1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Hoàn - Dư Phương (Full - Chờ beta)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 299: Đại sư huynh thành thân

      Rốt cuộc thành thân !

      Quan Lãng nhìn Linh Nguyệt xinh đẹp như hoa, chỉ cảm thấy mỗi chỗ trong lòng luôn trống rỗng nay được lấp đầy.

      phải là người tin tưởng vận mệnh, nhưng đối với Linh Nguyệt, luôn có loại phảng phất giống như đời trước để lại tiếc nuối, cảm giác này rất kỳ diệu, thời điểm còn chưa thích Linh Nguyệt, cũng có loại cảm giác này.

      Nếu như con người có kiếp trước kiếp này, như vậy, đời trước khẳng định phụ Linh Nguyệt , nếu tại sao có thể có loại cảm giác tiếc nuối này.

      may là, còn tiếc nuối.Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường...

      Trong mắt Quan Lãng vui mừng nụ cười hạnh phúc khó có thể che dấu, tất cả mọi người đều nhìn ra tối nay rất vui.

      Hai mắt sáng ngời của Linh Nguyệt nhìn , khóe miệng giương lên nụ cười ngọt ngào.

      Đôi tân nhân đắm chìm trong hạnh phúc này, cũng có phát giác tại góc tối tăm đôi mắt lộ ra sát ý gắt gao nhìn bọn họ chằm chằm.

      Tề Hoàn nhìn bọn Quan Lãng cái, lại quay đầu nhìn chăm chú vào Bành xuân, trong lòng hồi bất an.

      Bành xuân làm sao xuất tại nơi này?Ông làm sao chọn lúc này trở lại?

      Bước chân nàng di chuyển, về hướng Bành Xuân.

      Lúc nàng qua, tay phải luôn rũ xuống của Bành xuân khẽ nhúc nhích.

      Ánh mắt Tề Hoàn lộ ra thần sắc kinh hoảng.

      "Dừng tay!" Nàng lên tiếng kêu to.

      "Phu thê giao bái..." Thanh của nàng bị át .

      Mắt Tề Hoàn trợn tròn, nàng thấy đầu ngón tay Bành Xuân thoáng lên cái tinh quang.

      Hay làông muốn giết Linh Nguyệt!

      "Dừng tay, dừng tay!" Tề Hoàn hét lên.

      "Đưa vào động phòng..."

      Khi thanh của nàng lại lần nữa bị át , Tề Hoàn cho rằng Linh Nguyệt nhất định bị Bành Xuân gây thương tích, trong nháy mắt này, cổ tay nâng lên của Bành Xuân bị tay người khác liên tục đè chặt.

      Là Triệu Ngôn Ngọc!

      Tề Hoàn thấy Triệu Ngôn Ngọc đứng ở bên cạnh Bành xuân, mỉm cười đè lại tay của ông, biết gì đó. Nàng thở phào nhõm.

      Lúc này, Quan Lãng dắt tay Linh Nguyệt trở về động phòng bỗng nhìn lại, cùng Triệu Ngôn Ngọc trao đổi cái ánh mắt.

      ra là bọn họ sớm có phòng bị.

      "A Hoàn. Làm sao vậy?" Triệu phu nhân phát giác được Tề Hoàn khác thường, tới quan tâm hỏi thăm.

      " có việc gì, có việc gì." Tề Hoàn nhìn Triệu Ngôn Ngọc cùng Bành xuân ra ngoài, quay đầu hướng Triệu phu nhân cười tiếng.

      Triệu phu nhân vỗ vỗ bả vai của nàng." vào chuyện với Linh Nguyệt ."

      Tề Hoàn ưng thuận.

      ...

      ...

      Mắt thấy thiếu chút nữa là có thể trừ được cái đinh trong mắt, lại nghĩ rằng cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc. Bành Xuân khiếp sợ nhìn Triệu Ngôn Ngọc đè lại cổ tay ông, biết lần này bất luận như thế nào đều thể đạt thành tâm nguyện.

      "Bành thúc, chúng ta đến thư phòng chuyện chút ." Triệu Ngôn Ngọc đem tay của theo như xuống tới, mỉm cười .

      Bành Xuân ngầm vận nội lực muốn hất tay ra Triệu Ngôn Ngọc, lại phát cái tay bắt lấy cổ tay mình kia như đồng thiết hoàn toàn thể nhúc nhích được.

      "Biểu thiếu gia, ngươi cũng muốn Quan gia trang về sau gặp chuyện may, nữ nhân kia thể gả cho Thiếu chủ." Bành xuân đè nén thanh với Triệu Ngôn Ngọc.

      Triệu Ngôn Ngọc cười cười."Chuyện này làm sao biết trước được, Bành thúc cần gì buồn lo vô cớ đây?"

      Bành xuân hạ thấp con mắt nhìn tay Triệu Ngôn Ngọc "Biểu thiếu gia, ta là vì Quan gia trang suy nghĩ."

      "Ta biết Bành thúc đối với Quan gia trang trung thành, cho nên, Bành thúc và Quan Lãng chuyện chút ." Triệu Ngôn Ngọc bị thuyết phục, tin tưởng Bành xuân đối với Quan gia trang trung thành, nhưng cũng cho rằng Bành xuân muốn giết Linh Nguyệt là vì tốt cho Quan Lãng.

      Là người đều có tư tâm, biết Bành Xuân động thủ vì tâm tư gì, cho nên mới liên tục án binh bất động. Nhưng ngờ tới Bành xuân vẫn muốn giết Linh Nguyệt như cũ.

      Bành xuân biết dùông cái gì, Triệu Ngôn Ngọc cũng cho phép ông ra tay với Linh Nguyệt, có chút chán nản suy sụp thả lỏng vai.

      Triệu Ngôn Ngọc khẽ híp mắt, khóe miệng cong lên. Buông tay Bành Xuân, ra hiệu ôngvào thư phòng cùng mình.

      Trong thư phòng, Quan Lãng thân hỉ phục ngồi ngay ngắn ở ghế bành, khi thấy Bành xuân và Triệu Ngôn Ngọc cùng lúc xuất , sâu trong đáy mắt thoáng lên tia thất vọng.

      Bành xuân đứng trước mặt Quan Lãng, khẽ khom người hành lễ "Thiếu chủ."

      "Bành thúc, vì cái gì?" Quan Lãng trầm mặc nhìn hồi lâu, mở miệng có chút khó khăn hỏi.

      "Thuộc hạ suy nghĩ cho Thiếu chủ cùng Quan gia trang." Bành xuân trầm giọng trả lời.

      Quan Lãng cười khẽ, vốn định lộ ra nụ cười tự cho là tuấn, lại nhớ tới dung mạo bây giờ của mình, chỉ đành bất đắc dĩ cười khổ "Bành thúc, nếu ông vì Bành Phù... đáng phải như thế, ta biến thành như vậy, Bành phù nên có người tốt hơn."

      Cho tới nay, Bành Xuân vẫn muốn đem con của mình gả cho Quan Lãng, mà Quan Lãng lại là tình duy nhất của Bành Phù, đến giờ còn chờ trở về cưới nàng.

      Chỉ trách Quan Lãng trước kia luôn cà lơ phất phơ, cho tới bây giờ cũng ràng với Bành Phù.

      Bành Xuân nghĩ tới Quan Lãng nhắc đến con của mình.

      Tâm tư muốn giết Linh Nguyệt, có chút cũng vì con ông, nhưng mục đích thực , chỉ có ông biết .

      "Thiếu chủ..." Bành xuân còn muốn cố gắng thuyết phục Quan Lãng, nhưng lại biết bất luận ông cái gì, Quan Lãng cũng thay đổi chủ ý.

      Quan Lãng cười "Bành thúc, Linh Linh là nương tốt, nàng có cốt nhục của ta, ta biết ngươi lòng vì Quan gia trang, nhưng xin tin tưởng ta, ta để cho Quan gia trang gặp chuyện may."

      Ônglà vì Quan gia trang, nhưng suy nghĩ giống Quan Lãng.

      Triệu Ngôn Ngọc ở bên yên lặng quan sát Bành Xuân, và Quan Lãng khác nhau, cũng cho rằng Bành Xuân vì con của mình mà muốn giết Linh Ngọc, lúc thấy biểu tình trấn định của ôngkhi đối mặt với Quan Lãng, có lẽ Bành Xuân hi vọngnhiều hơn thế, chỉ là mỗi chuyện muốn Quan Lãng làm con rể!

      Khóe mắt Bành Xuân liếc Triệu Ngôn Ngọc cái, cúi đầu "Nếu Thiếu chủ khẳng định như vậy, thuộc hạ cũng còn lời nào để . Ngày mai thuộc hạ lập tức trở về Quan gia trang."

      Quan Lãng hài lòng cười , giọng điệu nghiêm túc " như vậy, Bành thúc, chuyện trước kia vì phụ thân ta so đo, nhưng tuyệt đối thể có lần nữa, Bành thúc, chút cũng muốn người khác thương tổn thê tử của ta."

      Lời này có chút khách khí, nhưng giọng điệu lại cất giấu lãnh ý, trong thâm tâm Bành xuân bỗng giật mình, lát mới "Vâng, Thiếu chủ."

      Sau khi Bành Xuân rời khỏi, Quan Lãng thở dài hơi.

      " ngờbụng dạ huynh lại rộng rãi như vậy." Triệu Ngôn Ngọc khẽ cười, hơi trào phúng với Quan Lãng.

      "Dù sao ông ấy cũng là người bên cạnh cha ta, hơn nữa..." Quan Lãng nhíu mày, "Tra ra ông rốt cuộc muốn làm cái gì, cũng chỉ có thể giả bộ cái gì cũng biết, để tránh đả thảo kinh xà."

      Triệu Ngôn Ngọc cười " ra là huynh thấy Bành thúc có mưu đồ khác, phải coi trọng ông ta."

      Quan Lãng trừng mắt nhìn Triệu Ngôn Ngọc "Bản đại hiệp cho dù tuấn tiêu sái bằng trước kia, cũng có rất nhiều ưu điểm."

      " để Bành Xuân trở về Quan gia trang?" Triệu Ngôn Ngọc để ý đến Quan Lãng mặt dày, vẫn cảm thấy Bành Xuân là thể sơ hốt.

      " cho người theo dõi ." Quan Lãng .

      "Cữu cữu như thế nào?" Triệu Ngôn Ngọc hỏi.

      Quan Lãng lắc đầu "Còn chưa cho ông biết, phụ thân rất tin tưởng và giao nhiệm vụ cho Bành Xuân."

      Dù sao cũng là thuộc hạ theo mình mấy chục năm, dĩ nhiên là phi thường tín nhiệm,Triệu Ngôn Ngọc "Chuyện này tạm thời cũng đừng với cữu cữu, miễn cho đến lúc đó hiểu lầm Bành xuân, ngược lại tốt."

      Quan Lãng gật đầu, bày tỏ đồng ý.

      Triệu Ngôn Ngọc cười "Tốt lắm, nhanh về , hôm nay huynh là tân lang đấy."
      tart_trung, susu, Genki14 others thích bài này.

    2. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 300: Vương Tuấn

      Đến khuya, Tề Hoàn đợi hồi lâu Triệu Ngôn Ngọc mới trở về.

      "Thế nào rồi? Bành Xuân đâu?" Nghe được tiếng động, Tề Hoàn vội vàng từ giường ngồi dậy, thấy Triệu Ngôn Ngọc vừa tắm rửa cả người nhàng khoan khoái ở cách vách qua gấp gáp hỏi.

      Triệu Ngôn Ngọc nhíu mày, tiến lên đem Tề Hoàn ôm vào trong ngực "Sao còn chưa ngủ hả?"


      Tề Hoàn giận liếc mắt cái "Làm sao ngủ được, từ hiệu thuốc Quan gia trở về trong lòng vẫn rất bất an, may mắn Bành Xuân có cơ hội xuống tay với Linh Nguyệt, ai cũng thể tưởng được ra tay hôm nay."

      "Có ta ở đây, cơ hội đó." Triệu Ngôn Ngọc ôm nàng ngủ, thay nàng chỉnh góc chăn, giọng .

      "Rốt cuộc Bành Xuân có ý tứ gì, đại sư huynh và Linh Nguyệt muốn thành thân, huống chi Linh Nguyệt có thai, cho rằng giết Linh Nguyệt, đại sư huynh bỏ qua cho sao?" Tề Hoàn tức giận .

      Triệu Ngôn Ngọc cười cười, kể về cuộc đối thoại của Quan Lãng và Bành Xuân ở thư phòng cho Tề Hoàn nghe, bản thânhắn cũng hoài nghi.

      Sau khi Tề Hoàn nghe xong, hạ giọng "Ta cũng có ý nghĩ như vậy, Bành Xuân tuyệt đối phải đơn thuần muốn giết Linh Nguyệt, chừng là nguyên nhân khác, thể chỉ vì con ......"

      Nếu Quan Lãng như trước tuấn lãng tiêu sái, vậy càng cần phải bàn luận.

      "Đừng nhắc tới việc này, mặc kệ Bành Xuân làm cái gì, về sau biết." Triệu Ngôn Ngọc vỗ lưng Tề Hoàn, ôn nhu "Ban ngày nàng bận nhiều việc, giờ nghỉ ngơi cho tốt ."

      Biết Triệu Ngôn Ngọc vẫn chú ý Bành Xuân, Tề Hoàn lo lắng nữa, ở trong lòng tìm vị trí thoải mái, dần dần tiến vào mộng đẹp.

      Hôm sau, lúc Tề Hoàn tỉnh lại mặt trời lên cao, sau khi rửa mặt chải đầu, nàng lập tức đến thư phòng tìm Triệu Ngôn Ngọc.

      Quan Lãng và Linh Nguyệt thành thân, bây giờ Tề Hoàn mới có thời gianra tay với Dương Quân Nhu.

      Đối phó Dương Quân Nhu, nhất định phải tìm được khuyết điểm của nàng.

      Tề Hoàn theo như kiếp trướcđược biết, khuyết điểm của Dương Quân Nhu chính là Tề Chính Khuông.

      Nàng muốn Triệu Ngôn Ngọc tìm tú tài Vương Tuấn,người rất giống Tề Chính Khuông kia.

      "Nàng muốn lợi dụng Vương Tuấn làm gì?" Triệu Ngôn Ngọc hạ mắt nhìn Tề Hoàn, ngày đó cái gì cũng chưa hỏi thay nàng tìmra Vương Tuấn, trong lòng vẫn rất là tò mò kế tiếp nàng muốn làm gì.

      Tề Hoàn cười khẽ chóp mũi nhăn lại "Bây giờ chưa quyết định, cũng thể cho chàng, sau khi gặp người này, thiếpsẽnói với chàng."

      Triệu Ngôn Ngọc cười "Vậy mấy ngày nay nàng tìm người cố ý làm khó dễ , làm cho có chỗ để , thầm tra tấn ...... Cũng là có nguyên nhân?"

      "Sao chàng biết?" Tề Hoàn kinh ngạc trừng mắt , lập tức lại giật mình ngộ ra, người nàng dùng đều là đưa cho, biết nàng làm gì, cũng là bình thường "Chàng đừng quản nguyên nhân thiếp làm như vậy, dù sao thiếp có chủ trương."

      "Ta cùng nàng ?" Triệu Ngôn Ngọc nở nụ cười, sủng nịch nhìn nàng hỏi.

      Tề Hoàn lắc lắc đầu " cần, chàngcứ làm việc của mình , thiếptự mình là được."

      Khi biết Vương Tuấn nay ở đâu, Tề Hoàn liền mang theo Bạch Hủy và Trầm Hương xuất môn, Triệu Ngôn Ngọc lo lắng nàng đến địa phương đó có vẻ loạn, liềnphái người của mình thầm bảo hộ.

      ......
      .....

      Dưới chân Thiên tử, cũng phải từng cái góc khuất đều phồn vinh yên ổn, giống như đường Cát Tường gần ngoại ô kinh thành.

      Đường Cát Tường nghe tên có vẻ may mắn, thực tế, rất nhiều lưu dân cùng đường đều tề tụ ở chỗ này, trộm cướp là chuyện thường, dân chúng thườngngày đến đây.

      Giống như tú tài Vương Tuấn vậy, ở đường Cát Tường này là số ít, nếu phải bị ép buộc còn nơi nào để , làm sao có thể đến nơi đây vẽ tranh viếtchữ cho người khác, kiếm vài đồng bạc sống qua ngày.

      Thời điểm Tề Hoàn xuất ở đường Cát Tường, lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt khác thường.

      "Thiếu phu nhân, kinh thànhthế nhưng vẫn còn địa phương như vậy, xem ánh mắt những người đó, giống như muốn xông ra cướp đoạt." Bạch Hủy kề sát bên người Tề Hoàn, cảnh giác quan sát chung quanh, sợ có lưu dân hoặc lưu manh nhào lên.

      "Đừng để ý đến bọn , chúng ta chỉ quan tâm đường của mình." Tề Hoàn thản nhiên , chỉ coi họ giống như người qua đường, thản nhiên bước .

      Ở giữa đường Cát Tường, dưới mái hiên, có người đứng mặc y phục màu xám, thân hình cao lớnthon gầy, bộ dáng tuấn mỹ còn nam tử ngồi ở ghế băng lộ vẻ mặt u sầu, bên cạnh dựng đứng cờ trắng, bên ghi mấy chữ viết hộ thư và vẽ chân dung.

      Cho dù nghe Triệu phu nhân và biết được bộ dáng Vương Tuấn rất giống Tề Chính Khuông, nhưng chính mắt Tề Hoàn vừa thấy, vẫn kinh ngạc chút.

      rất giống......

      Chẳng qua khi còn trẻ Tề Chính Khuông rất khí khái, làm sao từng có bất mãn vui như vậy, cúi đầu ủ rũ, bộ dáng đối với cuộc sống tràn ngập tuyệt vọng?

      Mặc kệ như thế nào, lớn lên giống tốt rồi.

      "Thiếu phu nhân, người kia...... Giống như, rất giống lão gia." lúc Tề Hoàn dừng lại nhìn về phía Vương Tuấn, Bạch Hủy và Trầm Hương cũng theo tầm mắt nàng nhìn lại.

      Nhất thời bị hoảng sợ, người này bộ dạng giống hệt Tề Chính Khuông

      Tề Hoàn mỉm cười "Quả rất giống"

      Nàng về phía Vương Tuấn, mới được hai bước, nàng chợt dừng chân, hé mắt cẩn thận suy tính chốc lát, đột nhiên quay lại rời khỏi đường Cát Tường.

      Bạch Hủy và Trầm Hương vội vàng theo "Thiếu phu nhân, làm sao vậy?"

      Sau khi Tề Hoàn lên xe ngựa, mới với gã sai vặt đánh xe "Ngươi tìm Vương Tuấn kia, bảo vẽ cho ngươi bức tranh."

      Gã sai vặt này là người của Triệu Ngôn Ngọc, dĩ nhiên chỉ đánh xe đơn giản như vậy.

      Nghe Tề Hoàn phân phó, hỏi nguyên nhân, lập tức nhảy xuống xe, đến chỗ Vương Tuấn.

      Tề Hoàn qua khe hở của rèm cửa sổ nhìn Vương Tuấn, nàng thể gặp mặt Vương Tuấn ở nơi này, làm việc đều phải cẩn thận là tốt nhất, cũng thể chưa đạt được mục đích, khiến Dương Quân Nhu phát ra.

      Bất quá, nàng thực hoài nghi, cho dù Dương Quân Nhu biết đây là nàng thiết kế, chừng còn cam tâm tình nguyện bước xuống.

      Ước chừng qua nửa canh giờ, gã sai vặt kia liền trở lại, mang theo bức tranh do Vương Tuấn vẽ.

      Tề Hoàn nhìn bức tranh kia vài lần, cười "Hèn gì nghèo túng phải đến tận đây, có lẽ vị Vương tú tài này thiên phú thực bình thường."

      Bạch Hủy và Trầm Hương biết Tề Hoàn đến tột cùng muốn làm gì, nghi hoặc nhìn nàng.

      "Chúng ta trở về ." Tề Hoàn cười .

      Trở về Triệu gia, Tề Hoàn phân phó gã sai vặt đánh xe kia "Ngày mai ngươi lại tìm Vương Tuấn, chủ tử của ngươi vô cũng tán thưởng tranh vẽ, tiếp theo ngươi lập tức thuê viện , đem an trí ở đấy, cho người hầu hạ ăn ngon ở tốt."

      "Vâng, thiếu phu nhân." Người nọ cúi đầu đáp.

      Tề Hoàn cười hỏi "Ngươi tên là gì?"

      "Tiểu nhân kêu Kim Thạch." Kim Thạch trả lời.

      "Kim thạch, Vương Tuấn liền giao cho ngươi." Tề Hoàn .

      Tề Hoàn chậm rãi trở về trong viện, tính nhẫn nại của nàng còn, đối phó với người như Dương Quân Nhu, phương pháp tốt nhất chính là làm cho nàng hoàn toàn mất năng lực trả thù.

      Nữ nhân này bây giờ có thể dựa vào phải là thế lực tứ hoàng tử sao? Nếu tứ hoàng tử là vây cánh của nàng ta, nàng lập tức chặt đứt vây cánh đó......
      tart_trung, susu, Genki16 others thích bài này.

    3. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 301: Vô tình gặp gỡ

      Vương Tuấn phải là chưa từng phong quang qua, khi nhược quán* năm ấy, thời điểm thi đậu tú tài, cũng là đối tượng để người ở quê nhà hâm mộ nịnh nọt, chẳng qua về sau vẫn thể lên cao hơn, hơn nữa chung quanh càng ngày càng nhiều người có tiền đồ hơn so với , mới dần dần bị quên lãng mà thôi.

      *nhược quán: thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán

      thuở mất song thân, sau khi đỗ tú tài, có khả năng lại trúng cử, vốn nghĩ tới tìm trường nào đó làm tiên sinh dạy học, nhưng bị ghét bỏ, liềntới kinh thành để mưu sinh, kết quả chỉ có thể ở đường Cát Tường thay mặt người ta viết thư, cuộc sống chán nản thế này, sớm thành thói quen của Vương Tuấn, cũng cam chịu chấp nhận, cho rằng đời này cứ như vậy.

      Đâu nghĩ rằng gặp được quý nhân thưởng thức tranh của mình? Chỉ là phải là người am hiểu tranh, vậymàcũngđược thưởng thức, chẳng những cho chỗ ở, còn có nha hoàn hầu hạ, cuộc sống Đại lão gia thế này, cũng chỉ ảo tưởng vào mấy năm trước mà thôi.

      Vương Tuấn thể hoài nghi vị lão gia sau lưng kia là ai, bất quá, sau vài ngày hưởng thụ cuộc sống sung sướng, cảm thấy mặc kệ sau lưng người nọ là ai, muốn làm cái gì đều quan trọng, bỏ được cuộc sống như vậy.

      "... Mỗi ngày đều ở trong vườn tới lui, hoặc là đến tửu lâu gần đó nghe đọc sách, cùng những văn nhân khác chuyện phiếm, cuộc sống trôi qua rất thích ý." Kim Thạch trả lời Tề Hoàn, đem cuộc sống của Vương Tuấn mấy ngày qua tại tòa nhà kia cặn kẽ cho nàng biết.

      Tề Hoàn sau khi nghe xong, mỉm cười gật đầu "Bảo phòng thu chi chi trăm lượng đưa cho , để muốn xài như thế nào xài."

      Cái này cùng với nuôi phế vật có gì khác nhau? Kim Thạch kinh ngạc nghĩ, nhưng vẫn đáp ứng.

      Cứ như thế, lại qua vài ngày.

      Quan Lãng và Linh Nguyệt lên đường thành Cẩm Châu, Triệu Ngôn Ngọc vẫn bận rộn như xưangày nào cũng sớm về trễ.

      Tề Hoàn ngoại trừ đến vấn an Lục thị, chính là ở trong nhà chuyện với Triệu phu nhân, cùng nhau nghiên cứu liệu có thuốc gì tốt hơn chữa trị cho vết thương của Quan Lãng.

      Cuộc sống mặc dù rất nhàn nhã, nhưng trong lòng Tề Hoàn liên tục thấp thỏm chuyện, nàng chờ đợi cơ hội.

      "Thiếu phu nhân. Mẫu Đơn quận chúa của Tương vương phủ đưa bái thiếp tới cho người đây." Bạch Hủy cầm trong tay tấm thiệp đến, đưa cho Tề Hoàn.

      Tề Hoàn khẽ khiêu mi, Mẫu Đơn quận chúa làm sao tặng thiếp cho nàng? Sau khi nàng trở về kinh thành. Chỉ đếnTương vương phủ lần, mà chỉ cùng Mẫu Đơn quận chúa hàn huyên mấy câu xã giao, cũng giống như người ngoài tưởng tượng. Thầy trò tình cảm thâm hậu.

      Đối với Mẫu Đơn quận chúa, nàng liên tục giữ khoảng cách.

      "Vệ U công chúa hôm nay cũng đưa bái thiếp. là trùng hợp." Trầm Hương cười .

      Tề Hoàn cầm lấy tấm thiệp mời khác, cười "Xác thực trùng hợp, đều là muốn Hộ Quốc tự."

      Hai ngày nữa Vệ U công chúa phải tỷ võ chiêu phu, hôm nay muốn Hộ Quốc tự du ngoạn, do Mẫu Đơn quận chúa giúp đỡ, nàng liền mời Tề Hoàn đạo tiến đến. Chỉ là nghĩ tớiMẫu Đơn quận chúa cũng đưa thiếp mời tới.

      " lại với Mẫu Đơn quận chúa, ngày mai ta đến đúng giờ." Tề Hoàn .

      Ngày mai... Nếu Mẫu Đơn quận chúa mời nàng , cũng cần phải thỉnh những người khác , tỷ như Tứ hoàng tử phi đây?

      Tề Hoàn khóe miệng khẽ nhếch, kêu Bạch Hủy gọi Kim Thạch đến, phân phó ngày mai đưa Vương Tuấn Hộ Quốc tự, tìm chỗ dễ thấy nhất, ở đó vẽ bức tranh phong cảnh.

      Kim Thạch đáp lời sau đó xoay người rời .

      lát sau, Lục thị vội vã cho người tới báo lại với Tề Hoàn.

      Là Tề Chính Khuông sắp đến kinh thành, ước chừng hai ngày nữa đến nơi.

      Tề Hoàn nghe vậy, mày nhăn lại, buồn bực hỏi "Nhanh như vậy? phải nửa tháng nữa mới tới sao?"

      Vấn đề này phải Bạch Hủy và Trầm Hương có thể trả lời, người đến bẩm lại càng biết phải như thế nào.

      Tề Chính Khuông muốn trở về. Chuyện nàng muốn làm chưaxong, chỉ sợ sau khi TềChính Khuông trở về, tất cả tâm huyết của nàng liền thất bại trong gang tấc.

      Dương Quân Nhu nhìn thấy bộ dạng Tề Chính Khuông bây giờ, biết có ý kiến gì, nàng say đắm Tề Chính Khuông thời gian dài như vậy, đơn giản vì bề ngoài của ông tuấn nho nhã, tại đừng cái gì bề ngoàiTề Chính Khuông tuấn nho nhã, ngay cả chức quan đều bị miễn, so với người bình thường người đường còn bằng, nàng chẳng lẽ còn thích?

      Hi vọng ngày mai Vương Tuấn kia đừng để nàngmất lòng tin với .

      Dương Quân Nhu cũng ngàn vạn đừng làm cho nàng thất vọng mới tốt.

      ...

      ...

      Về phầnVệ U công chúa, đều đồn đãi dáng người nàng vai u thịt bắp còn khuôn mặt xấu xí, sau lần hội ngộ tại miếu Nguyệt Lão Tề Hoàn cùng nàng hẹn mà gặp, cũng gặp mặt hai lần nữa, nhưng đến nay vẫn chưa từng thấy qua diện mục của nàng.

      Bất quá Tề Hoàn rất chắc chắn, Vệ U công chúa nhất định là đại mỹ nhân, cũng chỉ có Phó Kỳ Hữu mới có thể ngu ngốc cho rằng nàng là người quái dị, còn lén lút ở sau lưng gọi công chúa là sửu nhân.

      Hôm nay đến Hộ Quốc tự đều là nữ quyến, gã sai vặt đánh xe Phó Kỳ Hữu dĩ nhiên có xuất , mọi người cũng đều cho rằng hôm nay Vệ U công chúa nhất định che mặt, cho nên, khi thấy nương trẻ tuổi mặt mày như vẽ từ xe ngựa của Vệ U công chúa bước xuống, tất cả mọi người liền giật mình.

      Nước Lâu Lan từ trước đến nay vốn tạo ra mỹ nhân, giống như Mẫu Đơn quận chúa vàđám người Tề Hoàn, bản thân họ cũng được xưng là mỹ nhân, nhưng đến khi thấy nương trước mắt này tựa như điêu khắc từ ngọc, da thịt trơn mịn, các nàng mới biết thế gian có người có thể xinh đẹp đến như vậy.

      Tìm được ngôn ngữ để hình dung, chỉ cảm thấy nữ tử này như mộng ảo, kiều diễm tuyệt luân, còn đẹp hơn mỹ nhân Tây phương ba phần.

      Cho đến giờ vẫn chưa từng thấy qua bên cạnh Vệ U công chúa xuất mỹ nhân nào như thế, vậy vị trước mắt này chính là Vệ U công chúa rồi?

      Đứng đầu là mẫu đơn quận chúa rất nhanh lấy lại tinh thần, mỉm cười hướng Vệ U công chúa nghênh đón.

      "Hôm nay cuối cùng cũng được nhìn thấy dung nhan chân thực của công chúa, là như tiên giáng trần, khiến tất cả đều bị mê hoặc." Mẫu Đơn quận chúa vừa cười vừa , quay đầu lại liếc mọi người cái.

      Hôm nay đến Hộ Quốc tự, ngoại trừ mấy vị hoàng tử phi ra, còn có những nữ quyến khác, đều là Mẫu Đơn quận chúa mời đến tham gia náo nhiệt, còn lại vì danh tiếng vệ u công chúa mà tới.

      Kể từ khi tin tức vệ u công chúa tuyên bố tỷ võ kén phò mã lan ra, ít nam tử tài tuấn trong lòng sợ hãi, rất sợ cẩn thận phải cưới người quái dị vào cửa, sau đó lại có đồn đãi, bởi vì Phó Kỳ Hữu thành gã sai vặt đánh xe của Vệ U công chúa, ít nương có tâm tư vớiPhó Kỳ Hữuvà các phu nhân muốn làm con rể đều rất sợ bị Vệ U công chúa vừa ý, hôm nay chính là đến thăm dò chút.

      Thăm dò này lại làm các nàng kinh hãi rất lớn.

      Ở đâu ra người quái dị! Chỉ sợ cả kinh thànhnày cũng tìm được mỹ nhân như thế, chỉ sợ diện mạo của vị công chúa nàyvừa lộ ra ngoài, nam nhân muốn thúnàngcó đến hàng vạn người.

      "Quận chúa." Vệ U công chúa trả lễ, lộ ra nụ cười sáng lạn.

      là dáng vẻ xinh đẹp nhu hòa, khiến quang cảnh càng thêm tươi đẹp...

      Dương Quân Nhu tiến lên trước vài bước, cười ôn nhu với Vệ U công chúa "Hôm nay mọi người đều mãn nguyện được thấy công chúa, công chúa, cũng đừng trách ta nhìn đến ngây người, chỉ là chúng ta từ trước đến giờ chưa thấy qua người nào đẹp mắt như vậy."

      ít người lấy lại tinh thần, nghe Dương Quân Nhu như vậy, đều gật đầu phải.

      Vệ U công chúa cười cười, tầm mắt chuyển hướng đến Tề Hoàn đứng ở phía sau đám người, mắt sáng rực lên, quan tâmđến Mẫu Đơn quận chúa ở bên cạnh và Dương Quân Nhu cố ý tiếp cận, vẫy tay với Tề Hoàn "Tiểu Triệu phu nhân, chúng ta lại gặp mặt."

      Tề Hoàn đối với nàng gật đầu cười yếu ớt, chỉnh đốn trang phục thi lễ "Vệ U công chúa."

      "Mọi người chúng ta chớ đứng ở chỗ này khách sáo, người nào cũng hành lễ xong rồi, mặt trời đều xuống núi, Lâu Lan chúng ta có nhiều quy củ như vậy."

      Mẫu Đơn quận chúa nhìn Tề Hoàn liếc mắt cái, thầm kinh ngạc dường như Hoàn Nhan Vệ U rất quen thuộc với Tề Hoàn?

      Lúc Dương Quân Nhu thấy Vệ U công chúa cùng Tề Hoàn chào hỏi, sắc mặt hơi trầm xuống, nàng hôm nay là phụng lệnh Tứ hoàng tử phân phó, cố ý đến tạo quan hệ tốt với Hoàn Nhan Vệ U, nếu có thể lấy được ủng hộ của nàng, nghiệp lớn của Tứ hoàng tử càng như hổ thêm cánh.

      "Hôm nay chỉ đến cầu phúc du ngoạn, tự nhiên cần tuântheo lễ tiếtrườm rà kia, công chúa, thỉnh." Mẫu đơn quận chúa vừa cười vừa .

      Vệ U nghe vậy, lập tức hướng Tề Hoàn .

      "Tiểu Triệu phu nhân, chúng ta cùng ." Rất thân thiết cùng Tề Hoàn chuyện "Ngày mai ngươi muốn tới nhìn ta tỷ võ chiêu phu sao? Cho ngươi xem chút năng lực của nữ tử Lâu Lan chúng ta, có thể so với nữ thần y như ngươi cũng kém."

      "Công chúa, ta kham nổi danh hiệu thần y." Tề Hoàn cười , biết vệ u công chúa từ nơi nào nghe được việc nàng chữa hết bệnh cho thái hậu, lập tức cho rằng y thuật của nàng tốt, liền kêu nàng là nữ thần y.

      "Hừ, tiểu tử Phó Kỳ Hữu kia mắt cao hơn đầu, đối với ngươi cũng là tán thưởng đủ điều, có thể thấy được ngươi cùng các nữ tử khác bất đồng, ta thích ngươi như vậy." Vệ U công chúa hạ thấp giọng "Ngươi giống những người kia, ở trước mặt ta nịnh nọt sau lưng lại ta là người quái dị."

      Tề Hoàn cười cười, cái gọi là những người kia phía sau các nàng xa, nàng biết nên cái gì cho phải.

      Dưới hướng dẫn củaMẫu Đơn quận chúa, các nàng cùng nhau cầu phúc tế bái, tiếp theo đến sau vườn của Hộ Quốc tự.

      Kinh đô mấy ngày nay cũng có tuyết, khí trời sáng sủa, ánh mặt trời ấm áp, trong vườn hoa cỏ mặc dù đủ muôn hồng nghìn tía, lại có loại mỹ cảm đặc biệt mộc mạc của mùa đông.

      Dương Quân Nhu nhiều lần muốn cùng vệ u công chúa chuyện, nhưng nàng mười câu, vệ u công chúa lại đáp trả nàng đến nửa câu, được vài lần, nàng từ trước đến nay tâm cao khí ngạo cảm thấy tức giận, liền gì nữa, vào trong vườn sau, mang theo nha hoàn của mình đến chỗ khác.

      Tề Hoàn mí mắt khẽ nâng, nhìn phương hướng Dương Quân Nhu , khóe miệng bay lên độ cong sung sướng, vừa vặn, nàng cần khiến người dẫn Dương Quân Nhu đến bên kia.

      Mẫu đơn quận chúa vốn là chủ nhân phải chiêu đãi Hoàn Nhan vệ u, bây giờ thành làm nền, lại thể để biết bị vắng vẻ, liên tục cười híp mắt nhìn Hoàn Nhan vệ u lôi kéo Tề Hoàn hỏi han.

      Đề tài luôn rời khỏi Phó Kỳ Hữu kia.

      thể tưởng được Hoàn Nhan Vệ U và Tề Hoàn sớm quen biết, càng thể tin quan hệ của hai người tốt như vậy.

      Này rất tốt, rất tốt!

      Bên này khí hài hòa, mọi người trò chuyện trong nhà, ít người hỏi Vệ U công chúa về quang cảnh đặc sắc ở Lâu Lan, trong khoảng thời gian ngắn rất náo nhiệt.

      Bên kia, Dương Quân Nhu mang theo nha hoàn thiếp thân vào khu vườn phía tây.

      Nơi này hồ nước hòn non bộ tự tạo thành phong cảnh khác, ban đầu nàng nghĩ đến đây hóng mát, nhưng biết ra ở chỗ này có người.

      Nhìn thân ảnh cao to mặc y phục màu xanh kia bôi bôi, Dương Quân Nhu vui nhíu mày, hôm nay làm sao lại có nam tử đến đây? phải là cho chủ trì chặn tất cả khách hành hương, hôm nay chỉ cho các nàng vào sao?

      Nầng định tìm chủ trì chất vấn, nam tử cúi đầu vẽ tranh kia vừa vặn xoay người lại.

      Tề Chính Khuông? Dương Quân Nhu giật mình.
      Last edited: 21/1/16
      tart_trung, susu, Genki12 others thích bài này.

    4. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 302: phải là

      Sao Tề Chính Khuông lại ở chỗ này? trở về kinh thành khi nào?

      Dương Quân Nhu ngẩn ngơ tại chỗ, lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy Tề Chính Khuông trong lòng nàng rung động, nghĩ tới những năm qua, nàng sinh hoạt cẩn thận bên cạnh Tứ hoàng tử, cái loại người đó và người dấu muốn phu thê tôn trọng nhau, cuộc sống ân ân ái ái là suy nghĩ xa vời.

      Nếu như lúc trước nàng có thể gả cho Tề Chính Khuông... Nàng mỗi ngày đều có thể giúp mài mực đưa bút, giúp quan lộ bước lên mây, bọn họ nhất định trôi qua rất vui vẻ, nàng là người duy nhất hiểu .

      Càng nghĩ, vẻ tiếc nuối đau lòng này càng ngày càng mãnh liệt, Dương Quân Nhu nhịn được hướng Vương Tuấn tới.

      Bích Ngọcthấy chủ tử nhà mình đột nhiên như người mấthồn, theo tầm mắt của nàng nhìn lại, lập tức trợn to mắt, là Tề Chính Khuông? , đúng, Tề Chính Khuông còn trẻ như vậy.

      "Tứ hoàng tử phi!" Nàng vội vã lên tiếng nhắc nhở.

      Vương Tuấn nghe được thanh , quay đầu nhìn lại, thấy người tới là nữ tử trẻ tuổi mặc quần áo đẹp đẽ quý phái, gương mặt tuấn tú thoáng lên chút kinh ngạc, lập tức lộ ra nụ cười tự cho là tiêu sái với Dương Quân Nhu.

      phải là Tề Chính Khuông...

      Dương Quân Nhu cước bộ hơi chậm lại, trừng mắt nhìn nụ cười mặt Vương Tuấn, Tề Chính Khuông cười với nàng như vậy.

      đối với nàng liên tục rất kiềm chế, chỉ mỉm cười nho nhã khách khí xa cách.

      "Ngươi là người phương nào? Sao lại ở chỗ này?" Bích Ngọc sợ Dương Quân Nhu bị nam tử kia mê hoặc, vội vàng đứng ra hướng về phía Vương Tuấn lớn tiếng quát.

      Vương Tuấn thấy Bích Ngọc hung hãn sợ hết hồn, nghĩ thầm bất quá là cái nha hoàn, đối với lại khách khí như vậy, mấy ngày nay hưởng thụ quen Vương Tuấn giọng cũng tốt "Ta ở chỗ này vẽ tranh, chẳng lẽ cản trở đường của các ngươi."

      "Ai cho ngươi tiến vào?" Bích Ngọc mắt lạnh trừng , cảm thấy người rất giống Tề Chính Khuông này xuất tại ở đây khẳng định đơn giản, chẳng lẽ là vì hoàng tử phi nhà nàng mà đến?

      "Vị nương này chuyện buồn cười, Hộ Quốc tự này chẳng lẽ chỉ các ngươi mới có thể vào. Người ngoài vào được?" Vương Tuấn trào phúng hỏi, ghét nhất loại nô tài ỷ thế hiếp người này.

      "Ngươi..." giận dữ, chỉ cảm thấy người này chút phong độ cũng có. Quả thực chính là cái loại tiểu nhân.

      Dương Quân Nhu lấy lại tinh thần, phát giác người trước mắt này cũng phải là ý trung nhân của mình, nàng gọi Bích Ngọc lại "Vị công tử này, ngượng ngùng, quấy rầy ngươi."

      Vương Tuấn vừa nghe thanh Dương Quân Nhu này mềm mại kiều mị. Đáy lòng bị xem thường xấu hổ lập tức tiêu tán " nương gì thế, nơi này cũng phải nơi ở của tại hạ, ai tới cũng có thể."

      "Công tử ở chỗ này vẽ tranh?" Biết phải là Tề Chính Khuông, khí chất phương diện ăn cũng so ra kém người trong lòng của nàng, nhưng nàng cũng cách nào dời , nhịn được muốn đến gần .

      "Ha ha. Vẽ vui mà thôi." Vương Tuấn cười .

      Dương Quân Nhu giương mắt nhìn , tầm mắt chăm chú, dường nhưmuốn qua nhìn thấy người trong lòng kia "Bức tranh vẽ tệ."

      Nghe được tán thưởng, nụ cười mặt Vương Tuấn càng sâu hơn, trong lòng suy đoán thân phận của nữ tử trước mắt này, nhìn như phu nhân gia đình giàu có, biết là quý phủ nào.

      Vương Tuấn tâm tư vòng vèo trăm lần, sau khi đến kinh đô, liên tục trải qua cuộc sống bị người ta xem thường vắng vẻ. Nếu phải vị lão gia kia thưởng thức , thỉnh vẽ tranh, cung cấp chỗ ăn ở cho , hôm nay làm sao có thể đứng ở chỗ này cùng quý nhân chuyện như vậy?

      Chẳng lẽ bắt đầu đổi vận rồi? Rốt cục càng ngày càng nhiều người thưởng thức tài hoa của rồi?

      "Nghe khẩu của ngươi, phải chăng là người địa phương." Dương Quân Nhu lại hỏi.

      "Đúng vậy. Mới đến kinh chưa được năm." Vương Tuấn trả lời.

      Dương Quân Nhu cười cười, có chú ý Bích Ngọc ở bên cạnh đưa mắt ra hiệu cho nàng, vẻ mặt lo lắng nhìn nàng, tiếp tục cùng Vương Tuấn hàn huyên.

      Bích Ngọc thầm lo lắng, Tứ hoàng tử phi đem nam tử này trở thành Tề Chính Khuông chứ?

      Ở trong bóng tối Kim Thạch liên tục quan sát Vương Tuấn, nhìn thấy và Dương Quân Nhu trò chuyện vui vẻ, đáy mắt thoáng lên ýcười quỷ dị, lặng lẽ rời .

      Ước chừng qua nửa canh giờ, Dương Quân Nhu mới lưu luyến rời mà dẫn Bích Ngọc rời .

      "Tứ hoàng tử phi, nam tử kia xuất rất quái lạ, sợ là hề thỏa đáng." Bích Ngọc dè dặt nhắc nhở Dương Quân Nhu, sợ nàng làm ra chuyện khác người, đến lúc đó chỉ biết phá hủy chính mình.

      Dương Quân Nhu cười lạnh "Có cái gì ổn? phải là ở chỗ này vẽ tranh sao?" Suy nghĩ chút, nàng lại "Sau khi trở về, cẩn thận hỏi thăm lai lịch của ."

      Hỏi thăm sao? Muốn làm cái gì? Bích Ngọc ở trong lòng hỏi.

      ...

      ...

      Cho đến mặt trời sắp lặn về phía tây, vệ u công chúa mới mang theo tùy tùng rời Hộ Quốc tự, Tề Hoàn theo mẫu đơn quận chúa đến ngoài cửa lớn, nhìn xe ngựa của nàng càng lúc càng xa.

      Tề Hoàn cười lời cáo biệt với mẫu đơn quận chúa.

      " thể tưởng được vệ u công chúa và ngươi mới quen thân, sớm biết như thế, cũng cần ta phải đến tiếp đãi nàng." Mẫu đơn quận chúa tựa tiếu phi tiếu nhìn Tề Hoàn, hai người vốn là tiên sinh đệ tử, nhưng quan hệ lại càng lúc càng mờ nhạt.

      "Nào dám so sánh với quận chúa, là Vệ U công chúa để mắt ta thôi." Tề Hoàn khiêm tốn .

      Mẫu đơn quận chúa cúi đầu xuống nhìn chằm chằm nàng, thanh lười biếng, làm như lơ đãng "A Hoàn, ngươi tựa hồ muốn cùng ta thân cận quá mức, ngươi thân là đệ tử của ta đây."

      Tề Hoàn cúi đầu xuống "Là đệ tử sợ quấy rầy quận chúa."

      "Phải ?" Mẫu đơn quận chúa cười cười "Về sau đến tương vương phủ nhiều chút."

      "Vâng." Tề Hoàn đáp.

      Sau khi về đến nhà, Kim Thạch lập tức tới báo lại.

      Đem tình cảnh Dương Quân Nhu cùng Vương Tuấn gặp mặt năm mười cho Tề Hoàn.

      Khi Tề Hoàn nghe xong, chân mày khóe mắt đều vui vẻ dính vào nhau "Cho người đem gia thế bối cảnh của Vương Tuấn truyền cho Dương Quân Nhu biết, ngàn vạn thể để cho nàng biết là ta ở sau lưng giúp ."

      Kim Thạch đồng ý.

      "... Còn có, mấy ngày nay tùy Vương Tuấn muốn chi gì chi, cần chi tiêu, liền cho bạc." Tề Hoàn tiếp tục phân phó "Hỏi thăm Dương Quân Nhu những ngày qua còn chỗ nào, làm cho nàng hẹn mà gặp Vương Tuấn nhiều chút."

      Đợi sau khi Kim Thạch rời , Bạch Hủy mới hỏi "Thiếu phu nhân, Dương Quân Nhu kia thực vừa ý Vương Tuấn sao?"

      Tề Hoàn "Ban đầu ta cũng hoài nghi, bất quá lấy phản ứng hôm nay của nàng, nhất định cho người hỏi thăm về Vương Tuấn, thậm chí chủ động tìm ."

      Vốn nàng còn lo lắng Dương Quân Nhu còn tâm tư kia với Tề Chính Khuông, nghĩ tới nàng chủ động chuyện cùng Vương Tuấn, cái này chứng minh trong lòng nàng chưa bao giờ quên Tề Chính Khuông.

      Chẳng lẽ Dương Quân Nhu muốn tạo điều kiện cho đồ mặt trắng Vương Tuấn? trong lòng Bạch Hủy thầm nghĩ, phải chứ, nếu như bị Tứ hoàng tử biết, chết như thế nào cũng biết.

      Tề Hoàn tâm tình tốt "Mai là ngày Vệ U công chúa tỷ võ chiêu phu, chúng ta tham gia náo nhiệt thôi, về phần Vương Tuấn này, cần chúng ta ra tay."

      Nàng có thể làm, chính là để Vương Tuấn xuất ở trước mặt Dương Quân Nhu mà thôi. Về phần kế tiếp lại phát sinh chuyện gì, phải xem Dương Quân Nhu làm như thế nào.

      Chỉ mong, nàng làm cho mọi người thất vọng, tốt nhất là trước khi Tề Chính Khuông trở về, có thể làm cho nàng cầu được ước thấy.

      Trong lòng suy nghĩ, rèm cửa dày bằng dạ khẽ lay động, Triệu Ngôn Ngọc vén rèm tiến đến, nhìn mặt mày Tề Hoàn mang theo ý cười, ôn nhu cười "Xem ra hôm nay tâm tình rất tốt."

      Tề Hoàn nghênh đón, ngửi được người có mùi rượunhàn nhạt " uống rượu?"

      "Bị Phó Kỳ Hữu lôi kéo uống mấy chén." Triệu Ngôn Ngọc cởi xuống áo bông người "Hôm nay Hộ Quốc tự?"

      "Ừ, bồi Vệ U công chúa." đơn giản là hôm nay tán gẫu với Vệ U công chúa chủ đề "... Dường như rất quan tâm Phó thiếu gia, ngày mai tỷ võ chiêu phu, Phó thiếu gia bỏ lỡ chứ."

      Triệu Ngôn Ngọc cười to "Trùng hợp như vậy, tiểu tử kia hôm nay đều về Vệ U công chúa, còn biết ai xúi quẩy lấy người quái dị."

      Tề Hoàn xì tiếng khinh miệt "Vệ U nếu là người quái dị, chỉ sợ kinh thành có nữ tử nào được xưng mỹ nhân, Phó Kỳ Hữu cũng thiệt là, trông mặt mà bắt hình dong, ánh mắt cũng ra sao."

      Ánh mắt nếu ra sao, lúc trước làm sao động tâm với nàng? Nếu phải là sớm phát , đem tâm tư nên lộn xộn của tên đó bóp chết, nếu như thế nào đây, Triệu Ngôn Ngọc u ám.

      "Nhìn thấy diện mục thực của vệ u công chúa?" dĩ nhiên cho tiểu sư muội, chuyện Phó Kỳ Hữu từng động tâm với nàng, cười hỏi tới Hoàn Nhan Vệ U.

      Tề Hoàn dùng sức gật đầu, thở dài "... Thực rất đẹp, cũng biết phải hình dung như thế nào, nàng nghiêng nước nghiêng thành cũng quá đáng."

      Gương mặt tuấn tú của Triệu Ngôn Ngọc vẻ mặt quái dị nhìn Tề Hoàn "Quả thực phải là người quái dị, Phó Kỳ Hữu kia nên khóc."

      "Ngày mai tham gia tỷ võ sao?" Tề Hoàn vội vàng hỏi.

      Triệu Ngôn Ngọc gật đầu .

      "Con lừa ngốc kia!" Tề Hoàn tức giận mắng"Công chúa người ta tràn đầy hi vọng với , ngày mai chờ , còn ghét bỏ người ta bộ dạng xinh đẹp, có lúc phải hối hận."

      Mặc dù như vậy, nhưng Tề Hoàn vẫn nhịn được muốn tác hợp vệ u công chúa và Phó Kỳ Hữu, với Triệu Ngôn Ngọc "Nếu chàng nhắc nhở chút, với vệ u công chúa phải là người quái dị?"

      Triệu Ngôn Ngọc " coi trọng dung mạo, thể tham gia luận võ chiêu phu phải ý tứ của , là vệ u công chúa để cho tham gia."

      "A?" Tề Hoàn lần này trợn tròn mắt "Đây là chuyện gì vậy."

      "Ngày mai biết." Hoàn Nhan vệ u phải là người tùy hứng làm bậy, làm như vậy tự nhiên có đạo lý của nàng.

      Hai phu thê chuyện lát, liền kêu nha hoàn mang bữa tối bưng lên.

      Bạch Hủy đem cái chén sứ trắng hầm cách thủy đặt trước mặt Tề Hoàn "Đây là phu nhân cố ý chuẩn bị cho Thiếu phu nhân ngài, là hoa giao súp."

      Triệu Ngôn Ngọc cố ý "Chắc ta phải là mẫu thân sinh, nàng đối với ta cũng tốt như vậy."

      Tề Hoàn lườm cái, mở nắp chén ra, ngửi được mùi vị hoa giao súp, lập tức cảm thấy trận buồn nôn.

      "Làm sao vậy?" Triệu Ngôn Ngọc vội vàng hỏi.

      "Khẩu vị tốt lắm, biết có phải hay ..." Tề Hoàn mấy câu, lập tức ngây ngẩn cả người, tháng này nguyệt tín của nàng dường như bị chậm.

      Triệu Ngôn Ngọc "Có phải buổi trưa ở Hộ Quốc tự kia ăn vật gì đó hay , có muốn để nương xem mạch cho nàng chút?" xong, kêu Bạch Hủy mời Triệu phu nhân tới.

      Tề Hoàn bởi vì nhớ tới nguyệt tín bản thânbị chậm nửa tháng, có chút sững sờ, có phát giác Bạch Hủy chạy tìm Triệu phu nhân.

      "Khẩu vị tốt ăn thanh đạm chút, kêu người nấu cho nàng nấu chén cháo loãng ." Triệu Ngôn Ngọc nắm tay Tề Hoàn vuốt ve, vừa phân phó Trầm Hương bên cạnh.

      " cần, cần, thiếp đại khái biết mình xảy ra chuyện gì." khuôn mặt nhắn của Tề Hoàn ửng đỏ, bảo Trầm Hương cần phải .
      tart_trung, susu, Genki12 others thích bài này.

    5. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 303: mang thai

      Triệu Ngôn Ngọc nghi ngờ nhìn Tề Hoàn, tỉ mỉ quan sát nàng lần, mắt sáng ngời có thần, sắc mặt cũng rất tốt, những ngày qua cũng nghe chỗ nào của nàng thoải mái, sao đột nhiên khẩu vị lại tốt?

      "Nàng rốt cuộc ở đâu thoải mái, ngàn vạn đừng chịu đựng, mau cho ta biết." khẩn trương .

      Tề Hoàn trừng cái "Thiếp có việc gì."

      Triệu Ngôn Ngọc nhíu mày "Nếu có chuyện gì, làm sao đột nhiên có khẩu vị?"

      Vừa dứt lời, Triệu phu nhân thanh thanh thúy truyền vào, giọng trêu chọc "Chỉ là có khẩu vị đem ngươi khẩn trương thành như vậy, nếu vì cái khác, ngươi như thế nào?" xong, thấy người vào, cười khanh khách nhìn con trai và con dâu của mình.

      "Nương, chớ lung tung." Triệu Ngôn Ngọc nghe được lời của Triệu phu nhân, hơi có chút hài lòng.

      Triệu phu nhân cười khẽ tiếng, ngồi xuống bên cạnh Tề Hoàn "Nghe Bạch Hủy , nguyệt tín của con chậm nửa tháng?"

      Tề Hoàn mỉm cười gật đầu "Hôm nay mới biết, ra là chậm lại."

      "Nguyệt tín chậm trễ?" Triệu Ngôn Ngọc vội đứng lên, mặc dù đối với y lý tinh thông, nhưng trong nhà có mẫu thân và thê tử y thuật cao minh, dù sao cũng mưa dầm thấm đất chút, cho nên nghe cuộc đối thoại của Triệu phu nhân và Tề Hoàn, lập tức hiểu ý tứ trong lời hai người.

      "Đến, ta bắt mạch cho con chút." Triệu phu nhân để ý đến mặt nhi tửlộ vẻ vui mừng, kéo tay Tề Hoàn qua, tự mình bắt mạch thay nàng.

      Tề Hoàn lại có chút khẩn trương, là người của hai thế giới, nàng phải là chưa trải qua cảm giác làm mẹ, chẳng qua là khi đứa trong bụng mới có động tĩnh, bị chén thuốc cho biến mất, nàng từng tuyệt vọng cho rằng mình có tư cách làm mẫu thân... Sau khi sống lại, nàng sợ nhất bản thân bị trời trừng phạt, cho nàng thêm cơ hội để làm mẫu thân.

      Nàng rất muốn sinh đứa bé, đền bù hai đời tiếc nuối của nàng.

      Tề Hoàn ngừng khẩn trương, Triệu Ngôn Ngọc cũng rất khẩn trương, lúc trước muốn Tề Hoàn mạo hiểm mới hạ thuốc tránh thaivới nàng, về sau lại rất hi vọng nàng vì mà sinh nữ nhi, hôm nay biết được nàng có khả năng mang thai. Tâm nguyện của được đạt thành, tư vị trong lòng vô cùng phức tạp.

      "Có lẽ chỉ là khẩu vị tốt." Tề Hoàn thấy Triệu phu nhân nhíu mày, tâm dừng lại, cười muốn che giấu thất vọng.

      Triệu Ngôn Ngọc "Nguyệt tíncủa nàng từ trước đến nay rất chuẩn."

      Tề Hoàn cắn cắn môi, ánh mắt hơi khẩn trương nhìn .

      "Nếu là có que thử thai tốt hơn." Triệu phu nhân thấp giọng , giữa lông mày toát ra vui mừng, nàng xem Tề Hoàn và Triệu Ngôn Ngọc, giống như biết bọn họ khẩn trương, cố ý chẫm dãi "Giống như làmạch hỉ. Bất quá nếu muốn khẳng định thêm, phải đợi nửa tháng sau mới có thể chân chính xác định."

      "Lại thỉnh vài đại phu đến xem mạch chút." Triệu Ngôn Ngọc vội vàng .

      Tề Hoàn giữ chặt tay của "Kinh thành có mấy đại phu có thể so với nương, chúng ta nghe nương."

      Triệu phu nhân liếc nhìn nhi tử mình, cười với Tề Hoàn "Nhìn tiểu tử này khẩn trương như vậy, về sau chẳng phải là muốn đem ngươi cung phụng lên tận trời?"

      "Nương, A Hoàn có thai?" Triệu Ngôn Ngọc ngồi xuống. Cảm giác tâm tình của mình là lên xuống thất thường, lúc vui mừng lúc lại lo lắng, hết lần này tới lần khác mẫu thân đại nhân chịu cho lời chắc chắn.

      "Đúng vậy. Tiểu tử, ngươi phải làm cha." Triệu phu nhân tức giận , sau đó thở dài " nghĩ tới lão nương còn trẻ như vậy đãlàm bà nội."

      Tề Hoàn và Triệu Ngôn Ngọc sớm thành thói quen thỉnh thoảng bà ít lời làm cho người khác thấy khó hiểu, hai người đều đắm chìm trong vui mừng.

      "Chúc mừng thiếu gia cùngthiếu phu nhân." Bạch Hủy và Trầm Hương khom gối thi lễ, mặthai người lộ vẻ vui sướng, vốn các nàng thầm lo lắng Tề Hoàn lâu như vậy mà có mang thai, rất sợ Triệu Ngôn Ngọc về sau thu khác ở trong phòng, hôm nay Tề Hoàn có thai, nỗi lo của các nàng cuối cùng cũng có thể buông xuống.

      "Trong vòng ba tháng đầu hài tử hơi yếu ớt. Tạm thời được làm chuyện đó, mang thai ổn định rồi sau." Triệu phu nhân đạo, cũng phân phó Bạch Hủy làm cho phòng bếp cho Tề Hoàn lần nữa làm chút thanh đạm ngon miệng chút thức ăn.

      Triệu Ngôn Ngọc ôm eo Tề Hoàn, nghe vậy lại bối rối "A Hoàn mang thai ổn định sao?"

      "Thân thể A Hoàn tốt lắm, thai dĩ nhiên là ổn. Bất quá ba tháng đầu vẫn nên cẩn thận chút." Triệu phu nhân trừng mắt ra "Người ta chỉ mới vừa làm nương ngốc ba năm, cái này ngươi còn chưa chính thức làm cha bắt đầu ngốc rồi."

      Tề Hoàn bật cười thành tiếng, ngượng ngùng nhìn Triệu Ngôn Ngọc.

      Triệu Ngôn Ngọc chút cũng ngại bị mẫu thân của mình trêu chọc, chỉ là dè dặt hỏi Tề Hoàn "Nơi nào thoải mái với ta, muốn ăn cái gì, muốn ăn cái gì cũng phảinói cho ta biết..."

      Vừa , vừa đặt tay lên bụng Tề Hoàn "Lúc nào động đậy? Nghe hài tử ở trong bụng là biết đá người."

      Triệu phu nhân nhịn được liếc mắt cái, thực muốn thừa nhận tiểu tử ngốc này là nàng sinh ra.

      Tề Hoàn lấy tay Triệu Ngôn Ngọc ra, giọng kêu lên "Nào có nhanh như vậy!"

      Nàng rốt cuộc mang thai...

      Ông trời có vứt bỏ nàng, để cho nàng được đền bù tiếc nuối đời trước, làm cho nàng có cơ hội làm mẹ.

      Tề Hoàn cơ hồ cảm động muốn khóc.

      Lúc này đây, nàng nhất định bảo vệ con của nàng, bình an, khỏe mạnh sinh hạ đến.

      ...

      ...

      Sau khi Dương Quân Nhu trở về phủ Tứ hoàng tử, trong đầu lúc lên khuôn mặt Vương Tuấn, lúc nghĩ tới thân ảnh Tề Chính Khuông năm đó, trong khoảng thời gian ngắn lại phân người nào là Vương Tuấn người nào là Tề Chính Khuông.

      Nàng nhìn lên bảng tên vách tường, trong lòng hồi chua xót.

      "Bích Ngọc, hỏi thăm chút, Tề đại nhân kia có phải hay rất nhanh trở lại." Dương Quân Nhu kêu Bích Ngọclại gần, thấp giọng phân phó .

      "Tứ hoàng tử phi, xin thứ cho nô tỳ lắm miệng cả gan câu, Tề đại nhân kia hôm nay còn như xưa, thân phận ngài tôn quý, cần gì đối với nhớ mãi quên như vậy." Bích Ngọc cả gan ra, nàng thực muốn nhìn thấy Dương Quân Nhu làm sai chuyện.

      Dương Quân Nhu lườm nàng cái "Cho ngươi hỏi thăm hỏi thăm, nhiều như vậy làm gì."

      "Nô tỳ nguyện chứng kiến ngài bị lừa gạt." Bích Ngọc .

      "Ta biết ngươi muốn cái gì, ngươi nghĩ khuyên ta buông xuống, nhưng nếu ta có thể sớm buông xuống làm rồi, sao còn chờ tới bây giờ." Dương Quân Nhu cười khổ, Bích Ngọc thuở hầu hạ nàng, ràng chuyện của nàng nhất, Dương Quân Nhu cũng muốn lừa gạt nàng.

      "Tứ hoàng tử phi, ngài sao phải khổ như thế chứ." Bích Ngọc đau lòng nhìn nàng "Nếu bị Tứ hoàng tử biết ..."

      " biết sao? Đánh ta sao?" Dương Quân Nhu mỉa mai cười lạnh "Lại phải là lần đầu tiên, ngươi yên tâm , ta tự có chừng mực, làm chuyện gì thất thường."

      Nàng rất ràng mình muốn cái gì, đối với Tề Chính Khuông, nàng cho dù nhớ mãi quên, cũng tiếp tục chủ động hiến thân nữa.

      Bích Ngọc nghe nàng như vậy, nhưng vẫn cảm thấykhông yên tâm, ngược lại càng thêm ưu phiền.

      "Tốt lắm, ngươi xuống , chuyện ta phân phó ngươi, cho người thầm nghe ngóng, còn có Vương Tuấn kia..." Dương Quân Nhu giọng hơi trầm xuống "Hỏi thăm ở nơi nào, mau chóng trở về báo ta biết."

      "Vâng, nô tỳ hỏi thăm." Bích Ngọc biết cho dù chính mình cái gì, đều thể thay đổi chủ ý của Dương Quân Nhu, trong lòng đành phải thở dài tiếng, vẫn như xưa tận tâm tận lực làm việc.
      tart_trung, susu, Genki9 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :