1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Con Đường Sủng Hậu - Tiếu Giai Nhân (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      Truyện hay lắm bn ơi đọc tới đây mới bình loạn đc
      tội nghiệp từ yến quá
      tề trúc bị tạt axit là xứng đáng

    2. campham

      campham Well-Known Member

      Bài viết:
      175
      Được thích:
      3,056
      Chương 35
      Editor: Campham

      Phó Dung bị Phó Thần ôm vào trong ngực, bên tai là đám người thổn thức, có đại nhân tiếc hận, có trẻ con sợ hãi khóc lóc, loạn xạ cả lên. Phó Dung muốn giãy thoát khỏi ca ca nhìn xem Tề Trúc rốt cuộc ra sao. Phó Thần gắt gao ấn đầu nàng vào ngực, cho phép quay đầu.

      Ra ngoài bắt. Gian đợi từ chữ lục ta lục tục bị người ra miệng, cuối cùng Phó Dung nghe được.

      nam nhân hàng năm ở ngoài làm việc cuối năm về nhà, phát thê tử ở nhà gian díu với nam nhân sát vách, lòng mang hận ý, biết được đêm nay hai người lén hẹn hò, cố ý chuẩn bị bình dầu nóng trả thù. Thê tử mắt thấy trượng phu đuổi tới, nóng lòng túm lấy Tề Trúc làm bia đỡ đạn.

      Dầu nóng hắt lên mặt...

      Phó Dung tưởng tượng mà toàn thân phát run.

      Sao có thể như vậy?

      phải phụ thân sắp xếp tặc nhân bắt Tề Trúc, lấy đao uy hiếp cẩn thận vạch lên mặt Tề Trúc đường sao?
      Vì sao...

      Vì nàng ngoài ý muốn bệnh nặng, phụ thân lâm thời đổi ý?

      Trong đầu hỗn loạn, Phó Dung nghe Tề Sách khóc như phải khóc gọi muội muội, thanh mơ hồ lộ ra luống cuống, nghe Từ Yến bình tĩnh bố trí người mời lang trung thuận tiện thông báo Tề phủ, nghe Tề Sách gần như gào rú phẫn nộ chất vấn, nghe từng tiếng nam nhân xa lạ kêu rên bồi tội và tiếng nữ nhân lanh lảnh cầu cứu.

      Duy chỉ có tiếng của Tề Trúc.

      Té xỉu, hay là...
      Nghĩ lại tiếng rên thống khổ tuyệt vọng của Tề Trúc, rốt cuộc Phó Dung cũng đánh mất ý niệm quay đầu lại, chôn vào trong ngực ca ca, khống chế được mà run. Nàng hận Tề Trúc, hận tới nghĩ hủy dung nàng, làm cả đời nàng dám nhìn vào gương, sống bằng chết nhưng nàng chưa từng nghĩ dùng phương thức tàn nhẫn như vậy.

      Dùng dao rạch cái, dầu nóng hắt lên mặt, đều là hủy dung, nhưng nếu phải chọn trong hai, Phó Dung tin ai muốn chọn cách sau.


      Phó Dung trách phụ thân tâm ngoan thủ lạt, có ác cũng là vì nàng, là Tề Trúc gieo gió gặt bão. Nàng đồng tình với Tề Trúc, nàng chỉ nhất thời thể tiếp thu được phương thức hành hạ như thế. Điều này quan hệ đến thù hận, dù người xa lạ gặp chuyện này, Phó Dung cũng nhịn được cảm động lây.


      Sau khi bình tĩnh trở lại, tất cả oán hận đối với Tề Trúc đều biến mất.


      Từng nghĩ dùng phương thức tương tự trấn an nàng, tại Phó Dung triệt để buông tha, nàng báo được thù, nàng muốn nghe bất kỳ tin tức nào liên quan tới Tề Trúc, muốn biết mặt nàng đến cùng biến thành dạng gì, càng nghĩ nhìn thấy.


      "Ca ca, ngươi đưa ta về nhà." Phó Dung cúi đầu .


      Phó Thần nghe thấy vỗ vỗ vai nàng, sau khi khoác áo choàng cho nàng mới kêu Từ Yến: "Ta đưa Tam muội về trước rồi quay lại, nơi này phiền ngươi, Bá Ngọc bên kia... Thôi, tại cũng kịp lo chúng ta." Vẻ mặt trầm trọng tiếc hận.


      Từ Yến nhìn tiểu nương co mình trong ngực huynh trưởng, đoán được nàng bị dọa sợ, vừa thương tiếc vừa sợ hãi, gật gật đầu, nhiều lời.


      Phó Thần liếc mắt nhìn đám người bị che giấu nơi đó, đỡ muội muội về.


      Xe ngựa quẹo ra phố Khánh An, chung quanh dần yên lặng lại, Phó Thần lo âu nhìn sắc mặt trắng bệch của muội muội: " đành lòng? Có phải cảm thấy chúng ta xuống tay quá ác?"


      Phó Dung lắc đầu, sợ ca ca hiểu lầm, vội vàng giải thích: " phải, phụ thân và ca ca đều là tốt cho ta, ta ngốc đến nỗi vì kẻ thù oán giận người thân. Ta chỉ là, lắm, giống như, ngươi hắt dầu nóng lên con heo, ta nghe thường khó chịu, qua lát là tốt rồi, ca ca đừng nghĩ nhiều."


      Phó Thần nhàng cười: "Chúng ta cũng muốn ác như vậy nhưng nhìn ngươi ói xanh cả mặt, nhìn ngươi mê man, chúng ta vô cùng khó chịu. Đây là nàng xứng đáng, ngươi cần áy náy, thử nghĩ nếu ngươi bất trắc, nàng khó chịu sao?"


      Phó Dung vốn cũng phải áy náy, nghe ca ca vậy, thờ dài xườn xượt: "Được rồi, đừng quan tâm đến họ nữa, chúng ta lo chuyện chúng ta."


      Phó Thần cười sờ đầu nàng.


      Đến nhà, hai huynh muội cùng vào buồng sưởi ở chính phòng, Phó Phẩm Ngôn và Kiều thị cùng hai nữ nhi chơi bài giấy, Quan ca nhi sớm ngủ, được nhũ mẫu ôm xuống dưới. Phó Phẩm Ngôn nhìn hai huynh muội trước sau tiến vào, thấy cả hai an toàn mới cười hỏi: "Sao về sớm vậy?"

      Phó Dung ngồi vào bên người Phó Uyển, nghiêng đầu nhìn bài.
      Phó Thần mở miệng chút chuyện, người nhà trong lòng biết nên truy hỏi. Chơi hai vòng, Phó Phẩm Ngôn buông bài, với ba nữ nhi: "Muộn rôi, về nghỉ ngơi ." Tề gia xảy ra chuyện lớn, nếu biết đều phải qua nhìn xem.


      Ba tỷ muội cùng rời khỏi nhà chính.


      Đêm đen, đèn lồng mờ mờ, Phó Uyển đưa Phó Tuyên về trước, mới hỏi Phó Dung: "Đêm nay tỷ tỷ ngủ với muội?" Nàng biết cụ thể, chỉ biết Tề Trúc gặp nạn, nàng lo lắng muội muội mềm lòng gặp ác mộng.

      Phó Dung lắc đầu, thấy tỷ tỷ lo lắng, cố ý trêu ghẹo: "Nếu tỷ tỷ muốn cùng muội luyện chân, đến đây ."

      "Tỷ muốn điên với muội." Phó Uyển nhéo nhéo mặt muội muội, muội muội còn đùa, nàng cũng yên lòng.

      Tới giao lộ, hai người tách biệt trở về viện của mình.

      Phó Dung cảm giác có chút mệt, sau khi rửa mặt liền cho hai nha hoàn ra ngoài.

      Đêm nay Mai Hương gác đêm, nàng đóng cửa tắt đèn, mò mẫm leo lên giường đặt ở gian ngoài.

      Trong phòng Phó Dung cố ý cho các nàng lưu lại một ngọn đèn.

      Ủ nóng trong chăn lát, Phó Dung mở mắt ra, kéo bên màn lụa lên. Ngọn đèn tràn vào, nhìn nóc giường ngẩn người.

      tính lần này, hai đời cộng lại, nàng chưa từng hại người.

      Ở nhà bị cha mẹ quản lý ngay ngắn lễ độ, hạ nhân an phận thủ thường, người nhà thân mật khăng khít, đối với mưu quỷ kế bên trong đại trạch Phó Dung đều chỉ nghe . Sau khi gả đến quận vương phủ, bà bà chỉ cần lấy ra chữ 'Hiếu' có thể đối phó nàng, cần dùng đến những thủ đoạn hạ lưu, em chồng chỉ biết khóc nháo chơi xấu, ngoại trừ làm nàng ngột ngạt, chứ chưa làm chuyện gì thương thiên hại lý.

      Sau đó nàng theo cha mẹ đến kinh thành.

      Phó gia Tam phòng, đại phòng Cảnh Dương hầu quy củ rất nặng, Hầu phu nhân ngôn hành cử chỉ có phần hào phóng nhưng đều là biểu bên ngoài, em ruột, chị em dâu còn nháo xích mích cái gì, huống chi phụ thân là thứ tử, bất quá Phó Dung được biết, cha mẹ và đại phòng có gì hục hặc. Còn Tam phòng, Tam lão gia mất sớm, để lại Tam phu nhân và Ngũ nương, bình thường thâm cư ít lộ mặt.

      Ngược lại Phó Dùng có ít chuyện hục hặc với Tứ nương của đại phòng và ít quý nữ ở kinh thành, chỉ là cuối năm nằng vào kinh, tháng năm chuyển đến Túc vương phủ, nên cũng
      có cơ hội lục đục đấu tranh với các nàng. Toàn hậu viện Túc vương phủ lại chỉ có mình nàng.

      Nên chuyện tối nay, là chuyện nàng thấy thảm thiết nhất.

      Có lẽ là ngoài ý liệu, căn bản vui sướng như trong tưởng tượng.

      Nhưng trách ai bây giờ?

      Nghĩ tới kiếp trước đệ đệ chết non, Tề Trúc giả mù sa mưa, Phó Dung lại an tâm.

      Nhưng nửa điểm buồn ngủ có, nàng lăn lộn trằn trọc mãi, Phó Dung đẩy chăn tới bên trong giường, nằm ngửa, nhấc chân luyện tập.

      Lò than trong phòng sắp tàn, lộ ra chút lạnh, cũng may luyện chút người nóng lên.

      Phó Dung chủ tâm làm mình mệt mỏi, nên sau hai khắc vẫn tiếp tục kiên trì.

      Nàng nhắm mắt, hết sức chuyên tâm, phát giác có người vô thanh vô tức vào.

      Từ Tấn đứng trong góc khuất bên ngoài bình phong, nhìn nương giường động tác cổ quái, mắt phượng u.

      Nàng dùng màn lụa màu hồng nhạt, tiệp với màu đệm giường, lại mặc áo ngủ đỏ thẫm. Áo ngủ mùa đông kín hơn so với mùa hè, da thịt dưới cổ lộ ra nhiều, đứng có chút thứ để nhìn, tại nằm ngang lại chẳng thấy gì.

      Nhượng Từ Tấn thể dời mắt khỏi đôi môi son, là đôi tay nắm chặt đệm giường, là gót sen đung đưa tới lui giữa trung, là thanh kiều mị tràn ra giữa cánh môi… Thở gấp…, là đôi chân đong đưa khung giường phát ra tiếng kẽo kẹt, là cái đầu ngẫu nhiên lắc lư nhẫn động tác. Làm máu huyết toàn thân xao động…

      Hết thảy đều quen thuộc, chẳng qua khi đó đôi chân bị giơ cao vai, đôi tay lúc ôm cổ lúc nắm chặt đệm giường, đầu nàng đong đưa lợi hại, miệng ngừng khóc lóc cầu xin, chẳng qua khi đó giường lắc lư càng lợi hại, vì ...

      Cổ họng căng lên, Từ Tấn giơ tay, nới lỏng cổ áo chút.

      Phó Dung đột nhiên dừng lại, mở mắt ra.

      Lúc nàng bỏ chân xuống Tù Tần liền bước bước dài xông qua, bá
      đạo đè lên người nàng, tay gắt gao che miệng nàng lại, chăm chú nhìn ánh mắt mĩ lệ kinh sợ, khàn giọng : "Là ta, ta đến nhìn nàng, ta buông tay, nàng đừng kêu?"

      Ngoài miệng vậy nhưng chút cũng muốn buông. Khuôn mặt nhẵn mịn nóng lên, vì thở gấp nên môi đụng lòng bàn tay . Từ Tấn ý thức được mặt nhanh dán lên mặt nàng, dục vọng trong mắt càng có chỗ nấp.

      Tên hỗn đản này!

      Bỗng nhiên bị tập kích, còn là người căn bản nên xuất , đây là khuê phòng của nàng, mắt Phó Dung muốn phun lửa!

      Nàng lửa giận hừng hực, Từ Tấn bỗng nhớ tới bộ dạng tiểu nương khóc lóc sau khi bị khinh bạc, vội buông tay ra, kéo chăn nghiêm nghiêm thực thực gói nàng lại, thấp giọng bồi tội: "Nàng đừng giận, ta có ý tứ khác, ta sợ nàng làm kinh động nha hoàn."

      Phó Dung bị bọc lại như con tằm, chỉ lộ đầu ra ngoài. Nhìn nam nhân ngồi bên cạnh, Phó Dung biết trút giận vào đâu, căm hận : "Sao ngài lại tới đây? Ngài như vậy là muốn ta thân bại danh liệt? Vương gia muốn ta chết thẳng, ta liền cắn lưỡi tự vận!"

      Nàng tức giận nửa điểm giả dối, Từ Tấn có chút khó hiểu nhìn Phó Dung, lập tức lại thoải mái.

      Trong mắt , nàng là vương phi của , là người vô số lần cùng cá nước thân mật, căn bản nghĩ tới hai chữ kiêng dè. Nhưng tại nàng mới mười bốn tuổi, dù có tâm gả , cũng chịu nổi có quy củ như vậy.

      Muốn có tâm nàng, sao có thể chọc nàng sinh khí?

      Từ Tấn đứng dậy, nhàng kéo ghế lại trước giường, ngồi xuống thấy vẻ mặt Phó Dung vẫn vui, bất đắc dĩ: "Ta suốt đêm
      đến, chỉ vì muốn gặp nàng, nàng đừng khó nghe như vậy? Nếu như có thói quen nghe Túc vương chuyện , cổ quái liếc cái: "Hôm nay là Nguyên Tiêu, vương gia cần tiến cung?"

      Rốt cuộc gai nhọn người nàng thu lại, Từ Tấn thầm may mắn chọn đúng phương pháp, thân thể hơi nghiêng về phía trước, mắt phượng thâm ý nhìn nàng: ", đợi đến buổi chiều, mượn cớ say rượu trốn thoát, may mắn ta có lương câu, trước lúc nàng ngủ chạy tới."

      phải ban ngày thuận tiện, ta cũng dùng đến hạ sách này."

      Phó Dung

      tới cùng, giọng như gió xuân, trong mắt tình ý miên man.

    3. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      bao h túc vương mới rướt nàng về phủ đc đây

    4. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      công cuộc theo đuổi vợ của a còn dài dài ah, cố lên a ơi

    5. campham

      campham Well-Known Member

      Bài viết:
      175
      Được thích:
      3,056
      Chương 36 (tăng thêm)
      Editor: Campham
      Từ Tấn lời ngon tiếng ngọt, Phó Dung vào tai trái ra tai phải, hoàn toàn để trong lòng. Đêm nguyên tiêu cả nhà đoàn viên, dù thích nàng Từ Tấn cũng thể bỏ lỡ cơ hội săn đón hoàng thượng, tám phần là có công vụ thuận đường ghé qua.

      Tưởng nàng là tiểu nương mới lớn sao?

      Lười vạch trần , Phó Dung nhìn cửa phòng, cắn môi nhìn dục vọng chất chứa trong mắt nam nhân, buông mi thúc giục: "Gặp cũng gặp rồi, vương gia nhanh , nha hoàn nghe được động tĩnh, ta chỉ có chết tuẫn tiết."

      Nếu là ban ngày, nàng nhất định tìm ngọc bội long văn trả cho nhưng đêm khuya tĩnh lặng nam quả nữ, tuyệt đối phải thời cơ tốt để chuyện. Nàng lại vừa lộ chân, Phó Dung nhớ Từ Tấn thích nhất chân của nàng, luôn thích nâng nó lên gây sức ép.

      Phù dung trong trướng, mĩ nhân tóc đen tán loạn gối gối, mặt bởi vừa tập những động tác cổ quái kiều diễm như hải đường, lông mi khẽ động, môi hồng mím chặt, nhìn thế nào đều là ngượng ngùng đan xen bực bội, còn vài phần sợ hãi e ngại. Từ Tấn cố nén ý muốn đưa tay sờ chân nàng, ôn nhu : "Yên tâm, nàng ta trúng mê hương, ngủ rất trầm, nghe thấy."

      Lại thủ đoạn này!

      Phó Dung nhịn được trào phúng: "Mê hương của ngài đúng là đồ tốt, vừa ám toán ca ca ta vừa mê choáng nha hoàn của ta, vương gia sao trực tiếp dùng người ta?"

      Từ Tấn chút cảm giác chột dạ, nhìn bộ dáng châm chọc của nàng như làm nũng. Lại nghĩ tới đêm nay nàng hờ hững với Tề Sách, thèm liếc nhìn Từ Yến, ràng là nhớ thương , tâm tình càng tốt.

      Tâm tình vừa tốt, dỗ người càng ngọt: "Còn giận sao? Lần trước tình thế bất đắc dĩ, chúng ta quen, đêm nay là sợ nàng ầm ĩ? Còn nàng, ta chỉ ước nàng tỉnh táo tâm tình với ta?"

      Muốn cưới nàng làm vương phi nên phải tôn trọng, trước khi thành thân nháo chút là tình thú, nếu qua loa muốn nàng, nhất định nàng bực chết. Thiếp thất cần trăm phương ngàn kế, cứ lo chính mình khoái hoạt là được.

      Lời này ra, dù biết là giả nghe cũng thoải mái.

      Phó Dung nhìn , tay trong chăn lặng lẽ sờ sờ áo ngủ người, thả mềm ngữ khí: "Vương gia muốn chuyện có thể tới nhà chính chờ được , Phó Dung đứng lên sửa soạn chút? Chật vật thế này thẹn với ngài." Đuổi , đành phải vững tinh thần ứng phó.

      Từ Tấn lại thích nhìn nàng nằm, lập tức : " cần cần, nàng cứ nằm thoải mái, ta vừa thấy nàng ra mồ hôi, đứng lên mặc đồ, lỡ bị bệnh sao? Ta..."

      Định quan tâm thân thể nàng chút, lại thấy mĩ nhân giường lạnh mặt, ánh mắt nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống, Từ Tấn khỏi dừng lại.

      Phó Dung nhân cơ hội trách mắng: "Vương gia ban đêm xông vào khuê phòng, ta lại tiện cùng vương gia chuyện, vương gia chỉ muốn nhìn làm ta choáng váng luôn , miễn làm ta xấu hổ tức giận."

      Từ Tấn thấy nàng cương liệt như thế biết nên hỉ hay bực, nhưng muốn bình tâm tĩnh khí chuyện với , liền đứng lên: "Tốt, vậy nàng sửa soạn đơn giản, cần chải chuốt, lát lại ngủ."

      Phó Dung trả lời, nhìn cửa chờ rời .

      Từ Tấn lưu luyến nhìn nàng cái mới quay người.

      Mắt thấy ra khỏi phòng, Phó Dung mới chậm rãi vén chăn, rón ra rón rén tới trước cửa, chờ lát, lặng lẽ vén màn lên, đẩy chút thấy giày nam nhân ở phía dưới nhanh chóng tránh né, nhanh chóng thối lui. Phó Dung bĩu môi, đóng chặt cửa lại.

      Nghĩ tới nam nhân vào tiếng động, Phó Dung gài then cửa, kéo ghế chặn ở trước, chỉ cần Từ Tấn đẩy cửa nhìn trộm, nàng nhất định nghe được động tĩnh.

      Sắp xếp ổn thỏa, Phó Dung mới chọn bộ y phục nhàng mặc vào, tóc dài đơn giản búi lên, ngoại trừ ngọc trâm, mang bất kỳ trang sức nào. Soi gương, bảo đảm thất lễ, mới tới hòm xiểng lấy hộp gỗ ra.

      Nàng cúi đầu trầm tư nhìn hộp gỗ trong tay.

      Làm sao để cam tâm tình nguyện thu hồi ngọc bội?

      Khi Từ Tấn trở lại khuê phòng khắc sau.

      Kỳ lúc chờ bên ngoài, Từ Tấn có cảm giác như hẹn hò lén lút, chỉ mình đơn phương chạy đến, mà nàng cũng đợi , hơn nữa vì thấy mà chú ý ăn mặc. nương chỉ làm đẹp vì nam nhân mình thích, thời gian càng dài chứng tỏ càng dày công, càng chờ mong.

      Tuy nhiên, khi nghe nàng kéo ghế, Từ Tấn giả bộ bình tĩnh vào, lại thấy nàng thân y phục nhàn nhã. Tiểu nương xinh đẹp dù mặc vải thô cũng xinh đẹp nhưng so với lúc ra ngoài ngắm hoa đăng lúc này quá qua loa có lệ.

      Từ Tấn khó hiểu nhìn nàng.

      Phó Dung nhìn , mở cửa xong quay người tới ngọn đèn trước bàn, ngồi xuống bên trái, mời Từ Tấn ngồi đối diện.

      Nàng ngồi đoan chính, phong phạm của danh môn quý nữ, Từ Tấn bước chậm tới, ngồi xuống đột nhiên hiểu.

      Nàng dày công ăn mặc, chẳng phải biểu lộ có ý với ? nương này giỏi nhất là giả bộ, tại là lúc cần rụt rè...

      "Vương gia có gì muốn ?" Phó Dung bình tĩnh.

      Từ Tấn nghe nàng bệnh nên vội chạy đến quan tâm, mong nàng sớm thích .

      Lời như vậy nếu nàng kiều diễm nằm giường hoặc cười nhu hòa như trước mặt ca ca nàng hoặc ngấn lệ ủy khuất đáng thương, Từ Tấn đều có thể mở miệng, nhưng nàng lại nghiêm trang, cách bàn mà ngồi, Từ Tấn lại thể mở miệng.

      Ánh mắt đảo qua màn giường, Từ Tấn chậm rãi : "Lần trước chia tay ta có cơ hội đến gặp nàng, giờ hơn bốn tháng, đến lại sợ nàng hiểu lầm ta thuận miệng hứa hẹn. Còn nàng sao lại gầy như vậy?"

      Phó Dung đợi chính là câu này, thở dài: "Năm sau bị bệnh trận, vương gia đến sớm mấy ngày, sợ bị dọa."

      "Nghiêm trọng vậy, đỡ hơn chưa?" Từ Tấn sớm bất mãn đối với khoảng cách giữa hai người, nghe vậy vụt đứng lên, chạy tới bên người Phó Dung nghĩ cùng nàng ngồi chung ghế. Phó Dung tức muốn đứng dậy, bị Từ Tấn cưỡng ép đè đùi, tay ôm eo tay sờ cổ tay nàng, trầm giọng : "Đừng động, ta biết xem mạch, nàng để ta xem, ta mới yên tâm."

      xong chế trụ cổ tay Phó Dung, nhíu mày, thần thái chuyên chú.

      Phó Dung biết có bản lãnh này, dù sao cũng giãy thoát, nửa tin nửa ngờ mà chờ. Trong phòng im lặng đến mức có thể nghe tiếng nam nữ hô hấp.

      Sau lát, Từ Tấn lắc đầu: "Mạch tượng phù phiếm, bệnh gì, lang trung sao?"

      Phó Dung lộ vẻ thất vọng, Từ Tấn tăng chút khí lực, xoay nàng đối mặt với mình, trong mắt nhiều hơn khẩn cầu: "Ta còn phải suốt đêm chạy về kinh thành, cho ta ôm chút? Ôm cái, tuyệt làm gì khác."

      Phó Dung ngây ngẩn, ngay sau đó nước mắt lã chã, cúi đầu oán: "Vương gia nghĩ gì? Ta bệnh là do ngài, kính xin vương gia buông tha, thu hồi ngọc bội, về sau đừng dây dưa, dân nữ chịu nổi."

      "Sao vậy?" Từ Tấn nâng cằm nàng lên, nhìn ánh mắt hơi nước mờ mịt.

      Phó Dung yên lặng rơi lệ, quay đầu kể khổ: "Ngài là vương gia, ta là nữ nhi của tiểu quan tứ phẩm, luận thân phận căn bản xứng, vương gia tặng ta ngọc bội làm gì? Ta ngày đêm nghĩ tới nó, giấu người ổn, đặt trong phòng lại sợ bị phát , thời gian dài, bệnh dậy nổi, may mà trời cao thương xót... Vương gia, cầu ngài thu hồi ngọc bội, để ta an tâm sống tiếp."

      Bệnh của nàng chỉ người nhà biết, Từ Tấn tâm huyết dâng trào hỏi lang trung cũng ra nguyên cớ.

      Mỹ nhân trong ngực lệ như mưa châu, mảnh mai chọc người thương tiếc, Từ Tấn trầm mặc: "Nàng muốn ngọc bội?"

      Phó Dung nhắm mắt: "Tư định chung thân vốn là đúng, lại định trước có kết quả, ở cạnh ta chỉ tăng thêm phiền não."

      Từ Tấn thận trọng cân nhắc, lặng lẽ cười.

      Nàng luôn miệng cường điệu thân phận chênh lệch, là hi vọng cho nàng lời hứa?

      có thể cho, chỉ cần nàng biết cuối năm cả nhà nàng có thể vào kinh, nàng chắc chắn mừng như điên?

      Nhưng thích nàng dùng phương thức này đòi hỏi. Chút việc , Từ Tấn cam nguyện dung túng nàng tính toán; mưu trí; khôn ngoan, đại tuyệt đối được, nàng muốn cầu cái gì phải thẳng thắn.

      Thị sủng sinh kiều là nên xem lại.

      "Tốt, ngọc bội ta thu, nàng đừng khóc nữa."

      Từ Tấn lấy ngọc bội chẳng biết được nàng nắm trong tay từ lúc nào, thả vào trong ngực giấu kỹ. Thấy nàng nâng mí mắt, mắt to ngập nước như có chút kinh ngạc, nhàng cười: "Ta đáp ứng cầu của nàng, nàng phải đáp ứng ta chuyện?"

      Phó Dung kìm lòng được: "Chuyện gì?"

      Tầm mắt Từ Tấn từ đôi mắt ướt dần dần dời xuống, rơi vào môi nàng, khựng chút, giơ ngón trỏ chạm vào, khàn giọng: "Vì nàng, ta suốt đêm bôn ba, nghĩ nàng lòng cự tuyệt. Đường đường là vương gia chi tôn, ta làm khó nàng, chỉ là cam tâm. Quay đầu ngẫm lại, nàng và ta vì nụ hôn mà kết duyên, tại chia tay, ta lại hôn nàng cái, xem như có thuỷ có chung?"

      Phó Dung nhíu mày. Có chuyện càn quấy vậy sao?

      dễ nghe vậy, phải chiếm tiện nghi của ta sao?

      "Ta..."

      Như đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, Từ Tấn đè lại môi nàng, ánh mắt thâm trầm: "Nếu đáp ứng, ngọc bội vẫn là của nàng." Nể tình nàng bệnh nặng, cho nàng cơ hội đổi ý.

      Phó Dung làm sao có thể đổi ý?

      Dùng nụ hôn đổi trở lại, nàng cao hứng còn kịp.

      mặt đau buồn như bị bức làm chuyện bất đắc dĩ, bất lực nhắm mắt lại: “Vương gia nhất ngôn cửu đỉnh, đừng khi dễ ta."

      Từ Tấn cười lạnh,ôm nàng tới giường.

      Phó Dung kinh hãi, hai tay chống lồng ngực giãy giụa: "Vương gia làm gì vậy? Ngài đừng khinh người..."

      "Ta chưa làm gì."

      Từ Tấn bá đạo đè lên người nàng: "Lần trước hôn thế nào, đương nhiên kết thúc như vậy."

      Phó Dung phẫn nộ nhìn .

      Từ Tấn lấy tay che khuất mắt nàng: "Ngoan, hôn xong ta , nàng nghe lời, ta lại dây dưa." xong nhúc nhích, đợi nàng lựa chọn.

      Ánh mắt nhìn thấy, lý trí dần cảm nhận thân thể nam nhân rắn chắc trầm trọng, nước mắt lặng lẽ tràn ra, theo kẻ tay nam nhân chảy xuống: "Ta tin vương gia."

      Từ Tấn chỉ giận nàng dối, cũng nghĩ bao giờ để ý tới nàng, thấy nàng khóc như vậy có chút mềm lòng nhưng chỉ dời tay, nhìn nàng nhắm chặt mắt, cúi đầu che lên.

      Đêm đông trong trẻo, môi nàng thoáng lạnh, môi lại như lửa nóng.

      Hai đôi môi dán vào nhau, hai thân thể đồng thời xiết chặt, Phó Dung nắm đệm giường, Từ Tấn sâu sắc hôn.

      thanh ái muội truyền tới.

      Phó Dung thể tự mình kiểm soát thân thể, mặc nhàng thưởng thức. Khớp hàm bị khấu mở, chậm vội, nàng chung quanh trốn tránh, cuối cùng vẫn bị bắt được, hoặc mút hoặc đảo quanh, dẫn tới từng trận run rẩy. Cảm giác này quá mức nguy hiểm, lần đó quá mức khắc sâu, Phó Dung đè nén rung động trong thân thể, Từ Tấn đuổi sát buông, như chiến trường tranh đoạt, ai phục ai.

      Tay nam nhân bắt đầu thành , Phó Dung bừng tỉnh, phát Từ Tấn dùng biên độ khó có thể phát giác nhàng cọ nàng.

      Phó Dung sợ, biết nam nhân này ăn mềm ăn cứng, nàng trầm thấp khóc lên, bả vai rung, như mưa đánh hoa run.

      Từ Tấn chậm rãi ngẩng đầu, còn chưa hôn đủ nhưng nhìn tiểu nương nhắm mắt khóc nức nở, ủy khuất rơi lệ, đột nhiên đứng dậy, nhanh chóng vòng qua bình phong mới dừng lại: "Ta hỏi lần nữa, nàng muốn gả cho ta?"

      Phó Dung kéo chăn phủ đầu khóc.

      Như đứa bị chọc giận.

      Từ Tấn nắm chặt tay, chậm rãi quay người rời .
      Last edited: 19/1/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :