Chương 14: Vân Du tham quan Đường Ẩm Thực thêm chút nữa liền bỏ cuộc, chính là loanh quanh các món ăn cứ như mời gọi , mắt nhìn thấy mà được ăn là khổ sở, trái tim bé của bị tổn thương! Huhuhu… Vân Du lại đứng ở ngã tư đường suy nghĩ, ẩm thực và thời trang có sức hấp dẫn quá lớn với , xem mà được xài tiền quả là thử thách rất lớn nếu ở lúc lâu khó mà vượt qua, Đường Giải Trí có hứng thú, chỉ còn Đường Mỹ Nghệ là có thể . Đường Mỹ Nghệ mặt tiền đa phần là mặt hàng gốm sứ và các phụ kiện trang sức nho , vòng ra phía sau xíu Vân Du liền thấy con hẹp sạch , điểm đến là cửa hàng hoa, xuyên qua lớp kính ấy có thể thấy những bông hoa khoe sắc, bị thu hút liền vào, tên của cửa hàng hoa là LOVE, cái tên ấn tượng gì hết, Vân Du nghĩ thầm trong lòng. Bước vào cửa hàng chào đón Vân Du và Haru là vương quốc hoa rực rỡ, màu trắng thanh tao làm nền, những bông hoa màu đỏ nổi bật nóng bỏng, cây xanh lại như dòng nước dịu , màu nâu mang hương thơm thoang thoảng của gỗ, hoa màu vàng như mặt trời sắp xuống núi, bông màu tím điểm xuyến thêm cho khung cảnh. gian trong quán được bày trí như bức tranh buổi xế chiều, Vân Du cảm giác như mình ở bên cạnh hồ, nước trong vắt chảy róc rách, ngồi dưới tán cây rộng, mặt trời óng ả nổi bật nền trời đỏ cam, hít thở khí trong lành, mát mẻ, nhàn nhã chờ ngày trôi qua. Vân Du ngừng thưởng thích phong cảnh và thầm tán thưởng con người đầy chất nghệ thuật tạo ra gian này. Nghe vậy, mọi người có nghĩ là con người hiểu biết về nghệ thuật ? Ấy, đừng hiểu lầm, chỉ là trong phúc chốc muốn làm thử con người nghệ thuật nên hoa văn chút ấy mà! Ha hả… Vân Du nhìn quay tìm Haru, thấy Haru vẫn mải mê với những khóm hoa lan màu tím, cảm thấy vẫn là bản thân tỉnh táo nhất. ……………………………….. Tích tắc … Tích tắc……….. “Sao có ai vậy?” Haru hỏi Vân Du. Haru khó khăn thoát ra vẻ đẹp của hoa lan, nhận ra ở đây khá lâu mà thấy ai ra tiếp khách. « Ai biết đâu. » và Haru vào đây cũng khoảng 20 phút rồi, đáng lý phải có người ra tiếp khách chứ, chẳng lẽ họ nghỉ rồi !? đúng, cửa vẫn mở mà, phải còn buôn bán chứ nhỉ ? « Sao vậy ? » Haru nhìn khuôn mặt của Vân Du trầm tư suy nghỉ đột nhiên giật mình cảm thấy lạ. « Về. » Vân Du chỉ vỏn vẹn từ, liền hướng ra cửa . « Hả ?? » Haru ngơ ngác bay theo . Thiệt tình, bị sắc đẹp của hoa mê hoặc mà liền quên mất bản thân có tiền để tiêu tốn vào mấy cái này, vào đây chỉ muốn ngắm hoa thôi. Mà nếu để ngắm có người càng tốt, bây giờ chủ cửa hàng xuất khó thể mua, ngắm cả buổi hoa của người ta mà chê thế nào được, chẳng thẳng tôi có tiền? Dù vậy, sao có thể ra khỏi miệng điều đó được! Rất xấu hổ nha! (T^T) Mau chuồn êm thôi! “Quý… khách…” giọng khàn khàn vang lên, hơi thở của người nọ lại đứt quãng hết câu. Vân Du và Haru giật mình, da gà của nổi lên, còn lông của Haru lông dựng đứng. Hai người liếc nhìn nhau, sau cùng ngầm quyết đinh quay đầu lại. đàn ông có mái tóc vàng rối như tơ vò, đôi mắt thâm quầng và trũng sâu, nặng nhọc chống đỡ cơ thể về phía và Haru. “A…A…a…a….” Vân Du kìm lòng được mà la lên, còn Haru vội vàng nấp sau lưng Vân Du. Thấy sợ hãi của người nọ đưa cánh tay dài của mình ra định với đến người . Vân Du thấy vậy vội vàng xoay người nhanh chân ra khỏi cửa, nhưng mới nhấc được bước liền nghe tiếng ‘Rầm’ nặng nề vang lên. ---------- Đôi lời tác giả : Sao chương 14 này lại viết khó khăn thế biết ! Haizz… Mà để mọi người nghe ngày mai là 20/11 sinh nhật của tui đó hjhj. Định mai mới viết mà hôm nay có hứng nên bỏ. Để giành cả ngày mai chơi vậy ! J mọi người nhiều ! Bye. Ngày 19-11-2015 ----------------------------------------------
Chương 15 : Nghe tiếng động mạnh Vân Du và Haru theo quán tính mà quay đầu lại, thấy người kia ngã sấp xuống. Vân Du :………………. Chuyện này là thế nào ? liếc nhìn Haru, Haru nhìn lại . Sau vào giây, vẫn thấy người kia cử động, cả hai quyết định đến bên xem thử. Đến bên cạnh và ngồi xổm xuống, Vân Du cẩm thận đưa tay lay người kia, còn Haru đậu chậu hoa gần đó, lúc đầu chỉ lay sau lắc mạnh tay vẫn thấy có động tĩnh gì. Nếu phải thấy mũi ta còn phập phồng chắc chắn nghĩ ta chết rồi. Ngẫm nghĩ hồi, với Haru : « Chúng ta lén về được ? » Đáp lại lời chính là cái liếc mắt khinh thường của Haru. Cái gì chứ ! Bây giờ, ai có thể khẳng định ta phải người xấu, có thể ta chạy trốn hay vào đây ăn cắp gì đó…………….. Vân Du khẽ liếc bộ quần áo người ta có vẻ là động phục của cửa hàng !? Thôi được rồi, cứu người còn hơn xây bảy tòa tháp, với lại khi gặp khó khăn nhận được giúp đỡ rất nhiệt tình, nên đa nghi quá. Haru bay vào bên trong cửa hàng, phát ở đây có cái bàn hình chữ nhật khá lớn, bàn để đầy những bó hoa được cắt tỉa tỉ mỉ, mỗi bó hoa là màu sắc, vẻ đẹp riêng, quan trong là ở trong đây có ghế nằm có thể để Vân Du dìu ta nghỉ ở đây. Haru vỗ cánh bay ra ngoài giây cuối nhịn được mà liếc tấm đệm ghế, tấm đệm nhìn rất êm ái nhưng trọng điểm chính là nó có màu hường phấn (=_= !), người con trai mà có sở thích này sao ? Vân Du vất vả dìu ta vào trong, nhìn mập mà sao nặng dữ vậy nè ! Ôi, cái lưng của tôi !!! (ToT) Để ta nằm yên ổn, Vân Du thở ra hơi quên bĩu môi nhìn tấm đệm của ta, trong lòng thầm nhắc nhở bản thân được kì thị sở thích của người khác. Nhìn ta hồi, Vân Du nghĩ chàng này có bộ dạng giống như bị bỏ đói, hai mắt thâm quầng có vẻ ngủ đủ giấc, xem ra là bị kiệt sức đây mà. Quan sát khắp phòng, thấy có bàn , bàn có ấm nấu nước, 2 cái ly và 2 cái muỗng bên cạnh có vài hũ đựng gì đó. Vân Du đến bàn, thấy có đường nên pha cho ta ly nước đường ấm, kiên nhẫn đút cho ta từng muỗng , khi hết ly, mày ta khẽ nhíu lại rồi nở mắt ra. Vân Du thở 1 hơi, đúng là đói quá đây mà. ta nhìn Vân Du với ánh mắt tha thiết, phải chàng này thích rồi chứ !? hehehe…. « Em gọi cho tôi pizza , số điện thoại ở bàn, cứ gọi người ta tự đưa đến. » Vân Du :……………………….. Tôi và quen biết à ? Sao chuyện tự nhiên thế hả ? Sau đó,……………….. chính là sau đó và Haru bận tối mặt tối mày, chàng Noad kia, ‘nhờ’ giao hàng giúp ta, hiểu tại sao Noad lại hẹn khách hàng cùng lúc nữa, khách hàng đến đứng xếp hàng dài, phải ngẩng lên cuối xuống, miệng hoạt động liên tục để rà soát đơn hàng, còn Haru bay qua bay lại giao hàng, vẹt Haru hoạt động đến nỗi nó cảm giác như lớp mỡ thừa mình nó tan mất luôn rồi. Đến khi vị khách cuối cùng rời , Vân Du và Haru còn sức nữa nằm ườn bàn. Noad ra, tuy người còn mỏi mệt nhưng được nạp năng lượng nên nhìn có sức sống hơn, ánh mắt ta nhìn Vân Du và Haru rất hài lòng. « Ai da, xem này, em và Haru làm tốt, có em và Haru biết xoay sở thế nào nữa. Cảm ơn nhiều nha !» Noad vui vẻ đến. Vân Du ngóc đầu dậy ai oán nhìn Noad, còn Haru chẳng buồn nhìn cái người đáng ghét này làm gì. « Ấy, em đừng nhìn như vậy, đây chỉ là chuyện bất đắc dĩ thôi mà ! » Noad vội vàng biện minh, nhìn Vân Du vẫn phản ứng gì ta tiếp tục hạ thấp giọng dụ dỗ. « Hay thế này, em để lại số điện thoại liên lạc, để hôm sau gọi em ăn bữa để cảm ơn nha !? » Vân Du lúc đầu cảm thấy nghi ngờ nhưng nghĩ hôm nay bản thân và Haru bỏ ra nhiều sức lực như vậy nên đồng ý để lại số điện thoại. Số điện thoại này là số điện thoại bàn, nên dặn Noad gọi cho vào buổi sáng, khi đó mọi người làm, học hết, chỉ có vài tiết trường thôi.
@Mikovu pé ơi em mau chóng hoàn thành truyện này giúp chị nhé, nếu sau tuần mà post tiếp nữa là chị ban nick hoặc trừ ruby em nhé.