1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Xuyên không AV- Sổ tay sinh tồn của nữ chủ - Biết Lâm (C22)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      t nghĩ nam 9 còn lai là Nghiêm Húc ah

    2. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      cùng suy nghĩ vs nàng bên . những ng đàn ông xung quanh chị ý mà thích chứ ko phải vì se* bh chỉ có 2 ng là khả thi. 1 là cậu hs nhuộm tóc vàng. tên j bỗng dưng ta quên r. hehe. 2 là N Húc. mà tên tóc vàng kia có ý đồ cấu kết cùng cái giáo ghét chị ý để đạt đk mục đích nên ko thể là nam 9 hay nam thứ đk. cùng lắm chỉ là tra nam thôi. nên suy ra là N Húc là nam 9 hoặc nam thứ. hết suy luận. ahihihi... thanks tình edit nhé. mong chuoeng ms của nàng lm lm. moahhh
      Trâulinhdiep17 thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 8: Rốt cục kẻ nào mới là cầm thú?
      Editor: Cửu Vỹ Hồ

      Kỳ thực, là nam tử trung niên cũng có chút chính xác, tuy rằng bộ dáng của giống như ba mươi mấy tuổi nhưng ánh mắt lại vô cùng trong suốt, ngũ quan được bảo dưỡng rất tốt, tóc được vuốt về phía sau, nhìn qua cũng chỉ giống như mới có hơn hai mươi tuổi.

      Thế nhưng khí chất của lai biểu lộ là cái người từng trải, cũng phải là đám thanh niên non nớt chưa hiểu đời, toàn thân cao thấp cũng đều lộ ra cỗ hơi thở của kẻ có quyền thế.

      “Tiền bối cùng ta lần này hẹn mà lại có suy nghĩ giống nhau, ta cũng rất thưởng thức nàng. Chỉ có điều ta có ý định thu nàng làm đồ đệ” Nam tử kiêu ngạo siểm nịnh với lão giám khảo, lại quay sang đánh giá Ngàn Thảo, đối mặt với ánh mắt của , nàng lại có loại cảm giác toàn thân lạnh lẽo, giống như bị người nhìn thấu.

      Nam tử kia rốt cục cũng mở miệng với Ngàn Thảo : “Xin chào, ta là người sáng lập của ban nhạc Già Lam – Nguyễn Tây. Vừa rồi ngươi biểu diễn rất khá a.”

      Ngàn Thảo hiểu lắm dụng ý của nam tử này, tự giới thiệu bản thân rồi tìm mình mục đích là gì? đợi Ngàn Thảo hỏi, nam tử kia liền đưa cho nàng cái danh thiếp : “Ngoại trừ tiền bối đây, ngươi có thể suy nghĩ chút về thỉnh cầu của ta.”

      Ngàn Thảo cầm tấm danh thiếp tỏa ra hơi lành lạnh. Nam tử này đúng là kiêu ngạo, chuyện đều lời ít mà ý nhiều, cũng quan tâm xem người khác nghe có kịp tiếp thu hay .

      Ngàn Thảo thu hồi danh thiếp, vừa muốn hỏi nam tử kia chút, nghĩ tới cái tên Nguyễn Tây kia cứ thế mà quay người bước ?

      Gương mặt có chút xấu hổ, nàng lại liếc nhìn vị giám khảo, vẫn còn mải nhìn theo phương hướng Nguyễn Tây rời , hơn nữa vẻ mặt còn khó coi. Điều này làm cho Ngàn Thảo , Nguyễn Tây kia cùng lắm chỉ là cái tiểu bối mà thôi, tại sao ánh mắt lão giám khảo này làm sao lại như nhìn thấy cái đinh trong mắt đâu?

      Điều này làm cho Ngàn Thảo khỏi đau đầu, có đến hai người tìm đến nàng, hơn nữa đều là cái cơ hội khó có được, cho nên rốt cuộc trong hai người này kẻ nào mới là cầm thú giáo sư đây? có cách nào a, đoạn AV kia quá ngắn mà manh mối quá ít, ở cái nơi hỗn độn như này nàng cần phải xem xét, phán đoán cẩn thận.

      ra khỏi hội trường, Ngàn Thảo từ xa nhìn thấy bóng dáng của Nghiêm Húc, nàng qua vỗ vai : “Sao còn chưa về?”

      “Ta định chờ lão sư cùng về.”

      “Ngươi là muốn đến thăm nhà ta sao?” Ngàn Thảo đùa, lại nghĩ rằng Nghiêm Húc nghiêm túc đáp “Có thể a”

      Bản thân nàng còn phải muốn làm lão sư đâu, thăm nhà cái gì chứ chỉ là đùa, đùa mà thôi…

      Sau khi về nhà Ngàn Thảo lại dựa theo danh thiếp mà tìm hiểu thông tin về Nguyễn Tây, nàng đối với cái thế giới này biết nhiều lắm, nghĩ tới Nguyễn Tây lại là cái nhân vật rất nổi tiếng làng nhạc thế giới, 18 tuổi đạt được gần 15 giải thưởng chỉ huy nhạc quốc tế, đều từng đứng các sân khấu nổi tiếng ,vừa 28 tuổi liền sáng lập ra ban nhạc Già Lam, tại 31 tuổi mà ban nhạc Già Lam trong thời gian ngắn đứng vào hàng ngũ dàn nhạc có tiếng cả nước.

      tại Ngàn Thảo ràng vì sao Nguyễn Tây lại có khí thế lớn như vậy, nể mặt cái lão tiền bối kia, bởi vì tài năng hơn so với bất luận kẻ naò, càng cần dài dòng nhiều lời với bất cứ ai, bởi vì mỗi lời của đều rất có phân lượng, cho dù có hứa hẹn điều gì nhưng chỉ cần mở lời đa số mọi người đều tình nguyện mà đầu quân cho .

      Lúc trước Ngàn Thảo còn chưa thân phận của Nguyễn Tây còn nghĩ muốn hợp tác với kẻ cao ngạo như vậy, nhưng lúc này sau khi biết ràng, nàng trong nháy mắt kích động thế nhưng chút chần chừ gọi điện cho : “ Ta cân nhắc cầu của ngươi!”

      Nguyễn Tây thanh trầm thấp hỏi : “Kết quả như thế nào.”

      Ngàn Thảo thập phần khí thế trả lời : “Ta đồng ý”

      Điện thoại bên kia trầm mặc lát, xung quanh truyền đến tiếng ồn ào : “Được, ta bận chút việc lúc khác gọi lại cho ngươi sau.”

      Sau khi kết thúc cuộc thi nhạc, đặc biệt là sau cuộc chuyện với Nguyễn Tây, Ngàn Thảo thần kinh tựa như cực kỳ căng thẳng, hành động dám tùy ý.

      Chẳng hạn như nếu trước kia có người đưa cho nàng tách cà phê, Ngàn Thảo cám ơn cũng mà trực tiếp cầm lấy uống, uống xong còn bỏ lại 1 câu: Lần sau cần thêm đường.

      Nhưng tại nếu có người đưa cho nàng tách cà phê, nàng làm bộ như bề bộn nhiều việc mà từ chối, hoặc thầm phỏng đoán liệu tách cà phê này có hay bị hạ độc, hừ, tưởng nàng dễ mắc câu thế sao, có cửa đâu.

      Thế nhưng vừa mới nghĩ đến, quả thực lại có người mang cà phê đưa tới trước mặt Ngàn Thảo, đó là đồng nghiệp của nàng, lão sư dạy mỹ thuật Lí Vũ, đầu tóc dài lại hơi xoăn mang theo nét nghệ thuật gia tùy ý.

      Ngàn Thảo có xem qua rất nhiều AV về đề tài văn phòng, vậy nên tách cà phê này vẫn là lễ phép tiếp nhận sau lại tìm thời cơ thừa dịp đổ . Lí Vũ thanh nhàng hỏi : “Ngàn Thảo lão sư chấm bài tập của học sinh có vẻ như rất cẩn thận mà bài tập hình như cũng rất nhiều đâu .”

      “A, đúng vậy, ai bảo các học sinh làm bài đều rất là nghiêm túc nha.”

      Đống ‘bài tập’ trước mặt mà Ngàn Thảo ‘chấm’ đúng là bài tập mà hôm qua nàng giao cho học sinh lớp làm. Lúc đó Ngàn Thảo đứng bục giảng tay bé vỗ lên bàn : “Bài tập ngày hôm nay chính là viết về ước mơ sau này của các ngươi, được phép ít hơn hai mươi từ, loại hình văn phong như thế nào cũng được, chỉ cần các ngươi nghiêm túc ngồi viết, cần coi nó như là cái bài tập bắt buộc mà cứ nghĩ như viết nhật ký .”

      Ngàn Thảo vừa dứt lời lập tức các học sinh hoan hô dứt, hơn hai mươi chữ là có thể đủ để được điểm cao, bọn họ còn chưa thấy qua cái bài tập nào dễ dàng như vậy nha.

      Kết quả thời gian chấm bài hôm nay liền biến thành thời gian giải trí của Ngàn Thảo, bởi vì các học sinh đều viết hết sức nghiêm túc, có người viết sau này muốn làm tổng thống, có người muốn làm tổng thống phu nhân, lại có người muốn trở thành ca sĩ… Tất cả đống bài tập này đều bài dưới 500 từ.

      Xem đến bài tập của Cao Đồ, lại mơ ước bình thường, bản thân muốn trở thành vận động viên bóng rổ nổi tiếng, tham gia vào đội tuyển quốc gia. Nghiêm Húc lại cư nhiên có điểm biến thái, bản thân muốn trở thành … con cún.

      Ngàn Thảo rất bội phục cái trình độ tư tưởng vặn vẹo của Nghiêm Húc, liền cho điểm A, thực tế tất cả bài tập những người khác nàng cũng đều cho A, bởi vì Ngàn Thảo tôn trọng ước mơ của họ.

      lâu sau Ngàn Thảo rốt cục đem bài tập chấm xong, nàng duỗi duỗi thắt lưng, đột nhiên phát Lí Vũ lão sư vẫn còn tay chống cằm ngồi bên cạnh. Chẳng lẽ nãy giờ vẫn luôn ở đây theo dõi nàng chấm bài sao?

      Ngàn Thảo kinh sợ phát bốn phía chung quanh chẳng còn ai, này đại biểu cái gì? Nàng cư nhiên cùng nam quả nữ ở cùng với nhau hơn giờ, hơn nữa khoảng cách còn gần như vậy. hổ là thế giới AV, nam nhân nơi này tinh lực đều tốt lắm! Ngồi lâu như vậy mà má tê , cổ đau sao?

      “Ngàn Thảo lão sư quan tâm học sinh” Lí Vũ

      “Ân”

      “Ngàn Thảo lão sư chấm bài lâu như vậy rất mệt

      “Ân”

      “Lúc trước ngươi chỉ huy cuộc thi nhạc cũng làm tốt lắm”

      “Ân”

      “Ngàn Thảo lão sư nguyện ý giúp ta làm người mẫu chứ?”

      “Ân.. Ân?”

      Ngàn Thảo phát nàng bị Lí Vũ xoay mòng mòng, nhấc môi lên bộ dáng trông có vẻ rất cao hứng “Ta sớm biết Ngàn Thảo lão sư chắc chắn đồng ý mà, Ngàn Thảo lão sư dáng người tốt lắm, ta lúc trước vì cái chuyện tìm người mẫu này mà còn đau đầu phen, xem ra ngươi đáp ứng giúp ta là tốt quá rồi”

      “… Ngươi vẽ về đề tài gì a?”

      “Venus”

      Họa nữ thần cư nhiên tìm đến ta? Bất quá mỹ thuật lão sư này tựa hồ lúc trước cùng khối thân thể này có quan hệ rất tốt, quen biết rất lâu , thế nên Ngàn Thảo liền có cự tuyệt : “Được, miễn là ta có thời gian.”

      Sau khi tan tầm, Ngàn Thảo cùng Nghiêm Húc ra cổng trường, đường còn gặp được Cao Đồ, Cao Đồ mặt nhìn xem Nghiêm Húc, mặt tỏ vẻ đáng thương đối với Ngàn Thảo. Bất quá vừa khỏi cổng trường Ngàn Thảo liền bị chiếc xe hơi màu đen chặn lại, cửa kính kéo xuống, ra hình dáng nam nhân cột tóc đuôi ngựa, đúng là Nguyễn Tây vài ngày trước xuất ở cuộc thi nhạc.

      “Lên xe ”. Nguyễn Tây ngắn gọn.

      Ngàn Thảo vỗ vai Nghiêm Húc “Hôm nay thể cùng về với ngươi rồi, tự ngươi về trước .”

      Chỉ lúc sau, Nghiêm Húc lại biến thành cái Cao Đồ thứ hai….

      Ngàn Thảo được Nguyễn Tây đưa đến nhà hàng đồ Tây. thể , Nguyễn Tây là người hết sức quan trọng tiểu tiết, đến cả động tác kéo ghế giúp Ngàn Thảo cũng là tao nhã như vậy. Bất quá động tác cũng có làm Ngàn Thảo cảm thấy lịch thiệp mà ngược lại cảm giác như mình bị uy hiếp, bởi vì để người như phục vụ cho mình, Ngàn Thảo cảm thấy được tự nhiên. Có lẽ đây chính là ma lực của Nguyễn Tây, kiêu ngạo lại bất phàm , cùng Ngàn Thảo tựa như tạo thành cái đối lập – quân tử đại thần cùng tiểu nhân = =

      Bất quá Ngàn Thảo cũng có cái ước muốn làm quân tử nỗi gì, tiểu nhân có cái ưu việt của tiểu nhân, theo lời của nàng chính là: ta có được bản lĩnh như ngươi, nhưng ngươi cũng chưa chắc có được bộ dáng như ta a.

      Thử nghĩ chút mà xem, quân tử, đại thần sao lại có thể biến thành tiểu nhân a? Đây chính là cái quá trình vô cùng khó khăn và phức tạp, thế nên Nguyễn Tây cũng là bại trước mặt Ngàn Thảo nàng …

      “Bản nhạc này như thế nào?” Ngàn Thảo vừa động đến dao nĩa múa may, đối diện đột nhiên truyền đến tiếng của Nguyễn Tây

      Ngàn Thảo biết Nguyễn Tây là đến khúc nhạc dương cầm ở nhà hàng, liền ăn ngay : “Khúc này ta còn chưa có nghe qua, tuy rằng biết cùng nguyên gốc có giống nhau hay nhưng đàn quả rất có tình cảm, hẳn là kĩ thuật cũng rất khá”

      Sử dụng nhạc cụ chính là bộ môn nghệ thuật, cho dù là cùng giai điệu nhưng cách dùng sức mạnh yếu khi đàn giống nhau liền tạo ra cái cảm xúc bất đồng cho người nghe. Đối với đàn dương cầm mà , khinh so với trọng lại càng khó hơn, bởi vì người đàn phải điều khiển tốt lực đạo ngón tay. tại trong phòng ăn này, nghệ sĩ dương cầm nhưng đánh đàn rất , tiết tấu liên tục nào trầm, giống như khúc nhạc nhàng, trữ tình, mà rất cuốn hút. Thực lực của thể xem thường.

      “ Khúc này chính là bản nhạc mà ta sáng tác” Nguyễn tây nhấp ngụm rượu đỏ , sau đó ánh mắt nhìn chăm chú về hướng nghệ sĩ dương cầm “Người của ta”

      Ngàn Thảo tay có chút phát run, tuy rằng biết ý tứ của Nguyễn Tây là chỉ cái nghệ sĩ kia là người trong dàn nhạc của , nhưng câu từ biểu đạt lại làm cho người ta suy nghĩ miên man nha….

      “Đúng rồi, ngươi muốn nhận ta làm học trò sao?” Ngàn Thảo nghĩ đến cái lão giám khảo kia muốn nhận nàng làm đồ đệ, bèn hỏi Nguyễn Tây, nghĩ đến Nguyễn Tây giật giật khóe môi : “Chẳng lẽ ta già như vậy , đến tuổi để nhận học trò?”

      Ngàn Thảo vuốt mông ngựa : “Tất nhiên là phải, nhưng ngươi có cái bản lĩnh này nha”

      Nguyễn Tây lại nhấp ngụm rượu : “Ta nhận học trò, chỉ là muốn chuyện với ngươi về việc ký hợp đồng.”

      “Kí hợp đồng?”

      “Dàn nhạc Già Lam chuẩn bị phân ra làm hai ban nhạc, ta cần thêm cái chỉ huy”

      “Ta có thể chứ?” Ngàn Thảo hưng phấn chỉ vào bản thân, trong lòng giơ lên cái chữ V --- --- lần này thế nhưng xuất sư đại thắng a!

      Ai biết Nguyễn Tây lại chậm rãi : “ thể!”

      “Hả?” Ngàn Thảo tươi cười có chút hung hăng bị đả kích

      “Để sau khi huấn luyện xong rồi ” Nguyễn Tây buông ly rượu liếm liếm môi “Bất quá những người cùng ta kí hợp đồng còn chưa có xuất qua cái phế vật”

      Chẳng lẽ ý chỉ cần kí hợp đồng liền có thể đảm nhiệm chức vị chỉ huy, chẳng qua là vấn đề thời gian? Ngàn Thảo hoang mang. Thế nhưng Nguyễn Tây bộ dáng hề vội vàng hay nóng nảy, cũng đưa ra thêm lợi ích gì, giống như quá để ý đến lựa chọn của Ngàn Thảo, điều này làm cho nàng thế nào cảm thấy như bị lừa, bởi vì kẻ lừa đảo đều luôn có những mưu sách đánh lừa người mua nha.

      Lại thấy diện mạo của Nguyễn Tây cũng tệ, đối nàng thái độ cũng rất lạnh nhạt. Điều này làm cho Ngàn Thảo có cảm giác an tâm ít, vậy nàng là nên kí hay đây? Đây nhưng là cái cơ hội hiếm có để tiến tới ước mơ làm chỉ huy của nàng đó.
      Trâu, huyendo, lyly3 others thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 9: Thôi đương cũng tệ!
      Editor: Cửu Vỹ Hồ


      Ngàn Thảo vừa rồi cùng Nguyễn Tây uống hơi quá chén, say khướt nằm ôm chăn giường, trong đầu còn suy nghĩ mông lung về chuyện xảy ra trước khi về nhà.

      Nàng đáp ứng kí hợp đồng cùng với Nguyễn Tây, liên hệ với nàng lịch hẹn, cũng cho nàng số điện thoại cá nhân của .

      Sau khi Nguyễn Tây đưa nàng về nhà, Ngàn Thảo đứng hành lang lại nhận được điện thoại của hiệu trưởng, cầu xin chuyển bộ phận công tác của nàng được chấp nhận, nàng vẫn phải tiếp tục làm cái toán học lão sư.

      Vừa suy nghĩ có nên hay xin từ chức, Ngàn Thảo liền mơ mơ màng màng ngủ mất, trong giấc mơ nàng cảm giác có ai đó từ phía sau ôm lấy mình, đôi môi nóng hổi dịu dàng, ôn nhu hôn dọc tấm lưng. đôi bàn tay to lại sờ loạn lên khắp thân thể, như tưởng muốn đem nàng xâm nhập vào cốt tủy. Có lẽ là do say rượu, Ngàn Thảo thân thể dị thường mẫn cảm, nàng vặn vẹo thân mình sau đó xoay người chui vào cái lồng ngực ấm áp, hơi thể giống đực nồng đậm quấy nhiễu, làm bản thân có chút khô nóng.

      Bàn tay to tới trước ngực Ngàn Thảo, tay còn lại nắm gọn lấy bàn tay của nàng, ngón tay có chút thô ráp phác họa nên các đốt ngón tay, mười đầu ngón tay nhàng sít sao nắm chặt lại chỗ. Ngàn Thảo khẽ hừ tiếng, giữa hai chân xuất dị vật gì đó, nguyên lai là người nọ lấy tay đem tách hai chân nàng ra. Ngực lại bị vuốt ve đến ngứa, trong vô thức nàng liền lấy tay mình phủ lên, nắm chặt năm ngón tay người kia.

      “Ngàn Thảo, Ngàn Thảo…” Có ai ở bên tai gọi tên nàng, Ngàn Thảo cảm thấy miệng bị ngăn chặn, thứ gì đó ẩm ướt thừa cơ chui vào. Ngay sau đó cái thứ ẩm ướt kia rời khỏi khoang miệng, vừa liếm lại cắn làn da nhẵn nhụi của nàng, từ cổ đến ngực, rồi lại từ ngực xuống dưới rốn, giống như đói khát.

      “A…” Ngàn Thảo vô thức thân ngâm, thân thể mềm mại tạo nên cái độ cong duyên dáng, suy nghĩ ngày càng hỗn loạn, giống như có thứ gì đó trong đầu nàng liên tục khuấy đảo.

      Sau đó, cái thứ hỗn loạn trong đầu nàng giống như biến mất, thay vào đó là thân thể ngày càng nóng hơn. Nàng chỉ cảm thấy thân thể dường như mê muội, luôn bị vây trong hưng phấn muồn dừng mà được, ý thức dần dần theo cao trào kích thích mà rơi vào hắc ám.

      Sau đó Ngàn Thảo liền ngủ sâu, cái gì cũng biết, thẳng đến khi nàng tỉnh lại lập tức hét lên tiếng chói tai.

      Nàng lõa thể, mặc quần áo ngủ thôi, cư nhiên nằm phía sau còn có cái nam nhân trong tư thế ôm lấy nàng, quan trọng nhất là… cái thứ gì đó của lại vẫn còn ở trong thân thể nàng chịu xuất ra.

      Nam nhân kia bị tiếng kêu của nàng đánh thức, mái tóc xõa tung gương mặt còn vẻ ngái ngủ đem Ngàn Thảo ôm lại gần, than thở “Thế nào lại vẫn thẹn thùng như vậy, buổi sáng ta ôm ngươi thế này đương nhiên có phản ứng a”

      Nam nhân xong lại đè lên thân thể nàng mà hôn, Ngàn Thảo đùi lại bị tách ra, dị vật lại tiến nhập ngày càng sâu. Ngàn Thảo bởi vì khẩn trương mà căng thẳng thân mình, lại dẫn đến người phía trận thân ngâm : “ Ngàn Thảo, đừng như vậy, ta chịu nổi~…”

      Ngàn Thảo hoảng loạn, thân thể bên trong lại càng thít chặt, nam nhân luật động vài cái sau liền nhịn được, cao trào phát tiết ra bên trong nàng, sau đó lại ôn nhu hôn hôn lên tóc nàng vài cái : “Ta vốn định báo cho ngươi tiếng trước khi về, nhưng lại thay đổi chú ý, muốn tạo cho ngươi bất ngờ”.

      “Ngươi ..ngươi. ngươi…” Ngàn Thảo lắp bắp cả nửa ngày rốt cục nặn ra được mấy chữ “Ngươi ở bên kia công tác như thế nào?”

      xử lý tốt lắm, xin lỗi bảo bối, lần này ta bận quá có thời gian gọi điện cho ngươi”

      , sao hết, ta cũng bận quên gọi điện cho ngươi” Ngàn Thảo nuốt nước miếng.

      là phòng ngày phòng đêm, khó phòng trộm nhà mà. Vì bảo vệ tốt ‘trinh tiết’ của bản thân, Ngàn Thảo luôn luôn dè dặt cẩn thận từng cử chỉ, hành động, lại nghĩ đến lần lơ là liền bị nam nhân này ăn sạch.

      Nam nhân trước mắt chính là vị hôn phu của khối thân thể này, hình như kêu là Luật Xuyên, thời gian trước sang công tác ở Los Angeles, ngày hôm qua nàng say rượu lại vừa vặn trở về.

      Nhưng suy xét lại Ngàn Thảo cũng dần dần bình tĩnh xuống, thất thân lại thế nào, dù sao cũng là vị hôn phu của khối thân thể này, Cửu Ngàn Thảo lại cũng phải là thân trong trắng, sớm là nữ nhân của , vừa vặn cũng giúp nàng có cái trải nghiệm cao triều kích thích…

      Hơn nữa nam nhân này hẳn là công việc khá tốt, biết kiếm tiền, nếu nàng ngốc ở thế giới này thể quay về cũng coi như phải lo lắng, dù nghỉ việc cũng thành vấn đề.

      Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng cảm giác được thân thể dấp dính, lại hồi tưởng tới việc cùng người lạ mặt này tiếp xúc ‘thân mật’ như vậy, nàng vẫn là cảm thấy có chút thích ứng, lập tức quay đầu chạy vào phòng tắm, sau đó liền ôm lấy bức tường mà lệ rơi đầy mặt: a a! Ta cư nhiên là cái nữ nhân có lần đầu tiên a! Lại còn chưa biết đến đương chuẩn bị kết hôn~ Thế giới này sao lại quá trêu người ~ ~

      “Ngàn Thảo, ta muốn vào chúng ta cùng nhau tắm” Bên ngoài phòng tắm nam nhân tên Tân Xuyên dùng giọng điệu ôn nhu mà nóng bỏng vọng vào

      “Đừng… ! Ta là muốn , ngươi mau phụ tránh tẩy ga giường !” Ngàn Thảo người run lên hai ba cái sau đó đem thân mình tắm rửa sạch , cũng biết tóc gáy nàng dựng đứng nhưng là vì bị lời táo bạo của dọa sợ hay là bị chính cái liên tưởng xấu xa của mình về cảnh hai người tắm uyên ương dọa sợ. Tóm lại lúc này nàng có loại xúc động khóc ra nước mắt : ta rốt cục làm rồi a ~

      Tân Xuyên đẩy cửa, nhìn đến Ngàn Thảo quấn khăn tắm bèn bước lên phía trước ôm lấy! Môi mềm ở vai nàng hôn vài cái, Tân Xuyên giọng điệu ấm ức “Mỗi lần ga giường đều là ta giặt, ràng cái thứ gì đó ở mặt đều là do Ngàn Thảo ngươi làm ra nha, như vậy rất công bằng ~”

      Cảm thụ được cơ thể rắn chắc sau lưng, Ngàn Thảo đầu óc tạm thời trống rỗng. Vị hôn phu của thân thể này nguyên bản là kẻ ngốc a, là nam nhân nhưng lại luôn đảm nhận trọng trách giặt ga giường, đáng giá khích lệ~

      Bất quá tại điều nàng nên lo lắng phải là cái này …. Ngàn Thảo túm chặt lấy bàn tay to an phận “Ngươi làm gì, lại…! Coi chừng ta…!”

      được nửa Ngàn Thảo cảm thấy tựa hồ biết mở miệng thế nào, ngủ cũng ngủ rồi mà đối phương lại là vị hôn phu của bản thân, còn giả bộ từ chối, dè dặt cái nỗi gì a..

      Tân Xuyên giọng như nỉ non truyền đến bên tai, trong thanh còn lộ ra nồng đậm dục vọng “ Ngươi coi chừng… cái gì?”

      Ngàn Thảo cắn răng cái : “Cẩn thận ngươi hết đạn cạn lương!”

      Tân Xuyên cúi đầu cười: “ cần sợ, ta còn rất nhiều đâu~”.

      “Ta gần đây rất thích ăn trai~” Ngàn Thảo suýt nữa giả bộ hôn mê bất tỉnh, nàng tránh khỏi cái ôm ra phía ngoài phòng tắm : “Ăn thịt nhiều tốt cho tiêu hóa”

      Tân Xuyên sờ sờ cái đầu ướt sũng của Ngàn Thảo, hôn lên môi của nàng sau đó cầm lấy khăn lông cẩn thận lau tóc cho nàng, lại bế nàng đặt lên giường ngủ. Ga giường sớm được thay, thập phần sạch , thoải mái, Ngàn Thảo vui mừng nghĩ, nguyên lai vừa rồi khi mình tắm, nam nhân này là thay ga giường, cái nam nhân tốt thấu hiểu lòng người nha.

      Ngay khi trong lòng Ngàn Thảo hảo cảm về Tân Xuyên ngừng tăng vọt, đột nhiên “Ngàn Thảo, quay trở về lại được nhìn thấy ngươi như vậy tốt.”

      Gì?

      Tân Xuyên lại tiếp tục: “ xin lỗi, đáng nhẽ ở Los Angeles ta hẳn là phải gọi cho ngươi cuộc điện thoại, , hẳn là mỗi ngày đều phải gọi cho ngươi. Chúng ta cũng đừng giận dỗi nữa, Ngàn Thảo.” xong Tân Xuyên liền cách lớp khăn tắm đem nàng ôm chặt vào lòng, bàn tay to ấm áp cũng nhàng vỗ sau lưng “Ta sớm nên cho ngươi, ta tin tưởng ngươi”

      Ngàn Thảo hai mắt trắng dã, bảo sao thân thể này ở cùng với vị hôn phu cũng được tự nhiên. Trách được mấy ngày nay cuộc điện thoại cũng gọi cho nàng, nàng lại cũng nhớ số nên cũng dám gọi, thành ra trước mắt vị hôn phu này nàng luôn cố gắng tỏ vẻ ôn hòa, đối mặt với cường thủ hào đoạt nhưng lại dám phản kháng a…

      Nếu sớm cho nàng biết tốt xấu gì cũng hội phản kháng chút!

      Bất quá tại sao thân thể này lại giận dỗi với vị hôn phu nha? Tân Xuyên cũng là vì quan tâm vị hôn thê nghĩ vạch nên vết sẹo của hai người, cho nên chỉ đến nửa chừng. Nhưng là Ngàn Thảo rất muốn biết. Tục ngữ có câu: biết người biết ta trăm trận trăm thắng! Thân ở thế giới AV hỗn loạn này, nàng thế nào cũng muốn thăm dò xung quanh để còn nắm được tình hình mà bảo vệ bản thân a!

      Lúc sau mặc kệ Ngàn Thảo có thế nào dẫn dắt, bóng gió, Tân Xuyên đều đối với chuyện lúc trước hé răng nửa lời. Ngàn Thảo cũng vì muốn đả thảo kinh xà, đành phải tự mình cầu nhiều phúc, tiếp tục hỏi lại chuyện này nữa. Tân Xuyên hôn lên môi Ngàn Thảo: “Ngày hôm qua ngươi uống rượu sao? Ngủ say như vậy”

      “Ân, bởi vì ta chỉ huy tại cuộc thi nhạc đạt được thành công lớn cho nên được người ta nhận ra ta tài hoa, hôm qua là bị kéo uống rượu bàn chuyện kí hợp đồng”

      “Chắc là uống chúc mừng cùng các học sinh chứ gì, tiểu lừa đảo”. Tân Xuyên nhéo nhéo Ngàn Thảo cái mũi sau đó xoay người bước vào phòng tắm “Ta tắm rửa, ngươi trước nghỉ ngơi

      Xem ra trong mắt Tân Xuyên có chút tin tưởng bạn dạy toán học lại đột nhiên bộc phát ra tài năng nhạc gì , cho nên vẫn nghĩ rằng Ngàn Thảo là đùa với . Ngàn Thảo gãi gãi đầu thôi mặc kệ, chuyện gì đến đến, lại biết vì sao mở miệng kêu lên tên của nam nhân kia : “Tân Xuyên…”

      Hơn nữa giọng điệu cư nhiên mềm nhũn có chút nũng nịu…

      Ngàn Thảo nắm chặt cổ họng kìm nén lại xúc động khinh bỉ, nôn mửa bản thân

      “Làm sao vậy?” Tân Xuyên quay trở lại nhìn Ngàn Thảo

      Trong lòng thầm thở dài, Ngàn Thảo bắt lấy tay áo Tân Xuyên, vô cùng nghiêm túc : “ Ngươi là vị hôn phu của ta”

      “Ân, đúng vậy.”

      “Cho nên ngươi nhất định phải bảo vệ ta tốt”

      “Ân?” có chút hiểu

      “Ngươi phải quý trọng ta, để cho nam nhân khác chạm vào ta, thể để nam nhân khác loạn xem ta, khi ở trước mặt cái giống đực khác phải biểu hung ác, biểu ham muốn đối ta chiếm hữu” Cuối cùng Ngàn Thảo sợ Tân Xuyên cảm thấy mình cố tình gây , cái khó ló cái khôn bồi thêm câu “Ta là của ngươi”

      “Ta tận lực hung ác” Tân Xuyên ánh mắt trở nên mềm mại, bàn tay nắm chặt lấy tay Ngàn Thảo, giống như nghe xong lời của Ngàn Thảo mà cảm động.

      cầu bảo vệ thành công, Ngàn thảo trong lòng thầm hò reo, hưng phấn nắm lấy tay Tân Xuyên, nghĩ rằng có lẽ ở cùng sau này ngày nào cũng được yên bình, dù cho có đối mặt với đám tình tiết AV cẩu huyết xuất mọi nơi mọi lúc nàng giờ cũng phải chỉ có người.

      Nếu như Tiểu Văn nhìn thấy bộ dáng lúc này của Ngàn Thảo, nhất định cười vào mặt nàng trận sau đó rất có lương tâm : “ Ngàn Thảo, ngươi rốt cục sa đọa!”

      Ngàn Thảo cũng nhất định mau mồm phản kích, rất có văn hóa lôi ra đống triết lý : “ Cái này gọi là thích ứng để sinh tồn nha”

      sai, rất lâu trước kia nàng nhìn thấy đoạn mạng viết : “ Cuộc sống tựa như hồi QJ, nếu ngươi có cách nào phản kháng vậy hãy cố mà hưởng thụ !” tại, Ngàn Thảo đối với những lời này là sâu giác ngộ. (QJ – cưỡng hiếp~)
      Trâu, lyly, người qua đường3 others thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 10: Thế giới này cũng còn có nam nhân thuần khiết?
      Editor: Cửu Vỹ Hồ


      Ngày hôm nay Ngàn Thảo ước hẹn thỏa đáng đến Già Lam dàn nhạc huấn luyện.

      Nơi đó hổ danh là nơi tài năng tụ hội, chỉ vài năm nay liền gia nhập hàng ngũ giới nhạc thương lưu, ai nấy đều là thực lực thể xem thường, tuy nhiên cũng là bộ dáng nhìn người mới ánh mắt luôn để đầu.

      Đương nhiên điều này cũng có quan hệ đến chiều cao của Ngàn Thảo, tuy rằng nàng thấp nhưng là tất nhiên thể nào so với đám nam nhân trong đoàn, còn đám nữ nhân đều giày cao gót, so với Ngàn Thảo giày thể thao để thuận tiện lại tự nhiên đều là các chân dài tỷ tỷ, Ngàn Thảo nhìn vào đám đông nhưng cũng nhận ra được ai.

      Bất quá ngẫu nhiên nàng cũng làm cho mọi người chú ý, ví dụ như khi lộ mặt bước lên sân khấu. Nam chằm chằm nhìn nàng từ xuống dưới, nữ thầm mắng nàng là cái bình hoa, khiến cho khi Ngàn Thảo tay cầm gậy chỉ huy, thầm nghĩ ném chết bọn .

      “Thế nào?” Kết thúc ngày đầu tiên huấn luyện, Nguyễn Tây nhàng bâng quơ hỏi Ngàn Thảo

      Ngàn Thảo rất muốn cầu Nguyễn Tây khi chuyện với mình có thể lịch nhiều thêm mấy chữ, nhưng đối phương bây giờ là ông chủ của mình, như vậy nàng đành phải ngậm đắng nuốt cay nén giận mà thôi. Cuối cùng Nguyễn Tây bị trầm mặc của Ngàn Thảo đánh bại, rốt cục miệng ngọc nhả thêm vài từ : “Hôm nay huấn luyện, cảm giác như thế nào?”

      “Khụ khụ, dàn nhạc của lão bản lắm nhân tài, là cái điểm thuận lợi để sau này ngày càng phát triển a.” Ngàn Thảo cố ý đem hai chữ ‘thuận lợi’ đặc biệt nhấn mạnh, cố ý tỏ vẻ bộ dáng người mới chân chó ngoan ngoãn = =

      Bẻ tay lái, Nguyễn Tây giống như để ý : “Ta thấy biểu cảm của ngươi khi diễn tấu tựa hồ cũng hưởng thụ cho lắm”

      “…lão bản ngươi là chuyện gì cũng biết nha.”

      “…” Nguyễn Tây liếc nhìn Ngàn Thảo cái,ánh mắt quá sắc bén nhưng làm cho người ta có cảm giác phải nghiêm chỉnh lại. Ngàn Thảo vốn là sợ Nguyễn Tây mất mặt nên hết lời, thấy ánh mắt như vậy bèn ăn ngay “Bọn họ là những người rất có tài năng, ta cũng từng nghe ban nhạc khác biểu diễn. Nếu luận về tài năng Già Lam chắc chắn vượt xa cái ban nhạc nọ nhưng dường như Già Lam hợp xướng lại có ăn ý cho lắm, diễn tấu cũng có giàu cảm xúc như ban nhạc kia, bọn họ tựa như mỗi người chính mình độc tấu chứ phải là đội”

      “ Nghe qua giống như ngươi khen bọn họ”

      phải, ta là , bọn họ mỗi người cái tôi đều quá lớn, cũng chính vì tài năng nên mỗi người đối với bản nhạc đều có lý giải giống nhau, như vậy khi hợp tấu lên ngược lại tạo nên loại tình cảm tư tưởng thống nhất, ta nghĩ khi hợp tấu bọn họ hẳn là nên tôn trọng tình cảm nguyên bản mà tác giả gửi gắm”

      “Ta lại nghĩ, cái khả năng tự cảm nhận nhạc của họ lại là loại thiên phú.” Nguyễn Tây vòng vo : “Nếu tôn trọng nguyên tác tình cảm của ca khúc như vậy dàn nhạc bất quá chỉ là cái máy ghi mà thôi, bọn họ truyền lại y nguyên cảm xúc của tác giả. Làm vậy hề có chút ý nghĩa.”

      “Nhưng là khúc nhạc mà cảm xúc của mỗi nhạc công thống nhất nghe qua rất khó nghe” Ngàn Thảo

      Nguyễn Tây đột nhiên phanh lại, Ngàn Thảo phát xe đến trước cửa nhà mình, nàng vừa muốn tiếng cám ơn lại chợt nghe thấy thanh nhàng của Nguyễn Tây bên cạnh : “ Ngươi cho là, ngươi khi chỉ huy mang theo tình cảm cá nhân sao?”

      Những lời này khiến cho Ngàn Thảo ngây ngẩn cả người, nàng căn bản chưa từng nghĩ đến cái vấn đề này, cũng hề chú ý, bởi vì nàng đối với bản thân quá mức tự tin, chỉ biết thưởng thức và đánh giá nhạc của người khác.

      “Các ngươi kỳ thực đều rất giống nhau”

      Nguyễn Tây lưu lại câu này liền lái xe rời , Ngàn Thảo vẫn còn ngốc lăng đứng dưới lầu.

      Cái gì a? lại dám ta cùng mấy người kia ngạo mạn giống nhau? Làm gì có chỗ nào giống chứ, lão bản ngươi rốt cục là vì sao muốn kí hợp đồng với ta nha. Đợi đến khi còn nhìn thấy bóng dáng của Nguyễn Tây, Ngàn Thảo thu hồi tầm mắt, theo thói quen định ném đồ.

      Bất quá nể mặt mũi đám đồ ăn khuya tay, Ngàn Thảo thương tiếc, cẩn trọng hạ tay xuống, đều là tiền mình mua, tội gì làm khổ mình a.

      Ngàn Thảo lại nghĩ đến cái vấn đề mà nàng suy nghĩ từ rất lâu. Đúng vậy, vì sao Nguyễn Tây lại muốn kí hợp đồng với nàng đâu?

      Mà nghĩ lại làm vậy có gì đúng sao, mắt chó nhìn người thấp, tên đầu đất ngạo mạn lại tự phụ. Khoan … nghĩ đến đây thấy cũng có chỗ … Mắt chó nhìn người thấp, ngu ngốc lại ngạo mạn, tự phụ? Ngàn Thảo đau đầu xoa xoa hai bên thái dương. Có ý nghĩ này liền đại biểu nàng đúng là có chút giống bọn họ?

      Đêm đen là thời gian vô cùng đáng sợ, dễ nấp lại dễ phát sinh chuyện đại loại như giết người cướp của = = . Ngàn Thảo dè dặt cẩn trọng nhìn xung quanh bước lên nhà. Nàng thể cẩn thận, chớ quên, đây là cái thế giới bình thường. Cũng có 2 bộ AV nàng xem là làm ở hành lang a, vài bộ khác đánh dã chiến bãi cỏ = = , Cho nên tiểu khu này hành lang vừa tối vừa dài lại thêm bốn phía là bãi cỏ là làm cho người ta thể đề phòng.

      Vào đến nhà, Ngàn Thảo thở phào đem thức ăn khuya đặt bàn. Tân Xuyên bước ra từ phòng tắm, người còn dính đầy bọt nước. quấn chuếc khăn lông sau đó đến bên cạnh Ngàn Thảo “Làm sao trễ như vậy mới trở về?”

      “Ta tính toán đổi công việc mới nên xem xét chuyến”

      Tân Xuyên ngẩn người “Tại sao lại đột nhiên muốn đổi công việc? Ngươi dự định làm cái gì sao?”

      “Ân, ta có kế hoạch tốt lắm, ngươi thấy ta làm chỉ huy thế nào?” Ngàn Thảo tính toán trước thử thăm dò Tân Xuyên

      “Chỉ huy? Ngươi là … Ngươi muốn thăng chức làm chủ nhiệm sao?”

      Đối mặt Tân Xuyên hiểu vấn đề Ngàn Thảo là có chút bực bội, lại còn cái gì mà chủ nhiệm… Nàng còn thèm cướp vị trí của sắc ma chủ nhiệm a, vì sao lúc nào cũng đem nàng liên hệ với trường học vậy, làm cái gì khác được sao?

      “Ta là chỉ huy” Ngàn Thảo hai tay làm bộ dáng nắm gậy, ra sức khoa tay múa chân giải thích cho Tân Xuyên “Là giống như thế này…. Chỉ huy dàn nhạc cổ điển đó.”

      Tân Xuyên nhìn động tác của Ngàn Thảo đột nhiên trầm mặc lát, liền tỏ vẻ thương tiếc “Ngàn Thảo, ngươi là bị đuổi khỏi trường học sao? cần để bụng, ta còn có thể nuôi ngươi…”

      Ngàn Thảo : “…”

      chuyện biết mất bao nhiêu lâu, đồ ăn khuya mang về đều nguội, Ngàn Thảo rốt cục hướng Tân Xuyên giải thích xong bản thân là thế nào dùng tài năng mà nổi bật, làm thế nào mà mọi người đều cúi đầu tán thưởng, tương lai sau này rộng mở ra sao…. Tân Xuyên mỉm cười nghe Ngàn Thảo khoa trương hồi, liền đem Ngàn Thảo hoa chân múa tay vui sướng trước mặt trở thành vô cùng ngây thơ hồn nhiên, bị người ta lừa đều biết. Bởi vì trong nhận thức của , Ngàn Thảo cho tới bây giờ đều là học toán học, có thể việc bị là thiên tài nhạc cũng chỉ là cái cớ, rất ràng sức hấp dẫn của Ngàn Thảo, cho rằng nam nhân kia chắc chắn là coi trọng nàng.

      Ngàn Thảo biết suy nghĩ trong lòng Tân Xuyên, còn tưởng rằng mỉm cười là do nghe hiểu giải thích của mình, khâm phục bản thân, phải quỳ dưới váy của nàng nha, khỏi đắc ý dào dạt “ cần cảm thấy ngạc nhiên, tài năng của ta chính là bị che giấu lâu nay, bất quá tại được khám phá, hội như đá quý tỏa sáng chói lọi” ….

      Tân Xuyên đánh gãy lời tự kỉ của Ngàn Thảo, ôn nhu : “Ta muốn đến xem nơi ngươi làm việc nha, lần sau nhớ cho ta cùng”

      Ngàn Thảo chút do dự đáp ứng, đối với Tân Xuyên tươi cười cũng nghĩ ngợi nhiều, lấy túi đồ ăn khuya hào phóng đưa cho Tân Xuyên : “Ta mua cho ngươi”

      Ngàn Thảo từng chuyện với Tân Xuyên liền biết được khối thân thể này trước kia là rất giỏi nấu ăn, thế nhưng nàng đối với chúng lại hoàn toàn biết gì cả, cho nên lúc sáng khi Tân Xuyên nhắc đến việc muốn ăn thức ăn nàng làm, Ngàn Thảo thập phần nghiêm túc biết ta với ngươi hay chưa, nam nhân có thể xuống bếp thoạt nhìn vừa đẹp trai lại vừa đáng … Đúng rồi, ta phải làm, buổi tối mua cho ngươi thức ăn ngon”

      Đây chính là nguyên nhân tại sao Ngàn Thảo lại mua bữa ăn khuya về. Đương nhiên có phần là vì nàng là cũng là cái tham ăn, nửa đêm vô thực vui = =

      Nhìn đến đám đồ ăn khuya này Tân Xuyên cao hứng, cũng vui vẻ : “ Có vẻ bị nguội rồi. Vừa vặn ta có nấu cơm, để ta mang hâm nóng thể rồi chúng ta cùng nhau ăn.”

      Ngàn Thảo kinh ngạc : “Ngươi có nấu cơm?”

      “Ân. Ta vốn chờ ngươi về cùng ăn nhưng ai biết lại lâu như vậy”. Tân Xuyên dừng lại chút, đột nhiên tiếp ; “Thế nào? tại cảm thấy ta càng ngày càng soái đúng ?”

      “Soái soái!” Ngàn Thảo cặp mắt sáng lên, lai giơ ngón tay cái về phía Tân Xuyên “ Lão công, ngươi nhất định phải phát huy nha! Ta thích!”

      Tân Xuyên sửng sốt, tâm hồn như treo lơ lửng thào tự hỏi : “Ngươi vừa rồi gọi ta là gì?”

      “Lão công a…” Ngàn Thảo gãi đầu, trước kia ở thế giới của nàng, mọi người đều thích gọi ‘lão công lão bà’ nghe rất xứng đôi nha, mà Ngàn Thảo cũng là lâu dần mưa dầm thấm đất. tại nhìn đến phản ứng của Tân Xuyên , Ngàn Thảo đột nhiên lo lắng , chẳng lẽ ở cái thế giới hỗn loạn này nhưng lại quy củ như vậy, trước khi kết hôn tình nhân đều có được kêu như vậy sao?

      Vẫn còn trong suy nghĩ so sánh bất đồng giữa hai thế giới, Ngàn Thảo bỗng nhiên bị Tân Xuyên ôm lấy, hôn hôn gương mặt nàng rồi lại ghé vào bên tai nỉ non : “Rất dễ nghe…”

      Ngàn Thảo nháy mắt choáng váng, bị sắc đẹp của mê hoặc. nghĩ tới ở cái thế giới thuần khiết này cư nhiên còn tồn tại cái nam nhân ôn nhu lại nghe lời, hiểu chuyện như vậy, quan trọng lại còn là của chính mình. Cõi lòng Ngàn Thảo nhất thời được an ủi, cảm thấy ở thế giới này nàng cũng có cơ hội có được cuộc sống mỹ mãn sau này~

      Buổi sáng Ngàn Thảo được Tân Xuyên gọi tỉnh, tóc đều bị vò thành đống. Vốn Tân Xuyên là muốn đem Ngàn Thảo hôn tỉnh nhưng nàng ngủ say, hôn thế nào cũng có phản ứng, Tân Xuyên chỉ có cách bỏ qua lãng mạn mà chọn cái phương pháp khác.

      Vốn Ngàn Thảo bình thường dậy rất sớm, bởi vì nàng trước khi đưa đơn từ chức lên trường vẫn phải theo lệ làm. Đều tại Tân Xuyên đêm qua bá vương ngạnh thượng cung… Cũng tính là bá vương , bởi vì Ngàn Thảo rối rắm phát bản thân cũng có bài xích…

      Tóm lại ngày hôm qua Ngàn Thảo mất rất nhiều tinh lực cho nên buổi sáng mệt dậy nổi, sau khi bị Tân Xuyên đánh thức , nàng hùng hổ giải quyết hết cái trứng gà, cái bánh chân giò cộng thêm ly sữa liền tràn ngập năng lượng làm, điều này làm cho Tân Xuyên ngồi đối diện nhìn chằm chằm đống bát đĩa trống trơn hồi lâu_____ Trước kia cũng thấy Ngàn Thảo ăn nhiều như vậy a, hơn nữa lại còn ăn với tốc độ mau như vậy!

      “Trường học là ngôi nhà thứ hai của ta, Ngàn Thảo trường học, trường học cũng Ngàn Thảo ~ …” Ngàn Thảo vừa hát vừa vừa vào cổng trường, hiệu trưởng tìm nàng có việc, kêu nàng để cho lớp tự học rồi lên phòng họp, điều này làm nàng thầm sợ hãi , liệu có cái mưu mờ ám ở đây? Bèn đem dụng cụ phòng thân trong túi nắm chặt.
      lyly, người qua đường, song ngư2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :