1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Lửa Mùa Đông - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. numxxi

      numxxi Active Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      118
      Chương 230 +231:

      Edit: Numxxi + Bánh Đậu

      Beta: Bánh Đậu

      Gạo nấu thành cơm, đồ ăn được dọn lên rồi...

      giữ lấy , đúng là... Quá muộn rồi!

      Cơ thể trướng đau, Lãnh Tiểu Dã thân mình căng thẳng, người lập tức đông cứng tại chỗ.

      Thân thể thiếu nữ ngây ngô lại chặt khít, thể nào khống chế cảm xúc của mình được, đem giam giữ ở trong lòng, khách khí đoạt lấy hoàn toàn.

      tiếng kiều, cả người Lãnh Tiểu Dã đều mềm nhũn ở trong lòng .

      Nhìn người đàn ông trước mắt, đáy lòng chỉ sinh ra tức giận.

      Mỗi lần đều như thế này, muốn thế nào liền làm như thế nào, chưa bao giờ hỏi có bằng lòng hay , đem trở thành công cụ tiết dục sao? !

      theo bản năng muốn thoát ra, nhưng mà cánh tay của người đàn ông kia ôm chặt quá, muốn trốn thoát cũng được.

      ràng tức giận đến được, nhưng mà thân thể lại tựa như sớm phản bội ý nghĩ của mất rồi.

      Trong bồn tắm lớn gợn nước nhộn nhạo, tiếng rên rỉ của cũng tựa như làn nước kia lên lên xuống xuống.

      ...

      ...

      Dù sao cũng chỉ mới 18 tuổi, hơn nữa còn vừa mới khỏi bệnh, thế mà lại biết kiềm chế.

      Đợi đến lúc thả mình ra, Lãnh Tiểu Dã bị chơi đùa đến kiệt sức, toàn bộ đều mềm nhũn trong lòng , ngón tay gần như đều bủn rủn thể nắm lại.

      "Tiểu Dã!" ôm lấy thân thể của , thanh của Hoàng Phủ Diệu có chút thở gấp, "Vừa nãy... Có phải làm đau em rồi ?"

      Khốn kiếp, giờ mới biết à? !

      Lãnh Tiểu Dã tựa vào bả vai của , căm giận thở hổn hển, nhìn bả vai , nhe răng nanh, dùng sức cắn lên nó.

      Thân thể của rất rắn chắc, lại rất yếu mềm, dùng hết sức lực để cắn, nhưng cũng chỉ để lại ở bả vai dấu răng hồng hồng mà thôi.

      Bị cắn cái, nhưng mà Hoàng Phủ Diệu Dương chỉ cười khẽ tiếng.

      "Giận rồi à?"

      để ý tới , chỉ tự mình ở nơi đó mà hờn dỗi.

      "Tôi biết, vừa rồi tôi quá gấp, lần sau, tôi chú ý, làm đau em nữa đâu."

      Lần sau ư?

      Lãnh Tiểu Dã liếc bả vai cái, có lần sau đâu!

      Hít hơi sâu, cố hết sức đứng thẳng người, muốn rời khỏi vòng tay của .

      Bất đắc dĩ hai chân đều như nhũn ra, thắt lưng cũng còn sức, vừa mới đứng dậy, cả người liền ngã trở lại.

      muốn cử động lại lần nữa, nhưng Hoàng Phủ Diệu Dương lại vươn tay ra, ôm vào người.

      "Đừng nhúc nhích nữa, tôi giúp em tắm!"

      " cần!"

      đưa tay muốn đẩy bàn tay ra, vừa lúc ngón tay trượt vào giữa hai chân của , cơ thể mềm mại bị ngón tay khô gáp của khẽ cong xẹt qua, tự chủ hít hơi lạnh.

      "Cút ngay, đau quá!"

      Nhưng Hoàng Phủ Diệu Dương có rút ngay ra, ngược lại người ở trong bồn tắm đứng thẳng lên, cẩn thận đỡ lấy đùi .

      "Để tôi xem chút!"

      " cần!"

      co rúm thân mình, tức giận đẩy ra.

      đưa bàn tay to qua đỡ lấy đầu gối của , "Em cần phải thẹn thùng, tôi cũng nhìn qua rất nhiều lần rồi!"

      Lãnh Tiểu Dã tức giận đến nghiến răng, cước đá văng ra, "Đứng lên!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương có phòng bị, bị đá té tới đầu bên kia của bồn tắm lớn, đầu nặng nề mà đụng vào thành bồn tắm lớn.

      Nghe được thanh đó, hoảng hốt, lo lắng liếc cái, nhưng lại hầm hừ thu hồi ánh mắt, "Cút, tôi muốn tắm rửa!"

      Ngồi thẳng người, đôi tay Hoàng Phủ Diệu Dương chống đỡ ở thành bồn tắm lớn, đứng dậy.

      Mặt đối diện ngay chân của , vừa vặn đem cái gì đấy vừa trải qua chuyện xấu này nọ nhìn vào trong mắt.

      Trong nháy mắt mặt Lãnh Tiểu Dã đỏ bừng, nhanh chóng đưa mắt dời , "Ai bảo đứng lên chứ!"

      " phải em bảo tôi ra sao?" đứng ở trước mặt .

      Lãnh Tiểu Dã nghe thấy ràng giọng tà ác của .

      nhất định là cố ý, cuồng bạo, biến thái!

      Lãnh Tiểu Dã cắn môi, nhìn bên cạnh, "Cút!"

      chịu , vươn tay ra, mở vòi bên cạnh .

      Nước trong bồn tắm bắt đầu rút hết.

      "Này!" Cảm giác được mức nước ngày càng ít, Lãnh Tiểu Dã hoảng loạn đứng dậy, " làm gì?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương gì, nhìn dòng nước trong bồn rút hết, mới mở chốt kế tiếp, lần nữa, nước ấm lại chảy ra.

      ngồi bên cạnh người , ôm vào lòng.

      "Đây là nước được pha thêm muối biển, có thể giảm sưng, giải tỏa căng thẳng, những lúc tôi bị thương, tôi đều dùng nước này để tắm."

      Mực nước dần tăng lên, mùi hương nhàn nhạt hòa vào trong khí.

      tay ôm , vươn tay còn lại tới ngang hông , nhàng xoa bóp.

      "Thể lực của em, kém hơn so với tưởng tượng của tôi, mặc dù lực cơ bắp và sức nhảy cũng tệ, nhưng có điều, chưa được bền bỉ lắm..."

      Lời này, Lãnh Tiểu Dã từng nghe người cha bộ đội của mình qua.

      Lãnh Tiểu Dã biết sai, nhưng nghe vậy, lại rất tức giận.

      " muốn quản tôi... Tôi đây rất sẵn lòng!"

      Cơ thể như vậy vì làm chuyện đó với , mà là, từ , thân thể rất , có thể luyện tới mức này, cũng rất tốt rồi, biết gì?!

      " sao, về sau, cứ bồi dưỡng tốt, béo lên chút, cơ bắp cũng khỏe mạnh theo thôi." Hoàng Phủ Diệu Dương véo cánh tay , "Em rất gầy, béo lên chút mới tốt."

      Cánh tay , chân, eo thon, quả thực rất mỏng manh, dường như chỉ cần dùng lực cái có thể bẻ gẫy, lúc ân ái với , vốn dám dùng nhiều lực.

      Khốn kiếp, ăn sạch sành sanh rồi còn muốn nhân xét chỗ này được, chỗ kia rất gầy sao?!

      Lãnh Tiểu Dã lại bắt đầu nổi giận.

      " chê tôi gầy, cứ tìm người nào đó béo chút là được, tôi cầu xin phải ngủ cùng tôi... Cái Sofia kia... Còn cả vị tiểu thư quý tộc Russia nữa... Ngực của bọn họ rất lớn, mau ngủ cùng bọn họ !"

      Đó là hai người từng chào hỏi Hoàng Phủ Diệu Dương tại buổi tiệc khi nãy.

      Nhìn dáng vẻ của , cả hai đều sắp chảy nước miếng tới nơi rồi, tin chắc, chỉ cần ngoắc tay cái, hai người bọn họ lập tức nằm sẵn giường chờ .

      Hoàng Phủ Diệu Dương cười khẽ, "Em ghen sao?"

      Ghen?!

      mà ghen sao?!

      hơi tự kỷ quá rồi.

      "Tôi mà thèm sao!" Lãnh Tiểu Dã hất bàn tay lưng ra, đứng lên khỏi bồn tắm, tiện tay kéo khăn tắm che người lại, "Tôi muốn tiếp nữa!"

      Đứng dậy theo , thuận tay ôm lấy chiếc eo nhắn của , bước ra khỏi bồn tắm, Hoàng Phủ Diệu Dương cầm lấy khăn mặt, giúp lau khô tóc.

      "Chuyện này em cần phải lo lắng nhiều, trừ em ra, tôi lên giường với bất kỳ nào khác."

      bĩu môi.

      "Ai thèm quản !"

      Hoàng Phủ Diệu Dương đặt khăn ướt qua bên, lấy thêm cái khăn khô, quấn mái tóc dài của lại.

      "Tôi nhất định chung thủy với em, nên em cũng phải chung thủy với tôi đó." nhìn mặt , "Tiểu Dã, tuyệt đối, em được phản bội tôi.

      khẽ hừ tiếng, quay mặt chỗ khác.

      Hoàng Phủ Diệu Dương hơi nhíu mày, giơ tay xoay mặt lại, nhìn thẳng vào , rồi lại đỡ lấy cánh tay .

      "Những người phản bội tôi nhất định phải chết, nhưng tôi muốn em chết, nên em được làm như vậy!"
      Dunghyt97, Hằng Lê, Winter4 others thích bài này.

    2. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      hì hì tự dưng thấy thích câu cuối cùng của
      numxxiBánh Đậu thích bài này.

    3. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 232+233

      Hoàng Phủ Diệu Dương có vẻ đùa giỡn gì, nắm chặt tay , ánh mắt màu lam nặng nề nhìn .

      giúp tắm, quan tâm tới bản thân mình, mái tóc ướt sũng ngừng nước, rơi đầy khuôn mặt tuấn tú, mạnh mẽ, nhưng cũng đầy u buồn.

      Nghe thấy những cảm xúc trong lời của , Lãnh Tiểu Dã có chút buồn bực, rũ mắt xuông, nhìn vào mắt nữa.

      " nắm tay tôi đau quá!"
      Hoàng Phủ Diệu Dương tỉnh táo lại, vội vàng nới tay ra, nhàng xoa tay , rồi khom người, ôm ra khỏi phòng tắm.

      Đặt chiếc sofa , sấy khô tóc cho , lại ôm về giường, thấy mỗi lần co chân, lại cau mày, nâng mi lên.

      "Chờ tôi chút!"

      Nước người vẫn chưa khô, Hoàng Phủ Diệu Dương vào phòng quần áo, tùy tiện lấy bộ đồ ngủ, mặc lên người, rồi nhanh chân ra cửa.

      Lãnh Tiểu Dã lật người, biết có phải vì tác dụng của muối biển khi nãy, hay vì mát xa rất tốt, mà bây giờ, cơ thể thoải mái hơn rất nhiều.

      Có điều, giữ hai đùi vẫn còn đau ỉ.

      Lười động đậy, tùy tiện dùng khăn mặt lau tóc, dựa người vào gối, nhắm mắt lại.

      Vừa khỏi bệnh, lại giằng co với như vậy, mệt mỏi lắm rồi.

      Nghe thấy có người mở cửa, tới cạnh giường, vẫn lười biếng mở mắt.

      cần nghĩ, cũng biết là , ở cái phủ Bá tước này, ai mà to gan, dám xông thẳng vào phòng như vậy.

      Nhìn Lãnh Tiểu Dã nép mình gối, Hoàng Phủ Diệu Dương cầm miếng bông và thuốc mỡ, tới cạnh .

      Vươn tay ra, cẩn thận vạch chăn người , bàn tay đỡ lấy đầu gối , muốn đặt nằm ngang.

      Lãnh Tiểu Dã rất buồn ngủ, phát động tác của , nhất thời tức giận, chỗ phát tiết.

      khó chịu muốn chết, thế mà vẫn còn muốn sao?

      Ngồi mạnh dậy, đẩy tay ra.

      "Hoàng Phủ Diệu Dương, tôi cho biết, nếu tối nay, dám động vào tôi... tôi..."

      Hoàng Phủ Diệu Dương kịp phòng bị, miếng bông gòn và thuốc tay lập tức rơi xuống.

      Nhìn miếng bông gòn và lọ thuốc sàn, miệng cứng đờ.

      "Xin... Xin lỗi, tôi... Tôi biết!"

      Cứ tưởng lại giở trò lưu manh với , nào ngờ, chỉ muốn giúp bôi thuốc mà thôi!
      Hoàng Phủ Diệu Dương khom người nhặt lọ thuốc đất, nắp lọ cũng bị ảnh hưởng, rơi thẳng ra ngoài.

      Miếng bông gòn trong hộp, rơi xuống mặt đất còn dùng được nữa.

      tùy tiện ném vào thùng rác, rồi quay lại cạnh giường.

      "Nằm xuống, mở hai chân ra."

      đương nhiên cũng biết xấu hổ, vội vàng từ chối, " cần, cũng... đau lắm."

      "Nghe lời."

      Giọng dịu dàng.

      Lãnh Tiểu Dã ngẩng đầu liếc cái, biết, người cố chấp, nếu để bôi thuốc, chắc chắn bỏ qua.

      Ngay sau đó, vươn tay tới trước mặt , "Đưa thuốc cho tôi... Tôi tự mình làm."

      "Em nhìn thấy được đâu."

      Hoàng Phủ Diệu Dương nghiêm túc nhắc nhở.

      xấu hổ, tức giận rống: "Hoặc đưa thuốc cho tôi, hoặc mang vứt !"
      Ngước mắt nhìn , đặt thuốc mỡ tay , xoay người lấy bông gòn.

      "Ngón tay."

      "Cái gì?" Lãnh Tiểu Dã kịp phản ứng.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nâng tay phải của lên, "Em phải dùng tay để xức thuốc."

      Mặt đỏ lên, giành lấy miếng bông trong tay , tùy tiện lau ngón trỏ vài cái, mở hộp thuốc ra, quét ít thuốc lên tay.

      Hoàng Phủ Diệu Dương đứng bên cạnh, hề có ý định rời .

      Thấy vẫn còn đứng yên tại chỗ, Lãnh Tiểu Dã buồn bực.

      "... còn chuyện gì nữa sao?"

      Nhìn khuôn mặt nhắn hơi hồng, Hoàng Phủ Diệu Dương cảm thấy vô cùng thú vị.

      Hoàn toàn khác với dáng vẻ hung dữ của , vẻ mặt xấu hổ đúng là rất đáng .

      vốn chuẩn bị lấy thuốc mỡ mới cho , nhưng bây giờ lại cố ý .

      "Tôi đợi em."

      Đợi , đợi làm gì?!

      Chẳng đợi nhìn xức thuốc?!

      Mặt Lãnh Tiểu Dã đỏ như máy, "... mau chỗ khác !"
      vẫn mực chịu , ngược lại, còn đặt mông ngồi xuống mép giường.

      "..." Lãnh Tiểu Dã tức giận, khiến cả bộ ngừng ngừng phập phồng lên xuốn..., "Tôi thoa nữa!"

      Trong mắt Hoàng Phủ Diệu Dương lóe lên ý cười, " thoa cũng được, nhưng tối nay em đừng mặc quần áo, nếu chạm phải miệng vết thương."

      Tên trứng thúi này, dám dùng cách này để uy hiếp .

      Hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu!
      Lãnh Tiểu Dã tức giận thầm mắng trong lòng, nhưng thể phát tiết được, đành mềm giọng , "... mau sấy khô tóc chút, nếu bị cảm lạnh đó!"
      vẫn luôn thích mềm thích cứng, nếu cứ phân so cao thấp với , nhất định là người chịu thiệt.

      "Em quan tâm tôi sao?"

      Quan tâm cái đầu quỷ !

      "Tất... Tất nhiên rồi!" Lãnh Tiểu Dã sắp nổ tung rồi, đè nén ý định muốn đá bay , nở nụ cười, "Mau , đừng để bị lạnh."

      Khóe môi khẽ giơ lên, Hoàng Phủ Diệu Dương đưa mặt tới gần, hôn cái.

      "Tôi quay lại ngay."

      xong năm chữ này, cũng lập tức rời , chỉ liếc mắt nhìn .

      Lãnh Tiểu Dã híp mắt, nhìn , giơ tay chỉ lên má mình.

      ràng muốn bảo mau hôn cái.

      thầm cắn răng chịu đựng, Lãnh Tiểu Dã lại gần , nhìn gò má tuấn tú phía trước, bĩu môi, há miệng, dán môi lên mặt , cố ý dùng lưỡi liếm vài cái.

      Dời mặt , nhìn mảnh nước miếng long lanh mặt .

      bĩu môi cười xấu xa.

      Hừ!

      phải chàng này rất thích sạch sao?

      Cho ghê tởm chết !

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn cái, vừa khéo thu ý cười đùa dai của vào trong mắt.

      Phát cứ nhìn , Lãnh Tiểu Dã vội vàng cười nữa.

      "Mau ."

      Hoàng Phủ Diệu Dương đứng dậy vào phòng tắm, loạn xa thoa thuốc vài cái, rồi rúc vào trong chăn.

      Đợi đến khi sấy tóc xong, lập tức mở miệng.

      "Nội y của tôi đâu rồi?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương lại đứng dậy vào phòng quần áo, lát sau, mang chiếc quần lót màu trắng bằng bông xinh xắn đưa cho .

      Lãnh Tiểu Dã đưa tay nhận lấy, "Còn gì nữa ?"

      "Còn gì?" ung dung hỏi.

      "Áo ngực!" quát.

      gì cũng vô ích, đưa áo ngực, chỉ đưa cái quần lót bé tí thế này, có khác gì trần truồng đâu chứ?

      Hoàng Phủ Diệu Dương bị vạch trần, vươn tay kéo vào lòng.

      "Mặc áo ngực ảnh hướng tốt tới phát triển, hơn nữa, xúc cảm cũng thoải mái lắm."

      Xúc cảm thoải mái?

      nghi ngờ, bàn tay dời tới ngực .

      Lãnh Tiểu Dã giùng giằng muốn chạy trốn.

      "Đừng lộn xộn, nếu tôi khống chế được mình đâu." Hoàng Phủ Diệu Dương cúi đầu, giọng trầm thấp vang lên bên tai .

      Thỏ trắng bị nắm lấy, sau lưng dán chặt vào người , cảm thấy hô hấp nóng bừng, nháy mắt, tóc gáy Lãnh Tiểu Dã dựng đứng cả lên.

      A!
      thể chịu đựng được nữa rồi!

      Như vậy làm sao mà ngủ được đây.

      Sáng mai, lập tức gọi cho chú Kiều, chuồn sớm chút, bị tên trứng thúi này bắt nạt nữa.
      Last edited: 16/1/16
      Dunghyt97, Chris, Winter2 others thích bài này.

    4. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      Nàng ơi trần truồng chứ phải trần chuồng nhé

    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      @Winter sửa, cảm ơn nàng nhé :yoyo12:


      Chương 234+235

      Sáng hôm sau, Hoàng Phủ Diệu Dương tỉnh dậy rất sớm.

      mở to mắt, khẽ nở nụ cười nhìn vẫn yên lặng nằm trong lòng mình

      ôm chặt , rồi buông ra, tiếp tục nhìn .

      yên tĩnh nằm trải giường tơ lụa đậm màu, phản chiếu ràng da thịt trắng nõn của , dấu hôn lưu lại từ tối qua như hoa hồng nở rộ.

      Mái tóc dài rối tung mặt, giống như thiên sứ ngủ say, ngây thơ nhưng lại mê người.

      Trong lòng vô cùng ấm áp, hơn nữa, đàn ông buổi sáng rất dễ kích động, cũng vậy, phản ứng tự nhiên, cúi đầu, hôn lên gáy .

      Lãnh Tiểu Dã ngứa ngáy, khẽ rên tiếng, theo bản năng đưa tay đẩy ra, lật người lại, nằm thẳng người.

      Khi nãy, chỉ lộ nửa, nhưng bây giờ, cả người hoàn toàn lộ ra trước mắt .

      Hô hấp nặng nề, phía dưới trướng đau hơn.

      "Tiểu Dã?"

      nhàng gọi tiếng, Lãnh Tiểu Dã phản ứng lại.

      Hoàng Phủ Diệu Dương thấy vẻ mặt ngủ say của , rốt cuộc, vẫn khống chế được, cúi người hôn lên ngực .

      Lãnh Tiểu Dã bị kích thích, lại rên tiếng, hơi co người lên, nâng tay muốn đẩy ra.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhàng nắm lấy tay , đặt lên đó nụ hôn, rồi lại cúi người hôn vành tai .

      "Đứng... Đứng lên..."

      Lãnh Tiểu Dã đẩy ra, xoay người tiếp tục mộng đẹp, chỉ để lại cho tấm lưng.

      Hoàng Phủ Diệu Dương hề dừng lại, duỗi tay, cởi chiếc quần lót duy nhất người .

      nghiêng người tới gần .

      Phát điều gì đó khác thường, Lãnh Tiểu Dã bị đùa đến tỉnh, lập tức mở to mắt.

      Biết được chuyện làm, vô cùng xấu hổ.

      Có lầm vậy, chỉ mới sáng sớm tinh mơ thôi mà?!

      Hoàng Phủ Diệu Dương biết tỉnh dậy, cảm giác cơ thể căng cứng, tưởng rằng làm đau .

      tiếp tục nữa, dùng tay ôm , an ủi hôn lên gáy .

      "Đừng lo lắng, lần này, tôi nhàng chút!"
      Lãnh Tiểu Dã muốn dùng súng bắn chết !
      cắn chặt môi, động đậy, thầm nhắc nhở mình.

      Chỉ lần này thôi, đây là lần cuối cùng rồi.

      nên chọc giận , chờ đến khi thỏa mãn, lập tức nghĩ cách chuồn , thấy động đậy, Hoàng Phủ Diệu Dương mới yên tâm tiếp tục.

      giữ lời, điên cuồng như hôm qua nữa, nhàng, lúc nào cũng hôn lên vai, lên gáy trấn an .

      Nâng tay , hài lòng cười, hôn lên ngón tay.

      Cầm khăn giấy giúp lau sạch người, cẩn thận mặc quần lót lại cho , kéo chăn đắp kín người , rồi đứng dậy vào phòng tắm.
      Lãnh Tiểu Dã mở to mắt, nhíu mày nhìn chiếc nhẫn tay trái,

      nâng tay tháo xuống, nghĩ hồi, lại quyết định để yên tay.

      Nhắm mắt, tiếp tục giả vờ ngủ.

      lát sau, Hoàng Phủ Diệu Dương quay lại phòng ngủ, thẳng vào phòng quần áo thay đồ.

      nhàng ngồi canh giường.

      Thấy ngồi lâu như vậy, nhưng có ý định rời , Lãnh Tiểu Dã vô cùng sốt ruột.

      còn muốn nhìn bao lâu nữa đây, cứ ngồi cạnh thế này, làm sao gọi cho chú Kiều được?

      Suy nghĩ chút, đành phải giả vờ tỉnh ngủ, ngáp cái, mở mắt ra.

      "Chào buổi sáng."

      Hoàng Phủ Diệu Dương cười với .

      Vẻ mặt gì đây, đúng là ăn uống no đủ, thỏa mãn rồi.

      Hừ!

      Lãnh Tiểu Dã hừ tiếng, nở nụ cười, "A... Đói quá mất, có thể lấy giúp tôi ít đồ ăn được ? Tôi hơi mệt, muốn xuống giường."

      "Được."

      Hoàng Phủ Diệu Dương vươn tay sửa lại mái tóc rối bời cho , rồi lập tức đứng rời .

      Thấy đóng cửa phòng, tiếng bước chân xa dần, Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng đứng dậy, lấy điện thoại từ trong túi xách ra.

      dám gọi điện, chỉ gửi cho chú Kiều tin nhắn.

      "Con muốn chạy trốn, chú nghĩ cách giúp con với ạ."

      Kiều nhanh chóng hồi lại.

      "Hôm nay, chú và Hoàng Phủ Diệu Dương gặp tù binh, rồi phải dẫn bọn chúng , con có thể tự nghĩ cách rời khỏi phủ Bá tước được ?"

      "Có thể, nhưng mấy giờ ạ?"

      "Chuyến bay vào lúc 11 giờ."

      "Vậy chú có thể giúp con chút được ?"

      "Được."

      Hai người trao đổi thời gian địa điểm cụ thể, gửi xong tin nhắn cuối cùng, Lãnh Tiểu Dã chợt nghe tiếng bước chân truyền tới.

      kinh sợ, vội vàng nhét di động vào dưới gối, vừa cất xong, Hoàng Phủ Diệu Dương cũng vào, bưng theo khay bữa sáng tay.

      Lãnh Tiểu Dã hít mũi.

      "Thơm quá."

      cười nhìn , đặt khay lên đùi .

      "Cảm ơn!" Lãnh Tiểu Dã cầm ly sữa, uống vào ngụm, " làm việc của , sau khi ăn xong, tôi muốn ngủ chút."

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn chiếc nhẫn tay , "Em ngại nó sao?"

      Nhìn theo ánh mắt của , Lãnh Tiểu Dã mới hiểu được, ra, tới chiếc nhẫn.

      Ngại có ích gì sao?

      Ngay cả ý kiến của , cũng chưa từng hỏi qua!

      Thầm oán trong lòng, nhưng chỉ dương dương tự đắc giơ khóe môi.

      "Rất đẹp mà, phải sao?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương cười rộ lên, khuôn mặt xinh đẹp như đóa hồng, vươn tay lau vụn sữa khóe miệng, bá đạo .

      "Tiểu Dã, tôi cam đoan, em là người vợ hạnh phúc nhất thế giới này."

      người vợ được tự do mới đúng chứ?!

      Lãnh Tiểu Dã uống sữa, giơ khóe môi lên.

      "Được rôi, tôi còn có việc rất quan trọng, phải ra ngoài chuyến, em nhớ nghỉ ngơi tốt, đến khi tôi quay về, tôi dẫn em chơi."

      vịn chặt mặt , cúi đầu, đặt lên trán nụ hôn, nhìn bông tai màu đỏ nhắn tai , nhàng sờ vào.

      "Tôi rất thích bông tai của em."

      rồi, đứng dậy ra cửa.

      Nhìn tấm lưng chắc rộng của , Lãnh Tiểu Dã chợt động lòng.

      "Hoàng Phủ Diệu Dương!"
      Dunghyt97, Chris, Winter2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :