1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Bảng phong thần] Xuyên qua thành tỳ bà tinh _ Hồi Nguyệt (Chương 50)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. TiffanyT

      TiffanyT Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      438
      Chương 5: Tỳ bà tinh bị đau mắt hột
      -------------------------------------------------------

      Khi hai tỷ muội chuyện, cung nữ ngoài cửa đồng thanh hô lên: "Tham kiến đại vương!" Sau đó nghe được giọng nam từ tính: "Bình thân."

      Bạch Ngọc Khuyết sợ hết hồn nghĩ, này này chuyện này... Đây là muốn cùng thiên cổ hôn quân gặp mặt sao? Này này chuyện này... đến cũng quá đột ngột nha? Tốt xấu gì cũng phải cho người ta chuẩn bị tâm lý chứ? Người ta chưa kịp chuẩn bị kỹ càng, làm sao bây giờ làm sao bây giờ đây?

      Bạch Ngọc Khuyết lập dị chuyện mình, ngờ thanh từ tính kia đến gần, mang theo mấy phần lấy lòng : "Ðát Kỷ, trẫm đến thăm nàng, hôm qua Nam bá hầu đưa tới cuộn “băng tàm quyên,” trẫm liền đưa đến cho nàng, nhìn thử xem, có thích ?"

      Bạch Ngọc Khuyết từng li từng tí nghiêm chỉnh dùng kiểu hành lễ “cá biệt” (mà nàng tự cho là “chuẩn” =>> đây là đúc kết từ nhiều năm “cày” phim kiếm hiệp), ra mắt: "Khấu kiến đại vương!"

      Đại vương nhìn nàng cái, cười "Ừ" tiếng, Bạch Ngọc Khuyết cực kỳ thức thời yên lặng mà “phiêu” qua bên.

      Nàng lén lút ngẩng đầu, đánh giá vị bạo quân “nổi tiếng” trước mắt này, quá hai mươi tám, hai muơi chín tuổi, bộ dáng khôi ngô, khuôn mặt tuấn, nhưng khóe mắt mang theo tia lệ khí, lúc cười lên lại biến mất.

      Ừm, vị bạo quân này cũng có thể coi như là mỹ nam, may mà giống TV, trụ vương toàn là mấy ông già dê xồm, râu ria xồm xoàng, mặt mày dữ tợn, bằng cả ngày nhìn ói chết, Bạch Ngọc Khuyết thầm gật đầu đưa ra kết luận.

      Tô Đát Kỷ vẫn cứ lười biếng tựa vào ghế, nhìn thị nữ cẩn thận từng li từng tí nâng “băng tàm quyên”, nàng đứng dậy nghênh tiếp Trụ vương, cười mà như cười : "Đa tạ đại vương còn nhớ Ðát Kỷ, làm cho Ðát Kỷ thụ sủng nhược kinh." Lời tuy như vậy, ngữ khí nhưng hề thụ sủng nhược kinh.

      Đại vương đuối lý, liền tức giận, cười vén vạt áo ngồi giường mềm, ôm Tô Đát Kỷ : "Ðát Kỷ, tâm ý của trẫm, nàng còn biết sao?"

      Tô Đát Kỷ cọ cọ vào lồng ngực của trụ vương lúc, sau đó ngồi dậy, dùng móng tay hoàn mỹ vừa mới sơn xong của mình, đâm đâm cánh tay , vạn phần ủy khuất : "Đại vương hôm nay cần đến chỗ Khương hậu sao? Ngài đến chỗ thiếp, nếu như bị Văn thái sư thấy, nô tì chừng lại bị gán tội họa thủy, đại vương hay là mau ."

      xong, cúi đầu gạt lệ, tỏa ra luồng nhu mị phong tình.

      Bạch Ngọc Khuyết há hốc miệng nhìn tình cảnh này, trong lòng sùng bái phục sát đất: Cái gì mà Oscar, Grammy nữ chính xuất sắc nhất... mấy người mở to mắt ra mà xem nè, đây mới là siêu cấp diễn viên thứ thiệt.

      Tô Đát Kỷ phen giả nai biểu , thành công xây dựng hình ảnh của yếu đuối ngây thơ vô tội, làm cho trụ vương liên tục thương tiếc cùng áy náy, chỉ ôm nàng an ủi.

      lúc sau, mặt giai nhân giãn ra, "Xì xì" nở nụ cười, vạn vật thất sắc, trụ vương nhìn thấy liền mê đắm, xích lại gần,... Cuối cùng, "Bàng" tiếng, hai cái đầu chụm lại, vang lên những thanh kỳ quái...

      Hôn cái rồi! ! ... Luồn vào quần áo, luồn tay vào quần áo rồi! ! ... A a a, nên nhìn * nha! ... A a! Trụ vương chết tiệt, làm ơn , ngài tốt xấu gì cũng là vua của nước, tại sao lại chải đầu gọn gàng nha, cái đống tóc chết tiệt của ngài ngăn trở tầm mắt của ta đó! Đáng ghét đáng ghét mà! ! ...

      Lòng Bạch Ngọc Khuyết theo tình tiết trước mắt bùng nổ mà liên tiếp rít gào, này này này quá kích thích , này này hai người luyện thành chánh quả môn hôn cần thở sao! !

      Này này này đại vương chẳng lẽ là cầm thú sao, thiên thời đúng, đây chính là ban ngày đó! Địa lợi đúng, tại sao tìm nơi yên tĩnh nha! Nhân hòa càng đúng, thấy nơi này còn có người sống sờ sờ sao!

      Bạch Ngọc Khuyết vừa vô thanh rít gào, vừa oán thầm, vừa chớp mắt to lấp lánh nhìn say sưa bỏ sót chi tiết nào của màn “đông cung sống” này.

      Tô Đát Kỷ thở gấp liên tục, đôi mắt dịu dàng kiều mị, cho dù có vô dục vô cầu như thượng tiên trời cũng phải động lòng. Trụ vương nhịn được, muốn lập tức đè Đát Kỷ xuống giường để làm việc thiếu nhi nên nhìn! Ai ngờ đâu, vừa mới duỗi chân liền đạp trúng vật thể xác định, thở hổn hển quay đầu xem, lại thấy đôi mắt bự gần trong gang tấc, tại sao lại có đôi mắt ở đây! ! !:th_58::th_113:

      Trụ vương lăn lộn nửa cuộc đời, nhưng chưa từng thấy qua đôi mắt như vậy bao giờ! Khủng khiếp đến nỗi làm sởn cả tóc gáy. Bởi vì đôi mắt này hoàn toàn vượt qua cực hạn nhân loại, lóa sáng xanh thăm thẳm, nhìn mình chằm chằm cách tràn đầy hưng phấn! ! :th_6:Giống như chuột thấy gạo, sói già thấy thỏ, hay như quỷ chết đói mười đời gặp phải miếng thịt thơm ngào ngạt! !

      Trong khoảng khắc đó, mọi “hứng thú” của Trụ vương bị dập tắt còn mảnh vì quá hoảng hốt. (TiffanyT: cho chừa cái tội ban ngày tuyên dâm:yoyo60::050::dai ca:)

      Tô Đát Kỷ thoáng nhìn , giận dữ : "Tiểu Ngọc!"

      Bạch Ngọc Khuyết nhất thời phục hồi tinh thần, dấu vết lau nước miếng, cười ha hả : "Ai nha... Xin lỗi xin lỗi, muội vừa thấy con sâu rơi xuống lưng đại vương, cho nên muốn tới bắt, khà khà, đại vương là Chân MệnhThiên Tử, con sâu này cũng thật to gan, chờ muội tóm được nó, nhất định cho nó ngũ mã phanh thây, phơi thân hoang dã... Khà khà..."

      Vừa vừa hướng về trong góc tìm kiếm, tự biết đuối lý nên cười tít mắt, đặc biệt nịnh nọt...

      "Tiểu Ngọc, muội ra ngoài trước !" Ðát Kỷ dùng ngoại sam che lấy thân mình, miễn cưỡng che được cặp ngực khủng của mình, nhìn Bạch Ngọc Khuyết nhàng , nhưng cặp mắt quyến rũ kia lại tràn đầy cảnh cáo: Tiểu Ngọc, nếu muội ra ngoài, kẻ bị ngũ mã phanh thây phơi thân hoang dã chính là muội đó.

      Bạch Ngọc Khuyết hiếm khi thông minh có thể hiểu ánh mắt Tô Đát Kỷ, nàng rụt cổ cái, vừa nhanh chóng thụt lùi tới cửa, vừa cười ha hả : "Muội lập tức ngay... Cái kia... Hai người cứ tiếp tục... tiếp tục..."

      Cẩn thận từng li từng tí đóng cửa lại, Bạch Ngọc Khuyết phóng thẳng ra xa mười mấy trượng, sau đó mới thắng lại, lau mồ hôi lạnh, thầm tự trách: Aiz, cái tội ham hố thích xem “đông cung sống”, làm bể chuyện tốt của người ta, đáng đời bị đau mắt hột... Làm bậy thể sống mà...

      Trong phòng, Tô Đát Kỷ dùng đôi tay trắng như tuyết của mình mềm mại quấn vào cổ Trụ vương, điệu đà : "Đại vương, xin đừng để ý tới cái con bé ngốc Tiểu Ngọc kia, chúng ta tiếp tục..."

      Mỹ nhân mị nhãn như tơ, hơi thở như lan, chỉ tiếc Trụ vương vừa bị khủng bố xong, nên lại chấn nổi hùng phong được, lại dám thú nhận trước mặt mỹ nhân, nên tay mang theo cứng ngắc ôm lấy mỹ nữ vào ngực, tà tà cười tiếng : "Ðát Kỷ, đừng nóng vội nha, để trẫm ngắm nàng kỹ trước..." xong thò tay vào áo nàng.

      Nhưng vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng cung nữ bẩm báo: "Khởi bẩm đại vương, Văn thái sư sai người đem tấu chương mấy ngày trước trả lại, rằng, muốn tiến cung tối nay cùng ngài thảo luận quốc vụ."

      Đại vương dấu vết thở phào nhõm, lập tức đứng lên, vừa an ủi Tô Đát Kỷ: "Ðát Kỷ, trẫm ngày khác trở lại thăm nàng." Vừa vội vã rời .

      Phía sau, Tô Đát Kỷ oán hận nhìn chằm chằm nam tử cao to lưng, cắn răng gằn từng chữ: "Văn —— trọng!"

      Trụ vương vừa tới cửa cung chợt thấy xa xa có bạch y nữ tử rụt cổ, ngồi xổm dưới gốc cây, vò đầu bức tóc, ủa, đây phải là em vợ danh nghĩa của mình sao!

      Nhớ tới chuyện mới vừa phát sinh, Trụ vương ngoắc ngoắc khóe môi, chậm rãi tới.

      Bạch Ngọc Khuyết kiểm điểm hành vi vô đạo đức của mình vì phá hoại chuyện tốt của người ta, đột nhiên, thấy trong tầm mắt xuất đôi giày đàn ông cực kỳ tinh xảo.

      Tim "Hồi hộp", nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy bóng người cao to đứng ngược sáng, với bộ tóc bù xù giống như sư tử ngủ đông, nhưng lại sặc mùi nguy hiểm.

      Bạch Ngọc Khuyết sợ hãi bật dậy, ai ngờ đâu, bởi vì ngồi xổm lâu quá nên máu huyết thông, nên bị hoa mắt, quay vòng liền té xuống!

      Nàng "Aiz da" nửa ngày, mở mắt liền bị shock nặng, lúc này nàng giống như con rùa đen bốn chân úp sấp xuống đất, tư thế cực kỳ khó coi, nhưng mà đây chưa phải là đáng sợ nhất, làm cho nàng cực kỳ tuyệt vọng là, miệng nàng sặc mùi da giày, nàng thăm dò giật giật hàm răng, ngờ ngợ có thể cảm giác được miệng nàng có gì đó chậm rãi động đậy, đúng vậy! Quả nhiên có xui xẻo, chỉ có cực kỳ xui xèo hơn mà thôi! Bạch Ngọc Khuyết bi phẫn nghĩ.

      Nàng giờ khắc này dùng tư thế cúng bái ôm chặt chân Trụ vương. Xa xa còn nghe được tiếng các cung nữ thấp cười thầm chậm rãi truyền tới...

      Bạch Ngọc Khuyết mặt đỏ tới mang tai, hận thể lấy dao tự mổ bụng để lấy lại chí khí hào kiệt của mình, nhưng thứ nhất nàng có dao, thứ hai có tự cung vật cúng, chỉ có thể chậm rãi đứng lên, cúi đầu chuẩn bị tâm lý tiếp nhận nỗi nhục thiên cổ từ lúc cha sanh mẹ đẻ tới giờ.

      "Ngươi cái con bé này, ngờ mấy ngày gặp, lại trở nên thú vị như vậy, ha ha ha..." thanh mang theo ý cười chậm rãi vang lên, Bạch Ngọc Khuyết xấu hổ muốn chết cúi đầu : "Đại vương, thần lúc nãy cẩn thận, tuyệt đối phải cố ý gặm giày của ngài, ngài... Ngón chân của ngài có chuyện gì chứ? Aiz da đúng rồi... Xin lỗi..."

      Ai ngờ khi nàng xin lỗi xong, đại vương liền cười to lên: "Ha ha ha ha..." Xa xa những cung nữ giữ cửa lén lút nhìn về bên này, hoàn toàn bất ngờ khi thấy vị bạo quân tính khí bất thường này hiếm thấy cười to.

      Bạch Ngọc Khuyết sợ hãi nhìn đại vương, người này làm sao, chẳng lẽ bệnh điên phát tác rồi, đáng sợ , mất khống chế mà thương tổn tới yếu đuối như mình chứ, Bạch Ngọc Khuyết vừa nghĩ vừa lặng lẽ di chuyển qua bên.

      Trụ vương thấy hành động này của nàng, đột nhiên dừng cười, tà tà nhìn Bạch Ngọc Khuyết : "Tiểu Ngọc, ngày kia là sinh nhật trẫm, trẫm rất chờ mong lễ vật của ngươi nha, đừng để cho trẫm thất vọng đó." xong: chờ Bạch Ngọc Khuyết trả lời, liền xoay người nhanh chân .

      Bạch Ngọc Khuyết trợn mắt ngoác mồm, trời đất? Mình cũng phải chuẩn bị lễ vật sao? Này này này Trụ vương cũng quá mê tiền rồi, ngay cả nghèo kiết xác như mình cũng tha, ngươi có phải là cầm thú hay nha, thảo nào bị coi là bạo quân, thiệt là —— oan uổng chút nào hết...
      Last edited: 16/1/16
      Huyềnpluss, emilia, Phong Vũ Yên9 others thích bài này.

    2. TiffanyT

      TiffanyT Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      438
      Chương 6: Thương Triều đệ nhất mỹ nam
      ---------------------------------------------------------------------------
      Suốt hai ngày nay, Bạch Ngọc Khuyết cực kỳ ngoan ngoãn nằm lì trong phòng, phải nàng tự nhiên đổi tính muốn làm trạch nữ. Bởi vì hai ngày nay, nguyên cả hoàng cung loan truyền hàng loạt scandal của nàng, đáng sợ đến nỗi nàng chỉ có thể trốn ở trong phòng, ví dụ như:

      "Bạch tiểu thư màng đến tỷ muội tình thâm, sẵn sàng nằm rạp dưới chân rể để cầu cái liếc mắt."

      "Xấu Đông Thi dụ dỗ được, gào khóc trốn trong phòng, Tây Thi tỷ tỷ lại khoan hồng độ lượng bỏ qua hiềm khích lúc trước."

      "Tỷ muội tình thâm, nhưng cũng thắng được sức hấp dẫn của tình , xem ra hậu cung chuyến này có nhiều chuyện hay để coai đêy.. hê hê hê." BLABLABLA...

      "Được rồi, được rồi, chỉ là mấy thứ tin đồn nhảm thôi, sao mặt mày muội ủ rũ như vậy, có tiền đồ gì hết!" ngón tay ngọc dài chỉ vào trán Bạch Ngọc Khuyết.

      Bạch Ngọc Khuyết nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn TôĐát Kỷ: "Tỷ tỷ, người ta vẫn chưa lấy chồng đó, đồn đãi khủng khiếp như vậy còn ai dám lấy muội nữa chứ... Hu Hu hu..."

      Tô Đát Kỷ vừa bực mình vừa buồn cười, thăm dò hỏi: "Tiểu Ngọc có người trong lòng rồi sao?" Bạch Ngọc Khuyết mịt mờ lắc lắc đầu, TôĐát Kỷ "Xì xì" nở nụ cười, đánh giá Tiểu Ngọc từđầu tới chân vài lần, rồi từ tốn : "A~ phải chăng... Tiểu Ngọc, muội tư xuân nha ~ "

      Tư... Tư... Tư xuân? Bạch Ngọc Khuyết quẫn bách thể lại sững sờ lúc lâu, Tô Đát Kỷ đột nhiên đầu đuôi hỏi câu: "Tiểu Ngọc ~ nhìn thích ?"

      Bạch Ngọc Khuyết khó hiểu nhìn Tô Đát Kỷ, biết nàng hỏi gì, Tô Đát Kỷ cũng giải thích, chỉ cười như cười nhìn Bạch Ngọc Khuyết, trong mắt thâm ý sâu sắc, mất hết nửa ngày, Bạch Ngọc Khuyết rốt cục cũng hiểu ý nàng, đây là hỏi “đông cung sống” ngày đó nha... Tiểu Ngọc nhất thời dở khóc dở cười 囧, ngượng ngùng cuối đầu e thẹn.

      Tô Đát Kỷ nhìn sắc trời chút, đứng dậy, : "Tiểu Ngọc, tiệc mừng thọ sắp bắt đầu rồi, muội chuẩn bị chút rồi đến Trích Tinh đài , đến lúc đó, khi nhìn thấy vòng Bích Linh này phát sáng, muội cứ dựa theo những gì tỷ đem nguyệt quang khíđạo vào bên trong là được."

      Bạch Ngọc Khuyết gật đầu, ung dung : "Tỷ tỷ, tỷ cứ yên tâm, muội nhất định làm sai sót.”

      Tô Đát Kỷ lắc lắc đầu, : "Aiz, muội đó, cái con bé này, tỷ thực yên lòng, chuyện này liên quan đến nhiệm vụ hạ phàm của chúng ta, tuy bây giờ tên đại vương kia đối xử với tỷ tệ, nhưng còn chưa tới mức vượt qua quốc gia đại , lần này, nếu phi tiên vũ thành công, nhất định đối với tỷ muốn gì được nấy, đến lúc đó, tỷ muội chúng ta có thể hoàn thành đại . Hiểu ?"

      Bạch Ngọc Khuyết dùng sức gật đầu: "Hiểu lun." Hắc hắc, đến lúc đó ngươi có thể cầu đại vương mặc lụa mỏng múa điệu phi tiên vũ cho ngươi xem, cũng lập tức đáp ứng ~~:059:

      Tô Đát Kỷ vẫn yên lòng, lại cố tình nhắc nhắc lại phương pháp sử dụng vòng Bích Linh, rồi mới rời . Bạch Ngọc Khuyết thấy Tô Đát Kỷ coi trọng buổi diễn đêm nay như vậy, cũng dám chậm trễ, cơm tối còn chưa kịp ăn, thay bộ bạch y (đồ trắng) đơn giản, mang một ít đồăn, xuất phát hướng về Trích Tinh đài.

      Sở dĩ lại là bạch y, là vì vị ngọc tỳ bà kia có vẻ rất thích màu trắng, tất cả quần áo trong tủ đều có màu trắng, khác biệt duy nhất chính làở tỷ lệ màu sắc: có trắng tinh, trắng sữa, trắng kem, … May mà nàng học được “thanh khiết thuật”, Bạch Ngọc Khuyết mới sợ làm bẩn quần áo, chỉ qua loa chấp nhận số phận, xài đại đồ của chủ cũ. (TiffanyT: chứ ko phải tỷ ko mún bỏđi đôi giày nạm ngọc sao? :dai ca:).

      Tiệc mừng thọ Trụ vương được tổ chức bên trong Vạn phúc điện- đây là tòa cung điện lớn nhất. Cung điện này chuyên môn dùng để hoàng đế chiêu đãi quần thần, mỗi khi đến ngày mừng thọ Đế hậu, ngày đại hôn của các hoàng tử, hoặc là chiêu đãi sứ giả các nước, hoàng đế mở tiệc ở vạn phúc điện.

      Ngày mừng thọ Trụ vương cũng là trong những kiện quan trọng nhất Ân Thương hàng năm, hôm nay cũng ngoại lệ, chư hầu bốn phương Đông Tây Nam Bắc toàn bộ đến đông đủ . Thừa tướng Tỷ Can ngồi bên phải vị trí cao nhất, sau đó Khương quốc cữu (phụ thân của Khương hậu) Đông bá hầu - Khương Hoàn Sở, Tây bá hầu - Cơ Xương mang theo trưởng tử BáẤp Khảo ngồi dưới tay Đông bá hầu. Kế đó, Nam bá hầu -Ngạc Sùng Vũ cùng Bắc bá hầu Sùng Hầu Hổ lần lượt ngồi vào chỗ của mình. Đại thần còn lại đều dựa theo cấp bậc mà ngồi dưới tứ hầu.

      Chỗ cao nhất đại điện, có hai chiếc ghế ngang hàng nhau, mọi người cũng chút nào kinh ngạc, đều biết đó là đại vương đặc biệt dành cho Văn thái sư. Văn Trọng này, chỉ là đế sư, từ dạy trụ vương đạo trị quốc, đạo hạnh cao thâm, trí dũng song toàn, luôn luôn vì Ân Thương giải quyết nhiều nguy cơ hết lần này tới lần khác. cách khác, Ân Thương sở dĩ có thể yên ổn phồn vinh như hôm nay, phần lớn công lao đều dựa vào Văn thái sư.

      Bởi vậy, trong lòng Ân Thương bách tính, Văn Trọng được tôn kính như "Thần", và địa vị của ai có thể so sánh, bao gồm cả đại vương.

      Tất cả dân chúng đều tin rằng, chỉ cần vị“thần” này còn ở ngày, quốc gia bọn họ có thể luôn mãi an bình.

      Tuy rằng đại vương tính khí táo bạo, nhưng đối với Văn Trọng có thể coi như là gì nghe nấy, mỗi lần đến những dịp trọng đại, đại vương đều đặc biệt cho phép Văn Trọng ngồi sóng vai với mình, lấy đó làm tôn trọng, chuyện này vốn làm trái quy cũ, nhưng ngay cả người luôn chú ý đến tôn ti lễ phép như thừa tướng-Tỷ Can còn ý kiến, người khác càng dám xen vào.

      Lúc này, đại vương và Văn thái sư còn chưa tới, trong đại điện bầu khí vô cùng ung dung thoải mái, mọi người từng người tìm người quen chuyện phiếm. Thừa tướng Tỷ Can cùng Đông bá hầu thảo luận vùng phong thổ Đông Hải.

      Thấy hai người bọn họ chúý đến mình, Cơ Xương khẽ với trưởng tử Bá Ấp Khảo: "Ấp Khảo, cha biết con thích đến đây, nhưng con cũng biết, cha bó tuổi rồi, thân thể càng ngày càng suy yếu, cha tính sang năm truyền tước vị cho con, cho nên, lần này mới mang con đến, là muốn đại vương thấy mặt con trước, chỉ khi nào con chiếm được đồng ý của đại vương, sang năm phong tước mới có thể có sơ hở nào, bởi vậy, con phải nhẫn nại chút."

      Bá Ấp Khảo nhàng thở dài, ngẩng đầu lên, trong giây lát đó, tựa hồ thiên địa vạn vật, toàn bộ hào quang đều tập trung gương , cao quí mà thần thánh.

      Lui qua lui lại, vài tỳ nữ châm rượu nhìn đột nhiên va vào nhau, sau khi đứng lên cũng si ngốc nhìn phương hướng Bá Ấp Khảo, giống quên đây là khi nào nơi nào, mãi đến khi tổng quản thấp giọng răn dạy, mới từng người từng người đỏ mặt rời .

      Đây là nam tử như ngọc, thân rộng lớn vải bông Thu Y, kiểu dáng vô cùng đơn giản, nhìn kỹ, lại phát cổ và tay áo đều dùng phương pháp thêu ngầm làm cho hoa văn lúc lúc , bên hông buộc cái ngọc bội màu trắng, bên là long đằng óng ánh, tạo cảm giác nhu hòa mà nội liễm, kết hợp tuyệt hảo này càng làm tôn thêm vẻ cao cao tại thượng đầy quý khí của .

      Toàn bộ mái tóc đen tuyền mượt mà của được cố định bằng cái ngọc quan màu trắng, chỉ để lại trán vài sợi tóc rối, đoan trang bên trong thoáng ra tia lơ đãng phiêu dật, tóc toàn bộ kéo lên sau, lộ ra bộ mặt tuyệt mĩ cách hoàn chỉnh, cực kỳ lạnh nhạt đoan lệ, khuôn mặt độ cong vô cùng nhu hòa, nhìn qua có vẻ như là thanh niên đẹp trai thân thiện, nhưng đôi mắt phượng sâu thăm thẳm lại thấy đáy, khi nhìn người khác gợn sóng, giống như thiên quân vạn mã chạy chồm bao phủ trọc lãng trùng thiên, nhưng khi chạy vào đôi mắt đó, liền nhất thời trở nên tĩnh lặng hoàn toàn như chưa từng xuất .

      Khiến người ta vừa nhìn biết ngay, cũng phải là người có thể tùy ý làm quen, làm cho tất cả mọi người hoàn toàn kìm lòng lui về phía sau vài bước, vì sợ tục khí người họ làm bẩn người nam tử giống như “Trích Tiên" này.

      Đây chính là Tây bá hầu Cơ Xương trưởng tử, Ân Thương vương triều nổi tiếng người biết, nhưng lại có cơ hội thấy---đệ nhất mỹ nam tử—— Bá Ấp Khảo.

      Nghe Cơ Xương như vậy, BáẤp Khảo thở dài, lạnh nhạt : "Phụ thân, ngài cũng biết con thực vô tâm quyền vị, Nhị đệ thiên tư thông minh, văn võ song toàn, là người có chí lớn, tại sao ngài lại đem tước vị truyền cho Nhị đệ, cũng coi như mọi người cùng vui."

      Cơ Xương cẩn thận nhìn chung quanh, quay đầu để sát vào BáẤp Khảo thấp giọng : "Ấp Khảo, Cơ Phát tuy rằng cũng ưu tú, nhưng so với con, vẫn chênh lệch rất nhiều,con cũng biết Tây Kỳ của chúng ta, xưa nay cằn cỗi, vi phụ tin chắc, chỉ có con, mới có thể thống lĩnh bách tính tây kỳ đến con đường hạnh phúc, cha biết con chí ở sơn thủy, vô tâm chính trị, vì tây kỳ mấy trăm ngàn cùng khổ bách tính, vi phụ vẫn là hi vọng con có thể gánh lấy trọng trách này."

      Nhìn Cơ Xương kiên định ánh mắt, Bá Ấp Khảo biết phụ thân tâm ýđã quyết, buông xuống mí mắt thở dài. Đúng vào lúc này, cửa đại điện thái giám lớn tiếng hô: "Đại vương giá lâm! Văn thái sư đến!"

      Quần thần dồn dập cúi người hành lễ, tâm tình của đại vương hôm nay hình như cực kỳ tốt, cười khoát tay miễn lễ: "Các vịái khanh bình thân." xong, xoay người với người bên cạnh -Văn Trọng: "Thái sư, Mời ngài an tọa trước." Văn Trọng cũng chối từ, vén áo choàng ngồi xuống, Trụ vương lúc này mới ngồi xuống sau.

      Chính chủ đến, quần thần được phép khai yến, trái cây rượu thịt tuôn như nước bưng đến, Trụ vương cười to : "Khai Yến, các vịái khanh tha hồ nhậu nhẹt, thoả thích thưởng thức ca vũ!"

      xong, vỗ tay cái, đại điện đột nhiên giống như Hoa Hồ Điệp bay ra hơn mười vị vũ cơ ăn mặc đơn bạc lụa mỏng màu hồng, mỗi người đều có khuôn mặt diễm lệ, thân thể theo điệu múa lại nhưẩn như ở lụa mỏng, tạo nên cực hạn mê hoặc, chúng đại thần xem xong mê mắt, ai ai cũng chăm chú thưởng thức, ngừng gật đầu tán thưởng.

      Đột nhiên, tiếng nhạc chợt cất cao lên, mọi người ngẩn ra, liền thấy thân ảnh nữ tử mang màu vàng lụa mỏng để trần trắng như tuyết bàn chân từ trời giáng xuống, nàng máy tóc mượt dài xảở phía sau, đỉnh đầu mang theo đặc biệt vòng hoa, dùng cỏ tùy ý bện thành, phía bên còn đọng lại những hạt sương đêm những đóa hoa trắng tinh khiết.

      Phía sau Nữ tử là dải lụa trắng dài, toàn thân nàng là vô số cánh hoa với hương thơm quanh quẩn, càng làm tôn lên vẻ đẹp như mộng ảo của tuyệt sắc kia, giống như cũng giống như tiên, làm cho những vũ cơ xung quang trong phút chốc lại lu mờ, tựa như trời và dưới đất. Mọi người ngay lập tức đều ngây ngẩn .

      Tô Đát Kỷ xoay tròn bay xuống giữa đại điện, toàn bộ vũ cơ lặng lẽ lui xuống, TôĐát Kỷ hướng về Trụ vương lượn lờ thi lễ cái, nhu mị nở nụ cười, tiếng như chim hoàng oanh: "Nô tì bái kiến đại vương, chúc đại vương vạn phúc vô cương, thọ cùng thiên địa, nô tì hôm nay nguyện dâng lên đại vương “phi tiên vũ” làm quà mừng thọ, mong rằng đại vương thích ~ "

      Giọng nhu mị có thể chảy ra nước, chỉ sợ cho dù là thánh thần, cũng phải mê.

      Trụ vương quả nhiên mở con mắt, lập tức muốn xuống dưới điện đỡ nàng đứng dậy. Ngồi ở bên cạnh , Văn Trọng nhàn nhạt nhắc nhở: "Đại vương, chú ý hình tượng." Trụ vương nhất thời phục hồi tinh thần lại, ngồi xuống, nhìn về phía Tô Đát Kỷ cười : "Cái kia, trẫm liền đợi quà tặng của ái phi."

      Tô Đát Kỷ ánh mắt lưu chuyển, nhàng nở nụ cười, sáo trúc thanh đột ngột vang lên.

      -----------------------------
      TiffanyT: Mí chế đoán xem nàng tiểu Ngọc nhà ta có hoàn thành nhiệm vụ ko? :th_51:
      Last edited: 23/1/16
      Huyềnpluss, emilia, Phong Vũ Yên8 others thích bài này.

    3. Trâu

      Trâu Active Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      159
      iem sợ nhiệt tình của chị phản ứng với thông minh k giống bình thường gây ra phá hoại k lường được. k hiểu sao có cảm giác Văn chuẩn bị lãnh chiêu của chị
      TiffanyT thích bài này.

    4. TiffanyT

      TiffanyT Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      438
      đúng òi đóa Trâu....truyện này ai cũng động kinh hết,:sad:chỉ còn thái sư là bình thường thoi :040:

    5. Trâu

      Trâu Active Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      159
      :yoyo23:bạn Mỹ nam đệ nhất kia có vai trò gì trọng yếu zậy cà? với dung mạo í mình k mong ảnh động kinh chung với bạn tỳ bà đâu
      TiffanyT thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :