1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

40 Ngày Kết Hôn (Quân sủng) - Sâm Trung Nhất Tiếu (56c + 2 pn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      40 NGÀY KẾT HÔN


      (Tên Gốc: Quân Sủng)

      [​IMG]

      [​IMG]


      Tác giả: Sâm Trung Nhất Tiểu

      Tình trạng sáng tác: Hoàn

      Số chương: 56 chương + 2 phiên ngoại

      Thể loại: Đại, Quân Nhân

      Nhân vật chính: Lục Diệp, Vân Thường

      Trans: Anonymous

      Nguồn: http://morphobblue.com

      [​IMG]
      Văn Án.
      Thiếu tá Lục bị ép xài hai trăm ngàn mua vợ.

      Được nghỉ kết hôn bốn mươi ngày.

      Bốn mươi ngày làm được cái gì?

      Có thể nắn tròn bóp méo vợ nõn nà ngon miệng nhà mình sau đó xơi sạch.

      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 13/9/14

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      01. Ngày Thứ Nhất

      là Lục Diệp hả?” Vân Thường ngồi giường mỉm cười “Em là Vân Thường.”

      có câu trả lời, ngay cả tiếng bước chân mới rồi cũng biến mất, song lại có hơi thở bình ổn của đàn ông kề bên tai, đều đều.

      “Có thể lại gần cho em sờ mặt ?”

      Vẫn có tiếng trả lời.

      Vân Thường cũng sốt ruột, mắt cong cong, gương mặt nhắn thanh tú trắng nõn tràn ngập ý cười.

      bước, hai bước, rốt cuộc người đàn ông nhấc chân tới chỗ .

      Vân Thường thò tay, chạm phải bộ quân phục thẳng thớm và nút áo lạnh băng. Vân Thường quỳ xổm giường, ra sức ngồi thẳng người, vươn tay sờ lên từng chút , mới sờ tới cổ người đàn ông dừng lại.

      “Xin lỗi, em với tới, có thể khom người xuống ?”

      Lòng bàn tay cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của người đàn ông, Vân Thường hơi căng thẳng. Ngay lúc đó, người đàn ông vốn tưởng để ý đến mình lại đột ngột khom lưng xuống.

      Hai tay bất thình lình bợ lấy mặt người đàn ông. Tay Vân Thường men theo vầng trán đầy đặn, sống mũi thẳng tắp của người đàn ông trượt xuống, cuối cùng dừng lại cánh môi mỏng mím chặt, bấy giờ mới ngẩng đầu mỉm cười với , hàm răng trắng đều đặn “ rất đẹp trai!”

      Dứt lời, đột nhiên Vân Thường nghe tiếng hừ mũi nho . Tiếp đó là tiếng cởi quần áo liền mạch.

      Vân Thường cắn môi, mấy ngón tay bấu chặt ga giường, tim đập thình thịch.

      “Vẫn còn là nhóc!” Lúc này người đàn ông đột ngột lên tiếng, giọng trầm thấp dễ nghe, đầy vị kiên cường, vừa nghe biết là người cứng rắn lạnh lùng.

      Vân Thường ngẩn ra, giờ mới phản ứng lại là .

      Há miệng định lại nghe tiếng chân rời . Vân Thường thở phào, còn chưa biến chuyển được cho lắm, người đàn ông trước mặt từ nay trở là chồng , lựa chọn.

      Lục Diệp nhanh nhẹn tắm rửa, huấn luyện lâu ngày khiến căn bản tưởng tượng được có người tắm rửa hơn mười phút. Tóc chưa tới tấc dán sát da đầu chỉ cần dùng khăn lông trùm lên lau cái là ráo nước. Lục Diệp xỏ quần đùi định bước ra khỏi phòng tắm sực nhớ bên ngoài còn có , chỉ có thể rủa thầm mọt tiếng, bấy giờ mới hậm hực mặc áo ngủ vào.

      sao ngờ được mẹ mình lại làm ra chuyện thế này! huấn luyện lính đặc chủng mới tuyển, lãnh đạo lại đột nhiên gọi vào phòng làm việc, còn hết sức mừng rỡ chúc mừng rốt cuộc nghĩ thông suốt, chịu cưới vợ rồi.

      Lục Diệp mù tịt, bên này lãnh đạo phê duyệt cho nghỉ kết hôn nhanh như chớp giật. Lục Diệp lại mù mù mờ mờ bị mẹ già sư tử Hà Đông nhà kêu về, bấy giờ mới biết mẹ lại tự tiện cưới cho vợ!

      Mẹ nó, cái quái gì thế này! Thiếu tá Lục nhìn tờ chứng nhận kết hôn hung hăng túm cái đầu mấy phân của mình, hoàn toàn mất vẻ trầm tĩnh trấn định thường ngày.

      Thượng tướng Lục cưng chiều vợ, bà xã cái gì là cái đó. Lục phu nhân xưa nay cũng rất có chừng có mực, ai biết lần này lại gây ra vụ thế này, bỏ hai trăm ngàn mua con dâu!

      Mặt thượng tướng Lục đơ ra, thực tế trong lòng phát điên vô số bận, song đối diện với gương mặt đáng thương của bà xã nhà mình phát hỏa nổi. Chỉ đành hung hăng đập bàn cái, mặc vợ mình thôi.

      Có điều ông cũng rất hài lòng với con dâu này, vốn dĩ cho rằng đấy người diêm dúa quyến rũ tục tằn, mê tiền như mạng, ngờ lại trắng trẻo nõn nà cực kỳ đáng . Thượng tướng Lục gặp Vân Thường lần đầu tiên, cơn tức tiêu quá nửa.



      Sau khi nghe Lục phu nhân kể chuyện Vân Thường xong, chút lửa giận cuối cùng trong lòng cũng biến mất tăm. Ở chung nửa tháng nay, cái người gặp ai cũng phụng phịu hung dữ, đến trước mặt Vân Thường liền biến thành con mèo già, chuyện nhàng hẳn , hoàn toàn thương Vân Thường như con mình.



      Tới nỗi Lục phu nhân còn ghen tị nữa, thượng tướng Lục rít điếu thuốc, ôm vợ ngồi xuống, cảm thán: “Đứa này đáng thương quá!”



      Sao đáng thương được? Tốt nghiệp đại học nổi tiếng, tài hoa dạt dào, sau khi tốt nghiệp vào thẳng công ty đa quốc gia nổi danh lẫy lừng, tương lai vô hạn. Nửa năm sau lại gặp tai nạn giao thông, từ đó hai mắt bị mù. Tiếp đó lại bị cha ruột và dì ghẻ biến thành hàng hóa bán cho thằng con “đồng tính luyến ái” nhà mình.



      Đổi lại là ai, loạt đả kích như thế có ai chịu đựng nổi? Nhưng Vân Thường vẫn dịu dàng hiền lành như cũ, hề oán hận, gặp ai cũng cười, đôi mắt ánh sáng vẫn trong trẻo như cũ. Đứa như thế ai mà thương cho được?



      “Hi vọng thằng nhãi kia biết quý trọng.” Lục phu nhân dựa vào lòng thượng tướng Lục cảm thán. Nếu thằng ranh Lục Diệp kia tốt với Vân Thường, bà là người đầu tiên đồng ý! Dùng roi da trong thư phòng cha nó quất chết nó!



      Thượng tướng Lục gật đầu . Suy nghĩ hoàn toàn khác gì Lục phu nhân, nếu con đối xử tử tế Vân Thường, nhất định quất cho nó khỏi về bộ đội luôn!



      Bên này, thiếu tá Lục tắm rửa xong quay về phòng thấy vợ mua về nằm xuống, ngoan ngoãn co rúc giường, chăn phồng lên cục nho , chỉ chiếm chỗ rất bé.



      Còn biết thức thời! Thiếu tá Lục vén chăn lên nằm xuống bên kia giường. Chả biết sao, bình thường vài phút sau là ngủ say sưa rồi, hôm nay sao ngủ được. Có lẽ là tại bên cạnh nhiều thêm người.



      “Khụ khụ” Trong bóng đêm, Lục Diệp nghiêng người, làm bộ làm tịch ho tiếng. Rèm cửa hề che giấu, ánh trăng lành lạnh cùng với ánh sao nhấp nháy ùa vào, chiếu gương mặt thanh tú, vốn dĩ hẳn là khung cảnh lạnh lẽo nhưng nhờ đôi mắt mang theo ý cười kia mà thêm nhiều ấm áp.



      chưa ngủ à?” Giọng Vân Thường dịu dàng êm ái, so với lối sống thường ngày của đám đàn ông thô lỗ như Lục Diệp, hoàn toàn là hai thái cực.



      Có lẽ là từ lăn lê bò toài dưới đòn roi của thượng tướng Lục, trước giờ Lục Diệp hoàn toàn biết nên cư xử với những mềm mại như thế nào. Trong mắt người khác, con trai thượng tướng Lục, Lục Diệp, mặt mũi tuấn tú, vóc dáng thon dài, nhất là khí chất mạnh mẽ lại có chút tao nhã càng khiến khác biệt mọi người. Quan trọng nhất là, còn trẻ nhưng chỉ dựa vào nỗ lực của mình mà bò từ tầng dưới cùng lên tới chức thiếu tá, người đàn ông như thế, đặt ở nơi nào cũng hấp dẫn ánh mắt phụ nữ.



      Thực tế, trước giờ Lục Diệp chưa hề có kinh nghiệm đương, mục tiêu cuộc đời của ngoài bộ đội ra chỉ có bộ đội. Vì thế bên ngoài từng có thời gian đồn đãi Lục Diệp lăn lộn trong bộ đội lâu, chuyển sang thích đàn ông. ra, phải thích phụ nữ, mà là căn bản biết làm sao để thích.



      Lần này nhìn Vân Thường, thấy thân hình nho của co cụm lại. ràng hai mắt nhìn thấy song, trong ánh trăng nhàn nhạt vẫn cố gắng nhìn thẳng vào mình, bày tỏ nghiêm túc đối xử và lắng nghe, chuyện với mình, trong lòng dường như có cái gì đó đụng phải, vừa đau vừa ê ẩm.



      “Ừ.” Lục Diệp ừ tiếng, quay mặt tỏ vẻ mình hề muốn chuyện với Vân Thường mà là bất cẩn ho cái thôi.



      Thính giác Vân Thường rất nhạy bén, dễ dàng phát động tác trở mình của , cũng để ý. giờ tuy và người này là vợ chồng nhưng thực tế, hai người họ trừ tên nhau ra cái gì cũng biết, hơn nữa, là do mua về.



      “Cái đó, Lục… mẹ ngày mai để chúng ta dọn về nhà mới.”

      Chuyện này Lục Diệp biết. Lúc về nhà mẹ , chẳng cảm thấy gì, ở đâu cũng đều để ngủ, đằng nào kết thúc bốn mươi ngày nghỉ kết hôn cũng về bồ đội rồi. chạy về vội vàng, đám lính đặc chủng của chẳng biết giao cho ai, nghĩ tới cái này Lục Diệp càng ngủ được.

      “Tôi biết.” Tính Lục Diệp phải lạnh lùng bẩm sinh, có chút khó tính. Người bình thường trước mặt bị hừ mũi mấy lần lại gần nữa, ra quen rồi mới biết, Lục Diệp rất dễ ở chung.

      “Ngày mai làm phiền rồi.”

      “Ừ.”

      “Vậy ngủ thôi.”

      “Ừ.”

      Đêm tân hôn đầu tiên của Vân Thường và Lục Diệp trôi qua như vậy đó. Sáng sớm hôm sau rửa ráy xong xuôi, dưới ánh mắt chằm chằm của Lục phu nhân, thiếu tá Lục vội vội vàng vàng dọn đồ dẫn vợ mới mua về của dọn về nhà mới.

      Nhà mới cách nhà thượng tướng Lục xa, chỉ có vài ngã tư, lại rất tiện, còn là lầu ba nữa, phỏng chừng Lục phu nhân cân nhắc đến tình trạng của Vân Thường mà cố ý chọn.

      Nhà trang trí xong, vật dụng trong nhà, đồ dùng sinh hoạt đủ loại đều chuẩn bị đầy đủ, Lục Diệp và Vân Thường chỉ cần tới ở là được.

      Lúc lên lầu, Lục Diệp dừng lại, đấu tranh tâm lý nửa ngày, há miệng định bị Vân Thường giành trước.

      lên trước , em chờ dưới lầu lát, sau đó… có thể xuống đón em ?” Có lẽ còn quá lạ lẫm với Lục Diệp, gương mặt trắng nõn của Vân Thường ửng đỏ, mũi chân cũng mất tự nhiên chà chà đất.

      Lục Diệp nhìn hết trong mắt, đột nhiên buông hành lý trong tay xuống, bước tới ngồi xổm xuống trước mặt Vân Thường: “Lên .”

      “Cái… cái gì?”



      “Tôi lên , leo lên lưng tôi!” Giọng Lục Diệp tăng cao chút, mặt lại thoáng ảo não.



      “A, cần, em…”



      Lục Diệp đứng phắt dậy, dọa Vân Thường hết hồn, tưởng bực mình, lập tức lại cảm thấy người mình bẫng, cả người bị Lục Diệp nhấc lên lưng , giọng đàn ông trầm thấp vang bên tai “Bám chắc vào.”



      xong, tay Lục Diệp bợ mông Vân Thường, tay xách hành lý leo tót lên lầu ba. Vân Thường còn chưa hoàn hồn lại ngồi sofa nhà mới rồi.



      Hai người ở chung cần rất nhiều đồ. Tuy Lục phu nhân cân nhắc rất toàn diện song đến tột cùng cũng thể mua luôn cả đồ ăn cho họ.



      Vân Thường gọi Lục Diệp lại: “Lát nữa làm phiền dẫn em mua đồ ăn.” Dứt lời, mặt Lục Diệp lập tức đen ngòm. Đương nhiên Vân Thường nhìn thấy, vì thế dừng lại chút rồi tiếp: “Em chưa qua đường này nên biết phải làm sao. Có điều yên tâm, chỉ cần ba lượt là em nhớ được đường rồi.”

      Lần đầu tiên nhiều với như thế, bỗng dưng Lục Diệp cảm thấy thoải mái, cứ cảm thấy như vậy giống như là hấp tấp chứng minh cái gì đó vậy. Chỗ này tuy cách siêu thị xa nhưng cũng chỉ là đối với người thường mà thôi. Mắt nhìn thấy, đừng ba lần, cho dù ba mươi lần cũng thể để mình.

      ra miệng, cần thiết, chỉ lấy ví tiền, dắt tay Vân Thường, chậm rãi dẫn siêu thị.

      Thiếu tá Lục sống ba mươi năm, lần đầu tiên cầm tay con , cảm giác… cũng tệ.
      Last edited: 7/8/14
      Jin292, truth205, Bạch Phụng3 others thích bài này.

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      02. Ngày Thứ Hai 1


      Từ tuổi thiếu niên Lục Diệp ở trong quân đội, quân hàm đường thăng cấp, luận về đánh úp bọn buôn ma túy ở biên giới hoặc là đánh gián điệp ngoại quốc, Lục Diệp tuyệt đối là tinh trong tinh .



      Thế nhưng, đối với chuyện nhà chuyện cửa hiểu tí gì, vừa vào siêu thị lập tức nguyên hình, đến thịt rau ở chỗ nào cũng biết.



      Vân Thường giảng giải cho nghe từng chút , khó khăn lắm mới dẫn dắt mua rau thịt, lại mua gia vị, hai người mới về nhà được.



      Sức Lục Diệp lớn, tay nhàng xách hai cái túi to đùng, tay kia nắm chặt tay Vân Thường, dẫn qua đường quốc lộ, xuống đường ngầm, rất trôi chảy.



      từ từ.” Vân Thường theo kịp bước chân Lục Diệp, vừa gắng sức ghi nhớ đường còn phải theo nhịp bước của Lục Diệp, càng càng vất vả.



      Lục Diệp nhưng lại nghe lời chậm lại. Vân Thường thò tay sờ chóp mũi rịn mồ hôi, ngẩng đầu cười với Lục Diệp, ánh mắt cong cong như trăng lưỡi liềm “Cám ơn.” Người này tuy ít nhưng rất dễ chung sống, cố ý làm khó nhìn thấy. Có thể tìm được người chồng như thế, thấy thỏa mãn rồi.



      “Em nhớ đường chứ?” Rốt cuộc Lục Diệp nhịn được hỏi ra tiếng, trong quân đội cũng có người có thiên phú đặc biệt như thế, nhưng Vân Thường chỉ là bình thường, trong tình cảnh mắt nhìn thấy, đường rắc rối như thế mà chỉ cần ba lần là nhớ khiến hơi kinh ngạc.



      “Đương nhiên rồi!” Vân Thường ưỡn ngực, ra là ba lần là lấy tốc độ chậm nhất rồi đó. Bình thường mà , tất cả đường chỉ hai lần là nhớ như in trong đầu rồi. Đại khái là ông trời thấy quá đáng thương, tuy nhìn thấy nhưng lại bồi thường những cái khác.



      “Là loại cảm giác, biết đường phía trước rốt cuộc nên làm sao, với lại còn có đường dành riêng cho người mù.”



      Hình như căn bản biết cái gì là rầu rĩ. Lục Diệp cảm thấy khó mà tin nổi, nghe bị tai nạn xe mới biến thành thế này nhưng lại hề thấy chút phẫn nộ căm hận nào mặt . Người khác sao biết nhưng Lục Diệp biết, nếu bản thân bỗng dưng mất ánh sáng, tuyệt đối bình tĩnh như thế.



      nhóc kỳ quái , nhưng cũng dễ nuôi, Lục Diệp nghĩ. giống thỏ con nuông chiều mà giống như con mèo, miếng cơm cái ổ là có thể làm sống rất tốt.



      “Buổi trưa muốn ăn gì?” suy nghĩ, đột nhiên Vân Thường lên tiếng.



      “Em nấu ăn được?” Lục Diệp nhướng mày, phải coi thường , mà là thấy đường mà muốn nấu ăn tình là chuyện khó khăn.



      “Có thể, nhưng cần ở bên giúp em.” Vân Thường hơi ngượng “Tại em chưa quen nhà bếp lắm.”



      Lục Diệp nhíu mày suy nghĩ, song vẫn gật đầu. Vân Thường nhìn thấy, tưởng đồng ý, hơi sốt ruột dùng ngón tay gãi gãi lòng bàn tay , gợi chú ý của . Bấy giờ Lục Diệp mới phát , dắt tay Vân Thường chậm rãi về nhà.



      Sườn chua ngọt thơm nức mũi, hành lá xanh nõn kết hợp với xương sườn vàng ruộm khiến người ta thèm ăn lạ lùng. Đậu Hà Lan xanh biếc xào với lát thịt mỏng dính, rau xanh thơm mát và mùi thịt lẫn vào nhau, ngấy nhạt, mùi vị vừa khéo.



      Càng khiến người ta thán phục là món cuối cùng, canh thịt dê cải trắng thêm ớt khô tanh chút nào, cải trắng xanh biếc và thịt dê hòa lẫn trong nước canh trắng sữa, cơ hồ làm Lục Diệp hoa mắt.



      Mấy món này đều do làm, cùng lắm chỉ rửa rau, lấy gia vị dùm mà thôi. vợ của , ở chung thêm phút lại mang cho thêm nhiều ngạc nhiên mừng rỡ.



      “Nếm thử xem.” Lục Diệp dìu Vân Thường ngồi xuống ghế xong, vừa ngồi xuống đối diện nghe Vân Thường .



      Người lăn lộn trong quân đội tình hề kén ăn. Lục Diệp gắp miếng sườn lên cắn, thịt thơm mà ngấy, chua ngọt nhưng hề che lấp mùi vị của thịt heo, chất thịt cũng mềm cứng vừa vặn, ăn lên vừa khéo.



      Vội vàng gắp miếng nữa, Lục Diệp nhìn Vân Thường: “Rất ngon.”



      Lúc này, Vân Thường cao hứng. biết rất nhiều chuyện về Lục Diệp từ chỗ Lục phu nhân. Ví dụ như thích nhất là ăn thịt, thích ăn rau, thành thử hôm nay nấu món nào cũng có thịt, xem ra hiệu quả tồi.



      Hai người ăn cơm xong, Vân Thường bị Lục Diệp tống ra sofa nghỉ ngơi, mắt nhìn thấy, cái vụ rửa chén bát này Lục Diệp bao hết.



      Vân Thường vểnh tai nghe động tĩnh trong nhà bếp, bỗng nhiên cảm thấy cuộc sống thế này cũng rất tốt.



      Hôn nhân nhất định cần tình , chỉ cần hai người sống chung chán ghét là có thể hoàn thành cuộc hôn nhân tệ rồi. Từ sau trận tai nạn đó, cuộc sống của biến thành màu đen. Kết quả như giờ tốt hơn dự đoán nhiều lắm.



      Nghỉ trưa xong, Lục Diệp dẫn Vân Thường hết vòng này tới vòng khác trong nhà, tới xó nhà cũng bỏ qua. Đây là cầu của Vân Thường, cần nhanh chóng làm quen với nơi sống nửa đời còn lại này. May mà tuy Lục Diệp ít nhưng rất nhẫn nại, dẫn rất nhiều lần, đến khi có thể lại thông thạo trong nhà vòng mới thôi.



      Tuy Vân Thường thấy đường nhưng phiền phức chút nào. Trừ việc trong sinh hoạt đột nhiên xuất thêm người ra, Lục Diệp chẳng thấy quen chỗ nào.



      Buổi tối, Lục phu nhân gọi điện thoại tới, kêu họ về nhà ăn cơm. Lục Diệp dạ xong, ngắt điện thoại liền dẫn Vân Thường về nhà. Tuy hai nhà rất gần nhau nhưng đến cùng cách hai cái ngã tư, cũng phải mất mười mấy phút. May mà hai người đều vội.



      Trước giờ Lục Diệp chưa hề trải qua cuộc sống với nhịp điệu chầm chậm thế này. Từ trước, sinh hoạt của là huấn luyện – nhiệm vụ, nhiệm vụ – huấn luyện, mỗi sợi dây thần kinh đều phải căng ra từng giờ từng phút. Mà tại, dắt tay vừa trở thành vợ đường như dạo, người bên cạnh yên tĩnh bình thản, ồn ào ầm ỹ, gương mặt trắng trẻo với nụ cười dịu dàng, bỗng nhiên Lục Diệp cảm thấy cho dù con đường này có dài thêm chút nữa, cũng có thể cùng tiếp.



      Sắp tới nhà họ Lục , giao lộ trước mặt ầm ỹ lên, người chung quanh đổ dồn lại chỗ đó. Lục Diệp thấy tình hình biết chắc phía trước xảy ra chuyện gì đó rồi.



      Dẫn Vân Thường đến chỗ mát mẻ trước cửa tiệm, Lục Diệp dặn “Tôi lại đó xem thử, em ở đây đừng , tôi quay lại nhanh thôi.”



      Thấy Vân Thường gật đầu mới sải chân chen vào đám đông.



      “Quỳ xuống! Quỳ xuống!” Lục Diệp vừa lại gần đám đông nghe đám người vừa vỗ tay vừa hô to, mặt người nào cũng tươi cười, xem ra giống như có chuyện.



      ỷ vào thân hình cường tráng cứng rắn vạch ra lối giữa đám đông, tới đằng trước nhìn xem. Hóa ra là người đàn ông cầu hôn . Mặt tươi cười, đáy mắt toàn là hân hoan nhưng miệng đồng ý, phỏng chừng cũng có ý tưởng muốn ta quỳ xuống.



      Lục Diệp ghét nhất là loại con như thế, đạo đức giả, tình! Muốn gì mở miệng thẳng tốt à, cứ bắt đàn ông phải đoán!



      Có điều thích có nghĩa là người khác cũng thích. Người đàn ông kia thế mà quỳ xuống trước mặt mọi người, tay còn ôm bó hoa hồng lớn đỏ thắm rực rỡ. Tâm tình quần chúng vây quanh tức khắc tăng lên tới đỉnh điểm, nhất thời tiếng huyên náo càng dữ.



      Lục Diệp chen ra khỏi đám người, lại chỗ Vân Thường, nhìn bóng người mờ nhạt dưới bóng râm, bỗng dưng nghĩ ra hôn nhân của họ kỳ chỉ là tờ chứng nhận chín đồng xu, cộng thêm tờ khế ước hai trăm ngàn.



      Hình như toàn bộ quan hệ của họ đều được định giá bằng tiền, nếu có tiền, họ chẳng khác nào người dưng.



      Lục Diệp càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, cũng chẳng biết vì sao. và Vân Thường ở chung vẻn vẹn mới ngày, hiểu gì về tính cách và thói quen của , chỉ cảm thấy tính nết Vân Thường rất tốt, lúc nào cũng cười.



      Nhưng so sánh với nụ cười mặt vừa rồi lại lộ trống rỗng, hư vô. Giống như cái mặt nạ được làm từ đường, tuy ngọt nhưng chọc cái là thủng.



      “Xảy ra chuyện gì vậy?” Vân Thường quen với tiếng chân Lục Diệp, vừa nghe biết là .



      có gì.” Lục Diệp nhiều, chỉ kéo Vân Thường lại bên cạnh, dắt về nhà họ Lục.



      Vừa đến nhà họ Lục, Lục phu nhân kéo tay Vân Thường lại quan sát từ đầu tới chân, cứ như sợ Lục Diệp làm gì ấy, Lục Diệp nhìn mà tức tối. Tuy thượng tướng Lục biểu rệt như Lục phu nhân nhưng liếc mắt cũng thấy được quan tâm mặt ông.



      Vân Thường được hai ông bà hỏi han ân cần, trong lòng hết sức cảm động. Từ sau khi mẹ qua đời, cha mẹ chồng nửa đường nhặt được này là người tốt với nhất.



      Bữa tối cũng vui vẻ hòa thuận, có điều bầu khí đó chỉ tồn tại giữa Vân Thường và hai ông Lục phu nhân, Lục Diệp chỉ vùi đầu ăn cơm, câu. Trong bữa ăn biết bị Lục phu nhân quở trách bao nhiêu lần vẫn mở miệng, chọc Lục phu nhân tức lên dứt khoát lờ .



      Ăn cơm xong, vốn dĩ Lục phu nhân định giữ Vân Thường ở lại qua đêm. như bà là, mới được áo bông sao cũng phải giữ lại bên người gần gũi thân thiết.



      Nhưng Lục Diệp mặc kệ chiêu này của mẹ, túm Vân Thường về, làm Vân Thường kịp chào lấy tiếng. Lục phu nhân tức dậm chân.



      thấy thằng ranh kia đối với Vân Thường thế nào?” Chờ họ xong, Lục phu nhân đích thân pha ấm trà đem vào thư phòng của thượng tướng Lục, vừa rót trà cho ông vừa hỏi.



      Thượng tướng Lục đặt tách trà xuống, kéo Lục phu nhân lại ngồi bên, châm điếu thuốc rít nửa mới chậm rãi mở miệng: “Có hi vọng.”



      Hai người về đến nhà xong, Vân Thường vô phòng tắm tắm rửa. Do buổi chiều Lục Diệp dẫn làm quen rồi, nên mình tắm cũng khó lắm.



      Sợ Lục Diệp chờ sốt ruột, Vân Thường tắm hơi vội vàng, lúc chà xà bông cẩn thận làm xà bông thơm rớt xuống đất.



      vội vàng khom lưng xuống nhặt. Kết quả cẩn thận cử động quá mạnh, đầu va phải bồn rửa tay. Vân Thường kêu á lên vì đau, nước mắt ứa ra, xà bông cũng tìm thấy.



      Ngay lúc đó, cửa phòng tắm bị đẩy ra đánh rầm tiếng, giọng trầm thấp quen thuộc của Lục Diệp lọt vào tai “Sao vậy, có chuyện gì…”



      chưa xong liền ngây ra tại chỗ, đùng tiếng cả người giống như bị đốt, cháy phừng phừng. người Vân Thường chẳng có lấy cái áo… trần truồng như con gà con vừa lột xác.
      Last edited: 7/8/14
      Jin292, truth205, Bạch Phụng3 others thích bài này.

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      03. Ngày Thứ Hai 2


      Vân Thường nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt đàn ông nóng rực như lửa người , nóng bỏng khiếp người.



      Suy cho cùng cũng chỉ là hai mươi ba tuổi, cho dù từng trải nhiều, có trấn định mấy cũng chống đỡ nổi. Hai má Vân Thường đỏ bừng, hai tay cuống quít che ngực ngồi xổm xuống, giọng mang theo chút khẩn cầu “Em sao, ra trước …”



      Hơi nước lượn lờ trong phòng tắm, làn da trắng mịn của biết là do hơi nóng hay là do thẹn thùng mà ửng đỏ, giọt nước trong suốt trượt từ bờ vai xuống, nháy mắt biến mất dưới cánh tay trắng trẻo xinh xắn.



      Bộ ngực nửa che nửa giấu, vừa rồi nhìn hết toàn bộ. Trắng nõn đầy đặn, hình dạng rất đẹp, cong vổng rung rung, biết nắm trong tay có cảm giác gì nữa…



      Lục Diệp nghĩ ngợi lung tung, căn bản nghe Vân Thường .



      ra cũng buồn cười, sống ba mươi hai năm, cơ hồ chưa từng có phản ứng với nữ giới, đương nhiên, đàn ông cũng có. Ngay cả mộng tinh xấu hổ thời niên thiếu cũng mơ mơ hồ hồ.



      Dường như trời sinh quá nồng nhiệt với loại chuyện này. Các em trong quân đội cũng có rất nhiều người vì xa vợ mà tức tối bất bình, lại hề có cảm giác, dục vọng gì đó, hít đất mấy trăm cái là tan hết, cả tự xử cũng chẳng cần.



      Nhưng bây giờ, trong lúc bất ngờ, cảnh đẹp tuyệt vời chưa từng thấy lấy tư thế cho phép phai mờ cứng rắn xâm nhập vào óc .



      Chỉ cái liếc mắt, liền khiến chìm đắm sâu trong đó thể rút chân.



      Người nóng cách đáng sợ, sức nóng như bàn ủi ngừng dồn về bụng dưới, áo may ô đen bó sát người căn bản che được thân hình đẹp đẽ, cơ bụng sáu múi rệt.



      Tim đập dồn dập, càng lúc càng nhanh, ngực như chứa cái trống trận, ngừng nổ vang, rung rung. Máu huyết sôi trào, kêu réo, cấp tốc tìm chỗ có thể giải phóng, khơi thông, lại tìm được lối.



      Tiếng thở dốc càng lúc càng nặng nhọc, cảnh đẹp vừa rồi hòa với Vân Thường ngồi xổm nền co rúm lại ngừng đan xen chuyển động trong óc.



      Lục Diệp kềm được tới vài bước, càng lại gần càng nhìn ràng hơn. Lúc này cả vành tai Vân Thường cũng đỏ rực, đáng khiến người ta muốn hung hăng ăn hiếp.



      Vân Thường nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, trong lòng vừa sợ vừa căng thẳng. biết sớm muộn cũng ngày như thế, cũng chuẩn bị tâm lý rất nhiều nhưng ngờ nó đến nhanh, đến đột ngột như thế.



      Cũng đúng, có ai kết hôn rồi mà làm chuyện đó? Lúc mắt còn nhìn được cũng từng xem sơ qua tin tức mạng về phương diện này, biết loại chuyện này nín được. Huống hồ có lập trường phản đối.



      Tuy Vân Thường dịu dàng nhưng tính tình mềm mại chút nào, thậm chí trời sinh bản chất còn lãnh đạm. Nhưng bây giờ, tình huống quả giống. Lục Diệp là quân nhân, bốn mươi ngày sau quay về bộ đội rồi, nếu từ chối Lục Diệp công bằng với



      Lục Diệp hơi đâu nghĩ nhiều như . Trước giờ nghĩ gì là làm nấy, là người vâng theo tâm ý của mình. Giờ phút này, dục vọng trong quần đùi hoàn toàn chiếm cứ, lại bị trói buộc trong quần, trói tới phát đau, muốn giải quyết, muốn phóng thích, có Vân Thường được!



      Bồng ngang Vân Thường trần truồng lên, Lục Diệp nhàng hôn lên vành tai tròn trịa trắng mịn của , hơi thở nóng bỏng phả bên tai : “Có được ?”



      Vỏn vẹn ba chữ đơn giản, Vân Thường lại hiểu ý . Chỉ là hiểu lắm vì sao người này còn muốn hỏi ý , ra, chỉ cần muốn, căn bản thể phản kháng.



      suy nghĩ hơi lâu, ánh mắt Lục Diệp cũng càng lúc càng tối. luôn kiêu ngạo, tuyệt đối ép người khác, chẳng sợ giờ tên lên cung, chỉ cần Vân Thường , cam đoan buông xuống lời nào!



      oán hận Vân Thường gì cả, đại khái là vì cũng bị ép kết hôn, biết cảm thụ của Vân Thường. chán ghét Vân Thường, thậm chí có chút thưởng thúc , lại biết cái nhìn của Vân Thường với ra sao. Đôi mắt đen nhánh sắc bén của Lục Diệp trói chặt Vân Thường, dường như muốn bỏ qua mỗi biểu cảm mặt , dù là nhất.



      chút.” Vân Thường vùi đầu trước ngực , giọng như muỗi kêu nhưng Lục Diệp thính tai nghe được. Lòng tức mừng như điên, thương cúi đầu hôn lên cánh môi Vân Thường, túm lấy khăn tắm bọc đặt lên giường “Chờ quay lại.”



      Lục Diệp hấp ta hấp tấp xông vào phòng tắm, nước nóng tỏa khói trắng làm toàn bộ dục vọng hơn ba chục năm trong cơ thể tiếp tục bốc ra, dưới thân dựng đứng, căng đến phát đau. Lục Diệp thò tay kỳ vài cái nhịn được lau khô người, cứ thế trần truồng chui vào phòng ngủ.



      Tuy chưa làm chuyện này bao giờ, nhưng ăn thịt heo cũng thấy qua heo chạy, cũng biết được trình tự đại khái. Lục Diệp hôn môi Vân Thường có phần vụng về, cái lưỡi dày khỏe khuấy đảo trong miệng Vân Thường trận, quấn quít lấy cái lưỡi của mút chậc chậc, dường như nếm hương vị của .



      Nước miếng kịp nuốt chảy từ cằm Vân Thường xuống cái cổ thon dài của , vẽ ra từng vết từng vết mê hoặc người , Lục Diệp nhìn mà miệng lưỡi khô ran, càng ra sức hôn , cứ như muốn hút hết nguồn nước cần cho sinh mệnh từ trong miệng ra vậy.



      Vân Thường bắt kịp nhịp điệu của , đành bị đè dưới người mà hôn. Kỹ xảo hôn của Lục Diệp tốt, lại mang theo hương vị khiến người ta yên tâm. Vân Thường bị hôn đến mức tim vừa tê dại vừa căng đầy, cũng cảm thấy sợ sệt với chuyện sắp xảy ra.



      Môi Lục Diệp men theo dấu vết người trượt xuống, từ cái cằm trắng nõn tới cái cổ thon dài, lại tới xương quai xanh đẹp đẽ, đầu vú hồng nhạt, cuối cùng dứt khoát ngậm lấy đầu vú dùng răng cắn mút. Tay còn phối hợp nhàng xoa nắn ngực .



      Quả nhịn hơi khổ sở song lại muốn bị thương, đành khơi dậy trêu chọc ham muốn của trước.



      Toàn thân Vân Thường run rẩy, nhịn được rên rỉ nho . Cảm giác này cũng tốt lắm, tê tê dại dại, còn có luồng hơi nóng xông thẳng xuống bụng duowic.



      Tiếng rên của cổ vũ Lục Diệp, có chút đắc ý, tuy là lần đầu tiên nhưng dù sao cũng mất mặt. bên nghĩ, động tác tay cũng dừng. tay vuốt ve ngực và eo Vân Thường, tay còn lại kịp chờ lần mò xuống dưới.



      ướt lắm rồi, Lục Diệp nhìn ngón tay lấp lánh, hận thể lập tức xông vào cơ thể hung hăng càn quấy bận, đến cuối cùng vẫn nhịn xuống.



      ngón tay chậm rãi chen vào, Vân Thường khó chịu cựa quậy, chân mày cau cả lại.



      “Thả lỏng, mở chân ra chút nữa, chặt quá.” Đầu Lục Diệp đầy mồ hôi, ngón giữa bị thịt non mềm mại bao chặt, giống như tơ lụa hảo hạng vậy, trơn trượt lại nhẵn nhụi. là vất vả quá, lúc này mà Lục Diệp còn mơ mơ màng màng nghĩ, bộ đội luôn chú trọng huấn luyện sức nhẫn nại, đừng là vì cái này?



      Vân Thường thẹn đỏ cả mặt, nhìn được, cảm giác lại càng nhạy bén. Ngón tay thô dài mạnh mẽ, ra vào trong thân thể mình, mỗi chi tiết , chút khựng lại đều cảm nhận được… là quá xấu hổ.



      Nhưng mà… phải phối hợp với ấy! Vân Thường cắn môi, chậm rãi, từ từ mở chân ra. Lục Diệp lại cúi đầu hôn khích lệ, ngón tay cũng quên làm vận động mở rộng.



      Quá trình mở rộng ngọt ngào mà giày vò, may mà Vân Thường rất phối hợp. Lúc có thể chen ba ngón tay vào, Lục Diệp nhịn hết nổi rồi, thậm chí còn nghi ngờ nếu làm tiếp mạng rễ dưới thân chắc hỏng luôn!



      “Lần đầu đúng ?” Lục Diệp biết còn hỏi.



      Vân Thường , khó nhọc gật đầu.



      “Nhịn chút.” Lục Diệp hôn loạn người , kéo hai chân ra đâm mạnh vào.



      “Đau…” Đau đớn như xé nát khiến Vân Thường nhịn được kêu thành tiếng, nước mắt theo khóe chảy xuống tóc, mặt trắng bệch, đôi mắt luôn đậm ý cười cũng đầy thống khổ. Ngón tay bấu chặt lấy cánh tay Lục Diệp, nức nở nho “Đau… đau quá…”



      Lục Diệp cũng đau. quá chặt, kẹp vừa đau vừa căng lại sảng khoái cách kỳ lạ. Mỗi lỗ chân lông cơ thể dường như đều mở ra, dụng cụ thô to trong người nhảy lên nhảy xuống, thiếu chút bắn ra. May mà Lục Diệp kịp thời nhịn xuống, bằng mất mặt chắc luôn.



      “Nhịn chút nữa.” Lục Diệp hôn lên gương mặt đầy nước mắt của , vuốt ve làn da nhẵn mịn nõn nà của xin lỗi.”



      Vân Thường thở dồn dập, nhìn thấy Lục Diệp nhưng nghe giọng biết lúc này chắc cũng áy náy lắm. Vân Thường lần theo cánh tay sờ lên cơ bụng căng cứng của , khó nhọc mở miệng “, sao…”



      ra rất đau nhưng sớm muội gì cũng phải trải qua bước này, bằng đau lần cho xong.



      Tuy Vân Thường thế song Lục Diệp dám cử động loạn. Chỉ thẳng lưng ra vào trong cơ thể nhè , đến khi thấy nét mặt còn khó chịu nữa, bắt đầu nhuộm đỏ dục tình mới buông lỏng tay chân, từ từ gia tăng động tác.



      Có người cả đời làm tình cũng đạt được cao trào nhưng cũng có người chỉ lần đầu tiên tìm được bí quyết, chỉ lát khiến đối phương sung sướng. Độ phù hợp thể xác là công cụ tất yếu duy trì hôn nhân, mà Lục Diệp ngờ được, lần đầu tiên làm tình của và Vân Thường lại hoàn mỹ đến thế.



      “Ưm a…” Vân Thường ôm thắt lưng cường tráng của Lục Diệp, giống như lá rơi mặt nước, theo động tác của Lục Diệp mà lay động cơ thể, đôi mắt hạnh xinh đẹp thoáng thất thần, có tiêu cự nhìn trần nhà, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào.



      “Còn đau ?” Tiếng Lục Diệp xen lẫn trong tiếng nước róc rách càng thêm dâm đãng, lại cực kỳ gợi cảm.



      Vân Thường lắc đầu, muốn chuyện nhưng lại phát ra tiếng rên rỉ thành công. Động tác của Lục Diệp lại càng nhanh hơn, cứ như sức lực toàn thân đều phát tiết cả lên người Vân Thường.



      Cảm giác này quá dễ chịu, muốn cả đời trầm luân trong đó. Dư cao trào kéo dài hơn chục giây, bắn tinh xong, Lục Diệp cúi đầu dịu dàng hôn lên môi Vân Thường, chút khó chịu còn sót lại với cuộc hôn nhân này cũng biến mất tăm.

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      04. Ngày Thứ Ba


      Sáng sớm hôm sau, Lục Diệp dậy từ sớm, nhìn Vân Thường ngủ ngon lành lát, nhàng trở mình xuống giường, rửa mặt xong xuống lầu mua bữa sáng.



      Hôn nhân của hai người tuy bình thường nhưng Vân Thường vẫn có quyền cự tuyệt như thường, có điều làm thế, Lục Diệp chưa từng hưởng qua cảm giác được người khác bao dung. Bây giờ Vân Thường lại mở ra cánh cửa mới trong sinh mệnh của , khiến cam tâm tình nguyện từ trong đó nhìn ra ánh dương bên ngoài.



      Lục Diệp cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều giãn ra, dường như toàn bộ chất bẩn tích tụ trong cơ thể hơn ba mươi năm qua đều bị rửa sạch, cả người nhàng lâng lâng, cực kỳ sảng khoái.



      ra lúc Lục Diệp xuống giường Vân Thường biết, luôn ngủ sâu, cảm giác lại nhạy, cho dù Lục Diệp có cẩn thận tới mấy cũng phát được.



      Còn sở dĩ mở mắt, là vì quá mệt. Tuy tối qua Lục Diệp đòi hỏi vô độ nhưng đến cùng đó là lần đầu tiên của , cho dù Lục Diệp có tỉ mỉ, có che chở cũng dễ chịu. Huống chi, cảm thấy hơi ngượng, nhất thời biết nên đối mặt với Lục Diệp ra sao, đành nhắm mắt vờ ngủ.



      Lúc Lục Diệp nhìn chằm chằm, người cứng đờ như khúc gỗ, chỉ cảm thấy tay chân bắt đầu tê rần, hận thể đuổi Lục Diệp cho mau để mình có thể động đậy chút.



      May mà Lục Diệp nhìn lâu, nếu nhất định lộ tẩy.



      Nghe tiếng động ở cửa nhà, Vân Thường mới thở hắt ra, nằm giường tỉnh táo lúc mới mò mẫm xuống giường.



      Bên dưới vẫn còn đau, nóng rát, đại khái là phản ứng đặc trưng sau khi bị mở ra và cọ xát quá mức. Mặt Vân Thường đỏ bừng, rưới mấy vốc nước lạnh đều hạ nhiệt được.



      Tối qua Lục Diệp tắm rửa cho , làm bớt ít việc. Mắt nhìn thấy, thậm chí mặt mũi người đàn ông tối qua làm tình với mình ra sao cũng biết…



      Vân Thường thò tay sờ tấm kính gắn bồn rửa tay, thoáng thất thần. Kỳ trong lòng vẫn rất để tâm. Từ nay trở , thế giới của biến thành bóng tối, nhìn thấy mặt trời, cũng nhìn thấy người mình muốn thấy.



      Vân Thường thở dài, chậm rãi nhích mấy bước, kéo khăn tắm lại lau tay cách chính xác. Hết cách, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, đơn giản coi như lúc trước hấp thu ánh mặt trời nhiều lắm rồi, đủ chống đỡ nửa đời còn lại trong bóng tối của .



      Tim Vân Thường đau thắt lại, vén hai bên tóc mai ướt nước lên, chải kiểu tóc đơn giản gọn gàng rồi mới ra khỏi phòng tắm.



      Xếp chăn trải lại ga giường đàng hoàng, lại mở cửa sổ thông gió, liền ngồi bên giường chờ Lục Diệp. Tất cả thiết bị giải trí trong nhà này đều vô duyên với , ti vi, điện thoại, đối với cùng lắm chỉ là chướng ngại khiến té ngã mà thôi.



      Lúc này đương tháng ba, thời kỳ vạn vật hồi sinh, gió cũng rét mướt như mùa đông nữa, ngược lại mang theo hương vị ấm áp. Vân Thường mãn nguyện nghiêng nghiêng mặt, mặc cho gió lướt qua má . Cảm giác nóng lạnh này với là vừa vặn.



      Lục Diệp mua rất nhiều loại đồ ăn sáng, có sữa đậu nành bánh quẩy, còn có cháo trắng dưa cải, cái gì cũng có. biết khẩu vị của Vân Thường, dứt khoát mua hết, nhiều thứ thế này thể nào cũng có món thích chứ.



      Đẩy cửa bước vào phòng ngủ, thấy ngồi đó cười với , ngượng nghịu vờ vịt, ấm hơn gió bên ngoài, mềm hơn liễu rủ vừa mới đâm chồi “ về rồi.”



      Lục Diệp ừ tiếng, bày hết đồ ăn sáng ra chiếc bàn đầu giường, tìm vị trí tốt nhất dìu Vân Thường qua “Còn khỏe ?”



      Vân Thường thoáng ngẩn người mới sực nghĩ ra là hỏi thân thể , đỏ mặt “ sao.” Loại chuyện này sao biết xấu hổ mà mở miệng chứ, là.



      Lục Diệp gật đầu, cũng mặc kệ có thấy hay , đặt ly sữa đậu nành vào tay ấm, nóng tay.”



      Nghĩ nghĩ lại hỏi “Bánh quẩy hay ăn cháo?”



      Sữa trong tay hơi nóng hơn nhiệt độ cơ thể , sáng sớm ôm trong tay rất thoải mái, Vân Thường cắn ống hút uống ngụm “Ăn cháo .” thích ăn đồ quá nhiều dầu mỡ, huống chi sáng sớm ăn nhạt chút tốt hơn.



      Lục Diệp múc cháo xong đặt xuống trước mặt , kéo tay sờ chén cháo và vị trí dưa cải, bấy giờ mới buông ra, ngồi xuống cạnh lẳng lặng ăn phần của mình.



      giống, giống. Bắt đầu từ tối qua, lòng cứ luôn dâng lên thứ cảm xúc thành lời, mỗi lần đối diện với đôi mắt chứa ý cười lại trống rỗng của Vân Thường, thứ cảm xúc này càng cuồn cuộn nơi ngực, hại khao khát phải làm cái gì đó mới được. Nhưng làm gì lại biết.



      nghĩ, điện thoại đầu giường đổ chuông, của Lục Diệp. buông đũa xuống nghe điện thoại.



      “Lục Diệp, nghe chú kết hôn rồi, sao thông báo cho bọn ?”



      Lục Diệp liếc Vân Thường ăn muốn cháo cuối cùng, dịch ra xa chút “Có việc?”



      , chú đừng nhảm chứ?” Người bên kia có vẻ khinh bỉ “Dẫn em dâu qua đây cho các xem mặt!”



      Lục Diệp vừa muốn từ chối, bên kia lại nổ tràng “Được rồi, quyết định như vậy. Bảy giờ tối nay, chỗ cũ Đằng Dược, các chờ chú. cho chú biết, Lục Diệp, chú mà dám cho bọn leo cây, đến chừng đó chú trốn về bộ đội cũng vô dụng!”



      Người kia lèo xong nhanh gọn tắt điện thoại, Lục Diệp nghe tiếng tút vọng lại trong điện thoại, nhịn được cau mày.



      Mới vừa gọi điện là Bùi Quân, bạn chơi thuở của . Tính nết của tay Bùi Quân này, dễ nghe chút là bất kham, khó nghe là playboy. Nhưng người quả đủ chí cốt, rất đúng gu của Lục Diệp.



      Thành ra quan hệ của họ luôn tốt đẹp. Còn có Giản Viễn Đường và Tương Bân Vệ, bốn người cùng lớn lên với nhau, thân còn hơn em ruột. Ba người kia đều lớn tuổi hơn Lục Diệp, vẫn luôn cư xử như trai tuy Lục Diệp chưa từng thừa nhận.



      Lục Diệp cũng mặc họ, để ý lắm. Bình thường bốn người ai cũng bận, rất hiếm khi có dịp tụ tập, thường thường mỗi người nơi, đến cuối năm chẳng thấy mặt, ai ngờ lần này về bỗng nhiên lại cùng lúc.



      Mắt Vân Thường thấy, muốn buổi tối còn để xuôi ngược bên ngoài. Huống hồ giờ trong bốn người còn mỗi Bùi Quân độc thân, nhất định nghĩ đủ cách giày vò chết và Vân Thường.



      lo, sớm quen rồi, chỉ sợ Vân Thường chịu nổi.



      thả điện thoại xuống tới cạnh Vân Thường: “Có chuyện muốn với em tiếng.”



      Vân Thường quay mặt sang tỏ ý nghe.



      “Tối nay bạn muốn tụ tập, muốn dẫn em theo, em thấy sao?”



      “A, em gây phiền toái cho chứ?” Vân Thường hơi cả kinh, bạn vì sao lại kêu theo?



      đâu.” Lục Diệp xoa ấn đường “Ý là… mắt em tốt, muốn có thể ở nhà.”



      Vân Thường nghĩ mấy giây mới hiểu được ý , trong lòng có chút mất mát song đau lòng gì, dù sao có mong chờ thấy hụt hẫng. cười với Lục Diệp: “Ừ. Vậy em , chơi vui vẻ.”



      có ý đó! Lục Diệp thông minh cỡ nào, chỉ lát biết hiểu lầm ý , cho là ghét bỏ mắt nhìn được, dẫn theo mất mặt.



      “Em hiểu nhầm rồi.” Xưa giờ Lục Diệp nghĩ gì nấy.



      “Hả?”



      lo ban đêm thuận tiện cho em.”



      Ra là thế. Vân Thường rũ mắt xuống, sờ sờ mắt mình: “Tùy ý thôi, em sao, ban ngày hay ban đêm với em mà có gì khác biệt.”



      Lục Diệp cứng ngắc, thêm nữa.



      Cuối cùng rốt cuộc vẫn , Lục Diệp nắm chặt tay Vân Thường mở cửa phòng VIP. Vừa mới đẩy ra khe , nghe bên trong vang lên loạt tiếng quỷ khóc sói gào, tiếp đó là loạt tiếng huýt gió ầm ỹ, Lục Diệp chỉ cảm thấy đầu tóc mặt mũi đều bị dính lớp gì đó nhơm nhớp, tức mặt đen lại.



      Ôm Vân Thường vào lòng, cẩn thận che chắn mặt , thái dương Lục Diệp nảy lên “Mấy người đủ chưa!”



      “Tiểu Tứ tức rồi? Quả nhiên có vợ quên em!” Lên tiếng đầu tiên là Tương Bân Vệ, ta là người đẹp trai nhất trong mấy người họ, giờ ngồi sofa trong phòng, khẽ nhướng mày nhìn Lục Diệp như nhìn phong cảnh.



      Lục Diệp đóng cửa phòng, phủi bọt trắng dính đầu Vân Thường, đưa tới sofa ngồi. để ý Tương Bân Vệ gây , chỉ với Vân Thường: “Người này là Tương Bân Vệ, vừa rồi gọi điện là Bùi Quân, người còn lại là Giản Viễn Đường.” Nghĩ nghĩ lại bồi thêm câu “ cần để ý bọn họ.”



      Bùi Quân thính tai nghe được Lục Diệp chuyện, lập tức gào lên “Cái gì, Tiểu Tứ, vì vợ đâm em dao hả? Em dâu, đừng nghe lời nó, lại chỗ này, các lì xì cho em!”



      Vân Thường nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn hướng phát ra thanh “Chào các .”



      Bùi Quân lập tức dâng lên cảm giác quái lạ, nhanh tới mức kịp nắm bắt. giơ ly rượu trong tay lên với Lục Diệp và Vân Thường: “Để ba chờ hai đứa em, tóm lại phải phạt ly, Lục Diệp chú đừng ! Ly này em dâu nhất định phải uống!”



      Lục Diệp nhận lấy ly rượu: “Tớ uống thay Vân Thường.”



      “Hóa ra em dâu tên Vân Thường, tên hay .” Giản Viễn Đường nãy giờ lên tiếng, mở miệng: “Đừng sợ lạ, bọn đều là em của Lục Diệp, xem bọn như trai mình là được.”



      Vân Thường định lại bị Lục Diệp ngắt lời.



      Mấy người bạn từ này của đều là phần tử chỉ sợ thiên hạ loạn. biết nếu hôm nay chủ động uống mấy ly, chuyện này chắc chắn xong.



      “Tớ uống thay Vân Thường, mắt ấy thấy, các cậu đừng chuốc ấy uống.” rồi ngửa cổ uống hơi cạn sạch ly.



      Trong phòng nháy mắt yên lặng như tờ. Bùi Quân cứ cảm thấy có cái gì đó thích hợp, hóa ra là ấy nhìn thấy.



      Sắc mặt Vân Thường đổi, mỉm cười hiền lành: “Xin lỗi, em thấy đường, uống cùng các được.”



      Giản Viễn Đường ngớ người, vội vàng cười xòa: “ sao, sao, có gì đâu. Nào Lục Diệp, em dâu uống, chú phải uống!” rồi nhét bình rượu vào tay Lục Diệp.



      Vốn dĩ chẳng có gì, chỉ cần Lục Diệp thích là được.



      Tối hôm đó, Lục Diệp bị chuốc hết bình này đến bình khác, tuy Vân Thường thấy nhưng cũng biết uống ít, thành ra lúc ra khỏi phòng kiên quyết cho lái xe.



      Trải qua trận tai nạn thảm khốc, đặc biệt mẫn cảm với chuyện lái xe, vì thế người xưa nay luôn nghe lời bây giờ lại kiên trì cách lạ thường. Lục Diệp cũng trái ý , từ chối ý tốt muốn đưa họ về của Tương Bân Vệ, ngoắc chiếc taxi thẳng về nhà.



      Tuy uống được nhưng cũng chếnh choáng say. taxi lắc lư hơi rượu càng xộc lên đầu, tuy suy nghĩ vẫn tỉnh táo nhưng đầu óc mệt mỏi vô cùng.



      Vân Thường ngồi bên, khẽ hít là có thể ngửi được hương vị độc đáo người , ấm áp, thơm nhàn nhạt. Lục Diệp cảm thấy lần này say rồi.



      thoải mái ư?” Vân Thường vươn tay rờ rẫm úp lên trán , thử độ ấm, sau đó nhàng đỡ đầu dựa vào vai “Dựa lát thấy đỡ hơn.”



      Vân Thường cao chừng mét bảy, so với phái nữ tính là cao rồi nhưng trước mặt Lục Diệp vẫn chưa đủ. Tư thế như vậy làm cổ Lục Diệp thoải mái, lại động đậy, ờ tiếng, nương lực tay Vân Thường vùi mặt vào cổ .



      Hơi thở mang theo mùi rượu phả hết lên cần cổ trắng mịn của , Lục Diệp cảm thấy mặt mình nong nóng, cả đáy lòng đều nóng lên.
      Jin292, truth205, Winter2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :