1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Xuyên không AV- Sổ tay sinh tồn của nữ chủ - Biết Lâm (C22)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 4: Sĩ diện cũng là cần phải có tư bản a!
      (có tư bản = có vốn )

      Editor: Cửu Vỹ Hồ

      “Ngàn Thảo lão sư, chuyện hôm qua… ta về nhà tự mình suy nghĩ lại. Lão sư có thể cho ta cơ hội lời xin lỗi ?” Ngàn Thảo vốn muốn lên giảng đường, cánh tay đột nhiên bị giữ lại, đập vào mắt là nam sinh tóc ngắn nhuộm vàng, đúng là Cao Đồ ngày hôm qua quấy rối nàng, bất quá hôm nay ánh mắt trông chân thành tha thiết, giống như chuyện ngày hôm qua phát sinh chẳng qua chỉ là chuyện rất đáng nhắc tới.

      tại là giờ lên lớp, vấn đề cá nhân để tan học chúng ta lại sau.” Ngàn Thảo gạt tay Cao Đồ ra, nàng biết hẳn là lại có mưu mô khác, người làm sao có thể trong thời gian ngắn như vậy thay đổi tính nết, trở nên ngoan ngoãn đâu?


      Phân nửa tiết học trôi qua, Ngàn Thảo rốt cục lên tiếng : “Được rồi, bây giờ ai có thể lên bảng giải cho ta bài thứ 3?”

      Cả lớp học yên lặng. Bỗng có cánh tay nam sinh chậm rãi giơ lên. Ngàn Thảo kinh ngạc thôi bởi vì nam sinh duy nhất giơ tay kia chính là Nghiêm Húc.

      “Nghiêm Húc…” Ngàn Thảo kinh ngạc vô ý kêu tên . Nghiêm Húc lại tưởng rằng Ngàn Thảo là gọi mình, tự giác lên bảng giảng giải bài toán này cho cả lớp. Bởi vì bục giảng tương đối hẹp nên khi ngang qua Ngàn Thảo cánh tay Nghiêm Húc biết vô tình hay cố ý ma sát qua bộ ngực của nàng, ánh mắt lại dạng say mê. Ngàn Thảo chợt rùng mình, sai! Chính là ! Dù có giả trang bề ngoài tiểu bạch thỏ cũng thể che giấu nổi bản tính lang sói a!

      Chờ Nghiêm Húc giải đề xong Ngàn Thảo nghiêm túc hỏi cả lớp: “ hiểu chưa?” Nếu còn ai chưa hiểu nàng giảng lại lần, dù sao Nghiêm Húc cũng giảng giải rất ràng, chính nàng cũng nắm chắc.

      Dưới lớp tất cả học sinh đều gật đầu: “ hiểu” . Ngàn Thảo buồn bực, nàng nên hi vọng chỉ số thông minh của mình về mặt toán học cao hơn chút so với người khác nha.


      Ngày hôm nay hiệu trưởng thông báo về việc tổ chức buổi giao lưu nhạc, chính là vài trường cao đẳng top đầu cùng tham gia thi tài hợp tấu. Tất nhiên kết quả này cũng quyết định vị trí xếp hạng tương ứng của nhà trường. Làm Ngàn Thảo đau đầu là chuyện này cư nhiên lại giao cho chủ nhiệm sắc ma toàn quyền phụ trách.

      Nàng nhớ được nội dung bộ AV có đoạn: lần đầu tiên chủ nhiệm sắc ma uy hiếp nữ nhân vật chính là khi bắt gặp màn nàng bị học sinh của mình chà đạp. Tuy nhiên lại ra mà lợi dụng việc này bắt buộc nữ chính đàn dương cầm cùng mình XXOO, sau đó lại nhận được ảnh chụp từ Tiểu Vân lão sư, dùng ảnh này uy hiếp nàng làm quy tắc ngầm với ban giám khảo cuộc thi nhạc, kết quả đem giải nhất về cho nhà trường….

      Ngàn Thảo lòng ngầm quyết định về sau nhìn thấy liền đường vòng, hơn nữa tìm cơ hội chuyện với hiệu trưởng,liệu có thể giúp nàng chuyển bộ phận công tác, chẳng hạn như từ toán học lão sư chuyển sang dạy nhạc?

      Ngàn Thảo trước kia vốn là sinh viên khoa nghệ thuật, nàng tuy rằng có rất nhiều khuyết điểm nhưng là đứng sân khấu luôn giống như trở thành người khác, tự tin, tỏa sáng, đủ để che lấp toàn bộ khuyết điểm, nàng luôn rất tự tin về tài năng nhạc của mình!

      Ngàn Thảo từng đạt giải ở số cuộc thi quốc gia về độc tấu đàn dương cầm và đàn violon. Bất quá đây cũng phải lĩnh vực sở trường của nàng, lĩnh vực Ngàn Thảo am hiểu nhất chính là chỉ huy, nhưng ra nàng còn chưa bao giờ có cơ hội cầm gậy chỉ huy đâu, bởi vì đa số mọi người đều cho rằng nàng theo học đàn dương cầm vốn là có triển vọng lớn, dù sao trong lĩnh vực này nàng cũng từng dành được nhiều giải thưởng, nhiều lời khen của các tiền bối trong giới. Có thể chỉ vì cái giải thưởng này mà tài năng chỉ huy của nàng hoàn toàn bị phủ nhận.

      Nhớ lại chuyện cũ làm Ngàn Thảo lại có xúc động muốn ném đồ, tất nhiên, nàng cho đến bây giờ vẫn có cái khả năng tự kiềm chế bản thân, vừa vặn lúc này trong tay cầm lon đồ uống dở, bèn chút nghĩ ngợi quăng nó ra ngoài.

      chứng minh hành động nghĩ ngợi luôn đem lại tai hại a =.= , bởi vì kẻ xấu số bị nàng ném trúng lại chính là lão chủ nhiệm sắc ma mà nàng căm ghét. Ngàn Thảo có chút sợ run, liền giả bộ nhìn thấy chạy về chỗ đám nữ sinh đằng trước : “A, Hữu Lệ! Ngươi làm rơi đồ rồi!” Lòng thầm nghĩ đến bộ dạng ướt đẫm của lão chủ nhiệm sắc ma, tâm tình Ngàn Thảo lập tức có chút thoải mái, hả hê.

      Đám nữ sinh trước mắt này đều là học sinh khối nhạc, chỉ bằng điều này đủ khiến Ngàn Thảo cảm giác có chút thân thiết, chuyện nhiệt tình đến mức quên cả thân phận của mình là lão sư, rất nhanh cùng đám nữ sinh ‘xưng huynh gọi đệ’ . Đến lúc chia tay về nhà mấy người bọn họ vẫn còn có chút lưu luyến, Ngàn Thảo còn cố ý hẹn nếu có thời gian sang tòa nhà khoa nhạc bên kia xem các nàng, bởi vì Ngàn Thảo là tay có chút ngứa, nghĩ muốn đụng dương cầm nha.

      Nửa đêm, vừa chuẩn bị ngủ , Ngàn Thảo đột nhiên nghe tiếng có người đập cửa. Dù sao nàng là ở mình nha, Ngàn Thảo trước hết còn nghĩ đến là bọn đầu trâu mặt ngựa, hoặc là lũ trộm cướp linh tinh gì đó nhưng thanh truyền đến lập tức phủ định suy nghĩ của nàng , là tiếng Cao Đồ gõ cửa : “Lão sư, ngươi có nhà ?”

      Ngàn Thảo nhìn qua camera quả nhiên thấy Cao Đồ, nghĩ tới bản thân đồng ý gặp , cư nhiên tự tìm tới.

      “Lão sư, chuyện ngày hôm đó ta xin lỗi, ta biết ngươi rất tức giận nhưng là xin hãy nghe ta , ta thích ngươi, ta sở dĩ làm như vậy vì muốn khiến ngươi chú ý tới. Ta hứa về sau ở trường bao giờ làm ra loại chuyện như vậy nữa, cũng làm chuyện gì trái ý người, lão sư, mong ngươi hãy tin tưởng ta…” Cao Đồ đứng ở cửa chân thành .

      “Hảo hài tử, ngươi được làm được là tốt rồi.” Ngàn Thảo tựa vào cửa ngắm nghía đuôi tóc chẻ ngọn, haiz có lẽ nên sửa sang chút rồi.

      “Lão sư, ngươi cần cho có lệ với ta như vậy, ngươi căn bản là có tha thứ cho ta đúng ..” Ngoài cửa lại truyền đến thanh mất mát của Cao Đồ “ Ngàn Thảo lão sư, ta biết rất dễ dàng để tha thứ chuyện như vậy, nhưng ít nhất ngươi hãy để ta được nhìn mặt ngươi chút, để ta có thể tự mình lời xin lỗi..”

      “Vậy để ngày mai lúc nào đến trường rồi chuyện , bây giờ trễ rồi” Ngàn Thảo trong lòng thầm khinh bỉ, nàng cũng phải nữ chính đơn thuần ngu ngốc trong mấy bộ AV nha, để sói tiến vào nhà còn phải tạo cơ hội cho nó ăn sạch sành sanh?

      nghĩ tới Ngàn Thảo thế nhưng trực tiếp cự tuyệt, Cao Đồ đắn đo vài giây, tiếp tục mở lời : “ Lão sư… Ngươi đối với ta… có chút cảm giác nào sao? Từ sau khi Ngàn Thảo lão sư chuyển đến ta liền bắt đầu trở nên khác thường, trong lòng ta luôn nghĩ đến lão sư, muốn lão sư chú ý đến ta. Lão sư, cầu ngươi đừng luôn cự tuyệt như vậy. Ta chỉ là muốn nhìn ngươi chút mà thôi.”

      “Lão sư ta kỳ thực cũng rất muốn tha thứ cho ngươi, nhưng lòng ta bị tổn thương, vừa nhìn thấy ngươi nghĩ đến những chuyện thoải mái, cho nên tốt nhất là tạm thời chúng ta vẫn cần gặp mặt, ta sợ nhìn thấy ngươi… càng cảm thấy khó có thể tha thứ..” Ngàn Thảo làm bộ vô cùng ưu thương , xong liền bản thân cũng nhịn được cảm giác buồn nôn . có cách nào, đối phương diễn kịch nàng là lại càng muốn diễn sâu hơn, ai sợ ai nha.

      “Vậy, lão sư…. Ta chính là chỉ muốn những lời này, ít nhất mong ngươi nhớ kỹ… Như vậy ta về đây, hẹn gặp lại, Ngàn Thảo lão sư…”

      Ngàn Thảo theo camera nhìn thấy bộ dáng Cao Đồ thất thểu rời khỏi, lúc còn luôn luôn cúi đầu, bả vai rũ xuống giống như con cún bị người ta vứt bỏ. Quả diễn có chút giống a, Ngàn Thảo cảm thán.

      Ngày thứ 2 lên lớp, Ngàn Thảo rốt cục quyết định có chút tự giác của lão sư, định giảng giải chút ít kiến thức toán học.

      Sau khi Nghiêm Húc lên bảng làm xong cái ví dụ mẫu, mà Ngàn Thảo cũng hiểu dạng đề này liền bắt đầu suy 1 ra ba , vận dụng chút kiến thức toán học kết hợp lấy ví dụ so sánh trong nhạc , làm cho bài học trở nên hết sức sinh động , đặc biệt đối với học sinh lớp nhạc mà quả dễ nghe hơn nhiều.

      Chuông tan học vừa vang lên, buổi chuyện căn bản liên quan gì đến toán học cứ như vậy kết thúc, Ngàn Thảo tự biết nàng là giảng toàn chuyện ba hoa chích chòe, chẳng hề dính dáng gì đến toán học, nhưng có vẻ như nhìn các học sinh bộ dáng vui vẻ a, Ngàn Thảo vừa dứt lời nhất thời cả lớp học vang lên tiếng vỗ tay ầm ầm, Hữu Lệ ánh mắt sùng bái nhìn Ngàn Thảo : “ Ngàn Thảo lão sư, nghĩ tới ngươi đối với nhạc còn có nghiên cứu nha!”

      “Đúng vậy, tuy rằng là ta học khối thể dục, nhưng phải tiết toán học của Ngàn Thảo lão sư hôm nay quả là tiết toán học thú vị nhất từ trước đến nay”

      “Ngàn Thảo lão sư, ngươi từng học qua đàn violon sao? Vừa nghe thấy ngươi nhắc đến, hơn nữa giống như có nghiên cứu rất sâu về đàn violon, những kiến thức nhạc ngươi vừa ta còn chưa từng nghe qua.”

      Quả nhiên là học viện năng khiếu nhạc cùng thể thao a! Học sinh đối với lĩnh vực năng khiếu đều nhiệt tình hơn nhiều so với môn toán học khô khan, nhiệt tình hơn gấp vạn lần! Ngàn Thảo chỉ vừa nhắc đến chút kiến thức nhạc cùng văn học linh tinh liền khiến cho họ cảm giác trở nên hứng thú. Nghe được lời nhóm học sinh khen tặng, lại nhận được ánh mắt sùng bài hâm mộ, Ngàn Thảo tính tình sĩ diện lại bạo phát : “ Đây đều là chút kiến thức mà ta học được thôi, nếu các ngươi đối với lĩnh vực nhạc có vấn đề gì thắc mắc có thể hỏi ta, nếu biết ta tận lực trả lời”.

      Lời vừa dứt, Ngàn Thảo nghĩ quả có học sinh tiến lên hỏi, đứng gần nàng nhất chính là Nghiêm Húc, mang bộ dáng nam sinh ngoan ngoãn cầm nhạc phổ tựa vào bên người nàng, thân thể giả bộ vô tình đụng chạm, chỉ vào đoạn nhac phổ: “Lão sư, khi kéo đàn đoạn này hiểu sao ta luôn cảm thấy thanh có chút đúng, luôn cảm giác đủ độ mạnh a.”

      Nghe xong câu này của Nghiêm Húc, đa số học sinh đều tỏ vẻ mặt mất hứng, Ngàn Thảo lão sư là người chuyên, hỏi chút vấn đề đơn giản là được rồi, sao phải hỏi vấn đề cao thâm như thế, làm cho Ngàn Thảo lão sư mất hết mặt mũi nha.

      Làm cho mọi người càng ngờ đến là Ngàn Thảo sau khi trầm ngâm suy nghĩ lát, liền ngẩng đầu với Nghiêm Húc: “ Đoạn này, thanh phải bén nhọn hơn chút cho nên nghe qua cảm giác như yếu hơn so với đoạn giữa, chính vì vậy khiến ta có cảm giác được ưng ý khi kéo. Ta nghĩ ngươi hẳn là nên khống chế tốt độ mạnh yếu của ngón trỏ, chỗ này nên kéo ngân quá mức, hơn nữa khống chế tốc độ, nốt căn dùng sức hơn, nốt tiêm dùng sức lớn hơn chút, như vậy đoạn nhạc liền cảm giác hoàn hảo hơn nhiều.” (hic ta rành về nhạc nên đoạn này dịch qua qua vậy thôi )

      Nghiêm Húc ngây ngẩn cả người, nhóm học sinh vây xem cũng ngẩn người, bọn họ nghĩ tới Ngàn Thảo có thể trả lời rành mạch vấn đề này. Nghiêm Húc ánh mắt nhìn Ngàn Thảo như thay đổi, có chút ý sùng bái, giọng điệu trở nên nhàng hơn: “ Vậy lão sư giúp ta đề cử mấy bản nhạc violon để luyện tập , gần đây ta tìm được bản nào thích hợp cả.”

      Ngàn Thảo bèn dựa vào trình độ đàn violon của Nghiêm Húc đề cử vài bản, đây đều là những bản nàng từng luyện, tương đối quen thuộc. Tiếp sau đó, số lượng học sinh đến nhờ nàng chỉ giáo ngày càng nhiều, đây là lần đầu tiên Ngàn Thảo phát bản thân ngoại trừ sắc đẹp ra còn có chút gì đó làm cho học sinh chú ý, là tốt a, nàng đây cũng phải cái bình hoa…
      Trâu, Abby, Winter6 others thích bài này.

    2. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      chị quá là tuyệt r. đk giải nhạc quốc gia mà. chị phải tự tin lên. lấy tài phục chúng. chúc chị thành công. hehe thanks cửu vỹ hồ nhé. cho ta hỏi là nam 9 là ai đk ko?
      Last edited: 18/1/16
      michellevn thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      @lyly Bật mí nha nàng hai người đàn ông có ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống sau này của nữ 9 : 1 chính là người đàn ông trong hình - Luật Xuyên, 2 nữa là 1 người lên sàn haha, :yoyo60: nàng tha hồ đoán
      lyly thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 5: Tập kích bất ngờ
      Editor: Cửu Vỹ Hồ


      Mấy ngày nay luôn có học sinh đến nhờ Ngàn Thảo chỉ giáo, chuẩn bị cho cuộc thi nhạc. hiểu vì sao, trong cuộc họp lần trước lão chủ nhiệm sắc ma thế nhưng đề cử nàng làm tổng chỉ huy cho học viện Hợp Tà. Điều này làm cho Ngàn Thảo hưng phấn thôi nhưng cũng đau đầu, lo lắng, chẳng lẽ lão chủ nhiệm sắc ma này bắt đầu ra tay đối phó nàng?

      Quan trọng hơn là, tại cuộc họp, còn để Ngàn Thảo làm chỉ huy dàn nhạc học viện nhất định giành giải nhất tại cuộc thi, hiệu trưởng vậy nhưng cũng đáp ứng rồi. Ngàn Thảo thầm nghĩ cái lão hiệu trưởng này nếu có bệnh cũng nhất định là kẻ biến thái, hoặc là lão sắc ma ngụy trang a, bởi vì thân thể này của nàng ngoại trừ sắc đẹp ra cái gì cũng có, làm sao lại tín nhiệm đem trọng trách quan trọng như vậy giao cho nàng?

      Trong cái bộ phim AV kia nhân vật chính chính là chỉ huy nhạc trong cuộc thi lần này, nhưng mà trước đó nàng ta bị lão chủ nhiệm kia bắt được nhược điểm, lợi dụng thân thể của nàng hối lộ cho ban giám khảo, để bọn để cho trường học giải nhất, chẳng qua cầu duy nhất là khi nàng đứng lên chỉ huy phải mặc bộ lễ phục lộ chân, bên trong được phép mặc nội y, hơn nữa còn phải đặt cây gậy mát xa đặt phía dưới hạ thể. = = Kết quả sau khi cuộc thi nhạc kết thúc, nữ chính dục vọng khó nhịn bị nhóm giám khảo kéo tới bên trong toilet XO, kết cục cực kỳ bi thảm .

      Xem ra bản thân bây giờ phải đề cao tinh thần cảnh giác hơn mới được, Ngàn Thảo tự nhủ.

      Hết giờ lên lớp, Ngàn Thảo tiến về phía tòa nhà khoa nhạc, ý định luyện tập cho dàn nhạc. Ngay khi nàng vừa qua sân vận động đột nhiên Ngàn Thảo bị ai đó từ phía sau ôm chầm lấy, hơi thở giống đực nồng đậm nháy mắt bao phủ, kẻ kia hôn tới tấp lên cần cổ tuyết trắng của nàng, hỗn loạn hô hấp phả vào gáy rờn rợn. Ngàn Thảo bấn loạn đưa tay sờ vào dây lưng lấy ra dụng cụ phòng thân dí vào cánh tay kia ôm lấy nàng. tiếng hô đau vang lên, lập tức buông tay.

      “Cao Đồ, ngươi lại muốn làm gì!” Ngàn Thảo xoay người căm tức rống lên với kẻ phía sau, trong lòng thầm may mắn bản thân luôn mang theo đồ phòng thân a.

      “Ta nhớ Ngàn Thảo lão sư, mấy ngày nay ngươi luôn muốn cùng ta chuyện, ta nhịn được nên mới… Ta rất nhớ ngươi..”

      “Ở lớp học chúng ta phải ngày này cũng gặp mặt sao”

      “Nhưng là số lần ta gặp ngươi còn nhiều bằng đám học sinh nhạc kia, ta cũng muốn được giống như bọn họ, tan học cũng có thể nhìn thấy ngươi, có nhiều thời gian được ở cùng ngươi hơn.”

      Cao Đồ là học sinh khoa thể dục, buổi giao lưu nhạc sắp tới tự nhiên có tham gia, Ngàn Thảo cũng cần phải huấn luyện gì cho . Nàng còn từng vì việc này mà hưng phấn lâu. Bất quá cảnh tượng lúc này khiến Ngàn Thảo có chút lo lắng, cảm giác bất an. Nàng xem xét xung quanh, quả nhiên nhìn đến bóng dáng của chủ nhiệm sắc ma, hơn nữa còn có Tiểu Vân lão sư đứng ngay bên cạnh , hai người kia hễ đứng cùng nhau chắc chắn là có cái gì tốt đẹp.

      Nếu như cảnh tượng vừa rồi Cao Đồ ôm lấy nàng bị chụp ảnh, hoặc là kế tiếp nàng cùng Cao Đồ phát sinh chuyện gì, chắc chắn bị hai cái người kia thành ‘cùng học sinh dây dưa mờ ám’ , hừ, muốn dấu vết giá họa cho người khác tưởng dễ dàng sao?

      Ngàn Thảo giả bộ sốt ruột, nôn nóng nhìn xuống đồng hồ : “Chết rồi. Ta sắp muộn, trước !”

      “Lão sư!” Cao Đồ ở phía sau Ngàn Thảo kêu lên, lại đuổi theo, hai tay giơ lên hòng ôm lấy nàng. Đột nhiên ngay lúc ngón tay Cao Đồ sắp chạm đến lưng Ngàn Thảo, bỗng dừng lại, thống khổ ngồi xổm xuống ôm lấy bộ phận giữa hai chân.

      Ngàn Thảo thu hồi cái chân vừa đá, làm bộ như thất kinh ôm đống giấy tờ chạy , thầm cảm thán, tạ ơn trời đất, may mà nàng chuẩn bị từ trước, bất ngờ tập kích , đây chính là chiêu thứ nhất trong cẩm nang đối phó lang sói nàng mới vừa học được. Cao Đồ đáng thương, aiz, mỗi lần nhìn thấy Ngàn Thảo bao giờ có thể lành lặn mà ra về ~ ~

      “Ta tại sao lại có cảm giác Ngàn Thảo lão sư có chút giống với trước kia.” Mở miệng là lão chủ nhiệm sắc ma

      Tiểu Vân lão sư gật gật đầu : “ phải là có chút giống mà là hoàn toàn giống”

      Nếu là Ngàn Thảo trước đây hẳn sớm mắc câu, đối mặt với học sinh dùng khổ nhục kế lại càng thể cự tuyệt, hơn nữa cho dù có ai quấy rối nàng cũng dám làm ra loại phản kháng gì, chỉ biết nhu nhược lại đáng thương mà thuận theo. Ngàn Thảo tại nhưng biểu thập phần khó đối phó, điều này làm cho Tiểu Vân lão sư cùng chủ nhiệm sắc ma khó chịu, cũng có chút kiêng kị, suy nghĩ cần phải cẩn thận bàn tính lại kế hoạch.

      Đến tòa nhà của khối nhạc, bởi vì thời gian vẫn còn sớm, Ngàn Thảo bèn cùng Hữu Lệ luyện tập đàn dương cầm, hai người cùng đàn bản “Nhị cầm bình khúc”, đàn xong, Hữu Lệ ngỏ ý muốn Ngàn Thảo cùng nàng đàn khúc “Thiên sứ bi thương’ rất thịnh hành, lúc Ngàn Thảo tính toán hoạt động gân cốt chút bên ngoài vang lên bóng dáng hai nữ sinh vừa vừa chuyện, thanh mơ hồ lọt vào tai bọn họ.

      “Nghe lần này chỉ huy nhạc trường chúng ta là lão sư dạy toán học, là bất công cho Thâm Tuyết lão sư a, nàng dạy nhạc ở trường lâu như vậy, ngờ tại cuộc thi nhạc lại được lên đài”

      “Đúng vậy, bàn về năng lực Thâm Tuyết lão sư tất nhiên vẫn hơn rồi, chỉ là ngờ lại để cơ hội cho cái lão sư toán học kia. Ta cảm thấy kỳ quái, vì sao đám học sinh tham gia hợp tấu lại hề mở miệng oán hận đâu?”

      “Có lẽ là bởi vì vị lão sư kia bộ dạng xinh đẹp , aiz… Vì sao ai cũng đều chỉ để ý bề ngoài như vậy chứ, nhất là cái đám nam sinh, ngay cả hiệu trưởng cũng thiên vị nàng, ràng năng lực mới là điều quan trọng nha!”

      Hữu Lệ nhìn xem sắc mặt của Ngàn Thảo, sau đó liền vác cái ghế dựa xông ra ngoài cửa, Ngàn Thảo ở trong phòng cũng nghe được thanh Hữu Lệ rống lên với hai nữ sinh kia : “ Ngàn Thảo lão sư cũng là thừa năng lực, chúng ta phải bởi vì bộ dáng nàng xinh đẹp mà ý kiến với phân phó của nhà trường, nếu các ngươi tin buổi chiều thử đến hội trường luyện tập . Tận mắt nhìn thấy Ngàn Thảo lão sư chỉ đạo các ngươi nhất định tâm phục khẩu phục tài năng của nàng.”

      Ngàn Thảo bị lời của Hữu Lệ làm cảm động thôi, cảm giác có người vì mình chuyện tốt a! Tuy rằng nam nhân ở thế giới này đều là sói nhưng đại đa số nữ nhân vẫn đều là người tốt .

      Đến thời gian luyện tập, Ngàn Thảo cầm cây gậy chỉ huy đứng ở chính giữa dàn hợp tấu, biết tại sao nàng cảm giác người hôm nay đến xem nàng đặc biệt nhiều.

      Nhìn về đám người ngồi phía đối diện, có chủ nhiệm sắc ma, Tiểu Vân lão sư, ngay cả cái tên Cao Đồ tóc vàng hoe cũng xuất trong đám đông. Còn hàng ghế đầu gần vũ đài nhất vài người mặc tây trang, có người đeo cà vạt có người , lại có người mặc sơ mi hoặc là sơmi trắng cùng complet.

      Nhìn thấy đám người ăn mặc như vậy, Ngàn Thảo bệnh nghề nghiệp lại tái phát, chính là vừa lên sân khấu vừa giở bộ mặt tươi cười nhã nhặn, giả bộ nghiêm trang. Trước kia nàng từng lên sân khấu rất nhiều lần, nên khi thấy đám người này ăn mặc như vậy liền cảm giác như đứng trước ban giám khảo.

      Cảm giác được nghiêm túc của Ngàn Thảo, đám học sinh cùng tham gia hợp tấu cũng hẹn mà tự giác chỉnh đốn lên. Ngàn Thảo vung gậy chỉ huy, tiếng nhạc bắt đầu vang lên. Đầu tiên là dương cầm độc tấu, rồi đến sáo, saxophone…

      Lọn tóc vai Ngàn Thảo theo nhịp cử động mà đong đưa, nàng chỉ huy rất có sức cuốn hút, nắm chắc tiết tấu nhạc. Hơi thở nàng, cánh tay nàng, thân thể nàng mỗi bộ phận đều như hòa lẫn vào cùng giai điệu, so với chỉ huy nàng càng giống như vũ công hơn, dùng động tác thân thể để dẫn dắt dàn nhạc của mình, khiến cho người xem lâu rung động. cho cùng, ngôn ngữ cơ thể cũng là phần của nhạc, sử dụng tốt thậm chí còn có thể khiến cho nhạc càng ngấm sâu vào lòng người.

      Rất nhanh bản nhạc chuyển sang chương thứ 2, cả khán đài còn chìm đắm mơ màng trong tiếng nhạc du dương, Ngàn Thảo đột nhiên lên tiếng giọng điệu đầy nghiêm khắc : “ Trống định , nhịp thứ sáu đúng. Mời tập trung vào bản nhạc giúp ta.”

      Đám nhạc lão sư ngồi dưới khán đài vốn mang thái độ chế giễu đến xem Ngàn Thảo chỉ huy có chút ngoài ý muốn sững sờ . Vừa rồi xảy ra lỗi sao? Nàng ta làm sao có thể phát ra được. Huống hồ giữa bao nhiêu nhạc cụ diễn tấu như vậy mà có thể nghe ra trống định mắc lỗi há chăng chuyện này chỉ có nhân tài kiệt xuất trong giới nhạc mới có thể làm được ?

      nghĩ tới vị lão sư này trình độ cũng tệ, nàng là dạy toán học sao?” Nam nhân thân tây trang màu đen ngồi hàng ghế đầu tiên thào

      Kết thúc diễn tấu, Ngàn Thảo rốt cục thở phào nhõm, hiểu sao khí hôm nay khiến nàng cảm giác giống như đứng sân khấu chính thức a?

      Ý định thu dọn đồ đạc về nhà, Ngàn Thảo tay vừa động, túi xách liền đột nhiên bị cầm , Nghiêm Húc vai đeo túi đàn violon đứng ngay bên cạnh : “Lão sư, ta xách giúp ngươi”.

      “A, ta..” Ngàn Thảo vừa định cần, liền nhìn đến Cao Đồ ánh mắt sáng rực về phía mình, bèn vội vã chạy ra ngoài cửa thuận tiện kêu Nghiêm Húc : “ thôi!”

      Nghiêm Húc vui vẻ xách theo túi đồ chạy theo.

      Ngàn Thảo vừa bước ra đại sảnh, ánh mắt lướt nhìn về phía sau, Cao Đồ vẫn còn đứng ở cách đó xa, ánh mắt mất mát lại nhìn Nghiêm Húc mang vẻ tức giận.

      Vội vàng xa khỏi tầm mắt của Cao Đồ, Ngàn Thảo đưa tay đoạt lại túi xách trong tay Nghiêm Húc: “Lão sư về trước, hẹn gặp lại!”

      “Lão sư, đợi ta chút” . Nghiêm Húc vòng lên trước mặt Ngàn Thảo đối nàng cười nho nhã lễ độ :” Lão sư, tuần sau ta có cuộc thi phân cấp, ngươi có thể chỉ giáo ta chút được ?”

      “Nhưng là ta có hẹn a.”

      “Nga, vậy sao…Vậy ngày mai sao?”

      “Ngày mai ta còn phải chấm bài tập”

      “Nhưng là lão sư mấy ngày nay đâu có cho chúng ta bài tập đâu?”

      Ngàn Thảo vò đầu cười khan tiếng : “A, thế sao? Ta đều quên mất..”

      “Lão sư là muốn dạy ta ?” Nghiêm Húc đột nhiên hỏi

      phải.. Chính là… Dù sao ta cũng phải là nhạc lão sư, sợ rằng dạy linh tinh cho ngươi. Ngươi vẫn là nên tìm nhạc lão sư chỉ giáo tốt hơn.”

      “Nhưng mà ta lại cảm thấy Ngàn Thảo lão sư là người thích hợp nhất, lúc ngươi chỉ huy ta cảm giác bị cuốn hút, chỉ nghe theo mệnh lệnh chỉ dẫn của ngươi. Ta nghĩ nếu Ngàn Thảo lão sư dạy ta đàn violon chắc chắn kết quả rất tốt”.

      có cách nào cự tuyệt, Ngàn Thảođành phải tạm thời đáp ứng cầu của Nghiêm Húc, nhưng bởi vì nghĩ đến bộ AV kia, ấn tượng trong lòng nàng đối với Nghiêm Húc vẫn luôn là kẻ biến thái, có nam sinh nào lại vì mê luyến lão sư mà đem nàng bắt cóc? Lại cư nhiên vì lão sư nghe lời liền đối nàng luân gian? Quan trọng hơn là cái kẻ đáng sợ như vậy nhưng lại ngụy trang bề ngoài nhã nhặn, đánh lừa con mắt người ngoài lâu như vậy a!

      Chương 6: ra là kẻ khác a!
      Editor: Cửu Vỹ Hồ


      Ngàn Thảo lòng đầy khúc mắc đẩy cửa bước vào phòng tập, Nghiêm Húc hết sức tập trung kéo đàn violon bản “Menuet” , là khúc nhạc êm ái, trữ tình, bản nhạc dân gian mời người thầm mến khiêu vũ của Pháp. Rất nhanh bản nhạc kết thúc, đặt đàn xuống hướng Ngàn Thảo nhàng hỏi: “Lão sư, ta kéo bản nhạc này… nghe như thế nào?”

      “Ân, rất khá, khúc này nghe qua giống như thể tình ngọt ngào, cháy bỏng nhưng lại vẫn đan xen đôi nét u buồn”

      “Lão sư quả nhiên nghe ra được” Nghiêm Húc lại nhấc đàn lên “Lão sư muốn nghe bài gì?”

      “Ngươi phải là muốn ta giúp ngươi luyện tập cho cuộc thi phân cấp sao? Sao bây giờ lại bộ dáng rất ung dung ?”

      “Ta đây là muốn kéo khúc để cảm tạ lão sư, nghĩ đến ngươi lại đồng ý dành thời gian giúp đỡ ta.”

      Còn phải do ngươi cho ta đường lui…. Ngàn Thảo đem lời bất mãn nuốt xuống, lại : “Ngươi sớm vượt qua cấp 7, tuy rằng so với bạn cùng lứa tốc độ tiến triển tương đối nhanh nhưng nền tảng sợ vững chắc, bằng kéo khúc “Ảo mộng” , tuy quá khó nhưng lại cầu cao trong việc khống chế độ mạnh yếu của ngón tay, giống như là lướt mặt băng mỏng vậy, ngươi chỉ cần chịu khó luyện tập kéo được khúc này hoàn mỹ những chỗ khác hẳn là có vấn đề gì.”

      Nghiêm Húc nghe lời diễn tấu Ảo mộng khúc, xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp, Ngàn Thảo nghiêm khắc chỉ ra những chỗ sai của , Nghiêm Húc buông đàn : “Lão sư làm mẫu giúp ta”

      “Nhìn kỹ” Ngàn Thảo tiếp nhận đàn kéo lại đoạn Nghiêm Húc vừa làm sai, ai biết nàng vừa kéo được lúc đằng sau lưng liền cảm giác thân thể ấm áp, ngón trỏ thon dài áp lên ngón trỏ của nàng, hơi thở nam tính của Nghiêm Húc phả vào lỗ tai : “Lão sư, để ta cảm thụ động tác của ngươi chút”

      Đối với cái học sinh nguy hiểm lòng tự ái lại cao,dễ trở nên cực đoan như Nghiêm Húc, Ngàn Thảo cũng dám lỗ mãng, sợ chọc giận ngày nào đó liền nửa đường về nhà bị bắt cóc, đem đến phòng tối luân - gian ~ Thế nên Ngàn Thảo hết sức kiềm chế thể ra bất mãn của mình, tiếp tục để Nghiêm Húc vuốt ve ngón tay.

      Thế nhưng phản ứng của Nghiêm Húc giống như càng ngày càng bình thường, cằm chậm rãi cúi thấp, cuối cùng gần như là tựa vào vai Ngàn Thảo, bất quá nàng cũng thể bắt bẻ động tác này có chỗ nào đúng. Hơi thở của càng ngày càng trầm, giống như hít hà cái gì, Ngàn Thảo cảm giác bên hông có bàn tay chậm rãi di động, tựa như tính toán ôm lấy nàng.

      Ngàn Thảo lập tức dừng kéo đàn, thanh đàn violon cũng vì thế mà dừng lại. Nàng đem đàn trả lại cho Nghiêm Húc: “Thời gian cũng còn sớm, ta cũng cần trở về rồi”

      “Để ta đưa lão sư về”

      cần”

      Từ phòng nhạc ra, nhìn trời có vẻ khá trễ, lúc nàng tính toán ra cổng trường, phía sau đột nhiên có bàn tay giữ chặt lấy nàng, con dao lạnh lẽo kề cổ, bên tai vang lên thanh xa lạ: “ theo ta”

      Hình ảnh này làm Ngàn Thảo lập tức nghĩ đến đoạn AV kia, chính là cái đoạn AV nhặt thước kẻ cùng tên nam sinh biến thái. Nhưng là người bắt cóc nàng dường như phải Nghiêm Húc ? Thế nào lại đổi thành cái người xa lạ?

      Tuy rằng Ngàn Thảo biết trong bộ AV nữ chủ sau khi bị bắt cóc kết cục cực kỳ thảm thiết, nhưng đối với nàng xem ra trinh tiết gì đó đều tựa lông hồng, bảo toàn mạng sống mới là trọng yếu. Cho nên Ngàn Thảo phi thường hèn nhát mở giọng nịnh nọt: “Từ từ chuyện nha, trước ngươi bỏ dao xuống, muốn đến nơi nào ta đây đều cùng ngươi ~”

      Kết quả dao cũng có bỏ xuống mà Ngàn Thảo bị người nọ lôi kéo đến trong cái lễ đường vắng người, nơi này là nơi trường học tổ chức tập trung học sinh mỗi thứ hai đầu tuần, bục giảng còn có cái bục phát biểu cùng với tượng đài, nhìn qua có vẻ hết sức trang nghiêm.

      Người nọ mang theo mặt nạ che lại nửa mặt trói Ngàn Thảo vào cái ghế tựa trong tư thế cực kỳ xấu hổ. Nàng cẩn thận đánh giá qua người này, phát bản thân đối với tướng mạo của hề có tí ấn tượng nào. dùng dao cắt qua quần áo của nàng , bên : “Ngàn Thảo lão sư cần nhìn nữa, ngươi căn bản có biết ta, chúng ta thậm chí còn chưa từng chuyện với nhau.”

      “Vậy ngươi vì sao muốn bắt cóc ta?”

      “Bởi vì ta thích Ngàn Thảo lão sư a! Ta đều luôn đứng từ xa ngắm nhìn ngài, thế nhưng thế nào cũng thấy đủ. Ta nhịn được nữa nên mới..” Nam sinh bắt cóc Ngàn Thảo đột nhiên điên cuồng tiến lên, xoa xoa nhũ tiêm của Ngàn Thảo, qua lớp áo mỏng hung hăng mút vào, trong miệng ngừng nỉ non tên của nàng : “Ta tại lại có thể ở gần lão sư như vậy, quá tuyệt vời! tốt a!”

      Ngàn Thảo đáy lòng sinh ra cảm giác sợ hãi, nàng cả đời chán ghét nhất chính là tiếp xúc với bọn người biến thái. Xem ra thời gian trước là nàng nghĩ oan cho Nghiêm Húc, Nghiêm Húc căn bản phải là nam nhân vật chính trong cái bộ AV kia mà hẳn là nam sinh trước mắt này .

      “Ngàn Thảo lão sư, biểu cảm của ngươi xinh đẹp…” Nam sinh bắt cóc Ngàn Thảo lại ghê tởm vươn đầu lưỡi liếm từ cổ lên đến gò má nàng. “Lão sư, ngươi cứ tận lực phản kháng , ta thích nhìn thấy bộ dáng tức giận của ngươi, thích nhìn thấy ngươi biểu cảm thỏa hiệp. Ta đây nhưng là thích chinh phục ngươi a~”

      Dứt lời, lôi ra cái kim tiêm đựng chất lỏng gì đó “Cái này là ta chuẩn bị vì Ngàn Thảo lão sư đâu~”

      Ngàn Thảo lúc này có cảm giác muốn hộc máu đến nơi, quả nhiên kịch bản là vô địch, liền ngay cả tình tiết này đều có thay đổi, nàng biết cái loại chất lỏng kia là gì.

      phải là thuốc an thần mà chính là xuân dược nha ~~, loại thuốc này dược tính đặc biệt mạnh. Có thể kích thích thân thể con người trở nên điên cuồng, thời gian tác dụng của thuốc lên tới 12 tiếng đồng hồ.

      Cái nam sinh biến thái kia vậy nhưng lại đem xuân dược tự tiêm vào người mình. “Đây là ta cố ý vì ngài chuẩn bị, như vậy ta có thể ngừng ~ thỏa mãn ~ lão sư a~~”

      Ngàn Thảo hít sâu hơi , giả bộ yếu đuối hô to lên tiếng hết sức giả tạo lại khoa trương = = : “Cứu mạng~ ~”

      Nam sinh bắt cóc Ngàn Thảo nhíu nhíu mày, lại lấy dao cắt Ngàn Thảo quần lót vò thành đống nhét vào miệng nàng, sau đó bộ dáng vừa lòng nhìn Ngàn Thảo cách nào lên tiếng : “Tuy rằng tại ở trường học còn nhiều người, nhưng chẳng may có ai nghe thấy tiếng lão sư mà chạy tới cũng phiền toái~ đừng sợ Ngàn Thảo lão sư, rất nhanh ta làm cho ngươi dục tiên dục tử, thậm chí cầu xin ta phát tiết người ngươi đâu~”

      Ngàn Thảo vô lực phản kháng nhìn nam sinh này rồi lại nhìn quần áo của bản thân bị rách bươm, thân thể của nàng cơ hồ hoàn toàn bại lộ trong khí. Tay run run vuốt ve thân thể nàng, môi hạ xuống hôn loạn khắp nơi “Ngàn Thảo lão sư, ta được ở cạnh ngươi, gần như vậy.”

      Đầu năm nay làm lão sư có tốt như vậy a! Ngàn Thảo thầm thở dài tiếng, vặn vẹo thân mình, đáng tiếc tay chân của nàng đều bị cột vào ghế dựa, giãy giụa thế nào cũng thể thoát ra. Nàng cũng dám cử động mạnh bởi vì nàng sợ nam sinh kia lại nổi điên, tự ái, theo như nội dung AV mà tìm đến hai nam sinh khác luân gian nàng T.T

      Ông trời coi như còn có tuyệt đường ai, ngay khi Ngàn Thảo cơ hồ tuyệt vọng, bên ngoài bỗng vang tiếng đập cửa, truyền đến thanh vô cùng quen thuộc : “Bên trong có người sao?”

      Là Nghiêm Húc! Ngàn Thảo ô ô kêu, nam sinh bắt cóc Ngàn Thảo lại lộ ra bộ mặt vô cùng khó chịu, nhưng có lên tiếng, mà cúi xuống hôn liếm lên nhũ hoa của nàng, mặt còn lưu lại ít nước miếng.

      Bên ngoài tiếng đập cửa đình chỉ, thanh bước chân xa dần, Nghiêm Húc có lẽ cho rằng bên trong có người , Ngàn Thảo trong lòng thầm mắng tiếng, lão thiên đúng là thích trêu người, vốn là cho ngươi chút hi vọng nhưng sau đó lại mang đến càng nhiều thất vọng.

      Ngay khi nam sinh trước mặt muốn lấy ra ‘hung khí’ của , ngoài lễ đường lại vang lên tiếng bước chân. Bất quá lần này người đến gõ cửa, mà trực tiếp dùng chìa khóa mở ra. Ngàn Thảo lập tức mở cờ trong bụng, nguyên lai Nghiêm Húc vừa rồi về mà là lên lầu lấy chìa khóa .

      Thiên a! Ông vẫn là còn có chút lương tâm.

      Mở cửa nhìn đến màn ** này, Nghiêm Húc mày nhíu lại, bước nhanh đến cho nam sinh mang mặt nạ quyền : “Cút ngay!”

      Nam sinh kia bị đánh ngã, có chút cam lòng mở miệng : “Nếu ngươi cũng muốn có thể cùng ta đến hưởng”

      Nghiêm Húc phẫn nộ, thân thể có chút run run, ngay sau đó liền điên cuồng lao tới đánh tới tấp nam sinh đeo mặt nạ. Nam sinh kia bị đánh bỏ chạy, mà đàn violon lưng Nghiêm Húc cũng vì đánh nhau mà bị hỏng mất.

      Lấy quần lót nhét trong miệng Ngàn Thảo ra, Nghiêm Húc thuận tay đem nó nhét vào túi, bất quá Ngàn Thảo cũng có chú ý chi tiết này mà vẫn còn tiếc hận cho .

      “Đàn violon của ngươi…” Ngàn Thảo nhắc nhở, xem ra Nghiêm Húc là đeo đàn chuẩn bị về, sau đó nghe thấy tiếng hô cứu mạng của nàng mà quay lại tìm. Khi nàng dạy Nghiêm Húc đàn thấy violon của chất lượng rất tốt, sắc tinh thuần, nhất định phải là hàng thứ phẩm. Vậy mà lại bởi vì cứu nàng mà bị đập hỏng.

      sao, vẫn còn có thể sửa.” Nghiêm Húc vừa vừa ngồi xổm xuống giúp nàng cởi ra dây thừng trói hai chân. “Ta có chút hối hận, vừa rồi đáng nhẽ nên kiên định đưa lão sư về nhà …”

      “Nghiêm Húc, cám ơn ngươi” Ngàn Thảo đối tình cám ơn, dù sao bản thân hiểu lầm lâu như vậy. Tuy nhiên trường hợp này có chút xấu hổ nên cũng thêm gì.

      Càng xấu hổ hơn nữa là, Ngàn Thảo phát khi Nghiêm Húc ngồi xổm xuống giúp nàng tháo dây thừng vừa vặn có thể nhìn đến địa phương ‘ nên nhìn’ kia , khiến nàng khẩn trương tận lực khép lại hai chân, Nghiêm Húc giúp nàng cởi trói tay cũng có chút run run, lâu sau mới cởi xong.

      Tiếp đến là dây thừng người, Nghiêm Húc vòng đến sau lưng Ngàn, nhưng biết vì sao, Ngàn Thảo cảm thấy có chút khẩn trương. Bởi vì tay khi ở người nàng lưu lại rất lâu, còn như vô tình chạm đến trước ngực nàng, đụng tới hai khỏa hồng .

      Đột nhiên, Nghiêm Húc ngồi phía sau hôn trụ lên lưng nàng, rải rác cái hôn cùng với hơi thở nóng bỏng gấp gáp phủ đến lưng, Nghiêm Húc tay di động tấm lưng trần trụi của nàng, cũng thấp giọng lẩm bẩm “Dây thừng này buộc chặt, nên ta phải dùng răng cắn mới được… Lão sư đợt ta chút… Ta lập tức tháo ra…”

      Ngàn Thảo trợn trắng mắt, đứa này kỹ thuật dối vụng về, còn phải luyện thêm a.

      biết Nghiêm Húc ăn đậu hũ của nàng mất bao nhiêu lâu sau mới rốt cục tháo được toàn bộ dây thừng người, sau đó cởi ra áo của mình khoác lên người Ngàn Thảo “Ngàn Thảo lão sư dáng người , làm như vậy là có thể che được toàn bộ người rồi..”

      Ngản Thảo mắt lại trợn trắng, là tại dáng người của ngươi quá lớn

      Bất quá qua chuyện này, trong lòng Ngàn Thảo ấn tượng đối với Nghiêm Húc triệt để thay đổi, ít nhất Ngàn Thảo còn nghĩ là kẻ biến thái, cũng còn phòng bị đối với . Nếu Nghiêm Húc đối với nàng có tâm tư riêng gì khi nãy nàng bị trói ghế nhân cơ hội mà XXOO, tại Nghiêm Húc trong mắt nàn đơn thuần chính là cái nam sinh ái mộ lão sư mà thôi.

      Ngàn Thảo nghĩ đến văn phòng giáo viên tìm quần áo để thay nhưng nàng vài bước lại phát Nghiêm Húc có theo kịp, vẫn còn đứng ở chỗ cũ kinh ngạc nhìn theo nàng, tầm mắt lộ vẻ quan tâm lo lắng.

      “Thế nào còn ?” Ngàn Thảo hỏi

      Nghiêm Húc lúc này mới hồi phục tinh thần, lập tức bước theo, trong mắt có chút khác lạ.

      Nếu Ngàn Thảo là cái người từng trải phát ánh mắt khác lạ đó chính là nhiễm chút dục vọng, cũng phát tư thế của Nghiêm Húc có chút được tự nhiên, như là kiềm chế cái gì, bất quá nàng tại vẫn chưa ý thức được điều gì.
      Trâu, linhdiep17, Winter4 others thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 7: Đối với lũ lang sói phải thẳng tay!
      Editor: Cửu Vỹ Hồ



      Sau cùng là Nghiêm Húc đưa Ngàn Thảo về nhà, Ngàn Thảo từng hỏi qua Nghiêm Húc có biết tên nam sinh che mặt kia hay , kết quả là Nghiêm Húc cũng có ấn tượng gì về .

      Ngàn Thảo nhớ lại bản thân hình như từng dạy thay tiết toán học. Lớp học kia nàng lười giảng liền để cho các học sinh tự học, hơn nữa đúng là từng có nam sinh đánh rơi thước kẻ. Bất quá lúc đó nàng cảm thấy dù sao cũng là tạm thời dạy thay, cần tạo quan hệ tốt với học sinh nên có giúp nhặt, tại nghĩ lại nam sinh che mặt kia nhất định là .

      “Lão sư, ngươi ở mình sao?” Đứng ở dưới tòa nhà Ngàn Thảo ở Nghiêm Húc đột nhiên hỏi

      , ta có ý định nuôi con chó”

      “Nga” Nghiêm Húc cúi đầu, giống như tập trung suy nghĩ gì đó, cũng chú ý lời của nàng mắc lỗi: nuôi con chó cũng tính là ở mình ?

      Ngàn Thảo chỉ chỉ quần áo người mình “Ta đây lên trước, quần áo ngày mai giặt đem trả lại ngươi”

      cần giặt” Nghiêm Húc đột nhiên vội vàng đánh gãy lời của Ngàn Thảo, ý thức được bản thân luống cuống, cười khan tiếp tục giải thích “ cần phiền toái lão sư”

      Tuy rằng Ngàn Thảo giặt quần áo cho Nghiêm Húc nhưng nàng vốn có ý định ngày mai trực tiếp đưa lại quần áo này cho a , khụ khụ , dù sao giặt hay giặt cũng nhìn ra được, vừa vặn lại có thể thể bộ dạng lão sư ôn nhu hiền lương. Nhưng nàng nghĩ tới Nghiêm Húc này hào phóng như vậy! Cho phép nàng cần giặt. Đứa này …. là tri kỷ!~

      Trong lòng nghĩ vậy, Ngàn Thảo giả bộ thập phần nghiêm túc lấy tư thế trưởng bối vỗ vỗ vai Nghiêm Húc : “Đứa trẻ ngoan!”

      Nghiêm Húc cảm nhận được tay Ngàn Thảo đặt vai, khuôn mặt vốn vừa bớt đỏ lại vì đụng chạm cùng tươi cười của nàng mà trở nên hồng hồng khác thường.

      “Hôm nay cám ơn ngươi. Ta lên trước, ngươi cũng mau về nhà , bằng mẹ ngươi lo lắng” Ngàn Thảo vẫy vẫy tay tạm biệt Nghiêm Húc sau đó xoay người lên thang máy, nhìn thấy Nghiêm Húc vẫn chưa mà đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng của nàng khuất dần cho đến khi biến mất trong thang máy.

      Thời gian trôi qua, cuộc thi nhạc ở ngay trước mắt, Ngàn Thảo làm chỉ huy dẫn theo các học sinh tiến đến hội trường, thứ tự diễn tấu của các nàng là thứ tám.

      Hôm nay là ngày mà Ngàn Thảo hết sức mong đợi, bởi vì đây là lần đầu tiên nàng lấy thân phận chỉ huy chính thức xuất trước mặt mọi người, xuất sân khấu. Nhưng hôm nay Ngàn Thảo cũng luôn cảm thấy bất an, luôn canh cánh trong lòng đoạn ngắn AV kia nữ nhân vật chính bị mọi người kéo vào toilet XXOO . Tuy rằng lúc trước khi xem nàng cảm thấy bộ phim này khá là thành công, đủ kịch tính cũng đủ kích thích, nhưng là nếu xảy ra người mình thể lấy tâm tình nhàng giống như người xem ngoài cuộc được nha, bởi vì trong AV, biểu cảm của nữ chính từ đầu đến cuối đều hết sức thống khổ…

      Để tránh cho bản thân khẩn trương mà ra mồ hôi, làm rớt gậy chỉ huy, Ngàn Thảo cẩn thận quấn lên gậy đoạn cao su. Tuy rằng lúc này Ngàn Thảo rất muốn trước khi thi đấu …tiểu phen = = nhưng ngày hôm nay toilet đối với nàng mà quả giống như cái ác mộng, là nơi mà chết cũng thể , nga, đúng, nếu như chết dẫu biết đầm rồng hang hổ nàng cũng nha >”<

      “Ngàn Thảo lão sư, ta định toilet, ngươi có muốn cùng ?” Hữu Lệ quay sang hỏi

      Ngàn Thảo vẫy vẫy tay, giả bộ chăm chú quan sát màn diễn tấu sân khấu: “, ta muốn ở lại đây quan sát tình hình đối thủ a!”

      “Ngàn Thảo lão sư thực dụng tâm” Hữu Lệ cùng đám học sinh ngồi bên cạnh Ngàn Thảo mở miệng tán thưởng, nàng bộ kiêu ngạo hất cằm , này còn phải sao. Bỗng nhiên nàng phát ban giám khảo ngồi hàng ghế đầu đều quay đầu xuống nhìn nàng, này… khỏi cảm thấy rét mà run. Nàng cúi xuống nhìn bộ quần áo thể thao mà hôm nay mình cố ý chọn, Ngàn Thảo tự thấy cũng rất khí phách a , hơn nữa nàng mặc như vậy cũng để tránh xảy ra bi kịch như trong AV.

      “Lão sư, sắp đến lượt chúng ta rồi, ngươi thay lễ phục sao?”

      “Ta mặc như thế này là được rồi” Ngàn Thảo kéo kéo cổ áo

      “Lão sư! Vạn nhất vì vấn đề trang phục mà ban giám khảo trừ điểm chúng ta làm sao bây giờ? Quần áo như thế này có vẻ được hợp quy củ cho lắm.”

      “Ta hiểu” Ngàn Thảo thở dài hơi, trong lòng thầm tiếc hận, bộ trang phục thể phao ‘khí phách’ này là nàng cố ý lựa chọn kĩ a.

      Rất nhanh liền đến màn biểu diễn của học viện Hợp Tà, đèn sân khấu tắt hết, đây là thời gian để cho dàn nhạc của học viện lên sân khấu ổn định chỗ ngồi, Ngàn Thảo cũng đứng ở bục trung tâm của dàn nhạc.

      Toàn trường ồ lên kinh ngạc, Hữu Lệ dù cố gắng duy trì biểu cảm mỉm cười nhưng cơ mặt đều run rẩy, bởi vì chỉ huy của bọn họ – Ngàn Thảo lão sư cũng có mặc lễ phục mà trường học chuẩn bị , mà là mặc bộ ….lễ phục nam…

      thân trang phục này nhưng là có sai quy định đâu! Ngàn Thảo nghĩ

      Nam sinh vừa nãy nhắc nhở Ngàn Thảo phải mặc trang phục theo quy định lúc này cúi thấp đầu xuống, trong lòng mặc niệm: phải tại ta, phải tại ta a…

      Giơ lên gậy chỉ huy, Ngàn Thảo làm cái dấu hiệu bắt đầu, nhóm nhạc công lập tức vào tư thế chuẩn bị, trải qua nhiều ngày huấn luyện, tư thế kia của Ngàn Thảo tự nhiên thành mệnh lệnh cho bọn họ, tại mọi người đều hết sức tập trung , cố gắng diễn xuất tốt, vì danh dự của trường học cũng như phụ công sức bản thân nhiều ngày khắc khổ luyện tập.

      nhạc theo gậy chỉ huy vang lên, nội tâm Ngàn Thảo trở nên khẩn trương, cũng hết sức kích động, rốt cuộc nàng được chính thức lên sân khấu với vai trò chỉ huy, mà hôm nay tâm tình của nàng so với bình thường còn muốn tốt hơn a.

      Tiếng nhạc hài hòa, mang vẻ trang nghiêm nhưng cũng kém phần da diết, trữ tình, khúc nhạc này thể thứ cảm giác mới mẻ, quá trình đột phá, lột xác ngoạn mục. Nó dễ dàng vào lòng người bởi vì hầu như mỗi người trong cuộc đời đều từng trải qua những biến cố dù lớn hay , mà bọn họ cũng đều mong ước ngừng cố gắng vươn lên, để đột phá, bản nhạc như đem toàn bộ quá trình ấy viết ra, vậy nên mang đến cho người xem sâu cảm khái.

      Ngàn Thảo nhắm mắt lại, đôi mắt thỉnh thoảng khép hờ như cảm thụ, nàng chỉ huy rất có sức sống. Có số nhạc công vì nhớ khúc nhạc mà căn bản thèm nhìn đến chỉ huy, làm cho chỉnh thể bản nhạc được hài hòa, mà Ngàn Thảo chỉ huy nhưng lại khiến cho mọi người tự giác hướng về phía nàng, có loại cảm giác khó có thể bỏ qua.

      Hầu hết những người chỉ huy từ trước đến nay đều là nam tử, có rất ít nữ tử đảm nhiệm vị trí này, vũ đài quốc tế lại càng ít nhìn thấy chỉ huy là nữ bởi vì bọn họ thường khống chế nổi cục diện. Nhưng Ngàn Thảo chỉ huy thể nghi ngờ là làm cho người ta hoàn toàn rung động, nàng lúc này thân nam trang nhưng cũng có vẻ gì là ăn nhập, ngược lại cùng với khí chất mạnh mẽ của nàng hết sức hài hòa.

      Bản nhạc kết thúc, Ngàn Thảo rốt cục từ nhạc phục hồi tinh thần, nàng mỗi lần chỉ huy đều nhập tâm, còn quan tâm gì đến mọi thứ xung quanh. Cho nên khi nàng buông gậy mới phát bản thân trở thành tiêu điểm chú ý của toàn trường, vô số ánh mắt hướng về phía nàng trong đó đặc biệt là mấy vị giám khảo ngồi ở hàng ghế đầu, ánh mắt cư nhiên lại cực nóng giống như lửa

      Vội càng cúi đầu chào xuống, nhóm học sinh kích động vây quanh Ngàn Thảo, thậm chí còn bế bổng nàng lên. Chưa đến ban giám khảo đánh giá diễn xuất của bọn họ như thế nào nhưng chính bản thân họ cảm thấy, lần diễn xuất này là cực kỳ thành công. Kể cả ban giám khảo công nhận, nhưng chính bọn họ cũng tự tán thưởng mình vì lúc này tất cả bọn họ đều tràn đầy tự tin.

      Ngàn Thảo có chút choáng váng, nam sinh ôm nàng lên còn mượn cơ hội ở mặt nàng ăn đậu hủ chút, hồi sau son mặt nàng đều bị lau a.

      Đợi đến khi toàn bộ các đội hoàn thành diễn xuất, sân khấu trở nên thập phần yên tĩnh, theo lời ban giám khảo đây chính là thời khắc mấu chốt, khẩn trương nhất của cuộc thi.

      Giám khảo khẩn trương, khẩn trương phải là đám người mà bị họ đánh giá, chấm điểm. Sau hồi lâu, rốt cục có MC lên sân khấu tuyên bố kết quả thứ tự của các đội trong cuộc thi lần này. Sau khi công bố tên đội giành giải ba, giải nhì, MC cuối cùng cao giọng hô tên của đội giành giải nhất : Lần này đội giành quán quân đó là – học viện Hợp Tà!

      Kết quả này khiến cho Ngàn Thảo sâu cảm khái, trong bộ AV nữ chủ là bằng vào sắc đẹp cùng thân thể mình mà đem lại giải nhất cho học viện, mà lần này đồng dạng, giải nhất cũng có thay đổi, nhưng lần này có được là dựa vào chính thực lực của nàng.

      Dưới đài bùng nổ tiếng vỗ tay cùng hò reo, tiếp đó MC mời thủ tịch và chỉ huy lên sân khấu nhận giải. Nghiêm Húc làm thủ tịch đàn violon cùng Ngàn Thảo lên, trao giải là đại thúc trung niên bụng phệ.

      Dựa theo lễ nghi, người trao giải trước tiên ôm chỉ huy lại bắt tay với thủ tịch, cho nên Ngàn Thảo liền bị đại thúc bụng phệ kia ôm lấy, ta thậm chí còn thừa cơ đưa móng heo nhéo mông Ngàn Thảo cái.

      Ngàn Thảo bực bội, cho nên tay ở vị trí mọi người nhìn thấy vòng qua cấu mạnh lên móng heo, vị đại thúc mặt mày vặn vẹo méo mó nhịn đau từ từ buông tay. Ngàn Thảo trong lòng lẩm bẩm, hừ cái móng heo nhà ngươi kháp vài cái tuyệt quá đáng.

      Móng heo đại thúc lại quay sang Nghiêm Húc bắt tay, Nghiêm Húc lễ phép hơi hơi khom khom người tỏ vẻ đối với tiền bối trong giới nhạc tôn kính. Cuộc thi rốt cục kết thúc, Ngàn Thảo cuối cùng thoát khỏi cảnh giả mù sa mưa, giả lả cười cười , nhanh chóng bước xuống dưới đài, hơn nữa tốc độ rất nhanh. Bởi vì nàng cần phải về nhà ngay bây giờ! Bởi vì ….. nàng là muốn toilet a….

      Ngàn Thảo vào phòng thay đồ thay bộ quần áo thể thao. Vừa lúc ra tới cửa lại bị chặn lại. Trước cửa là cái dáng người cao gầy, mặc âu phục thắt cà vạt chỉnh tề….. cái lão nhân….

      Ngàn Thảo nhận ra lão nhân này chính là trong số các vị giám khảo, liền đối cười gượng tiếng, lễ phép “Có chuyện gì sao?”

      Kỳ thực trong lòng Ngàn Thảo là rít gào :a sao mà hồn bất tán vậy chứ, tại sao cái nam nhân vật chính trong bộ AV lại xuất lúc này nha? Nàng nhớ được luân gian nữ chủ đại đa số đều là mấy lão nhân dâm tà đứng đắn như thế này. Bọn xuất ở nơi này là muốn làm gì nàng đâu?

      Kết quả lão nhân kia mở miệng, giọng điệu còn hết sức nho nhã lễ độ : “ Ta thưởng thức tài năng nhạc của ngươi, ta nhưng rất nhiều năm có thu nhận đồ đệ, ngươi có nguyện ý làm đệ tử của ta hay ?”

      Nếu là Ngàn Thảo trước kia có xuyên liền nhất định vui mừng đáp ứng, bất quá tại trong đầu nàng lên vô số tình tiết AV mà nàng dã xem qua, tại chỉ sợ trong chuyện này có trá!

      Quả nhiên! Ngàn Thảo nghĩ tới cái bộ AV, về chuyện xưa lưu lạc của thiếu nữ thiên tài.

      Chuyện xưa là như vậy : Cầm thú giáo sư lấy danh nghĩa thưởng thức tài hoa của thiếu nữ mà thu nàng làm đồ đệ, sau đó luôn gọi nàng đến biệt thự của để luyện đàn, liền sau đó mượn việc dạy đàn mà khiến cho thiếu nữ cùng bản thân nhiều lần phát sinh quan hệ. Cuối cùng thiếu nữ thiên tài bị chà đạp, mất tự tôn, trở thành cái nô lệ bao dưỡng của lão cầm thú.

      Về phần phương pháp giảng dạy chính là khi thiếu nữ đánh đàn, cầm thú giáo sư thừa cơ hội mà ăn đậu hũ của nàng , miệng lời chính nghĩa rằng đây là khảo nghiệm khả năng tu dưỡng, tập trung của nàng. cái chân chính nhạc gia là người mà bị ảnh hưởng bởi những thứ xung quanh quấy nhiễu. Thiếu nữ nghe vậy liền ngu ngốc nhịn xuống, cho rằng giáo sư khảo nghiệm mình. Cuối cùng cầm thú giáo sư tay dâm loạn sờ soạng càng ngày càng lớn mật, còn chui vào váy của nàng. Thiếu nữ kia nhưng lại ngốc ngếch kiên trì đàn dương cầm, vì động tác kịch liệt mà nhạc bị ngắt quãng, tuyệt dễ nghe.

      Ngàn Thảo cảm thán: nữ nhân vật chính kia tài năng về nhạc như vậy thế nhưng chỉ số thông minh lại tuyệt đáng khen. tại nàng thể đề phòng lũ biến thái xung quanh, chẳng hạn như lão giáo sư cầm thú trong câu chuyện, đầu năm nay lũ biến thái thể trêu vào a, huống hồ nàng cũng tính là thuộc tuýp người thông minh cho lắm…

      Mặc dù rất thích nhạc nhưng Ngàn Thảo cũng dám lỗ mãng chừa lại đường sống cho mình, liền đối với lão giám khảo “ Để ta về nhà suy nghĩ kĩ

      Lão nhân kia kinh ngạc, hình như đoán trước được nàng thế nhưng đáp ứng ngay, phải biết rằng cơ hội tốt như vậy đối với học sinh làm , tuổi lại còn còn là cực kỳ hấp dẫn, chỉ có thể ngộ mà thể cầu.

      nghĩ tới tiền bối cũng ở trong này” Lúc này đột nhiên bên cạnh Ngàn Thảo truyền đến thanh trầm thấp mà ổn trọng, đó là gã nam tử trung niên chỉ mặc áo sơ mi cũng có đeo cà vạt, hơn nữa cúc áo tùy ý cài, lộ ra ràng xương quai xanh nam nhân, từ chỗ rẽ chậm rãi tới.

      Kỳ thực là nam tử trung niên cũng có chút chính xác, tuy rằng bộ dáng của giống như ba mươi mấy tuổi nhưng ánh mắt lại vô cùng trong suốt, ngũ quan được bảo dưỡng rất tốt, tóc được vuốt về phía sau, nhìn qua cũng chỉ giống như mới có hơn hai mươi tuổi.
      Trâu, linhdiep17, Winter4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :