Chương 21: Bị cắn Edit: Skye Nghe tiếng cửa điện chậm rãi đóng, Nguyên Sơ Hàn muốn đập đầu xuống đất, tại sao cứ nhất định phải chạy đến nơi đây chứ? Nhiều cung điện như vậy, vì sao nhất định phải đến chỗ này? “Tam đệ, lần này ngươi trở về dẫn theo bao nhiêu nhân mã?” Tiếng thái hậu truyền đến, Nguyên Sơ Hàn thở chậm lại, nghe bọn họ chuyện, đồng thời mình bị phát . “Hồi thái hậu, mạt tướng chỉ mang theo thân binh 20 người.” Tiếng trầm thấp lại rét lạnh truyền đến, Nguyên Sơ Hàn nheo mắt, biết người kia là ai. Tướng quân? Đại tướng quân Tề gia quốc này nàng phải rất quen thuộc. Thái hậu gọi là Tam đệ? Là người Mai gia. “20 người? Ngươi biết rành rành Phong Ly lòng muông dạ thú, nay vẫn có ý đồ giam cầm nữ nhi Trịnh vương trong tay. Nếu phải ai gia phái thị vệ Triêu Phượng điện, giờ Nguyên quận chủ kia vẫn còn trong tay . nhất định tiến cung đòi người, thị vệ Triêu Phượng điện tất có thể ngăn được . Lúc này vừa lúc ngươi trở lại, mang đám người của ngươi chặn lại.” Thái hậu lạnh giọng, nghe qua tựa hồ răn dạy vị tướng quân kia. “Đại quân há có thể vào đóng tại đế đô? Thái hậu cũng nên công nhiên cướp người, chọc giận Nhiếp chính vương, chỉ mang tới hậu quả là khiến phụ thân gặp khó khăn hơn thôi.” Giọng điệu tướng quân lạnh lùng, đối mặt thái hậu chỉ trích, tựa hồ có chút kiên nhẫn. “Phụ thân? Tam đệ vẫn chưa thân phận của mình có phải hay ? Vì ai gia mà cống hiến là việc ngươi phải làm, đừng chuyển tới người phụ thân.” Thanh thái hậu cực có châm chọc, Nguyên Sơ Hàn dưới gầm bàn nghe được cũng khỏi hừ thầm. Đối đệ đệ mình còn tốt như vậy, xem ra người nhà Mai gia bọn họ cũng hẳn chung sống hài hòa! “Mạt tướng đóng ở biên quan, bảo vệ thiên hạ Tề gia quốc, phải phục vụ vì người thái hậu.” Lạnh giọng ứng đối, Nguyên Sơ Hàn nghe được trầm trồ khen ngợi, ngoài Phong Ly, đây là người thứ hai nàng gặp dám cùng thái hậu đối chọi gay gắt. “Ngươi…” Ngữ khí thái hậu sắc nhọn, sau đó có thanh , Nguyên Sơ Hàn ngồi xổm dưới bàn, rất muốn biết tình hình bên ngoài, thái hậu kia có phải bị tức đến xanh tím mặt mày rồi hay . “Mạt tướng là ngoại thần, cùng thái hậu đơn độc đóng cửa ở trong điện vốn là hợp quy củ, thái hậu thỉnh .” Giọng lạnh lùng lại vang lên, ngay sau đó, tiếng ghế dựa bị kéo động xuyên thấu qua tấm khăn trải bàn truyền vào. Sau đó, ánh mắt Nguyên Sơ Hàn lạnh lùng mở to nhìn đôi giày cẩm đen kéo đất tiến vào gầm bàn. Đôi mắt trợn to, Nguyên Sơ Hàn cẩn thận hô hấp, nhìn chằm chằm đôi giày cẩm, nàng đoán người nọ cố ý. “Hừ, làm tướng quân rồi có khác, dám can đảm tỏ thái độ này với ai gia. Chớ đắc ý quá sớm, ngươi từ đầu đến cuối, cũng bất quá chỉ là con chó của Mai gia mà thôi.” Thái hậu lạnh giọng trào phúng rồi phất tay áo bỏ . Cửa điện mở ra lại đóng vào, nàng ta ra ngoài. Nguyên Sơ Hàn bồn chồn, nàng ta lúc trước còn gọi vị tướng quân này là Tam đệ, có thể thấy được là đệ đệ của nàng ta. Nhưng lúc sau lại nó bất quá chỉ là con chó của Mai gia, rốt cuộc sao lại thế nhỉ? Ngầm cân nhắc, đôi giày trước mắt vẫn chuyển . , Nguyên Sơ Hàn tất nhiên có biện pháp ra ngoài, chỉ có thể ru rú chờ dưới bàn. “ ra.” Sau lúc lâu, giọng lạnh băng kia bỗng nhiên vang lên, dọa Nguyên Sơ Hàn nhảy dựng. ra? Người nào? Nàng sao? biết nàng ở dưới bàn? Mở to hai mắt suy nghĩ, đôi giày trước mặt thu vào, sau đó khăn trải bàn rủ xuống đất bị xốc lên, vạt áo trường bào người nọ bên ngoài tiến vào tầm mắt, có thể thấy, người là nàng. Thở sâu, Nguyên Sơ Hàn đảo mắt, sau đó khom lưng kì kèo ra ngoài. “Ngẩng đầu lên.” Người trước mặt cách nàng quá nửa thước, khi , giống như ngay tại đỉnh đầu nàng nổ tung. Suy nghĩ vài giây, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía đại tướng quân, cho dù nàng biết là ai. Ngẩng đầu, người trước mắt mới triệt để tiến vào tầm mắt, đây là tướng quân sao? Xem ra là tướng quân, hảo khí phách! Đôi mắt bừng tỉnh tựa lưỡi đao, nhìn kỹ Nguyên Sơ Hàn, mày kiếm mắt sáng, chỗ nào khắc hai chữ lạnh cứng. Tuổi chừng bằng Phong Ly, thân hình cao ngất, khí thế rực lửa. “Ngươi ở trong cung nào? Xem ra, ngươi phải cung nữ.” Nhìn Nguyên Sơ Hàn, Tư Đồ Luật ép hỏi, ánh mắt đồng dạng như thanh của , làm người ta thở nổi. “Ta…” Há miệng, Nguyên Sơ Hàn ‘nhát gan’ biết nên như thế nào. “Vừa rồi nghe được cái gì?” Bỗng dưng đưa tay, đồng loạt bắt được cổ tay trái của Nguyên Sơ Hàn, chưởng lực mạnh mẽ đạo ngàn quân, đau đớn khiến Nguyên Sơ Hàn nhíu mày. “Ta cái gì cũng chưa nghe được, ta chỉ là ngang qua.” Mở to hai mắt, nàng lảo đảo tiến về phía trước bước tiếp sát Tư Đồ Luật. “ ?” tay tiếp tục dùng lực, cầm cổ tay Nguyên Sơ Hàn như muốn chặt đứt. “Đúng đúng đúng, ta cái gì cũng chưa nghe thấy.” Theo lực đạo của tiếp tục lên trước tiếp sát , tay phải Nguyên Sơ Hàn nhìn như kích động nâng lên ngăn tại trước ngực . Tư Đồ Luật tất nhiên buông tha, cẩm cổ tay nàng hơi dùng lực xách lên, Nguyên Sơ Hàn thể khống chế cà nhắc. Tư Đồ Luật ra sức, ngay khi đó, mi phong nhăn lại, sắc mặt nhanh biến trắng bệch. Hạ tầm mắt nhìn ngực chính mình, cây ngân châm đâm tại chỗ, phần đuôi ngân châm còn hơi rung . Nguyên Sơ Hàn thu hồi tay phải, sợ hãi vừa rồi biến mất, “Yên tâm , nguy hiểm đến tính mạng, ngươi chỉ ngủ hai canh giờ thôi.” xong, tay trái giãy dụa nhưng rút ra được khỏi tay . Tư Đồ Luật chân bắt đầu mềm xuống, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ, tay gắt gao cầm chặt cánh tay kia của nàng. có thể kiên trì như vậy khiến Nguyên Sơ hàn cũng hơi chút kinh ngạc, dựa theo dĩ vãng, kim vừa đâm, người lập tức liền choáng ngã, nhưng người này sao lại thế này nhỉ? Cố gắng rút tay, Tư Đồ Luật vẫn như cũ nắm chặt cổ tay nàng, tác dụng của thuốc vừa , chân thể khống chế quỳ xuống đất, kéo theo Nguyên Sơ Hàn khom lưng. “Buông ra!” Dùng sức giãy dụa, cổ tay như muốn chặt đứt nhưng dù thế nào vẫn thể rút ra được. Tầm mắt mơ hồ, Tư Đồ Luật vẫn gắt gao nhìn chằm chằm nàng, bỗng dưng cầm cổ tay trái của nàng đưa đến trước môi, há miệng, hơi cắn lên cổ tay nàng. “A! Ngươi nổi điên à!” Đau quá, Nguyên Sơ Hàn bắt đầu giẫm lên chân , tay phải đẩy mạnh nhưng cổ tay trái vẫn như cũ bị cắn trong miệng. “Buông ra.” Rút cây ngân châm, đâm tại cổ , Tư Đồ Luật cuối cùng cũng nhắm hai mắt lại, miệng cắn cổ tay nàng cũng buông lỏng. Ôm tay mình nhảy ra, cúi đầu vừa thấy, cổ tay bị cắn, hơn nữa cắn cực kỳ thâm, máu chảy ròng. “Biến thái.” Dùng tay áo áp miệng vết thương để cầm máu, Nguyên Sơ Hàn cước hung hăng đá vào bụng Tư Đồ Luật, mê man, hề hay biết. Ống tay áo xanh nhạt bị máu nhiễm thành màu đỏ tím, đè chặt cổ tay, Nguyên Sơ Hàn thần tốc chạy vội tới chỗ cửa điện, mở cửa nhìn thăm dò con đường , sau đó lắc mình ra ngoài. Thâm cung quả nhiên phải nơi người nán lại, nàng phải tranh thủ rút lui, nếu , chỉ là cổ tay đổ máu, chừng đầu đổ máu mất.
022 Được cứu vớt Edit: Skye kịp châm cứu cầm máu cho chính mình, Nguyên Sơ Hàn chạy nhanh như bay hành lang. Trong lúc đó đụng ngã lăn tiểu thái giám, tiểu thái giám quỳ rạp mặt đất còn chưa kịp nhìn xem là ai đụng mình, bên kia Nguyên Sơ Hàn cũng chạy xuống hành lang dài. Lần này nàng chạy đúng phương hướng, sau khi qua tòa cung điện khác, mặt trước hoàng cung xuất ngay trước mắt. Cấm vệ quân hành quân xung quanh, nơi nàng nàng thấy rất quen mắt, chứng minh nàng lần trước tiến cung ngang qua nơi này. Mấy đội cấm vệ quân thần tốc tập hợp tại hướng, bất quá sau khi chạy tới cửa cung lại nhanh chóng thối lui trở về, tất cả đều quỳ gối xuống, nghênh đón người sau cùng từ ngoài cửa cung tới. Đỡ rào chắn bằng cẩm thạch, Nguyên Sơ Hàn liếc mắt liền nhận ra người kia là ai, cho dù khoảng cách rất xa. Vừa định qua liền thấy đội đại nội thị vệ áo tím từ phía sau cung điện khác chạy tới, tất cả trong tay đều mang trường kiếm, sát khí nồng đậm. Nguyên Sơ Hàn mở to mắt, mắt thấy bọn họ chạy gấp tới, đây là muốn đánh nhau sao? Bên kia, cấm vệ quân quỳ đất, Phong Ly tay đặt phía sau, lại ung dung nghiêm nghị, xuyên qua binh tướng quỳ đất, nhanh vào. Phía sau, hộ vệ phủ Nhiếp chính vương cũng rút kiếm theo, thấy đại nội thị vệ áo tím chạy tới, chúng hộ vệ rút kiếm đón nhận, trong chớp mắt hai bên đều rơi vào trạng thái giằng co. “Dĩ hạ phạm thượng, tội đáng chết. Bắt, áp vào tử lao.” Đứng ở nơi xa, Phong Ly nhàn nhạt buông câu, hộ vệ vương phủ cùng cấm vệ quân Đại Tề quỳ đầy đất, tức cùng thị vệ áo tím bắt đầu giao đấu. Nguyên Sơ Hàn nhìn xa xa, trong nháy mắt bọn họ liền đánh nhau, khỏi cảm thấy ổn. Đây là hoàng cung a, những người đó vẫn là đại nội thị vệ, nếu Phong Ly đem nhóm người đó bắt lại làm thịt, vậy thái hậu thể điên rồi? Dù nàng nghĩ như thế nào, bên kia cấm vệ quân cùng hộ vệ vương phủ hợp lực, đem gần trăm người thị vệ áo tím bao vây. Thời cơ trước mắt thể bỏ qua, vô luận Phong Ly cùng thái hậu ân oán như thế nào, nàng cũng phải mau chóng rời khỏi hoàng cung mới được. Xoay người theo bậc thang chạy xuống, bước xuống sau cùng chợt dừng lại, lấy ngân châm đâm sau tai, đợi đến khi nàng rút ra, khuôn mặt trắng noãn bắt đầu phiếm hồng. Mụn hồng đỏ gồ ghề từ từ chồng chất, lại khôi phục bộ dạng Nguyên quận chủ. ‘Lảo đảo’ chạy ra, ống tay áo trái đều là máu, nhìn qua nàng hơi có chút thê thảm. Nàng chạy về phía Phong Ly, nghĩ tới đoàn người phía sau mình bước nhanh tới đây, phía trước là người mặc váy hoa vàng hơi đỏ, búi tóc vãn cao, ung dung hoa quý, là thái hậu cưỡng ép nàng tiến cung. Vừa quay đầu thoáng nhìn thái hậu tiến thẳng về bên này, Nguyên Sơ Hàn càng lo lắng, nhưng lại dám chạy quá mức ‘tràn trề’, dù sao nàng cũng là người mắc bệnh nguy kịch. “Phong Ly.” Hô to tên Phong Ly, thành công để thấy nàng. Chạy nhanh vài bước, Nguyên Sơ Hàn mặt trắng xanh ngồi vật xuống, cả người ngồi phịch mặt đất, bộ dạng như sắp chết. Phong Ly bước nhanh qua, hộ vệ vương phủ cũng theo, thị vệ thái hậu đều bị cấm vệ quân vây quanh. “Nguyên Bảo.” Thẳng đến bên người Nguyên Sơ Hàn, Phong Ly ngồi xổm xuống, đôi mắt sâu thẳm tựa hàn đàm quét vòng thân thể nàng, sau cùng dừng lại ống tay áo nhuốm máu. “Nhanh rời khỏi người này.” mặt đều là mụn đỏ nhấp nhô, Nguyên Sơ Hàn mở to hai mắt, con ngươi như nước, thanh thấu có sức sống. Nhìn thấy ánh mắt nàng, Phong Ly biết nàng có chuyện gì, ôm nàng đứng lên, bên kia thái hậu mang theo người tới đây. “Vương gia, ngài như vậy xông vào trong cung, vô duyên truy bắt thị vệ của ai gia, có phải hơi quá đáng hay .” Thái hậu lạnh mặt, nhìn Phong Ly, nghiến răng nghiến lợi . “Thị vệ Triêu Phượng cung dĩ hạ phạm thương, có quy củ. Giữa ban ngày ban mặt xông vào phủ bổn vương cướp quận chúa bị bệnh, đả thương hộ vệ của bổn vương, hành vi như vậy nên tử hình ngay tại chỗ. Đem loạn đảng kéo xuống, lập tức xử trảm.” Phong Ly tay ôm Nguyên Sơ Hàn ‘mềm nhũn’, mặt đổi, lời khí phách. Bên kia, cấm vệ quân bắt đám thị vệ áo tím, hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của Phong Ly. “Phong Ly, ngươi dám?” Thái hậu tới gần bước, trước mắt phẫn hận, nếu như ánh mắt có thể giết người nàng ta đem Phong Ly lóc từng miếng thịt rồi. “Thái hậu dung túng thị vệ mình làm ác, ngài phải nên tỉnh ngộ mới đúng. Hoàng thượng tuổi , nếu noi theo thái hậu nuông chiều sinh hư, vậy Đại Tề gặp nguy rồi.” Phong Ly dường như nhìn thấy ánh mắt giết người của nàng ta. Dứt lời, ôm Nguyên Sơ Hàn rời , lại ung dung như vào chỗ người. Thái hậu tay nắm thành quyền, móng tay sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay. Mắt thấy thị vệ của mình bị cấm vệ quân áp giải, lại làm được gì. Nhìn thoáng qua phía sau, đám cung nhân, tất cả đều vô dụng. “ đám phế vật!” Phẫn hận mắng nhưng căn bản làm nên chuyện gì. Tựa vào trong lòng Phong Ly, bước chân Nguyên Sơ Hàn ‘lảo đảo’, mang theo khẩn cấp, nàng chỉ muốn khẩn trương rời khỏi nội viện tường cao này. Xuyên qua cửa cung, trực tiếp tiến vào xe ngựa, hộ vệ vương phủ trước sau mở đường, ai cũng dám chặn lại. Đặt mông ngồi vào trong xe ngựa, Nguyên Sơ Hàn thở phào nhõm. Phong Ly cũng buông nàng ra, ngồi xuống giường thấp đối diện cửa xe. Sắc mặt lạnh lùng, đôi mắt như tẩm hàn băng, nhìn vào mắt khiến người thở nổi. Nguyên Sơ Hàn rút ngân châm, trước đâm sau tai, giảm bớt mụn hồng nhấp nhô. Huyết dịch ngưng tụ mặt khiến nàng cảm thấy cả khuôn mặt đều sung huyết. Sau đó mới mở ống tay áo xem xét cổ tay trái, miệng vết thương lộ ra thành công hấp dẫn tầm mắt Phong Ly. “Ngươi bị người cắn!” cho rằng nàng là cùng thị vệ thái hậu xảy ra va chạm, cũng nghĩ tới miệng vết thương cư nhiên là hai dấu răng. Mi phong nhíu lại, sắc mặt lạnh hơn. Nốt hồng gồ ghề mặt từ từ rút , Nguyên Sơ Hàn ngẩng đầu liếc mắt nhìn , “Ừ, bắt được ta, ta dùng ngân châm tẩm mê dược công kích , sau đó bị cắn.” còn chảy máu nhưng hai dấu răng lại cực kỳ ràng. Nhìn kỹ xem, răng người nọ rất chỉnh tề. “Người nào?” Nhìn nàng, Phong Ly lãnh đạm . Nháy mắt mấy cái, Nguyên Sơ Hàn nhìn về phía Phong Ly, “Hình như là vị tướng quân, ta nghe thái hậu gọi là Tam đệ.” Khẳng định là người Mai gia, chỉ là quan hệ của bọn họ có vẻ như tốt lắm. “Tư Đồ Luật.” Phong Ly lập tức biết là ai, nó ra tên, ngữ điệu lạnh hơn. “ phải người Mai gia sao? Như thế nào lại là họ Tư Đồ?” Nguyên Sơ Hàn khó hiểu, nhìn chằm chằm Phong Ly đợi câu trả lời. “Tư Đồ Luật là Mai Chấn Nam cùng với nữ nhân bên ngoài sinh ra, sau đó lấy thân phận nghĩa tử đưa về phủ. Là Nguyên soái quân hổ báo Đại Tề, thống lĩnh đại 20 vạn quân.” Phong Ly gằn từng tiếng, nhưng có thể nghe ra thận trọng trong đó. Gật đầu, Nguyên Sơ Hàn minh bạch, trách được thái hậu kia mắng là chó, nguyên lai là con riêng. “Có thể trốn thoát từ trong tay , là cực kỳ may mắn.” Nhìn Nguyên Sơ Hàn, mi phong Phong Ly nhăn lại giãn ra, trong ánh mắt có tia gian tán thưởng dễ dàng phát . Nhướng mày, Nguyên Sơ Hàn cười lạnh đắc ý, “Tất nhiên, tuy ta giỏi về độc dược nhưng cũng từng có nghiên cứu qua. Lại dùng ngân châm, đâm tại vị trí chính xác, thân thể dù làm bằng sát cũng gánh được.” “Chớ đắc ý quá sớm, Tư Đồ Luật cắn ngươi miếng này chính là đợi lúc nào đó tìm đến ngươi. Khẩn trương xử lý, được lưu sẹo.” Ánh mắt khôi phục nghiêm nghị, Phong Ly lạnh giọng ra lệnh. Nguyên Sơ Hàn trừng to mắt, có chuyện thể tốt hơn sao? Dùng loại ngữ khí này chuyện với nàng, nàng cũng phải thuộc hạ của , nghe mệnh lệnh của làm gì chứ! Bất quá cũng đúng, thể lưu sẹo. Còn có, cũng biết Tư Đồ Luật kia có bệnh truyền nhiễm hay , có khi nàng lại bị lây bệnh chó dại các loại, mất nhiều hơn được.
023 Khinh bỉ lẫn nhau Edit: Skye Trở lại vương phủ, sắc trời tối. Nguyên Sơ Hàn có cảm giác như cách mấy đời, buổi sáng bị cưỡng ép bắt , theo tường vây cao bên cạnh đại môn vượt qua. Hương Phụ vẫn canh giữ ở tiền viện, nhìn thấy bóng dáng Nguyên Sơ Hàn , vội vàng chạy tới, "Tiểu thư, ngài có chuyện gì chứ? Như thế nào ống tay áo đều đầy máu thế này? Ngài bị người đánh à?" " có chuyện gì, bị chó cắn thôi. đem đan dược chữa thương đến đây, còn có giải độc tán, trừ sẹo cao, hết thảy lấy ra." vết thương thành vấn đề, nhưng cần tiêu độc, còn phải trừ sẹo. Hương Phụ vội vàng gật đầu, sau đó xoay người bước nhanh . Hương Phụ khỏi, quay đầu liền nhìn thấy Phong Ly tới thư phòng, nàng vài bước bắt kịp, "Nhiếp Chính vương đại nhân, sáng mai tiểu hoàng thượng thọ yến còn cần ta ?" Phong Ly liếc nàng cái, theo bên cạnh mình, bộ dáng cún , " muốn ?" "Ngài xem? Ta bây giờ đối với cái hoàng cung kia cực mẫn cảm. Cứ ta bị kinh hách, bệnh quá nặng, có khả năng chết ngay lập tức. Nếu thái hậu có lòng từ bi mà , vậy đưa ta hồi Sâm Châu ." theo Phong Ly, Nguyên Sơ Hàn nện bước hơi chút nhanh, nhìn từ đàng xa, trông nàng rất vui vẻ. "Nghĩ muốn hồi Sâm Châu?" Phong Ly nện bước vẫn như cũ, bởi vì Nguyên Sơ Hàn theo kịp mà thả chậm. "Như thế nào? Nhiếp Chính vương đại nhân muốn thả người?" Tiếp tục cùng , mắt thấy sắp tiến vào thư phòng , Nguyên Sơ Hàn cũng quản. Nếu cho đáp án, nàng liền trực tiếp theo vào thư phòng, làm bẩn thảm của , cũng đừng trách. "Biết là con tin, ngươi bổn vương thả người sao?" Hộ vệ canh giữ ở ngưỡng cửa thư phòng đẩy cửa ra, Phong Ly trực tiếp vào, Nguyên Sơ Hàn cũng theo, mặc kệ có muốn mời nàng vào hay . "Xem ra số phận làm con tin của ta vẫn chưa kết thúc nha, hôm nay ta thiên tân vạn khổ từ trong cung trốn ra để làm gì chứ? Dù sao Nhiếp Chính vương đại nhân cũng buông tha con tin ta, nếu có lần sau ta liền nằm chỗ thôi, đợi Vương gia đại nhân ngài giải cứu." Nhìn về phía sau thư án rộng rãi, càng lúc càng thấy chướng mắt. tại nàng mới phát giác đầu óc mình như bị hỏng rồi , dù sao cũng coi trọng con tin là nàng, mạo hiểm chạy đến đây căn bản là cần thiết. Phong Ly liếc nàng cái, mâu quang nhàn nhạt, tựa hồ để ý nàng. Nguyên Sơ Hàn nhịn được mắt trợn trắng, bỗng dưng tầm mắt khẽ chuyển, nhìn thấy trước nhuyễn tháp gần cửa sổ có cái bàn, bàn, cung điện nàng dựng bằng tiền đồng lúc trước bị hủy nửa. Cười rộ lên, Nguyên Sơ Hàn bước khoan thai qua, "Nhiếp Chính vương đại nhân, cung điện bằng đồng tiền này chưa kịp được tìm hiểu, ngài hủy rồi ư? Bất quá hủy nửa rồi, liệu ngài hiểu cách dựng chưa?" Ngọn đèn dầu trong thư phòng sáng ngời, nụ cười của nàng rực rỡ tựa như ánh mặt trời. Giương mắt nhìn về phía nàng, gương mặt đắc ý ràng, dường như khẳng định biết cái kia dựng như thế nào. Đứng dậy, Phong Ly vòng qua án thư, từng bước bước tới. Dáng người cao ngất, lại thong dong, mỗi bước tới gần, khiến người ta khỏi lui về phía sau né tránh , thoát khỏi áp lực phóng tới. đến bên cạnh nhuyễn tháp, Phong Ly vén áo ngồi xuống, sắc mặt vô ba nhìn thoáng qua Nguyên Sơ Hàn cười đến sáng lạn, sau đó cầm lấy đồng tiền bắt đầu dựng. Nét cười mặt Nguyên Sơ Hàn dần biến mất, xoay người ngồi ở bên kia nhuyễn tháp, sau đó nhìn Phong Ly dựng. Tay đẹp thon dài, bộ dáng cầm đồng tiền nhìn cực kỳ thuận mắt. cái rồi cái được dựng lên, vị trí mỗi đồng tiền đều được đặt cực kỳ chuẩn xác, mắt Nguyên Sơ Hàn càng lúc càng mở lớn. là tà môn , trong đêm liền tìm hiểu đâu ra đấy, quá thần thánh rồi! "Được rồi, đừng dựng nữa, ta biết ngài nghiên cứu minh bạch rồi. Cái này tính là khó, thuộc loại sơ cấp . Ta dựng cái khác, Nhiếp Chính vương đại nhân nếu có thể trong đêm nghiên cứu minh bạch, ta liền bội phục ngài." Tiến lên, tay lật đổ cung điện sắp được xây thành hình, nàng mở to hai mắt nhìn chằm chằm Phong Ly, càng lúc càng cảm thấy thằng nhãi này phải người, là quái. Phong Ly nhàn nhạt thu tay, chỉ nhìn nàng, tiếp nhận nàng khiêu chiến. thầm hừ tiếng, Nguyên Sơ Hàn bắt đầu dựng. Lần này, nàng dựng tuyệt đối phải kiến trúc phiền phức , mà là tổ chim. Tám cái đồng tiền làm đáy trụ, lúc sau đồng tiền đều chồng chất hướng về phía trước, toàn bộ đều lấy này tám cái đồng tiền làm chống đỡ, rất mạo hiểm, cái bất ổn đều có thể sập. Phong Ly nhìn nàng, trong con ngươi hề gợn sóng cũng lên tia kinh ngạc, so với tổ chim nàng dựng này, cung điện kia quả nhiên được coi là sơ cấp. Ngoài cửa thư phòng, Hương Phụ đứng đợi hồi, có mệnh lệnh, nàng dám bước qua cánh cửa thư phòng. " xong." Thả ra đồng tiền sau cùng, Nguyên Sơ Hàn thu tay lại. Quay đầu nhìn Phong Ly, đắc ý trước mắt. Phong Ly nhìn tổ chim treo lơ lửng, lông mày dưới tóc mai hơi dương lên, "Xinh đẹp!" "Tất nhiên, Nhiếp Chính vương đại nhân hảo hảo nghiên cứu, sáng mai nếu có thời gian, hi vọng Vương gia đại nhân có thể trước mặt ta lần nữa dựng lại lần. Thành công , ta liền thừa nhận Vương gia đại nhân thông minh tuyệt đỉnh. Nếu thất bại , vậy đừng trách tiểu nữ tử ta xuất khẩu đả thương người." Khóe mắt đuôi mày đều khắc đắc ý, nàng tin có thể thành công. "Xuất khẩu đả thương người?" Nhìn về phía Nguyên Sơ Hàn, Phong Ly trái lại biết nàng còn có kỹ năng này. "Đừng hoài nghi, tiểu nữ tử những dùng ngân châm đả thương người, miệng cũng có thể đả thương người." Chỉ chỉ miệng mình, nàng đối tài ăn của mình rất có tự tin. Tầm mắt theo tay nàng cố định môi nàng, hồng nhuận tươi mát, dáng môi đẹp, cười rộ lên khóe môi cong cong , cùng dạng với đôi mắt kia, tựa trăng khuyết. Vốn là cùng đấu trí đấu dũng, nhưng khi thấy nhìn chằm chằm miệng mình, Nguyên Sơ Hàn khỏi nhíu mày, "Hương Phụ, tiến vào." Ngoài cửa Hương Phụ rốt cục cũng nghe được Nguyên Sơ Hàn gọi nàng, thở sâu, sau đó bước qua cánh cửa tới, cầm trong tay ba hộp dược. "Tiểu thư, dược lấy ra rồi." tới, Hương Phụ , cúi đầu, dám nhìn Phong Ly bên cạnh Nguyên Sơ Hàn. Quay người ngồi xuống, Nguyên Sơ Hàn trực tiếp cuốn ống tay áo, cổ tay còn có vết máu khô cặn, bất quá hai dấu răng lại rất ràng. "Tiểu thư, ngài bị cắn." Hương Phụ cho rằng nàng chỉ là đùa. "Ngươi cho là thế nào? Gặp tên biến thái, thân thể quái dị khác người bình thường, ta cảm thấy có thể là người biến dị đấy." bên mở hộp thuốc, Nguyên Sơ Hàn bên . Hương Phụ mở to hai mắt, "Biến dị?" "Hiệu quả mê dược của ta thế nào người cũng biết, con trâu lớn có thể lập tức bị hạ gục. Nhưng người kia cư nhiên chống đỡ gần 3 phút, còn cắn ta chảy máu. Ngươi xem có phải là biến dị hay ?" Lắc đầu than thở, nàng tự mình bôi thuốc, động tác lưu loát. Hương Phụ tắc lưỡi, quả tầm thường. Bên kia nhuyễn tháp, Phong Ly nhìn nàng, con ngươi sâu thẳm tựa hàn đàm lên nhàn nhạt khinh thường, "Tư Đồ Luật võ công cao cường, có thể sống quá đoạn thời gian chẳng có gì lạ." Nghe vậy, Nguyên Sơ Hàn quay đầu nhìn về phía , "Người có võ công ta cũng phải chưa thấy qua, có thể cao cường đến thế nào chứ?" Phong Ly cái gì cũng chưa , nhàn nhạt thu hồi tầm mắt đứng lên, "Ngay tức khắc bức dược ra ngoài." Mi mắt giật giật, Nguyên Sơ Hàn theo dõi bóng lưng rồi hừ lạnh ra tiếng, là khinh bỉ nàng kiến thức thiển cận sao? Khinh bỉ liền khinh bỉ, nàng vẫn khinh bỉ nha! Nhấc tay, giơ ngón tay cái lên, sau đó 180 độ xuống phía dưới, khinh bỉ!
024 vung tiền như rác Edit: Skye Ngày sinh của tiểu hoàng thượng, Phong Ly quả nhiên mang Nguyên Sơ Hàn tiến cung. Nguyên Sơ Hàn vô cùng hài lòng, hoàng cung kia nàng muốn đến gần thêm chút nào nữa. Bất quá, nàng bị Thái hậu cưỡng ép, trái lại tiện nghi cho Phong Ly rồi. Đừng nhìn cùng thái hậu xé rách da mặt, nhưng lại là người chiếm được lợi lớn nhất. Những thị vệ như nanh vuốt của Thái hậu, đều bị chém. Nguyên là tìm được cái cớ, nhưng lúc này thế nhưng lại để tìm được tội danh, chém liền chém. Mà Thái hậu đuối lý, chỉ có thể đánh rơi răng nanh cùng nuốt cục máu tức, nhất định cực kỳ hận Phong Ly. Như vậy, Nguyên Sơ Hàn càng lúc càng khẳng định, trong tay Trịnh Vương có vật quý giá, giá trị lớn đến mức có thể khiến người ngồi long ỷ ngày đêm bất an. Nghĩ đủ loại đáp án nhưng Nguyên Sơ Hàn vẫn đoán ra, trong tay Trịnh Vương tới cùng có cái gì. Nằm nhuyễn tháp tựa bên cửa sổ, có thể ràng nhìn thấy tường vây bao quanh tiểu viện, cùng với nhưng cây trúc phượng vĩ theo bên ngoài bờ tường luồn vào. Ngầm cân nhắc, Nguyên Sơ Hàn vô ý thức thở dài, cũng biết Trịnh Vương thế nào rồi. Lão nhân kia cực kỳ lo cho nàng, nhưng lại có biện pháp phái người đến xem nàng. Đế đô mạch nước ngầm mãnh liệt, ông cũng dám phái người tùy ý tiêu sái tiếp cận nàng. "Tiểu thư, người hôm nay nên cắt chỉ cho Tề hộ vệ rồi." Hương Phụ từ ngoài cửa tiến vào, nhìn bộ dáng thất vọng đau khổ của Nguyên Sơ Hàn, liền giọng nhắc nhở. "Đúng vậy a, chuyện như vậy mà ta quên mất." Hoàn hồn, Nguyên Sơ Hàn ngồi dậy. "Vương gia để tiểu thư tiến cung, là lợi hại. Cả Đại Tề này cũng chỉ có Vương gia mới có loại quyết đoán này, là làm." Hương Phụ vẫn cực kỳ chấn động. "Đương nhiên, người ta là Nhiếp Chính vương, quyền khuynh vua và dân, có phải đùa đâu." Đứng lên, Nguyên Sơ Hàn hừ hừ, nếu chút quyền lợi ‘ là làm’ mà có, còn gọi gì là Nhiếp chính vương. ra sân, hai người hướng Đông viện đến, chưa tới Đông viện, hộ vệ trong phủ bước nhanh tới. "Quận chúa, ngoài phủ có người thiếu niên tìm đến người, tên Văn Thuật, là học đồ của Quận chúa." tới, sắc mặt hộ vệ còn lạnh băng như lúc trước. "Văn Thuật? như thế nào đến đây! Để cho vào , là học đồ cũng là gã sai vặt của ta." Vô cùng ngạc nhiên, Nguyên Sơ Hàn khó hiểu, Văn Thuật làm sao có thể tới? "Vâng” Hộ vệ tuân lệnh, sau đó xoay người bước nhanh rời khỏi. Hương Phụ nhìn Nguyên Sơ Hàn, giọng : "Tiểu thư, có phải hay lão gia phái Văn Thuật qua đây." Khi đó ràng qua, muốn Văn Thuật canh giữ ở núi Dược Phật. " biết." Lắc đầu, Nguyên Sơ Hàn cũng đoán ra. Bất quá 10 phút sau, hộ vệ kia lại xuất trong tầm nhìn, bóng dáng quen thuộc theo phía sau. "Tiểu thư." Nhìn thấy Nguyên Sơ Hàn, Văn Thuật bước nhanh tới. "Văn Thuật, sao ngươi lại tới đây?" qua vài bước, Nguyên Sơ Hàn nhìn từ xuống, dường như cao hơn chút. Hộ vệ đưa người đến, sau đó xoay người biến mất. Văn Thuật quay đầu nhìn thoáng qua bóng hộ vệ biến mất, sau đó hạ giọng : "Là lão gia phái tiểu nhân tới, nhìn xem tiểu thư trong khoảng thời gian này có khỏe hay ." "Rất tốt, răng tốt khẩu vị tốt." Tùy tiện đáp câu, Nguyên Sơ Hàn nheo mắt nhìn Văn Thuật, nàng cảm thấy đơn giản như thế này. "Hương Phụ, ngươi cắt chỉ cho Tề Dương, vừa lúc để luyện tập. Văn Thuật, theo ta." Nàng cũng nhận ra, Văn Thuật chỉ đến xem nàng. Hương Phụ nháy mắt mấy cái, sau đó gật đầu, "Dạ, nô tỳ ngay." Nhỉnh mũi hướng về phía Văn Thuật, hai người bọn họ từ ở chung chỗ, lần đầu tiên tách ra lâu như vậy. Văn Thuật cũng chun mũi đáp lại, xem ra có nét trẻ con ngây thơ. “ thôi, trở về rồi .” Quay người hướng về tiểu viện ở, Văn Thuật theo phía sau. “Tiểu thư, xem ra Nhiếp chính vương đối với ngài cũng tệ lắm, lão gia nghĩ ngài có tự do, phải nhẫn nhịn ở đây a.” Văn Thuật cũng có chút ngoài ý muốn. “Thân thể ông thế nào? Có phải buồn đến bạc tóc .” Ngẫm lại, nàng vẫn rất nhớ lão nhân kia. Chưa từng có người nào quan tâm nàng tốt như vậy, ngay cả thế giới bên kia, người thân duy nhất cũng như Trịnh vương. “Thân thể lão gia tệ, chỉ là rất tưởng niệm tiểu thư.” Văn Thuật cười hì hì đón ánh mặt trời, cũng là ánh mặt trời sáng lạn. “Đoán được.” Cười rộ lên, Nguyên Sơ Hàn bước nhanh vào sân, Văn Thuật cũng bước theo. Tiến vào phòng, tiểu viện này cực kỳ an toàn, có người ngoài tùy ý quấy rầy. Xoay người ngồi nhuyễn tháp, Nguyên Sơ hàn mặt mày cong cong nhìn Văn Thuật, “Ngươi tới đế đô khi nào?” “A? Tiểu nhân hôm nay mới đến.” Văn Thuật sửng sốt, sau đó đáp. “Hôm nay? Quần áo ngươi sạch , giày có lấy hạt bụi, xem ra phải là ngàn dặm xa xôi vừa lúc tới đế đô. Còn có, ngay cả bao quần áo cũng thấy mang, đặt ở nơi nào rồi hả? Ngươi cho là hai mắt ta dùng để chơi sao!” Khẽ quát, Nguyên Sơ Hàn mới tin, là bịa chuyện. Văn Thuật lập tức ủ rũ, “Được rồi, tiểu thư người có hỏa nhãn kim tinh. Lão gia phái tiểu nhân vội tới là muốn truyền tin cho tiểu thư, lão nhân gia ngài ngầm phái người mua nhiều hiệu thuốc ở đế đô, tiểu nhân là cùng Tam quản gia tới, hôm trước đến rồi.” xong, Văn Thuật xoay người, bắt đầu tháo dây thắt lưng. Nguyên Sơ Hàn nheo mi, “ Mua khá nhiều hiệu thuốc?” Đưa lưng về phía Nguyên Sơ Hàn, Văn Thuật từ trong quần đem thư lấy ra. cũng có biện pháp, sợ khi tiến vào đại môn vương phủ bị soát người nên chỉ có thể giấu trong này. “Đây là thư tín lão gia tự tay viết.” Đem thư đưa cho Nguyên Sơ hàn, nàng lại nhận, chỉ nhếch mày kiêu ngạo nhìn . Văn Thuật cười gượng, đem thư mở ra, lấy tờ giấy thư bên trong đưa cho Nguyên Sơ Hàn. Lúc này mới nhận tới, nàng cũng có hứng thú đụng vào phong thư từng chạm qua bộ vị bí kia của . Bút tích của Trịnh vương, từng chữ đều tràn đầy quan tâm ràng, cực kỳ tưởng niệm nữ nhi của ông. Ông quả mua hiệu thuốc ở đế đô, chín cái! “Chín cái hiệu thuốc? Mua nhiều như vậy.” Trịnh vương là cho nàng dùng bên người, nếu đến ngày nào đó có thể chạy thoát khỏi hoàng cung và vương phủ, tại đế đô này cũng có nơi có thể . Nhưng mà, quá nhiều rồi, cho dù dùng để no con mắt nhưng quả vẫn nhiều. Văn Thuật lắc đầu, sau đó ghé sát vào Nguyên Sơ Hàn, giọng : “Tiểu nhân cẩn thận nghe được lão gia cùng đại quản gia chuyện, nghe ý tứ, lão gia còn mua dược phòng ở thành trì khác. chừng chỉ đế đô có, khả năng phân bố tất cả thành trì trong Đại Tề.” “ ?” Lại càng nghi hoặc, hơn nữa, rất nhiều tiền nha! Trịnh vương mộc mạc, quả mộc mạc đến tận xương, đột nhiên mua hiệu thuốc ở tất cả các thành trì, vậy phải có rất nhiều tiền nha! Nguyên lai ông có tiền như vậy? Nguyên Sơ Hàn biết. Văn Thuật gật đầu, khom người kề sát Nguyên Sơ Hàn, càng giọng : “Tiểu thư, chuyện này ngàn vạn lần thể để Nhiếp chính vương biết a, nếu , đường lui của chúng ta còn.” “Còn cần ngươi sao? Đem thư đốt .” Đưa giấy viết thư cho Văn Thuật, Nguyên Sơ Hàn cả đầu nghi hoặc, nghĩ mãi vẫn hiểu. Văn Thuật tiếp nhận, đến mép bàn cầm hộp quẹt, đem giấy viết thư đốt thành tro. “Tất cả thành trì?” Dựa người nhuyễn tháp, Nguyên Sơ Hàn suy nghĩ muốn to đầu. Náo nhiệt lớn như vậy, Trịnh vương là muốn đưa đường lui cho nàng sao?
025 Ra đề khó Edit: Skye Sắp tới buổi chiều, lại có người vào phủ, hơn nữa còn muốn tìm Nguyên Sơ Hàn. Nhưng mà, lần này phải người quen, mà là người từ trong cung tới. Công công bên người Phong Chỉ Tước dẫn theo đám cung nhân, cầm hộp thức ăn tinh xảo, cư nhiên đem đồ ăn đến cho Nguyên Sơ Hàn. Vừa nghe được tin tức, Nguyên Sơ Hàn lập tức nhảy lên giường, tự mình đâm châm, khuôn mặt trắng noãn thần tốc ngưng tụ mụn hồng trùng điệp gồ ghề. Hộ vệ vương phủ phía trước dẫn theo đám cung nhân vào tiểu viện, sau khi được Nguyên Sơ Hàn cho phép, mới truyền lệnh cung nhân nối đuôi nhau tiến vào phòng. Hương Phụ cùng Văn Thuật đứng bên giường, nhìn chằm chằm những cung nhân này, hai người có vài phần được tự nhiên. “Nô tài ra mắt quận chúa. Nô tài phụng ý chỉ hoàng thượng, đem đồ ăn ngự yến hôm nay đưa tới cho quận chúa thưởng thức. Hôm qua quận chúa phải chịu kinh hách, thể tham gia cung yến hôm nay, mấy ngày nữa hoàng thượng tự mình đến thăm quận chúa.” Công công bên người Phong Chỉ Tước, cũng coi như đại quan trong đám công công. Truyền lại ý chỉ của Phong Chỉ Tước, giọng hơi chút trung tính, nghe qua có chút chói tai. “Khụ khụ…Đa tạ… Đa tạ hoàng thượng.” Nằm ở giường, được che tầng lụa mỏng nhưng vẫn có thể thấy Nguyên Sơ Hàn nằm giường. Hơn nữa khi nàng ho khan, toàn bộ thân thể đều run run. “Quận chúa hảo hảo tĩnh dưỡng, nô tài trở về phục mệnh. Những đồ ăn này cùng đồ ăn trong ngự yến đều cùng loại, quận chúa từ từ thưởng thức.” Công công cáo từ, dẫn đầu đám cung nhân, tựa như trận gió, trong chớp mắt rời khỏi. Hương Phụ theo đến cửa tiểu viện, sau khi lấy được ánh mắt an tâm của hộ vệ vương phủ, nàng nhất thời thở dài nhõm. “Tiểu thư, bọn họ rồi.” Chạy về bẩm báo, sau đó cùng Văn Thuật chạy thẳng đến bàn. Quá nhiều đồ ăn, sau khi hai cái bàn ghép lại, những chén đĩa này vẫn phải xếp thành hai tầng. Sắc hương mùi vị đều đủ, món ăn nóng lạnh đều có, người xem đều nuốt nước miếng. Lụa mỏng bên giường được vén lên, Nguyên Sơ Hàn từ bên trong ra ngoài, mụn hồng gồ ghề mặt lại nhanh chóng mất , nàng thấy còn nguy hiểm. “Đưa đồ ăn? Quá vài ngày nữa còn đến xem ta? Tiểu hoàng thượng này có ý tứ.” tới, Nguyên Sơ Hàn bên lắc đầu tán thưởng. “Tiểu thư, những đồ ăn này có thể ăn được chưa?” Văn Thuật đứng ở bên hỏi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy ngự yến là thế nào. “Có thể ăn, ăn .” Trả lời, sau đó mới ngồi xuống lấy ngân châm thăm dò. Kỳ , nàng cảm thấy Phong Chỉ Tước hại nàng, dù sao nàng cũng là người ‘sắp chết’. Văn Thuật cùng Hương Phụ có được đáp án khẳng định, lập tức ngồi xuống hai bên. theo Nguyên Sơ Hàn thành thói quen, tựa hồ phân biệt chủ tớ. Cầm lên đôi đũa rồi nhấm nháp, hai người đều cùng bộ dáng thỏa mãn, quả nhiên ăn ngon. “Tiểu thư, ngài gặp qua hoàng thượng rồi hả? Bộ dáng gì a?” Văn Thuật ăn đến phình má, vừa nhìn Nguyên Sơ Hàn đối diện vừa hỏi. “Tiểu hài tử, còn cao bằng ta.” Nguyên Sơ Hàn trái lại muốn ăn, ăn vài miếng tùy ý. “Ài, tuy là tiểu hài tử nhưng xem ra đối xử với tiểu thư cũng tệ lắm.” Hôm nay còn cố ý phái người đưa tới ngự yến cho nàng thưởng thức, rất có tâm ý! Liếc Văn Thuật cái, Nguyên Sơ hàn buông đũa xuống, “Chẳng thế người tới làm quận chúa ? Đến lúc đó gả vào cung được làm hoàng phi.” Hương Phụ lập tức cười rộ lên, cười nhạo Văn Thuật biết phân biệt. Văn Thuật lắc đầu, “Tiểu nhân phải có ý kia, tiểu thư đừng nóng giận.” “Ăn cũng ngăn được ngươi chuyện.” Cầm miếng thịt vịt da giòn nhét vào miệng Văn Thuật, Nguyên Sơ Hàn đứng dậy ra khỏi phòng. Đứng ở trong sân, Nguyên Sơ Hàn càng lúc càng cảm thấy ổn. Đứa Phong Chỉ Tước kia đối với nàng cũng có quan tâm, thứ gì đó trong tay Trịnh vương có lực hấp dẫn, ngay cả đứa bé cũng bắt đầu đối tốt với nàng rồi. Loại tốt này, đúng là khiến nàng kinh hồn bạt vía, còn bằng đối xử tốt với nàng. Tựa như Phong Ly ấy, luôn luôn dùng mặt lạnh chuyện, trong lòng nàng còn có chút thoải mái. Nàng biết lập trường của mình, là con tin. Hơi hơi ngửa đầu, nhìn về phía mặt trời hạ dần ở phía tây, trận cung yến hôm nay sợ là kết thúc. Lấy danh nghĩa là ngày sinh thần của Phong Chỉ Tước mà bị ‘thỉnh’ tới, kết quả tại, nghĩ muốn rời cũng dễ dàng. Còn có Trịnh vương mua những hiệu thuốc này, nàng phải nhìn cái mới được, tới cùng là có kế hoạch gì? Văn Thuật và Hương Phụ hai người ăn đến bụng căng tròn, bất quá mới ăn được phần tư mà thôi. Nhiều đồ ăn như vậy, lãng phí. Sắc trời tối dần, đợi đến khi hai người bọn họ dọn dẹp lại phòng ốc, Nguyên Sơ Hàn mới trở về. Ngày này chuyện xảy ra quá nhiều, nàng càng phải cẩn thận. Kết quả, mới vừa sắp xếp lại suy nghĩ, liền nghe thấy có người vào tiểu viện. “Quận chúa, bọn thuộc hạ có thể tiến vào được ?” Kỳ cửa phòng mở, chỉ là bọn họ vẫn nên hỏi trước tiếng. “Vào .” Ngồi bên giường, Nguyên Sơ Hàn nhìn chằm chằm cửa. cái mông hộ vệ tiến vào trước cửa, ngay sau đó mới nhìn hiểu , là vào . Sau đó, mới hiểu được vì sao lại tới, bởi vì hai hộ vệ nâng cái bàn gỗ . Hai người cẩn thận, nện bước đồng loạt, dám tạo ra sai lầm, bởi vì chiếc bàn gỗ kia bày tổ chim dựng bằng tiền xu. Ánh mắt trợn to, Nguyên Sơ Hàn khống chế được mà thốt lên thanh thán phục. Hai hộ vệ khuân cái bàn gỗ , cẩn thận đặt bàn, vô hình đều thở dài nhõm, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ an toàn. Đoạn đường này hai người bọn họ cực kỳ thận trọng vững vàng, chỉ sợ dao động , tổ chim sụp xuống. “Quận chúa, đây là Vương gia lệnh bọn thuộc hạ đưa tới. Còn có, đây là tay Vương gia dựng lên, cái ngài dựng còn đặt ở thư phòng.” hộ vệ xoay người nhìn về phía Nguyên Sơ Hàn, bẩm báo chi tiết. Miễn cho Nguyên Sơ Hàn cho rằng Phong Ly là lừa gạt, còn cố ý giải thích phen. “Lão tử tin là ngươi quá tà ma rồi, thực dựng được.” Bỗng nhiên đứng lên, Nguyên Sơ Hàn vài bước qua. Chấn kinh khẳng định, đầu óc thằng nhãi này cấu tạo bằng gì vậy? Chẳng lẽ thực hiểu nguyên tắc trong xây dựng? Hộ vệ liếc nhau, còn vẻ lạnh như băng như trong quá khứ. “Bọn thuộc hạ lui xuống.” Nhiệm vụ hoàn thành, hai người bọn họ cũng cần phải rồi. “Từ từ.” Nhéo mi quát lớn, sau đó Nguyên Sơ Hàn động tay lật đổ tổ chim kia, nàng muốn ra đề khó hơn nữa. Hai hộ vệ sửng sốt, nhìn cũng hiểu Nguyên Sơ Hàn là muốn làm gì, đứng ở bên chờ. Bất quá, nhiệm vụ lần vận chuyển tới được tốt rồi, còn bằng để bọn họ ra ngoài đánh đánh giết giết. Ngồi xuống, Nguyên Sơ Hàn bắt tay vào dựng, nàng muốn dựng cái khó hơn. Lần này, cái khó hơn của nàng là dùng nhiều đồng tiền, nàng tổng cộng để lại bảy cái, cái khác đều lấy ra. Chỉ dùng bảy đồng xu, hai đồng xu được đặt cách nhau ba đốt ngón tay, sau đó dựng lên khiến chúng nó cùng đứng lên. Cầm hai cái tiếp theo, cũng dùng mặt đứng, cùng hai cái đứng thẳng phía dưới vừa vặn khớp với đường viền đồng tiền, khiến hai cái đứng ở phía hai cái trước, đứng rất cao. Cầm lấy ba cái còn lại, nhàng đặt lên hai đồng tiền kia. Nàng cẩn thận, tìm đúng vị trí, lần thành công. Bên cạnh, hai hộ vệ quên mất trong chớp mắt, cái này đứng được? Hai đồng tiền cùng ở hai bên kia xem ra lập tức liền muốn rơi xuống rồi. “ xong, nâng trở về .” Đứng lên, động tác của Nguyên Sơ Hàn cũng dám quá lớn. Chỉ cần chút lay động, chúng nó sập. Hai hộ vệ khó xử, trò này có biện pháp di chuyển. “Khiêng , còn đứng đó làm gì?” Nguyên Sơ Hàn cố ý ép buộc. “Này…thuộc hạ thỉnh Vương gia tự mình qua đây.” thể nâng, đoán chừng khẽ đụng vào cái bàn kia, nó sụp xuống mất. Nguyên Sơ Hàn đắc ý hừ hừ, tự mình tới thế nào? Nàng thất bại vô số mới dựng thành công được cái này. Đầu óc thông minh dài chút tốt lắm sao? Lần này dù muốn vẫn phải chịu thua thôi.