1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Ông xã Thần bí không thấy mặt - Cát Tường Dạ ( Hoàn - 302c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 56. rơi lệ

      Editor: Puck

      Tự nhiên, trong lòng dâng lên cảm xúc xa cách, giống như chuyến này quay trở lại. Có lẽ đây là ý trời, tới thế nào, thế ấy…

      “Duy Nhất, cười cái, được sợ, cũng được rơi lệ!” Nhìn mình trong gương, cười sáng sủa, đúng, nước mắt là thứ xa xỉ, hưởng thụ nổi, đây là mới là Duy Nhất, chỉ có thể là Duy Nhất…

      Mở cửa, xuống tầng, ôm chặt gấu tiểu Bố trong ngực…

      Má Tằng thấy ăn mặc chỉnh tề, khó hiểu hỏi, “Thiếu phu nhân, muốn ra ngoài sao? Còn chưa ăn cơm nữa?”

      “À, tôi ra ngoài ăn với bạn.” Duy Nhất cúi thấp đầu.

      Tiểu Thôi đưa đến gần tập đoàn Doãn thị, hỏi như ngày thường, “Thiếu phu nhân, mấy giờ tôi tới đón về?”

      Mấy giờ? Trở về? Trong lòng đau xót, , còn có thể trở về sao? biết…

      cần đến đốn, nếu như tôi về, bạn tôi đưa tôi về.” biến sắc, tự mình mở cửa xuống xe.

      “Duy Nhất!”

      Từ xa, Duy Nhất nhìn thấy Doãn Tử Nhiên giơ hai bọc đồ to gọi tên , sân bóng rổ ban đêm, ánh đèn rất sáng, nụ cười của Doãn Tử Nhiên ấm áp.

      Lòng Duy Nhất đột nhiên ấm áp, từ khi nào, Doãn Tử Nhiên luôn mua Hamburger, bánh ngọt và kem, hai người ngồi cầu thang trường học vừa trò chuyện vừa ăn.

      “Tử Nhiên!” chạy nhanh tới, khoảnh khắc kia, cuối cùng cảm thấy sợ…

      mua cái gì?” vẫn như trước đảo qua túi giấy của , bên trong vẫn có Hamburger và bánh ngọt lẳng lặng nằm yên như trước.

      Đôi mắt của ẩm ướt trong nháy mắt, bên tai vang lên lời ấm áp: Duy Nhất, nước mắt chỉ có thể chảy với

      ! Cho tới bây giờ Nhiễm Duy Nhất rơi lệ!

      Ngẩng đầu lên, nụ cười dưới ánh đèn hết sức chói mắt, “Tử Nhiên, sao biết em chưa ăn cơm tối? tốt! Em còn muốn ăn kem!”

      Doãn Tử Nhiên cười lắc đầu, “ chưa trưởng thành! Chờ , mua!

      Khi Doãn Tử Nhiên cầm hai cây kem trở lại, Duy Nhất cầm Hamburger cắn điên cuồng, giống như đói từ lâu, chẳng lẽ nhà họ Lãnh có thể để bị đói?

      biết tại sao tối nay Duy Nhất gọi điện thoại cho , lúc đó chuẩn bị phương án cho cuộc họp ngày mai, xem ra ngày mai chỉ có thể nghe ông cụ mắng, từng , chỉ cần cần, ở đây…

      Vẫn ưa thích dáng vẻ hôm nay của , có quần áo trang sức nhãn hiệu nổi tiếng, tóc thẳng đơn giản, tướng ăn ngấu nghiến, đây mới là Duy Nhất biết.

      “Tử Nhiên, ăn sao? Nhìn em làm gì?” Duy Nhất ăn xong bánh ngọt của mình, đầu lưỡi liếm bơ bên môi.

      cười cười, “ đói bụng, em ăn hết !”

      sao? Vậy em ăn! Em đói bụng lắm rồi!” Duy Nhất cầm cái túi khác lên bắt đầu ăn như hổ đói.

      chỉ cười, ra cũng chưa ăn cơm tối…
      Last edited: 15/2/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 57. Em muốn trở về

      Editor: Puck

      “Duy Nhất, tiếp theo đâu?” Doãn Tử Nhiên nhìn Duy Nhất chống nạnh nấc cụt.

      “No bụng rồi!” Duy Nhất che bụng, ngáp cái, “Em muốn về nhà.”

      “Về nhà họ Lãnh? đưa em về!”

      Vẻ mặt Duy Nhất trở nên đau xót, lắc lắc đầu, “, em muốn trở về nhà ban đầu của em!”

      “Em làm sao vậy? Duy Nhất? ta bắt nạt em? Đối xử tốt với em?” Doãn Tử Nhiên đột nhiên kích động.

      Giữa bọn họ có thể là bắt nạt sao? Có thể ai có lỗi với người nào sao? Vốn chỉ là giao dịch, chỉ có điều mình quá coi trọng thôi.

      vẫn lắc đầu, cười khổ, “ phải, chẳng qua em cảm thấy mình thích Duy Nhất trước kia. Tử Nhiên, em… em biết tìm mở miệng vay tiền rất mất thể diện, nhưng mà, nếu như, nhưng mà…”

      “Duy Nhất! Em có gì cứ , giữa chúng ta cần thiết phải khách khí như vậy sao? Em muốn bao nhiêu?” Doãn Tử Nhiên cắt đứt ngập ngừng của .

      Mắt Duy Nhất nhìn hướng khác, bởi vì hốc mắt hơi nóng, phải cho phép khóc sao? “Em cũng biết, em chỉ là lỡ như, yên tâm, em trả lại cho .”

      Lý do nghĩ đến có thể tìm Doãn Tử Nhiên vay tiền, là bởi vì thỏa thuận kia, kết hôn, cho đến khi sinh bé con mới được rời , nếu như bây giờ hủy bỏ, có phải trả tiền bội ước ?

      ra trước đó chưa từng nghĩ muốn rời khỏi nhà họ Lãnh, hẹn Doãn Tử Nhiên ra ngoài cũng bởi vì sợ hãi, nhưng giờ phút này, khi cảm thấy còn chỗ để , đột nhiên muốn trở về phòng như chuồng chim câu của mình, chỗ đó rất , lại tràn đầy nỗi nhớ mẹ, nhưng thoải mái hơn khu nhà cao cấp thâm trầm trống rỗng kia nhiều, chỉ có điều, lúc đưa ra quyết định này, trái tim, rất đau, cực kỳ đau…

      “Duy Nhất, hiểu, em biết tất cả rồi sao? Có phải chấp nhận nổi, định rời xa ta? trước, ta mang lại hạnh phúc cho em!” Dường như Doãn Tử Nhiên rất tức giận.

      Duy Nhất kinh ngạc nhìn Doãn Tử Nhiên, hiểu lời Doãn Tử Nhiên có ý gì, phải biết cái gì?

      Doãn Tử Nhiên để ý tới vẻ mặt mờ mịt của Duy Nhất, chỉ ôm lấy bả vai Duy Nhất, cho biết, “Duy Nhất, em nên sớm rời khỏi ta, chỉ có điều, bây giờ cũng coi là muộn, đừng lo lắng, cho dù xảy ra chuyện gì đều có , lòng vẫn như trước đây, tin tưởng , cho em hạnh phúc!”

      Duy Nhất lại bị những lời này của hù dọa, thoát khỏi tay , “Tử Nhiên, em có ý này. ra em rất nhớ thời gian trước, chúng ta là bạn bè tốt nhất, cho nên, khi em sợ em nghĩ đến , nhưng mà, nếu như như thế, vậy em đây.”

      “Duy Nhất, tại sao? Trước kia chúng ta chỉ là bạn bè thôi sao? cho là thế, chẳng lẽ em người kia hả? Em , trước kia làm gì tốt, sửa!” Doãn Tử Nhiên chặn trước người , để cho .

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 58: Quên

      Editor: Puck

      Duy Nhất lắc đầu, đành lòng làm tổn thương Tử Nhiên, nhưng mà bây giờ hình như hiểu nỗi khổ khi người, thay vì cho hy vọng còn bằng để cho hoàn toàn hết hy vọng.

      “Tử Nhiên, hãy nghe em , rất tốt, tất cả những gì làm đều khiến em cảm động, cho nên, trong lòng em, em coi là người thân, biết ? Bây giờ chính là người thân duy nhất còn tồn tại thế giới này của em, Tử Nhiên, nếu như có thể tiếp nhận lời này, em rất quý trọng tình cảm giống như tình thân của chúng ta, nếu như thể chấp nhận, vậy em… mình em cũng có thể sống tốt!” Vai Duy Nhất hơi run, cúi đầu lướt qua Doãn Tử Nhiên, chạy tới trạm xe bus.

      “Duy Nhất!” Doãn Tử Nhiên đuổi theo nắm tay , “Bé ngốc! đương nhiên là người thân nhất của em! Em dám mình! mình đáng thương như vậy, muốn gạt ra hả!”

      Duy Nhất bật cười, “Tử Nhiên, về sau em gọi trai nhé? biết ? Khi còn bé em hâm mộ nhất người khác có trai, bị người bắt nạt có trai đến giúp đỡ, hiểu được, em muốn người trai nhiều hơn!”

      Trái tim Doãn Tử Nhiên khẽ đau, chỉ coi là người thân, là trai, nưhng khi nhìn thấy thân hình gầy gò bé của xa trong màn đêm trong lòng càng đau. Được rồi, chỉ cần tốt, coi trai, đợi thêm, đợi đến khi cần

      cười xoa xoa tóc , “ lại gặp xui xẻo rồi! Thêm em ngốc! thôi! và em về nhà!”

      “Ừm!” Duy Nhất ra sức gật đầu, liếc mắt, chú ý tới băng ghé dài nơi bọn họ vừa ngồi, nghiêng đầu cười , “Quên mất thứ!”

      quay lại ôm lấy gấu tiểu Bố, “Được rồi, bây giờ thôi!”

      Doãn Tử Nhiên nhíu mày, “Hỏng như vậy mà em còn giữ, lần sau mua con mới cho em!”

      “Đừng! Em thích con cũ!” Đúng, thích đồ cũ, bởi vì nó ngưng tụ tình cảm và hồi ức trở nên sâu sắc, đáng giá giữ lại, nếu , tại sao lại ôm con gấu bông của Tần Nhiên tặng chứ?

      khờ!” Doãn Tử Nhiên gõ đầu cái, “Đợi lái xe tới đây đưa em về!”

      !” Duy Nhất cười lắc đầu, “Em là Nhiễm Duy Nhất, em muốn xe sang trọng, muốn quần áo hàng hiệu, em chỉ muốn trở về làm Duy Nhất bình thường kia.”

      “Được! Vậy cũng là Doãn Tử Nhiên trước kia! thôi, em mời ngồi xe, có tiền lẻ!” Doãn Tử Nhiên cười dắt tay .

      Hai người hi hi ha ha chạy tới trạm xe bus.

      Trong tiếng cười, vẫn có giọt lệ lơ đãng xuống theo gió…

      Có lẽ vậy, trở lại quá khứ có thể quên tất cả; quên , coi như nó là giấc mộng, giấc mộng tình, ngày mai còn muốn tiếp tục…

      Duy Nhất cười yếu ớt với mình, ngoái đầu nhìn lại, có chiếc xe chạy qua, hình như rất quen thuộc, Bugatti veyron màu đen, gặp ở đâu? nhớ
      Last edited: 15/2/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 59: ?

      Editor: Puck

      Lãnh Ngạn lái xe chậm rãi tới gần nhà họ Lãnh, khi tiến vào nhà chính, gọi điện thoại cho má Tằng trước, “Má Tằng, Duy Nhất trở về phòng rồi à?”

      Từ trước đều như vậy, xác định trước gặp mặt Duy Nhất mới vào nhà, sau đó về phòng của mình, gỡ con rối trước cửa sổ, đọc tin nhắn lại, cảm giác hỉ nộ ái ố, giống như mặt đối mặt chuyện cùng .

      Mà hôm nay, má Tằng lại trả lời: “Thiếu gia, thiếu phu nhân ấy ra ngoài, là ăn cơm với bạn.”

      “Được, biết rồi.” hề phát có gì khác thường, chỉ dừng xe xong trở lên tầng phát ngọn đèn tầng ba sáng, trong lòng trống trải. Ngày trước, mỗi lần về nhà, chỉ cần nhìn thấy chiếc đèn này sáng, lại cảm thấy ấm áp.

      Trở về phòng, theo thói quen lấy con búp bê ngoài cửa sổ, lại phát bên cạnh búp bê Duy Nhất còn có búp bê nam, mặc đồ ngủ, có ngũ quan.

      Tay của dừng lại trung, hình như từng thấy người trong đêm, Duy Nhất độc cuộn góc giường như thế nào, ôm gấu tiểu Bố chịu đựng. luôn thích rúc vào trong góc, luôn thích ôm gấu tiểu Bố, phải sao? Con gấu rách nát kia, là gấu tiểu Bố Doãn Tử Nhiên đưa cho

      hiểu vì sao trong lòng đau đớn, trải qua mấy ngày nay, phải là đau khổ? Xa cách , mỗi giây trôi qua đều là gian nan với , càng muốn quên càng nhớ nhung, hôm nay rốt cuộc chịu hết nổi trở lại nhìn, có ở đây, chỉ có điều, có ở đây cũng tốt…

      Đột nhiên rất muốn xem phòng của .

      Đẩy cửa ra, trong phòng hoàn toàn tăm tối. “Răng rắc”, dường như dưới chân dẫm lên thứ gì, mở đèn, mảnh vụn của điện thoại di động đất đập vào mắt.

      Chắc gọi điện thoại cho ? Gần đây vẫn tắt máy, cho nên, tức giận?

      Tất cả trong phòng đều như trước, nhưng lại luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó. Gấu tiểu Bố! Gấu tiểu Bố thấy! Trong lòng bắt đầu hốt hoảng, mở tủ treo quần áo ra, trang phục vẫn chỉnh tề, chỉ thiếu bộ quần áo mặc lúc đến đây, còn có túi xách của

      Tim của lập tức bị đào rỗng rồi, giống như bị đào kiểu khó chịu. mang gì , trừ thứ vốn thuộc về !

      Trực giác cho biết, Duy Nhất lời từ biệt với

      “Má Tằng! Má Tằng!” hô to gọi suốt dọc đường chạy xuống tầng dưới.

      “Đến đây, thiếu gia, có chuyện gì?” Hai tay má Tằng đều là nước, từ phòng bếp ra.

      “Lúc Duy Nhất có gì khác thường ? ấy có đâu ?” hỏi rất nóng lòng.

      Má Tằng lắc đầu, “ ấy , là tiểu Thôi đưa ấy .”

      “Gọi tiểu Thôi!” Tâm tình của chưa từng kích động như thế.

      Lái xe tiểu Thôi báo cáo cặn kẽ từng ly từng tý lúc đưa Duy Nhất , cặn kẽ đến từng động tác, từng vẻ mặt của Duy Nhất.

      ấy mấy giờ đón?” Lãnh Ngạn cau mày hỏi.

      Tiểu Thôi chần chừ lúc, “ có, thiếu phu nhân , nếu như ấy trở lại, bạn ấy đưa về.”
      Last edited: 15/2/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 60: Hiểu lầm

      Editor: Puck

      Mặt Lãnh Ngạn lập tức biến sắc, giống như phủ lên lớp sương lạnh, “Nếu như?! Nếu như?! Nếu như ấy trở lại đây?”

      “Đúng… rất xin lỗi, thiếu gia… Tôi nghĩ nhiều như vậy… Bây giờ tôi …” Mặc dù thiếu gia lạnh như băng, nhưng tiểu Thôi chưa từng thấy cậu ấy phát hỏa lớn như vậy, xoay người ra ngoài lái xe.

      Lãnh Ngạn nhìn dáng vẻ cuống cuồng của tiểu Thôi, cảm xúc thoáng ổn định, nghĩ, bản thân mình làm gì vậy? Đây phải là kết cục mình muốn hay sao? vẫn cách nào mở miệng hai chữ ly hôn, hôm nay, Duy Nhất tự , phải là kết cục tốt nhất sao?

      “Bỏ ! Tiểu Thôi!” mệt mỏi đứng lên.

      “Cái gì?” Tiểu Thôi hiểu vì sao thiếu gia đột nhiên thay đổi.

      Lãnh Ngạn đè lên ấn đường * đau đớn, ra ngoài.

      (*) Ấn đường: điểm giữa hai chân mày

      “Thiếu gia, cậu đâu?” Má Tằng và tiểu Thôi trăm miệng lời.

      đâu? có thể đâu? người đâu chẳng giống nhau?

      Lại ý thức lái xe đến tầng dưới tập đoàn Doãn thị, tóc dài tới eo, mực áo phông quần cạp cao chói mắt như vậy tiến vào tầm mắt , lâu thấy rồi, nụ cười nhàn nhạt tràn ra môi.

      Nhưng mà, bên cạnh là ai? Doãn Tử Nhiên…

      Hai người bọn họ tay trong tay chen lên xe bus, cười vui vẻ như vậy, còn chưa từng thấy Duy Nhất vui vẻ như vậy mà cười, có lẽ, bọn họ mới thích hợp là đôi…

      Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng vẫn nhịn được theo chiếc xe bus kia, chỉ vì muốn nhìn Duy Nhất nhiều thêm…

      Chỉ thấy sau khi bọn họ xuống xe vào khu dân cư nghèo, ở trước căn phòng như lồng chim bồ câu, bọn họ lên tầng .

      Ngày trước Duy Nhất ở chỗ gian khổ như này sao? rất xấu hổ, lại chưa từng quan tâm.

      Tầng sáng đèn, ánh sáng màu vàng, trong đêm thoạt nhìn rất ấm áp, đáng tiếc, người chiếu sáng ngọn đèn này nữa! Đau lòng, như nước thủy triều dâng…

      Cách phòng cũ rất kém, quay kính xe xuoóng, có thể nghe thấy thanh hi hi ha ha dứt ở tầng , mãi cho đến khi tắt đèn, Doãn Tử Nhiên cũng xuống…

      cười khổ, như vậy, đúng là kết cục tốt nhất…

      Trong bóng tối, tàn thuốc trong xe vẫn lóe ánh lửa, vẫn chợt suốt đêm…

      Sáng sớm, thay đổi phương hướng rời , trong kính chiếu hậu, Doãn Tử Nhiên và Duy Nhất từ lầu xuống vừa cười vừa , vai Doãn Tử Nhiên đeo giỏ xách của Duy Nhất…

      tăng tốc, cho phép mình quay đầu lại…

      Duy Nhất dừng chân, nhíu mày suy nghĩ, chiếc xe vừa rồi mới quẹo qua hình như là chiếc Bugatti Veyron màu đen, sao luôn gặp? Cảm giác chiếc xe này có liên hệ gì đó với mình, tuy nhiên nghĩ thế nào cũng ra cái gì.

      “Duy Nhất, nhìn cái gì thế?” Doãn Tử Nhiên theo ánh mắt của , cái gì cũng nhìn thấy.

      có, thôi! Chen xe buýt, Tổng giám đốc cũng đừng tới trễ!” Duy Nhất nhận lấy bữa sáng đưa, đón ánh mặt trời mỉm cười với .

      Bên cạnh, biết CD nhà nào hát “Baby, em chính là duy nhất của …”, bầu trời lập tức mờ mịt…
      Last edited: 15/2/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :