1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ương Ngạnh Thiên Tuế - Minh Tinh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Ương Ngạnh Thiên Tuế
      [​IMG]
      Tác giả: Minh Tinh

      Hệ liệt: Bí mật của người ấy
      Nguồn :https://tuyetbangnhi.wordpress.com
      Số chương : 19 + kết thúc
      Edit: NaNa
      Đến tận bây giờ, chỉ có Đông Phương Lạc đặt bẫy người khác, chứ chưa có ai dám đùa giỡn với ,

      ngờ, lại bị nàng đùa giỡn, mà đùa giỡn lần là mất ba năm!

      Nếu sớm biết như thế, lúc trước mềm lòng mà giữ nàng lại,

      thương nàng, bảo vệ nàng, nuông chiều tính khí bướng bỉnh của nàng , còn giao cho nàng toàn bộ tình cảm lòng của ,

      Tưởng rằng nàng trượt chân té xuống núi, điên cuồng tìm, nhưng cái xác cũng thấy,

      Nương tử thân còn, lòng cũng vì thế mà mất theo, chẳng còn tâm trạng gì …

      ngờ ba năm sau, nàng lại xuất ở kinh thành, lúc ấy mới biết, nàng vẫn còn sống,

      Nhưng món quà đầu tiên mà nàng gửi đến, lại là con sư tử màu trắng quý của bị nhuộm thành gấu trúc?!

      Xem ra nàng vẫn bướng bỉnh như thế, phá phách như thế, trong lòng thầm tức giận,

      Tại sao chỉ có mình là phải chịu nỗi khổ tương tư, còn nàng lại vui vẻ mà sống như thần tiên thế kia?!

      Vì tra tấn nàng, nghĩ ra trăm ngàn cách để trả mối thù này

      Nhưng nàng cái gì cũng phản công được, trời sập xuống nàng vẫn có thể vui vẻ đến suối vàng,

      giận vẻ thản nhiên của nàng, càng giận bản thân vẫn suy nghĩ vì nàng thôi,

      Tình xưa vẫn còn, rốt cuộc nên làm gì với nàng đây?

      ***

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Mở đầu

      Từ huyện Đức Thịnh bộ đến kinh thành phải mất chừng nửa tháng, ngước đầu nheo mắt nhìn ánh mặt trời nóng gay gắt ngừng xả xuống đầu, chạy liên tục trong nhiều ngày làm cho cả người Tiểu Mãn đầy là mồ hôi.

      Nơi này là phía Tây của kinh thành, đưa mắt nhìn sườn núi mọc đầy cỏ dại, còn thấy được thấp thoáng phía xa là những căn nhà xa hoa, xinh đẹp.

      Hai chân nàng hoàn toàn bủn rủn,tìm chỗ sạch để ngồi xuống, nàng lấy bánh nướng và nước uống ra từ tay nải.

      Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn nửa ngày nữa là có thể đến kinh thành.

      Nàng vừa ăn bánh, uống nước, vừa cố gắng nhớ lại về kinh thành. Những hình ảnh trong trí nhớ trở nên rất mơ hồ, biết chủ nhân của tòa trạch viện đó đổi thành ai nữa?

      Hôm nay là ngày mùa hè, ánh nắng tỏa ra xung quanh, làn gió qua, làm cho những ngọn cỏ xanh sườn núi đung đưa, tựa như từng đợt sóng của biển. Đột nhiên, vài tiếng “xột xoạt” truyền đến, nương theo thang ấy, là con nhện đen lớn nhanh chóng len qua từng bụi cỏ.

      Hai mắt nàng lấp lánh sáng, mừng rỡ la lên: “Nhện Hắc Hương?”

      Đây là bảo bối khó tìm thế gian, phàm là những người học y đều biết, trong cơ thể của nhện Hắc Hương có loại tinh dầu tự nhiên, chiết xuất ra rồi tinh luyện, rồi hòa lẫn cùng những loại thảo dược khác có thể dùng làm loại thuốc bảo vệ sắc đẹp cho phụ nữ.

      Theo sách thuốc ghi lại, nào sử dụng loại thuốc này tốc độ lão hóa chậm hơn người bình thường gần mười năm.

      Dung Tiểu Nhãn mừng rỡ, mặc kệ cái bánh chỉ mới ăn được nửa, lập tức đuổi theo con nhện Hắc Hương kia.

      Tốc độ của của con nhện đó rât nhanh, nhưng nàng lại dám tạo ra tiếng động lớn, sợ nó biết có nguy hiểm trốn mất, nàng thừa dịp trước khi nó về hang mà bắt nó.

      Nàng tập trung tinh thần đuổi theo nó phía sau, hai con mắt trân trân nhìn hướng nó , bụi cỏ dại ở sườn núi này rất rậm rạp, nếu phải con nhện đó khá lớn, sợ rằng nàng có cách nào mà đuổi theo nó.

      Rầm! vật thể có bộ lông xù màu trắng đột nhiên dùng móng vuốt, dẫm lên con nhện Hắc Hương đó, trước khi Tiểu Mãn phản ứng lại

      Răng rắc!

      tiếng thảm thiết vang lên, chủ nhân của móng vuốt kia nhúc nhích vài cái, thế là con nhện Hắc Hương hoàn toàn bị đè bẹp.

      Dung Tiểu Mãn khom người định lấy lại thi thể con nhện đó, nhưng được vài bước thấy vật thể lông dài màu trắng ấy xuất trước mặt mình.

      Nó xấc xược đứng trước mặt nàng, nhìn chằm chằm vào nàng.

      “Má ơi!” Dung Tiểu Mãn sợ đến nỗi ngồi phịch xuống thảm cỏ.

      Đây đâu phải rừng sâu núi thẳm, sao tự dưng lại xuất con sư tử thế này?

      Thân hình nó vô cùng to lớn, bộ lông thú lấp lánh dưới ánh nắng, lông ở đầu và tai đặc biệt dày, làm cho đầu của nó càng trở nên khổng lồ.

      lúc này, cái miệng rộng của nó mở ra, phát ra tiếng rống rung trời chuyển đất, làm cho trái tim của Dung Tiểu Mãn đập kinh hoàng thôi.

      Đáng ghét nhất là, con sư tử này chẳng những dọa nàng đến nỗi mặt mày tái nhợt, mà còn đạp nát con nhện Hắc Hương của nàng.

      biết nó có phải cố ý đối nghịch với nàng hay , sau tiếng rống rung trời ấy, còn giơ móng vuốt lên, vươn thân ra đớp cái, cuối cùng là liếm láp móng vuốt, vậy là dược liệu cực phẩm của nàng thành món ăn trong bụng nó.

      Dung Tiểu Mãn giận run người, chỉ vào con sư tử ấy mà mắng: “Con súc sinh này, còn dám học ta ăn thánh phẩm dưỡng dung nhan hả Ngươi có biết con nhện này quý biết bao nhiêu hả? Ta sống mười mấy năm mới nhìn thấy được con, rốt cuộc lại bị ngươi đạp cái, rồi còn nuốt nó vào bụng, còn dám diễu võ dương oai với ta …”

      Con sư tử ấy nhìn dáng vẻ tức giận của nàng, lại mở cái miệng rộng ra, bên trong là mấy cái răng trắng xinh xắn, lại lần nữa phát ra tiếng rống điên cuồng.

      Dung Tiểu Mãn nghe tiếng rống của nó, chịu nổi bịt lỗ tai lại. Con sư tử này, chẳng những thân lớn mà ngay cả tiếng hô cũng .

      Nhưng nó chỉ mới ăn con nhện, nếu nó cảm thấy no, biết đầu chừng mục tiêu kế tiếp chính là nàng.

      Nếu thực như vậy hay rồi.

      Dung Tiểu Mãn suy nghĩ nhanh, con sư tử màu trắng này mà đứng lên cũng to hơn nàng gấp hai lần, nếu muốn ăn thịt nàng nàng cũng chẳng làm gì được.

      Đúng lúc này, nàng chợt nhớ đến thứ gì đó, cười tiếng, thừa dịp con sư tử chú ý lấy gói giấy trong ống tay áo ra.

      Chưa đợi nó hoàn hồn, nàng nhanh chóng mở gói giấy ra, úp về phía nó.

      mùi hương thoang thoảng lan tỏa trong khí, con sư tử ban nãy còn uy phong lẫm liệt, vừa ngửi được mùi hương này, thân thể to lớn lắc lư vài cái, chẳng bao lâu sau tê liệt ngã xuống thảm cỏ.

      Dung Tiểu Mãn đắc ý phủi phủi tay, đứng dậy, qua lại trước mặt con sư tử, chọc ghẹo nó: “Con súc sinh này, để xem ngươi còn bản lĩnh gì để diễu võ giương oai với ta đây?”

      Nàng cười xấu xa, đứng trước mặt con sư tử ấy, bàn tay bé nâng cái đầu xù lông của nó lên, nhếch mép: “Ngươi trúng “nhuyễn cốt tán” của ta, dõi khắp thiên hạ, cũng chỉ có Tiểu Mãn ta mới chế ra được loại độc thần kỳ này. Thế nào, hối hận chưa, ai bảo ngươi đắc tội với ta, bắt nạt ta, làm ta sợ …” Mỗi câu ra, nàng liền ngắt lông nó cái.

      Đáng thương thay cho con sư tử kia, ngã mặt đất, hai mắt hé hé mở ra, giống như đứa con dâu bị mẹ chồng bắt nạt, bị Dung Tiểu Mãn ngắt lông cũng dám đánh rắm phản kháng lại.

      “Ngươi ăn con nhện đen quý hiếm của ta, món nợ này ta vẫn chưa tính xong.” xong, nàng đứng dậy tìm tay nải của mình, xới xới tìm tìm hồi, rốt cuộc cũng lấy ra lọ thuốc bột.

      Nàng cẩn thận đổ nước lên, lát sau, liền biến thành đống nước màu đen.

      Nàng gian manh cười nhìn con sư tử, “Ngoan, nhắm mắt lại, để ta hóa trang cho ngươi …”

      Nửa tiếng sau, dưới sườn núi truyền đến những tiếng bước chân gấp gáp, mấy người đàn ông mặc trang phục của gia đinh hô to: “A Bảo, A Bảo, ngươi ở đâu?”

      “Kì lạ, ràng ban nãy vừa mới nghe A Bảo rống lên, sao bây giờ thấy bóng dáng nữa?” gia đinh buồn bực .

      nguòi khác tiếp lời, “Đừng nhiều quá, A Bảo là sinh mạng của chủ nhân, nếu nó bị mất, chắc chắn chúng ta cũng toàn mạng.”

      Nghe vậy, mọi người tiếp tục tìm kiếm.

      gia đinh trong đám người đó chạy lên sườn núi tìm, đột nhiên quát to tiếng: “Kìa! A Bảo ở kia kìa …”

      Mọi người vội vàng chạy lên, nhìn thấy con sư tử xụi lơ nằm dưới đất, bọn gia đinh lấy làm sợ hãi.

      “Trời ạ, A Bảo sao lại nằm ở đây nhúc nhích vậy chứ?”

      “Mau xem xem nó có bị thương ?”

      “Có phải bị mấy con thú khác tập kích ?”

      “Trời ơi, mấy người nhìn xem, sao A Bảo lại trở thành như vậy …”

      “Còn mau hồi bẩm chủ nhân …”

      Chỉ lát sau, người đàn ông trẻ tuổi mặc trường bào màu trắng chạy đến, mấy người gia đinh đứng hành lễ, nét mặt vừa sợ hãi, vừa kỳ lạ.

      “Chủ tử, A Bảo ở đây …”

      Người đàn ông bước nhanh đến chỗ con sư tử nằm, gương mặt tuấn tú tái xanh.

      Đây là con sư tử ư?!

      ràng là con gấu trúc!

      Hai con mắt của A Bảo bị ai đó ác ý nhuộm thành màu đen, giống như vừa bị đánh trận vậy, nhìn vừa khó coi vừa buồn cười.

      Mấy người gia đinh thấy thế, cả đám đều lén nhịn cười, chủ nhân đứng ngay trước mặt, cho bọn họ thêm cả trăm lá gan nữa bọn họ cũng dám cười.

      Người đàn ông nheo mắt lại, tỉnh táo ngồi xuống gần A Bả, hơi thở của nó rất bình thường, nhưng cơ thể lại nhúc nhích được, giống như trúng độc vậy.

      nhàng lau vùng lông quanh mắt của con sư tử, loại thuốc nhuộm này có vẻ như rất bền, lại gặp gió lớn nên nhuộm rất đều, rất khó ra.

      Trong khí dường như có mùi hương thoang thoảng, dùng miệng hút thử, sắc mặt phút chốc biến đổi.

      Nhuyễn cốt tán?

      thể tin được, cẩn thận người lại khắp người A Bảo lần nữa, vừa ngửi, vừa di chuyển tứ chi vô lực của nó.

      Quả nhiên là Nhuyễn cốt tán, chẳng những biểu giống, mà ngay cả mùi vị để lại cũng giống nhau như đúc.

      Người đàn ông khẽ vuốt lên phần lông bị nhuộm đen của A Bảo, đột nhiên nở nụ cười buồn.

      Bọn gia đinh đứng hai bên bị nụ cười của chủ nhân dọa sợ, bởi vì nụ cười đó rất đáng sợ.

      “Dương Cửu!”

      kêu tiếng, người đàn ông khác nhanh chóng xuất .

      “Chủ nhân có gì cần dặn dò ạ?”

      Người đàn ông đó vẫn nở nụ cười buồn, dặn dò: “Ta muốn ngươi xác minh chuyện trong thời gian ngắn nhất …”
      tart_trungthuyt thích bài này.

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 1

      ***

      Kinh thành quả nhiên là đất phồn hoa, cửa hàng san sát nhau, người lại ở những ngã tư đường cứ như dòng chảy bao giờ dứt.

      So với những ấn tượng trong trí nhớ của nàng, nay nó xa hoa, lộng lẫy hơn nhiều.

      Dung Tiểu Mãn ăn mặc rất giản dị, mái tóc đen tùy tiện vén lên sau cổ, vác tay nải màu đỏ tím lưng, nhiều ngày qua, hết gió thổi rồi nắng chiếu, làm cho làn da mềm mại của nàng sạm đen nhiều, tuy vậy, cũng thể che phong thái của thiên kim, vừa thấy .

      Có vài công tử nhìn thấy nàng, huýt sáo vài tiếng, ý đồ chọc ghẹo hết sức ràng.

      Dung Tiểu Mãn trợn đôi mắt to, cảnh cáo nhìn bọn họ, nhưng ngược lại, lại làm cho đám công tử đó càng cười to hơn.

      Nàng bước nhanh hơn, mặc kệ đám công tử ăn ngồi rồi này.

      nương, nhanh như vậy làm gì? Chúng tôi định đến “Phúc Vân Tường tửu lâu”, nếu chê, có muốn uống rượu cùng chúng tôi ?”

      Nàng quay đầu lại, tàn bạo liếc bọn họ, “Đồ lưu manh.” Dứt lời, đợi đối phương kịp phản ứng, nàng nhấc chân, đá thẳng vào giữa đáy quần của người nọ.

      Thừa dịp người đó bị đau, nàng co cẳng chạy , trong nháy mắt, cả con đường, ngõ hẻm thấy bóng dáng của nàng đâu nữa.

      Bọn công tử đó giận dữ mắng to, tuyên bố khi bắt được nàng nhất định khách khí.

      hơi chạy ra đường lớn phía tây, Dung Tiểu Mãn thấy bọn người đó đuổi theo mới dừng lại, thở hổn hển vỗ vỗ ngực. hóa trang mình đến mức này rồi, sao vẫn còn bị đám ong bướm này đến làm phiền thế chứ?

      mới nhớ, từ lúc bước vào kinh thành bắt đầu cảm thấy bất an thôi.

      Vất vả lắm mới tìm được con nhện Hắc Hương quý hiếm, lại bị con sư tử trắng đó đạp chết; vất vả lắm mới đến được kinh thành, lại gặp phải bọn công tử vô học ăn chơi trác táng.

      Nhìn thấy mặt trời sắp ngã xuống phía tây, việc bây giờ cần làm chính là tìm khách sạn có giá tiền phải chăng để đặt chân.

      Nàng ra đời ở kinh thành, mặc dù lâu sau khi sinh ra bị sư phụ mang đến Thịnh Đức, nhưng mỗi khi xuân đến, nàng lại được cha mẹ đón về kinh thành nghỉ ngơi.

      Có điều, từ sau cố xảy ra vào ba năm trước, nàng còn bước vào mảnh đất này nữa.

      Cảnh còn người mất, rất nhiều thứ đến nay cũng còn tồn tại nữa.

      Nắm chặt tay nải sau lưng, Dung Tiểu Mãn suy nghĩ nhiều nữa, lát sau, nàng tìm được khách sạn để ngủ trọ.

      Hôm sau, Dung Tiểu Mãn được ngủ đêm, rốt cuộc cũng tỉnh táo vài phần. Lương khô mang theo cũng sắp hết rồi, may mà người vẫn còn chút bạc, liền xuống lầu, dặn dò tiểu nhị vài món để lấp đầy bụng.

      Dọc đường đều ăn bánh bao, cuối cùng cũng nếm được hương thơm ngào ngọt của thức ăn , Dung Tiểu Mãn nhanh chóng từng miếng từng miếng bỏ vào bụng.

      Ngồi bàn bên cạnh là vài người đàn ông trung niên, bàn chỉ bày vài món ăn làm đồ nhấm cùng bầu rượu màu trắng, từ lúc ngồi xuống, bọn họ liền chuyện dứt.

      Dung Tiểu Mãn vốn có ý nghe lén, nhưng trong câu chuyện của bọn họ có nhắc đến mật Hắc Báo, khơi gợi hứng thú của nàng –

      “Tam vương gia đó biết mắc bệnh gì, Vạn Tuế gia phái mười mấy thái y đến cũng bó tay, bây giờ Tam vương gia bị bệnh nặng, còn cách nào, đành phải thông cáo khắp nơi, mời những thần y đến giúp.

      “Nghe , trong An Nhạc vương phủ có rất nhiều bảo bối, người trong Vương phủ từng , chỉ cần trị cho tốt bệnh củaVương gia, chẳng những được vạn lượng tiền thưởng, còn có thể lấy mật Hắc Báo mà Vương gia quý nhất nữa.”

      Hai cái lỗ tai của Dung Tiểu Mãn bất chợt dỏng cao lên.

      “Mật Hắc Báo? Chẳng phải là bảo bối ngàn năm mới gặp sao?”

      người khác tiếp lời, “Nghe ở phía Bắc có ngọn núi Hắc Sơn, ở đó năm bốn mùa đều có bão tuyết, núi có thần thú giữ cửa là Tuyết Sơn Hắc Báo, toàn thân màu đen, vô cùng hung dữ, người thường đến Hắc Sơn đều thấy được nó, có điều …” chợt ngừng lại, sau đó tiếp tục, “Ông nội của ta từng , trăm năm trước có dũng sĩ, đường lên Hắc Sơn gặp được Hắc Báo, chẳng những giết được nó, mà còn mang mật của nó về nữa.”

      Bọn họ ngừng về lai lịch của mật Hắc Báo, làm cho Dung Tiểu Mãn ngồi bàn bên vừa uống nước, vừa cố gắng dỏng tai nghe lén.

      Về truyền thuyết của mật Hắc Báo, nàng từng nghe qua, mười mấy năm trước, khi mới bái sư học nghệ, sư phụ từng với nàng rằng, mật Hắc Báo chính là dược liệu khó tìm nhất, cũng là quý báu nhất thế gian.

      Dùng mật Hắc Báo để luyện thuốc, chẳng những có thể kéo dài tuổi thọ, còn có thể khải tử hồi sinh. Tuy nhiều năm trôi qua, truyền thuyết này ngày càng được “thêm mắm dặm muối”, có phần huyền thoại hóa, nhưng mật Hắc Báo đích dược liệu quý hiếm …

      Nghĩ đến đây, nàng húp sạch nước trong chén canh, lau miệng, trả tiền, sau đó nhanh chóng lao ra khỏi nhà trọ, thẳng vào đường cái.

      Quả nhiên, mỗi khi qua con đường khác là nhìn thấy được bảng cáo thị tìm thần y của An Nhạc vương phủ.

      Dung Tiểu Mãn cẩn thận xem hết nội dung lần, sau đó cười thần tiếng, xé bản cáo thị đó xuống, xếp vuông vuông thẳng thẳng cho đẹp, cuối cùng là chạy thẳng đến trước cửa An Nhạc vương phủ.

      An Nhạc vương phủ nằm ở phía Bắc kinh thành, trước cửa là hai con sư tử lớn bằng đá, thoạt nhìn vừa đáng sợ, vừa uy nghiêm. Cánh cửa của Vương phủ được sơn màu đỏ thẫm, hai bên đều có thị vệ luân phiên canh gác.

      Dung Tiểu Mãn cẩn thận xác nhận địa chỉ rồi, sau đó lấy hết dũng khí thẳng đến trước cửa lớn của Vương phủ.

      Nhìn thấy thị vệ đứng trước cửa, nàng lấy tờ cáo thị trong ngực ra, : “Ta nghe Tam vương gia bị bệnh nặng, dán cáo thị tìm danh y, vừa hay ta có học sơ qua y dược, cho nên muốn đến tìm hiểu xem bệnh của Vương gia như thế nào.”

      Bọn thị vệ cẩn thận nhìn nàng. con bé mới 17, 18 tuổi, ăn mặc hết sức bình thường, người lại con ốm yếu, hề giống với hai chữ “thầy thuốc” tí nào.

      Nhìn thấy khinh bỉ trong mắt bọn họ, Dung Tiểu Mãn bực bội : “Tuổi còn sao? Ba tuổi ta bắt đầu học y, mười hai tuổi xuất môn, dù dám nhận là mọi căn bệnh đều có thể chữa được, nhưng kiến thức về bệnh lý đảm bảo ít hơn đám lão già trong hoàng cung, nếu hôm nay các người đuổi ta , ngày nào đó Tam vương gia gặp chuyện may, đến lúc đó đừng trách ta thấy chết cứu.”

      Bọn thị vệ nhìn dáng vẻ kiêu ngạo tự tin của nàng, nhịn được cười lớn.

      Dù bọn họ có ai thèm quan tâm đến nàng, nhưng vẫn có người chạy vào phủ báo cho quản gia.

      Quản gia của An Nhạc vương phủ họ Tiết, là ông lão hơn năm mươi tuổi, lão bước ra khỏi cửa, nhìn Dung Tiểu Mãn lâu, mới vuốt cằm hỏi: “Ngươi muốn xem bệnh cho Tam vương gia?”

      Nàng vội vàng đưa bảng cáo thị lên, “ sai, khi ta còn bé từng học y dược với sư phụ, cũng có chút nghiên cứu về những căn bệnh quái lạ, dù biết Tam vương gia mắc bệnh gì, nhưng chỉ cần bắt mạch là có thể chẩn đoán được …”

      Thấy nàng tự tin như vậy, quản gia Tiết nở nụ cười bí hiểm.

      nhận bảng cáo thị trong tay nàng, cẩn thận nhìn xem, sau đó ngoắc ngoắc tay với nàng: “Theo ta vào.”

      Dung Tiểu Mãn nghe vậy mới vui vẻ, vội vàng đáp tiếng rồi chạy qua cửa, theo lão vào Vương phủ.

      Vương phủ đúng là Vương phủ, diện tích rộng lớn nó, lại còn xa hoa tráng lệ, hành lang dài gấp khúc, hai bên đều có hoa văn trang trí, đất đặt đá cuội để tạo thành con đường quanh co, hai bên đều có cây xanh che mát, cách đó xa còn có ao sen khá rộng.

      Tiết trời mùa hè, số cây sen trắng đua nhau nở hoa đua sắc, bên cạnh còn có vài con cá chép bơi qua lội lại, dùng để làm cảnh.

      Dưới lòng trầm trồ tiếng, nhưng bước chân dám chậm lại nửa phần.

      Quản gia Tiết đằng, Dung Tiểu Mãn đằng sau, với lão: “Tam vương gia rốt cuộc bị bệnh gì mà ngay cả thái y cũng bó tay chứ?”

      Lão quay đầu lại, mỉm cười với nàng, “Bệnh của Vương gia là căn bệnh kỳ lạ mà ai chữa được.”

      Dung Tiểu Mãn trợn to hai mắt, cảm thấy được kỳ lạ trong câu trả lời của lão: “Ý lão là sao?”

      “Phải xem nương chẩn bệnh xong mới biết được, lão phu dám nhiều.”

      “Vậy … Tam vương gia bị bệnh, ít nhiều cũng phải có biểu của bệnh chứ?”

      “Về biểu của bệnh, cũng phải chờ nương gặp Vương gia rồi hãy cẩn thận nghiên cứu.”

      Dung Tiểu Mãn cảm thấy mơ hồ, biết là đối phương có điều kỳ lạ, nhưng lại biết điều kỳ lạ đó nằm ở đâu.

      Quản gia Tiết đưa nàng đến trước căn phòng, sau đó dừng bước.

      Bởi vì tiết trời nóng bức nên cửa phòng khóa, lão cung kính đứng ở ngoài tấm rèm che xuyên thấu, : “Vương gia, có đại phu đến chẩn bệnh cho người.”

      Chỉ chốc lát sau, truyền đến giọng nam tính: “Vào .”

      Quản gia Tiết vén bức rèm lên, đưa nàng vào, bước qua tấm màn cửa ấy, nàng mới phát căn phòng ấy rộng lớn vô cùng.

      Dung Tiểu Mãn nhìn ngắm xung quanh, lại có thêm tấm màn rũ xuống. Xem ra Tam vương gia ở phía sau bức màn ấy rồi.

      Quản gia Tiết gọi nàng lại, giọng nhắc nhở, “Còn quỳ xuống thỉnh an Vương gia?”

      Rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, nàng quỳ xuống, dập đầu, dịu dàng : “Thỉnh an Vương gia!”

      “Quản gia Tiết, ông ra ngoài .”

      Giọng sau bức màn ràng hơn ban nãy, quản gia Tiết nhận lệnh, xoay người lui xuống, trong căn phòng to như vậy, trừ Tam vương gia vẫn chưa chịu lộ diện sau bức màn, chỉ còn Dung Tiểu Mãn đơn quỳ tại chỗ.

      Nàng cố tình đứng dậy, đối phương đả động gì đến nàng, làm cho nàng dám nhúc nhích tiếp.

      “Vương gia, nghe người lâm bệnh, có thể để cho ta đến gần bắt mạch cho người, xem xem rốt cuộc là bệnh gì ?”

      giường vang ra tiếng cười giễu cợt, “Bổn vương là người muốn gặp là gặp, muốn chạm vào là chạm vào sao?”

      Dung Tiểu Mãn cứng họng luôn. Đại phu bắt mạch cho bệnh nhân, đây chẳng phải là chuyện thường tình sao?

      “Tên gì?” Giọng vô cùng khách khí.

      “Dân nữ Dung Tiểu Mãn.”

      “Bao nhiêu tuổi?”

      “Năm nay mười tám.”

      “Nhà ở đâu?”

      Nàng ngu ngơ hồi, sau đó mới : “Nguyên quán là huyện Thịnh Đức.”

      “Trong nhà còn ai ?”

      Dung Tiểu Mãn rất muốn đáp lại, trong nhà ta còn ai liên quan gì đến Vương gia người? Người bị bệnh, ta đến xem bệnh cho người thôi, tự dưng lại hỏi chuyện gia đình của người ta, rốt cuộc có phải tìm đại phu đến xem bệnh vậy? Hay là muốn điều tra thân nhân?

      Dù trong lòng có bất mãn bao nhiêu, nàng cũng dám trắng trợn ra.

      Người ta dù gì cũng là Vương gia, dù địa vị phải cao quý nhất, nhưng cũng là dưới người mà vạn người.

      Còn nàng, con bé chẳng có quyền thế gì, dám đắc tội với , cho nên đành phải trả lời: “Cha mẹ của dân nữ chết sớm, từ sống với sư phụ, hai năm trước, sư phụ đến cõi vĩnh hằng, cho nên bây giờ chỉ còn lại mình dân nữ.”

      “Ngươi tin tưởng y thuật của mình như vậy, sao lại để cho người nhà mình chết hết thế kia?”

      Nghe đến đó, Dung Tiểu Mãn lập tức bực bội: “Vương gia sao lại quan tâm đến chuyện nhà của tôi thế?”

      “Bởi vì Bổn vương cần phải biết, lai lịch người chữa bệnh cho Bổn vương như thế nào, mạng của bọn dân đen các người chẳng đáng bao nhiêu tiền, nhưng Bổn vương khác.”

      Dân đen?

      Dung Tiểu Mãn tức giận vô cùng, chịu nổi nữa, phản kháng lại: “Bây giờ Vương gia người mắc căn bện kỳ lạ, thái y trị được, người muốn nghe, ta cũng phải , người nghĩ chắc chắn có thể chữa ngựa chết thành ngựa sống sao? Chữa được, coi như người nhặt lại được cái mạng quý của người, còn chữa được, coi như là ý của ông Trời, người phàm chúng ta có thể chống lại sao?”

      Nàng có ý tốt đến chữa bệnh cho , nhưng lại chuyện chẳng xuôi tai như thế, còn kiêu ngạo coi thường người dân như nàng. Dù sao mạng của nàng cũng chẳng đáng giá, có gì để sợ cơ chứ?!

      Bị sỉ nhục trắng trợn, là cho nàng bất chấp thân phận, cho nên bất giác mà ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy.

      Cứ tưởng bị trách phạt, ngờ, tiếng cười khẽ truyền đến từ sau tấm màn.

      Tiếng cười rất trầm, cũng rất nhàng, Dung Tiểu Mãn cau mày. biết có phải nàng bị ảo giác hay , tại sao lại thấy tiếng cười kia nghe qua ở đâu rồi?

      “Vương… Vương gia, xin lỗi, ta chỉ đến đây để xem bệnh cho người thôi, người lại hỏi ta nhiều như vậy, bây giờ có phải đến phiên ta hỏi người ? Lúc mới vào phủ, ta nghe quản gia Tiết người mắc căn bệnh lạ, nếu Vương gia muốn để ta bắt mạch cho người, vậy người có thể cho ta nghe, bình thường có biểu như thế nào ?”

      Nhìn vị Vương gia này, trực giác của nàng cho biết, thân thể của ràng có bệnh, xem ra là đầu của được bình thường.

      “Đúng là căn bệnh này rất lạ, đến căn bệnh này, phải bắt đầu từ ba năm trước mà …”
      tart_trungthuyt thích bài này.

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 2

      Dung Tiểu Mãn dỏng tai lên, cảm giác được có điều kỳ lạ.

      “Vào ba năm trước, Bổn vương vô tình nhặt được , tuy ta là người dưng, nhưng Bổn vương lại đối xử với ta chẳng khác gì với người thân của mình, cứ tưởng rằng ấy trả ơn cho Bổn vương, có thể đời đời kiếp kiếp sống chết với Vổn vương, ngờ …” Bất chợt, giọng chuyển sang căm phẫn, “ đó, to gan đến nỗi vào lúc Bổn vương chú ý, trốn .”

      Sắc mặt nàng chợt tái xanh, thể … phải là người ấy chứ?

      “Đáng hận nhất là, kia bỏ trốn còn mang theo thứ quan trọng nhất của Bổn vương . Ngươi có biết vật đó quan trọng đến mức nào ? À, ngươi nhất định biết, bởi vì từ sau khi bị đó trộm mất vật ấy, Bổn vương bệnh cho đến bây giờ, chưa hề hồi phục lại.”

      “Nếu như để Bổn vương bắt được đó, Bổn vương nhất định tra tấn ta, ngược đãi ta, chà đạp ta, để cho ta sống bằng chết, chết cũng có chỗ chôn.”

      “Vương… Vương gia, ta nghe người , cảm giác được người vô cùng tức giận. giống như người bị bệnh nặng, nếu người có chuyện gì nữa, vậy dân nữ … Dân nữ xin được cáo lui.”

      Nàng chưa kịp đứng dậy bỏ chạy, bức màn đó bị kéo xuống.

      Người đàn ông nằm giường mặc áo bào màu đỏ sẫm, gương mặt tuấn trẻ tuổi đầy tức giận, nhìn trân trân vào nàng, hét lớn tiếng: “Nha đầu chết tiệt kia! Vào hang cọp rồi mà còn muốn chạy sao?!”

      Nhìn được tướng mạo của người này, Dung Tiểu Mãn hoảng sợ, “Tam ca, là ngươi …”

      Nàng còn chưa hết, người đàn ông đứng lên, kêu lớn tiếng: “Người đâu!”

      lâu sau, thị vệ xông vào.

      Tam vương gia của hoàng triều Bắc Nhạc – Đông Phương Lạc chút khách khí chỉ tay vào Dung Tiểu Mãn, ra lệnh: “Trói ta lại, nhốt vào đại lao.”

      Nàng nghe vậy, sắc mặt tái nhợt: “Tam ca, đừng mà!” ”

      “Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau trói ta vào đại lao.”

      Nắm chặt bàn tay thành đấm, vẻ mặt nàng tuy cầu xin nhưng vẫn quên hỏi: “Ngươi cố ý gạt ta tới?”

      quan tâm đến gương mặt đáng thương của nàng, Đông Phương Lạc cười tiếng, “Phải là ngươi lừa gạt ta mới đúng.”

      Dung Tiểu Mãn bị trói lại như cái bánh chưng, tiếp tục cầu xin : “Tam ca, đừng nghiêm túc quá, chúng ta là người quen mà …”

      mặt Đông Phương Lạc lên vẻ bất cần, cười lạnh tiếng, dặn dò thị vệ: “Nhốt vào đại lao, nếu ta dám bỏ chạy cứ cắt đứt chân của ta.”

      Trong đại lao của An Nhạc vương phủ, Dung Tiểu Mãn la suốt nửa tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng được cởi trói.

      Có hai người phụ trách trông coi phòng lao của nàng, biết Vương gia của bọn họ lại có ân oán gì với nương trói gà cũng chặt như thế này, lúc trước nhất quyết đòi nhốt vào đại lao cho bằng được, nhưng nương này vừa mình bị trói, huyết mạch thông, Vương gia nghe được, có dấu hiệu tỏ ra mềm lòng, cuối cùng cũng cởi sợi dây người nàng ra. I

      Dung Tiểu Mãn vừa được cởi trói, mới đưa chân ra cửa bị hai người canh phòng cản lại.

      Người lớn tuổi cười khà khà : “Vương gia chỉ bảo mở trói cho ngươi, ngươi được ra khỏi cánh cửa này.”

      Nghe vậy, nàng tỏ ra đáng thương, “Hai vị đại ca, xin hai người thương xót, thả ta , ta cướp bóc, cũng chẳng giết người, cho dù Vương gia muốn nhốt ta, cũng phải có tội danh phù hợp chứ!”

      Người còn lại cũng cười, “Vương gia tội của ngươi rồi còn gì? ngươi trộm thứ quan trọng nhất của , tội đáng chết vạn lần. Cái mạng của ngươi còn giữ được đến bây giờ là do Vương gia nhân từ, cho nên ngươi phải cảm ơn Vương gia của chúng ta mới đúng.”

      Nghe vậy, Dung Tiểu Mãn suýt nữa chết vì tức.

      nương, ngươi đừng được nước làm tới, Vương gia của chúng ta ít nhiều gì cũng là người kêu gió gọi mưa ở Bắc kinh thành, là đứa em mà đương kim hoàng thượng thương nhất. , ngươi lấy cái gì của Vương gia thế hả? Mau lấy ra , nếu Vương gia tức giận cái cổ xinh đẹp này của ngươi cũng …” tới đây, người đó ra hiệu mất cổ: “Ngươi còn , sao lại học thói xấu ăn cắp thế hả?”

      Oan ức quá !

      Nàng trộm cái gì chứ?

      Nàng có trộm cái gì cả!

      Nhưng Tam vương gia lại hùng hồn rằng nàng lấy thứ quan trọng nhất của , ràng là vu oan cho người lành mà. Có điều, nàng kinh ngạc, Tam thiếu gia mà nàng gặp được ở Phượng Hoàng Sơn năm đó, ngờ lại chính là Tam vương gia của hoàng triều Bắc Nhạc – Tam vương gia Đông Phương Lạc.

      đến quá trình nàng quen biết Đông Phương Lạc, phải kể từ ba năm trước – khi ấy, nàng mới qua mười lăm tuổi, vì muốn tìm những vị thuốc quý hiếm nên mình đến Phượng Hoàng Sơn.

      Nghe , Phượng Hoàng Sơn là nơi cất giữ đầy những thứ quý hiếm, khí hậu ở đó lại tốt, cảnh quang lại đẹp, cho nên có vô số người giàu có muốn xây biệt viện ở đó để an dưỡng tuổi già.

      Hôm ấy, chẳng biết nàng gặp phải vận xui gì, đường bị nạn, tất cả trang sức, vàng bạc đều bị đạo tặc lấy hết.

      Người còn đồng nào, lại vừa tức vừa đói, nàng đành phải bấm bụng mà ăn dưa leo hái được.

      Lúc ấy, nàng rất đói, nhìn miếng dưa leo xanh biếc ngon miệng thế kia, ăn vài trái no bụng liền.

      Kết quả, trái dưa leo đó quá ngon, nàng lại đói bụng có gì để ăn, bởi vậy mới tham lam ăn tới mười mấy trái. Ăn no nê rồi, định bỏ chạy bị chủ nhân vườn dưa leo ấy bắt được.

      Lúc ấy, nàng gặp được thiếu niên chừng 18, 19 tuổi, tuấn vô cùng, nhìn quần áo là biết ngay thiếu gia nhà giàu, đôi mắt sắc sảo, lông mày mảnh dẻ, dáng vóc đó, dõi mắt cả nước Bắc Nhạc này, cũng chẳng tìm ra được thiếu niên nào tuấn hơn .

      Nàng còn biết mình vừa rước họa vào thân, cười hì hì với thiếu niên đó: “Dưa leo này ăn ngon , ta ăn còn thừa hai trái, ngươi có muốn nếm thử ?”

      Thiếu niên đó khoanh tay lại, sắc mặt vui nhìn vào nàn, hồi lâu sau bật cười thành tiếng: “Ngươi đúng là to gan mà, có biết mảnh đất này của ai ?”

      Nghe vậy, nàng sợ hãi, lấy hai trái dưa leo đó chỉ vào người thiếu niên: “Ngươi … ngươi đừng cho ta biết, mảnh đất này là của nhà ngươi nha

      “Nếu biết rồi, cũng nên biết tội ăn cắp bị xử như thế nào chứ?”

      Nàng vô tội lắc đầu, vẻ mặt hoảng sợ.

      Thiếu niên bĩu môi, “Chặt đứt tay chân, biến thành phế nhân.”

      Lập tức, nàng la lên tiếng “Trời ạ”, sau đó xoay người muốn chạy trốn.

      Đáng tiếc, cổ áo của nàng bị thiếu niên đó giữ chặt lại, nàng buộc phải quay người lại, ngước mặt nhìn gương mặt tươi cười rạng rỡ đó.

      “Hôm nay bị ta bắt quả tang rồi, ngươi muốn chạy cũng dễ đến thế.”

      Thế là, nàng bị ép trở thành người hầu riêng cho .

      Tuy là người hầu, nhưng tuổi hai người xấp xỉ nhau, mà thiếu niên này, trừ tính tình hơi thất thường ra, cá tính hơi bị kiêu ngạo ra, đối xử với nàng tốt vô cùng.

      Huống chi, nàng có đồng nào, tạm thời ở gia đình nhà giàu ở Phượng Hoàng Sơn cũng chẳng có gì tốt.

      Thiếu niên ở trong biệt viện vô cùng xa hoa, gần như cái gì có cũng có, còn có mười mấy nha hoàn, gia đinh luân phiên hầu hạ vị thiếu gia này.

      Sau đó, nàng nghe bọn họ gọi là Tam gia, lại nghe từng rằng là con thứ ba trong nhà, cho nên nàng thèm hỏi, học theo bọn người trong phủ gọi là Tam gia.

      Lại sau đó, nàng biết Tam gia chỉ mới mười tám tuổi, là con út trong nhà, ở còn hai người nữa, nhưng cụ thể hơn Tam gia với nàng nữa.

      Người ta , nàng cũng hỏi, hai người ở cùng nhau thời gian Tam gia bảo nàng gọi là Tam ca.

      Hai người cách nhau chỉ mấy tuổi, nàng lại thông minh hiểu chuyện, ngày thường có việc gì, Tam gia thường gọi nàng vào phòng để chuyện phiếm.

      Nàng cũng rất thích Tam gia, cho nên mới to gan, gọi tiếng Tam ca.

      Chỉ là sau đó …

      Suy nghĩ thoáng trở về thực tế, nàng nằm mơ cũng ngờ, thiếu niên tuấn tú ở Phượng Hoàng Sơn năm đó, chính là Tam vương gia của Hoàng triều Bắc Nhạc. vậy, ban đầu với nàng thân phận của , có lẽ là do muốn công khai thân phận của mình.

      Suy nghĩ cả ngày, Dung Tiểu Mãn đói bụng vô cùng, đáng thương với hai người canh ngục: “Hai vị đại ca, Vương gia có là giam ta, nhưng đâu có để ta đói chết ở đây đâu? Có thể cho ta ăn cái gì được , ít nhất cũng phải cho người ta lấp đầy cái bụng chứ!”

      Khi Đông Phương Lạc khí thế mạnh mẽ vào đại lao, nàng ngồi chồm hổm giường, ăn rất ngon lành.

      Nhìn nàng ăn mà mặt dính đầy mỡ, ăn ngon lành vô cùng, làm suýt nữa chết vì giận.

      Nhưng Dung Tiểu Mãn nào biết có người đứng đằng sau mình, hai tay cầm hai cái đùi gà gặm ngon lành, vừa với hai người canh phòng: “Quả là đầu bếp của Vương phủ, nêm nếm gia vị rất vừa ăn, đùi gà này ngon quá !” Vừa , vừa ợ cái to.

      Hai người canh phòng thấy Vương gia tới, ngừng dập đầu thỉnh an, nghe vậy, Dung Tiểu Mãn còn gặm đùi gà sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại thấy Đông Phương Lạc tuấn tú, đen mặt đứng bên ngoài phòng giam.

      Thịt gà nàng còn chưa nuốt xong nghẹn lại, suýt nữa là chết vì nghẹn rồi.

      Đông Phương Lạc thấy nàng như vậy lại càng tức giận, gương mặt tuấn tú tối sầm, với thủ hạ hai bên: “Mau lấy thức ăn của ta đem xuống cho chó ăn, trong vòng 3 ngày cho ta ăn.”

      Dung Tiểu Mãn nhìn món cơm thịnh soạn của mình bị đem , người trong số đó nhìn đùi gà của nàng, phân vân chẳng biết làm sao. Cuối cùng, quyết định giật luôn cái đùi gà trong tay nàng.

      Trời ơi, nàng còn chưa ăn no nữa mà.

      đứng ngay cửa đại lao liếc nàng, “ có phép tắc, thấy Bổn vương mà chịu dập đầu thỉnh an?”

      Nàng chùi hai bàn tay đầy mỡ vào áo, miễn cưỡng bước đến vài bước, quỳ xuống giọng gọi: “Tam ca.”

      Đông Phương Lạc nghe cách xưng hô này lại càng giận hơn, giờ đôi mắt cũng trở nên tối tăm, lạnh giọng , “Ai là Tam ca của ngươi?”

      Nàng cười gian xảo, “Ai da, Tam ca, mấy năm gặp, ngươi lớn hơn trước nhiều rồi …”

      Vừa , nàng vừa đứng lên, lại bị liếc lần nữa, “Bổn vương có cho ngươi đứng lên sao? Quỳ xuống cho ta!”

      Dung Tiểu Mãn mếu máo, miễn cưỡng quỳ xuống dám động đậy nữa.

      Đúng lúc này, nàng nhìn thấy phía sau Đông Phương Lạc và vài tên thị vệ có bóng dáng màu trắng, nhìn kỹ hơn nữa, nàng khỏi kinh hoảng.

      Con vật đó, toàn thân đều là màu trắng, buồn cười nhất là, vùng lông xung quanh hai mắt của nó bị nhuộm đen, mà đó chẳng phải kiệt tác của nàng sao?

      Thấy con sư tử này, Dung Tiểu Mãn mới hiểu ra, trách sao nàng bị Tam ca bắt được, ra là có liên quan đến con sư tử này.

      Cũng khó trách , nàng dùng “Nhuyễn cốt tán” với con sư tử này, mà trước kia nàng từng chế ra ngay trước mặt , ngay cả cái tên cũng là nhờ đặt cho, ngờ ….

      Dung Tiểu Mãn nhịn cười nhìn con sư tử giống như gấu trúc kia, giả ngu bảo: “Tam ca, đây là sư tử mà ngươi nuôi sao? Ai da, đáng đấy, sao càng nhìn càng thấy giống gấu trúc vậy?”

      Đông Phương Lạc đứng trước mặt nàng, ngửa đầu xuống nhìn nàng: “Bổn vương cũng muốn biết, quầng thâm ngay mắt của A Bảo có phải là kiệt tác của ngươi hay ?”

      ra con sư tử này tên là A Bảo, đúng là cả cái tên cũng đáng

      “Dung Tiểu Mãn, Bổn vương hỏi ngươi.”

      Giọng của trở nên nghiêm khắc hơn, làm cho Dung Tiểu Mãn dám đùa giỡn quá trớn nữa, đành biết điều cúi đầu thừa nhận, “Đúng.”

      “Tốt, tốt lắm!” Đông Phương Lạc nghiến răng nghiến lợi cười : “Lần đầu tiên gặp được, ngươi trộm dưa leo trong vườn của Bổn vương, lần thứ hai bắt được, ngươi dám nhuộm con sư tử mà Bổn vương quý nhất thành gấu trúc. Dung Tiểu Mãn à Dung Tiểu Mãn, cái gan của ngươi đúng là làm cho Bổn vương ngày càng ngạc nhiên.”

      Dung Tiểu Mãn sợ hãi, lao đầu tới, ôm bắp đùi của qua cánh cửa đại lao, khóc la: “Tam ca, oan quá oan quá, lúc ấy ta biết con sư tử này bảo bối của ngươi nuôi, nếu ta biết, cho ta trăm lá gan, ta cũng dám ra tay với nó đâu.”

      Đông Phương Lạc lắc lắc chân nhưng hất ra, tiếp tục : “Buông tay ra, đừng làm dơ áo choàng của Bổn vương.”

      Nàng quyết buông tay, tiếp tục khóc: “Tam ca, ngươi tha cho ta , ta biết cái gì cả, dù gì cũng gặp ba năm rồi, ngươi vừa gặp ta liền quẳng ta vào đại lao, ta trói gà còn chặt, nếu lỡ như ta có chuyện gì, Tam ca nhất định đau lòng lắm đó…”

      Chưa dứt lời, Đông Phương Lạc lại càng giận hơn, mắng to:

      “Được, muốn Bổn vương thả ngươi cũng được, mau, ba năm trước tại sao ngươi lại bỏ lời nào? Trong ba năm này, rốt cuộc ngươi ở đâu ?”

      Nghe vậy, Dung Tiểu Mãn dừng khóc, từ từ buông tay ra, biết điều quỳ gối, nhưng nhất quyết chịu mở miệng.

      Đông Phương Lạc nhìn chằm chằm nàng, tức giận : “ mau!”

      “Tam ca, chuyện này, ngươi đừng hỏi ta …”

      cách khác, ngươi muốn về chuyện ba năm trước đúng ?”

      Dung Tiểu Mãn khó xử nhưng vẫn mở miệng, nhất quyết .
      tart_trungthuyt thích bài này.

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 3

      giận đến nỗi mặt mày tái xanh, tức giận chỉa tay về phía nàng: “Được, ngươi đúng ? Ngươi , cứ quỳ ở đây đến khi thôi.” xong, hất tay áo, xoay người bỏ .

      Con sư tử bị nhuộm thành gấu trúc vênh mặt ra oai với nàng, sau đó cũng lúc lắc mông bỏ theo chủ.

      Dung Tiểu Mãn đơn quỳ ở chỗ đó, thoạt nhìn vô cùng tội nghiệp.

      Tam ca, có những điều, phải ta muốn , mà là thể nào được …

      Đông Phương Lạc đầy bụng tức giận trở về phồng, ngồi xuống ghế lúc lâu, lồng ngực vẫn phập phồng lên xuống như cũ.

      A Bảo theo sau biết tâm trạng của chủ nhân tốt, biết điều nhảy lên cái nệm của mình rồi nằm xuống, lặng thinh ồn ào.

      Đông Phương Lạc vừa nhìn nó liền tức giận. ràng là con sư tử oai phong lẫm liệt, bây giờ lại trở nên buồn cười như thế này!

      nhắm mắt lại, suy nghĩ như trở lại ba năm trước –

      Bởi vì mẫu hậu nên từ , và hai người trai bị xem như điềm xấu, luôn bị các phi tử cũng như phụ hoàng đối đãi tốt.

      Đại ca Đông Phương Diệu và Nhị ca Đông Phương Hách vì bảo vệ , vào lúc bảy tuổi lén đưa đến Phượng Hoàng Sơn sống mai danh tích.

      Những ngày ở Phượng Hoàng Sơn vừa đơn điệu vừa nhàm chán, dưới bảo vệ của mọi người, rốt cuộc cũng an toàn trải qua cả thời niên thiếu.

      Cho đến khi Tiểu Mãn xuất

      Khi đó Tiểu Mãn mới có 15 tuổi, mày rậm, mắt to, thông minh lanh lợi, lần đầu tiên gặp nàng, nàng ăn sạch bách dưa leo mà thích ăn nhất, mặc dù có địa vị thấp, phải trốn tránh đến tận Phượng Hoàng Sơn, nhưng vì thế mà hạ nhân nể sợ , bọn họ luôn tận tâm, tận lực hầu hạ và hai vị huynh trưởng.

      Cho nên nhìn thấy tên trộm to gan như vậy, ý nghĩ đầu tiên trong là phải dạy dỗ lần mới được, vì vậy, ép nàng bán thân, làm người hầu riêng cho , mỗi ngày đều bị bắt nạt vài lần.

      Tiểu nha đầu này cũng thú vị lắm, những ngày đó, lúc nào cũng làm cho vui vẻ. Hai người càng thân thiết, càng phát trái tim mình ngày càng bị nàng hấp dẫn.

      Sau đó mới biết, Tiểu Mãn có học y, ba tuổi theo sư phụ học y dược, đến Phượng Hoàng Sơn là vì muốn kiếm vài phương thuốc quý, nào ngờ đường bị trộm cướp hết đồ đạc, bất đắc dĩ nên mới ăn trộm dưa leo của .

      Hai người càng ở chung với nhau lâu, Tiểu Mãn lại càng thường xuyên làm cho giận dữ rồi quát lên như sấm, làm cho thường xuyên uy hiếp nàng, mỗi khi có cơ hội là đánh nàng trận.

      Nhưng càng hung dữ, lòng lại càng đau hơn gấp bội.

      Dần dần, mới phát mình thích nha đầu kia, còn lén chiếc lược bằng ngọc của mẫu hậu khi còn sống cho Tiểu Mãn.

      đến miếng ngọc đó, coi như cũng có chút lai lịch.

      Mẫu hậu của trước kia là công chúa của tộc Bố Nhĩ Mạn, khi xuất giá, bà ngoại của trao chiếc lược ngọc tượng trưng cho may mắn và giàu sang cho mẫu hậu làm quà cưới.

      Bởi vì là đứa con nhất, cho nên mẫu hậu thương nhiều hơn hai người trai.

      ngày, bà giao chiếc lược ngọc này cho , bảo rằng ý nghĩa của chiếc lược này phải đùa, ai có được nó, sau này có thể sống đời giàu sang may mắn.

      Đại ca Đông Phương Diệu vừa sinh ra được chọn trở thành thái tử, sau này nhất định làm Hoàng đế.

      Nhị ca Đông Phương Hách từ thông minh khéo léo, tương lai cũng nhân vật hiển hách.

      Chỉ có , có tài năng gì, chỉ được mỗi cá tính thẳng thắn, mẫu hậu sợ sau này thiệt thòi, cho nên giao chiếc lược ngọc này cho , để lúc nào cũng mang theo, bảo vệ an toàn, còn bảo rằng, sau này nếu gặp được người thích, trao chiếc lược này cho đối phương xem như tín vật định tình, bởi vì chiếc lược ngọc này có thể làm cho tình cảm giữa hai người càng thêm sâu đậm.

      Khi dần hiểu ra tình cảm của mình, liền đem cái lược ngọc này cho Tiểu Mãn, có điều, lúc ấy chuyện về chiếc lược cho nàng nghe.

      Tiểu Mãn là hồn nhiên, vừa nhận cái lược ngọc của ngu ngơ nhìn , sau đó hỏi, tự dưng sao lại tặng nàng cây lược làm gì?

      tức giận thôi, thèm trả lời nàng, quay người bỏ .

      Kết quả, mấy ngày sau liền xảy ra chuyện.

      còn nhớ, hôm ấy thời tiết tốt, mưa to cả ngày, ban sáng Tiểu Mãn ra ngoài hái thuốc, kết quả đến khuya mới về.

      Nàng trở về nhưng trông nhem nhuốc, tội nghiệp vô cùng, đồng thời, còn mang theo con sư tử cái có mang về.

      biết con sư tử ấy bị con thú hung dữ nào tấn công, lúc Tiểu Mãn mang về cả người đầy máu, hơi thở hấp hối, yếu ớt.

      hỏi nàng rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Tiểu Mãn với , khi nàng hái thuốc về thấy con sư tử này bị thương nằm mặt đất, nàng đành lòng nên lấy xe chở nó về, cũng vì vậy mà bao nhiêu thảo dược quý hiếm hái được đều rơi xuống núi.

      nghe vậy, đầu tiên là quan tâm hỏi xem nàng có bị thương hay , sau đó hỏi đến cái lược ngọc mới đưa cho nàng lâu trước.

      Tiểu Mãn ngẩn ra, lục lọi trong người, sắc mặt thay đổi, lắp bắp : “Chiếc lược ngọc đó chắc là vào lúc ta cứu con sư tử này bị rớt xuống núi luôn rồi.”

      Lúc này nổi giận , chẳng thèm nghe Tiểu Mãn giải thích, hung dữ mắng nàng trận/

      Tiểu Mãn luôn kiên cường bị mắng đến nỗi nước mắt giàn giụa, sắc mặt xanh mét, quỳ xuống xin lỗi .

      Nhưng nổi giận, đâu có chú ý nhiều đến như vậy, chiếc lược ngọc đó phải chiếc lược bình thường, đó là mẫu hậu để lại cho , là tín vật cho thê tử tương lai của .

      giao thứ quan trọng như vậy cho nàng, nhưng nàng lại tùy tiện làm mất, bảo làm sao mà bực?

      Mắng nàng trận xong, tức giận trở về phòng.

      Khi cơn giận dần dần tiêu tan trời sáng .

      Sáng sớm, sai người kêu Tiểu Mãn đến, nhưng hạ nhân với rằng, đêm trước Tiểu Mãn bị mắng trận, nước mắt nước mũi muốn tìm lại cái lược ngọc đó, nhưng đợi suốt đêm cũng thấy nàng về.

      Nghe đến đó, sắc mặt thay đổi, quên mất thay quần áo mà vội vàng chạy tìm nàng.

      Khi chạy lên đỉnh núi, chỉ thấy dưới vách núi có chiếc giày, nhìn kỹ lại, đúng là chiếc giày mà Tiểu Mãn hay mang khi hái thuốc, trái tim chợt lạnh , nghĩ rằng Tiểu Mãn thấy đường, lại thêm trời mưa đường trơn, bất cẩn trợt xuống chân núi rồi.

      rất sợ, cảm giác như trời sắp sập xuống vậy, còn định nhảy xuống dưới tìm nàng, may mà bọn gia đinh chạy tới cản lại. , cảm giác tựa như trời sập xuống giống nhau, ót nóng lên phải nhảy xuống tìm nàng, hay là theo tới gia đinh liều mạng bắt cho giật trở lại.

      Quãng thời gian ấy, như người mất hồn, mỗi ngày đều phái người xuống chân núi tìm kiếm Tiểu Mãn.

      Nhưng phái hàng chục lần, lần nào cũng nhận được kết quả, dưới chân núi có người, mà Tiểu Mãn cũng trở về nữa.

      Có gia đinh , dưới chân núi có sói hoang, chắc là Tiểu Mãn trượt chân xuống núi bị sói hoang đó ăn mất rồi.

      Bởi vì như vậy, càng lo lắng hơn, tự mình xuống núi tìm, kết quả vẫn thu hoạch được gì.

      biết Tiểu Mãn còn sống hay chết, có quãng thời gian rất dài, rất dài, ngồi trong vườn dưa leo từ sáng đến tối … Chỉ mong Dung Tiểu Mãn có thể lại xuất trước mặt , như trước kia.

      Đợi lần, mất ba năm.

      Sau đó, huynh trưởng Đông Phương Diệu đăng cơ làm đế, cũng được đón về kinh thành, phong làm Vương gia.

      Nhưng vẫn thể nào quên được Tiểu Mãn, trong lòng vẫn nghĩ rằng, sống thấy người, chết thấy xác.

      Ba năm trôi qua, Tiểu Mãn hề trở về.

      Nếu phải lần đó đến biệt viện ở phía Tây nghe hát, A Bảo tự dưng lại lạc đường, bị trúng “Nhuyễn cốt tán” có lẽ bây giờ vẫn còn ngồi đợi kỳ tích xuất .

      Song, khi thấy được nha đầu kia vui vẻ xuất trước mặt mình, sau cảm giác hưng phấn là tức giận ngập trời.

      giận nàng, tại sao còn sống lại đến Phượng Hoàng Sơn tìm ?

      muốn biết ba năm trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao nàng bỏ tiếng, có chuyện gì xảy ra?

      Suy nghĩ trở về thực tại, Đông Phương Lạc nhìn con sư tử nằm ngủ say sưa cái nệm êm ái. A Bảo chính là con của con sư tử cái mà Tiểu Mãn cứu năm ấy.

      Mặc dù con sư tử cái đó sinh được, nhưng cuối cùng vẫn mất tính mạng.

      chăm sóc A Bảo chẳng khác gì con của mình, ba năm trôi qua, con sư tử bé ngày nào trở thành con sư tử oai hùng hôm nay.

      Nhưng lại bị biến thành gấu trúc như thế này, làm cho mỗi lần nhìn là mỗi lần nghiến răng nghiến lợi.

      Trời tối, nửa tiếng trước quản gia Tiết có báo lại, Tiểu Mãn vẫn quỳ ở đó từ sau khi , dám nhúc nhích nửa cái, đúng là biết điều .

      Đông Phương Lạc thở dài, cơm tối còn chưa ăn thẳng đến đại lao, hai người canh phòng thấy Vương gia đến, định quỳ xuống thỉnh an, khoát tay ý bảo bọn họ lui ra.

      Đúng là phòng giam của Tiểu Mãn vô cùng yên tình, nhưng nhìn kỹ vào, suýt nữa xỉu vì tức.

      Nửa tiếng trước quản gia Tiết còn bảo nàng biết điều quỳ ở đây, ngờ trong nháy mắt ngồi xuống, ngủ thiếp .

      tức cũng được mà cười cũng xong, rất muốn đạp nàng cước để nàng tỉnh lại, nhưng nhìn gương mặt nhắn vì ngủ mà đỏ bừng, còn lấm tấm vài giọt mồ hôi, khỏi mềm lòng.

      Kêu hạ nhân mở cửa phòng giam ra, cẩn thận vào, nhàng ôm thân thể bé kia vào ngực.

      Dung Tiểu Mãn cảm thấy có chút thoải mái, xoay qua xoay lại trong lòng , lẩm bẩm vài tiếng rồi sau đó tiếp tục ngủ.

      Sau khi tỉnh lại, Dung Tiểu Mãn mới phát mình nằm cái giường rất mềm mại.

      nha đầu lanh lợi thấy nàng tỉnh lại, cười hì hì đến, đưa thau nước rửa mặt đến trước mặt nàng, “Dung nương, ngươi tỉnh rồi?”

      Dung Tiểu Mãn nhìn quanh bốn phía, lúng ta lúng túng : “ phải ta bị Vương gia phạt quỳ ở đại lao sao?”

      Nha đầu kia che miệng cười tiếng, “Tối qua ngươi ngủ thiếp , Vương gia thấy vậy mềm lòng nên ôm ngươi đến sương phòng nghỉ ngơi.”

      Nghe vậy, nàng cười cười, tự nhủ: “Ta cũng biết là Tam ca thương ta mà.” Vừa , nàng vừa đứng dậy, rửa mặt, vừa la đói bụng ngừng, nha đầu tên Đông Nhi kia đành phải ra ngoài tìm thức ăn cho nàng.

      Chưa đến nửa tiếng, có người đến , khi nào nàng tỉnh hẳn đến phòng của Vương gia gặp .

      Dung Tiểu Mãn nhét cái bánh bao vào họng, thế là bị gia đinh kéo đến phòng của Đông Phương Lạc luôn.

      Đông Phương Lạc có thói quen dậy sớm, múa kiếm hồi, thấy chảy mồ hôi tắm nước nóng, dùng đồ ăn sáng xong phái người xem thử xem nha đầu kia tỉnh ngủ chưa.

      Khi hạ nhân bẩm báo lại nàng tỉnh dậy, còn ăn sáng, lại thấy bực bội. Nha đầu này đúng là vô tâm, nhưng sau đó lại phái người đưa nàng đến.

      Tiểu Mãn mười tám tuổi, xinh đẹp hơn trước đây rất nhiều, vốn là có thể nhìn nàng từ từ trưởng thành, nhưng nha đầu này lại bỏ tiếng nào, hại lo lắng hơn ba năm, hại mất hết ba năm đẹp nhất đời người.

      Nàng biết điều đến thỉnh an, Đông Phương Lạc vẫn còn tức giận vì chuyện cũ, tựa vào chiếc ghế lớn, lạnh giọng: “Ngươi còn mặt mũi đến gặp ta sao?”

      Dung Tiểu Mãn nghĩ thầm, chứ phải ngươi bắt ta đến sao? Ngươi kêu, chắc gì ta .

      Nhưng nàng lại dám như vậy với Tam ca, ba năm trước nàng biết tính tình của thất thường đến mức nào, xem ra ba năm trôi qua, chẳng những sửa tính, mà khôi phục lại thân phận Vương gia càng làm cho tính tình thêm nóng nảy.

      Nàng cười nịnh nọt, “Ta biết Tam ca rất thương ta, nhất định nỡ bỏ ta trong đại lao, dù bên ngoài ngươi chua ngoa lại thất thường nhưng bên trong lại rất mềm yếu, làm sao giận ta kia chứ?”

      Đông Phương Lạc rất muốn hỏi nàng, tự tin này nàng lấy ở đâu ra thế?

      rất giận nàng, điều đó tuyệt đối là .

      Nhưng vừa định thốt ra, lại bị nuốt trở về. Nha đầu này luôn có bản lĩnh làm cho người ta tức giận, muốn giận dỗi vô ích với nàng.

      Tức giận liếc nhìn nàng, huýt sáo vài tiếng, chẳng bao lâu sau, A Bảo nhanh chóng có mặt.

      Lúc ngang qua Dung Tiểu Mãn còn vui liếc nàng cái.

      Vốn là nó vô cùng oai phong lẫm liệt, nhưng khi Dung Tiểu Mãn nhìn thấy vệt đen kế bên hai mắt của nó, vẫn nhịn nổi mà bật cười thành tiếng.

      Nụ cười này của nàng, chẳng những làm cho con sư tử nổi giận, mà ngay cả chủ nhân của nó cũng trợn mắt nhìn nàng.

      Đông Phương Lạc vỗ bàn cái, làm cho nàng sợ đến nỗi ngồi bệt xuống sàn, vỗ ngực vài cái, nàng giọng : “Tam ca, lần sau vỗ bàn nhớ phải thông báo trước tiếng! Làm ta sợ hú hồn!”

      giận dữ, chỉ cười, đứng dậy đến trước mặt nàng, lấy mũi giày nhàng đạp vào mông nàng cái: “Có nhìn thấy chưa? A Bảo bị ngươi biến thành con gấu trúc, có buồn cười ?”

      Nàng gật đầu, sau đó lại lắc đầu, ngoan ngoãn quỳ thẳng lưng, làm như con dâu bị má chồng ăn hiếp: “Tam ca, ta sai rồi, ngươi phạt ta .”

      “Ừ, Bổn vương có ý đó, Bổn vương cũng phạt ngươi nhiều đâu, vậy …”
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :