1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hủ Nữ Muôn Năm - Tiểu Ngư Đại Tâm (42/100)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Hủ Nữ Muôn Năm - Tiểu Ngư Đại Tâm

      Tác phẩm Hủ nữ muôn năm!
      Tác giả: Tiểu Ngư Đại Tâm
      Số chương: 100 (cả ngoại truyện)
      Converter: Ngocquynh520
      Editor: chenqiucao
      Poster: Sunnie Phạm
      Lịch post: Tuần 3 chương
      Nguồn edit: tieuthuyetedit.com
      === =======
      Giới thiệu truyện:
      Edit: Chenqiucao

      Hùng Cách Cách đường tăng ca trở về, khi đến cổng bệnh viện tâm thần gặp chàng đẹp trai khỏa thân. Ặc, chàng trai khỏa thân đó bám riết theo suốt hai con đường chỉ để hỏi câu: “Da tôi có trắng ?”

      Hùng Cách Cách vô cùng hoảng hốt. thấy trai đẹp khỏa thân đưa tay ra phía sau lầm tưởng rằng ta muốn rút dao, sợ tới nỗi cúc hoa cũng co rúm cả lại, quát lên: “ muốn làm gì? Tôi có thể tay đoạt dao đấy!”

      Trai đẹp khỏa thân giễu cợt : “ cảm thấy tôi có thể rút dao ra từ đâu chứ? Đúng là bệnh thần kinh!”

      Vậy mà cũng được sao, đây là thế giới điên khùng gì vậy, ai mới là người thần kinh chứ?

      Hùng Cách Cách là hủ nữ, thường trốn sau tóc mái ngố để ngắm trộm trai đẹp. Trong mắt của có nam và nữ mà chỉ có công và thụ!

      bủn xỉn tới mức trộm cả cuộn giấy vệ sinh trong nhà vệ sinh nam, làm hại tổng giám đốc phải lấy quần lót thay giấy để giải quyết vấn đề.

      biết xấu hổ cắn thần tượng phát, thậm chí còn mặt dày mày dạn vào nhà thần tượng ở luôn.

      Thần tượng và tổng giám đốc là em ruột, còn trai đẹp khỏa thân lại là chú của hai người.

      Quan hệ hỗn loạn, khoảng cách mập mờ, nên làm thế nào với cái ung nhọt này đây?

      Trai đẹp khỏa thân với : “Nửa thân của đàn ông là vẻ ngoài lịch thiệp nho nhã, còn nửa dưới mới là bản chất . Nửa thân của ta cần biết là khen ngợi vẻ hiền lương thục đức của thế nào, nhưng nửa thân dưới lại muốn công thành đoạt đất. thể trông coi mãi được, đợi tới khi lúa trổ bông, thời gian thích hợp cũng phải mở kho đổ thóc cho sói ăn.”

      Được rồi, vậy cứ chọn con vừa ý rồi mở kho cho sói ăn!

      Vậy mà ngày hôm sau tỉnh lại, Hùng Cách Cách lại vô cùng đau khổ phát ra mình cho nhầm sói ăn!

      Oa oa… cuộc sống đúng là con mẹ nó bi kịch y như ảnh chân dung của phim hoạt họa.
      === =======


    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 1: chàng khỏa thân chạy nhong (1)
      Edit: Chenqiucao
      Nguồn: tieuthuyetedit.com

      Con người Hùng Cách Cách cũng tựa như cây chài cán bột, ai cũng có thể gõ lên mình hai cái. Nhưng khi nổi sùng lên đó độ cứng còn hơn là cây côn! Đánh kẻ nào kẻ đó chết cũng bị thương!

      Chỉ tiếc, trước năm 24 tuổi đều dùng hình thức cây chài cán bột để xuất . Người khác cảm thấy Hùng Cách Cách rất uất ức, nhưng lại cảm giác mình rất có chiều sâu. Có nhan sắc ngực to sao?

      Nếu bộ ngực kiêu ngạo đó nhằm vào cũng nên là người lòng dạ cởi mở. ra , kể từ lúc Hùng Cách Cách khoác tay nải lưng, ôm 1000 đồng từ quê nhà non xanh nước biếc lên thành thị xi măng cốt thép, vẫn là số con rệp (tức là đen đủi đó ạ).

      Nếu phải Hùng Cách Cách nghĩ thoáng, nhất định bực tức mà sinh bệnh. từng nuôi chí làm nhà thiết kế đồ họa, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân thực tế, mà đành phải làm những nghề chưa từng nghĩ đến. Nhưng kết cục là lần nào cũng kết thúc bằng thất bại. Hùng Cách Cách từng làm công việc kỳ lưng, nhưng lại chà mất hình xăm nằm ở giữa chữ A và C của chị cả xã hội đen.

      Hùng Cách Cách cũng từng làm người rửa rau. nuôi những con sâu rau tròn vo trong cái bát sứ lớn. Mắt của bác đầu bếp được tốt, lầm tưởng rằng những con sâu rau đó là muối hột nên xúc muôi lớn làm gia vị đổ vào nồi canh hầm cách thủy. Hùng Cách Cách từng làm thư ký tổng giám đốc cho công ty .

      Cả công ty cộng lại đúng bằng bàn tay, năm người. Tổng giám đốc Trương này là lão già háo sắc trong túi có mấy đồng bạc thúi, trong lòng lúc nào cũng có những suy nghĩ dâm đãng. Lão ta thấy Hùng cách Cách mặc dù ăn vận quê mùa nhưng vẻ đẹp hoa lệ, thế là lão ta bèn nổi sắc tâm, kéo tới khách sạn xã giao.

      ngờ sau khi uống mấy ly rượu vào bụng Hùng Cách Cách biến thân, tổng giám đốc biến dạng, công việc cũng biến mất luôn. tới đây thể nhắc tới kungfu gia truyền của ông lão nhà họ Hùng, đó chính là: Túy quyền!

      Cuộc sống được như ý nên Hùng Cách Cách cũng nghĩ tới việc về nhà. Nhưng vừa nghĩ tới ba Hùng luyện chiêu túy tiên đại từ đại bi tới tầng thứ 9 lại sợ chết khiếp. Nhớ ngày đó, khi ôm trong ngực cuốn “nhập môn tự học thiết kế đồ họa” và “tuyển tập manga” phong phú dứt khoát quyết định bỏ nhà ra , ba Hùng tức giận tới nỗi đập nát cái bàn gỗ nguyên chất có cả trăm năm tuổi, sau đó gầm thét lên với khí thế ngút trời: “Nhà họ Hùng chúng ta vẻ vang bao đời, là con nhà võ có tiếng gần xa ai ai cũng biết! Mày lại khăng khăng muốn làm những thứ thiết kế vớ vẩn bỏ đó!

      Được, được, được! Được rồi! Nếu mày quyết định ra ngoài lang bạt vậy hãy cút sống cho ra hồn cho tao! Bằng đừng có về nhà gặp tao!” Sau đó suy nghĩ lát rồi lại bổ sung thêm câu: “Ngày lễ ngày tết, mày vẫn phải về nhà thăm mẹ mày.”

      Mỗi lần nghĩ đến là Hùng Cách Cách lại cảm thấy vô cùng khủng khiếp, cũng lập lời thề với bản thân rằng, bất luận ở bên ngoài có lăn lộn khó khăn thế nào, cũng đều phải kiên trì! Hùng Cách Cách là người mê manga, hơn nữa còn là cái loại mê mẩn tới mức ngấm vào xương tủy.

      đến con đường dẫn thành fan của manga, phải dùng chính lời để , đó là ý trời! Vào lúc Hùng Cách Cách mười lăm tuổi, thôn của bị nước lũ phá hủy vườn tược.

      số người tốt bụng quyên tiền và đồ. Bên trong các đồ vật được quyên tặng có bộ sách. Trong bộ sách đó chính là cuốn “nhập môn tự học thiết kế đồ họa” và “tuyển tập manga” phong phú. Hùng Cách Cách là có suy nghĩ mơ hồ, vì vậy”vừa vào manga sâu như biển, từ đó đơn thuần là người qua đường” .

      Những bộ sách đó cũng từng bị ba Hùng kiểm tra và tịch thu. Nhưng ba Hùng chỉ lật xem mấy tờ đầu bèn ném trả lại cho Hùng Cách Cách, sau đó phê bình : “Về sau đừng xem những cuốn sách linh tinh này nữa.

      Bộ sách võ thuật Thái Nhu này hai người đàn ông đánh nhau ngay cả mặt bàn cũng lên được. Làm sao sánh được với võ thuật của nhà họ Hùng chúng ta? Nhà ta là làng xóm dưới người người đều biết!” Hùng Cách Cách ôm chặt những cuốn sách kia, chột dạ hết sức nghe lời gật đầu dạ vâng.

      Nhớ lại trước kia, ngày tháng long đong đáng buồn. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đến thành phố lớn này được năm năm rồi. từ ngây thơ biến thành có tư tưởng xấu xa nhưng bề ngoài đơn thuần.

      Hai mươi hai tuổi, vừa vặn già nhưng cũng chẳng trẻ trung gì nữa. Hùng Cách Cách hết sức thỏa mãn với tình hình tại của bản thân. Mặc dù chưa lên làm nhà thiết kế cấp cao nhất; mặc dù vẫn chỉ là thư ký vô cùng bé dưới trướng “Phó thị”; dù có nhà thuộc quyền sở hữu của mình, chỉ có thể sống nhờ trong căn phòng chưa đến 39m2 của bạn thân; dù cho chưa giải quyết xong vấn đề cơm áo cơ bản, nhưng , , rất hài lòng rồi.

      Phải biết rằng, công ty này của bọn họ là trong những ông trùm của ngành công nghiệp điện ảnh! Ở chỗ này, Hùng Cách Cách thấy các ngôi sao lớn ôm ôm ấp ấp, vỗ đùi hoặc làm ra các hành động mờ ám như ăn cơm bữa.

      Mỗi khi nhìn thấy những trai đẹp ngồi chung với nhau rồi làm ra các động tác mờ ám, là đôi mắt bị ngăn dưới tóc mái ngố của Hùng Cách Cách lập tức biến thành hai vệt sáng xanh. Cảm giác thỏa mãn chỉ đơn giản là vậy.

      Trong vòng nửa năm làm việc ở “Phó thị”, Hùng Cách Cách lấy loạt các đặc điểm như khiêm tốn, khéo léo, siêng năng để trộn lẫn vào “bóng người màu xám” điển hình. Trong công ty, cái được gọi là “bóng người màu xám” chính là để chỉ những người có cũng như . Bọn họ gây , tranh đoạt danh lợi, cũng thân thiết với ai.

      Bọn họ nghiêm túc có trách nhiệm với công việc của mình, nhưng có hành động kinh người nào. Đối với đại đa số kiểu người này mà , họ là màu xám, có cảm giác tồn tại nhưng lại tồn tại cách chân . Hùng Cách Cách chính là đại biểu điển hình của kiểu người này. Thế nhưng, lại có mặt khác hề muốn cho ai biết, đó chính là —— xấu xa. May mắn thay, vẫn che đậy rất tốt. Sáng sớm mỗi ngày, Hùng Cách Cách đều tới công ty đầu tiên.

      Người lãnh đạo trực tiếp của từng đứng trước mặt toàn thể nhân viên biểu dương tinh thần chuyên nghiệp của Hùng Cách Cách. Thế nhưng, thực tế, sở dĩ mỗi ngày Hùng Cách Cách đều đến công ty sớm như vậy chỉ là bởi vì muốn “mượn xài” nước tinh khiết của công ty để rửa mặt, gội đầu, sau đó dùng giấy vệ sinh miễn phí trong toilet, xử lý vấn đề tháo cống của cá nhân.

      Dĩ nhiên, làm “nhân vật màu xám” như vậy sở dĩ là để bị các nhân viên có sức cạnh tranh mạnh của “Phó thị” khai trừ, còn nguyên là vì có thói ton hót. Sáng sớm mỗi ngày, pha ly trà cho bộ phận nhân viên chủ quản. Nước trà thứ nhất bị lén rót vào trong chén rỗng của mình, đợi tới buổi chiều buồn ngủ uống. Nước trà êm dịu thứ hai là để biếu kính tổng giám đốc đại nhân.

      Mặc dù Hùng Cách Cách rất muốn uống nước trà thứ hai này, nhưng biết, làm người phải phúc hậu. Chủ quản rất hài lòng với thái độ phục vụ nửa năm như của Hùng Cách Cách, Hùng Cách Cách cũng rất vui vì mỗi ngày đều có thể uống trà ngon của chủ quản. Hài hòa muôn năm! Ngày qua ngày, Hùng Cách Cách giống như con ốc sên, chậm chạp leo lên. Thỉnh thoảng tăng ca, có tiền làm thêm giờ, Hùng Cách Cách vui vẻ vô cùng.

      Tối hôm nay lại làm thêm đến 21h, tất cả mọi người đều mang gương mặt mệt mỏi, chỉ có Hùng Cách Cách là tinh thần phấn chấn. Dĩ nhiên, đôi mắt sáng long lanh của vĩnh viễn giấu sau mái tóc ngố dài. Tuy con bây giờ ai ai cũng tranh nhau khoe khoang vẻ đẹp của mình, nhưng sau khi trải qua số chuyện Hùng Cách Cách lại học cách che giấu vẻ đẹp của bản thân. Có lẽ là vì rất có khí chất mê hoặc, nên luôn hấp dẫn được số ông già háo sắc muốn dùng tiền cảm hóa , bao nuôi .

      Hùng Cách Cách hết sức bực mình, dứt khoát thả tóc mái ngố xuống để che đôi mắt phong lưu đa tình kia. sợ sắc lang nhưng chỉ sợ sắc lang nhớ thương. Công việc có được dễ, an toàn là hết. Sau khi kết thúc công việc tăng ca, theo lệ cũ mỗi người đều có thể bắt xe về nhà, sau đó cầm hóa đơn tới chỗ chủ quản để thanh toán. Hùng Cách Cách đeo túi lên lưng về nhà. Từ công ty bắt taxi đến chỗ ở của Hùng Cách Cách mất khoảng 20 đồng.

      Mỗi lần làm thêm giờ, Hùng Cách Cách đều giày cao gót cuốc bộ về nhà. “Đây đúng là cách tốt ha, vừa kiếm được tiền lại vừa có thể giảm cân!” Hùng Cách Cách mừng thầm trong lòng. Ngày mai sau khi làm, chỉ cần xin mấy tờ hóa đơn của đồng nghiệp thích bắt taxi là có thể đường đường chính chính thanh toán rồi.

      Vì để rút ngắn lộ trình, lần nào Hùng Cách Cách cũng qua cổng “bệnh viện tâm thần Phúc ”. Mỗi lần đều xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cả, nhưng hôm nay lại khác. Lúc Hùng Cách Cách sắp qua cổng “bện viện tâm thần Phúc cánh cửa sắt tối thui bị kéo ra vang lên tiếng kẽo kẹt, ngay sau đó chàng trần như nhộng xuất trước mặt Hùng Cách Cách! Hùng Cách Cách sợ ngây người.

      Đêm đen như mực, chàng kia hết sức thản nhiên đứng trước mặt Hùng Cách Cách, đồng thời cũng dùng ảnh mắt vô cùng bình tĩnh quan sát Hùng Cách Cách. Trong khoảnh khắc tầm mắt giao nhau, chàng kia nhếch miệng, nở nụ cười cực kỳ đẹp mắt với Hùng Cách Cách. Hùng Cách Cách tức hồi hồn, ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Đừng tưởng Hùng Cách Cách là thành viên trong gia đình nhà võ, nhưng thực tế, từ thích võ thuật, có thể lười biếng tranh thủ lười biếng, lúc gặp tình huống bất ngờ cũng chỉ biết bỏ chạy như người bình thường mà thôi. Người đàn ông mảnh vải che thân thấy Hùng Cách Cách bị dọa sợ chạy mất, nên nhanh chân đuổi theo suốt con đường!

      Hùng Cách Cách giống như con ruồi có đầu nên bay loạn, cuối cùng đâm đầu vào trong ngõ cụt. Hùng Cách Cách quay người lại nhìn chàng trai trần như nhộng tiến lại gần từng bước, dùng tứ chi run lẩy bẩy bày ra tư thế đánh lộn, cố gắng tạo thế cho mình, “ muốn làm gì hả? Tôi cảnh cáo , tốt nhất là đừng có mà tới đây, nếu tôi đánh thành bánh bao xá xíu đó!” Người đàn ông híp mắt cười, dùng thanh vô cùng êm tai trấn an : “Đừng căng thẳng. Tôi chỉ muốn hỏi là da tôi có trắng ?”

      Hùng Cách Cách tức dựng hết cả tóc gáy. cảm thấy, người đàn ông trước mặt này nếu phải giỡn với vậy chính là tinh thần ổn định. Nếu như trả lời là “trắng”, tên đó là kẻ khó ưa cho nhát dao tiêu luôn. Nhưng nếu trả lời “ trắng”, ta khó chịu lại cho dao tiếp tục chết ngỏm.

      Bệnh tâm thần giết người là phạm pháp nhỉ? Được rồi, người tinh thần bình thường thể dùng suy nghĩ bình thường để đả thông ta . Hùng Cách Cách cố gắng nuốt nước miếng, dò xét cẩn thận người đàn ông này.

      Trong ngõ hẻm ánh sáng quá mờ, mà ta lại đứng ở chỗ che hết ánh sáng, căn bản xác định diện mạo của . Hùng Cách Cách chỉ cảm thấy trước mắt mơ hồ, tất cả đều là tứ chi thon dài và bộ ngực trần trụi của .

      Hùng Cách Cách căn cứ vào nguyên tắc thực cầu thị, đề nghị: “Ánh sáng được tốt cho lắm, nên tôi nhìn . Hay là….Hai ta đổi góc đứng cho nhau nhé?”
      Phong Vũ Yênkabi_ng0k thích bài này.

    3. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 2: chàng khỏa thân chạy nhong (hai)
      Edit: Chenqiucao
      Nguồn: tieuthuyetedit.com

      Người đàn ông sau khi nghe được đáp án này, hai mắt cẩn thận quan sát lại Hùng Cách Cách, sau đó đột nhiên lui về phía sau bước, cũng đưa tay phải ra sau lưng. Tim Hùng Cách Cách lập tức vọt lên cổ họng.

      cảnh giác nhìn chằm chằm tên đó, dùng thanh run rẩy quát: “ muốn làm gì? Nhà tôi là con nhà võ nổi danh thiên hạ đấy! Tôi có thể tay đoạt dao đó!” Người đàn ông mắt lé quét mắt nhìn Hùng Cách Cách, cười nhạo : “ nghĩ xem tôi có thể rút dao từ đâu ra? Đúng là bệnh thần kinh!” xong, xoay người .

      Bước chân kia vô cùng thảnh thơi. Hùng Cách Cách xụi lơ mặt đất, quần áo người cũng ướt đẫm mồ hôi. …. mắng là bệnh thần kinh? !

      Đúng là đồ con lợn! Lần sau mà tăng ca, phải để hộp đinh đóng giày vào trong túi mới được! còn dám xuất , cho ăn đinh! Dù đâm trăm ngàn vết thương, nhưng ít ra cũng phải cho biết, khỏa thân chạy nhong là phải trả giá lớn! Về đến phòng của bạn tốt Phạm Bảo Nhi, Hùng Cách Cách cởi giày cao gót, nhào tới bàn cơm, bưng tô mì ăn liền Phạm Bảo Nhi ăn thừa lên ăn vô cùng hưng phấn.

      Phạm Bảo Nhi vừa đánh răng, vừa quở trách Hùng Cách Cách, “Cậu là quỷ đói đầu thai à? ! Công ty cấp cơm trưa cậu ăn, vì muốn tiền trợ cấp bữa 15 đồng này! Buổi tối làm thêm giờ, công ty đặt cơm hộp cho bọn cậu, cậu cũng ăn, giữ lại sáng sớm ngày mai làm bữa sáng! Cậu xem cậu , thể đối xử tử tế với bản thân chút được à?”

      Tay ngọc nâng lên chỉ về phía giá sách” có chuyện gì cậu mua nhiều sách manga như vậy làm gì? Có thể ăn sao? Mình hỏi cậu có thể ăn hả? ! Cậu đừng có mà giở vờ giở vịt với tớ, con nhóc mái ngố kia lên tiếng cho tớ!” Hùng Cách Cách húp canh mì sì sụp, ngẩng đầu lên, đặc biệt vô tội “ợ” lên với Phạm Bảo Nhi.

      Phạm Bảo Nhi giận đến nỗi hai mắt trợn ngược, ngã ngồi ghế sofa. Suy nghĩ lát, ấy lại bật người dậy khỏi ghế sô pha, tiếp tục quơ tay gầm hét lên: “Hùng Cách Cách, tớ với cậu rồi, tớ chuẩn bị sắp lập gia đình rồi đó! Nếu như mà tớ kiếm được đại gia, phòng này cậu có thể tiếp tục ở lại.

      Nhưng nếu tớ tìm phải tên mặt trắng, con nhóc mái ngố như cậu hãy dọn cho tớ! Bắt đầu từ ngày mai, cậu hãy thay đổi hình tượng cho tớ, tranh thủ kết giao với tên nào có nhà có xe! Nghe thấy chưa? ! Cậu nhìn cái kiểu tóc của cậu xem, phía trước là mái ngố, phía sau buộc túm thành búi quê mùa.

      Cậu xem, cậu từng trang điểm chưa? Từng dùng son nước chưa? Cậu nhìn thử cái áo khoác người cậu xem, thiếu chút nữa là mặc từ đầu năm tới cuối năm luôn rồi. Tuổi xuân tươi đẹp biết bao, cái đồ chết bầm nhà cậu, ngày nào cũng diện đồ xám!

      Thứ khiến tớ coi thường nhất chính là đôi giày của cậu, vậy mà cũng là màu xám! Cậu , tại sao mặc đồ màu đen? Tại sao mặc đồ có màu khác? Tại sao? Tại sao hả?” Hùng Cách Cách uống canh cạn đến ngụm cuối cùng, hài lòng quệt miệng nhắn nõn nà, hô hấp chưa ổn định : “Màu xám chống bẩn.”

      Phạm Bảo Nhi lại trợn ngược hai mắt lần nữa, ngã ngửa xuống ghế sa lon, giãy chết lần cuối, “Hùng Cách Cách, cậu nghiêm túc nhìn tớ đây, có gì muốn với tớ hả?” Hùng Cách Cách suy nghĩ chút, trả lời rất nghiêm túc: “Tớ muốn ….” Dưới ánh mắt khích lệ của Phạm Bảo Nhi, Hùng Cách Cách tiếp tục , “Cậu nuốt cả bọt kem đánh răng vào trong miệng rồi.”

      Phạm Bảo Nhi nôn ọe tiếng, vọt vào trong phòng vệ sinh, nhổ bọt kem đánh răng còn sót lại trong miệng ra. Hùng Cách Cách cởi bộ đồ công sở màu xám xuống, treo vào trong tủ quần áo. Trong tủ quần áo của Hùng Cách Cách, còn có bộ đồ công sở màu xám giống hệt bộ hôm nay mặc làm.
      ra , Hùng Cách Cách cũng là người sĩ diện. Hai bộ đồ cùng kiểu dáng này là hàng hiệu giảm giá, có mã, có màu nào có thể chọn được nữa. Để có quần áo thay giặt, vì mặc hàng hiệu, Hùng Cách Cách quyết tâm mua hai bộ giống nhau như đúc! Lúc này, còn bị Phạm Bảo Nhi mắng chừng mười phút nữa mới thôi!
      chứng minh, mua hai bộ đồ công sở màu xám giống nhau như đúc vẫn là quyết định sáng suốt . Nhìn xem, chiếc quần hôm nay mặc cẩn thận hư mất trong lúc bị tên khỏa thân đó bám riết.
      Còn chiếc áo của bộ kia bị vết dầu đặc biệt ngoan cố tập kích trong lần tụ họp, giặt ra nổi. Tổ hợp lại, ngày mai vẫn có thể mặc bộ đồ sạch làm rồi! Ha ha… Quyết định của quả nhiên là uy phong sáng suốt mà! Hùng Cách Cách cho rằng cuộc sống của mình tương đối có quy luật. Sáng sớm, vẫn là người đến công ty sớm nhất.

      Vẫn giống như bao ngày, Hùng Cách Cách đầu tiên là rửa sạch mặt, sau đó bôi trộm kem dưỡng da tay của đồng nghiệp nữ ném bàn, sau đó pha ly trà cho chủ quản. Nước trà đầu vẫn đổ vào cốc rỗng của , giữ lại buổi chiều uống. Lúc này còn 40 phút nữa mới đến thời gian làm việc. Bình thường mà , lúc này cả công ty ngoài ra, chắc chắn có người khác.

      Hùng Cách Cách thong thả ung dung mở xuất cơm được phát vào buổi tối tăng ca hôm qua, bỏ vào lò vi sóng của công ty hâm nóng, sau đó lấy ra vui vẻ ăn. Sau khi ăn xong, lấy cốc nước dùng lần rót nửa cốc nước ấm súc miệng, rồi nhổ ra.

      Sau đó, cầm tờ báo vừa được phát, chạy đến toilet vệ sinh Đợi xong, lẻn vào phòng vệ sinh nam, nhân tiện lấy cuộn giấy vệ sinh, nhét vào trong túi xách của mình để về nhà dùng. Tất cả chuyện này đối với Hùng Cách Cách mà , tuyệt đối là bắt đầu tốt đẹp nhất trong ngày. Hùng Cách Cách vẫn tin chắc, bắt đầu tốt đẹp đại biểu cả ngày may mắn. Vậy mà, thường thường phải như vậy .

      Lúc Hùng Cách Cách từ nhà vệ sinh trở lại chỗ làm việc, bỗng nhiên phát , đám tiểu thư tiên sinh đến 9h xuất lại đồng loạt có mặt ở vị trí công tác của mình, đồng thời cũng bày ra bộ dáng vô cùng bận rộn. Thần kinh não của Hùng Cách Cách này từ trước đến giờ vẫn chậm nửa nhịp, rốt cuộc cũng ý thức được có chuyện ổn.

      Đại khái lúc chín giờ rưỡi, quản lý Khúc ở bộ phận nhân gọi Hùng Cách Cách vào phòng làm việc, cũng đưa cho phong bì dày. Hùng Cách Cách cầm phong bì trong tay, len lén ước lượng, mắt lập tức sáng lên. cố gắng khống chế thái độ, cẩn thận hỏi: “Quản lý Khúc, chị muốn tăng lương cho em à?”

      Quản lý Khúc khó xử giật giật khóe miệng : “Hùng Cách Cách, đây là hai tháng tiền lương, bị sa thải rồi.” Đúng là sấm sét giữa trời quang mà! Hùng Cách Cách chớp mắt dám tin hỏi: “Tại sao?” Quản lý Khúc đầu tiên là dùng ánh mắt nhìn “kẻ ngu” để nhìn Hùng Cách Cách, sau đó vuốt trán đáp: “Chẳng lẽ biết, hai ngày trước công ty chúng ta lắp đặt camera trong khu vực làm việc hả?”

      Hùng Cách Cách choáng váng, chậm chạp lắc đầu. Quản lý Khúc tiếp: “Vậy nhất định cũng biết, hôm qua sở dĩ làm thêm giờ là vì để nghênh đón tổng giám đốc mới nhậm chức được tốt hơn.” Hùng Cách Cách tiếp tục lắc đầu, vẻ mặt càng thêm mờ mịt.

      Quản lý Khúc thấy Hùng Cách Cách có ý muốn , đành phải hơn: “Phó tổng mới nhậm chức sớm tinh mơ đến rồi. Sau khi ta coi băng ghi hình quyết định sa thải .” Hùng Cách Cách hoảng hốt trong lòng, chợt hồi hồn, vội cầu khẩn : “Quản lý Khúc, chị giúp em mấy lời tốt đẹp . Chẳng qua là em chỉ chiếm dụng có chút xíu nguồn tài nguyên của công ty, uống mấy ngụm trà của chủ quản, bôi kem dưỡng da tay của đồng nghiệp mà thôi, cũng làm những chuyện trời dung đất tha!”

      Quản lý Khúc suy nghĩ chút rồi : “Ý trời khó đoán. Có lẽ, hành vi của trong mắt Phó tổng thuộc loại trộm cắp, loại tội thể tha thứ.” Sau đó phất tay ý bảo tiễn. Hùng Cách Cách biết nhiều lời cũng vô ích, nhưng lại luyến tiếc công việc này, hi vọng chủ quản có thể xin tha thứ giúp , vậy mà chủ quản lại thèm liếc cái.

      Rất dễ nhận thấy, đó là cách làm bo bo giữ mình. Hùng Cách Cách vừa nguyền rủa trong lòng tên Phó tổng đó bị người ta bạo nát “cúc hoa”, vừa lưu luyến rời khỏi công ty. ra , Hùng Cách Cách là có thể làm loạn trận. Nhưng con người cũng giống như họ của , vô cùng hùng! Người khác đâm dao, ngây ngốc nhìn người đó nửa ngày, sau đó che vết thương lui về phía sau bước, rồi quay đầu vào bệnh viện, tự mình bỏ tiền băng bó vết thương. Trong quá trình này, có thể chữ, thốt lời. Nhưng bạn đừng tưởng Hùng Cách Cách là người dễ bắt nạt.

      này tính tình thuộc nhà núi lửa. Có thể kìm nén, kìm nén, tiếp tục kìm nén, nhưng nếu khi bộc phát vậy tương đối dọa người . Chuyện ngày hôm nay, trong mắt Hùng Cách Cách mặc dù làm rất đau lòng, nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng. Đúng là đồ con lợn! cũng đâu có làm chuyện gì mà trời đất dung đâu chứ, tên Phó tổng mới nhận chức đó tại sao lại sa thải ? Giờ mới hiểu cái gì là bát tự hợp. Khi Hùng Cách Cách ôm chút đồ cá nhân của ra khỏi cửa “Phó thị”, tổng giám đốc mới nhậm chức Phó Bạc Yến cuối cùng cũng cảm tấy trong lòng được thoải mái chút.

      Hùng Cách Cách thấy mình bị khai trừ rất oan uổng, nhưng Phó Bạc Yến lại cảm thấy đuổi việc nàng xám xịt đó, chẳng qua chỉ là trừng phạt mà thôi. Sáng sớm hôm nay, tới công ty, thông qua băng ghi hình nhìn thấy nàng xám xịt lấy trộm tài nguyên của công ty vô cùng thuần thục. phải người hẹp hòi, những thứ này cũng cần thiết so đo.

      Thế nhưng, khi bắt đầu tuần tra hoàn cảnh công tác của khu vực làm việc bụng đột nhiên đau dữ dội. chạy tới nhà vệ sinh nhân viên, sau khi sảng khoái giải quyết xong lại phát vị trí vốn nên đặt giấy vệ sinh vậy mà lại… rỗng tuếch!

      Cuối cùng, bất đắc dĩ buộc phải cở quần lót ra, dùng nó để xử lý sạch bản thân. Bởi vì tức giận, lúc kéo khóa quần, cẩn thận kẹp cả mấy “sợi đen” xoăn tít, đau đến mức muốn đánh người! Bởi vì tức giận, dùng chân đá cửa phòng vệ sinh. ngờ cảnh cửa chết tiệt lại mở vào trong!

      Cửa phòng vệ sinh bị đá văng ra, mà ngược lại giầy da của bị đá rách cả da. Ngón chân cái của cũng vì vậy mà dũng hy sinh. Đau! Con mẹ nó rất đau mà! Cả đời Phó Bạc Yến chưa từng xấu hổ như vậy!

      Trong phòng vệ sinh có camera, nhưng camera của khu làm việc lại ghi được rất , nàng xám xịt đó lén lút móc cuộn giấy dưới quyển báo ra, nhét vào trong túi da.

      Xấu xa! là vô cùng xấu xa mà! Trong đôi mắt trước giờ vẫn luôn bình tĩnh, thâm trầm, cơ trí, nhìn ra hỉ nộ ái ố của Phó Bạc Yến rốt cuộc cũng bùng lên ngọn lửa giận hừng hực. Án kiện sa thải vì cuộn giấy vệ sinh được trình diễn từ đó.
      Phong Vũ Yênkabi_ng0k thích bài này.

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 3: Cuộc đời trêu đùa ()
      Edit: Chenqiucao
      Nguồn:tieuthuyetedit.com

      Hùng Cách Cách đeo chiếc túi da đựng cuộn giấy vệ sinh và chiếc cốc rỗng, tới ngân hàng, đầu tiên là nhập hai tháng tiền lương vào tài khoản của ba Hùng, để trong nhà biết, tại sống rất tốt.

      Sau đó, bâng quơ đường Thời gian cơm trưa sắp đến, theo bản năng vào siêu thị lớn nằm gần công ty, tới khu thức ăn chín, đầu tiên là lấm la lấm lét quan sát vòng, thấy có ai coi chừng “đồ ăn nếm thử”, bèn giả bộ chọn đồ ăn giống như thường ngày, cực kỳ chăm chỉ nhấm nháp “đồ ăn nếm thử”.

      Sau khi tới lui “nếm thử” hai vòng, Hùng Cách Cách phát mình bị bại lộ rồi. Có hai nhân nhiên trừng mắt nhìn .

      Hùng Cách Cách lập tức cúi thấp đầu, giả bộ nhìn thấy. Ăn , ăn no rồi tính. Nếu là “đồ ăn nếm thử”, cũng viết “số lượng” nếm thử, vậy thể trách thử hơi nhiều. ra , người chú ý tới Hùng Cách Cách, đâu chỉ có hai nhân viên này?

      Phó Khương lượn hết vòng lớn trong khu vực đồ chơi trẻ em của siêu thị, lúc chuẩn bị ra khỏi đó nhìn thấy vùi đầu vào ăn “đồ ăn nếm thử” ở khu thức ăn chín. đó có mái tóc ngố rất dài, che lại hơn nửa gương mặt. ta mặc bộ đồ công sở màu xám, đôi giày cùng màu.

      ta cầm cây tăm, mỗi lần đều chỉ xiên miếng lòng nướng , sau đó nhanh chóng nhét vào miệng, rồi nhanh chóng lặp lại. Động tác, tư thế, tốc độ kia giống như con thỏ rừng ra ngoài kiếm ăn, lúc nào cũng cảnh giác sợ đại bàng bắt được, và luôn trong tư thế chuẩn bị sẵn sàng chạy trốn. Ái chà…. Lại là .

      thanh đói bụng ục ục truyền ra từ bụng Phó Khương. nhếch môi cười, về phía Hùng Cách Cách. rất lâu rồi dụng vọng của chưa được thỏa mãn . thể , làn da trắng nõn, miệng xinh xắn và hai má phồng lên lúc nhai nhanh làm thèm ăn. Phó Khương ưu nhã đến bên cạnh Hùng Cách Cách.

      Ngón tay thon dài cầm lên cây tăm cắm vào miếng lòng nước, động tác hết sức thuần thục, đến khi cắm đầy cây tăm mới đưa vào trong miệng, từ từ nhai rồi nuốt xuống. Hùng Cách Cách nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, nhủ thầm: người đàn ông ăn mặc lịch , vẻ ngoài đẹp trai là thế lại làm những việc biết xấu hổ như vậy, thế còn bình tĩnh ung dung mặt đổi sắc, quả nhiên là nhìn người thể nhìn vẻ bề ngoài!

      Phó Khương sau khi ăn hết nửa bàn lòng nướng quay đầu lại hỏi Hùng Cách Cách: “Khu đồ uống có hoạt động uống thử sản phẩm mới, muốn cùng tôi ?” Giọng này, dễ nghe quá mất! Nai con trong lòng Hùng Cách Cách điên cuồng nhảy múa, vội vàng dùng lực gật đầu, sau đó nhấc chân vui vẻ theo sát phía sau Phó Khương đến khu đồ uống. tới lui, Hùng Cách Cách nhíu mày.

      Tại sao lại cảm thấy giọng của người này quen quen nhỉ? Hùng Cách Cách bước nhanh hai bước tới bên cạnh ta, hai mắt cẩn thận quan sát . Người đàn ông này cao chừng 1m8, tứ chi thon dài, vòng eo mảnh khảnh, nước da màu lúa mạch lộ ra ngoài rất đẹp. Tóc rất mềm có mấy sợi rũ xuống trước trán, còn lại được cắt tỉa tùy ý sau tai. Tóc phải màu đen nhánh mà là màu cây đay rất gợi cảm.

      Ngũ quan của phải là vẻ đẹp khiến người ta trầm trồ, nhưng lại có cảm giác khó thành lời, giống như… giống như mưa bụi lất phất nhìn nhưng lại nhịn được phải ca ngợi và cảm thán. Mắt của màu cà phê đậm rất mê người. Thỉnh thoảng có ánh sáng xẹt qua lại thành màu hổ phách.

      Đôi mắt giống như hai viên ngọc lưu ly sáng chói vô cùng, mê mẩn lòng người. Khóe môi hơi nhếch lên, xem ra tâm trạng rất tốt. Nụ cười thoải mái đó làm người ta nhịn được muốn gần gũi. mặc áo khoác vàng nhạt, áo sơ mi trắng và quần đen, rất khiêm tốn bình thường nhưng lại cực kỳ lịch .

      Bất luận là cảm giác từ chi tiết hay tổng thể mà người đàn ông trước mắt này, tuyệt đối là cực phẩm trong hàng cực phẩm. Máu sói của Hùng Cách Cách sôi trào! Trong đầu thổi qua mấy chữ to đùng —— có thể làm công cũng có thể làm thụ!

      Hai người lần lượt tới khu đồ uống, dưới nhiệt tình chào mời của bán hàng, Phó Khương và Hùng Cách Cách chia nhau ra nếm thử ba loại đồ uống mới. Sau đó dưới ánh mắt tha thiết của bán hàng, hai người vô cùng tự nhiên xoay người rời . Phó Khương đề nghị: “Dạo này khu bánh ngọt cũng có bánh mới ra lò.”

      Hùng Cách Cách hết sức phối hợp gật đầu lần nữa, bày tỏ mình cũng muốn ăn. Vì vậy, hai người cùng nhau tới khu bánh ngọt. tới lui, Phó Khương quay đầu hỏi Hùng Cách Cách, “ bị sa thải rồi hả ?” Hùng Cách Cách cả kinh, theo bản năng hỏi: “Làm sao biết?” Phó Khương nhếch môi cười, hơi có mùi của Tiên Phong Đạo Cốt.

      ta chỉ vào thẻ nhân viên ghim ngực Hùng Cách Cách giải thích: “Nghe công việc trong ‘ Phó thị ’ rất cực đoan. Người làm bên sáng tác có thể tùy ý kiểm soát thời gian của mình, chỉ cần đến kỳ nộp tác phẩm là được. Nhương làm nhân viên ở khu công tác bắt buộc phải trải qua cuộc sống sáng nắng chiều mưa. ‘Phó thị’ làm sao có thể cho phép nhân viên dạo siêu thị trong thời gian làm việc chứ?” Hai mắt phía sau tóc mái ngố của Hùng Cách Cách phát ra hai tia sáng sùng bái tột độ.

      Trong lòng cúng bái reo hò: “Đúng là liệu việc như thần!” Phó Khương quay đầu lại, tiếp tục về phía trước, vừa vừa hỏi: “ hay tới chỗ này à?” Hùng Cách Cách đáp: “Ừ.” Phó Khương lại hỏi: “Trưa nào cũng tới?” Hùng Cách Cách lại đáp “Ừ” . Phó Khương hỏi lần nữa: “Trưa nào cũng ăn ‘đồ ăn nếm thử’?” Hùng Cách Cách hơi suy tư chút, vốn định phủ nhận bởi đây cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì, nhưng lại muốn lừa gạt “thần tiên” .

      Hơn nữa hay cũng chẳng quan trọng lắm, “thần tiên” nhất định hiểu tất cả việc của . Nghĩ đến đây, Hùng Cách Cách gật đầu vô cùng biết điều, rồi lại “ừ” tiếng. Phó Khương dừng bước nhìn về phía Hùng Cách Cách hỏi: “Ngoài ‘ừ’ ra muốn những thứ khác à?” Cảm tình của Hùng Cách Cách tựa như lên men.

      Qua khoảng năm sáu giây rốt cuộc mở miệng thử dò xét : “ có vẻ như biết rất nhiều nhỉ?” Phó Khương cười tiếng. Khóe môi khẽ nhếch lên, đáy mắt lơ đễnh nhàn nhạt lập tức hạ gục trái tim Hùng Cách Cách. Nụ cười của Phó Khương càng làm địa vị “thần tiên” của trong lòng Hùng Cách Cách thêm vững chắc.

      Hùng Cách Cách cho rằng người khiêm tốn trước giờ đều là cao nhân có bản lĩnh nhưng biểu ra bên ngoài. Ví dụ như….bản thân chẳng hạn. ra là người cũng có lai lịch lắm chứ. Nhà là quan võ nổi danh gần xa!

      Mẹ là “thầy phong thủy” biết coi bói càng nổi tiếng hơn. Hùng Cách Cách ngước nhìn Phó Khương dào dạt lòng tôn sùng, hết sức mong đợi hỏi: “Vậy có thể coi xem tháng trước tôi đánh mất 20 đồng ở đâu ? Còn có thể tìm về được ?” Câu hỏi này Hùng Cách Cách muốn hỏi mẹ già của , nhưng mẹ già “thầy phong thủy” biết coi bói này của lại rất khó để chỉ ra được chỗ sai cho người ta.

      Mẹ Hùng là “biết năm mươi năm trước, tính năm mươi năm sau”. Thậm chí những chuyện xảy ra trong những năm đó bà đại khái cũng biết. Được rồi, thể biết, là muốn biết, thèm biết.

      Sư phụ mà, nếu có thể nhìn xa trông rộng thể quá thực tế. Những thứ thực tế là vì nó quá thực tế, vì vậy tính ra tốt.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4: Cuộc đời trêu đùa (hai)
      Edit: Chenqiucao
      Nguồn: tieuthuyetedit.com

      Chân mày Phó Khương nhăn lên, sau đó nở nụ cười làm chân mày từ từ giãn ra thành đường cong dịu dàng. Nụ cười kia quả là như tẩm gió xuân.

      Suy nghĩ của Hùng Cách Cách bị ảnh hưởng nên quên mất vấn đề muốn hỏi.

      Phó Khương rất hài lòng cũng rất đắc ý, nhưng biểu ra.

      Hùng Cách Cách ngượng ngùng cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân mình lẩm bẩm : " vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy."

      Chân mày Phó Khương nhăn lên lần nữa.

      Được rồi, Phó Khương phải thừa nhận, Hùng Cách Cách là người mạnh mẽ.

      Phó Khương vẫn cho rằng, có loại phụ nữ là cá, trí nhớ của họ chỉ có bảy giây. Qua bảy giây, họ quên tất cả những chuyện xảy ra trước đó. Họ rất vui vẻ, mà những hiềm nghi cũng chẳng mấy khi để ý; còn có loại phụ nữ là lịch vạn niên. Những chuyện từ đời thuở nào họ cũng nhớ hết, hơn nữa còn thường xuyên lấy ra nhai nhai lại.

      Hôm nay, Phó Khương lại biết thêm kiểu phụ nữ nữa. Con người này là cái cối xay, họ chậm chạp chuyển động theo hướng, nhưng vào lúc bạn để ý là cắm lên hạt đậu, sống chết chịu chuyển chỗ. Vừa bình thường vừa mâu thuẫn cố chấp.

      Phó Khương dùng đuôi mắt nhàng quét Hùng Cách Cách. Ánh mắt kia nhìn như vô ý nhưng lại có loại mị ra được. Giống như vị thánh nữ ngây thơ, chậm rãi nâng làn váy tới bên hông mị hoặc cực kỳ.

      : "Tôi thích phụ nữ có quá nhiều câu hỏi. Con là phải mềm mại có thể biến điều xấu thành điều tốt. Tôi nghĩ biểu đẹp nhất của con khi mở miệng phải là liến thoắng, mà là liếm, mút và nuốt vào vật gì đó. Trong quá trình này phụ nữ có cảm giác chinh phục. Nhất là khi vật cứng bị phụ nữ ngậm vào trong miệng, rồi dùng phương thức của mình, làm cho nó mềm , , cuối cùng trở lại trạng thái nguyên thủy."

      Suy nghĩ phơi phới của Hùng Cách Cách lập lức vút đến hình ảnh rất thuần khiết. Mặt đỏ lựng, tim nhảy nhót ngừng. Lần đầu tiên gặp mặt sao ta có thể ra chủ đề dễ bị xã hội hòa bình vùi dập thế chứ? Chẳng lẽ ta nhận ra rằng rất đơn thuần sao? uống sữa tươi tinh khiết, đắp chăn cotton nguyên chất, cho nên rất thuần khiết mà!

      Phong độ của Phó Khương lại thay đổi lần nữa. dùng giọng điệu y như cả hết sức ân cần hỏi thăm: "Mặt của sao mà đỏ thế?"

      Hùng Cách Cách ngượng ngùng liếc Phó Khương rồi lập tức cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân của mình trả lời.

      Phó Khương rất hiền hoà hỏi: "Chẳng lẽ đồng tình với lời của tôi?"

      Hùng Cách Cách cúi thấp đầu hơn, nhưng vẫn đáp lại.

      Phó Khương gật đầu : " tin tôi , vậy tự mình nghiệm chứng ."

      Hùng Cách Cách lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía Phó Khương.

      Phó Khương xoay người, đưa lưng về phía Hùng Cách Cách, dường như móc vật gì đó.

      Hùng Cách Cách là mê trai nhưng có ham muốn, chân muốn chạy trốn nhưng lòng của muốn lưu lại. Cuối cùng trái tim phơi phới của cũng chiến thắng lý trí dễ như trở bàn tay. ở lại, muốn xem thử người đàn ông đưa lưng về phía rốt cuộc có thể móc ra cái gì? !

      Khi Phó Khương quay người lại, hành động nhanh cực kỳ, lúc nhét thứ vào miệng Hùng Cách Cách hóa đá ngay tại chỗ. Thứ trong miệng ngọt ngọt, cưng cứng, sau khi nhai mấy cái là bắt đầu biến thành mềm. Đó là… bubble gum TA TA! (loại kẹo cao su có thể thổi thành bong bóng)

      Phó Khương hết sức nghiêm túc hỏi: "Sao hả? Cảm giác thế nào? Đợi sau khi thổi ra thành quả bong bóng lớn có phải thấy rất thành tựu ?"

      Hùng Cách Cách tâm tình phức tạp cắn bubble gum TA TA, cảm giác dường như bị đùa giỡn. Người trước mặt đúng là “thần tiên”, nhưng khi xuống trần đầu ta chắc bị đập xuống đất.

      Khi hai người tới khu bánh ngọt, Hùng Cách Cách mím môi hỏi vấn đề, " móc bubble gum TA TA từ đâu ra đấy?"

      Phó Khương nhìn Hùng Cách Cách cười cách thần bí, giọng giải thích bí mật của mình, "Vì phòng ngừa kẻ cắp trộm bảo bối của tôi, nên lúc ra cửa tôi đều mang theo ví tiền. Đồ của tôi đều được giấu trong quần lót. Ha ha...."

      Động tác thổi bubble gum TA TA của Hùng Cách Cách dừng lại, rất lâu sau mới hỏi vấn đề, “Sao tôi nhìn thấy bóc vỏ kẹo bubble gum?”

      Phó Khương cười rất đắc ý, tiến tới bên tai Hùng Cách Cách, trả lời hơi có tố chất thần kinh "Tôi sợ lúc ra cửa quét máy ra đa, bị người ta phát tôi cầm mấy viên bubble gum. Cho nên bỏ hết những giấy gói kẹo rồi.”

      Cơn cuồn cuộn trong dạ dày Hùng Cách Cách suýt nữa là phun ra. cảm thấy chàng trước mắt này nhất định là thần kinh bình thường, nếu sao có thể ra mấy lời như vậy?

      lúc Hùng Cách Cách há mồm, chuẩn bị khạc miếng kẹo cao su trong miệng ra Phó Khương trước bước, làm bộ khẩn trương : "Đừng nhổ. Mặc dù ăn uống ở trong siêu thị, nhưng cũng phải có đạo đức công cộng tối thiểu chứ. Kẹo cao su mà dính vào đế giày là rất khó xử lý đó.”

      Hùng Cách Cách suy nghĩ chút, cảm thấy Phó Khương cũng đúng, vì vậy duỗi ngón trỏ móc miếng kẹo cao su trong miệng ra, sau đó đưa tay ngọc đến trước mặt Phó Khương, nghiêm túc : "Đây là của mà, trả lại cho ."

      Con ngươi Phó Khương lóe lên. lui về phía sau bước : "Tôi phải người hẹp hòi. Nếu cho là của ."

      Hùng Cách Cách cực kỳ cố chấp chìa tay ra, "Tôi cần, lấy lại ."

      Ngón tay Phó Khương cử động hai cái, sau đó bóp miếng kẹo cao su dinh dính kia, xoay người lại rất nhanh, đưa lưng về phía Hùng Cách Cách, làm bộ nhét đồ vào trong quần.

      Hùng Cách Cách nheo lại mắt, khóe môi cong lên, bả vai rung rung, cười thầm. Trộm nghĩ: người này quả nhiên là đầu óc bình thường! Kẹo cao su nhét vào trong quần lót dễ nhưng nếu muốn lấy ra, nhổ tận gốc mấy “sợi đen” mới là lạ!

      Phải nụ cười này của Hùng Cách Cách, có thể khiến cho người ta rùng mình. ấy nhếch môi làm cho người ta có cảm giác, giống như “có người dùng góc bốn mươi lăm độ nhìn lên bầu trời, bùi ngùi xúc động nhưng ưu thương", rất mâu thuẫn, rất bỉ ổi, cũng rất kinh điển.

      Lúc Phó Khương quay người lại, Hùng Cách Cách lập tức khôi phục diện mạo hiền lành muôn đời đổi. Ở trước mặt người khác, Hùng Cách Cách nào giờ vẫn khiêm tốn, phơi bày “ xấu xa” trong lòng ra ngoài.

      Hùng Cách Cách vốn muốn tiếp xúc với Phó Khương thêm nữa, nhưng Phó Khương lại nhất quyết muốn cùng Hùng Cách Cách tới khu “nếm thử bánh ngọt miễn phí” . Hùng Cách Cách phải người giỏi cự tuyệt người khác, Phó Khương bám khuyên nhủ nên lại với ta tới khu bánh mì.

      Thời điểm thưởng thức bánh ngọt, Phó Khương hết sức khẳng định : " rất vui, cần phải hết ra."

      Hùng Cách Cách nghĩ, nếu tất cả mọi người quen nhau, hết ra cũng chẳng sao cả. Thế là tường thuật đơn giản lại lượt việc bị sa thải hôm nay.

      Phó Khương nghe xong, lập tức bất bình thay Hùng Cách Cách.

      Lửa giận vốn tắt của Hùng Cách Cách giống như gặp dầu, tức cháy lên hừng hực.


      Chương 5: Cuộc đời trêu đùa (ba)
      Edit: Chenqiucao
      Nguồn: tieuthuyetedit.com

      Phó Khương ra vẻ nghĩa khí chính trực : "Chuyện này thể cứ bỏ qua như vậy!"

      Hùng Cách Cách nắm chặt tay: "Đúng!"

      Phó Khương tiếp tục dùng lời chính nghĩa : " phải đòi lại quyền lợi cho mình! Phải trả thù! Phải để cho bọn họ biết lợi hại của !"

      Hùng Cách Cách dùng sức gật đầu, "Đúng!"

      Phó Khương năng có khí phách: "Đánh lộn là chuyện , quan trọng là phải chọn được gậy răng sói tốt! phải khiến cho đời sau phải sống trong ân hận! phải cho biết thế nào là ngoài sáng dễ tránh, trong tối khó phòng!

      Hùng Cách Cách xuyên qua khe hở của mái ngố ngước nhìn người đàn ông cao gầy trước mặt, dụ dỗ : "Nếu có nhiều ý tưởng như vậy, chi bằng báo thù thay tôi !"

      Phó Khương chợt nhíu mày, hết sức bình tĩnh hỏi: " nghĩ tôi ngốc lắm à?"

      Hùng Cách Cách rũ đầu xuống, đáp lại. , quả thực cảm thấy rất bình thường. ngờ kẻ ngu thế mà cũng có chỉ số IQ. đánh giá thấp ta rồi.

      Phó Khương lộ ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt thành thép, tiếp: " hãy suy nghĩ kỹ , rốt cuộc muốn báo thù thế nào?"

      Hùng Cách Cách suy tư lát sau đó đáp: "Đợi lát nữa sau khi tôi về đến nhà, làm kẻ tiểu nhân nguyền rủa trong lòng!"

      Phó Khương kinh ngạc hỏi: "Tại sao mở miệng chửi to? thấy vậy càng hả giận hơn à?"

      Hùng Cách Cách còn hơi sức trả lời: "Nếu tôi bị công ty sa thải rồi, tiếp tục tốn nước miệng vì công ty nữa."

      Phó Khương tặng cho Hùng Cách Cách nụ cười tán dương hết sức đẹp mắt: "Tính tình đáng ." ta vươn tay về phía Hùng Cách Cách, xem bộ muốn xoa tóc .

      Hùng Cách Cách lập tức ưỡn thẳng sống lưng, chờ đợi khoảnh khắc tuyệt vời được tiếp xúc thân thể với trai đẹp. cần biết đầu trai đẹp chập mạch thế nào nhưng chí ít ta phải tên bại liệt. Phàm là những thứ xinh đẹp Hùng Cách Cách đều thích!

      Vậy mà, tay Phó Khương lại dừng ở đầu Hùng Cách Cách. rất nghiêm túc hỏi: "Hôm nay gội đầu chưa?”

      Hùng Cách Cách lắc đầu.

      Phó Khương thu tay về, xoay người ra ngoài siêu thị.

      Hùng Cách Cách sau khi sững sờ, bước nhanh theo.

      Phó Khương quay đầu lại hỏi: " theo tôi làm gì?"

      Hùng Cách Cách dừng bước lại, thầm : Đúng vậy, mình theo ta làm gì?

      Phó Khương thấy Hùng Cách Cách dừng lại, liền tiếp: " mau lên."

      Hùng Cách Cách lập tức giơ chân lên vui vẻ chạy về phía Phó Khương. Có lẽ mình đơn lâu quá rồi nên muốn tìm người trò chuyện thôi. đơn là vô tội!

      Phó Khương thấy Hùng Cách Cách lại theo, liền mở miệng lần nữa: "Đừng theo tôi, tôi quen ."

      Hùng Cách Cách ngốc luôn. dừng bước lại hỏi: "Là bảo tôi cùng mà!"

      Trong mắt Phó Khương lộ ra vẻ giễu cợt, ngả ngớn : "Tôi bảo theo luôn à? bị bệnh thần kinh hả? ! Được rồi, xe riêng của tôi tới rồi, rảnh chơi với ." Phất tay xoay người ra khỏi siêu thị, leo lên xe riêng của ta.

      Hùng Cách Cách ngây ngốc đứng ở trong siêu thị, nhìn xe riêng của Phó Khương càng lúc càng xa, chỉ cảm thấy trái tim lạnh. Xe riêng của ta rất đặc biệt, phía phun 9 chữ tàn khốc to đùng—— xe chuyên dụng bệnh viện tâm thần Phúc !

      Hùng Cách Cách rốt cuộc nghĩ ra tại sao lại cảm thấy giọng của người đàn ông đó hơi quen.

      ra ta chính là chàng khỏa thân điên rồ gặp tối qua!

      Hùng Cách Cách cảm thấy vận may vất vả tích lũy dường như bắt đầu sụp đổ kể từ sau khi gặp chàng khỏa thân điên rồ đó.

      Hùng Cách Cách đứng trong phòng trực an ninh của siêu thị, lấy điện thoại ấn số của Phạm Bảo Nhi.

      Hai giờ hậu, Phạm Bảo Nhi xuất trong phòng trực an ninh của siêu thị.

      Năm phút sau, Phạm Bảo Nhi dẫn Hùng Cách Cách ra khỏi phòng an ninh.

      đường về nhà, Phạm Bảo Nhi nhìn chằm chằm Hùng Cách Cách, cắn răng hỏi: "Cậu giải thích cho tớ biết hôm nay xảy ra chuyện gì?"

      Hùng Cách Cách cúi thấp đầu, hết sức ủ rũ : "Tớ bị công ty sa thải."

      Phạm Bảo Nhi đập vào gáy Hùng Cách Cách, "Tớ là hỏi tại sao cậu bị bảo vệ siêu thị tóm? Tại sao bảo tớ nộp tiền phạt? Tại sao? Cậu , vì sao chứ? !"

      Hùng Cách Cách hít mũi lẩm bẩm : "Hôm nay mình gặp tên thần kinh ổn định, ta lấy cho tớ cái bubble gum TA TA, tớ nhai lát rồi trả lại cho . ngờ ta lại dính nó lên lưng tớ.”

      Phạm Bảo Nhi trợn tròn mắt quát: " vào chủ đề chính !"

      Hùng Cách Cách ngẩng đầu lên, méo miệng : "Tớ bị người đàn ông đó chơi xỏ! Phía cái kẹo cao su đó còn dính cả chiếc quần lót của đàn ông. Siêu thị quy định trộm phạt mười. Trong túi tớ có tiền cho nên mới gọi cho cậu.”

      Ngón tay Phạm Bảo Nhi nhấn vào trán Hùng Cách Cách, "! Trải qua chuyện này cậu học được bài học gì? !"

      Hùng Cách Cách hơi suy tư lát, rất là nghiêm túc : "Người đàn ông đó sai phải ở món đồ! Mà là dính quần lót hàng hiệu trị giá 1280 đồng lên lưng tớ. Nếu ta dính cái quần hàng đặc biệt rẻ giá 7 đồng lên tớ cần phiền cậu rồi.”

      Khóe môi Phạm Bảo Nhi có dấu hiệu rút gân.

      Hùng Cách Cách thấy mình rất tốt bụng tiếp: " chàng đó là bệnh nhân tâm thần, may mà tớ phát ra sớm, nếu bị ta đâm dao lỗ vốn to. Bảo Nhi, cậu xem bệnh tâm thần đâm người rốt cuộc có phạm pháp ? Nếu như phạm pháp, mình giả làm tâm thần đâm Phó tổng dao. ra mình rất muốn đâm ta. Nếu như phạm pháp, vậy coi như xong. Đúng rồi, Bảo Nhi, cậu mình hôm nay có phải...."

      Phạm Bảo Nhi dứt khoát bịt mồm Hùng Cách Cách lại, gầm : " nương à, mình đổi ba chiếc xe bus tốn hai giờ phải đến nghe cậu những chuyện đâu đâu! Minh cho cậu biết Hùng Cách Cách, toàn bộ tiền thưởng chuyên cần của tớ tháng này mất hết rồi, là 200 đồng đấy! Lúc nãy mình nộp phạt thay cậu tổng cộng 1280 đồng! Tháng này tớ mặc kệ cậu bán máu, bán thân hay là bán sách cũng phải trả hết tiền cho tớ!” Nếu như Hùng Cách Cách còn dám rút tiền lương mua những cuốn manga đắt đỏ kia, diệt ấy luôn! Nhất định phải diệt!

      Hùng Cách Cách giãy giụa ra khỏi năm ngón tay của Phạm Bảo Nhi, bắt đầu nghiêm túc suy tư chuyện trả nợ, "Bán máu? được, tớ huyết áp thấp. Sau khi hôn mê đưa vào bệnh viện càng tốn tiền hơn. Bán sách? Lại càng được, những thứ kia đều là món ăn tinh thần của tớ."

      Phạm Bảo Nhi nheo mắt, hướng về phía Hùng Cách Cách cười lạnh .

      Hùng Cách Cách giãy giụa lần cuối cùng, cố gắng khơi lên thông cảm của Phạm Bảo Nhi, "Bán.... bán thân?"

      Hai mắt Phạm Bảo Nhi quan sát Hùng Cách Cách từ xuống dưới, khẽ hé đôi môi đỏ mộng, thong thả ung dung : "Theo tớ thấy, cậu bán máu kiếm nhanh hơn đó.”

      Hùng Cách Cách chịu rất nhiều đả kích, cố gắng vì hình tượng của bản thân tranh thủ đến tầm cao mới, "Bảo Nhi, cậu biết đâu, ban nãy trai đẹp thích kiểu phụ nữ như tớ.” Được rồi, mặc dù câu này phải lời gốc, nhưng ý đại khái tương tự vậy là được, trước giờ phải là người thích thêm bớt.

      Phạm Bảo Nhi vỗ trán gào thét : “Chị hai ơi, lời của kẻ thần kinh mà cậu cũng tin ư?”

      Hùng Cách Cách cười hì hì : "Tớ thấy lúc ta câu đó rất bình thường."

      Phạm Bảo Nhi còn sức đâu để đả kích Hùng Cách Cách, "Mình lại cảm thấy, khi ta câu đó là lúc hệ số hỗn loạn tinh thần đột phá qua mức cấp năm rồi.”

      Hùng Cách Cách trầm mặc.



      Chương 6: Mẹ kiếp! ()
      Edit: Chenqiucao
      Nguồn: tieuthuyetedit.com

      Hùng Cách Cách ở nhà nghỉ ngơi và hồi phục ba ngày.

      Dùng lời của đó là: “Trong khoảng thời gian này vận may của tớ cao, cần tĩnh tu mấy ngày, đợi sau khi thần may mắn soi chiếu, tất nhiên có phúc lộc!”

      Ba ngày sau Hùng Cách Cách bắt đầu hành động.

      dùng thời gian tuần phỏng vấn tám công việc, nhưng cũng kết thúc bằng thất bại.

      Phạm Bảo Nhi nhướng mày hỏi: “ phải sau ba ngày vận rủi, thần may mắn của cậu soi chiếu sao?”

      Hùng Cách Cách xoa chân rất đúng trọng tâm: “Nếu như phải mấy ngày nay tớ được thần may mắn soi chiếu, nhất định còn phải nhờ cậu lấy tiền chuộc tớ rồi.”

      Tay trái Phạm Bảo Nhi xoa trán, ngón tay phải hướng về phía Hùng Cách Cách, “Con bé mái ngố kia, hãy xử lý hết đống manga rồi đổi thành tiền mặt cho tớ! Từ nay về sau, cậu còn dám mua về những thứ đó, tớ bao giờ cho cậu ăn chực nữa!”

      Uy hiếp này thể coi là .

      Nhưng nếu so với sách manga chẳng là cái thá gì.

      Chẳng qua Hùng Cách Cách bây giờ mất việc, lại phải trả tiền nên đành phải nhịn đau bỏ những thứ thích, bán những cuốn sách manga của đổi lấy tiền mặt.

      Vì sinh tồn, nhịn!

      Cả buổi tối, Hùng Cách Cách đều ở chỗ sàng lọc những cuốn manga giữ gìn vô cùng cẩn thận. Quyển này bỏ được, quyển kia cực kỳ thích; cuốn này là sách bìa cứng, cuốn kia nam chính ăn rất khốc.

      Sáng sớm, Phạm Bảo Nhi thể nhịn được nữa đành phải ra tay tàn sát, rầm rầm thu dọn ra rương sách manga nhét vào trong ngực Hùng Cách Cách, đồng thời uy hiếp : “Hôm nay đổi những tập manga này thành tiền mặt, cậu cũng khỏi cần về!”

      Hùng Cách Cách cắn môi dưới, nện bước nặng nề về phía con phố chuyên buôn bán sách cũ. chọn chỗ chẳng ai để ý đến ngồi xuống. Bởi vì mái ngố của hơi dài nên chỉ có thể nhìn chằm chằm những đôi chân tới lui trước mặt .

      buổi trưa lặng lẽ trôi nhưng chẳng có người nào đến tìm Hùng Cách Cách trả giá.

      Vẻ mặt Hùng Cách Cách hơi ủ rũ, nhưng nếu như thẳng thắn mà trong lòng của lại cao hứng cực kỳ. Bảo Nhi à, phải tớ muốn bán những cuốn sách này mà là ai đến mua. Tớ rất rất rất cố gắng rồi.

      Buổi trưa đói bụng móc ra hai đồng mua hai chiếc bánh nhân thịt ăn.

      Buổi chiều người dạo trong hiệu sách cũ nhiều, Hùng Cách Cách dứt khoát ngồi tờ báo nhặt được, ôm cuốn sách manga rất cũ xem say xưa ngon lành.

      Hùng Cách Cách xem mê mẩn, thấy bàn tay to xuất trong trung tựa như chuẩn bị giành sách của manga!

      Thần kinh nhạy cảm của Hùng Cách Cách còn dư lại chẳng là bao, vậy mà vào lúc này đột nhiên thay đổi. Chỉ thấy vừa mở miệng răng trắng nõn liền cắn xuống ngón tay đó.

      Động tác giống như chứng động kinh đột nhiên phát tác của người thần kinh, người bình thường căn bản chịu nổi, cũng tránh thoát được.

      Thời gian như dừng lại.

      Hùng Cách Cách ngước mắt nhìn chủ nhân ngón tay bị mình cắn.

      Đó là người đàn ông rất mơ hồ.

      Hùng Cách Cách vén mái ngố che trước mắt mình sang bên thành khe hở, lúc này mới thấy diện mạo chàng trai trước mặt.

      Vẻ ngoài của ta rất… khó có thể hình dung.

      như thế nào nhỉ, đầu ta rất cao, cả người nhìn cao gầy. Tóc ta bù xù, nhìn có vẻ như mới vừa rời giường. Ánh mắt rất đẹp, nhưng xung quanh mắt lại có quầng thâm rất đen. Mũi ta thẳng tắp, môi rất đẹp, nhưng sắc mặt yếu ớt….A, đúng, là da rất trắng. Kiểu trắng đó có lẽ là vì lâu ngày thấy ánh mặt trời.

      Cằm ta rất nhọn làm ta càng giống như loài động vật vào ban đêm. biết tại sao Hùng Cách Cách lại liên tưởng tới loài dơi hút máu.

      ta mặc chiếc áo T – shirt màu xanh đậm rất rộng, bên dưới mặc phối chiếc quần jean mài bó sát chân, đôi giày vans màu sắc sặc sỡ.

      ta cứ đứng trước mặt Hùng Cách Cách như vậy, cũng nhúc nhích.

      Thời gian trong nháy mắt bị chụp thành bức ảnh lưu niệm.

      Hùng Cách Cách cảm thấy, người đàn ông trước mắt này giống như vị khách bộ du lịch, sau khi vượt qua núi cao trùng trùng, cùng phồn hoa và vắng vẻ, cuối cùng cập bến trước hiệu sách cũ, đem lại cho gian tự sướng mới. Như thế rất tốt, há há…

      Tô Hàng nghĩ, nàng trước mặt này giống con Mục Dương Khuyển của Đức rất lâu chưa được chải lông tắm rửa. Thế mà ả lại ngậm ngón tay của , đúng là ghê tởm mà!

      Tô Hàng thể nhịn được nữa, cuối cùng mở miệng trước giờ luôn lấy “nham hiểm” làm đặc sắc, thấp giọng quát: “Nhả ra! có thể coi mình là chó, nhưng tôi phải là mẩu xương.”

      Trái tim rộn rạo của Hùng Cách Cách khi gặp trai đẹp tức trở về vị trí cũ. chậm rãi buông lỏng hàm răng, khóe môi nhếch lên biểu thị cảm giác áy náy sâu sắc, “Xin lỗi, xin lỗi….” Sau khi xin lỗi, sâu trong nội tâm bắt đầu xem thường bản thân. Vì sao phải xin lỗi? Mày , tại sao phải xin lỗi? ! ta sỉ nhục nhân cách của mày! Sỉ nhục khí chất của mày đó! Được rồi, có lúc bị trai đẹp sỉ nhục cũng là loại hưởng thụ. Hùng Cách Cách, phẩm chất bỉ ổi của mày quả nhiên dũng mãnh!

      Thay đổi cách nghĩ như vậy cũng tốt, Người đàn ông trước mắt chính là tên thụ tuyệt thế vô song. ta miệng lưỡi sắc bẽn, cực kỳ khó chịu, vì vậy Hùng Cách Cách chí công vô tư nên lấy tấm lòng bao dung đối xử với ta…. Woa… tốt quá.

      Tô Hàng thấy Hùng Cách Cách có chích cũng đánh ra được rắm lại càng thêm chán ghét. chàng lên án : “Ghê tởm chết được, nước miếng của chảy hết lên ngón tay của tôi rồi kìa.”

      Hùng Cách Cách lập tức đưa đầu lưỡi mềm mại cuốn nước miếng ngón tay Tô Hàng.

      Trong dạ dày Tô Hàng nhộn nhạo, hơi muốn nôn. ta run run lát rồi đứng dậy, móc chiếc khăn tay từ trong túi quần ra, dùng sức chùi chỗ bị Hùng Cách Cách liếm.

      Hùng Cách Cách bĩu môi, muốn phun nước miếng lên bàn chân của tên đàn ông buồn nôn đó! Lẽ nào những trai đẹp phẩm hạnh tốt chỉ tồn tại trong manga thôi sao? Ông trời ơi, quả nhiên là đại thụ! Bởi vì thể làm công được! Ha ha….

      Sau khi Tô Hàng lau sạch ngón tay, cúi người xuống, rút cuốn sách manga cũ kĩ được nắm chặt trong tay Hùng Cách Cách, vừa liếc nhìn vừa với : “Quyển sách manga này tôi muốn, ra giá .”

      Tim Hùng Cách Cách đập lỡ nhịp, đầu nóng lên, lập tức mở miệng : “Tôi bỏ ra hai đồng rưỡi mua lại từ tay bé sát vách nhà tôi. Tôi cũng xem nhiều lần rồi. Như vậy , trả tôi hai đồng là được.” nghĩ thầm, bán mở hàng là được, sau khi về cũng đến nỗi bị Bảo Nhi mắng.

      Tô Hàng đánh mắt nhìn Hùng Cách Cách cái, sau đó móc trăm đồng mới tinh từ trong ví ra đưa cho .

      Hùng Cách Cách nắm tờ trăm đồng, lắp bắp : “Tôi….Tôi có tiền lẻ.”

      Tô Hàng mặt thay đổi : “Khỏi cần thối.”

      Mắt Hùng Cách Cách sáng lên, vội hỏi: “ cần thối hả?”

      Tô Hàng hề nhìn Hùng Cách Cách nữa, xoay người muốn rời .

      Hùng Cách Cách thấy cuốn sách kia cách mỗi lúc xa, cuối cùng nhịn được chạy đuổi theo, tay nắm lấy cuốn sách.

      Tô Hàng cau mày, hai lời, lại móc từ trong túi tờ trăm đưa cho Hùng Cách Cách.

      Hùng Cách Cách lắc đầu, siết chặt sách manga cũ kỹ chịu buông tay.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :