1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Lửa Mùa Đông - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      k có gì :yoyo52: mà mấy chương trước chỗ có interpol ấy, interpol nghĩa là cảnh sát quốc tế rồi nàng, k cần thêm
      từ quốc tế vào đâu. Lúc ấy đọc máy mình bị hỏng unikey nên nhắc nàng được
      Bánh Đậu thích bài này.

    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      @Winter À, cái này mình biết, mình chỉ để cho hay thôi bạn :th_12:
      Winter thích bài này.

    3. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 236+237

      Nghe thấy Lãnh Tiểu Dã gọi mình, Hoàng Phủ Diệu Dương dừng bước, xoay người lại.

      Chỉ thấy giơ tay, tháo chiếc bông tai ruby tai xuống.

      "Này... Tặng cho đó!"

      Đặt bông tai trong tay, Lãnh Tiểu Dã giơ tay lên, đem bông tai tới giữa trung.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày.

      Ba tháng trước, lần đầu nhìn thấy , nhớ được chiếc bông tai tai , ở buổi đấu giá, cũng vì chiếc bông tai này, mà có thể nhận ra .

      biết, chiếc bông tai này rất quan trọng với .

      Thế nhưng, sao bây giờ lại đưa cho ?!

      tới trước mặt , cúi đầu nhìn bông tai nhắn tay , vươn tay, cẩn thận cầm lấy như bảo vật, đặt tay mình.

      "Tôi trân trọng, che chở nó như phần tính mạng của mình."

      Trong lòng Lãnh Tiểu Dã chợt thắt lại.

      Hoàng Phủ Diệu Dương khép tay lại, nắm chặt chiếc bông tai.

      "Kể từ bây giờ, tôi luôn luôn mang theo bên người."

      Nghe được giọng của , Lãnh Tiểu Dã bình tĩnh lại.

      "Được."

      Kết quả này, chính là điều hy vọng.

      Hôm nay phải trốn , nếu , thực muốn kết hôn với , đến lúc đó, lỡ như công bố tin tức này ra ngoài, mà lại đâu mất, tức điên mới lạ.

      Bông tai này có thiết bị định vị toàn cầu, có thể dựa vào đó, xác định vị trí của , như vậy càng có lợi cho kế hoạch của .

      Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng quý trọng của , lời như câu thề ước, tâm tình lại thoải mái.

      "Em cũng vậy nhé." mở miệng lần nữa.

      Lãnh Tiểu Dã biết đến chiếc nhẫn, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn vàng lấp lánh tay trái, mấp mấy môi.

      "Được, chuyện này... Tôi đồng ý."

      Hoàng Phủ Diệu Dương nghe lời của , chỉ biết đồng ý nhận lấy chiếc nhẫn.

      "Mau ăn , nguội mất, lát nữa, tôi cho người giúp việc mang quần áo lên cho em."

      giơ tay, sờ tóc , mang theo ý cười rời khỏi phòng.

      Đỉnh đầu còn động lại cảm giác bàn tay dịu dàng của .

      Nhìn lưng , Lãnh Tiểu Dã tự chủ được, lại mở miệng gọi , "Hoàng Phủ Diệu Dương..."

      quay lại, "Còn chuyện gì nữa sao?"

      Thực ra, có rất nhiều lời muốn với .

      Ví dụ như, chuyện chút, để có thể yên tâm khi rời , hoặc là, bọn họ có thể bắt đầu làm bạn bè lần nữa.

      Chỉ là...

      Chuyện này có thể xảy ra sao?

      Lãnh Tiểu Dã thầm thở dài trong lòng.

      Thực xin lỗi, tôi cố ý lừa , nhưng tôi phải là con rối của , nên tôi bắt buộc phải rời khỏi chỗ này.

      "Thực ra, tôi chỉ muốn với ... Tạm biệt."

      nâng tay phải lên, nhàng vẫy tay với .

      Tạm biệt, hẹn gặp lại!

      giơ khóe môi, khẽ mỉm cười.

      "Yên tâm , tôi trở lại nhanh thôi, chúng ta còn gặp lại nhau mà."

      Mở cửa ra, rời khỏi phòng, giúp đóng cửa cẩn thận.

      Dọc đường xuống lầu, chung thủy nắm chặt bông tai trong tay.

      Nhưng nào biết, lên kế hoạch trốn , còn cứ tưởng đây chỉ là dấu hiệu mối quan hệ giữ hai người bọn họ dần phát triển, tâm trạng nén nổi vui mừng.

      Thấy xuống lầu, lão quản gia và nữ giúp việc vội vàng tới tiếp đón.

      "Chào buổi sáng!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương phải người nhiều, tất nhiên, chỉ mỉm cười với bọn họ.

      Hai người được sủng mà lo, vội vàng khom người chào lại.

      "Lát nữa, nhớ mang bộ quần áo cho tiểu thư." Hoàng Phủ Diệu Dương xoay mặt nhìn nữ giúp việc trong phòng bếp, "Chuẩn bị món Trung Quốc cho bữa trữa, tôi trở về dùng cơm với Tiểu Dã."

      "Vâng, thưa bá tước tiên sinh." Nữ giúp việc vội vàng đáp lại.

      Hoàng Phủ Diệu Dương mang theo người quản gia trẻ tuổi và trợ lý rời , nữ giúp việc tới cạnh lão quản gia, "Quản gia tiên sinh, bá tước tiên sinh bị sao vậy?"

      người lúc nào cũng mặt lạnh, khó hầu hạ, hôm nay đột nhiên nở nụ cười vui vẻ, thậm chí cả giọng cũng vô cùng dịu dàng.

      Điều này ... Rất khác thường, nữ giúp việc ở phủ Bá tước nhiều năm cũng khỏi cảm thấy kỳ quái.

      Lão quản gia nhìn lầu, vẻ mặt luôn bình tĩnh lộ ra nụ cười điềm đạm của trường bối, "Tôi nghĩ... Bá tước tiên sinh !"

      "?" Nữ giúp việc giật mình, sau đó cũng nở nụ cười, "Tình vĩ đại đó, nhiều năm như vậy, tôi còn chưa từn nhìn thấy bá tước tiên sinh vui vẻ như vậy. Bây giờ, tôi lập tức tới nông trại, lấy ít nguyên liệu tươi mới về nấu, để bọn họ có thể chuẩn bị bữa cơm Trun Quốc ngon."

      "Nhớ chuẩn bị nhiều chút." Lão quản gia cười , " lâu, tôi chưa ăn món Trung Quốc bà nấu rồi đó."

      "Lần này, tôi để ngài ăn no thôi." Nữ giúp việc cười xoay người, bước chân nhàng ra cửa.

      làm ở phủ Bá tước nhiều năm, cũng là người nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương lớn lên, bà rất có cảm tình với .

      Bây giờ, nhìn thấy bá tước tiên sinh kỳ lạ như vậy, vẻ mặt tươi sáng đẹp đẽ, bà cũng vui sướng vô cùng.

      lầu.

      Lãnh Tiểu Dã dựa vào giường, ăn bữa sáng ngon miệng khay.

      Nữ giúp việc gõ cửa vào mang theo quần áo đặt giường .
      lập tức dừng ăn cơm, lấy quần áo mặc vào, vào toilet rửa mặt.

      Lúc rửa mặt, chiếc nhẫn tay ma sát qua da thịt , khiến động tác của dừng hẳn, tháo chiếc nhẫn xuống đặt bồn rửa tay, thở dài.

      Rửa mặt xong xuôi, lập tức xuống lầu tìm hành lý của , lấy thẻ tín dụng hộ chiếu giả, và số giấy tờ khác, cẩn thận giữ trong người.

      Đứng lên, bước nhanh ra khỏi cửa.

      Lúc tới cầu thang, tự chủ được dừng bước, nhìn cầu thang lầu ba.

      Hình như quên mất vật gì đó rồi.

      Nghĩ hồi, thể nhớ được.

      lần nữa, trở lại phòng ngủ, cẩn thận nhìn vòng, vươn tay chạm vào gối nằm, chợt nhớ tới chiếc nhẫn kia.

      có thói quen đeo nhẫn, vừa rồi khi rửa mặt, tiện tay đặt bồn rửa tay, sau lại quên mang theo.

      vào toilet, quả nhiên, chiếc nhẫn lẳng lặng nằm bồn rửa tay, ánh mắt trời ngoài cửa sổ rọi vào, phản xạ tia sáng chói mắt.

      Mấp máy môi, rốt cuộc vẫn cầm lấy chiếc nhẫn, xoay người rời .

      Đặt tay nắm cửa, bỗng dừng lại.

      Xoay người tới cạnh bàn, lấy giấy viết, để lại bức thư cho .

      "Thực xin lỗi, tôi đây..."

      Tại sao lại muốn xin lỗi với cơ chứ, chỉ muốn được tự do thôi mà, đó phải là lỗi của , là người độc lập, muốn hưởng thụ tự do!

      Nghĩ hồi, quyết định xóa lời xin lỗi, tiếp tục viết tiếp.

      "Tôi biết nhất định rất tức giận, nhưng tôi phải rồi, tôi phải Arthur, cũng chẳng phải là Tiểu Tuyết, tôi thể cứ làm sủng vật của mãi được. Nếu thực thích tôi ..., hãy cho tôi được tụ do, cần phải tìm tôi đâu. Trừ khi, ngày nào đó, nghĩ thông suốt, bình tĩnh xem tôi là con người, mà phải sủng vật, tới lúc đó, có thể tìm tôi..."

      Viết tới đây, ngừng lại, nhìn bức thư mình viết xong, nâng tay xóa cả câu 'trừ khi' .
      Dunghyt97, Phượng Cửu, hirari4 others thích bài này.

    4. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 238+239

      Lãnh Tiểu Dã nặng nề xóa từng chữ.

      còn muốn tìm mình nữa sao?

      Đúng là điên rồi!

      nhìn đống giấy bị hóa bỏ, còn tâm tình viết tiếp nữa.

      Được rồi, dù có viết cái gì nữa, cũng tức giận mà thôi.

      Đặt bút sang bên, tùy tiện vo tờ giấy lại, ném vào thùng rác, mím môi, quay đầu ra cửa.

      "Tiểu thư, chào buổi sáng."

      Lão quản gia thấy xuống lầu, lập tức mỉm cười chào hỏi.

      "Chào buổi sáng." Lãnh Tiểu Dã dừng trước mặt lão quản gia, "Mấy ngày nay, làm phiền mấy người nhiều rồi."

      Lão quản gia cười, "Ngài đừng khách sáo như vậy, có thể chăm sóc cho ngài, vinh hạnh của chúng tôi rồi."

      Lãnh Tiểu Dã khẽ nhếch khóe môi, "Nghe Diệu Dương có rất nhiều vật nuôi, tôi... Có thể tham quan chút được ?"

      nhắn tin cho Kiều, thời gian định, phải nghĩ cách tới ngọn núi phía sau của phủ Bá tước, qua hàng rào, là có thể đến con đường sau núi rồi, Kiều cho người giúp đỡ ở đó.

      "Đương nhiên rồi." Lão quản gia nghi ngờ gì, cười cười dẫn đường cho .

      Hai người ra khỏi nhà lớn, theo bãi cỏ, tới chuồng ngựa

      Nhìn thấy chuồng vật nuôi cách đó xa, Lãnh Tiểu Dã dừng bước, nhìn qua.

      Con sư tử châu Phi Arthur đứng cỏ, nhìn về phía xa xăm.

      Lão quản gia nhìn ánh mắt của Arthur lát, rồi lại nhìn Lãnh Tiểu Dã, "Bá tước tiên sinh... Ngài ấy rất đơn, nên mới giữ Arthur lại, sau này dù có ngài bên cạnh, cũng thể trước, ngài ấy có thả Arthur về hay ."

      rất đơn, nên mới tùy tiện bắt buộc người khác ở cạnh mình sao?

      Lãnh Tiểu Dã thầm hỏi trong lòng.

      Nhưng thể thay Arthur trở thành sủng vật của được.

      Thu hồi tầm mắt, tới gần chuồng ngựa.

      Hai nhân viên công tác, người kiểm tra thân thể, người còn lại giúp con ngựa tắm rửa.

      Chú ngựa kia cao chừng hai thước, vóc dáng hoàn mỹ, lông bờm đen mượt như tơ lụa.

      "Đây là con ngựa mà bá tước tiên sinh thích nhất, tên là Tia Chớp (Thiểm Điện), là trong những con ngựa có tốc độ nhanh nhất." Lão quản gia thấy thích thú, lập tức chủ động giới thiệu.

      Lãnh Tiểu Dã lên phía trước, đưa tay muốn sờ vào lông bờm.

      Tia Chớp chịu tiếp nhận, nghiêng người tránh tay , đưa cặp mặt cảnh cáo nhìn .

      "Tiểu thư, cẩn thận!" Nhân viên công tác vội đứng dậy, bảo vệ Lãnh Tiểu Dã, "Tia Chớp chỉ mới được bá tiên tước sinh thuần phục cách đây lâu, tính cách chẳng hiền lành gì đâu, nếu ngài muốn cưỡi ngựa chúng tôi mang yên ngựa cho Công Chúa, được ?"

      Lão quản gian vươn tay chỉ vào trong chuồng ngựa, "Công Chúa chính là con ngựa màu trắng kia, được vị đại thần cho bá tước tiên sinh đó."

      Lãnh Tiểu Dã nhìn theo hướng ngón tay lão, quả nhiên cách đó xa có chú ngựa thân mình trắng toát, có thể thấy ràng huyết thống cao quý chảy trong người nó, chẳng qua, bị người khác nuôi trong chuồng thế này, trong ánh mắt sớm mất tính hoang dã.

      "!" Lãnh Tiểu Dã gật đầu, "Tôi muốn cưỡi Tia Chớp."

      "Nhưng..." Nhân viên công tác do dự, "Chuyện này rất nguy hiểm, Tia Chớp nó..."

      Lãnh Tiểu Dã vẫn cố chấp, "Tôi muốn cưỡi nó."

      Nhân viên công tác định muốn gì nữa, nhưng lão quản gia vỗ vai đối phương, ý bảo cần phải gì nữa.

      Bất đắc dĩ, nhân viên công tác đành phải dẫn Tia Chớp ra, gắn xong yên ngựa, bọn họ che mắt nó lại, đề phòng nó nhận ra đây phải là Hoàng Phủ Diệu Dương phản kháng.

      Được hai nhân viên công tác vỗ về, Tia Chớp mới chịu yên tĩnh lại.

      Lãnh Tiểu Dã tới, giữ chặt cương, nhảy tót lên ngựa.

      nhân viên công tác liền giữ chặt cương ngựa, chậm rãi dẫn ra đồng cỏ.

      Lãnh Tiểu Dã bắt lấy cương, "Buông ra!"
      Nhân viên công tác hơi do dự, thấy Tia Chớp bình tĩnh, ta mới buông cương ra.

      Lãnh Tiểu Dã cưỡi Tia Chớp vài bước, cúi người xuống, tháo bịt mắt đầu nó, sau đó, lại đá vào bụng nó cái.

      Tia Chớp nhận ra , phải là chủ nhân Hoàng Phủ Diệu Dương của mình, lập tức cảm thấy an toàn run người, muốn quật ngã xuống.

      Nhân viên công tác và lão quản gia lo lắng đến gần, Lãnh Tiểu Dã nắm chặt cương, hai chân dùng sức kẹp lấy thân ngựa.

      Nhân viên công tác vừa mới tới gần, Lãnh Tiểu Dã kéo cương lên, Tia Chớp hí dài tiếng, đứng thẳng người dậy.

      "Tiểu thư!"
      Vài người lo lắng tới nỗi hô lên tiếng.

      thanh trầm đục vang tới, Tia Chớp đứng vững cỏ như cũ, Lãnh Tiểu Dã vẫn còn yên lưng ngựa.

      Mọi người thấy thế, đều thở phào nhõm.

      Lãnh Tiểu Dã cầm cương, đẩy đầu Tia Chớp xuống chút, khẽ kẹp hai chân, Tia Chớp liền phi nhanh lên trước.

      Chạy hết vòng chuồng, vung cương, chạy về lại cạnh mọi người.

      Nhìn nụ cười mặt , mọi người khỏi kinh ngạc.

      ai nghĩ tới, lại có thể khống chế Tia Chớp nhanh như vậy.

      "Nó tuyệt quá mất!" Lãnh Tiểu Dã vỗ lưng Tia Chớp, ngồi lưng ngựa hỏi, "Tôi cưỡng nó thêm vòng nữa được ?"

      "Tất nhiên rồi!" Lão quản gia cười đồng ý, "Nhưng ngài nhớ chú ý an toàn."

      chơi vui vẻ như vậy, lão cũng có cách nào ngăn chặn được nữa.

      "!"

      Lãnh Tiểu Dã vung cương, Tia Chớp cúi đầu, chạy về phía đồng có đằng xa.

      lập tức chạy xa ngay, chỉ cưỡi nó vài vòng, sau đó mới từng chút chạy .

      Lão quản gia và nhân viên công tác nhìn thân ảnh mất hút phía đồng cỏ, chốc lát, lại xuất trở lại.

      Có điều, bọn họ chỉ lo thầm khen ngợi kỹ thuật của , nhưng cảm giác được, càng lúc càng xa.

      Tới sườn dóc, Lãnh Tiểu Dã quay lại, nhìn phủ Bá tước xa xa.

      "Hoàng Phủ Diệu Dương, tạm biệt!" mấp mấy môi, thúc mạnh vào bụng ngựa, "Giá!"

      Tia Chớp lâu được vui sướng như vậy, nó lập tức thích thú chạy về phía vùng quê rộng rãi.

      Xông qua cánh rừng , nhìn hàng rào, Lãnh Tiểu Dã liếc mắt nhìn bọn giám sát, trốn tránh.

      Kéo căng cương ngựa, canh thời gian và góc độ, thấy Tia Chớp chạy tới gần, kéo mạnh cương, ngựa vùng lên.

      Tia Chớp dồn lực xuống bốn chân, thân thể bay vút lên trong trung.

      Thoải mái nhảy qua hàng rào hai mét.

      "Oa ồ!" Lãnh Tiểu Dã đứng thẳng dậy, kêu thành tiếng, "Tia Chớp, tuyệt quá, cảm ơn mày, bây giờ, rốt cuộc tôi cũng được tự do trở lại... Ha... Tự do... Tốt quá!"

      Ngồi lại lưng ngựa, nhanh chóng cưỡi Tia Chớp chạy tới điểm hẹn.

      qua cánh đồng cỏ, quả nhiên, chiếc xe màu lam đậu dưới chân núi.

      Xác định lại số xe Kiều từng cho biết, Lãnh Tiểu Dã lập tức đánh ngựa tiến lên.

      Người xe nghe được tiếng vó ngựa, cũng mở cửa bước xuống.
      Dunghyt97, Winter, JupiterGalileo2 others thích bài này.

    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 240+241

      "Này!" Lãnh Tiểu Dã nhấc cương ngựa, nhìn người đàn ông cao ráo bước ra từ trong xe, lập tức kinh ngạc, "Dạ Phong Dương?!"

      Nhìn thấy khuôn mặt lâu gặp, Dạ Phong Dương lộ ra ý cười, "Mau lên xe , chuyến bay sắp xếp xong xuôi rồi, bây giờ, chúng ta lập tức tới sân bay."

      "Khoan !"

      Lãnh Tiểu Dã xoay người, vươn tay sờ gáy Tia Chớp, "Tia Chớp, cảm ơn mày giúp tao trốn, mấy ngày nay chắc mày buồn lắm rồi, hôm nay cứ tự nhiên giương oai !"
      Bỏ dây cương ra, Lãnh Tiểu Dã giơ tay vỗ mạnh vào eo Tia Chớp.

      "Hí!"
      Tia Chớp bị đâu, lập tức chạy về phía đồng cỏ.

      "Cảm ơn mày, Tia Chớp, tao hy vọng mày có thể giúp tao kéo dài thời gian chút."

      Thu hồi tầm mắt, Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng lên xe, " thôi."

      Hai người chia nhau ngồi xe, Dạ Phong Dương lấy chiếc túi giấy từ ghế sau đưa cho , rồi nổ máy.

      Lãnh Tiểu Dã lấy tóc giả và áo khoác bên trong, tự ngụy trang, chiếc xe nhanh chóng lao về quốc lộ phía trước.

      Lãnh Tiểu Dã đội xong tóc giả, cầm lấy máy tính trong túi giấy, "Có thể theo dõi vị trí của chiếc bông tai đó , tại, Hoàng Phủ Diệu Dương giữ nó."

      Dạ Phong Dương vươn tay, gõ bàn phím hai cái, máy tính lập tức khởi động hệ thống theo dõi, rất nhanh điểm màu đỏ xuất tại - sân bay thủ đô nước A.

      Liếc mắt nhìn điểm đỏ, Dạ Phong Dương khẽ nhíu mày, " ta vẫn còn ở sân bay."

      Lãnh Tiểu Dã liếc mắt nhìn, " sao, tôi nghĩ... ta trở về ngay thôi."

      khi phát mất tích, quản gia lập tức gọi điện thông báo cho Hoàng Phủ Diệu Dương, khi đó nhất định vội vàng trở về.

      Điều này, khẳng định thể nghi ngờ.

      ...

      ...

      Trước chuồng ngựa.

      Lão quản gia nhận lấy kính viễn vọng từ tay nhân viên công tác, nhìn sườn núi xa xa, nhưng vẫn thấy bóng dáng Lãnh Tiểu Dã và Tia Chớp đâu.

      Trong lòng ngừng lo lắng, lão bỏ ống nhòm xuống, lập tức ra lệnh, "Mau mang xe điện tới đây!"
      Nhân viên công tác vội vàng chạy , rất nhanh mang chiếc xe tới, lão quản gia lên xe, nhân viên công tác lập tức khởi động, chạy về hướng Lãnh Tiểu Dã cưỡi ngựa.

      Lát sau, xe lái tới sườn cỏ, lão quản gia nhìn nhìn, nhưng vẫn thấy Lãnh Tiểu Dã đâu.

      Tiếp tục , xuyên qua cánh rừng, thẳng tới hàng rào của phủ Bá tước, nhưng vẫn phát được gì.

      "Kỳ lạ, tại sao có ai thế nhỉ?" Nhân viên công tác nghi ngờ nhìn bốn phía.

      Lão quản gia dùng kính viễn vọng nhìn hết vòng đồng cỏ, đôi mi lo lắng nhăn lại..., cầm lấy bộ đàm xe, thấp giọng : "Phòng quan sát, phòng quan sát, tôi là quản gia đây, cậu có thấy Tia Chớp ở gần hàng rào phía Tây Bắc ?"

      "Ngài chờ chút, chúng tôi lập tức kiểm tra." Bộ đàm bên kia, giọng của nhân viên công tác vang lên.

      lát sau, có tin tức truyền tới.

      "Ngài quản gia, Tia Chớp nhảy ra khỏi hàng rào, hình như lưng còn mang theo người nữa phải."

      "Cái gì?!" Lão quản gia vừa nghe thấy liền sốt ruột, "Lập tức mở cửa hàng rào cho tôi, còn nữa, mau ra lệnh cho mọi người tới hàng rào Tây Bắc tìm Tia Chớp và tiểu thư!"
      Vội vàng lên xe, lão quản gia lo lắng mở miệng, "Mau... Mau từ cửa sau ra ngoài."

      Nhân viên công tác lập tức nổ máy, chạy tới cửa sau cách đó xa, tìm Lãnh Tiểu Dã và Tia chớp.

      Người phụ trách quản lý ngựa vô cùng lo lắng, "Tiểu thư, ấy... xảy ra chuyện gì đó chứ?"

      Ai mà biết Hoàng Phủ Diệu Dương rất cưng chiều Lãnh Tiểu Dã, nếu lần này, Lãnh Tiểu Dã vì cưỡi ngựa mà gặp chuyện may, ta tài nào gánh nổi trách nhiệm,

      Lão quản gia cau mày, quan sát bốn phía, trước mặt lại lên khuôn mặt của Lãnh Tiểu Dã.

      Đột nhiên, nhớ tới đoạn đối thoại và câu cảm kích kia của Lãnh Tiểu Dã, lão đột nhiên phục hồi tinh thần.

      "Tôi ngu quá mà!" Lão quản gia nâng tay vỗ trán, "Tôi vậy mà hiểu được, ấy đừng với tôi."

      "Ngài gì vậy?" Nhân viên công tác hiểu hỏi.

      Lão quản gia chau mày, "Tiểu thư, ấy phải bị Tia Chớp lôi ra đồng cỏ, mà ấy... Tự mình nghĩ cách trốn !"
      "Vì sao?" Nhân viên công tác lại hiểu, "Vì sao ấy phải trốn ?"

      Lão quản gia hít hơi sâu, "Vì ấy... Muốn được tự do."

      Lão do dự hồi, liền lấy điện thoại ra.

      Rất nhanh, đầu kia vang lên giọng của trợ lý Hoàng Phủ Diệu Dương.

      "Ngài quản gia, ngài có chuyện gì sao?"

      "Đưa cho bá tước tiên sinh nghe điện thoại, tôi có... Chuyện vô cùng quan trọng."

      "Nhưng..." Trợ lý nhìn Kiều tiến hành trao đổi với tù binh và Hoàng Phủ Diệu Dương ký tên vào văn kiện ở đằng xa, "Bá tước tiên sinh vội!"
      Người nào biết, lúc làm việc, tuyệt đối thích ai tới gần, điều đó chẳng khác gì chui đầu vào chỗ chết.

      Lão quản gia giọng , "Về chuyện của Lãnh tiểu thư, lập tức đưa điện thoại cho tiên sinh."

      Trợ lý vừa nghe tới ba chữ Lãnh tiểu thư, liền cảm thấy lo lắng, vội vàng chạy tới, đưa điện thoại tới trước mặt Hoàng Phủ Diệu Dương, "Tiên sinh, điện thoại của ngài."

      Hoàng Phủ Diệu Dương ký tên ngẩng đầu lên, ánh mắt vui nhìn trợ lý.

      Trợ lý lập tức lạnh sóng lưng, vội vàng giọng , "Là... Là về Lãnh tiểu thư."

      còn chưa dứt lời, Hoàng Phủ Diệu Dương đưa di động lên lỗ tai.

      "Tiểu Dã thế nào?"

      "Bá tước tiên sinh." Lão quản gia cẩn thận mở miệng, "Tiểu thư ấy... ấy cẩn thận bị Tia Chớp lôi ra đồng cỏ mất rồi."

      Lão quản gia rất tâm lý, nếu cho Hoàng Phủ Diệu Dương biết Lãnh Tiểu Dã lại trốn thoát, nhất định người đàn ông này giận đến điên mất.

      Trước mắt, lão chỉ có thể dối Lãnh Tiểu Dã may bị Tia Chớp lôi .

      vậy, nếu có thể tìm được Lãnh Tiểu Dã, mọi chuyện tới nỗi nào.

      Nếu , lão dám tưởng tượng, lúc Hoàng Phủ Diệu Dương biết được chân tướng, phản ứng thế nào.

      Hoàng Phủ Diệu Dương đứng bật dậy, "Sao lại như vậy?"

      "Tiểu thư muốn cưỡi ngựa, sau đó ấy liền cưỡi Tia Chớp... Nhưng... Tia Chớp nhảy ra khỏi hàng rào, tôi sắp xếp cho mọi người tìm, tin chắc... Rất nhanh tìm được ấy thôi."

      Trong lòng ngừng lo lắng, Hoàng Phủ Diệu Dương thể nghe thấy tâm trạng yên trong lời của lão.

      "Tôi lập tức về đây!" Nhanh chóng ký tên văn kiện, Hoàng Phủ Diệu Dương bỏ cây bút trong tay xuống, nhanh chóng vòng qua bàn làm việc, đặt văn kiện tay Kiều, "Tôi có việc gấp, trước."

      Kiều biết chuyện gì xảy ra, nhưng chỉ cười với , "Cảm ơn bá tước tiên sinh hỗ trợ, hợp tác vui vẻ."

      "Hợp tác vui vẻ!" Miễn cưỡng câu, Hoàng Phủ Diệu Dương nhanh chân về phía cửa, "Lập tức theo tôi trở về phủ Bá tước."

      Kiều theo ra ngoài, nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương tiến vào thang máy, lão lập tức lấy điện thoại trong túi ra, gọi cho Dạ Phong Dương.

      "Hoàng Phủ Diệu Dương rời khỏi sân bay, hai đứa cẩn thận chút, đừng để bị cậu ta phát ."
      Dunghyt97, JupiterGalileo, Winter2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :