1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Ông xã Thần bí không thấy mặt - Cát Tường Dạ ( Hoàn - 302c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 61: Trách nhiệm?

      Editor: Puck

      “Duy Nhất, cậu làm sao vậy! Tài liệu hôm nay sai nhiều chỗ! May mà tớ xem trước, nếu Tổng giám đốc cầm họp bị xấu mặt!” Mỹ Mỹ cầm xấp tài liệu tới bên cạnh .

      xin lỗi! Mỹ Mỹ! Lần sau tớ cẩn thận chút!” Trong đầu Duy Nhất hoàn toàn hỗn loạn

      Mỹ Mỹ nhìn chằm chằm, “Duy Nhất, có phải cậu có tâm ? Tớ cảm thấy dạo gần đây cậu rất bình thường, còn nữa, hôm nay cậu và Tổng giám đốc cùng làm, áo sơ mi Tổng giám đốc mặc còn là của ngày hôm qua, có phải các người…?”

      “Trời ơi! Mỹ Mỹ, cậu đừng đoán mò! Ngày hôm qua Tử Nhiên ở cùng với tớ, nhưng chúng tớ hề làm gì cả! Cậu nghĩ cái gì vậy? Đầu óc tớ đủ loạn rồi, đừng làm phiền tớ!” Duy Nhất gõ chữ nhanh bàn phím.

      “Duy Nhất, sao trưa nay má Tằng mang hộp cơm tiện lợi đến cho cậu?” Mỹ Mỹ hỏi sát.

      Duy Nhất vừa xóa toàn bộ chỗ vừa đánh, ôm đầu, “Mỹ Mỹ! Tớ lại đánh sai rồi! Cậu để cho tớ yên tĩnh có được !”

      Mỹ Mỹ bất đắc dĩ, cầm tài liệu tay giao cho , “Thôi, cậu đánh môt ngày, hay là để tớ tới đánh , cậu mang những tài liệu này tới phòng họp, Tổng giám đốc cần!”

      “Cám ơn!” Duy Nhất quả cách nào tập trung tinh thần làm việc.

      “Cám ơn cái gì chứ! Mau ! Tớ chỉ muốn bị cậu liên lụy ở lại làm thêm giờ mà thôi!” Mỹ Mỹ đẩy .

      Duy Nhất cười cười, cầm văn kiện lên, tới phòng họp.

      Khẽ gõ cửa cái, truyền ra giọng của tổng giám đốc Doãn Tiêu Trác, “ vào.”

      “Tổng giám đốc, đây là… muốn” Lời của còn chưa hết, lại bị khí trong phòng họp hãm lại.

      phải họp à? Sao chỉ có bốn người? Doãn Tiêu Trác, Doãn Tử Nhiên, núi băng Lãnh Ngạn kia, còn có ông cụ biết.

      Hình như ông cụ tức giận, mà Doãn Tử Nhiên lại cúi gằm đầu.

      “À, Duy Nhất! Để tài liệu xuống, cho chúng tôi mấy ly cà phê.” Doãn Tiêu Trác nhìn ra lúng túng, giúp .

      “Được!” xoay người ra ngoài, khoảnh khắc lúc đóng cửa, cảm thấy có ánh sáng kỳ lạ đâm vào lưng .

      “Xảy ra chuyện gì à?” Duy Nhất giọng hỏi thư ký bên ngoài phòng họp.

      Thư ký liếc nhìn cửa đóng chặt, giọng , “Hình như tối hôm qua Tổng giám đốc chưa chuẩn bị xong phương án họp ngày hôm nay, hạng mục của chúng ta và Kỳ Thịnh bị kéo dài thời hạn, tổn thất rất lớn, Tổng giám đốc bị ông cụ mắng, ông cụ rất coi trọng hạng mục này, vốn việc trong công ty đều giao cho tổng giám đốc quản lý, còn đích thân tới hỏi hạng mục này.”

      Duy Nhất ngây người, Doãn Tử Nhiên ngốc nghếch, ai bảo ấy cùng mình buổi tối!

      Cà phê cũng pha, trực tiếp vọt vào phòng họp, bốn người trong phòng họp bị động tác của làm sợ nhảy dựng.
      Last edited: 15/2/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 62: Trách nhiệm (2)

      Editor: Puck

      tiến lên đối diện với ông cụ Doãn vái chào cái: “Chào ngài, bác trai, xin lỗi, chuyện này là do cháu gây nên, nếu ngày hôm qua cháu ép Tử Nhiên , ấy phạm phải lỗi này.”

      “Duy Nhất! Em mò gì vậy? Mau ra!” Doãn Tử Nhiên cau mày, giọng đuổi .

      ? Tên là Duy Nhất?” Ánh mắt ông cụ Doãn nhìn chăm chú lên mặt .

      “Dạ!” Duy Nhất cảm thấy ánh mắt của ông ta rất khôn khéo, người thấy rụt rè.

      “Bởi vì mà như vậy? dựa vào cái gì mà tới gánh chịu trách nhiệm? Có làm công cả đời cũng bồi thường nổi tổn thất kéo dài thời hạn của công trình.” Lời ông cụ Doãn lạnh lẽo mà chua ngoa.

      “Cha!” “Bác trai!” Trong khoảng thời gian ngắn, ba người kia thế mà lại trăm miệng lời gọi ông cụ.

      Rất khó thấy núi băng Lãnh Ngạn cười cười, “Bác trai, thôi ! Dù sao chúng ta cũng có quan hệ lâu đời, đừng vì chút chuyện này mà trách cứ Tử Nhiên, như vậy , Kỳ Thỉnh gánh chịu toàn bộ tổn thất lần này.”

      “Chuyện này… như vậy sao được?” Ông cụ Doãn khoát tay liên tiếp.

      Doãn Tử Nhiên lại đột nhiên đứng lên, “Ai muốn gánh chịu! Đừng giả mù sa mưa giả làm người tốt! Là vấn đề của tôi, tự tôi gánh chịu, cha, tiền lương cả đời con đủ để bồi thường chứ?”

      “Thằng nhóc thối tha này!” Ông cụ Doãn giận đến phát run, “Con có mặt mũi mà chuyện! Đều sinh con trai, sao con trai của tôi lại kém con trai nhà họ Lãnh chút xíu?”

      Doãn Tử Nhiên liếc mắt nhìn Lãnh Ngạn, “Vậy trăm năm sau để con trai nhà họ Lãnh lo ma chay cho cha ! Duy Nhất, chúng ta !” kéo tay Duy Nhất lao ra khỏi phòng họp.

      Trong phòng họp, ông cụ Doãn ôm ngực thở, Doãn Tiêu Trác vộ vàng đút thuốc cho ông, ông mới thoáng ổn định lại, lắc đầu thở dài với đôi mắt lạnh, “Ôi, đúng là tội nuôi con dạy, để cho cậu chê cười.”

      Lãnh Ngạn khẽ mỉm cười, “Tử Nhiên còn , bác trai quá lo lắng, cứ như vậy , tổn thất này cháu tới gánh chịu, chuyện này… cần phải như vậy.”

      Doãn Tiêu Trác cũng tranh giành, chỉ cười , “Vốn nên gánh chịu!”

      Lãnh Ngạn gì, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm ngoài cửa, bóng dáng hai người trẻ tuổi dần xa.


      “Tử Nhiên, xin lỗi!” Lúc tan việc, Duy Nhất và Doãn Tử Nhiên ra thang máy.

      “Duy Nhất, hôm nay em xin lỗi năm trăm lần rồi, nếu như em thấy có lỗi với , vậy em hãy thu nhận , bây giờ có nhà để về, trở về bị cha đánh nhừ tử!” Doãn Tử Nhiên từ chối cho ý kiến.

      phải chứ? ở chỗ của em? là tổng giám đốc, giảm giá trị! Ở khách sạn ý!” Duy Nhất hoảng sợ.
      Last edited: 15/2/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 63: Tai nạn xe cộ

      Editor: Puck

      Sắc mặt Doãn Tử Nhiên nghiêm nghị, “ rồi, vẫn là Doãn Tử Nhiên trước kia, em vậy tức giận!”

      “Được! Em ! Này, phải đóng tiền thuê phòng! kiếm cũng phí, cho người khác đóng ngàn đồng mỗi tháng, là tổng giám đốc, thế nào cũng phải năm ngàn đồng tháng mới phù hợp với thân phận của !”

      nhóc xấu xa!” Doãn Tử Nhiên gõ gõ đầu , hai người đuổi trốn chạy vào thang máy, tiếng cười cũng đọng lại trong khoảnh khắc thang máy đóng lại.

      Lãnh Ngạn và Doãn Tiêu Trác ở trong thang máy, ánh mắt hai người nhìn hơi quái dị, hơi mất tự nhiên gật gật đầu, “Chào buổi chiều tổng giám đốc, chào buổi chiều ngài Lãnh!”

      Ngài Lãnh? Xưng hô này khiến Doãn Tiêu Trác phì cười, khiến Lãnh Ngạn cau mày, khoảnh khắc đó, thà bị gọi là khắc tinh…

      Doãn Tử Nhiên lại cố ý cầm tay Duy Nhất, thân mật, “Duy Nhất, đưa em về trước, sau đó về lấy quần áo, tối nay dọn đến chỗ của em.”

      Cõi lòng của người nào đó giống như bị kim châm, phản ứng của Doãn Tiêu Trác lớn nhất, “Cái gì? Em dọn tới chỗ đó của Duy Nhất? cái gì vậy! Em trở về nhà cho !”

      ! trở về làm con ngoan của , dù sao em cũng phải là con của người ta, chuyện kỳ cục gì cũng làm ra được!” Doãn Tử Nhiên đối chọi gay gắt.

      Doãn Tiêu Trác liếc nhìn sắc mặt của Lãnh Ngạn, thêm gì nữa.

      Duy Nhất hy vọng tạo thành hiểu lầm giữa em bọn họ, vội vàng giải thích, “Tổng giám đốc, ra là…”

      “Duy Nhất, cần giải thích!” Doãn Tử Nhiên dùng giọng điệu hung dữ nặng nề với .

      Duy Nhất cúi đầu, trong thang máy rơi vào lúng túng trầm mặc, mãi cho đến khi cửa thang máy mở ra, Doãn Tử Nhiên mới , “Duy Nhất, qua bên kia đợi lái xe.”

      “Lãnh Ngạn…” Doãn Tiêu Trác biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thử gọi tên ta.

      “Ai về nhà nấy, xe ai nấy chạy!” Lãnh Ngạn vứt lại những lời này, bước nhanh rời .

      Doãn Tiêu Trác nhìn ba bóng lưng theo ba hướng khác nhau, thở dài nặng nề, “Mình lo vớ vẩn gì chứ!”

      Lãnh Ngạn muốn trở về, cũng muốn lái xe, bước chậm đường. Hình ảnh lúc này đâm nhói tim sâu, bọn họ ở cùng chỗ ư? Có lẽ Doãn Tử Nhiên khiến Duy Nhất hạnh phúc, ở trong bóng tối chúc mừng , chỉ cần vui vẻ, chỉ có điều, cảm giác này rất đau…

      Ngã tư đường, dừng bước chân, mặc quần jean tóc dài trước mắt phải là Duy Nhất sao? Hỏng bét, nhóc ngốc nghếch! Chỉ lo cúi đầu bộ, xe tới bên cạnh cũng biết!

      “Duy Nhất tránh ra!” xông lên trước dùng sức đẩy ra, chân đau nhức trận…

      quay đầu lại, phải Duy Nhất, mê muội, nhìn ai cũng giống Duy Nhất…

      Xe cấp cứu gào thét mà đến…
      Last edited: 15/2/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 64: ấy

      Editor: Puck

      “Duy Nhất, tổng giám đốc kêu cậu đến phòng làm việc của ấy chuyến.” Mỹ Mỹ gõ bàn làm việc của .

      Chuyện gì chứ? Chẳng lẽ lại vì Doãn Tử Nhiên? Duy Nhất đầy bụng nghi ngờ gõ cửa phòng làm việ của Doãn Tiêu Trác.

      Doãn Tiêu Trác hết sức nhiệt tình khi thấy , “Duy Nhất, mời ngồi.”

      Như vậy càng làm cho Duy Nhất cảm thấy tinh thần thấp thỏm, “Tổng giám đốc, tìm tôi có việc gì?”

      Doãn Tiêu Trác kêu thư ký đưa tới ly cà phê, phân vân lâu mới mở miệng, “Duy Nhất, hôm nay tôi tìm tới là vì chuyện của Lãnh Dực.”

      Mới ngày nhắc tới tên này, hình như trôi qua lâu. Kể từ khi rời khỏi nhà họ Lãnh, liền cắt đứt quan hệ với nơi đó, chỉ có bản thân tìm , ngay cả má Tằng và Tần Nhiên cũng chưa từng gặp, lúc này đến tìm , có ý gì đây? Mình quyết định quên , mà dường như nhà họ Lãnh cũng chấp nhận.

      Doãn Tiêu Trác thấy lời nào, đột nhiên hỏi câu, “Duy Nhất, Tử Nhiên sao?”

      “Tổng giám đốc, hỏi vậy có ý gì? Tôi và Tử Nhiên chỉ là bạn bè, bạn học cùng, đối với tôi mà ấy giống như trai, tôi và ấy có gì cả, tổng giám đốc đừng hiểu lầm!” Duy Nhất cảm thấy mình cần phải giải thích .

      Doãn Tiêu Trác gật đầu, lại hỏi, “Vậy Lãnh Dực sao?”

      Duy Nhất trầm mặc, muốn nghĩ tới vấn đề này, sao? chỉ biết, chỉ cần nghĩ tới , lòng của đau, cảm giác ê ẩm đó giống như miếng bọt biển thấm nước, càng ngày càng phồng lên, tắc nghẽn ở trong lòng, hết sức khổ sở.

      Doãn Tiêu Trác nhìn vẻ mặt của khẽ mỉm cười, “Được, Duy Nhất, tôi nghĩ tôi biết đáp án, còn nhớ tôi ? Nếu ấy, đừng làm tổn thương ấy.”

      Uất ức nhiều ngày bộc phát trong nháy mắt, từng đêm, nhớ nhung giọng của cũng tự nhủ, đừng khóc, đừng khóc, nhưng lúc này, thể tiếp tục khống chế, nước mắt chảy ào ào xuống, “Tôi ấy, ngay cả ấy là ai tôi cũng biết tổn thương ấy thế nào? Bị thương là tôi! Là tôi! Mỗi ngày tôi khổ sở chờ ấy về nhà, nhưng ấy lại giống như biến mất! Tôi và ấy chỉ là bản giao dịch, là bản thân tôi ngốc, mất trái tim trong giao dịch!”

      Doãn Tiêu Trác giữ bả vai của , ý bảo tỉnh táo. Đợi cảm xúc của thoáng ổn định, mới tiếp, “Duy Nhất, ra tim của ấy cũng mất rồi, chỉ có điều ấy có dũng khí để nhặt lên, Duy Nhất, người phải trả giá và dũng khí, ấy thể đối diện với quá khứ, ấy dám, cho nên, Duy Nhất, có thể dũng cảm chút ?”

      “Có ý gì?” Duy Nhất hít hít mũi, giọng nghẹn ngào.

      “Duy Nhất, ấy xảy ra tai nạn xe cộ, vì cứu , bóng lưng của đó rất giống , ấy cho là …”

      Duy Nhất chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, nắm chặt ống tay áo Doãn Tiêu Trác mới té xỉu, ngực khó chịu đến mức ra lời, “ ấy ở đâu? Tôi muốn thấy ấy! Tôi muốn gặp ấy!”

      “Được! Tôi dẫn gặp ấy! Chỉ có điều đồng ý với tôi, cho dù thấy Lãnh Dực như thế nào, đều phải tỉnh táo, nên kích động có được ?” Doãn Tiêu Trác đỡ lấy sắc mặt tái nhợt của .
      Last edited: 15/2/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 65: Rốt cuộc gặp mặt

      Editor: Puck

      “Tổng giám đốc, lái nhanh chút!” Duy Nhất ở xe Doãn Tiêu Trác ngừng thúc giục, cũng chính vào giờ phút này, hiểu được Lãnh Dực ấy chiếm bao nhiêu sức nặng trong lòng

      Rời , ra là chuyện phải dễ dàng như vậy…

      Dọc đường, Doãn Tiêu Trác cũng lo lắng, có cần chân tướng cho Duy Nhất trước , nhưng lo lắng sau khi Duy Nhất nghe được cách nào tiếp nhận được mà xuống xe, như vậy dù là cơ hội gặp mặt bọn họ cũng có. Cho nên, cuối cùng vẫn quyết định để cho bọn họ gặp mặt luôn.

      Bãi đậu xe ở bệnh viện, Doãn Tiêu Trác gọi Duy Nhất vội vã xuống xe, “Duy Nhất, nhớ, cho dù thấy gì, đều nên kích động, phải nghe ấy giải thích, biết ?”

      Duy Nhất gật đầu cái, “Tôi biết !” Theo ý , phải bị Lãnh Dực bị thương nặng chứ, tàn phế, mặt bị hủy? hề quan tâm tới những điều này! Cho dù bề ngoài Lãnh Dực như thế nào đều có thể tiếp nhận, lui tới vốn phải vì vẻ bề ngoài.

      , ấy ở phòng khách quý khoa ngoại, lên tầng quẹo trái phòng đầu tiên là tới.” Doãn Tiêu Trác dặn dò sau lưng , cũng ký thác tất cả hy vọng người . Duy Nhất, làm cho tôi thất vọng sao?

      rất hy vọng Duy Nhất có thể thay đổi cuộc sống của Lãnh Ngạn, có thể khiến cho ấy cười.

      trai Doãn Tử Nhiên, theo lý nên bênh vực Doãn Tử Nhiên mới phải, nếu như Duy Nhất Doãn Tử Nhiên, vậy can dự, nhưng biết ràng ấy và Lãnh Ngạn mới là cặp đôi nhau, lại dùng cách sống như vậy thậm chí chia tay, rất đáng tiếc.

      “Được!” Duy Nhất gật đầu, trong lòng vừa chờ đợi lại do dự, rốt cuộc được gặp mặt rồi, tim như muốn nhảy ra.

      Tay của duy trì tư thế gõ cửa ngừng giữa trung hồi lâu, hít thở sâu, rốt cuộc gõ xuống, “Cốc cốc cốc” thanh giống như nhịp tim lộn xộn của .

      “Mời vào.”Giọng này, giọng điệu này, sao lại quen thuộc như vậy?

      Duy Nhất thể chờ đợi đẩy cửa ra…

      Thời gian đọng lại trong nháy mắt…

      Trái tim , cũng gần như ngừng đập…

      Tại sao nằm giường bệnh là ta?

      , nhất định là nghĩ sai rồi, sai rồi…

      , cũng ngạc nhiên…

      Bốn mắt nhìn nhau, trong phòng bệnh, ngay cả khí cũng ngừng trôi, tất cả đều yên tĩnh như vậy, yên tĩnh đến mức Duy Nhất có thể nghe thấy nhịp tim đập hỗn loạn của mình…

      “Thiếu phu nhân…” Má Tằng khẽ gọi phá vỡ im lặng, đồng thời cũng nhắc nhở Duy Nhất, trước mắt sai, ta chính là thiếu gia, nếu tại sao má Tằng lại ở đây? dieendna anleequuydonn

      Chuyện cũ mồn trước mắt, cuối cùng cũng liên hệ được rất nhiều chuyện với nhau, tại sao mỗi lần đều cảm thấy ánh mắt Lãnh Ngạn nhìn mình khác thường? Tại sao người ta có hơi thở quen thuộc? Tại sao giọng khi ta chuyện khiến cho cảm thấy quen thuộc? Tất cả bởi vì vốn chính là ông xã thần bí của – Lãnh Dực.

      Lãnh Ngạn? Lãnh Dực? Rốt cuộc có quan hệ gì?

      đè nén cảm xúc mênh mông của mình, nhớ lại Doãn Tiêu Trác từng dặn dò – cho dù nhìn thấy gì cũng được kích động, phải nghe ấy giải thích.

      Được! Vậy cho ấy cơ hội giải thích.

      cho tôi biết có chuyện gì xảy ra!” kiềm chế đến cực điểm.

      chỉ nhàn nhạt liếc qua ánh mắt của , đau thương trong ánh mắt cũng làm đau sâu, quay đầu, nhìn nữa, “ có gì giải thích, thấy chính là . Duy Nhất, tôi phải Lãnh Dực.”

      “Vậy Lãnh Dực là ai? ấy ở đâu? Người kết hôn với tôi là ai?” Duy Nhất nén nổi sốt ruột hỏi.

      “Lãnh Dực là tôi, chữ ký thỏa thuận kết hôn là của ấy, kết hôn với chính là tôi, cứ như vậy.” Giọng của bình tĩnh mà lạnh lùng.

      “Có thể cho tôi lý do ?” Lạnh lùng của đâm bị thương, đây là giọng dịu dàng êm ái của ông xã trong điện thoại sao? Đây là ông xã tỏ tình bằng thú nhồi bông với sao?

      nhìn chăm chú ra cửa sổ, nhìn ra biểu cảm gì mặt, “ có lý do gì, chỉ là trò chơi mượn bụng sinh con mà thôi, ai tới cũng vậy!”

      “Thiếu gia…” Má Tằng chịu hết nổi xen vào.

      “Má Tằng, im miệng!” thô bạo cắt đứt.

      Má Tằng muốn lại thôi, cuối cùng thở dài.

      Đôi môi Duy Nhất khẽ run, khóe môi nhếch lên, mỉm cười vĩnh viễn là vũ khí của , “Tôi hiểu, trò chơi mượn bụng sinh con! Tôi hiểu! Gặp lại!”

      Bình tĩnh của khiến chính cũng cảm thấy kinh ngạc, mỉm cười xoay người, mỉm cười đóng cửa lại, nhàng, giống như sợ làm kinh động đến .

      Nhưng thanh nhàng đóng cửa lại mãnh liệt chạm tới tim , sau khi đau nhức dữ dội, tất cả yên tĩnh lại, dường như chưa từng tới.

      Thông qua cửa sổ, có thể nhìn thấy bóng dáng nhắn của chạy trong gió, gió thổi vào hốc mắt , chua xót mà đau đớn… Duy Nhất, xin lỗi, thà coi giữa chúng ta chỉ là trò chơi…

      Duy Nhất chạy từ bệnh viện ra, chạy như điên, gió thổi bên tai giống như có thể thổi tất cả đau đớn, lời vô tình của lặp lại bên tai, “Chỉ là trò chơi, chỉ là trò chơi…”

      hiểu! rất hiểu! Chỉ có điều, tại sao lại đau thế này?

      Rốt cuộc, chạy trốn đến kiệt sức, ôm lấy gốc cây đại thụ ra sức thở, “Duy Nhất, cho khóc, cho khóc!” Khi ra lệnh cho chính mình, lệ rơi đầy mặt…

      Lãnh Dực, kể từ khi gặp gỡ , em chảy nước mắt còn nhiều hơn nửa đời trước cộng lại! , phải là Lãnh Dực, là Lãnh Ngạn…

      Nhưng mà rốt cuộc Lãnh Dực là ai? ta ở đâu? Vì sao mình lại kết hôn với ta, ta lại đồng ý để em trai mình tới thay mặt làm trách nhiệm của người chồng?

      chú ý tới bên cạnh có quán Internet, trong lòng khẽ động, lập tức vọt vòi, tìm tòi cái tên “Lãnh Dực” ở mạng.

      Kết quả tìm ra đống lớn tin tức và hình ảnh liên quan đến Lãnh Dực, Duy Nhất tin nghẹn họng nhìn trân trối, thầm mắng mình ngốc, sao sớm biết lên mạng tìm kiếm thông tin.

      Duy Nhất nhìn thời gian tin tức, tất cả đều là năm năm trước.









      Chương 66: Lãnh Dực ở đâu


      Editor: Puck

      ra người tên Lãnh Dực này tồn tại…

      Năm năm trước chết bởi tai nạn xe cộ, cố, mà ngay cả xương cốt cũng đủ bộ…

      website kèm theo rất nhiều hình ảnh, xe lật xuống vách đá, nổ tung bốc cháy, thân xe bị hủy đến mức ngay cả nguyên nhân tai nạn cũng thể điều tra. Bởi vì chuyện xảy ra mấy ngày mới có người phát , cho nên cảnh sát tìm thấy thi thể Lãnh Dực, chỉ căn cứ số động cơ xe mới khẳng định đây là xe Lãnh Dực.

      Ngoài ra, ở trường tai nạn phát mảnh vụn quần áo, còn có chi bị cắt đứt…

      Trải qua giám định DNA, xác thực đoạn chi gãy này thuộc về Lãnh Dực.

      Bởi vì vùng này thuộc khu sinh thái tự nhiên, cảnh sát phán đoán rất có thể đại bộ phận thân thể Lãnh Dực bị động vật hoang dã ăn mất, mà từ mặt cắt của chi gãy có thể phán đoán, là mặt cắt thuộc về đứt gãy trước sau đó kéo ra.

      Sau đó, bọn họ tìm thấy nhiều thêm những mạnh vụn quần áo dính vết máu và miếng thịt vụn ở gần đó, lấy được chứng cứ chứng minh phán đoán.

      Những hình ảnh thê thảm nỡ nhìn web kia khiến Duy Nhất thấy cũng phải nôn mửa, nghĩ đến mình kết hôn với người như thế này, dòng lạnh lẽo từ lưng dâng lên, run lập cập.

      ngăn được lòng hiếu kỳ, tiếp tục di chuyển xuống những hình ảnh phía dưới, hình lúc Lãnh Dực còn sống cũng có, dáng vẻ hơi giống Lãnh Ngạn, xem ra có ánh mặt trời hơn Lạnh Ngạn chút, là người đàn ông rất tuấn tú.

      Sau đó thậm chí còn có hình ảnh tang lễ, bạn bè thân thích buồn bã, trong tiềm thức, hy vọng có thể thấy Lãnh Ngạn, nhưng lật tung tất cả cũng có Lãnh Ngạn, ngoài thất vọng còn cảm thấy hơi kỳ quái, trai mình qua đời, làm em trai nhưng ngay cả tang lễ cũng xuất

      bức ảnh đó có rất nhiều người, Duy Nhất liếc mắt liền thấy bóng dáng màu tím nhạt, ở trong góc, rất thu hút, sở dĩ Duy Nhất liếc thấy là bởi vì dường như hơi nhạy cảm với màu tím, cũng ra vì sao. Còn có chính là xem ra người phụ nữ mặc áo tím này hơi kỳ quái. Vẻ mặt người khác đều nghiêm túc đau buồn, chỉ có ta, biết mắt nhìn đâu, thái độ cười như cười…

      Người phụ nữ mặc áo tím…

      Duy Nhất nhớ lại tấm hình kia trong phòng Lãnh Ngạn…

      Hai người là sao? Cẩn thận suy nghĩ, chắc chắn…

      Nhìn đến đây, Duy Nhất lại càng hiểu, coi như đây là trò chơi mượn bụng sinh con, tại sao ràng Lãnh Dực chết, còn phải dùng tên tuổi Lãnh Dực kết hôn với mình? Theo đạo lý, đây vốn là chuyện thể làm, có lẽ bởi vì là nhà giàu nhất, cho nên ở phương diện khác dễ dàng hơn, nhưng, mục đích làm như vậy là cái gì? nghĩ thế nào cũng thông. dieednalequuydonn

      Từ lúc ra khỏi bệnh viện vẫn cho rằng đây là trò chơi của em nhà giàu, kết hôn với trai, lại lên giường với em trai. cho rằng mình là đồ chơi để cho bọn họ tùy ý đùa giỡn, cho nên mới đau lòng chạy , ra từ đầu đến cuối ông xã của chỉ có Lãnh Ngạn, chỉ có điều mượn tên người chết…

      nhìn nhiều hình ảnh kinh khủng như vậy, ngược lại tâm trạng bình tĩnh, lập tức nghĩ đến lời Doãn Tiêu Trác , Lãnh Ngạn thể quay đầu nhìn quá khứ cho nên có dũng khí , như vậy có dũng khí sao?

      Chậm rãi rời khỏi quán Internet, gió lướt qua, biết từ nơi đâu truyền đến thanh chuông gió, giống như thanh chuông gió lắc lư ở cửa sổ trong đêm tối.

      Những đoạn ngắn hồi ức tốt đẹp kia dần dần che giấu lo lắng, tin tưởng, phải trò chơi, có lẽ từng, nhưng mà, bây giờ nhất định phải…

      dần dần mỉm cười dưới ánh mặt trời trong sáng, trước mắt lên cặp mắt đen và sâu lạnh lẽo của Lãnh Ngạn, ra trời cao để cho gặp vô số lần, hơn nữa mỗi lần gặp nhau đều giống như tuồng kịch vạy, thú vị như vậy, chỉ có điều mình là con ngốc, còn mắng là khắc tinh…

      Hỏi bản thân lần nữa, Duy Nhất, mày có dũng khí sao?

      Có, mình có! Đáp án vô cùng khẳng định.

      Chỉ có điều, đầu tiên muốn biết rốt cuộc có quá khứ như thế nào! Lập tức bấm số điện thoại của Doãn Tiêu Trác, vội vàng hơn bất kỳ lần nào, “Alô, tổng giám đốc, tôi là Duy Nhất.”

      “Duy Nhất, gặp được chưa?” Sao mà Doãn Tiêu Trác lại nóng nảy.

      “Đúng, tôi gặp được, Lãnh Ngạn.”

      “Vậy… Hai người…” Doãn Tiêu Trác dám suy đoán tiếp.

      “Tổng giám đốc, bây giờ tôi ở bên ngoài bệnh viện, ở đây có quán cà phê, tên … ONLY…” Duy Nhất nhìn tên này hơi dừng lại chút, “Chúng ta chuyện chút được ? Tôi chờ ở đây.”

      “Được, chờ tôi!” Doãn Tiêu Trác rất hưng phấn, đoán chừng mình nhìn nhầm người, Duy Nhất giống bình thường làm thất vọng!

      Hai mươi phút sau, Doãn Tiêu Trác đúng giờ đến quán cà phê, vừa nhìn liền trông thấy Duy Nhất ở bên cửa sổ, vẫy vẫy tay, tới ngồi đối diện , cười , “Quán cà phê này rất thích hợp với , ONLY? Tên của rất đặc biệt.”

      “Đúng vậy! Tôi vừa ra đời có ba, cho nên mẹ đặt tên tôi là Duy Nhất, ý là tôi và mẹ tôi là duy nhất của nhau.” Duy Nhất cười cười, mặc dù lúcc này nhắc tới mẹ vẫn còn rất nhớ nhung, nhưng còn đau lòng nữa, may mà có ông xã thần bí đặc biệt làm bạn những ngày lo lắng.

      “Duy Nhất, phản ứng bây giờ của còn tốt hơn tưởng tượng của tôi, xem ra tôi được nghe đáp án tôi muốn nghe sao?” Ánh mắt Doãn Tiêu Trác nhìn tràn đầy chờ mong.

      Duy Nhất gật đầu, “Đúng! Ưu điểm lớn nhất của Nhiễm Duy Nhất chính là kiên cường dũng cảm, tôi nghĩ tôi có dũng khí đối mặt với tất cả mọi thứ, thậm chí thay đổi tất cả của ấy, nhưng mà, tôi muốn biết rốt cuộc trước đây ấy có quá khứ như thế nào, có thể cho tôi sao?”

      “Dĩ nhiên!” Doãn Tiêu Trác dần dần nhớ lại chuyện cũ. “Tôi nghĩ sở dĩ Lãnh Ngạn dùng tên Lãnh Dực kết hôn với , có thể có hai nguyên nhân. Thứ nhất, đền bù áy náy với Lãnh Dực.”

      “Áy náy?” Duy Nhất liên tưởng đến những hình ảnh vừa tìm vẫn có bóng dáng Lãnh Ngạn.

      “Đúng! ra Lãnh Dực chết.”

      “Cái này tôi biết! Tôi vừa mới kiểm tra mạng!” Duy Nhất tình hình lúc lên mạng kiểm tra cho Doãn Tiêu Trác. “Điều này có liên quan đến Lãnh Ngạn sao?”

      Doãn Tiêu Trác gật đầu cái, “Ở trong lòng Lãnh Ngạn, ấy cho rằng Lãnh Dực do ấy hại chết.”



      Chương 67: Quá khứ của Lãnh Ngạn


      Editor: Puck

      “Cho rằng? Thực tế là sao?”

      thực tế, ngày Lãnh Dực chết hẹn Lãnh Ngạn lên núi chuyện, Lãnh Ngạn , mà Lãnh Dực lại xảy ra tai nạn xe cộ.”

      “Có chuyện gì mà phải lên núi ?” Duy Nhất cảm thấy rất kỳ lạ.

      Doãn Tiêu Trác lắc đầu, “Đó là chuyện giữa em bọn họ! Tóm lại Lãnh Dực chết, mà Lãnh Ngạn cho rằng đây là lỗi của ấy. Khi má Tằng đề nghị Lãnh Ngạn lưu lại đời sau cho nhà họ Lãnh lúc đầu Lãnh Ngạn từ chối, ấy cho rằng đây là chuyện rất hoang đường, quả giống như đóng phim truyền hình, chỉ có điều, cuối cùng vẫn nhịn được các lý do bức bách của má Tằng, vẫn đáp ứng. Lưu lại đời sau vì nhà họ Lãnh đồng thời sau này kế thừa tài sản của nhà họ Lãnh, cho nên Lãnh Ngạn dùng tên của mình kết hôn với , tâm lý lưu lại đời sau cho mình, cũng coi như đền bù áy náy trong lòng! Đây chỉ là thứ nhất, nhưng phải là lý do quan trọng nhất.”

      “Vậy lý do quan trọng nhất là gì?”

      Doãn Tiêu Trác uống ngụm cà phê, suy nghĩ lát rồi , “Duy Nhất, tôi tin tưởng để ý tới chuyện này, tôi mới !”

      “Ôi trời! Tổng giám đốc, thừa nước đục thả câu bán được quá nhiều, khiến tôi sốt ruột muốn chết! nhanh chút ! “ Duy nhất nôn nóng đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

      “Được!” Trong mắt Doãn Tiêu Trác bao phủ u buồn sâu, “Duy Nhất, Lãnh Ngạn từng kết hôn, là rất đẹp, tình cảm hai người cũng vô cùng tốt, thậm chí có bé cưng, nhưng mà khi thai nhi ở tháng thứ sáu, ấy lại ra nước ngoài chuyến, bà xã ấy bị phát bệnh tim, đột tử. ấy rất đau lòng, sau lại biết ai coi số mệnh cho ấy, ấy khắc vợ.”

      Duy Nhất dở khóc dở cười, “Đần độn như vậy! Đầu năm nay còn tin tưởng bói toán? thế nào ấy cũng được giáo dục cấp cao? Tin tưởng những thứ này!”

      “Đúng! Tôi cũng khuyên ấy như vậy, nhưng ấy là người rất cố chấp, đối xử tốt tốt đến tận cùng với người, tốt đến mức để ý đến mình, cho nên cũng quy tội bà xã chết cho mình, ấy tự trách chính là, ấy biết bà xã bị mắc bệnh tim nên đồng ý để ấy mang thai.” Doãn Tiêu Trác dừng lại nhìn phản ứng của Duy Nhất.

      Trong mắt Duy Nhất dần dần xuất nước mắt, “Tổng giám đốc, vậy ấy nhất định rất độc?” dienaaleequuydônn

      “Đúng! ấy tự nhốt mình, cho đến năm kia bé khác xuất . rất khỏe mạnh, cũng rất sáng sủa, vốn tưởng rằng rốt cuộc Lãnh Ngạn thoát khỏi mờ mịt rồi, ai ngờ, là trùng hợp, này đột nhiên chết ngoài ý muốn, hơn nữa còn là khi bơi lội trong bể bơi màu tím ở nhà họ Lãnh, dây điện rơi xuống hồ bơi, bị điện giật chết.”

      Duy Nhất chỉ cảm thấy luồng khí lạnh xông thẳng lên đỉnh đầu, tượng kỳ quái trong hai lần hồ bơi quay cuồng trong đầu, chẳng lẽ cảm giác của hoàn toàn phải bịa đặt? Chẳng lẽ sâu xa bên trong có thứ thể dùng khoa học giải thích?

      sợ hãi che miệng lại, trước mắt ra nụ cười khổ sở của ngoài cửa sổ và ánh mắt xanh biếc của con mèo đen, ánh mặt trời xuyên qua thủy tinh chiếu vào, vẫn rùng mình, kiềm chế được đột nhiên đứng lên, đụng đổ cà phê, cà phê chảy len váy , nhiệt độ hơi nóng khiến cho khôi phục chút lý trí.

      “Duy Nhất, làm sao vậy?” Doãn Tiêu Trác dùng khăn giấy lau cà phê giúp .

      Duy Nhất khoanh tay trước ngực, sờ cánh tay lộ ra ngoài, lòng bàn tay ấm áp vuốt lên tầng da gà, ngồi xuống lần nữa, kêu thêm ly cà phê nóng, lắc đầu với Doãn Tiêu Trác, “ có việc gì, tiếp , tôi chỉ bị kinh sợ mà thôi!”

      “Ừm!” Doãn Tiêu Trác gật gật đầu, “Lần này Lãnh Ngạn nản lòng thoái chí tới cực điểm, hai lần người quý rời , muốn khiến ấy tin khắc vợ cũng khó, tính cách của ấy vốn tối tăm, rơi vào hai lần đả kích này sau đó chưa gượng dậy nổi, điên cuồng làm việc, bao giờ tiếp xúc với phụ nữ, mà ngay cả nhà họ Lãnh cũng ít khi trở về, bởi vì chỗ đó có quá nhiều ký ức với ấy, trong mắt ấy, quá u rồi.”

      u? Từ này khiến Duy Nhất nhớ tới phòng trống rỗng ở nhà họ Lãnh, lần cuối cùng khi từ nhà họ Lãnh ra có cảm giác này, ánh đèn tịch mịch, khoảng trống sáng ngời, ngoại trừ tiếng người hầu luôn im hơi lặng tiếng có hơi người, quả giống như phần mộ lớn…

      Phần mộ? Phỉ phui! Duy Nhất vội vàng chửi mình, bậy gì chứ!

      “Duy Nhất? Duy Nhất?” Doãn Tiêu Trác thấy xuất thần, kinh ngạc gọi tên ,

      “Hả?” Duy Nhất ngẩng đầu lên, hơi bối rối, “Chuyện gì? Tổng giám đốc?”

      sợ sao?” Doãn Tiêu Trác thấy sắc mặt tái nhợt, tinh thần hơi tập trung.

      Duy Nhất biết nên trả lời sao, sợ ư? Giống như khiến cho Doãn Tiêu Trác nghi ngờ mình ghét bỏ Lãnh Ngạn, sợ, quả là mình hơi sợ.

      “Duy Nhất, tin tưởng cách khắc vợ rồi hả? sợ sao? Nhưng mà, Lãnh Ngạn cũng bởi vì vậy mà dùng tên của Lãnh Dực để kết hôn với , hy vọng tổn thương, nhưng cuối cùng ấy vẫn rút lui.” Doãn Tiêu Trác lo lắng hỏi.

      Duy Nhất rất ràng, phải sợ cách khắc vợ, vốn tin coi bói, sợ vẻ u của nhà họ Lãnh.

      “Duy Nhất, nếu như sợ hãi với lời tôi coi như chưa , giữ bí mật thay Lãnh Ngạn được ? Tôi hy vọng truyền thông hay bất kỳ ai cười nhạo ấy, tuyên truyền về ấy.” Doãn Tiêu Trác chuẩn bị thất vọng mà về.

      Trước mắt Duy Nhất thoáng ánh mắt lạnh lẽo u buồn của Lãnh Ngạn, trong lòng nhàng sinh ra chân tình dịu dàng, mặt bàn, diện tích ánh mặt trời soi sáng càng lúc càng lớn.

      thở phào nhõm, cười mình ngu, thế giới này ma quỷ từ đâu tới? là tự mình hù dọa mình!

      “Đợi chút, tổng giám đốc!” Duy Nhất bỗng nhiên đứng lên. “Tổng giám đốc, tôi biết tôi nên làm như thế nào rồi! Tôi thôi!”

      “Cảm ơn , Duy Nhất, trong khoảng thời gian này có thể nghỉ làm việc công ty, chăm sóc ấy cho tốt!” Doãn Tiêu Trác mừng rỡ.

      Duy Nhất cười cười, “ ra, tôi phải cảm ơn ! Tổng giám đốc, còn phải cảm ơn mời tôi uống cà phê, tính tiền!”

      thành vấn đề!” Doãn Tiêu Trác ra dấu OK với . Nhưng trong lòng …, Duy Nhất, xin lỗi, tôi vẫn giấu chuyện, chỉ có điều, biết những chuyện này có lẽ tốt hơn!

      Rời khỏi quán cà phê, Duy Nhất dưới ánh mặt trời, tâm tình vô cùng nhõm, còn rất nhiều dự định muốn làm, bây giờ bắt đầu thôi!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :