1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ký sự cướp nàng dâu - Hân Hân Hướng Vinh (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      ok, tiếp tục thôi, giờ ta đặt gạch những bộ ta chuẩn bị edit vào nhà riêng của ta, chừng nào edit mới post song song sang Cung, hehe, coi như 1 hình thức xí chỗ, nghe có vẻ giống con nít quá nhỉ
      Nhược Vân, susuChris thích bài này.

    2. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905







      Chương 21


      Quyên Tử từ phòng bên cạnh ra : "Quách Đại Bảo này cũng phải thứ tốt lành gì, cả ngày chui vào trong phố hoa , đường chỉ cần nhìn thấy tướng mạo đoan chính, cũng quản người ta là nương hay nàng dâu, cứng rắn tới lôi kéo con nhà người ta, dựa hơi cha làm ít chuyện xấu, người ta bẩm báo nha môn, quan lại nha môn kiêng kị cha , nào dám giải oan cho khổ chủ, chuyện lớn quá bồi thường ít bạc, là tai họa vạn người căm hận, may cho rơi vào tay bản nương, rơi vào tay của ta, rặc rặc đao thiến , tiến cung làm thái giám, nhưng hôm nay hả lòng hả dạ, thôi Tiêu Tiêu, hai tỷ muội ta xem náo nhiệt ."


      liền dắt Thời Tiêu ra ngoài, mới vừa ra đại môn, chợt nhớ tới cái gì, quay đầu lại dặn dò tiếng: "Bảo Trụ đem nửa sọt trứng gà hôm qua ta mua ra đây."


      Thời Tiêu sững sờ vội hỏi: " yên lành lấy trứng gà làm cái gì?"


      Quyên Tử cười tiếng: "Ném tai họa này cho hả giận! náo nhiệt vui như thế này cũng thể chỉ nhìn ."


      Thời Tiêu nghe xong, vội vàng đoạt trứng gà trong tay Bảo Trụ: " được, buổi trưa ta còn phải làm bánh trứng gà mà."


      Quyên Tử có cách đành phải bảo Cẩu Tử cầm nửa bó rau quả thối khác tới, cùng Thời Tiêu chạy chạy ra phố, vừa quẹo vào phố Tỉnh Thủy, chỉ thấy phía trước xa Quách Đại Bảo xấu mặt ở đó.


      Trước ngực treo cái chiêng bằng đồng sáng bóng, cánh tay nhúc nhích được, cánh tay còn dùng tốt cầm cái chùy đồng, gõ tiếng lớn : “Là Quách Đại Bảo ta đùa giỡn dân nữ trước, tiểu vương gia thấy bất bình đưa tay tương trợ, mọi người nên hiểu lầm, ta sai rồi, ta có tội, ta đùa giỡn dân nữ..."


      Lặp lặp lại mấy câu này, cũng khoảng mười lần, vừa mới nghe xong, thanh lười biếng của người đằng sau vọng tới: " tên tiểu gia mà cũng dám lười biếng, cẩn thận tiểu gia ta bẻ gãy cánh tay kia của ngươi."


      Gương mặt Quách Đại Bảo thành màu gan heo, oán hận nhìn Diệp Trì : "Diệp Trì ngươi đừng khinh người quá đáng, Quách Đại Bảo ta hôm nay số mệnh tốt, có cha nhờ được, nhưng ta còn có muội tử, ngươi đợi đấy, đợi gặp được em của ta, gia chỉ vài câu, báo đáp ngươi tốt."


      Diệp Trì xùy cười tiếng: "Quách Đại Bảo, ngươi ngu đúng là ngu chưa từng thấy, đến lúc này rồi còn trông chờ vào cha ngươi, cha ngươi đội mũ xanh nhiều năm như vậy, sớm hận tạp chủng như ngươi đến ngứa ngáy hàm răng rồi, ngươi còn biết tốt xấu mà gây , có thể tốt ư, còn nữa, nhắc tới muội tử kia của ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn bảo muội tử ngươi thổi gió bên gối vạn tuế gia, xử lý tiểu gia, thôi cho ta xin ! tên gọi cậu em vợ của vạn tuế gia phải muốn gọi là gọi đâu, ngự đệ tiểu gia này cũng kém đâu, tổ tông nhà nhà chúng ta tại nằm trong hoàng lăng kìa, khuyên ngươi yên tĩnh chút, còn có lần sau, cái mạng của ngươi góp vào cũng phải đủ, khỏi phải nghĩ đến mượn cơ hội nghỉ ngơi, hô to lên cho tiểu gia, thanh lớn chút, ngươi hô hay hô to, hô to à? Được thôi, ta đây liền cho ngươi biết, vậy là ngươi muốn khi quân phạm thượng rồi."


      Quách Đại Bảo tức giận đến run rẩy, nhưng có cách nào khác, chùy đồng trong tay giơ lên cả buổi, cũng chưa từng hạ xuống, Diệp Trì nhìn mắt ánh loe lóe của : "Thưa các vị bô lão già trẻ, đại gia bác , nên khoan dung chút, Quách thiếu gia đây hết khí lực rồi, chắc là chưa ăn cơm sáng, xin mấy vị thương xót, có cái gì ăn được cho xin chút, chăm sóc Quách thiếu gia ăn chút gì ngon ngon để còn có sức, tại mới bắt đầu thôi, còn cả ngày lận đó."


      Vừa dứt lời, biết ai vèo cái ném trứng gà qua, phan thẳng vào đầu Quách Đại Bảo, lòng đỏ lòng trắng trứng gà trộn lẫn vào nhau chảy từ đầu chảy xuống.


      Quách Đại Bảo đưa tay lau cái, mắng: "Ai ui, con mẹ nó trứng gà, chờ đó cho gia... Ai ôi!!!, ai ôi!!!..." lời còn chưa dứt chỉ thấy vô số thứ bị ném tới, cần biết là rau quả thối hay trứng gà thối, chỉ biết dùng sức ném về phía Quách Đại Bảo chào hỏi.


      Trong lúc Thời Tiêu ngây người, cái giỏ trong tay Quyên Tử cũng bay ra, Thời Tiêu cười khổ dám nhìn nàng : " Sao chúng ta lại ném giỏ?"


      Quyên Tử buông buông tay: "Cái gì mà giỏ hay giỏ, lo lắng gì chứ, sớm biết như vậy nương ta cầm theo bồn cầu đến rồi, cho tên hỗn đản này thân toàn phân thối, để cho thúi hoắc dạo khắp phố, nhưng người phía sau Quách Đại Bảo này là ai vậy, sao nhìn quen mắt như vậy."


      "Ai ôi!!!, ta nhớ ra rồi, đây phải là tên tiểu tử hai ngày trước làm mấy cái chuyện xấu xa ở đầu hẻm sao, sao hôm nay lại thành người tốt rồi?"


      Thời Tiêu hừ tiếng : "Người tốt gì chứ, chừng là chó cắn chó, Quyên tỷ thôi, xem thử bọn họ diễn trò gì?"


      Quyên Tử mở to mắt nhìn, nghĩ này hôm nay đúng nha, nha đầu kia tính tình mềm mại, đối với người nào cũng hề cáu kỉnh, Quyên Tử còn lo lắng, sau này nha đầu kia gả cho người ta bị nhà chồng khi dễ, sao hôm nay lại thế này.


      Quyên Tử còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, Diệp Trì cách đám người bên kia liếc cái liền nhìn thấy Thời Tiêu, cũng để ý Quách Đại Bảo nữa, roi ngựa trong tay quăng cho Đắc Lộc rồi lắc lư qua.


      tới chỗ nào, đám người tụ tập chỗ đó lập tức bất động, vừa thấy tựa như nhìn thấy diêm vương gia, vèo cái liền nhanh chóng xuất con đường, cho nên Diệp Trì căn bản hề tốn chút sức lực nào đến trước mặt Thời Tiêu.


      Đến trước mặt, Diệp tiểu gia bỗng nhiên cũng biết nên cái gì cho phải, nghẹn cả buổi mới được câu: "Nàng, nàng đến rồi." Sau đó liền được chữ nào nữa, hai mắt hề chớp nhìn Thời Tiêu, chỉ biết ngoác miệng rộng hì hì cười ngây ngô.


      Đắc Lộc ở phía sau vừa thấy cảnh tượng này, trong lòng tự nhủ thôi xong rồi, tiểu gia nhà bọn họ lúc này quá mất mặt, có khi nào gặp qua tiểu gia nhà như vậy đâu, trước kia đều là những nương kia nhào tới, lúc tiểu gia bọn họ hào hứng ôm cái tìm vui, còn khi có hứng thú, căn bản thèm ngó tới, nhưng hôm nay nhìn ý tứ này, toàn bộ trái ngược, gia nhà vội vàng qua, đến trước mặt còn trở thành nửa người câm, cũng , còn ngừng nhìn người ta cười ngây ngô, cái này gọi là gì ấy nhỉ, chẳng lẽ nha đầu kia biết tà thuật, nếu mới gặp vài lần, sao có thể khiến cho gia nhà thần trí ràng.


      Thời Tiêu bị nhìn đỏ bừng cả mặt, chung quanh nhiều người như vậy, mà lại thừ người ra nhìn nàng chằm chằm như nhìn sinh vật lạ, nàng đâu có trêu ghẹo gì đâu.


      Quyên Tử nhìn thấy bình thường, bước ngăn trước mặt Thời Tiêu, với Diệp Trì: "Ngươi làm cái gì đó? Ban ngày ban mặt mà nhìn nương người ta cố sống cố chết như thế, có thấy xấu hổ hả."


      Vất vả lắm mới có dịp mặt đối mặt thế này, Diệp tiểu gia còn chưa có nhìn đủ đâu, hở ra có người cản trở, trong lòng khỏi phải vô cùng thoải mái, cũng có ý thương hương tiếc ngọc, khẽ vươn tay đẩy Quyên Tử qua bên.


      Quyên Tử có hung hãn cỡ nào rốt cuộc cũng chỉ là nương, ở đâu địch nổi khí lực của Diệp Trì, bị đẩy cái lảo đảo, cũng may có người đỡ nàng chút, bằng ngã xuống cũng trẹo chân.


      Lửa giận của Quyên Tử lập tức vọt lên, theo thói quen của người nào đó, trái tìm phải tìm, liếc cái thấy bên cạnh cây đòn gánh, cũng thèm suy nghĩ như thế nào liền cầm trong tay sau đó vung mạnh về phía Diệp Trì.


      "Nha đầu kia thực hung hãn mà, ta này Diệp Trì, ngươi tìm được ở chỗ nào vậy! Gia hôm nay lại có thể xem náo nhiệt vui như vậy."


      Đòn gánh của Quyên Tử đánh trúng người Diệp Trì, mà bị bên người cạnh bắt được, khẽ kéo kéo cái, đòn gánh liền rớt ra khỏi tay, Quyên Tử tức giận, trừng mắt người mới tới: "Ngươi là ai, cùng phe với tên tiểu tử này à?"


      Tả Hoành nhịn được vui vẻ, sáng sớm hôm nay có chuyện vui rồi, uổng công mình dậy sớm, nhưng nha đầu kia kém, ánh mắt Tả Hoành rơi vào người Quyên Tử, quét qua quét lại mấy lần, muốn eo có eo, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, ít nhất trong mắt , nhìn ngon hơn nha đầu gầy teo trước mặt Diệp Trì nhiều.


      Người như thế này, cũng đáng để giày vò lắm, còn vị kia của Diệp Trì... Tả Hoành hiểu nổi gu thẩm mỹ của Diệp Trì, nhìn thế nào cũng thấy là tiểu nha đầu chưa lớn, Tả Hoành hoài nghi biết được 15 tuổi chưa, khuôn mặt nhắn trắng nõn, nhưng dáng người... Tả Hoành lắc đầu, cũng thấy ê răng thay cho Diệp Trì, dưa chuột chiên trứng như thế, thiệt thòi cho cái miệng của lắm, vẫn là người này tốt hơn, quả thực là tiểu giai nhân dáng người nóng bỏng a!


      Tả Hoành cười xấu xa tiếng : "Ta và phải bạn bè, ta chính là có chuyện gì xem náo nhiệt thôi."


      Quyên Tử bực bội: " có chuyện gì đứng qua bên đợi , sao nhiều chuyện dữ vậy!" xong vừa muốn tìm cái thằng cha kia, nhưng cái thứ nàng cầm lại bị Tả Hoành đoạt mất, làm Quyên Tử tức thiếu chút nữa sặc khí mà chết, chống nạnh : "Còn phải cùng phe, lại dám ngăn bản nương, cũng đừng trách ta khách khí ."


      Tả Hoành càng nghe càng có tinh thần, lưu manh cười : "Gia ngược lại muốn biết, nàng khách khí như thế nào..." Vừa dứt lời liền ai ôi!!! tiếng, khom lưng ôm bụng dưới, sắc mặt cũng thay đổi, hồi lâu mới : " Nha đầu kia, đạp ở đâu vậy hả, muốn cho gia đoạn tử tuyệt tôn sao."


      cước này của Quyên Tử đủ tàn nhẫn, suy đoán số phận gốc rễ của Tả Hoành, gã sai vặt theo Tả Hoành bị hù mặt mũi trắng bệch, lúc này nếu đạp gia hư mất, cũng sống nổi đâu, phủ Thượng Thư bọn họ còn chưa có hậu duệ mà, vội vàng chạy tới đỡ Tả Hoành : "Thiếu gia sao rồi, chúng ta mau hồi phủ gọi thái y nhìn chút !"


      Quyên Tử nghe xong cười : "Thất lễ rồi, mau về cho Lang trung nhìn chút, nhỡ đoạn tử tuyệt tôn rồi thiếu đạo đức lắm."


      Tả Hoành vươn ra ngăn gã sai vặt, gắng gượng đứng lên cắn răng nghiến lợi : "Gia thực đoạn tử tuyệt tôn bắt nàng về, bắt nàng ở bên cạnh gia làm quả phụ cả đời."


      Thời Tiêu vừa thấy ổn, trợn mắt nhìn Diệp Trì đẩy ra, dắt Quyên Tử bỏ chạy, Diệp Trì vừa muốn đuổi theo, chợt tên tiểu tử đánh tới, trong lúc Diệp Trì né tránh mười mấy tên tiểu tử ở phía sau đồng loạt lao tới, cố gắng chặn lại, cứ như vậyhắn trơ mắt nhìn nàng dâu của mình chạy mất, mấy cái tiểu tử cũng lập tức giải tán, luồn lách còn nhanh hơn khỉ con.


      Diệp Trì khỏi bật cười, nghĩ đến mấy tên nhóc đại ở tạp viện, là quỷ tinh khôn, sao suy nghĩ hòa thượng sao có thể chạy trốn khỏi miếu, nhưng hôm nay tốt xấu gì cũng được gặp mặt, còn ngắm nhìn cả buổi như vậy, đáng giá, còn nhiều thời gian, sớm muộn gì cũng là nàng dâu của mình, gấp cái gì chứ.


      Tâm tình tốt cho nên cũng lười theo Quách Đại Bảo, liền tới : "Hôm nay tiểu gia tâm tình tốt, tạm thời tha cho ngươi." xong vươn tay vỗ vỗ khuôn mặt Quách Đại Bảo: "Đừng trừng mắt tiểu gia như vậy, ngươi phải muốn báo thù sao, tiểu gia cho ngươi cơ hội, trở về hảo hảo thương lượng với muội tử ngươi chút, tiểu gia ở đây chờ ngươi, còn chưa chịu cút, hay là muốn thêm hai con đường nữa."


      Quách Đại Bảo vội vàng tháo cái chiêng người xuống, quay đầu bỏ chạy, trong lúc chạy vẫn quên bỏ lại câu đe doạ: "Diệp Trì ngươi đợi đấy, sớm muộn gì gia cũng cho ngươi đẹp mặt..."


    3. bội phương

      bội phương Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      56
      ôi HÂN HÂN HƯỚNG VINH ♥‿♥ , (─‿‿─) hóng chương mới nha bạn
      Chris thích bài này.

    4. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905

      chương 22




      "Tiêu Tiêu muội với ta , sao lại trêu chọc đám người này vậy hả, hai tiểu tử này vừa nhìn phải là thứ tốt lành gì đâu." Thời Tiêu bất khả tư nghị nhìn nàng: "tỷ biết sao, phải tỷ bọn bọ là cái gì Tiểu Bá Vương Định Vương Phủ sao?"


      "Cái gì? Là hả." lông mày Quyên Tử dựng đứng cả lên, lập tức túm lấy Thời Tiêu: "Ta cho muội biết nhé, đây chính là thằng khốn khốn kiếp nhất trong kinh thành đó, so với Quách Đại Bảo Thị Lang phủ kia còn ghê gớm hơn, sao muội lại trêu phải vậy hả."


      Thời Tiêu cười khổ tiếng: " ra rất dài dòng, được rồi, tỷ cũng đừng lo lắng, muội và có gì liên quan đến nhau, ngay cả công việc cũng gặp được, lại khốn nạn như thế, muội để ý tới là được."


      Quyên Tử lo lắng nhìn Thời Tiêu: "Muội để ý tới ? sao ta thấy vừa nhìn thấy muội mắt cũng chớp, muội để ý tới là xong ư, thôi được rồi, chuyện như vậy rồi, cũng chỉ có thể tới đâu hay tới đó, dù thế nào nữa cũng còn có vương pháp, hắn có lẽ cũng thể mạnh mẽ cưỡng đoạt." xong đưa tay ngắt khuôn mặt Thời Tiêu chút: " nha đầu muội trêu ghẹo người ta, muội còn tin, giờ biết chưa, mà nè, Tiểu Bá Vương này sao lại thu thập Quách Đại Bảo thế, thực sáng tạo."


      Thời Tiêu mím môi lời nào, cân nhắc chuyện hôm nay, có phải hay bởi vì chuyện dưới cầu Bích Ba ngày đó, từ hôm nay trở , tốt nhất nên hạn chế ra ngoài, chỉ cần mình ra ngoài, có bá đạo cũng thể xông vào trong nhà tìm mình.


      Biện pháp của nàng đánh rất hay, thế nhưng cũng ngăn nỗi có người nhớ nhung đến khó chịu, mặc dù ở đường được nhìn ngắm chút, tuy được câu nào, nhưng trong lòng Diệp tiểu gia ta lại vô cùng đắc ý.


      Ngồi bên trong Nhạn Lai Lâu, bên vô cùng đắc ý, miệng toét tới mang tai, Tả Hoành trái lại, trong lòng tự nhủ hôm nay phải tai bay vạ gió ư, hào hứng chạy xem náo nhiệt, lại trúng cước của nha đầu ngang ngược kia, cước của nha đầu này hung ác đấy, thiếu chút nữa khiến Tả gia đoạn tử tuyệt tôn rồi, nhất định là lúc nãy trì hoãn tới đây nên giờ vẫn còn hơi đau, vốn buổi tối còn muốn Thúy Hỉ Lâu thoải mái vui vẻ bữa, giờ khỏi nghĩ tới luôn , yên tĩnh nghỉ ngơi thôi, thực mẹ nó nghẹn khuất quá mà.


      Nhớ tới nha đầu ngang ngược này, trong đầu lại có chút thèm thuồng, dáng người lã lướt, mặc dù bộ dạng có hơi hung dữ nhưng khuôn mặt nhắn xinh đẹp tác phong nhanh nhẹn, ngẫm lại chỉ muốn ôm hôn cái.


      Nghĩ như vậy, nhịn được dùng cùi chỏ chọt Diệp Trì cái: "Ta này ca ca, nha đầu vừa rồi kia..."


      Tả Hoành vừa mới động, mặt Diệp Trì lập tức liền đen như đáy nồi, lông mày cũng nhăn như cái lưới, trừng mắt : "Tả Hoành ta cảnh cáo trước, bạn thân là bạn thân, giao tình giao tình, ngươi nhìn trúng cái gì của ca ca, ca ca đều có thể cho ngươi, duy chỉ có vợ ta, nếu ngươi dám có chủ ý với nàng, huynh đệ chúng ta cũng chỉ có thể đoạn tuyệt quan hệ."


      Những lời này ra, làm cho Tả Hoành dở khóc dở cười, ngờ như thế, còn tưởng là nha đầu gầy còm này là tuyệt sắc giai nhân, ai nhìn cái liền giống như , nhưng lời này chỉ dám trong lòng, ở trong mắt Tả Hoành , nha đầu kia còn đẹp bằng đại nha đầu hầu hạ bên cạnh , ít nhất, nha đầu kia của còn có dáng vẻ nữ nhân, còn bảo bối này của Diệp Trì, khách quan mà nhìn, cũng thể phân ra trước sau, dáng người cứng nhắc, quả thực chính là tiểu nha đầu chưa nẩy nở, bản thân thích thôi , còn nghĩ ai cũng như .


      Nghĩ đến chỗ này, hừ tiếng : "Thôi , ca ca, bảo bối này của người, huynh đệ chịu nổi đâu, ngài giữ lại làm báu vật , ta là hỏi nha đầu hung hãn hôm nay đạp ta đó, ai thèm nhớ thương vợ của huynh hả."


      Diệp Trì nghe có nhớ thương Thời Tiêu, sắc mặt hoà hoãn lại, cười hắc hắc hai tiếng : " Oán giận này ca ca nghe hiểu, vừa rồi ai đánh ngươi, đánh chỗ nào, sao ta biết."


      Tả Hoành tức giận: "huynh chỉ lo để ý nhìn nàng dâu của huynh thôi, nào có thời gian quản sống chết của huynh đệ đâu, nha đầu kia suýt chút nữa đoạn tử tuyệt tôn đệ rồi đó."


      Diệp Trì gì, Đắc Lộc ở bên mới : "Đúng rồi đó, nha đầu kia lần trước đánh lão Tiền chưởng quỹ đến đầu rơi máu chảy, thiếu gia ngài lần sau thấy nàng nên tránh , đó là người có vương pháp, hung hãn vô cùng."


      xong liếc trộm gia nhà mình, thở dài, chuyện này cũng biết lúc nào mới kết thúc, nhìn ý tứ tiểu gia nhà càng ngày càng bình thường, ngầm niệm a di đà Phật, trong lòng thầm phù hộ tiểu gia mau mau thành công, cứ giày vò như thế, thế nào cũng xảy ra chuyện.


      Hai ngày nay Đắc Lộc cảm giác ngủ cũng ngon, cảm thấy hãi hùng khiếp vía, Tả Hoành lòng có ưu tư mới : "Thực con mẹ nó hung hãn, nếu ngày nào đó tên đàn ông nào lấy phải đàn bà như vậy, giường cũng thấy yếu đuối, lỡ gây ra chuyện gì tốt liền thành thái giám, loại nha đầu này phải chỉnh đốn chút, chỉnh đốn tựa như cừu non, bảo đứng dám ngồi, bảo nằm dám đứng, đó mới là nữ nhân, hôm nay vận khí nàng tốt, ngày nào đó lại chọc tới đầu gia, nhìn ta làm sao chỉnh đốn nàng."


      Trong đầu Đắc Lộc thầm lắc đầu, theo thấy, muốn thu thập nha đầu hung hãn này à, Tả thiếu gia đùa đấy chứ, hôm nay cước này cũng uổng phí.


      Nhưng Diệp Trì lại có tâm tư để ý tới Quyên Tử hung hãn hay hung hãn, suy nghĩ sáng mai có thể gặp vợ hay , nếu sáng mai có thể gặp, nên với nàng cái gì đây, nếu buổi sáng gặp, liền hỏi nàng buổi sáng ăn cái gì, nếu buổi trưa gặp, liền hỏi nàng buổi trưa ăn cái gì, còn nếu cả ngày nàng cũng ra, buổi tối đón cha nàng cũng ra, cho dù được câu nào, tốt xấu cũng có thể nhìn thấy nàng.


      Nghĩ như vậy, hận thể lập tức tới sáng mai, đâu còn có tâm tư uống rượu tìm vui, Tả Hoành nào chịu liền cho người tìm kỹ nữ hát khúc tới đây giúp vui, Diệp Trì trước bước đứng lên : " ngươi chơi , ta về trước." Quẳng xuống câu như vậy liền rời , bỏ rơi Tả Hoành lại Nhạn Lai Lâu.


      Tả Hoành nghẹn khuất khỏi phải , đây là, nàng dâu còn chưa tới tay liền trọng sắc khinh bạn rồi, nếu sau này thực lấy về nhà, huynh đệ như chẳng phải ngay cả cứt chó cũng bằng sao, phải rằng trời là lớn nhất chứ chẳng phải cái nha đầu, về phần để tâm như vậy, vả lại, canh giữ người có ý gì, chính là hoa dại ven đường, cũng chẳng phải hoa khoe màu đua sắc xinh đẹp gì, chỉ nhánh như vậy, cho dù xinh đẹp đến mấy nhìn hoài cũng chán, thôi, Diệp Trì muốn về về , mình cũng đợi ở nơi này nữa, Quốc Công Phủ tìm Hồ Quân lải nhải, lúc này mẫu thân gọi có chuyện gì nhỉ.


      trong đầu Tả Hoành có bao nhiêu nghẹn khuất, chỉ Diệp Trì từ Nhạn Lai Lâu bước ra, mới vừa lên ngựa tới góc rẽ liền gặp bà tử, đến trước mặt Diệp Trì mới nhận ra là người hầu hạ Xuân Vân ở Xuân Phong Lâu.


      Bà tử Này vái chào : "Lão nô thỉnh an tiểu vương Gia."


      Diệp Trì liếc bà ta phất phất tay: "Miễn !" xong cầm dây cương muốn , bà tử này vội : "Tiểu vương Gia xin chậm chút, lão nô có chuyện muốn ."


      Diệp Trì nhíu mày nhìn bà ta, bà tử này sợ tới mức lui về sau môt bước, trong lòng thầm kêu khổ, vị này ràng dễ gần mà, vị tiểu gia này cũng dễ chọc, làm tốt cái mạng già này thể bảo toàn, nhưng nương phân phó thể đến, đành phải ra thôi.


      Nghĩ vậy vội : " nương vốn dám quấy rầy tiểu vương Gia, chỉ là từ ngày trở về Nhạn Lai Lâu liền bị bệnh, lúc này mới mấy ngày, người gầy mấy vòng, cơm nước ăn, ma ma lại thúc giục tiếp khách nhân, Xuân Phong lâu làm là mua bán, có rảnh rỗi nuôi nương, cũng phải thiên kim tiểu thư, lúc này dưới hơn mười miệng ăn, ai cũng giống như nương đến gió Tây Bắc cũng có mà uống, nương ở đâu nghe được những thứ này, người càng thêm tốt, có cách nào, mới cầu khẩn lão nô tới tìm tiểu vương Gia, tốt xấu gì cũng xem chuyến, trước ngăn cản lại chuyện này, đợi nương khoẻ lại, dám làm phiền tiểu vương Gia nữa."


      Đắc Lộc ở bên mà nghe, trong đầu thực giơ ngón tay cái lên cho Xuân Vân, tâm cơ thủ đoạn thực tầm thường, mấy câu đó nghe đáng thương mà.


      thế nào Đắc Lộc cũng tin, Xuân Vân tốt xấu gì cũng là đầu bảng của Xuân Phong lâu, cho dù mụ tú bà này xấu xa cỡ nào, cũng đến mức nàng bị bệnh còn bức nàng tiếp khách, lời này đúng ra là cho gia nhà nghe thôi, gia mà mềm lòng xem, chỉ cần gia , ngươi nhìn , người hầu như bà ta ra ngoài mà ăn mặc đẹp như thế, bệnh gì chứ, đều là ngụy trang mà thôi.


      Đáng tiếc, chiêu này mà trước kia may ra có thể dùng được, nhưng hôm nay, đầu quả tim gia nhà đặt lên Thời nha đầu kia rồi, trong mắt còn có thể nhìn ai được nữa, thủ đoạn lần này nhất định phải thất bại thôi.


      Nghĩ như vậy, kết cục chợt nghe gia nhà : "Đắc Lộc, chút nữa ngươi Xuân Phong lâu chuyến, với mụ tú bà, rộng rãi cho Xuân Vân mấy ngày, cho dù buôn bán, cũng có thể đẩy người bệnh ra tiếp khách, mời Lang trung qua nhìn cái, trước tiên trị hết bệnh rồi tiếp, gia tự về phủ trước, ngươi đừng theo."


      Bà tử nghe xong vội : "Tiểu vương Gia ngài tốt xấu gì. . ." còn chưa dứt lời, roi Diệp Trì quất lên ngựa con, BA~ tiếng quất lên mông ngựa, hai móng trước của con ngựa kia nâng lên, làm bà tử sợ tới mức vội vàng tránh ra, chỉ chớp mắt cái, cả người lẫn ngựa liền thấy bóng dáng .


      Trong lòng bà tử thở dài, biết hôm nay chuyến uổng công, tiểu vương Gia thương hương tiếc ngọc người đâu, Đắc Lộc nhìn bà cái : "Đừng lo lắng, thôi, xem bệnh cho nương nhà ngươi quan trọng hơn."


      Bà tử có cách nào khác đành phải theo Đắc Lộc trở về Xuân Phong lâu, Xuân Vân được tin vội vàng ăn mặc chỉnh tề ra, vừa thấy mình Đắc Lộc, có bóng dáng Diệp Trì ở phía sau, sắc mặt tối sầm thầm nghĩ: "Tiểu vương Gia có tới sao?"


      Đắc Lộc cười : " Tiểu gia nhà chúng ta mấy ngày nay bận bịu, đến thăm nương được, nghe nương bị bệnh, dặn dò tiểu nhân mời lang trung xem bệnh cho nương, chờ gia nhà ta rảnh rỗi tới."


      Trong lòng Xuân Vân khổ giống như nuốt phải hoàng liên, lời đối phó thế này, nàng sao lại hiểu, đành phải nghe theo Đắc Lộc mời lang trung mắt mạch xem bệnh, cuối cùng còn kéo Đắc Lộc hỏi đông hỏi tây nghe ngóng hành tung Diệp Trì.


      Đắc Lộc thành tinh rồi, cho dù Xuân Vân và tiểu gia từng là hình thức gì, hôm nay đều phải rồi, chuyện của gia mà với nàng, đây phải là vội vàng muốn chết sao, đâu có ngu như vậy, cười hi hi mấy lời qua loa cho xong chuyện.


      Đợi Đắc Lộc chân trước vừa khỏi, mụ tú bà chân sau vào : "Ma ma cái gì ấy nhỉ, cho ngươi sớm tính toán , nên trèo cành cây cao là Vương Phủ, hôm nay dù thế nào, ngươi cũng cần nghe ngóng nữa, chuyện của tiểu vương gia hôm nay cũng truyền khắp phố phường rồi, là bận rộn, bận rộn nhìn trúng nha đầu nhà nghèo, cả ngày giữ cửa nhà người ta. . ."




    5. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      lần đầu đọc truyện cđ của HHHV , dễ thương wa, lót dép ngồi hóng ah

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :