1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ác nhân thành đôi - Quỷ Quỷ mộng du (Điền Văn, Nữ Cường, Sạch, Cực Sủng) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 84: Nuốt vàng!


      Tần thiếu phu nhân ngẩn ngơ, thân thể ngửa về phía sau, nước mắt chảy xuống.


      Nàng vào cửa Tần gia gần nửa năm vẫn có tin tức, đến khi nàng buông tha cho sinh mệnh lại có, nhưng rất nhanh còn.


      “Lòng ngươi tại tràn đầy oán hận, ngay cả đứa cũng quan tâm? tại lại cam lòng, sau này ngươi còn phải cam lòng vài thập niên, sống khổ như vậy, bằng chết .”


      Mấy người núp ngoài góc phòng nghe lén mặt đều bị rút cơ, người gọi là thần y rốt cuộc là đến cứu người hay đến xúi người tìm chết?


      “Ta , ngươi ép buộc mình như vậy, cũng phải ngươi nam nhân kia, chỉ là chính ngươi cam lòng thôi, cam lòng bản thân mình còn kém cả kỹ nữ, cam lòng để ý đến ngươi, cam lòng đứng ở thế hạ phong, cam lòng... Ở trong lòng ngươi căn bản cũng quan trọng, trắng ra là, cũng chỉ vì ở nhà mẹ đẻ ngươi nhận được ngàn kiều trăm sủng, nên khi vừa gả ra ngoài lại gặp chuyện mất mặt đến như vậy, chênh lệch quá lớn khiến cho ngươi chịu nổi, người ta ngươi mạnh mẽ, còn ta chỉ cảm thấy căn bản là ngươi ngoài mạnh trong yếu.”


      phải, phải như vậy, ngươi chưa thành thân, căn bản là hiểu....”


      “Ta dương nhiên hiểu, đây là cuộc sống của ngươi, ngươi khiến cho cuộc sống của chính mình trở nên thê thảm như vậy, ta vì sao cần phải hiểu.” Trang Thư Tình cười đến thoải mái, sửa lại cái dáng ngồi, quơ quơ cái chân, phảng phất như người trước mắt căn bản phải là người hấp hối, "Cuộc sống trước đây của ngươi rất tốt, nên đến ngày có chuyện khiến ngươi hài lòng , ngay cả dũng khí để sống ngươi cũng có, chỉ có kẻ yếu mới hén nhát như vậy.”


      phải, ta phải!”


      “Ngươi chính là người như vậy.” Trang Thư Tình khẳng định như trảm đinh chặt sắt, dư quang đuôi mắt quét đến hạ thân của nàng. Nơi đó ẩm, đứa này, khi nàng chuẩn mạch biết còn.


      “Nếu ngươi là người mạnh mẽ. Ngươi nên đem cái nam nhân dám phản bội ngươi trị cho thể ngẩng đầu, nên để được bước lại lấn bước, khiến cho ngay cả nghĩ cũng dám, để cho lòng chỉ có ngươi, để thấy được ngươi tốt... Nhưng ngươi làm được cái nào?”


      Trang Thư Tình lắc đầu cười khẽ, “Cái gì ngươi cũng làm được, ngay cả chính đứa của mình cũng bản vệ được. Nằm ở giường chịu đau đớn, cũng biết nam nhân của ngươi khoái hoạt người nữ nhân nào đến thời điểm này còn chưa về. Ngươi muốn chết trong lòng sao? Để nhở ngươi cả đời phải ? Cầm gương đồng lại đây.”


      Nha hoàn biết nàng muốn gì, ai dám động.


      Thanh Dương Tử cười quái dị, nhảy nhảy mấy cái như còn khỉ cầm gương đồng đến.


      “Để nàng xem bộ dạng tại của nàng như thể nào, mặt trắng như quỷ, mặt biết là nước mắt hay nước mũi. Tóc loạn như tổ quạ, đợi đến khi ngươi chết cũng có thể tưởng tượng được so với bây giờ còn xấu xí hơn, ngươi trông cậy vào bộ dáng này có thể khiến nam nhân kia nhớ ngươi cả đời? Còn muốn chết trong lòng , a, chỉ sợ còn lo người làm bẩn xiêm y của , căn bản là cho ngươi đến gần.”


      Nữ tử cái đẹp, bất cứ ai đều ngoại lệ.


      Thiếu phu nhân miễn cưỡng giơ tay lên, run run xoa mặt, lại sửa tóc. Nhưng thế nào cũng tốt hơn được, lời của Trang Thư Tình khiến cho nàng cảm thấy, bộ dạng của mình so với nữ nhân bị rạch mạch kia càng thêm khó xem.

      Kinh ngạc nhìn người trong gương đồng. Ai vậy?


      Người này sao có thể là nàng!


      Nàng là con Từ gia, là hòn ngọc quý tay, nàng chỉ có tài trí hơn người mà còn có thân thế, tưởng mạo cũng là tuyệt sắc, ngày xuất giá, nàng minh diễm có thể so với trăng sáng. Lúc vén khăn đỏ, ánh mắt của nam nhân kia tấc cũng rời. Khi đó nàng cho rằng, ở nhà chồng nàng cũng có thể hạnh phúc như nhà mẹ đẻ.


      Nhưng chỉ mới nửa năm, nàng sao lại trở thành bộ dáng này?


      Hai mắt vô thần, hai má gầy hóp vào, mắt trũng, quầng mắt đen có thể hù chết người, ngay cả chính mình nhìn thấy cũng muốn quay đầu , nam nhân kia sao có thể liếc mắt nhìn.


      Đúng rồi, chỉ là gương mặt, có thể lưu nam nhân là bao lâu.

      Nàng rồi già , mặt có nếp nhăn, thậm chí sau khi có thai tính khí nàng có chút thất thường, thể hầu hạ , nam nhân sao có thể vì nàng mà thủ tiết, sao có để ý đến đứa trong bụng nàng là của , mà bản thân nàng lại vì mà chịu tội.


      Nam nhân a, chính là như vậy


      Nàng có mệnh tốt, tìm được người nam nhân tình sâu như biển, hoặc là , đời căn bản có nam nhân nào như vậy.


      Mộng, nên tỉnh rồi


      Cầm chắt lấy cổ tay Trang Thư Tình, nàng dùng hết tất cả khí lực của mình ra câu, “Cứu ta.”


      Được rồi!


      Trang Thư Tình ngầm thở ra hơi nhõm, nhưng mặt cũng quá tốt.


      “Ngươi có biết ta cứu Nam Chi như thế nào ?” Trang Thư Tình sờ lên bụng của nàng, “Hai đao kia chỉ khiến cho nàng ta bị thương bên ngoài, mà ruột bên trong cũng bị thương tổn, ở nơi này.” Trang Thư Tình chỉ lên chỗ bụng “Ta rạch ra đường, mở bụng ra, khâu ruột bên trong lại, chỉ có chỗ đó, mà mỗi chỗ bị thương, ta đều dùng kim khâu lại, sau đó, khâu chỗ bụng bị mổ, như vậy mới có thể giúp nàng lưu lại tính mạng, mà ngươi.”


      Tay dịch lên chút, dừng lại ở dạ dày, “Vị trí ngươi nuốt vàng vào, ở nơi này, đây là dạ dày, ta phải cắt ở đây dao, mỡ túi dạ dày ra, lấy vàng bên trong ra, sau đó khâu lại, ngươi, có thể chịu được sao?”


      Thiêu phu nhân nghe lời Trang Thư Tình , rùng mình cái, muốn mình có thể chịu được, như mà lời đến bên miệng, chữ cũng phun ra được.

      cần bức chính mình, người còn có lựa chọn khác, Bảo Châu, mời đại phu bên ngoài tiến vào chuẩn bệnh.” xong, Trang Thư Tình đứng dậy rời đến mép giường, Bạch Chiêm đến bên người, tay nàng nắm lấy tay , có chút khẩn trương.


      Bạch Chiên nhìn nàng, “Phép khích tướng sao?’


      Trang Thư Tình vội vằng thở ra tiếng, nàng cũng rất mệt, muốn uổng phí công phu.


      Từng người đại phu vào đều liếc mắt nhìn Trang Thư Tình cái, trong ánh mắt, có chút quái dị.


      Trang Thư Tình hiểu, chỉ coi là bọn họ xem chính mình, cũng để trong lòng, Bạch Chiêm biết, bọn họ đều nghe hết những lời của Trang Thư Tình.


      Đó là phép kích tướng, có chút chắc nhưng trong lòng Trang Thư Tình chỉ còn hy vọng vào phán đoán của mình, chỉ cần tin tưởng nàng là đủ rồi.


      Từng đại phu thay phiên bắt mạch, đều lắc đầu, người nuốt vàng cuối cùng chỉ có thể thống khổ mà chết, cọn họ chưa từng nghe qua có thể cứu chữa.


      Nếu như lời vừa nãy bọn họ ngeh được là đúng... Vậy phương pháo kia rốt cuộc là giết người hay cứu người?!


      Lúc này, bên ngoài vội vàng có người tiến vào, mang theo môt làn gió thơm, chen đến gần bên giường, rống to với thiếu phu nhân “Ngươi bị điên sao?”


      Nhìn thấy trượng phu của mình, khắc khi khăn voan được vén lên nàng đem nam nhân kia để vào trong lòng, nam nhân này người mang theo mùi son phấn, liếc mắt cái có thể biết được là vừa đến nơi nào.


      tại trong mắt có tức giận cũng có tia lo lắng.


      Đến nơi này, là đủ rồi.


      “Về sau như vậy.” Liếc mắt ý bảo nha hoàn đõ chính mình đứng dậy, nhìn về nữ tử đứng sóng vai với người nam nhân cách đó xa, “Cứ theo như lời ngươi . Cứu ta.”


      Trang Thư Tình gật đầu đến gần, "Người liên quan mời ra ngoài."


      Thực phải làm như thế? Mấy người đại phu hai mặt nhìn nhau, há mồm muốn chất vấn, Bạch Chiêm trước bước hành động, "Đem người ném ra ngoài."


      Ngay cả Tần công tử cũng bị mời ra ngoài, Bạch Chiêm nhấc chân, cửa liền đóng lại trước mắt mọi người.


      Tần công tử muốn vào, thân là trượng phu lại bị ném ra ngoài, nhưng nam nhân liên quan lại ở trong phòng, đây là chuyện gì!


      Nhưng người đứng trước cửa trông chừng khiến dừng bước, thân là người sinh ở Tần ra, ánh mắt vẫn nên có.


      Vừa đúng lúc Tần Lam giải quyết xong tình tiến đến, nhìn thấy nhi tử liền quăng cho cái tát, “Xem ngươi là ra chuyện tốt gì!”


      Tần phu nhân theo phía sau liền tiến lên phía trước chắn trước mặt đứa con bảo bối, căm tức nhìn trượng phu, “Từ thị nàng muốn sống, sao chàng lại đánh con trai, lúc chàng còn trẻ cũng gây ra bao chuyện hoang đường, chàng làm được, sao đến phiên con lại được? Nếu mỗi nữ nhân đều giống Từ thị, nữ nhân trong thiên hạ còn có thể sống sao?”


      Tần Lam bị phu nhân trách trước mặt mọi người, mặt có chút tức giận liền trách mắng: “ còn có lý? Đều con hư tại mẹ, lời này nữ điểm đều sai.”


      Tần phu nhân rốt cuộc dám thực để Tần Lam bị mất mặt, oàn giận hừ tiếng, giương giọng : “Nếu chết , Tần gia ta cũng nên chuẩn bị phát tang, cho dù người Từ gia đến cũng thể lý.”


      bản mổ đơn giản, Trang Thư Tình mang bao tay, nghe vậy liếc mắt nhìn nữ nhân giường đau đến chịu nổi, “Nghe được ? Vì lời này, ngươi cũng nên sống sót để tức chết các nàng.”


      Thiếu phu nhân cười khổ, trước giờ đều là mẹ chồng khi dễ con dâu, sao có chuyện con dâu muốn mẹ chồng sống dễ chịu, nhưng mà, Tần gia đừng nghĩ muốn tiếp tục để nàng sống tốt.


      Tần gia, chờ xem.


      “Giữ vững, Thanh Dương Tử, thuốc.”


      Phương pháp điều chế thuốc tê có chút thay đổi, chỉ có lần trước là ngoài ý muốn, Thanh Dương Tử cũng chắc có thể tốt giống như lần trước.


      “Khuê danh của ta là Giai Oánh.” Trước khi uống thức Từ Giai Oánh .


      “Giai Oánh, ta đem hết toàn lực để cứu ngươi, chính bản thân ngươi cũng phải cố gắng, thể dễ dàng buông tha.”


      Từ Giai Oánh nhìn Trang Thư Tình, từ người Trang Thư Tình khiến nàng cảm giác được có loại khí túc nàng chưa từng gặp qua, nhưng lại khiến lòng người an ổn đến lý lạ.


      Nếu nàng có thể sống, nàng muốn làm bằng hữu với nữ tử này, trước khi mất tri giác, từ Giai Oánh nghĩ như thế.


      Mở xiêm y, lau dao qua lần, nước muối cũng chuẩn bị tốt, Trang Thư Tình nhắm mắt hít sâu chuẩn bị lại tâm tình, khi mỡ mắt ra, cả người đều trở nên sắc bén.


      “Dao.”


      “Cầm máu.”


      “Nhíp.”


      được, kẹp được, vàng Từ Giai Oánh ăn vào, cái đầu tính là quá , nhưng khá tròn, kẹp ra được.


      Trang Thư Tình trực tiếp bắt đầu, từ bên trong lấy ra viên.


      Sau khi lấy ra, vốn chỉ cần khâu miệng viết thương lập tức lại là xong, nhưng Trang Thư Tình biết chỉ dễ dàng như vậy.


      Những thứ này cố định ở chỗ, dạng hình viên rất dễ dàng di chuyển xuống dưới, nếu có thể bài xuất ra quá tốt, nhưng nàng thể mạo hiển như vậy.


      Khâu tốt lại dạ dày, thành lý sạch máu bẩn, “Thuốc.”


      Thanh Dương Tử sớm chuẩn bị, cầm thuốc đợi sẵn, nghe vậy lập tức bôi thuốc lên, sao đó lại rải thuốc bột.


      Trang Thư Tình sờ xuống chút xíu nữa, ruột già có, bên trong ruột non... Ở trong này!


      Sờ xuống chút nữa, cho đến khi xác định còn cái nào bên dưới, lúc này Trang Thư Tình mới yên lòng.


      Mồ hôi trán được lau .


      Nàng cũng chú ý là ai, rạnh miệng vết thương bụng ra ít, lưu loát lấy được vàng trong ruột non, dùng tốc độ nhanh nhất khâu vết thương lại.


      Sau đó là vết dao bụng cũng được khâu lại.
      Hale205, hargane187, lananhtran5151 others thích bài này.

    2. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      O co dai ma Thu Tinh lam duoc den the la qua gioi. Ta nghi Bach Chiem moi la nguoi hanh phuc nhat cuoi Thu Tinh lam vo. Thanks nang

    3. Nhiên Nhiên

      Nhiên Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      538
      Được thích:
      626
      ghê quá, mò mò bộ lòng coi có vàng hay
      lananhtran51tart_trung thích bài này.

    4. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 85: Lấy vàng


      chậu máu loãng được mang ra, sắc mặt người ngoài phòng đều ngày càng khó coi.


      Cho dù là Tần phu nhân cũng muốn con dâu vừa vào cửa nửa năm cứ như vậy chết , Từ gia, cũng dễ dàng cho qua.


      Trang Thư Tình cảm thấy cuộc phẫu thuật vô cùng thuận lợi, nhưng người ngoài phòng cảm thấy sống ngày bằng năm.


      Tần công tử nhìn được, lúc Bảo Châu lần nữa mang chậu máu ra ngoài đổ liền bị người ngăn lại, “Tình huống trong phòng rốt cuộc là như thế nào? Từ thị nuốt vàng, cũng phải bị thương, sao lại nhiều máu như vậy? Các ngươi cứu người hay giết người?”


      Bảo Châu suýt nữa nhịn được đem chậu máu loãng đổ kên người , vừa bất mãn vì tiểu thư nhà mình được tin tưởng, cũng thương tiếc cho nữ tử nằm bàn phẫu thuật đều bởi vì nam nhân này.


      Nhếch miệng, Bảo Châu cười lạnh, “Công tử biết phu nhân có thai sao? Thực đáng tiếc”


      “Có, có, có thai? Đứa đâu? Đứa thế nào?”


      “Ngươi thử xem.” , Bao Châu thay thau nước, tiếp tục nhìn mấy người này nữa,Tần công tử theo bản năng muốn kéo người lại hỏi cho , Bảo Châu sao cần phải khách khí với , nghiêng người hạ chân, Tần công tử trực tiếp ngã sấp xuống trước mặt mọi người, sau đó nàng liền bước vào cửa.


      Tần phu nhân tức giận đến đầu ngón tay đều phát run, “Đây là dã nha đầu ở nơi nào? Tần gia là chỗ ngươi có thể làm càn sao? Người tới, mở cửa, con dâu của ta chùng bị người làm hại, mở cửa!”


      “Dừng tay.” Tần Lam sợ tới mức hồn bay, con dâu chết có thể cưới người khác, cho dù là Từ gia cũng thể chiếm tiện nghi trong tay ! Nhưng ngoại trừ vị tổ tông ở bên trong!


      Nếu chọc cho mất hứng, trước mặt mọi người muốn mệnh của Tần gia, Tần gia cũng chỉ có thể chịu.


      dỗ người ta còn thôi, nếu như đắc tội, đúng là nên chuẩn bị trước dây thừng để thắt cổ.


      "Lão gia!" Tần phu nhân chỉ có đứa con, lúc này con của nàng bị người ta khi dễ nàng sao có thể ngồi yên, "Ngài cứ như vậy nhìn người khác ra uy trước mặt Tần gia hay sao? Đó là con trai trưởng duy nhất của chúng ta a!"


      "Im miệng." Tần Lam hận thể che miệng nàng lại, càng càng đắc tội, "Người tới. Đỡ phu nhân trở về nghỉ ngơi."


      "Lão gia!"


      "Còn thất thần làm gì, nhanh ."


      Lúc này quản gia cũng chạy tới nhìn tình huống này cũng đành bất chấp, phen giữ chật lấy Tần Lam : "Lão gia, người Từ gia tới."


      Tần Lam biết chuyện sớm giấu được. Giờ phút này sớm đoán được, dù sao con dâu ở nhà mẹ đẻ nhận được bao nhiêu sủng ái đều biết.


      Nhìn người tiến vào, biết, bọn họ đến cũng muộn.


      Từ gia cầm binh, nhà ba đứa con trai từ đều lăn lộn trong quân doanh, tài năng đều bày ra trước mắt, lúc đó cùng Từ gia kết thân, chính là muốn nhắm đến lợi ích từ binh quyền của Từ gia có thể giúp ích cho Tần gia.


      Nhưng trước mắt lợi ích còn chưa thấy, phiền toái tìm tới cửa.


      Nhìn người trước mắt thân quý phái, Từ Công Mậu phảng phất như có thể tùy thời rút kiếm chỉ về phía . Tần Lam khỏi ưỡn thẳng lưng, "Thông gia..."


      Từ Công Mậu căn bản để ý tới , lập tức tiến lên đạp cho Tần công tử cước. Nam nhân cao lớn bị đá cước nhất thời kịp phòng bị liền gục người xuống đất.


      Tần công tử đau đến cắn răng.


      "Con ơi!" Tần phu nhân lập tức tiến đến ôm chầm lấy nhi tử, ngẩng đầu nhìn về phía người động thủ, "Người Từ gia đúng là biết phân phải trái, đứa mà ai mà có chút phong lưu bên ngoài, thân là vợ sao có thể dùng cái chết để uy hiếp. Chỉ bằng điểm này, Tần gia ta cũng có thể hưu nàng!"


      "Ta chỉ biết con ngoan của ta gả đến Tần gia các người chưa tới nửa năm tìm đến cái chết!"


      Mọi người theo tiếng nhìn lại. phu nhân được hai người phụ nhân đỡ vào cửa, dường như khóc, ánh mắt còn sưng đỏ.


      "Tần phu nhân con ta hiền lành, muốn hưu, ta muốn hỏi Tần phu nhân, năm đó là ai mang tới chén thuốc, khiến cho nam hài chưa thành hình trong bụng Như phu nhân chết non, chỉ vì đứa kia muốn ra đời trước con trai trưởng của ngươi?"


      Chuyện như vậy, ở bất kỳ gia tộc nào đều thiếu, cũng ai thẳng ra ngoài, hơn nữa còn là tại trường hợp này, trước mặt nhiều người như vậy, tuy rằng chỉ danh họ, nhưng mọi người đều ngầm hiểu được người Từ phu nhân đến là ai.


      "Nếu như con của ta có bất cứ chuyện gì xảy ra, hai nhà chúng ta, ai cũng đừng mong có thể yên bình!"


      Lần lượt bị khinh bỉ, Tần phu thân thể nghiêng ngả, sau đó liền bất tình nhân .

      Nhưng tốt cái là ở trong phòng cái gì cũng thiếu, duy nhất thiếu chính là đại phu.


      "Tần phu nhân khó thở công tâm, tỉnh lại tốt, có gì trở ngại."


      Tần Lam ra hiệu cho người tới nâng phu nhân xuống, ánh mắt nhìn về phía Từ gia hiển nhiên được tốt, "Từ Công Mậu, người đừng kinh người quá đáng."


      "Ngươi trả lại cho ta nữ nhi ngoan ngoãn vui vẻ, lúc đó mới đến chuyện là ai kinh người quá đáng."


      Việc này từ đầu tới cuối quả là nhà đuối lý, nhưng đầu tiên là nhi tử bị đánh, sau đó là phu nhân tức giận đến chóng váng, đây là Tần gia, là nhà của , nếu như nhịn vậy về sau há chẳng phải là trò cười cho toàn bộ Hội Nguyên Phủ.


      "Đừng cho là Tần gia ta sợ Từ gia nhà các người..."


      'Két' tiếng, cửa được đẩy ra, sắc mặt Bạch Chiêm vô cùng tốt nhìn về phía hai người đứng trước cửa, "Hoặc là câm miệng, cút."


      Từ Công Mậu lăng lăng nhìn về phía Bạch Chiêm, đầu óc nhất thời có chút kịp phản ứng, đây phải là phòng của nữ nhi sao? Sao lại có nam nhân ở bên trong? Người báo tin phải biết từ đâu mời được Trang thần y đến chữa bệnh hay sao?


      Chẳng lẽ Trang thần y là Bạch công tử?


      Cũng đúng a, phải Trang thần y là nữ nhân sao?

      Từ Công Mậu hoàn toàn lẫn lộn, Từ phu nhân lại có bận tâm nhiều như vậy, tiến lên hai bước hỏi, "Trang thần y ở bên trong sao? Xin hỏi tiếng, nữ nhi của ta thế nào rồi?"


      " chết." Quét mắt nhìn hai người kia, Bạch Chiêm đóng cửa lại.


      Nếu là bình thường, Từ phu nhân có thể vì hành động bất kính của người trẻ tuổi mà bất mãn, nhưng bây giờ nàng chỉ nhàng thở ra, dọc đường tới đây, nàng chỉ sợ nhất chính là nghe được tin dữ.


      chết là tốt rồi, chết là còn hy vọng.


      Chân như mềm nhũn, Từ phu nhân kém chút ngã nhào lên đất, hai con dâu nhanh chóng bước lên đỡ lấy.


      Từ phu nhân đẩy hai người ra, ngồi xuống bậc thang, nàng phải ở chỗ này chờ, nữ nhi vừa tỉnh lập tức mang người về nhà, Tần gia này, thể ở lại.


      Nàng quản việc nhà vài năm. Đương nhiên ràng nhất là phương diện này, nữ nhi của nàng cho dù có việc gì, Tần gia cũng nhất định để con nàng sống yên.


      Trong phòng, Trang Thư Tình cởi bao tay ngồi xuống nghỉ ngơi.


      Cũng phải cố ý để người bên ngoài hiểu lầm, là nàng vẫn tin tưởng hoàn toàn với thuốc gây tê, nếu như ra ngoài với mọi người có gì trở ngại, vừa quay người liền sảy ra chuyện, để người ta hy vọng rồi lại khiến cho người ta thất vọng, bằng để bọn họ chuẩn bị trước tinh thần cho tình huống xấu nhất.


      Lần trước Nam Chi được nửa canh giờ liền tỉnh lại. Lúc này giải phẫu xong nhưng người lại có chút đấu tỉnh lại, có lẽ bất tỉnh.


      "Trang tiểu thư. Vẫn tiếp tục thêm nước muối sao?"


      "Bỏ thêm chút đường glucô."


      "Được."


      Mỗi ngày đều học được những thứ mới mẻ, Thanh Dương Tử cảm thấy bản thân vô cùng hạnh phúc, người tràn đầy hăng hái.


      Bạch Chiêm kéo tay Trang Thư Tình qua mát xa giúp nàng, vừa hỏi: "Cứ chờ như vậy?"


      "Ừm, loại thuốc tê này ta có chút nắm chắc, Thanh Dương Tử, về sau có thể làm thuốc tê dưới dạng viên được ? Như vậy có thể chú ý đến khối lượng cùng hàm lượng các loại nguyên liệu, như vậy dễ khống chế mức độ gây tê !"

      Thanh Dương Tử suy nghĩ chút liền gật đầu, "Biện pháp này thực rất tốt, làm như vậy cũng dễ sử dụng hơn. Trở về thí nghiệm thử."



      Trang Thư Tình cũng hỏi lấy ai làm thí nghiệm, đứng dậy xem mạch, coi như ổn định.


      Lần phẫu thuật này kéo dài gần hai canh giờ, thời gian sau khi phẫu thuật Trang Thư Tình đều dựa vào Bạch Chiêm mơ màng ngủ mất.


      "Động , động ."


      Trang Thư Tình giật mình tỉnh lại, tiến lên nhìn, Từ Giai Oánh hơi hơi động thân chút, chậm rãi mở mắt.


      "Thấy ta ? Ta là ai?"


      "Ngươi là người đáng ghét, dám ta là kẻ yếu." Thanh lớn. Nhưng là câu trả lời lưu loát, giống như là có di chứng. Trang Thư Tình nhất thời cười mị mắt.


      "Người chết qua lần, về sau phải sống cho tốt, bây giờ dược hiệu còn chưa hết, ngươi cảm giác được đau đớn, hẳn là bao lâu nữa, ngươi có thể cảm giác được thân thể của mình phải chịu đựng như thế nào."


      "Chịu đau chút mới có thể nhớ kỹ."



      "Ngươi có thể nghĩ như vậy lần này ta uổng bỏ sức giúp ngươi, Bảo Châu, mời đại phu bên ngoài tiến vào, để bọn họ kê đơn." Trang Thư Tình biết điểm yếu của mình ở nơi nào nên cũng cậy mạnh.


      Thời gian dài như vậy, có đại phu nào rời trước, tâm tư đám người đều khôn kể, chịu đựng cơn đói chờ tới bậy giờ.


      Thấy cửa vừa mở ra, nghe được lời nha hoàn , mấy người đều vội vàng tiến vào.


      Thiếu phu nhân mở mắt, người còn sống!


      Nhìn người giường, khí huyết có chút hư, cơ thể mọi mệt, những cái khác đều hoàn hảo.


      Nếu phải bọn họ còn lý trí, vài đại phu năm mươi tuổi kém chút xốc chăn lên tìm xem người Tần thiếu phu nhân có vết dao hay .


      Lưu đại phu ôm quyền hướng về phía Trang Thư Tình, " hổ là thần y, lão hủ bội phục."


      "Sao dám xưng là thần ý, bất quá chỉ là đường tắt thôi, còn phải nhờ các vị kê đơn thuốc cho thiếu phu nhân, về phương diện này, ta so với các vị chính là thể bì kịp."


      "Việc này vội, lão hủ có chuyện muốn hỏi, mong Trang thần y thành toàn."


      "Ta biết các vị muốn hỏi cái gì." Trang Thư Tình cười , "Khi còn bé ta có theo vị dị nhân học được chút y thuật, những thứ trong sách hoàn toàn khác với y thuật của mọi người, nếu như chư vị tin tưởng, ta cũng còn gì để , mong các vị thứ lỗi."


      " trắng ra là người sợ chúng ta học được thôi."


      Trang Thư Tình nhìn về phía chuyện người, "Nếu như ta dám dạy, các ngươi có dám học ?"


      Lưu đại phu ngừng lát, thấy người đó trả lời liền mở miệng hỏi, " là động dao lên thân người?"


      Trang Thư Tình kinh ngạc, " ra mọi người đều biết, sai, chính là như thế."


      Vài vị đều muốn nhìn thấy dấu vêt chân thực, nhưng cơ thể Tần thiếu phu nhân thể để cho bọn họ nhìn thấy, cho dù tâm ngứa đến khó nhịn những chỉ có thể chịu đựng, y thuật đối với bọn họ mà chúng là thứ theo họ cả đời, gặp phải người có y thuật cao hơn bậc, bọn họ đều có chút tò mò.


      "Xin cho lão hủ thắc mắc, đây là cái gì?"


      Nhìn chỉ vào bình sứ, Trang Thư Tình cũng có giấu diếm, " loại nước được xử lý đặc biệt, từ cây kim rỗng ruột đưa vào cơ thể người."


      Đưa nước vào cơ thể?


      Mấy người đều trừng to mắt, muốn hỏi có phải nàng điên rồi , làm sao có thể đưa nước vào cơ thể người, nhưng mà tình huống trước mắt của Tần thiếu phu nhân đúng là chuyển biến tốt!


      Này rốt cuộc là cái lý gì đây!
      Hale205, hargane187, lananhtran5149 others thích bài này.

    5. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 86: Y thuật mới.


      Cửa vừa mở ra, Từ phu nhân nhịn được nhanh chóng tiến vào, run run cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của nữ nhi, vỗ hai cái, rốt cuộc nhịn được nước mắt khóc lên, "Sao con lại ngốc như vậy, con đem hai người chúng ta đặt ở chỗ nào, thương chăm sóc con nhiều năm như vậy, con sao có thể nhẫn tâm để chúng ta làm người đầu bạc tiễn người đầu xanh!"


      Từ Giai Oánh nâng tay vuốt gương mặt xuất nép nhăn do năm tháng, "Sau này , nương, nữ nhi muốn về nhà."


      "Tốt, về nhà, chúng ta về nhà." Từ phu nhân xoay người liền muốn gọi người vào.


      Từ Giai Oánh cầm lấy tay nàng, nhìn về phía Trang Thư Tình, "Trang thần y, tình huống của ta, có thể trở về nhà ?"


      " nên cử động mới tốt." Từ phu nhân lập tức có chút lo lắng, Trang Thư Tình lại : "Nhưng tâm tình của bệnh nhân mới là điều quan trọng nhất, tâm tình tốt, cơ thể mới có thể mau chóng khang phục, tận lực cận thận chút là được."


      "Aiz, ta lập tức chuẩn bị." Từ phu nhân nâng bước liền , đến khi tới cửa mới nhớ tới từ nãy đến giờ vẫn chưa cảm tạ vị nương cứu lại tính mạng của con mình, vội vàng quay đầu lại, ngữ khí trịnh trọng : "Ân cứu mạng của Trang thần y, Từ gia chúng ta nhớ kỹ quên, mặc kệ là thời điểm nào, chỉ cần là Trang thần y, cửa lớn của Từ gia luôn rộng mở."


      "Đừng gọi ta thần y, trong lòng thoải mái, đây là việc mà đại phu nên làm, Từ phu nhân cần khách khí."


      Từ phu nhân cũng tiếp tục nhiều lời.


      Từ Giai Oánh phân phó nha hoàn bên người cầm đến tấm ngân phiếu. " biết làm sao để tỏ lòng biết ơn của ta, cái mệnh này là do Trang thần y nhặt về, thần y nhất định phải nhận lấy."


      Trang Thư Tình nghiêm túc nhận lấy. Nhìn thấy con số, tâm tình vô cùng tốt, hai mắt đều tỏa sáng, khiến người khác nhìn còn tưởng nàng là người ham tài.

      Từ Giai Oánh lại cực thích bộ dáng này của nàng, hề ngụy tạo, cho dù là người kiêu ngạo thanh cao cũng thể ăn cơm, giả bộ thanh cao cho ai coi, thử ăn cơm ngày coi, ngươi còn thanh cao kiểu gì.


      Người thực để ý đến tiền bạc, nàng chưa từng nhìn thấy, còn loại giả bộ quan tâm đến tiền tài, nàng thấy nhiều, vì vậy mới cảm thấy nữ tử trước mắt vô cùng thẳn thắn.


      "Thương thế của ta còn phải nhọc Trang thần y chiếu cố thêm, đến lúc đó nếu Từ phủ có phái người đến tiếp, mong Trang thần y nhất định phải đến xem qua."


      " cần, ta có thể tự đến." Trang Thư Tình nhìn về phía Bạch Chiêm, "Có phải ?"


      "Đương nhiên"


      Từ Giai Oánh thấy cách hai người ở chung, liền biết quan hệ của hai người phải bình thường, nhưng vĩ đại phu này chỉ là nương trẻ tuổi, thoạt nhìn còn chưa đến tuổi trưởng thành... Cho dù là đính hôn, nhưng dám công khai lại như vậy, lại hoàn toàn có chỗ nào cố kị, gan cũng lớn.

      Nhưng cũng khiến người khác ngưỡng mộ.


      " có khả năng, Từ thị là con dâu Tần gia, chỉ cần nàng bước ra khỏi của Tần gia nữa bước, về sau đừng mong trở về." Thanh của Tần Lam rất lớn. Bên trong còn mang theo tức giận, khiến người trong phòng đều nghe ràng.


      Từ Công Mậu nửa phần cũng nhường, "Ta sợ là nếu mang nữ nhi của chúng ta . Ngày mai nhìn thấy cỗ quan tài, con Từ gia chúng ta chính là bảo bối trong nhà, người Tần gia chúng ta hiếm lạ, hôm nay nhất định phải mang con ta về. Phu nhân, chuẩn bị người đưa con chúng ta về. Ta muốn nhìn, hôm nay ai dám ngăn ta lại."


      "Từ Công Mậu ngươi đúng là đạo lý!"


      " với người cần đạo lý."


      Người này là phụ thân tốt, có lẽ là thô lỗ, nhưng lại tâm lo lắng cho nữ nhi của mình, Trang Thư Tình có chút hâm mộ, cả hai đời, nàng cũng biết cảm giác được phụ thân che chở là như thế nào.


      Tay bị người nắm chặt.


      Trang Thư Tình ngẩng đầu, chống lại là tầm mắt ấm áp, trong mắt Trang Thư Tình dần dần dấy lên ý cười, người này phải là phụ thân của nàng, nhưng nếu so sánh, phụ thân và trượng phu cộng lại cũng ai có thể làm tốt hơn , nàng có gì phải hâm mộ với người ta.


      tới hâm mộ, phải là người ta hâm mộ nàng mới đúng.


      Thấy nước muối dần truyền hết, Trang Thư Tình rút kim ra, mấy vị đại phu ở bên kia cũng kê xong đơn thuốc, Từ Giai Oánh rốt cuộc được đưa ra khỏi Tần gia.


      Tần Lam đen mặt đưa người ra ngoài.


      Đương nhiên, người đưa phải là Từ gia, mà là Bạch Chiêm.


      Từ Công Mậu cho dù tức giận Tần Lam nhưng cũng thể nhìn Bạch Chiêm ,thấy nữ nhi bình yên lên xe ngựa lúc này mới lời từ biệt, "Việc hôm nay, đa tạ công tử ra tay trợ giúp."


      " liên quan gì tới ta."


      Theo tầm mắt của Bạch Chiêm, Từ Công Mậu nhìn về phía tiểu nương chuyện với nữ nhi của , Trang Thư Tình này cũng biết, có thể thấy được, ra nương người ta tài giỏi như vậy, sau chuyện lần này của nữ nhi, càng nhìn càng cảm thấy nàng xứng đôi với công tử.


      Muốn hỏi Bạch Chiêm làm gì với mấy người ở Hội Nguyên Phủ này sao? Cũng có gì, kỳ thực chỉ là có chút tùy ý, trong lúc vô tình rất nhiều người bị chèn ép, sau đó có mấy người thấy được bộ dáng hung ác của , nhất thời truyền mười, mười truyền trăm, càng ngày càng còn ai dám trêu vào .


      Lại đến thái độ của hoàng thượng ở đó, ai cũng đều có thêm vài phần cẩn thận. Từ Công Mậu cho dù là loại người mấy để ý, nhưng là người chưởng quản binh lính, đương nhiên cũng phải có chút đầu óc.


      Bên kia, Trang Thư Tình lấy ra mấy loại thuốc từ trong hộp đựng của Thanh Dương Tử, thèm để ý đến bộ dạng đau đớn như bị cắt miếng thịt của , thẳng thừng đưa đến tay của Từ phu nhân, " ngày dùng hai lần, nhưng đừng quá lãng phí, thuốc này phải có bạc là có thể mua được, còn cả cái này."


      Lại tiếp tục lục lọi trong hộp, "Thiếu... Từ tiểu thư dù sao cũng là nữ tử, thuốc này tuy thể xóa được dấu vết của dao, nhưng cũng có thể giúp làm mờ vết thương, tại đừng vội dùng, đợi khi nào vết thương đóng vảy rồi dùng cũng muộn.


      Từ phu nhân thu thập tốt, thiện ý trong mắt có thể khiến người hòa tan, " biết phải tạ ơn nương như thế nào mới tốt, chỉ cần ngài mở miệng, bất cứ thuốc nào Từ gia cũng dùng toàn lực tìm được."


      Trang Thư Tình nhìn về phía Thanh Dương Tử, vẻ mặt Thanh Dương Tử từ u lập tức chuyển sang trời quang mây tạnh, lập tức ra tên các loại được liệu, thứ nào mà quý báu.


      Người Từ gia có bất cứ ý kiến, thuốc tốt đưng nhiên phải có được liệu tốt mới có thể làm ra được.


      Trang Thư Tình thấy vậy liền nhích qua bên nhường chỗ cho Thanh Dương Tử, nàng sợ Từ gia nhìn ra được nàng chột dạ, tên gia hỏa này đúng là muốn thừa lúc người ta cháy nhà hôi của, thuốc này đúng là phải dược liệu bình thường, nhưng hề quý báu đến trình độ đó!


      Nhưng nàng thể đứng đâm Thanh Dương tử đao, nên đành phải để cho


      Cuối cùng chịu nổi, Trang Thư Tình liếc cái, vài ba câu cáo biệt liền kéo .


      Lưu đại phu luôn ở bên người nàng vội vàng gọi lại, "Trang thần y chờ chút."

      Thấy Lưu đại phu lớn tiếng hô tên nàng vài lần, Trang Thư Tình thể tiếp tục lờ , đành phải dừng bước lại.


      "Trang thần y..."


      " cần gọi ta là thần y, ta biết mọi người tò mò với y thuật của ta, nếu như chỉ là tò mò, thứ ta thể ."


      " phải là tò mò, lão hủ sống bó tuổi, lòng hiếu kỳ có lớn đến đâu cũng sớm bị thời gian mài mòn, cả đời lăn lộn trong nghề, cứu ít người, nhưng dần dần số bệnh khiến ta phải thúc thủ vô sách ngày càng nhiều, có chút bệnh ràng biết nguyên nhân, nhưng lại vô phương cứu chữa, đây mới là điều khiến ta thống khổ nhất, giống như Tần thiếu phu nhân, ràng biết vàng nuốt xuống bụng, nhưng bản thân cũng có cách nào mở bụng lấy ra, đời đời như vậy, cũng có ai to gan thử qua, đợi đến lúc này vẫn có ai có thể làm được, nhưng Trang thần y..."


      "Trang đại phu, gọi ta Trang đại phu là được."


      Lưu đại phu cười, thầy nàng khiên tốn như vậy trong lòng cũng sinh ra ít hảo cảm, "Tốt, Trang đại phu, khi nghe được phương pháp trị liệu của Trang đại phu, lão hủ nhịn được suy nghĩ, những chứng bệnh trước nay phải thúc thủ vô sách, có phải nếu dùng phương pháp của Trang đại phu may ra chữa được? Xin cho lão hủ hỏi, chỉ có thể động dao ở số nơi cơ thể? Nơi này? Nơi này? Ở đây? Hay mọi chỗ đều được?"


      "Có thể, những nơi Lưu đại phu chỉ đều có thể, những nơi khác cũng có thể, chỉ là y thuật của ta đủ tinh thông, có rất nhiều chỗ thể tuy tiện sữ dụng dao, cho nên thể mạo muội động thủ, nhưng nếu có thuốc trợ giúp có thể làm được, nếu có thể tìm được những công cụ để thay thế, ta nghĩ chưa hẳn là được."


      Giờ khắc này, Trang Thư Tình hoàn toàn hề thu liễm khát vọng nơi đáy mắt của nàng, cũng quên điều nàng vừa nghĩ có khả năng mang đến phiền toái gì đó, bây giờ, trong lòng nàng chỉ tràn đầy suy nghĩ làm sao có thể thành công cứu người.


      Nàng muốn cứu người, Liễu Tam là bệnh nhân của nàng, nàng muỗn giải phẫu cho Liễu Tam, muốn cứu lấy sinh mạng của nàng ấy.


      Nếu như có người có thể giúp nàng...


      "Cuộc phẫu thuật hôm này của Tần thiếu phu nhân chỉ là cuộc phẫu thuật đơn giản nhất, nhưng vì cuộc phẫu thuật này mà mấy tháng nay ta phải tích góp từng chút , chuẩn bị rất nhiều dụng cụ và dược liệu mới dám xuống tay chữa trị, nếu như có chuyện gì xảy ra, có lẽ ta tiếp tục, ta sợ chỉ cần sơ xảy chút, bệnh nhân thực mất mạng, loại y thuật này, theo có gì khó, nhưng cũng hề dễ dàng."


      Đôi mắt nàng tỏa sáng khi về phương diện y thuật của mình, người có tâm huyết như vậy khiến cho Lưu đại khẽ dộng tâm, so với những người khác, tiểu nương này biết tốn bao nhiêu sức lực, bao nhiêu chuẩn bị, cũng chỉ vì nàng muốn cứu người, đây chính là loại y thuật mới, người nào biết đến.


      " biết lần sau Trang đại phu thi triển y thuật có thể để lão hũ chứng kiến lần hay ?"


      Tâm tình của Trang Thư Tình trỡ lại bình thường, nhưng cho dù lý trí trở lại nàng vẫn muốn cự tuyệt vị Lưu đại phu này, nếu có người nguyện ý muốn học, nàng tuyệt khư khư giữ cho riêng mình, nhưng điều kiện là, bọn họ được phép cho rằng y thuật của nàng là ma, bọn họ mới có thể hoàn toàn tiếp thu nó.


      Tại thời đại lạc hậu này, nếu muốn người học được hoàn toàn loại y thuật này như vậy đối với nàng cũng có đảm bảo, nàng có bản lĩnh, nhưng cũng lợi hại đến nỗi cam đoan bản thân xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.

      Nhưng loại khả nãng này, chưa hẳn phát sinh.


      Vì vậy, Trang Thư Tình đáp ứng.


      Lưu đại phu ôm quyền thi lễ, "Lão hủ họ tên Lưu Thanh Quân, cam đoan chỉ cần Trang đại phu truyền thụ, lão hủ dốc lòng học hỏi."


      Nhìn theo người rời , Trang Thư Tình quay đầu lại, người nam nhân kia từ đầu đến cuối vẫn đứng đó, mỗi khi quay đầu lại nàng đều có thể nhìn thấy, đều có thể dựa vào, "Có phải ta làm sai hay ?"


      Bạch Chiêm nắm tay nàng lên xe ngựa, "Ta , nàng muốn làm như thế nào cứ làm như thế đó, những chuyện khác cần phải lo lắng, có ta."


      Đúng vậy, nàng lẻ loi mình, nàng có người để dựa vào, nàng sợ.
      phương1311, Hale205, hargane18756 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :