... Vâng." A? phải lúc thăm Hàn nương vừa mới tắm sao?

      Sáng sớm Phó Tạ thức dậy.

      Dựa theo lệ cũ, thỉnh an phụ thân, cùng phụ thân dùng điểm tâm, sau đó theo phụ thân cùng Thanh Hổ đường nghị .

      Phó Tạ vào thư phòng, phát Phó Tùng và Phó Lịch đến.

      Đối với hai thứ huynh này, Phó Tạ luôn luôn thể đối đãi quen thuộc như đối đãi Trần Hi, khách khí mà xa cách, nên liên hợp liên hợp, nên kết minh liền kết minh, nên tranh quyền đoạt lợi liền tranh quyền đoạt lợi, bởi vì với tư cách là thủ lĩnh của tổ chức Liêu Lương, gia tộc Phó thị và gia tộc khác hoàn toàn khác biệt, gia tộc Phó thị chú trọng đích thứ, mà là cá lớn nuốt cá bé.

      Nếu như đủ cường hãn, Phó Tạ sớm bị tầng tầng lớp lớp quyết sách đá ra khỏi phủ Trấn Bắc tướng quân rồi, trở thành Phó tam công tử tôn quý nhưng bị tất cả mọi người xem thường.

      Phó Tùng khoảng hai tư hai lăm tuổi, dung mạo tuấn, ngũ quan có chút giống Phó Tạ, so với Phó Tạ thô kệch hơn chút.

      Dáng người Phó Lịch trung đẳng, ngũ quan bình thường, chỉ có đôi mắt hẹp dài thỉnh thoảng phát ra tinh sáng lóng lánh, cho thấy khôn khéo nội liễm.

      Thấy Phó Tạ vào, Phó Tùng và Phó Lịch cùng đứng dậy cười : "Tam đệ đến rồi!"

      Phó Tạ tùy ý chắp tay, ngồi xuống bên tay phải phụ thân.

      Phó Tùng Phó Lịch ngồi xuống bên tay trái Phó Viễn Trình.

      Sau khi dùng xong điểm tâm, Phó Viễn Trình cũng vội Thanh Hổ đường, mà cùng ba con trai thảo luận về tình hình tại của Đại Chu.

      Phó Tùng tính cách phóng khoáng, liền ngay: "Nhi tử nguyện vì Đại Chu thủ hộ Tây Cương, vì bệ hạ tận trung, xin phụ thân yên tâm!"

      Phó Lịch im lặng.

      Phó Viễn Trình im lặng.

      Phó Tùng có chút khó chịu nhìn khắp bốn phía.

      lát sau, thanh lành lạnh của Phó Tạ phá vỡ yên tĩnh lúng túng trong thư phòng: "Phụ thân, xin cho nhi tử thời gian nửa năm, nhi tử nhất định có thể chưởng quản cấm vệ quân." sở dĩ phụ thân an bài vào kinh thành, bất quá là muốn nắm giữ phòng ngự Biện Kinh.

      Phó Tùng có chút cảm kích nhìn Tam đệ, lặng lẽ thở dài hơi.

      Mắt phượng hẹp dài của Phó Viễn Trình khẽ híp lại nhìn Phó Tạ: “Đệ đệ Trần Hi của Trần Ân là tân nhiệm điện Tiền Ti Phó Đô Chỉ Huy Sứ." Kế hoạch của ông là phó thị tạm thời ở , đồng thời mặc kệ Thừa Dận Đế hoang phí bừa bãi triều chính, dựng nên uy tín của Phó thị, dần dần nắm giữ binh quyền trọng yếu của Đại Chu.

      Trong Ba con trai, vẫn là Phó Tạ được lòng ông nhất.

      Phó Tạ rũ mắt xuống: "Xin phụ thân yên tâm." có rất nhiều bản lãnh chỉnh đốn Trần Hi, bắt Trần Hi về cho mình dùng.

      Đúng lúc này, Phó Quý ở bên ngoài hồi báo: "Bẩm Quốc Công gia, Hoài Ân hầu đến!"

      Phó Viễn Trình mỉm cười, đứng lên : " thôi!" vốn chính là đợi Hàn Thầm cùng quân doanh ngoài thành.

      Tam Huynh Đệ Phó gia vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt yên tĩnh đứng dậy theo.

      Đến buổi chiều, Hàn Thầm, huynh đệ ba người Phó Tạ cùng các vị tướng lãnh của Phó quân vây quanh Phó Viễn Trình về phủ tướng quân.

      Đám người Hàn Thầm tản , ba huynh đệ Phó Tạ hộ tống phụ thân trở về thư phòng.

      Sau khi ngồi xuống, Phó Viễn Trình mỉm cười nhìn ba con trai: "Các ngươi cũng ngồi xuống !"

      Phó Tạ ngồi ghế cao ở phía Tây, Phó Tùng và Phó Lịch ngồi ghế cao ở phía đông.

      khuôn mặt tuấn tú của Phó Viễn Trình mang theo ý cười, nhàng phủi tay.

      Phó Tạ vừa thấy loại nụ cười này mặt phụ thân, lông mày liền nhăn lại, mặt cha mà nụ cười này, nhất định phải chuyện tốt!

      Bởi vì như thế, Phó Tạ mới muốn Hàn Thầm làm cha của mình, mà phải Phó Viễn Trình.

      Rất nhanh Phó Tài liền dẫn đội mỹ nữ đến.

      Các mỹ nữ oanh thanh yến ngữ quỳ gối hành lễ, sau đó đứng yên tấm thảm đỏ thẫm trong thư phòng, đợi được lựa chọn.

      Những mỹ nữ này cao gầy mập ốm đều đủ cả, đều là mỹ nhân khó gặp.

      Đôi mắt Phó Tùng Phó Lịch khỏi cũng sáng lên cái.

      Phó Viễn Trình lại cười : "Phó Tạ lần này bình định Tháp Khắc Khắc xâm lược, công lao vô cùng to lớn, vốn nên ban thưởng; hôm nay ngươi sắp thành thân, mà vẫn còn là xử nam là được! Hặc hặc!"

      Nụ cười này của ông ta, Phó Tùng Phó Lịch đều hiểu ý mà nở nụ cười, Tam đệ Phó Tạ hôm nay vẫn còn là xử nam, loại tinh thần giữ vững khí tiết thủ thân như ngọc này trong gia tộc Phó thị bọn là bị người khác nhạo báng.

      Khuôn mặt tuấn tú của Phó Tạ trướng đến đỏ bừng, rũ mắt xuống gì, lông mi dài che mắt phượng thâm trầm phẫn nộ của , chính là chán ghét bầu khí như thế này trong gia tộc, mỗi người ai cũng giống như động vật, bốn phía đều …!

      Phó Viễn Trình chưa bao giờ khắc chế tính dục của mình, cũng có ý định can thiệp các con, gượng gạo nín cười, : "Phó Tạ, ngươi cũng mười bảy tuổi rồi, nên học chút ít đạo lý trong phòng. Đây là Trịnh Thục Cát cẩn thận chọn lựa ở Lương Châu, mỗi vị nghe đều là cao thủ, mới từ Lương Châu đưa qua, vẫn chưa qua tay người, vẫn còn sạch , Phó Tạ ngươi liền chọn mấy người thuận mắt !"

      Phó Tùng Phó Lịch cũng cười tủm tỉm nhìn, Phó Tạ chọn xong, hai người bọn họ cũng có thể theo sau chọn ra mấy người hợp ý.

      Phó Tạ đứng dậy bình tĩnh nhìn phụ thân, trầm giọng : "Nhi tử sợ nhạc phụ đại nhân biết tức giận, vẫn là phụ thân thu nhận thôi!" tính độc chiếm của A mạnh như vậy, biết rồi chắc tức chết mất.

      đứng dậy nghênh ngang rời .

      Phó Viễn Trình: "..."

      Sau lúc lâu, Phó Viễn Trình hết hứng thú thời: "Phó Tùng Phó Lịch các ngươi chia nhau , nên nuôi dưỡng trong phủ, nuôi dưỡng trong biệt viện là được rồi!"

      xong liền rời .

      Phó Tùng Phó Lịch đáp "Vâng", đứng dậy hài hòa chọn lựa, Phó Tùng thích gầy gầy, Phó Lịch thích đường cong lả lướt, hai người ngược lại là nước giếng phạm nước sông, lựa chọn mỹ nhân vô cùng vui vẻ.

      Hàn biết Phó Tạ thành công bảo vệ trinh tiết của , cùng mẫu thân cùng với Hàn Linh ở trong khố phòng xem đồ cưới của mình.

      Xem đồ cưới xong, ba người Đồng viện uống trà ăn điểm tâm.

      Hàn trực tiếp mở miệng hỏi thăm Hàn Linh: "Tứ muội muội, sau khi ta thành thân theo Phó gia ca ca vào kinh, muội có tính toán gì ?"

      Hàn Linh nghe vậy cả kinh, cho rằng Hàn đưa nàng về Hầu phủ trong kinh, lập tức chảy nước mắt, nàng phản bội mẹ cả, nếu cứ như vậy trở về, mẹ cả xé xác nàng ra mới lạ!

      Hàn thấy nàng sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, vội vàng giải thích : " phải muốn đưa muội về Hầu phủ hồi kinh, mà là muốn nghe ý tứ của muội chút. Muội có thể theo ta, ta nơi nào muội nơi đó; muội cũng có thể ở lại Liêu Châu, làm bạn với mẫu thân của ta."

      Nàng cười dịu dàng nhìn Lâm thị: "Mẫu thân, nếu muội muội ở lại với người, người nên nghiêm túc chọn cho muội muội người con rể tốt!" Hàn thừa nhận so với việc bảo Hàn Linh theo mình, nàng càng muốn Hàn Linh ở lại Liêu Châu cùng mẫu thân, tương lai tìm hôn tốt chút.

      Lâm thị hiểu ý, lại cười : "Đó là chuyện đương nhiên."

      Hàn Linh sợ mẹ cả như sợ cọp, lập tức liền cười : "Vậy muội ở Liêu Châu cùng phu nhân là được rồi!"

      Hàn trầm ngâm chút, : “di nương bên kia, ta nghĩ biện pháp." Mặc dù có chút phiền toái, nhưng cũng thể để Hàn Linh ở đây mà lo lắng?

      Hàn Linh nghe vậy, trong lòng càng thêm cảm kích, vội vàng trịnh trọng cám ơn.

      Sau khi trở lại liễu viện, Hàn dựa vào tháp quý phi trước cửa sổ phòng ngủ nghĩ ngợi.

      Nhớ tới đêm qua Phó Tạ bỗng nhiên xuất , nàng biết bây giờ còn cảm thấy tim có chút đập rộn… cách khác, chỉ cần Phó Tạ muốn, muốn nơi nào liền nơi đó, muốn biết cái gì liền biết cái đó.

      Hàn cảm giác bốn đại nha hoàn bên cạnh mình nhất định có người bị Phó Tạ thu mua, người đó là ai? Tẩy Xuân sao? Hay là người khác?

      Buổi tối 30 tết, Hàn Hàn Linh cùng Hàn Thầm và Lâm thị đón giao thừa, Đường Đại Phúc bỗng nhiên vào hồi báo.

      Hàn Thầm Lâm thị nhìn nhau, đều gật đầu.

      Hàn Thầm nhìn Hàn , ôn nhu : "A , mang muội muội của con sương phòng phía tây chơi ."

      Hàn liền biết lần này Đường Đại Phúc tới nhất định có chuyện cơ mật, liền nghe lời dẫn Hàn Linh Tây Sương phòng thêu hoa.

      Cũng lâu lắm, Kim Châu liền tới đây mời Hàn qua.

      Thấy nữ nhi vào, Hàn Thầm thẳng: "A , con mặc áo choàng , bây giờ theo ta ra khỏi thành."

      Hàn : "Phụ thân, lúc này..."

      Hàn Thầm đứng lên : "Ta dẫn con gặp người."

      Chẳng biết lúc nào nổi lên gió tuyết, bông tuyết bay múa từ bầu trời nhàng rơi xuống, che phủ cả vùng đất.

      Ngoài thành những dãy núi nối liền nhau như bạch tượng nằm, trong núi những con đường bị tuyết phủ lượn vòng giống như con rắn dài, thân vệ Hàn Thầm cỡi ngựa vây quanh chiếc xe của Hàn sơn đạo.

      Mà xa hơn chút, Phó Tạ toàn thân màu đen cưỡi ngựa mang theo mấy kỵ binh theo từ xa xa.

      Hàn ngồi trong xe, nghe tiếng quạ thê lương kêu vang vọng trong núi, khỏi rùng mình.

      Hàn Thầm thấy thế, vội vàng mở áo choàng ôm nữ nhi vào trong ngực, ấm giọng : "Là bà ngoại con. Biết tin con sắp thành thân, bà muốn gặp con lần."

      Hàn nghe vậy nhìn phụ thân: “bà ngoại của con? bà… "

      Hàn Thầm trầm giọng : " tại bà ở hành cung Liêu Châu."

      Hàn : "..." Nàng bắt đầu bổ não.

      Tuyết rơi nhiều tràn vào cả bên trong, xe ngựa Hàn thành thạo ngừng lại ở bậc thềm sơn đỏ bên ngoài cung.

      Thân vệ Hàn phủ nhao nhao xuống ngựa, vây quanh hộ tống bảo vệ xe ngựa.

      Hàn Thầm nắm tay nữ nhi, trực tiếp bước lên bậc thềm sơn đỏ

      Đứng trước cửa cung, Hàn quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy dấu chân đính đầy tuyết của mình và phụ thân dần dần biến mất.

      Cửa cung rất nhanh liền mở ra, hai thanh niên mặc quần áo lông chồn đốt đèn lồng đón cha con Hàn Thầm vào.

      Sau khi xuyên qua tầng tầng lớp lớp sân viện chìm trong bóng đêm, Hàn rốt cuộc thấy được sân lóe ra ánh đèn.

      Hàn Thầm nắm tay Hàn lên bậc thang.

      Lại có hai người ra đón.

      Dưới ành sáng loe loét của đèn lồng, Hàn thấy được vẻ mặt kinh ngạc của Thôi Kỳ và người thanh niên cao lớn trước kia gặp ở Xuân Phong lâu.
      Last edited: 11/3/17
      Mun lùn, adamno1, Mieu181045 others thích bài này.

    3. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      Tại sao lại có thoi kỳ ở đây? Chuyện gì vậy chứ....
      thuyt thích bài này.

    4. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905

      Chương 65

      Đôi mắt hoa đào của Thôi Kỳ gắt gao nhìn chằm chằm Hàn , hề chớp mắt, làm cả người Hàn thấy được tự nhiên, trốn trong ngực phụ thân.

      Hàn Thầm thấy nữ nhi như thế, cho rằng nàng nhút nhát, liền vươn tay ôm nữ nhi vào lòng, ôn nhu an ủi: "A , phải sợ, có phụ thân mà!"

      Thôi Kỳ nghe lời Hàn Thầm , ánh mắt của từ người Hàn chuyển qua cánh tay phải của Hàn Thầm ôm bả vai Hàn , gắt gao nhìn chằm chằm vào tay phải Hàn Thầm đặt vai Hàn .

      Hàn dựa vào trong ngực phụ thân, lập tức có thêm tự tin, đánh bạo nhìn sang đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Thôi Kỳ, sau đó chậm rãi dời xuống, ánh mắt Thôi Kỳ dừng lại ở vị trí nào đó, sau khi hít hơi mới nhanh chóng dời , có biện pháp, nghĩ đến vết thương ở chỗ đó của Thôi Kỳ, Hàn liền thấy đau thay .

      Thấy phản ứng của Hàn , khuôn mặt vốn trắng của Thôi Kỳ lập tức trắng đến cơ hồ trong suốt, răng trắng như tuyết cắn bờ môi đỏ tươi, môi rất nhanh liền xuất máu tươi.

      Da Luật Hạ vừa thấy dáng vẻ Hàn , vốn cũng có chút kinh ngạc, lúc này cũng thấy bầu khí có chút kỳ quái, lập tức liền nhìn Hàn Thầm, cười : "Hàn đại ca, đây chính là cháu ngoại A sao?"

      Hàn Thầm vừa chắp tay: "Đúng là tiểu nữ!"

      Vừa nhìn về phía Hàn : "A , gọi cậu !"

      Tuy trong lòng Hàn nghi hoặc, vẫn mỉm cười quỳ gối hành lễ, gọi tiếng "Cậu".

      Da Luật Hạ lại cười : "con lớn lên rất giống mẫu hậu của ta!"

      mặt Hàn mang theo nụ cười điềm mật, ngọt ngào, nhưng trong lòng suy đoán.

      Thôi Kỳ rốt cuộc dời ánh mắt, im lặng tránh qua bên, đưa mắt nhìn Da Luật Hạ dẫn cha con Hàn Thầm vào đại điện.

      Bên ngoài tuyết rơi lả tả nước đóng thành băng, nhưng trong đại điện ấm ấm áp áp, lò xông hương mạ vàng đốt than trộn lẫn có sáp hương hoa mai, làn gió thơm mang theo hương hoa mai lướt vào mặt, lan toả khắp đại điện.

      Hai bên đại điện đặt vô số đèn minh giác[1] mạ vàng, ngọn đèn oánh nhuận lộng lẫy, bầu khí ấm áp yên tĩnh.

      [1] đèn minh giác

      Tiếng bước chân Hàn thả , nhướng mắt nhìn sang.

      Mành minh châu tinh xảo cao ở phía trước rủ xuống, cả phòng lung linh ánh sáng, Hàn mơ hồ nhìn thấy phía sau rèm thiếu nữ trang điểm xinh đẹp trang phục lộng lẫy.

      nữ tử mặc quần áo và trang sức nữ quan tới, nhàng nâng bức rèm che lên.

      giường gấm phủ thảm làm từ da rái cá, mà thảm là vị tuyệt đại giai nhân.

      Trong nháy mắt gặp bà, đôi mắt Hàn thể nào dời , thiếu nữ này lớn lên quá giống nàng!

      Nhìn bà, Hàn dường như thấy được năm năm, mười năm hoặc hai mươi năm sau của mình, nàng cũng , trực giác cho thấy năm tháng dừng lại người này, hoặc có thể năm tháng quên lãng nàng, nàng vĩnh viễn dừng lại ở độ tuổi này nàng, xinh đẹp mãi mãi.

      Lúc này phu nhân xinh đẹp mỉm cười nhìn Hàn , nụ cười ngọt ngào, giọng , làm cho người ta lún sâu vào: "con chính là A ?"

      khắc sau , Hàn mỉm cười cầm hộp gấm bà ngoại ban thưởng cùng Hàn Thầm ra khỏi đại điện.

      Hàn cuối cùng cũng biết cái gì gọi là tuyệt thế cơ rồi, bà ngoại của nàng chính là tuyệt đại cơ[2]

      [2] : quái, lẳng lơ; cơ: người đẹp (chỉ những người phụ nữ đẹp thời xưa)

      Cũng may vị tuyệt đại cơ này tuy bản thân phong lưu, nhưng lại có đầy đủ tình thương của người mẹ và thương con cái, hơn nữa phương thức biểu tình thương chính là cầm bạc nện nha, sau khi biết được số lượng đồ cưới ông ngoại Lâm Lam cho thêm Hàn , bà lười biếng : "A hạ, mặc kệ Lâm gia cho bao nhiêu, bổn cung cho gấp mười lần!" Bà chính là đấu khí cùng với Lâm Lam.

      Người cậu được gọi là Da Luật Hạ mỉm cười đáp "Vâng, mẫu thân", liền lui xuống, đại khái là sai người chuẩn bị quà tặng.

      lát sau Da Luật Hạ liền trở lại, tay cầm hộp gấm tinh xảo mà Hàn tại ôm.

      Hàn nhìn phụ thân, muốn chuyện, lại phát chỗ bóng tối bên dưới hai bên hành lang đứng vô số binh sĩ mặc áo giáp, lập tức toàn thân rùng mình.

      Hàn Thầm nắm tay nàng muốn ra ngoài, Thôi Kỳ biết từ đâu ra, đôi mắt vẫn nhìn Hàn , ngoài miệng lại : " theo ta!"

      Hàn theo phụ thân theo Thôi Kỳ ra ngoài.

      Đến cửa hành cung cung, Thôi Kỳ dừng bước, đôi hoa đào mắt sáng rực đến dọa người nhìn chằm chằm Hàn .

      Cổng hành cung là vô số cây cột đỏ thẫm san sát nhau, từng cây từng cây, dường như có điểm cuối.

      Hàn được tự nhiên ho tiếng, ý định nhìn thẳng vào , Thôi Kỳ ràng là hồn bất tán, vừa nghĩ tới có người nhớ thương mình, mà cha người này lại quyền cao chức trọng, Hàn giống như đứng ngồi yên.

      Nàng nhìn Hàn Thầm, : "Phụ thân, con có lời muốn với ."

      Hàn Thầm muốn lại thôi, cuối cùng : "Ta nhìn con chuyện."

      Hàn nhìn Thôi Kỳ cái, tới cây cột màu đỏ cách đó hai bước rồi ngừng lại.

      Thôi Kỳ cũng vội vàng theo.

      Hàn nhờ vào ánh sáng của đèn lồng mà nhìn Thôi Kỳ.

      Thôi Kỳ mặc áo dài gấm đen hoa văn màu vàng hoa lệ, tóc dài đen mềm mại xoã xuống, so sánh với vẻ hào nhoáng xa xỉ trước kia, dường như thay đổi thành người khác, cũng vì như thế, Hàn mới dám chuyện với .

      Đôi mắt Hàn nhìn dãy núi bị tuyết che phủ ở xa xa, giọng rất nhưng phi thường kiên định: "Ta sớm gả cho Phó Tạ nhi tử của An Quốc Công, là thê tử của Phó Tạ. Hơn nữa "

      Nàng dừng chút, tiếp: "Hơn nữa, ta rất thích Phó Tạ, thích đến nỗi mỗi khi nhớ tới , lòng ta liền đau đớn. Ta muốn sống lâu với , sinh nhiều hài tử cho ."

      Khuôn mặt Thôi Kỳ trắng bợt, mắt hoa đào ướt nhẹp: “nhưng, ta thích nàng, thích đến mức cho dù vì nàng... Vết thương, nhớ tới nàng ta... Trái tim liền mơ hồ đau đớn... Thế nhưng, ta vẫn thích nàng!"

      Hàn nghi ngờ nhìn : "Ngươi thích ta ở điểm nào? Chúng ta quen nhau mà?"

      Nàng nhìn Thôi Kỳ: “người ngươi thích là người ngươi tưởng tượng ra, người đó cũng phải ta. Ta hi vọng sau này ngươi nên xâm nhập vào cuộc sống của ta, làm ta rất phiền."

      Khuôn mặt còn xinh đẹp hơn nữ nhân của Thôi Kỳ như muốn khóc, đôi mắt rưng rưng ướt át, nhìn Hàn làm nàng có chút chột dạ, nàng liền nghĩ tới vết thương Thôi Kỳ phải chịu đựng...

      Trước khi Hàn rời khỏi, miệng còn bỉ ổi thêm câu: "Thôi Kỳ, sau này làm nam nhân đường đường chính chính nha! Đừng quấn lấy ta nữa!" Thực xin lỗi, nàng lại nghĩ tới chuyện Thôi Kỳ bị thương.

      Mới vừa tới bên cạnh phụ thân, Hàn liền nghe thấy sau lưng phụ thân truyền đến giọng nhàn nhạt: "Có thể chưa?"

      Hàn : "..."

      Nàng cứng ngắc nhìn phụ thân xoay người lại, thấy Phó Tạ từ cây cột đằng sau chậm rãi ra.

      Mắt phượng tinh xảo của Phó Tạ tĩnh mịch như hồ sâu, yên lặng nhìn nàng, nhìn ra vui buồn; tiếp theo chuyển hướng sang Hàn Thầm, ưu nhã hành lễ: "Gặp qua nhạc phụ đại nhân!"

      Lại giải thích câu: "Tiểu tế tuần tra ở gần đây, thấy người và A ra..."

      Theo giải thích của , Phó Bình mang theo nhóm kỵ binh võ trang đầy đủ dắt ngựa từ rừng cây phía đông ra.

      Cả người Hàn cứng ngắc, đầu óc cũng cứng ngắc.

      Rốt cuộc Phó Tạ đến đây từ khi nào vậy?

      Nếu như đến sớm, vừa vặn nghe thấy nàng nhìn Thôi Kỳ biểu đạt tình của mình với Phó Tạ tự, trong đầu giống như bột nhão của Hàn còn nhớ chính mình hình như là "Ta rất thích Phó Tạ, thích đến nỗi mỗi khi nhớ tới , lòng ta liền đau đớn. Ta muốn sống lâu với , sinh nhiều hài tử cho .", đây ràng là nàng thổ lộ với Phó Tạ mà, hai bên cùng nhau, người nào trước nhất định chịu khổ nhiều hơn!

      Nếu như tới chậm, sợ nghe được "Thôi Kỳ, sau này làm nam nhân đường đường chính chính nha!" sao nghe sao mập mờ quá!

      Hàn nhìn Phó Tạ.

      Phó Tạ chuyện với Hàn Thầm, khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh như nước, mặc trang phục cưỡi ngựa màu đen gọn gàng, dáng người bên trong là vai rộng eo chân dài, bên hông còn đeo cây cung lớn, cho thấy là vội vàng cưỡi ngựa đến đây, còn chưa kịp treo cung lên yên ngựa...

      Đến lúc này Phó Tạ mới nhìn Hàn , mắt phượng híp lại, thản nhiên : "trở về thôi, Phó Hàn thị!"

      Hàn : "... Phó Hàn thị..."

      Hàn Thầm: "..." nhìn nữ nhi, lại nhìn coi con rể, quyết định hay là nên sang chuyện khác thôi: "Đêm khuya, chúng ta cũng thôi!"

      Ông dẫn đầu sải bước xuống thềm son phủ kín bông tuyết.

      Hàn nhìn Phó Tạ hướng nàng duỗi ra tay, chuẩn bị thừa nhận mình là "Phó Hàn thị", ngoan ngoãn bỏ tay mình vào trong tay Phó Tạ.

      Ai biết tay của nàng vừa mới để vào trong tay Phó Tạ, cả người bỗng nhiên tênh, vào lúc trời đất xoay tròn bị Phó Tạ ôm vào trong ngực.

      Phó Tạ ôm Hàn theo Hàn Thầm bước xuống thềm son.

      Thân vệ Hàn Thầm chạy xe của Hàn ra.

      Sau khi Phó Tạ đỡ Hàn vào trong xe, thấy nhạc phụ đại nhân tới, liền nhìn Hàn , kính cẩn mời nhạc phụ lên xe.

      Thôi Kỳ đứng phía thềm son tuyết bay tán loạn, lẳng lặng nhìn đám người Hàn khuấn dần trong những bông tuyết bay bay, càng ngày càng xa, càng ngày càng xa, dần dần nhìn thấy nữa.

      cũng biết mình thích Hàn ở điểm nào, Hàn là kiếp số của , gặp gỡ khó quên.

      Thôi Kỳ nhớ tới trước kia ở Giang Nam Xuân ăn uống nghe được điệu hát dân gian"... Nếu biết gặp được , lúc trước ta tuyệt chẳng như vậy..."

      Nếu biết gặp được Hàn , lúc trước tuyệt đối như vậy...

      Xe ngựa lộc cộc con đường tuyết đọng.

      Hàn Thầm đưa lò sưởi cầm tay màu trắng bằng đồng khắc hoa cho nữ nhi, lại xoay người nâng chân Hàn lên, cởi nàng đôi giày thêu bị tuyết thấm ướt ra, đem bếp hong chân đặt bên cạnh chân Hàn .

      Ngồi xe ngựa lâu, hơi nóng người Hàn dần dần tiêu tán, nàng bắt đầu cảm thấy lạnh, liền dựa sát vào trong ngực phụ thân, vẫn lời nào.

      Hàn Thầm lấy đồng hồ quả quýt bằng vàng ra, dựa vào ánh đèn tú cầu lưu ly treo xe nhìn nhìn, : " qua đầu tháng, bây giờ là năm mới rồi!"

      Ông ôm thân thể mềm mại của con , ấm giọng : “Tuổi này yên ổn, nhưng, con có phụ thân, sau này vẫn còn có Phó Tạ, chúng ta đều che chở con."

      Tuy trong lòng Hàn lo lắng, nhưng bởi vì có phụ thân, cảm thấy vô cùng ấm áp, nàng "vâng" tiếng, trong xe ngựa lung lay tựa vào người phụ thân ngủ say.

      Bởi vì có Phó Tạ theo, cho dù là đêm khuya, cửa thành bắc thành Liêu Châu cũng lập tức mở rộng, xe ngựa Hàn phủ tiến quân thần tốc vào cửa thành, về hướng phủ Trấn Bắc tướng quân.

      Đến trước cửa thuỳ hoa nội viện phủ hoài ân hầu, Phó Tạ từ cánh tay bị gối đến tê dại của Hàn Thầm đón Hàn ngủ say, ôm Hàn vào trong ngực, dùng áo choàng Hàn Thầm đưa che khuất khuôn mặt Hàn , dọc theo hành lang sải bước đến Liễu viện.

      Lúc này là rạng sáng mùng tết, có tốp năm tốp ba người bắt đầu đốt pháo. trong tiếng pháo "đùng đùng" và mùi hỏa dược ở xa xa, Hàn ở trong ngực Phó Tạ giật giật, mặt chui vào trong ngực ấm áp của Phó Tạ, tìm tư thế thoải mái, tiếp tục ngủ say.

      Sau khi đặt Hàn lên giường, Phó Tạ cũng lập tức rời khỏi, mà ngồi ở bên giường lẳng lặng nhìn vẻ mặt khi ngủ của Hàn .

      Nhuận Thu chịu trách nhiệm trực đêm trông mong nhìn nương nhà mình ngủ say trong trướng, rất muốn mở miệng mời gia ra ngoài, lại có lá gan kia, bởi vậy trong lòng rất mâu thuẫn.

      Phó Tạ nhìn Hàn , miệng thản nhiên : " ra ngoài!"

      Nhuận Thu: "..." Nàng trông mong nhìn Hàn , chậm rãi lui ra ngoài, có biện pháp, nàng rất sợ gia...

      Xác định trong phòng ngủ chỉ còn lại có Hàn và mình, Phó Tạ liền đứng dậy quan sát giường Hàn .

      Giường của Hàn trong trí nhớ của giống nhau như đúc, chất đầy các loại đệm gấm, ôm gối và gối mềm, lại thơm lại vừa mềm.

      Sau khi nhìn vòng, Phó Tạ xác định được mục tiêu, nệm gấm đầu giường của Hàn .

      vươn người vào, môi Hàn hôn cái, xác định nàng vẫn ngủ say, liền nhàng xốc tầng nệm gấm này lên liền thấy được quyển sách kia.

      Hàn thức dậy hơi trễ. Sau khi nàng tỉnh lại, tổng cảm giác thân thể mình có chút khác thường, môi có chút sưng, sờ nóng nóng, đỉnh chỗ đó cũng có chút quái dị, vừa ngứa vừa đau...

      Thời điểm nàng rửa mặt trang điểm, Từ ma ma bưng chén sủi cảo tới, dựa theo phong tục Liêu Châu, mùng tết phải ăn sủi cảo, bên thừa dịp Hàn ăn Sủi Cảo, bên liên miên: " nương người thức dậy trễ quá, gia qua chúc tết Hầu Gia và phu nhân, Phó gia Đại công tử Nhị công tử cũng tới, bất quá bọn chúc tết Hầu Gia xong liền cáo từ, gia vẫn còn ở Đồng viện, ma ma thấy gia đợi nương đó! nương cũng phải nhanh chút ..."

      Hàn vừa bực mình vừa buồn cười, nuốt sủi cảo trong miệng xuống, lúc này mới làm nũng : “ma ma, con phải trang điểm, còn phải ăn ăn sủi cảo, ngươi còn kêu con nhanh chút? !"

      Từ ma ma lại dùng thìa cho ăn Hàn uống ngụm canh Sủi Cảo: "Nước dùng hóa vốn là để ăn... nương vội vã như vậy, còn phải là bởi vì thức dậy quá muộn?"

      Hàn : "..."

      Trang điểm xong, nàng sợ ăn sủi cảo có mùi trong miệng, lại dùng trà đậm đặc súc miệng nhiều lần, quả thực phiền toái muốn chết.

      Hàn vừa tới Đồng viện, liền gặp Phó Tạ từ nhà chính ra.

      Phó Tạ vừa thấy nàng, lập tức như bị đóng đinh, khuôn mặt tuấn tú trướng đến đỏ bừng, mắt phượng sáng lóng lánh, cũng dám nhìn Hàn ...

      Hàn : "..." A, Phó Tạ sao có vẻ kì lạ thế?

      Nàng rất tự nhiên ngửa đầu nhìn Phó Tạ, ngọt như mật : "Phó Tạ ca ca, huynh phải về sao?"

      Phó Tạ hàm hồ đáp ứng, gật đầu, nhấc chân ra.

      Nàng vừa vào nhà, Hàn Thầm liền : "A , con nhanh dùng chút điểm tâm , chờ lát nữa Phó Tạ đón con tế tổ."

      Hàn : "..."

      Nàng ngồi xuống kế mẫu thân, nghi ngờ : " phải vẫn chưa thành thân sao?"

      Lâm thị vuốt ve nữ nhi, ôn nhu : "Nhà bọn họ đều là mùng tết tế tổ, lần này tế tổ xong, địa vị Phó thị mộ phụ của con liền xác định xuống."
      Last edited: 11/3/17
      Mun lùn, adamno1, Mieu181050 others thích bài này.

    5. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Ôi khong phảianh điểm huyệt ngủ người ta chứ, bị ăn suýt sạch mà chẳng biết gì.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :