1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại, hắc bang] Mị Sát - Chiết Hỏa Nhất Hạ (12/56)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Loverainbowtq

      Loverainbowtq New Member

      Bài viết:
      23
      Được thích:
      22
      Bạn ơi chương 3 đâu rồi :yoyo68::yoyo58::yoyo45:

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 5 (1):

      Tám giờ tối ngày thứ ba, Túc gõ mở cửa phòng VIP của hộp đêm sang trọng bên trong sớm thành khung cảnh ăn chơi trác táng.

      Xông vào mũi Túc là cỗ mập mờ rượu thuốc lá ^ sắc tư vị hun đến hồi đầu óc choáng váng.

      lớn như vậy, mặc dù thường theo Sở Hành ra vào hộp đêm, nhưng cơ bản có ở trường hợp tiếp khách qua đường như thế này. Thường ngày, mỗi lần tới những chỗ này đều là tới nghe báo cáo việc công, ngồi bên cạnh Sở Hành, mỗi lần cũng vì được cáo mượn oai hùm, được phục vụ trà ngon dưa tốt và trái cây. Loại tiếp khách như hôm nay, trước kia Sở Hành phần lớn đều mang Ly Chi cùng.

      Sở Hành thường Ly Chi mạnh vì gạo bạo vì tiền, nhìn người qua ánh mắt bản lãnh đoán lòng người so Túc muốn linh hoạt rất nhiều. Hơn nữa lớn hơn ba tuổi so với Túc, lại rất dịu dàng, giơ tay nhấc chân đều là phong tình, chỉ là ngồi ở chỗ đó để cho người ta mời rượu, cũng thấy vui tai vui mắt hơn Túc. Vì vậy trước đây Ly Chi và Túc vốn được phân công riêng biệt, Ly Chi phụ trách đối ngoại quan hệ xã hội và đàm phán, Túc phụ trách người mới và quản lý công việc, sau này đến khi quyền lực của Túc bị giao cho Ly Chi, chính là chuyện khác.

      Giống như tối nay, loại trường hợp dâm mỹ trêu chọc này, Túc chỉ từng tham gia lần vào hơn hai năm trước. Lần đó, Sở Hành chỉ để cho phụ trách rót rượu, kết quả ngờ tửu lượng của Túc có tốt, cổ tay cẩn thận run lên, nửa ly rượu đỏ liền đều ngã xuống đùi đối phương. May mà người Tiếu Lý Tàng Đao trong truyền thuyết kia có giao tình thâm hậu với Sở Hành, mặc dù Túc có bị đối phương truy cứu trách nhiệm, nhưng từ đó về sau Sở Hành liền mang ra ngoài tiếp khách, hơn nữa còn tặng thêm cho Túc hai chữ, đơn giản dễ hiểu nhưng làm khắc sâu trí nhớ: mất mặt.

      Vì vậy sáng hôm nay, Sở Hành phái người tới đây đưa đồ dạ hội cho Túc cầm quần áo ở trong tay nhìn chút, : "Chuyện như vậy nên để Ly Chi làm, ông có đưa sai hay ?"

      "Thiếu gia Sở chỉ đề cập đến , tiểu thư Ly Chi. là buổi tối muốn cùng cục trưởng Thôi ăn cơm, đương gia Thôi và thiếu gia Thôi cũng tham gia. Thiếu gia Sở trước, sau đó chính tám giờ tự đến đó."

      Túc suy nghĩ chút, hỏi: "Lúc ấy lời này sắc mặt như thế nào?"

      "Thiếu gia Sở gõ cầu, xem ra tâm tình giống quá kém."

      Bên trong phòng bốn nam tám nữ, bốn sô pha dài ngồi đầy người. Bên trong thanh trêu chọc, tiếng cụng ly nhiều tiếng lọt vào tai, thấy có người đẩy cửa ra, cũng thoáng yên lặng. Sở Hành dựa nghiêng sô pha, vạt áo mở phân nửa để cho hai người đẹp vây quanh, trong tay còn nắm đoạn cổ tay trắng mảnh khảnh, nhìn thấy vào, ngoắc ngoắc tay kêu qua: "Làm sao tới chậm như vậy?"

      Túc tới, vừa nhìn đồng hồ treo tường chút, đúng là tám giờ sai. Nhưng Sở Hành hỏi như thế, cũng thể làm gì khác hơn là đáp: " đường bị kẹt xe chậm lát." Sau đó xoay người, kính cẩn nghe theo lần lượt gọi: "Cục trưởng Mạnh, tiên sinh Thôi, thiếu gia Thôi."

      Hai con ngươi cục trưởng Mạnh dừng lại người , nhìn lát mới cười ra ha ha hai tiếng: "Vị này chính là tiểu thư Túc? Dung mạo rất là xinh đẹp ngọt ngào nha."

      Sở Hành thoáng ngồi dậy, dưới ánh đèn cẩn thận đánh giá Túc, liếc mắt cái: "Ngọt ngào? Mười năm trước mới vừa vào nhà họ Sở, lúc ấy cũng thực coi là ngây thơ đáng , bây giờ còn phải là dáng vẻ lạnh bạc quật cường."

      "Tôi cũng thấy rất ngọt ngào! Thiếu gia Sở, còn vị tiểu thư Ly Chi kia là đẹp mắt nhất nhà họ Sở, tôi thấy sắc đẹp của Túc mới phải nửa phần để cho chứ sao (cái này mình hiểu lắm nên để nguyên)." Thôi Chí Tân vừa chen miệng, vừa đẩy hai mỹ nhân xinh đẹp trong tay ra, chỉ vào vị trí ghế sô pha còn trống, cười với Túc : "Nhìn xem thiếu gia Sở của cũng bị các mỹ nữ bao bọc giọt nước lọt rồi, tới đây bên ngồi."

      Túc đảo mắt nhìn Sở Hành chút, vẻ mặt trước sau như , có chút thờ ơ, giờ phút này cũng có ý tứ gì đặc biệt muốn ngăn trở. do dự chút, vẫn là theo lời tới, thuận tay cầm lấy ly rượu còn mới ở bàn, rót đầy ly rượu trắng, nâng hai tay, mở miệng: "Tôi mời tiên sinh Thôi ly."

      Thôi Chí Tân tiếp nhận ly rượu trắng khác Túc rót đầy, thuận tay sờ lên mu bàn tay , sau đó nét mặt tươi cười mở miệng: "Tiểu thư Túc là vừa ý lại động lòng người, thiếu gia Sở đem cái bảo bối như vậy dấu ở nhà, những năm này đều đưa ra, vốn định Kim Ốc Tàng Kiều, còn giờ là sao?"

      Sở Hành liếc mắt nhìn qua cái, cười như cười: "Quả có chút ý này."

      Suốt buổi tối, đợi đến lúc Túc được tài xế nhà họ Sở nửa đỡ nâng vào trong xe, chính mình cũng biết bị rót xuống bao nhiêu ly rượu.

      Thôi Chí Tân cùng cục trưởng Mạnh thay phiên rót đầy, Sở Hành ở bên trơ mắt nhìn giỏi chuyện chỉ có thể bị chận liên tục từng ngụm khó chịu, thủy chung khoanh tay đứng nhìn chưa từng trả lời. Tửu lượng Túc tốt, lại uống vào rượu đỏ lẫn rượu trắng..., bao lâu liền có chút choáng váng say. biết mình hễ hỏi đáp, giọng giống như vẫn còn rất bình thản, nhưng chú ý trở lại chính mình cũng biết mình những thứ gì. Trừ lần đó ra còn có bàn tay của đàn ông, thỉnh thoảng chút kiêng kỵ vuốt ve mu bàn tay chút, lại giống như có như ôm eo của , Túc cảm thấy chán ghét, lại biết cách khước từ, mãi cho đến say, trong lòng cũng còn rất nén giận.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 5 (2):

      biết qua bao lâu, rốt cuộc đợi đến lúc giải tán. Túc mềm nhũn bị cánh tay ôm , trong hơi thở mùi vị quen thuộc, cũng liền loạn giãy nữa, thuận theo bị nửa ôm nửa nhét ^ vào trong xe. Cũng lâu lắm nghe được Sở Hành trầm giọng mở miệng: "Lão Hồ, mở toàn bộ cửa sổ ra. Trong xe tất cả đều là mùi rượu khó ngửi."

      Túc chỉ cảm thấy trong dạ dày đảo lộn trận khó chịu, theo bản năng còn nhớ nơi này là bên trong xe Sở Hành, miễn cưỡng mới đè xuống cảm giác nôn mửa, trong lúc đó mơ hồ trừng mắt liếc cái: " nổi nóng cái gì, cho rằng tôi cũng rất dễ chịu? Ai cho rót tôi?"

      "Tôi rót cho em lúc nào?"

      " kêu người rót cho tôi!"

      "Tôi kêu người nào rót cho em? Biết uống được nhiều như vậy còn uống..., em ngồi ở đó, tự mình biết chối từ?"

      Nước mắt Túc lập tức tuôn ra: " lại dạy qua tôi từ chối thế nào!"

      Sở Hành ngừng chút, lạnh lùng : "Lần đầu tiên, Ly Chi tới đó cũng biết thế nào là mời rượu hay giỡn, lần thứ hai biết làm sao mới có thể giọt nước lọt."

      "Ly Chi Ly Chi chỉ biết Ly Chi! ấy có bản lãnh để cho ấy hộp đêm là tốt rồi! Để cho tôi làm cái gì! cho rằng tôi nguyện ý bị chuốc rượu!" Túc vừa vừa thút thít, xong lời cuối cùng thuận tay nắm lấy gối ôm bên cạnh, hung hăng ném vào Sở Hành, "Dừng xe! Tôi muốn xuống xe!"

      Cánh tay Sở Hành bị đánh hạ xuống, Túc nhìn chằm chằm, giống như cảm thấy còn chưa có đủ, rất nhanh đưa tay qua tới lại muốn đánh , cổ tay bị Sở Hành phen túm xuống, mi tâm nhíu lại: "Hồ đồ cái gì! Ngồi xong."

      "Tôi liền !"

      Túc bị đặt tại lưng ghế dựa thể động đậy, rất nhanh thẹn quá hóa giận, hàm răng mở ra, nhìn chính xác cắn cổ của Sở Hành. Sở Hành kịp thời tránh ra, lạnh giọng : "Lộn xộn nữa ném em ra ngoài từ cửa sổ xe."

      " ném hả, đúng lúc tôi ước gì được xuống xe!" Túc say ngà ngà chút nào yếu thế, hung tợn nhìn chằm chằm, " đè thêm tôi, tôi liền ói ở người của ! có muốn thử chút hay !"

      Sở Hành giận quá hóa cười: "Uống rượu say tính khí lớn muốn tạo phản?"

      vẫn đè lại cho phép giãy giụa, Túc bắt đầu dùng chân đá , thử mấy lần cũng với tới, ngược lại kích được cảm giác nôn mửa dần dần dâng trào. Sở Hành cảm thấy có cái gì đúng, rất nhanh lui về phía sau, lúc này Túc phản ứng nhanh hơn so với , ôm chặt lấy hông của buông tay. Sở Hành thử lôi hai cái cũng thành công, cảm giác nôn mửa của Túc lên tới cổ họng miệng, tiếp theo nhắm mắt lại, hướng về phía áo khoác của Sở Hành thỏa mãn mở miệng ra.

      ". . . . . ."

      Bên trong xe tĩnh mịch năm giây, Sở Hành nhắm mắt, mở miệng: "Lão Hồ, dừng xe."

      Ngày hôm sau, mãi cho đến lúc mặt trời lên cao Túc mới tỉnh lại. Đầu óc tỉnh táo nghỉ ngơi lúc lâu, mới phát giác chỗ mình ở là cái phòng khách gần sát phòng ngủ của Sở Hành.

      Lúc thở ra có mùi rượu, người cũng nhàng khoan khoái sạch , nếu như phải đầu đau như nứt, còn tưởng rằng tối hôm qua luân phiên mời rượu cũng chỉ là giấc mộng.

      Túc đối với chuyện xảy ra đêm hôm trước, nửa đoạn trước cũng còn nhớ, nửa đoạn sau chỉ có thể mơ hồ nhớ vài nét chính, mơ hồ giống như là cùng Sở Hành xảy ra tranh cãi, lại mơ hồ giống như là còn chưa có hỏi đáp án liền sốt ruột khó nén ói lên áo khoác người Sở Hành vừa mua chưa tới tuần. Túc có thể nhớ màn cuối cùng, còn lại là lúc bị Sở Hành bắt xuống xe, mặt lúc này trầm đến cơ hồ có thể chảy ra nước nét mặt.

      Túc hồi tưởng xong, chỉ cảm thấy càng thêm đau đầu muốn nứt.

      Sau khi dọn dẹp xong xuôi từ từ xuống lầu, ngoài ý lại thấy quản gia chờ ở phòng khách. Nhìn thấy khẽ khom người, vẫn là dáng vẻ kiêu ngạo tự ti: "Thiếu gia sáng sớm ra cửa. Nghe tiểu thư Túc tối hôm qua uống rượu rồi có ăn cơm, lại liên tiếp nôn mửa, tại hẳn là đói bụng. Trong phòng bếp điểm tâm vẫn ấm."

      Túc dõi theo ông, trán nhịn được nhảy lên.

      Trong miệng ông nếu nghe , nguồn gốc chỉ có thể từ người. Nếu quản gia biết, vì vậy có lẽ tích hùng tối hôm qua của nên biết nên biết cũng biết được, nếu là truyền tới trong lỗ tai Ly Chi, biết còn có thể thêm dầu thêm mỡ bố trí như thế nào.

      Túc bỏ qua người ở trước mắt này, mắt nhìn thẳng về phía trước. Cố tình quản gia ở sau lưng nhất định nhắm mắt theo đuôi đuổi kịp, chậm rãi : "Tửu lượng của tiểu thư Túc thực rất kém."
      Last edited: 20/2/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 5 (3):

      Túc dừng bước, quay đầu lại, khẽ cười cái: "Quản gia Chu, tửu lượng rượu của tôi có tốt hay , cùng ông có quan hệ gì?"

      Quản gia cũng khẽ cười cái, nếp nhăn liên tục xuất xung quanh mắt khẽ cong lên, trong lúc nhất thời lại vô hình sinh ra mấy phần ý vị bí : "Tiểu thư Túc ở nhà họ Sở ngây người mười năm, rốt cuộc có nghĩ tới chính mình muốn những thứ gì sao?"

      Túc ngẩn ra, rất nhanh cười, mặt lạnh hỏi ngược lại: "Quản gia Chu, những lời này, hỏi được ngại thân thiết với người quen sơ sao?"

      Quản gia nhìn thái độ gay gắt dọa người của , khẽ thở dài cái, : "Tiểu thư Túc còn nhớ mấy ngày trước, ném vào thùng rác cái bình hoa làm từ gốm sứ kia sao?"

      "Ông muốn gì?"

      Quản gia tránh đáp: "Tối ngày hôm qua, tiểu thư Túc say rượu trở lại, ở trong phòng khách ôm lấy bắp đùi thiếu gia chịu lên lầu, cuối cùng là thiếu gia ôm mới bằng lòng lên."

      Túc nhíu mày: "Rốt cuộc ông muốn cái gì?"

      như hiểu hỏi, thế nhưng ông lại chịu trực tiếp trả lời nữa. Chỉ lần nữa rũ mắt xuống, từ từ : "Tiểu thư Túc cẩn thận suy nghĩ chút, mấy năm nay thiếu gia đợi thái độ của thôi."

      Túc trở về chỗ mình, ở đường, vừa đúng đụng phải Ly Chi.

      Nếu oan gia ngõ hẹp đại khái chính là như hai người các vậy, mỗi khi gặp Túc bêu xấu làm chuyện sai lầm, ngoảnh lại người đầu tiên chê cười nhất định là Ly Chi. Về kỹ năng cận chiến của Túc, Ly Chi sánh bằng, nhưng nếu như muốn bàn về miệng lưỡi chua ngoa, Ly Chi có thể vượt qua Túc mấy con phố.

      Hôm nay Ly Chi quan sát , bên môi mang theo tia cười nhạo, giọng điệu chuyện vẫn giống như trước đây: "Tiểu thư Túc đúng là bình tĩnh. Nếu tôi là , tôi tại liền đập đầu vào cây hải đường chết cho xong."

      Túc lẳng lặng : " đáng tiếc, mạng sống của chị Ly Chi giá thấp như vậy, tôi vẫn còn có."

      Ly Chi cũng tức giận, thậm chí đến gần chút vỗ vỗ vai của : "Nghe lời của chị, vẫn là suy nghĩ thoáng chút, chuyện như vậy nếu có thể rơi vào đầu người khác, tự nhiên cũng đến phiên à?"

      Những lời này của nghe cũng thích hợp gắn với chuyện tối ngày hôm qua, Túc nghe hiểu, định câm miệng trả lời. Ly Chi cũng thấy kịch vai có bao nhiêu khó hát, vẫn nhàng cười: "Nếu sủng ái, luôn là có hạn độ ở đây. Càng khỏi tối hôm qua còn chọc giận thiếu gia Sở. bù đắp được hai mỹ nhân, lại chống đỡ được khoản đầu tư hơn trăm triệu. Nếu từ tình cảm có thể tiếp thụ nổi, phân tích từ lý trí cũng là chuyện rất bình thường. Chỉ cần xem mình hèn mọn chút, sắp xếp vị trí đúng chút, cắn răng cái cũng nhẫn nại qua, cảm thấy thế nào?"

      Túc vẫn nghe hiểu, lại mơ hồ cảm thấy ổn, nhíu chặt lông mày muốn vòng qua , lại bị Ly Chi tay mắt lanh lẹ ngăn trở. Đối phương dò xét cẩn thận sắc mặt của , cuối cùng dáng vẻ có chút bừng tỉnh hiểu ra: ". . . . . . phải là còn biết chứ?"

      Túc nhìn chằm chằm , giữa hai lông mày nhăn chặt hơn, Ly Chi cũng thêm nữa, che miệng cười cười: "Tốt lắm tốt lắm, nếu muốn nghe tôi chuyện, tôi trước hết nhiều. Dù sao cũng biết."

      Chân trước Ly Chi rời , điện thoại của Lộ Minh theo sát gọi tới. Đối phương lần này thông báo gặp Sở Hành, giọng có chút chần chờ: "Tiểu thư Túc, thiếu gia Sở tìm . Ngài ở thư phòng."

      Lúc Túc đến thư phòng, Sở Hành hiếm thấy có xử lý việc công. Trong tay nâng quyển sách đóng buộc chỉ, bên cạnh gốc cây xanh tươi tích thủy Quan , tựa tại bên cạnh bàn từ từ lật từng tờ . Lại giống như căn bản có nghiêm túc xem, cố ý thả bước chân vào, rất nhanh liền phát , quay đầu sang, chỉ chỉ ghế sô-pha đối diện bảo ngồi xuống.

      "Tổng trợ lý Lộ tìm tôi."

      Sở Hành gõ đầu ngón tay trỏ lên mặt bàn hai cái, trầm ngâm mở miệng: "Sáng hôm nay Thôi Chí mới gọi điện thoại cho tôi, nghĩ đem hai bé 15 tuổi đưa cho tôi, hi vọng tôi đổi em cho ."

      Túc đột nhiên ngẩng đầu, Sở Hành nhìn , lại bổ sung câu: "Bồi hai tháng."

      Túc cắn chặt hàm răng, trái tim kịch liệt co rúc lại, mặt vẫn có thể bảo trì được trấn định, lại nghe được từ từ : "Em hiểu ý tứ trong này?"

      Túc qua lúc lâu, mới miễn cưỡng mở miệng: ". . . . . . Biết. Tiên sinh Thôi đưa tới hai bé cũng chỉ là mặt ngoài nhân tình. Nếu lần này bỏ qua mặt mũi của tiên sinh Thôi, cũng liền tương đương với bịt kín con đường cục trưởng Mạnh này. Đường thông, mẩu giấy nhà họ Sở đưa lên đều thể được phúc đáp. Vài triệu đầu tư nếu lấy được giấy chứng nhận, kết quả chính là công dã tràng."

      "Em biết là tốt rồi." Sở Hành nhìn chòng chọc hồi lâu, hỏi , "Em xem, tôi nên cho em hay ?"

      Môi Túc mím chặt lời nào, lát sau, mắt nhìn sàn nhà bình tĩnh mở miệng: " Túc do ngài phân phó."

      xong, Sở Hành nhất thời vẫn nhúc nhích. Sau lúc lâu, dùng khóe mắt dư quang nhìn lại nhặt lên quyển sách đóng buộc chỉ kia, tiện tay lật hai tờ, ngừng lát, lật tiếp hai tờ, lại ngừng lát.

      Túc từ đầu đến cuối có ngẩng đầu. Cuối cùng nhìn thấy hai tay hợp lại, "Pằng" tiếng, sách đóng buộc chỉ lần nữa bị ném lên bàn, giọng Sở Hành nhàn nhạt vang lên, lộ ra tất cả đều ý tứ kết thúc: "Ngày mai tôi cho người đưa em nhà họ Thôi."
      Last edited: 20/2/16
      139, dhttChris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6 (1):

      Túc từ đầu đến cuối có ngẩng đầu. Cuối cùng nhìn thấy hai tay hợp lại, "Pằng" tiếng, sách đóng buộc chỉ lần nữa bị ném lên bàn, giọng Sở Hành nhàn nhạt vang lên, lộ ra tất cả đều ý tứ kết thúc: "Ngày mai tôi cho người đưa em nhà họ Thôi."

      Túc dừng lại lát, đáp tiếng "Vâng".

      Trong thanh của nghe ra tình cảm gì, lại thủy chung nắm tay cúi đầu nhìn ra nét mặt gì. Sở Hành đợi trong chốc lát, hỏi "Em còn có gì muốn ?"

      Túc rốt cuộc ngẩng đầu lên: "Ngài quyết định như vậy, là có ý tứ trừng phạt tôi kiện Tào Đông Dương kia?"

      Sở Hành nhìn qua cái, hỏi ngược lại: "Em hỏi tôi lời này, là cảm thấy tôi phạt quá nặng?"

      lại lần nữa cúi đầu: " Túc dám."

      Trong giọng và động tác của cũng lộ ra cẩn thận cùng kính cẩn, Sở Hành mặc dù biết nhất định vừa nghĩ đằng nẻo, rốt cuộc cũng chỉ ra đến tột cùng còn có cái gì sai lầm. nhìn chòng chọc lâu, Túc luôn duy trì tư thế hai tay đặt ở đầu gối, nhúc nhích ngồi ở đàng kia. Qua mấy phút, rốt cuộc Sở Hành thu hồi ánh mắt, tiện tay cầm lấy tài liệu bên cạnh, vừa : "Nơi này còn việc của em."

      "Vậy Túc cáo lui trước."

      Túc ra khỏi thư phòng, vừa chưa được mấy bước, liền nghe được phía sau gốc cây Lục La cách đó xa truyền đến tiếng quát thấp của Lộ Minh: "Chuyện gì có thể chuyện gì thể còn cần tôi dạy cho ? Chuyện như vậy cũng là có thể hỏi thăm?"

      Tiếp theo vang lên tiếng của nữ, giọng điệu rất là xem thường: "Làm sao lại thể hỏi thăm? Mấy tháng này mỗi ngày Túc phải là ăn ăn uống uống có việc gì làm? Nếu thiếu gia Sở còn có phần coi trọng ấy, lấy lại hết những quyền lực kia của ấy làm gì? Chị Ly Chi luôn , danh tiếng Túc truyền ra nhiều năm, đến bây giờ cũng sai biệt lắm. Tôi thấy mấy năm nay Túc căn bản làm quá mức, khiến tại thiếu gia Sở vừa nhìn thấy ấy liền chướng mắt, mới có thể đưa ấy ra ngoài."

      Giọng của Lộ Minh bộc phát lạnh lùng: " tiểu nha đầu như biết cái gì! thử làm chút chuyện mà Túc làm , cái vị ở trong thư phòng kia bảo đảm làm chết vạn lần! Túc làm bao nhiêu chuyện quá giới hạn, chưa thấy được thiếu gia Sở chân chính phạt qua ấy? Mấy năm nay, thiếu gia Sở tốn bao nhiêu tâm huyết ở người Túc, cho rằng có là có hay sao?"

      Đối phương cắt tiếng: "Lúc này phải là phạt ? Người nào biết lão già Thôi Chí Tân kia là loại người gì, ở giường là gì kiêng kỵ, thủ đoạn gì cũng làm ra được, Túc bồi hai tháng, chết cũng muốn thành cái nửa chết nửa sống. Túc nếu là còn cảm thấy có chút xấu hổ, nhà họ Thôi hai tháng còn bằng tự sát còn sảng khoái hơn. Nếu thiếu gia Sở còn nghĩ chút mười năm này tình nghĩa đối với Túc, như thế nào lại chịu đưa qua như vậy?"

      Lộ Minh còn chưa lên tiếng, vừa ngẩng đầu đúng lúc chống lại hai mắt đen nhánh của Túc, dấu trong làn da trắng, bộc phát có vẻ sâu sâu kín. Lộ Minh mở miệng, mặt nhanh chóng điều chỉnh ra nụ cười: "Tiểu thư Túc ra? Nha đầu này ngu dại ngây thơ, như thế nên tưởng ." xong đẩy bé kia phen, " phải là muốn phố bắc? Còn mau!"

      "Đứng lại." Túc lạnh lùng tiếng gọi đối phương lại, vòng qua trước mặt , cẩn thận nhìn kỹ nửa ngày, chậm rãi hỏi, " tên gì?"

      Lộ Minh hơi cảm thấy ổn, muốn chen miệng, vừa nhấc cằm, dùng dáng vẻ kiêu căng trả lời: "Tôi tên là A Lương. Như thế nào?"

      Túc nhìn , chợt ôn hòa cười tiếng: "Mới tới? Tới nhà họ Sở bao lâu?"

      " năm. như thế nào?"

      "Lúc tôi tới nơi đây năm, giống bây giờ, ngu xuẩn như vậy." Túc làm bộ thở dài, chợt ra tay như điện, phen cầm cổ A Lương, lôi xách tới trước mặt, rồi sau đó dưới chân dùng sức chút, trực tiếp đá vào sau đầu gối đối phương.

      A Lương bị khống chế quỳ mặt đất.

      "Nhưng lại dại dột để cho tôi muốn ném vào trong biển làm mồi cho cá." Túc chậm rãi tiếp, "Cái người này sao nhìn tôi làm gì? Nghĩ tố cáo phải hay ? Thiếu gia Sở kính ở bên trong, cứ việc kiện."

      mới vừa xong, liền nhìn thấy hai mắt A Lương tỏa sáng, sau đó như được đại xá, khóc lớn lên, chỉ vào Túc lớn tiếng kêu: "Thiếu gia Sở! Ngài đều thấy được chị Túc ấy lại còn dám đối với tôi như vậy! ấy dùng chân đá vào sau đầu gối tôi! ấy thiếu chút nữa bóp chết tôi!"

      Sở Hành đứng ở bên ngoài xa Túc, mặc cho A Lương liên tục khóc thét, nét mặt trước sau chút thay đổi; Lộ Minh đoán được khuynh hướng phát triển tiếp theo của tuồng vui này, để lại dấu vết lui về góc; Túc đối với loại tố cáo này sớm miễn dịch, đợi giây lát thấy Sở Hành xử lý, hừ lạnh tiếng xoay người rời . tới bước liền nghe Sở Hành mở miệng: "Đứng lại cho tôi."

      Túc nghe được, dưới chân cũng ngừng. Phía trước chính là đám hoa Tử Vi hoa quấn quanh hành lang, Lộ Minh chỉ cảm thấy lọn tóc đen nhánh phía sau màu thiển tử của đám hoa, đầu nhàng linh hoạt lung lay hai cái, liền biến mất ở cuối tầm mắt.

      thu hồi mắt, liền thấy Sở Hành chẳng biết lúc nào cũng khẽ nghiêng mặt qua, ánh mắt hơi tập trung ở đám dây hoa Tử Vi, mới phục hồi tinh thần lại, nhìn cũng nhìn tới người quỳ dưới đất kia liền vào thư phòng, giọng chút để ý phát ra: "Ở phía trước thư phòng cãi lộn, quá đáng."

      Lộ Minh theo lâu, lập tức hiểu được ý tứ phía sau lời của , rất nhanh lên tiếng: "Tôi dẫn ấy phòng tạm giam."

      Chờ Sở Hành vào thư phòng, Lộ Minh nhìn lát A Lương quỳ mặt đất vẫn chân tướng, thở dài ngồi chồm hổm xuống, giọng : "Còn nhìn cái gì nương kia? Túc cho kiện liền kiện, ngu à? Làm như vậy lần nữa cái mạng còn có biết ? Tôi sớm qua với các , chuyện của hai vị này ai cũng chớ nhúng tay, chẳng lẽ nghĩ rằng tôi hại các sao?"

      "Nhưng, nhưng Túc ràng liền bị đưa cho Thôi Chí Tân. . . . . ."

      Lộ Minh nghiêm sắc mặt, giọng : "Câm miệng! Tôi chớ nhúng tay! còn nghe hiểu phải !"

      Chương 6 (2):

      Hơn tám giờ sáng ngày thứ hai, có tài xế chờ Túc ở bên ngoài. Thấy hai tay , dưới đất trống trơn, có chút chần chờ hỏi: "Tiểu thư Túc, có hành lý?"

      " có."

      Túc tự mình mở cửa xe, lúc vừa nhấc chân bước vào, liền nhìn thấy cửa sổ lầu ba phía tây bị kéo ra nửa, hai cánh tay Ly Chi tựa lên ban công, cười nhàng cúi đầu nhìn . Thấy Túc ngẩng đầu lên, còn nhàng phất phất tay với .

      Mặt Túc thay đổi thu hồi tầm mắt, "Phanh" tiếng đóng cửa xe lại.

      Đúng chín giờ, xe đúng giờ đến đại trạch nhà họ Thôi. có quản gia nhà họ Thôi đợi, thấy Túc bước lên bậc thang, lễ độ chu toàn mở miệng: "Tiểu thư Túc, hoan nghênh. Tiên sinh Thôi trước mắt ở nhà, xin ngài chờ lát."

      Rốt cuộc cái gọi là lát này, kết quả là từ chín giờ sáng đến hơn bảy giờ tối. Túc ngồi ở bên trong phòng khách, rõng rã chờ đợi mười giờ.

      Loại này cũng hiểu, thủ đoạn ra oai phủ đầu, nếu là dùng ở người A Lương cái loại tiểu nương này, đại khái còn có thể có chút tác dụng. Nhưng đối với theo bên cạnh Sở mười năm, phương thức giết người có thể hơi ra mười mấy loại như Túc mà , có vẻ có chút ngây ngô. Ở nơi này trong mười giờ, Túc nhìn những người khác trong phòng khách ngừng quan sát , vẫn chậm rãi ăn hai bữa cơm, lại ăn thêm miếng bánh ngọt Hắc Sâm Lâm với 3 ly nước ép, xem xong tất cả tạp chí trưng bày bàn, cuối cùng có việc làm, mới có hơi miễn cưỡng thả lỏng tinh thần, tựa ghế sô-pha ngủ giấc.

      Túc bị trận ẩm ướt nóng hôn đánh thức. Mở mắt liền thấy Thôi Chí Tân ngừng vê đè ép , nửa tay thăm dò trong vạt áo.

      Túc cách quần áo đè lại tay của : "Phòng khách có người. . . . . ."

      "Mọi người bị tôi đuổi ra ngoài, ai thấy được. Túc đẹp như vậy, tôi đâu chịu cho người khác nhìn, có đúng hay ?" Thôi Chí Tân thấy tỉnh, ôm cằm của muốn hôn qua, "Tới, ngoan ngãn để cho tôi nếm thử chút ——"

      Túc hơi lui về phía sau chút, vừa vặn vốn là với Thôi Chí Tân có khoảng cách. Thôi Chí Tân muốn lại gần, bị tay đặt ngoài miệng, mi tâm hơi nhăn giận tái , gằn từng chữ : "Tiên sinh Thôi."

      Lúc đọc ba chữ này, khóe môi mím lại, hai con ngươi đen nhánh phủ tầng sương mù mỏng, Thôi Chí Tân nhìn thấy quả tâm thần đều lay động, vội vàng đồng ý tiếng: "Hảo hảo, chúng ta lên lầu trước."

      Túc bị ném lên giường trong phòng ngủ, Thôi Chí Tân đẩy thành dáng vẻ nằm ngang, sau đó liền sốt ruột khó nén đè lên, vừa gỡ bỏ quần áo của vừa mở miệng: "Bảo bối, có biết hay , khuya ngày hôm trước ở phòng bao, ngồi ở sô-pha mời rượu tôi, lúc ấy tôi nghĩ đến nếu như vậy cởi sạch quần áo ném tới giường, mùi vị nhất định tương đối hay. . . . . . Cái người này quần áo làm sao nhiều nút áo vậy? Hôm nay, nên mặc váy tới đây. . . . . ."

      Túc tiếng nào để mặc động tác của , Thôi Chí Tân vừa lòng trầm mặc như vậy, ở gò má nhéo cái, tiếp tục cười trêu : "Nghe thời gian trước làm chuyện gì quá giới hạn, mới để cho Sở Hành quăng đến cái loại địa phương hộp đêm đó, tôi mới có thể phát còn cái tiểu mỹ nhân như nữa, là thế nào ngoan, hả?"

      Túc rũ mắt xuống, : "Còn chính là về chuyện vượt quyền."

      Thôi Chí Tân đối với chuyện vượt quyền có hứng thú, gỡ bỏ nút áo cuối cùng quần áo của , lòng bàn tay đủ hài lòng sờ lên, vừa cúi đầu muốn hôn xương quai xanh của , vừa cảm khái mở miệng: "Đặt bảo bối như hoa như ngọc như vậy ở bên cạnh ngây ngô mười năm, Sở Hành cư nhiên có thể nhịn xuống có chạm qua ——"

      chữ cuối cùng "" chỉ kịp phát ra nửa tiết, còn dư lại liền toàn bộ bị cắt đứt ở trong cổ họng.

      dây Piano cực được rút ra từ trong áo lót bằng tốc độ nhanh nhất, vòng bốn vòng ở cổ Thôi Chí Tân, lại được Túc mặt thay đổi dùng sức lôi kéo từ trái phải, ngay lúc Thôi Chí Tân chưa kịp phát ra bất kỳ thanh gì.

      Sau đó trong vòng phút, trong phòng an tĩnh đến khác thường, chỉ còn lại giữa cổ xương cốt lúc bị dây thép cắt đứt phát ra thanh trầm muộn chậm chạp.

      Túc đợi hoàn toàn xác nhận Thôi Chí Tân quả ngừng thở, mới chậm rãi buông dây đàn ra.

      nhìn trần nhà hít hơi sâu, khắc chế hàm răng dưới muốn va chạm, đẩy thân thể mang hơi ấm của Thôi Chí Tân ở ra, từ từ lấy quần áo mặc vào, lại tận lực vững vàng cài tốt tất cả nút áo, rồi hướng gương xác nhận lần người có vết máu nào, lại ngồi chờ trong phòng hơn giờ, mới đến cạnh cửa, đẩy cửa ra đường , lắc mình rời khỏi sau đó nhanh chóng đóng lại.

      Rốt cuộc, Túc chuẩn bị tốt lời láo cùng con dao chuẩn bị ra trận, nhưng có ngờ tới, giết người xong sau đó chạy trốn thuận lợi ngoài ý muốn. Từ phòng khách đến sân trong, rồi đến cửa chính thôi trạch, đường qua, lại dễ dàng ngay cả bóng người cũng nhìn thấy.
      Last edited: 20/2/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :